Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
|
|
Chương 10 : Bánh bao
Editor: Rabbit dễ thươngBeta: Tiểu Tuyền
“ Hìhì, không thể nói.”
Liên Thủ Nghĩa cười nói “ Ngươi cứ yên tâm đi, bất kể như thế nào,hắn không dám không quan tâm chúng ta. Chờ chúng ta cũng đi theo làm lão gia thái thái, cũng mua mấy nha đầu hầu hạ, cho các con cưới nữ nhânchân bó ở trong thành.”
“ Phụ thân, con không lấy nữ nhân bó chân trong thành, Tiểu Yến ở Lagia thôn là được.” Liên Nhị lang không biết đã tỉnh lúc nào. Hắn năm nay mười bảy tuổi, đã là tuổi nên cưới vợ, nhưng cao cao thì không giớitới, còn thấp thấp thì không xong.
“ Nhà nàng nghèo nổi danh, mẫu thân nàng lại bệnh còn có thêm một đệđệ tuổi nhỏ, nàng lại muốn có nhiều sính lễ, vừa tính toán để cho con rể sau này chăm sóc nhà nàng, chúng ta đang tốt lành, cưới nàng? Nhị lang, con đừng gấp gáp, chờ đại bá của con làm quan, còn sợ không có khuê nữđể lựa sao?” Hà thị vội nói.
“ Đại bá muốn làm quan, cũng không có nhanh như vậy.” Liên Nhị langthấy hắn nói nhưng hai người kia vẫn bất động nên không thể làm gì kháchơn là lật người lại ngủ tiếp.
Liên Mạn Nhi đang ngủ mơ mơ màng màng đã bị Trương thị và Liên ChiNhi đỡ lên, nói là thuốc đã nấu xong uống thuốc rồi hãy ngủ tiếp. LiênMạn Nhi ngửi thấy được một mùi vị thảo dược nồng đậm, nên miễn cưỡng mởmắt, cúi đầu vừa nhìn đã thấy một chén thuốc đen sẫm, mùi vị kia thật sự là không tốt lắm.
“ Mạn Nhi, uống đi, tránh sau này bị nhức đầu.” Liên Chi Nhi khuyên nhủ.
Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, thân thể của nàng còn rất yếu nênđành phải nắm lỗ mũi đem thuốc nuốt xuống. Cả quá trình, ánh mắt củanàng cũng là híp nửa, trên thực tế còn chưa hoàn toàn thanh tĩnh, uốngthuốc xong nàng lại thấy buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, Liên Mạn Nhi mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của Liên Thủ Tín và Trương thị.
“ Vương thái y tối nay sẽ ở nhà huynh đệ hắn, sáng sớm ngày mai trở về trấn trên.” Liên Thủ Tín nói.
“ Vậy buổi sáng ngày mai, ngươi cũng đi theo lên trấn trên mua thuốc hả?” Trương thị hỏi “ Tiền thuốc, mẫu thân cho sao?”
Liên Thủ Tín không trả lời, Trương thị thở dài.
“ Vương thái y có tâm địa bồ tát nhưng ta cũng không nên thiếu ântình này, nhất là thuốc kia người ta cũng là mua lại. Nếu như mẫu thânthật sự không cho tiền thì lấy hai cây trâm của ta đi.”
“ Sáng mai ta thử đi nói một lần với mẫu thân xem sao.” Liên Thủ Tín nói.
Trương thị ừ một tiếng, quay đầu nhìn về nơi Liên Mạn Nhi đang ngủ, bất giác vành mắt đỏ lên.
“ Ta thật có lỗi với Mạn Nhi, ta làm sao lại ngu như vậy, người tanói cái gì cũng tin. Nếu Mạn Nhi xảy ra việc bất trắc gì, ta cũng khôngcòn mặt mũi để sống nữa. Người ta muốn bán nữ nhi của ta cầu vinh kìa.”Trương thị thấp giọng khóc nức nở.
“ Nói nhảm gì.” Liên Thủ Tín âm thanh có chút rầu rĩ “ Mạn Nhi không phải là đang sống tốt đó sao…. Chuyện của Mạn Nhi,… mẫu thân,.. Đại ca, đại tẩu bọn họ,…… có thể không phải là…” Không phải là cố ý. Mấy chữnày Liên Thủ Tín cuối cùng cũng không nói ra miệng.
“ Đó là huynh đệ ruột thịt của ngươi, một mình ngươi trong lòng hiểulà tốt rồi. Mấy năm nay chúng ta làm việc thì đi ở phía trước, ăn uốngthì đi ở sao, Mẫu thân có nói như thế nào ta cũng chưa từng oán tráchqua. Nhưng chuyện hôm nay, nếu Mạn Nhi không nói, ta còn làm một kẻ ngu. Suy nghĩ một chút trong lòng giống như bị tạt một gáo nước lạnh.”
Trương thị từ thấp giọng khóc nức nở chuyển làm khóc lớn lên.
“ Mạn Nhi là xương thịt của ngươi a.”
Trương thị nhớ tới lúc đó, Chu thị, Cổ thị và Hà thị nói là muốn Mạn Nhi đi làm con dâu nuôi từ bé, có rất nhiều chỗ tốt, sau này Chi Nhi có thể gả cho người trong sạch, Ngũ lang và Thất lang cũng có thể đi học,còn nói Mạn Nhi gả đi là hưởng phúc. Nàng không phải là không độngtâm,nhưng vẫn không nỡ bỏ Liên Mạn Nhi. Là Chu thị nhìn ra sự do dự củanàng, mắng nàng chỉ lo cho mình không để ý đến Liên gia, là đồ khônghiếu thuận.
“ Là mẫu thân mắng nói ta không hiếu thuận, không để ý gia đình, nóilà nếu ta không đáp ứng Liên gia trước sau gì cũng bị hủy trên người của ta. Đại tẩu và Nhị tẩu cũng nói. Ta sợ nên mới hồ đồ đáp ứng.” Trươngthị càng khóc đến thương tâm, lại sợ đánh thức mấy hài tử, lấy góc chăn bụm miệng, “ Kết quả, Mạn Nhi thiếu chút nữa bị ta hại chết…”
“Ta biết.” Liên Thủ Tín buồn bực nói. Chu thị cũng đối với hắn nói như vậy.
“ Cha bọn nhỏ, ta cái gì cũng không cầu, Hoa Nhi gả đi đến nhà tốt,Đại ca một nhà đi làm quan được, đó là phúc khí của cả nhà đại ca, takhông cầu đi theo hưởng phước, chỉ cần mấy hài tử bình an, coi chừng mấy mẫu ruộng không thiếu ăn uống, đời này ta liền thỏa mãn.”
“Ừ” Liên Thủ Tín gật đầu “ Chuyện của Đại ca, là nguyện vọng đời nàycủa phụ thân, ta là nhi tử cũng là huynh đệ có thể giúp đã giúp,lần này … Ta, ta cũng hối hận.” Liên Thủ Tín ôm lấy đầu.
“ Vậy sau này có chuyện nữa …” Trương thị giương mắt lên hỏi Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín không có trả lời.
“ Ta không phải là người vợ tốt.” Trương thị đem chăn kéo tới ngực “Ta nghĩ kỹ rồi, ta tình nguyện gánh cái danh bất hiếu, nếu có chuyện như vậy nữa,ta sẽ không đáp ứng. Muốn đi đổi tiền, mang ta đi mà đổi.”
Liên Thủ Tín thở dài một tiếng, xoay người ôm Trương thị. Trương thịlà người như thế nào hắn biết rõ ràng. Những năm này Trương thị đối vớiLiên gia trả giá, bị ủy khuất hắn đều nhìn ở trong mắt.
“ Ta Liên Thủ Tín, dù không có bãn lĩnh cũng sẽ không bán vợ bán con.”
Liên Mạn Nhi ở trong mơ màng nghe được lời của Liên thủ Tín đang muốn âm thầm khen ngợi, đã nghe hắn nói tiếp.
“ Còn có chuyện như vậy nữa, muốn bán cũng là bán ta,… cùng lắm thì ta đi đào muối…”
“ Đây không phải là đi chịu chết sao…”
Liên Mạn Nhi cơ hồ là muốn hộc máu. Nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hômnay, trong lòng chợt hiểu ra, hai vợ chồng Liên Thủ Tín và Trương thị chính là ngu hiếu vĩ đại trong truyền thuyết a.
Cuộc sống vốn đã rất khó khăn rồi, phụ mẫu lại là cái bánh bao (ý nói ngu ngốc), như vậy làm sao mà sống nổi đây. Liên Mạn Nhi im lặng hỏi ông trời.Ông trời đương nhiên là sẽ không để ý tới Liên Mạn Nhi rồi, nàng chỉ cóthể tự mình nghĩ biện pháp.
Muốn sau này có cuộc sống tốt đầu tiên phải cải tạo hai cái bánh baolớn là Liên Thủ Tín và Trương thị trước. Chưa nói đến việc đem bánh baobiến thành chày gỗ thì cũng phải làm cho bọn họ ngừng việc ngu hiếu nàylại.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, đôi vợ chồng này mặc dù bánh bao nhưngvẫn có ưu điểm. Nàng có thể nhìn ra, hai vợ chồng này rất thương hài tử, mặc dù lúc đối diện lựa chọn giữa phụ mẫu mình cùng hài tử thì không có nguyên tắc, cán cân cũng nghiêng về hướng phụ mẫu, nhưng trong lòng vẫn hiểu lí lẽ, còn giữa bản thân mình và hài tử, thì bọn họ tình nguyệnchính mình bị ủy khuất để bảo toàn hài tử.
