Hợp Đồng Sinh Con
|
|
Chương 72:
- Joey... Joey....
Sarah hoàn toàn kích động cố gắng ngồi dậy nhưng bị người đứng phía sau dẫm lên người chặn lại. Cô gái vừa tới kia đứng đó nhìn bọn họ.
- Cậu thật thảm hại Sarah, cậu đang do dự trước Guild sao? Vì sự thật? Ngu ngốc... đáng thương.
Cô gái vừa nói vừa tiến về phía người phụ nữ đó nhưng đứa bé trai và bé gái kia xông lên chắn phía trước muốn bảo vệ người phụ nữ phía sau. Người phụ nữ đó đưa tay ra hiệu cặp song sinh lùi lại, bà ta nhìn cô gái vừa tới.
- Không ngờ nhà DonQuixote lại tới mức tạo ra một con người nhân tạo là cô đấy Joey.
- Joey luôn sống trong tôi, tôi là Joey, Joey là tôi. Tôi đến đây chỉ vì Sarah không vì gì cả. Elizabeth, nếu bà không dừng tay chúng tôi sẽ....
- Đừng có hỗn láo với bà ấy.
Cặp song sinh điên lên xông tới nhưng bị người tên Joey kia chặn đứng lại đánh ngã ra sàn nhà. Joey đi lướt qua người phụ nữ đó tiến tới bên Sarah. Người đang giữ Sarah đột nhiên lùi lại thì Joey đỡ lấy Sarah đứng dậy.
- Guild không thắng lần hai được nữa đâu Elizabeth.
- Joey... đừng nói gì cả. Cậu không cần... phải gánh lấy trách nhiệm đó.
Sarah nhìn Joey khó khăn lên tiếng mà đồng thời cô ho dữ dội. Dương Chí Phong vội chạy tới đỡ lấy Sarah thấy lòng bàn tay cô toàn là máu và máu. Ngay lập tức hắn bế Sarah lên mà rời khỏi nơi này trước mọi người. Sarah của hắn sẽ không thể gặp chuyện gì được.
- Mọi người, cuộc chiến vô nghĩa này nên kết thúc... Sau đây sẽ có người tới giải thích toàn bộ cho các người.
Joey nói rồi cúi xuống nhặt lấy thanh katana đã đâm Sarah lên, cô đoạt lấy vỏ kiếm bên người đàn ông đứng gần đó mà đút kiếm vào vỏ sau đó đứng một bên. Elizabeth vẫn đang nhíu mày suy nghĩ thì lúc này ba người tưởng đã chết lại đang đi về phía Lion.
- Sao có thể? Violet... Violet....
Lion kích động mặc cho vết thương của mình đang chảy máu xông tới ôm chặt lấy cô gái vừa xuất hiện mang gương mặt giống Liz, con người ấy, đứa em gái yêu quý của cô. Violet mỉm cười đưa tay ôm lấy chị gái mình.
- Ổn rồi, mọi thứ đều ổn rồi Lion, sẽ không ai làm tổn thương chị nữa đâu.
- Elizabeth... cả Mia nữa....
Một giọng nam nhân có phần khàn khàn do lâu rồi chưa nói chuyện vang lên làm họ chú ý tới. Cánh cửa phía sau Lucy và một người bên Guild xuất hiện một người đang ngồi xe lăn mà bên cạnh chính là anh em Đại Lực, Lý Diên Vĩ cùng bà Paddington.
- Alex... là anh, Alex.
Mia đột nhiên xông ra từ đám đông vội vàng muốn chạy tới bên Alex đang ngồi xe lăn nhưng bị Elizabeth giữ chặt tay lại. Mia nhìn Elizabeth muốn rút tay ra nhưng chạm tới ánh mắt lạnh lẽo đó cô đành im lặng.
Alex được Lý Diên Vĩ giúp đẩy xe tới bên cạnh gia đình Paddington, liếc nhìn Lion, Alex lại nhìn về hai người trước mặt mình.
- Em gái của tôi không hề có lỗi gì cả. Sinh ra trong một gia đình mang dòng máu sát thủ, con bé được huấn luyện trở thành sát thủ từ nhỏ. Khi biết được ba chúng tôi và cả mẹ con bé kết hôn với nhau chỉ vì nghĩa vụ cùng bản hợp đồng sinh người thừa kế cho Black Hunter thì Sarah đã rất rối loạn. Người duy nhất con bé có thể nhờ cậy chỉ có mình tôi. Sarah chấp nhận trở thành người thừa kế thế hệ thứ 3 của nhà Taylor trong hội. Họ đã dạy cho Sarah với cường độ đáng sợ hơn rất nhiều nhưng con bé chưa bao giờ than phiền.
Alex nói tới đây đột nhiên dừng lại nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của Elizabeth. Hai người này thực sự quen biết nhau sao?
- Elizabeth, bà biết đúng chứ? Joey là người bạn thân nhất của Sarah nhưng ba của bà đã cho người giết Joey một cách tàn nhẫn sau đó các người còn muốn giết cả Violet nhưng không thành. Sarah, ngay từ đầu các người đã nhằm tới đứa em gái vô tội của tôi rồi. Tuy tôi nằm đó nhưng tôi vẫn nghe được và hiểu được mọi chuyện*. Mẹ của tôi không hề phản bội lại ba của cô, mẹ tôi chưa bao giờ tiết lộ bí mật về Guild cho ba tôi biết, bà ấy đã đem chìa khóa giao cho tôi nhưng tôi biết nếu giữ thứ đó bên người sẽ dẫn tới những nguy hiểm đáng sợ xung quanh bà ngoại và Sarah. Tôi đã giao nó lại cho mẹ của Sarah, vị phu nhân đó là người mà không một ai có thể động tới được, bà ấy dù sao cũng là...
(* lược bỏ đoạn Elizabeth đã vượt mặt bà Paddington tới gặp Alex trên hòn đảo bí mật đó, Elizabeth đã nói rất nhiều chuyện kể cả kế hoạch của Guild rằng họ sẽ tiêu diệt tất cả cũng như mối quan hệ giữa phu nhân Vilson, mẹ của Alex và cả Sarah với nhà Jenkins. Tuy nhiên trước đó bà Paddington cũng từng kể cho Alex rất nhiều chuyện khi Alex vẫn sống cuộc đời thực vật)
- Lancelot, chị ta là một kẻ phản bội lại gia đình Jenkins chúng tôi. Tôi không thể tha thứ cho sự phản bội lại gia đình để về phe của Black Hunter nên tôi muốn con gái của chị ta phải chịu đau đớn. Alex hơn ai hết cậu phải biết bản hợp đồng sinh người thừa kế là Sarah còn có một khoản ghi chú nhỏ bổ sung sau khi Sarah được sinh ra. "Đứa bé đó sẽ là bia đỡ đạn. Nó sẽ chết." Nếu họ không cần Sarah vậy thì tôi sẽ giúp họ dày vò con bé đó. CẬU HIỂU ĐƯỢC ĐIỀU TÔI LÀM MÀ ALEX.
Elizabeth hoàn toàn nổi giận hét lên làm những người ở đây bừng tỉnh. Sarah vốn là kết tinh từ việc họ kí kết hợp đồng cho người thừa kế thôi sao? Tình yêu thương thực sự Sarah chưa bao giờ nhận được tình yêu thương từ ba mẹ mình?
- Con bé đó thật ngu ngốc, chứng rối loạn kí ức của con bé đã tồn tại từ lâu rồi. Con bé đó đã làm như vậy với hôn nhân của mình, một hợp đồng để có những đứa con.
- Đừng có nói về em gái tôi như vậy. Những đứa con của Sarah khác hoàn toàn. Sarah yêu thương bọn trẻ, con bé muốn giữ lại người yêu thương cuối cùng cho mình. Con bé là người tốt bụng hơn bất cứ ai nhưng các người lại luôn đổ hết tội lỗi lên đầu con bé...
- Alex... bình tĩnh lại.
