Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu
|
|
Chương 210
Bọn họ liền kết hôn, có phải hay không, hay thử áo cưới, chụp ảnh cưới? Lúc trước cô gả cho anh đều không có ảnh cưới, cuộc đời này cô gả cho anh chưa mặc qua áo cưới….. Cô cảm thấy khổ sở, trước kia còn cảm thấy sẽ không ý chuyện này, hiện tại nhớ tới lại giống như có vật sắc nhọn đâm thẳng chính trái tim cô. Rùng mình phát hiện chính cô vẫn luôn ngồi ở cửa sổ trên, hai chân đều tê cứng, Bạch lộ mặc áo khoác vào liền xuống lầu, nhìn một bàn đồ ăn, bàn thật dài nhưng lại chỉ có một mình, lúc ăn cơm có bảy, tám người hầu đứng sau. …….. “…. Lương tiên sinh có nói bao giờ quay lại đây?” Cô ngồi xuống, mặt không biểu tình hỏi một câu. Người hầu đứng đầu nghe vậy vội vàng bước đến, cung kính mà nói: “Phu nhân, tiên sinh ngày hôm qua có gọi điện nói lại rằng, mấy ngày nay có chuyện gấp, phải ít nhất hơn hai ngày mới có thể quay lại đây.” Bạch Lộ gật đầu, cầm lấy đũa giật giật rồi lại buông xuống, cô không ăn cái gì, rũ mi mắt bình tĩnh mà nói: “Ông hiện tại gọi điện cho anh ta nói, tôi muốn gặp anh ta, khi nào anh ta quay lại đây, khi đó tôi ăn, anh ta bận quá không tới được liền nói tôi sẽ không ăn, rõ chưa?” Người hầu: “…..” Không thể như vậy mà lùi bước, Bạch Lộ biết lúc trước Lương Phi Phàm đem cô đến nơi này khẳng định là không tính toán để cô dễ dàng đi nhưng là cô không nghĩ tới, anh trực tiếp đem nhốt cô ở đây. Những người hầu chán ghét này nhìn cô chằm chằm một bước cũng không rời, cô không thể đi học, không thể ra cửa, mỗi ngày đều ở trong phòng, cố tình anh cũng không có ở đây. Cô phải rời khỏi đây, dủ chỉ là một phút cũng không muốn ở nơi này! …….. Thành phố A. Lương Phi phàm vừa mới kết thúc hội nghị, Quan Triều liền vội vàng chạy tới đưa cho anh di động: “ Lương tổng, là bên Anh quốc gọi tới.” Lương Phi Phàm gật đầu, đi vào trong phòng rồi mới gọi lại, đầu dây bên kia có người báo tin tức, sắc mặt của anh tối đi không yên, cuối cùng tắt máy. Buông tay kéo cổ áo xuống ra lệnh Quan triều chuẩn bị tốt, anh muốn đi một chuyến qua Anh quốc. Quan Triều nhìn bóng dáng cao lớn của Lương Phi Phàm, nghĩ trong khoảng thời gian này Lương Phi Phàm không quản ngày đêm vội vàng vì mấy cái hạng mục kia, trên ngũ quan anh tuấn tuy không nhìn ra được điều gì nhưng nụ cười trên mặt càng ngày càng ít, giữa hàng lông mày nhăn lại cũng càng ngày càng rõ ràng. 15 tiếng đồng hồ trôi qua. Nước anh đã là rạng sáng, tiếng cửa sắt chậm rãi mở ra làm cho Bạch Lộ trong phòng ngủ nháy mắt mở mắt. Buổi tôi lúc cô ngủ không có kéo rèm xuống cho nên trong hoa viên có ánh đèn, cô nhìn thấy rõ ràng, bò dậy chạy tới cửa sổ sát mặt đất, vừa lúc nhìn thấy gara trước lầu một hiện ra bóng dáng cao lớn quen thuộc đang khom lưng từ trong ra nước ra. Cô nhấp môi, đi tới tủ quần áo, mặc thêm một cái áo khoác, sau đó mở hết đèn trong phòng ra, lúc này mới an an tĩnh tĩnh mà chờ người đàn ông kia lên. Không quá 2 phút đi bộ quả nhiên nghe được tiếng bước chân trầm ổn từ xa đến gần. Hít một hơi thật sâu nhìn cửa phòng, sau đó liền nhìn thấy cửa phòng bị người đẩy ra. Lương Phi phàm cho rằng cô đang nghỉ ngơi, lúc này bước tới phát hiện trong phòng của cô còn sáng đèn, lúc cô ngủ thường chỉ để một chiếc đèn ngủ, đi vào quả nhiên thấy cô đang đứng ở trong phòng, đoán là đang chờ anh. Đã qua ba ngày không gặp mặt, hai người gặp lại, đôi mắt toát ra đều không phải là tình cảm lúc xưa, thần sắc khác nhau, bộ dạng lúc này giống như ở trên cao có một ngọn núi chắn ngang tình cảm của họ. “Vì sao không ăn cơm?” Lương Phi Phàm nhíu mày, buông tay bóp mạnh ấn đường đang đau, con ngươi nổi lên chút tơ máu do quá mệt mỏi. Ánh mắt bạch lộ nhìn thẳng vào hắn, không ra thốt ra tiếng, sắc mặt rất kém, mấy ngày này đều không nghỉ ngơi tốt, quầng mắt thâm đen làm người đau lòng. Lương Phi Phàm khẽ thở dài một hơi, nhíu mày, sau đó mới tiến đến cởi áo khoác ra ném ở một bên sô pha, đứng ở trước mặt cô muốn nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, Bạch Lộ lại khó khăn lùi lại một bước, cứ như vậy cự người cách xa ngàn dặm là m biểu tỉnh trên gương mặt Lương Phi Phàm nháy mắt trở nên lạnh lẽo. “…. Gọi anh từ thành phố A qua đây chính là vì như vậy? Làm anh biết em oán anh, hận anh, sau đó không ăn cơm hành hạ cơ thể của mình?” Lương Phi Phàm ngữ khí lạnh lùng: “Có chuyện gì ăn rồi nói.” Anh nghiêng người hướng về phía bên ngoài hô một tiếng, dưới lầu người hầu mau chóng liền đã chuẩn bị đồ ăn đưa vào, Lương Phi Phàm chỉ một bên bàn trà, nhẹ giọng phân phó: “Đi xuống hâm nóng lại một ly sữa bò, chờ chập tối đưa lên”. “Vâng, Lương tiên sinh.” Người hầu lặng lẽ không tiếng động mà lùi ra ngoài, đóng cửa phòng ngủ, Lương Phi Phàm lấy tay cởi ba cúc áo sơ mi ra, lộ ra màu đồng da thịt, ngực rắn chắc như ân như hiện.
|
Chương 211
Anh tiến lên, Bạch Lộ liền lùi lại, ánh mắt trầm xuống duỗi tay bắt lấy cổ tay cô: “Lại đây ăn đồ ăn đi, anh biết em khiến anh từ thành phố A lại đây là có chuyện muốn cùng anh nói, đừng bướng, ăn trước đi, em muốn nói cái gì, anh đều nghe.”
Bạch Lộ cắn môi, trầm mặc giãy giụa, Lương Phi Phàm vờ như không thấy, kéo cả người cô ấn xuống sofa, cầm lấy một chén cơm đưa tới trước mặt nàng, “Là em tự ăn, hay là muốn anh đút cho em?”
“…. Tôi không ăn.”
Rốt cuộc cô cũng mở miêng, có lẽ là do áp lực nên tiếng nói mang theo vài phần ấm ức: “Tôi phải rời khỏi nơi này, Lương Phi Phàm, anh làm như vậy, nhiều người trong ngoài nhìn tôi, rốt cuộc là có ý gì?”
“Đó chính là muốn anh đút cho em ăn.”
Lương Phi Phàm ngoảnh mặt làm ngơ việc cô lên án, cầm lấy đũa gắp một chút đồ ăn đưa tới miệng cô: “Há mồm, ăn xong đi!”
