Lâu Đài Di Động Của Phù Thủy Howl - Howl's Moving Castle
|
|
Và con ở đây, làm một gia nhân, khi con có thể sống sung sướng với mẹ và ông Smith!” Sophie thấy mình cũng nức nở theo. Cô nhanh chóng bỏ túi hành lý và dẫn Fanny đến ghế. Cô kéo ghế nhỏ ra và ngồi kế bên Fanny, nắm lấy tay mẹ. Lúc này cả hai đều vừa khóc vừa cười. Hết sức vui mừng được gặp lại đối phương. “Chuyện này dài lắm,” Sophie nói sau khi Fanny hỏi sáu lần chuyện gì đã xảy ra cho cô. “Khi con nhìn trong gương và thấy gương mặt này, con kinh ngạc đến nỗi con phải bỏ nhà đi…” “Làm việc quá sức,” Fanny khổ sở. “Mẹ đã tự trách mình!” “Không phải đâu,” Sophie đáp. “Và mẹ không nên lo lắng, bởi vì Pháp sư Howl đã chứa chấp con…” “Pháp sư Howl!” Fanny thốt. “Tên độc ác, quỷ quyệt! Gã đã biến con thế này sao? Y ở đâu? Để mẹ thanh toán hắn!” Fanny chộp lấy cây dù và trở nên hung dữ đến nỗi Sophie phải ôm chặt lấy mẹ. Cô không muốn nghĩ đến việc Howl sẽ phản ứng thế nào nếu Fanny đánh thức anh dậy bằng cách đâm cây dù vào người anh. “Không, không!” cô nói. “Howl tốt với con lắm.” Và đó là sự thật, Sophie nhận ra. Cách Howl thể hiện lòng tốt rất kỳ lạ, nhưng, nghĩ lại những việc mà Sophie đã làm để quấy rối anh, anh thật ra đã thật tốt với cô. “Nhưng người ta nói gã ăn thịt phụ nữ!” Fanny nói, còn đang gắng đứng lên. Sophie giữ cây dù. “Không có đâu,” cô nói. “Nghe con đi. Anh ấy không độc ác chút nào!” Có tiếng xèo xèo trên bếp khi ấy, nơi Calcifer đang ngồi nghe chăm chú. “Thiệt mà!” Sophie nói, cho Calcifer cũng như cho Fanny. “Trong suốt thời gian con ở đây, con chưa từng thấy anh ấy làm câu thần chú hắc ám nào!” Cái này cũng là sự thật nữa, cô biết. “Vậy là mẹ tin con,” Fanny nói, “nhưng mẹ chắc rằng nhờ con mà anh ta mới đổi tính. Con lúc nào cũng có cách hết, Sophie. Con có thể chặn cơn giận của Martha khi mà mẹ không thể làm được gì. Và mẹ luôn nói nhờ con mà Lettie chỉ bướng bỉnh được một nửa thời gian thay vì luôn luôn! Nhưng con cũng nên nói với mẹ con đã đi đâu chứ, con gái! Sophie biết cô nên thế. Cô đã bị lời nói của Martha về Fanny ảnh hưởng, suốt cả thời gian qua, dù cô nên biết rõ Fanny hơn. Cô thật xấu hổ. Fanny không thể chờ để nói với Sophie về ông Sacheverell Smith. Mẹ hăng hái thuật lại chuyện gặp ông Smith ngay vào tuần mà Sophie ra đi, và cưới ông ta cũng trong tuần đó. Sophie quan sát dì khi mẹ nói. Trở thành già nua đã cho cô một hướng nhìn hoàn tòan mới về Fanny. Mẹ là một người phụ nữ vẫn còn quá trẻ đẹp, và mẹ cũng thấy tiệm nón cũng đáng chán như Sophie vậy. Nhưng mẹ bị kẹt với nó và đã cố gắng hết sức, cả với cái tiệm và với ba cô con gái - cho đến khi ông Hatter qua đời. Rồi mẹ đột nhiên cũng e sợ y như Sophie: già cả, cuộc đời không có ý nghĩa, và không có gì đáng tự hào. “Và rồi, vì con không có ở đó để thừa hưởng, mẹ không có lý do gì để không bán cửa tiệm cả,” Fanny đang nói, thì có tiếng khua lục đục trong phòng chứa đồ. Michael đi ra, nói, “Chúng ta đóng tiệm rồi. Nhìn xem ai ở đây nè!” Cậu đang nắm tay Martha. Martha giờ đã gầy hơn và xinh hơn, nom như hình dạng cũ. Cô buông tay Michael ra và chạy lại Sophie, hét lên, “Chị Sophie, anh nên bảo với em!” và ôm chầm lấy cô. Rồi cô cũng choàng hai tay qua Fanny, như thể chưa bao giờ nói về mẹ. Nhưng không phải hết. Lettie và dì Fairfax chui ra khỏi kho chứa đồ sau Martha, cả hai khệ nệ khiêng một hòm hành lý, và sao đó là Percival, trông sống động hơn lần cuối Sophie nhìn thấy. “Chúng tôi dùng chuyến xe sớm nhất đến ở bình minh,” dì Fairfax nói, “và đem theo - Ôi chúa ơi! Fanny kìa!” Dì đặt đầu hòm mây phía mình xuống và chạy lại ôm Fanny. Lettie để đầu phía mình xuống và chạy lại ôm chầm Sophie. Thực tế, có nhiều cái ôm chầm, xúyt xoa, và la hét đến nỗi Sophie nghĩ Howl không tỉnh dậy thật là một phép lạ. Nhưng cô có thể nghe tiếng ngáy của anh lẫn với những tiếng hét. Tôi sẽ phải rời khỏi buổi chiều thôi, cô tính toán. Cô quá mừng rỡ được gặp lại mọi người để mà rời khỏi. Lettie rất mến Percival. Trong khi Michael mang cái hòm hành lý đến bàn làm việc và lấy ra gà ướp lạnh, rượu và bánh mật ong, Lettie choàng lấy cánh tay Percival trong kiểu bà chủ mà Sophie không đồng ý chút nào, và bắt anh kể tất cả những gì mà anh nhớ. Percival không có vẻ phiền lòng. Lettie nom xinh xắn đến nỗi Sophie không trách anh. “Anh ấy chỉ đến, và cứ liên tục biến thành người, rồi thành mấy con chó khác nhau, và một mực nói rằng anh ấy biết em,” Lettie nói với Sophie. “Em biết em chưa từng thấy anh ấy bao giờ nhưng cũng không hề gì.” Cô vỗ vai Percival như thể anh vẫn còn là một con cún. “Nhưng em có gặp Hoàng tử Justin không?” Sophie hỏi. “Ồ, vâng,” Lettie thoải mái nói. “Chị biết đấy, ông