Không Cần Đến Trêu Trọc Ta ( Full)
|
|
Tên Truyện : Không Cần Đến trêu Trọc Ta (Full)
Tác Giả : Vô Vị Bi Thương
Thể Loại Truyện : Ngôn tình , hắc bang , cường thủ hào đoạt , H , HE
Update : Meo123 - Miểu Miểu
Tình trạng : Full
Chương 1 : Thăm Viếng
Gió thổi, lá trúc lay nhẹ.
Nơi đây là sân nhỏ của nhà họ Sở. Rừng trúc xanh ngắt bao quanh hành lang gấp khúc, những cây cột hình trụ bằng gỗ tinh xảo, cửa gỗ được chạm trỗ hình quạt, cho thấy chủ nhân là người thích phong cách cổ xưa.
Giờ phút này, tại cửa phòng, hai người đàn ông anh tuấn đang cùng hai cậu bé khoảng độ ba, bốn tuổi mắt to trừng mắt nhỏ.
“Đúng là chúng ta rất đẹp trai, rất đáng yêu, nhưng mà bọn họ có cần trợn mắt nhìn chúng ta như vậy không?”. Sở Nhiên dùng khuỷu tay huých nhẹ Sở Mạc ở bên cạnh, tiến hành trao đổi ánh mắt với cậu.
Sở Mạc nhún nhún vai, tỏ vẻ không biết. Cuối cùng, cậu nói giọng khinh bỉ. “Bộ dáng ngơ ngác của bọn họ thật xấu xí, Tiểu Nhiên, em đi đánh thức bọn họ đi”
“Vì sao lại là em đi, anh nhìn cảm thấy chướng mắt như vậy, sao không tự mình đi đi?”
“Ai kêu em sinh ra chậm hơn anh một phút, còn nữa, ai kéo anh tới đây, anh về trước đây.”
Sở Mạc ngáp một cái, xoay người giả bộ rời đi.
Sở Nhiên giữ cậu lại, nhân tiện hung hăng liếc cậu một cái. Sở Mạc nhướng mi, nhàn nhạt nhìn lại.
Sở Nhiên khoác lên một khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, bàn tay nhỏ bé kéo kéo ống quần của một trong hai người đàn ông, gọi một tiếng ngọt ngào “Chú ơi!”
Tâm trí mơ hồ của Mị Phong bị gọi trở lại, anh cúi người nhìn cậu bé đáng yêu trước mắt, “Cháu nhỏ, có chuyện gì không? Nơi này không phải là nơi các cháu có thể chơi đùa nha.”
“Chúng cháu đến đây không phải để chơi, chúng cháu đến để đưa thuốc giảm sốt.” Sở Mạc cũng bày ra nụ cười ngọt ngào, giơ cái khay trong tay lên.
Mị Ảnh nhíu mày, “Không có ai khác sao? Tại sao lại kêu hai đứa nhỏ đi đưa? Cứ đưa thuốc cho chú, các cháu trở về đi.” Anh nhận lấy cái khay trong tay Sở Mạc.
Sở Mạc thu lại ánh mắt, che giấu sự vui vẻ bên trong. Tất nhiên là không có người, bởi vì thuốc này là do Tiểu Nhiên tùy tiện lấy vài bình từ chỗ bác sĩ, cũng không biết là thuốc gì nữa.
“Chú” Sở Nhiên lại gọi thật ngọt ngào.
Mị Phong cuời ôn hòa, “Còn có chuyện gì sao?”
“Chú, chúng cháu nghe nói bên trong có chú bị thương.”
“Chúng cháu muốn vào nhìn một chút, được không?”
“Không được” Mị Ảnh không hề suy nghĩ, kiên quyết cự tuyệt.
Nhìn bộ dạng run rẩy của hai cậu bé, Mị Phong nhíu mày, bất mãn liếc Mị Ảnh một cái, “Ảnh, cậu hù dọa con nít.”
“Chú, cháu sợ” Sở Mạc, Sở Nhiên hướng đôi mắt ngập nước về phía Mị Phong, nước mắt chực rơi làm cho người ta thương tiếc.
Mị Phong ôn nhu nói, “Người bên trong là ông chủ của tụi chú, tụi chú có trách nhiệm bảo vệ ông ấy, không thể tùy tiện để cho người khác đi vào quấy rầy ông ấy, hiểu chưa? Hơn nữa, cái chú bên trong bị thương nặng, các cháu nỡ lòng nào đi vào gây ồn ào?”
Mị Ảnh trợn mắt nhìn Mị Phong, vẻ mặt như không thể tin được, anh không có nhìn lầm chứ! Trên mặt Phong thể hiện sự….. Dịu dàng? Đối với hai tiểu quỷ này sao?
“Nhưng mà…….” Sở Nhiên muốn nói lại thôi, bẹt cái miệng nhỏ nhắn, rất là đáng yêu.
Chú à, chú càng không cho chúng cháu vào, chúng cháu càng muốn vào, làm sao bây giờ?
