Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
|
|
Chương 41: Việc Gấp, Lợi Thế Của Nàng (*)"Trù Mã" (筹码): có những nghĩa là "Lợi Thế", thẻ đánh bạc, ngân phiếu... trong chương này dùng theo nghĩa "lợi thế" thì hợp với văn phong nhất! (Chú thích cho phần tiêu đề) "Việc gấp nha, nếu đó là việc gấp thì ta sẽ không trách nha đầu này. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt Nghi thái phi ra vẻ khiếp sợ. Hoàng hậu giả vờ như không nghe được, tiếp tục giáo huấn Trường Bình công chúa, "Nếu Tần Vương phi đã cùng Tần Vương đi ra ngoài, vậy ngươi nên đi tìm phụ hoàng ngươi, để phụ hoàng tìm Tần Vương trở về. Phụ hoàng ngươi sẽ không thể tìm không thấy Tần Vương." Hoàng hậu nói, ý vị thâm trường hướng Nghi thái phi nhìn lại, "Thái phi nương nương, ngươi nói có đúng không?" Một cái lấy Tần Vương ra uy hiếp, một cái lấy hoàng đế ra áp người, tất cả hạ nhân ở đây nghe được nhịp tim đều tăng lên. Trường Bình công chúa như tỉnh lại từ trong mông lung, vui mừng nói, "Đúng! Ta đi tìm phụ hoàng, lần này phụ hoàng nhất định sẽ giúp ta!" Nghi thái phi biết tính tình của hoàng hậu, với thân phận nàng, từ trước đến nay sẽ không xúc động nói lời bốc đồng, hôm nay dám đem hoàng đế ra tới, điều này thuyết minh chuyện của Trường Bình công chúa chắc chắn là đại sự, ít nhất, nàng có mười phần nắm chắc chuyện này có thể làm cho hoàng đế bận trăm công ngàn việc cũng sẽ ra mặt. "Mẫu hậu, đi, chúng ta lập tức đi tìm phụ hoàng!" Trường Bình công chúa rất kích động, túm hoàng hậu muốn rời đi. Nghi thái phi nóng nảy, nếu là bình thường, nàng cũng mặc kệ không nghĩ nhiều như vậy, đến lúc đó tùy tiện tìm cái cớ là có thể đem Hàn Vân Tịch giao ra. Chính là, giờ này khắc này, Hàn Vân Tịch đang bị nhốt tại phòng chứa củi, đói đến sắp chết. Vạn nhất chuyện này bị truyền ra ngoài, việc xấu trong nhà bị người biết, nàng hướng mặt nơi nào mà gác a! Nghi thái phi đang muốn lên tiếng, Mộ Dung Uyển Như một bên đã mở miệng, "Hoàng hậu nương nương, Trường Bình công chúa, chờ một chút!" Hoàng hậu sớm đã mong chờ, đang lôi kéo Trường Bình công chúa thì dừng lại, chuyện hậu cung, nàng luôn cố gắng không gây phiền toái tới Hoàng Thượng, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến nàng được sủng ái. Mộ Dung Uyển Như vội vàng tiến lên khom người, "Hoàng hậu nương nương, Trường Bình công chúa, kỳ thật Tần Vương phi đêm qua đã trở về, chỉ là, mẫu phi hôm nay vừa mới từ biệt viện trở về, không rõ ràng lắm về việc này. Là do ta không hồi bẩm đúng lúc, đều do ta." Có Mộ Dung Uyển Như đưa ra bậc thang này để leo xuống. Nghi thái phi cũng chẳng còn chút xấu hổ, vội vàng nói, "Đã trở lại sao? Như thế nào không nói sớm? Việc của Trường Bình công chúa chính là việc gấp, vạn nhất chậm trễ phải làm sao bây giờ?" "Là nữ nhi sơ sót." Mộ Dung Uyển Như cúi đầu, vẻ mặt áy náy. Nghi thái phi không cho hoàng hậu cùng Trường Bình công chúa cơ hội nói chuyện, vội vàng nói, "Hoàng hậu, Trường Bình, các ngươi ngồi đây chờ chốc lát, ta đây tự mình đi tìm nàng tới." Trường Bình công chúa không cam lòng, hoàng hậu dùng một ánh mắt làm nàng câm miệng, "Vậy làm phiền thái phi nương nương." Khi Nghi thái phi quay đầu lại thì hơi mỉm cười, nhưng Mộ Dung Uyển Như đi ở phía sau, cả khuôn mặt ướt đẫm vì lo lắng, rất khủng bố lại khó coi! Vừa rồi nếu không phải là Mộ Dung Uyển Như, bậc thang của nàng cũng chưa hạ được, cũng không biết mất mặt cỡ nào a. "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào!" Nghi thái phi vừa tức giận vừa vội vàng đi. "Mẫu phi, sao ta cảm thấy tẩu tử đã biết chuyện này sẽ xảy ra?" Mộ Dung Uyển Như thấp giọng. Nếu có thể, nàng thà rằng để hoàng hậu cùng Trường Bình công chúa đi tìm hoàng đế, nếu như vậy, nàng sẽ có thời gian xuống tay. Chính là, kể từ đó, chuyện Hàn Vân Tịch chết nhất định sẽ đại nháo, đến lúc đó cuộc sống hàng ngày khó an nhàn nhất vẫn là nàng. Rất nhanh, các nàng đã đến phòng chứa củi, Hàn Vân Tịch chỉ còn lại một hơi cuối cùng để chống đỡ. Nàng rất, rất mệt, mí mắt nặng trĩu đến độ sắp rơi xuống. Nhưng nàng trước sau đều mở to mắt, nhìn chằm chằm đại môn. Nàng đang đợi, không chỉ có chờ cơ hội giữ mạng sống của nàng, mà cũng đang đợi cơ hội nàng có thể hung hăng phản kích đóa bạch liên hoa Mộ Dung Uyển Như này. Vừa thấy Nghi thái phi cùng Mộ Dung Uyển Như xuất hiện ở cửa, bên môi tái nhợt của nàng liền nổi lên một mạt ý cười, sau đó, chậm rãi nhắm lại mắt. Thấy thế, Nghi thái phi cùng Mộ Dung Uyển Như đều bị dọa! "Người tới! Người tới a! Truyền thái y, mau!" Nghi thái phi kêu lên sợ hãi. Tại thời điểm mấu chốt này, Hàn Vân Tịch không thể xảy ra chuyện nha. Mộ Dung Uyển Như kêu lên một tiếng khuất nghẹn, không thể không nhanh chạy qua đỡ lấy Hàn Vân Tịch, véo vào huyệt Nhân Trung(*) trên người nàng, tự mình rót nước ấm cho nàng uống. (*) Huyệt Nhân Trung: 人中穴 (renzhong acupoint): Huyệt nằm ở vùng rãnh mũi – môi nên gọi là Nhân Trung hoặc Thuỷ Câu. Chủ trị: Trị miệng méo, môi trên co giật, cảm giác như kiến bò ở môi trên, lưng và thắt lưng đau cứng, Cấp cứu ngất, hôn mê, động kinh, điên cuồng, trụy tim mạch. Rất nhanh, thái y của Tần Vương phủ là Lý thái y gấp gáp trở về, nhìn thấy tình cảnh này, khi bắt mạch liền biết là do đói sinh ra hư nhược. Hắn vội vàng lấy thuốc viên ra để Mộ Dung Uyển Như giúp cho Hàn Vân Tịch ăn, sau đó lại ấn một số huyệt trên tay nàng. Một phen cứu chữa, cuối cùng là cấp người tỉnh lại. Nghi thái phi thở dài một hơi nhẹ nhõm. Bản thân rất muốn trừng phạt Hàn Vân Tịch, ai biết kết cục lại rơi vào khẩn cấp cứu người. Mà lồng ngực của Mộ Dung Uyển Như có cảm giác thật là khó chịu, cũng không thèm quan tâm đến bộ dáng bên ngoài, chỉ trầm mặc. Hàn Vân Tịch mang vẻ mặt mờ mịt, đáy mắt lại cất giấu một mạt ánh sao. Thật ra, lúc đầu nàng cũng không bị ngất, thời điểm khi đám người này khẩn cấp cứu nàng, nàng chính là mắt lạnh tính toán "nhìn xem"! Thấy nàng tỉnh lại, Lý thái y lập tức làm Mộ Dung Uyển Như lại giúp Hàn Vân Tịch uống nước đường. Sau khi hầu hạ thật cẩn thận một lúc lâu, Hàn Vân Tịch cuối cùng cũng khôi phục được chút sức lực. Trái tim treo cao của Nghi thái phi cuối cùng cũng hạ xuống, chất vấn nói, "Hàn Vân Tịch, Trường Bình rốt cuộc đến tìm ngươi làm gì?" Hàn Vân Tịch lắc lắc đầu, bộ dáng không có sức để nói chuyện. Nghi thái phi nổi nóng, lại không thể phát tác, chỉ có thể nhịn, "Vậy ngươi hiện tại có thể gặp nàng sao?" Hàn Vân Tịch yếu ớt đến nỗi đầu cũng không thèm lắc, ánh mắt chuyển hướng về phía Lý thái y. Lý thái y khó xử, "Thái phi nương nương, nếu không phải...... không phải việc gấp mà nói, vẫn nên để Vương Phi nương nương nghỉ ngơi đi, nấu một ít cháo gạo kê để nàng ăn." "Việc gấp!" Nghi thái phi rống to, "Mặc kệ ngươi dùng bất kỳ biện pháp gì, hãy làm nàng có tinh thần ngay lập tức!" "Thái phi nương nương, này...... này, hạ quan năng lực hữu hạn a!" Lý thái y bị dọa tới. "Mẫu phi, nếu không, ta đỡ tẩu tử đến trong phòng ta nằm trước, sau đó nói với hoàng hậu nương nương, tẩu tử nhiễm phong hàn, ngã bệnh, để cho bọn họ hạ mình đến phòng ta đi thôi." Mộ Dung Uyển Như đưa ra chủ ý. Nghi thái phi cũng chỉ có thể đáp ứng, "Nhanh nhanh mang đi, nhanh lên, đừng lộ ra sơ hở gì!" Nghi thái phi đang muốn xoay người, nhưng lại cho Hàn Vân Tịch một ánh mắt cảnh cáo trước khi vội vàng rời đi. "Tẩu tử, mấy ngày này để ngươi chịu khổ, đến chỗ ta đi thôi." Đáy mắt Mộ Dung Uyển Như hiện lên một mạt mưu kế, gọi gã sai vặt nâng Hàn Vân Tịch đi. Mộ Dung Uyển Như ở chính là Lan Uyển, là một toà tiểu viện gần Mẫu Đơn Viện của Nghi thái phi. Mộ Dung Uyển Như cũng không mang Hàn Vân Tịch đến phòng ngủ của nàng, mà là an bài một gian phòng trống trong tiểu viện của nàng. Hàn Vân Tịch bị đặt ở trên giường, màn trướng vừa mới buông xuống, hoàng hậu cùng Trường Bình công chúa liền đến. Hàn Vân Tịch bộ dáng muốn đứng dậy hành lễ, hoàng hậu vội vàng ngăn lại, ngồi vào trước giường, lôi kéo tay Hàn Vân Tịch, "Miễn miễn, bệnh phong hàn nho nhỏ như thế nào thành ra như vậy, ta nhìn thân thể này cần phải bồi bổ thật là tốt nha!" "Đa tạ...... Hoàng hậu nương nương quan tâm." Hàn Vân Tịch trả lời yếu ớt. Trường Bình công chúa đứng một bên, thật sự nhịn không được, gọi nàng là hoàng thẩm, nhưng miệng lưỡi lại là mệnh lệnh, "Tần hoàng thẩm, ta...... Ta có việc gấp, ngươi nhanh nhanh cùng ta tiến cung." Hàn Vân Tịch thoáng nhìn Nghi thái phi đứng ở một bên, sắc mặt âm u, phi thường khuất nghẹn. Nàng cũng không biết tính khí của Nghi thái phi đối với tình mẫu tử là gì, nhưng nàng biết, đây là cơ hội để nàng xoay người. Vị Tần Vương điện hạ kia lạnh như băng, bất quá là vì báo ân mà thôi. Không thể bảo toàn cho nàng thời thời khắc khắc được. Nếu nàng không thể rời khỏi nơi này, vậy thì, nàng sẽ càng nỗ lực để đạt đến vị trí nữ chủ nhân cao cao tại thượng được mọi người công nhận. Mà lúc này, đúng là cơ hội cực kỳ tốt! Hàn Vân Tịch không trả lời Trường Bình công chúa, mà thuận theo nhìn về phía Nghi thái phi, ý tứ là, để thái phi làm chủ. Lúc này, Trường Bình