Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
|
|
Quyển 2 - Chương 65: Thiếu[EXTRACT]*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: windy Đại học Đế Đô. Vẫn như bình thường, chỉ là không có vui như ngày xưa. “Ài, Khuynh Thành đi quay chương trình thực tế rồi, thật nhàm chán mà.” Lê An An cả người nằm bò ở trên bàn, nghe không vô tiếng của giáo viên đang giảng trên bục giảng. Hứa Tịnh cũng có chút không có tinh thần, “Đúng vậy, thường ngày công tử ở đây, cho dù không ngồi cạnh, cũng sẽ không cảm thấy chán, hiện tại trước mặt là một đống văn kiện, lại không có tâm tư xem tới.” Công việc của cô, chính là trong một đống hợp đồng ở đó, chọn ra bước tiếp theo để tiến hành thỏa thuận. Đào Hề Nhiễm ở bên cạnh không có cảm giác như bọn họ, nhưng lại cảm thấy bọn họ quá khoa trương, Mặc Khuynh Thành không ở đây nhiều ngày nữa, chẳng lẽ bọn họ mỗi lần đều sẽ như vậy? “An An, Tịnh Tịnh, hai người các cậu có cảm thấy được ánh mắt thử thách của mọi người không, cho nên mới nhàm chán như vậy?” Suy nghĩ đã lâu, cũng chỉ có khả năng này tính là giải thích vì sao bọn họ như vậy thôi. Lê An An nâng mắt, hừ lạnh một tiếng, “Bản ma ma là người chú trọng người bên ngoài sao?” Không nên nói dối, cô đúng là! Sau khi làm ầm ĩ một lúc, Đào Hề Nhiễm đột nhiên nói: “Này, gần đây có phải không hay nhìn thấy bọn họ không?” “Người nào hả?” Lê An An nhìn ra ngoài cửa sổ xem, “Ai cũng không có mà?” “Đi rồi, có thể là mình nhìn lầm rồi.” Đều là mặc tây trang màu đen, bộ dạng cũng rất là lớn, nhìn lầm cũng không phải không có khả năng. Hai người “A...” một tiếng, rồi không hề để ý tới. Mặc gia. “Âu âu âu!” Nữ chủ nhân, nam chủ nhân, người đâu rồi, người đâu rồi! Sao lại không có ở đây! 18 quỷ khóc sói gào, nó chắc chắn là thất sủng rồi! Dì Trương tri kỉ ngồi xổm người xuống, sờ sờ đầu của nó, “18, mày làm sao vậy, có phải đói bụng hay không?” “Âu âu!” Tôi muốn chủ nhân, muốn chủ nhân! Dì Trương cho rằng nó thật sự đói bụng, liền mở tủ lạnh lấy sữa ra đổ vào trong đĩa. “18, sữa tươi này, ăn đi,” 18 ngẩng đầu lên, ngoảnh đầu đi, hừ, nó không cần xin ăn! Dì Trương lo lắng nhìn nó, “18, sao mày lại không ăn vậy, có phải không hợp khẩn vị hay không?” “Oa hu!” 18 trực tiếp ấm ức gào khóc lên, nó muốn chủ nhân, rất nhớ rất nhớ... Lan Tuyết Mai gần đây vẫn không có hoạt động gì nhìn thấy, đi lên phía trước ôm lấy 18 vào trong lòng, “Dì Trương, 18 để tôi chăm là được, dì cứ đi làm việc đi.” “Vâng, phu nhân.” Lan Tuyết Mai vừa vuốt bộ lông mềm mại của nó, vừa nói: “18 của chúng ta cũng nhớ chủ nhân rồi đúng không?” “Âu!” Mẹ chủ nhân, chủ nhân khi nào thì về. “Ta cũng nhớ bọn nó, con cái lớn rồi, cũng phải đi rồi, cũng không biết Dận Nhi ở bên kia sao rồi...” 18 vươn đầu lưỡi phấn nộn ra liếm liếm bàn tay của bà, mẹ chủ nhân, người đừng lo lắng, 18 sẽ thay thế nam chủ nhân chiếu cố thật tốt người. Nước Y. Tòa thành từ xưa chung quanh bị cây Phong vây quanh, màu đỏ của lá Phong nhảy múa cùng gió êm dịu, lúc thấp lúc cao, đi tới phía sau tòa thành là một chòi gác nhỏ. Mặc Dận đứng ở ban công dang hai tay, để cho lá phong bay đến lòng bàn tay, đôi mắt thâm sâu, nhìn hồ nước nhỏ phía trước, nghĩ đến nơi xa xăm. Sau khi đến đây, người kia tự xưng là Đại trưởng lão Abigail liền lấy lý do sợ bị phát hiện, lấy đi tất cả thiết bị công nghệ đi, mỗi ngày tuy sẽ đến ân cần hỏi thăm, nhưng sẽ không nhiều lời về gia tộc một câu nào, bản thân anh cũng dằn tính tình lại không hỏi. Chỉ là mấy ngày rảnh rỗi gọi cho cục cưng, cũng không biết tại cô như thế nào, có ăn cơm đủ bữa hay không, có ngủ ngon giấc không, có giống như anh, tương tư nhập tủy. “Cốc cốc cốc.” Thu hồi suy nghĩ lại, lạnh lùng nói: “Vào đi.” Abigail mang theo Cassiel đi tới. “Thiếu chủ, tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?” “Tôi nói rồi, không cần gọi là Thiếu chủ.” Nụ cười khóe miệng Abigail có chút cứng ngắc, trong mắt hiện lên không vui, ông ta nếu không phải vì hai đứa con kia, bản thân ông mới không hạ thấp thân phận hàng ngày đều ôn tồn như vậy. Cassiel vội vàng xuất hiện giảng hòa, “Không gọi Thiếu chủ liền không gọi, như vậy cũng được, nếu để cho người không có ý tốt biết được Thiếu chủ đã trở lại, kế hoạch của chúng ta có thể sẽ không xong.” Sắc mặt Abigail tốt hơn rất nhiều, suy tư một hồi, “Ừ, vậy sau này tôi liền không gọi Thiếu chủ nữa.” Mặc Dận nhìn Cassiel âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đáy mắt chợt lóe lên châm chọc. “Tìm tôi có chuyện gì?” Nếu không phải vì giải quyết phiền toái, anh tuyệt đối không gặp mấy gương mặt ghê tởm này. Cassiel dưới ánh mắt của Abigail, mở miệng nói: “Anh Mặc...” “Gọi tôi là Mặc thiếu.” Mặc Dận trực tiếp cắt ngang lời của cậu. “Được, Mặc Thiếu, tôi với cha tới là muốn nói cho anh biết về tình hình đại khái trong gia tộc.” Mặc Dận gật gật đầu, trầm mặc chờ đoạn sau. Abigail: “Gia tộc Franklin là gia tộc hào môn đứng đầu nước Y ngày xưa, trừ bỏ của cải dày, chủ nhân còn có thể thừa kế tước vị, hiện tại chưởng quản gia tộc chính là Đại lão gia...” Sân bay quốc tế Đế Đô. “Oa! Đây là Hoa Hạ!” Một tiếng có chút bối rối khiến cho mọi người chú ý tới cô gái xinh đẹp này. Nina kéo