Joey đi tới bên Alex thiện ý nhắc nhở khi thấy anh đã tức giận mà gân nổi trên trán lại ho dữ dội nữa. Alex chỉ vừa mới tỉnh dậy không thể quá kích động được.
- Black Hunter chưa bao giờ bỏ rơi Jenkins. Họ đã mất cả năm trời chỉ vì tìm kiếm Jenkins nhưng kết quả lại là các người phản bội lại họ. Kho báu đó luôn dành cho nhà Jenkins mà hội chưa từng động vào.
Alex nói rồi đưa chìa khóa cho Joey. Joey cầm lấy tiến về hai người trước mặt đưa cho họ. Đây là chìa khóa mở ra kho báu chỉ dành cho nhà Jenkins mà năm đó hội đã tìm được nhưng không thể trao cho nhà Jenkins.
- Alex em...
- Mia, tôi không yêu quý em. Em đã tự giết anh trai mình và đổ lỗi cho Sarah chỉ để thỏa mãn em. Em ghen tị với Sarah vì tại sao chỉ có Sarah lại có thể nhận được sự quan tâm của ba và phu nhân Vilson cùng sự yêu thương của tôi mà đáng lẽ em cũng được hưởng mới đúng. Mia, đừng phạm sai lầm nữa, Lâm Sam Sam và Lâm Sinh Sinh là một minh chứng. Giờ thì quay về biệt thự Black Rose đi, ba và mẹ em đang chờ em trở về.
- Em... em xin lỗi. Em xin lỗi Alex... em... em chỉ muốn cậu ta cũng đau đớn như em. Em không được mọi người yêu thương thì cậu ta cũng sẽ phải như vậy... em xin lỗi.
Mia ngã khuỵu xuống đó mà những giọt nước mắt hối hận không ngừng rơi. Những người ở trong này có lẽ đều đã vỡ lẽ ra điều gì đó nhưng sự thật sau cùng họ vẫn không biết hết được.
Chivas tiến tới bên Lucy ôm lấy cô vào lòng mình mỉm cười vui vẻ.
- Con gái, cùng nhau về nhà thôi.
- Ừm, mama.
Hai mẹ con họ nắm tay nhau cùng nhau rời đi trước mặt mọi người bỏ mặc cục diện phía sau này để cho những người khác tới giải quyết.
- Chúng tôi sẽ tới gặp ba của bà Elizabeth, tới lúc đó thì hãy để mọi chuyện được yên bình.
- Tôi sẽ đợi cậu Alex. Coi như tôi sẽ nể mặt cậu lần này Hiệp Sĩ Đen.
Elizabeth nói rồi xoay người cùng bốn người trong nhóm của mình rời đi. Mia lúc này lau nước mắt từ từ đứng dậy, cô nhìn Alex.
- Em đi đây.
- Mia... đừng nhận lỗi trước mặt họ, hãy trách họ. Là bản hợp đồng chết tiệt của họ mà thôi.
- Là em phải không? Dòng cuối cùng được bổ sung ấy? Mà... Đại Lực, xin lỗi cậu vì tôi mà vợ cậu và con cậu...
Mia cúi đầu hướng Đại Lực và Lý Diên Vĩ mà xin lỗi. Đại Lực nắm chặt tay lại không nói gì cả, tất cả là vì Sarah. Có lẽ Sarah cố gắng là vì chuyện này nhưng cuối cùng cô ấy không bù đắp nổi mọi chuyện.
Mia xoay người rời khỏi nơi này. Alex nhìn Joey.
- Joey, đưa tôi đi gặp em gái mình được không?
- Alex, Sarah sẽ vui nếu gặp lại anh.
- Có thể.
Alex ngồi yên lặng để Joey đưa cậu ta đi. Mọi thứ cứ vậy kết thúc không ai ngờ tới được. Rất nhanh sau đó một người đàn ông xưng là McGarden đã tới dọn dẹp toàn bộ cục diện sau cùng này cho bọn họ. Mọi thứ đều diễn ra êm đẹp như chưa từng có gì xảy ra cả. Tất cả chỉ là một hiểu lầm không đáng có mà thôi.
****
1 tuần sau.
- Mẹ bọn cháu vẫn ổn chứ cậu Alex?
Vũ Vũ nhìn Alex đang ngồi trên bàn gỗ trước căn nhà gỗ bên cạnh biển quen thuộc mà bên cạnh là Joey cùng với cô Mia.
- Mẹ cháu chỉ đi gặp Black Hunter mà thôi, còn có ba của các cháu mà.
Alex mỉm cười đặt tách trà xuống. Bốn đứa nhóc gật đầu rồi cùng nhau ra biển nhặt vỏ sò dù nước biển vẫn khá lạnh nhưng dường như không ảnh hưởng tới tâm trạng vui vẻ đùa nghịch của cả bốn.
Mia ngồi nhìn ra biển xanh bao la mà vòng hai tay ôm lấy người mình, ánh mắt trầm lắng vô cùng.
- Anh nói chị ấy có tha thứ cho em không? Sarah ấy.
- Sarah chưa bao giờ trách em, vì em là em gái của Sarah nên con bé sẽ không hận em đâu. Mọi thứ Sarah làm chỉ vì muốn trả giá thay em, bù đắp cho em. Sarah hơn ai hết yêu quý em vô cùng. Vụ hỏa hoạn đó, Sarah đã mất em, đó là ngày đau thương nhất đối với con bé từ trước tới nay.
- Ừm...
Mia vùi mặt vào hai chân của mình mà không kìm được nước mắt. Chị gái ngốc nghếch của cô... biết rồi mà tại sao không nói gì chứ?
- Nếu cô đã ở lại với Alex và bọn trẻ thì tôi phải đi rồi. Alex tạm biệt.
Joey nói rồi đi khỏi mái hiên nhỏ trước nhà gỗ. Chân cô chỉ vừa chạm tới lớp cát vàng mịn thì Alex lên tiếng.
- Joey, là người hay máy móc cũng như vậy mà thôi vì đến cuối cùng tình cảm mà Sarah dành cho cô hoàn toàn là thật. Hai người là bạn thân nhất của nhau trước cả Lâm Sam Sam.
- Tôi không được học về cảm xúc. Cái tôi nhận được là mệnh lệnh từ bà ngoại của mình. Tôi chỉ là một sát thủ cô độc mà thôi. Gửi lời chào tới cậu ấy thay tôi.
Joey nói rồi đi thẳng. Hành động vì cảm xúc nhất thời này kết thúc ở đây thôi. Cô dù nói với Alex vậy nhưng cô biết mình có cảm xúc, mình là sự kết hợp tuyệt vời, là thành quả vĩ đại nhất của anh họ.
****
- Chị gái.
- Đừng gọi tôi như vậy Alice, tôi không phải chị gái của cô.
Joey ngồi trên tàu nhìn Alice vẫn mặc bộ lolita hầu gái quen thuộc nhưng bên cạnh đã không còn Anna Taylor nữa rồi. Alice tiến vào trong phòng nhìn Joey chớp chớp mắt.
- Với Alice thì Joey là chị gái. Alice được tạo ra là nhờ có Joey. Alice sẽ đi theo bảo vệ chị gái. Nhiệm vụ với tiểu thư đã chấm rứt rồi hơn nữa tiểu thư đã nói trả tự do cho cô.
- Tùy cô thôi Alice.
Joey nói rồi tay chống cằm nhìn ra bên ngoài biển qua cửa sổ nhỏ. Cuộc chu du ngắn ngày này cũng không tệ, phiền phức một chút là có thêm một cô gái nhỏ được tạo ra giống như bản thân cô mà thôi. Cũng đã đến lúc quay trở về công việc của cô thôi, vẫn còn một mớ rắc rối chồng chất đang chờ Joey ở nhà.
|
Chương 73: Hoàn Chính Truyện
Trên cánh đồng hoa mặt trời bạt ngàn, bên cạnh ngôi nhà gỗ nhỏ là một cọn nước đang quay chầm chậm, bên trong ngôi nhà trên chiếc giường gỗ là một người phụ nữ rất xinh đẹp đang nằm ngủ mà bên cạnh luôn là người đàn ông ngồi chăm chú ngắm nhìn người phụ nữ đó.