Hơn nữa, ở trong chuyện của Liên Mạn Nhi, bọn họ bị một chữ hiếu đèlại, cũng không phải là vì hám lợi đen lòng. Nếu như là vậy thì vẫn còncứu được.
Nói tóm lại, đây là đôi vợ chồng có điều kiện cải tạo tốt, bất quáphải cải tạo như thế nào cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Cũngmay, chuyện này của Liên Mạn Nhi đưa tới một cơ hội. Đối với việc nguhiếu của mình, đôi vợ chồng đã dao dộng, hơn nữa đối với Liên Mạn Nhilại vô cùng đau lòng. Điểm này có thể cố gắn lợi dụng.
Liên Mạn Nhi âm thầm nắm tay “ Bước đầu tiên của cuộc sống hạnh phúc, hãy xem ta như thế nào cải tạo bánh bao!”
“ Cha bọn nhỏ, Mạn Nhi đang nói mớ.” Trương thị nhỏ giọng nói.
Thì ra Liên Mạn Nhi không cẩn thận nói ra tiếng.
“ Thật giống như đang nói cái gì… Bánh bao.” Liên Thủ Tín cũng nghe thấy.
“ Chắc Mạn Nhi thèm bánh bao a.” Trương thị than thở “ Ngày mai tađịnh xin mẫu thân trứng gà cho Mạn Nhi ăn, mẫu thân cũng không nhất định đồng ý, hiện tại muốn ăn bánh bao, thì càng khó hơn.”
“ Nếu không, ta xin phụ thân.” Liên Thủ Tín.
“ Phụ thân có thể đáp ứng, nhưng trứng gà đều trong tay mẫu thân. Đến lúc đó mẫu thân lại tức giận, khẩu khí hôm nay không biết lúc nào mớihạ xuống. Nếu còn thêm một lần nữa, cuộc sống chúng ta càng khổ hơn.”Trương thị nói.
“ Vậy làm sao bây giờ, Vương thái y nói hài tử thân thể yếu đuối nên chăm sóc tốt hơn mà.”
“ Còn có thể làm sao” Giọng nói Trương thị có chút thê lương “ Ta đi cầu xin mẫu thân, cho dù mắng ta tham ăn ta cũng nhận.”
“ Mẫu thân tính tình nóng nảy, lòng dạ…. không xấu.” Liên Thủ Tín thanh âm buồn bực nói.
Trương thị thở dài một hơi cũng không có nói chuyện.
Liên Mạn Nhi ngủ đủ một đêm, sáng ngày thứ hai bị tỉnh lại là do tiếng mắng chửi của Chu thị.
|
Chương 11 : Ngọt kỹ nữ (*)
Editor: Rabbit dễ thươngBeta: Tiểu Tuyền
Thời điểm Liên Mạn Nhi mở to mắt, sắc trời đã sáng từ lâu rồi. Khôngbiết có phải do đêm hôm qua uống chén thuốc kia, nên Liên Mạn Nhi cảmthấy tinh thần rất tốt, thân thể cũng không vô lực giống hôm qua nữa.
“Mạn Nhi tỉnh?”
Liên Mạn Nhi gật đầu, từ trên giường ngồi dậy. Tất cả người trong nhà đều đã thức dậy hết rồi, nàng là người trễ nhất.
Liên Chi Nhi liền đi tới giúp Liên Mạn Nhi đem y phục mặc vào, lạinhanh tay lẹ chân bắt đầu xếp lại chăn…, đem lò sưởi dựa vào tường đượcđặt cách xa đầu giường cất vào trong tủ chén.
“Mạn Nhi muội chờ, ta đi lấy nước rửa mặt cho muội.” Liên Chi Nhi nói xong liền đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát, liền bưng một chậu nước tiến vào, lại có thêm một hộp muối nhỏ màu xanh.
Người nhà này có thói quen vệ sinh rất tốt. Liên Mạn Nhi ở trong lòng thầm nghĩ, liền chà răng rửa mặt xong, Liên Chi Nhi lại cầm lược ra,đem tóc của Liên Mạn Nhi tháo ra.
“Mạn Nhi trên đầu của muội có vết thương sợ là còn không có lành tốt, không thể để cho dính nước, qua ít ngày mới có thể gội đầu.” Liên Chi Nhi chải đầu cho Liên Mạn Nhi, tay chân nhẹ nhàng, tận lực không đụngvết thương trên đầu Liên Mạn Nhi, sau đó lại dùng hai sợi dây bới tóclại cho Liên Mạn Nhi.
“Cha cùng nương, còn có ca cùng tiểu Thất đang làm gì?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Chi Nhi.
“Cha cùng đại bá đến nhà Lão Kim lãnh tiền, nương hiện tại đang ở bên ngoài sắc thuốc cho muội, Ngũ Lang cùng tiểu Thất sáng sớm liền đi rangoài, cũng không nói làm gì.” Liên Chi Nhi nói.
Hai tỷ muội đang nói chuyện, thì Trương thị bưng thuốc đã sắc xong từ bên ngoài chậm rãi đi vào.
“Mạn Nhi, trước tiên đem thuốc uống hết đi, một hồi ăn cơm cho ngon.”
Liên Mạn Nhi nhìn chén thuốc đen thui, trong miệng đã cảm thấy đắng, chần chờ không chịu tiếp chén thuốc.
Trương thị tự nhiên nhìn ra tâm sự của Liên Mạn Nhi, trong lòng bấtgiác đau xót. Sáng sớm nàng đi đến nhà trên, nghĩ muốn lấy cho Liên MạnNhi một quả trứng gà cùng một chút kẹo đường, lại bị Chu thị mắng chotrở về, nói nàng quá nuông chiều đứa nhỏ, trong mắt không có người già.
“Con đã khỏe rồi, không cần uống thuốc đâu a.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói.
“Mạn Nhi, thuốc này không đắng, nương vừa nếm qua, con cố gắng… nhịnmột chút, một ngụm uống hết thì được rồi.” Trương thị chỉ có thể dỗ dành Liên Mạn Nhi.
Thuốc này tựa hồ đúng là có chút hiệu quả, muốn sau này trải quanhững ngày an lành, thì trước đem thân thể dưỡng cho tốt đã. Liên MạnNhi nghĩ như vậy, liền nhận lấy chén thuốc.
Lúc này, Liên Ngũ Lang mang theo tiểu Thất từ ngoài cửa chạy đến.
“Mạn Nhi, cho muội ngọt kỹ nữ(*) nè.” Liên Ngũ Lang từ trong vạt áo lấy ra một đống trái cây nhỏ màu xanh.
NGỌT KỸ NỮ
2000
Liên Mạn Nhi buông chén thuốc, cầm lấy một quả nhìn xem. Ngọt kỹ nữnày bên ngoài là một tầng sợi đay bao phủ ngoài da, đã có chút ngã vàngkhô héo. Đem tầng ngoài da này xé ra, bên trong mới là trái ngọt kỹ nữcó chút ngã vàng. Kiếp trước lúc nàng còn rất nhỏ đã nếm qua, rất ngọt,còn có thể đem ruột bên trong móc ra, nhai chơi.
“Mạn Nhi muội nếm thử đi, rất ngọt.” Liên Ngũ Lang cũng xé mở một trái đưa cho Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi nhận trái cây, bỏ vào trong miệng nhai, sau đó khẽ gật đầu, đúng là ngọt đấy.
“Nhị tỷ, tỷ uống thuốc xong, liền ăn cái này, trong miệng sẽ không đắng nữa.” Tiểu Thất nghiêm mặt nói.
Liên Mạn Nhi nhịn không được cười cười. Trương thị, Liên Chi Nhi,Liên Ngũ Lang cùng tiểu Thất nhìn thấy Liên Mạn Nhi nở nụ cười, cũng đều cười theo.
Liên Ngũ Lang cùng tiểu Thất một thân đầy hơi nước, do sáng sớm đi ra ngoài, hái ngọt kỹ nữ cho nàng , sợ nàng uống thuốc sợ đắng. Bất quá,ngọt kỹ nữ này là hoang dại hay sao?
“Nhiều ngọt kỹ nữ như vậy, hai đứa từ chỗ nào lấy được?” Không đợi Liên Mạn Nhi hỏi, Trương thị đã mở miệng hỏi trước.
“Từ trong nhà Nhị Nha đó.” Tiểu Thất lanh mồm lanh miệng mà đáp.
“Ai cho các ngươi hái đấy, người lớn trong nhà nó có biết rõ không?”
“Nương yên tâm đi, con cùng tiểu Thất sáng sớm bắt lấy mấy con dế,cùng ca của Nhị Nàng nàng để đổi lấy đấy, nương Nhị Nàng cũng biết nữa.” Liên Ngũ Lang nói.
Trương thị lúc này mới thoải mái.
