Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu
|
|
Chương 256
“Lương tổng, anh muốn nói cho tôi rằng hôn nhân của anh không hạnh phúc sao?”
Bạch Lộ ngược lại rất bình tĩnh, nhẹ nhàng hít một hơi: “Thật ra thì anh không cần nói tôi cũng biết, biểu hiện hôm nay của Diệp Lan như vậy, nếu như cô ta là một người vợ được anh sủng ái thì sẽ không xông đến đánh mắng tôi không giữ hình tượng như vậy, tới chỉ vì hả giận cho mình, cô ta ở bên anh không được chú ý cho nên chỉ có thể phát tiết lên tôi. Tôi đều hiểu, nhưng như vậy thì sao? Cô ta là vợ của anh, tôi sẽ không cùng anh chung một chỗ, bởi vì giống như anh vừa nói, hơn một năm trước anh đã đánh mất tôi rồi.”
Cô gồng tay, từng chút từng chút rời khỏi tay Lương Phi Phàm đang nắm cổ tay mình, mắt nhìn thẳng vào anh không chớp, bỗng nhiên nhếch mép một cái, đối với anh là một nụ cười dễ hiểu nhưng lại khiến lòng anh rối hoảng…
“Ngày tôi tới thành phố C này, tôi ở trên máy bay có xem một bộ phim, trong đó có một lời thoại khiến tôi đầy cảm xúc, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.”
Tay Bạch Lộ từ từ tuột xuôi xuống cánh tay Lương Phi Phàm, cuối cùng chạm vào bàn tay anh. Từ sau khi tách ra đây là lần đầu tiên cô chủ động nắm tay anh, trái tim Lương Phi Phàm đột nhiên đập thình thịch căng thẳng, mắt nhìn cô nóng bỏng.
“Câu thoại kia nói như này… Thời gian sẽ dạy chúng ta rất nhiều thứ, có thứ chúng ta từng nghĩ là không có, sau đó mới phát hiện nó quả thật có tồn tại, có thứ chúng ta rất tin tưởng không chút nghi ngờ, sau đó mới hiểu được căn bản chưa từng có.”
Mắt Lương Phi Phàm tối sầm lại, mi mắt hơi nheo lại, trong lòng có chút hốt hoảng: “Em không cần nói với anh, cái gì mà có với không có, cũng chỉ là phim mà thôi.”
“Có thể là trong phim nhưng lại đánh động lòng người, cũng bởi vì phim hay tiểu thuyết hẳn có tồn tại trong cuộc sống.”
Bạch Lộ nắm lấy tay anh, từ từ giơ lên, nói: “Lương Phi Phàm, tôi không muốn lằng nhằng với anh nữa, bây giờ tôi muốn nói rõ ràng với anh. Từ nước Anh trở về tôi quyết định tới thành phố C là ví tránh anh ở thành phố A, nhưng tôi biết tôi không thể tránh anh mãi, một ngày nào đó hẳn anh sẽ biết. Chẳng qua tôi không ngờ được chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy khiến tôi có chút rối loạn. Nhưng có mấy lời tôi vẫn muốn nói với anh, tôi đã từng cho là không có anh tôi sẽ không cách nào sống được, bây giờ tôi đã dùng một năm để biết thật ra cũng chưa chắc là như vậy, đối với anh mà nói chắc là cũng như vậy. Không cần phải nói với tôi năm đó anh không có lựa chọn nào khác, tôi biết anh không có lựa chọn nào khác nhưng tôi không thể chấp nhận, tôi có nguyên tắc của tôi. Là tôi ích kỷ nhưng còn anh thì sao? Anh cũng ích kỷ không phải sao? Có một số việc xảy ra chính là xảy ra.”
Cô bỗng nhiên buông lỏng tay anh, từ từ nói: “Hơn một năm trước chúng ta đã buông tay nhau ra, bây giờ không cần miễn cưỡng nắm lấy tay nhau nữa. Trên thế giới này không phải chuyện gì, người nào cũng có thể sau khi vòng vo một vòng lại trở lại trong lòng nhau.”
“Để cho tôi an tâm làm việc, có được không? Chúng ta lấy quan hệ đối tác để hoàn thành dự án này…”
“Sau đó thì sao?”
Lương Phi Phàm mím môi thật chặt gương mặt trong phút chốc trở nên lạnh lùng, anh lên tiếng ngắt lời Bạch Lộ.
“Sau đó là tới chết già cũng không lui tới với nhau? Em cảm thấy anh sẽ đồng ý?”
“Anh không đồng ý thì tôi phải đi theo anh sao? Loại chuyện này không cần anh đồng ý hay không, tôi đồng ý là được!” Bạch Lộ cảm thấy đàn ông thật đúng có lúc bất chấp lý lẽ!