hành lý, cẩn thận quan sát sân bay, cho dù không có gì khác với sân bay của nước Y, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy được toàn bộ ở đây đều rất tươi mới. “A! Không được, mình phải nhanh chóng hoàn thành chuyện của anh Nhạc Thiên trước đã, ưm, số điện thoại ở đâu?” Cô tìm kiếm mọi chỗ, rốt cục cũng nhìn thấy tờ giấy tràn ngập dãy số, vui sướng không hề che dấu. “A!” “Rầm.” “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cô gái, cô có bị thương ở đâu không?” Một người đàn ông trung niên vội vàng nâng Nina dậy. “Không sao, ông không có sao chứ?” Nina nhìn bề ngoài ghê tởm cùng với bàn tay vuốt ve của ông ta, có nén kích thích đánh người. “Không có gì là tốt, vậy tôi đi trước, tạm biệt.” Người đàn ông có chút không nỡ, có thể nghĩ đến cái gì đó, nhanh chóng xoay người rời đi. Nina nghi ngờ nhìn bóng lưng biến mất, quay đầu muốn tìm hành lý. “Hành lý của tôi đâu! Có ai nhìn thấy hành lý của tôi đâu không!” Nina lo lắng tìm kiếm khắp nơi, vừa rồi lúc cô ngã xuống cái gì cũng không cầm, nghĩ đến chuyện của anh Nhạc Thiên, không từ bỏ đứng tại chỗ, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, muốn gọi điện thoại, nhưng trên người lại không một xu. Cô đi ra khỏi sân bay, muốn gọi xe, nhưng những người đó nghe thấy mình không có tiền, ai cũng không đồng ý đưa cô đi. “Làm sao bây giờ, ai tới giúp tôi đi...” “Kít.” “Cô gái, cô làm sao vậy?” Một chiếc xe màu đen cũ nát dừng lại ơ trước mặt, người ở bên trong mặc dù mang theo thiện ý, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy có chút không tốt. “Không, không có chuyện gì.” Cô lui về phía sau mấy bước, không muốn đứng quá gần. “Cô gái, tôi thấy cô cần nhờ xe, vừa lúc trên xe còn có chỗ, có muốn đi cùng chúng tôi không?” Người kia nói tiếp. “Không cần! Anh tôi lập tức tới đón tôi rồi.” “Cô gái, đừng sợ, chúng tôi đều là người tốt, sẽ không lừa cô đâu.” “Này, không nghe thấy cô ấy nói không cần sao, nhanh đi đi!” Maserati màu xanh ngừng ở ven đường, trên chỗ tay lái rõ ràng là Tống Hạ Bạch. “Anh là gì của cô ấy! Đừng có xen vào chuyện của người khác!” Người đàn ông trung niên không nghĩ tới đột nhiên có một người phá hoại chuyện tốt của mình, nổi giận nói. “A, tôi là ai ông không có tư cách để biết, tôi nói cho ông biết, nếu còn không đi, tôi liền báo cảnh sát đấy!” Người đàn ông trung niên vừa nghe, có chút sợ hãi, nhưng lại không muốn có vẻ quá yếu đuối, hắng giọng cảnh cáo: “Xem như anh lợi hại, đừng để cho tôi gặp mặt anh!” Nói xong, nổ máy nhanh chóng rời khỏi. Nina âm thầm thở nhẹ, nhỏ giọng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh.” Tống Hạ Bạch phất phất tay, một bộ không sao cả, chỉ là nhìn phía sau cô không có bất cứ hành lý gì, tò mò hỏi: “Sao cô lại một mình vậy, hành lý đâu?” “A, hành lý bị mất rồi...” Tống Hạ Bạch nghẹn lời, cổ quái nhìn cô, một suy nghĩ hiện lên trong đầu. “Chẳng lẽ cô là lần đầu tiên tới Hoa Hạ?” Nina đỏ mặt, xấu hổ gật gật đầu. “Thảo nào, nhưng cô cũng quá không có phòng bị đi, một mình tới nơi khác, sân bay dòng người hỗn tạp, không chú ý một chút cũng sẽ bị trộm hành lý, hơn nữa đối tượng đều là cô gái nhỏ như cô.” Anh nhìn thấy cô xấu hổ giận dữ đầu cúi càng ngày càng thấp, câu nói tiếp liền không nói lên lời. “Thôi, hôm nay tôi tâm tình tốt, định đi đâu vậy, tôi tiễn cô một đoạn đường.” Một cô gái nhỏ một mình đi tới
|
Quyển 2 - Chương 66: Thiếu[EXTRACT]*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: windy “Ai ôi, xú nha đầu sao lại dễ dàng liền hoàn thành nhiệm vụ như vậy.” Phương Hoành Nham nhìn thời gian còn không quá nửa tiếng, Mặc Khuynh Thành liền hoàn thành nhiệm vụ, một chút cũng không khó khăn, không được, ông muốn có cách khác. “Cho cô ấy nhiệm vụ bí mật.” Đang nghĩ ngợi, chờ một lúc phái người đi chỗ nào giao nhiệm vụ cho Mặc Khuynh Thành, nhận nhiệm vụ bí mật. “MD!” Cô nháy mắt quay đầu, nhìn nhiệm vụ, kinh ngạc đã lâu, qua một lúc mới phản ứng kịp. Vận khí mình tốt liền trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ, động tác bên trong cũng là căn cứ theo yêu cầu mà làm, bây giờ sao lại còn có nhiệm vụ biến thái như vậy? Thu hồi nhiệm vụ, đầu tiên chính là lấy điện thoại ra gọi. “Alo, anh Hạ, giờ anh đang ở đâu, em tìm anh.” “Được, em lập tức tới.” Nếu là nhiệm vụ, cho dù biến thái, cũng phải hoàn thành, cô không muốn làm người đứng cuối. “Khuynh Thành, chỗ này!” Một lúc sau, cô rốt cục cũng nhìn thấy Hạ Nhàn. “Anh Hạ, nhiệm vụ anh hoàn thành thế nào rồi?” “Anh là ai, nhanh, nhưng mà.” Anh nhìn Mặc Khuynh Thành toàn thân mặc đồ hoạt hình, “Em sẽ không mặc cái này đi tìm người khắp nơi chứ?” “Đúng vậy.” “Chậc chậc, sao anh không ngờ a.” Anh ta rút cái mũ đi, “Cái này cho anh mượn dùng đi.” “Không được, trừ phi anh giúp em một việc!” Mặc Khuynh Thành vội vàng đoạt lại, đội lại, đề xuất yêu cầu. Hạ Nhàn bừng tỉnh đại ngộ, “Hóa ra em tìm anh là vì cái này, Khuynh Thành, em khiến anh quá thất vọng rồi!” Cô không nói gì cả. Hạ Nhàn thấy cô như vậy, cũng thu hồi biểu tình thương tâm lại, nhận mệnh: “Nói đi, yêu cầu gì?” “Cho em ảnh chụp.” Cô quơ quơ camera trong tay, cũng không sợ anh đoán được cái gì. “Hóa ra là muốn chụp ảnh