Thì ra không phải hoang dại, Liên Mạn Nhi ở trong lòng nghĩ, trongquả kỹ nữ chứa nhiều nước chua, có hai loại. Một loại ngọt, cho dù thờiđiểm còn xanh cũng rất ngọt. Một loại khác lại đắng, sau khi chín hoàntoàn sẽ trở thành màu đỏ, thì có vị chua chua ngọt ngọt, ăn thật ngon,với lại có giá trị dùng làm thuốc. Đối với cổ họng sưng đau nhức đặcbiệt có hiệu quả, còn có thể trị cảm mạo, kiết lỵ, đau bụng kinh cùngchứng viêm phụ khoa.
“Chỉ có ngọt kỹ nữ, không có đắng kỹ nữ?” Liên Mạn Nhi lầm bầm lầu bầu.
“Đắng kỹ nữ?” Tiểu Thất nghe thấy được, vội hỏi, “Đắng kỹ nữ chúng ta cũng có, bất quá Tú nhi cô cô không cho chúng ta chạm vào.”
“Đắng kỹ nữ nào có ngọt như ngọt kỹ nữ. Nếu muốn ăn, cũng phải haingày nữa mới có thể ăn. Mạn Nhi nếu muội muốn ăn, đến lúc đó ca sẽ lênnúi hái cho muội, chỗ đó có thật nhiều.” Liên Ngũ Lang nói.
Hóa ra cũng có hoang dại a, Liên Mạn Nhi nghĩ, đắng kỹ nữ dùng làmthuốc không cần phải đợi đến lúc chín hoàn toàn, có lẽ có thể hái đểđổi chút tiền tiêu vặt.
“Đến lúc đó hái thêm chút ít, có thể bán lấy tiền.” Liên Mạn Nhi nói.
Chỗ này của bọn họ, ngọt kỹ nữ thì hiếm thấy, nhưng đắng kỹ nữ lạirất bình thường. Cơ hồ mỗi nhà đều có mấy khối, mọi người cũng rất ítăn, phần lớn là để mấy nữ hài tử trong nhà nhai chơi. Mấy cây trên núi,là hắn phát hiện, căn bản không có người đi hái. Mấy thứ này cũng có thể đổi tiền? Liên Ngũ Lang không tin, nhưng vì dỗ dành muội muội, cũng gật đầu theo.
“Đi, đến lúc đó ca đều hái cho muội.”
“Mạn Nhi mau chóng uống thuốc a, một lát thuốc sẽ nguội lạnh.” Trương thị nói.
Liên Mạn Nhi lần này rất nghe lời mà bưng chén thuốc lên, chưa kịpuống, chợt nghe thấy nhà trên truyền đến tiếng mắng mười phần khí lựccủa Chu thị.
“… Đồ lòng dạ hiểm độc đến tận tâm can, vừa tham ăn lại hám của, ngủđến mặt trời đã lên cao còn không biết đến làm việc, muốn bỏ đói cho bọn già chúng ta chết a…”
Trương thị vội vàng đứng lên, muốn đi lên nhà trên.
“Nương. ” Liên Mạn Nhi tranh thủ thời gian gọi Trương thị lại. Nàngbiết rõ, mấy con dâu nhà Liên gia là luân phiên nhau nấu cơm, ngày hômqua Trương thị đã nấu, hôm nay mặc kệ đến phiên ai, cũng không liên quan đến Trương thị. Chu thị lại là người không nói đạo lý, Trương thị lúcnày mà đi qua, chỉ có thể hứng chịu những lời mắng chửi không có ýnghĩa, còn phải thay người khác gánh trách nhiệm.
“Nhất định là Nhị bá ngươi đã quên nấu cơm rồi, nương qua đó hỗ trợ. Bằng không thì cả nhà này không biết đến lúc nào mới có cơm, đại bá,Nhị bá cùng phụ thân ngươi, còn phải đi đến trấn trên.” Chu thị hướngLiên Mạn Nhi nói, vẫn muốn đi ra ngoài.
Liên Mạn Nhi âm thầm xoa trán, thật đúng là lòng trách nhiệm lớn bằng rạp hát a, đáng tiếc không đúng lúc.
“Nương, con không muốn uống thuốc, nương đút cho con đi.” Liên MạnNhi mở to hai mắt nhìn Trương thị. Trực tiếp không cho Trương thị đi,thì khẳng định không được, chỉ có thể làm nũng.
Quả nhiên, Trương thị nhìn tiểu nữ nhi nhà mình đầu quấn vải, ánh mắt lấp lánh mở to nhìn mình mong đợi, thì mềm lòng, bước chân cũng thu hồi lại, dứt khoát ngồi trên giường gạch, bưng chén lên, bắt đầu đút thuốccho Liên Mạn Nhi uống.
“Nương, con muốn uống từng ngụm, uống một ngụm, ăn một quả ngọt kỹ nữ.” Liên Mạn Nhi cố ý nói.
“Được.” Trương thị lại sốt ruột đi nhà trên, thấy nữ nhi như vậy, cũng chỉ có thể nén quyết tâm xuống.
Liên Mạn Nhi một bên uống thuốc Trương thị đút, một bên lại ăn ngọtkỹ nữ được Liên Chi Nhi cùng tiểu Thất bóc vỏ cho nàng. Bên trong nhàtrên, Chu thị đã đào hết những lời oán độc ra chửi bới một hồi, lạikhông có người đáp lại, cuối cùng liền ngừng mắng.
“Tứ tẩu, nương bảo tẩu qua đó.” Liên Tú Nhi nét mặt đen thui tiếnvào, quẳng xuống một câu, liền xoay người rời đi, lại đi gọi Triệu thịcùng Hà thị.
Chu thị đây là muốn giáo huấn nhóm con dâu bọn họ rồi, Liên Mạn Nhi âm thầm thè lưỡi.
Lại không có lý do để ngăn trở Trương thị tiếp, Liên Mạn Nhi liền đi theo Trương thị cùng nhau đến nhà trên.
Liên lão gia tử không có trong phòng, Liên lão thái thái Chu thị ngồi thẳng lưng ở trên giường gạch, hung ác mà nhìn chằm chằm vào mấy condâu đang đứng.
“Hôm nay đến phiên ai phải nấu cơm hả?” Chu thị hỏi.
Hà thị dùng tay lau khóe mắt, cúi đầu nhìn một chỗ trên mặt đất, giữim lặng. Triệu thị rụt lại thân thể, cúi đầu, không dám nói lời nào. Cổthị không có tới, nghe nói là thân thể không khỏe.
Trương thị liền muốn mở miệng.
Liên Mạn Nhi vội vàng dùng sức giật nhẹ tay áo của Trương thị. Chuthị làm sao không biết hôm nay ai phải nấu cơm, hỏi như vậy, rõ ràng làmột cạm bẫy.
Trương thị cúi đầu trông thấy ánh mắt lo lắng của Liên Mạn Nhi, ý bảo nàng đừng nói chuyện. Nghĩ đến tiểu nữ nhi ngoan ngoãn, hiểu chuyện,hiếu thuận, không tự chủ được mà ngậm miệng lại.
Con dâu cả nói thân thể không khỏe nên không có tới, con dâu thứ haimột bộ dạng đanh đá, ngay cả Trương thị bình thường trung thực, phúc hậu nhất cũng không chịu tiếp lời, Chu thị trong lòng càng thêm tức giận.
“Đều câm điếc hết rồi hả? Các ngươi không nghe thấy lời ta hỏi?” Chu thị quát.
Liên Mạn Nhi gắt gao kéo lấy Trương thị, không cho nàng nói chuyện.
Chu thị thấy vẫn không có người trả lời, kìm nén tức giận, liếc nhìn mấy con dâu, cuối cùng chỉ vào Trương thị.
“Thê tử của Lão Tứ, ngươi nói, hôm nay đến lượt ai phải nấu cơm hả?”
Cái này gọi là gì, lấy quả hồng mềm nhào nặn, hay là chọn dùi đánh trống?
“Nương, hôm nay…” Trương thị vội mở miệng nói.
“Nương, ngày hôm qua là chúng ta làm cơm.” Liên Mạn Nhi vội vàng chặn đứng lời nói của Trương thị, “Hôm nay nên đến ai rồi?”
Trương thị muốn giữ thể diện cho nữ nhi, liền hùa theo một câu, “Đúng vậy a.”
Chu thị tức muốn lộn ruột, bất quá Trương thị không mắc câu, nàng chỉ có thể chuyển hướng Hà thị.
“Ngày hôm qua thì thê tử lão Tứ nấu, hôm nay đến phiên ngươi, ngươithế nào lúc này mới thức dậy…, muốn bỏ đói cho ta cùng phụ thân ngươichết đi sao?”
Hà thị sớm có chuẩn bị.
“Nương, ngài cũng nói ngày hôm qua là thê tử lão Tứ nấu, hôm nay thếnào lại đến phiên ta rồi, nam nhân nhà ta chính là đứng hàng lão Nhịđấy.” Hà thị nói, “Thời điểm đại tẩu ở trấn trên, thì không cần nói,thật vất vả mới về đến nhà, cũng đều là con dâu của phụ thân cùng nương, lại không cần phải nấu cơm cho phụ mẫu ăn.”
“Ngươi!” Chu thị chỉ vào Hà thị, cái con dâu này bình thường là lườinhất, lại không tiếc pha trò, cũng không đem lời của bà để vào tronglòng. Thế nhưng mà, lời hôm nay Hà thị nói thực sự có đạo lý. Cổ thịquanh năm đi theo lão đại lên trấn trên, rất ít hầu hạ ở trước mặt bà.Bây giờ trở về rồi, còn không cần phục vụ bà.