Cô muốn ôn hòa nói chuyện rõ ràng với anh, nhưng bây giờ cô cảm thấy mình đã sai, người đàn ông bá đạo chuyên chế này có khi nào trao đổi được? Nhất định luôn khăng khăng làm theo ý mình!
“Phim em xem là thứ gì, lời thoại kia là thứ gì mà em mang ra nói với anh? Bạch Lộ, bây giờ anh cho em biết rõ, đừng nói em trở về thành phố C, cho dù anh ở nước Anh, nước Pháp, nước Mỹ… hay chân trời góc biển nào đều được, cho tới bây giờ anh đều không nghĩ buông em. Hôn nhân của anh cùng Diệp Lan hẳn em ũng biết, 80% vì Lương thị, còn 20% là vì cha anh. Hơn một năm trước Diệp Tử Kiệt nắm trong tay chứng cứ bất lợi về cha anh, anh không thể nào nhìn cha anh chết trong tay hắn mà không ra tay. Anh kết hôn với Diệp lan hơn một năm qua cho tới bây giờ anh đều không chạm vào cô ta, hôm nay cô ta dám đánh em anh nhất định sẽ không tha cho cô ta. Em muốn gì anh cũng có thể cho em, vấn đề là thời gian mà thôi, cho anh thêm một chút thời gian không được sao? Không bao lâu anh nhất định sẽ ly dị với cô ta, anh sẽ tái giá với em…”
“Anh muốn kết hôn liền cuois tôi, muốn kết hôn người khác liền cưới người khác, quay đầu một cái chính là một người đàn ông tam hôn, anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi còn nguyện ý gả cho anh? Nực cười!”
Bạch Lộ chợt đẩy người đàn ông phía trước ra, cười lạnh một tiếng, nếu không cách nào nói chuyện thì cũng không nên tiếp tục, nói nữa nhất định vẫn là đàn gảy tai trâu!
Xoay người, cầm lấy áo của Hàn CHấn Đông trên bàn, Bạch Lộ bước nhanh rời khỏi phòng họp.
Lương Phi Phàm vừa mới chuẩn bị đuổi theo thì điện thoại reo vang, anh nhìn dãy số gọi đến, cau mày vừa nhìn Bạch Lộ vào phòng làm việc của mình vừa bấm nghe: “Chuyện gì?”
|
Chương 257
Là Quan Triều gọi, giọng rất nghiêm túc: “Lương tổng, Diệp Lan đang ở thành phố C, có điều Diệp Tử Kiệt cũng tới thành phố C. Tôi đã nhờ cảnh sát ở thành phố C, có người đặc biệt để ý tới Diệp Lan, hẳn Diệp Tử Kiệt bên kia có tin tức gì đó nên đã đi suốt đêm tới thành phố C đưa Diệp Lan về, bây giờ hai cha con bọn họ đang trên đường trở về thành phố A. Còn có, hạng mục Độ Giả thôn có chút tài liệu xảy ra vấn đề, hẳn có liên quan tới Diệp Tử Kiệt.”
Ánh mắt Lương Phi Phàm trầm trầm, ngón tay thon dài khẽ miết theo cánh cửa, môi cong lên một nụ cười lạnh: “Diệp Tử Kiệt con hồ ly này, bây giờ còn có thời gian để ý đến ta sao?”
“Lương tổng, còn một chuyện khác, chứng cứ tìm hơn một năm vẫn chưa tìm ra được.” Quan Triều trầm ngâm một chút mới dè dặt hỏi: “Vậy bây giờ… vẫn chuẩn bị ra tay với Diệp gia sao? Tôi sợ lúc đó có vấn đề gì xảy ra khiến chúng ta thất bại trong gang tấc.”
Diệp Tử Kiệt đúng là một con cáo già, năm đó sau khi Lương Phi Phàm cùng Diệp Lan kết hôn hắn đồng ý giao chứng cứ về Lương Kiếm Nam ra, mà hắn cũng đúng là đã lấy ra, có điều rốt cuộc hắn vẫn đề phòng. Lương Phi Phàm sau khi nhận lấy đã cho người kiểm tra qua, đó không phải là bản gốc mà chỉ là bản sao chép, cho nên bản ốc nhất định còn ở trong tay hắn.
Lương Phi Phàm nhéo nhéo sống mũi, cau mày nói: “Trước tiên cứ chờ đã.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Lương Phi Phàm đốt cho mình một điếu thuốc, thả ra thả vô một đám mây mù, chốc lát sau anh mới lần nữa cầm điện thoại gọi điện cho Sở Úy Dạ.
