Trọn đời yêu nhau!
|
|
Bảo Phong bỗng nhiêng đầu, mắt khẽ chớp chớp nhìn cô hỏi. Anh Anh 13 năm trước cũng thế, bây giờ cũng vẫn vậy, đều không cưỡng lại được bộ dạng cún con đáng yêu đó của Bảo Phong, tim đập càng lúc càng nhanh cuối cùng hét lên ba tiếng : "Cậu chết đi", sau đó quay người bỏ chạy. Anh Anh chạy mãi cuối cùng cũng đến được một bến xe bus, loay hoay một lúc mới lên được xe. Ngồi trên xe tựa đầu vào cửa kính mà tâm trạng vẫn chưa ổn định lại được, cảm thấy vừa hoang mang lại vừa hạnh phúc. Hoang mang, lo sợ không biết đây có phải sự thật không, hạnh phúc vì tình cảm của mình hóa ra không phải đơn phương. Phong Phong thích Tiểu Anh... Phong Phong thích Tiểu Anh... AAAAA, tại sao giọng Bảo Phong cứ mãi vang lên trong tâm trí cô thế này, Anh Anh lắc lắc đầu, ngay khi ngẩng lên đã thấy sắp về đến nhà, vội vã khoác balo chạy đến cửa xe. Xịch. Chiếc xe di chuyển chậm lại rồi dừng trước bến gần nhà, Anh Anh như người mất hồn xuống xe, chầm chậm bước về nhà. Thật may Bảo Phong chưa về, nếu gặp cậu ấy nữa không biết sẽ còn xấu hổ ra sao. Anh Anh không suy nghĩ nhiều, ba chân bốn cẳng chạy về phòng mình, còn thận trọng khóa cửa lại. Sau khi xác định đã an toàn mới nhẹ nhàng lôi hộp quà nhỏ từ trong balo ra, tim không nhịn được lại đập từng hồi mạnh mẽ. Anh Anh nín thở đưa tay mở nắp hộp quà, bên trong là một chiếc dây chuyền có mặt đá là chữ "P" nhìn vô cùng đẹp, mới nhìn đã biết đây là dây chuyền đôi, có lẽ Bảo Phong đã giữ lại một chiếc rồi. Nghĩ đến đây lại không nén nổi một nụ cười hạnh phúc, Bảo Phong nhìn bình thường lạnh lùng vậy mà không ngờ cũng biết mua những thứ như vậy... Cộc! Cộc Cộc! Cộc! Tiếng gõ cửa làm Anh Anh giật nảy mình, trái tim vừa yên ổn một chút nay lại đập loạn lên. Là Bảo Phong sao??? Bảo Phong gặp mình có chuyện gì?? Suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng luống cuống ra mở cửa. - Anh Anh, đang làm gì vậy? mẹ vào một chút được không? - Mẹ Anh mỉm cười nhìn con gái, Anh Anh vội giấu sợi dây chuyền sau lưng nghiêng người cho bà vào. Mẹ Anh nhìn khuôn mặt đỏ ửng của con gái liền tủm tỉm cười hỏi: - Có bạn trai rồi đúng không con? - Dạ? Con không có...sao, sao mẹ lại hỏi thế? - Anh Anh tròn mắt nhìn mẹ, không hiểu tại sao bà hỏi vậy. - Haha, đừng giấu mẹ, con là con gái mẹ sao mẹ không biết được. Nhìn cái biểu hiện hạnh phúc trên mặt con xem. - Mẹ, con không có thật mà! Mẹ Anh lắc đầu tỏ vẻ không tin, sau cùng nắm tay con gái nói nhỏ nhẹ: - Anh Anh, con cũng mau có bạn trai đi, sau này kiếm một tấm chồng, sinh con cho mẹ yên tâm lúc tuổi già là được. Cả cuộc đời mẹ chỉ có mong muốn duy nhất là chính tay mình được chăm sóc cho cháu thôi. À hay mẹ dẫn con đi xem mắt nha, có mấy anh chàng đang đi làm công việc cũng ổn định lắm. - Mẹ - sắc mặt Anh Anh đột nhiên trầm xuống, có cái gì đấy vừa nện thẳng vào tim cô - Nếu con không lấy thì sao? - Con nói gì thế? Tại sao không lấy? Nếu vậy mẹ không nhìn mặt con nữa đâu, đừng làm mẹ giận, con biết mẹ bị bệnh tim đúng không? - Mẹ Anh mới đầu ngạc nhiên sau đó lại nghĩ con gái trêu mình liền gõ mấy cái vào đầu Anh Anh. - Con đùa thôi mà - Anh Anh mỉm cười yếu ớt nhìn mẹ, chợt cảm thấy sức sống trong người bị rút cạn. Mẹ Anh thấy con gái có vẻ mệt đành dặn dò vài câu rồi đóng cửa đi xuống nhà. Cánh cửa vừa khép lại Anh Anh đã ngã khuỵu xuống, không ngờ ranh giới giữa hạnh phúc và đau khổ lại mong manh như thế. Trong tim cô chợt truyền đến cơn đau dữ dội, nước mắt không hiểu từ lúc nào đã trào ra, chảy thành từng giọt. Khó thở quá! Bảo Phong ah... Chúng ta... .... phải làm sao đây?
