Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
|
|
Chương 25: Núi vàng
Edit: Đào Sindy Mặt trời vừa lên ở hướng Đông, lúc sương mù dần dần tan, có thể đến gặp người trong lòng mình là một việc khiến người ta vui sướng, điều kiện tiên quyết là bên cạnh người trong lòng không có người mình ghét. Thạch Phi Tiên cảm thấy mình chưa bao giờ ghét Ban Họa như lúc này, hai người bọn họ vốn ít khi gặp nhau, thế nhưng vì sao Ban Họa hết lần này đến lần khác ở bên Dung Bá gia? Dung Bá gia vì mẫu thân giữ đạo hiếu ba năm, lại vì phụ thân giữ đạo hiếu ba năm, sau này huynh trưởng duy nhất cũng bị bệnh qua đời, phủ Thành An Bá lớn như vậy chỉ còn lại một mình y. Bệ hạ vui vì tài hoa của y, lại thương y vì quá trẻ đã mất hết người nhà, cho nên không để y kế thừa tước vị, vẫn để cho y tước vị bá tước. Thạch Phi Tiên đau lòng thay Thành An Bá, mặc dù y ngày thường luôn luôn phong độ nhẹ nhàng, nói chuyện làm việc khiến người ta như tắm gió xuân, nhưng gặp nhiều chuyện thương tâm như vậy, làm sao có thể không chút khổ sở nào, Dung Bá gia... Dùng nụ cười để che dấu mà thôi. Nàng ta thường hay nghĩ, nếu có thể sống chung với Dung Bá gia, đó là một việc tốt đẹp đến nhường nào. Nhưng lúc này không đẹp như vậy rồi, mặt nàng ta không thay đổi nhìn đôi nam nữ cưỡi ngựa cách đó không xa, hai người cứ việc duy trì khoảng cách nửa thân ngựa, nhưng Thạch Phi Tiên lại cảm thấy khoảng cách này đủ để nàng ta bất an. "Dừng xe." Nàng ta vén rèm lên, vịn tay nha hoàn đi xuống. Nàng ta không tin, nàng ta đứng ở chỗ này, Dung Bá gia còn không nhìn thấy mình. Mỹ nhân nhìn trong mông lung, mỹ nhân sẽ càng đẹp, Ban Họa nhìn dáng đứng kiều kiều yếu ớt của Thạch Phi Tiên đằng xa, nhịn không được khiến con ngựa ngừng lại, để mình thưởng thức mỹ nhân một hồi. Thấy nàng dừng lại, Dung Hà cười hỏi: "Quận Chúa, tại sao bỗng nhiên ngươi lại ngừng?" "Ta đang ngắm cảnh." Ban họa trừng mắt nhìn: "Nhanh như cầu vồng, tựa như tiên nhân." Dung Hà thuận theo mắt nàng nhìn sang, thấy Thạch Phi Tiên đứng dưới tàng cây, đối phương mặc một bộ váy màu xanh lam nhạt, khoác trên người áo choàng ngân sắc, nhìn có loại cảm giác người không thắng y phục đẹp. "Một mảnh sương mù trắng xóa, cảnh đẹp ở đâu?" Dung Hà thu tầm mắt lại, cười nhạt nói: " Quận Chúa đang trêu đùa Dung mỗ sao?" Ban Họa kinh ngạc nhìn Dung Hà, đây là thật không để Thạch Phi Tiên vào mắt? Thế nhưng người nam nhân trước mắt này nụ cười ôn hòa, dù bảo nữ nhi kén chọn nhất ra nhìn, cũng không nhìn ra trên người y có bất kỳ khuyết điểm nào, nàng cười: "Bá gia thật có ý tứ." Thạch Phi Tiên khiến Nhị Hoàng Tử mê đến thần hồn điên đảo, ở trong mắt Dung Hà, vậy mà cùng một mảnh sương mù trắng xóa không có gì khác biệt, cái này thật sự thú vị, quá thú vị rồi. Hai người đang nói chuyện, Thạch Phi Tiên đã mang theo nha hoàn đi đến bên này: "Dung Bá gia, Ban Quận Chúa, thật là khéo." Ban Họa cảm thấy, ánh mắt Thạch Phi Tiên nhìn mình không hề giống dáng vẻ "Thật đúng dịp", càng giống như "Ngươi là chướng ngại không nên ở đây", nhưng từ trước đến nay nàng là người không quan tâm những chuyện này, cho nên đối với Thạch Phi Tiên hơi gật đầu một cái liền không nói gì. Lời không hợp ý không hơn nửa câu, nàng không hứng thú ở trước mặt mỹ nam tử cùng một nữ nhân khác biểu diễn tỷ muội tình thâm, có thời gian còn không bằng nhìn mỹ nam thêm vài lần. Nam nhân dáng dấp đẹp mắt, luôn luôn đáng giá để người ta nhìn nhiều. "Thạch Tiểu Thư." Dung Hà cưỡi trên lưng ngựa thi lễ với Thạch Phi Tiên một cái: "Không biết Thạch Tiểu Thư muốn đi hướng nơi nào?" Thạch Phi Tiên trả lại cho Dung Hà một cái phúc lễ: "Hôm nay huynh trưởng theo giúp ta đi lễ Phật, không nghĩ đến ở chỗ này gặp được Bá gia." Nàng dừng một chút, ánh mắt đảo qua Ban Họa: "Bá gia và Quận Chúa đang đi du ngoạn qua à?" Ban Họa quay đầu nói với Dung Hà: "Dung bá gia, chúng ta sẽ không quấy rầy ngươi cùng Thạch Tiểu Thư tán gẫu, đi trước một bước, cáo từ." "Tại hạ và Ban Quận Chúa chỉ là trùng hợp gặp nhau. " Dung Hà vỗ dưới thân con ngựa: "Thạch Tiểu Thư, cáo từ." Thạch Phi Tiên miễn cưỡng cười: "Đi thong thả." Nàng ta thấy bóng lưng Ban Họa và Dung Hà đi khỏi, chăm chú bóp khăn tay, mới khiến nụ cười trên mặt mình dịu dàng như hoa như cũ. "Dung Bá gia. " Một nam tử áo đen cao to cưỡi ngựa ôm quyền với Dung Hà. Ánh mắt của hắn rơi xuống trên người Ban Họa: "Ban Quận Chúa." Ban Họa nhìn nam nhân này, nghiêng đầu nghĩ một hồi: "Thạch Công Tử?" Gần đây trong Kinh Thành lưu hành mặc cẩm bào màu đen sao? Một Tạ Sùng An còn chưa đủ, hiện tại lại xuất hiện một tên Thạch Tấn. Sắc mặt Thạch Tấn căng cứng hơi có chút hòa hoãn: "Là tại hạ, chào Ban Quận Chúa." " Không phải ngươi đi đại doanh Tây Bắc rồi sao?" Ban Họa còn có chút ấn tượng với Thạch Tấn, bởi vì hắn trong đám con cháu quý tộc, công phu kỵ xạ xuất chúng, thậm chí có người còn khen hắn có phong thái Tĩnh Đình, nên Ban Họa nhớ kỹ hắn. Đương nhiên phong thái Tĩnh Đình này không phải chỉ phụ thân nàng, mà là tổ phụ của nàng Tĩnh Đình Công. "Gia mẫu có bệnh, thân là con của người lại ở bên ngoài để mẫu thân lo lắng. " Thạch Tấn ôm quyền hướng Hoàng Cung: "May mắn được bệ hạ chiếu cố, tại hạ nhận chức Vệ úy Khanh tự, có thể cùng người nhà đoàn tụ." Khó trách Thạch Phi Tiên đi lễ Phật, thì ra thân thể Thạch phu nhân bị bệnh. "Thì ra là thế. " Ban Họa không đáp lễ nói: " Chúc lệnh đường sớm ngày khôi phục." "Đa tạ Quận Chúa." Thạch Tấn thấy phụ tử Ban gia chậm rãi chạy tới, thi lễ với hai người họ một cái. Thạch gia và Ban gia là một nhóm trong truyền thuyết, một cái là vì triều đình tận tâm tận lực cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, một cái là quý tộc chơi bời lêu lổng chiêu mèo đùa chó, cho nên hai nhà không lui tới. Ban Hoài mặc dù đang nhận một việc cần làm trong triều, nhưng đó chỉ để có bổng lộc vẫn nhàn rỗi, mà Ban Hằng ngay cả một chức nhàn rỗi cũng không có, cho nên ba người không có lời nào để nói, chào lẫn nhau sau đó liền mắt to trừng mắt nhỏ. Thạch Tấn nhịn không được vừa nhìn về phía Ban Họa, nàng mặc kỵ trang màu vàng nhạt, bên ngoài khoác áo choàng màu vàng hơi đỏ, tóc chải thành búi tóc nam tử, nhưng lại dùng một kim quan đỉnh cực kỳ hoa lệ thắt lại, trán tô một đóa đỏ tươi năm cánh, cả người nhìn tươi mới cực kỳ. "Đã hơn hai năm không gặp, phong thái của Quận Chúa càng hơn những năm qua." Câu nói này vừa ra khỏi miệng, hắn giật mình có chút đường đột, lúc này liền chuyển đề tài nói: "Sương sớm âm u lạnh lẽo, mời Quận Chúa