Bạch Lộ cảm thấy Ôn Chiêu Nhân người này thật quá không đáng tin cậy, nói hội nghị diễn ra sớm một chút nhưng vẫn tổ chức đúng 2 giờ, cô vì không muốn đến muộn ngay cả cơm cũng chưa ăn, trong lòng thật một bụng lửa.
Có điều trước 2 giờ Bạch Lộ không tìm được Ôn Chiêu Nhân, lửa giận đầy bụng chỉ có thể nhịn, đến khi hội nghị bắt đầu lúc 2 giờ cô mới gặp được Ôn Chiêu Nhân, ánh mắt kia nhọn như dao, hận không thể đâm được mấy cái lỗ vào mặt Ôn Chiêu Nhân.
“Ôn tổng, không phải ngài nói hội nghị tổ chức sớm một giờ sao? Bây giờ là thế nào?”
Ôn Chiêu Nhân đã lăn lộn trên giang hồ lâu năm, mặt cười đầy ung dung: “À? Có lẽ buổi trưa tôi buồn ngủ nên hồ đồ, xin lỗi Bạch tổng, khiến cô một chuyến tay không rồi. Chờ chút nữa tôi mời cơm tối, bồi thường cô.”
“...”
Bạch Lộ vừa muốn nói nữa thì người ngồi bên cạnh bỗng nhiên vỗ bả vai cô, cô quay mặt qua liền thấy là Hàn Chấn Đông.
“Bạch tổng, hai bản thiết kế chúng ta cần thống nhất một chút. Cô xem qua đi, nếu như không có vấn đề gì hôm nay tôi muốn đưa Lương tổng xem, tốt nhất là một lần thông qua luôn. Lương tổng vẫn chưa đến, chúng ta xem một chút đi?”
Lương Phi Phàm vẫn chưa có mặt, có điều không phải vừa rồi đã đến sao?
Bạch Lộ nheo mắt lại, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đầu liền quay sang, cái gì mà cuộc họp 2 giờ sẽ họp trước một tiếng, Ôn Chiêu Nhân bây giờ lại ăn nói bừa bãi, nói gì mà buồn ngủ nên hồ đồ, rõ ràng là đang nói vớ vẩn.
Vừa rồi Lương Phi Phàm còn đến đúng lúc như vậy, bây giờ người lại không có ở đây, phỏng đoán chuyện này đều do anh ta làm ra!
Bạch Lộ lửa giận đùng đùng, thiêu đốt khiến dạ dày cô có chút đau, sắc mặt cũng dần tái nhợt không ít.
Hơn một năm qua ở nước Anh, cô có lúc vì hoàn thành thiết kế mà thường xuyên quên ăn cơm khiến cho dạ dày hư hại, bây giờ nếu như đói quá quả thật sẽ bị đau dạ dày.
Có điều phòng làm việc của cô có thuốc đau dạ dày, hơn nữa bây giờ cũng không phải đau không chịu đựng được, Bạch Lộ suy nghĩ, công việc là trên hết đi, món nợ này của Ôn Chiêu Nhân cô sớm muộn phải tính toán với anh ta cho rõ ràng.
“Được, tôi xem một chút, không có vấn đề gì thì lát nữa anh cứ giao cho Lương tổng đi.”
Hàn Chấn Đông lấy bản thiết kế ra, Bạch Lộ nghĩ tới điều gì lại xin lỗi, nói: “Đúng rồi, áo khoác của anh tôi còn chưa giặt sạch, chờ tôi giặt sạch hôm khác sẽ đưa cho anh.”
“Không sao, cũng chỉ là mặc một chút sao có thể bị bẩn, ngàn vạn lần không cần phải câu lệ quá.”
“Được.”
Bạch Lộ cúi đầu chăm chú nhìn vào bản thiết kế cho nên cô cứ thuận miệng đáp lại một tiếng, nhưng cô không nhìn thấy lúc này ánh mắt Hàn Chấn Đông nhìn cô có chút thất thần.
Cô không nhìn thấy, Ôn Chiêu Nhân ngồi ở đối diện lại thấy rõ ràng.
Nhíu mày, anh tỉnh bơ rũ xuống mi mắt, đầu ngón tay nghịch chiếc bút quý giá, không biết đang nghĩ điều gì mà khóe miệng cong lên một cái, lộ ra nụ cười trên sự đau khổ của người khác.
Bạch Lộ xem qua một chút cảm thấy không có vấn đề gì, thật ra tố chất Hàn Chấn Đông so với mình còn cao hơn, anh ta không giống cô, đã lăn lộn ở trong giới thiết kế, nhận vô số dự án, đã rất có kinh nghiệm, còn cô mới chỉ tốt nghiệp từ SGA, những thứ trong đầu đại khái vẫn chỉ là sách vở. Có điều ý tưởng hai người kết hợp lại, sau khi Hàn Chấn Đông chỉnh sửa lại cho ra một mùi vị khác, ít nhất Bạch Lộ rất hài lòng.