công chúa lại bắt đầu cảm thấy trên mặt có chút ngứa, nàng khẩn trương, không rảnh để lo nghĩ nhiều, vội vàng cầu, "Nghi thái phi, ngươi hãy đáp ứng đi, để hoàng thẩm cùng ta tiến cung đi, ta cam đoan an an toàn toàn, khi người trở về sẽ hoàn hảo không có hao tổn gì." Nếu là bình thường, hoàng hậu mới sẽ không để Trường Bình công chúa cầu Nghi thái phi như thế, nhưng nhìn bộ dáng nôn nóng của Trường Bình công chúa, nàng biết nàng ấy lại bị ngứa phát tác. Rơi vào đường cùng, hoàng hậu cũng chỉ có thể mở miệng khuyên bảo, "Nghi thái phi, đó là việc riêng tư của tiểu hài tử, hãy để các nàng đi đi." Nghi thái phi nguyên bản còn tưởng rằng Hàn Vân Tịch sẽ mượn cơ hội này phô trương cho nàng xem một phen, ai biết, tiểu tức phụ này cư nhiên lại cho nàng mặt mũi, muốn nàng làm chủ. Lập tức, Nghi thái phi không cảm thấy quá khuất nghẹn, ngược lại có loại cảm giác hoàng hậu cùng Trường Bình công chúa tới đây là để cầu nàng. Nàng nhìn Hàn Vân Tịch liếc mắt một cái, trong lòng tự mãn. Nắm lấy cơ hội, nàng mới sẽ không dễ dàng buông tha hoàng hậu cùng Trường Bình công chúa như vậy. "Vân Tịch, khụ khụ...... Ngươi xem thân thể này của ngươi bệnh thành như vậy, vạn nhất khi đi trên đường tiến cung gặp phải gió, bệnh tình nặng thêm, làm sao mẫu phi giải thích cùng Tần Vương đây? Hắn còn không trách tội cái bà bà như ta không chiếu cố tốt cho ngươi hay sao?" Này...... Nghi thái phi thời điểm nào thì cũng học cách quan tâm đến nàng dâu đây? Hoàng hậu nghe được lời này, sắc mặt đều đen. Nghi thái phi rõ ràng là mượn cơ hội để khi dễ người! Thông minh như Hàn Vân Tịch, tất nhiên là nhìn ra tâm tư của Nghi thái phi, nàng vội vàng nói, "Mẫu phi thật biết nói đùa, tính tình của điện hạ thần thiếp cũng biết đến. Hắn chỉ nghe lời ngươi cùng Hoàng Thượng. Hắn hiếu kính ngươi còn không kịp, làm sao dám trách tội ngươi đây? Mẫu phi quan tâm, thần thiếp ghi nhớ trong tim." Tắc (tiếng tắc lưỡi), nghe lời này của Hàn Vân Tịch nói thật rất lợi hại, đây là ở trước mặt hoàng hậu đem Nghi thái phi đánh đồng cùng Hoàng Thượng. Không chỉ tránh được sự bất kính đối với hoàng đế, lại nịnh bợ được Nghi thái phi. Hàn Vân Tịch thật tình không biết vừa rồi hoàng hậu đem hoàng đế ra để uy hiếp Nghi thái phi. Nhưng không thể không nói rằng những lời này của nàng như mật ngọt đi vào tâm khảm của Nghi thái phi, thắng cả một trăm câu của Mộ Dung Uyển Như từ xưa đến nay. Mộ Dung Uyển Như ở một bên nghe được tâm thần hoảng hốt, Hàn Vân Tịch nàng ta muốn làm cái gì a? Hoàng hậu tức giận đến nỗi nhấp môi thành một đường thẳng, không nói nên lời. Trường Bình công chúa cũng không có thời gian ở chỗ này nghe các nàng gay gắt đối chọi nhau, ý tứ ẩn dấu trong lời nói của họ. Cảm giác ngứa trên mặt đã làm nàng không chịu nổi. "Nghi thái phi, nếu bệnh tình của nàng nặng thêm, ta sẽ chịu trách nhiệm! Ngươi hãy để nàng cùng ta tiến cung đi!" Trường Bình công chúa nghẹn ngào. Chính là, Nghi thái phi vẫn chậm rãi, nhìn nhìn Hàn Vân Tịch, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Ài...... này......" "Mẫu hậu!" Trường Bình công chúa khóc thật, túm lấy tay hoàng hậu, "Mẫu hậu, ngươi khuyên nhủ giúp ta, mau a!" Hoàng hậu ngực đều nhanh nghẹn lại, nhưng không thể không mở miệng, "Nghi thái phi, Trường Bình thật sự có việc gấp. Xe ngựa của chúng ta đều đang chờ ngay ngoài cửa, cam đoan sẽ không để bệnh tình của Vân Tịch nặng thêm. Khi tới trong cung rồi, Cố thái y cũng ở đó, hắn có thể kiểm tra Vân Tịch một cái, chẳng phải tốt sao. Ngươi để Vân Tịch theo chân bọn họ đi thôi." Không thể không thừa nhận, Nghi thái phi thật tình không phải là người thiện tâm, hoàng hậu cũng đều như vậy, nàng vẫn mang một bộ dáng do dự. Rốt cuộc, Trường Bình công chúa khóc lớn, "Nghi thái phi, ta cầu xin ngươi! Cầu xin ngươi!" Thật tuyệt, Nghi thái phi muốn chính là cái câu "cầu xin" này. Cuối cùng, nàng gật đầu, "Vân Tịch, ngươi hãy cùng hoàng hậu tiến cung đi." "Ân." Hàn Vân Tịch gật gật đầu, ngoan ngoãn. Hoàng hậu lập tức sai người lại đây nâng Hàn Vân Tịch lên, để nàng ngồi kiệu ra khỏi cửa. Trước khi ngồi trên cỗ kiệu, Nghi thái phi cho Hàn Vân Tịch một cái ánh mắt, đáng tiếc, Hàn Vân Tịch vờ như không nhìn thấy. Miệng nàng chứa mảnh nhân sâm mà Nghi thái phi đưa cho, nghĩ thầm, Nghi thái phi, Mộ Dung Uyển Như, các ngươi hãy chờ đến khi ta trở lại!
|
Chương 42: Để Người Chết Không Đền Được Mạng Xe ngựa chạnh nhanh như bay, vừa ra khỏi Tần Vương phủ không xa liền dừng lại. Độc trên mặt Trường Bình công chúa đã bắt đầu phát tác, lúc này là thời kỳ ngứa khó nhịn, chỉ cần rời khỏi Tần Vương phủ là ổn, thậm chí ở ngay ven đường, nàng cũng không rảnh lo nhiều như vậy. Một tay cầm theo đèn lồng, một tay nắm góc váy, hoang mang rối loạn chui vào xe ngựa Hàn Vân Tịch. Hàn Vân Tịch đang lúc buồn ngủ, thấy nàng tiến vào, theo bản năng duỗi tay ngăn cản ánh đèn chói mắt. "Công chúa điện hạ, ngươi đây là......" Còn chưa nói xong, Trường Bình công chúa thế nhưng đột nhiên kéo xuống mũ có mạng che bằng lụa trắng, lộ ra mặt đầy rêu độc, lại bởi vì sắc mặt nàng trắng bệch, trước ngọn đèn dầu chiếu xuống có vẻ khủng bố dị thường. (*)Trong chương 28, độc mà công chúa trúng là một loại nấm độc (毒癣), vì thế sau khi độc phát thì xuất hiện rêu độc ở trên mặt (毒藓) "Quỷ a!" Hàn Vân Tịch buột miệng thốt ra, có một nửa là giả bộ, một nửa là thật sự. Loại virus rêu độc này nàng rất hiểu biết, cũng thực sự chưa từng gặp qua ca bệnh nào. "Hàn Vân Tịch, ngươi dám mắng bản công chúa là quỷ?" Trường Bình công chúa rất tức giận, bộ dáng của nàng thực sự giống quỷ như vậy sao? Phàm là thái y từng xem bệnh qua cho nàng, không có ai bị nàng dọa đến, hiện giờ nàng cũng không dám soi gương. "Không phải...... Không phải......" Hàn Vân Tịch cực kỳ suy yếu, muốn lắc đầu đều làm không được, tê liệt nằm xuống. Kỳ thật, sau khi ăn đan dược, uống cháo gạo kê vào, lại thêm lát nhân sâm, Hàn Vân Tịch đã sớm không yếu đi như vậy. Nhưng là, tại trước mặt cường thế như Trường Bình công chúa, nàng đương nhiên phải "yếu thế". "Hàn Vân Tịch, ngồi dậy! Cố thái y nói ngươi giải độc rất lợi hại, ngươi nhanh nhanh giải độc cho ta, nhanh lên a! Ta ngứa muốn chết!" Trường Bình công chúa không chút khách khí ra lệnh. Không nói đến Trường Bình công chúa vốn là vãn bối, ngay cả hiện tại nàng có việc cầu người, cũng không nên rống to như thế, hất hàm vênh mặt sai khiến. Thực sự không giáo huấn cho nàng một bài học, nàng sẽ không bao giờ biết cách cư xử. "Công...... chúa, công chúa, ta...... ta......" Hàn Vân Tịch nói một lúc lâu cũng chưa nói ra được một câu hoàn chỉnh, Trường Bình công chúa lại vội muốn chết, đôi tay vài lần đều duỗi đến trên mặt, suýt nữa nhịn không được mà gãi. "Ngươi cái gì ngươi a, nhanh nhanh giúp ta nhìn một cái!" Nàng đang nói, đột nhiên tới gần, suýt nữa đem chính mặt mình dán đến trên mặt Hàn Vân Tịch. Nếu đổi làm người khác, đã sớm nôn ra, nhưng mà, Hàn Vân Tịch đã từng gặp qua độc còn ghê tởm hơn thế này nên nàng sớm đã có miễn dịch. "Công chúa...... Công chúa...... Ta...... Ta không có...... Sức lực a!" Rốt cuộc, nàng đem nói lời hoàn chỉnh. "Ngươi nhìn xem! Hãy nhìn xem! Nhìn xem thì cần sức lực gì sao? Ngươi không phải rất lợi hại sao? Sao vậy, hiện tại không làm gì được a?" Trường Bình công chúa gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng (热锅上的蚂蚁: ant on a scorching pot), một bên mệnh lệnh, một bên hai tay nắm tới bên trái bên phải, sợ khống chế không được chính mình. "Kia...... Kia công chúa, đem......" Hàn Vân Tịch giống như người sắp tắt thở. Trường Bình công chúa nghe thấy không thể nhịn được nữa, lại rống to, "Ngươi thật ra muốn nói cái gì?" Trường Bình công chúa không biết, cảm xúc của nàng càng kích động, adrenaline(*) liền sẽ bạo phát, loại hormones kích thích tố này sẽ gia tăng tốc độ độc tố phát tác trên mặt. (*)Adrenaline(肾上腺素): đôi khi gọi là "epinephrin" hay "adrenalin", là một hormone. Đây là một hormone có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm. (Theo wikipedia) "Đem ngọn đèn dầu đến đây...... gần một chút, ta mới có thể thấy rõ ràng." Hàn Vân Tịch chầm chậm mà nói. Cho dù thế nào, lúc này Hàn Vân Tịch sai Trường Bình công chúa làm gì, nàng ta nhất định sẽ làm. Nàng ta rất nghe lời, lập tức đem đèn lồng tới gần. Nhưng ai biết, ánh sáng một khi chiếu đến, Hàn Vân Tịch cũng chưa kịp liếc mắt trên mặt Trường Bình chúa một cái, đột nhiên nhắm mắt lại, ngất đi. "AhhHHHHH........." Trường Bình công chúa tức giận không thể nén được, thét chói tai như nổi điên lên, như thế nào lại như vậy a? Nàng giơ đèn lồng lên hướng tới trên mặt Hàn Vân Tịch nhìn xem, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, cố nén giống như chịu đựng ngứa không gãi. Hàn Vân Tịch là hy vọng cuối cùng của nàng! Nghe được một tiếng thét chói tai này, hoàng hậu đang chờ bên ngoài vội vàng hỏi, "Trường Bình, xảy ra chuyện gì?" Trường Bình công chúa ra khỏi xe ngựa, ném đèn lồng trên mặt đất, rốt cuộc "Oa" một tiếng khóc gào lên, "Nàng hôn mê! Ô ô, cái tiện