sớm hồi phủ, tại hạ cáo từ." "Thạch đại nhân thật sự là trạch tâm nhân hậu*. " Dung Hà mỉm cười ôm quyền nói với Thạch Tấn: " Thạch đại nhân mời." *Trong sạch hiền lành. "Tĩnh Đình Hầu mời, Thành An Bá mời, Quận Chúa, Thế Tử mời." Thạch Tấn cưỡi ngựa lui ra phía sau nửa bước, ra hiệu đối phương qua trước. Nhìn thấy động tác lần này của hắn, nụ cười trên mặt Dung Hà không biến hóa: "Thạch đại nhân cáo từ." Y quay đầu nhìn về phía Ban Họa: "Quận Chúa, đi thôi." Ban Họa gật nhẹ đầu, cười với Thạch Tấn, hai chân thúc vào bụng ngựa, con ngựa liền chạy. "Huynh trưởng. " Thạch Phi Tiên ngồi trong xe ngựa, vén màn cửa lên nhìn về phía Thạch Tấn đang cưỡi ngựa tiến đến, do dự một chút nói: "Huynh và Ban Quận Chúa rất quen à?" Huynh trưởng từ trước đến nay ít nói, vừa rồi lại nói tốt mấy câu về Ban Họa, chẳng lẽ nam tử thế gian nhìn thấy nữ tử dung nhan diễm lệ, đều sẽ trở nên không như chính mình sao? Huynh trưởng như thế, ngay cả... Dung Bá gia cũng như thế. Thạch Tấn lắc đầu một cái: "Ta thấy nàng và ngươi cùng tuổi, muốn ngày sau lui tới nhiều hơn, nên nói thêm vài câu." Thạch Phi Tiên muốn nói mình không thích nữ nhân Ban Họa kia chút nào, cũng sẽ không lui tới với nàng gì cả, thế nhưng sợ nói lời này ra, huynh trưởng sẽ cảm thấy nàng thất lễ, liền đem lời này nuốt trở vào. Phủ Thành An Bá và Tĩnh Đình Hầu phủ cách xa nhau một khoảng, cho nên mọi người đồng hành một đoạn đường liền tự mình hồi phủ. Vừa ăn cơm trưa, Ban Họa liền nghe người đến báo, người phủ Thành An Bá đến đưa vài thứ. Ban Họa chạy tới xem, phát hiện trong viện bày biện mấy rương da tốt nhất nào là da Hỏa Hồ, da Bạch Hồ, mỗi một miếng da đều hoàn hảo vô khuyết, càng không có một chút tạp màu. "Tỷ, những da này dùng tiền cũng mua không được." Ban Hằng tiến đến bên người Ban Họa: "Thành An Bá quá hào phóng rồi." "Đúng vậy, ngay cả Thành An Bá người ta còn hào phóng như vậy, chừng nào đệ mới mua thứ đáng giá tặng ta?" Ban Họa liếc Ban Hằng: "Đệ là thân đệ của ta đó." "Nếu ta không phải thân đệ của tỷ, tỷ có thể cho ta bạc sài sao?" Ban Hằng cười: "Vậy ta đây không phải không cần tiền nha." Thân là Thế Tử Hầu phủ, bình thường cùng mấy người bằng hữu ra ngoài chơi, thỉnh thoảng còn muốn đến đây làm tiền tỷ tỷ, cho dù nói ra cũng không ai tin tưởng mà đồng lòng chua xót. Ban Họa mở ra một rương nhỏ phía trên cao, lấy ra hết đồ trang sức hồng ngọc bên trong. Nàng cầm ghi chép trong hộp đọc, liền đem hộp thu vào. "Tỷ, Thành An Bá hào phóng như vậy, trong lòng ta có chút không nỡ." Ban Hằng nhìn hộp đồ trang sức hồng ngọc trước mặt, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Thành An Bá lấy lí do tặng hắn, lại đưa tất cả tặng cho tỷ hắn, tâm tư này có phải hay không có chút... "Biết bộ trang sức này vốn chuẩn bị đưa cho ai không?" "Ai?" Ban Họa đưa tờ ghi chú cho Ban Hằng: "Tự mình nhìn." Ban Hằng sau khi xem xong, mới sụt sịt một cái. Thành An Bá cũng không dễ dàng, mười lăm tuổi mất mẹ, mười chín tuổi mất cha, tang huynh, đại tẩu cũng tái giá. Bộ trang sức này vốn y chuẩn bị đưa đại ca và đại tẩu, kết quả phụ huynh không còn, đại tẩu về nhà ngoại tái giá, bộ trang sức này chỉ có thể để đó. Lời nói dễ nghe, nói đá quý phối giai nhân, chỉ sợ không muốn thấy những thứ thương tâm này, liền đưa chung với da hồ ly. Trước cơm tối Dung Hà nhận được đáp lễ đến từ Tĩnh Đình Hầu phủ, một tờ cách thức làm điểm tâm, hai hộp điểm tâm, và... Một rương sách. Nghe nói bản chép tay 《 Đông Hải ký " đã thất truyền, người chép sách là một đại tài tử vô cùng nổi danh trăm năm trước. Bản độc nhất 《 Cuộc sống sinh hoạt phương Tây 》 đã thất truyền từ lâu. Bản độc nhất 《 Bắc Lữ Ký ", tương truyền xem hết cả quyển sách giống như đi vạn dặm. Còn có... 《 Nam Kha Mộng 》?! Tài tử thiên hạ nằm mơ cũng muốn xem 《 Nam Kha Mộng 》?! Dung Hà cầm bốn bản sách, cảm thấy mình như cầm trong tay một ngọn núi vàng. Hướng về Tĩnh Đình Hầu bị các văn thân xem thường, nào biết... Tàng thư của Tĩnh Đình Hầu phủ phong phú như vậy không?
|
Chương 26: Tiến cung
Edit: Đào Sindy "Bá gia. " Quản sự phòng bếp mang vẻ mặt đau khổ đứng trước mặt Dung Hà: "Cách làm điểm tâm kia, chúng tiểu nhân sợ trong chốc lát không làm ra được." "Hử?" Dung Hà đang xem 《 Bắc Lữ Ký ", nghe được lời này của quản sự, thì ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Tại sao?" "Điểm tâm này cần dùng nước ngâm ngự tiền Long Tĩnh nhào bột mỳ, dùng hoa hồng làm gia vị, dụng cụ nhào bột mì cần đặc chế, còn lồng hấp nhất định phải dùng trúc Tương Phi mới mọc làm thành, nước chưng điểm tâm phải thêm trên nửa muôi hoa lộ lúc sáng sớm, điểm tâm sắp lên nồi, cần đốt một đoạn nhỏ gỗ đàn hương, điểm tâm này làm xong, phí tiền phí công phu là chuyện nhỏ, chỉ sợ trong thời gian ngắn không thu thập đủ nguyên liệu." Trong lòng quản sự phòng bếp âm thầm kêu khổ, từ trước đến nay Bá gia không nặng chuyện ăn uống, lần này khó được một lần bảo họ làm một món điểm tâm, bọn họ lại làm không được, thật sự là không mặt mũi nào đứng ở trước mặt Bá gia. Cũng không biết cách thức làm món điểm tâm này lấy ở đâu ra, ăn không chỉ là điểm tâm mà còn là bạc trắng bóng. " Phức tạp như vậy." Dung Hà có chút hiểu vì sao Ban Họa không nỡ mỗi một miếng điểm tâm rồi, thứ phí dụng cụ như thế, chỉ sợ Tĩnh Đình Hầu phủ cũng không phải ngày nào cũng làm: "Đã như vậy, cứ để đấy..." Tiếng y ngừng lại, sau đó nói: " Trước tiên thu thập đủ dụng cụ, từ từ suy nghĩ lại." Thấy Bá gia không có ý bảo bọn họ làm ngay lập tức, quản sự thở dài một hơi. Từ tối qua đến hôm nay, người trong phòng bếp suy nghĩ các loại biện pháp, nhưng làm ra cũng không phải là mùi vị đó, xem ra những thứ đốt tiền đó không biết tiết kiệm chút nào. Quản sự thậm chí hoài nghi, người cho công thức này có ý khác, muốn làm hư Bá gia. Chờ quản sự lui ra ngoài, Dung Hà khép lại《 bắc lữ ký " trong tay, trong lúc nhất thời lại không biết nên xử lý bốn bản sách này như thế nào. Trên thực tế y đại khái có thể đem bản chép tay truyền đi, được người đọc sách trong thiên hạ khen ngợi, thế nhưng mà... Lợi ích dễ kiếm, chân tâm khó cầu, suy nghĩ của Tĩnh Đình Hầu phủ người ta rất đơn giản, y lại có cảm giác không muốn cô phụ. Dung Hà vuốt góc sách, những năm này Tĩnh Đình Hầu phủ chưa bao giờ nói ra bên ngoài mấy bản sách này tồn tại, như vậy y cũng giả vờ không biết. Hoàng Kim Ốc nhan như ngọc, liền để chúng nó nằm lặng yên chỗ này đi. Đưa ra một tòa Hoàng Kim Ốc người Ban gia đều bề bộn nhiều việc, bởi vì đại thọ Trưởng Công Chúa sắp đến, người