|
Sáng sớm, Phong như thường lệ sang phòng Anh Anh gọi cô dậy, tự hỏi không biết con người ấy hôm nay gặp cậu sẽ có thái độ như thế nào. Hôm qua vừa mới hỏi một câu đã bỏ chạy thục mạng rồi, nhất quyết phải bắt cô trả lời mới được. Phong khẽ xoay tay nắm cửa, cánh cửa từ từ mở ra, đang định lớn tiếng gọi Anh Anh thì bỗng nhận ra không có người ở trong phòng. Vội chạy xuống nhà hỏi mẹ Anh thì nghe được câu trả lời đáng thất vọng :"Anh Anh nó đi học trước rồi". Phong chợt cảm thấy kì lạ, trong lòng bỗng dấy lên dự cảm không lành. Liên tục trong suốt một tuần liền Anh Anh đều tìm cách tránh mặt cậu, sáng hôm nào cũng kiếm cớ để không đi cùng với Phong, tan học lại nói sang nhà Thu Vân chơi nên bảo Phong về trước, đến cả khi ở nhà cũng hạn chế ở cùng cậu một chỗ, lại không nói nhiều như trước kia nữa, cả ngày chỉ nói được câu “ chào” và “ tạm biệt”. Phong cảm thấy vô cùng bức bối, không hiểu tại sao Anh Anh lại có thái độ như vậy, chẳng lẽ giận dỗi gì cậu? Đang mải mê suy nghĩ chợt thấy Anh Anh đi từ cửa nhà vào, thấy Phong ngồi đó cô cũng chẳng nói câu gì, vội vàng đi lên phòng. - Anh Anh - Phong thật sự không hiểu nổi, liền gọi cô lại. Anh Anh chầm chậm xoay người mệt mỏi nói: - Có chuyện gì? - Tại sao tránh mặt em? - Tôi không có tránh mặt cậu. - Vậy - Phong đột nhiên đặt hai tay lên vai Anh Anh, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi - cho em một câu trả lời. Anh Anh ngước nhìn Bảo Phong một hồi lâu, sau cùng lạnh lùng hỏi lại: - Trả lời cái gì? - Em đã nói em thích chị - Phong mím chặt môi nhìn người trước mặt bỗng cảm thấy có chút xa lạ, Anh Anh vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng đôi mắt trong veo kia dường như đang bị bao phủ bởi một màn sương u ám. - Cậu muốn tôi trả lời? - Anh Anh nhíu mày, gạt tay Phong khỏi vai mình - vậy cậu muốn tôi trả lời như thế nào? - Anh Anh! - Muốn tôi nói tôi cũng thích cậu? Xin lỗi nhưng tôi không thích loại con nít như cậu. - Loại con nít như em? - Phong sững người nhìn Anh Anh, không tin những gì chính tai mình nghe thấy, tim cậu dường như bị bóp nghẹt, một tia đau lòng hiện lên trong mắt. - Phải. Nói thẳng ra tôi không có tình cảm gì với Bảo Phong cậu. - Anh Anh, chị nói dối! - Phong suýt nữa đã không đứng vững nổi, chỉ biết nhìn người đối diện mà nói ra câu đó. Cậu đã tin rằng cô cũng có tình cảm với mình, hơn 6 tháng ở bên nhau những cảm xúc của Anh Anh tuy không rõ ràng nhưng rất chân thật, những tưởng chỉ cần cậu nói ra cả hai sẽ có kết thúc tốt đẹp nhưng tại sao? Rốt cuộc là tại sao? - Tôi có nói dối hay không chẳng phải cậu tự biết? Trong thời gian qua đã làm cậu ngộ nhận, tôi xin lỗi. Còn cái này - Anh Anh lấy ra một sợi dây chuyền đặt vào