mẹ độc thân tuổi 18
|
|
Mẹ độc thân tuổi 18 - Chương 55 Tác giả: Cơ Thủy Linh
Đường Hạo cau mày nghĩ, rốt cuộc mình đã ngửi qua ở nơi nào rồi. “A. . . . . . Nhịn không nổi, buồn đái quá . . . . .” – Tiểu Ngưng say đến nỗi không biết đang ở nơi nào, hàm hồ nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn rất thống khổ nhăn lại càng nhăn nhó. Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, cái mũi nhăn lại vểnh lên, làm cho cô thậm chí thoạt nhìn có điểm giống búp bê. “Buồn đái quá mẹ ơi . . . . . .” – Tiểu Ngưng lại hô một tiếng. Đường Hạo lông mày lại nhăn thêm vài phần, mặt lạnh ôm nữ nhân say chóng mặt đi vào trong toilet. Chứng kiến bồn cầu tựa như nhìn thấy người thân, Tiểu Ngưng cao hứng cười to: “Ha ha. . . . . . Rốt cục có thể giải quyết rồi!” Tựa hồ không nhìn tới người đàn ông bên cạnh, rộng rãi cởi bỏ quần jean, cùng một lúc cởi ra … Động tác của cô quá nhanh, nhanh đến nổi làm cho Đường Hạo căn bản không kịp xoay người. Hắn thị lực hoàn toàn bình thường không thể tránh khỏi nhìn thấy một mảnh khu rừng rậm rạp giữa hai chân cô … Hắn mặt không biểu tình xoay người, bất quá trong ánh mắt là sự trào phúng với cô. Ừ, con gái có thể ở trước đàn ông tự nhiên cởi áo nới dây lưng, như thế hẳn là thói quen. . . . . . “Xèo xèo . . . . . .”. Một chuỗi tiếng nước chảy cọ rửa vách sứ trong toilet vang lên. Hơn nữa thời gian tiếng nước tiểu chảy cũng khá lâu. . . . . . Bụng rốt cục đạt được giải thoát, người mơ mơ màng màng bật cười. Bàn tay nhỏ bé vuốt trên không trung, nhưng sao sờ không tới thứ cô muốn tìm. “Ừ, giấy vệ sinh tại sao không có?”. Cô bực bội quát lên. Đi ra toilet, người chịu không được lại đi vào, không nhìn cô gái kia đang làm trò hề, hắn trực tiếp giật xuống cuộn giấy vệ sinh ném tới tay của cô. “Đây . . . . . Nguyên lai trong này!”. Cô mồm miệng nói không rõ, thoáng nâng lên, lau. . . . . . Đường Hạo thật sự chịu không được rồi, chưa từng có gặp qua người con gái nào như vậy. Không được, hắn nhất định gọi điện thoại bảo Đình Đình đem cô gái này đi, nếu không hắn khó đảm bảo không đem cô ta vào trong bồn cầu, giật nước cuốn đi. Mặc quần xong, lảo đảo đi ra. Đầu óc cô choáng váng… “Tôi đi không nổi, phải lên xe về nhà nấu cơm. Mẹ và cục cưng đều chờ ăn cơm …”. Bộ dạng cô say rượu thật không trang nhã. Trên mặt hắn lộ ra vẻ tức giận, có vẻ không chịu đựng được nữa. Hắn một tay móc điện thoại trong túi quần ra, rất nhanh bấm một số điện thoại. “Tổng tài, anh chờ một chút em làm xong sẽ lập tức lên ngay!”. Đình Đình vội vàng nghe điện thoại. “Anh lệnh cho em, bây giờ ngay lập tức lên đây cho anh, đem cô gái này đi. Nếu không anh sẽ đem cô ta ném xuống dưới lầu!”. Hắn rất nghiêm túc nói, không nói giỡn nửa câu. “A. . . . . . Cây cột này làm sao có thể hung dữnhư vậy ….”. Tiểu Ngưng bị sợ đến kêu sợ hãi một tiếng, sau đó khóc nức nở, nước mắt cùng nước mũi cũng đều cọ vào “Cây cột”. Tiếng khóc rống giống như trẻ con này trong nháy mắt làm cho lòng của hắn cảm thấy đau xót, tác động đến một việc mà hắn đã che dấu rất lâu. Cúi đầu xem xét bộ dạng cô say khướt, lập tức sự đau xót ‘trong nháy mắt’ tan thành mây khói, chỉ còn lại sự chán ghét.