Ban gia vội vàng kiểm tra danh sách tân khách, kiểm tra các loại thức ăn trong yến hội, còn có quản sự đưa tới mấy gánh hát, gánh xiếc. Ngày sinh tháng đẻ không tốt không chọn, tướng mạo không đẹp không vui cũng chẳng tuyển, truyền ra mặt trái chủ đề cũng không có gì, từng tầng từng tầng sàng lọc, cầm tinh tương khắc không muốn. Quản sự đã tuyển qua những người anh tuấn một lần, nhưng bọn họ vẫn muốn xem trước một lần. Ngược lại Trưởng Công Chúa không nỡ để bọn họ bận rộn như vậy, thế nhưng bốn người Ban gia không cảm thấy như vậy, chỉ cần vật phẩm không cao hơn quy chế, bọn họ sẽ không vì vàng bạc mà đau lòng, nên tiêu, nên dùng, khiến không ít lão thái thái trong Kinh Thành rất ghen ghét. Lớn tuổi, trong nội tâm ai cũng muốn người trong nhà coi trọng mình, làm cho ồn ào náo nhiệt, nhưng mặt ngoài còn muốn giáo dục hậu bối, không thể xa hoa lãng phí, không thể quá phô trương. Cho nên bọn họ đã hâm mộ Trưởng Công Chúa, lại cảm thấy người Ban gia có chút làm càn, chỉ là một buổi đại thọ, làm ra động tĩnh lớn như vậy, có hơi quá mức. Nhưng bất kể những người khác thấy thế nào, người Ban gia ngược lại rất vui cười, một ngày chạy ba bốn lần đến phủ Trưởng Công Chúa, chọc cho Trưởng Công Chúa cả ngày cười không ngừng, cả tòa phủ Công Chúa đều đắm chìm trong tiếng cười cười nói nói. "Thịt cua loại tốt nhất, trà ngon không có ta liền đi đến chỗ Hoàng Thượng xin." Ban Hoài rất lưu manh, da mặt cũng rất dày, thường xuyên chạy đến nơi Hoàng Đế có trà ngon nước ngọt, trà ngự tiền Long Tĩnh dùng để làm điểm tâm cũng là lấy từ Hoàng Cung, cho nên loại trà này lại hài âm ngự tiền Long Tỉnh. "Muốn, không cần thì phí. " Âm Thị đánh dấu mười hai lạng lá trà: "Ông ta muốn danh, chúng ta liền muốn lợi, chúng ta không đi không chừng ông ta sẽ mất vui đấy." "Mười hai lạng?" Ban Hằng nhìn thoáng qua: "Mẫu thân, người muốn nhiều lá trà như vậy, lấy ra nấu trứng luộc nước trà sao?" "Ta không muốn của ông ta một cân đã tốt lắm rồi. " Âm Thị kín đáo đưa tờ đơn cho Ban Họa: "Con cùng phụ thân đi chung đi." Về khoản khiến người khác yêu thích, nữ nhi của bà làm tốt hơn so với phu quân. Hoàng Đế thích việc lớn hám công to, thích nhất người khác thổi phồng ông. Mắt Ban họa nhìn tờ đơn, phía trên ngoại trừ mười hai lạng trà ngự tiền Long Tỉnh, còn có huân hương, mấy nghệ trù, nàng cầm tờ đơn thăm dò: "Yên tâm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ." Mắt Ban Hoài nhìn sắc trời còn sớm, nói với Ban Họa: "Nữ nhi ngoan, chúng ta dọn dẹp một chút rồi tiến cung." Nửa canh giờ sau khi ăn trưa, từ trước đến nay Vân Khánh Đế luôn nghe ca khúc một chút, uống chút trà, tản bộ nhàn nhã, nghe thái giám báo lại, nói là Tĩnh Đình Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa cầu kiến, ông vừa sờ râu, liền đoán được ý đồ hai cha con đến. "Tuyên." Hai cha con vào điện, hành lễ theo quy cũ, ngồi xuống. Quả nhiên năm ba câu qua đi, Ban Hoài liền bắt đầu khóc than, đại ý là ông làm nhi tử vô năng, mừng thọ mẫu thân cũng không thể chuẩn bị cho bà chút đồ tốt, cầu bệ hạ cho ông một chức quan béo bở, ông muốn siêng năng làm việc, tranh thủ sang năm có thể khiến mẫu thân ông nở mày nở mặt, hãnh diện. Vân Khánh Đế kém chút nữa thì giội ly trà lên mặt Ban Hoài, muốn đổi thực phẩm, so ra còn tệ hơn mấy tên mập kia, lời này trừ biểu đệ của ông, còn có ai dám ở trước mặt ông nói như vậy? "Thủy Thanh à, bây giờ cô mẫu lớn tuổi, trẫm biết ngươi từ trước đến nay hiếu thuận, thực phẩm kém chẳng thể cho cô mẫu, chỗ ngươi thiếu cái gì, cứ việc nói cho trẫm, trẫm là biểu huynh sẽ giúp ngươi nghĩ cách. " Vân Khánh Đế một mặt chân thành nhìn Ban Hoài: "Cô mẫu là trưởng bối của trẫm, trẫm cũng muốn lão nhân gia bà được hưởng một buổi đại thọ nở mày nở mặt." Ban Họa lập tức vung tay áo: "Phụ thân, nữ nhi cảm thấy bệ hạ nói đúng, ngài làm gì khổ cực làm việc như thế, chúng ta còn có bệ hạ đây." Nói xong, nàng đứng dậy khẽ chào Hoàng Đế: "Thần nữ tạ bệ hạ ân điển." "Ngươi, nha đầu này, người trong nhà nói làm gì." Vân Khánh Đế mười phần hưởng thụ ánh mắt sùng bái tín nhiệm của vãn bối, vung tay lên, lại thưởng cho Ban Họa một đống đồ vật mà các nước phụ thuộc tiến cống. Ngoài cung Đại Nguyệt, Thái Tử Tưởng Chương đi đến trước cửa, thấy Vương Đức đứng ở bên ngoài: "Vương tổng quản, ta có việc cầu kiến phụ hoàng, mời Vương tổng quản thay ta thông truyền." "Nô tài bái kiến Thái Tử điện hạ. " Vương Đức nhìn thấy Thái Tử, sau khi hành lễ giải thích nói: " Lúc này Tĩnh Đình Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa đang yết kiến bệ hạ." "Biểu muội cũng tới à?" Ngược lại Thái Tử rất thích Ban Họa, bởi vì Ban Họa khi còn bé quá mức đáng yêu, cho nên hắn nhìn những muội muội trong cung đều chê bai, cặp mắt Công Chúa không đẹp bằng Ban Họa biểu muội, làn da Công Chúa không non mềm như biểu muội, cũng may tính cách hắn nhân hòa, chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài, đối đãi với những phi tần sinh ra Công Chúa như nhau, mới không để trong cung Ban Họa gánh một đống thù hận. "Đúng thế." Vương Đức không dám làm loạn nói tiếp, người trong cung am hiểu nhất là tin đồn thất thiệt, chuyện không thấy, Thái Tử thuận miệng hỏi một câu, lỡ như mấy ngày nữa liền biến thành Thái Tử có ý với Phúc Nhạc Quận Chúa, vậy coi như xong. Thái Tử Phi là đích trưởng tôn nữ Hữu Tướng, đoan trang hiền thục, rất có phong phạm quốc mẫu tương lai. Phúc Nhạc Quận Chúa thân phận cao quý, là tôn nữ Trưởng Công Chúa, đương nhiên sẽ không thể làm Trắc Phi Thái Tử, trong lúc này truyền ra cái gì, Thái Tử và Phúc Nhạc Quận Chúa ngược lại không có việc gì, bọn họ là những hạ nhân ở đây chỉ sợ không gánh nổi mệnh rồi. Nghĩ như vậy, cha con Ban gia đi ra, nhìn thấy bộ dáng Phúc Nhạc Quận Chúa tươi cười, Vương Đức liền biết, nhất định là Hoàng Thượng lại ban thưởng cho vị Quận Chúa này rồi. "Thái Tử điện hạ. " Ban Họa nhìn thấy Thái Tử, hành lễ vạn phúc với hắn. "Biểu thúc và biểu muội không cần đa lễ. " Giả dối lên tiếng giúp đỡ: " Cuộc đi săn mùa thu lần trước cũng không có bao nhiêu thời gian cùng biểu thúc và biểu muội nói chuyện, biểu muội nếu có thời gian, thì đến Đông Cung ngồi nhiều một chút." Ban Họa cười đồng ý, trong lòng lại có chút xem thường, nàng điên rồi mới đi Đông Cung, mấy nữ nhân Đông Cung phòng nàng như phòng trộm, cũng không biết bị bệnh điên gì. Thái Tử vội vã đi gặp Hoàng Đế, cho nên không nói mấy câu, hai bên từ biệt lẫn nhau, sau đó Ban Họa liền gặp một người không muôn gặp. Nhị Hoàng Tử Tưởng Lạc.