Hiện tại có thể nói thân thể không thoải mái, gọi nàng không đến, vậy sau này thì sao? Chu thị lòng trầm xuống, tiếp theo lại thả lỏng. Vềsau cho dù Cổ thị có làm phu nhân của quan lớn, đó cũng là con dâu củabà. Bà là lão thái thái, là nương của Liên gia lão đại.
Hiện tại hẳn là nên lấy quy củ ra, miễn cho về sau trong mắt Cổ thị càng không có bà.
Nghĩ vậy, Chu thị quyết định chủ ý.
“Đi kêu đại tẩu ngươi đến.” Chu thị phân phó nói.
|
Chương 12 : Chu thị Dạy Dỗ con dâu
Editor: Rabbit dễ thươngBeta: Tiểu Tuyền
“Thê tử Lão Nhị , ngươi đi gọi đại tẩu ngươi đến.” Chu thị sai Hà thị.
Hà thị đáp ứng , muốn đi gọi Cổ thị, thì Liên Tú Nhi lại vội vàng từ trên giường gạch bước xuống.
“Nương, để con đi gọi a.” Liên Tú Nhi nói. Chu thị tức giận, nàngphải tranh thủ thời gian đi nói cho Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi, người khác đi, nàng không yên tâm.
Chu thị nhìn lướt qua Liên Tú Nhi, hừ một tiếng. Liên Tú Nhi thấy Chu thị không có phản đối, liền vội vàng đi tây phòng.
Một khoản thời gian sau, Liên Tú Nhi đã trở lại, hai người Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi dìu Cổ thị cũng đi vào theo.
“Nương, đại tẩu bị bệnh thật, nghe ngài gọi, nên cố gắng gượng dậy tới đây.” Liên Tú Nhi cười đối với Chu thị nói.
Chu thị không có nhìn nữ nhi, chỉ nhìn thoáng qua Cổ thị, trong lòngthầm mắng. Đem bà sống mấy mươi năm là sống uổng phí chắc, chút thủ đoạn ấy liền muốn lừa gạt bà, nghĩ dễ như vậy à.
“Nương, con dâu thỉnh an ngài.” Cổ thị ngồi xổm người xuống, hướng Chu thị vén áo thi lễ.
Chu thị thấy Cổ thị hành lễ trịnh trọng, trong lòng thoáng thoải máiđi một chút. Gia đình nông thôn, nhất là người trong nhà sẽ không chú ýnhững cấp bậc lễ nghĩa này. Cổ thị hành phúc lễ, là quy cũ trong nhà đại phú mới có, rất hợp khẩu vị của Chu thị.
Cổ thị thấy sắc mặt Chu thị dễ nhìn một chút, lại tiếp tục cười nói,“Sáng sớm đã muốn tới đây, nhưng thân thể lại không khỏe, đầu rất làchoáng váng. Sợ nương lo lắng, cũng không dám nói ra với nương, muốn đợi khỏe lên một tí sẽ đi qua.”
“Đúng vậy a, nội, buổi sáng nương muốn tới thỉnh an nội, nhưng chưacó đi được hai bước, thiếu chút liền té ngã, làm chúng cháu rất hoảngsợ.” Liên Hoa Nhi nói, “Nương nằm ở trên giường gạch, còn không ngừng mà nhắc là muốn qua đây, đây là quy củ mà nàng làm con dâu nên hiếu kínhbà bà. Nói từ lúc người tiến vào cửa Liên gia đến nay, quy củ cấp bậc lễ nghĩa nhà chúng ta đến ngay cả những con cháu trong nhà phú quý đều sora kém hơn.”
Chu thị mặt không khỏi từ âm u chuyển sang trời trong xanh, thật sựlà theo lời Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi mà nói…, những câu này đã ăn sâuvào lòng của bà. Quay đầu lại nhìn Hà thị, Trương thị cùng Triệu thị,cảm thấy vẫn là con dâu cả hiểu chuyện, tri kỷ.
Bất quá Chu thị lại cũng không bởi vì vậy mà thay đổi chủ ý, nên lậpquy củ vẫn là phải lập. Trước kia không ở cùng một chỗ, tự nhiên là dễnói. Về sau, đợi con trai trưởng của bà làm quan, bà tự nhiên là phải đi theo, đến lúc đó cùng Cổ thị ở trong một trạch viện, không tránh khỏiviệc ở chung mỗi ngày, nên thừa dịp hiện tại mà hảo hảo đem Cổ thị quảngiáo một phen, cũng muốn Cổ thị như Trương thị cùng Triệu thị, đối vớibà ngoan ngoãn phục tùng, không dám nói nửa lời từ chối.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Chu thị liền trầm xuống, cũng không có để ý ánh mắt cầu tình của Liên Tú Nhi đưa tới.
“Ngươi là nương tử của tú tài, thân thể rất là quý giá.” Chu thị cười lạnh, “Đâu còn ai nhớ rõ ta là nương của tú tài đâu!”
“Nương, con…” Cổ thị nghe ngữ khí của Chu thị không tốt, vội vàng lại đem lưng eo khom xuống một chút, làm ra bộ dạng càng kính cẩn nghetheo.
“Những năm này, ngươi thường ở tại trấn trên, tự tại đã quen. Ta làmbà bà, ngươi cũng không có đi hầu hạ, lần này ngươi về đến nhà, ngày hôm qua vẫn rất khỏe, sáng sớm ta bảo Tú nhi đi gọi ngươi, ngươi liền không thoải mái rồi. Không bằng ngươi đến ngồi trên giường gạch nghỉ ngơi,để ta đi nấu cơm cho ngươi ăn?”
Sắc mặt của Cổ thị thoáng cái trở nên trắng bệch, trong lời nói củaChu thị mang ý trách mắng. Nàng tự nghĩ là một người thông minh, tiếnvào Liên gia xong, rất nhanh liền nhận rõ bản tính của Liên lão tháithái Chu thị, xu nịnh Chu thị vô cùng tốt. Đồng thời nàng cũng biết Chuthị khó ở chung, nên suy nghĩ biện pháp cùng Liên Thủ Nhân ở lại trấntrên, miễn đi việc hầu hạ cực nhọc cho bà bà.
Những năm gần đây, nàng khéo léo, nên cũng không cần hầu hạ Chu thị, lại ở trước mặt Chu thị là đứa con dâu được sủng ái nhất.
Hiện tại, nữ nhi nàng lập tức phải gả vào Tống gia, việc tuyển quancủa tướng công nhà nàng có hi vọng, nàng lập tức liền có thân phận quangia cực lớn, như thế nào Chu thị ngược lại thay đổi sắc mặt, cố ý muốnbắt lỗi nàng vậy.
Nàng xác thực thông minh, nghĩ một cái, lập tức liền hiểu rõ ra.Tínhtình Chu thị hiếu thắng, Chu thị làm thế là muốn nàng biết rõ, mặc dùnàng làm quan phu nhân, thì Chu thị cũng là lão thái thái, vẫn ở trênđỉnh đầu của nàng.
Chỉ là, đã qua nhiều năm sống tự tại quen, chẳng lẽ về sau làm phunhân quan gia, ngược lại phải chịu bà bà quản thúc sao? Nhất thời tronglòng Cổ thị nổi lên oán hận, liền ngây người tại chỗ.
“Cái mụ già như ta cùng lão bất tử (Chỉ ông chồng), không cóđem vợ tú tài hầu hạ chu đáo, ta đáng bị đánh a!” Chu thị đột nhiên lêngiọng, gào thét lên, vươn hai bàn tay, liền hướng trên mặt chính mình mà đánh.
Bọn người Liên Tú Nhi, Trương thị, Hà thị bước lên phía trước ngăn trở.
Liên Mạn Nhi nhìn thấy ngây người.
Cổ thị như ở trong mộng mới tỉnh, bị dọa một thân mồ hôi lạnh. Nàngbiết rõ, triều đại hiện nay thập phần chú trọng hiếu đạo. Liên Thủ Nhânmuốn làm quan, chữ hiếu bên trên không thể có nửa điểm dơ bẩn. Nàng muốn làm quan gia phu nhân, cũng giống như vậy.
“Nương, ngài là muốn giết con dâu rồi.” Cổ thị vội vàng bịch mộttiếng quỳ trên mặt đất, ôm lấy đùi Chu thị , “Con dâu ở trấn trên hầu hạ đại lão gia, cũng là nương phân phó. Con dâu mỗi thời khắc đều khôngdám quên lời nương dạy bảo, mỗi ngày đều hướng nhà này, dập đầu chonương. Bây giờ trở về rồi, con dâu vẫn muốn hảo hảo hiếu kính nương…”
Cổ thị dập đầu mấy cái liên tiếp trên mặt đất, bên này Liên Tú Nhi,Liên Hoa Nhi tìm lời khuyên giải Chu thị, Chu thị lúc này mới đình chỉhành động muốn tát mình.
“Ta muốn ngươi hiếu thuận cái gì, ngươi đã trở về rồi, thì ngươi cũng giống đám người Trục lý (chị em dâu), thay phiên làm công việc nhà a.” Chu thị nói.
“Vâng, nương.” Cổ thị vội vàng gật đầu, đứng dậy, trong lòng khổ không nói nên lời.