- Em tỉnh rồi cô gái...
- Cậu?
Liz nhìn người đàn ông trước mặt có phần kinh ngạc, đầu cô đau quá, những ngày qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Liz cố gắng ngồi dậy thì Sky nhanh chóng đỡ lấy cô để cô tựa người vào mình.
- Em đã ngủ mấy ngày nay rồi. Đừng lo gì cả cô gái vì mọi chuyện đều ổn rồi. Tôi sẽ không bỏ lỡ đứa con này của chúng ta.
- Con? Cậu có con sao? Cháu không biết cậu đã kết hôn đấy.
Liz kinh ngạc xoay người lại nhìn Sky làm cho người đối diện cô một phen nhíu mày. Chẳng lẽ Liz đã bị biến dạng kí ức trở về trước đây rồi sao? Có thể là kì tích, cũng là ông trời cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu.
- Là đứa con của hai ta. Lizzi, là con của chúng ta.
- Cháu và cậu....???? Cậu, cậu gọi tên cháu.
Liz có phần ngạc nhiên nhưng cuối cùng vẫn là nụ cười đưa tay lên ôm lại người đàn ông trước mặt mình. Liz vẫn cứ nghĩ cậu sẽ ghét cô chứ, thật may mắn vì cậu không hề ghét cô một chút nào cả.
****
(đã lược bỏ cuộc gặp gỡ giữa Guild và Black Hunter. Kho báu thuộc về nhà Jenkins sẽ được nhắc đến trong truyện 'Hắc Gia Tộc')
- Những chuyện còn lại cháu không cần lo lắng nữa Sarah, bọn ta sẽ xử lí.
Nguyên các vị thế hệ 1 của Black Hunter đều đứng ra bảo đảm trước Sarah. Johnny nhìn Sarah chán nản.
- Em gái, cậu nên cảm thấy may mắn vì tôi không ghét cậu đi. Xử lí tàn cuộc rắc rối cho cậu thật phiền phức.
- Đó là những gì cậu phải làm Johnny McGarden.
Pass tay chống cằm hờ hững nhìn tên nhóc kém hắn 5 tuổi kia, thằng nhóc này là người nhàn rỗi nhất trong hội còn kêu ca gì nữa.
- Vậy cháu xin phép.
Sarah nói rồi đứng dậy cúi chào mọi người sau đó rời khỏi phòng. Mọi người đều không nói gì chỉ im lặng nở nụ cười với cô. Đây xem ra là một lời từ biệt rồi.
Đi ra bên ngoài, nhìn Dương Chí Phong đứng bên cửa sổ im lặng không biết đang nghĩ gì, Sarah từ từ đi tới, cô mỉm cười vòng tay ôm lấy Dương Chí Phong từ phía sau làm hắn ngạc nhiên.
- Phong, hợp đồng của chúng ta ấy vẫn còn hiệu dụng phải không?
- Ừm, em muốn gì?
- Em sẽ yêu thương các con của chúng ta, em sẽ bảo vệ bọn trẻ, sẽ không để chúng giống như em và Mia.
Sarah mỉm cười ôm thật chặt Dương Chí Phong. Ước mơ của cô là có một gia đình hạnh phúc và dường như cô đang đạt được điều đó thì phải.
****
Chiếc máy bay tư nhân đáp ngay vào sân bay lớn trong dinh thự nhà DonQuixote, dinh thự của họ như một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ nằm đơn độc giữa khu đất tư nhân.
Puss đứng trước cửa nhìn ra máy bay thấy anh trai mình đang bước xuống, cô đi nhanh về phía anh trai mình. Gương mặt Puss không còn vẻ hời hợt như thường ngày nữa mà nó hoàn toàn sắc lạnh. Puss nhìn anh trai cất tiếng.
- Sẽ không sao thật chứ aniki? Việc Joey tự ý hành động và cả việc Mia về bên Sarah?
- Không đến lượt em quan tâm đâu con nhóc. Hôm nay chị họ của chúng ta trở về, bà nội không muốn chúng ta chậm trễ.
Pass mỉm cười nhưng ánh mắt không hề cười, hắn ta đi nhanh về phía trước nhưng thoáng nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ kia lại nhíu mày không vui. Quên mất rằng hắn còn một người vợ đang đợi mình ở nhà. Thật phiền phức vì vợ hắn có một gia tộc chống lưng không thể động vào.
Bọn họ đều có những rắc rối của bản thân mình. Không biết là phúc hay là họa.
****
(lược bỏ cuộc gặp gỡ sau trận chiến vô nghĩa của những người trong cuộc)
- Mọi thứ đã kết thúc rồi Ảnh, chúng ta từ bây giờ có thể cùng nhau sống ở New York, papa đã giải tán toàn bộ đội sát thủ đặc biệt, mọi người bây giờ đều mỗi người một ngả. Về phần tiểu thư thì... cô ấy đã tìm được hạnh phúc rồi. Tuy không ai biết hai tháng đó cô ấy đã làm gì nhưng kết thúc rất viên mãn. Ảnh, chỉ cần cậu nói chuyện trở lại mà thôi, xin cậu đó Ảnh.
Raon gần như tuyệt vọng nhìn Mạc Đình ngồi trên xe lăn, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ tuyết rơi, từ ngày Mạc Đình tỉnh lại cô đã không còn nói chuyện với bất cứ ai cũng chẳng ai đả động được đến cô ấy nữa.
- Đứa em gái ngốc nghếch. Raon, cứ mặc con bé đi.
Mạc Nguyên ngồi trên ghế sofa nhìn em gái mình thở dài. Yui ngồi một bên rót trà cho anh, cô vẫn luôn mặc kimono cùng gương mặt không biểu lộ cảm xúc đó, Yui đã đi theo Mạc Nguyên kể từ khi ngài Taylor cho họ tự do.
- Asuna đã quyết định trở về quê nhà sinh sống, William thì sống chết muốn đi theo Chivas-san, bốn chúng ta thì ở đây. Mọi người có lẽ đều sẽ sống tốt. Về phía Lucian và Date, họ đang làm ăn rất tốt, thậm chí quản lí cả tập đoàn Dương thị sát nhập vào. Gia đình của Sarah đã sớm rời khỏi.
- Sarah... Mia... hai người đó không phải chị em. Mia thực sự...
Mạc Đình đột nhiên kích động lên tiếng mà hai tay nắm chặt lại khiến cho gân xanh nổi lên. Ba người ngồi trong phòng đều nhìn cô rồi nhìn nhau nghi hoặc. Chẳng lẽ lại...
****
- Năm đó chị đã nghĩ rằng em chết rồi cho nên...
- Em được ông Jenkins cứu sống và phẫu thuật nên mang một gương mặt mới. Bốn chúng ta có lẽ đã có thể trở thành bốn chị em.
Mia mỉm cười ngồi bên cạnh Sarah trên chiếc sofa bên trong căn nhà gỗ trên biển. Alex và Dương Chí Phong đã đưa bọn trẻ đi sắm sửa cho noel sắp tới rồi cho nên chỉ còn lại hai người ở nhà cũng là tiện đường ôn chuyện cũ.
- Sarah... thứ lỗi cho em.
Mia mỉm cười quay sang ôm lấy Sarah. Mỉm cười vui vẻ nhưng ánh mắt Sarah hoàn toàn là rối loạn, cô đang bối rối. Có gì đó thiếu thiếu ở đây, một cảm giác khó tả vô cùng.
- Mi... Mia......
Sarah kinh ngạc ngã trên sàn nhà gỗ mà lưng bị đâm một con dao. Dòng máu đỏ tươi chảy lênh láng ra nhà. Vết thương mới vừa khép lại nay bắt đầu mở ra khiến máu càng nhiều hơn trước. Mia đứng lên nhìn Sarah nằm trên sàn nhà.
- Lion Paddington, cô ta nghĩ tôi sẽ e sợ cô ta sao? Cô ta chỉ là quân cờ để tôi lợi dụng đối phó với cô mà thôi Sarah.