|
Chương 27
Edit: Đào Sindy "Ban Họa." Tưởng Lạc vừa nhìn thấy Ban Họa, liền cảm thấy toàn thân mình không thoải mái. Lần trước săn bắn ở ngoại ô, Ban Họa giả ngây giả dại, làm hại hắn ta ăn thua thiệt ngầm, cục tức này hắn ta luôn không nuốt xuống được, bây giờ thấy Ban Họa kia vui vẻ ra mặt, hắn ta cảm giác lửa giận trong lòng đang bốc lên. "Nhị Hoàng Tử điện hạ. " Ban Hoài thấy biểu lộ của Tưởng Lạc không đúng lắm, ngăn trước mặt Ban Họa, hành lễ với Tưởng Lạc. "Tĩnh Đình Hầu. " Tưởng Lạc xùy cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Ban Hoài mang theo khinh thường: "Nghe nói lúc Tĩnh Đình Công còn sống, tiễn thuật thiện xạ, trong lòng bản điện hạ hướng tới mười phần, không biết Tĩnh Đình Hầu có thể chỉ điểm vài chỗ không." Cung nhân bốn phía cùng nhau im lặng, cả triều người nào không biết Tĩnh Đình Hầu không giỏi kỵ xạ, Nhị Hoàng Tử điện hạ đang công khai trào phúng Tĩnh Đình Hầu vô năng, bọn họ chỉ hận tại sao lỗ tai mình dài, tại sao hôm nay đúng lúc ở chỗ này hầu hạ. "Nhị Hoàng Tử chớ nói đùa với vi thần, toàn bộ Kinh Thành người nào không biết vai vi thần không thể gánh, tay không thể xách, không thể văn cũng chẳng thể võ, ngươi bảo vi thần chỉ điểm sống phóng túng còn được, tiễn thuật thì miễn đi. " Ban Hoài sống đến từng tuổi này, không phải là chưa nghe qua người khác chế nhạo, thậm chí so với lời nói Nhị Hoàng Tử cay nghiệt hơn ông đều đã nghe qua, cho nên bản lĩnh Nhị Hoàng Tử trào phúng người hoàn toàn không thể đả kích đến ông: "Nhưng mà điện hạ nếu thật sự ưa thích tiễn thuật, khuyển nữ rất có phong thái của phụ thân ta, ngươi hỏi nàng hữu dụng hơn vi thần." Người khác khiêm tốn gọi con mình là khuyển tử, Ban Hoài hết lần này tới lần khác muốn gọi nữ nhi là ”khuyển nữ, chỉ thiếu không có nói trắng ra, khuê nữ nhà ta tuy là nữ nhi, nhưng về khoản chỉ Hoàng Tử tiễn thuật còn dư sức. Nhị Hoàng Tử cười lạnh: "Phúc Nhạc Quận Chúa tất nhiên là mày liễu không thua đấng nam nhi, khiến nam tử thiên hạ mặc cảm, nhượng bộ lui binh." Đây là lấy chuyện Ban Họa bị từ hôn ra mà nói, nhưng tính tình Ban Họa dễ bị thua thiệt sao? Trên thực tế Ban Họa cũng thật bội phục Nhị Hoàng Tử, mỗi lần đều chịu thiệt thòi trên tay nàng, nhưng mỗi lần đều học không ngoan, còn chạy đến trước mặt nàng kiếm chuyện, lần này càng quá phận, lại còn giễu cợt phụ thân nàng, sao có thể nhẫn? Chuyện này nhất định không thể nhịn! "Nhị Hoàng Tử điện hạ, ta biết ngươi xưa nay không thích ta, ngươi đem chuyện người khác từ hôn đến chế nhạo ta cũng không dị nghị, nhưng tại sao ngươi mở miệng vũ nhục gia phụ?" Ban Họa níu tay áo Nhị Hoàng Tử lại, âm thanh run rẩy, thần sắc ủy khuất, hốc mắt đỏ lên: "Tục ngữ nói, quân nhục thần tử, cha nhục tử qua, nếu tiểu nữ tử có điều gì không phải, tiểu nữ tử xin nhận tội với ngươi, vì sao ngươi đối đãi như thế với gia phụ?!" "Ngươi buông tay cho ta, do dự làm gì?!" Nhị Hoàng Tử giãy tay áo, nhưng không kéo ra, lại giãy, vẫn không nhúc nhích. Trong lòng hắn ta thầm giật mình, nhìn dáng vẻ Ban Họa thiên kiều bách mị, khí lực lại lớn như vậy, nàng ăn gì mà lớn lên thế? "Ta không muốn nói với ngươi, ngươi cùng ta đến trước mặt bệ hạ phân xử thử đi!" Tay Ban Họa kéo một cái, Nhị Hoàng Tử lảo đảo một bước, liền bị Ban Họa lôi vào cửa cung. "Nữ nhi ngoan, không thể!" Ban Hoài phảng phất mới phản ứng được, quay người muốn kéo Ban Họa, nào biết được ông dừng bước, người ngã rầm trên mặt đất, chờ nhóm cung nhân ba chân bốn cẳng đỡ ông dậy, đâu còn nhìn thấy bóng dáng Phúc Nhạc Quận Chúa và Nhị Hoàng Tử, người sớm đã bị kéo vào trong điện rồi. Tưởng Lạc bị Ban Họa kéo vào cửa điện, mới phản ứng được, hắn ta thấp giọng quát lớn: "Ban Họa, ngươi điên rồi!" Nói xong, đẩy tay, Ban Họa liền lảo đảo ngã xuống, đụng ngã một bình sứ cổ dài, Ban Họa nằm ra đất. Không đúng, hắn ta căn bản không dùng lực lớn như thế... Loại cảm giác uất ức lúc cuộc săn mùa thu kia bất chợt xông lên đầu, hắn ta ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy sắc mặt phụ hoàng và đại ca nhân đức không đúng lắm. "Biểu muội." Thái Tử sửng sốt một chút, muốn đi đỡ Ban Họa, lại nghĩ tới nam nữ thụ thụ bất thân, có thái giám và cung nữ trong điện linh động, vội vàng tiến lên đỡ Ban Họa dậy, dọn dẹp mảnh sứ vỡ trên đất sạch sẽ. Làn da Ban Họa non mềm, từ trước đến nay móng tay nhẹ nhàng cào một chút liền có thể hiện một vệt đỏ, cánh tay nàng đụng ngã bình hoa, cánh tay trái lập tức sưng đỏ một mảng, nhìn hết sức doạ người. Hoàng Đế và Thái Tử nhìn chằm chằm cánh tay tiểu cô nương, nhưng chỉ quét mắt một vòng, đã đủ để bọn họ cảm thấy thương thế dọa người rồi. "Còn đứng đó làm gì, nhanh đi mời thái y." Vân Khánh Đế trừng mắt liếc thái giám, nhìn cũng không nhìn Tưởng Lạc: "Họa nha đầu, ngươi ngồi đi, cánh tay không nên động, lỡ như làm bị thương xương cốt sẽ không tốt." Nam nhân, nhất là một nam nhân trưởng thành thân phận tương đối cao, từ trước đến nay luôn không nỡ nhìn thấy tiểu cô nương như hoa như ngọc bị thương, chuyện này cùng tình yêu nam nữ không quan hệ, nhưng cùng tư tưởng người thống trị trong nội tâm bọn họ có liên quan. "Phụ hoàng, đại ca, đây là do nàng tự đụng, không liên quan đến ta." Tưởng Lạc cảm thấy, toàn bộ ánh mắt mọi người trên đại điện nhìn hắn không đúng, cứ việc những cung nữ thái giám đều quy củ cúi đầu, nhưng hắn ta có thể cảm giác được, thái độ những cung nữ thái giám đối với hắn ta, và thái độ đối với đại ca hắn ta hoàn toàn khác biệt. "Ngươi câm miệng cho ta!" Vân Khánh Đế lệch sủng nhi tử, nhưng cũng không tiếp nhận được tính cách nhi tử mình bạo ngược như thế. Nếu là một cung nữ cũng không sao, đây là biểu muội của hắn ta, tôn nữ ruột của cô mẫu ông. Quận Chúa ông thân phong, bị thương ở Đại Nguyệt cung của ông, động thủ còn là con của ông, lời này truyền đi, triều thần ý kiến gì hoàng thất, văn nhân đánh giá ông thế nào? Vân Khánh Đế luôn mang lòng áy náy với Trưởng Công Chúa, thêm nữa những năm nay Trưởng Công Chúa cũng chưa từng yêu cầu quá phận gì với ông, biểu đệ Ban Hoài này mặc dù hoàn khố nhưng không tìm phiền toái lớn gì cho ông, về phần biểu chất nữ Ban Họa khiến ông thật tâm yêu thích, thấy nàng bị thương thành dạng này, tâm ông rất đau. "Phụ Hoàng, nàng, nàng..." Lúc này toàn thân Nhị Hoàng Tử miệng không nói rõ, tất cả mọi người thấy hắn ta đẩy Ban Họa: "Xin ngài tin tưởng nhi thần, nhi thần thật không có dùng sức đẩy nàng, là tự nàng đụng vào đấy." "Nhị đệ!" Thái Tử thấy Ban Họa rủ đầu xuống, bộ dáng cố nén không khóc, giọng điệu với Tưởng Lạc cũng nghiêm nghị lại: "Biểu muội là một nữ tử, ngươi sao có thể đối đãi với nàng như thế?" "Ta làm gì nàng ta chứ?" Tưởng Lạc một hơi kém chút không thở được, hừ lạnh nói: " Ngươi chớ lấy Đông Cung làm giá đỡ trước mặt ta, không cần đến phiên ngươi tới giáo dục ta!" Vân Khánh Đế nghe nói như thế càng muốn nổi giận, Ban Hoài lại từ bên ngoài chạy vào. "Bệ hạ!" Ban Hoài vào cửa liền vùi đầu thỉnh tội với Vân Khánh Đế: "Bệ hạ, vi thần dạy nữ nhi không nghiêm, để nàng quấy nhiễu đến bệ hạ, mong bệ hạ thứ tội." Thấy bộ dáng Ban Hoài thất kinh lại áy náy, trên mặt Vân Khánh Đế và Thái Tử đều có chút xấu hổ, tiểu cô nương nũng nịu người nhà họ bị người ta đẩy đả thương, phụ thân người ta tiến đến còn thỉnh tội, việc này thật sự là... Vân Khánh Đế thật lâu chưa từng xấu hổ như thế qua, quay đầu thấy Ban Họa nháy to mắt nhìn mình, xấu hổ hóa thành lửa giận xông về Tưởng Lạc: "Mấy năm nay ngươi học lễ nghi đạo đức, học được cái gọi là chó đi trong bụng rồi hả?! Còn không mau xin lỗi Họa Họa." Nếu như lúc này có thể nói lời thô tục, Tưởng Lạc nhất định có thể mở miệng nói bẩn, nhưng hiển nhiên không thể, cho nên hắn ta chỉ có thể cứng cổ, hung tợn nhìn chằm chằm Ban Họa không nói lời nào. "Ôi, nữ nhi ngoan, tay của con sao thế?!" Ban Hoài nhìn thấy cổ tay Ban Họa vừa đỏ lại xanh, sưng lên một mảng, thanh âm cũng thay đổi: "Có đau không, có bị thương xương cốt không?" Vân Khánh Đế liếc mắt nhìn Thái Tử, Thái Tử bước tới chỗ Ban Hoài đang đảo quanh Ban Hoa: "Hầu Gia, việc này trách ta, không ngăn nhị đệ lại..." “Nhị Hoàng Tử?!" Ban Hoài quay đầu nhìn chằm chằm Tưởng Lạc, biểu lộ trên mặt không ngừng thay đổi, cuối cùng hai vai xụ xuống, nói với Vân Khánh Đế: "Bệ hạ, vi thần vô năng, thuở nhỏ văn võ không thành, mất hết mặt mũi hoàng thất, Nhị Hoàng Tử không thích hai cha con vi thần, sai tại vi thần, không liên quan Nhị Hoàng Tử. Tiểu nữ bước đi không cẩn thận, đụng phải cánh tay, vi thần đưa nàng về trị liệu." Vân Khánh Đế biết Ban Hoài nói lời này, là vì giữ gìn thanh danh cho lão nhị, chuyện này không khỏi khiến ông nhớ tới khi còn bé. Có một năm ông không cẩn thận làm bể vật phụ hoàng thích, khi đó phụ hoàng vốn có tâm tư phế Thái Tử, cho nên ông vô cùng sợ hãi, không nghĩ tới Ban Hoài biểu đệ đứng ra thay ông gánh nỗi oan ức này. Về sau ông cảm tạ Ban Hoài, Ban Hoài lại nói mình bị rầy vài câu cũng không có việc gì, chỉ cần Thái Tử ông không có việc gì thì tốt. Đã nhiều năm như vậy, Ban Hoài không đề cập tới chuyện đó, mà thời gian dần qua ông cũng quên đi, nhưng hôm nay nghe Ban Hoài nói lời này, đột nhiên ông liền nghĩ tới buổi chiều hôm ấy Ban Hoài thay ông gánh tội. "Biểu đệ ngươi không trách hắn, trẫm lại không thể không phạt hắn. " Vân Khánh Đế giận tái mặt nói với Nhị Hoàng Tử: " Nếu như ngươi đã học lễ nghi không tốt, thì về cung chép sách đi, trước khi tết đến không được xuất cung." Thân là một Hoàng Tử trưởng thành, lại phải chép sách học lễ nghi đức hạnh, đây đối với một Hoàng Tử mà nói, đơn giản như đánh vào mặt hắn ta. Nhị Hoàng Tử xém chút bị tức điên, hắn ta và Ban Họa đến tột cùng ai mới là hài tử Phụ Hoàng?! Cha con Ban gia thu nhận ánh mắt áy náy của Hoàng Đế và Thái Tử xuất cung, chờ trở về Ban gia, Ban Họa mới lắc lắc cánh tay, quét qua ủy khuất cùng đáng thương trước đó, uống trà Ban Hằng tự tay rót: " Tên Tưởng Lạc này nếu không phải Hoàng Tử, ta định tìm người trùm bao tải hắn, đánh giết hắn." Âm Thị cầm một hộp dược cao tới, một bên thay Ban Họa thoa thuốc, vừa nói: "Cánh tay đã xanh, còn muốn làm gì?" Cũng không biết da thịt toàn thân nha đầu này giống ai, vừa trắng vừa mềm, nhẹ nhàng chạm thử liền lưu lại dấu vết. Nếu đây là thiên kiều vạn sủng nuôi còn tốt, đợi năm năm sau làm thế nào đây. "Không đúng, phụ thân, tỷ, hai người náo loạn một trận như thế, làm sao còn giúp Tưởng Lạc che giấu?" Ban Hằng không hiểu nhìn Ban Họa, tỷ hắn là người có cừu tất báo, không thể báo thù liền mang thù cả đời, không giống người lấy ơn báo oán cho lắm. "Trong hoàng cung không có bí mật." Âm Thị buông dược cao xuống, phì cười nói: " Trừ phi đem toàn bộ cung nhân trong Đại Nguyệt cung diệt khẩu, chuyện này sớm muộn cũng sẽ truyền đi." Gần đây Nhị Hoàng Tử càng ngày càng làm ầm ĩ, người ủng hộ Thái Tử đã sớm ngồi không yên, lại làm sao có thể bỏ lỡ nhược điểm tốt như vậy. Quyền lợi trước mặt, huynh đệ đồng bào hoàng thất tính là gì? Ban Hằng hít sâu một hơi: " Hoàng Thượng sẽ không hoài nghi là chúng ta làm chứ?" " Vừa rồi chúng ta mời ngự y không phải đã nói tỷ con không cẩn thận ngã rồi sao?" Âm Thị nói mây trôi nước chảy: " Bên này chúng ta không cẩn thận, những thứ khác bên kia không liên quan chúng ta." Phủ Thành An Bá, quản gia đổi cho Dung Hà một chén trà, nghĩ đến Bá gia đã xem sách rất lâu, nhân tiện nói: "Bá gia, vừa rồi có thuộc hạ bên ngoài nghe được một tin đồn liên quan đến Nhị Hoàng Tử." "Tin đồn gì?" Dung Hà cũng không ngẩng đầu lên, vị Hoàng Tử này từ trước đến nay không thể yên tĩnh, truyền ra tin tức gì cũng không có gì kỳ lạ. "Nghe nói Nhị Hoàng Tử ở cửa Đại Nguyệt Cung, đẩy gãy tay Phúc Nhạc Quận Chúa."
|
Chương 28
Edit: Đào Sindy Lời đồn đại từ trước đến nay luôn theo phong cách "Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn", truyền đi càng phóng đại càng tốt. Tin tức truyền đi nguyên bản là "Phúc Nhạc Quận Chúa và Nhị Hoàng Tử xảy ra tranh chấp trước Đại Nguyệt cung", nhưng truyền đến truyền đi, liền biến thành "Nhị Hoàng Tử ngay trước mặt bệ hạ, nói chuyện với Phúc Nhạc Quận Chúa không tôn trọng, đồng thời đẩy gãy tay Phúc Nhạc Quận Chúa, khiến bệ hạ giận dữ." Nói chuyện không tôn trọng? Chuyện Nhị Hoàng Tử ở khu vực săn bắn đoạt con mồi của Phúc Nhạc Quận Chúa trước đó, trên thực tế cũng có tin tức truyền tới, nhưng tất cả mọi người không coi là chuyện đáng kể, tính tình nam nữ trẻ tuổi không tốt, miệng khỏe cũng là chuyện bình thường. Nhưng đường đường là một Hoàng Tử, vậy mà thật sự động thủ với Quận Chúa đương triều, còn hại người ta bị thương, đây cũng không thể dùng một câu trẻ tuổi nóng tính mà giải thích rồi. Đại nghiệp mặc dù mở ra danh hiệu cho nam nữ, nhưng để cứu một phong thái quân tử, Hoàng Tử đương triều ẩu đả Quận Chúa, cùng tên hán tử thô lỗ trên đường cái khi dễ cô nương yếu đuối có gì khác biệt? Hai ngày nữa là đại thọ của Trưởng Công Chúa, Nhị Hoàng Tử làm ra chuyện như thế, đây đúng là không cho Trưởng Công Chúa tý mặt mũi nào? Lúc tin tức truyền đến Trung Bình Bá phủ, tâm tình Tạ Uyển Dụ vừa cao hứng vừa lo lắng, Nhị Hoàng Tử biết quan hệ giữa nàng ta và Ban Họa không tốt, chẳng lẽ hắn ta bởi vì nàng ta mới có thể cố ý làm khó xử Ban Họa? Nhưng Nhị Hoàng Tử bởi vì việc này bị người khác nói xấu, còn bị bệ hạ giam cầm, Tạ Uyển Dụ lại nhịn không được lo lắng hắn ta vì chuyện này phải chịu đau khổ. "Muội muội. " Tạ Khải Lâm đi vào viện, thấy Tạ Uyển Dụ đứng ngồi không yên, biết nàng đang lo lắng cho Nhị Hoàng Tử, liền nói: " Ngươi yên tâm đi, Nhị Hoàng Tử là hài tử của bệ hạ và Hoàng Hậu, trong cung không người nào dám đối xử tệ bạc với hắn." "Nhị ca. " Tạ Uyển Dụ ngồi xuống bàn bát tiên, ngượng ngùng cười với Tạ Khải Lâm: "Nhị Hoàng Tử thật sự không sao chứ?" "Thật là nữ nhi lớn không dùng được, còn chưa gả đi đấy, đã bắt đầu quan tâm phu quân tương lai rồi." Trên mặt Tạ Khải Lâm có một chút uất khí chưa tan, cười rộ lên cũng không cởi mở như dĩ vãng: "Yên tâm đi, coi như Hoàng Thượng lại sủng ái Ban Họa, nhưng nàng cũng chỉ là ngoại nhân, trong lòng Hoàng Thượng, tất nhiên là thân nhi tử quan trọng hơn." "Ừm. " Mắt Tạ Uyển Dụ cố ý nhìn biểu lộ của Tạ Khải Lâm, thấy hắn ta nhắc đến Ban Họa hình như cũng không có bao nhiêu cảm xúc khác biệt, nhịn không được thở dài trong lòng một hơi: "Nhị ca, mấy ngày trước mẫu thân nói với ngươi mấy cửa hôn sự, ngươi cảm thấy thế nào?" Bởi vì lúc trước nhị ca và nữ nhân lầu xanh bỏ trốn, cộng thêm bị mù một mắt, muốn tìm một nữ tử môn đăng hộ đối sẽ rất khó, mẫu thân chọn tới chọn lui cuối cùng chọn trúng một nữ nhi con tiểu quan tứ phẩm, người nhà này không hay xuất hiện, nhưng lại khiến người ta bớt lo, tính cách cô nương đó cũng ôn hòa, ngày sau đến Tạ gia, khẳng định có thể chăm sóc tốt cho nhị ca. Tạ Khải Lâm nghe muội muội nói về hôn sự của hắn ta, duỗi tay vịn mặt nạ trên mặt, thản nhiên nói: "Bây giờ ta đã thế này, cần gì phải liên lụy người khác." "Nhị