ta hóa trang trong bộ quân phục màu xanh, nhưng rõ ràng đó là ông ta. Ông ta rất ngọt ngào và trịnh trọng, ngay cả khi rất khó chịu về những câu thần chú tìm kiếm. Em phải làm cho ổng hai lần bởi vì chúng cứ hiện Pháp sư Suliman ở nơi nào đó giữa em với Market Chipping, mà ông ấy thề rằng không phải thế. Và trong suốt thời gian em làm việc, ông ta cứ ngắt lời em, gọi em là “tiểu thư” một cách mỉa mai, và hỏi em là ai, gia đình em ở đâu, và em bao nhiêu tuổi. Em nghĩ thật vô lễ! Em thà gặp Pháp sư Howl còn hơn!” Lúc này thì mọi người đều nhấm nháp chút gì, ăn gà và nếm rượu. Calcifer dường như mắc cỡ. Cậu ta thụp xuống chỉ còn tí tách màu xanh và không ai chú ý đến cậu. Sophie muốn cậu gặp Lettie. Cô cố dụ hỏa yêu ra. “Có phải đó thật là cậu hỏa yêu đang nắm cuộc sống của Howl không?” Lettie hỏi, nhìn những ngọn lửa tí tách vẻ không tin tưởng. Sophie nhìn lên để khẳng định với Lettie, chính là Calcifer, thì nhìn thấy cô Angorian đang đứng ở ngưỡng cửa, vẻ e lẹ và ngượng ngùng. “Ồ, xin lỗi. Tôi đã đến không đúng lúc?” cô Angorian nói. “Tôi chỉ muốn đến thăm Howell thôi.” Sophie đứng dậy, không biết phái làm gì. Cô xấu hổ vì đã đuổi cô Angorian ra trước đây. Chỉ vì cô biết Howl đang theo đuổi Angorian. Mặt khác, điều đó không có nghĩa là cô phải thích cô ta. Michael đẩy mối lo của Sophie đi bằng cách mừng cô Angorian với một nụ cười sáng rỡ và chào thật to. “Hiện giờ Howl đang ngủ,” cậu nói. “Mời chị vào và nếm một chút rượu với chúng tôi.” “Cậu tốt quá,” cô Angorian đáp. Nhưng thật rõ ràng là cô Angorian không vui vẻ gì. Cô không uống rượu mà đi lòng vòng ngại ngùng, miệng nhấm nháp một cái chân gà. Căn phòng đầy những người quen biết nhau và cô là người ngoài. Fanny không giúp gì bằng cách quay qua nói liên tu bất tận với dì Fairfax, không quên bình phẩm, “Quần áo kỳ lạ quá!” Martha cũng không giúp gì hết. Cô bé nhìn thấy cách Michael chào thán phục Angorian. Nên cô tìm cách không cho Michael bắt chuyện với ai hết ngoại trừ cô và Sophie. Còn Lettie thì lờ Anorian và ngồi trên cầu thang tán gẫu với Percival. Angorian nhanh chóng quyết định là cô đã chịu quá đủ. Sophie nhìn thấy cô đến cửa, cố sức mở nó. Cô nhanh chóng bước đến gần, cảm thấy rất hối hận. Dù sao, Angorian cũng phải rất có cảm tình với Howl để đến chốn này. “Cô đừng đi,” Sophie nói. “Tôi sẽ đi đánh thức Howl dậy.” “Ồ không, bà đừng làm thế,” Angorian nói, mỉm cười e ngại. “Hôm nay tôi được nghỉ, nên rất vui ngồi chờ. Tôi chỉ nghĩ tôi nên đi khám phá bên ngòai. Trong này khó chịu quá với cái đốm lửa xanh lè đó đang cháy.”
|
Đây dường như là cách hoàn hảo nhất để Sophie đuổi Angorian mà như là không đuổi. Cô lịch sự mở cánh cửa. Bằng cách nào đó - có lẽ vì những màn phòng ngự mà Howl đã bảo Michael phải nhớ - nút vặn đã quay hướng màu tím xuống. Ngoài kia là mặt trời mù sương và những dải băng hoa màu đỏ tím. “Hoa đỗ quyên đẹp quá!” Angorian thốt lên trong giọng thánh thót nhất. “Tôi phải đi xem!” Cô hăng hái nhảy xuống thật nhanh giữa đám cỏ lầy lội. “Đừng đi hướng đông tây,” Sophie dặn với theo. Tòa lâu đài trôi lững lờ trên đường. Cô Angorian chúi khuôn mặt xinh đẹp vào đống hoa trắng. “Tôi không đi xa đâu,” cô nói. “Ối thần phật!” Fanny nói, bước đến sau lưng Sophie. “Cái cỗ xe của tôi đâu rồi?” Sophie giải thích, hết mức. Nhưng Fanny lo lắng đến nỗi Sophie phải mở cửa nút da cam xuống để chỉ cho mẹ thấy con đường ngoài sân trong một ngày xám xít hơn, nơi mà người tùy tùng và người đánh xe ngựa của Fanny đang ngồi trên mái xe ăn thịt nguội và chơi đánh bài. Chỉ khi đó Fanny mới tin là cỗ xe chưa có không cánh mà bay.Sophie cố gắng giải thích, mà cũng không hiểu rõ lắm, làm thế nào một cánh cửa có thể mở đến vài chỗ khác nhau, khi Calcifer dấy lên trên đống củi và gào. “Howl!” hỏa yêu hét, lửa xanh bốc mù mịt lên ống khói. “Howl! Howell Jenkins, mụ phù thủy đã tìm thấy nhà chị cậu!” Hai tiếng thùm thụmp vang trên đầu. Cửa phòng mở toang ra, và Howl chạy xồng xộc xuống cầu thang. Lettie và Percival bị đẩy ra tránh đường cho anh. Fanny hét khẽ khi trông thấy anh. Tóc Howl giống như một đống rơm và mắt hằn tia đỏ. “Tấn công chỗ xương sườn yếu nhất của ta, mụ phù thủy!” anh hét lên chạy qua căn phòng với tay áo đen bay phất phới. “Ta đã e rằng mụ sẽ làm thế! Cám ơn, Calcifer!” Anh đẩy Fanny qua một bên và vội vàng mở của. Sophie nghe cánh cửa đập sầm phía sau Howl khi cô đi lạch bạch lên cầu thang. Cô biết như thế là đa sự, nhưng cô muốn biết chuyện gì xảy ra. Lê chân ì ạch vào phòng Howl, cô nghe tiếng mọi người đều theo sau mình. “Phòng gì mà dơ hầy!” Fanny thốt lên. Sophie nhìn ra ngòai cửa sổ. Trời mưa lất phất trong khu vườn. Cái xích đu ướt