- Mia... Lion không phải... chị ấy không phải quân cờ.
Sarah nằm trên sàn nhà, cô cảm thấy sức lực của mình đang yếu đi, con dao có tẩm độc. Cảm giác trống rỗng của cô càng ngày càng mãnh liệt hơn cả. Cảm giác còn thiếu và xa lạ này... là đau đớn sao?
- Tôi sẽ nói cho cô biết một chuyện Sarah. Em gái song sinh của cô, người đó thực sự đã chết trong vụ hỏa hoạn từ ngày đó rồi. Ngọn lửa đó rất lớn, cô không tưởng tượng được đâu nhưng em gái cô, cô ta y như cô vậy, một kẻ lầm lì đáng sợ. Cô ta dù chết trong biển lửa cũng hoàn toàn không kêu gào, khóc thét gì cả. Tôi là một con bé xấu số đã bị ngọn lửa đó bén sang nhà khiến cho bị bỏng nặng 80%. Jenkins đã cứu sống tôi và tôi đã tự nhận mình là Mia, là em gái song sinh của Sarah Taylor. Mạc Đình đã phát hiện ra tôi không phải em gái cô cho nên tôi đã ra lệnh Kevin đi thủ tiêu cô ta. Thật là cô ta sống lâu quá.
- Là cô... tôi biết mà... Kevin không phải người của Lion. Người đặt hoa violet ở đó cũng là cô.... Vậy Dương Chí Dĩnh, thằng bé sẽ không?
Sarah nhìn Mia mà gương mặt nhợt nhạt, nằm trên vũng máu không còn bất kì sức lực nào nữa. Mia ngồi xuống, cô ta đưa tay bóp cằm Sarah nâng lên.
- Thằng bé đó đã sớm được Tôn Thiên Bảo và Đinh Mẫn đem đi rồi. Bọn họ hình như là nhận lệnh từ chỗ Tôn Thiên Kỳ. Dù sao thì tôi cũng tốt bụng giúp cô được đoàn tụ với em gái mình. Tạm biệt Sarah Taylor.
Mia nói rồi đứng dậy rời khỏi căn nhà gỗ này. Trước khi thực sự rời khỏi cô đã quay lại nhìn ngôi nhà một lần nữa mà môi mím lại khi nước mắt không thể kìm nén được nữa. Thật tốt vì không khóc trước mặt Sarah.
- Tiểu thư đi thôi.
Cô nàng hầu gái Asuna đứng phía sau Mia cúi đầu lên tiếng. Mia lúc này quay lại nhìn Asuna, cô đưa tay gạt nước mắt sau đó gật đầu đi về phía Asuna rồi cả hai rời khỏi nơi này.
Trong ngôi nhà gỗ, Sarah nằm đó, cô mất dần cảm giác rồi.
- Mia... xin lỗi. Có lẽ đây là cách tốt nhất cho kết cục của hai ta. Con bé ngốc, nói dối sao lại tệ vậy chứ?
Sarah mỉm cười nhưng đôi mắt cô cũng dần dần khép lại. Nỗi đau này hãy cứ theo cô mà chấm rứt hoàn toàn đi.
****
Nhiều tháng sau đó, khi mùa noel đã qua đi, mùa xuân lại về, Thiên Kỳ và Lâm Sinh Sinh cùng Thiên Bảo và Đinh Mẫn đều tổ chức hôn lễ cùng ngày. Bạn bè khắp nơi đều tới tham dự, đây có lẽ là niềm vui lớn nhất sau những gì đã xảy ra suốt mấy tháng qua.
- Chúc mừng hai người.
Lăng Phong cầm lấy ly rượu cụng ly với hai người anh em. Thiên Kỳ nhìn Lăng Phong mỉm cười.
- Cậu cũng mau mau kết hôn đi. La tiểu thư không phải sự lựa chọn tồi tệ đâu. Dù sao cậu cũng không với tới được Tiểu Đình Đình cũng là cô ấy mất rồi.
- Cậu lo cho mình trước đi thằng nhóc. Ai mà ngờ được cậu sẽ kết hôn với Lucian chứ.
Lăng Phong huých nhẹ cậu bạn của mình lên tiếng. Thiên Bảo trầm ngâm suốt nãy giờ cũng cất lời.
- Không biết cậu ấy đang ở đâu nữa. Ngoài Băng Băng ở lại đây cùng Dương Dương thì Vũ Vũ cùng Nana theo cậu ấy đưa Sarah đi rồi.
- Cứ nghĩ mọi chuyện kết thúc rồi chứ.
Thiên Kỳ thở dài. Chuyện của vài tháng trước thực sự không ai ngờ tới được. Theo dấu vết để lại thì Mia là người sát hại Sarah nhưng liệu Sarah có còn sống hay không thì chẳng một ai biết. Bốn người họ đã biến mất không một chút dấu vết nhờ Alex. Chuyện lần này không một ai hay gì cả, có lẽ chỉ có gia đình Sarah mới biết được. Nhưng cũng từ chuyện này mà họ biết được rằng Alex hoàn toàn là một con người bí hiểm lại như nắm mọi quyền sinh sát trong tay, là một đối tượng nếu trở thành kẻ thù thì coi như là điểm dừng cho kẻ xấu số đó.
- Anh có tin tức của Sama chứ Sawaraki Ren?
Lý Diên Vĩ đang ăn một miếng bánh ngọt nhìn Ren đứng gần đó cất tiếng hỏi. Ren đặt ly rượu xuống quay sang nhìn Lý Diên Vĩ.
- Cứ coi như tiểu thư đã chết đi. Cô cũng không cần cứ bám lấy tiểu thư đâu bà cô trẻ. Nhớ lần sau đang ăn đừng có nói, bất lịch sự.
Nói rồi Ren cầm một ly rượu khác rời đi. Lý Diên Vĩ nghe vậy tức giận lập tức đuổi theo túm lấy Ren lôi lại.
- Anh nói ai bất lịch sự hả? Anh thì biết cái gì chứ?
- Nếu tôi nói tôi biết hết cô thì sao? Biết từ trong ra ngoài.
- Đồ chết tiệt, anh dám...
Lần đầu tiên Lý Diên Vĩ bị chọc điên quyết không buông tha cho Ren. Từ trước tới nay toàn là cô khiến người khác điên chứ chưa từng có ai làm cô điên lên cả. Kết quả là cả ngày hôm đó và những ngày sau đó Ren đã bị cô nàng nào đó làm phiền tới không biết phải giải quyết ra sao.
****
Tại ngôi biệt thự gần biển nào đó, trên chiếc giường nhỏ, một thiên thần đang say giấc ngủ, cánh cửa sổ gần đó được mở toang ra, gió biển thổi vào làm cho rèm cửa bay bay, thiên thần vẫn ngủ và dường như chẳng gì có thể làm thiên thần tỉnh giấc.
- Suỵt... hai đứa ra ngoài chơi để cho mẹ ngủ đi.
- Vâng.
Bé trai cười híp mắt gật đầu với ba mình sau đó kéo tay bé gái cùng nhau đi ra ngoài biển chơi để lại không gian yên tĩnh cho ba mẹ mình. Gia đình họ đã có được bình yên mãi mãi.
Dương Chí Phong ngồi nhìn vợ yêu của mình đang ngủ, hắn mỉm cười cúi xuống hôn nhẹ lên trán của vợ mình.
- Sarah, chúng ta sẽ thực hiện ước mơ của em. Chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc. Hợp đồng của chúng ta vẫn sẽ có hiệu lực. Chúng ta đã có những thiên thần của mình nhưng anh vẫn muốn có thêm thiên thần nữa vì anh biết em rất yêu thích trẻ con. Alex nói sẽ đem theo Băng Băng đến thăm chúng ta vào mùa hè, tới lúc đó gia đình chúng ta sẽ lại đông đủ.
- Phong, đừng ồn ào nữa, em muốn ngủ. Rồi chúng ta sẽ tiếp tục hợp đồng sinh con sau.
- Thật là nghịch ngợm.
