mẹ độc thân tuổi 18
|
|
Mẹ độc thân tuổi 18 - Chương 65 Tác giả: Cơ Thủy Linh
“Thực xin lỗi Tổng Tài, vị tiểu thư này là người tham gia hoạt động tuyên truyền lần trước, nhưng khi đó cô ấy uống quá nhiều, theo quy định sẽ không thể xem là người chiến thắng nên phần thưởng tôi đã trao cho người thứ hai rồi!” – Người nhân viên nói có vài phần chột dạ, kỳ thật thời điểm diễn ra hoạt động không nói rõ ‘uống nhiều’ sẽ không đạt yêu cầu. Chỉ là lúc ấy người thứ hai đúng lúc là bạn tốt của hắn, nên đem phần thưởng cho bạn của mình. Trước còn cố gắng lấy lại phần thưởng, nhưng bây giờ Tiểu Ngưng cúi đầu nói: “Thôi, tôi từ bỏ!” Điều này làm cho Đường Hạo nhớ tới, cô gái trước mắt chính là người trước đó ở trong văn phòng hắn đi tiểu. Lông mày của hắn lại nhíu lại, một chút ấn tượng đối với cô lại thấp xuống vài phần. Tiếng nói của cô nghe có chút khàn khàn, nếu như hắn đoán không có sai cô nhất định có thói quen hút thuốc. Hút thuốc, uống rượu, hành vi lớn mật làm cho hắn không ngừng so sánh cô với các cô gái làm nghề… Bất quá về vấn đề phần thưởng hắn vừa nghe thoáng liền hiểu sự tình từ đầu đến cuối. Không phải tại cô sai mà là về sự công tư của nhân viên. “Cho vị tiểu thư này phần thưởng của giải nhất, phần thưởng này hẳn là thuộc về cô!” Nói xong, hắn liền hướng cửa chính của công ty mà đi. “Dạ, sẽ làm ngay ạ!”. Nhân viên lập tức gật đầu nói. “Tiểu thư, thật xin lỗi, cô chờ tôi lấy phần thưởng đưa cho cô!” Nghe được tiếng bước chân trầm ổn đi xa, Tiểu Ngưng mới dám quay đầu nhìn bóng lưng hắn đã đi xa. Một hàng nức mắt trong nháy mắt mơ hồ ánh mắt của cô, cái mũi rất nhanh run rẩy lên. Hiện tại cô càng thêm xác định, cô chưa bao giờ không nghĩ tới hắn, thương hắn. Hắn so với trước kia càng thêm trầm ổn, càng thêm cường tráng. Chỉ là lưng hắn vừa thẳng vừa rộng khiến cho cô không nỡ dời tầm mắt. . . . . . “Tiểu thư. . . . . . Cô chờ một lát được chứ?” Tiểu Ngưng quay đầu, rất nhanh lau nước mắt.” Vâng … Vâng!” Dù sao hắn đã đi rồi, cô vẫn muốn có máy trò chơi này. Nghĩ đến đứa con khi nhìn thấy thì nhất định sẽ rất cao hứng. ******************* “Mẹ, sao mẹ lại mua thứ mắc như vậy cho con?”. Dương Dương thật không hiểu rõ, cũng không có cao hứng nhảy dựng lên mà cong miệng nhìn mẹ. Tiểu Ngưng nghi hoặc ngồi chồm vuống chỉ chỉ máy chơi game hỏi: “Làm sao vậy, Dương Dương không thích máy trò chơi này sao?” Dương Dương nghĩ nghĩ, gật gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu. Đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm vào mẹ mình. Nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, Tiểu Ngưng thương tâm nói ra: “Còn tưởng rằng con nhìn thấy bắt sẽ vui vẻ mà hôn mẹ …” Chứng kiến bộ dạng mẹ thương tâm khổ sở, Dương Dương tranh thủ thời gian lấy bàn tay nhỏ bé vuốt mặt mẹ. “Dương Dương không phải không thích, chỉ là mua thì cần rất nhiều tiền, con không muốn mẹ mua cho con những thứ mắc như vậy. Mẹ kiếm tiền rất vất vả …” Nghe được lời của con, mũi Tiểu Ngưng lập tức cay cay, mắt càng đỏ lên. Cô đem mặt vùi vào ngực con che dấu kích động, cố ý vỗ hai cái vào vai con. “Tiểu quỷ, con không cần phải hiểu chuyện như vậy được không? Con muốn cho mẹ rơi nước mắt sao, mẹ nhất định phải đánh con khiến cho con phải cùng khóc với mẹ!” “Không được phải con!”. Dương Dương vừa nghe đến bị đánh, tranh thủ thời gian giãy dụa, đồng thời lấy bàn tay nhỏ bé bảo vệ cái mông của mình. “Không được đánh, đánh sưng mông mặc quần sẽ rất khó coi!”