tay Phong - Trả lại cho cậu. Phong siết chặt tay, cảm giác như thế giới trong cậu sụp đổ. Thì ra từ trước đến nay là cậu tự lừa dối bản thân mình, tự đắm chìm trong ảo vọng do chính mình xây nên. - Anh Anh, chị...thật tàn nhẫn. Phong khẽ nhắm mắt, một dòng nước từ khóe mắt chảy ra mang theo cả nỗi tuyệt vọng. - Bảo Phong, nếu cậu oán trách tôi, không muốn nhìn thấy tôi nữa có thể ngay lập tức chuyển nhà, tôi sẽ giúp cậu tìm một nới khác... - Xin lỗi chị, nhưng chỉ chủ nhà mới có quyền đuổi khách. Phong nói xong lặng lẽ xoay người đi lên phòng, bỗng nhiên cảm thấy nơi này thật xa lạ, sự trơ trọi thấm vào tận trong tim. Nơi này đối với cậu đã không còn là nơi đáng để luyến tiếc nữa rồi... 1 tuần sau - Bảo Phong, nhưng mà tại sao lại đột nhiên ra Bắc? Cháu phải cho cô một lý do chính đáng chứ? - Mẹ Anh thật sự hốt hoảng khi đang nhiên thấy Bảo Phong xách hành lí từ phòng đi ra, rồi bất ngờ nói lời từ biệt với mình. - Cháu cảm thấy học ở xa nhà rất khó khăn, với lại sức khỏe cháu không tốt, không thích nghi được ở đây. Ra Bắc vẫn tốt hơn ạ. - Phong mỉm cười nhìn bà, phải xa người phụ nữ tốt như vậy chợt cảm thấy không cam lòng. - Nhưng tại sao lại đột ngột như vậy? Nói đi là đi ngay, - Mẹ Anh giữ tay Phong hỏi, giọng bà dường như vẫn chưa hết hoang mang - Anh Ang nó biết chưa? Sao không chờ nó về rồi hãy đi, hay đợi cô gọi điện bảo nó về tiễn cháu? - Thôi không cần đâu ạ, cô giúp cháu chuyển lời tạm biệt đến chị ấy là được rồi. - Bảo Phong ah - Mẹ Anh bỗng không kìm được mà gọi tên cậu, nước mắt cũng vì thế mà trào ra - cháu về rồi có quay lại đây nữa không? - Dạ không, có lẽ đây là lần cuối cùng cháu ở đây, cô à, cô nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc nhiều quá, có gì hãy chia sẻ với Anh Anh. - Biết rồi cái thằng nhóc này - Mẹ Anh cố gắng cười, đưa tay lau nước mắt nói - Vậy để cô tiễn cháu ra sân bay. Chờ cô một lát. Hai người ngồi trong taxi ra sân bay mà nói không ít chuyện, chủ yếu là ôn lại kỷ niệm trong những ngày qua, chẳng mấy chốc đã đến sân bay. Mẹ Anh lúc này đã không kìm nén được cảm xúc, ôm chặt lấy cậu nhóc cao lớn trước mặt mà dặn dò: - Tiểu Phong, đi rồi phải chăm sóc cho bản thân, đừng quên cô và Anh Anh. - Vâng. - Vậy cháu đi đi, tạm biệt. Phong nghẹn ngào không nói được thành lời, hai tiếng tạm biệt còn chưa kịp nói ra trên loa đã thông báo chuyến bay sắp khởi hành, cậu đành giơ tay chào mẹ Anh rồi nhanh chóng rời đi. Chuyến bay này sẽ đưa cậu rời xa cô, cũng sẽ chấm dứt quãng thời gian hai người ở bên nhau... Tiểu Anh, sẽ như chị muốn, em sẽ chôn vùi tất cả những kỉ niệm ở nơi đây... 13 năm trước từng là nơi đẹp nhất... hiện tại lại là nơi đau thương nhất.... Anh Anh... Tạm biệt!
