Vương Phi Nàng Háo Sắc !!!
|
|
*Chương 59: Bị Thương
Sau khi rời khỏi quán ăn, nhận định hiện tại là giờ thân ( 15-17g) Tề Vũ Đồng rất muốn trên cơ thể mình mọc ra đôi cánh để có thể vù một cái liền đến quán trọ nàng ở. Vừa rồi nàng có nói từ đây đến chỗ kia chỉ trọn vẹn mất một khắc, nhưng đó là đường tắt, đi lộ lớn ít nhất cũng phải ba khắc mới đến.
Cứ ỷ lại vẫn còn sớm, bây giờ thì phải tận dụng hết khả năng gia tăng tốc độ, tranh thủ trở về trong thời gian sớm nhất kẻo không kịp. Nên chẳng còn sự lựa chọn nào khác, đường tắt thì đường tắt vậy, miễn sao tránh rắc rối xảy ra là được.
Tề Vũ Đồng thoáng cười vì chỉ cần vượt hết con đường này sẽ đến quán trọ. Bất chợt trong hẻm có vài bóng đen vượt qua, chạy về một phía khác, Tề Vũ Đồng dừng bước nhìn theo. Những kẻ kia rất giống nhóm người vừa rồi ám sát các nàng, nhất định có liên quan gì đó. Nhưng như thế nào lại xuất hiện ở đây? Không chút do dự này xoay người, bắt đầu đuổi theo.
Tề Vũ Đồng cho rằng, độc bọn người kia dùng là của hoàng tộc Đông quốc, chẳng phải chủ ý muốn giá họa sao? Rất muốn xem kẻ chủ mưu phía sau là ai, để nói lại với ca ca nàng, như vậy có được xem là lấy công chuộc tội không? Nàng rất không hổ thẹn tự nhận bản thân mình thông minh nhanh trí >”<
Theo dấu một hồi, Tề Vũ Đồng phát hiện, nhóm người này tuy giống bọn người kia, nhưng thân thủ thì không bằng. Nàng hoài nghi sự phán đoán của mình có bao nhiêu là chính xác? Dù gì cũng đã theo, xem kẻ đứng sau một chút chắc không có vấn đề gì. Vì thế, nàng đá bay đi suy nghĩ, về trễ thì sẽ như thế nào.
Cứ như vậy khoảng cách cố định vẫn duy trì. Đuổi theo một hồi, mắt Tề Vũ Đồng thấy hướng bọn áo đen đi tới có ba tên nam nhân khác. Thấy bọn áo đen đứng lại, vì muốn nhìn rõ ba nam nhân kia là ai,Tề Vũ Đồng cố gắng tiếp cận với khoảng cách tạm ổn để quan sát.
Nhìn hai kẻ phía sau trang phục màu đen gợi lên nỗi nguy hiểm, gương mặt lạnh lùng chắc chắn là người tàn nhẫn. Tay cầm trường kiếm, đôi mắt không chút cảm xúc kia khiến Tề Vũ Đồng rợn cả người. Nhất định là cao thủ, nếu bị họ phát hiện, nàng sợ mình không thoát được. Đó là những gì một Tề Vũ Đồng to gan lớn mật nghĩ.
Nhìn về người đằng trước thì cảm giác ngược lại. Hắn có dáng người ưu nhã, tay cầm bạch phiến (Quạt Trắng) Trường bào màu trắng, vương miện màu vàng rất tinh tế, hai sợ tơ được thả tự do hai bên tai. Mắt sắc xảo, mày cương nghị, mũi thẳng tắp, môi mỏng xinh đẹp. Ngũ quan kia có thể nói, rất mê người.Tuy nụ cười luôn thường trực, nhưng trong ánh mắt lại toát ra nét uy nghiêm cao quý. Tề Vũ Đồng có một loại cảm giác, hắn…không đơn giản!
Lại nói về Nam Cung Dân. Sau một hồi đi tới đi lui trong thành cũng cảm thấy nhàm chán, quyết định trở về quán trọ nghỉ ngơi, để chuẩn bị mai vào cung. Chỉ là không ngờ vừa đi đến hẻm này thì lại bị bốn tên áo đen không rõ lai lịch chặn lại. Mặt không chút khẩn trương, trên môi nụ cười càng được in sâu.