“Cái chú bị thương kia nhất định rất đau, chúng cháu có thể giúp chú ấy giảm đau mà!” Sở Mạc nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to.
“Đúng vậy, đúng vậy, cháu nhớ lần trước ngón tay của mẹ bị đứt, chúng cháu giúp mẹ thổi thổi, mẹ không đau nữa!” Sở Nhiên cũng nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to. “Cho chúng cháu vào giúp chú kia thổi đi mà!”
Mị Phong mệt mỏi lắng nghe ngôn ngữ trẻ con của hai cậu bé, nhưng vẫn không đành lòng đuổi bọn chúng đi.
“Chú, cho chúng cháu vào một lát, một lát thôi được không, chúng cháu thật sự rất lo lắng cho chú kia!”
Mị Phong nhìn hai gương mặt đáng yêu đang tràn ngập chờ mong, khẽ cắn môi, “Chỉ một lát thôi nha!”
“Cám ơn chú.” Hai đứa kéo đầu Mị Phong xuống, mỗi đứa một bên hôn lên mặt anh.
Mị Ảnh trừng mắt nhìn bóng lưng của hai tiểu quỷ đang đẩy cửa đi vào trong, “Phong, anh điên rồi hả? Cho hai đứa nhóc vào trong, ông chủ…..”
“Không có việc gì, chỉ một lát thôi, ông chủ vừa uống thuốc chắc đã ngủ rồi, sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy đâu. Ảnh, ngươi có để ý không? Bọn chúng…”
“Ừ” Mị ảnh gật đầu, “Hình dáng hai đứa bé kia thật giống… Nếu như không phải biết rõ tích cách của môn chủ cũng như Hoàng chủ, em còn nghĩ rằng…..”
Trong phòng
Sở Mạc, Sở Nhiên ngồi ở trên ghế sô pha gần giường lớn, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang nằm nhắm mắt trên giường.
“A? Tiểu Mạc, em còn tưởng rằng ông ta có thêm một con mắt, hoặc là nhiều hơn một cái chân! Nhưng không phải cũng giống như người bình thường sao? Nếu có điểm nào đặc biệt, thì chỉ là đẹp trai hơn cậu một chút thôi”
Sở Mạc lườm cậu một cái, “Chẳng lẽ em nghĩ ở đây nuôi quái thú?”
“Hì hì… Em thật sự tưởng là quái thú! Ai kêu cậu không cho chúng ta đi nhìn ông ta, cứ dặn đi dặn lại mãi, lỗ tai bị cậu niệm đến nỗi muốn điếc luôn, mẹ lại đi học, nên rất nhàm chán nha!”
Sở Mạc chăm chú nhìn gương mặt người đàn ông, sau nửa ngày, “Tiểu Nhiên, em có cảm thấy em rất giống ông ấy không?”
“Phải không? Phải không?” Sở Nhiên nhảy từ sô pha xuống, hiếu kỳ bò lên giường, quan sát người đàn ông đang mê man ở khoảng cách gần.
Sở Mạc cũng bò lên giường theo, mở cổ áo người đàn ông ra, mắt mở lớn ngay lập tức, một giây sau, cậu kéo Sở Nhiên nhảy xuống giường, “Tiểu Nhiên, chúng ta đi.” Nét mặt thể hiện sự nghiêm trọng nặng nề không hề giống trẻ con chút nào.
“Đứng lại.”
Giọng nói trầm hơi khàn , tuy nhỏ nhẹ nhưng lại mang theo sự nguy hiểm.
Người đàn ông trên giường chống khuỷu tay cố gắng ngồi dậy, trên khuôn mặt tuấn tú không hề có cảm xúc, mắt phượng nhíu lại, giống như một con báo vừa mới tỉnh ngủ.
|
Chương 2 : Gặp lại
“Môn chủ….”
Mị Phong cùng Mị Ảnh luôn luôn đứng ở cửa ra vào lắng nghe tình hình trong phòng, khi nghe được giọng nói của môn chủ thì chẳng còn quan tâm đến phép tắc nữa mà chạy thẳng tới mở cửa phòng, vội vã chạy vào bên trong, sau khi liếc nhìn lẫn nhau, bọn họ cùng quỳ xuống, “Thuộc hạ thất trách, xin môn chủ trách phạt.”
Phượng Dạ Diễm nụ cười sâu lắng, “Quỳ làm gì, tôi có nói muốn trách phạt các cậu sao? Các cậu đứng lên, đi ra ngoài đi.”
“Cám ơn môn chủ.”
Mị Phong lôi kéo Sở Mạc, Sở Nhiên ra ngoài.
“Tôi có nói cho bọn nhóc đi sao?”
Mị Phong gấp gáp quỳ xuống, “Môn chủ, trẻ con vô tội, là thuộc hạ thất trách, ngài muốn trách phạt hãy trách phạt thuộc hạ đi!”
“À?” Phượng Dã Diễm chau mày, “Ít khi thấy cậu bảo vệ cho người khác, xem ra hai tiểu quỷ này có thể uy hiếp đến địa vị của tôi, hừ…. Tôi có nên cân nhắc việc diệt trừ bọn chúng không?”