|
- Đã lâu không gặp...Phong Phong - Anh Anh chìa tay về phía Bảo Phong cười nói. - ..... Bảo Phong không nói gì, ánh mắt chán ghét xoáy sâu vào người trước mặt. Việt thấy tình hình có vẻ không ốn liền vỗ nhẹ vai Phong nói nhỏ: "Này Bảo Phong, nhìn chị ấy trẻ thế thôi chứ hơn cậu những 4 tuổi đấy, mau chào đi chứ". Bảo Phong lập tức gạt tay Việt ra rồi không nói không rằng quay người đẩy cửa đi ra khỏi phòng. Khang bối rối nhìn Anh Anh cố bịa ra một lý do giải thích: - Anh Anh ah, tại hôm nay trời nóng nên thằng nhóc ấy mới như thế. Tính khí nó thất thường lắm. - À không sao đâu - Anh Anh gãi đầu cười, mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa vừa mới đóng lại kia, ánh mắt có chút lưu luyến. - Thôi kệ nó đi em, anh sẽ đãi chúng ta một bữa gà rán, đi thôi! - Lâm vừa cười vừa đẩy Anh Anh ra phía cửa, Khang lập tức hiểu ý vội nháy mắt ra hiệu cho Duy và Việt đi theo. Trong lòng vẫn thắc mắc không hiểu tại sao Bảo Phong lại có thái độ như thế, hơn nữa ngay cả Anh Anh cũng rất kì lạ, lúc ấy còn nói "đã lâu không gặp...Phong Phong". Phong Phong là ai?? Chẳng lẽ?? Hai người quen nhau từ trước?? ****************** Anh Anh với tay tắt chiếc loa đang phát ra tiếng nhạc, day day thái dương, thật sự mệt mỏi, rất mệt mỏi. Trước nay luôn nghĩ rằng làm biên tập đương nhiên chỉ cần viết tốt là đủ đến khi vào đây mới hiểu khả năng chỉnh sửa lại bài viết cũng quan trọng không kém. Lấy khăn giấy lau nhẹ những giọt mồ hôi đua nhau chảy trên mặt bỗng thấy có chút nản lòng, cứ nghĩ trở thành thực tập sinh sẽ có thật nhiều cơ hội tiếp xúc với Phong nhưng thực tế lại không như vậy. Phải viết báo, đi tìm nguồn, tổng hợp lại các thông tin mà những người kia thu được, biên tập lại rồi in ra đem nộp, ngày nào cũng vậy, ngay đến thời gian ngủ cũng hầu như không có, thỉnh thoảng tranh thủ cơ hội đi tìm Phong thì cậu ấy lại cố tình tránh né, thái độ vô cùng lạnh lùng, xa cách, tưởng như Bảo Phong và Phong Phong là hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Lần cuối cùng Anh Anh gặp Phong là lúc hai người chạm mặt nhau trước cửa lớn của tòa soạn, nhìn thấy cậu ấy không nhịn được mà gọi: "Phong Phong!", không ngờ Bảo Phong quay lại nhìn cô với ánh mắt lạnh đến run người, cậu ấy nói: "Tôi là Bảo Phong, không phải Phong Phong, chị làm ơn đừng gọi tôi như vậy". Nói xong cũng không thèm liếc mắt nhìn Anh Anh lần nữa mà bỏ đi. Nhìn bóng lưng người kia dần biến mất khỏi tầm mắt đột nhiên cảm thấy không còn chút sức lực, Con người kia thực sự không phải là Phong Phong của cô sao? Không còn là Phong Phong của Tiểu Anh nữa sao? Liệu ngày đó bất chấp tất cả mà đến đây có phải là quyết định đúng đắn? Một năm trước, khi mới đặt chân đến đây, quả thật gặp rất nhiều khó khăn, một mình xách balo đi hỏi đường đến nhà Phong, giọng Nam khó nghe đối với người dân nơi đây nên kết quả là mất