Hình ảnh này lọt vào mắt Tề Vũ Đồng khiến nàng thêm khẳng định, hắn là thủ lĩnh đứng phía sau bọn áo đen. Đắc ý dạt dào vì suy đoán quá chính xác, nàng muốn quay bước rời đi, thì bên tai lại nghe âm thanh khiến nàng suýt nữa té ngửa hộc máu. Cơn ác mộng không mời cũng bò tới.
“Còn một vị nữa sao không lộ diện?” Nam Cung Dân cảm nhận được một hơi thở cách đây không xa, nghĩ thầm có lẽ là người của đối phương đang theo dõi.Trò vui thế này lại không được tham gia thì phí. Nếu không xuất hiện, hắn cũng không ngại mở miệng mời ra mặt.
Tề Vũ Đồng nghĩ, dù gì cũng bị phát hiện, nếu bỏ chạy cũng bị đuổi giết, lúc đó chỉ sợ không có sức lực để phản kháng thì nguy. Cuối cùng lựa chọn anh dũng ra mặt, biết đâu trong tình thế hỗn loạn có thể chạy thoát? Nghĩ vậy nhúng người đứng trước mặt Nam Cung Dân.
Trước tiên là bốn tên áo đen có chút kinh ngạc, như thế nào lúc này lại xuất hiện thêm người? Một chút cử chỉ kia làm sao thoát được ánh mắt Nam Cung Dân? Lúc này hắn chắc chắn, người đến không phải cùng bọn chúng một phe. Lại quan sát nữ tử này một chút. Gương mặt trẻ con, có chút bướng bỉnh nhưng đáng yêu. Mắt to tròn dễ dàng lừa người khác. Môi mỏng mảnh, coi bộ miệng lưỡi không đơn giản. Dáng người nhỏ nhắn hoạt bát. Điển hình là một mỹ nhân tinh ranh. Xem ra vị cô nương này là theo chân bọn áo đen mà đến.
“Ngươi cùng bọn họ có quan hệ?” Tề Vũ Đồng nhìn thoáng qua bốn tên áo đen, rồi lại liếc đến Nam Cung Dân mà hỏi. Nếu quả là hắn, thì ai cho hắn lá gan to đến như vậy? Dùng độc dược để tạo hiểu lầm? Kẻ này có thể là vương tôn quý tộc, hoặc…người có mưu đồ bất chính của Nam Việt Quốc.
“Ta? Không quan hệ” Nam Cung Dân buồn cười phe phẩy chiếc quạt. Nha đầu này nghĩ thế nào mà không phát hiện, bọn họ đến đây là ám sát hắn? Có ai ngốc đến nỗi sai thuộc hạ đi giết chính mình không? Trừ khi muốn diễn cho kẻ khác xem. Cơ hồ nàng cùng hắn không quen biết, chẳng lẽ hắn tự diễn cho hắn xem?
“Ngươi nói ta phải tin sao?” Có kẻ nào hãm hại người khác lại tự nhận? Tề Vũ Đồng nàng đây không phải ngốc, trừ khi gạt người khác, người khác không có cơ hội gạt nàng. Tuy nhìn hắn thế nào cũng không giống kẻ xấu, nhưng bản chất người xấu là kẻ luôn tỏ ra mình hoàn hảo.
“Ta không cần giải thích” Nam Cung Dân lại tiếp tục phẩy quạt, trong mắt lộ ra chút tươi cười. Nàng tự dưng từ đâu chạy đến, gán cho hắn cái tội vô căn cứ như vậy? Hay phía sau đã có chuyện xảy ra? Dù như thế đối với Tề Vũ Đồng một chút giận cũng không có.
