Vân Long Phá Nguyệt
|
|
Thật may là trong số những người đó không có mình. Có lẽ là quốc sư biết sự bất đắc dĩ của hắn, cho nên quốc sư không trách mình.
Bởi vì hắn là Thanh Hàn quốc sư Thiên Trạch, đồng thời cũng là trăm năm khắc tinh.
Hai người một trước một sau đi tới một tiểu viện bên trong Lưu Đinh Lâu, lúc này hai người kia đang bị nhốt ở đây, ngoài cửa có mấy tên thị vệ canh gác, chứng kiến thấy hai người, nhất là mái tóc bạch kim của Tiêu Thanh Hàn, toàn bộ mất hồn. Giống như không thể chấp nhận sự thật này.
Thanh Hàn quốc sư đầu bạc trong vòng một đêm đã sớm truyền khắp hoàng cung, bọn họ cũng có nghe thấy, nhưng nghe đi nghe lại vẫn tuyệt đối không tin tưởng.
Một đầu tóc trắng kia cùng màu với bạch y hắn mặc, trong trẻo thanh cao mang theo vài phần lạnh lùng, đập vào mắt như một mảnh tuyết.
Tiêu Thanh lạnh lẽo nhìn mấy người, khiến toàn bộ bọn họ cúi đầu xuống, ánh mắt của quốc sư, thật sự rất lạnh lùng.
Thị vệ canh cửa vội vàng né sang hai bên, không dám nhìn cặp mắt lạnh lùng kia, nhanh chóng đẩy cửa ra.
Tiêu Thanh Hàn đi vào, Minh Phong mặc áo xám đi theo ở đằng sau. Càng làm cho tất cả kinh ngạc. Trời sắp đổ mưa máu rồi ư, mặt trời mọc từ hướng tây sao, quốc sư đầu bạc, mà Hồng Y Tu La từ trước đến giờ đều mặc áo đỏ, nay lại thay áo xám. Phủ Quốc sư càng ngày càng kỳ quái. Cũng càng ngày càng khiến mọi người khó suy đoán. Tất cả như lọt vào trong sương mù, âm u không thấy ánh mặt trời.
Đến gần trong phòng, một cỗ mùi son phấn nhàn nhạt khiến Tiêu Thanh Hàn chán ghét nhíu mày, vừa lúc Mai Nhi bưng chậu gỗ từ bên trong ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Thanh Hàn, thân thể giật mình, tay mềm rũ, chậu gỗ ‘bang’ một tiếng, rơi trên mặt đất, nước vẩy đầy trên đất, có vài giọt bắn vào góc áo hắn.
Mai Nhi hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống, thân thể run run, ngay cả việc nhìn hắn một cái cũng không có, thậm chí ngay cả một câu ‘nô tỳ không cố ý’ cũng không nói ra miệng. Chỉ có thể quỳ như vậy, nghe Tri Hạ nói, Vân Tâm Nhược chết, quốc sư cũng nhớ lại tất cả, hơn nữa, vì nàng ta mà tóc trở thành bạc, tất cả âm mưu mà bọn họ dùng để vu hãm Vân Tâm Nhược đều bị hắn phát hiện.
Tiêu Thanh Hàn cúi đầu nhìn vạt áo, một mảnh nước đọng, giống như tuyết tan, hắn nhìn Mai Nhi trên đất, khóe miệng mân thật chặt, không khí cực chí đè nén, làm cho không người nào có thể hô hấp
Tiêu Thanh Hàn hừ một tiếng, “Người tới.” Ngoài cửa, thị vệ đi vào, bọn họ cung kính cúi đầu. Chờ đợi phân phó của hắn.
“Lôi ả ra ngoài, đánh 30 đại bản.” Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Mai Nhi, 30 đại bản, đối với nam tử mà nói cũng khó có thể chịu được, huống chi là một tiểu cô nương nũng nịu. Chuyện này cũng có thể lấy mạng của nàng.