một ngày mới tìm được đến nhà cậu ấy. Còn bị mẹ Phong trách móc: " Cái con bé này, sao không gọi cô ra đón? Muốn cô áy náy đến chết phải không?" Ngày ấy tưởng rằng như vậy là gặp được Phong rồi, không ngờ hỏi ra mới biết cậu ấy từ lâu đã không còn ở nhà nữa, mẹ Phong khi ấy chỉ thở dài bất lực mà nói với Anh Anh: "Bảo Phong một năm trước đột nhiên từ Nam trở về nói với cô nó không muốn học trở thành chính trị gia nữa, nói muốn thử ở một lĩnh vực khác. Cô chưa bao giờ thấy thằng bé làm việc gì thiếu suy nghĩ như thế, nhưng suy cho cùng lúc ấy nó cũng chỉ là một đứa trẻ, cô khuyên bảo nó cũng không được đành miễn cưỡng đồng ý. Nói là làm, nó thi tuyển vào tòa soạn báo, thật không ngờ lại được chọn, từ ấy vào đó làm thực tập sinh luôn, thời gian về thăm nhà cũng rất hạn chế, xin lỗi Anh Anh, có lẽ muốn gặp Bảo Phong cũng không thể gặp ngay được" Nghe xong chợt thất vọng, nhìn lại cả một quãng đường đến đây cuối cùng vẫn là tay trắng ra về? Bao nhiêu điều muốn nói với Bảo Phong cuối cùng vẫn không thể nói ra sao? Anh Anh ngước ngước nhìn bầu trời qua khung cửa sổ, ánh nắng chan hòa reo rắc một màu vàng khắp không gian y như cái ngày mà Bảo Phong đặt vào tay cô hộp quà nhỏ rồi dịu dàng nói: "Phong Phong thích Tiểu Anh". Cảm giác được sống mũi cay cay, nước mắt không biết đã trào ra từ lúc nào. Đột nhiên không muốn chấp nhận số phận liền ngay lập tức đưa ra quyết định điên rồ nhất trong cuộc đời: - Cho cháu hỏi, tòa soạn Bảo Phong thi tuyển có tên là gì ạ? ..... Mới vậy mà đã một năm, lúc ấy đưa ra quyết định đến chính bản thân cùng không tin nổi, sau này nghĩ lại cùng tự cười chính bản thân mình. Chỉ biết sau đó không ngừng cố gắng nỗ lực học tập, ngoài giờ làm thêm còn đi học một lớp viết lách trong thành phố. Cũng may có mẹ ngày ngày gọi điện động viên, an ủi nếu không cũng không dám chắc có thể đủ can đảm mà sống một mình nơi đất khách quê người. Ngày nhận thông báo được chọn vào KJ cũng đã khóc hết nước mắt mà gọi cho mẹ, tuy không nhìn được nét mặt mẹ lúc ấy nhưng cũng tưởng tượng ra được bà hẳn là rất tự hào.. Cạch. Cánh cửa phòng tập đột nhiên mở ra khiến dòng suy nghĩ của Anh Anh bị cắt đứt, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa lại càng bất ngờ. Người đi vào phòng là Phong. Nhìn thấy Anh Anh ngồi đó chính Phong cũng ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lãnh đạm thường ngày, đi tới chỗ máy nghe nhạc, ngồi xuống tìm một đoạn nhạc ballad. Anh Anh chợt cảm thấy căng thẳng, nuốt nước miếng cái ực, định chào hỏi Phong mà không biết nên gọi cậu ấy thế nào? Là Phong Phong hay Bảo Phong đây? Sau một hồi tự vấn cuối cùng đang định mở miệng ra nói thì người kia đã lên tiếng trước: - Chị dùng xong chưa? Anh Anh được bắt chuyện trước đương nhiên mừng như vừa trúng số, lắc đầu xua tay loạn xạ: - Xong rồi! Xong rồi! Em cứ dùng tự nhiên a~ Phong