Năm đó nàng hơn mười tuổi, cũng là hoa cúc khuê nữ được Bách gia tớixin cầu hôn. Cao không tới, thấp không xong, cuối cùng chọn trúng LiênThủ Nhân, vẫn là làm vợ kế, vừa vào cửa liền phải chăm sóc hài tử bị vứt trước phòng. Nàng toan tính chính là cái gì? Đúng vậy, nàng nhìn trúngLiên Thủ Nhân có bề ngoài tốt. Nhưng nếu Liên Thủ Nhân không có cái danh tú tài trên người, nàng cũng sẽ không đáp ứng gả cho hắn.
Nàng vốn trông cậy vào Liên Thủ Nhân có thể rất nhanh trúng cử, làm quan, nàng cũng đi theo làm phu nhân. Thế nhưng mà Liên Thủ Nhân luônthi không đậu, vẫn là một tú tài. Mặc dù như thế, những năm nay ở trấntrên, nàng đều là thuê đầu bếp cùng tạp dịch lo liệu một ngày ba bữacùng tạp vụ ( đương nhiên những việc này đều là giấu diếm cái nhà này), nàng cùng Liên Hoa Nhi, Liên Đóa Nhi mười ngón không dính nước mùaxuân, bảo dưỡng hết mức. Hôm nay lại phải ở nông thôn này, nấu cơm, chogà ăn, cho heo ăn!
Cổ thị bây giờ thật sự là cháng váng đầu rồi.
“Chỉ là chút việc vặt, trước đây ngươi đều trải qua không ít năm, đinấu cơm trước a. Tay chân lanh lẹ một chút, phụ thân ngươi bọn hắn sắptrở về rồi.” Chu thị hướng về phía Cổ thị phất phất tay, lại để chonàng đi làm việc.
Liên Mạn Nhi lôi kéo Trương thị từ phòng trên đi ra, đi đến trong sân, Trương thị liền dừng chân lại.
“Mạn Nhi các con về trước đi, nương giúp đại thẩm của các con nấu cơm.” Trương thị nói.
Xem ra Trương thị thật đúng là người trong truyền thuyết, tay chân không mà thảnh thơi sẽ siêu cấp khó chịu.
Liên Mạn Nhi lôi kéo tay Trương thị không chịu bỏ ra, Chu thị muốnbắt niết Cổ thị, nếu Trương thị người thông minh, lúc này nên trốn xamột chút. Hơn nữa dùng sự khôn khéo của Cổ thị , thì sẽ ứng phó tốt,Trương thị tội gì chạy tới làm vật hi sinh.
Nhưng mà những lời này lại không thể nói rõ, tối thiểu hiện tại vẫn không thể.
“Nương, trong lòng ngài, nội cùng đại thẩm, hiếu thuận với ai quan trọng hơn?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.
“Đương nhiên là hiếu thuận người già là trọng yếu.” Trương thị nghiêm mặt hướng Liên Mạn Nhi giải thích, “Đại thẩm của con cùng ta là nganghàng, nàng lớn tuổi hơn, bình thường phải tôn trọng chút ít, nhưng không phải là hiếu thuận.”
“Có thế chứ. Nội muốn ăn cơm do đại thẩm nấu, mặc kệ đại thẩm nấu thế nào, đều là một phần hiếu tâm của thẩm ấy, nội ăn vào trong lòng đềuthoải mái. Nếu nương đi làm, đây không phải là đoạt cơ hội hiếu thuậncủa đại thẩm dành cho nội sao. Nội cùng đại thẩm cũng sẽ không caohứng.” Liên Mạn Nhi nói.
Trương thị cảm thấy Liên Mạn Nhi nói rất hay như có đạo lý, nhưng lại cảm thấy có chút không đúng.
“Nương cùng tam thẩm con, bình thường không phải giúp đỡ lẫn nhau hay sao? Nội con cũng không nói gì?” Trương thị nói.
“Đại thẩm vừa trở về a, ngày đầu tiên là làm việc nhà, đương nhiênkhông giống với lúc trước.” Liên Mạn Nhi nói, “Nhà đại thẩm có Hoa Nhitỷ tỷ, còn có Đóa Nhi, đều là tài giỏi có thể làm giúp, ở đâu mà cầnnương đi hỗ trợ. Thời điểm đại thẩm cần nương giúp, chính thẩm ấy sẽbiết mở miệng nhờ.”
Liên Mạn Nhi nói như vậy, trong lòng lại không phải nghĩ như vậy.Nàng muốn biết chính là tại sao phải giúp Cổ thị, Cổ thị không phải muốn bán nàng để bảo vệ chuyện tốt của nữ nhi bà sao, đương nhiên là khôngnên đi giúp.
Trương thị có chút đoán được tâm tư của Liên Mạn Nhi, đang lúc do dự, thì Liên Tú Nhi từ phòng trên đi ra.
“Tứ tẩu, Tam tẩu, hai người còn không vào nhà giúp đại tẩu làm việc!Nương tuy là nói như vậy , nhương trong lòng các ngươi nên hiểu rõ, đạitẩu là nương tử của tú tài , cũng không phải là loại nữ nhân bìnhthường, Hoa Nhi lập tức phải xuất giá, Đóa Nhi tuổi còn nhỏ, đâu làmđược việc bếp núc. Tứ tẩu, chút việc ấy vào trong tay ngươi cũng khônglà cái gì, cho dù đều làm hết, cũng không tốn của ngươi bao nhiêu khílực.” Liên Tú Nhi bùm bùm mà nói.
Liên Tú Nhi này bị chuyện gì a, sai khiến Trương thị giống như ngườihầu vậy. Liên Mạn Nhi cơ hồ thấy tức cười, cái này thì gọi là gì a? Chodù nàng có muốn giúp đỡ, nhưng thái độ như thế cũng sẽ không đi.
“Nội liền không được ăn cơm của nương tử tú tài nấu sao?” Liên MạnNhi đi đến dưới cửa đông phòng, cố ý lớn tiếng nói, “Đại thẩm về sau cólàm phu nhân, cũng là con dâu của nội, Hoa Nhi tỷ cùng Đóa Nhi cũng làtôn nữ của nội, sao nội không thể ăn bữa cơm do các nàng nấu chứ?”
Chu thị trong phòng nghe lời thấy Liên Mạn Nhi nói, âm thầm gật đầu.
“Tú nhi vào trong phòng, cho đại tẩu ngươi làm việc.” Chu thị hướng về phía bên ngoài kêu lên.
Liên Tú Nhi không cách nào khác, trừng mắt liếc Liên Mạn Nhi, chỉ phải trở lại phòng.
Cổ thị ở bên cạnh bếp lò loay hoay, nàng nhóm lửa còn không biết, chớ nói chi là nấu cơm. Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi ghét bỏ việc dơ bẩnnày, đều trốn ở trong phòng. Liên Hoa Nhi còn xúc giục Liên Tú Nhi, tìmTrương thị cùng Triệu thị đến làm cơm. Thế nhưng Liên Tú Nhi lại đem sựtình làm hỏng, Cổ thị ở bếp lò gấp gáp đến dậm chân.
Nàng thật sự sẽ không làm, cũng không muốn làm những chuyện lặt vặt này. Nhưng Chu thị đã phân công, không làm lại không được.
“Tam đệ muội, Tứ đệ muội.” Cổ thị vén màn cửa đi ra, hướng về phíaTriệu thị cùng Trương thị cười, “Ta rất lâu không có trở về rồi, taychân đều làm không quen công việc này, hai đứa hài tử cũng không làmđược. Các ngươi đều là người tài giỏi , liền giúp ta một tay đi!”
Trương thị muốn đáp ứng, thì Liên Mạn Nhi vội vàng giật giật tay áo Trương thị.
“Đại tẩu chờ một chút, chốc nữa ta sẽ đi qua.” Trương thị đối với Cổthị nói xong, liền mang Liên Mạn Nhi trở về Tây Sương phòng.
Cổ thị đứng tại cửa, mặt trầm xuống.
“Mạn Nhi, con đau lòng nương, nương biết rõ.” Ở trong Tây Sươngphòng, Trương thị nghiêm mặt đối với Liên Mạn Nhi nói, “Chỉ là có mộtđạo lý con phải hiểu được. Người một nhà, không thể tính toán rõ ràng,chi li như vậy. Người sống trong một nhà, dù sao cũng phải có người chịu thiệt, bằng không mọi người như thế nào có thể sống cùng. Mạn Nhi con phải nhớ kỹ, làm việc mệt mỏi không chết người. Nương tay chân mau lẹ,nương đã làm nhiều, ăn cơm ngon, ăn cơm phải chính đáng.”
Liên Mạn Nhi có chút nghẹn lời. Những lời Trương thị nói đủ ghi lạithành một cuốn sách đạo lý, nhưng không thể nhận rõ hoàn cảnh chungquanh, sẽ quá mức cổ hủ rồi, trả giá không công, ngay cả tôn kính cơbản cũng đều không chiếm được.