nhân kia nàng cư nhiên hôn mê! Đồ vô dụng!" Nàng khóc lóc, đôi tay đều không tự giác cào vào trên mặt, thấy thế, hoàng hậu sợ hãi, lập tức tiến lên giữ chặt đôi tay nàng, "Không được gãi! Sẽ để lại sẹo!" Cung nữ một bên vội vàng giúp nàng đội mũ và dải lụa trắng che mặt lại, nhưng ai biết Trường Bình công chúa đột nhiên tránh thoát ra khỏi hai tay của hoàng hậu, ném đi mũ và dải lụa trắng, đôi tay hung hăng hướng trên mặt mà cào. Trời mới biết nàng ngứa bao nhiêu a, dùng bao nhiêu sức mà gãi? Lần này vừa mới gãi, hai má liền chảy đầy máu! Trường Bình công chúa tựa hồ không có cảm giác đau, còn đang tiếp tục gãi. "A......" Hoàng hậu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, "Người tới, mau...... Mau ngăn nàng lại, giữ lấy tay nàng!" Thị vệ lập tức bước nhanh đến, túm lấy tay Trường Bình công chúa. "Buông ta ra! Các ngươi thật lớn mật! Buông ra!" "Ngứa chết ta, buông tay! Ta ra lệnh các ngươi buông tay, ta muốn giết các ngươi!" ......... Trường Bình công chúa kịch liệt giãy giụa, hoàng hậu bị dọa muốn khóc, "Mau, mau trói chặt hai tay nàng lại, bịt miệng nàng lại!" Tuy rằng là nửa đêm, nhưng lúc này bọn họ đang ở trên đường cái, vạn nhất đem thức tỉnh bá tánh quanh mình, sự tình truyền ra ngoài, Trường Bình công chúa ngày sau làm sao mà gặp người nha! Rất nhanh, hai tay Trường Bình công chúa đã bị trói lại, miệng cũng bị bịt lại. Hoàng hậu hướng xe ngựa Hàn Vân Tịch nhìn lại, mắt đỏ rực hiện lên hận ý nhè nhẹ, Hàn Vân Tịch, nếu không phải bởi vì ngươi, Trường Bình sẽ không đi đến Đại Lý Tự, cũng sẽ không nhiễm độc này. Ngươi tốt nhất có thể cam đoan mặt Trường Bình vạn vô nhất thất(*). Nếu không, bổn cung cùng thái hậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi! (*) Vạn vô nhất thất: 万无一失: Tuyệt đối không có sai lầm gì. Đem Trường Bình công chúa mang về xe ngựa của mình, một đám người liền hoả tốc chạy về hoàng cung. Ngựa chạy nhanh như bay, xe ngựa chuyên dụng to rộng thoải mái một chút xóc nảy đều không có. Hàn Vân Tịch nằm lười biếng, cũng không có mở mắt ra, bên môi nổi lên một mạt ý cười vui sướng. Đi ra ngoài hỗn loạn, đều là phải trả lại, đi ra ngoài hỗn loạn, liền sẽ không sợ hãi. (Nguyên văn: 出来混的,都是要还的,出来混的,就不会害怕) Khi đã trở lại trong cung, ánh sáng phương đông đã ló dạng. Trường Bình công chúa kiệt sức, độc phát tựa hồ đã qua đi, nàng sớm đã hôn mê. Hàn Vân Tịch bị người đưa đến trong cung An Bình của Trường Bình công chúa, nàng nửa ngủ nửa tỉnh, cung nữ đem nàng an trí ở trên giường ấm. Rất nhanh, hoàng hậu cùng Cố thái y đều tới. "Nói là nhiễm phong hàn, người rất suy yếu, trên đường đã hôn mê." Hoàng hậu đại khái nói qua bệnh tình. Cố Bắc Nguyệt không nói chuyện, ngồi ở bên giường, cách qua màn trướng rũ xuống bắt mạch cho Hàn Vân Tịch. Cố Bắc nguyệt là thánh thủ cỡ nào, bắt mạch một phen liền biết được tình huống của Hàn Vân Tịch. Đây là do đói quá mà ra, cũng không phải là bị bệnh gì, mà là do hư nhược, năng lượng không đủ, may mắn đã trải qua cứu chữa, vấn đề không còn lớn lắm. Hiện tại là thời kỳ dưỡng bệnh, hẳn là không suy nhược giống như hoàng hậu nói như vậy. Cố Bắc Nguyệt con ngươi ngăm đen hiện lên một tia thú vị, đứng dậy đi tới, "Bẩm hoàng hậu nương nương, đây là bệnh phong hàn khá nghiêm trọng. Vương Phi nương nương thân thể rất suy nhược, cần phải chăm sóc cẩn thận. Nếu ép nàng dậy để nàng trị liệu cho công chúa mà nói, vi thần sợ......" "Như thế nào?" Hoàng hậu vội vàng hỏi. Đều đã vào cung, nàng mặc kệ thân thể Hàn Vân Tịch như thế nào, chỉ cần có thể xem bệnh cho Trường Bình, cho dù là lấy máu của Hàn Vân Tịch, nàng đều sẽ gật đầu. "Vi thần chỉ sợ Vương Phi nương nương không những không thể xem được bệnh cho Trường Bình công chúa, ngay cả tính mạng của mình cũng khó mà bảo toàn nha!" Cố Bắc Nguyệt rõ ràng là khoa trương. Chính là, hoàng hậu làm sao mà biết nhiều như vậy? Vừa nghe nói đến tình hình này thì rất khẩn trương, nếu nói như vậy, mặt Trường Bình là giữ không nổi, mạng của Hàn Vân Tịch nàng cũng bồi không nổi nha. Sớm biết như thế, thì khuyên Trường Bình, dứt khoát ở lại Tần Vương phủ, bị chê cười thì bị chê cười đi, so với chịu trách nhiệm về tính mạng của Hàn Vân Tịch còn tốt hơn. Hoàng hậu hít sâu một hơi, "Trước tiên cứu người đi, nàng cần an dưỡng bao lâu mới có thể khôi phục lại?" "Thời gian một đến hai ngày, chỉ là, trong thời gian đó Trường Bình công chúa sẽ phải chịu khổ sở." Cố Bắc Nguyệt đúng sự thật trả lời. Hoàng hậu mày căng thẳng, lời nói tích tụ đến độ nói không ra, cố tình, nàng lại không có biện pháp khác, chỉ có thể giao phó cho Cố Bắc Nguyệt, "Dùng dược tốt nhất, cần phải làm Tần Vương phi mau chóng khôi phục, hiểu chưa?" "Vi thần đã rõ." Cố Bắc Nguyệt gật gật đầu, "Vi thần sẽ lập tức đi viết phương thuốc." Cố Bắc Nguyệt đi rồi, hoàng hậu đi xem Trường Bình công chúa, chỉ để lại một tiểu cung nữ trông chừng một bên. Hàn Vân Tịch trong lòng mừng rỡ cười trộm, trời mới biết Cố Bắc Nguyệt sẽ mượn cơ hội làm ra thứ gì tốt cho nàng điều dưỡng thân mình đâu? Thời gian một hai ngày, tuy rằng không đến mức khôi phục hoàn toàn, nhưng nếu xuống giường hoạt động cũng sẽ không tổn hại tới thân thể. Cố Bắc Nguyệt thật là người thông minh lại có tâm. Không ngoài dự liệu của Hàn Vân Tịch, Cố Bắc Nguyệt phối chế một phương thuốc ôn tính bổ dưỡng phi thường quý báu cho nàng. Hàn Vân Tịch kỳ thật muốn ăn một bữa no nê, nhưng vì người đói đã lâu không thể ăn uống quá độ, nhẹ thì không tiêu hóa được, nặng thì đi đời nhà ma. Cố Bắc Nguyệt cấp phối chế phương thuốc, không chỉ bằng phương thức này bổ dưỡng điều hòa thân thể của nàng, còn có thể giảm bớt sự muốn ăn mãnh liệt của nàng. Có ấm thuốc hay, hơn nữa giấc ngủ đầy đủ, hai ngày sau, Hàn Vân Tịch đã sinh long hoạt hổ(*). (*) Sinh long hoạt hổ (生龙活虎): khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào. (doughty as a dragon and lively as a tiger: to be brimming/bursting with energy, full of vim and vigor) Nhưng...... Trường Bình công chúa lại rất thảm, hai ngày nay độc phát tổng cộng là ba lần rồi, mỗi một lần đều là tê tâm liệt phế, làm tâm nàng muốn một đầu đâm chết đi đều có. Khi Hàn Vân Tịch rời giường, Trường Bình công chúa lại nằm xuống, hai tay hai chân tất cả đều bị trói, phòng ngừa nàng tự mình hại mình. Hoàng hậu ngồi ở bên giường khuyên bảo, Trường Bình công chúa hoàn toàn nghe không nổi, thì thầm, "Hàn Vân Tịch cái tiện nhân kia đâu? Nàng sẽ không cứu ta có phải hay không?" "Mẫu hậu, đem nàng mang lại đây, nàng nhất định là đang giả vờ! Nàng nhất định là muốn nhìn ta bị độc chết!" "Đều là bởi vì nàng! Tất cả đều là nàng làm hại, nếu không phải nàng ta thì sẽ không đi thiên lao...... Ô ô, mẫu hậu, là nàng hại ta!" "Mẫu hậu, ngươi buông ta ra...... Ta muốn đi tìm nàng!" ...... Hàn Vân Tịch theo Cố Bắc Nguyệt đi vào, không lên tiếng lặng im lắng nghe. Trường Bình công chúa thậm chí cũng không nghĩ đến đêm đó nàng ta đi thiên lao đã làm cái gì, cư nhiên còn dám trách tội đến trên đầu nàng. Khi nghe Cố Bắc Nguyệt nói đến tình tình của nàng ta nhiều ngày nay, còn có chút đồng tình muốn hôm nay sẽ cấp giải độc. Hiện giờ, Hàn Vân Tịch đổi ý, người đáng thương tất có chỗ đáng giận! Trường Bình công chúa không phải là người nàng muốn cứu, đừng cùng nàng nói loại đạo lý lớn gì mà y giả nhân tâm (lương tâm người thầy thuốc). "Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương." "Vi thần tham kiến hoàng hậu nương nương, công chúa điện hạ." Hàn Vân Tịch cùng Cố thái y cách lớp rèm buông hành lễ, hoàng hậu vội vàng cho hai người bình thân, ôn tồn nói, "Vân Tịch, nhanh nhanh tiến vào, Trường Bình chờ ngươi đã lâu." Trường Bình công chúa đã không còn ồn ào, một đôi mắt phượng lại hung dữ chằm chằm nhìn xem Hàn Vân Tịch. Hàn Vân Tịch ngồi xuống cạnh giường, nhàn nhạt nói, "Quá mờ, lấy đèn lại đây." Cung nữ vội vàng đưa đèn lồng chiếu lại đây, ánh sáng mãnh liệt làm Trường Bình công chúa chớp mắt liên tục, nhưng nàng ta vẫn quật cường chằm chằm nhìn xem Hàn Vân Tịch. Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói, "Trường Bình, đem mắt nhắm lại đi, ta xem xem trên mí mắt có rêu độc hay không?" Lời này vừa ra, Trường Bình công chúa lập tức liền nhắm mắt, bộ dáng hoảng sợ kia, làm Hàn Vân Tịch thập phần khinh thường. Nha đầu này quật cường cái gì mà quật cường nha, có bản lĩnh tiếp tục trừng nàng sao. Hàn Vân Tịch lúc này mới nghiêm túc mà đánh giá mặt nàng ta. Trong bóng tối âm thầm khởi động hệ thống rà quét xác định tình hình khuếch tán của độc tố cùng với có độc biến(sự biến đổi của độc tố) hay không, sau đó lại kiểm tra tình huống ở hai chân. Trường Bình công chúa vẫn là may mắn, độc tố khuếch tán cũng không nhiều lắm, cũng không có độc biến. Thấy Hàn Vân Tịch kiểm tra xong, hoàng hậu vội vàng dò hỏi, "Như thế nào, là trúng độc sao? Trúng chính là loại độc gì? Có thể giải sao?" Trường Bình công chúa giờ mới biết đã kiểm tra xong rồi, vội vàng trợn mắt, hất hàm vênh mặt sai khiến, "Hàn Vân Tịch, ngươi ngập ngừng cái gì, nhanh nhanh nói a!"