sũng nước đang treo lơ lửng. Mái tóc đỏ của mụ phù thủy ướt đẫm. Bà ta đứng dựa vào xích đu, cao và đầy uy quyền trong y phục đỏ rực, hai tay vẫy vẫy ra hiệu. Cháu gái của Howl, Mari, đang lê chân qua cỏ ướt về phía mụ phù thủy. Cô bé trông như là không muốn đi, nhưng dường như cô không có sự lựa chọn nào hết. Phía sau cô bé, cháu trai của Howl, Neil, cũng đang hướng về phía mụ phù thủy chậm chạp hơn, và đang quắc mắt nhìn bà ta theo kiểu hung dữ nhất của cậu. Chị của Howl, Megan, đang theo sau hai đứa nhỏ. Sophie có thể thấy cánh tay Megan vung vẩy, và miệng Megan mở ra và đóng lại. Chị rõ ràng đang la mắng mụ phù thuỷ, nhưng rồi cũng bị lôi kéo về phía bà ấy. Howl xông vào khu vườn. Anh còn chưa chỉnh sửa lại quần áo của mình. Anh cũng không màng sử dụng ma thuật. Anh chỉ xông thẳng vào mụ phù thủy. Bà ta chộp lấy Mari, nhưng Mari vẫn còn cách quá xa. Howl chụp lấy Mari trước, đẩy bé ra sau lưng, và tiếp tục xông lên. Mụ phù thủy bỏ chạy. Mụ chạy, như con mèo đang bị con chó đuổi, ngang qua bãi cỏ, nhảyqua hàng rào, bóng áo màu đỏ phất theo như ngọn lửa, và Howl, như con chó săn, chỉ cách vài bước chân đằng sau. Mụ phù thủy biến mất sau hàng rào trong màu đỏ mờ ảo. Howl đuổi theo trong màu đen mờ ảo với tay áo phất phới. Rồi hàng rào che cả hai ra khỏi các cặp mắt theo dõi. “Hi vọng cậu ta bắt được bà kia,” Martha nói. “Nhìn đứa bé khóc kìa.” Phía dưới, Megan choàng tay qua Mari và dẫn hai đứa nhỏ vào nhà. Không còn cách nào biết việc gì xảy ra cho Howl và mụ phù thủy cả. Lettie, Percival, Martha và Michael đi xuống cầu thang. Fanny và dì Fairfax nhìn sững sờ và ghê tởm căn phòng của Howl. “Coi mấy con nhện kìa!” dì Fairfax nói. “Còn bụi trên rèm cửa này!” Fanny gật gù. “Annabel, tôi vừa thấy mấy cây chổi trong hành lang.” “Bắt tay nào,” dì Fairfax nói. “Tôi sẽ cột áo chị lên cho, Fanny, và chúng ta sẽ làm việc. Tôi không thể nào nhìn một căn phòng trong tình trạng này!” Ồ, Howl đáng thương! Sophie nghĩ. Anh ấy thích mấy con nhện đó lắm! Cô chạy xuống cầu thang, băn khoăn làm cách nào chặn dì Fairfax và Fanny. Từ dưới cầu thang, Michael gọi, “Sophie! Tụi em định dạo quanh biệt thự. Chị đi không?” Đó là một ý kiến tốt để ngăn hai bà dì khỏi việc dọn dẹp. Sophie gọi Fanny và lạch bạch xuống cầu thang. Lettie và Percival đã mở cửa sẵn. Lettie đã không nghe gì khi Sophie giải thích cho Fanny. Và rõ ràng là Percival cũng chẳng hiểu gì luôn. Sophie nhìn thấy họ đang mở cửa với nút vặn màu tím xuống. Cánh cửa đã mở khi Sophie lạch bạch qua phòng để sửa lại. Con bù nhìn xuất hiện trên ngạch cửa đối diện những cánh hoa. “Đóng lại!” Sophie hét lên. Cô hiểu ngay chuyện gì xảy ra. Cô đã giúp bù nhìn chiều hôm qua khi bảo nó đi nhanh hơn gấp mười lần. Nó đơn giản chỉ chạy thẳng đến cửa lâu đài và cố sức đi vào. Nhưng cô Angorian đang ở ngoài đó. Sophie băn khoăn không biết cô có đang nằm ngất xỉu trong bụi cây nào không. “Không, đừng,” cô nói yếu ớt. Dù sao cũng không ai chú ý gì đến cô cả. Khuôn mặt Lettie trắng như màu áo Fanny, và tay cô đang níu chặt lấy Martha. Percival đang đứng nhìn chăm chăm, và Michael đang cố chụp lấy cái đầu lâu, hàm răng nó đang va vào nhau lộp cộp đến nỗi muốn rơi xuống đất và kéo theo cái chai rượu. Và đầu lâu dường như cũng có ảnh hưởng kì lạ đến cây đàn. Nó bật ra những âm thanh dài: Noumm Harrummm! Noumm Harrumm! Calcifer vụt cháy cao lên ống khói. “Nó đang nói chuyện,” cậu ta bảo Sophie. “Nó nói là không có ý xấu. Tôi nghĩ nó nói thật đó. Nó xin cô cho phép nó vào.” Tất nhiên bù nhìn chỉ đứng ở ngòai. Nó không cố xông vào bên trong như lần trước. Và Calcifer hẳn tin nó. Hỏa yêu cho ã ngừng tòa lâu đài lại. Sophie nhìn khuôn mặt củ cải và tay áo rách nát. Nó không có vẻ hung dữ chút nào. Đã có lần cô còn đồng cảm với nó. Cô ngờ rằng mình chỉ tìm một lý do chính đáng để khỏi rời tòa lâu đài bởi vì thật ra cô muốn ở lại. Bây giờ thì không còn lý do nào nữa. Sophie dù sao vẫn phải ra đi: Howl thích Angorian hơn. “Mời vào,” cô nói, giọng khàn đi. “Ahmmnng!” cây đàn vang lên. Bù nhìn nhảy vọt một bước vào gian phòng. Nó đứng lắc lư một chân như thể đang tìm kiếm vật gì. Mùi hoa bay vào cũng không giấu nổi mùi hôi của gió bụi và bắp cải thối từ người nó bốc ra. Cái đầu lâu lại đập răng trong tay Michael nữa. Bù nhìn quay lại, vui sướng, và ngã về hướng đó. Michael cố cứu cái đầu lâu lần nữa nhưng rồi nhanh chóng lùi lại. Bởi vì khi bù nhìn ngã xuống bàn làm việc, một tia sáng ma thuật mạnh mẽ phát ra và đầu lâu nhập vào cái đầu cải của nó thành một. Dường như nó chạy vào trong bắp cải và đã thay thế phần trống rỗng bên trong. Giờ đây gần như có một khuôn mặt xương xương trong cải bắp. Vấn đề