Giọng anh nhàn nhạt lại mang theo vài phần không cho phép kháng cự, Bạch Lộ gắt gao mím môi không chịu thỏa hiệp.
Hai người cứ như vậy giằng co, Lương Phi Phàm vẫn duy trì tư thế như vậy, im lặng lúc lâu, cuối cùng anh gật đầu, hạ giọng nói mang theo vài phần thỏa hiệp: “Ngoan nào, ăn xong em nói cái gì anh đều đáp ứng.”
Ánh mắt Bạch Lộ chợt lóe, mang theo vài phần không dám tin tưởng, “…. Thật sự?”
“Ăn trước đi, há mồm.”
Bạch Lộ dừng một chút, xong duỗi tay: “Tôi tự ăn.”
Thật ra, Lương Phi Phàm cũng không miễn cưỡng, đem cơm cùng đũa đưa cho cô, sau đó tự mình đứng dậy đi tới cửa số sát đất hút một điếu thuốc lá.
Bạch Lộ kỳ thật có chút đói bụng, cả ngày đều không có ăn qua thứ gì cho nên ăn xong một chén cơm không khó, thức ăn trên bàn trà cô đã ăn xong.
Đứng dậy nhìn bóng dáng đứng sát của sổ, cô mở miệng: “Tôi đã ăn, bây giờ tôi nói, Lương Phi Phàm, tôi không muốn ở lại nơi này, anh đưa tôi trở về, thành phố A hoặc ở lại Anh quốc đều được nhưng tôi không cần anh đi theo, dù trong sáng hay ngoài tối đều không cần, tôi và anh về sau … không cần có bất kì liên hệ nào nữa, hôm nay tôi phải nói với anh chính là những lời này.”
Lương Phi Phàm không nhúc nhích, vẫn đưa lưng về phía bạch lộ, buông tay kẹp nửa điếu thuốc lá xuống, trong gương lờ mờ ngũ quan lạnh lùng của người đàn ông.
Bạch Lộ đợi thật lâu cũng không thấy anh đáp lại, hàng lông mày đẹp khẽ nhíu lại: “Hy vọng anh có thể tuân thủ lời hứa, anh vừa mới nói, tôi chỉ cần ăn xong đồ ăn đó, tôi nói gì anh cũng sẽ đáp ứng.”
“Ngoại trừ chuyện này.”
Người đàn ông rốt cuộc cũng lên tiếng, Bạch Lộ nhìn sống lưng thẳng tắp của anh, chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản càng làm tôn dáng người cao lớn, cứng cỏi mà những lời anh nói ra lại lạnh lùng như vậy: “Những chuyện khác anh đều có thể đáp ứng em nhưng ngoại trừ chuyện này.”
Bạch lộ tức giận siết chặt tay, phẫn nộ trừng bóng dáng người đàn ông: “Lương Phi Phàm, anh chơi tôi? Anh đã nói, tôi nói cái gì anh đều đáp ứng nhưng khi tôi ăn sạch đồ ăn thì anh liền lật lọng? Anh khi nào thì trở nên vô sỉ như vậy?”
“Vô sỉ?”
Lương Phi Phàm duỗi tay bóp tắt đầu mẩu thuốc lá, xoay người lại, híp mắt nhìn vẻ mặt phẫn nộ của cô, sau một lát gật đầu: “Nếu em cảm thấy như vậy là vô sỉ, được thôi, vậy thì vô sỉ đi. Nếu vô sỉ có thể khiến em an an phận phận mà ở lại bên anh, nếu vô sỉ có thể khiến em ngoan ngoãn ăn đồ ăn thì anh đây vô sỉ một chút cũng không sao.”
“……”
“ Em đừng tuyệt thực để kháng nghị anh, anh có thể mỗi ngày chạy qua đây bắt em ăn.”
Anh sải bước ra hướng về phía cô đi tới, đáy mắt Bạch Lộ phẫn nộ liền muốn quay đầu đi nhưng động tác Lương Phi Phàm lại nhanh hơn, một tay nắm cổ tay cô, đem cả người cô kéo vào trong lòng anh, một tay giữ chặt cằm cô, từng câu từng chữ lạnh lùng nói, mang theo mùi thuốc lá nồng năc: “Không nên ép anh, Bạch Lộ, em biết anh luôn có biện pháp làm em ngoan ngoãn ăn cơm.”
Bạch Lộ cả người căng chặt, dùng sức giãy giữ, giãy không thoát cô liền vung tay lên, dồn hết sức lực của mình mà hung hăng tát một bạt tai lên trên gương mặt lạnh lùng mà khí thế của anh.
“Chát” một tiếng giòn vàng.
Hai người đều sửng sốt một chút, Bạch lộ thật sư rất giận dữ, cả người đểu run lên bần bật.
Mà Lương Phi Phàm vốn dĩ có thể né tránh nhưng lại ngang ngạnh đón lấy bạt tai này.
Cô cảm thấy khó chịu, đều nói là lực tác dụng lẫn nhau, lời này thật là một chút đều không sai bằng không vì sao cô sẽ cảm thấy lòng bàn tay mình nóng rát? Đầu ngón tay đều đang run rẩy.....
Trên má anh rõ ràng in dấu năm ngón tay, có thể thấy cái tát kia cô dùng bao nhiêu sức lực nhưng anh vẫn bất động, gắt gao mà ôm cô.
“…. Muốn đánh, muốn mắng đều được, nếu em cảm thấy một bạt tai còn không thể làm em hả giận thì em tiếp tục đánh.” Anh chỉ lên bên kia gương mặt mình, thật sự hận không thể đưa đến trước mặt cô: “Em đánh tiếp bên này đi, anh sẽ không ngăn em.”
Biết cô khó chịu, biết cô không phục, biết cô ấm ức cho nên cô muốn phát tiết như thế nào đều có thể, anh sẽ đều dung túng, chỉ cần cô cảm thấy thoải mái là được.
Ngoại trừ cô nói muốn rời khỏi.
Anh làm không được, anh sẽ không để cô đi.
Bạch Lộ rốt cuộc nhịn không được hai hàng nước mặt lăn dài, trong cơ thể giống như có người dùng sức mà xé rách linh hồn của cô, quá thống khổ nghẹn ngào thành tiếng: “…. Anh vì sao phải như vậy? Vì sao? Buông tha tôi không được sao? Buông tha tôi cũng là buông tha chính anh…. Lương Phi Phàm, tôi là người phụ nữ như thế nào anh thật sự không biết sao? Liền tính cho tôi nhiều lý do hơn nữa…. Tôi đều không thể chấp nhận cảnh chồng mình chạy tới kết hôn cùng người phụ nữ khác….. Buông tôi ra, anh giữ được thân thể tôi nhưng không giữ được trái tim tôi, đừng khiến tôi … càng chán ghét anh. ”
“Chán ghét?”
Lương Phi Phàm như bị hai từ này kích thích, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, lắc đầu: “Không, em không thể chán ghét anh.”
“Tôi… ưm…”
Lời phản bác còn chưa nói ra thì môi đã bị lấp kín, mang theo vài phần tức giận mà hôn, như là phát tiết bất mãn còn có đau đớn không có cách nào nói ra.
Lương Phi Phàm ôm chặt Bạch Lộ, hận không thể đem cả cơ thể nàng xoa nát hòa vào bên trong máu thịt anh mới bằng lòng, như vậy không cần lo lắng cô sẽ rời đi, đôi tay anh giữ chặt eo cô, Bạch Lộ còn giẫy giụa, không ngừng vặn veo thân thể. Lương Phi Phàm thấy cô càng như vậy liền càng muốn chinh phục nàng, đẩy cô lên sofa rồi thân hình cao lớn của anh lập tức đè lên.
Bờ môi Bạch Lô vất vả mới có được tự do, há mồm liền lớn tiếng nói: “ ….. Buông ra, buông tôi ra…. Lương Phi Phàm, đồ khốn nạn, anh buông tôi ra…ah ưm a…”
“Anh biết anh đáng ghét, anh khốn nạn nhưng là anh yêu em.”