ca, ngươi đừng nói như vậy. " Tạ Uyển Dụ vừa vội vừa tức: "Nữ nhi tốt trong thiên hạ muốn gả cho ngươi còn nhiều, rất nhiều, ngươi há có thể nói ra những lời u ám như thế?" Biểu lộ của Tạ Khải Lâm vẫn nhàn nhạt: "Nếu thật sự có người nguyện ý gả cho ta, vậy thì lấy thôi." Tạ Uyển Dụ nghe nói như thế, trong lòng đau từng đợt, trước kia nàng ta từng lóa mắt nhìn nhị ca hoàn mỹ, bây giờ lại biến thành một cái giếng chết không sức sống, ông trời không nói gì, nhưng Ban Hằng hoàn khố như thế còn có thể sống tốt, dựa vào đâu nhị ca nàng ta phải gặp chuyện như vậy? "Đều do tiểu tiện nhân Ban Họa kia khắc ngươi rồi, nếu như không phải nàng, ngươi sai lại gặp phải loại chuyện này. " Tạ Uyển Dụ mắng: " Ta thấy cả đời này của nàng sẽ không thể gả được!" Tạ Khải Lâm nghe muội muội lời nói oán trách, biểu lộ thật thà đứng người lên: "Uyển Dụ, ta ra ngoài trước." Tạ Uyển Dụ sợ chính mình nói quá nhiều khiến tâm tình nhị ca không tốt, vội vàng gật đầu nói: "Được." Tạ Khải Lâm ra nội viện, trong đầu nghĩ đến những lời muội muội mới vừa nói. Mọi người trong Tạ gia bọn họ đều nói như thế về Ban Họa, còn những người bên ngoài thì sao? Khi đó hắn ta trẻ tuổi nóng tính, trên thực tế cũng không phải thật sự chán ghét Ban Họa, chỉ không nhớ người trong nhà cứ như vậy định hôn sự cho hắn ta mà thôi. Bốn năm trước, sau khi hắn ta đính hôn với Ban Họa, đã nghe qua một số tin đồn không tốt lắm. Có người nói Tạ gia bọn hắn vì nịnh nọt Trưởng Công Chúa, ngay cả nhi tử cũng có thể hy sinh. Còn có người nói, Ban Họa chỉ có mỹ mạo, làm việc hoang đường mười phần, cười hắn ta tầm thường chỉ nhìn dung mạo không nặng bản chất, ngày sau chỉ sợ bị đội nón xanh cũng không dám nói lời nào. Thường xuyên nghe nhưng lời như thế, thời gian dần qua hắn ta có cảm giác chán ghét với Tĩnh Đình Hầu phủ, thậm chí cảm thấy đến mỗi lần đến Ban phủ là vũ nhục nhân cách của mình. Hắn ta cùng hoa khôi bỏ trốn, cũng không phải bởi vì hắn ta thật sự ưa thích hoa khôi kia, hắn ta chỉ muốn người khác biết, hắn ta là Tạ Khải Lâm không phải nam nhân vì quyền thế ủy thân cho nữ nhân, hắn ta thà rằng ở cùng với hoa khôi lầu xanh, cũng ghê tởm Ban Họa. Sau này hắn ta về nhà, nghe những người trong Kinh Thành chế giễu Ban Họa, hắn ta mới thanh tỉnh lại, tự mình lựa chọn một phương thức hạng bét để giải quyết đoạn hôn ước này. Từ đó về sau, hầu như hắn không còn xuất hiện trước mặt Ban Họa, cũng không mặt mũi xuất hiện trước mặt nàng. Mấy ngày trước gặp nàng ở đầu đường, mới phát hiện tiểu cô nương ngây ngô lúc trước đã biến thành minh châu diễm lệ, chỉ cần nàng đứng ở đó thì không còn ai dám xem nhẹ nàng. Đầu đường ồn ào, chỉ có nàng tươi mới giống như hỏa diễm trong một thế giới xám xịt, chói mắt khiến hắn ta không còn mặt mũi đối mặt với nàng. Mặt nạ màu bạc che khuất con mắt đã mù của hắn ta, bên trên cưỡi con ngựa cao to, hắn ta vẫn là công tử văn nhã trong mắt người khác như cũ, nhưng chỉ có hắn ta tự mình biết, cuộc sống thiếu đi một con mắt, như bé lại một nửa, ảm đạm phai nhạt. "Tạ nhị công tử. " Thạch Phi Tiên ngồi trong xe ngựa, vén rèm lên nhìn thấy Tạ Khải Lâm ngồi trên lưng ngựa, trên mặt lộ ra thần sắc áy náy phức tạp: "Gần đây ngươi khỏe chứ?" Tạ Khải Lâm hành lễ với Thạch Phi Tiên, biểu cảm bình tĩnh nói: "Đa tạ Thạch tiểu thư, tại hạ rất tốt." Tay Thạch Phi Tiên vuốt rèm khẽ run lên: "Thật xin lỗi, ta..." "Ồ, đây không phải Tạ nhị công tử sao?" Ban Hằng cưỡi trên lưng ngựa lảo đảo đi tới, trào phúng lườm hai người một chút: "Tạ nhị công tử từ trước đến nay không phải thích nữ nhân lầu xanh trong ngõ hẻm sao, làm sao hôm nay..." "Ban Thế Tử. " Tạ Khải Lâm cắt ngang Ban Hằng: “Hai nhà chúng ta có thù, không nên liên lụy đến người khác." "Ách. " Ban Hằng liếc mắt nhìn Thạch Phi Tiên, kiêu ngạo bay nhanh lên trời rồi, nhưng hắn không nhìn ra giữa hai người này có chuyện ẩn bên trong: "Ta với ngươi có thù có oán gì à, gì mà hai nhà chúng ta, nhà ta không có người làm việc thiên tư, bao che cấp dưới, thịt cá bách tính." Dân chúng bên cạnh nghe nói thế, nhịn không được coi trọng Ban Hằng một chút, khẳng định gia phong người nhà này vô cùng tốt. Thạch Phi Tiên chưa bao giờ thấy qua người không biết xấu hổ như Ban Hằng, gì mà người nhà mình không làm việc thiên tư, nói thật khó nghe, người nhà hắn có bản lĩnh chân thực sao? Nàng ta đoán Tạ Khải Lâm sẽ phản bác Ban Hằng, nhưng ngoài ý muốn của nàng ta là Tạ Khải Lâm vậy mà không có bao nhiêu phản ứng. "Ban Thế Tử, mong ngươi ăn nói cẩn trọng." Tạ Khải Lâm rất muốn tranh chấp với Ban Hằng, nhưng bây giờ đại ca còn bị giam giữ trong đại lao, bản án cũng không được tra rõ ràng, hắn ta căn bản không dám đắc tội người Ban gia. Người Ban gia mặc dù hoang đường, nhưng bọn họ vẫn chen mồm được trước mặt Hoàng Thượng, hắn ta không dám đắc tội Ban Hằng, cũng đắc tội không nổi. "Hừ. " Ban Hằng vỗ mông ngựa, cười lạnh nói: " Đã làm thì phải gánh lấy hậu quả, không cần sợ người khác nói. Rồi mọi chuyện sẽ sáng tỏ, thế giới tươi sáng, bệ hạ chắc chắn sẽ cho bách tính thiên hạ công đạo." "Tốt!" Mấy bách tính bên cạnh vỗ tay. "Công tử nói hay lắm!" "Bệ hạ là một minh quân, tất nhiên sẽ không bao che những quan viên làm xằng làm bậy này!" Đối với dân chúng bình thường mà nói, bọn họ không biết ai là người tốt, ai là người xấu, nhưng thiên tính của họ rất ghét tham quan, hiện tại có người đứng ra mắng to tham quan, hơn nữa thoạt nhìn thân phận còn không đơn giản, tất nhiên bọn họ sẽ đi theo sau lưng người này mà vỗ tay. Coi như không thể làm gì tham quan, nhưng theo chân mắng một trận, vỗ một tràng vỗ tay, cũng hả giận đấy. Thạch Phi Tiên thấy người này đổi trắng thay đen tràng diện làm sợ ngây người, Ban Hằng là thiếu gia chơi bời lêu lổng, cũng không cảm thấy ngại khi nói người Tạ gia làm không được sao? Nàng ta vừa muốn mỉa mai Ban Hằng, thế nhưng còn chưa mở miệng, thanh âm Ban Họa liền truyền tới. "Hằng đệ, không phải bảo đệ đi tặng đồ cho tổ mẫu sao?" Ban Họa cưỡi trên lưng ngựa, nhưng cánh tay trái co ro mất tự nhiên, hình như là bị thương, "Làm sao còn ở đây không cho phép ai nói chuyện?" Sắc mặt Tạ Khải Lâm lộ ra vẻ lúng túng, hắn ta tung người xuống ngựa thở dài nói với Ban Họa: "Bái kiến Quận Chúa." Ban Họa rủ mí mắt xuống nhìn hắn ta một cái: "Đừng gặp vẫn tốt hơn, ta nhìn ngươi lần nào tâm tình ta càng xấu đi." Nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của Tạ Khải Lâm, liền cưỡi ngựa rời đi. Ban Hằng thấy thế lập tức vui vẻ đuổi theo, một bộ dáng "Tỷ ta nói cái gì thì là cái đó, nam nhân này chính là cặn bã", khuôn mặt đáng ăn đòn, hết sức đáng giận. Dân chúng thấy không còn náo nhiệt để xem, cũng tốp năm tốp ba rời đi, chỉ còn lại Thạch Phi Tiên và Tạ Khải Lâm ở đây, duy trì không khí ngột ngạt giữa hai bên. "Thạch tiểu thư, tại hạ cáo từ." Tạ Khải Lâm sờ lông trên cổ ngựa, thanh âm nhẹ nhàng truyền vào trong tai Thạch Phi Tiên. "Quá khứ Tạ mỗ đã buông xuống, chúc Thạch tiểu thư tìm được lang quân như ý, ân ái không rời." Trong lòng Thạch Phi Tiên chấn động, nhìn bóng lưng Tạ Khải Lâm rời đi, cắn môi không nói gì. "Tiểu thư?" Nha hoàn hầu hạ của nàng ta thấy nàng ta thật lâu không nói gì, lo lắng hỏi: "Ngài sao rồi?" "Không sao. " Nàng ta buông rèm xuống, nhỏ giọng nói: " Hồi phủ đi." Lầu hai trà phường bên đường, Trường Thanh Vương nói với người bên cạnh: "Xuất diễn này thật thú vị." Dung Hà uống một ngụm trà, ánh mắt rơi vào cuối con đường không nói gì.