không hỏi gì thêm nữa, đi đến chỗ máy tính khi nãy Anh Anh vừa ngồi, lập tức làm việc của mình. Anh Anh ngồi ngơ ngẩn nhìn Phong làm việc, quả thật rất đẹp mắt. Từng cử chỉ, điệu bộ đều rất chuyên nghiệp, lại toát ra vẻ...quyến rũ. Anh Anh giật nảy mình vì hai từ vừa nghĩ đến, quyến rũ sao?? Từ bao giờ cô lại giống như mấy bà cô già thích đi nhìn trộm mấy cậu thanh niên đẹp trai vậy? Không những thế còn thấy mặt mình bỗng nhiên nóng ran, do làm việc nhiều quá mệt nên nóng chăng? Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, căn phòng dường như vẫn y nguyên trạng thái ban đầu, một người hăng say làm việc, một người khác cũng hăng say không kém ngắm nhìn ngươi kia đến nỗi mồm tự động há hốc. Cuối cùng Phong thở mạnh, chầm chậm đi đến tắt nhạc, sau đó lôi từ trong balo một chai nước ngửa cổ mà uống. Nhìn Phong uống nước Anh Anh mới nhận ra mình cũng đang rất khát, dù gì cô cũng đã làm cả buổi chiều ở đây, hơn nữa một tiếng vừa rồi liên tục há miệng ra như vậy miệng không bị khô mới chính là chuyện lạ. Cô cũng muốn uống a~ Anh Anh trong lòng khóc ròng, cuối cùng cũng tự vứt bỏ tự trọng, mặt dày chạy lại chỗ Phong chìa tay ra xin: - Phong...Bảo Phong à, cho chị uống chung có được không? Phong liếc mắt nhìn Anh Anh, đóng nắp chai nước lại chậm rãi phun ra một câu: - Chị là nghèo đến nỗi không mua nổi một chai nước? - Không phải, chỉ là... - Anh Anh uất ức thầm mắng chửi trong đầu "chỉ là tôi đang rất khát!!! Chẳng lẽ cậu tính toán với tôi đến một hớp nước??" - Muốn uống chị tự mua đi. - Phong đặt chai nước xuống ghế, quay lại làm việc, tiếng nhạc một lần nữa vang lên, cũng không quan tâm đến người phía sau đang mặt mũi đen sì, chỉ tập trung xem bài báo cáo của mình.
|
Anh Anh quả thật rất muốn đánh người, nhìn người trước mặt mà không khỏi tức giận. Nhớ lại ngày trước cậu ta mới chân ướt chân ráo vào Nam là ai đã thu nhận cậu ta? Cho cậu ta một nơi ở tiện nghi, giúp cậu ta nấu ngày ba bữa cơm mà không lấy một đồng tiền (Anh tỉ tỉ không biết xấu hổ, nói dối không ngượng mồm @@) Vậy mà bây giờ cậu ta qua cầu rút ván, không những không trả ơn lại đối xử tệ bạc với ân nhân. Bảo Phong!!! Cậu có cần keo kiệt đến mức đó không??? Anh Anh hậm hực quay lại vị trí cũ ngồi, nhưng lần này mắt không buồn hướng tới Phong mà nhìn chăm chăm về phía chai nước trên ghế, hận không thể một hơi tu hết, đang lảm nhảm than thân trách phận đột nhiên thấy Phong tắt nhạc, khoác balo đi ra ngoài. Cậu ta?? Cậu ta quên không cầm chai nước theo sao? Anh Anh đợi Phong đi khuất mới dám cười to, quả thật cậu ta cũng chỉ thông minh được như thế thôi, mất công giữ chai nước làm gì chứ, cuối cùng vẫn quên mang theo. Cầm lấy chai nước, ngửa cổ đổ nguyên nửa chai vào miệng, chợt cảm thấy cuộc đời vô cùng đáng sống. Phong đứng ngoài cửa, hé mắt nhìn người trong phòng, ban đầu còn lấm lét ngó nghiêng đề