với anh sao, sao không nói sớm, anh biết em thích anh rồi, đừng nói ảnh chụp, muốn thế nào anh đây cũng thỏa mãn em.” Y! Mặc Khuynh Thành vội vàng lui về sau mấy bước, không chút nào che dấu ghê tởm của mình. “Anh Hạ, em đột nhiên cảm thấy nên là bảo anh Tỉnh tới.” Hạ Nhàn vốn đang bày ra bộ dáng soái ca, lập tức lộ nguyên hình, “Em gọi anh ta tới làm gì, tên kia nội tâm xấu xa lắm!” Cô vung vung camera, nghiêng đầu suy nghĩ, “Anh Hạ, sao em lại cảm thấy nội tâm anh cũng rất xấu xa.” Hạ Nhàn lau mồ hôi trên trán, “Anh với anh ta sao giống nhau được, đều nói đàn ông không xấu phụ nữ không thích, anh là đối tượng phụ nữ thích, anh ta là đối tượng phụ nữ ghét bỏ!” “A..., tôi ngược lại không biết, trong mắt Tiểu Hạ Nhàn, tôi còn là đối tượng cậu thích đấy.” Hạ Nhàn ban đầu chảnh chọe trực tiếp giậm chân, “Tỉnh Triết, có phải anh theo dõi tôi hay không!” “Oa? Mọi người có nghe thấy ai đang gọi Tỉnh đại ảnh đế không?” “Có a có a, mà còn là giọng nói rất quen thuộc, hình như là...” “Hạ Nhàn.” Hai chữ, từ môi hồng nhuận của Tỉnh Triết phun ra. “Đúng, Hạ đại ca vương!” “A a a!” “Tách tách tách.” Không đợi Hạ Nhàn phản ứng kịp, bản thân cùng với Tỉnh Triết đã bị bao vây lại. “Tỉnh đại ảnh đế, tôi rất thích phim anh đóng, có thể ký tên cho tôi hay không!” “Hạ đại ca vương, anh cùng với Tỉnh đại ảnh đế hợp phách <Ma kiếm truyền kỳ> tôi một mực theo đuổi!” “Tôi cũng vậy, hai người thật sự rất đẹp trai a, đứng chung một chỗ cũng thấy rất hài hòa.” “Đúng vậy, nếu không phải hai người đều là đàn ông, tôi nhất định sẽ cho rằng hai người là một CP xứng nhất trên đời này!” “Tôi cũng cảm thấy như vậy!” “Đồng cảm thấy được +1” “+2” “+ dãy số chứng minh thư...” Hạ Nhàn hung hăng trừng mắt nhìn Tỉnh Tiết cười tít mắt bên cạnh, không chút lưu tình nào vươn khửu tay va chạm vào cơ bụng của anh. Đều tại cái người kia, nếu không làm sao anh có thể bị nhận ra được, nhiệm vụ thất bại, chẳng lẽ đêm nay mình phải ở ngoài đường thật? Không được, nếu là vậy, Tỉnh Triết đáng ghét cũng phải bồi anh! Tuy Tỉnh Triết cười tít mắt nhìn mọi người, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào trên người anh ta, nhất là sắc mặt không ngừng biến hóa, không cần đoán cũng biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, muốn để cho anh cùng bị phạt sao, không trả giá chút thì sao được. “A!” Tỉnh Triết vươn cánh tay dài ra, đem Hạ Nhàn kéo vào trong lòng. “Tỉnh Triết, anh làm gì vậy!” “Đừng nhúc nhích.” Bởi vì chiều cao, Tỉnh Triết cúi đầu là có thể đụng tới lỗ tai Hạ Nhàn, đôi mắt sâu thẳm nhìn vành tai xinh xắn, hầu kết không khỏi di động lên xuống, “Hạ Nhàn, fan yêu cầu muốn thỏa mãn.” Hạ Nhàn nhìn chung quanh mọi người lộ lên ánh sáng, cố nén không thoải mái trong lòng, ngoài miệng cảnh cáo, “Tôi nói cho anh biết, này là vì bọn họ, nếu là anh dám ăn đậu hũ của tôi, xem tôi có đánh chết anh không.” Tỉnh Triết hô a một tiếng, khí tức ôn nhu gợi lên tóc gáy cực nhỏ trên tai Hạ Nhàn, cũng khiến cho thân thể anh ta run lên. “Đại nam nhân có thể nói chuyện hẳn hoi hay không, qua một bên đi.” Tỉnh Triết nhìn vành tai từ từ nhuộm hồng, ý cười đáy mắt càng đậm, ngoan ngoãn đứng vứng. Một vừa hai phải, nếu không thì vật nhỏ sẽ bị dọa chạy mất. (Bé edit thích điều này hihi.) Bên này, Mặc Khuynh Thành nhân cơ hội chạy thoát, thở phào nhẹ nhõm, sau đó đối với camera đắc ý. “Thành công!” Bộ dáng đắc ý kia, Phương Hoành Nham nhìn thấy cũng không nhịn được mà cười ra tiếng. “Tiểu Lâm, để cậu đi theo Khuynh Thành, thật sự là khổ cậu rồi.” Cũng không phải khổ, chạy đông chạy tây, ai còn so được với cô. Tiểu Lâm mang theo tai nghe nhìn Mặc Khuynh Thành chạy về phía mục đích kế tiếp, trong lòng đồng ý với lời đạo diễn Phương, hơn nữa nghĩ lại sau này trở về, có nên gia tăng rèn luyện hay không. Mặc Khuynh Thành lần này tìm hai người Kiều Vĩnh Minh và Liêu Hề, nếu đoán không sai thì, bọn họ chắc sẽ ở cùng một chỗ. “Tới đây, mau tới đây, khai trương bán đại hạ giá, chỉ cần chụp ảnh lưu niệm cùng bọn tôi, là có thể lấy được món quà miễn phí!” Giọng nói quen thuộc từ bên trái phía trước truyền ra, Mặc Khuynh Thành nhìn hai người trong trang phục hề, một người ôm đứa trẻ chụp ảnh, một người lại điên cuồng hét lên. “Kiều Vĩnh Minh?” “Kiều Vĩnh Minh là ai?” Kiều Vĩnh Minh cơ trí hỏi lại, đang lúc quay đầu nhìn thấy trò đùa dai của Mặc Khuynh Thành thành công, cười nói: “Hóa ra là Khuynh Thành, em làm anh sợ muốn chết, thế nào, em có muốn cùng bọn anh hay không, bọn anh sắp hoàn thành rồi.” “Không cần, em đã hoàn thành rồi.” Mặc Khuynh Thành lắc lắc đầu, nhìn phương pháp này so với mình còn hay hơn, không thể không bội phục đầu não của Kiều Vĩnh Minh, ý đồ xấu chính là nhiều. “Em đã hoàn thành rồi hả? Thật nhanh nha, không được, Liêu Hề, chúng ta phải cố lên, tới đây mau tới đây, khai trương bán đại hạ giá, các cô dì chú bác...” Mặc Khuynh Thành đứng ở trước mặt bọn họ, tùy ý mở camera, “Nhìn máy ảnh.” Hai người đều là người quen thuộc camera, nháy mắt lộ ra hàm răng trắng bóc, bày ra tư thế hoàn mỹ nhất. “Được rồi, hoàn thành, hai anh tiếp tục cố lên, em đi tìm những người khác đây.” “Này, em đừng đi, chờ bọn anh đi cùng!” Kiều