“Ai sai các ngươi tới đây?” Ánh mắt lạnh lùng khi liếc nhìn bốn tên áo đen nãy giờ vẫn chưa hết kinh ngạc. Bọn chúng đến để ám sát hắn, vậy kẻ đứng phía sau giật dây chính là Thừa Tướng? Nam Cung Dân kéo nhẹ khóe môi, hắn chưa tính kế người, ngược lại bị người tính kế, đây là lần thứ hai. Sau này sẽ đem ra tính hết một lượt.
“Ngươi đến hỏi diêm vương.” Tên cầm đầu áo đen nhanh chóng phục hồi, vung kiếm hướng Nam Cung Dân mà ra tay. Nhiệm vụ của hắn chỉ cần khiến bọn người này chật vật một chút, thì kế hoạch kia mới dễ dàng thực hiện bước tiếp theo.
“Ngươi đánh ta?” Khốn kiếp, Tề Vũ Đồng nàng chỉ chen vào có hai câu, như thế nào lại ra tay đánh nàng? Hổ nằm ngủ nên cứ nghĩ mèo bệnh hả? Lòng lại thầm nghĩ, xem ra là hiểu lầm tên mặt trắng kia rồi. Thôi kệ, xem như giúp bọn họ đánh một tên coi như trả nợ. Suy nghĩ một chút lại thành ra suy nghĩ nhiều, dẫn đến…Tề Vũ Đồng mất cảnh giác.
Tên áo đen trong nhóm dự định tìm một người đánh bị thương thì sẽ an toàn rời đi. Nhưng ba tên kia hắn không có cơ hội hạ thủ,thấy Tề Vũ Đồng có chút thất thần, đành buộc lòng ra tay, chứ đánh một hồi hắn và ba người kia đều sẽ bỏ mạng.
“A” Bất ngờ bị công kích, cảm nhận được sự đau đớn trước ngực trái. Tề Vũ Đồng tức giận dùng thanh kiếm phi thẳng đến tên áo đen vừa rồi dùng ám khí đánh lén. Cùng với mất tư thế đứng, nàng ngã !
“Nha đầu” Nghe tiếng thét mềm mại chói tai, Nam Cung Dân quay lại, thấy tình hình Tề Vũ Đồng thì mất khống chế, đánh bật tên áo đen, một cước nhảy đến đỡ lấy cơ thể nàng sắp chạm đất, đồng thời chiếc quạt trong tay phi thẳng đến tên bỉ ổi hạ sát hắn.
Tên đó vừa rồi tránh thoát thanh kiếm của Tề Vũ Đồng, chưa kịp phòng thủ bị chiếc quạt Nam Cung Dân cắt sâu vào cuống họng, chết ngay tại chỗ. Ba tên kia trong tích tắc thoát đi. Coi như nhiệm vụ đã được hoàn thành.
Tề Vũ Đồng tức giận, dùng tay rút ám khí ra, Nam Cung Dân muốn cản lại đã chậm. Trước mắt thấy một dòng máu phóng thẳng ra, nàng rất không tình nguyện lẫm liệt mà ngất đi. Không phải nguyên nhân vì vết thương, mà từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên nàng thấy nhiều máu đến vậy, đầu không tự chủ bị choáng....Nàng ngất !
Hai tên thuộc hạ dự định đuổi theo lại bị Nam Cung Dân gọi lại. Hắn điểm huyệt đạo tiểu nha đầu trong lòng ngăn không cho máu chảy, lại tỉ mỉ xem xét vết thương, thấy không có độc mới an tâm ôm Tề Vũ Đồng đứng dậy rồi quay sang bảo một tên thuộc hạ tìm đại phu, nhanh chóng trở lại quán trọ của họ.
|
Oa oa, hí hí, tỷ hảo tốt nga. Chương này đọc hay, Tề Vũ Đông thật đáng yêu. Choáng vì lần đầu tiên thấy nhiều máu. Haha
|
*Chương 60: Chấp Nhận Nàng?
Lại nói về Tề Vũ Phong !
Suốt hai canh giờ tìm kiếm mà vẫn không có bất kì tin tức gì của muội muội hắn. Thầm nghĩ biết đâu nha đầu kia đã trở về? Nhìn sắc trời bắt đầu tối dần Hắn cấp tốc về quán trọ, mọi việc tới đó rồi tính. Cái đuôi cũng không hỏi bất cứ điều gì, im lặng đi theo sau.