|
Chương 43: Thảo Dược Cứu Người Đối mặt với sự la hét của Trường Bình công chúa, Hàn Vân Tịch lấy tu dưỡng của bác sĩ chuyên nghiệp nhất, không đáng so đo với nàng ta. Biểu tình của nàng thong dong, hơi mang vẻ nghiêm túc, cho người ta một loại cảm giác quyền uy, lộ ra cảm giác an toàn vô pháp giải thích. Nàng không trả lời, lòng bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt Trường Bình công chúa, nháy mắt khiến cho Trường Bình công chúa an tĩnh lại, ngay cả hoàng hậu cũng khẩn trương, không dám truy vấn. Hàn Vân Tịch sờ sờ phía bên phải, lại sờ sờ bên trái, lúc nãy mới rà quét xem tình hình của độc tố, Trường Bình công chúa hẳn là rất nhanh sẽ lại bị độc phát đi. Nàng bất động thanh sắc sờ soạng hồi lâu. Trường Bình công chúa cùng hoàng hậu trong lòng sốt ruột cỡ nào a, nhưng trước sau lại không dám mở miệng truy vấn, càng đừng nói là nói năng lỗ mãng. Ngay cả Cố Bắc Nguyệt hầu bên ngoài rèm buông, cũng đều có chút khẩn trương. Hắn biết Hàn Vân Tịch có thể giải độc, nhưng là, cũng không xác định được nàng có thể giải được loại độc trên mặt Trường Bình công chúa hay không, hắn bất quá là tiến cử mà thôi. Một thất yên tĩnh, không khí khẩn trương! Nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch đột nhiên buông tay ra, giống như là bị kinh hách, vội vàng đứng dậy thối lui, kinh hô, "Trời ạ, độc đã thay đổi rồi, rất nhanh sẽ lây bệnh!" Cái gì? Vừa nghe lời này, hoàng hậu thối lui giống như trốn chạy. Tất cả cung nữ quanh mình cũng đều sợ hãi mà lui ra phía sau, thật là đáng sợ! Nhiễm bệnh truyền nhiễm, đừng nói là công chúa, ngay cả là hoàng tử đều phải bị mang ra khỏi hoàng cung, đi đến biệt cung ở vùng ngoại thành giam lại, nếu trị không hết, thì cả đời đừng mơ tưởng quay lại. Trường Bình công chúa sửng sốt, ngay sau đó sợ tới mức gào khóc lên, "Ta không cần! Ta không cần! Ô ô...... Mẫu hậu, ngươi cứu ta! Ta không muốn bị tiễn đi! Ta không cần!" Hoàng hậu là người lui ra xa nhất, sắc mặt trắng bệch đến khẩn trương, khẩn trương hỏi, "Vân Tịch, rốt cuộc có thể trị được hay không a?" Hàn Vân Tịch tránh không đáp lời, biểu tình ngưng trọng, "Có vẻ như, độc tính lại muốn phát tác." Quả nhiên, lời này của nàng vừa rơi xuống, Trường Bình công chúa liền bắt đầu giãy giụa, "Ngứa! Mẫu hậu, ta mặt lại bắt đầu ngứa! Ngươi buông ta ra!" "Các ngươi buông tay ta ra!" "Mẫu hậu, nếu không ngươi giúp ta gãi gãi đi! Ta cầu xin ngươi!" Rất nhanh, chân nàng cũng ngứa, đáng tiếc hai chân cũng bị cột lấy, nàng dùng sức mà lại không thể làm nên chuyện gì. Thấy thế, tất cả mọi người chấn kinh rồi, không nghĩ tới Hàn Vân Tịch thực sự có bản lĩnh thật a, không nghĩ rằng nàng có thể xác định được thời gian độc phát. Hoàng hậu nương nương sợ hãi, nơi nào còn dám tiến lên, nắm tay Hàn Vân Tịch hỏi, "Thật là bị ngươi nói trúng rồi! Vân Tịch, ngươi quá lợi hại, ngươi nhất định có biện pháp cứu Trường Bình đúng không?" "Vân Tịch, bệnh truyền nhiễm cũng không phải là việc nhỏ, ngươi nhất định có biện pháp đúng không?" Chuyện này một khi truyền ra ngoài, đừng nói Trường Bình công chúa, ngay cả bọn người hoàng hậu nàng từng tiếp xúc qua cũng phải bị cách ly một thời gian. Mà hoàng hậu, mặc dù không bị nhiễm, phỏng chừng cũng phải một hai năm không thấy được Hoàng Thượng! Thâm cung, có bao nhiêu đôi mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào vị trí hoàng hậu của nàng đây. Hoàng hậu làm sao vực dậy sau một hai năm tổn thất này. "Cứu ta...... Mẫu hậu, mau nói nàng cứu ta đi!" "Ta ngứa muốn chết, các ngươi ai tới giúp ta nha!" "Phụ hoàng, ô ô...... Ta muốn gặp phụ hoàng!" ......... Trường Bình công chúa lăn lộn, nói năng bắt đầu lộn xộn. Lúc này, Hàn Vân Tịch mới đẩy tay hoàng hậu ra, nghiêm túc nói, "Ta thử xem sao." "Tốt tốt!" Hoàng hậu liên tục gật đầu. Hàn Vân Tịch đi qua, ngồi xuống bên cạnh Trường Bình công chúa, thấy thế, mọi người đều rất khẩn trương, chuyển ánh mắt qua nhìn chằm chằm, nữ nhân này thật sự có thể có biện pháp hay sao? Trường Bình công chúa điên cuồng kêu gào, dùng sức mà lắc đầu, vặn vẹo thân mình, vừa thấy Hàn Vân Tịch, liền lấy lại bình tĩnh, ngay sau đó mắng to, "Đều là ngươi! Tất cả đều là bởi vì ngươi!" "Là ngươi đem ta hại thành như vậy a!" "Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu mà không cứu được ta, mẫu hậu ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!" "Trường Bình!" Hoàng hậu lạnh giọng, "Nói cái lời nói hỗn trướng gì đâu?" Ngay sau đó lại muốn cùng Hàn Vân Tịch xin lỗi và giải thích, nhưng mà, Hàn Vân Tịch lại giơ tay ý bảo nàng yên lặng. Hoàng hậu an tĩnh lại, Trường Bình công chúa lại càng điên hơn, "Hàn Vân Tịch, nếu ngươi......" Nhưng, lời này còn nói chưa xong, Hàn Vân Tịch liền đem thuốc mỡ bôi trên mặt nàng. Trong phút chốc, Trường Bình công chúa liền ngậm miệng, trừng lớn mắt với vẻ mặt không thể tin tưởng nổi! Dược này...... Thật là sảng khoái nha! Nơi được bôi thuốc mỡ, mát lạnh như băng, cư nhiên một chút đều không hề ngứa! "Nếu ta...... Như thế nào?" Hàn Vân Tịch thấp giọng. Trường Bình công chúa sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu, "Không...... Không có gì......" Hàn Vân Tịch lại ở trên một khối rêu độc khác bôi thuốc mỡ lên, loại băng ngăn ngứa này có cảm giác rất sảng khoái hơn hẳn làm thần tiên. Trường Bình công chúa hít sâu một hơi, ngay sau đó thở ra, nhịn không được cảm khái, "Thật thoải mái nha!" "Thoải mái đúng không?" Hàn Vân Tịch cười hỏi. Trường Bình công chúa liên tục gật đầu, "Ta còn muốn! Còn muốn!" Hàn Vân Tịch do dự, mặt lộ vẻ khó xử, Trường Bình công chúa rất khẩn trương, nhìn trong tay Hàn Vân Tịch có một bình thuốc mỡ lớn, không rảnh lo mất mặt vội vàng cầu xin, "Tần hoàng thẩm, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi! Ta sai rồi, đều là do ta tự tìm, ta sai rồi, ngươi cứu ta đi!" Thấy thế, hoàng hậu cũng nóng nảy, "Vân Tịch, Trường Bình còn nhỏ, không hiểu chuyện, có chỗ đắc tội với ngươi, ngươi ngàn vạn đừng để trong tâm nha!" Hàn Vân Tịch quay đầu nhìn lại, "Hoàng hậu nương nương thật biết nói đùa, Vân Tịch sao có thể mang thù với một vãn bối đây. Chỉ là trên mặt nàng có những nơi khác bị thương, một khi dùng dược này, Vân Tịch sợ sẽ lưu lại sẹo, cho nên lúc này mới chần chờ." Nàng nói, đi xuống đuôi giường ngồi xuống, vừa thay Trường Bình công chúa bôi dược, vừa nghiêm túc nói, "Trước tiên ngừng ngứa ở chân lại, ở trên mặt, ta kiến nghị công chúa vẫn nên chịu đựng đi, miễn cho bị hủy dung. Ta sẽ tận lực ngăn chặn độc lây bệnh trước, sau đó sẽ phối chế ra giải dược." Lời này vừa ra, hoàng hậu cuối cùng là thở dài một hơi nhẹ nhõm, "Rất tốt rất tốt!" Nàng vội vàng giao phó Trường Bình công chúa, "Ngươi