Ngữ điệu nhẹ nhàng như đang bình luận thời tiết nhưng lại làm cho Mị Phong, Mị Ảnh cảm thấy lạnh cả người.
“Ha ha… Nói đùa thôi, tôi sẽ không làm gì bọn chúng đâu! Các cậu không thấy hai đứa nó rất giống tôi và Hoàng sao?”
Mị Phong, Mị Ảnh sững sờ nhìn Phượng Dạ Diễm, nhưng không có cách nào đoán ra được ý tứ nào trên vẻ mặt tà mị.
Phượng Dạ Diễm môi mỏng khẽ nhếch, tạo ra một nụ cười nhạt, nhưng mắt phượng lại như hồ sâu u ám lạnh như băng. “Đi xuống đi.”
“Dạ.” Mị Phong, Mị Ảnh lo lắng nhìn Sở Mạc, Sở Nhiên, sau đó xoay người rời đi.
Hy vọng hai đứa không chọc giận môn chủ.
Phượng Dạ Diễm ngẩn ngơ nhìn Sở Mạc, Sở Nhiên, mắt phượng hiện lên một sự đau đớn, sau nửa ngày, ngón tay thon dài của hắn chỉ Sở Nhiên, “Nhóc, tới đây.”
Sở Mạc, Sở Nhiên nắm chặt tay nhau, không nghe lời, nhìn chằm chằm anh. Mặc dù mới bốn tuổi, nhưng bởi vì cậu, nên bọn họ dù tuổi còn nhỏ cũng đã gặp qua nhiều loại người, nếu so sánh với những người đã gặp trước đây, người này quá nguy hiểm, bọn họ trêu chọc không nổi, cũng không có cam đảm đùa giỡn bắt nạt. Hơn nữa……..
“Chà! chà!” Phượng Dạ Diễm lắc đầu, “Các ngươi hình như không hiểu tình hình lắm! Để tôi nói rõ nhé, thuộc hạ của Ám Diễm nếu không nghe lời, thông thường sẽ giao cho Lôi Sát đường, trước tiên phạt năm mươi gậy sau đó bỏ đói ba ngày ba đêm, không biết hai người ngoài kia sẽ…..”
Vẻ nghiêm nghị ngoan độc trên gương mặt tà mị như báo cho bọn họ biết anh không có nói giỡn.
“Tiểu Mạc…” Sở Nhiên mím môi thật chặt, nhìn chằm chằm Sở Mạc. Cậu đã gây họa, cậu không nên tới đây. Sở Mạc cười, nắm chặt tay cậu, “Không sao đâu.”
Làm sao bây giờ? Không thể đi lại đó, cũng không thể liên lụy hai chú.
“Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên.”
Giọng nói trong trẻo truyền đến, Sở Ngự xông vào phòng.
“Cậu.” Sở Mạc, Sở Nhiên vui mừng kêu ra tiếng.
Vỗ nhẹ đầu hai tiểu quỷ, Sở Ngự hướng về phía người đàn ông đang nửa nằm trên giường gật đầu, “Diễm.”
Phượng Dạ Diễm hừ lạnh.
“Anh tới rất đúng lúc, hy vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích.”
Sở Ngự sửng sốt, “Giải thích cái gì?”
Phượng Dạ Diễm ném qua một cái nhìn lạnh lẽo, “Muốn giải thích cái gì anh hiểu rất rõ, đừng giả ngu.”
Thật sự trốn không thoát sao?
Sở Ngự thở dài.
“Cậu nói hai đứa nhóc này sao? Là con của em tôi, cậu cũng biết năm đó tôi vô tình biết được mình còn có một đứa em, khi đón con bé về thì nó đã mang thai.”
“Anh không thấy là chúng tôi rất giống nhau sao? Tôi không nhớ là tôi và Hoàng có quan hệ gì với em gái anh.” Phượng Dạ Diễm lạnh lùng giễu cợt.
Sở Ngự nhún nhún vai, “Thế giới con người chính kỳ diệu như thế, không phải sao? Người với người giống nhau có gì lạ?”
“Rất tốt.” Phượng Dạ Diễm không giận ngược lại còn cười.
“Mở cổ áo bọn nhóc ra.”
Sự thật sẽ đánh bại tài hùng biện, anh chẳng muốn cùng tên kia nói nhảm.
“Mặc kệ anh là ai, làm ơn tránh ra.” “Cho tôi vào trong.” Ngoài cửa ra vào truyền đến tiếng phụ nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Đừng cho con bé vào, đem con bé đi.” Tim Sở Ngự đập lỡ một nhịp, không hề suy nghĩ, hét lớn một tiếng.
Phượng Dạ Diễm nắm chặt tay, thân thể đột nhiên cương cứng. “Để cho cô ấy vào.”
Đi kèm với tiếng két két mở cửa là một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn chạy vào trong phòng, “Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên…”
Sở Ngự mệt mỏi vỗ trán một cái. Xảy ra chuyện lớn rồi!
“Mẹ…” Sở Mạc, Sở Nhiên phấn chấn nhìn người mới tới, làm nũng nhào vào trong lòng cô. Lúc này bọn chúng mới giống như trẻ con, buông lỏng sự căng thẳng trong lòng, thân thể nho nhỏ không kềm chế được run rẩy.
Cô ôm trong ngực hai đứa con trai, vỗ nhè nhẹ lưng chúng, “Không có việc gì, không có việc gì, có mẹ ở đây!” Tuy không biết bọn chúng sợ cái gì, cô vẫn nhẹ giọng an ủi.
Bốp bốp!
“Đúng là mẫu tử tình thâm!”
Giọng nói đó!
Cô nín thở, ngước mặt lên, khiếp sợ trừng mắt nhìn người đàn ông vừa lên tiếng.
Đúng là anh ta!
Sở Tình, cũng là Tô Mộ Thu lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, đem Sở Mạc, Sở Nhiên ra phía sau người để bảo vệ, khuôn mặt nhỏ nhắn kiên quyết lạnh lùng. Nhưng mà thân thể khẽ run để lộ việc cô khẩn trương sợ hãi.
“Tiểu Thu, đã lâu không gặp.”
Môi mỏng của anh khẽ nhếch, vẽ ra một nụ cười mỉm.
Đó là nụ cười khát máu tàn nhẫn độc ác mà cô quá quen thuộc.
Phượng Dạ Diễm cầm lấy điện thoại đặt trên đầu giường, tìm dãy số quen thuộc, ấn gọi, trong khi nói chuyện, ánh mắt như dã thú từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi người Tô Mộ Thu.
|
Chương 3 : Bốn năm
Tay phải nhẹ lắc lư, giữa những ngón tay thon dài dung dịch màu đỏ sậm khẽ sóng sánh trong ly.
Phượng Dạ Hoàng lười biếng nằm ngửa trên chiếc ghế dài bọc da, nhíu đôi mắt hẹp dài, thất thần nhìn ra mặt biển đang được ánh mặt trời chiếu rọi lên làn sóng nhấp nhô.
Bang!
Một tiếng vang lớn!
Ngọn lửa hừng hực dâng lên, càng cháy càng ác liệt, như răng nanh ma quỷ đang giương nanh múa vuốt, vẻ mặt khinh thường, giống như đang cười nhạo sự bất tài của bọn họ.
Tâm không thể đè nén mà co rút.
Bốn năm, khoảng thời gian dài hay ngắn? Rõ ràng là dài giống như đã trải qua trăm ngàn thế kỷ, nhưng mà cũng ngắn giống như một cái chớp mắt.
Nâng tay lên uống một ngụm lớn rượu đỏ, mặc cho chất lỏng sâu cay lạnh băng chảy xuống cổ họng.
Nhưng vẫn không cách nào giảm xuống được nỗi đau trong ngực, một chút cũng không thể.
Reng reng reng…..
Giai điệu quen thuộc vang lên.
Phượng Dạ Hoàng để ly rượu trong tay xuống, chậm rãi đứng lên, đi vào phòng trong, tìm được chiếc điện thoại đã ném lung tung trước đó.
“Hoàng.”
Đầu dây kia vang lên giọng nói trầm.
“Nghe nói em bị thương.”
“Ừ, lần này ngay cả Ngân Hồ, Lãnh Sư cũng được phái đi, xem ra bọn họ không thể nhẫn nại nổi nữa rồi.”
“Chỉ có hai người đó, mà em lại thua sao?”
“Nhất thời sơ sẩy.” Đầu kia có người hừ lạnh, “Em sẽ cho bọn họ biết hậu quả của việc chọc tới chúng ta là gì, không nói cái này nữa, Hoàng, đoán xem em nhặt được cái gì.”
“Gì?” Phượng Dạ Hoàng chau mày.
“Một con mèo hoang nhỏ.”
Phượng Dạ Hoàng nắm chặt điện thoại, đốt ngón tay vì thế trở nên trắng bệch.
“Anh chắc chắn sẽ không nghĩ ra, thì ra mèo hoang nhỏ luôn ở ngay trước mắt chúng ta, ngay cả em cũng không thể không bội phục sự can đảm của cô ấy! Cô ấy còn mang theo một đôi mèo nhỏ.”
“Thật không?” Phượng Dạ Hoàng cười nhẹ, “Xem ra có trò hay để xem rồi.”
Tiểu Thu, em có can đảm trốn bọn anh, em cũng phải có can đảm thừa nhận lửa giận của bọn anh nha!?
Nhìn quanh bốn bức tường, Phượng Dạ Hoàng cười lạnh một cái, sau đó ưu nhã bước ra ngoài, vừa đi đến cửa phòng vừa bấm một dãy số điện thoại, “Phái phi cơ trực thăng tới đây ngay lập tức, đồng thời…..”