Dương Chí Phong mỉm cười vuốt nhẹ gương mặt của vợ yêu sau đó nằm xuống bên cạnh để vợ yêu của hắn ôm lấy hắn. Hai vợ chồng của họ cuối cùng cũng được bên nhau.
Họ đều có được cái kết viên mãn của mình. Hạnh phúc là do con người nỗ lực giành lấy chứ không phải tự dưng mà có.
~Hoàn~
|
Chương 74: Ngoại Truyện 1
[Câu Chuyện Của Mia]
Tôi là Mia, em gái song sinh của Sarah Taylor, đứa em gái ruột thịt duy nhất cùng chung một ba một mẹ. Ba mẹ chúng tôi có một bản hợp đồng ngầm, họ đồng ý kết hôn và sinh một đứa con để trở thành người thừa kế thế hệ thứ ba của Black Hunter. Thật đáng tiếc họ lại có tới hai đứa con là tôi và Sarah.
Năm chúng tôi sắp 2 tuổi, chúng tôi đều có một cái đầu thông tuệ và trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng lứa rất nhiều. Tuy nhiên, một trận hỏa hoạn bất ngờ xảy ra, tôi đã bị bỏ lại và bị thiêu trong ngọn lửa cháy mãnh liệt như ma quỷ đó.
Cứ nghĩ là đã chết rồi nhưng thật không ngờ tôi vẫn còn sống sót. Tôi được một ông lão tên Jenkins cứu thoát và giúp phẫu thuật lại toàn thân vì tôi bị bỏng trên 80%.
Ông Jenkins nói họ lựa chọn Sarah và bỏ rơi tôi, họ muốn giết tôi, giết chính đứa con ruột của họ. Ông Jenkins đã hỏi tôi có căm thù họ hay không, có muốn trả thù họ hay không? Ông ấy đã hứa sẽ giúp tôi làm điều đó.
Nhà Jenkins là một gia đình lớn và rất có thế lực. Ông Jenkins có ba người con một trai và hai gái. Con trai lớn của ông ấy lại có một người con trai tên Mario, tôi được giao cho ba con họ nuôi dạy. Người con gái thứ của ông Jenkins là Elizabeth, bà ấy có một mối hận thù nào đó với nhà Taylor mà bản thân tôi cũng chưa rõ lắm vào thời điểm đó. Elizabeth không kết hôn, không có con cái, bà ấy dường như còn đặc biệt ghét những bé gái. Tôi có nghe Mario nói ông Jenkins còn một người con gái lớn đã bỏ gia đình ra đi, khi nghe tới tên người con gái lớn của ông Jenkins tôi gần như hoàn toàn kinh ngạc vì đó không ai khác chính là mẹ ruột của chúng tôi.
Mối quan hệ của gia đình Jenkins thật là phức tạp.
Tôi vẫn luôn âm thầm quan sát Sarah, với tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh chị ấy. Lúc gặp lại Sarah ở bệnh viện tôi rất ngạc nhiên vì ai lại có thể biến chị gái tôi thành ra thế này? Lúc đó chúng tôi vừa mới 6 tuổi.
Ngày đó, khi Mario phát hiện ra bí mật nhỏ của tôi, tôi đã không ngần ngại mà giết anh ta sau đó đổ lỗi cho Sarah. Tôi muốn mọi người hiểu lầm rằng tôi căm hận Sarah đến nhường nào vì Sarah đã cướp hết mọi thứ của tôi. Một lời nói dối đã được tạo ra để che mắt người khác.
Nhiều năm sau đó, nhìn thấy Sarah lại là trên mặt báo chí, Sarah sẽ kết hôn với người thừa kế Dương Thị dưới thân phận Lâm Sam Sam. Tôi chỉ dám đứng từ xa tham dự đám cưới của Sarah. Lúc đó cảm giác của tôi không biết là nên vui hay buồn.
Chúng tôi đã chạm mặt nhau nhưng Sarah không hề nhớ một chút gì về "Mia". Trong lòng chị ấy chỉ tồn tại duy nhất người em gái song sinh "Lâm Sinh Sinh" chứ không phải "Mia".
Đó là lần đầu tiên tôi thực sự cảm thấy ĐAU.
Cứ như vậy, tôi theo bước Sarah đến khi thực sự gặp mặt một lần nữa. Tôi đã hoàn toàn chấp nhận vai ác trước Sarah nhưng chị ấy vẫn chẳng ấn tượng gì với tôi cả, vẫn chẳng nhớ gì, vẫn chẳng biết gì cả. Sarah của tôi... thật đáng thương.
Sau này, khi trận chiến qua đi nhưng tôi không thể ở lại bên cạnh Sarah được nữa, tôi lại tạo ra một lời nói dối nho nhỏ khác để đẩy Sarah cách xa khỏi tôi hơn nữa.
Alex đã nói tôi nên đi gặp ba mẹ của mình, tôi đã gặp họ nhưng tôi không có cảm nhận được bất kì cảm xúc gì cả. Ba người chúng tôi ngồi nhìn nhau đều không biết mở lời nói gì cho phải cho đến khi tôi đứng lên thì họ cũng vẫn im lặng. Alex đã nói đúng, tôi không được phép tha thứ cho họ. Nhưng ít nhất họ đã thực lòng yêu thương Sarah dù chỉ là một chút.
Phải trực tiếp sát hại Sarah làm tôi thật đau, nỗi đau này đau hơn bao giờ hết.
Nhìn căn nhà gỗ, tôi biết Sarah đã nhớ được lời hứa của hai chúng tôi đó là cùng nhau có một căn nhà hạnh phúc nhất. Đây là nơi đầy ắp kỷ niệm mà Date đã nói, nơi này lưu trữ kỉ niệm từ nhỏ tới lớn của Sarah, là nơi chị ấy trân trọng nhất. Cho nên tôi cũng muốn trân trọng nơi này nhưng xin lỗi nhé Sarah, tôi lại nhuốm máu quá nhiều lên căn nhà của chị ấy.
Tôi gạt nước mắt cùng Asuna rời khỏi đây. Chúng tôi phải giải quyết chót lọt mọi chuyện, tôi đã thỏa thuận với cô gái ấy nên tôi phải hoàn thành công việc của mình. Việc tôi còn sống hay không chưa thể biết trước được nên tôi muốn Sarah không cần lưu ý đến sự tồn tại của tôi vì nếu tôi chết đi thì ít nhất chị ấy sẽ không đau lòng, không cần nhớ đến đứa em gái xấu xa là tôi.
Có lẽ không ai biết nhưng tôi chính là người đã tạo ra căn phòng lưu trữ từng kỉ niệm về Sarah. Tôi đã đánh lừa tất cả bọn họ kể cả Dương Chí Phong, chồng của chị ấy. Ít nhất tôi muốn ai đó tìm đến căn phòng này hãy thực sự thấu hiểu và yêu thương Sarah. Chị gái tôi là người tốt bụng hơn bất cứ ai, chị ấy là một cô gái xinh đẹp, tốt bụng.
Sarah, tôi yêu chị gái mình vô cùng.
****
[Câu Chuyện Của Mạc Đình]
Tôi tên là Mạc Đình, tôi được chọn lựa và trở thành người của tổ chức St. Chủ nhân của tôi là người đàn ông đầy quyền lực và đáng sợ, tôi được chính ông ấy huấn luyện từ nhỏ. Bên cạnh tôi còn có một người bạn đồng hành khác tên là Raon, chúng tôi lớn lên bên nhau và cùng trở thành bộ đôi sát thủ bậc nhất Ảnh Nguyệt.
Chủ nhân nói, chúng tôi là những thiên thần sa ngã, nhiệm vụ của chúng tôi là triệt hạ mục tiêu, chúng tôi không được phép mang cảm xúc trong người. Vì vậy, từ nhỏ tới lớn tôi luôn lãnh đạm, không hề biểu lộ điều gì với người khác. Tuy nhiên Raon thì khác, cậu ấy luôn vui vẻ, năng động và hoạt bát, cậu ấy thích gọi chủ nhân là papa vì cậu ấy mồ côi không có gia đình, cậu ấy đã coi chủ nhân là gia đình của mình. Tôi và chủ nhân đã sớm trở thành gia đình của cậu ấy. Có lẽ vì là gia đình của cậu ấy nên tôi hiểu rõ nhất Raon là con người khát máu bao nhiêu, cậu ấy chỉ muốn dùng vẻ bề ngoài để lừa gạt người khác.