kiên nhẫn một chút đi, nếu ngươi bị hủy dung, Thanh Võ ca ca sẽ không cần ngươi nữa!" Trường Bình công chúa nước mắt vẫn luôn lưu, "Tốt tốt tốt! Ta nhẫn, ta có thể nhẫn...... Ô ô...... Ta đều nhịn như vậy nhiều lần rồi." Nàng nỗ lực làm lực chú ý tập trung đến cảm giác sảng khoái băng lạnh trên hai chân, nhưng một bên nói nhẫn, một bên đôi tay không khống chế được giãy giụa, thật sự là quá ngứa quá thống khổ! Sau khi Hàn Vân Tịch bôi thuốc xong, chỉ giao phó một câu, "Đã qua nhiều ngày nên khả năng đây sẽ là thời kỳ lây bệnh, tốt nhất không nên thường xuyên tiếp cận nàng." Một câu này, không thể nghi ngờ đem Trường Bình công chúa nhốt vào địa ngục. Thân tình, trong hoàng thất vĩnh viễn đều không có được. Hoàng hậu là sẽ không lại đến thăm Trường Bình công chúa, chỉ để lại mấy cung nữ hầu hạ, liền vội vàng cùng Hàn Vân Tịch rời đi. Nhìn bóng dáng Hàn Vân Tịch rời đi, Trường Bình công chúa cực kỳ hận. Nhưng nàng cũng không biết nàng còn bị dày vò bao nhiêu ngày đâu. Còn chưa đi đến khách đường, hoàng hậu liền sốt ruột dò hỏi. "Vân Tịch, đây rốt cuộc là cái độc gì?" "Rêu độc, hẳn là bị nhiễm ở thiên lao, địa phương kia quá bẩn, có rất nhiều độc tố." Hàn Vân Tịch nói, ra vẻ nghiêm túc, "Hoàng hậu nương nương, công chúa là kim chi ngọc diệp, không có việc gì cũng đừng để nàng chạy đến thiên lao." Hoàng hậu đương nhiên biết được sự tình Trường Bình công chúa đi thiên lao động tư hình. Giờ này khắc này, đối mặt với trào phúng của Hàn Vân Tịch, mặt nàng đều đỏ, dù thẹn lại bực, cũng không thể không cắn răng nhịn xuống. Cố Bắc Nguyệt ở một bên, trộm liếc mắt ngắm Hàn Vân Tịch một cái, bên môi nổi lên một mạt ý cười. Nữ nhân này quả nhiên là một chút đều không thua, người thiếu nợ nàng sẽ phải tự mình trả lại cho nàng. Hồi lâu, hoàng hậu mới lại mở miệng, "Phải mất bao lâu thì có thể khỏi hẳn đây?" "Giải độc là có thể, ta sẽ viết phương thuốc giải dược rồi nhanh chóng để người bốc thuốc đi thôi." Hàn Vân Tịch nói, đi nhanh vào cửa, hoàng hậu theo sát phía sau, vội vàng lệnh người hầu hạ bút mực. Giống như những phương thuốc giải dược điển hình cũng chỉ cần mấy vị dược vật mà thôi. Nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch lại viết ra một đống lớn, ước chừng hai trang giấy trắng, hơn nữa, bên trong không thiếu một số dược vật quý hiếm. Hoàng hậu xem không hiểu, Cố Bắc Nguyệt một bên lại xem đến suýt nữa nhịn không được cười ra tiếng. Nữ nhân này, nàng xác định là đang viết giải dược sao? Nàng rõ ràng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của(*) nha! Rất nhiều dược vật trong này đều là tương khắc nhau, tuyệt đối không thể xuất hiện trong cùng một phương thuốc. (*) Cháy nhà mà đi hôi của (趁火打劫): còn có nghĩa mượn gió bẻ măng; thừa nước đục thả câu; đục nước béo cò (looting a burning house: to take advantage of someone's misfortune to do him harm, a fish in troubled waters) Cuối cùng, Cố Bắc nguyệt cho rằng Hàn Vân Tịch đã viết xong, nhưng ai biết nàng cư nhiên lấy trang giấy trắng thứ ba, viết xuống trên mặt giấy một dược vật cuối cùng, "Xác ve mười đốt". (十节蝉蜕: cicada sloughs) Những con ve này sau khi vũ hoá(thoát xác) thì bỏ lại xác, là một loại dược thường thấy trong y học cổ truyền Trung Quốc. Nhưng bình thường bụng của xác ve chỉ có chín đốt, xác ve mười đốt, lại chính là vật hiếm lạ. Hoàng hậu không hiểu, nhưng quen thuộc nắm giữ kho dược ngự dụng là Cố Bắc Nguyệt thì đáy mắt hiện lên một mạt phức tạp, bất động thanh sắc. "Hoàng hậu nương nương, đây là phương thuốc, theo trên mặt giấy đã viết tìm tới, càng nhanh càng tốt, ta sẽ tự mình điều chế." Hàn Vân Tịch vẻ mặt nghiêm túc. Hoàng hậu cầm phương thuốc lập tức chuyển giao cho Cố Bắc Nguyệt, "Cố thái y, chuyện này liền giao cho ngươi, cần phải mau chóng đem dược tìm đủ." Hoàng hậu thật sự nghĩ sự tình rất đơn giản, bất quá cũng không thể trách nàng, kho dược trong cung loại dược gì mà không có đâu? Cố Bắc Nguyệt gật gật đầu, lập tức rời đi. Buổi chiều cùng ngày, hắn đã tìm đủ tất cả dược vật cần thiết trong danh sách đưa đến trước mặt Hàn Vân Tịch, chỉ là, chỉ duy nhất thiếu xác ve mười đốt. "Thứ này không có trong cung?" Hoàng hậu vẻ mặt không tin, "Ngươi đã tìm kỹ chưa?" "Hoàng hậu nương nương, hạ quan có thể khẳng định trong kho dược không có." Cố Bắc Nguyệt nói, lơ đãng liếc mắt nhìn Hàn Vân Tịch một cái, tiếp tục nói, "Xác ve mười đốt là đồ vật giá trị liên thành, đến nay cũng chỉ xuất hiện hai con, một con ở trong tay hoàng hậu Bắc Lịch Quốc, một con khác......" "Ở nơi nào?" Hoàng hậu nóng nảy. "Hạ quan chỉ biết là ở trên tay Nghi thái phi, nhưng thuộc hạ không rõ đã dùng hết hay chưa." Cố Bắc Nguyệt đúng sự thật trả lời. "Ở trên tay mẫu phi nha?" Hàn Vân Tịch vẻ mặt khiếp sợ. Tốt thôi, nàng đã sớm biết trước rồi, nếu không cũng sẽ không khai tên loại dược này ra. Nàng đã từng thấy qua vật này trong phòng Nghi thái phi, đồ vật kia đã bị Nghi thái phi tỉ mỉ bồi thành hàng mỹ nghệ, nghe nói là muốn để lại làm của hồi môn cho Mộ Dung Uyển Như. Mộ Dung Uyển Như mỗi lần nhìn đến đồ vật kia, đều rất là vui sướng. Cái này, làm cho hoàng hậu khó xử. Muốn lấy đồ vật trong tay Nghi thái phi, thế nhưng không hề dễ dàng nha. Chần chờ một lát, hoàng hậu nói lời thấm thía, "Vân Tịch, hay là ngươi nói chuyện với mẫu phi ngươi về vấn đề này được không?." Hàn Vân Tịch thở dài một tiếng, "Hoàng hậu nương nương, mẫu phi ta hiền lành nhân hậu, việc cứu người nàng nhất định sẽ giúp, chỉ là......" Hoàng hậu khẩn trương chờ nàng nói tiếp. "Ài...... nếu như ta nhắc tới, chẳng phải là đem bệnh tình của Trường Bình nói cho nàng biết hay sao? Nhưng ngươi cùng Trường Bình lại không cho ta nói." Hàn Vân Tịch thật khó xử nha. Lời này, cuối cùng là làm hoàng hậu ý thức được mấu chốt của chuyện này. Đáy mắt nàng hiện lên một mạt lãnh lệ, không thể không hoài nghi rằng Hàn Vân Tịch là đang cố ý. Hàn Vân Tịch sau khi chữa khỏi cho Trường Bình trở về, Nghi thái phi nhất định sẽ ép hỏi nàng, đến lúc đó nàng sẽ lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan: nói thì đắc tội với hoàng hậu, không nói thì Nghi thái phi không vui. Nếu hiện giờ nàng đi hỏi xác ve mười đốt, đó chính là hoàng hậu cho phép nàng nói tình hình thực tế cho Nghi thái phi, đến lúc đó ai cũng không trách được nàng. Hoàng hậu trong lòng phẫn nộ. Hàn Vân Tịch, ngươi thật đúng là thông minh. Ta thật là đã quá coi thường nàng. Thấy hoàng hậu chần chờ, Hàn Vân Tịch rất có kiên nhẫn mà chờ. Thật ra giải dược chữa bệnh trong túi của nàng đã có sẵn. Nàng bất quá là nhân dịp lấy một thêm chút dược liệu, thuận tiện đem phiền toái kia để Nghi thái phi giải quyết một chút, mở con đường cho mình về sau.