“Tôi thấy rất tốt.” Cô đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp thâm ý khác lạ trong ánh mắt Hàn Chấn Đông.
Trong lòng Bạch Lộ hơi giật mình, có chút lúng túng, vừa quay mặt đi thì cửa bỗng nhiên vang lên tiếng động, có người đi tới, bên cạnh còn có người đứng dậy.
“Lương tổng tới…”
|
Chương 258
Bạch Lộ đang ngoáy bút, nghe vậy trong nháy mắt tay cứng đờ, chiếc bút cũng trong nháy mắt rơi trên mặt đất. Cô theo bản năng cúi người xuống nhặt, Hàn Chấn Đông bên cạnh hành động còn nhanh hơn, cũng khom người xuống, đầu hai người cốp một tiếng, va vào nhau.
“Bạch Lộ, cô không sao chứ?”
Hàn Chấn Đông gọi tên cô, mặt còn đầy vẻ lo lắng.
“...”
Bạch Lộ không cảm thấy đau mấy, có điều hình như Hàn Chấn Đông đối với mình nhiệt tình thái quá, cô ho nhẹ một tiếng, lắc đầu: “Không sao…”
Trong lòng, không biết tại sao, cô có cảm giác chột dạ.
“Trán sưng u một cục rồi, có phải đau lắm không?”
Thật ra khối u kia là khi bị Diệp Lan đánh vô tình khiến cô va vào cửa, có điều Bạch Lộ luôn dùng tóc mái che lại cho nên không ai thấy được, vừa rồi bị va chạm cô theo bản năng đưa tay lên xoa, vừa vặn vén tóc mái lên, góc trán kia quả thật có sưng đỏ một cục.
Mà cục sưng đỏ này hiển nhiên Hàn Chấn Đông cho rằng do mình vừa mới va vào, mặt anh đầy áy náy, còn hết sức lo lắng: “Đi bệnh viện đi. Tôi thấy cô chảy máu rồi, có phải bị làm sao? Tôi chỉ muốn nhặt hộ cô cái bút, Bạch Lộ, tôi…”
“Tôi thật sự không sao.”
Mặc dù Bạch Lộ cũng chỉ bình thường thôi nhưng cũng không phải không bị người theo đuổi, trước kia khi ở nước Anh có một Demon đã khiến cô tương đối nhức đầu, cho nên bây giờ cô luôn có một bóng ma trong lòng đối với những người đàn ông đột nhiên mười phần nhiệt tình với mình.
Cô không biết là, thật ra cho tớ bây giờ cô chưa từng nghĩ tới người đàn ông nào ngoại trừ Lương Phi Phàm.
Bất kể đối phương là ai cũng vậy, dường như cô đều không nghĩ tới, không cho bất kỳ cơ hội phát triển nào.
“Nhưng cô… sắc mặt cũng không tốt lắm.”
“Không sao, tôi chưa ăn cơm trưa, có lẽ dạ dày có chút không thoải mái…”
Bạch Lộ giải thích, ngay phía trên người đàn ông kia bỗng nhiên ngồi xuống, tài liệu trong tay đập hơi mạnh xuống bàn khiết mọi người giật mình có chút kinh ngạc. Bạch Lộ cũng quay lại, chỉ thấy mặt Lương Phi Phàm tối sầm, gương mặt tuấn tú lộ ra mấy phần lạnh lùng khiến không khí trong phòng họp nháy mắt lạnh đi mấy độ.
“Bản thiết kế đâu? Bạch tổng, lấy ra cho tôi xem một chút.” Người đàn ông nói, giọng cũng trầm trầm, còn mang theo mấy phần lạnh lùng và hời hợt.
Có điều Bạch Lộ ngược lại cầu còn không được, tốt nhất anh ta vĩnh viễn lạnh nhạt với mình như vậy cô mới có thể an tâm làm việc.
Anh muốn bản thiết kế phải không?
Bạch Lộ cầm bản vẽ trong tay lên đưa cho trợ lý mang tới.
“Bạch tổng, cô mang tới, thuận tiện giải thích cho tôi một chút.” Ngón tay thon dài của Lương Phi Phàm nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, giọng kia nghe vào giống như là việc công nhưng truyền vào tai Bạch Lộ rõ ràng là có kẻ lấy việc công làm việc tư.
“...”