Đến nơi, ngay phút thưa hỏi thì tình cảnh sau đó khiến Tề Vũ Phong khóc không ra nước mắt.Tại sao ư? Tại vì hắn nhanh chóng bị đá ra phía sau, mọi người tập hợp bao quanh Tố Đình. Có kẻ nghi hoặc, người thì sắp rơi nước mắt, thậm chí có kẻ muốn lập tức ba quỳ chín lại đối với Lão Thiên cảm tạ. Bởi vì…Cuối cùng chủ nhân bọn họ cũng bị người câu dẫn thành công >”<
“Tiểu Dương bái kiến nữ chủ nhân” Người quỳ là Tiểu Dương Tử, thái giám thân cận của Tề Vũ Phong. Nhìn Tố Đình trước mắt cảm động đến rơi lệ. Để theo đuổi được chủ nhân của hắn thì có bao nhiêu vất vả a? Trong lòng liền dâng lên một cảm giác thần tượng cùng sùng bái. Nữ chủ nhân,người quả nhiên lợi hại =”=
Tề Vũ Phong khóe môi co giật mãnh liệt. Cái gì mà nữ chủ nhân? Hắn nhận thức từ khi nào đến hắn cũng chẳng nhớ? Mà bọn họ rõ ràng đến vậy? Lại nhìn đến Tố Đình sảng khoái hưởng thụ ba từ đó khiến lời muốn phản bác lập tức không nỡ đẩy người từ trên cao xuống. Hắn đành im lặng !
“Đa lễ đa lễ. Về sau là người một nhà, không nên khách khí” Tố Đình cười tới không thể khép miệng. Đây là gì a? Là chứng thực nàng có khả năng tốt để sắm vai trò thê tử của Tề Vũ Phong. Thật chất nàng biết rõ thân thế hắn, nhưng yêu hắn, nàng không hề đem cái địa vị kia đặt trọng tâm. Nàng yêu là sự rung động, từ lúc gặp hắn trong giấc mơ. Giấc mơ duyên thiên định !
Lần này Tề Vũ Phong có một loại cảm giác muốn tự sát. Cái này gọi là kẻ hát người xướng, chơi trò đánh phủ đầu, không cho hắn cơ hội trở mình. Nhưng không biết vì sao, tận sâu trong lòng, hắn không có bất kì bài xích nào đối với Tố Đình, đó chẳng phải là mâu thuẫn hay sao?
Ngồi xuống ghế, tâm tư quay sang lo lắng cho Tề Vũ Đồng, bất chợt tiếng xé gió phát ra. Tề Vũ Phong dùng hai ngón tay trỏ và giữa bắt được phi tiêu. Thấy mọi người muốn đuổi theo hắn lại ra hiệu ngăn lại. Người kia thân thủ không tệ, chẳng muốn lộ diện vậy hắn không thể bắt buộc được.
Đọc xong mảnh giấy, tâm tình thoáng chút thay đổi. Trong thư viết Tề Vũ Đồng trên đường trở về gặp ít rắc rối. Nhưng không có bất kì nguy hiểm gì xảy ra, bảo hãy yên tâm, 'hắn' đang trông chừng rất cẩn thận. Điều làm Tề Vũ Phong an tâm chính là thân phận của người đưa thư, 'hắn' không ai khác là Hàn Khiết Luân.
Bọn thuộc hạ thấy chủ nhân không có gì bất ổn, ngược lại thần thái trở nên tốt, cũng không hỏi đến chuyện gì xảy ra, tiếp tục bao quanh Tố Đình. Nếu có ai hỏi chuyện quan trọng nhất lúc này là gì, thì bọn họ không cần suy nghĩ sẽ đáp ‘chiếu cố hoàng hậu tương lai’ mà lời này nếu để Tề Vũ Phong nghe, thì có bao nhiêu tủi thân?