Giọng nói xa dần, chỉ còn lại tấm màn voan mỏng in hoa trước cửa sổ sát đất theo gió tung bay, còn có…. Cô gái có lúm đồng tiền dịu dàng, thanh tú trong những bức hình treo trên khắp các bức tường trong phòng.
|
Chương 4: Lửa giận (H) “Tiểu Thu, dường như em rất thích thử thách sự chịu đựng của tôi! Còn chưa hiểu lời nói của tôi sao? Lại đây.” Tô Mộ Thu cúi đầu, hàm răng gắt gao cắn chặt đôi môi. “Có lẽ đem hai tiểu quỷ kia đưa đến Lôi Sát đường, em sẽ nghe lời hơn chăng?” “Không được.” Cô sợ hãi lên tiếng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Cô cắn môi, nâng đôi chân nặng như chì, khó khăn bước tới. Phượng Dạ Diễm nửa tựa vào đầu giường, hai tay thoải mái khoanh lại trước ngực, ung dung nhìn cô, đợi cô đi đến bên cạnh giường, anh đột nhiên duỗi tay ra. “A!” Cô hoảng sợ hét lên, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn ngã vào giường lớn mềm mại. Ngón tay thon dài của anh nắm chặt cằm cô, như một bậc đế vương mà nâng lên gương mặt nhỏ nhắn của cô. “Nên trừng phạt em thế nào đây? Mèo con nhỏ không ngoan.” Lời nói nhỏ nhẹ, nỉ non, nồng đậm, mê hoặc như giữa đôi tình nhân. “Không những tùy ý chạy trốn chủ nhân, còn tùy ý sinh con, còn hai tiểu quỷ kia, chúng đúng là rất đáng ghét, không đáng yêu chút nào, ha ha…” Thích thú khi thấy sự hoảng sợ trong mắt cô, anh cười vui vẻ, “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì bọn nhóc, dù sao bọn nhóc chính là lợi thế để khống chế em của tôi và Hoàng, không phải sao?” Lông mày nhỏ nhắn của Tô Mộ Thu nhíu chặt, “Van xin anh, buông tha cho tôi và con” “Như thế này không tốt sao!?” Anh có vẻ khó xử, giọng điệu ngập ngừng nhàn nhạt, “Đối với em, bọn tôi vẫn chưa chán, hơn nữa, bọn tôi vẫn chưa tìm được sủng vật nào đáng yêu hơn so với em, em nói đi, bọn tôi có buông tha không?” Cô nhắm mắt lại, cố gắng bỏ qua sự chua sót trong lòng. “Chà chà, Ngự đã thật sự phản bội bọn tôi vì em, chứa chấp đào phạm, nếu tính ra thì tội danh thật lớn nha.” Miệng run run, “Không liên quan anh Sở, cầu xin anh tha cho anh ấy.” “A? Anh Sở? Ha ha…” Phượng Dạ Diễm hình như phát hiện được việc hay, “Gọi thân thiết như vậy sao! Như thế nào? Có phải anh Sở của em có thể thỏa mãn được em hơn bọn tôi, tiểu dâm phụ…” “Anh….” Cô giận dữ, “Xin đừng nghĩ chúng tôi dơ bẩn như vậy!”
“Tức giận sao?” Anh buông cánh tay đang kềm chế cằm cô ra, chuyển qua xoa khuôn mặt hồng nhuận trắng nõn của cô. “Nếu như biểu hiện của em làm cho tôi vừa lòng, có lẽ tôi sẽ giúp em khuyên nhủ Hoàng, không truy cứu lỗi lầm của các người. Bây giờ, cởi quần áo ra.” Cô hoảng sợ trừng mắt. Đúng là ác ma! “Tất nhiên, em hoàn toàn có quyền lựa chọn, cũng có quyền từ chối, nhưng mà, em nên nhớ, tính nhẫn nại của anh từ trước tới nay không cao lắm.” Cô nắm chặt cổ áo, sau nửa ngày, bàn tay nhỏ bé run rẩy duỗi đến lưng, nhắm mắt lại chấp nhận số mệnh, chiếc váy liền áo bằng nhung màu vàng nhạt trong nháy mắt rơi xuống mặt đất. Tuy là mùa hè, nhưng da thịt trắng nõn lại giống như đang ở trong gió lạnh, chốc chốc lại run rẩy. Sau đó lại cởi Bra cùng quần lót xuống, Tô Mộ Thu đã trần như nhộng như một đứa trẻ sơ sinh. Cô cắn chặt môi, một tay để ở ngực, tay kia che khuất chỗ riêng tư, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, trong mắt tràn đầy sự nhục nhã cùng xấu hổ và giận dữ. Phượng Dạ Diễm nhíu mắt lại, ánh mắt dần dần tối hơn. “Cũng không phải là lần đầu tiên, còn cần tôi dạy em phải làm như thế nào sao?” Tiếng nói càng trầm hơn. Tô Mộ Thu leo lên giường, bàn tay nhỏ bé run rẩy kịch liệt, duỗi về phía eo của anh, sờ dây lưng áo ngủ màu đen. Rõ ràng là một động tác đơn giản, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái là có thể cởi ra, mà cô lại mất đến vài phút. Mở áo ngủ ra, vòm ngực thon gầy rắn chắc màu đồng đập vào mắt, nhưng bất ngờ lại xuất hiện một băng vải màu trắng buộc chặt ngang bụng. Cô nhìn mê mẩn ngực trái của anh. Phượng hoàng trông rất sống động như giương cánh muốn bay. Bàn tay to lớn chụp lên một bên vật tròn trịa tuyết trắng, thô bạo vuốt