phòng cậu sau lại hí hửng đến mức đổ hết số nước còn lại vào miệng, quả thật là rất khát. Bỗng cảm thấy cảnh này vô cùng quen thuộc, Anh Anh vẫn vậy, chẳng một chút thay đổi, nhưng tại sao lại đột ngột xuất hiện trước mặt cậu? Một lần nữa muốn thử thách sự nhẫn nại của cậu sao? Nếu vậy, thật xin lỗi, cậu không đủ sức cùng cô chơi đùa, không còn đủ sức để hận nữa. Hôm nay sau khi ăn trưa xong trời bỗng trở nên âm u, có lẽ cũng sắp mưa, Anh Anh vội chạy nhanh về tòa soạn, thật may vừa vào đến cửa thì trời đổ mưa. Mưa như trút nước tạo thành âm thanh rào rào ồn ã, cả đất trời bỗng chốc trắng xóa trong màn mưa dày đặc. Chợt từ xa, Anh Anh thấy có người cầm chiếc ô xanh thực vất vả mà chạy đến, chiếc ô bị gió thổi nghiêng hết sang trái rồi sang phải, người cầm ô quả thật tội nghiệp, Anh Anh vội chạy ra kéo người ấy vào tiện thể giữ chiếc ô xanh lại: - Anh Anh tỉ, cảm ơn chị! Haha, thật may chưa bị ướt. Nghe giọng nói quen thuộc, hạ chiếc ô xuống cẩn thận xem xét người trước mặt, thì ra là nhóc Việt. Khi mới vào công ti người cô gặp đầu tiên là em ấy, không hiểu sao thấy yêu quý em ấy ngay lúc đó, sau này nghe công việc thực tập của Việt trong tòa soạn còn tròn mắt ngạc nhiên, chẳng nghĩ một người đầy tố chất như vậy có thể ẩn trong người con gái nhỏ bé kia. - Này cái ô bị bong một nan rồi, sao em không mua cái mới? Dùng nó chẳng phải sẽ bất tiện sao? - Nhưng...em rất thích nó, không nỡ bỏ nó đi. Việt đỡ lấy chiếc ô từ tay Anh Anh, cẩn thận gập gọn lại, từng hành động nhẹ nhàng như đang chăm chút cho một đứa bé vậy. Anh Anh thật sự không nhìn ra điểm đặc biệt ở chiếc ô này khiến Việt yêu thích đến vậy. Nhiều năm sau đó tình cờ nghe được Khang nói, chiếc ô này là do cậu ấy mua cho vì Việt rất dễ bị cảm nếu dính mưa. Đến lúc ấy mới tỉnh ngộ, chợt thốt ra một câu "À, thì ra là như vậy". - Anh tỉ, chị cũng vừa mới đi ăn trưa sao? - Uh, hôm nay hình như có chuyên gia nước ngoài đến tư vấn, dặn chúng ta nên ăn sớm để chuẩn bị gặp mặt. - Đúng vậy, nhưng vẫn còn sớm, chắc khoảng hai tiếng nữa họ mới đến. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng người ở hành lang phía trước, Việt kéo Luhan vào một góc, cùng nhau hé mắt ra nhìn. Anh Anh vừa thấy cảnh tượng trước mặt liền không khỏi sửng sốt, dáng người kia chẳng phải vô cùng quen thuộc đối với cô sao? Là Phong, còn cô gái đang nói chuyện với cậu ấy? - Cô ấy là Sam, thực tập sinh nữ sáng giá đó tỉ, nghe nói khả năng rất toàn diện. Nhưng mà rất kiêu ngạo a~ - A vậy sao? Việt đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, vừa lúc nghe được Sam nói: - Bảo Phong, anh rốt cuộc còn tính tránh mặt em đến bao giờ? Phong đứng quay lưng về phía Anh Anh nên cô không nhìn được biểu cảm của cậu ấy, không hiểu sao đột nhiên có cảm giác rất khó thở, tim hình như không đập theo nhịp bình thường nữa. Phong im lặng một lúc rồi