Vĩnh Minh nhìn Mặc Khuynh Thành đầu không quay lại, nho nhỏ nói thầm, “Có phải cô ấy có nhiệm vụ khác không?” “Nhiệm vụ bí mật.” Liêu Hề mỗi lần mở miệng đều là nội dung trọng yếu. “Đúng vậy...! Đạo diễn Phương nói còn có nhiệm vụ bí mật, Liêu hề, chúng ta nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, như vậy cũng có nhiệm vụ bí mật, chậc chậc chậc, thật muốn biết nhiệm vụ bí mật của chúng ta có giống với Khuynh Thành không nhỉ.” “Sẽ không.” Nhiệm vụ bí mật nếu là giống nhau, sao còn gọi là nhiệm vụ bí mật được? “Cũng đúng, rất chờ mong nha.” “Hoàn thành trước đã.” “Được.” Thực nhẹ nhàng lấy được ảnh chụp bốn người Mặc Khuynh Thành chậm rãi tiêu sái trên ngã tư đường, nào thế nào để lấy được ảnh chụp năm người khác, Kỳ Bảo Sơn với Tống Dương dễ dàng, nhưng ba người khác lại không dễ ở chung, ài... “Nha...” Cô trực tiếp dừng bước lại, nhìn Khưu Khả Văn ngồi dưới đất, này có tính là miếng thịt trời cho không? “Chị Khả Văn, chị sao vậy, có bị
|
Quyển 2 - Chương 67: Thiếu[EXTRACT]*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: windy Phía Tây Nam Đế Đô tại một biệt thự nhỏ. “Rầm.” “Đùng đùng...” “Sao lại thế này, sao lại thế này!” Tống Hạ Bạch mặc áo ngủ vội vàng chạy từ trên lầu xuống, khi thấy trong phòng bếp một trận bừa bãi cùng với Nina vô tội đứng ở giữa nhìn anh, anh liền thở nhẹ ra. “Nina, sáng sớm cô ở phòng bếp làm gì?” Anh tránh những mảnh nhỏ trên đất, đi tới bên cạnh Nina, tầm mắt đánh giá một lượt, không sao, không có bị thương. Nina cúi đầu, bàn tay không ngừng nắm lại, “Tôi, tôi không có gì có thể hồi báo anh, cho nên muốn làm chút điểm tâm, nhưng mà...” Cô thật không ngờ một bữa cơm lại khó làm đến như thế. “Nina, nói cái gì mà báo với không báo, Tống Hạ Bạch tôi trong mắt cô chính là người đòi báo đáp như thế sao?” Anh cố ý trầm giọng xuống. Nina vừa nghe xong, lo lắng ngẩng đầu, trong mắt đều là bối rối. “Không, không phải, tôi, tôi chỉ là, chỉ là...” Cô ảo não cúi đầu xuống, chết tiệt, cô không có ý đó. Tống Hạ Bạch mỉm cười, cầm lấy tay cô, “Tôi biết ý của cô, nhưng mà Nina, cô phải biết rằng, chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè không cần phân chia rõ ràng như vậy.” Bạn bè? Nina ngơ ngẩn nhìn anh, đôi mắt anh rất đẹp, lấp lánh tỏa sáng, giống như hạt trân châu đen cao quý, không, trân châu đen cũng không có sáng bằng đôi mắt của anh. A? Sao cô ấy lại ngẩn người nữa rồi? Tống Hạ Bạch một chút cũng không có ý thức được, duyên phận của mình với cô ấy, từ đấy phát triển lên. <Vượt qua cực hạn> quay tới ngày hôm sau, mười người liền gặp được thời khắc lịch sử nhất. “Trải qua sắp xếp tối hôm qua, mọi người dành được tiền sinh hoạt hai ngày.” Tả Tâm Địch khó nén sốt ruột tiến lên, đem lì xì của mình cướp tới tay, nhanh chóng mở ra. “Đạo diễn Phương, vì sao cái của tôi là không có gì?” Đôi mắt anh ta mở to, trong ánh mắt đều là tơ máu, phẫn nộ đến tay run rẩy, sống chết trừng mắt nhìn Phương Hoành Nham, giống như nếu ông ta không cho lời giải thích hợp lý, anh ta sẽ không bỏ qua cho ông. Phương Hoành Nham không chút hoang mang nói: “Bởi vì cậu là hạng chót, cho nên một phân tiền cũng không có, muốn ăn cơm, tắm rửa, ở phòng ngủ thoải mái, chỉ có thể tự mình kiếm tiền.” Tả Tâm Địch nắm chặt quả đấm, lì xì nhỏ trực tiếp bị anh ta vò nát, khiến cho mọi người ở bên cạnh trong lòng lo lắng anh ta sẽ không khống chế được lửa giận mà trực tiếp ra tay. “Hô...” “Một khi đã như vậy, tôi đi trước.” Nói xong, anh ta bước tiếp đầy phẫn nộ, nhanh chóng rời khỏi. Chín người khác cũng nhận lấy lì xì, nhao nhao mở ra. “A, sao tôi chỉ là 50!” Kiều Vĩnh Minh kinh ngạc. “50 không tệ, tôi đây mới 20!” Kỷ Bảo Sơn nhìn 20 đồng trong tay, buồn bực nhăn mày lại, 20 đồng này chỉ bữa sáng ăn cũng không đủ. Tỉnh Triết nhàn nhạt nói: “70.” Không cần nghĩ, khẳng định người đứng đầu là 100 rồi. Ài, đây không phải là để cho bọn họ chưa ăn điểm tâm liền trực tiếp nghĩ cách kiếm tiền rồi sao? Tả Tâm Địch đi ở trên đường cái, tức giận đá thùng rác bên cạnh. “Phương Hoành Nham, xem như ông lợi hại, lão tử nếu không phải vì cái chương trình này, đã sớm không liên quan rồi!” Mới vừa nói xong, anh ta lại phẫn nộ đá một cái. “Phi!” Anh camera theo sát của anh ta đem toàn bộ hình ảnh này ghi lại không sót chút nào, mà Phương Hoành Nham vẫn nhìn màn hình, hài lòng gật gật đầu. Như vậy mới đúng, chương trình này chính là muốn để cho khách mời lộ nguyên hình. Lại nhìn tới mấy người khác, Kiều Vĩnh Minh cùng Liêu Hề ngồi ở quầy ăn điểm tâm, Ninh Ngọc Giang cùng Khưu Khả Văn ngồi bên cạnh thương lượng gì đó, mà đôi oan gia Tỉnh Triết Hạ Nhàn, lại vừa đấu võ mồm vừa đi. “Oa, Mặc Khuynh Thành đây là đang ở đâu?” Nhìn trong màn hình theo dõi, một mảnh tối đen, hoàn toàn không thấy rõ chỗ cô đang ở. “Điều tra cảnh trước của cô ấy.” “Rõ.” “Đạo diễn Phương, đây là làm sao vậy?” Lê An An mang theo Hứa Tịnh đi vào gian phòng. Nhân viên công tác nhìn hai người, da đầu tê rần, xui xẻo uống nước lạnh đều đã nghẹn. “Màn hình của Mặc Khuynh Thành đen lại.” Phương Hoành Nham tùy ý nói. “Cái gì?” Hứa Tịnh lên tiếng trước tiên. Lê An An trấn định kéo cô, “Đạo diễn Phương, ông không cần lo lắng