là, nó nằm trên lưng bù nhìn. Chú bù nhìn loạng choạng đứng dậy, nhảy cho thật thẳng, và rồi nhanh chóng xoay mình để khuôn mặt quay ra đằng trước. Nó chầm chập thả hai cánh tay dang ra xuống. “Giờ tôi nói được rồi,” nó nói yếu ớt. “Tôi ngất đi mất,” Fanny thốt, trên cầu thang. “Thôi nào,” dì Fairfax nói, sau lưng Fanny. “Nó chỉ là một hình nhân của pháp sư nào đó. Nó phải thực hiện nhiệm vụ của mình. Chúng khá là vô hại.”Lettie, cũng thế, nhìn như sắp ngất dến nơi. Nhưng một người thật sự ngất xỉu là Percival. Anh ngã vật ra sàn, nhẹ nhàng, và nằm co lại như thể đang ngủ. Lettie, mặc kệ đang rất hoảng loạn, chạy đến bên anh, nhưng cô lùi lại khi con bù nhìn nhảy một cái và đứng trước mặt Percival. “Đây là một trong những bộ phận mà tôi phải đi tìm,” nó nói giọng yếu ớt. Nó xoay người lại trên cây gậy để đối mặt với Sophie. “Tôi phải cám ơn bà,” nó nói. “Sọ của tôi ở nơi xa và tôi mất hết sức lực trước khi tôi đến được. Tôi sẽ phải nằm trong bụi cây suốt đời nếu bà không đến và nói chuyện cho tôi cuộc sống.” Nó quay sang dì Fairfax và rồi đến Lettie. “Tôi cũng phải cám ơn hai người,” nó nói. “Ai gởi mi đến? Mi định làm gì?” Sophie nói. Con bù nhìn lắc lư. “Nhiều hơn nữa,” nó nói. “Vẫn còn nhiều phần bị mất tích.” Mọi người chờ đợi, hầu hết đều run rẩy không nói nên lời, trong khi con bù nhìn xoay qua xoay lại, dường như đang nghĩ ngợi. “Percival là bộ phận của cái gì?” Sophie hỏi. “Để tự nó gom lại đi,” Calcifer nói. “Không ai bảo nó phải tự giải thích bao g…” Hỏa yêu đột nhiên im bặt, và thu nhỏ lại cho đến khi chỉ con một ngọn lửa xanh lè loe loét sáng. Michael và Sophie nhìn nhau nghi ngờ. Rồi một giọng nói cất lên trong không gian. Nó được phóng lớn lên và như bị chặn lại như thể đang phát ra từ trong một cái hộp, nhưng không nghi ngờ gì là tiếng của mụ phù thủy. “Michael Fisher,” nó nói, “bảo với chủ ngươi, Howl, là y đã rơi vào bẫy của ta. Ta đã bắt được một phụ nữ tên là Lily Angorian trong pháo đài ở vùng Hoang phế. Nói với y ta sẽ chỉ thả cô ta nếu y tự mình đến đây. Hiểu chưa hả, Michael Fisher?” Bù nhìn quay lại và nhảy đến bên cửa. “Ồ không!” Michael hét lên. “Chặn nó lại! Mụ phù thủy hẳn đã gởi nó đến đây để bà ta có thể vào nhà!”
|
Chương 21: Hợp đồng kết thúc trước nhiều nhân chứng
Hầu hết mọi người đều chạy theo chú bù nhìn. Sophie chạy theo hướng ngược lại, qua phòng chứa đồ và vào trong cửa tiệm, tay quơ quào lấy cây gậy. “Đây là lỗi của mình!” cô tự nhủ. “Thiên tài gây rắc rối! Mình nên giữ Angorian trong nhà. Chỉ cần lịch sự nói chuyện với cô ấy, cô gái đáng thương! Howl có thể tha thứ cho mình rất nhiều chuyện, nhưng anh ấy sẽ không tha thứ chuyện này!” Trong tiệm hoa cô chộp lấy đôi hia bảy dặm ra khỏi cửa sổ trưng bày và giũ hoa dâm bụt, hoa hồng và nước bên trong xuống sàn. Cô mở cửa tiệm, xách đôi hia ướt ra ngoài lề đường chật cứng người. “Xin thứ lỗi,” cô nói với những đôi giày và tay áo phất phơ đang ngáng đường mình. Cô nhìn mặt trời, không dễ tìm chút nào khi nó đã bị đám mây xám xịt che khuất. “Xem nào. Đông nam. Hướng đó. Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi,” cô luôn miệng rối rít, dạt một khoảng trống nhỏ cho đôi giày đứng giữa đám người dự lễ hội. Cô đặt chúng xuống đất về hướng cần thiết. Rồi Sophie xỏ chân vào và bắt đầu cất bước. Zip-zip, zip-zip, zip-zip, zip-zip, zip-zip, zip-zip, zip-zip. Cứ nhanh như thế, sự vật còn mờ ảo và đáng sợ trong hai đôi hia hơn là trong một chiếc. Sophie nhìn thấy hình ảnh lướt qua giữa những bước dài: ngôi biệt thự ở cuối thung lũng, thấp thoáng giữa hàng cây, với cỗ xe của Fanny dừng ở cửa; khu rừng dương xỉ trên đồi, dòng suối nhỏ chảy xuống thung lũng xanh; lại chính dòng sông đó chảy vào thung lũng rộng lớn hơn; thung lũng đó trở nên rộng lớn vô cùng, mênh mông xanh biếc từ xa, và một đống cao ngất tít tắp có thể là Kingsbury; đồng cỏ trở nên hẹp hơn vào sâu vào núi; một dốc nghiêng đến nỗi chân cô vấp ngã mặc dù đã có cây gậy chống, cô trượt đến mép một khe núi đầy sương mù sâu, tàng lá của rừng cây nằm phía dưới, cô phải cất một bước nữa để không bị rơi vào đó. Cuối cùng cô đến một bãi cát vàng khô. Sophie chống cây gậy sâu vào đất và cẩn thận nhìn xung quanh. Phía sau vai phải của cô, hàng dặm xa, là một làn sương mù trắng gần như che dấu dãy núi cô vừa lướt qua. Mờ mờ trong làn sương mù là một màu xanh đậm. Sophie gật đầu. Mặc dù không thể trông thấy tòa lâu đài biết đi ở nơi đây, cô chắc rằng sương mù đánh dấu nơi trồng hoa. Cô cẩn thận cất bước. Zip. Không khí thật nóng bức. Cát vàng khô trải khắp mọi nơi, bốc hơi nhiệt nghi ngút. Vài tảng đá nằm lộn xộn khắp nơi. Loại cây duy nhất hiện hữu là vài bụi cỏ màu xám rải