“Nương, người nói đều đúng. Nhưng cũng phải xem đối phương là ngườinào…” Liên Mạn Nhi nói, “Nếu như nương tốt, nương khoan hậu cùng nhẫnnhịn làm cho đối phương nhìn thấy, đem những chỗ tốt của nương cho rằnglà mềm yếu dễ khi dễ, vậy nương nên làm cái gì bây giờ? “Mềm yếu cóthể lấn ép” của nương sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến người thân nhất củanương, tỷ như hài tử của nương, đến lúc đó bọn họ càng có can đảm đốivới hài tử của nương ra tay , nương nên làm cái gì bây giờ, còn muốntiếp tục chịu thiệt thòi không so đo sao?
Liên Mạn Nhi nói một phen làm cho Trương thị như bị sét đánh, kinh ngạc mà rớt nước mắt.
“Mạn Nhi… nương…”
|
Chương 13 : Phao Câu Gà
Editor: Rabbit dễ thươngBeta: Tiểu Tuyền
Liên Mạn Nhi biết rõ, nàng đã nói đến chỗ đau của Trương thị. Thế nhưng nếu như không đau, Trương thị cũng sẽ không thanh tỉnh.
Trương thị ngơ ngẩn mà ngồi một hồi, rốt cuộc vẫn lau sạch nước mắt.
“Nhìn bộ dáng của đại thẩm con chắc cái gì cũng không biết làm, mọingười trong nhà đều chờ đợi cơm. Nương vẫn phải đi hỗ trợ.” Trương thịcùng Liên Mạn Nhi thương lượng, “Phụ thân con cùng chúng ta cũng phải ăn cơm. Mạn Nhi lời của con, nương đều nhớ kỹ, lần này nương sẽ có chừngmực.”
Liên Mạn Nhi có chút bất đắc dĩ, Trương thị thật sự hiền lành, cònrất biết lấy đại cục làm trọng. Nói trong lòng, nếu như nàng muốn cùngngười ở chung, nàng cũng hi vọng đối phương là người như Trương thị vậy.
Muốn làm cho Trương thị thay đổi, không phải một sớm một chiều là cóthể làm được. Hiện tại Trương thị chịu nghe ý kiến của nàng, cái nàychính là chuyển biến tốt nhất rồi. Liền như Trương thị nói, làm nhiềumột chút sẽ không mệt chết người, nghĩ vậy, Liên Mạn Nhi cũng không cảntrở Trương thị nữa.
“Con đi cùng nương, con cũng có thể giúp đỡ.” Liên Mạn Nhi nói. Cổthị khôn khéo như vậy, Trương thị lại là người thẳng tính thành thực,nàng sợ Trương thị chịu thiệt.
Trương thị muốn đi giúp làm cơm, Triệu thị cũng liền cùng tới hỗ trợ.
Cổ thị đang ở trước lò nhóm lửa, làm một phòng đầy khói, lửa lạikhông cháy, chính là đang khom người ho khan. Nàng cho rằng Trương thịbởi vì chuyện Liên Mạn Nhi , đối với nàng ghi hận, không chịu đến hỗtrợ, vừa rồi bất quá chỉ là cái cớ. Nàng chính là đang vừa tức vừa hận,nghiến răng nghiến lợi, thì thấy Trương thị cùng Triệu thị tới hỗ trợ,mặt mày lập tức hớn hở.
Triệu thị vào cửa liền tiếp việc trong tay Cổ thị.
“… Củi có chút ẩm ướt… Đồ đạc đặt ở chỗ nào cũng không biết, đệ muội ngươi xem…” Cổ thị đối với Trương thị cười.
Trương thị đưa mắt nhìn Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi đối với Trương thị khẽ gật đầu một cái.
“Đại tẩu, củi ngày hôm qua Ngũ Lang vừa phơi nắng đấy, tuyệt đốikhông ẩm. Là đại tẩu quanh năm không làm những chuyện lặt vặt này ,không quen tay rồi.” Trương thị đối với Cổ thị nói.
“Vâng, Tứ đệ muội ngươi nói rất đúng, là ta không quen tay. Ngũ Lang là hài tử tốt.” Cổ thị vội nói.
Trương thị lại nhìn Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi đối với nàng gật đầucổ vũ. Nên là như vậy, đối với ít người, không thể cứ làm người hiềnlành, mạnh mẽ đứng lên, mới có thể đạt được tôn trọng.
Trương thị trong lòng hơi động một chút. Nếu là bình thường, nàngkhẳng định sẽ nói theo Cổ thị, tối thiểu nhất sẽ không phản bác Cổ thị,dù là Cổ thị nói không đúng. Hôm nay nàng thoáng thay đổi một chút, thìCổ thị liền nói theo nàng, còn khẳng định thành quả lao động của NgũLang.
Mạn Nhi nói quả nhiên đúng, Trương thị nghĩ đến, trước đây nàng đã ngàn theo trăm thuận như vậy, thật là lỗi thời rồi.
“Đại tẩu, xem ý tứ của nương, là muốn đại tẩu cũng thay phiên làm đồăn cho người trong nhà . Đại tẩu khẳng định làm so với chúng ta tốthơn, là lần đầu tiên làm, có chút không quen tay thôi. Đại tẩu làngười thông minh, vừa nhìn vừa học, rất nhanh có thể làm được.” Trươngthị nói chuyện xong, liền đem tất cả đồ vật trong phòng đều chỉ cho Cổthị xem, thậm chí bắt tay mà chỉ giáo Cổ thị. Những điều này đều là Liên Mạn Nhi dạy cho nàng, nói không thể “Giọng khách át giọng chủ.”
Cổ thị trên mặt cười theo, trong lòng thì lại khổ. Nàng biết rõTrương thị mềm lòng dễ nói chuyện nhất, định dùng lời hữu ích dụ dỗTrương thị , để cho Trương thị thay nàng làm hết mọi việc. Hiện tại xemra, Trương thị căn bản không có ý định kia.
Cổ thị được nuông chiều lâu rồi, mặc dù có Trương thị ở bên cạnh chỉđạo, nhưng khi làm cũng gặp nhiều khó khăn. Trương thị là người chịu khó nhanh nhẹn đã quen, liền nhìn không được, cuối cùng công việc phần lớnvẫn là nàng làm, tuy nhiên vẻ mặt của Cổ thị cũng dính đầy khói bụi.
“Đại thẩm học thật nhanh, lần sau có thể tự mình nấu cơm rồi.” Liên Mạn Nhi cố ý nói.
Cổ thị khóe miệng co quắp, lần sau, nàng mới sẽ không cho phép có lần nữa, một hồi nàng sẽ cùng Liên Thủ Nhân trở về trấn trên.
Bên này cơm vừa mới làm xong, thì Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Nhânvà các huynh đệ chân trước chân sau đều từ bên ngoài trở về. Mấy huynhđệ đem bạc lãnh được đặt trên giường gạch, suốt tầm mười phong bạc,trắng bóng đầy nửa giường. Liên lão gia tử, Liên Thủ Tín cùng Liên ThủLễ lông mày đều nhíu lại, chỉ có Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa làhưng phấn. Thì ra là Liên Thủ Nhân hướng Lão Kim mượn sáu trăm lượngbạc, lãnh được năm trăm bốn mươi lượng.
“Còn có chuyện của Hoa Nhi, trong nhà cũng phải dùng tiền, mượn nhiều một chút, rộng rãi chút ít.” Liên Thủ Nhân nói.
Nhi tử đã đem tiền mượn rồi, Liên lão gia tử cũng không thể nói thêm gì nữa.
“Ăn cơm trước, ” Liên lão gia tử nói, “Cơm nước xong xuôi, ngươi đi trấn trên, thiếu nợ tiền người ta phải nhanh chóng trả hết.”
Bên này sắp đặt bát đũa, bên kia Cổ thị lấy cớ bảo Liên Thủ Nhân rửatay, đem Liên Thủ Nhân kêu ra ngoài, hai phu thê nhỏ giọng nói cả buổi,mới trở lại trên bàn.
Người một nhà rất nhanh đã ăn xong điểm tâm, Cổ thị ra bên ngoài thuchén, lại vụng trộm mà lần lượt đưa ánh mắt thúc giục cho Liên Thủ Nhân.
“Phụ thân, nương, con đi trấn trên trả tiền, ” Liên Thủ Nhân đối vớiLiên lão gia tử cùng Chu thị nói, “Còn phải đặt mua chút ít đồ cưới choHoa Nhi, nên phải dẫn theo nương của Hoa Nhi đi theo lo liệu. Vài ngàysau nàng sẽ cùng con trở về.”
Liên lão gia tử đang muốn gật đầu, Chu thị lại ho khan một tiếng.Mọi thứ về chuyện của đám con dâu, Liên lão gia tử từ trước giờ đềunghe Chu thị làm chủ, bởi vậy liền không nói gì, muốn nghe Chu thị nóicái gì.
“Ngươi cùng hai huynh đệ ngươi đi trả tiền là được, ba mẹ con cácnàng thì để ở nhà. Đồ cưới của Hoa Nhi, ta đã nghĩ kỹ rồi. Đại cô củanàng có mở sẵn cửa hàng, cái gì mà không có? Dù tạm thời bị thiếu mộthai món, thì cũng để cho bọn hắn đi mua, so với chúng ta đi thì rẻ hơn. Cứ ở lại trong nhà, có đồ vật gì muốn mua thì viết ra, mang theo bạcđưa đến chỗ của Đại Cô để nàng ấy lo liệu, chúng ta sẽ bớt lo nhiều.”