|
Chương 44: Hả Giận, Để Ngươi Tận Hứng Đáy mắt đen tối của Hoàng hậu đầy căm phẫn, nhưng mà, phẫn nộ thì phẫn nộ, dưới tình huống có việc cầu người, nàng cũng không có biện pháp khác. Nàng áp chế phẫn nộ, ôn tồn nói, "Vân Tịch, như vậy đi, ngươi hãy nói Trường Bình bị bệnh, nhưng đừng nói là bị bệnh gì, rốt cuộc cũng không phải là chuyện tốt gì, truyền ra ngoài thật không tốt." "Hoàng hậu, mẫu phi ta cũng không phải là người ngoài, tất nhiên là sẽ không truyền loạn." Hàn Vân Tịch thiệt tình là một nàng dâu tốt, lập tức thay bà bà biện giải. Hoàng hậu liên tục gật đầu, ngọt ngào khuyên nhủ, "Đó là đương nhiên, chỉ là...... vì bệnh này của Trường Bình sẽ lây lan, lại còn có bệnh ở trên mặt, cô nương gia còn chưa có gả chồng, dù sao cũng phải lưu cho nàng chút mặt mũi, ngươi nói đúng không?" Hàn Vân Tịch một bộ dáng đã hiểu, gật gật đầu, "Thần thiếp hiểu. Vậy nói Trường Bình bị bệnh cấp tính kèm theo sốt, cần xác ve mười đốt để thanh nhiệt giải độc." "Đúng đúng, liền nói như thế, ngươi...... tự mình đi một chuyến đi?" Hoàng hậu hỏi thử. Nàng đã nhượng bộ đến mức này, không có khả năng lại kéo mặt xuống đi cầu Nghi thái phi, điều ấy thật sự đủ khuất nghẹn! Nếu như Hàn Vân Tịch đi, vậy thì những chuyện nàng đã làm sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Nàng sẽ không đi, nghiêm túc nói, "Bên này ta còn phải trông chừng công chúa, để phòng ngừa vạn nhất độc phát lây bệnh. Hoàng hậu nương nương, việc này không nên chậm trễ, ngươi còn phải tìm người thay ta đi một chuyến đi." Vừa nói đến lây bệnh, hoàng hậu lại trở nên khẩn trương, rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể đem sự tình đẩy cho Cố Bắc Nguyệt. Cố Bắc Nguyệt cũng không phát biểu ý kiến gì, cung kính đáp ứng, lập tức liền đi phủ Tần Vương hỏi xin thảo dược. Một buổi trưa, cũng không biết tình huống bên Tần Vương phủ như thế nào, mà Cố Bắc Nguyệt vẫn chậm chạp chưa trở về. Hoàng hậu ở khách đường đứng ngồi không yên, khẩn trương chờ đợi, nhưng Hàn Vân Tịch lại tránh ở trong Hỏa Phòng (phòng để đốt lửa), chuyên tâm điều phối giải dược. Nàng không cho bất kỳ ai đến quấy rầy, kỳ thật nàng đã sớm đánh tráo những dược vật quý báu kia cho mình. Nàng đem những vật quý báu đó, cùng với những dược vật không có trong kho dự trữ của hệ thống giải độc đều lấy ra tàng nhập vào trong hệ thống giải độc. Lại lấy ra một ít dược liệu bình thường đến không thể bình thường hơn, trộn lẫn với nhau và nấu chúng lên. Giờ này khắc này, nàng chính là oa ở một bên bếp lò sưởi ấm, một bên cân nhắc tình huống Tần Vương phủ bên kia. Nghi thái phi trước sau đều cho rằng nàng bị bắt bỏ tù là ném hết mặt mũi của nàng ta, như vậy, nàng hiện tại liền cho nàng ta cơ hội lên mặt, Nghi thái phi hẳn là rất vui đi. Đã là Trường Bình chúa bị bệnh, cần đến dược liệu kia, Nghi thái phi không thể biện hộ nếu từ chối không giúp. Hàn Vân Tịch tin rằng Nghi thái phi nhất định sẽ cho vị dược này. Nói vậy, Mộ Dung Uyển Như phải trơ mắt nhìn của hồi môn mà mình đã ái mộ từ lâu bị mang đi, nhất định sẽ thực mất mát đi, nghĩ đến điều này, Hàn Vân Tịch liền vui vẻ! Nhưng mà, Hàn Vân Tịch không ngờ tới, khi mặt trời lặn, Nghi thái phi cư nhiên tiến cung cùng Cố Bắc Nguyệt! Ngay cả hoàng hậu đều rất ngạc nhiên, cố gắng gượng cười tiếp đãi. Hoàng hậu không hỏi gì nhiều, mà đánh đòn phủ đầu trước, "Nghi thái phi, chỉ là một vị dược mà thôi, còn làm phiền ngươi tự mình đưa lại đây, Trường Bình gánh không nổi nha!" Ai ngờ, Nghi thái phi vẻ mặt nghiêm túc, "Hoàng hậu, không phải bổn cung nói ngươi, sự tình lớn như thế, ngươi cũng muốn giấu ta? Ta còn tưởng rằng Trường Bình tìm Vân Tịch tiến cung là để chơi đâu! Ai ngờ cư nhiên là tới chữa bệnh!" Hoàng hậu còn chưa kịp giải thích, Nghi thái phi liếc mắt nhìn Hàn Vân Tịch ngồi ở một bên một cái, lại nghiêm túc nói, "Sớm biết là tới chữa bệnh, ta sẽ không để nàng tới. Nàng có biết gì về y thuật đâu? Còn không phải chữa loạn và khai dược loạn lên? Không phải là làm hại Trường Bình hay sao?" Hàn Vân Tịch mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cái gì cũng không nói. Hoàng hậu lại nóng nảy, vội vàng giải thích, "Sao có thể như thế? Có Cố thái y trông chừng mọi thứ tại đây." "Cố thái y trông chừng? Vậy để Cố thái y trị nha, an toàn hơn!" Nghi thái phi nói, con mắt hướng Hàn Vân Tịch nhìn lại, "Nàng là nha đầu không có học vấn, không làm được việc gì, là kẻ dối trá. Nếu có thể chữa bệnh được thì sẽ không bị mắng là phế vật. Thậm chí vài ngày trước còn bị giam trong ngục thì có thể trị cái gì nha? Lời này vừa ra, mặt hoàng hậu đều đen lại, nàng hít sâu một cái! Nghi thái phi hôm nay chính là tới cãi nhau! Nhưng hoàng hậu chính là hoàng hậu, tu dưỡng vẫn là rất tốt. Vẻ mặt nàng bất đắc dĩ thở dài, "Ai u, thái phi nương nương ngươi cũng đừng khiêm tốn. Ai dám mắng Vân Tịch là phế vật nha, ta sẽ không để bọn họ yên! Sự kiện thiếu tướng quân kia chỉ là một sự hiểu lầm, hiểu lầm! Trường Bình đều đã xin bồi tội, ngươi là đại nhân không chấp tiểu nhân đi." Nghi thái phi nghe thấy thì rất vui vẻ, liếc mắt nhìn nàng một cái, "Ai không biết, Trường Bình xấu tính là do ngươi sủng quá mà ra nha!" Hoàng hậu đáy mắt hiện lên một mạt tức giận, nhưng vẫn chịu đựng như cũ, đứng dậy đi tới khom người, nửa nghiêm túc nửa đùa vui, "Vâng vâng vâng, là thần thiếp sai, thần thiếp xin bồi tội với thái phi nương nương." Nghi thái phi ra vẻ khẩn trương, vội vàng nâng lên, "Ta chịu không nổi chịu không nổi, bổn cung chỉ là chỉ đùa một chút mà thôi. Tiểu hài tử, trưởng bối nào mà không yêu không sủng nha. Như Vân Tịch là người nhà, không phải ta mỗi ngày đều làm hư nàng hay sao? Nghe hai nữ nhân thâm cung ngươi tới ta đi, hư tình giả ý(*), Hàn Vân Tịch cùng Cố Bắc Nguyệt đều nổi lên một thân da gà, nhìn nhau trầm mặc. (*) Hư tình giả ý(虚情假意): Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng thật lòng thì không phải vậy. Nhưng Hàn Vân Tịch biết, ngày sau khi nàng trở về, ít nhất sẽ không khổ sở như trước. Nghi thái phi hư tình giả ý thật sự rất tận hứng đâu! (rất vui) Nàng có rất nhiều tâm tình cùng thời gian hư tình giả ý, nhưng hoàng hậu lại không có nha. Suy cho cùng thì bệnh trên người Trường Bình công chúa đang là kỳ lây bệnh, nàng không muốn mất thời gian dù chỉ là một lát. "Nghi thái phi, y thuật của Vân Tịch thế nhưng không hề thua Cố thái y, cũng không biết bên ngoài truyền ra như thế nào, cư nhiên lại nói nàng là phế vật. Theo ta thấy, thái hậu nói đúng, Tần Vương cưới Vân Tịch, đó là một may mắn lớn." Hoàng hậu chuyển sang thái độ nghiêm túc. Nếu là trước đây, Nghi thái phi nghe xong lời này nhất định sẽ cảm thấy bị châm chọc, chính là hiện giờ, nàng lại nghe rất thoải mái. Nguyên bản còn tưởng rằng Hàn Vân Tịch chữa khỏi cho thiếu tướng quân có điều gì mờ ám, nhưng sau buổi chiều Cố thái y tìm tới cửa và giải thích tình huống, nàng liền bị chấn kinh. Như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến y thuật của Hàn Vân Tịch thật sự tốt như vậy. Hiện giờ xem ra, bức Tần Vương cưới Hàn Vân Tịch, thái hậu nên là người hối tiếc đi! Hoàng hậu lại bồi tội, lại nói tốt, Nghi thái phi rất thoải mái từ trong tâm khảm. Cùng người bên phe thái hậu đấu đá nhiều năm như vậy, thật lâu thật lâu cũng chưa được hả giận qua như thế. Vì thế, nàng thực sảng khoái mà lấy ra xác ve mười đốt, cũng không giao cho hoàng hậu, mà là tự mình giao cho Hàn Vân Tịch, ôn tồn nói, "Vân Tịch, ngươi nhớ cẩn thận, Trường Bình công chúa liền giao cho ngươi." Hàn Vân Tịch đứng dậy tiếp nhận, "Mẫu phi yên tâm, thần thiếp minh bạch, thần thiếp lập tức đi nấu thuốc mang tới." "Vương Phi nương nương, vi thần sẽ làm trợ thủ cho ngươi." Cố Bắc Nguyệt vội vàng nói, hắn biết phương thuốc Hàn Vân Tịch đưa ra là giả, tò mò muốn biết giải dược chân chính là cái gì. Thủ tịch ngự y làm trợ thủ cho Hàn Vân Tịch? Nghi thái phi càng thêm cao hứng, cười ha hả, "Cố thái y, đi, nhanh chóng đi thôi." Nhưng mà, tới được nửa đường, Hàn Vân Tịch lại một câu đuổi Cố Bắc Nguyệt đi. "Cố thái y, ngươi đến xem Trường Bình công chúa bên kia một cái đi." Cố Bắc Nguyệt biết nàng không muốn để hắn đi cùng, hắn chần chờ một lát, muốn nói cái gì, nhưng chung quy vẫn là lựa chọn trầm mặc, cười cười, "Hạ quan tuân mệnh." Nhưng khi hắn đang định quay đi, Hàn Vân Tịch lại quay đầu lại nhìn, lúm đồng tiền nở ra như hoa, "Cố Bắc Nguyệt, đa tạ!" Nàng dứt lời quay đầu liền đi, Cố Bắc Nguyệt hơi thất thần, sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ lắc đầu, con ngươi của hắn ấm áp như gió tháng tư. Hàn Vân Tịch đến Hỏa Phòng, đem dược đã nấu lúc trước cho ra bát, lại từ trong