rác. Dãy núi trông như đám mây ở đường chân trời. “Nếu đây là vùng hoang phế,” Sophie thốt, với mồ hôi túa ra từ những nếp nhăn, “vậy thì ta thấy tội nghiệp cho mụ phù thuỷ phải sống ở đây.” Cô cất một bước nữa. Làn gió không làm mát hơn chút nào. Những hòn đá và bụi cỏ cũng trông như thế, nhưng dãy cát đã thành xám hơn, và dãy núi dường như bị nhấn chìm trong bầu trời. Sophie chăm chú nhìn vào vùng sáng chói lòa màu xám ở phía trước, cô nghĩ mình nhìn thấy cái gì đó cao hơn đá ở phía trước. Sophie bước thêm một bước nữa. Giờ thì không khí như ở trong lò nướng. Nhưng có một đống hình dáng kì lạ khoảng một phần tư dặm ở phía trước, đứng ngất ngưỡng trong vùng đất đầy đá sỏi. Nó mang hình dạng của những chòi tháp nhỏ uốn cong, nhóm vào tòa lầu chính chỉa lên nghiêng nghiêng, như một ngón tay xương xẩu già nua. Sophie leo ra khỏi đôi hia. Trời quá nóng để mang theo một vật nặng như thế, nên cô đi bộ thám hiểm chỉ với cây gậy của mình. Vật khổng lồ đó dường như làm bằng mảnh đất vàng-nâu của vùng Hoang phế. Lúc đầu Sophie băn khoăn không biết nó có phải là một loại tổ kiến kỳ lạ hay không. Nhưng khi đến gần, cô nhận thấy giống như một cái gì đó đã nung chảy hàng ngàn chậu đất sét vàng vào thành một chồng đất cao. Sophie nhăn răng. Tòa lâu đài biết đi thường làm cô cảm tưởng y như phần bên trong của một ống khói. Tòa tháp này lại là sự kết hợp của những chậu đất nung. Nhất định là một tác phẩm của một con hỏa yêu. Khi Sophie thở hồng hộc trên đỉnh, không còn nghi ngờ gì đây là pháo đài của mụ phù thủy. Hai hình dáng màu cam bé nhỏ bước ra khỏi khoảng trống đen phía dưới và đứng đợi cô. Sophie nhận ra hai tiểu đồng của mụ phù thủy. Mặc dù nóng bức và hết hơi, cô vẫn cố nói chuyện lịch sự với chúng, để cho chúng thấy cô không có ý xấu. “Xin chào,” cô nói. Chúng chỉ dàu dàu nhìn cô. Một đứa cúi chào và đưa tay ra, chỉ vào vòm tối dị hình giữa những cây cột ống khói xiêu vẹo. Sophie nhún vai và theo cậu ta vào. Một cậu tiểu đồng kia đi sau cô. Và dĩ nhiên cánh cổng biến mất khi cô bước qua. Sophie lại nhún vai. Cô sẽ phải đối phó với chuyện đó khi quay trở lại. Cô kéo áo choàng lại, vuốt nếp chiếc váy dài, và bước thẳng tiến. Cứ như là bước qua cánh cổng lâu đài với nút vặn màu đen xuống. Có một giây của hư không, sau đó là ánh sáng nhờ nhờ. Ánh sáng phát ra từ những ngọn lửa vàng xanh cháy loe loét xung quanh, nhưng theo cách u tối, không tỏa nhiệt và rất ít ánh sáng. Khi Sophie nhìn kỹ, những ngọn lửa không bao giờ thẳng nơi cô nhìn, mà lúc nào cũng ở bên cạnh. Nhưng tất nhiên đó là ma thuật. Sophie nhún vài lần nữa và cứ theo tên tiểu đồng ngoằn nghèo qua những cây cột cao nhỏ làm bằng cột ống khói to như cả tòa nhà. Cuối cùng hai cậu bé dẫn cô vào một loại hang trung tâm. Hay có lẽ chỉ là khoảng trống giữa các cây cột. Lúc này Sophie quá hoang mang. Tòa pháo đài dường như quá khổng lồ, dù cô đoán rằng có lẽ nó chỉ là ảo tượng, cũng như lâu đài biết đi. Mụ phù thuỷ đứng ở đó chờ đợi. Lần này, thật khó mà nói rằng làm sao mà Sophie biết được - trừ việc tất nhiên là còn ai vào đấy nữa. Mụ phù thủy giờ đây cao và gầy, mái tóc óng ả cột thành một búi thả qua một bờ vai gầy. Cô ta bận áo trắng. Khi Sophie bước thẳng đến cô ta, tay vung vẩy cây gậy, phù thủy lùi lại. “Ta không dễ hù đâu!” mụ phù thủy nói, vẻ mệt mỏi và yếu ớt. “Vậy thì trả cô Angorian lại đây và ngươi sẽ không có gì,” Sophie đáp. “Ta sẽ mang cô ấy đi.” Mụ phù thủy lùi lại xa hơn, cánh tay hươ lên. Hai cậu tiểu đồng đột nhiên tan chảy thành đống chât dẻo màu cam bay là đà trong không khí về hướng Sophie. “Yucky! Tránh ra!” Sophie hét, lấy cây gậy đập chúng. Chất dẻo màu cam dường như sợ cây gậy. Chúng né tránh và quay một vòng, luồn ra phía sau Sophie. Cô vừa nghĩ chiến thắng thì nhận ra mình bị chúng dán chặt vào một cây cột ống khói. Chất dính màu cam xiết chặt cổ chân cô khi cô cựa quậy và giật mạnh tóc thật đau. “Thà có nhớt xanh thì hơn!” Sophie nói. “Chúng không phải là người thật chứ.” “Chỉ là ảo tượng,” mụ phù thủy nói. “Thả tôi ra,” Sophie nói. “Không,” mụ phù thủy đáp. Cô ta quay đi và dường như hoàn tòan quên mất Sophie. Sophie bắt đầu sợ rằng, như thường lệ, cô đã làm mọi thứ rối tung lên cả. Chất nhựa dính dường nhưng càng cứng và dẻo hơn mỗi giây phú trôi qua. Khi cô cố nhúc nhích, nó kéo cô bật trở lại cây cột. “Tiểu thư Angorian ở đâu?” cô hỏi. “Cô không tìm thấy cô ta đâu,” mụ phù thủy nói. “Chúng ta sẽ đợi Howl đến.” “Anh ta không đến đâu,” Sophie đáp. “Anh ta biết suy nghĩ hơn. Và lời nguyền của cô cũng chưa hết mà.” “Mau thôi,” mụ phù thủy đáp, mỉm cười. “Bây giờ cô đã bị chúng ta lừa và đến đây. Howl lần này sẽ phải thành thật.” Cô ta