“Quốc sư tha mạng. . . . . . Tha mạng. . . . . .” Nghe thấy thế, Mai Nhi rốt cuộc ngẩng đầu, nàng quỳ xuống, không ngừng dập đầu, sàn nhà phát ra tiếng ‘bang bang’ .
Không nhìn ả một cái, Thanh Hàn bước qua, đi vào trong phòng, Minh Phong theo ở phía sau, liếc mắt nhìn Mai Nhi, không chút thương hại nàng, mặc dù nàng không sai, nhưng bọn họ từng tổn thương Tiểu Nhược Nhược, không phải mấy roi là giải quyết hết được.
|
Chủ tớ bọn họ nợ mạng người, là mạng của Tiểu Nhược Nhược, có lẽ, ngày sau sẽ là mạng của nhiều người hơn, họ vĩnh viễn không cách nào trả hết.
Hắn khoát tay áo, ý bảo lôi ả đi xuống. Quốc sư đã ra lệnh, không ai dám chống cự.
Không bao lâu sau, hậu viện phủ quốc sư, truyền đến tiếng thét chói tai, thê thảm của nữ tử, một tiếng lại một tiếng, giống như không ngừng nghỉ.
Tiêu Thanh Hàn vào trong nhà, trong tay Tri Hạ bưng một chén nhỏ, đang cẩn thận cho Vân Thiển Y uống thuốc, ánh mắt của Vân Thiển Y sưng đỏ, vẻ mặt vô thần.
Tiểu thư, sao người lại khổ như thế? Kết quả của hôm nay, thật không trách được ai khác.
Đột nhiên nàng nghe được tiếng bước chân, quay đầu, chén trong tay rớt xuống giường, nước thuốc đổ hết lên người Vân Thiển Y, Vân Thiển Y ‘hừ’ nhẹ một tiếng. Sau đó hoảng sợ nhìn người tới.
Quốc sư. . . . . .
Tiêu Thanh Hàn đứng cách Vân Thiển Y vài mét, ánh mắt xuyên thấu qua ả. Mang theo lạnh lẽo làm người ta hít thở không thông.
Vẻ mặt Tri Hạ luôn bình tĩnh thì nay cũng hốt hoảng trắng bệch.
“Quốc sư, xin buông tha cho tiểu thư, tất cả đều do Tri Hạ làm. Là Tri Hạ làm.” Nàng đột nhiên quỳ xuống đất. Cầu xin giùm Vân Thiển Y. Nàng biết nam tử mặc áo hồng phía sau quốc sư có lẽ sẽ tha cho nàng, nhưng quốc sư nhất định không tha. Ở hạ tình nhai, quốc sư hận, hận không trực tiếp đem nàng và tiểu thư ném xuống đáy vực, chôn theo Vân Tâm Nhược, nhưng hắn lại không làm, có lẽ…có lẽ lúc đó các nàng chết sẽ là một sự giải thoát thoải mái nhất.
Hiện tại, không ai biết hắn suy nghĩ gì, làm người ta sợ hãi, sớm muộn có một ngày sẽ đem người ta bức điên khùng, hoặc có thể ý quốc sư chính là như thế, để cho ngươi sống không bằng chết.
Nhưng tiểu thư là ân nhân của nàng, nếu tất cả tội lỗi phải có người gánh vác, thì cứ để nàng gánh vậy.
cặp mắt Vân Thiển Y vô hồn nhìn Tri Hạ, trong đấy thoáng qua một thứ ánh sáng nhàn nhạt, sau đó biến mất, không thấy gì nữa.
“Dối trá.” môi Tiêu Thanh Hàn khẽ mở, nói ra một câu lạnh như băng.
Tri Hạ giật mình, thân thể quỳ trên mặt đất giống như pho tượng không có sự sống.
Bên trong phòng, một mảnh an tĩnh, trong im lặng lại có hận ý rét căm. Gió lạnh thổi qua, bạch y nam tử phấp phới, như hoa nở, màn gấm trên giường cũng lắc nhẹ. Mang đến hơi thở không tầm thường.
Tất cả nhìn như bất động, thật ra thì không ngừng biến hóa. .
Vân Thiển Y, tất cả chỉ mới bắt đầu, khóe miệng Tiêu Thanh Hàn chậm rãi nâng lên, cười yếu ớt, lại làm cho tim gan người ta run sợ, đưa tay nhẹ vuốt Vân Long trên cổ tay, vầng sáng của nó khẽ bật ra, rơi vào đáy mắt hắn, sau đó sáng lên, mà trâm gài tóc trên đầu Vân Thiển Y lay nhẹ, cũng phát ra ánh sáng trắng ngà kỳ lạ.
Vân Thiển Y cảm giác da đầu có chút đau, đau đớn làm ả không nhịn được mà nhíu mày, sợi tóc loạn lên, sau đó chỉ thấy vầng sáng chợt lóe, trong tay Tiêu Thanh Hàn đã cầm lấy trâm gài tóc, đó là phách nguyệt mà Vân Thiển Y luôn cài lên đầu.
“Quốc sư, đó là của ta.” Vân Thiển Y sửng sốt, lập tức lên tiếng. Thanh âm cực kì vội vàng, đó là thứ duy nhất đại biểu cho thân phận của ả, mất nó, ả sẽ mất tất cả. Tất cả cố gắng từ trước đến giờ sẽ tan thành mây khói.
Cho nên, cho dù mất đi tất cả, chỉ cần có chiếc trâm này, ả vẫn là thê tử tương lai của quốc sư.
|
“Ngươi?” Tiêu Thanh Hàn nhìn trâm gài tóc trên tay, không phải….., nhìn bảo thạch hình trăng lưỡi liềm, từ từ ngước mắt, trong tròng mắt có một mảnh gợn sóng, giọng nói mang theo chút ít đùa cợt: “Cho tới bây giờ, nó chưa bao giờ là của ngươi.”
Hất tay, trâm gài tóc rớt xuống đất, lăn mấy cái, mấy viên ngọc trên chiếc trâm bị rớt ra, lăn khắp nơi. Nhưng điều khiến người ngoài chú ý là viên bảo thạch hình lưỡi liềm kia lại không bị sao, thậm chí có rớt xuống vẫn tản ra ánh sáng trong suốt.
Vân Thiển Y cũng không để ý gì nữa, nhảy xuống, té trên đất, đôi tay run rẩy nhặt trâm gài tóc bị ném đến biến dạng, gương mặt đầy nước mắt, nhưng không cách nào khiến nam tử kia có nửa phần thương tiếc.
Giống như hắn từng nói, không yêu cho nên vĩnh viễn không đau lòng, hắn, không phải là Lê Hân.
Vân Thiển Y ngẩng mặt lên, đau đớn nói, “Quốc sư, cho dù Thiển Y làm rất nhiêu chuyện không nên làm, nhưng tất cả chỉ vì yêu ngươi, xin hỏi ta có lỗi gì? Ta là chủ nhân phách Nguyệt, ta là thê tử định mệnh của ngươi. Mà Vân Tâm Nhược là cái gì chứ?” Vân Thiển Y ngẩng mặt lên, nước mắt theo khuôn mặt xinh đẹp của ả chảy tới cằm, sau đó rơi trên mặt đất.
“Chủ nhân Phách Nguyệt?” Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng. Tự nhiên, hắn quay người lại, liếc mắt nhìn bảo thạch trong tay Vân Thiển Y, sau đó nhàn nhạt mở miệng, giọng nói cũng lạnh lùng vô tình.”Bổn tọa chưa bao giờ nói đó là của ngươi.”
Quả thật, hắn chưa bao giờ nói ả là chủ nhân phách Nguyệt, nhưng không biết vì sao lại có quá nhiều người lại mơ tưởng như thế.
“Vân Thiển Y, tất cả chỉ mới bắt đầu, ngươi nợ nàng, nợ bổn tọa , bổn tọa sẽ bắt ngươi hoàn trả gấp mười lần.” Lời nói ra, khiến Vân Thiển Y ngừng khóc, chỉ có thể dõi theo bóng lưng của nam tử, sau đó ngất đi.