|
Mẹ độc thân tuổi 18 - Chương 66 Tác giả: Cơ Thủy Linh
Xì…. Tiểu Ngưng càng lúc càng cười to hơn, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai. “Được rồi, con tự chơi đi , mẹ còn phải đi nấu cơm!“ “Vâng!”. Dương Dương gật đầu, hưng phấn cầm lấy máy chơi game chạy đến chỗ khác ngồi ngoan một chỗ . Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ hiếm có của con trai ,Tiểu Ngưng lại càng vui mừng cười tươi hơn. Cô cũng không phản đối con trai mình chơi game, bởi vì có rất nhiều trò chơi hay có thể khai phá chỉ số thông minh của trẻ nhỏ. Hơn nữa từ trước đến nay Dương Dương cũng không phải là một đứa trẻ quá ham chơi , một trò chơi mà nó đã chơi đùa một lần rồi thì nó rất ít khi chơi lại lần thứ hai. Tại phòng bếp bận rộn nấu nướng một hồi, cuối cùng ba món ăn thơm lừng bốc khói nghi ngút đã được hoàn thành. Sau khi bày biện đồ ăn ra bàn, Tiểu Ngưng cởi bỏ tạp dề đi gọi mẹ mình lại ăn cơm. Quái lạ, hôm nay thời gian mẹ cô ngủ có chút lâu hơn mọi ngày. Đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, Tiểu Ngưng nhẹ nhàng đi đến cạnh giường, gọi khẽ .”Mẹ, mẹ dậy rồi ra ăn cơm đi!“ Mẹ cô nằm im trên giường, không hề lên tiếng, có lẽ là đang say giấc nồng. Tiểu Ngưng thấy thế liền lay nhẹ mẹ mình, cất giọng gọi to .”Mẹ, mẹ, tỉnh lại đi, đến giờ ăn cơm rồi mẹ ơi . . . . Mẹ. . . . . .“ Bất luận Tiểu Ngưng hô to như thế nào, mẹ cô không hề có bất cứ phản ứng nào đáp lại . . . . . . ************************** “Anh, Vậy là hoạt động ngày hôm nay thành công tốt đẹp rồi ha!” Đình Đình chạy tót lên xe ông anh họ, quay đầu cười hì hì hỏi, mặt vênh lên chờ lời khen ngợi của Đường Hạo. “Hừ!”. Đường Hạo chỉ đơn thuần hừ nhẹ một tiếng. “Này ,sao anh lại đánh giá người ta thấp như thế hả ? Anh không thấy mọi việc đều thành công rực rỡ như vậy à ?”. Đình Đình không vừa lòng kháng nghị , từ trước đến nay đây chính là công tác to lớn đầu tiên mà cô làm được. Đường Hạo chăm chăm nhìn vào vật trong tay, không thèm đếm xỉa đến cô em họ: “Anh hoài nghi em chính là quảng cáo cho xí nghiệp đồ chơi chứ không phải là quảng cáo cho sản phẩm bia mới của chúng ta!