vẫy tay, lần này về phía ngọn lửa, một cái ngai trôi ra giữa hai cây cột và ngừng trước mặt mụ phù thủy. Trên ngai là một người đàn ông đang ngồi, y bận một bộ quân phục màu xanh, đôi giày sáng bóng. Lúc đầu Sophie tưởng ông ta đang ngủ, đầu nghẹo sang một bên ra khỏi tầm nhìn. Nhưng mụ phù thủy lại phất tay. Người ấy ngồi thẳng lên. Và anh ta không có đầu trên vai. Sophie nhận ra cô đang nhìn thấy phần thân thể của Hoàng tử Justin. “Nếu là Fanny,” Sophie nói, “Tôi sẽ dọa ngất đi mất. Đặt đầu trở lại đi! Ông ấy nhìn kinh quá!” “Ta đã quẳng hai cái đầu đi vài tháng trước rồi,” mụ phù thủy thờ ơ đáp. “Tôi đã bán đầu lâu của pháp sư Suliman cùng lúc với cây guitar của y. Đầu của Justin thì đang đi đâu đó với phần rác rưởi còn lại. Cái thân thể này là hỗn hợp hoàn hảo của Hoàng tử Justin và Pháp sư Suliman. Nó đang đợi đầu của Howl, để làm thành một người hoàn hảo. Khi có đầu Howl rồi, ta sẽ có vị vua mới của Ingary, và ta sẽ làm hoàng hậu.” “Bà điên rồi!” Sophie nói. “Bà không có quyền chời ghép người ta lại như thế! Mà tôi nghĩ đầu của Howl cũng không thèm nghe lời bà đâu. Nó sẽ chuồn đi cho coi.” “Howl sẽ làm chính xác những điều ta muốn,” mụ phù thủy nói với nụ cười bí ẩn trên mặt. “Chúng ta sẽ chiếm đoạt con hỏa yêu của hắn.” Sophie nhận ra cô đang rất sợ hãi. Cô biết mình lại làm mọi thứ rối tung lên nữa. “Cô Angorian ở đâu?” cô nói, lắc lắc cây gậy. Mụ phù thủy không thích Sophie vung vẩy cây cậy. Bà ta bước lùi lại. “Ta đã mệt rồi,” bà nói. “Các người cứ phá hủy kế hoạch của ta. Đầu tiên là Pháp sư Suliman không chịu đến gần vùng Hoang Phế, nên ta phải hăm dọa công chúa Valeri để cho Đức Vua lệnh cho hắn tới đây. Sau khi hắn đến, hắn lại đi trồng cây. Rồi lại tới mấy tháng liền Đức Vua không cho Hoàng tử Justin theo Suliman, và đến khi anh ta quyết định đi, thì thằng ngốc lại cứ ngược lên phía bắc vì lý do nào đó, làm ta phải trổ hết ma thuật để kéo hắn về đây. Howl gây rắc rối cho ta nhiều hơn cả. Y đã thoát được một lần. Ta phải dùng lời nguyền để lôi hắn về đây. Còn cô thì lại tìm được phần còn sót của não Suliman, vung vẩy cây gậy, và đến đây tranh cãi với ta.
|
Ta đã cố hết sức mới được giây phút này, và sẽ không cho phép ai cãi lại ta.” Bà phù thủy quay đi và biến vào trong bóng tối. Sophie nhìn theo hình bóng cao màu trắng đang đi trong ánh lửa mờ mờ. Ta nghĩ là tuổi bà ta cũng đã ảnh hưởng đến đầu bà ấy rồi! cô nghĩ. Thiệt là điên mà! Mình phải chạy trốn và giải thoát cô Angorian mới được! Sực nhớ chất dẻo màu cam đã tránh cây gậy của cô, như là mụ phù thủy, Sophie thò cây gậy ra sau lưng và quẹt qua quẹt lại nơi chất dẻo đang dính vào cột. “Tránh ra đi!” cô hét. “Thả ta ra!” Tóc cô bị kéo lại rất đau, nhưng dân dần các chất màu cam cũng buông lỏng ra và bay sang hai bên. Sophie vẩy cây gậy nhanh hơn. Đầu và vai cô vừa được thả ra thì một tiếng bùm chát chúa vang lên. Những ngọn lửa lạnh lẽo run rẩy và cây cột đằng sau Sophie lắc mạnh. Sau đó, một âm thanh chát chúa như hàng ngàn tách trà rớt xuống cầu thang vang lên, mảnh tường của pháo đài bị nổ tung. Ánh sáng mặt trời chói chang xuyên qua một cái lỗ dài nhăn nhở rọi vào bên trong, và một hình bóng nhảy xuống. Sophie quay lại nhanh chóng, hi vọng đó là Howl. Nhưng hình đen chỉ có một chân. Đó là chú bù nhìn. Mụ phù thủy thét lên một tiếng giận dữ và xông vào nó, mái tóc cột tung bay và hai cánh tay gầy gò giơ ra. Chú bù nhìn nhảy đến bên bà ta. Một tiếng bang dữ dội phát ra và cả hai bị cuốn vào trong đám mây ma thuật, như đám mây ở Porthaven khi Howl và mụ phù thủy đánh nhau. Đám mây bay qua bay lại, trong không khí đầy bụi đó vang lên tiếng hét rú rít và nổ ầm ầm. Tóc của Sophie cháy xém. Đám mây chỉ cách cô có vài thước, bay qua bay lại giữa những cây cột đất nung. Và lỗ hổng trong tường cũng khá gần. Như Sophie đã nghĩ, tòa pháo đài không thật sự to lớn. Mỗi lần đám mây đi qua khoảng trống màu trắng sáng loái, cô có thể nhìn xuyên qua nó, và nhìn thấy hai hình dáng gầy dò đang chiến đấu bên trong. Cô nhìn chăm chăm, tay vẫn khua khua cây gậy phía sau lưng. Cô đã được thả ra ngoại trừ nơi chân khi đám mây rống rít qua trước vùng sáng một lần nữa. Sophie nhìn thấy một người khác nhảy xuống lỗ hổng. Lần này người ấy có cánh tay áo đen bay bay phất phới. Đó là Howl. Sophie có thể nhìn thấy hình dáng của anh rõ ràng, đứng đó khoanh tay, nhìn trận đánh. Trong một phút giây tưởng như anh sẽ để mụ phù thủy và bù nhìn đánh nhau như thế. Rồi hai cánh tay áo lại bay phần phật khi Howl giơ cánh tay lên. Giữa tiếng la hét, tiếng nổ ầm ầm, Howl hét lên một từ kỳ lạ, dài ngoằng, và kéo theo là tiếng sấm sét. Cả bù nhìn và mụ phù thủy giật mình. Âm thanh vang