đâu, Khuynh Thành nhà chúng tôi bản lĩnh rất lớn, ai gặp chuyện không may chứ cậu ấy rất khó có khả năng gặp chuyện.” Phương Hoành Nham quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ “Con mắt nào của cô nhìn ra tôi đang lo lắng cô ấy gặp chuyện không may”? Lê An An dầu gì cũng là đi theo Mặc Khuynh Thành một khoảng thời gian rồi, mặc dù không thể giải quyết mọi chuyện, nhưng ít ra chuyện nói chuyện với người khác, cô đứng thứ hai, không ai đứng thứ nhất. “Đạo diễn Phương, ông đây là đang lo lắng sau khi màn hình khôi phục về bình thường, Khuynh Thành đã bán được rất nhiều tiền sao?” Trên mặt Phương Hoành Nham lộ ra vẻ xấu hổ một giây, sau đó lập tức khôi phục bình thường. “Tôi đang lo lắng tất cả đều bình thường, sao mỗi của cô ấy là mất.” Lê An An cảm thấy hiểu rõ, ông ta kỳ thật cảm thấy được không chỉnh được Mặc Khuynh Thành mới có thể như vậy. “Đạo diễn Phương, ông yên tâm, Khuynh Thành thông minh như thế, nhất định sẽ cho bản thân đầy đủ thời gian để xuất hiện.” “Hi vọng như vậy.” Phương Hoành Nham quay đầu đi không nhìn bọn họ nữa. Muốn biết Mặc Khuynh Thành hiện tại đang ở đâu, sòng bạc dưới đất tối như mực, mặc dù không có náo nhiệt như buổi tối, nhưng người cũng không thiếu. “Tới tới tới, đặt cược, xong liền bỏ tay ra!” Tiếng cái sàng, tiếng hô, trực tiếp đầy rẫy nơi Mặc Khuynh Thành cùng Tiểu Lâm mới đi vào. “Khuynh, Khuynh Thành, sao cô lại tới nơi này?” Tiểu Lâm khẩn trương ôm cái túi lớn màu đen vĩ đại, bên trong chính là camera. “Tới thắng tiền bạc đó.” Cô nói. Muốn nói cách kiếm tiền nhanh nhất, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cái này thôi. Không nói cái khác, nghĩ muốn những cái này, đều giống như tiền lương lâu mới lấy được, mà những việc khác như bán đồ ngoài đường gì đó, mặc dù cũng kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng có nguy cơ bị lộ, Phương Hoành Nham cũng không nói không cho phép bị lộ, nhưng trực giác nói cho cô biết, bại lộ sẽ có nguy hiểm. “Hai vị, hai vị muốn chơi bài hay là cái sàng?” Nhân viên tiếp tân trong sòng bạc là một vị mĩ nữ, nếu vào Làng giải trí, cũng có vẻ xuất chúng. “Cái sàng.” “Vậy cô muốn chơi bao nhiêu tiền?” Mặc Khuynh Thành trực tiếp lấy ra một tờ tiền mặt màu đỏ. Nữ nhân viên sửng sốt, 100? Này... “Thế nào, 100 không chơi được?” Cô chọn chỉ là một sòng bạc nhỏ, không có khả năng 100 không cho chơi. Nữ nhân viên nhanh chóng phản ứng kịp, “Không, không phải, chỉ là bình thường chơi đều là từ 1000 trở lên, thực ngại quá.” “Không có chuyện gì, cô đi đổi cho tôi đi.” “Được, xin chờ lát.” Chỉ chốc lát sau, nữ nhân viên liền đem đồng tiền đưa cho Mặc Khuynh Thành. “Cảm ơn.” “Không khách khí, chúc hai vị chơi vui vẻ.” Mặc Khuynh Thành mang theo Tiểu Lâm đi tới một bàn đầy người kia. “Rầm rầm...” “Tới tới tới, đặt cược đi, đại hay là tiểu, đặt xong thì bỏ tay!” Mặc Khuynh Thành tùy ý nhìn xuống tình huống trên bàn, đại bộ phận mọi người đều chọn bên đại, xúc xắc trong tay cái sàng lại không ngừng lắc lư. Tiểu Lâm sau lưng cô khẩn trương nhìn, vừa sốt ruột vì sao cô còn chưa chọn, vừa lại may mắn cô không có chọn. Rốt cục, tại lúc cái sàng dừng lại trước một giây, Mặc Khuynh Thành đem đồng tiền duy nhất ném vào bên tiểu. “Mở!” “Xì xào.” “Ai, làm sao có thể là tiểu!” “Đúng vậy, biết thế tôi liền chọn tiểu vậy, thiệt thòi quá!” “Vừa rồi cũng là tiểu, giờ cũng là tiểu!” ... Mặc Khuynh Thành mặc kệ những người đó oán giận thế nào, cô bình tĩnh đem đồng tiền của mình thu lại, sau đó vài lần, bọn họ chọn chắc chắn sẽ không thiếu đồng tiền, không biết có phải do ông trời trợ giúp cô hay không, mấy lần tiếp theo, không có thua lần nào. Tiểu Lâm ở sau lưng cô vừa mới bắt đầu lo lắng, càng về sau càng chấn kinh, mãi đến sau cùng là bội phục. Anh nghĩ đem màn này của Mặc Khuynh Thành ghi lai, nhưng cũng hiểu là không có khả năng, cho dù là một sòng bạc nhỏ, cũng không cho phép quay chụp quang minh chính đại. Mặc Khuynh Thành đánh giá sức nặng đồng tiền trong tay, nói khẽ: “Đi thôi.” Tiểu Lâm lại vẫn đắm chìm trong tiếc nuối, sau một hồi lâu mới phản ứng kịp, vội vàng chạy chậm
|
Quyển 2 - Chương 67: Thiếu[EXTRACT]*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: windy Phía Tây Nam Đế Đô tại một biệt thự nhỏ. “Rầm.” “Đùng đùng...” “Sao lại thế này, sao lại thế này!” Tống Hạ Bạch mặc áo ngủ vội vàng chạy từ trên lầu xuống, khi thấy trong phòng bếp một trận bừa bãi cùng với Nina vô tội đứng ở giữa nhìn anh, anh liền thở nhẹ ra. “Nina, sáng sớm cô ở phòng bếp làm gì?” Anh tránh những mảnh nhỏ trên đất, đi tới bên cạnh Nina, tầm mắt đánh giá một lượt, không sao, không có bị thương. Nina cúi đầu, bàn tay không ngừng nắm lại, “Tôi, tôi không có gì có thể hồi báo anh, cho nên muốn làm chút điểm tâm, nhưng mà...” Cô thật không ngờ một bữa cơm lại khó làm đến như thế. “Nina, nói cái gì mà báo với không báo, Tống Hạ Bạch tôi trong mắt cô chính là người đòi báo đáp như thế sao?” Anh cố ý trầm giọng xuống. Nina vừa nghe xong, lo lắng ngẩng đầu, trong mắt đều là bối rối. “Không, không phải, tôi, tôi chỉ là, chỉ là...” Cô ảo não cúi đầu xuống, chết tiệt, cô không có ý đó. Tống Hạ Bạch mỉm cười, cầm lấy tay cô, “Tôi