Vậy mà lại để cho Chu thị nói trước, Cổ thị lại vội vàng hướng Liên Thủ Nhân nháy mắt, làm cho hắn ngàn vạn lần đừng đáp ứng.
“Nương, Tống gia cũng không là người nhà bình thường, đồ cưới của Hoa Nhi…” Liên Thủ Nhân cũng không nghĩ tới Chu thị có thể an bài như vậy,đang nghĩ tìm lý do từ chối.
“Các ngươi ở trấn trên mới vài năm.” Chu thị cắt đứt lời Liên ThủNhân đang nói…, lạnh lùng mà nhìn lướt qua Cổ thị, “Lan Nhi ở tronghuyện này rất nhiều năm, cửa hàng của nàng lại thịnh vượng, chung sốngvới bao nhiêu gia đình giàu có. Chuyện mua đồ này, nàng so các ngươihiểu hơn nhiều. Việc hôn sự của Hoa Nhi, cũng may là có Đại cô củanàng, bằng không, các ngươi chạy đi đâu mà quen biết công tử Tống gia?Chuyện đồ cưới, đều để cho Đại cô nàng an bày, nhất định ổn thỏa.”
Liên Thủ Nhân bị Chu thị nói đến không thể phản bác, Cổ thị đúng lúcnày lại không dám chống đối Chu thị, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắngsuông.
“Huống hồ Hoa Nhi phải xuất giá rồi, ta làm nội cũng phải dạy nàngchút ít quy củ, miễn cho đi làm thê tử người ta không có quy củ, mất mặt Liên gia chúng ta.” Chu thị lại nói.
Chẳng lẽ ta làm nương so với ngươi dạy dỗ kém hơn à? Cổ thị trong lòng tức giận, lại chỉ có thể nhịn xuống không dám lên tiếng.
“Việc này liền nghe theo an bày của nương ngươi đi. Hoa Nhi trước giờ vẫn một mực ở tại trấn trên, ở nhà cũng không có qua mấy ngày. Về sauxuất giá, muốn trở về thì càng khó. Mấy tháng này, liền ở trong nhà a.”Liên lão gia tử nói, “Nhà thuê ở trấn trên, không như nhà mình. Hoa Nhicũng phải được gả đi từ nhà này.”
“Đúng vậy a, Hoa Nhi, ngươi tới ở cùng ta, hai ta sẽ hảo hảo trò chuyện.” Liên Tú Nhi cũng vui vẻ nói.
Liên lão gia tử đều đã lên tiếng, ba mẹ con Cổ thị dù không muốn,cũng chỉ có thể tạm thời đáp ứng, trong lòng thì rất khó chịu, quả thựckhông thể dùng từ nào có thể hình dung được.
“Cũng sắp thu hoạch vụ thu rồi, để cho Kế Tổ bọn hắn cũng trở vềa.” Liên Thủ Nhân đi ra ngoài trước, Liên lão gia tử lại dặn dò.
Liên Thủ Nhân đã đáp ứng, cùng với hai người Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Tín hướng lên trấn trên mà đi.
… …
Nhà nông một năm bốn mùa đều ít nhàn rỗi, tiểu hài tử nhà nông, từlúc còn rất nhỏ đã phải giúp người lớn làm những việc trong khả năng của mình.
Vừa ăn cơm xong, Chu thị liền chuyển cái băng ghế, ngồi vào giữa nhà, gọi mấy hài tử Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi.
“Đem gà trong chuồn thả ra, bắt gà.”
Bắt gà làm cái gì, chẳng lẽ hôm nay muốn giết gà ăn? Liên Mạn Nhi quay đầu nhìn Liên Chi Nhi.
“Đem gà thả ra, làm cho chúng nó tự tìm thức ăn. Nội còn phải sờ xemhôm nay có mấy quả trứng. Chúng ta không cần phải để ý gà trống, đem gàmái bắt ra hết nguyên một đám, cho nội sờ là được rồi.” Liên Chi Nhinhìn Liên Mạn Nhi có chút sững sờ, đã nghĩ bởi vì nàng bị thương ở đầu,nhiều chuyện đều nghĩ không ra, liền hướng nàng giải thích.
“Nha.” Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, theo Liên Chi Nhi còn có tiểu Thất ở cùng một chỗ, nhảy vào trong chuồng gà. Liên gia nuôi tầm mười con gà,chỉ có ba con là gà trống, còn lại đều là gà mái, hơn nữa đều là gà máiđang lúc đẻ trứng.
Việc này trong mắt tiểu hài tử, so với trò chơi cũng không khác mấy.Có hai tỷ tỷ, trong lòng tiểu Thất liền nổi lên chơi đùa, đuổi theo mộtcon gà mái nhỏ thân thể linh hoạt đang kêu quan quác, làm cho gà trongchuồng chạy vòng quanh.
Chu thị cũng mặc kệ hắn, chỉ bảo Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi bắt gà.
Những con gà này đều là được mấy hài tử cho ăn, bởi vậy cũng không sợ các nàng. Liên Mạn Nhi rất nhanh đã bắt một con gà bông lau, đưa choChu thị.
Chu thị tiếp nhận gà mái ôm vào trong ngực, một tay đem gà mái đè lại, một tay khác hướng mông gà mái vươn tới.
Liên Mạn Nhi có chút quýnh 囧 nhìn thấy ngón tay Chu thị chỉ vào bên trong phao câu gà. Chu thị đây là đang làm gì? (๏̯͡๏)
Chu thị rất nhanh rút ngón tay về, đem con gà mái buông ra.
“Con này hôm nay không có trứng.”
Chu thị nói xong, lại tiếp nhận một con gà mái khác mà Liên Chi Nhi đưa tới, làm theo cách lúc nãy.
“Con này chỉ có một trứng, … Hôm nay có tổng cộng năm quả trứng.” Chu thị cuối cùng tuyên bố.
“Nội mà động vào chỉ có trúng, chưa từng thấy sai.” Liên Chi Nhi nói khẽ.
Hóa ra là dùng phương pháp sờ này để xem đám gà mái hôm nay có thể đẻ trứng hay không, thật đúng là… Trực tiếp.
“Nội thật là có bản lĩnh a.” Từ việc này mà xét, đây tuyệt đối đượcxưng tụng là tuyệt chiêu đặc biệt, tối thiểu Liên Mạn Nhi là nghĩ như vậy.
“Đều xem kỹ một chút cho ta.” Chu thị hướng về phía Hà thị từ trongsương phòng đi ra lớn tiếng nói, “Thiếu đi một quả trứng, ta sẽ không để yên cho ngươi.”
“Gà đẻ nhiều trứng hay đẻ ít trứng, liên quan gì đến con.” Hà thị thay đổi sắc mặt, kéo rèm lại đi vào nhà.
“Một chiêu này của nội, ai cũng đừng hòng vụng trộm nhặt trứng gà.” Liên Chi Nhi ở tại bên tai Liên Mạn Nhi cười nói.
“Nhị nương, thường ăn trộm trứng?” Liên Mạn Nhi phản ứng rất nhanh.
Liên Chi Nhi mím môi cười.
Thì ra Chu thị hàng ngày không sợ bẩn sờ phao câu gà, không chỉ làmuốn dự đoán số lượng trứng, mà vì đề phòng đám con dâu ăn trộm trứng gà a.
|
Chương 14 : Chân To Cùng Chân Nhỏ
Editor: RabbitdethuongBeta: Tiểu Tuyền
Chu thị sờ hết phao câu gà xong thì quay trở về phòng. Liên Tú Nhi,Liên Hoa Nhi, Liên Đóa Nhi cùng Cổ thị đều đi vào theo, còn đem cửaphòng đóng lại. Một lát sau, mấy người cười hì hì đi tây phòng, Chu thịliền từ phòng trên đi ra, kêu mấy nữ hài tử chơi đùa trong sân.
“Đi nhổ mấy rổ rau dại trở về, cho gà cho heo ăn.” Chu thị nói.
Mấy con dâu Liên gia luân phiên làm nội trợ, không chỉ nấu cho ngườitrong nhà ăn mà còn phải cho cả heo cùng gà ăn, đồng thời làm tất cả các việc lặt vặt trong nhà. Đến phiên phòng nào trực, thì do bọn nhỏ trongphòng đó đi nhổ rau dại. Hôm nay là đến phòng của Cổ thị, nên do Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi đi nhổ rau dại.
Chu thị mới vừa rồi còn muốn bắt niết Cổ thị, nhưng hiện tại lạikhông đề cập tới chuyện để cho Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi làm việc,ngược lại sai mấy người các nàng, là duyên cớ gì.
“Nhị tỷ, ” tiểu Thất lôi kéo tay Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi cúi đầu, nhìn thấy tiểu Thất tựa hồ có chuyện muốn nói với mình, liền khẽ cúi người.
“Đệ nhìn thấy đại nương lại cho lão cô (con gái của nội) mộtđôi vòng tay bằng bạc, ” tiểu Thất ghé vào tai Liên Mạn Nhi, nhỏ giọngnói, “Lão cô liền nói cùng với nội, không cho Hoa Nhi tỷ cùng Đóa Nhitỷ làm việc.”
Thì ra là thế.
Chu thị đã lên tiếng, nếu là bình thường, Liên Chi Nhi khẳng định cái gì cũng không nói, đi lên nhận rổ. Nhưng hôm nay, những lời nói giữaTrương thị cùng Liên Mạn Nhi, bọn họ ở bên cạnh cũng đều nghe thấy được. Trong lòng mấy hài tử, tự nhiên cũng có cách nghĩ riêng.