nói với giọng nhàn nhạt: - Tại sao tôi phải tránh mặt cô? - Vậy anh hãy trả lời đi. - Sam khẽ nhăn mày, để ý kĩ mới thấy nước mắt đã chuẩn bị trào ra. - Không phải tôi đã nói rõ ràng rồi sao? - Anh...em không chấp nhận lý do đó! - Tùy cô thôi - Phong vứt lại một câu rồi không nhanh không chậm rời đi. Ngay lập tức Sam cũng đuổi theo, sau đó liền không thấy bóng dáng hai người kia nữa. Anh Anh thở hắt ra, đưa tay lên ngực xoa nhẹ, mong sao xua đuổi được cái cảm giác khó chịu này. Ngay lúc quay sang phải lại thấy Việt đang nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt em ấy ban đầu là suy tư, sau đó mắt sáng lên trong giây lát, cuối cùng mím chặt môi, nét mặt vô cùng quyết tâm. - Việt, sao vậy? - Anh Anh cảm thấy có gì không ổn, lay vai người bên cạnh, nào ngờ Việt đột ngột nắm lấy cổ tay Anh Anh, nhìn thẳng vào mắt cô nói: - Anh tỉ tỉ!!! Sam chính là đã công khai theo đuổi Bảo Phong của chúng ta một tháng trước rồi!! - Thì ra là thế, nhưng... - Cô ấy thực rất thích Bảo Phong đó!! - Uh, nhưng.... - Cô ấy còn là một cô gái xinh đẹp và tài năng nữa!! - Này, rốt cuộc em muốn nói gì thế Việt? Điều đó thì liên quan gì đến chị? Anh Anh nhăn mày nhìn Việt, không hiểu sao lại nghĩ mình bị phát hiện rồi cũng nên. Việt bày ra bộ mặt cực kì nghiêm túc nhìn Anh Anh, sau đó nói nhỏ vào tai cô: - Anh tỉ tỉ, em nhất định sẽ giúp chị thắng Sam. - A! - Anh Anh giật nảy mình, trợn tròn mắt nhìn Việt - Việt... Việt em nói thế là có ý gì? - Em nghĩ kĩ rồi mới nói nha, so về ngoại hình tỉ còn có phần hơn Sam, lại được người tài giỏi như em giúp đỡ chắc chắn không thể thua. Haha! Nhìn Việt hai tay chống hông ngửa cổ lên trời cười đắc trí, Anh Anh bỗng có cảm tưởng như trên đầu mình xuất hiện một đám mây đen. Vội kéo tay Việt lắp bắp nói với em ấy: - Việt, em...em đừng nói với ai có được không? - Anh tỉ tỉ, chị nghĩ em là loại người gì chứ, em nhất định.... - Việt! Hôm nay có mang theo ô không? - Việt đang tính nói gì đó đột nhiên bị một bàn tay kéo lại, cô vội ngước mắt lên nhìn: - Ya, Khang, đừng tùy tiện túm cổ áo người ta như thế! Việt nổi giận đánh loạn xạ vào tay Khang, chỉ thấy người kia rất vui vẻ mà chịu đau. Anh Anh nhìn hai người họ liền thấy rất ngưỡng mộ, câu đầu tiên mà Khang hỏi Việt lại là "Hôm nay có mang theo ô không?", đủ thấy cậu ấy quan tâm Việt như thế nào. Aiza, còn tên nhóc Bảo Phong ngay đến chai nước cũng còn tính toán với chị, liệu anh phải làm thế nào đây?? - Anh muội muội, chúng ta mau đi thôi, vào sớm sẽ dành chỗ tốt. Khang khoác vai Anh Anh và Việt lôi kéo hai người đi. *********** Sau buổi nghe truyền đạt kinh nghiệm biểu ấy tai Luhan như ù đi, lại được thêm Việt cứ suốt ngày bám theo lải nhải chiến thuật tình yêu nên đầu óc lúc nào cũng ong ong, ví như hiện tại em ấy đang thao thao nói về chiến lược "Lạt mềm buộc chặt", " Mưa dầm thấm lâu" gì gì đó.
|