“ “Đương nhiên là quảng cáo bia rồi, Anh không nhìn thấy có rất nhiều người tham gia thi đấu à . Chúng ta đã lợi dụng triệt để ‘ mồi ’, để câu cá lớn!“ ”Ha ha, chỉ sợ người ta liều mạng muốn lấy cho bằng được máy chơi game , chẳng thể nhớ nổi tên loại bia mới của chúng ta!”. Hắn thật sự vô cùng hoài nghi người thắng cuộc kia, cô ta chắc chắn sẽ không nhớ nổi tên loại bia cho mà xem . “Nhất định sẽ nhớ mà . Ha ha, ngẫm lại không ngờ người đạt giải nhất lại là một cô gái trông vô cùng mỏng manh, yếu đuối! Cô gái ấy đã lấy được sĩ diện cho nữ giới chúng em!”. Đình Đình rất bội phục nói. Nghĩ đến dáng người của cô gái ấy, Đường Hạo thấp giọng lẩm bẩm: “Cô gái nhỏ? Anh dám chắc rằng cô ta tuyệt đối không phải là một thiếu nữ yếu ớt gì cả. Mà chính là đàn bà , là một con cá đã chín . . . . . .“ “Anh có thể nhìn ra sao?”. Đình Đình mở to hai mắt, sau đó bĩu môi nhìn chằm chằm anh mình: “Anh, anh có điểm biến thái!“ “Một cô gái mà có thể uống say xỉn đến chết trên đường cái như thế thì sao có thể là một phụ nữ đứng đắn được!”. Lại còn tại trước mắt hắn cởi quần ra nữa, nghĩ tới điều này lại càng khiến hắn khẳng định ‘cô gái’ ấy không hề biết xấu hổ là gì. “Chắc là vì cô ấy rất muốn có được phần thưởng kia đi ? Em cảm thấy đó là một cô gái rất tốt mà. Nói đến không đứng đắn, em cảm thấy ai cũng đều đứng đắn hơn bạn gái của anh nhiều!” .Tuy chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng Đình Đình cảm thấy cô gái thắng cuộc kia thực sự rất tốt, căn bản không giống như lời ông anh này nói chút nào. “Liên quan gì đến cô ta?”. Đường Hạo không có vẻ hào hứng hỏi vặn lại cô em họ, hắn có thể xác định rằng chính mình không hề thích Tiền Lỵ Nhi, nhưng trên con đường sự nghiệp, Tiền Lỵ Nhi có thể trợ giúp cho hắn rất nhiều. Về phần chuyện yêu yêu đương đương gì đó, hắn đã sớm nhìn thấu, căn bản chính là cảm thấy không nên đồng nhất mọi chuyện với nhau. “Anh, em cảm thấy anh tâm tình cứ như một ông già đã hơn năm mươi tuổi rồi ý . Kỳ thật, trên thế giới tươi đẹp này vẫn còn rất nhiều cô gái mà anh có thể thích!”. Đình Đình không muốn mất thời gian khuyên anh trai, anh trai đáng thương của cô, hóa ra nhiều năm vẫn cứ cô đơn như vậy!