|
Mẹ độc thân tuổi 18 - Chương 56 Tác giả: Cơ Thủy Linh
Chậm rãi mở to mắt, Tiểu Ngưng khi thấy trần nhà đẹp đẽ, thì nhảy bật dậy từ ghế salon. “Đây là nơi nào?” Mới từ trong toilet ra Đình Đình mở to hai mắt nói: “Khá tốt, cô cuối cùng đã tỉnh!”. Bởi tìm không thấy điện thoại di động của cô, liên lạc tới nhà cô không được. Cho nên chỉ đợi cho đến khi cô tỉnh lại, anh trai còn phát hỏa, sau đó đem tới văn văn phòng ném cho cô. Tiểu Ngưng lau mặt của mình, đầu đau quá, chia năm xẻ bảy .”Đây là nơi nào? Hiện tại mấy giờ rồi?” “Nơi này là công ty của chúng tôi, bây giờ là ba giờ chiều! Tiểu thư, cô bây giờ có thể đi được chứ?”. Đình Đình quan tâm hỏi. Tiểu Ngưng cau mày dùng sức hồi tưởng chuyện xảy ra trước đó, cô tham gia cuộc thi uống rượu, sau đó … đã lấy được hạng nhất. “Tiểu thư, có phải là tôi lấy được giải thưởng hạng nhất” “A, vâng?”. Đình Đình lúc này mới nghĩ đến vấn đề lễ vật, trước đều bận điên rồi, quay đầu lại phải trông chừng cô ngủ. “Chúng ta đi lấy phần thưởng nào…” “Được…!”. Tiểu Ngưng cầm lấy túi nhựa chất đống trên sàn nhà, sau đó cùng nhân viên đi vào thang máy. Bọn họ mới vừa đi tới một cánh cửa, một tiếng chuông điện thoại vang lên. “Thực xin lỗi, tôi phải tiếp điện thoại!”. Đình Đình thật có lỗi nói, sau đó bắt đầu trò chuyện. “Thật có lỗi, bây giờ tôi còn có công việc, một mình cô có thể đi vào văn phòng thưởng được chứ?” “Có thể mà!”. Tiểu Ngưng gật gật đầu nói, dù sao chỉ cần cầm phần thửơng và về nhà. Hai người chia tay, Tiểu Ngưng đi vào một văn phòng. “Cái gì … Phần thưởng đã được trao cho người khác?”. Tiểu Ngưng nghe lời của đối phương, mở to hai mắt chất vấn: “Tôi đã lấy được hạng nhất, tôi vẫn chưa lấy mà?” “Thực xin lỗi, bởi vì cô uống quá nhiều nên chúng tôi đem phần thưởng trao cho người thứ hai rồi!” .Nhân viên nói ra nguyên nhân. “Đây là cái gì lý do gì chứ? Các người không phải nói người uống nhiều nhất sẽ tính là người thắng sao? Không được, lúc ấy tôi chính là uống nhiều nhất, anh phải trả phần thưởng cho tôi!”. Tiểu Ngưng nói ra lý do của mình, cô vì vậy mới ở trước mặt mọi người uống rượu đến dọa người, hiện tại cô lấy không được là sao? Nhân viên có giải thích một lần nhưng Tiểu Ngưng kiên trì quan điểm của mình, nhất định phải lấy được giải thưởng hạng nhất.”Là các người không ở trước điều kiện nói rõ ràng, sau đó tự tiện lấy phần thưởng cũa tôi đưa người khác. Tôi bất kể các người còn có hay không, cái kia của tôi nhất định phải cho tôi!” “Tiểu thư, cô đừng nói vô lý chứ? Hiện tại chúng tôi cũng không có, phần thưởng máy chơi game chỉ có một!” Tiểu Ngưng càng căm tức hơn, rõ ràng là bọn họ không đúng lại vẫn nói cô vô lý: “Tôi hỏi các người, chuyện này rốt cuộc là ai không đúng? Hôm nay tôi không lấy đước phân thưởng thuộc về tôi, tôi không đi đâu hết!” “Vị tiểu thư này, cô. . . . . .” Mới từ trong thang máy đi