Lương Phi Phàm duỗi tay áp lên khuôn mặt nàng, dùng chân dài tách hai chân cô ra, cơ thể cường tráng của anh giữ chặt thân thể mềm mại trên một góc sô pha, hung hăng mà nói: “Em có nghe hay không, anh yêu em, Bạch Lộ, anh yêu em, đừng rời khỏi anh…”
“….. Anh muốn cùng người khác kết hôn.”
…..
Nước mắt cô rơi xuống vừa lúc rơi ngay trên môi anh, cánh môi người đàn ông run lên, sau đó, càng dùng sức mà hôn những giọt nước mắt chứa đựng vài phần chua xót, hôn càng sâu, Lương Phi Phàm ôm chặt lấy cô, một tay giữ lấy eo cô, một tay vén váy ngủ của cô lên. Bạch Lộ lúc này không mặc nội y, anh dễ dàng cởi áo ngủ cô ra, trong nháy mắt thân thể cô đều lộ ra trong không khí, chỉ dư lại một cái quần lót.
Lương Phi Phàm dùng đầu gối ngăn chặn động tác giãy giụa của cô, cắp mắt đen láy nhìn chăm chú người phụ nữ sắc mặt ửng hồng dưới thân, cởi áo sơ mi của mình ra, dây lưng chưa kịp cởi liền lần nữa đè lên.
“…. Không cần, đừng đụng vào tôi.”
Bạch Lộ cả người run rẩy, đôi tay yếu ớt muốn đẩy anh ra, lắc đầu, nước mắt vẫn rơi xuống, tiếng nói như một con thú nhỏ tuyệt vọng: “ … Đừng đụng vào tôi… đừng đụng vào tôi… tôi không cần….không cần….”
“Nhưng là anh muốn em, anh rất muốn … rất muốn em, Bạch Lộ, em cảm nhận một chút anh nhớ em đến ngần nào.”
……
Môi Lương Phi Phàm dính lấy cô, anh đã quá quen thuộc với những chỗ mẫn cảm trên cơ thể cô, một tay nhẹ nhàng mà xoa vành tai mẫn cảm của cô, một tay duỗi xuống thâm nhập phía dưới hai chân cô, trực tiếp đẩy quần lót ra liền hướng đến khẩu huyệt dùng một ngón tay đi vào, giọng nói hắn đau đớn, giờ phút này lại nhiễm dục vọng nhưng càng gợi cảm: “Bảo bối, anh sẽ không phản bội em, hiện tại anh chứng minh cho em xem, cơ thể anh, dục vọng của anh chỉ dành cho một người là em, cái gì đều chỉ dành cho em, người phụ nữ khác anh đều không nghĩ đến, tin tưởng anh được không? Ngoài kia công bố kết hôn chỉ là kế hoãn binh, em cho anh một chút thời gian…”
“……”
Ngón tay hắn đột nhiên đâm vào, thân thể Bạch Lộ theo bản năng mà căng chặt. Trong nháy mắt, ánh mắt Lương Phi Phàm trở nên đỏ ngầu, hơi thở ngày càng nặng.
“Bảo bối, thả lỏng, đừng kẹp, là ngón tay chồng, nghe lời, nếu em ngoan ngoãn nghe lời thì cái gì chồng cũng đều cho em, làm em thoải mái….”
……
Cơ thể Bạch Lộ bị Lương Phi Phàm không chế rất tốt, lực kháng cự rất lớn nhưng càng ngày càng suy yếu, trong lòng rõ ràng biết là không thể, cô muốn rời đi, cô còn chất chứa một nỗi oán hận nhưng lúc này tất cả lại không thể phát tiết ra, cảm giác ngón tay anh ở trong cơ thể mình, nơi đó mẫn cảm như vậy lại bị anh trêu chọc, cô thật sự không thể thờ ơ, môi sắp bị cắn nát nhưng lại không muốn phát ra âm thanh làm cô cảm thấy xấu hổ.
Lương Phi Phàm cúi đầu, vuốt ve môi cô, tiếng nói thô dát: “ … Đừng cắn, anh thích nghe tiếng rên đó, ngoan.”
“….Lương Phi Phàm, anh đừng động vào tôi…. Anh không phải chồng tôi, tôi không thừa nhận! Tôi muốn ly hôn với anh, anh nhịn không được thì đi tìm người phụ nữ khác đi, anh đi tìm Diệp Liên, a_____ ”
Lời cô nói làm Lương Phi Phàm dừng lại một chút, từ trên cao nhìn xuống bộ dạng nước mắt mê mang của cô làm trái tim anh đau thắt từng cơn nhưng lúc này dừng không được, giống như là vì hết lòng chứng minh cô là người phụ nữ của anh, cô càng nói như vậy càng làm tâm lý anh muốn chinh phục.
|
Chương 212
Ánh mắt anh trầm xuống, Lương Phi Phàm duỗi tay cởi bỏ dây lưng mình. Nam căn thô trọng đầy dục vọng, đã sớm đã dựng thẳng lên.
Bạch Lộ thấy anh tháo dây lưng, trong lòng co lại, cô biết Lương Phi Phàm không phải đang đùa giỡn với mình, anh thật sự muốn tới, sao có thể?
Lúc này, sao anh ta có thể làm chuyện này với mình?
Có lẽ là vì cảm xúc oán hận sâu sắc, nên hành động tán tỉnh của Lương Phi Phàm cũng không xoa dịu trong cô một chút nào. Bạch Lộ cảm thấy lực đạo không chế của Lương Phi Phàm đã nhẹ đi không ít. Cô liền lập tức duỗi tay, đẩy người đang quỳ gối giữa hai chân mình ra. Ngồi ở giữa nên Lương Phi Phàm không kịp phòng bị, bị Bạch Lộ đẩy ra khiến cơ anh thể lảo đảo một chút, dây lưng còn chưa cởi xong, ánh mắt nhìn về cô gái đang mặc váy ngủ ngồi trên sofa cố gắng che đi cơ thể của mình, cũng lúc ấy, cô cầm lấy cốc thủy tinh trên bàn trà dùng lực ném xuống sàn nhà.
......
Cái cốc rơi xuống sàn nhà, phát ra một tiếng giòn tan, vỡ thành nhiều mảnh, Bạch Lộ đi nhanh tới, cầm lấy một mảnh vỡ gắt gao mà nắm chặt trong tay.
Lương Phi Phàm trơ mắt nhìn cô nhặt lên mảnh thủy tinh, trong lòng nhảy dựng, bức nhanh tới, Bạch Lộ cũng theo đó mà lùi lại phía sau, đem mảnh vỡ ấn cổ mình, kìm nén nước mắt, tất cả chỉ còn lại là lạnh lùng:
"Đừng tới đây!"
"Bạch lộ ——"
Ngu quan lạnh lùng của Lương Phi Phàm lúc này bị che kín một tầng lệ khí, anh nhíu mày nhìn Bạch Lộ, thanh âm cũng vì thế mà phát run:
"... Đừng làm gì xằng bậy, nghe lời, đem đồ vật trong tay đưa cho anh, Bạch Lộ... Nghe lời, em ngoan một chút, được không? Bỏ mảnh cốc ra."
"Anh đừng qua đây."
Bạch Lộ lắc đầu, nước mắt dọc theo khóe môi chảy xuống, chỉ cần mấp máy môi, những giọt nước mắt liền tràn vào, vị mặn chát trên đầu lưỡi. Không phải nước mắt của hạnh phúc, mà là đau khổ. Bạch Lộ càng cảm thấy khó chịu, lại vô cùng kiên định:
"... Đừng qua đây, Lương Phi Phàm, nếu anh lại muốn đi tới đây, tôi sẽ tự sát ——"
"Bạch lộ!"
"Anh đừng gọi tôi!"
"Nghe lời anh, em thả mảnh cốc trên tay xuống, anh sẽ không chạm vào em, anh thề không chạm vào em, ngoan, thả xuống."
Cuộc đời Lương Phi Phàm lần đầu tiên hoảng loạn đến như vậy, nói năng có chút lộn xộn, chứng tỏ lúc này đây anh vô cùng sợ hãi, người phụ nữ mạnh mẽ này chắc chắn sẽ dám cắt cổ tự sát. Trái tim Lương Phi Phàm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, một bước cũng không dám tiến lên, đáy mắt quay cuồng đều là kinh hoảng thất thố.