Tôi và Raon luôn phối hợp ăn ý, mỗi lần ám sát chúng tôi đều hoàn thành nhanh chóng, chưa một lần chúng tôi thất bại. Chủ nhân đã đưa tôi và Raon đến gặp mặt nhóm mới của chúng tôi. Trong nhóm có cả anh trai của tôi nên tôi cảm giác rất yên tâm. Cả nhóm chúng tôi rất nhanh có thể hiểu đôi chút về nhau và hoàn thành nhiệm vụ rất tốt. Cho đến một ngày, chủ nhân nói muốn tôi tới giúp đỡ con nuôi của ngài ấy nhưng nhiệm vụ thực sự sau đó là tiếp cận và ở bên cạnh cô gái mang tên "Lâm Sam Sam".
Lần đầu tiên gặp Lâm Sam Sam, ấn tượng của tôi về cô gái này là cô ấy rất giống với tiểu thư của chúng tôi với một vẻ ngoài xinh đẹp nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn rất dễ gần lại ham ăn. Nhìn cách cô ấy gặp khó khăn với chuyện tình tay ba rồi cách cô ấy tìm đến tôi để giãi bày tất cả làm tôi không hiểu sao cảm thấy đặc biệt chú tâm. Cô ấy hồn nhiên coi tôi là bạn, cô ấy không hề đề phòng tôi dù cô ấy dường như đã biết gì đó.
Tôi đã luôn dõi theo cô ấy nhưng nhìn cô ấy đau đớn đưa ra quyết định như vậy làm tôi thực đau lòng. Tôi muốn giúp cô ấy, tôi dường như đã mở lòng với cô ấy và quên đi mất nhiệm vụ vốn có của mình. Lần đầu tiên trong đời tôi đã quên mất mình là Ảnh.
Tôi bị làm phiền bởi một người tên Lăng Phong, anh ta luôn tỏ vẻ ngầu trước mặt tôi, làm mọi cách để tôi chú ý. Tôi đã chú ý tới anh ta nhưng tôi không muốn tiếp nhận anh ta. Đôi khi mềm lòng muốn cùng anh ta một chỗ nhưng nhìn lại thế giới của tôi và anh ta quá khác nhau, tôi không thể làm gì hơn. Vậy mà nhìn anh ta ở bên cạnh người khác lại khiến tôi khó chịu, đây có phải là ghen? Tuy nhiên cảm giác đó rất nhanh biến mất trước khi tôi kịp để ý tới. Suy cho cùng tôi vẫn không biết yêu như thế nào, yêu là gì.
Cháu gái của tôi, đứa bé đó thật hồn nhiên chẳng biết gì cả làm tôi thấy có lỗi, tôi không hề muốn kéo con bé vào những rắc rối của mình một chút nào nhưng quá muộn. Con bé đã biết tất cả về người cô mà con bé sùng bái bấy lâu rằng tôi chỉ là một sát thủ giết người không ghê tay.
Khi tiếng súng vang lên, khi Raon xuất hiện tôi nhận ra rằng mình là ai, mình đang làm gì thế này? Đúng vậy, bản chất con người tôi là vậy, tôi là một sát thủ, tôi vẫn còn đang thực hiện nhiệm vụ. Chúng tôi cùng nhau đi tìm Sarah, người từng mang cái tên Lâm Sam Sam đó, người mà đem đến ấm áp lần đầu tiên cho tôi. Thì ra Lâm Sam Sam đó lại chính là tiểu thư của chúng tôi.
Cô ấy đã kinh ngạc nhìn tôi khi biết về thân phận của tôi rằng tôi là Ảnh, tôi là sát thủ. Tôi đã để mặc Raon chơi đùa với Sarah mà không hề ngăn cản, có lẽ tôi nên chết tâm. Nhưng đến cuối cùng tôi vẫn mềm lòng, tôi đã để Sarah hạ gục tôi, tôi muốn nói lời xin lỗi tới cô ấy, tôi thực sự muốn xin lỗi cô ấy.
Khi tôi bị bắn trước mặt Sarah, tôi đã từng nghĩ cứ thế kết thúc sinh mệnh này ngay tại đây liệu có phải là tốt nhất? Tôi biết Sarah đang lợi dụng tôi nhưng tôi tình nguyện để cô ấy làm vậy. Tôi đã nợ cô ấy nên tôi muốn trả nợ.
Tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, tôi nhận ra mình chưa chết, bóng lưng nhỏ nhắn phía cửa sổ làm tôi đau lòng. Raon, cậu ấy có điên cuồng làm ra chuyện gì không?
Khi Raon trở về nước cùng chủ nhân và mọi người hoàn thành kế hoạch ban đầu, tôi đã gặp được Mia. Mia trong ấn tượng của tôi rất mờ nhạt nhưng cô gái đó dường như có phần đáng sợ, cô ấy mang lại cảm giác áp lực như tiểu thư từng mang lại cho chúng tôi lúc nhỏ. Mia đã nói ra kế hoạch của cô ấy, cô ấy nói cô ấy không phải em gái song sinh của tiểu thư nhưng cô ấy sẽ khiến tiểu thư nghĩ như vậy mà tiêu diệt tiểu thư.
Tôi không hiểu, rõ ràng trong từng câu từng chữ của cô ấy là muốn tiêu diệt tiểu thư nhưng sao lại buồn và đau đớn như vậy? Tôi có thể thấy cô gái này rất chú ý tới tiểu thư, rất chấp niệm một điều gì đó với tiểu thư. Tôi đã làm một điều ngu ngốc, tôi đã giúp cô ấy dựng lên một lời nói dối.
Đến cuối cùng, khi được ở bên Raon không còn phải lo lắng điều gì nữa, tôi thực sự rất hạnh phúc. Tôi vẫn muốn gặp lại tiểu thư một lần nữa nhưng dường như đó là một điều khó khăn. Chí ít là tiểu thư hãy sống thật tốt, thật hạnh phúc có như vậy tôi mới cảm thấy lòng bình yên vì lời nói dối nho nhỏ kia.
|
Chương 72: Ngoại truyện 2
[Ren x Iris]
Pari, trong nhà hàng sang trọng nào đó.
- Vậy tôi đi trước.
- Ừm, có gì với anh ấy hãy gọi cho tôi.
Ren nhìn cô gái xinh đẹp với thân hình nóng bỏng trong bộ đồ công sở thanh lịch mỉm cười lên tiếng. Cô gái đó mỉm cười với Ren cầm lấy giấy tờ cất vào cặp sau đó liền đứng dậy rời khỏi nhà hàng.
Cầm lấy ly rượu, Ren lắc nhẹ suy tư, dạo gần đây anh ta luôn bị ai đó bám đuôi làm phiền nên không có ngày nào được yên. Đúng là cái mồm hại cái thân mà.
- Hứ, người như anh mà cũng có bạn gái sao? Cô gái xinh đẹp đó thật không có mắt mới thích một tên thô lỗ như anh.
- Tôi nhớ tôi không có mời cô.
Ren đặt ly rượu lên bàn nhìn cô gái rất tự nhiên ngồi ghế đối diện với anh thay thế cho cô nàng vừa rời đi. Lý Diên Vĩ nhìn Ren bĩu mỗi tự nhiên cầm dao dĩa lên cắt bít tết ăn một cách ngon lành.
- Hứ, tôi không cần anh mời. Thức ăn ngon tự nhiên không thể lãng phí.
- Làm ơn đi bà cô trẻ, tại một nơi không khí lãng mạn như vậy cô có thể giữ hình tượng một chút được không?
- Tôi mới không thèm giữ, tôi muốn anh mất mặt đó.