biết ý của cô, nhưng mà Nina, cô phải biết rằng, chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè không cần phân chia rõ ràng như vậy.” Bạn bè? Nina ngơ ngẩn nhìn anh, đôi mắt anh rất đẹp, lấp lánh tỏa sáng, giống như hạt trân châu đen cao quý, không, trân châu đen cũng không có sáng bằng đôi mắt của anh. A? Sao cô ấy lại ngẩn người nữa rồi? Tống Hạ Bạch một chút cũng không có ý thức được, duyên phận của mình với cô ấy, từ đấy phát triển lên. <Vượt qua cực hạn> quay tới ngày hôm sau, mười người liền gặp được thời khắc lịch sử nhất. “Trải qua sắp xếp tối hôm qua, mọi người dành được tiền sinh hoạt hai ngày.” Tả Tâm Địch khó nén sốt ruột tiến lên, đem lì xì của mình cướp tới tay, nhanh chóng mở ra. “Đạo diễn Phương, vì sao cái của tôi là không có gì?” Đôi mắt anh ta mở to, trong ánh mắt đều là tơ máu, phẫn nộ đến tay run rẩy, sống chết trừng mắt nhìn Phương Hoành Nham, giống như nếu ông ta không cho lời giải thích hợp lý, anh ta sẽ không bỏ qua cho ông. Phương Hoành Nham không chút hoang mang nói: “Bởi vì cậu là hạng chót, cho nên một phân tiền cũng không có, muốn ăn cơm, tắm rửa, ở phòng ngủ thoải mái, chỉ có thể tự mình kiếm tiền.” Tả Tâm Địch nắm chặt quả đấm, lì xì nhỏ trực tiếp bị anh ta vò nát, khiến cho mọi người ở bên cạnh trong lòng lo lắng anh ta sẽ không khống chế được lửa giận mà trực tiếp ra tay. “Hô...” “Một khi đã như vậy, tôi đi trước.” Nói xong, anh ta bước tiếp đầy phẫn nộ, nhanh chóng rời khỏi. Chín người khác cũng nhận lấy lì xì, nhao nhao mở ra. “A, sao tôi chỉ là 50!” Kiều Vĩnh Minh kinh ngạc. “50 không tệ, tôi đây mới 20!” Kỷ Bảo Sơn nhìn 20 đồng trong tay, buồn bực nhăn mày lại, 20 đồng này chỉ bữa sáng ăn cũng không đủ. Tỉnh Triết nhàn nhạt nói: “70.” Không cần nghĩ, khẳng định người đứng đầu là 100 rồi. Ài, đây không phải là để cho bọn họ chưa ăn điểm tâm liền trực tiếp nghĩ cách kiếm tiền rồi sao? Tả Tâm Địch đi ở trên đường cái, tức giận đá thùng rác bên cạnh. “Phương Hoành Nham, xem như ông lợi hại, lão tử nếu không phải vì cái chương trình này, đã sớm không liên quan rồi!” Mới vừa nói xong, anh ta lại phẫn nộ đá một cái. “Phi!” Anh camera theo sát của anh ta đem toàn bộ hình ảnh này ghi lại không sót chút nào, mà Phương Hoành Nham vẫn nhìn màn hình, hài lòng gật gật đầu. Như vậy mới đúng, chương trình này chính là muốn để cho khách mời lộ nguyên hình. Lại nhìn tới mấy người khác, Kiều Vĩnh Minh cùng Liêu Hề ngồi ở quầy ăn điểm tâm, Ninh Ngọc Giang cùng Khưu Khả Văn ngồi bên cạnh thương lượng gì đó, mà đôi oan gia Tỉnh Triết Hạ Nhàn, lại vừa đấu võ mồm vừa đi. “Oa, Mặc Khuynh Thành đây là đang ở đâu?” Nhìn trong màn hình theo dõi, một mảnh tối đen, hoàn toàn không thấy rõ chỗ cô đang ở. “Điều tra cảnh trước của cô ấy.” “Rõ.” “Đạo diễn Phương, đây là làm sao vậy?” Lê An An mang theo Hứa Tịnh đi vào gian phòng. Nhân viên công tác nhìn hai người, da đầu tê rần, xui xẻo uống nước lạnh đều đã nghẹn. “Màn hình của Mặc Khuynh Thành đen lại.” Phương Hoành Nham tùy ý nói. “Cái gì?” Hứa Tịnh lên tiếng trước tiên. Lê An An trấn định kéo cô, “Đạo diễn Phương, ông không cần lo lắng đâu, Khuynh Thành nhà chúng tôi bản lĩnh rất lớn, ai gặp chuyện không may chứ cậu ấy rất khó có khả năng gặp chuyện.” Phương Hoành Nham quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ “Con mắt nào của cô nhìn ra tôi đang lo lắng cô ấy gặp chuyện không may”? Lê An An dầu gì cũng là đi theo Mặc Khuynh Thành một khoảng thời gian rồi, mặc dù không thể giải quyết mọi chuyện, nhưng ít ra chuyện nói chuyện với người khác, cô đứng thứ hai, không ai đứng thứ nhất. “Đạo diễn Phương, ông đây là đang lo lắng sau khi màn hình khôi phục về bình thường, Khuynh Thành đã bán được rất nhiều tiền sao?” Trên mặt Phương Hoành Nham lộ ra vẻ xấu hổ một giây, sau đó lập tức khôi phục bình thường. “Tôi đang lo lắng tất cả đều bình thường, sao mỗi của cô ấy là mất.” Lê An An cảm thấy hiểu rõ, ông ta kỳ thật cảm thấy được không chỉnh được Mặc Khuynh Thành mới có thể như vậy. “Đạo diễn Phương, ông yên tâm, Khuynh Thành thông minh như thế, nhất định sẽ cho bản thân đầy đủ thời gian để xuất hiện.” “Hi vọng như vậy.” Phương Hoành Nham quay đầu đi không nhìn bọn họ nữa. Muốn biết Mặc Khuynh Thành hiện tại đang ở đâu, sòng bạc dưới đất tối như mực, mặc dù không có náo nhiệt như buổi tối, nhưng người cũng không thiếu. “Tới tới tới, đặt cược, xong liền bỏ tay ra!” Tiếng cái sàng, tiếng hô, trực tiếp đầy rẫy nơi Mặc Khuynh Thành cùng Tiểu Lâm mới đi vào. “Khuynh, Khuynh Thành, sao cô lại tới nơi này?” Tiểu Lâm khẩn trương ôm cái túi lớn màu đen vĩ đại, bên trong chính là camera. “Tới thắng tiền bạc đó.” Cô nói. Muốn nói cách kiếm tiền nhanh nhất, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cái này thôi. Không nói cái khác, nghĩ muốn những cái này, đều giống như tiền lương lâu mới lấy được, mà những việc khác như bán đồ ngoài đường gì đó, mặc dù cũng kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng có nguy cơ bị lộ, Phương Hoành Nham cũng không nói không cho phép bị lộ, nhưng trực giác nói cho cô biết, bại lộ sẽ có nguy hiểm. “Hai vị, hai vị muốn chơi bài hay là cái sàng?” Nhân viên tiếp tân