vọng qua những cột đất sét, âm này nối sau âm khác, và mỗi tiếng vang mang đi một chút của đám mây ma thuật. Nó hóa thành lọn khói nhỏ, cuốn tròn và biến đi trong làm sương mù mịt. Khi nó trở thành loại sương trắng mỏng nhất, thân hình cao lớn với bím tóc bắt đầu loạng choạng. Mụ phù thủy dường như nhỏ lại, ốm hơn và trắng bệch hơn bao giờ hết. Cuối cùng, khi làn sương cuối cùng biến mất hoàn toàn, mụ rơi xuống thành một đống cát với tiếng động nhỏ. Khi một triệu âm vang đã mất đi, Howl và bù nhìn đứng đó nhìn nhau nghĩ ngợi trước đống xương tàn. Tốt! Sophie nghĩ. Cô quẹt cây gậy qua chân để giải thoát và bước đến thân hình không đầu trên ngai. Nó làm cô bực bội hết sức. “Không đâu anh bạn,” Howl nói với chú bù nhìn. Bù nhìn đang nhảy vào trong đám xương và dùng một chân hất tung ra. “Không, anh không tìm thấy tim bà ta ở đây đâu. Hỏa yêu của bà ta đã giữ nó rồi. Tôi nghĩ nó đã nắm cán của bà ấy từ lâu rồi. Đáng buồn.” Sophie cởi áo choàng, và đắp cẩn thận lên bờ vai không đầu của Hoàng tử Justin, Howl tiếp, “Tôi nghĩ phần còn lại anh đang tìm ở bên đây nè.” Anh bước đến ngai, với chú bù nhìn nhảy sau lưng. “Y như rằngl!” anh nói với Sophie. “Tôi thì chạy hộc tốc đến đây, và tìm thấy cô đang dọn dẹp an lành!” Sophie nhìn anh. Như cô đã e sợ, ánh sáng đen trắng xuyên qua bức tường vỡ cho cô thấy Howl đã không thèm cạo hay chải tóc. Mắt vẫn còn hằn vệt đỏ và tay áo đen đã bị rách vài chỗ. Không khác gì mấy với chú bù nhìn. Ôi! Sophie nghĩ. Anh phải thật tình yêu cô Angorian nhiều lắm, “Tôi đến cứu cô Angorian,” cô giải thích. “Và tôi nghĩ nếu sắp xếp để gia đình cô đến thăm, thì cô sẽ ở yên được một chút!” Howl nói châm chọc. “Nhưng không…” Đến đây thì chú bù nhìn nhảy đến trước mặt Sophie. “Tôi được pháp sư Suliman sai khiến,” nó kể giọng nhừa nhựa. “Tôi đang canh gác các bụi cây khỏi các con chim trong vùng Hoang phế thì bà phù thủy bắt được ông ta. Ông ấy truyền tất cả pháp thuật còn lại lên mình tôi, và bảo tôi phải đi cứu ông ấy. Nhưng đến lúc đó thì mụ phù thủy đã cắt rời ông ấy ra, và rải những mảnh thân thể ở nhiều chỗ khác nhau. Nó là một nhiệm vụ khó khăn. Nếu bà không đến và nói cho tôi sự sống, tôi đã thất bại rồi.” Nó trả lời tất cả mọi câu hỏi mà Sophie hỏi trứơc khi họ bị tách rời. “Vậy khi Hoàng tử Justin ra lệnh cho mấy bùa chú tìm người, bọn họ chỉ về phía ngươi,” cô nói. “Tại sao vậy?’ “Đến tôi hay là đầu lâu của ông ta,” bù nhìn trả lời. “Hai chúng tôi là phần tốt đẹp nhất của anh ấy.” “Và Percival là tổng hợp của pháp sư Suliman và hoàng tử Justin?” Sophie nói. Cô không chắc Lettie sẽ thích điều này. Bù nhìn gật cái đầu bắp cải. “Hai phần thân đó bảo tôi là mụ phù thủy và hỏa yêu của mụ không còn ở chung với nhau và tôi có thể một mình đánh bại mụ phù thủy,” nó nói. “Cám ơn bà đã cho tôi tốc độ nhanh gấp mười lần bình thường.” Howl vẫy nó. “Khiêng cái thân thể đó về lâu đài,” anh nói. “Ta sẽ nhập các người lại ở đó. Sophie và tôi phải trở về trước khi tên hỏa yêu kia tìm được cách vào trong lớp ngăn chặn của ta.” Anh nắm lấy cổ tay gầy gò của Sophie. “Nhanh lên. Đôi hia bảy dặm đâu rồi?” Sophie kéo lại. “Nhưng cô Angorian…!” “Cô còn không hiểu sao?” Howl nói, tay vẫn kéo cô theo. “Cô Angorian chính là hỏa yêu. Nếu nó vào trong lâu đài, vậy là Calcifer tiêu và tôi cũng thế!” Sophie đặt hai tay lên miệng. “Tôi biết tôi đã gây rắc rối mà!” cô nói. “Nó đã vào trong hai lần rồi. Nhưng cô ấy - nó lại đi ra.” “Ồ chúa ôi!” Howl rên rỉ. “Nó có chạm tay vào cái gì không?” “Cây đàn guitar,” Sophie thú nhận. “Vậy thì nó vẫn còn trong đó,” Howl nói. “Nhanh lên!” Anh kéo Sophie qua bức tường vỡ. “Cẩn thận theo sau tôi đó,” anh hét lớn với bù nhìn. “Tôi sẽ phải gọi gió! Không còn giờ tìm đôi hia,” anh nói với Sophie khi họ trèo qua đống gạch lởm chởm đến ánh nắng chói chang bên ngoài. “Chạy đi. Và thật nhanh, nếu không tôi không kéo cô được.” Sophie chống gậy bước đi và chập choạng chạy, vấp váp giữa những viên đá. Howl chạy kế bên cô, kéo cô théo. Cơn gió nổi lên, thổi rì rào, rồi ào ào, nóng hổi và bụi bặm, cát xám tung mù mịt quanh họ thành một cơn gió lốc ngay trên tòa pháo đài đất nung. Khi đó thì bọn họ không chạy nữa, mà lướt đến phía trước như đang nhảy những bước nhảy thật chậm. Cát khô lướt qua vùn vụt dưới chân. Bụi đất và sỏi nhỏ bay vèo vèo xung quanh hai người, trên đầu và đằng sau. Xung quanh rất ồn ào và không thoải mái chút nào cả, nhưng vùng Hoang phế nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
|