“Phu quân…dùng trà.” Tố Đình vẫn luôn quan sát Tề Vũ Phong, thấy hắn thả lỏng người, mày không cau lại thì thở ra một hơi. Tâm trạng hắn lo lắng nàng cũng chẳng mấy vui. Nhanh chóng rót tách trà đưa tới, ánh mắt mong đợi nhìn, như muốn nói ‘thiếp ngoan không, khen thiếp đi?'
“Cảm ơn” Tề Vũ Phong rất muốn nói không cần, nhưng khi nhìn thấy ánh chó nhỏ mong đợi, hắn thực không nỡ từ chối. Ngoài cách nhận lấy thì biết làm như thế nào? Việc này đối với hắn là bất đắc dĩ, nhưng đối với thuộc hạ chính là chủ nhân ngầm thừa nhận địa vị của Tố Đình cô nương. Nếu để hắn biết được suy nghĩ này, chắc chắn sẽ không uống nổi chén trà đâu.
“Chủ nhân, tiểu thư?” Sau một hồi vì quá vui nên quên mất việc quan trọng, Tiểu Dương Tử lúc này mới nhớ chuyện công chúa ra ngoài, mà từ lúc chủ nhân trở về, chưa hề đề cập tới, không lẽ đã xảy ra chuyện gì? Mà bọn họ nãy giờ vô tâm, có bị trách phạt hay không? Lo lắng a.
“Tạm thời muội ấy ở chỗ người bạn” Tề Vũ Phong chỉ có thể nói như vậy. Dù lo lắng, nhưng hắn tin chỉ có muội muội hắn lừa gạt người khác, không có cơ hội bị người khác lừa, vậy có nên khen nàng đủ xảo huyệt? Tiếc rằng ưu điểm cũng chính là khuyết điểm. Bản tính hay đa nghi của Tề Vũ Đồng luôn mang cho hắn những rắc rối đau đầu >”<
“Phu quân, vậy chúng ta về bái kiến song thân đi” Chỉ nhận được hai từ “Cảm Ơn’ của Tề Vũ Phong khiến Tố Đình cảm thấy bất mãn. Ít ra cũng nên khen nàng một chút chứ? Không hài lòng, tiến đến nàng ôm chặt cánh tay rắn chắc, không tin hắn lại bỏ mặt nàng như vậy. Nhưng tâm tư vào câu nói kia rõ ràng mang theo hai mục đích.
Thứ nhất, có thể nghĩ nàng đơn thuần chỉ là một nữ tử, đối với Tề Vũ Phong không có bất cứ hiểu biết nào.Thứ hai là trọng tâm, muốn thử xem, cảm giác của hắn đối với nàng có chút nào bài xích. Nếu không thì tâm tình nàng cao hứng, sẽ tiếp tục đeo bám. Nếu có? Cũng mặc kệ, nàng quyết định càng đeo bám hơn. Như vậy chẳng phải cũng như không? =”=
“Không gấp, nàng…….” Chưa nói hết câu ‘nàng đừng vội’ , Tề Vũ Phong đã bắt gặp ánh mắt ngập nước của Tố Đình, như đang tố cáo, hắn là kẻ gian ác, bắt nạt vị cô nương yếu ớt. Một chút cứng rắn cuối cùng cũng dùng hết, hắn chỉ biết lắc đầu thở dài đứng dậy, bàn tay nâng gương mặt nhỏ bé nói “Đợi ta giải quyết mọi chuyện trước, được không?”
Hết cách ! Ai bảo hắn là người dễ 'mềm lòng' trước nước mắt chứ? Nhưng đó không phải lí do, mà là cảm giác không muốn nàng vì bất cứ điều gì làm rơi lệ, cũng như chính hắn sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu, chỉ cần môi nàng nở nụ cười thay cho giọt nước mắt.
“Thật không? Phu quân thật tốt!” Trạng thái Tố Đình chỉ vì câu nói hết sức nhu tình kia đã xoay 180 độ.Nàng cười rạng rỡ ôm chặt vòng eo rắn chắc của Tề Vũ Phong. Giờ phút này nếu có ai để ý sẽ thấy, ánh mắt gian xảo kia có biết bao đắc ý? Biết bao hài lòng? Nhưng quan trọng nhất chính là…Hắn đã chấp nàng?
|
Dạo này tỷ đã năng suất hơn
|
*Chương 61: Đau !