Bạch Lộ sửng sốt một chút, nhìn về phía Lương Phi Phàm, đôi mắt âm trầm của người đàn ông đối diện cũng đang chăm chú nhìn cô.
Cô từ trong đáy mắt anh nhìn ra mấy phần ưu tư, dường như anh đang tức giận, hơn nữa dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết anh cố ý!
Bạch Lộ mím môi, cau mày rời khỏi tầm mắt dọa người của Lương Phi Phàm. Cô không nhúc nhích, tay vẫn cầm bản thiết kế, trợ lý bên cạnh nghe vậy dĩ nhiên lui về phía sau, toàn bộ mọi người trong phòng họp cũng đang trơ mắt nhìn Bạch Lộ. Lựa giận trong lòng Bạch Lộ càng bùng cháy, dường như đốt cháy dạ dày cô, vốn cả ngày đã không có giọt nước nào vào đã khiến cô rất khó chịu, vào lúc này lửa giận xông tới khiến cô cảm thấy dạ dày vừa đau vừa quặn thắt.
“À, chuyện đó, Bạch tổng, cô mang tới đi, tự mình giải thích cho Lương tổng một chút.”
Thấy hai người ai cũng không chịu nhượng bộ nửa bước, Ôn Chiêu Nhân có chút nhức đầu, hiếm thấy có lúc anh ta lại cũng không muốn xem kịch vui. Rốt cuộc công việc vẫn quan trọng, hai người lại tranh đấu ngoài sáng như vậy, còn trước mặt nhiều người như vậy, anh là chủ LATI có chút khó xử.
Bạch Lộ cũng biết, Lương Phi Phàm mở miệng là cô không tránh khỏi cô không tránh được. Cô tự nói cho mình, công việc là trên hết, bây gờ cô chẳng qua là đang làm việc mà thôi, anh ta muốn tự cô giải thích cho nghe phải không? Như vậy cô liền làm theo là xong!
Siết chặt tài liệu trong tay, Bạch Lộ đứng dậy, thân thể vừa cử động một cái dạ dày lại càng không thoải mái, cô cắn răng chịu đứng đi về phía Lương Phi Phàm.
Có lẽ là do đèn phòng họp quá sáng, Lương Phi Phàm nhìn người phụ nữ đang đi về phía mình cũng thấy được sắc mặt cô có chút tái nhợt, nhưng anh cũng không nghĩ quá nhiều, cho rằng sắc mặt cô ở dưới ánh đèn sáng mới nhợt nhạt như vậy.
Đi đến gần, mũi anh liền ngửi được mùi thơm trên cơ thể cô, cục xương trên cổ họng Lương Phi Phàm lăn một chút, tay cầm bút thoáng xiết chặt. Anh nhích người rời ghế sang bên cạnh một chút, xoay người nói với trợ lý bên cạnh: “Đem ghế Bạch tổng tới đây.”
Bạch Lộ: “...”
Cô có chút nhức đầu, nhìn trợ lý thật sự đi lấy ghế cho mình cô liền vội vàng mở miệng: “Lương tổng, tôi đứng được rồi.”
Những người ngồi đây cơ bản đều là đại diện các đối tác trong dự án, đều tương đối có thân phận. Có chút thân phận trong công ty cơ bản đều đã là lão làng, mỗi người đều tinh anh trong thương trường, có tình cảnh gì là chưa từng thấy qua? Mọi người liếc mắt một cái liền nhận ra… Lương tổng đối với vị Bạch tổng này có chút không bình thường.
…
Bạch Lộ sợ nhất chính là cái nhìn này, nhưng bây giờ người xung quanh ai cũng hứng thú bừng bừng nhìn mình, ánh mắt đều lộ ra cái nhìn loại này.
Trong lòng cô thật sự rất không thoải mái, ngại vì thân phận, lại cũng không thể nổi giận.
Đem bản thiết kế trong tay đặt trước mặt Lương Phi Phàm, cô hít sâu một hơi, cố gắng khống chế giọng của mình: “Lương tổng, thật ra cũng không phức tạp gì, vốn chính là hai bản thiết kế kia chúng tôi kết hợp lại, cá nhân tôi cảm thấy không có vấn đề gì lớn. Lương tổng xem một chút, nếu như ngài cảm thấy có vấn đề gì tôi sẽ giải thích cho ngài một chút.”
“Ngồi xuống!”
Lương Phi Phàm bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay Bạch Lộ, tỏ ý bảo cô ngồi ở bên cạnh mình, trợ lý cũng đã mang ghế tới đặt ở một bên.
Bạch Lộ: “...”