Chỉ có Tri Hạ vội vàng đỡ Vân Thiển Y dậy, khẽ thở dài. Tiểu thư a tiểu thư, ngươi làm nhiều chuyện như vậy, đổi lấy được cái gì chứ?
Tiêu Thanh Hàn đi ra ngoài, ánh mặt trời rải khắp vùng đất, ánh nắng không cách nào sưởi ấm thể xác và tinh thần hắn, ngừng chốc lát, hắn liền xoay người đi vào một gian phòng khác. Bên trong căn phòng này im lặng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở, cùng với tiếng rên rỉ của nam tử.
Tiêu Thanh Hàn đi vào, đứng ở bên cạnh giường, tròng mắt nhìn nam tử nằm đấy, khuôn mặt nam tử có chút ửng hồng, mày rậm nhíu chặt, đôi môi khô nẻ run lên, tiếng rên rỉ thỉnh thoảng truyền đến.
“Vân Tâm Nhược. . . . . . Tâm. . . . . . Nhược. . . . . .” Trong miệng nam tử chỉ lặp di lặp lại từng ấy từ, hối hận, lầm lỡ, và tình yêu sâu đậm mà bấy lâu chưa rõ ràng.
Nghe được cái tên trong miệng nam tử, con ngươi Tiêu Thanh Hàn thoáng qua một mảnh lạnh lùng, khóe miệng mân chặt hơn. Hân, ngươi cho rằng ngươi có tư cách gọi tên nàng sao?
Mắt hắn hơi đỏ.
“Hân, không phải ngươi vẫn muốn cưới Vân Thiển Y sao? Bổn tọa cho ngươi được toại nguyện”.
|
Bắt đầu từ đâu thì kết thúc từ đấy.
sau khi Tiêu Thanh Hàn đi, nam tử nằm trên giường mở ra tròng mắt đen hiện đầy tia máu, con ngươi ảm đạm không có ánh sáng, gió từ cửa sổ thổi vào, thổi mạn giường, thoảng qua một chút thê lương buồn bã.
Đêm, yên tĩnh bình yên, tháng, ánh trăng chiếu sáng, đem cả thế giới bao phủ. Bậc thang chỗ cửa dính đầy cánh hoa không tên bị gió thổi tới, gió cuốn theo bụi bặm và hoa lá, thoảng qua ánh đèn sáng rực, những chiếc đèn nối nhau chạy thẳng về phía chân trời, trên trời nhiều sao lấp lánh thì dưới mặt đất, ánh đèn lấp lánh như sao.
Toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh, không tiếng động. Đèn trong cung đình phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, trên đất, ánh sáng như ban ngày. Hoàng cung Thiên Trạch, chưa bao giờ có im lặng như thế.
Trong cung đình, vẫn trang trí như cũ, vẫn cột rồng vàng óng, vẫn gốm sứ xanh thậm chí con người vẫn như cũ, vẫn là ba tuyệt mỹ nam tử đó, chẳng qua là bây giờ lại thay đổi quá nhiều. Xa lạ, giống như vừa kết thúc một kiếp luân hồi.
Trước bàn gỗ, ba gã nam tử ngồi đấy, mỗi người một tầm mắt, nhìn hướng khác nhau, Tiêu Cẩn Du nhìn ly trà trong tay, trà đã sớm lạnh thấu, không còn hương thơm.
Hai tròng mắt Tiêu Thanh Hàn khép hờ, tay gõ mặt bàn, ngón tay trắng noãn, trắng như ngà voi, vài sợi tóc bạc rơi bên cạnh bàn, cùng trắng như bạch y của hắn, không thấy nửa điểm bụi bặm.
Khuôn mặt Lê Hân tái nhợt, mấy ngày không gặp mà gầy đi mấy phần, hoàn toàn không hăng hái như thường ngày, tròng mắt hắn vô thần, mặt mày ảm đạm không ánh sáng. Tựa lưng vào ghế ngồi. Không nói một lời, giống như tượng gỗ không linh hồn.