"Được, anh ra ngoài trước, em bỏ thứ trên tay xuống, tay em đang chảy máu kìa......"
Bàn tay thật sự đã chảy máu.
Mảnh vỡ của cốc mà Bạch Lộ nhặt lên là một mảnh thủy tinh nhỏ nhưng lại vô cùng sắc bén, lại bị cô gắt gao nắm chặt trong tay, vừa vặn mặt sắc nhọn tiếp xúc với lòng bàn tay cô, màu đỏ tươi của máu nhanh chóng nhuộm đỏ rỉ ra từ các kẽ tay.
Đôi mắt Lương Phi Phàm đều đã đỏ lên, rống giận:
"Em nói xem phải như thế nào thì mới chịu hả giận thì cứ nhằm vào anh đi. Bạch Lộ, em có biết làm như vậy là tự thương tổn chính mình, cũng là thương tổn anh? Buông, đem mảnh vỡ buông —— anh nói em buông ra!"
"Vậy còn anh? Không phải anh cũng thương tổn tôi hay sao? Anh cưỡng chế giam tôi ở nơi này, nhưng tôi lại có thể làm bất cứ việc gì, tôi hôm nay có thể cầm mảnh thủy tinh thương tổn chính mình, ngày mai tôi cũng có thể làm như vậy... Lương Phi Phàm, anh cảm thấy, anh có thể ngăn được sao?
......
"...... Cho tôi rời khỏi nơi này, tôi không muốn ở lại đây nữa, nếu không tôi sẽ thật sự cứa mảnh thủy tinh này vào cổ"
"Không cần! Bạch lộ, không cần như vậy, không cần xúc động, có chuyện gì anh và em cùng nói ——"
Lương Phi Phàm duỗi tay, khớp xương rõ ràng đẹp mắt, nhưng rõ ràng đôi tay ấy đang run rẩy, Ngay cả giọng nói của anh, cũng đang run rẩy, đôi mắt đầy tơ máu.
"Em muốn đi có phải không? Anh cho em đi, em không cần xúc động, không được làm thương tổn chính mình, có nghe hay không?"
Bạch Lộ vẫn như cũ gắt gao cằm chặt mảnh thủy tinh, bàn tay đều đã bị cắt nát, cô lại hồn nhiên không cảm thấy đau đớn, bởi vì thân thể có một nơi so bàn tay càng đau, làm cô không thể hô hấp, hai mắt mê mang đẫm nước mắt, cô nhìn người đàn ông kia, tựa hồ càng mê mang hơn.
Ngũ quan thâm thúy, đôi mắt kia thật sự rất mê người, mắt như thu thủy, khóe mắt xếch thon dài, đáy mắt lại chứa vài phần thanh nhã... Bạch Lộ đã từng nghĩ, đôi mắt ấy, còn lóa mắt hơn cả bầu trời đầy sao, mà anh, cũng là ngôi sao của bản thân mình, trong thế giới của cô, chỉ có ngôi sao sáng lấp lánh kia.
Nhưng mà hiện tại, ngôi sao ấy muốn xụp đổ, từ nay thế giới của cô, có phải hay không chỉ còn lại một mảnh đen nhánh?
"... Anh cho tất cả những người dưới lầu đều rời đi, sau đó anh cũng đi đi!"
Lương Phi Phàm siết chặt đôi tay, dùng sức rất mạnh làm mu bàn tay anh nổi đầy gân xanh, anh trơ mắt nhìn cô nắm chặt mảnh thủy tinh, nhìn bàn tay trắng nõn của cô đang chảy ra máu đỏ tươi, trái tim anh vô cùng đau đớn, anh không có dũng khí tiếp tục nhìn cô như vậy, tay cô chảy máu, giống như là có người cầm đồ sắc nhọn, đâm vào đầu quả tim anh.
"... Được, anh đi, anh cho những người đó đều đi hết, em bình tĩnh một chút, đừng làm thương tổn chính mình, Bạch Lộ..."
"Anh đi đi, lập tức đi đi!"
Bạch Lộ hít sâu một hơi, từng chữ nói ra đều có máu của cô từ kẽ tay chảy ra rớt xuống sàn nhà, tạo thành một vòng màu đỏ tươi đẹp. Trái tim Lương Phi Phàm đau đớn, hoảng loạn, khẩn trương, bất an, làm anh không thể nào bình tĩnh được, lần đầu tiên anh cảm giác được sự việc không nằm trong khống chế của mình.
Người con gái trước mắt này, không nằm trong sự khống chế của anh.
Cô vẫn luôn quật cường như vậy, thà làm ngọc vỡ, anh còn có thể làm gì bây giờ? Trong lòng anh biết rõ những ủy khuất mà cô phải chịu, nhưng anh lại không biết làm cách nào để xoa dịu lòng cô, lại dùng phương pháp ngu xuẩn nhất, cuối cùng khiến hai người rơi vào cảnh như bây giờ.
......
"Được, anh đi, lập tức đi."
Lưng Phi Phàm đem ánh mắt đặt trên bàn tay đang rỉ máu, môi mỏng tái nhợt gần như không có một tia huyết sắc.
"Em muốn đi nơi nào cũng được, anh sẽ không ngăn em nữa, Bạch Lộ, không được tự thương tổn bản thân nữa, đây là yêu cầu cuối cùng của anh. Em muốn đi nơi nào? Anh bảo tài xế......"
"Không cần! Không cần người của anh đưa tôi đi, trả điện thoại lại cho tôi, ngay bây giờ!"
"Hiện tại đã khuya lắm rồi, em có quen biết ai ở đây đâu? Ai em cũng không biết, em có thể liên hệ với ai......"
"Đây là việc của tôi."
Mũi cay quá, hốc mắt cũng cay cùng với chua xót. Từ nãy đến giờ vẫn duy trì một động tác cầm mảnh thủy tinh, càng khiến cô cảm thấy mệt mỏi hơn, giọng nói cô nghẹn ngào, khàn khàn khó nghe, nhưng lại ngoan cố cứng rắn như là đá, từng câu từng chữ mà nói:
"Về sau, chúng ta sẽ không còn bất kì quan hệ gì nữa, cho nên chuyện của tôi, anh không cần quản."
"...... Bạch lộ!"
"Không cần nói nữa."
Bạch Lộ gắt gao cắn môi, có vài lời rất muốn nói, bởi vì sợ bây giờ không nói thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa, cô đánh gãy lời nói của Lương Phi Phàm.
"... Xin anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe bất cứ câu nói nào của anh nữa, để cho tôi hận anh, như vậy, ít nhất tôi còn có thể dựa vào phần oán hận này, tôi sẽ buông bỏ dễ hơn, tôi sẽ sống thực tốt. Anh yên tâm, chỉ cần anh thả tôi đi, không bao giờ can thiệp vào cuộc sống tôi, tôi nhất định sẽ sống thật tốt."
Cho nhau một con đường sống, để còn có thể lưu lại người sống.
Ánh mắt Lương Phi Phàm sáng quắc mà nhìn cô, tất cả sự chua xót, không cam lòng, thống khổ của cô anh đều thu hết ở đáy mắt, anh đã quá quen thuộc cô, cho nên muốn đoán được tâm tư cô cũng không khó chút nào.
Nhân sinh trên đời, nhiều thứ khó che giấu, mà tình yêu, chính là một trong số đó.
Mà thống khổ nhất, đối với anh cũng chính là —— rõ ràng là hai người yêu nhau, lại phải dùng phương thức thảm thiết như vậy mà chia đôi hai ngả.
Lương Phi Phàm rũ mi, sau một lát mới ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy mang điểm đau xót chăm chú nhìn cô, mở miệng nói chuyện ngữ khí ôn hòa.
"Thật xin lỗi, Bạch Lộ, anh nợ em quá nhiều. Nói một câu xin lỗi, anh biết căn bản là không đủ. Từ lúc cầu hôn em, anh đã nói rồi, sẽ không để em rơi lệ lần nào nữa. Nhưng mà bây giờ, em ở trước mặt anh không chỉ rớt nước mắt còn đổ máu. Tất cả là anh không tốt, quá thất bại. Không nghĩ tới, có một ngày, chúng ta phải dùng phương thức kịch liệt như vậy làm tổn thương đối phương. Anh hiểu, cá không thể thoát khỏi tay gấu. Anh thừa nhận, anh thật sự không có cách nào, anh không thể mặc kệ Lương thị, hay Lương gia, trên vai anh bây giờ có quá nhiều trách nhiệm. Nhưng mà, anh không có quyền yêu cầu em cùng gánh vác với anh..."
"Nhưng là Bạch Lộ, anh yêu em, em phải tin tưởng anh."
"...... Anh không cam lòng để em ra, những gì có thể nói, anh đã nghĩ qua, mặc kệ dùng phương pháp, anh đều muốn giữ em bên cạnh, anh nguyện ý dùng thời gian cả đời, để xoa dịu những nỗi đau trong em."
"...... Nhưng mà hiện tại, anh lại không thể trơ mắt nhìn em tự tổn thương chính mình, cho nên anh nguyện ý lui bước."
.....
Lương Phi Phàm khom lưng, duỗi tay, cầm lấy áo khoác trên sofa. Anh không mặc lại, cúc áo sơ mi cũng đã cởi hơn nửa, vạt áo còn từ quần tây bên trong rơi ra, bộ dáng lỏng lẻo, có vài phần chật vật. Anh xoay người, cũng không liếc mắt nhìn Bạch Lộ, trực tiếp ra khỏi phòng ngủ.
Chờ đến khi cửa phòng ngủ đóng lại, Bạch Lộ mới cảm thấy được giải thoát, mảnh pha lê trong tay rơi xuống sàn vang lên tiếng kêu lạch cạch. Cả người cô mềm oặt mà ngã xuống, cả người ở trên ghế sofa. Bàn tay bị thương giật giật, chỉ toàn máu là máu, cô lại bất ngờ mà cười rộ lên.
Dùng phương thức kịch liệt như vậy để đổi lấy tự do của bản thân, nhưng mà... vẫn cảm thấy đau, thân thể không có chỗ nào là không đau.
......
Phi Phàm, Phi Phàm...
Trong lòng cô không ngừng mặc niệm cái tên này, một lần lại một lần, cứ lập đi lập lại, làm hai chữ ấy khắc sâu vào trái tim đau đớn của cô.
Không phải không yêu nên muốn rời đi, mà bởi vì quá yêu, quá để ý, đáy mắt rốt cuộc không chấp nhận được một hạt cát nhỏ nào cho nên mới muốn đi.
Càng yêu thì càng khó giữ...
Lần này Lương Phi Phàm, không có thất hứa. Bạch Lộ ở trong phòng, rửa sạch vết thương trên tay, trong phòng có một hòm thuốc nhỏ, cô chỉ qua loa mà băng bó một chút, sau đó thay đổi một bộ quần áo, lúc này mới xuống lầu, quả nhiên phát hiện những người nơi này đều đã đi rồi.
Chỉ còn mỗi quản gia, giờ phút này đang đứng ở phòng khách. Bạch Lộ ở đây ba ngày, không nói chuyện với mọi người, cho nên cũng không biết người này rốt cuộc có thân phận gì, nhưng mà mỗi lần có chuyện gì, đều là ông ta trao đổi với mình, cho nên Bạch Lộ phỏng đoán, người này hẳn là quản gia.
|
Chương 213
Là một nam nhân ở độ tuổi trung niên, trông ra cũng không phải người Anh, nghe giọng của ông Bạch Lộ kết luận đây là người thành phố A. Người nọ tiến lên, nhìn cô rồi khẽ cung kính gật đầu: "Phu nhân, tiên sinh bảo tôi ở chổ này chờ cô, đây là di động thiếu gia bảo tôi đưa cho cô."Bạch Lộ cũng lười sửa cách xưng hô của ông ta, gật đầu tiếp nhận mở lên xem mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Cô không nói gì, vừa định xoay người rời đi quản gia liền lên tiếng ngăn cản."Phu nhân, bây giờ đã muộn, hiện tại cũng không bắt được xe. Chi bằng cô muốn đi đâu tôi đưa cô đi.""Không cần." Bạch lộ lắc đầu không ngừng bước, trực tiếp đi ra cổng lớn. Quản gia đuổi theo ở phía sau. Bạch Lộ ngừng bước đứng trước cửa, biết được có người đi theo liền phiền chán nhíu mày, tiếng nói lộ ra vài phần lạnh lùng: "Lương Phi Phàm không lẽ chưa nói với ông sao? Tôi không cần tài xế!" Bạch Lộ cầm điện thoại, đi ra khỏi nơi xa lạ này, trước cửa chính là đường cái. Bây giờ trời đã khuya căn bản trên đường không hề thấy một bóng người. Chỉ có một mình cô đang lang thang, rũ mắt nhìn mũi chân chính mình, bước từng bước, cảm giác con đường này đi không đến được điểm cuối cùng. Thật ra, đi đâu bản thân Bạch Lộ cũng không rõ. Cô không định sẽ tiếp tục học nữa, Bạch Lộ cảm thấy địa điểm đó là nơi Lương Phi Phàm quen thuộc, cô tiếp tục ở lại nơi đó cũng giống như luôn luôn trong tầm mắt của anh. Rốt cuộc phải đi đến nơi nào mới có thể cùng anh đoạn tuyệt quan hệ? Bạch Lộ vuốt ve điện thoại, chợt nhớ tới mẹ mình đang ở thành phố A. Trên thế giới này, cô chỉ còn lại một mình bà là người thân, Bạch Lộ càng cảm thấy thêm cô đơn cùng bất lực. Nếu cô đi cũng phải dẫn theo mẹ, chỉ là đi đến nơi nào? Nơi nào có thể thoát khỏi sự kiểm soát của anh? Cô biết, chính mình không cần làm gì, tự anh cũng sẽ tìm tới. Vừa mới đây thôi, anh và cô vẫn dây dưa không dứt. Bạch Lộ không chịu nhượng bộ nửa bước, mà Lương Phi Phàm lại càng không vì thế mà từ bỏ nhưng anh sẽ không tiếp tục nói về vấn đề này nữa. Bởi vì anh biết rõ tính cách của cô, nếu tiếp tục cưỡng ép Bạch Lộ nhất định sẽ làm ra chuyện cá chết lưới rách. Cách đó không xa, một chiếc xe màu đen ẩn mình trong bóng tối. Đèn xe chợt lóe lên giữa đêm đen mang trên mình một vẻ đầy hứa hẹn. Tài xế phía trước thông qua kính chiếu hậu nhìn người đàn ông ở phía sau. Anh im lặng hút thuốc, đã châm tới điếu cuối lúc nào không hay. Ánh mắt nặng nề lộ rõ tơ máu, ánh mắt thủy chung nhìn về phía trước, nơi đó có bóng dáng như ẩn như hiện. Có thể ví von như, anh hiện tại đang nhìn toàn bộ thế giới, đáy mắt ẩn nhẫn, bất luận là vì cái gì đều sẽ vì người này mà đau lòng. Tài xế trầm ngâm một lát, mở miệng hỏi:"Lương tổng, chúng ta có đi theo cô ấy hay không?" "Không cần." Gạt tàn thuốc, tro xám vươn lên ngón tay, cánh tay Lương Phi Phàm hơi run lên, anh rũ mắt nhìn mới phát hiện thì ra đíếu thuốc đã tàn gần hết. Anh mở cửa, bước xuống xe vứt đầu lọc thuốc đi, lên tiếng phân phó tài xế: "Lái xe đi đi, tôi sẽ tự mình trở về." Bạch Lộ lang thang không có mục tiêu đi ở trên đường nhỏ, ánh đèn nhàn nhạt phủ xuống mặt đường, đem bóng dáng của cô phóng ra thật lớn. Cô cầm di động thầm nghĩ. Giờ này chắc là ở thành phố A hẳn đang là buổi chiều? Có lẽ, cô nên gọi điện cho Sở Úy Dạ. Thành phố A... cô đã không thể tìm thấy người thứ hai có thể giúp cô, nhưng cô cũng không định sẽ ở lại Anh quốc. Cô không thể ở lại nơi này nổi nữa, càng không nghĩ đến sẽ đi tìm Buck, đó là bạn của Lương Phi Phàm, Bạch Lộ biết, cho dù bây giờ mình có làm cái gì đi nữa cũng đều là phí công, tuy nhiên sự kiên trì đó sẽ làm cho cõi lòng của cô cảm thấy thoải mái một chút. Nhưng gọi điện cho