|
Mẹ độc thân tuổi 18 - Chương 67 Tác giả: Cơ Thủy Linh
Bệnh tình nguy kịch, bà Lục phải nhập viện, mỗi ngày đều phải dùng bình dưỡng khí và thuốc để duy trì sự sống. Tiền thuốc men quá đắt, gánh nặng kinh tế cho Tiểu Ngưng lại tăng thêm. Nên hiện tại, ngoại trừ buổi tối ở quán bar trang điểm cho các tiểu thư, ban ngày cô phải đi giao hàng cho một tiệm hoa. Khóa kỹ chiếc xe máy, sau khi lấy nón bảo hiểm xuống, Tiểu Ngưng đẩy cửa đi vào trong: “Chị Lý, em về rồi, còn có hàng cần đưa không ạ?” Bà chủ ăn mặc xinh đẹp, đưa qua một ly trà lài. “Uống nước nghỉ ngơi một chút, bây giờ chưa có thêm danh sách hàng cần đưa!” “Cám ơn!”. Tiểu Ngưng ngồi yên tại trên ghế sa lon, cuối cùng có thể nghỉ ngơi một hồi. Mấy ngày qua ở chung, Lý tỷ đã biết Tiểu Ngưng chưa lập gia đình mà đã làm mẹ. Ban đầu đối với cô ấn tượng thật không tốt cho rằng cô là người không đứng đắn. Thông qua việc mấy ngày nay cẩn thận quan sát, phát hiện cô rất chất phác lại thiện lương: “Tiểu Ngưng, một mình em nuôi con nhỏ không dễ dàng phải không?” “Khá ổn ạ, đã trở thành thói quen!”. Bởi vì không biết ‘dễ dàng’ là cái gì, cho nên cô cũng không biết một người mang con nhỏ có ‘dễ dàng’ hay không. “Chị có một đứa em họ, hiện đang làm chủ nhiệm trong ngân hàng, thu nhập khá ổn định! Em có muốn …” ” Vâng …”. Lại có người làm mai giúp cô rồi, khiến Tiểu Ngưng buồn rầu không biết làm sao để ‘cự tuyệt’. “Vợ của hắn mấy năm trước qua đời, không có con, vẫn ở vậy một mình. Em xem …” “Cái này …”. Tiểu Ngưng khó xử không biết nói cái gì. Đúng lúc, chuông điện thoại vang lên, Tiểu Ngưng có lỗi nhìn chị Lý , sau đó nhìn số trên điện thoại mới nói.”Hiệu trưởng Bạch, ngài khỏe. . . . . .” Hiệu trưởng lúc này sao lại gọi điện thoại đến? Chẳng lẽ Dương Dương tại trường học đã xảy ra chuyện gì sao? Tiểu Ngưng tâm tình khẩn trương hơn. “Cô Lục, mời cô bây giờ lập tức đến Nhà trẻ một chuyến, đến đây nói sau!” Viện trưởng thanh âm coi như là nhẹ nhàng, nhưng làm cho người ta không thể phản bác. “Được, tôi lập tức tới ngay!” Tiểu Ngưng nghi hoặc lại lo lắng cúp điện thoại, quay đầu nhìn bà chủ: “Chị Lý, em phải đi đến Nhà trẻ. Hiện tại cho em xin nghỉ một lúc được không ạ ?!” “Nhanh đi đi, trên đường nhớ chú ý!” Chị Lý trấn an nói, thầy sắc mặt Tiểu Ngưng trắng bệch, không khỏi làm cho người ta lo lắng. “Vâng, em sẽ cẩn thận!” Sau khi nói xong, Tiểu Ngưng nửa phút cũng không dám trì hoãn đi đến xe máy để ở cửa trước. Trời ạ, phù hộ Dương Dương ngàn vạn lần không xảy ra chuyện gì! Nhà trẻ Dương Dương theo học là một nhà trẻ dành cho quý tộc, đương nhiên Tiểu Ngưng cho con trai tới Nhà trẻ này học căn bản là không có khả năng, bởi cô căn bản không có tiền trả học phí cao như vậy. Sở dĩ Dương Dương có thể theo học ở đây, hoàn toàn là thực lực của mình trong kì thi diễn thuyết đã lấy được Hạng Nhất, lớn lên lại thông minh nên mấy Hiện trưởng Nhà trẻ muốn Dương Dương đến đó học, đều lấy điều kiện là miễn học phí. Chính vì vậy, Tiểu Ngưng chọn Nhà trẻ này cho Dương Dương, khoảng cách tương đối gần nhà. “Cô Lục, cô cuối cùng cũng đã đến!” Tiểu Ngưng vừa mới xuống xe, Viện trưởng khoảng chừng năm mươi tuổi liền tới đón, trên mặt hiện rõ vẻ trách cứ. “Hiệu trưởng, Dương Dương rốt cuộc là bị làm sao? Có phải là có chuyện gì xảy ra?” Tiểu Ngưng gấp đến độ nước mắt muốn rơi xuống, Dương Dương chính là mạng sống của cô, ngàn vạn lần không thể gặp chuyện không may. Hiệu trưởng thở dài một hơi, nhìn cô: “Lục Ngạo Dương không bị gì cả, mà là một em khác bị thương!” Phụ huynh trong lớp học này có thể nói là giàu có danh giá. Ngoại trừ em Lục Ngạo Dương thì đều là ‘tiểu thư’ hoặc ‘công tử’.