“Lương tổng, anh làm gì?” Bạch Lộ nóng nảy, vốn đang hết sức nhạy cảm, Lương Phi Phàm ở ngay trước mặt mọi người táy máy chân tay như vậy, tim cô đập nhanh hơn, đôi mi nhăn lại, mặt đầy vẻ kháng cự cùng bài xích: “Lương tổng, buông tay!”
“Tôi bảo cô ngồi xuống giải thích cho tôi một chút, cô lo lắng như vậy làm gì?”
|
Chương 259
Lương Phi Phàm đưa ngón tay búng một cái trên bản thiết kế, cau mày nói: “Tôi không có thói quen ngước lên nói chuyện với người khác. Bạch tổng, ngồi xuống được chứ?”
Câu sau của anh căn bản không phải giọng thương lượng, lời vừa dứt liền kéo mạnh tay Bạch Lộ để cho cô ngồi xuống.
Bạch Lộ tức giận khiến dạ dày càng khó chịu hơn, cô giằng mạnh tay lại khiến sắc mặt cô thêm tái nhợt. Cô siết chặt tay hai bên, mi nhíu lại, hít sâu một hơi rồi cứng đơ ngồi xuống.
“Nói đi, nơi này tại sao lại làm thế này? Cô cảm thấy như vậy là hợp lý?” Lương Phi Phàm tay kẹp chiếc bút vòng lên trên bản vẽ một cái.
Thật ra thì Bạch Lộ biết bản thân anh với thiết kế cũng không xa lạ gì, năm đó cô ở EC anh đã đẩy cô vào con đường kiến trúc, chính anh cũng là một cao thu trong làng kiến trúc, chỉ là ngồi ở vị trí lãnh đạo cao nhất nên rất ít khi đụng chạm tới những thứ này. Bạch Lộ còn nhớ, khi đó anh đi tìm sách kiệt tác về kiến trúc cho cô, đều là những bản rất hạn chế. Có thể nói, Lương Phi phàm con người này không thua kém gì cô, hơn nữa cô cũng từng nghe Buck nói qua, Lương Phi Phàm khi đi học có học qua thiết kế kiến trúc nhưng bởi vì gia đình cần nên cuối cùng mới học quản trị kinh doanh.
Cho nên, bây giờ không phải anh không hiểu, là cố ý.
Cô mím môi, nghiêm túc giải thích: “Chúng tôi cảm thấy, nếu muốn xây trung tâm thương mại lớn nhất ở thành phố C thì cần phá cách một ít, to gan một ít, mỗi một góc cạnh đường cong cũng nên thể hiện sự khác lạ, cho nên chúng tôi…”
“Chúng tôi?”
Lương Phi Phàm dường như có chút không hài lòng với cách dùng từ của cô, anh cau mày cắt đứt lời Bạch Lộ, ánh mắt như có như không lướt qua mặt cô rồi nhanh chóng quét qua Hàn Chấn Đông đang đầy khẩn trương bên kia, môi khẽ cong lên một cái: “Bạch tổng nói ‘chúng tôi’ là cô cùng kiến trúc sư Hàn?”
Bạch Lộ: “...”
Người này tuyệt đối là đang cố ý bới móc.
Bạch Lộ thật không nhịn được, lồng ngực căng lên giận giữ, dạ dày thiêu đốt càng khó chịu, trong cổ họng cũng rất chua xót. Cô nuốt mạnh xuống một cái, nói: “Phải không? Lương tổng, thật ra ngài hẳn rất am hiểu kiến trúc, nếu nói như vậy cũng không cần tôi phải giải thích cho ngài nghe. Ngài cứ tự mình nhìn xem, nếu như có vấn đề gì thì phiền Lương tổng tự mình sửa bản vẽ. Vốn LATI chúng tôi cùng kiến trúc sư Hàn thực hiện thiết kế này, Lương thị bên ngài không phải cũng có bộ phận thiết kế sao? Lương tổng ngài nếu như đã có chủ kiến thì chúng tôi cũng không tiện vượt qua chức phận, cho nên sau này Lương tổng ngài tự mình làm đi.”
Mọi người: “...”
Người ngồi phía dưới hít vào một hơi lạnh, ai cũng nghe được trong giọng Bạch Lộ tồi tệ tới dường nào, chính là đối chọi tương đối gay gắt. Người phụ nữ này… lá gan cũng không nhỏ.
Mặc dù cô là Giám đốc thiết kế của LATI nhưng nói trắng ra dự án lần này đi đầu là Lương thị, Lương thị có thế lực khổng lồ, sau đám hỏi một năm trước cùng Diệp thị lại càng như mặt trời ban trưa. Bây giờ ở thành phố C cũng có chi nhánh của Lương thị, dự án này Lương Phi Phàm đích thân tới thành phố C, mỗi buổi họp cũng tự mình tham gia, trong mắt những người ở đây dĩ nhiên cho là Lương tổng rất coi trọng dự án này.