ra, thấy được một ngưới tóc rối bù, mặc quần jean, ở đằng kia la hét muốn cái gì đó. Đường Hạo đến gần bọn họ, nghiêm túc hỏi nhân viên: “Có chuyện gì, ầm ĩ cái gì ? Không biết như vậy ảnh hưởng không tốt sao?” Tiếng nói quen thuộc, rất quen thuộc làm cho Tiểu Ngưng ngừng tranh cãi, toàn thân trong nháy mất cứng lại. . . . . . Là hắn… đã sáu năm không gặp hắn …. Không sai, thanh âm của hắn cô chưa từng quên đi, hơn nữa trong vô số buổi tối cô còn mơ thấy tiếng ca dễ nghe của hắn … Một chất lỏng chua xót thoáng phun lên cổ họng của cô. Cô chưa từng có vọng tưởng mình còn có một ngày có thể gặp lại hắn, thật không có nghĩ đến. Mãnh liệt nghĩ nếu xoay người, xoay người cô có thể nhìn thấy hắn. Mà lúc cô muốn xoay người lại không đủ dũng khí, cô không dám, cô sợ hắn chỉ coi cô như người xa lạ, chỉ gặp cô gặp thoáng qua…
|
Mẹ độc thân tuổi 18 - Chương 57 Tác giả: Cơ Thủy Linh
“Thực xin lỗi Tổng Tài, vị tiểu thư này là người tham gia hoạt động tuyên truyền lần trước, nhưng khi đó cô ấy uống quá nhiều, theo quy định sẽ không thể xem là người chiến thắng nên phần thưởng tôi đã trao cho người thứ hai rồi!” – Người nhân viên nói có vài phần chột dạ, kỳ thật thời điểm diễn ra hoạt động không nói rõ ‘uống nhiều’ sẽ không đạt yêu cầu. Chỉ là lúc ấy người thứ hai đúng lúc là bạn tốt của hắn, nên đem phần thưởng cho bạn của mình. Trước còn cố gắng lấy lại phần thưởng, nhưng bây giờ Tiểu Ngưng cúi đầu nói: “Thôi, tôi từ bỏ!” Điều này làm cho Đường Hạo nhớ tới, cô gái trước mắt chính là người trước đó ở trong văn phòng hắn đi tiểu. Lông mày của hắn lại nhíu lại, một chút ấn tượng đối với cô lại thấp xuống vài phần. Tiếng nói của cô nghe có chút khàn khàn, nếu như hắn đoán không có sai cô nhất định có thói quen hút thuốc. Hút thuốc, uống rượu, hành vi lớn mật làm cho hắn không ngừng so sánh cô với các cô gái làm nghề… Bất quá về vấn đề phần thưởng hắn vừa nghe thoáng liền hiểu sự tình từ đầu đến cuối. Không phải tại cô sai mà là về sự công tư của nhân viên. “Cho vị tiểu thư này phần thưởng của giải nhất, phần thưởng này hẳn là thuộc về cô!” Nói xong, hắn liền hướng cửa chính của công ty mà đi. “Dạ, sẽ làm ngay ạ!”. Nhân viên lập tức gật đầu nói. “Tiểu thư, thật xin lỗi, cô chờ tôi lấy phần thưởng đưa cho cô!” Nghe được tiếng bước chân trầm ổn đi xa, Tiểu Ngưng mới dám quay đầu nhìn bóng lưng hắn đã đi xa. Một hàng nức mắt trong nháy mắt mơ hồ ánh mắt của cô, cái mũi rất nhanh run rẩy lên. Hiện tại cô càng thêm xác định, cô chưa bao giờ không nghĩ tới hắn, thương hắn. Hắn so với trước kia càng thêm trầm ổn, càng thêm cường tráng. Chỉ là lưng hắn vừa thẳng vừa rộng khiến cho cô không nỡ dời tầm mắt. . . . . . “Tiểu thư. . . . . . Cô chờ một lát được chứ?” Tiểu Ngưng quay đầu, rất nhanh lau nước mắt.” Vâng … Vâng!” Dù sao hắn đã đi rồi, cô vẫn muốn có máy trò chơi này. Nghĩ đến đứa con khi nhìn thấy thì nhất định sẽ rất cao hứng. ******************* “Mẹ, sao mẹ lại mua thứ mắc như vậy cho con?”