|
Mẹ độc thân tuổi 18 - Chương 68 Tác giả: Cơ Thủy Linh
Không phải chuyện nghiêm trọng gì, nhưng bởi vì thân phận em học sinh này rất đặc thù, cần phải gọi phụ huynh đến thương thảo. Hiệu trưởng đẩy đẩy kính mắt, không trả lời vấn đề của Lục Giai Ngưng. Tiểu Ngưng lúc này mới lo lắng nhớ tới, không xong, chẳng lẽ con trai mình gây nên đại họa? “Hiệu trưởng có thể dẫn tôi đi xem Dương Dương và em học sinh bị thương trước được không?” “Được, vậy cô đi theo tôi!”. Viện trưởng dẫn theo Tiểu Ngưng đi vào phòng khách, chỉ thấy bên trong có hai người con trai cùng một giáo viên đang ngồi. Dương Dương ủy khuất miệng cong lên cao, ngưỡng cao đầu, bộ dạng chứng tỏ hắn không có sai. Một bé gái trên trán dán băng cứu thương, nức nở lau nước mắt, hơn nữa còn dùng bàn tay nhỏ bé lau liên tục: “Ô. . . . . .” Tiểu Ngưng vừa đi vào liền đi thằng tới chỗ bé gái bị thương: “Nói cho dì biết con còn đau không?” Bé gái gật đầu lại lắc đầu, càng khóc to hơn, nước mắt như vòi nước được mở không ngừng chảy xuống. Tiểu Ngưng không để ý đến miệng con trai đang vểnh lên rất cao, nhìn về phía giáo viên hỏi thăm tình huống. Không đợi Giai Ngưng hỏi, người giáo viên đó đã vượt lên trước một bước nói ra: “Em Lục Ngạo Dương bướng bỉnh nhảy lên bàn, mủi giày đụng trúng tán của em học sinh nữ này !” “Không phải!”. Dương Dương nãy giờ không nói gì, nhăn mũi nói ra.“Mẹ, con không có đụng vào trán người khác. Bạn gái đó không cẩn thận té ngã trên đất, sau đó trán bị bàn chân đạp chảy máu!” “Có em nhỏ nói, em Lục Ngạo Dương làm trán bạn chảy máu!”. Giáo viên không để ý đến lời nói của Dương Dương, trực tiếp nói với Lục Giai Ngưng. Lục Giai Ngưng nhìn về phía con trai. Dương Dương chưa bao giờ nói dối, làm sai nhất định sẽ thừa nhận, lần này không thừa nhận đã nói lên hắn thật không có làm trán bạn chảy máu. Thân là mẹ, cô rất tin tưởng con trai của mình. Bất quá, chạy trên mặt bàn chính là không đúng. Cô nghiêm mặt thấp giọng hỏi con trai: “Nói cho mẹ biết tại sao phải chạy trên mặt bàn?” “Con … “. Dương Dương nói xong chữ ‘ con ’ lại mân mê miệng. “Bởi vì bướng bỉnh đúng hay không?”. Con của mình, làm mẹ đương nhiên hiểu rõ, Dương Dương đặc biệt hiếu động lại rất bướng bỉnh. ” Dạ … “. Dương Dương thừa nhận gật đầu, lần này tâm phục khẩu phục. Lục Giai Ngưng hỏi con mình xong, sau đó lại xoay người nhìn cô giáo cùng viện trưởng lễ phép, cố gắng nói: “Dương Dương chưa bao giờ nói dối, tôi làm mẹ nên vô cùng tin tưởng con mình. Cô giáo cùng viện trưởng có thể điều tra xem có phải đã hiểu lầm ở đâu không?!” “Không có sai, rất nhiều em nhỏ đều thấy được!”