Sở Úy Dạ, cô lại do dự. Rốt cuộc có nên hay không? Tìm Sở Úy Dạ hỗ trợ, đồng nghĩa với việc đầu hàng anh ta, vốn dĩ Sở Úy Dạ trước giờ đối với cô luôn luôn có loại ý nghĩ đó..., lúc trước cự tuyệt anh, bây giờ lại tìm anh giúp đỡ... Bạch Lộ cắn môi, rốt cuộc vẫn không làm được, suy nghĩ ích kỉ này khiến cô cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình. Màn hình di động sáng lên rồi lại tắt, cuối cùng Bạch Lộ vẫn là đem cất đi. Cô sẽ không gọi. Trước hết vẫn là nên chuẩn bị thật tốt, tự mình trở về thành phố A gặp mẹ rồi nói tiếp. Luôn vẫn hướng về phía trước chưa hề quay đầu, Bạch Lộ hoàn toàn không phát giác ra có người theo sau. Kỳ thật, cách đó không xa cũng có một bóng người kéo dài trên mặt đường, người nọ giống như cô, mang theo cô đơn mà cất bước. Điểm khác nhau giữa hai người có lẽ là người phía sau ánh mắt luôn hướng về người phía trước, luôn dõi theo bước chân cô. Thế giới này lớn như thế, anh sợ quay người lại liền sẽ không tìm thấy em, đáp ứng em rồi, không đi theo em, nhưng anh trước sau không thể nào đáp ứng chính mình làm như thế.Bạch Lộ cũng không phải rất quen thuộc đường phố ở Anh, đặc biệt là nơi này, cô chưa hề tới lần nào. Vào buổi tối một chiếc xe đều không có, cô đi một đoạn đường dài liền cảm thấy mệt, lúc này trời đã gần sáng, chẳng lẽ cô định ở nơi này chờ hừng đông rồi đón xe sao? Cái loại cảm giác cô độc này, giống như là thủy triều, từng đợt từng đợt đánh tới. Cảm giác thật bất lực, cũng sẽ không bởi vì bất lực mà có vẻ càng rõ ràng là... Rốt cuộc vẫn là đi đến trước này, mấy ngày nay chịu đựng, đại khái chính là như vậy. Cô cái gì cũng không mang theo, đi ra khỏi nơi đó, về sau có thể tùy ý bước đi trên con đường tương lai của mình, bước tới một bước, thế nhưng tại sao cô lại cảm thấy đau lòng, muốn khóc... Cái tên của người ấy đã khắc sâu lên trái tim mình, giống như không bao giờ có thể xóa nhòa đi. Lý trí nếu không làm chủ cô biết chính mình sẽ mất khống chế, giống như hiện tại vậy... Phi Phàm, Lương Phi Phàm... Hai mắt Bạch Lộ nóng hổi, không nhịn được nước mắt thi nhau rơi xuống. Cước bộ cô chậm dần rồi ngừng hẳn. - ----- Người đi phía trước mình đột ngột dừng lại, Lương Phi Phàm cũng dừng theo, có chút bối rối đứng nép sang một bên lẩn trốn. May mắn thay con đường này có rất nhiều cánh đồng giống nước Pháp, thân cây cổ thụ to lớn vừa vặn có thể che khuất anh. Lương Phi Phàm ẩn nấp trong chốc lát, sau đó mới cẩn thận ló đầu ra phát hiện tự bao giờ Bạch Lộ đã ngồi xổm bên vệ đường, đôi tay gắt gao nắm chặt cái bậc thang bên chân đường, mi mắt rủ xuống, không biết là đang suy nghĩ điều gì. Không sai biệt lắm khoảng cách là một trăm mét, hơn phân nửa thời gian này, có một tầng hơi mỏng sương mù trong không khí, Lương Phi Phàm cảm giác được người đang ngồi xổm bên kia, dường như đang bị sương mù nuốt chửng, thật bi thương. Cô đang đau khổ điều gì? Cô chắc hẳn đang rất đau khổ, vừa rồi anh rõ ràng thấy được nước mắt của Bạch Lộ, trong đầu nhớ lại giọng nói khàn khàn của cô, Phi Phàm cảm thấy thật đau lòng. Anh muốn tiến lên, duỗi tay đem lấy cô ôm vào lòng ngực, thế nhưng lòng bàn chân giống như mắc phải đinh, không có cách nào nhúc nhích. Cuộc đời anh lần đầu tiên cảm thấy bước một bước chân thôi mà khó khăn như thế. Thực xin lỗi! Anh ở trong lòng thầm nói, ánh mắt thâm thúy ẩn nấp phía sau thân cổ thụ, nhìn bóng dáng cách đó không xa... Sau một lát, anh lấy di động nhấn một loạt dãy số, lưu loát nói tiếng Anh: "Đưa đến đây một chiếc xe, phải là xe taxi, địa điểm là... Tiểu... Lộ..." Có lẽ là do không gian xung quanh quá mức yên tĩnh. Bạch Lộ ngồi xổm tại nơi đó,hô hấp khá nhẹ nhàng, chậm chạp, kỳ thật là đang cố gắng khắc chế chính mình. Bởi vì sợ rằng mạnh mẽ hô hấp sẽ phá tan đi phần kiên trì cuối cùng của bản thân, hốc mắt ướt át, cổ họng giống như sắp phun ra một ngụm máu, sơ suất một chút có thể sẽ vô ý nhổ ra bất cứ lúc nào. Giống như một con sâu ngã vào trong mạng nhện, mặc kệ giãy dụa như thế nào cũng không thoát ra được, càng bị trói chặt chẽ - sống không được, chết cũng không xong. Vẫn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng nước mắt lại rơi xuống, từng giọt từng giọt rớt trên mu bàn tay cô, ấm nóng. Cổ họng cô có cảm giác chua xót, dường như đang bành trướng ra. Tuy nhiên, Bạch Lộ đều đã nhẫn không nổi nữa. Cô cắn môi, lặng lẽ khóc, cảm giác nghèn nghẹn giống như là đang nức nở sau cùng là biến thành gào khóc. Đèn đường ở phía đối diện sáng lấp lánh tựa như đôi mắt của người đang chăm chăm nhìn cô, Bạch Lộ cảm thấy thật khó chịu, huyệt thái dương giật một cái, đại não như trì trệ, cô sợ cho dù ngồi xổm cũng sẽ không khống chế được té ngã. Chỉ có thể cố gắng đưa tay nắm chặt bậc thang bên đường, bởi vì dùng sức quá mức, móng tay đều bị gãy đi phân nửa, tuy nhiên Bạch Lộ không hề cảm thấy đau. Bàn tay Lương Phi Phàm nắm chặt thành nắm đấm. Anh nặng nề đánh lên gốc cổ thụ, cánh môi khẽ mấp máy, đứng ở khoảng cách một trăm mét mình người con gái mình yêu thương người xổm bên đường khóc không thành tiếng. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy mình thật vô dụng. Đôi mắt thâm thúy hằn lên tia máu, đồng tử anh co rút, nhìn cô khóc thế nhưng trước sau chưa hề bước thêm một bước nào. Dưới bầu trời đen nhánh ở đất nước xa xôi này, hai người tách nhau ra, giờ phút này, trong lòng đều chỉ có một niệm tưởng... Trước nay lại chưa hề biết, thì ra yêu một người sẽ đau khổ giống như thế. Bao nhiêu thân mật, bao nhiêu ân ái đến lúc chia xa sẽ đớn đau bấy nhiêu lần. Giống như là có người đang cầm dao, ngắm ngay tâm điểm dùng sức đâm vào, hơn nữa thậm chí còn cảm thấy chưa đủ thống khoái, ở miệng vết thương xung quanh cũng ra sức cào xé... Hai mươi phút sau, xe tới, Bạch Lộ thấy nơi xa xa trước mắt thật chói,cô cố sức mà híp mắt, căn bản không tưởng tượng nổi nơi này sẽ xuất hiện xe taxi. Nhưng bây giờ cô đã quá mệt mỏi, cũng không thể nghĩ nhiều, cố sức đưa tay vẫy xe, rời đi. Nửa tiếng sau, Lương Phi Phàm vẫn như cũ đứng ở nơi xa, một tay chống thân cây, tay còn lại cầm điếu thuốc. Dưới chân anh đã có vô số tàn thuốc lá rơi vươn vãi, Phi Phàm đứng như thế cũng đã nửa tiếng, hút hết cả một gói thuốc. Thời điểm di động vang lên, anh có chút hoảng hốt, ngây người nửa ngày mới biết là di động của mình reo, chấp nhận cuộc gọi, Lương Phi Phàm khẽ nói: "Tìm người đi theo quan sát cô ấy..."