. Dương Dương thật không hiểu rõ, cũng không có cao hứng nhảy dựng lên mà cong miệng nhìn mẹ. Tiểu Ngưng nghi hoặc ngồi chồm vuống chỉ chỉ máy chơi game hỏi: “Làm sao vậy, Dương Dương không thích máy trò chơi này sao?” Dương Dương nghĩ nghĩ, gật gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu. Đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm vào mẹ mình. Nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, Tiểu Ngưng thương tâm nói ra: “Còn tưởng rằng con nhìn thấy bắt sẽ vui vẻ mà hôn mẹ …” Chứng kiến bộ dạng mẹ thương tâm khổ sở, Dương Dương tranh thủ thời gian lấy bàn tay nhỏ bé vuốt mặt mẹ. “Dương Dương không phải không thích, chỉ là mua thì cần rất nhiều tiền, con không muốn mẹ mua cho con những thứ mắc như vậy. Mẹ kiếm tiền rất vất vả …” Nghe được lời của con, mũi Tiểu Ngưng lập tức cay cay, mắt càng đỏ lên. Cô đem mặt vùi vào ngực con che dấu kích động, cố ý vỗ hai cái vào vai con. “Tiểu quỷ, con không cần phải hiểu chuyện như vậy được không? Con muốn cho mẹ rơi nước mắt sao, mẹ nhất định phải đánh con khiến cho con phải cùng khóc với mẹ!” “Không được phải con!”. Dương Dương vừa nghe đến bị đánh, tranh thủ thời gian giãy dụa, đồng thời lấy bàn tay nhỏ bé bảo vệ cái mông của mình. “Không được đánh, đánh sưng mông mặc quần sẽ rất khó coi!”
|
Mẹ độc thân tuổi 18 - Chương 58 Tác giả: Cơ Thủy Linh
Xì…. Tiểu Ngưng càng lúc càng cười to hơn, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai. “Được rồi, con tự chơi đi , mẹ còn phải đi nấu cơm!“ “Vâng!”. Dương Dương gật đầu, hưng phấn cầm lấy máy chơi game chạy đến chỗ khác ngồi ngoan một chỗ . Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ hiếm có của con trai ,Tiểu Ngưng lại càng vui mừng cười tươi hơn. Cô cũng không phản đối con trai mình chơi game, bởi vì có rất nhiều trò chơi hay có thể khai phá chỉ số thông minh của trẻ nhỏ. Hơn nữa từ trước đến nay Dương Dương cũng không phải là một đứa trẻ quá ham chơi , một trò chơi mà nó đã chơi đùa một lần rồi thì nó rất ít khi chơi lại lần thứ hai. Tại phòng bếp bận rộn nấu nướng một hồi, cuối cùng ba món ăn thơm lừng bốc khói nghi ngút đã được hoàn thành. Sau khi bày biện đồ ăn ra bàn, Tiểu Ngưng cởi bỏ tạp dề đi gọi mẹ mình lại ăn cơm. Quái lạ, hôm nay thời gian mẹ cô ngủ có chút lâu hơn mọi ngày. Đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, Tiểu Ngưng nhẹ nhàng đi đến cạnh giường, gọi khẽ .”Mẹ, mẹ dậy rồi ra ăn cơm đi!“ Mẹ cô nằm im trên giường, không hề lên tiếng, có lẽ là đang say giấc nồng. Tiểu Ngưng thấy thế liền lay nhẹ mẹ mình, cất giọng gọi to .”Mẹ, mẹ, tỉnh lại đi, đến giờ ăn cơm rồi mẹ ơi . . . . Mẹ. . . . . .