. Cô giáo rất khẳng định nói. Nếu như không kiếm một em nhỏ gánh chịu trách nhiệm, trong chốc lát cô làm sao giải thích cho phụ huynh các em khác đây. Dương Dương vểnh cặp môi đỏ mọng, nắm chặt quần áo của mẹ . Đúng lúc này, một chiếc xe hơi số lượng có hạn ngừng trước cửa phòng khách, từ bên trong đi ra có thể thấy được là giày tây của một người đàn ông. Lông mày của hắn nhăn lại, biểu lộ lúc này hắn đang rất lo lắng. Hiệu trưởng chạy ra nghênh đón, khi thấy gương mặt của người đàn ông thì hơi kinh ngạc. Người đàn ông than nhẹ một tiếng, đi vào liền gặp người phụ nữ năm mươi tuổi nào đó: “Ngài là hiệu trưởng?” “Đúng vậy, tiên sinh, ngài là. . . . . . phụ huynh của em Lục Ngạo Dương sao?”. Hiệu trưởng nghi hoặc thấp giọng hỏi, người đàn ông này cùng em Lục Ngạo Dương lớn lên rất giống nhau? Trời ạ, bà vẫn cho là Lục Ngạo Dương xuất thân từ gia đình bình thường, tại sao có người ba nhiều tiền như vậy?
|
Mẹ độc thân tuổi 18 - Chương 69 Tác giả: Cơ Thủy Linh
Đường Hạo nhíu mày, bộ mặt vô cùng lạnh lùng: “Không phải, Tôi là người giám hộ tạm thời của Hàn Lạc ! Lạc Lạc đã xảy ra chuyện gì?” “A, thật có lỗi!”. Hiệu trưởng bởi vì nhận lầm phụ huynh học sinh nên có vài phần xấu hổ. “Xin hỏi , tại sao phụ huynh em Hàn Lạc lại không đến !” “Cha mẹ của em ấy bây giờ đang ở nước ngoài, vừa mới gọi điện thoại nhờ tôi tới vườn trẻ!”. Đường Hạo đơn giản giải thích qua để cho vị giáo viên này tin hắn là người giám hộ tạm thời của Hàn Lạc , chứ không phải là người xấu ~ “Tôi hiểu rồi, xin mời anh đi theo tôi!” Đường Hạo đi theo hiệu trưởng vào phòng khách, vừa vào cửa liền chứng kiến thương tích đã được dán trên trán của ‘muội muội bảo bối’ .”Lạc Lạc, làm sao vậy?” Tiểu Ngưng lúc này đang ngồi bên cạnh dỗ dành cô bé , đột nhiên nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên, một tay cứng ngắc đang dừng trên mặt bé con Lạc Lạc. Hắn làm sao có thể tới nơi này? Chẳng lẽ… Cô kinh ngạc nhìn bé con với đôi mắt thật to trước mặt, chẳng lẽ hắn chính là người nhà của cô bé này ? Người sau lưng không để cho cô có nhiều cơ hội thưởng thức sự chua xót lẫn khiếp sợ, Đường Hạo thẳng bước đi đến chỗ muội muội đang khóc đến hai mắt đỏ bừng, bộ dạng đáng thương của mình. Nhăn đầu lông mày, Đường Hạo đẩy cái tay đang dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Lạc ra, khẩn trương nhìn chằm chằm khuôn mặt đáng yêu của Lạc Lạc. Giật miếng băng xuống, nhìn thấy miệng vết thương dài vài centimet còn chút máu khô , hai con ngươi rét lạnh quét qua ba người trước mặt. “Ai có thể nói cho tôi biết, tại sao lại xảy ra chuyện này?” Lạc Lạc nhìn thấy anh trai , nước mắt tuôn rơi triệt để như vỡ đê rồi, cũng không còn nức nở giống như lúc trước, mà là lớn tiếng khóc lên.”