|
Chương 214
Edit: Quỳnh
Beta: Huyền Phương
Gác máy. Anh đem nửa điếu thuốc còn trên tay dùng sức mà hút hai ngụm rồi bóp nát ném ở trên đường, sau đó xoay người rời đi.
Cách nhau xa 30 phút, phương hướng hai người đi lại trái ngược như cũ.
Hai ngày sau.
“Bạch lộ, tôi có thể cho phép em xin nghỉ mấy ngày để đi xử lý chuyện tình của mình, kỳ thật thành tích của em rất tốt cho nên không cần phải tạm nghỉ học, cơ hội như vậy rất khó được, lần này để mất, về sau khẳng định sẽ hối tiếc, em biết không?”.
Giáo sư ở Anh quốc của Bạch Lộ sau khi nhận được thư tạm nghỉ học của cô thì tự mình bác bỏ, hơn nữa còn khuyên cô: “Trước giờ thầy vẫn luôn xem trọng em, em chỉ cần tốt nghiệp rồi về nước tìm một công ty để làm việc là không thành vấn đề, hy vọng em ở tương lai có thể dấy lên một luồng gió mới trong giới thiết kế kiến trúc.”
Bạch lộ nắm chặt tay, kì thực lúc viết thư để xin tạm nghỉ học, trong lòng cô cũng rất là do dự.
Như thiết kế sư lừng danh này nói thì tiền đồ sau này của mình là vô lượng, nếu như để mất cơ hội lần này thì quá mức đáng tiếc, nhưng là…… Cô còn muốn tiếp tục lưu lại nơi này sao? Nếu lưu lại nơi này, cũng tương đương là ở dưới mí mắt của Lương Phi Phàm, chỉ nghĩ như vậy thôi cô liền đã không muốn lưu lại nhưng như vậy thì tính sao chứ. Kì thật chỉ cần anh muốn thì cô sợ chính mình có chạy tới chân trời góc bể vẫn như cũ ở dưới mí mắt của anh đi.
“......Trở về đi, thầy cho em 2 ngày để suy nghĩ thật kĩ, đến lúc đó nếu em vẫn còn muốn tạm nghỉ học, thầy sẽ không ngăn em nữa.”
Đây là lời cuối cùng mà giáo sư nói với cô, rốt cuộc Bạch Lộ cũng không có nhắc lại chuyện tạm xin nghỉ học nữa, bởi lẽ trong lòng cô cũng có một phần do dự.
Suy đi tính lại hẳn là cô nên về nhà mẹ một chuyến rồi hãy quyết định sau, dù sao cô cũng được nghĩ mấy ngày phép
Thời điểm lúc bước đi, lại vừa khéo đụng phải Demon, hai người cũng có một đoạn thời gian không có gặp mặt, nam sinh ở nước ngoài đều tương đối nhiệt tình, liền tính là lúc trước bị cự tuyệt thì sự nhiệt tình đó cũng sẽ không thay đổi bao nhiêu, cho nên khi Demon thấy Bạch Lộ thì vẫn là rất vui vẻ và cho rằng cô vừa đi học về
Bạch lộ lắc đầu: “Tôi chuẩn bị về thành phố A một chuyến, có lẽ……3 ngày sau mới quay về đây
“…… Có lẽ?”
Demon có chút không hiểu nhíu mày: “Tiếng Trung của mấy cô từ “có lẽ” này chẳng phải là không có khả năng sao? Chẳng lẽ 50% có thể là cô không trở lại?....No! cô đang suy nghĩ cái gì đây? Sao có thể không trở lại được chứ, cơ hội như vậy rất khó được, cô vì cái gì muốn từ bỏ? Là tôi cho cô áp lực quá lớn sao? Tôi có thể cùng cô làm bạn tốt với nhau mà, chỉ là bạn tốt, bạn tốt……”
Bạch lộ bị dáng vẻ khẩn trương của anh ta chọc cho bật cười, “ Không phải bởi vì anh đâu…… Bất quá, cảm ơn anh Demon ”.........“Cái gì?”
Bạch lộ nhếch môi cười, nhưng cái gì cũng không nói, trong lòng lại nghĩ: “Bởi vì bộ dáng hiện tại của anh làm tôi đột nhiên biết được, kỳ thật trên thế giới không chỉ có tình yêu, còn có bạn bè, tình thân nữa, nếu cứ mãi tránh né thì vĩnh viễn đều không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì, vậy thì cô không phải tránh né nữa.”
……
Khi Bạch lộ trở lại thành phố A thì đã là buổi chiều ngày thứ ba, thành phố A đã đi vào cuối mùa thu, cô ra đến cửa sân bay thì trời lại bắt đầu mưa tí tách
Tìm một chiếc xe taxi, rồi cô nói với tài xế địa chỉ bệnh viện mà mẹ mình đang ở, cô rời đi đã 5 tháng nhưng kỳ thật nơi đây không có thay đổi bao nhiêu hết nhưng không biết vì cái gì cô lại thấy thương cảm.
Từ sân bay đến bệnh viện phải đi qua đường cao tốc, nhìn hai bên đường thật nhiều cây mà cô không biết tên, lá cây đều xòe ra hơn phân nửa, liền tính không có rớt, cũng là đung đưa rồi lắc lắc, phảng phất như giây tiếp theo nó sẽ rơi xuống mặt đất vậy, sẽ bị nước mưa tẩm ướt, sau đó hư thối ở trong bùn đất.
Bạch lộ bỗng nhiên nhớ tới một câu —— lá rời đi cây thì gió lại đuổi theo, chỉ là nhánh cây không giữ được lá lại thôi
……
Kỳ thật ai cũng biết, cây không giữ được lá, lá chỉ dừng lại ở nhánh cây một đoạn thời gian, rốt cuộc nó vẫn sẽ rơi xuống, như vậy đã nói lên nó không hề thuộc về cây, mà nó cùng với gió cũng chỉ là gặp thoáng qua, lá và cây chân chính thuộc sở hữu là của đất
Lá rụng về cội.
Người, có hay không cũng là như thế này?
Cả đời này, có quá nhiều lựa chọn, kỳ thật ai cũng đều có một con đường để đi là chỉ không biết sẽ đi về đâu mà thôi
……
Tần Trân Hi thương thế khôi phục rất tốt nhưng lúc trước não bộ bị chấn động mạnh, cho nên ở lại bệnh viện để theo dõi vài tháng, chủ yếu vẫn là bởi vì chổ cô ở cách bệnh viện thành phố A quá xa, Lương Phi Phàm sợ cô phiền toái liền phân phó bác sĩ, làm cô ở bệnh viện một đoạn thời gian, chờ đến tình huống hoàn toàn xác định không ngại, lại xuất viện.
Bạch lộ đã 5 tháng không trở về bệnh viện để thăm Tần Trân Hi.