“Bạch tổng, chuyện hơn một năm trước có vẻ cô còn nhớ rất rõ.”
Lương Phi Phàm ngược lại không giận mà còn cười, lông mày hơi nhướng lên, có ý ám chỉ: “Đáng buồn nhất của con người là nhớ những thứ nên quên nhưng lại quên đi những điều nên nhớ. Bạch tổng, cô nói xem tôi nói có đúng không?”
Môi Bạch Lộ run lên, cô nghe được trong lời của anh có gửi theo ý.
Nhưng cô không hiểu được rốt cuộc vì sao anh lại nói như vậy? Anh có cân nhắc lập trường của cô không? Anh có nghĩ tới cảm giác của cô không?
Hơn một năm, hơn một năm… luôn nói tới hơn một năm truocs. Một năm trước đúng là cô sống chết muốn ly dị, nhưng là người chồng mình yêu quý nhất lại quay đầu đi cưới người phụ nữ khác, đổi thành ai có thể chịu được?
Anh có thể nói anh không thương người phụ nữ kia, nhưng anh đã cưới cô ta, vì có thứ so với tính yêu còn quan trọng hơn. Nếu đã cưới cô ta, đã buông tay, hiện tại vì sao vẫn không chịu buông tha cho mình?
Từng bước ép sát như vậy, anh có nghĩ tới cô sẽ khó xử không?
Hôm nay cô bị đánh, đau không phải là mặt mà trái tim mình. Nếu biết trở lại thành phố C phải đối mặt với chuyện như vậy thì cô thật sự thà cả đời ở lại nước Anh.
Lương Phi Phàm, anh biết anh rốt cuộc có bao nhiêu đáng ghét?!
Bạch Lộ mím chặt môi của mình, thật sự cảm thấy tức giận, dạ dày vốn không thoải mái lúc này đau lợi hại, sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch, cô nhíu mắt một cái, thân thể lảo đảo muốn ngã, trán còn đổ mồ hôi lạnh.
Lương Phi Phàm thấy cô vẫn luôn không lên tiếng, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, lúc này mới phát hiện ra điều không ổn.
Anh chợt đứng dậy, đưa tay kéo lấy tay Bạch Lộ, giọng đều rất lo lắng: “Em sao thế?”
“...”
“Bạch Lộ…”
“...”
Bạch Lộ mở miệng, giọng rất yếu ớt: “Lương tổng, buông tay…”
“Tay cái gì? Em thế nào? Khó chịu ở đâu? Sắc mặt em rất khó nhìn…”
Đại khái là ai cũng không nghĩ tới Lương Phi Phàm bỗng nhiên sẽ biến thành người khác, vào lúc này nắm tay Bạch Lộ mặt đầy dáng vẻ khẩn trương, nói giữa hai người không có nửa điểm mờ ám ai sẽ tin?
Có điều Bạch Lộ ngược lại không có bao nhiêu sức lực, dạ dày đau khiến cô không chịu nổi. Cô muốn nói trong phòng làm việc của mình có thuốc dạ dày nhưng còn chưa kịp nói Lương Phi Phàm khẽ chửi thề một tiếng, khom người bế cô lên vọt ra khỏi phòng họp.
|
Chương 260
Cuối cùng vẫn là bị cưỡng ép đưa đến bệnh viện, dưới yêu cầu mãnh liệt của Lương Phi Phàm, sau khi Bạch Lộ bị đưa vào phòng cấp cứu liền gọi những bác sĩ tinh anh nhất của bệnh viện, kiểm tra kết quả, là dạ dày cô không tốt.
Trước kia ở nước Anh dạ dày Bạch Lộ đã xảy ra vấn đề. Khi đó thường xuyên bỏ ăn cho nên bây giờ một chút cũng không thể bị đói, khoảng thời gian này cô cũng rất chú ý, thuốc vẫn uống đều, ngày ba bữa cơm đều không dám thờ ơ. Hôm nay tình hình đặc thù cộng thêm cô quá mức tức giận nên mới diễn biến thành như vậy.
Khi bị đưa vào phòng bệnh cô đã tỉnh lại, mu bàn tay cô đã cắm ống truyền dịch, nhìn qua càng thêm tiều tụy.
Sau khi làm xong thủ tục, Bạch Lộ vào phòng bệnh VIP, nhìn thời gian cũng không còn sớm, hôm nay giằng co cả ngày công việc một chút tiến triển cũng không có. Cô giùng giằng ngồi dậy, lấy điện thoại ra, vừa mới chuẩn bị gọi điện cho Tần Trân Hi thì cửa phòng bệnh bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân trầm ổn.