Ô ô, em có phải sẽ trở nên xấu xí , cha mẹ có thể sẽ không nhận ra Lạc Lạc nữa phải không!” Bé không muốn trở nên xấu xí đâu, như vậy sẽ không nhận được sự yêu mến của mọi người nữa! Đường Hạo ôm chặt Lạc Lạc, sủng nịnh dỗ dành: “Sẽ không, cha mẹ làm sao có thể không nhận ra Lạc Lạc được , Lạc Lạc lúc nào cũng đáng yêu nhất!” Hóa ra hắn đúng là người nhà của cô bé này? Tiểu Ngưng sắc mặt trắng bệch cầm chặt bả vai nhỏ của Dương Dương,cổ họng cô khô rát cố buộc chặt tuyến lệ của mình . “Ai là giáo viên của Lạc Lạc ? “ Đường Hạo nhìn cũng không nhìn một đôi mẹ con trong phòng, mặt lạnh chất vấn hiệu trưởng. Tuổi chừng hai mươi mấy tuổi, cô giáo sắc mặt đỏ bừng, mê luyến nhìn người đàn ông đẹp trai, cao lớn trước mắt .”A . . . . .Xin chào, tôi là cô giáo của Lạc Lạc !” “Vậy cô có thể giải thích cho tôi biết, tại sao Lạc Lạc lại bị thương chứ?”. Hắn tựa hồ không thèm nhìn kĩ cô giáo háo sắc, ngữ khí càng thêm lạnh lùng hỏi. “A. . . . . . Cậu bé này chạy đến nghịch trên mặt bàn, sau đó không cẩn thận làm trán Lạc Lạc bị thương“. Cô giáo tay chỉ về phía Lục Ngạo Dương, nhưng hai mắt vẫn còn si mê nhìn chằm chằm vào mặt trai đẹp . Đường Hạo nhìn theo hướng ngón tay của cô giáo, tầm mắt rơi vào một khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất . Đối với trẻ con của nhà người khác, từ trước đến nay hắn đều không có nhiều cảm giác, cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn nhiều, thế nên tầm mắt chuyển dời đến trên người phụ nữ đang vuốt lưng bé con kia. Khi Tiểu Ngưng cảm giác được ánh mắt của hắn thì đầu càng cúi thấp hơn , lo lắng, khẩn trương nhìn mặt đất . Cô lúc này, trong đại não ngoại trừ những suy nghĩ vẩn vơ, không còn chứa được cái gì khác nữa . Con của hắn cũng đã lớn như vậy rồi? Đó chính là đứa con của hắn cùng cô tiểu thư ngày trước? Hắn có thể nhận ra cô hay không ? Những vấn đề liên tiếp từ trong đầu tuôn ra, từng cái một cũng làm cho lòng của cô đau nhức như bị kim đâm. Đường Hạo nhìn chằm chằm thân hình cùng gò má quen thuộc , hắn hình như đã gặp người phụ nữ này ở đâu rồi thì phải! Đúng vậy, dáng người cao hơn mét sáu, thân hình hấp dẫn. Chiếc quần jean màu tắng dán chặt lấy hai chân thẳng tắp của cô , đủ để cho tất cả những người đàn ông trưởng thành đột nhiên căng cứng vểnh lên. Lại còn chiếc áo sơ mi rộng thùng tình nhưng không cách nào che dấu được bộ ngực nhô cao của cô…
|