Lý Diên Vĩ hướng Ren nói rồi cầm lấy ly rượu làm một hơi hết sạch. Ren đành thở dài không biết nói sao với cô gái này nữa. Sao anh lại dính vào rắc rối này chứ?
Kết quả là tối hôm đó, cô gái nào đó đã say tới không biết trời đất là đâu khiến cho Ren một phen khốn đốn đành đưa cô nàng tới phòng đã đặt của mình. Vốn Ren chỉ biết cô nàng này theo đuôi anh nhưng hoàn toàn không biết cô nàng có thuê cùng khách sạn với mình hay không. Thôi đành nhường giường cho cô nàng một đêm. Ai mà biết cô nàng này tửu lượng kém vậy chứ? Tưởng nước ép nho chắc mà uống tới nửa chai rượu.
Ren vừa đặt Lý Diên Vĩ xuống giường còn tính đứng lên nhưng bị ai đó vẫn ôm chặt lấy cổ kéo anh ta xuống. Trong khoảnh khắc đó, mặt hai người gần trong gang tấc, hơi thở đầy mùi rượu vang đỏ của Lý Diên Vĩ phả vào gương mặt Ren làm anh ta bỗng chốc ngưa ngứa. Cô gái chết tiệt này vậy mà...
Sáng hôm sau, Lý Diên Vĩ thức dậy, đầu cô có chút choáng váng, cô cố gắng ngồi dậy, nhìn căn phòng xung quanh này có chút lạ. Hả? Chẳng lẽ cô bị thất thân sao? Ah, không được, anh trai chắc chắn sẽ cấm túc cô, không cho cô lêu lổng bên ngoài, chắc chắn sẽ bắt kẻ đó chịu trách nhiệm với cô và còn....
- Cô tỉnh rồi sao? Thật không nghĩ tửu lượng cô kém như vậy.
- Ah, tại tôi tưởng siro nho mà...
Lý Diên Vĩ nhìn Ren mỉm cười gãi đầu xấu hổ. Ren cầm lấy cái điện thoại ở tủ đầu giường nhìn Lý Diên Vĩ.
- Nhanh lên, tôi đợi cô ở tầng 2 ăn sáng.
- Hả? Được được, ăn miễn phí sao không đi chứ.
Lý Diên Vĩ cười ha ha vội vàng chạy vào nhà tắm chỉnh trang lại toàn thân. Ồ, thật may quần áo vẫn còn nguyên ven. Xem ra anh ta cũng thật không lưu manh đi, đúng là cô lo xa rồi.
- Tối qua tôi không làm phiền anh chứ?
- Không có, tuy nhiên cô chiếm giường của tôi.
- Được, vậy tôi sẽ hào phóng mời anh đi tham quan Pari hôm nay.
- Tôi còn tưởng cô không có tiền.
Ren từ tốn ăn bữa sáng của mình đáp lại Lý Diên Vĩ cũng không nhìn cô nàng. Lý Diên Vĩ tất nhiên là ăn ngon lành, cô một thân mặc áo t-shirt in hình gấu trúc dễ thương, quần bò mài rách thật chẳng ra đâu vào đâu lại ngồi đối diện với một người đàn ông mặc vest lịch lãm càng khiến người khác chú ý tới.
- Đừng lo, anh trai tôi chưa đến mức đóng băng tài khoản của tôi. Hơn nữa tôi cũng tự kiếm tiền mà. Ừm, tôi cũng đang tính chuyển công ty. Anh nghĩ xem có chỗ nào tốt giới thiệu cho tôi.
- Tôi cũng chỉ là một tài xế lái xe.
Ren nói rồi tiếp tục ăn sáng. Lý Diên Vĩ ngẩng đầu lên nhìn Ren có chút suy tư nhưng rất nhanh liền mỉm cười ăn cho xong phần ăn của mình. Đúng vậy, anh ta chỉ là tài xế lái xe cho Sama giờ có lẽ là cho phu nhân Vilson nhưng cuối cùng thì tài sản anh ta đang sở hữu thì... Chậc chậc có khi còn nhiều hơn cả cô nữa.
Ngày hôm đó quả thực Lý Diên Vĩ đã lôi bằng được Ren đi khắp mọi ngõ ngách của Pari. Đến cuối buổi họ thực sự chia tay nhau tại đây. Lý Diên Vĩ đã đáp chuyến bay trở về Mĩ vừa đi thăm mộ ba mẹ mình sau đó mới đi xin việc sau.
Một tuần sau đó, Lý Diên Vĩ quả thực được nhận vào làm cho tập đoàn VSon, một tập đoàn đầu tư có tiếng trên thế giới. Thật kì lạ là Lý Diên Vĩ dù được tuyển vào làm thư kí nhưng chưa từng thấy bóng dáng giám đốc của mình trông như thế nào cả.
- Iris... giám đốc trở về rồi, cô mau mau chuẩn bị một chút.
Một chị gái phòng dưới đi qua thấy Lý Diên Vĩ vẫn đang ngồi uống cà phê thảnh thơi liền nhắc nhở. Lý Diên Vĩ nghe vậy liền bỏ cốc cà phê xuống tiếc nuối tạm thời rời đi một lát. Cuối cùng cũng được gặp vị tổng giám đốc trong "truyền thuyết" này rồi.
- Thật đúng là bình thường đã chẳng đâu vào đâu tới tác phong làm việc cũng kém vậy sao?
Lý Diên Vĩ vừa đặt chân vào tầng 45 còn chưa kịp bước về chỗ ngồi đã nghe thấy một giọng nói không thể quen thuộc hơn nữa. Chẳng lẽ lại trùng hợp vậy sao?
- Anh... là giám đốc sao?
- Vậy cô mong ai đây? Không hiểu sao họ lại tuyển cô vào nữa. Giờ nghỉ chưa đã kết thúc rồi, mau chóng làm việc đi.
Ren nói rồi trực tiếp đi thẳng vào phòng làm việc của mình. Lý Diên Vĩ đứng đó lẩm bẩm sau đó cũng liền đi vào chỗ ngồi. Cốc cà phê của cô, vậy... có thể quay lại lấy được không?
Ngày tháng thảnh thơi của Lý Diên Vĩ cuối cùng cũng kết thúc, ngày ngày đi làm đối với cô như là một ngày chiến đấu đầy căng thẳng. Ren không ngừng xoay Lý Diên Vĩ như chong chóng bắt bẻ cô đủ lỗi thì thôi. Dường như đem cô ra sai sách đã trở thành trò tiêu khiển mới của anh ta rồi. Đây là trả thù cô luôn bám theo anh ta mỗi ngày đó sao?
- Dương Dương, cô sắp mệt đến đứt hơi rồi, cô sẽ không về được đâu nên con với ba cứ đi nghỉ mát vui vẻ đi.
- "Thật là bà cô ngốc, vậy thì cháu với Băng Băng sẽ kiếm cho ba một cô vợ xinh đẹp khác. Dù sao cũng chẳng thể để ba cháu một mình như vậy cả đời."
- Đúng, anh ấy chính là kim vương lão ngũ nhá. Có gì mau mau gửi tin cho cô nhé. Tạm biệt.
- "Mau nghỉ ngơi đi, đừng có bỏ bữa đó bà cô ngốc."
Dương Dương ở đầu dây bên kia nói xong cũng liền cúp máy. Lý Diên Vĩ mỉm cười bỏ điện thoại vào túi áo, cô nhìn bên ngoài, đã tối vậy rồi sao? Hôm nay tăng ca thật mệt mỏi mà. Được, quyết định đi ăn khuya, đến Chinatown kiếm vài món mì nóng thôi.
- Còn chưa về sao thư kí Li?
- Giám đốc anh cũng đang về sao? Tôi đang định đi ăn khuya nhân tiện kiếm một anh giai nào đó hẹn hò. Cứ làm việc cho anh như vậy tôi thấy mình cũng thật phí hoài thanh xuân.
Lý Diên Vĩ nhìn Ren ngồi trong xe mỉm cười lên tiếng nửa đùa nửa thật. Ren nghe vậy nhíu mày, tay gõ vô lăng toan tính.
- Tôi mời cô đi ăn khuya, lên xe đi.