“Hoàng huynh.” Tiêu Thanh Hàn mở hai tròng mắt ra, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Hắn nhìn về phía Tiêu Cẩn Du, Tiêu Cẩn Du cũng nhìn hắn, tầm mắt hai người giao nhau.
“Hoàng huynh, Hân cũng nên thành thân rồi.” Hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm thanh thát, như tiếng mưa rơi trên mặt hồ, lại làm cho hai người kia trong nháy mắt sững sốt. Lê Hân hơi mỉm cười, trong ánh mắt lại mang theo vài phần khẩn cầu, nhìn về phía nam tử bạch y tóc trắng, dáng tiếc, nam tử kia chưa từng nhìn hắn.
“Thành thân?” Tiêu Cẩn Du hỏi ngược lại. Không hiểu ý đệ đệ nhà hắn. Hắn tự tay đặt ly trà xuống, Tiêu Thanh Hàn bây giờ rất quái gở, rõ ràng đứng rất gần, lại cách rất xa.
“Hôn sự giữa Hân và Vân Thiển Y, hoàng huynh không quên chứ?” Tiêu Thanh Hàn nhàn nhạt mở miệng, dứt lời, giống như tảng đá lớn đè lên thân thể hai người kia.
|
“Cửu đệ, ngươi đang nói đùa phải không?” Biết rõ chuyện này là không thể. Tiêu Cẩn Du cau mày, phản đối. Hôn sự của Lê Hân tạm thời không nói, ai cũng có thể gả cho hắn, nhưng Vân Thiển Y tuyệt đối không được, sao đệ đệ lại nói yêu cầu này. Chẳng lẽ hắn muốn hủy diệt toàn bộ thiên hạ sao?
“Vì sao không thể?” Tiêu Thanh Hàn nhẹ hớp một ngụm trà, lời nói nhẹ nhàng.
“Cửu đệ, ngươi đừng giả bộ hồ đồ với trẫm, ngươi biết rõ tại sao mà còn hỏi à?” Tiêu Cẩn Du đứng lên, muốn nói thêm điều gì, nhưng vừa nhìn thấy mái tóc trắng như tuyết kia, lại không nói ra được, đối với đệ đệ, hắn vẫn luôn áy náy. Riêng chuyện của Vân Tâm Nhược khiến hắn không thể nào ra lệnh đệ đệ nổi. Hắn nợ cửu đệ, không thể trả hết được. Trừ phi hắn có thể khiến Vân Tâm Nhược sống lại, nhưng điều này là không thể.
“Hoàng huynh, ả không phải.” tầm mắt Tiêu Thanh Hàn xuyên thấu qua Tiêu Cẩn Du.
“Không phải, vậy là ai?” Tiêu Cẩn Du nghe xong, ngồi xuống ghế, hỏi ngược lại, “Ta tận mắt thấy, còn nói không phải sao?” Thật ra thì hắn nghĩ, có lẽ Thanh Hàn đúng, lúc trước mọi người nhận định Vân Thiển Y là chủ nhân phách Nguyệt thì cửu đệ không có thái độ gì, mà tất cả mọi chuyện đều tự tay hắn làm. Bị cái hình ảnh kì lạ kia làm kinh sợ, nên mới ra thế cục bây giờ. Nếu như thời gian có thể quay trở lại, hắn sẽ chọn con đường ngược lại. Như vậy thì mọi chuyện sẽ không xảy ra, tóc đệ đệ sẽ không trắng, Hân cũng sẽ không biến thành bộ dáng này. Mà cô gái vô tội kia cũng sẽ không chết.
Chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi. Không cách nào có thể khiến Vân Tâm Nhược sống lại. Cửu đệ tóc trắng, trở thành ma tinh. Vậy thì cô gái kia nhất định là. . . . . .
Tiêu Thanh Hàn không nói gì, vuốt vuốt vòng tay Vân Long. Một lúc lâu sau hắn chậm rãi mở miệng.”Hoàng huynh, Hân nhất định phải cưới, Vân Thiển Y cũng nhất định phải gả, bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó, nếu không, Vân Thiển Y sẽ phải chết.” Lời hắn lạnh lùng.