“Không phải lỗi của Calcifer đâu!” Sophie hét to. “Tôi bảo cậu ấy đừng nói.” “Dù sao cậu ta cũng không nói gì đâu,” Howl hét đáp lại. “Tôi biết cậu ta không bao giờ chỉ điểm một hỏa yêu khác. Cậu ấy là đúng là xương sườn yếu nhất của tôi.” “Tôi tưởng Wales mới là xương sườn yếu nhất!” Sophie hét. “Không! Tôi cố tình bỏ trống chỗ đó!” Howl lớn giọng. “Tôi biết mình sẽ nổi giận đủ để chặn bà ta lại nếu bà ấy tấn công chỗ đó. Tôi phải chừa một con đường cho bà ta, hiểu không? Cơ hội duy nhất đến gần Hoàng tử Justin là dùng lời nguyền bà ta đặt lên tôi để đến gần bà ta.” “Vậy là anh định giải cứu Hoàng tử!” Sophie la. “Tại sao anh lại giả vờ chạy trốn? Để gạt bà phù thủy hả?” “Không hẳn thế!” Howl hét. “Tôi chết nhát lắm. Cách duy nhất để tôi làm việc kinh khủng này là tự nói với mình là tôi sẽ không làm thế!” Ồ không! Sophie nghĩ, nhìn quanh vào đám cát bụi mịt mù. Anh ta đang thành thật! Và đây là một ngọn gió. Phần cuối của lời nguyền đã thành sự thật! Luồng gió cát đập vào cô như sấm sét và tay Howl nắm chặt đau đớn. “Chạy nhanh lên!” Howl oang oang. “Cô sẽ bị thương ở tốc độ này!” Sophie hết hồn và đạp chân thật mạnh. Cô có thể nhìn thấy dãy núi rõ ràng hơn và một đường xanh phía dưới là bụi cỏ hoa. Mặc dù cát vàng vẫn quay vòng xung quanh, dãy núi dường như lớn hơn và đường xanh xông đến họ cho đến khi nó cao bằng hàng rào. “Tất cả xương sườn nào của tôi cũng yếu hết!” Howl la lên. “Tôi đã ỷ y vào việc Suliman vẫn còn sống. Sau đó khi tất cả phần còn lại của anh ta là Percival, tôi sợ đến nỗi tôi phải ra ngòai uống cho say. Rồi cô lại đi nhảy vào vòng tay của bà phù thủy!” “Tôi là chị cả!” Sophie rên. “Phải chịu thất bại là tất nhiên mà!” “Không đúng!” Howl hét. “Cô chỉ không suy nghĩ thôi!” Chân Howl bước chậm lại. Bụi tung bay quanh họ thành một đám mây. Sophie chỉ biết các bụi cây khá gần vì cô có thể nghe tiếng rì rào của gió cát đập vào lá. Họ đâm sầm vào đám lá cây, vẫn với tốc độ nhanh đến nỗi Howl phải trượt đi và kéo Sophie theo thành một đường mỏng dài trên mặt hồ. “Mà cô hiền quá đi,” anh thêm, giữa tiếng vỗ nhè nhẹ của nước và tiếng lộp độp của cát rơi trên lá hoa súng. “Tôi đã ỷ y vào việc cô sẽ ghen đủ để không cho hỏa yêu lại gần.” Bọn họ chạy chầm chậm đến bờ hồ nóng bỏng. Bụi cỏ hai bên đường bị kéo lên dập xuống khi họ đi qua, ném chim chóc và cánh hoa vào một cơn gió lốc sau lưng họ. Tòa lâu đài trôi nhanh xuống con đường cỏ về phía hai người, luồng khói thổi bạt ra sau. Howl giảm tốc đủ để bật mở cánh cửa, đẩy anh và Sophie vào bên trong. “Michael!” anh hét. “Em không phải người để con bù nhìn vào đâu!” Michael nói hối lỗi. Mọi việc dường như bình thường. Sophie ngạc nhiên khám phá ra cô chỉ vừa mới đi một khoảng thời gian rất ngắn. Ai đó đã kéo giường cô dưới gầm cầu thang ra và đặt Percival nằm trên đó, anh ta vẫn mê man bất tỉnh, Lettie, Martha và Michael đứng xung quanh. Trên lầu, Sophie có thể nghe tiếng dì Fairfax và dì Fanny, kết hợp với tiếng ầm ầm vào xào xạc của cái chổi báo hiệu những con nhện của Howl đang gặp đại nạn. Howl thả Sophie ra và nhảy đến cây guitar. Trước khi anh bắt được, nó bật ra một tiếng boom dài chát chúa. Dây đàn đứt rung. Mảnh gỗ vỡ bắn vào người Howl. Anh buộc phải lùi lại, một tay áo rách che ngang mặt. Và cô Angorian đột nhiên đứng bên cạnh lò sưởi, miệng mỉm cười. Howl đã nói đúng. Ả đã ở trong cây guitar suốt thời gian qua, chờ đợi giờ phút xuất hiện. “Mụ phù thủy đã chết rồi,” Howl nói. “Tội nghiệp ghê không!” cô Angorian nói, hoàn tòan không màng tới. “Giờ ta có thể tạo một người còn tốt hơn nữa. Lời nguyền đã hoàn chỉnh rồi. Ta có thể lấy tim ngươi bây giờ.” Và cô ta xúc tay vào trong bếp và ngắt Calcifer ra. Calcifer run rẩy trên bàn tay cô ta, vẻ mặt hoảng sợ. “Không ai được cử động,” Angorian cảnh cáo. Không ai dám di chuyển. Howl đứng yên nhất. “Cứu!” Calcifer nói yếu ớt. “Không ai giúp ngươi đâu,” Angorian nói. “Ngươi sẽ giúp ta điều khiển con người mới. Để ta chỉ cho ngươi. Ta chỉ phải nắm chặt tay lại.” Bàn tay cô đang giữ Calcifer bóp lại đến khi các đốt tay vàng bệch ra. Howl và Calcifer đều hét lên. Calcifer lắc lư đau đớn. Mặt Howl xanh xao và anh ngã vật ra sàn nhà như cây đổ, nằm mê man bất tỉnh như Percival. Sophie không nghĩ là anh còn thở. Angorian kinh ngạc. Ả nhìn chằm chằm vào Howl. “Y chỉ giả bộ,” cô ta nói. “Không phải!” Calcifer hét, thân hình quằn quại. “Tim y yếu lắm! Buông ra!” Sophie chầm chậm và nhẹ nhàng nâng cây gậy lên. Lần này cô nghĩ một giây truớc khi làm. “Gậy ơi,” cô thì thầm. “Đánh Angorian, nhưng đừng tổn thương ai nữa cả.” Rồi cô dùng hết sức quật cây gậy vào các đốt tay đang nắm chặt của Angorian. Cô Angorian ré lên một tiếng rít như tiếng cháy xèo của tấm gỗ ẩm ướt và thả Calcifer ra. Calcifer đáng thương lăn lộn bất lực trên sàn, cháy xém gạch lót sàn và gào rền rĩ suýt soa kinh hoảng.
|