Chu thị thấy không có ai nói năng gì, trên mặt bắt đầu lúng túng.Buổi sáng hôm nay bà còn đặc biệt nói về quy củ, hiện tại làm như vậy có thể nói là tự tát vào mặt mình.
Chu thị nhìn thoáng qua cửa sương phòng nơi làm việc của Trương thị, phá lệ giải thích.
“Thê tử Lão Tứ, Hoa Nhi lập tức phải lấy chồng, còn phải thêu đồcưới. Nàng cùng Đóa Nhi đều là chân nhỏ*, sao có thể xuống đất? Sau nàyđến phiên các nàng nhổ rau dại, thì để cho mấy đứa hài tử trong nhà giúp đỡ a.”
“Được a, nương.” Trương thị thoải khoái mà đáp ứng, nàng vẫn là ýnghĩ kia, làm việc mệt mỏi không chết người, nàng không muốn so đo.
Sắc mặt Chu thị liền dễ nhìn hơn rất nhiều. Trong lòng bà rất rõràng, nói đến làm việc chịu khó và không lười biếng, phải nhắc tớiTrương thị. Ngay cả mấy hài tử trong Tứ Phòng, cũng đều là chịu khó cả,sai sử đều rất thuận tiện.
“Chi, Ngũ Lang, Mạn Nhi, mấy đứa mỗi đứa nhổ một rổ trở về, Nha Nhingươi cũng đi.” Chu thị liếc nhìn thấy Hà thị dẫn Liên Nha Nhi đi rangoài, vội vàng gọi các nàng lại.
“Nương, ” Hà thị dừng chân lại, “Nha Nhi hai ngày này cũng phải bó chân nhỏ rồi, nàng không thể xuống đất.”
“Nha nhi mới lớn có bao nhiêu, có thể bó rồi sao?” Chu thị nghethấy Hà thị nói như vậy, liền trừng mắt lên, “Trước kia ngươi cũng cónói bó chân lại sợ đau, mỗi lần đều bó không thành. Ngươi chính là không muốn làm việc thôi!”
“Nương, lần này con đã nói cùng Nha Nhi rồi, nhất định phải bó. HoaNhi tỷ của Nha Nhi phải gả vào Tống gia, đại bá nàng cũng sẽ làm quan,Nha Nhi về sau cũng có thể gả vào gia đình phú quý, đương nhiên phải bóchân rồi.” Hà thị nói.
“Hai ngày này tranh thủ thời gian bắt đầu bó chân…, lần này ta tới bó cho nàng.” Chu thị nghĩ nghĩ, liền nói ra. Hiển nhiên là đã đồng ý lờinói của Hà thị.
Hai ngày này Liên Mạn Nhi đã chú ý tới, nữ nhân nhà Liên gia, Chuthị, Cổ thị, Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi đều là chân nhỏ, Trương thị, Hà thị, Triệu thị, Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi, Liên Nha Nhi cùng nàngđều không có bó chân. Nghe ý tứ của Hà thị, là nữ nhân nhà giàu đều phải bó chân.
Bó chân thì cùng sang trọng như nhà giàu, không bó chân thì là nhànông dân bình thường, Liên Mạn Nhi không chút do dự lựa chọn cái thứhai.
Nàng trước kia không có bó chân, nhưng bây giờ lão đại của Liên giasắp làm quan, Chu thị nhất định cảm thấy dòng dõi của Liên gia cao sang, chắc không phải muốn nàng cũng phải bó chân chứ? Ngay cả Trương thị,cũng nhất định cho rằng nữ nhi bó chân, về sau có thể gả cho ngườitrong sạch là chuyện tốt a. Nàng không cần a, ai tới cứu nàng đi. LiênMạn Nhi trong lòng sợ hãi, hận không thể đem hai cái chân giấu đi.
Động tác nhỏ của Liên Mạn Nhi, ngược lại dẫn tới ánh mắt của Chu thị chuyển hướng sang hai cái chân của nàng.
“Chân của Mạn Nhi…” Ánh mắt Chu thị thoáng dừng trên chân Liên MạnNhi một chút, công bằng mà nói trong những tôn nữ của Liên gia, dung mạo Liên Mạn Nhi là tốt nhất, đây cũng là nguyên nhân tại sao Cổ thị lạichọn nàng đi làm con dâu nuôi từ bé. Hiện tại Liên Mạn Nhi mười tuổi, bó chân đã chậm chút ít, bất quá cũng may chân của nàng không lớn, hiệntại bắt đầu bó cũng có thể bó ra một đôi chân nhỏ, về sau không thiếu cơ hội gả vào nhà giàu.
Chu thị đang muốn nói để cho chân của Liên Mạn Nhi cũng cùng bó,nhưng nghĩ lại, không được, đợi Liên lão đại làm quan, còn không biếtphải đợi bao lâu, trong nhà phần lớn công việc là dựa vào một nhà lão Tứ làm, nếu Liên Mạn Nhi cũng đem chân bó lại, trong nhà sẽ ít đi mộtngười làm. Lúc trước cho con trai trưởng cưới nữ nhân chân nhỏ, mấy đứacon dâu về sau, nàng đều cố ý chọn nữ nhân chân to, cũng là vì cân nhắcđến chuyện chia sẻ công việc trong nhà.
“Mạn Nhi tuổi quá lớn, hiện tại bó cũng bó không được chân nhỏ, coi như xong đi.” Chu thị lên tiếng nói.
Liên Mạn Nhi như được đại xá, cơ hồ là vui đến muốn phát khóc lên.Nàng đương nhiên không biết tính toán của Chu thị, nên ánh mắt nhìn Chuthị hiện lên vài phần cảm kích.
“Cháu nghe theo nội.” Liên Mạn Nhi nói giòn giả.
Chu thị nhìn ánh mắt trong suốt của Liên Mạn Nhi, có chút không được tự nhiên quay đầu đi.
Trương thị ở một bên ảm đạm mà cúi đầu.
Chu thị phân công nhiệm vụ nhổ mấy rỗ rau dại, nên mấy hài tử sắp đi ra ngoài, trước hết bị Trương thị gọi vào phòng.
“Đều mang mũ rơm, hiện tại mặt trời chiếu nắng.” Trương thị lấy ra mũ rơm cho mấy hài tử, lại nhìn Liên Mạn Nhi, “Đầu của Mạn Nhi tổn thươngcòn chưa khỏe, hay là đừng đi.”
“Nương, con, ca cùng tỷ đi, thay phần Nhị tỷ.” Tiểu Thất chủ động nói ra yêu cầu .
“Con cùng Ngũ Lang mỗi người nhổ nhiều thêm chút ít là đủ rồi, tiểu Thất ở nhà cùng chơi với Mạn Nhi đi.” Liên Chi Nhi nói.
Liên Ngũ Lang cũng gật đầu.
Mấy hài tử đều hiểu chuyện, rất chịu khó, hơn nữa cũng thương yêu hòa hợp lẫn nhau, Trương thị cảm thấy rất là vui mừng.
“Vậy cũng được.” Trương thị gật đầu.
“Nương, con muốn đi.” Liên Mạn Nhi lại không đồng ý, nàng không muốnphải ở trong phòng bị tù túng. Nàng muốn đi nhìn ngắm bên ngoài, hơn nữa nàng cũng không muốn để cho mấy hài tử thay nàng làm việc.
Sợ Trương thị không đáp ứng, Liên Mạn Nhi lại nói: “Nương, đầu conkhông đau. Ở trong phòng buồn bực, con đi ra ngoài một chút, có lẽ sẽkhỏe nhanh hơn.”
Trương thị nghĩ lại, hái rau dại cũng không phải là việc gì cực nhọc, huống hồ còn có Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang trông nom Liên Mạn Nhi, nênliền gật đầu.
“Mạn Nhi, con ngồi trên giường gạch, nương bó chân cho con.” Trương thị kêu Liên Mạn Nhi.
Cái gì? Liên Mạn Nhi bị hù dọa đến mặt mũi trắng bệch, nghiêng mình trốn sau lưng Liên Chi Nhi.
“Nương, con không bó chân.” Liên Mạn Nhi nói. Nàng cho rằng Trươngthị không muốn nàng thua người khác nên chính mình muốn bó chân chonàng.
Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều cười ha ha.
“Nhị tỷ, tỷ vẫn là sợ bó chân như vậy, ha ha…” Tiểu Thất cười đến mắt to đều híp lại.
Bó chân là sẽ gây tàn phế đấy, các ngươi còn cười! Liên Mạn Nhi ở trong lòng lên án.
Liên Chi Nhi cười đem Liên Mạn Nhi kéo qua một bên.
“Mạn Nhi đừng sợ, không phải cái loại bó chân này, không đau đâu.”
Bó chân còn phân loại này loại nọ nữa ư, còn có không đau sao? LiênMạn Nhi không tin, đây chẳng khác gì nói cho tiểu hài tử thuốc khôngđắng, vì muốn lừa gạt tiểu hài tử uống thuốc.
“Con không cần bó chân a.” Liên Mạn Nhi nhìn Trương thị cầm một đống băng gạc hướng nàng đi tới, nàng muốn khóc.
|