“ Bất luận Tiểu Ngưng hô to như thế nào, mẹ cô không hề có bất cứ phản ứng nào đáp lại . . . . . . *** “Anh, Vậy là hoạt động ngày hôm nay thành công tốt đẹp rồi ha!” Đình Đình chạy tót lên xe ông anh họ, quay đầu cười hì hì hỏi, mặt vênh lên chờ lời khen ngợi của Đường Hạo. “Hừ!”. Đường Hạo chỉ đơn thuần hừ nhẹ một tiếng. “Này ,sao anh lại đánh giá người ta thấp như thế hả ? Anh không thấy mọi việc đều thành công rực rỡ như vậy à ?”. Đình Đình không vừa lòng kháng nghị , từ trước đến nay đây chính là công tác to lớn đầu tiên mà cô làm được. Đường Hạo chăm chăm nhìn vào vật trong tay, không thèm đếm xỉa đến cô em họ: “Anh hoài nghi em chính là quảng cáo cho xí nghiệp đồ chơi chứ không phải là quảng cáo cho sản phẩm bia mới của chúng ta!“ “Đương nhiên là quảng cáo bia rồi, Anh không nhìn thấy có rất nhiều người tham gia thi đấu à . Chúng ta đã lợi dụng triệt để ‘ mồi ’, để câu cá lớn!“ ”Ha ha, chỉ sợ người ta liều mạng muốn lấy cho bằng được máy chơi game , chẳng thể nhớ nổi tên loại bia mới của chúng ta!”. Hắn thật sự vô cùng hoài nghi người thắng cuộc kia, cô ta chắc chắn sẽ không nhớ nổi tên loại bia cho mà xem . “Nhất định sẽ nhớ mà . Ha ha, ngẫm lại không ngờ người đạt giải nhất lại là một cô gái trông vô cùng mỏng manh, yếu đuối! Cô gái ấy đã lấy được sĩ diện cho nữ giới chúng em!”. Đình Đình rất bội phục nói. Nghĩ đến dáng người của cô gái ấy, Đường Hạo thấp giọng lẩm bẩm: “Cô gái nhỏ? Anh dám chắc rằng cô ta tuyệt đối không phải là một thiếu nữ yếu ớt gì cả. Mà chính là đàn bà , là một con cá đã chín . . . . . .“ “Anh có thể nhìn ra sao?”. Đình Đình mở to hai mắt, sau đó bĩu môi nhìn chằm chằm anh mình: “Anh, anh có điểm biến thái!“ “Một cô gái mà có thể uống say xỉn đến chết trên đường cái như thế thì sao có thể là một phụ nữ đứng đắn được!”. Lại còn tại trước mắt hắn cởi quần ra nữa, nghĩ tới điều này lại càng khiến hắn khẳng định ‘cô gái’ ấy không hề biết xấu hổ là gì. “Chắc là vì cô ấy rất muốn có được phần thưởng kia đi ? Em cảm thấy đó là một cô gái rất tốt mà. Nói đến không đứng đắn, em cảm thấy ai cũng đều đứng đắn hơn bạn gái của anh nhiều!” .Tuy chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng Đình Đình cảm thấy cô gái thắng cuộc kia thực sự rất tốt, căn bản không giống như lời ông anh này nói chút nào. “Liên quan gì đến cô ta?”. Đường Hạo không có vẻ hào hứng hỏi vặn lại cô em họ, hắn có thể xác định rằng chính mình không hề thích Tiền Lỵ Nhi, nhưng trên con đường sự nghiệp, Tiền Lỵ Nhi có thể trợ giúp cho hắn rất nhiều. Về phần chuyện yêu yêu đương đương gì đó, hắn đã sớm nhìn thấu, căn bản chính là cảm thấy không nên đồng nhất mọi chuyện với nhau. “Anh, em cảm thấy anh tâm tình cứ như một ông già đã hơn năm mươi tuổi rồi ý . Kỳ thật, trên thế giới tươi đẹp này vẫn còn rất nhiều cô gái mà anh có thể thích!”. Đình Đình không muốn mất thời gian khuyên anh trai, anh trai đáng thương của cô, hóa ra nhiều năm vẫn cứ cô đơn như vậy!