túi chữa bệnh lấy ra gói thuốc giải dược, hoà thuốc giải vào bát dược đã nấu sẵn, tự mình mang tới. Hoàng hậu cùng Nghi thái phi đều đang chờ trước cửa phòng Trường Bình công chúa, thấy Hàn Vân Tịch tự mình mang dược tới, hoàng hậu đại hỉ, "Chính là dược này đúng không?" "Đúng vậy." Hàn Vân Tịch gật đầu. Hoàng hậu tự mình mở cửa, nhưng không đi theo vào, còn muốn cản Nghi thái phi lại, "Thái phi nương nương, bên trong đều là mùi thuốc, Trường Bình sợ gió, nên mấy ngày nay không mở cửa sổ, chúng ta vẫn nên ở bên ngoài chờ đi." Nghi thái phi chính là người có thói ở sạch, lúc này hơi thở cũng ngửi được mùi vị không tốt, nàng ngừng bước, "Cũng tốt." Cố thái y tất nhiên là đi theo vào, để lại hoàng hậu cùng Nghi thái phi hai người ở ngoài phòng chờ đợi. Nói là có thể trị, nhưng trị tốt hay không cuối cùng vẫn còn phải xem hiệu quả trị liệu. Hoàng hậu rất khẩn trương, đặc biệt là Nghi thái phi tiến cung với lòng kiêu ngạo đương nhiên cũng có chút thấp thỏm. Ai ngờ, cư nhiên chờ đợi đến nửa canh giờ(1h), rốt cuộc, hoàng hậu ngồi không yên. "Người tới, đi vào nhìn một cái xem chuyện thế nào." Nghi thái phi hơi nhíu mày, nghĩ thầm, Hàn Vân Tịch a Hàn Vân Tịch, bổn cung hôm nay tới là để lên mặt, nếu ngươi làm bổn cung mất mặt ở trong cung, chờ khi trở về bổn cung sẽ tuyệt đối không phải để ngươi nhịn đói mấy ngày mấy đêm đơn giản như vậy! Cung nữ thực sự rất sợ bị lây bệnh, lại không thể không đi vào, ai ngờ, đang muốn đẩy cửa đi vào, cửa lại từ bên trong mở ra. Mở cửa chính là Cố Bắc Nguyệt, Hàn Vân Tịch đi theo sau lưng, rất nhanh, thì nhìn thấy hai bên cửa sổ cũng đều bị mở ra. Hoàng hậu cùng Nghi thái phi cơ hồ là đồng thời đứng dậy, trăm miệng một lời, "Như thế nào?" "Thuốc đến bệnh trừ, chỉ là công chúa mấy ngày này bị mệt, thân thể rất suy yếu, phải chậm rãi điều dưỡng mới có thể khôi phục." Hàn Vân Tịch bình tĩnh trả lời. "Thật sự a!" Hoàng hậu vẻ mặt không thể tin nổi, "Thật sự...... Tất cả đều tốt?" Kỳ thật, nàng muốn hỏi chính là còn có thể bị lây bệnh hay không, bất quá là Hàn Vân Tịch thôi không muốn bướng bỉnh đùa dai, nàng gật gật đầu, "Hoàng hậu nương nương, Trường Bình đã chờ gặp ngươi đã lâu, ngươi nhanh chóng vào đi thôi." Có lời này của Hàn Vân Tịch, tâm hoàng hậu đang treo trên cao cuối cùng là thu trở về, không nói hai lời liền nhanh chóng đi vào. Nghi thái phi cảm giác thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói nên lời, nàng cũng vội vàng đi theo vào. Phòng trong, Trường Bình công chúa hai tay hai chân lúc trước bị trói giờ đều được tự do. Tuy rằng thân thể của nàng không có chút sức lực gì, nhưng đầu óc lại hưng phấn dị thường! Chính mình lệnh tỳ nữ đem gương qua cho nàng chiếu, làn da tuy rằng so với ban đầu có chút thô ráp, hơn nữa hai bên má trái má phải đều để lại các vết thương, nhưng chung quy so với mặt đầy rêu độc mà nói thì tốt hơn nhiều! Tuy rằng Cố thái y cùng Hàn Vân Tịch đều nói, vết sẹo trên mặt nàng phải mấy tháng sau mới có thể tiêu trừ hết, chính là, giờ này khắc này, nàng hưng phấn đến độ không so đo nhiều như vậy. Mặt nàng sẽ lành lặn, sẽ không bị hủy dung, sẽ không lây bệnh sang người khác! Trường Bình công chúa không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không nói rằng Hàn Vân Tịch đã cứu khuôn mặt cả đời của nàng. Hoàng hậu gấp gáp đi vào, vừa nhìn thấy mặt Trường Bình công chúa, cả kinh bưng kín miệng. Thiên a, là sự thật! Thái y trong cung, còn có mấy vị độc y nổi danh đều trị không được, cư nhiên bị một chén dược của Hàn Vân Tịch trị hết! Hơn nữa hiệu quả còn thần tốc như thế! Hoàng hậu ngồi xuống, nhìn mặt nữ nhi trắng nõn, kích động một lúc lâu cũng nói không nên lời. Mà Nghi thái phi thì lại buồn bực, "Trường Bình, ngươi nhiễm bệnh lại bị sốt cao đột ngột, vì sao mặt lại bị thương thành như thế?" "Đây còn không phải là do bệnh đã phát chịu không nổi, nên tự mình gãi hay sao." Hoàng hậu vội vàng tìm cớ trả lời. Trường Bình công chúa hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng, mắt không đổi mà chằm chằm nhìn mặt gương, ai nói lời gì nàng cũng đều không thèm quan tâm. "Sao vậy, Vân Tịch không nhân tiện trị giúp nàng sao?" Nghi thái phi hồ nghi hỏi. Lúc này ma ma một bên mở miệng, "Bẩm thái phi nương nương, Tần Vương phi đã đưa dược để dùng bôi bên ngoài, nói phải mất mấy tháng nữa mới có thể khỏi hẳn." Nghi thái phi rất vừa lòng, cười nói, "Thế thì tốt, ha ha, Trường Bình, có một hoàng thẩm như thế, thật là phúc khí của ngươi nha."
|
Chương 45: Sự Ấm Áp Của Đôi Cánh Thiên Sứ Phúc khí? Trường Bình công chúa nhìn qua, đang muốn nói chuyện, hoàng hậu đã cản lại, "Không phải vậy sao? Còn phải đa tạ dược của thái phi nữa, thần thiếp nhất định sẽ bẩm thái hậu, để thái hậu nương nương chuẩn bị một phần đại lễ, hảo hảo cám ơn các ngươi." Hoàng hậu cũng không dám để thái hậu biết được chuyện này, nhưng nàng biết, không nói lời như thế, Nghi thái phi sẽ không đi. Lần này nàng chịu đủ rồi! Trường Bình khôi phục lại, nàng thật không nghĩ lại nhìn đến mẹ chồng nàng dâu Nghi thái phi cùng Hàn Vân Tịch này nữa! Nghi thái phi xuân phong đắc ý, vui vẻ ra mặt, "Không cần khách khí, không cần khách khí. Vân Tịch vẫn là do thái hậu tứ hôn cho Tần Vương phủ!" Hàn Vân Tịch lại giao phó một số việc cần lưu ý, liền cùng Nghi thái phi hồi phủ. Nhìn bóng dáng mẹ chồng nàng dâu hai người bọn họ nắm tay rời đi, hoàng hậu tức giận đến dậm chân, đột nhiên xoay người bước nhanh quay trở lại trong phòng. Trường Bình công chúa còn đang đắm chìm trong vui sướng, nơi nào biết được mẫu hậu nàng vì cứu nàng mà chịu ít nhiều uất ức. "Trường Bình, ngươi sau này làm việc cẩn thận một chút cho ta, lần này đừng nói là ta, ngay cả hoàng nãi nãi ngươi cũng đều mất hết mặt mũi!" "Ngươi không nhìn thấy bộ dáng khoe khoang của Nghi thái phi kia hay sao?!" ...... Hoàng hậu nổi cáu, Trường Bình công chúa lúc này mới để hạ nhân đem gương cất đi, "Mẫu hậu, việc này không trách ta được, còn không phải đều là Hàn Vân Tịch sai sao? Nếu không phải là nàng, ta sẽ không đi đến cái loại địa phương quái quỷ như thiên lao đâu! Nàng cứu ta cũng là điều đương nhiên, đừng mơ tưởng ta sẽ báo đáp nàng!" "Ngươi còn nói, ngươi có thể làm được việc gì khiến mẫu hậu yên tâm đây?" Hoàng hậu rống giận. Trường Bình công chúa hoảng sợ, từ trước tới nay chưa từng bị mẫu hậu rống qua như thế đâu! "Ta...... Ta......" Trường Bình công chúa thay đổi suy nghĩ, "Mẫu hậu, không chừng độc này chính là nàng hạ! Ta sớm đã hoài nghi độc trên người Thanh Võ ca ca cũng là do nàng hạ! Nếu không, ngay cả một phế tài như nàng, sao lại đột nhiên lợi hại như vậy! Chính là nàng hạ độc, đương nhiên cũng chỉ có nàng mới có thể giải!" Lời này vừa ra, hoàng hậu liền cảnh giác. Hàn Vân Tịch là một phế tài đột nhiên biến thành thiên tài, đúng thật là không thể tưởng tượng nổi nha. "Mẫu hậu, nếu không, chúng ta lại thử nàng một lần nữa?" Trường Bình công chúa vội vàng ra chủ ý. Hoàng hậu mắt phượng lạnh lùng, hiện lên một mạt tính kế, cho dù Hàn Vân Tịch xuất giá cũng vẫn là người Hàn gia, cũng vẫn là nữ nhi của Hàn thần y, có lẽ, nàng có thể tìm thái hậu thương lượng đối sách...... -------- Vừa ra khỏi cửa cung, Nghi thái phi liền buông tay Hàn Vân Tịch. Hàn Vân Tịch cũng không ngoài ý muốn, nàng biết trở thành ân nhân nữ nhi của thái hậu, lại là kẻ thù của Nghi thái phi, nàng cũng không cầu mong xa vời Nghi thái phi sẽ đối đãi với nàng như nữ nhi thân sinh, nàng chỉ nghĩ muốn bớt đi một ít phiền toái mà thôi. Lên xe ngựa, câu đầu tiên Nghi thái phi liền hỏi, "Ngươi học y thuật ở đâu? Ngày đó trả lời Long Phi Dạ như thế nào, Hàn Vân Tịch hiện tại liền như thế đó trả lời Nghi thái phi, mặc kệ ai hỏi, nàng đều sẽ trả lời như thế. Mặc kệ là Long Phi Dạ hay là Nghi thái phi, trước đó nhất định đều đã điều tra qua về nàng. Bọn họ không tìm nấy sơ hở nào của nàng ở Hàn gia, mà nàng ở nơi này, càng đừng nghĩ tìm ra cái manh mối gì. Nhắc tới Thiên Tâm phu nhân, sắc mặt Nghi thái phi âm trầm không ít, nàng cũng không có truy vấn thêm nữa, cũng không có truy cứu sự tình nàng bị giam tại thiên lao. Mộ Dung Uyển Như chờ ở cổng lớn, khuôn mặt nhỏ thường ngoan tĩnh (ngoan ngoãn, tĩnh lặng) giờ này khắc này âm trầm làm người sợ hãi. Tim nàng như bị mắc kẹt trong cuống họng cả nửa ngày nay, xác ve mười đốt chính là của hồi môn mà nàng chờ mong, không nghĩ tới cư nhiên bởi vì một phương thuốc của Hàn Vân Tịch mà mất đi! Trong quá khứ, cho dù là đối mặt với người khinh thường mình, nàng đều có thể mỉm cười đến tự nhiên. Nhưng đối mặt với Hàn Vân Tịch, nàng đều làm không được. Thấy Nghi thái phi cùng Hàn Vân Tịch từ xa đi đến, Mộ Dung Uyển Như không ngừng hít thở thật sâu, một lúc thật lâu sau mới có thể tự mình bình tĩnh lại. Nàng trực tiếp bước từ xa lại, vẻ mặt quan tâm, "Tẩu tử, thế nào rồi? Hoàng hậu cùng công chúa không làm khó dễ ngươi chứ?" Hàn Vân Tịch bên môi nổi lên một mạt cười lạnh, nhàn nhạt nói, "Có mẫu phi đi cùng, bọn họ làm sao dám gây khó dễ cho ta, cũng phải nể mặt mẫu phi, không phải sao?." Lời này vừa ra, Mộ Dung Uyển Như liền kinh ngạc, vội vàng giải thích, "Mẫu phi, ta không có ý này, ta là quan tâm tẩu tử mà thôi" Nhìn bộ dáng ủy khuất kia, Hàn Vân Tịch cảm thấy dường như chính mình thật đang khi dễ nàng. Nghi thái phi bĩu môi, có chút không kiên nhẫn, "Hàn Vân Tịch, ngươi biết giữ mặt mũi bổn cung thì tốt. Sau này ngày mồng 1 hàng tháng đến trướng phòng lãnh tiền tiêu hàng tháng. Vương phi thì phải có bộ dáng của Vương phi, nhìn một cái liền biết ngươi là một thân nghèo kiết xác" Nghi thái phi dứt lời, khinh thường mà đánh giá Hàn Vân Tịch từ đầu đến chân, lúc này mới xoay người rời đi. Nhưng mà, Mộ Dung Uyển Như lại sững sờ tại chỗ, mẫu phi cư nhiên cho Hàn Vân Tịch tiền tiêu hàng tháng? Có tiền, Hàn Vân Tịch sẽ càng thêm tự do. Sau này nàng lấy cái gì để làm khó dễ Hàn Vân Tịch nha? Mộ Dung Uyển Như không cam lòng, biểu tình ngoan tĩnh rốt cuộc nhịn không được, khuôn mặt nhỏ phồng lên. "Muội muội, nghe nói xác ve mười đốt là của hồi môn của ngươi, không phải là thật đi?" Hàn Vân Tịch cố ý hỏi nàng một tiếng. "Ngươi!" Mộ Dung Uyển Như khàn giọng tức giận, nước mắt lập tức lăn xuống, hừ lạnh một tiếng xoay người chạy đi. Thấy thế, Hàn Vân Tịch cười ha ha, Mộ Dung Uyển Như nha Mộ Dung Uyển Như, sớm hay muộn có một ngày ta sẽ làm ngươi hiện nguyên hình! Thu thập xong Mộ Dung Uyển Như, lại nghĩ đến những dược liệu quý báu mang về từ trong cung, tâm tình Hàn Vân Tịch càng trở nên tốt hơn. Nàng một đường vừa đi vừa nhảy trở lại Phù Dung Viện, nhưng ai biết vừa đến hoa viên, lại gặp phải tòa băng sơn to lớn kia, Long Phi Dạ. Gia hỏa này trở lại lúc nào vậy? Cái gia hỏa này luôn xuất quỷ nhập thần, tựa hồ mỗi lần đều là bởi vì có việc mới trở về. Lần trước hắn về là muốn giải dược kia, rốt cuộc là muốn giải độc cứu người nào đây? Mà bản thân hắn cũng trúng độc, lại là chuyện như thế nào? Theo hiểu biết của Hàn Vân Tịch, võ công của Long Phi Dạ thế nhưng không kém nha, vậy thì người có thể làm hắn bị thương nhất định cũng không yếu đi. Hàn Vân Tịch vô ý dừng chân, từ xa nhìn lại, chỉ thấy Long Phi Dạ đang ngồi giữa những bụi hoa phẩm trà một mình. Đường cong lãnh ngạnh, khuôn mặt như được chạm khắc, cho dù là tùy ý ngồi xuống như vậy, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất ưu nhã, tôn quý, tựa như vương giả cao cao tại thượng! Một người một trà, tạo thành một thế giới của riêng mình, ai cũng không thể đi vào. Hàn Vân Tịch một lần lại một lần vô tình nhìn đến ngây cả người, thẳng đến khi một đạo ánh mắt lạnh đến tê người bắn lại đây, nàng mới đột nhiên hoàn hồn. Long Phi Dạ từ xa nhìn thẳng vào nàng, Hàn Vân Tịch theo phản xạ lộ ra một nụ cười tươi thân thiện, "Ngươi đã trở lại a?" Chỉ là, rất nhanh nàng liền hối hận, hắn trở về thì liên quan quái gì đến nàng a! Ngoài cười nhưng trong không cười, Hàn Vân Tịch xoay người muốn đi. Long Phi Dạ lại bá đạo ra lệnh nói: "Lại đây!" Hàn Vân Tịch không để ý tới, tiếp tục đi. "Bổn vương đã chờ ngươi rất lâu." Long Phi Dạ cao giọng. Chờ nàng? Lại muốn giải độc sao? Tốt thôi, Hàn Vân Tịch thừa nhận chính mình cũng có điểm tò mò, cũng có điểm lo ngại khi hắn cao giọng như vậy. Nàng quay trở lại, ngồi xuống trước mặt Long Phi Dạ. Long Phi Dạ mở miệng liền hỏi, "Sự việc của Trường Bình công chúa đã được giải quyết?" Ách...... Hắn biết? "Tin tức của Điện hạ thật là nhanh nha." Hàn Vân Tịch nói. Long Phi Dạ cũng không truy vấn gì thêm, chỉ nhàn nhạt nói, "Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm ngày mai cùng ta đi ra ngoài một chuyến." Gia hỏa này muốn mang nàng đi ra ngoài? "Để làm gì?" Hàn Vân Tịch tò mò, mấy trò dự tiệc với bằng hữu linh tinh, Hàn Vân Tịch nàng sẽ không làm phiền. "Giải độc." Long Phi Dạ lời ít mà ý nhiều. Lại là một vụ này, Hàn Vân Tịch thật sự muốn nói với hắn, thay vì trở thành Vương phi của ngươi, sao không để ta trở thành độc y ngự dụng của ngươi đi. Đối mặt vấn đề này, thái độ của Hàn Vân Tịch thực rất chuyên nghiệp, "Giải độc gì?" "Ngươi đi thì biết." Long Phi Dạ nói. Hàn Vân Tịch gật gật đầu, "Muốn ta đến khám bệnh tại nhà phải trả phí." Long Phi Dạ vẻ mặt rất khinh bỉ, thậm chí không thèm trả lời, chỉ gật đầu đứng dậy rời đi. Vừa mới bước được hai bước, mới nói, "Sáng mai giờ dần, ta tới tìm ngươi." Hàn Vân Tịch đang muốn gật đầu, lại lập tức cứng đờ, chờ một chút! Giờ dần? Giờ dần cũng phải rạng sáng tầm 3-5h. Người cổ đại quan niệm, thế này là sáng sớm ngày mai, nhưng với Hàn Vân Tịch thì đây là đêm khuya! Thức dậy sớm trong ngày mùa đông chính là một điều thống khổ nhất, huống chi còn muốn ra khỏi cửa. Sắc mặt Hàn Vân Tịch biến trắng, bước nhanh đuổi theo, "Hay đêm nay đi luôn, không thì ngày mai khi mặt trời mọc hẵng đi! Sớm như thế ta đi không được." "Vì sao?" Long Phi Dạ nhíu mày hỏi. Hàn Vân Tịch chỉ cho một chữ, "Lạnh." "Ta trả gấp đôi phí khám bệnh." Long Phi Dạ rất hào phóng, nhưng ai biết Hàn Vân Tịch lại rất kiên quyết, "Gấp mười lần đều không đi." Lúc này. Long Phi Dạ mới quay đầu nhìn lại, hỏi, "Hàn Vân Tịch, có độc gì ngươi không giải được hay sao?" Hàn Vân Tịch ngạc nhiên, ngay sau đó thái độ nghiêm túc trả lời, "Cái này rất khó nói, các loại độc trong thiên hạ rất đa dạng, nhiều đếm không xuể. Thậm chí cùng một loại độc, lại có vô số chi(lớp). Ngay cả cùng là một chất độc, còn phải căn cứ vào trúng độc sâu hay cạn, thời gian, cùng với tình trạng thân thể khi trúng độc. Vì thế biện pháp giải độc đều không giống nhau, cho nên, thần thiếp không thể trả lời chắc chắn cho ngươi." Long Phi Dạ nghiêm túc nghe, lại hỏi, "Nếu không phải người trúng độc thì sao?" "Là động vật trúng độc sao?" Hàn Vân Tịch buồn bực, ý niệm duy nhất nàng nghĩ đến đó là ngựa của gia hỏa này, nếu không, hắn còn có thể nuôi dưỡng động vật gì khác nha? Nhưng mà muốn cứu ngựa của hắn, cũng không cần phải nửa đêm ra khỏi cửa đi? Ai ngờ, Long Phi Dạ không đáp, nhàn nhạt nói, "Đến đó ngươi sẽ biết, nghỉ ngơi sớm một chút, giờ dần ta sẽ tới tìm ngươi." Dứt lời, hắn đã đi rồi, Hàn Vân Tịch đuổi theo vài bước cũng không đuổi kịp. "Uy, chuyện gì đang xảy ra vậy? Rốt cuộc là cái gì trúng độc?" "Ngươi nói rõ ràng đã!" "Ngươi không nói, ta thật sẽ không đi đâu?" ...... Mặc kệ Hàn Vân Tịch uy hiếp như thế nào đi nữa, Long Phi Dạ đều trước sau không quay đầu lại, rất nhanh, thân ảnh liền khuất dạng sau những bụi hoa. Hàn Vân Tịch sững sờ tại chỗ, dồn nén cảm xúc. Rốt cuộc là cái độc gì đây? Cái vật gì mà không phải là người trúng độc chứ? Có cần phải treo nàng lơ lửng như thế này hay không nha? Nàng có muốn đi hay không? Thân là một chuyên gia về độc lâu năm, nàng có một lòng hiếu kỳ cực kỳ lớn. Ở thời hiện đại cơ hồ đều đem hết độc khuẩn tới tay nghiên cứu một lần. Bây giờ tới thời cổ đại rồi, nàng thậm chí càng hiếu kỳ hơn đối với những độc khuẩn độc tố đã tuyệt tích ở thời hiện đại, tâm như đang ôm một đứa trẻ sơ sinh ham học hỏi nha! Long Phi Dạ thần bí như vậy, rốt cuộc sẽ là tình huống gì đây? Một đêm này, Hàn Vân Tịch trằn trọc trước khi chìm vào giấc ngủ, thời gian bất tri bất giác trôi qua. --------- "Thịch thịch thịch!" Tiếng đập mạnh vào cánh cửa, làm Hàn Vân Tịch vừa mới đi vào giấc ngủ lại bừng tỉnh, vừa nhìn đồng hồ cát, thấy đúng là giờ dần. Hàn Vân Tịch mặc vào xiên y dày nhất, nhưng vẫn không cảm thất ấm hơn chút nào. Cánh cửa vừa mở ra, Long Phi Dạ cao ngạo thân hình như núi chắn hơn phân nửa khung cửa, nhưng gió lạnh thấu xương vẫn tận dụng mọi khẽ hở tiến vào. Nàng thậm chí còn chưa ra đến ngạch cửa, hàm răng trên dưới đã bắt đầu đánh vào nhau. Nàng vội vàng trốn đến cạnh cửa, thể trạng vốn đã nhỏ, đôi tay cắm vào trong tay áo, rụt cổ lại, làm nàng càng có vẻ nhỏ hơn. Long Phi Dạ cao cao tại thượng bễ nghễ nhìn bộ dạng nhỏ nhắn đáng thương kia của nàng, cong môi, nữ nhân này quá yếu! "Còn đi sao?" Hắn lạnh lùng hỏi. Ai ngờ, Hàn Vân Tịch ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, nhưng cặp mắt to sáng ngời ánh lên ánh sáng quật cường. Nàng lạnh đến nỗi môi đều đang run, nhưng thanh âm lại không hề run, "Đi, đương nhiên đi! 300 lượng, một lượng cũng không thể thiếu!" Long Phi Dạ trong lòng giật mình, không thể không thừa nhận, câu trả lời này mỗi một chữ đều nằm ngoài dự kiến của hắn.
|