trong sòng bạc là một vị mĩ nữ, nếu vào Làng giải trí, cũng có vẻ xuất chúng. “Cái sàng.” “Vậy cô muốn chơi bao nhiêu tiền?” Mặc Khuynh Thành trực tiếp lấy ra một tờ tiền mặt màu đỏ. Nữ nhân viên sửng sốt, 100? Này... “Thế nào, 100 không chơi được?” Cô chọn chỉ là một sòng bạc nhỏ, không có khả năng 100 không cho chơi. Nữ nhân viên nhanh chóng phản ứng kịp, “Không, không phải, chỉ là bình thường chơi đều là từ 1000 trở lên, thực ngại quá.” “Không có chuyện gì, cô đi đổi cho tôi đi.” “Được, xin chờ lát.” Chỉ chốc lát sau, nữ nhân viên liền đem đồng tiền đưa cho Mặc Khuynh Thành. “Cảm ơn.” “Không khách khí, chúc hai vị chơi vui vẻ.” Mặc Khuynh Thành mang theo Tiểu Lâm đi tới một bàn đầy người kia. “Rầm rầm...” “Tới tới tới, đặt cược đi, đại hay là tiểu, đặt xong thì bỏ tay!” Mặc Khuynh Thành tùy ý nhìn xuống tình huống trên bàn, đại bộ phận mọi người đều chọn bên đại, xúc xắc trong tay cái sàng lại không ngừng lắc lư. Tiểu Lâm sau lưng cô khẩn trương nhìn, vừa sốt ruột vì sao cô còn chưa chọn, vừa lại may mắn cô không có chọn. Rốt cục, tại lúc cái sàng dừng lại trước một giây, Mặc Khuynh Thành đem đồng tiền duy nhất ném vào bên tiểu. “Mở!” “Xì xào.” “Ai, làm sao có thể là tiểu!” “Đúng vậy, biết thế tôi liền chọn tiểu vậy, thiệt thòi quá!” “Vừa rồi cũng là tiểu, giờ cũng là tiểu!” ... Mặc Khuynh Thành mặc kệ những người đó oán giận thế nào, cô bình tĩnh đem đồng tiền của mình thu lại, sau đó vài lần, bọn họ chọn chắc chắn sẽ không thiếu đồng tiền, không biết có phải do ông trời trợ giúp cô hay không, mấy lần tiếp theo, không có thua lần nào. Tiểu Lâm ở sau lưng cô vừa mới bắt đầu lo lắng, càng về sau càng chấn kinh, mãi đến sau cùng là bội phục. Anh nghĩ đem màn này của Mặc Khuynh Thành ghi lai, nhưng cũng hiểu là không có khả năng, cho dù là một sòng bạc nhỏ, cũng không cho phép quay chụp quang minh chính đại. Mặc Khuynh Thành đánh giá sức nặng đồng tiền trong tay, nói khẽ: “Đi thôi.” Tiểu Lâm lại vẫn đắm chìm trong tiếc nuối, sau một hồi lâu mới phản ứng kịp, vội vàng chạy chậm
|
Quyển 2 - Chương 67: Thiếu[EXTRACT]*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: windy Phía Tây Nam Đế Đô tại một biệt thự nhỏ. “Rầm.” “Đùng đùng...” “Sao lại thế này, sao lại thế này!” Tống Hạ Bạch mặc áo ngủ vội vàng chạy từ trên lầu xuống, khi thấy trong phòng bếp một trận bừa bãi cùng với Nina vô tội đứng ở giữa nhìn anh, anh liền thở nhẹ ra. “Nina, sáng sớm cô ở phòng bếp làm gì?” Anh tránh những mảnh nhỏ trên đất, đi tới bên cạnh Nina, tầm mắt đánh giá một lượt, không sao, không có bị thương. Nina cúi đầu, bàn tay không ngừng nắm lại, “Tôi, tôi không có gì có thể hồi báo anh, cho nên muốn làm chút điểm tâm, nhưng mà...” Cô thật không ngờ một bữa cơm lại khó làm đến như thế. “Nina, nói cái gì mà báo với không báo, Tống Hạ Bạch tôi trong mắt cô chính là người đòi báo đáp như thế sao?” Anh cố ý trầm giọng xuống. Nina vừa nghe xong, lo lắng ngẩng đầu, trong mắt đều là bối rối. “Không, không phải, tôi, tôi chỉ là, chỉ là...” Cô ảo não cúi đầu xuống, chết tiệt, cô không có ý đó. Tống Hạ Bạch mỉm cười, cầm lấy tay cô, “Tôi biết ý của cô, nhưng mà Nina, cô phải biết rằng, chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè không cần phân chia rõ ràng như vậy.” Bạn bè? Nina ngơ ngẩn nhìn anh, đôi mắt anh rất đẹp, lấp lánh tỏa sáng, giống như hạt trân châu đen cao quý, không, trân châu đen cũng không có sáng bằng đôi mắt của anh. A? Sao cô ấy lại ngẩn người nữa rồi? Tống Hạ Bạch một chút cũng không có ý thức được, duyên phận của mình với cô ấy, từ đấy phát triển lên. <Vượt qua cực hạn> quay tới ngày hôm sau, mười người liền gặp được thời khắc lịch sử nhất. “Trải qua sắp xếp tối hôm qua, mọi người dành được tiền sinh hoạt hai ngày.” Tả Tâm Địch khó nén sốt ruột tiến lên, đem lì xì của mình cướp tới tay, nhanh chóng mở ra. “Đạo diễn Phương, vì sao cái của tôi là không có gì?” Đôi mắt anh ta mở to, trong ánh mắt đều là tơ máu, phẫn nộ đến tay run rẩy, sống chết trừng mắt nhìn Phương Hoành Nham, giống như nếu ông ta không cho lời giải thích hợp lý, anh ta sẽ không bỏ qua cho ông. Phương Hoành Nham không chút hoang mang nói: “Bởi vì cậu là hạng chót, cho nên một phân tiền cũng không có, muốn ăn cơm, tắm rửa, ở phòng ngủ thoải mái, chỉ có thể tự mình kiếm tiền.” Tả Tâm Địch nắm chặt quả đấm, lì xì nhỏ trực tiếp bị anh ta vò nát, khiến cho mọi người ở bên cạnh trong lòng lo lắng anh ta sẽ không khống chế được lửa giận mà trực tiếp ra tay. “Hô...” “Một khi đã như vậy, tôi đi trước.” Nói xong, anh ta bước tiếp đầy phẫn nộ, nhanh chóng rời khỏi. Chín người khác cũng nhận lấy lì xì, nhao nhao mở ra. “A, sao tôi chỉ là 50!” Kiều Vĩnh Minh kinh ngạc. “50 không tệ, tôi đây mới 20!” Kỷ Bảo Sơn nhìn 20 đồng trong tay, buồn bực nhăn mày lại, 20 đồng này chỉ bữa sáng ăn cũng không đủ. Tỉnh Triết nhàn nhạt nói: “70.” Không cần nghĩ, khẳng định người đứng đầu là 100 rồi. Ài, đây không phải là để cho bọn họ chưa ăn điểm tâm liền trực tiếp nghĩ cách kiếm tiền rồi sao? Tả Tâm Địch đi ở trên đường cái, tức giận đá thùng rác bên cạnh. “Phương Hoành Nham, xem như ông lợi hại, lão tử nếu không phải vì cái chương trình