|
Chương 29
Edit: Đào Sindy Trong phủ Trưởng Công Chúa đã bị hạ nhân trong trong ngoài quét dọn nhiều lần, nhưng các quản sự vẫn không dám lơ là, không ngừng kiểm tra các ngõ ngách, ngay cả một con côn trùng cũng không buông tha. Thời điểm Ban Họa và Ban Hằng đến, phủ Công Chúa đã kiểm tra ba bốn lần, hai tỷ đệ tìm Trưởng Công Chúa, khen hạ nhân phủ Công Chúa một lần. "Ta cũng không hiểu vì sao mỗi lần hai đứa đến họ lại vui vẻ như vậy, giờ thì thấy lời hai đứa dễ nghe rồi. " Trên đầu Trưởng Công Chúa đeo bôi trán*, cả người lộ ra kí chất hiền lành lại phúc thái: "Họa Họa, mau đưa tay cho ta xem một chút bị thương thế nào?" Bôi trán: dây bằng vải cột trước trán, có thể thêm viên ngọc ở giữa hay gì đó. Trưởng Công Chúa vén tay áo lên xem xét, phía trên chỉ có một cục máu ứ đọng rất nhạt, nếu như không phải vì làn da Ban Họa trắng, cơ hồ cũng không nhìn ra. Nhìn thấy thế, Trưởng Công Chúa làm sao lại không hiểu, đây nhất định là Ban Họa nhà họ làm chuyện xấu. Buông tay áo xuống, che lại cánh tay Ban Họa, Trưởng Công Chúa bất đắc dĩ cười nói: " Ngươi đó." "Ai bảo hắn ta nói chuyện khó nghe, dạy dỗ nhiều lần cũng còn không thức thời, vậy nên ta dạy hắn cái gọi là xuôi xẻo. " Ban Họa đưa tay ôm lấy Trưởng Công Chúa: " Nếu không phải hắn trêu chọc ta, ta mới lười so đo cùng hắn." Trong cung có tai mắt của Trưởng Công Chúa, đầu đuôi ngọn ngành rất rõ ràng, tất nhiên cũng biết tại sao Ban Họa phải làm thế. Bà đau lòng sờ lên đầu Ban Họa: "Nha đầu này, thật là một tý thua thiệt cũng không ăn, cũng không biết về sau ai có thể chịu được tính tình ngươi." Là bà dạy con không tốt, bây giờ nghe một vãn bối trào phúng con của bà như thế, bà làm sao có thể thờ ơ, nhưng một số chuyện tiểu bối có thể làm, bà lại không thể làm. "Không ai chịu được, vậy ta sẽ không lấy phu quân. " Ban Họa dựa vào người Trưởng Công Chúa: "Không lấy phu quân cũng rất tốt." Trưởng Công Chúa vuốt ve tóc nàng, không nói tiếp về người nàng phải gả, chỉ cười dịu dàng. Tỷ đệ hai người vốn đến đưa lá trà cho Trưởng Công Chúa, đưa tờ đơn yến hội và danh sách tân khách, nào biết được giữa trưa ăn cơm xong, lại bao lớn bao nhỏ như trước đến phủ Trưởng Công Chúa. "Tỷ, tỷ nói chúng ta đến tặng đồ, hay là đến nhận đồ?" Ban Hằng nhớ tới vừa rồi tổ mẫu nhét ngân phiếu vào trong tay mình, cười tủm tỉm nói: "Nhưng mà quả nhiên tổ mẫu cực kỳ hào phóng." "Lấy ra." Ban Họa xòe tay trước mặt hắn. "Làm, làm gì?" Ban Hằng cảnh giác nhìn chằm chằm Ban Họa, bưng bít lồng ngực của mình: "Đây là tổ mẫu cho đệ!" "Hoặc là đệ giữ lại, sau này đừng mong lấy một lượng bạc nào từ chỗ ta, hoặc là ngoan ngoãn đưa ngân phiếu cho ta, ta cho đệ chọn." Ban Họa chậm rãi mở miệng: "Ta không ép đệ." Ban Hằng nhìn tỷ hắn một chút, lại sờ ngân phiếu trên người, cọ sát thật lâu, mới đưa ngân phiếu vào tay Ban Họa, quay đầu không nhìn số ngân phiếu hắn sắp mất: "Cầm lấy đi, cầm lấy đi." "Nhiêu đây là đủ rồi. " Ban Họa cười híp mắt nhận ngân phiếu: "Tuổi còn nhỏ, trên người có nhiều ngân phiếu làm gì, đừng học thói xấu." Ban Hằng không vui, không muốn nói chuyện. "Lần trước không phải đệ muốn mua quạt sao?" Ban Họa ngồi trên lưng ngựa: "Đi, tỷ đi mua cùng đệ." Ban Hằng lập tức vui vẻ ra mặt, đâu còn quản ngân phiếu gì đó, lúc này ngoan ngoãn lên ngựatheo sau Ban Họa rời đi, trên đường đi cẩn thận ân cần, sợ Ban Họa thay đổi chủ ý không mua cho hắn. Thịnh hành gần đây là trào lưu chơi quạt, cây quạt càng quý báu càng có mặt mũi, quạt trong tay hắn mặc dù không ít, nhưng thứ dùng để khoe khoang, thì vẫn còn chê ít đấy? "Thật không biết mấy người này nghĩ gì, chơi trò cây quạt, chứng tỏ các người có phong độ hay là rất ngu ngốc?" Ban Họa ghét bỏ xu thế lưu hành gần nhất trong Kinh Thành: "Tại sao không lúc nào thấy các người lưu hành thi Trạng Nguyên vậy chứ?" "Tỷ, chúng ta đều là một đám hoàn khố, thông minh như vậy làm gì?" Ban Hằng lý lẽ hùng hồn nói: "Quốc gia đại sự đã có những rường cột nước nhà quan tâm, chúng ta không đi cản trở đã là cống hiến cho đại nghiệp." Nói đến đây, Ban Hằng nhỏ giọng nói: "Tỷ cũng giống đệ thôi mà." Ban Họa liếc mắt nhìn hắn, lập tức hắn im miệng không nói thêm gì nữa. Hai tỷ đệ nhanh chóng đến cửa tiệm, nghe thấy tiếng khóc của một nữ nhân và một đứa bé, cách đó không xa một đại hán vừa đánh vừa mắng nữ nhân, nữ nhân cẩn thận từng li từng tí che chở nữ nhi trong ngực, tất cả nắm đấm của nam nhân đều rơi trên thân nàng ấy. "Có chuyện gì vậy?" Ban Họa nhíu mày, trong mắt tràn đầy chán ghét. "Quý nhân ngài đừng tức giận, tiểu nhân sẽ đi đuổi bọn họ. " Hầu bàn trong tiệm thấy thế, liền muốn dẫn người đuổi ba người này đi. "Đợi chút nữa. " Ban Họa gọi hầu bàn lại: "Hắn ta là một Đại lão gia lại khi dễ nữ nhân và tiểu hài, nhưng không ai quản sao?" "Quý nhân ngài có chỗ không biết, một nhà ba người này, thê tử hắn không sinh được nhi tử, người nhà mẹ đẻ còn thường xuyên đến nhà Vương đồ tể làm tiền, eo nữ nhân này chỗ nào dài thẳng. " Hầu bàn lắc đầu: "Chúng tiểu nhân đuổi họ đi, sẽ không ảnh hưởng nhã hứng của ngài." Vế trước không quan tâm nam nhân cũng không sao, người nhà mẹ đẻ cũng không có tiền đồ như thế, nữ nhân này đời này cứ như vậy sao. Ban Họa nhìn tên đồ tể hung thần ác sát khi thấy hầu bàn, lập tức cúi đầu khom lưng không dám chửi rủa, cũng không biết hầu bàn nói gì với hắn ta, hắn nhìn về phía Ban Họa, cũng không dám nhìn tiếp, mà xoay người kéo nữ nhân trên đất lên. Nữ nhân cũng không dám phản kháng, nắm tay nữ nhi khóc sướt mướt, mặc cho trượng phu kéo đi. Ban Họa mua cho Ban Hằng cây quạt rồi, thì phát hiện trên mặt Ban Hằng vậy mà không có bao nhiêu vui sướng, không hiểu hỏi: "Sao thế? Mấy ngày trước không phải đệ nói muốn mua cây quạt này à, sao mua được rồi lại mất