- Được thôi, đồ miễn phí mà. Vậy tới khu phố người Hoa nhé, tôi muốn ăn mì, uống chút rượu cho ấm bụng.
- Cô nên nhớ tửu lượng của mình không tốt, tới lúc đó đừng trách tôi.
- Haha, giám đốc anh yên tâm đi, tôi sẽ không đến mức đó đâu.
Kết quả là, ngày hôm sau ai đó đã ngồi chùm chăn khóc ầm ĩ một phen. Cái gì mà không đến mức đó chứ, có mà say đến trời đất chẳng biết gì kết quả bị người nào đó gian xảo ăn cho bằng sạch không chừa lại gì.
Lý Diên Vĩ còn tính bỏ đi sớm đỡ xấu hổ liền bị ai đó vòng tay ôm lấy người kéo cô nằm xuống cùng. Cô nàng hoảng hốt muốn thoát khỏi liền bị ôm chặt hơn nữa. Ren mỉm cười ôm thật chặt Lý Diên Vĩ coi như không thấy biểu tình phản kháng của cô.
- Đồ lưu manh nhà anh, mau buông tôi ra. Người Nhật các anh đúng là biến thái mà.
- Yên tâm, tôi sẽ chỉ biến thái với một mình em Iris.
- Bỏ ra, đồ không biết xấu hổ nhà anh. Anh trai tôi nhất định không tha cho anh đâu, mau bỏ tôi ra.
- Đừng làm ồn nữa, em không cảm thấy mệt sao? Vậy được, chúng ta làm thêm lần nữa.
Ren mỉm cười xấu xa đột nhiên nằm đè lên người Lý Diên Vĩ. Người nào đó lại gào khóc không ngừng phản kháng nhưng cuối cùng cũng chẳng thể suy chuyển tình thế. Tiếng hét cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi trở thành tiếng rên nhẹ. Một màn hoan ái đầy phòng như ngọn lửa cháy đốt lên giữa hai con người.
Vài tháng sau ~
- Tôi thật thắc mắc đó, em với anh trai mình sao lại không cùng một họ chứ?
Ren ngồi bên cạnh Lý Diên Vĩ đưa cho cô cốc sữa ấm uống. Lý Diên Vĩ đón lấy cốc sữa, uống một hơi hết phân nửa rồi lại đặt cốc sữa lên bàn sau đó nhìn sang Ren.
- Anh trai em theo họ ba, em theo họ mẹ. Cũng vì lúc đó ba mẹ em cùng đặt cược cuối cùng thành ra như vậy. Hơn nữa từ nhỏ em cũng sống ở nước ngoài nên không nhiều người biết em là em gái của anh trai em.
- Ừm, tôi thậm chí còn không biết ba mẹ mình là ai, tôi chỉ còn lại một người anh trai. Anh em chúng tôi được phu nhân đưa về dạy dỗ. Cho nên với chúng tôi phu nhân là ân nhân, là người chúng tôi muốn báo đáp rất nhiều. Với tôi thì tiểu thư cũng cần trả ơn.
- Sama sao? Cả hai chúng ta đều nhờ ơn của Sama cả.
Lý Diên Vĩ mỉm cười vòng tay ôm lấy Ren. Ren đưa tay ôm lấy cô sau đó hôn nhẹ lên trán của cô. Cuộc sống của cả hai hiện tại rất tốt.
- Nhưng mà... cô gái lần trước ngồi cùng anh ở Pari là sao hả?
Lý Diên Vĩ đột nhiên chất vấn làm Ren có phần vui vẻ. Cô gái này vẫn còn nhớ vậy sao? Có thể tính cô đang ghen tuông hay không đây? Cũng không đành trêu chọc cô gái của cậu nữa, Ren mỉm cười.
- Cô gái đó sao? Cô ấy là thư kí kiêm vợ yêu của anh trai tôi. Sao vậy? Ghen tị với vẻ đẹp của cô ấy sao?
- Ai... ai ghen chứ. Em còn tưởng đó là bạn gái anh chứ?
- Ừm, bất quá cô ấy lại không phải mẫu người của tôi.
- Vậy mẫu người của anh là...
Lý Diên Vĩ nhìn Ren có phần tò mò xen lẫn hồi hộp vô cùng. Là mẫu người lý tưởng đến mức nào đây? Sẽ không phải như Sama chứ? Vậy thì làm sao mà cô đánh bại được?
- Cô ấy ừm, ngoại hình thì... - có vẻ suy nghĩ, nhìn nhìn vào cô gái trước mặt - ... cũng bình thường, lớn rồi nhưng tính khí như trẻ con, thích chơi game, ham ăn, ham ngủ, ai cũng có thể vui vẻ trò chuyện được. Vì dễ dụ mà chỉ sợ người khác lừa đi mất... Dù IQ cao nhưng nhiều lúc cũng thật ngốc nghếch...
- SAWARAKI REN... anh muốn chết phải không? Ai ngốc nghếch dễ dụ hả?
Lý Diên Vĩ hét lớn xông vào Ren đánh không ngừng. Ren cười cười nhìn cô nàng đang bốc hỏa kia cũng không tránh né mấy cái "đánh yêu" của cô.
- Bình tĩnh đi Iris, lúc trước em có thể tùy hứng thế nào cũng được nhưng bây giờ còn có con. Phải ưu tiên con trước.
- Hứ, em sẽ làm mẹ đơn thân. Không chơi với anh nữa, cái gì mà dễ dụ chứ. Là anh dụ người ta chơi trò người lớn rồi khiến người ta bụng lớn. Thế mà một lời cầu hôn vẫn chưa có, em xui xẻo mới gặp phải anh.
- Tôi may mắn nên gặp được em.
Ren mỉm cười cầm lấy bàn ngón tay đang chỉ vào mình sau đó cầm lấy bàn tay cô tự nhiên đeo cho cô gái trước mặt chiếc nhẫn kim cương thật xinh đẹp. Cảm giác lành lạnh ở ngón áp út làm Lý Diên Vĩ có chút ngạc nhiên rụt tay lại nhìn chiếc nhẫn trên tay.
- Anh, thế nào lại vừa?
- Tôi biết mà.
- Không được, anh chưa quỳ, cũng chưa nói cầu hôn em. Mau lấy ra làm lại.
Lý Diên Vĩ muốn rút nhẫn ra nhưng Ren đã túm tay cô lại, cậu quỳ trên sàn nhà, mỉm cười nhìn cô gái trước mặt.
- Lý Diên Vĩ, em có bằng lòng cùng tôi bước vào lễ đường hay không?
- Ai như anh hả? Sao lại cầu hôn chẳng chuyên nghiệp chút nào, cũng chẳng có gì bất ngờ cả. Nhưng mà lại làm người ta đồng ý. Đồ ngốc.
Lý Diên Vĩ mím mím môi nhìn Ren. Ren biết cô sẽ đồng ý nhưng mà không ngờ đồng ý theo cách này, anh đứng dậy ôm lấy cô vào lòng sau đó trao cho cô một nụ hôn nồng nhiệt. Cả đời anh chưa từng nghĩ sẽ yêu cô gái nào nhưng thật không ngờ lại có một cô gái vô tình cứ thế từng bước đi vào trái tim anh, cô gái ấy cứ vậy từng chút sưởi ấm trái tim anh, dạy anh biết yêu thương một người như thế nào. Anh yêu cô, cả đời này chỉ muốn ở bên cô, bảo vệ cô có thể làm cô cười. Anh đã có thể hiểu được phần nào tâm trạng của tiểu thư ngày đó.
- Tôi yêu em Lý Diên Vĩ.
- Em cũng yêu anh, rất rất yêu anh.
Cả hai mỉm cười nhìn nhau đầy say đắm. Họ yêu nhau, trong mắt đối phương họ luôn có nhau và sẽ mãi như vậy.
"Sama, em cũng đã có gia đình hạnh phúc rồi, Sama có thấy chứ."
.... Họ đã cùng nhau viết lên một câu chuyện !!!!
|
Rất hay, nhưng cũng rất đáng sợ.
|