Đứng ở cửa phòng bệnh nhìn thấy bóng dáng Tần Trân Hi, hốc mắt Bạch Lộ một trận ướt át, Mẹ khôi phục thực tốt, tinh thần cũng thực tốt, cô liền mở miệng kêu một tiếng, “Mẹ, con đã trở về……”
Tần Trân Hi đang chỉnh quần áo động tác dừng lại một chút, không dám tin tưởng mà quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy con gái mình đứng ở cửa, ngoài ý muốn, “Bạch lộ? Con……Con sao lại thế này?. Con không phải đang ở Anh quốc sao?”
Bạch Lộ hít hít cái mũi, tiến lên kéo tay mẹ mình,: “Con nhớ mẹ a, cho nên trở về xem mẹ thế nào”. Nhìn mẹ thu thập quần áo, Bạch Lộ liền nói: “…… Ân, con biết mẹ hôm nay được xuất viện, cho nên liền xin giáo sư xin nghỉ ba ngày
Tần Trân Hi thở dài: “Đứa nhỏ ngốc này, mẹ không phải rất tốt sao? Trong khoảng thời gian này mẹ khôi phục rất tốt, con đừng xin nghỉ mà ở lại đây, bên kia chương trình học không phải đều rất quan trọng sao? Xin nghỉ không tốt.”
“Mẹ, con nhớ người a”
“……”
Tần Trân Hi ánh mắt mềm mại, nguyên bản b là phụ nữ tính tình rất là thanh lãnh, bất quá đã trải qua một lần sinh tử, đối với rất nhiều chuyện đều sẽ có cái nhìn không giống nhau, đối với thân nhân duy nhất của mình tự nhiên so với trước kia càng quý trọng hơn.
Bà duỗi tay, đem Bạch Lộ ôm vào trong lòng ngực, bàn tay nhẹ nhàng mà vỗ vỗ: “Chịu cái gì ủy khuất rồi sao? Nhìn dáng vẻ của con rất tiều tụy, không giống như là trở về giúp mẹ xuất viện, nói với mẹ, con làm sao vậy?”
Trong khoảng thời gian này ở bệnh viện, cũng không phải không có khả năng nhìn thấy tin tức, Tần Trân Hi trong lòng quả thực biết, chỉ là Lương Phi Phàm ngẫu nhiên lại đây một chuyến, cũng sẽ không cùng Bà nhắc tới những cái sự tình đó, Bà coi như cái gì cũng không biết.
Đối với sự tình của con gái, Bà từ trước đến nay đều là thái độ này, không nói, tự nhiên sẽ có cách xử lý, Bà cũng không miễn cưỡng.
Chính là hiện tại con gái đột nhiên đã trở lại, bag liền biết, tình huống hẳn là không tốt
Bạch Lộ ở trong lòng ngực của Bà lắc đầu, tiếng nói lại có chút nghẹn ngào, “…… Không có, con không có……”
“…… Bạch lộ.”
Giọng nói rơi xuống, Tần Trân Hi lại bỗng nhiên đẩy đẩy thân thể Bạch Lộ, bà đánh gãy lời nói của Bạch Lộ, ánh mắt xuyên thấu qua Bạch Lộ, nhìn Lương Phi Phàm đứng ở ngoài cửa, khéo léo mà cười cười, rồi nói: “… Phi Phàm tới”
Thân mình Bạch Lộ cứng đờ, có chút không được tự nhiên mà buông lỏng Tần Trân Hi ra, dừng một chút rồi mới chậm rãi xoay người sang chỗ khác.
Cô cho rằng mẹ cái gì cũng không biết cho nên cũng không nghĩ ở trước mặt mẹ biểu hiện cái gì. Thân thể của bà vừa mới vừa khang phục, Bạch Lộ không nghĩ làm bà vì chính mình mà lo lắng.
“Phi Phàm, vào đi.”
Tần Trân Hi hướng về phía Lương Phi Phàm chào hỏi.
Bạch Lộ đáy mắt hiện lên một tia kháng cự, bị Lương Phi Phàm thu hết vào đáy mắt, trong lúc nhất thời trái tim quặn đau, ngũ quan thâm thúy của anh không hề có biểu lộ gì, chỉ là nói với Tần Trân Hi: “Con biết Bạch Lộ lại đây, muốn tìm cô ấy nói mấy câu.”
Tần Trân Hi trong lòng biết rõ ràng hai đứa nhỏ là có chuyện mâu thuẫn. Bà đại khái cũng biết là chuyện như thế nào. Chỉ là nhân phẩm Lương Phi Phàm bà xem ở trong mắt, người đàn ông này là một người rất có trách nhiệm, Bạch Lộ không ở này 5 tháng rồi, anh cũng xem bà như là trưởng bối mà chiếu cố, đường đường là người thừa kế Lương Thị, Bà có tài đức gì? Liền tính trên lưng đeo rất nhiều ân oán thì bà cũng hoàn toàn không muốn đem bi kịch của thế hệ trước đè lên con cháu.
Cho nên, Tần trân hi, người phụ nữ ôn nhu uyển chuyển, này vẫn luôn đều có thể thông cảm. Như là hiện tại bà cũng có thể thông cảm Bạch Lộ.
“Đi đi Bạch Lộ, đồ vật để mẹ thu thập xong rồi ở chỗ này chờ con, con cùng Phi Phàm đi ra ngoài trò chuyện đi.”
Bạch Lộ cũng không nghĩ làm trò trước mặt mẹ nữa, cùng Lương Phi Phàm nói gì đó, cô gật gật đầu, đi theo Lương Phi Phàm ra ngoài.
Lương Phi Phàm mang theo cô trực tiếp tới chổ bãi đỗ xe, anh mở cửa xe rồi ngồi ở ghế phụ, xoay người, kêu cô lên xe.
Bạch Lộ do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn nghe lời lên xe, mặc kệ anh đối với chính mình nói cái gì, cô cũng có chuyện muốn cùng anh nói cho rõ ràng.
Kỳ thật chỗ sâu nhất dưới đáy lòng cô người đàn ông này vẫn là người cô tín nhiệm, cho nên đơn độc ở trên xe cùng anh, trong lòng cô không thoải mái nhưng không có bất luận cảm giác khủng hoảng gì cả.
Lương phi phàm đi vòng qua ngồi vào trong xe, hắn cũng không có khởi động xe, thời điểm đóng cửa xe cũng lặng yên không có tiếng động, không gian im lặng và nhỏ hẹp ở bên trong xe nháy mắt liền che kín hơi thở của hai người. Như thế lại làm Lương Phi Phàm tham luyến bởi vì anh cảm thấy, giờ khắc này cô gần anh như thế, cơ hồ anh có thể ngửi được mùi thơm trên cơ thể của cô, làm cho thân thể chính mình ngo ngoe rục rịch.
Bạch Lộ ngồi bên cạnh anh thân thể vẫn luôn căng thẳng, cô không có ngẩng đầu, đôi tay gác ở đầu gối, mười ngón tay khoanh ở cùng nhau.
Lương Phi Phàm quay mặt nhìn cô, nhìn ra cô không được tự nhiên, những cảm giác mâu thuẫn đều ở quanh thân của cô. Anh thở dài nhịn xuống dục vọng, muốn tiến lên đem cô ôm vào trong lòng ngực nhưng anh cũng biết chính mình hiện tại không thể, chỉ có thể liều mạng mà khắc chế bản thân.
Anh lên tiếng trước: “Khi nào trở về?”
Bạch lộ kéo kéo khóe miệng, không có cảm xúc gì mà trả lời anh: “Anh không phải vẫn luôn biết sao? Còn cố hỏi?”
Lương Phi Phàm đáy mắt hiện lên một tia chật vật, đại khái trên toàn thế giới cũng chỉ có một cô gái là cô dám dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với anh.
“Bạch lộ, anh muốn hảo hảo cùng em nói chuyện một chút. Có lẽ về sau đều không có cơ hội, lần này, có thể hay không đem sự bén nhọn trên người đều thu hồi lại, chẳng lẽ những chuyện chúng ta đã từng trải qua đều không đủ để làm em có thể tâm bình khí hòa cùng anh nói chuyện sao?”.
|