hứng." "Tỷ." Ban Hằng nghiêm túc nhìn Ban Họa: "Trở về rồi, ta liền bắt đầu luyện tập công phu quyền cước, tỷ hãy giám sát ta thật chặt." "Đây là thế nào?" Ban Họa nhét hộp đựng quạt vào tay Ban Hằng: "Được rồi, đồ vật đã tới tay, đệ không cần phải nói lời dễ nghe dụ dỗ ta." "Ta rất nghiêm túc. " Ban Hằng xiết chặt hộp: "Trở về sẽ luyện thật tốt!" Ban Họa vỗ vai của hắn: "Ừm, tốt, trở về liền luyện." "Ồ, đây không phải hai biểu chất của ta sao?" Trường Thanh Vương nhìn thấy hai huynh muội đứng ở cửa tiệm: "Mua thứ tốt gì rồi?" "Bái kiến Vương Gia." Hai huynh muội hành lễ với Trường Thanh Vương, Ban Họa nhìn thấy Dung Hà sau lưng Trường Thanh Vương, thì trừng mắt nhìn y. Dung Hà để ý đến động tác nhỏ này, nhịn không được lộ ra một nụ cười mỉm. "Người trong nhà không cần khách sáo như vậy. " Trường Thanh Vương nhìn về phía Ban Họa: "Nghe nói tay ngươi bị thương, có sao không?" "Không có gì đáng ngại. " Ban Họa cười hồn nhiên: "Thái y nói không bị thương xương cốt, chỉ cần bôi thuốc đúng hạn, nghỉ ngơi thêm mấy ngày là khỏe." "Vậy ta an tâm. " Mắt Trường Thanh Vương nhìn sắc trời: "Đi, canh giờ còn sớm, đến phủ ta ngồi một chút, có đồ tốt cho các ngươi xem." Trường Thanh Vương cũng được coi là hoàn khố văn nhã trong Kinh Thành, bởi vì hắn có thể làm thơ hội họa, cho nên thanh danh tốt hơn Ban Hằng, nhưng trên thực tế vẫn chỉ là một hoàn khố chơi bời lêu lổng. Nghe nói như thế, trên mặt Ban Hằng lộ ra vẻ hoài nghi: "Không phải là danh gia bút tích thực bản độc nhất chứ?" Loại đồ hiếm có như thế, hai tỷ đệ bọn họ không muốn xem đâu. "Yên tâm đi, không phải đồ vật không thú vị như thế. " Trường Thanh Vương ngoắc: "Đi đi đi, rất có ý vị." Thế là tỷ đệ Ban gia, cứ như vậy bị Trường Thanh Vương kéo đi. Phủ Trường Thanh Vương được xây dựng trong đường Đông Thành, cách Tĩnh Đình Hầu không đến hai con đường. Nhưng hai nhà lui tới không nhiều, cho nên tỷ đệ Ban gia cùng biểu thúc Trường Thanh Vương này trên thực tế không phải quen thuộc như vậy. Tiến vào đại môn Vương Phủ, Ban Họa phát hiện tỳ nữ phủ Trường Thanh Vương dáng dấp vô cùng xinh đẹp, nhất là tỳ nữ hay gã sai vặt có thể phục vụ bên cạnh chủ tử, gương mặt kia ắt đã phải tuyển chọn tỉ mỉ qua, muốn tìm người tướng mạo phổ thông cũng rất khó. Mấy người ngồi xuống, Ban Họa nếm thử một miếng điểm tâm thì không động vào nữa. Dung Hà cũng để ý đến động tác nhỏ này, trong lòng nghĩ, thật là một tiểu cô nương được nuông chiều từ bé, không biết ngày thường đã ăn hết bao nhiêu ‘tiền’. Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, y lại đổi vị trí điểm tâm trước mặt và trước mặt Ban Họa cho nhau. Được rồi, là một tiểu cô nương thôi mà. "Hả?" Ban Họa mở to mắt nhìn Dung Hà. "Muốn nếm thử sao?" Dung Hà mỉm cười nhìn nàng, vung táo áo lên hiện ra ngón tay trắng noãn bưng chén trà, thật sự là hoạt sắc sinh hương, công tử như ngọc. Sắc đẹp như thế, nếu y không phải là Bá gia, nàng nhất định sẽ nuôi y trong phủ, không có việc gì sẽ nhìn thêm vài lần, chắc chắn mỹ vị. Ban Họa cầm lấy một khối điểm tâm nếm thử một miếng. "Thế nào?" Dung Hà nhỏ giọng hỏi. "Được." Ban Họa liếm miệng một cái, điểm tâm, nhưng tú sắc khả xan. Mắt Dung Hà nhìn môi nàng căng mọng vì vừa liếm, ánh mắt dời xuống cúi đầu uống một hớp nước. Chẳng được bao lâu, gã sai vặt cầm một lồng chim bước đến, bên trong nhốt một con chim sáo xấu xí. Ban Hằng hoài nghi nhìn Trường Thanh Vương, đây là thứ có ý vị đó sao? "Vật nhỏ này ta tốn hết hai trăm lạng vàng ròng để mua về, không chỉ biết nói chuyện, còn biết đọc thơ. " Trường Thanh Vương dùng hạt thức ăn trêu đùa chim sáo: "Đến đây nào Đa Phúc, nói một câu đi." "Tham kiến vương gia! Tham kiến vương gia!" "Đến đọc thơ nào." "Nga nga lưỡng nga nga*, ngưỡng điện hướng thiên nhai*..." *Ngỗng ngỗng cả bầy ngỗng **Ngưỡng mặt hướng ven trời Trường Thanh Vương đem kỹ năng chim sáo khoe khoang xong, một mặt đắc ý nhìn tỷ đệ Ban gia: "Thế nào?!" "Quá xấu!" Ban Họa ngay thẳng lắc đầu: "Không thích." "Xấu xí một chút, nhưng thông minh. " Trường Thanh Vương nhìn kỹ chim sáo một lúc, cũng cảm thấy nó có chút xấu: "Giữ lại pha trò cũng không tệ lắm." Tỷ đệ Ban gia liếc nhau một cái, đây là một người vẫn chưa thoát khỏi ý niệm cấp thấp, không hiểu được phát minh sáng tạo của hoàn khố hiện nay. " Trong cung bệ hạ nuôi một con anh vũ, đẹp hơn nó, còn biết hát đấy." Câu nói này của Ban Họa không biết kích thích chim sáo ở chữ nào, nó bỗng nhiên nhào lên trong lồng. "Trường Thanh Vương vạn tuế!" "Trường Thanh Vương vạn tuế!" Lập tức toàn bộ sắc mặt mọi người đại biến, Trường Thanh Vương mở lồng chim ra, đưa tay nắm cổ chim sáo, tay uốn éo, rốt cuộc chim sáo không phát ra được thanh âm nào. Chim sáo không còn giọng nói, toàn bộ phòng như yên tĩnh. "Thủ đoạn hay, thật sự là thủ đoạn hay!" Trường Thanh Vương đánh ngã lồng chim xuống đất, mặt trầm như mực. Hôm nay nếu như không phải hắn tâm huyết dâng trào, dẫn biểu chất đến chơi, chỉ sợ còn không biết chim sáo này có vấn đề. Toàn bộ đại nghiệp, người duy nhất xưng vạn tuế, cũng chỉ có Hoàng Đế, một đường đệ Hoàng Đế, một Vương Gia chỉ có bối phận lại không thực quyền được xưng là vạn tuế, vậy đơn giản là muốn mất mạng rồi. "Biểu chất, nhân tình hôm nay, biểu thúc ta liền thiếu. " Trường Thanh Vương quay đầu nói với Ban Họa: " Vốn định mời các ngươi dùng cơm tối, chỉ sợ hiện tại không thể rồi. " "Ngươi phải vào cung sao?" Ban Họa nhìn lồng chim trên mặt đất, cảm thấy hai trăm lạng vàng ròng này tiêu quá thua thiệt. "Đi vào cung làm gì?" Trường Thanh Vương nhìn Ban Họa, không hiểu lời này của nàng có ý gì. "Bệ hạ là đường huynh của ngươi, chỗ dựa lớn nhất của ngươi không phải là hắn sao?" Ban Họa lý lẽ hùng hồn nói: "Đương nhiên vào cung cáo trạng rồi."
|