Bạch Lộ nghe qua tiếng bước chân cũng biết là ai tới.
Co đặt điện thoại xuống dưới gối, người co lại nằm vào dưới chăn nệm.
Lúc Lương Phi Phàm tiến vào vừa kịp thấy cô xoay lưng ra cửa, cuộn thành một đoàn nằm trên giường bệnh. Mặt anh thoáng lộ vẻ đau lòng, siết chặt hai tay, anh bước chân đi tới mép giường, đứng một hồi cô cũng không có động tĩnh gì, anh không còn cách nào khác chỉ có thể đi vòng qua đứng ở đầu khác.
Bạch Lộ nhắm mắt lại, Lương Phi Phàm ngồi trước mặt cô, đưa tay sờ tay cô, Bạch Lộ nhất thời động một cái rút tay mình ra.
Lương Phi Phàm: “...”
“Trách anh phải không? Trách anh là phải nhưng tại sao em không nói cho anh?”
Giọng anh trầm thấp lộ ra mấy phần bất lực, thật là bất lực. Từ khi gặp cô tất cả đều rối loạn, anh cũng không muốn như vậy nhưng không biết tại sao lại để cho thành như vậy. Có lẽ là trước kia, anh lấy được cô, cô luôn ngoan thuận như vậy, cô cũng có thể thông cảm cho anh, tha thứ cho anh trong rất nhiều chuyện, lựa chọn lui bước thành toàn cho mình cho nên lần này anh mới có thể như vậy.
Trong lòng luôn là suy nghĩ chỉ cần mình đi về phía trước là cô luôn không chạy thoát được. Lời của Sở Úy Dạ không thể nghi ngờ giống như tiếp thêm nước tăng lực cho anh vậy, nếu như trước đó còn có chút trù trừ sau khi nghe được lời như vậy anh lại xác định cô nhất định là yêu mình sâu đậm.
Cho nên… anh có chút không thể tự kiềm chế.
Nhưng đến khi cô té xỉu trong ngực mình anh mới thật sự sợ hãi, nghe được bác sĩ nói dạ dày cô không tốt, hơn nữa còn là do thời gian dài giữ thói quen sinh hoạt không tốt khiến chỗ sâu trong trái tim anh giống như bị thứ gì đâm vào, đau không chịu nổi.
Giữa bọn họ… rốt cuộc tại sao phải biến thành như vậy.
“Bạch Lộ…”
Lương Phi Phàm nhịn xuống thở dài, cho tới bây giờ anh đều không muốn cúi đầu ở trước mặt bất ký người nào, nhưng bây giờ anh thật là cam tâm tình nguyện cúi đầu trước mặt cô: “Anh thật sự không biết dạ dày em không thoải mái, chuyện ngày hôm nay anh biết có liên quan tới anh, em tức giận là phải, em muốn thế nào cũng được, xin lỗi em.”
“...”
“NHưng em hãy nói cho anh, Bạch Lộ, tại sao không chăm sóc tốt cho bản thân? Bác sĩ nói bệnh em là thói quen sinh hoạt không tốt, anh nhớ hơn một năm trước em không gặp vấn đề này…”
“Nếu như anh thật sự cảm thấy có lỗi thì bây giờ hãy đi đi, tôi không muốn nghe thấy giọng anh, anh nói xin lỗi tôi càng không muốn tiếp nhận.”
Bạch Lộ từ đầu tới cuối vẫn nhắm mắt, chỉ có đôi môi khô khốc mấp máy, giọng cô cũng có mấy phần thầm ách: “Cho nên anh đừng uổng phí khí lực, anh đi đi.”
“...”
Lương Phi Phàm cau mày, cúi đầu nhìn người đàn bà trước mặt đang nhắm chặt mắt, anh chợt nhớ tới vừa rồi ở cửa phòng cấp cứu Ôn Chiêu Nhân đã nhắn nhủ.
“... Biết anh nóng lòng nhưng người phụ nữ như Bạch Lộ này, tôi chưa quen biết được mấy ngày cũng có thể thấy cô ấy quật cường từ trong xương. Anh cùng cô ấy ly ly hợp hợp hơn một năm, chẳng lẽ còn không biết cô ấy là người như thế nào sao? Anh ép cô ấy như vậy là quá chặt chỉ khiến phản tác dụng.”
“... Ai cũng nói anh là kỳ tài trong thương trường, tại sao lại ngu si trong tình yêu như vậy? Cô ấy là loại phụ nữ tự ái mạch, bên cạnh anh còn có một người vợ, cô ấy chỉ có thân phận là vợ trước, làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời?
|