|
Mẹ độc thân tuổi 18 - Chương 59 Tác giả: Cơ Thủy Linh
Bệnh tình nguy kịch, bà Lục phải nhập viện, mỗi ngày đều phải dùng bình dưỡng khí và thuốc để duy trì sự sống. Tiền thuốc men quá đắt, gánh nặng kinh tế cho Tiểu Ngưng lại tăng thêm. Nên hiện tại, ngoại trừ buổi tối ở quán bar trang điểm cho các tiểu thư, ban ngày cô phải đi giao hàng cho một tiệm hoa. Khóa kỹ chiếc xe máy, sau khi lấy nón bảo hiểm xuống, Tiểu Ngưng đẩy cửa đi vào trong: “Chị Lý, em về rồi, còn có hàng cần đưa không ạ?” Bà chủ ăn mặc xinh đẹp, đưa qua một ly trà lài. “Uống nước nghỉ ngơi một chút, bây giờ chưa có thêm danh sách hàng cần đưa!” “Cám ơn!”. Tiểu Ngưng ngồi yên tại trên ghế sa lon, cuối cùng có thể nghỉ ngơi một hồi. Mấy ngày qua ở chung, Lý tỷ đã biết Tiểu Ngưng chưa lập gia đình mà đã làm mẹ. Ban đầu đối với cô ấn tượng thật không tốt cho rằng cô là người không đứng đắn. Thông qua việc mấy ngày nay cẩn thận quan sát, phát hiện cô rất chất phác lại thiện lương: “Tiểu Ngưng, một mình em nuôi con nhỏ không dễ dàng phải không?” “Khá ổn ạ, đã trở thành thói quen!”. Bởi vì không biết ‘dễ dàng’ là cái gì, cho nên cô cũng không biết một người mang con nhỏ có ‘dễ dàng’ hay không. “Chị có một đứa em họ, hiện đang làm chủ nhiệm trong ngân hàng, thu nhập khá ổn định! Em có muốn …” ” Vâng …”. Lại có người làm mai giúp cô rồi, khiến Tiểu Ngưng buồn rầu không biết làm sao để ‘cự tuyệt’. “Vợ của hắn mấy năm trước qua đời, không có con, vẫn ở vậy một mình. Em xem …” “Cái này …”. Tiểu Ngưng khó xử không biết nói cái gì. Đúng lúc, chuông điện thoại vang lên, Tiểu Ngưng có lỗi nhìn chị Lý , sau đó nhìn số trên điện thoại mới nói.”Hiệu trưởng Bạch, ngài khỏe. . . . . .” Hiệu trưởng lúc này sao lại gọi điện thoại đến? Chẳng lẽ Dương Dương tại trường học đã xảy ra chuyện gì sao? Tiểu Ngưng tâm tình khẩn trương hơn. “Cô Lục, mời cô bây giờ lập tức đến Nhà trẻ một chuyến, đến đây nói sau!” Viện trưởng thanh âm coi như là nhẹ nhàng, nhưng làm cho người ta không thể phản bác. “Được, tôi lập tức tới ngay!” Tiểu Ngưng nghi hoặc lại lo lắng cúp điện thoại, quay đầu nhìn bà chủ: “Chị Lý, em phải đi đến Nhà trẻ. Hiện tại cho em xin nghỉ một lúc được không ạ ?!” “Nhanh đi đi, trên đường nhớ chú ý!” Chị Lý trấn an nói, thầy sắc mặt Tiểu Ngưng trắng bệch, không khỏi làm cho người ta lo lắng. “Vâng, em sẽ cẩn thận!” Sau khi nói xong, Tiểu Ngưng nửa phút cũng không dám trì hoãn đi đến xe máy để ở cửa trước. Trời ạ, phù hộ Dương Dương ngàn vạn lần không xảy ra chuyện gì! Nhà trẻ Dương Dương theo học là một nhà trẻ dành cho quý tộc, đương nhiên Tiểu Ngưng cho con trai tới Nhà trẻ này học căn bản là không có khả năng, bởi cô căn bản không có tiền trả học phí cao như vậy. Sở dĩ Dương Dương có thể theo học ở đây, hoàn toàn là thực lực của mình trong kì thi diễn thuyết đã lấy được Hạng Nhất, lớn lên lại thông minh nên mấy Hiện trưởng Nhà trẻ muốn Dương Dương đến đó học, đều lấy điều kiện là miễn học phí. Chính vì vậy, Tiểu Ngưng chọn Nhà trẻ này cho Dương Dương, khoảng cách tương đối gần nhà. “Cô Lục, cô cuối cùng cũng đã đến!” Tiểu Ngưng vừa mới xuống xe, Viện trưởng khoảng chừng năm mươi tuổi liền tới đón, trên mặt hiện rõ vẻ trách cứ. “Hiệu trưởng, Dương Dương rốt cuộc là bị làm sao? Có phải là có chuyện gì xảy ra?” Tiểu Ngưng gấp đến độ nước mắt muốn rơi xuống, Dương Dương chính là mạng sống của cô, ngàn vạn lần không thể gặp chuyện không may. Hiệu trưởng thở dài một hơi, nhìn cô: “Lục Ngạo Dương không bị gì cả, mà là một em khác bị thương!” Phụ huynh trong lớp học này có thể nói là giàu có danh giá. Ngoại trừ em Lục Ngạo Dương thì đều là ‘tiểu thư’ hoặc ‘công tử’.
|