Hắn sớm biết hoàng huynh sẽ phản đối, nhưng hoàng huynh sẽ không thể phản đối. Tất cả mọi chuyện đều do ả ta gây nên, nếu như ả không muốn, thì hắn cũng không ngại chuyện tay của mình dính đầy máu tanh lần nữa.
“Cửu đệ, ngươi cố ý sao?” Tiêu Cẩn Du đột nhiên đứng lên, áo vàng chợt lóe, thật sự không biết ngăn cản cửu đệ như thế nào. Đệ đệ đang ép hắn, hắn biết, dùng mạng của Vân Thiển Y ép hắn, chẳng những ép hắn, mà còn ép Lê Hân. Tiêu Thanh Hàn có đầy đủ lý do để giết nàng, không phải sao? Không người nào có thể ngăn cản. Cho dù là hắn cũng không được, huống chi, hắn rất áy náy với cửu đệ, mà tất cả mọi chuyện Vân Thiển Y làm đều có sự ngầm đồng ý của hắn.
Tiêu Thanh Hàn nhẹ liếc nhìn Lê Hân, khẽ gật đầu. Sau đó hắn nheo lại hai tròng mắt.
“Hoàng huynh, ta chưa từng nói với ngươi rằng….” Khi tất cả mọi người đang lâm vào suy nghĩ thì Tiêu Thanh Hàn chợt mở miệng, toàn thân mang theo sát khí.”Lúc Thần Đệ ở Mạc tộc, thiếu chút nữa đã giết sạch tất cả người Mạc tộc, bởi vì Thần Đệ cho rằng nàng bị Mạc tộc hãm hại, tay Thần Đệ đã dính đầy máu tươi, không ngại thêm vài vết máu của Vân Thiển Y. Ả dám làm như thế thì cũng phải dám nhận kết cục này.”
Tiêu Cẩn Du trợn to hai mắt, không dám tin nhìn đệ đệ mình, lòng bàn tay của hắn lạnh như băng, lại toát ra mồ hôi lạnh, tại sao cửu đệ không nói với hắn. Mạc tộc mấy ngàn người thiếu chút nữa vì Vân Tâm Nhược mà chôn vùi, vậy thì lần này, Vân Tâm Nhược chết rồi, hơn nữa chết ở trước mặt của cửu đệ, nếu cử đệ muốn mở sát giới, như vậy, ai có thể trốn được. Lúc này, hắn không thể không thừa nhận.
Thanh Hàn, đã sớm thành ma, không có nửa phần tình cảm. Cho dù là chủ nhân của phách Nguyệt cũng không có bất cứ ý nghĩa gì nữa. Nếu như đây là yêu cầu của đệ ấy, thì không thể không thỏa hiệp . Như vậy, hắn chỉ có thể đồng ý. Làm Thanh Hàn tổn thương là lỗi của hắn, còn chuyện Lê Hân, hắn yêu Vân Thiển Y thì cứ cho bọn họ hạnh phúc đi.
Nhưng, hạnh phúc??? Hắn nghĩ quá dễ dàng rồi. Hắn ở hoàng cung nên căn bản không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu không có lẽ cũng sẽ không nhanh chóng quyết định như vậy. Mà hắn cho rằng, Tiêu Thanh Hàn khiến Vân Thiển Y thành thân với Lê Hân, chỉ là vì trừng phạt Vân Thiển Y, nhưng không nghĩ đến Tiêu Thanh Hàn đã tính toán hết tất cả, bao gồm cả người ca ca là hắn. Chẳng qua, đây chỉ là bước đầu của kế hoạch trả thù.
Bây giờ, Tiêu Thanh Hàn, có thể nói là người máu lạnh.
Tiêu Cẩn Du nhìn về phía nam tử đối diện, mở miệng nói: “Được rồi, Lê Hân, bây giờ ngươi cùng Vân Thiển Y thành thân đi.”
|