này, đã sớm không liên quan rồi!” Mới vừa nói xong, anh ta lại phẫn nộ đá một cái. “Phi!” Anh camera theo sát của anh ta đem toàn bộ hình ảnh này ghi lại không sót chút nào, mà Phương Hoành Nham vẫn nhìn màn hình, hài lòng gật gật đầu. Như vậy mới đúng, chương trình này chính là muốn để cho khách mời lộ nguyên hình. Lại nhìn tới mấy người khác, Kiều Vĩnh Minh cùng Liêu Hề ngồi ở quầy ăn điểm tâm, Ninh Ngọc Giang cùng Khưu Khả Văn ngồi bên cạnh thương lượng gì đó, mà đôi oan gia Tỉnh Triết Hạ Nhàn, lại vừa đấu võ mồm vừa đi. “Oa, Mặc Khuynh Thành đây là đang ở đâu?” Nhìn trong màn hình theo dõi, một mảnh tối đen, hoàn toàn không thấy rõ chỗ cô đang ở. “Điều tra cảnh trước của cô ấy.” “Rõ.” “Đạo diễn Phương, đây là làm sao vậy?” Lê An An mang theo Hứa Tịnh đi vào gian phòng. Nhân viên công tác nhìn hai người, da đầu tê rần, xui xẻo uống nước lạnh đều đã nghẹn. “Màn hình của Mặc Khuynh Thành đen lại.” Phương Hoành Nham tùy ý nói. “Cái gì?” Hứa Tịnh lên tiếng trước tiên. Lê An An trấn định kéo cô, “Đạo diễn Phương, ông không cần lo lắng đâu, Khuynh Thành nhà chúng tôi bản lĩnh rất lớn, ai gặp chuyện không may chứ cậu ấy rất khó có khả năng gặp chuyện.” Phương Hoành Nham quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ “Con mắt nào của cô nhìn ra tôi đang lo lắng cô ấy gặp chuyện không may”? Lê An An dầu gì cũng là đi theo Mặc Khuynh Thành một khoảng thời gian rồi, mặc dù không thể giải quyết mọi chuyện, nhưng ít ra chuyện nói chuyện với người khác, cô đứng thứ hai, không ai đứng thứ nhất. “Đạo diễn Phương, ông đây là đang lo lắng sau khi màn hình khôi phục về bình thường, Khuynh Thành đã bán được rất nhiều tiền sao?” Trên mặt Phương Hoành Nham lộ ra vẻ xấu hổ một giây, sau đó lập tức khôi phục bình thường. “Tôi đang lo lắng tất cả đều bình thường, sao mỗi của cô ấy là mất.” Lê An An cảm thấy hiểu rõ, ông ta kỳ thật cảm thấy được không chỉnh được Mặc Khuynh Thành mới có thể như vậy. “Đạo diễn Phương, ông yên tâm, Khuynh Thành thông minh như thế, nhất định sẽ cho bản thân đầy đủ thời gian để xuất hiện.” “Hi vọng như vậy.” Phương Hoành Nham quay đầu đi không nhìn bọn họ nữa. Muốn biết Mặc Khuynh Thành hiện tại đang ở đâu, sòng bạc dưới đất tối như mực, mặc dù không có náo nhiệt như buổi tối, nhưng người cũng không thiếu. “Tới tới tới, đặt cược, xong liền bỏ tay ra!” Tiếng cái sàng, tiếng hô, trực tiếp đầy rẫy nơi Mặc Khuynh Thành cùng Tiểu Lâm mới đi vào. “Khuynh, Khuynh Thành, sao cô lại tới nơi này?” Tiểu Lâm khẩn trương ôm cái túi lớn màu đen vĩ đại, bên trong chính là camera. “Tới thắng tiền bạc đó.” Cô nói. Muốn nói cách kiếm tiền nhanh nhất, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cái này thôi. Không nói cái khác, nghĩ muốn những cái này, đều giống như tiền lương lâu mới lấy được, mà những việc khác như bán đồ ngoài đường gì đó, mặc dù cũng kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng có nguy cơ bị lộ, Phương Hoành Nham cũng không nói không cho phép bị lộ, nhưng trực giác nói cho cô biết, bại lộ sẽ có nguy hiểm. “Hai vị, hai vị muốn chơi bài hay là cái sàng?” Nhân viên tiếp tân trong sòng bạc là một vị mĩ nữ, nếu vào Làng giải trí, cũng có vẻ xuất chúng. “Cái sàng.” “Vậy cô muốn chơi bao nhiêu tiền?” Mặc Khuynh Thành trực tiếp lấy ra một tờ tiền mặt màu đỏ. Nữ nhân viên sửng sốt, 100? Này... “Thế nào, 100 không chơi được?” Cô chọn chỉ là một sòng bạc nhỏ, không có khả năng 100 không cho chơi. Nữ nhân viên nhanh chóng phản ứng kịp, “Không, không phải, chỉ là bình thường chơi đều là từ 1000 trở lên, thực ngại quá.” “Không có chuyện gì, cô đi đổi cho tôi đi.” “Được, xin chờ lát.” Chỉ chốc lát sau, nữ nhân viên liền đem đồng tiền đưa cho Mặc Khuynh Thành. “Cảm ơn.” “Không khách khí, chúc hai vị chơi vui vẻ.” Mặc Khuynh Thành mang theo Tiểu Lâm đi tới một bàn đầy người kia. “Rầm rầm...” “Tới tới tới, đặt cược đi, đại hay là tiểu, đặt xong thì bỏ tay!” Mặc Khuynh Thành tùy ý nhìn xuống tình huống trên bàn, đại bộ phận mọi người đều chọn bên đại, xúc xắc trong tay cái sàng lại không ngừng lắc lư. Tiểu Lâm sau lưng cô khẩn trương nhìn, vừa sốt ruột vì sao cô còn chưa chọn, vừa lại may mắn cô không có chọn. Rốt cục, tại lúc cái sàng dừng lại trước một giây, Mặc Khuynh Thành đem đồng tiền duy nhất ném vào bên tiểu. “Mở!” “Xì xào.” “Ai, làm sao có thể là tiểu!” “Đúng vậy, biết thế tôi liền chọn tiểu vậy, thiệt thòi quá!” “Vừa rồi cũng là tiểu, giờ cũng là tiểu!” ... Mặc Khuynh Thành mặc kệ những người đó oán giận thế nào, cô bình tĩnh đem đồng tiền của mình thu lại, sau đó vài lần, bọn họ chọn chắc chắn sẽ không thiếu đồng tiền, không biết có phải do ông trời trợ giúp cô hay không, mấy lần tiếp theo, không có thua lần nào. Tiểu Lâm ở sau lưng cô vừa mới bắt đầu lo lắng, càng về sau càng chấn kinh, mãi đến sau cùng là bội phục. Anh nghĩ đem màn này của Mặc Khuynh Thành ghi lai, nhưng cũng hiểu là không có khả năng, cho dù là một sòng bạc nhỏ, cũng không cho phép quay chụp quang minh chính đại. Mặc Khuynh Thành đánh giá sức nặng đồng tiền trong tay, nói khẽ: “Đi thôi.” Tiểu Lâm lại vẫn đắm chìm trong tiếc nuối, sau một hồi lâu mới phản ứng kịp, vội vàng chạy chậm
|