ve. “Ô” Cô kêu rên. Anh lạnh lùng nhìn cô, “Muốn tôi hầu hạ em sao?” Cô mím môi, tách hai chân ra dạng ngồi trên bắp đùi của anh, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt dán lên vòm ngực cực nóng, hơi nhút nhát vuốt ve, cúi đầu xuống, vương ra đầu lưỡi liếm láp viên bi màu đỏ sậm nổi lên. Thở dốc một cái, đột nhiên, Phượng Dạ Diễm kéo thân thể mềm mại phía trên xuống, xoay người đặt cô ở dưới thân, cởi quần lót ra, eo ưỡn một cái, gậy thịt đã sớm cứng rắn vùi sâu vào cơ thể cô. “A!” Cô đau đớn thở ra. Nửa người trên như muốn căng lên, khuôn mặt trắng nõn càng trở nên trắng bệch, hai tay gắt gao níu lấy gra giường. Hạ thân giống như bị xé đôi thành hai mảnh, mật đạo khô khốc đột nhiên bị căng lớn đến cực hạn, vách tường thịt như bị lửa đốt, đau nhức. Anh không chút nào thương tiếc tàn nhẫn mà ra sức luật động, hung hăng rút ra, lại hung ác đâm vào, “Ai cho em trốn, em là của bọn tôi, chỉ có thể là của bọn tôi.” Anh phát điên gầm nhẹ. Vật nam tính to lớn mạnh mẽ đâm sâu vào trong hoa huyệt mềm mịn. “Ô……” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại. Đau quá! Cô có thể cứ như vậy mà chết không? Cũng tốt, cô chết đi sẽ không liên lụy đến những người khác!? Hai mắt vô thần nhìn trần nhà, cô suy nghĩ vẫn vơ. “Tôi sẽ không cho em có cơ hội trốn thoát nữa, tôi sẽ không ngại mà bẻ gãy chân của em đâu, mèo hoang nhỏ à……” Cánh tay sắt gắt gao siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh, như muốn bẻ gãy nó. Thân thể mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn bị thúc liên tục nên nhấp nhô lên xuống. Đôi mắt phượng chăm chú khóa trên khuôn mặt cô gái, trong mắt là lửa giận và dục hỏa thiêu đốt, đồng thời cũng che giấu sự hân hoan nơi đáy mắt. “Ư a…..” Cô nhỏ giọng rên rỉ. Cùng lúc với sự đau nhức ở hạ thân là một trận tê dại êm ái thoải mái dâng lên trong cơ thể, thân thể khẽ run, trong hoa huyệt tuôn ra một dòng chất lỏng dinh dính. Cô đúng là rất dâm đãng! Bị đối xử thô bạo như vậy nhưng vẫn có thể thỏa mãn. Một giọt lệ trợt xuống từ khóe mắt, trong lòng Tô Mộ Thu tự giễu cợt mình, cảm thấy xót xa hơn. Thân thể này đã bị bọn họ dạy dỗ trở nên mẫn cảm như vậy. Sau vài lần luật động mãnh liệt, Phượng Dạ Diễm vùi thật sâu vào hoa huyệt, phun ra một dòng dịch nóng bỏng. Nhiệt dịch rót vào hoa kính mẫn cảm làm cô run rẩy một hồi, hơi thở vừa mới phục hồi thì nam căn trong cơ thể lại trở nên cứng rắn, tiếp tục thực hiện một chu kỳ va chạm mới. Đây là ý thức cuối cùng của Tô Mộ Thu trước khi bất tỉnh. Tô Mộ Thu từ từ tỉnh lại, nhìn người đàn ông vẫn còn đang luật động mạnh mẽ trên cơ thể mình. Đã bao lâu rồi? Cơ thể cô mỏi nhừ run rẩy, đó là kết quả của việc bắp đùi bị dang ra quá lâu. “Đừng… Buông ra..” Cô mệt mỏi lẩm bẩm, đầu lắc lư vô thức. Đột nhiên, cô giật mình trợn mắt to nhìn vẻ mặt cười tà của người đàn ông đang nằm nghiêng bên cạnh. “Anh….” Phượng Dạ Diễm? Vậy hiện tại trên người cô chính là…. Cô thở hốc kinh ngạc, quay đầu hoảng hốt trừng mắt nhìn người đàn ông đẹp lạnh lùng đang tàn sát bừa bãi trên người cô. Môi mỏng Phượng Dạ Hoàng nhếch lên, “Đã lâu không gặp, mèo hoang nhỏ….” Không giống với giọng nói êm ái bình thản, bụng dưới của anh nhanh mà hung ác dùng sức ra vào, mỗi một lần đều chạm tới tử cung của cô. “Ân…. A…” Cô cắn mu bàn tay, cố gắng kềm chế, nhưng vẫn phát ra tiếng rên nhỏ nhẹ từ trong cổ họng. Mật đạo bị đâm vào thật sâu, phân thân nam tính cùng thành hoa huyệt ma xát mang đến khoái cảm làm cho hoa huyệt của cô không thể khống chế mà co rút run rẩy. “Em là tiểu yêu tinh!” Phượng Dạ Hoàng gầm nhẹ một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn cô, sức lực va chạm càng mạnh, tốc độ càng nhanh hơn. “Không cần… Ân… Ách… A……” Cô lắc lư đầu, muốn đem tất cả khoái cảm trên người ném đi. “Không được phép nói không cần, trò hay chỉ mới bắt đầu! Mèo hoang nhỏ, cố gắng chấp nhận lửa giận của tôi đi!” Phượng Dạ Hoàng hừ lạnh một tiếng, dừng lại va chạm, hạt giống cực nóng phun thẳng vào hoa huyệt. “Ân a…..” Tô Mộ Thu lại một lần nữa hôn mê.
|
Chương 5: Học viên quý tộc
“Không cần…. Học trưởng… Ở đây không được…” Người con gái nũng nịu nói nhỏ nhẹ. “Sợ cái gì, ở chỗ này có sao đâu.” Người đàn ông vừa nói một tay kéo thân thể mềm mại vào trong lồng ngực, tay kia lần xuống dưới váy ngắn của cô gái. Bàn tay nhỏ bé của cô gái để trên ngực người đàn ông, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn ửng đỏ, mày liễu cau lại, biểu cảm vừa giống như vui thích lại như đau khổ, “Ách a… Không được.. Bên cạnh…. Ân…. Có người…..” “Hư… Ngoan, để cho học trưởng yêu em thật tốt nha.” “Ân… Không…. Ân….” Tô Mộ Thu đảo mắt khinh bỉ. Còn để cho người ta đọc sách hay không a? Bất đắc dĩ để quyển sách trên tay xuống, cô ngẩng đầu nhìn chung quanh một chút. Trong thư viện ồn ào không chịu nổi, không dưới mười chỗ có cảnh tình cảm mãnh liệt như bên cạnh, cũng có mấy cặp xúm lại một chỗ đùa giỡn. Cô khâm phục nhìn nam sinh không hề bị ảnh hưởng gì đang đọc sách ở phía góc đối diện, đem sách ném vào trong túi, đứng dậy, xách túi ra khỏi thư viện náo loạn này. “Ôi….” Đứng ở hành lang rộng rãi, Tô Mộ Thu bất đắc dĩ thở dài. “Tô Mộ Thu, cô là đại ngu ngốc. Không phải đã biết rõ tình huống này sao? Tại sao lại không từ bỏ ý định ngay từ đầu?” Hậu quả của việc không từ bỏ ý định là leo lên năm tầng lầu, kết quả, thư viện mỗi tầng đều rất ồn, thậm chí cái sau so với cái trước còn ồn hơn. Tại sao muốn tìm một chỗ yên tĩnh đọc sách cũng không được? Thư viện không phải đều rất yên tĩnh sao? Cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, tuy khoảng cách khá xa, nhưng vẫn có thể nhìn ra đại khái, vài con long phượng bay lượn trong mây, rất sống động. Trần nhà tráng lệ này giống như…. Giống như cung điện nhà vua trong truyện cổ tích mà cô đọc lúc bé. A, có lẽ nghe có chút khoa trương, nhưng đây là ví dụ duy nhất cô có thể nghĩ đến. Mà trần nhà này thuộc về thư viện – kiến trúc bình thường nhất trong học viện. Đúng là mỉa mai mà! Cô thu ánh mắt nhìn lại trên người mình, đồng phục đẹp và đặc biệt, tiêu chí của học viện Thánh Tu Tư. Cô chớp mắt mấy cái, tới bây giờ vẫn cảm thấy tất cả đều không chân thực, mỗi buổi sáng thức dậy cô tốn rất nhiều thời gian để tự nói với mình rằng đây không phải là mơ. Khó mà tin được, cô thật sự đã vào học viện Thánh Tu Tư. Dưới lầu thấp thoáng truyền đến âm thanh quát lớn cùng tiếng cười, xen lẫn còn có tiếng cầu xin tha thứ. Cô đi đến cửa sổ nhìn xuống. Dưới cây đại thụ cách đó không xa, bảy tám người vây quanh thành một vòng, chính giữa là một nam sinh đang quỳ trên mặt đất. “Thật là xấu hổ.” Cô bĩu môi. Một tháng tại học viện Thánh Tư Tu này, cảnh tượng như vậy gặp cũng không ít, đơn giản là đám nam sinh này nhìn nam sinh khác lớn lên đẹp trai hơn so với bọn họ, không cam lòng nên khi dễ người thôi. Tuy nói là đồng phục giống nhau, nhưng thật ra khi nhìn kỹ lại, nam sinh đang quỳ gối kia ống tay áo chỉ có một cúc áo bạc, mà những người khác lại có hai cúc áo vàng. Đó là sự phân chia đẳng cấp trong học viện Thánh Tu Tư. Thánh Tu Tư là học viện quý tộc nổi danh trên thế giới, gồm cao trung và đại học. Hầu như các nhà chính trị, thương nhân, trùm hắc đạo có tiếng từ các quốc gia đều do ở đây bồi dưỡng ra. Cho nên, chỉ tiêu tuyển nhận hàng năm ở đây đặc biệt làm cho quan lớn, phú hào các nước tranh đua nhau mà giành giật. Nhưng mà học viện cũng có cấp một trăm suất học bổng, trả toàn bộ chi phí, giúp đỡ cho những nhân tài có tài năng nhưng lại không có điều kiện về tiền tài được có cơ hội nhập học bình đẳng. Thật khôi hài, đã nói cơ hội bình đẳng, vì sao còn phân chia đẳng cấp? Học sinh có tiền ỷ vào nhà mình quyền thế, khi dễ bọn họ học sinh con nhà bình dân. Mà chỉ cần không làm thiệt hại mạng người, học viện đối với việc này bình thường là một mắt nhắm một mắt mở. Nam sinh còn đỡ, cùng lắm chỉ bị người ta làm nhục một trận, hay đánh đấm vài cái. Nhưng nữ sinh dung mạo xinh đẹp lại thường chạy không khỏi số mệnh bị đùa bỡn, trừ khi cô ấy có thể tìm được một chỗ dựa đủ mạnh. Giống như cô gái lúc nãy trong thư viện, rõ ràng là không tình nguyện, nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui, giả vờ cười hùa. Cô khẽ vuốt cúc áo nơi ống tay áo, tận đáy lòng cảm thấy may mắn là mình lớn lên bình thường, hơn nữa tính cách ít nói, dù cho đứng trước đám đông cũng không có ai chú ý hay cảm thấy hứng thú đối với cô. “Ê! Người kia!” Một giọng nói không khách sáo cắt đứt suy nghĩ Tô Mộ Thu. Cô quay đầu nhìn về hướng giọng nói. Một nam một nữ. Ống tay áo có cúc áo vàng. “Gọi cô đấy! Sững sờ cái gì, còn không mau tới đây!” Nam sinh giận dữ gọi, đôi mắt mở lớn như con cá vàng nhỏ mà cô đã từng thấy. Cô muốn cười, nhưng không dám. “Dạ.” Cung kính trả lời một tiếng, cô chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ, cúi đầu, thái độ hèn mọn. “Ôm.” Ôm cái gì? Suy nghĩ vừa xuất hiện, trước mặt quăng ra hai cái túi xách, cô phản ứng nhanh chóng chụp lấy. Không quan tâm cô có đồng ý hay không, đôi nam nữ ôm nhau tự động rời đi. Bình dân, trong mắt bọn họ, bất quá chỉ là người giúp việc của người khác. Tô Mộ Thu cúi đầu, theo sát phía sau bọn họ. Chỉ là túi xách thôi mà, không đáng vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà cùng những vị quý tộc xung đột. “Cầm cẩn thận một chút.” Nữ sinh không thèm quay đầu lại, nói giọng cao ngạo, “Cái đó là do cha tôi từ Pháp mang về ngày hôm qua, cả nước chỉ có năm mươi cái, nếu làm hư, tôi sẽ bắt cô đền.” “Dạ.” Đã sợ bị hư, vì sao không tự xách? “Hừ! Bình dân chính là bình dân, như con chuột nơi xó nhà, hèn mọn sợ sệt.” Trong giọng nói nam sinh tràn đầy sự khinh bỉ. “Dạ.” Tô Mộ Thu cúi đầu. Kẻ có tiền thì như thế nào, bất quá chỉ là tấm áo choàng bên ngoài, tấm lòng bên trong so với bất cứ ai cũng thô bỉ hơn. Đúng lúc tan học, mọi người đều đổ xô về phía cổng trường. Tô Mộ Thu nhìn chung quanh, bị biến thành người giúp việc giống cô cũng không ít. Ngoài cửa trường, những chiếc xe có rèm che đón học sinh đã sớm xếp thành một hàng chỉnh tề. Cùng đi theo đến một chiếc Porsche màu xanh nước biển, cô kính cẩn đưa lên túi xách, “Thiếu gia tiểu thư đi thong thả.” “Ừ.” Nữ sinh cầm lấy túi xách, liếc xéo cô, kiêu ngạo như nữ vương ngồi vào trong xe. Ngẩn người nhìn theo hướng bọn họ rời đi một phút, Tô Mộ Thu mới ung dung trở về. Không có biện pháp, nhà xa lại không có xe đưa đón như học viên quý tộc nên cô chỉ có thể ở tại ký túc xá học viện. A, học viên quý tộc!
|