Về đêm !
Mọi thứ xung quanh rất tĩnh mịch.
Ở hiện đại, vào ban đêm còn náo nhiệt hơn ban ngày, đèn đường sáng rực. Thời cổ đại? Ánh sáng leo lét tỏa ra từ những chiếc nến mờ ảo. Cảnh tượng này nếu được dàn dựng để đóng phim kinh dị thì có gì bằng?
Khụ khụ, tác giả hơi lạc đề tí quay trở về vấn đề cần đem ra mổ xẻ nhá ^_^
Nam Cung Dân ngồi bên cạnh giường bất động thinh sắc. Hắn là đang nhìn nữ tử nhắm nghiền đôi mắt từ lúc chập tối đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Chẳng phải hắn đã xem xét rất kĩ, kể cả đại phu cũng bảo không có gì nghiêm trọng, vì sao đến giờ còn chưa tỉnh?
“Nha đầu, bao giờ mới chịu tỉnh?” Vẫn thái độ lẳng lặng ngồi chờ, Nam Cung Dân nhẹ giọng mở miệng thì thầm. Gương mặt Tề Vũ Đồng lúc ngất đi trắng bạch dọa hắn một trận, lúc này nhìn thấy nàng ngủ say đến vậy, bàn tay không tự chủ đưa lên. Khẽ vuốt má!
“Tránh ra” Tề Vũ Đồng có một tật xấu, rất ghét khi ngủ có kẻ làm phiền. Cảm giác trên mặt nhồn nhột, cứ nghĩ con muỗi nào đó ngang ngược phá phách. Lần đầu nên sẽ không quá đáng, nàng đưa tay xua đuổi, gạt ngay ‘con muỗi’ kia ra. Tiếp tục xoay người…ngủ tiếp >”<
“ Nha đầu?” Thấy hành động của Tề Vũ Đồng, Nam Cung Dân không để ý, cứ nghĩ là nằm mộng, nên hắn nắm lấy bả vai nàng lay lay, gọi nàng thức dậy. Bị ngất mà còn hơi sức quát và gạt tay, xem ra nàng thực sự không vấn đề gì rồi. Nhưng trong giấc mộng kia, kẻ nào lại chọc phá khiến nàng không vui? ( là con muỗi =)))
“Khốn kiếp, dám phá giấc ngủ bổn cô nương?” Thật quá đáng, con muỗi không biết điều kia ngang nhiên lần nữa không cho nàng ngủ? Tư thế đang quay mặt vào trong, Tề Vũ Đồng bật ngồi dậy, tung chiếc chăn lên mình ‘con muỗi’ . Đánh ! Ra sức đánh, đánh cho ngươi tan xương nát thịt =))))
Tuy thân thủ cao, nhưng giờ phút này Nam Cung Dân đối với Tề Vũ Đồng là không chút phòng bị, bất ngờ trở tay không kịp, bị tấm chăn kia phủ lên. Hắn có thể ra tay phản kháng ngay lập tức, nhưng lại sợ làm nha đầu kia chạm tới vết thương, nên đành ngồi yên một chỗ để nàng chút giận. Hắn…đáng thương mà =.=
Đang đánh cho hoa rơi nước chảy, Tề Vũ Đồng mới cảm thấy không đúng, muỗi…Tại sao lớn đến như vậy a? Chẳng lẽ Tiểu Dương Tử lại bị nàng bắt nạt? Cảm giác tội lỗi khi nhìn đến thân người co rúm trong chăn. Nàng không cố ý chút nào, đây chỉ là tai nạn ngoài tầm kiểm soát, với nàng không liên quan >.<
“Tiểu Dương, không liên quan đến ta, đừng giận ha” Từ đánh khí thế đổi lại ôm ấp xoa dịu,Tề Vũ Đồng rất bỉ ổi phủ nhận hết sự nỗ lực công phu vồ muỗi của mình. Cảm thấy người nọ không khóc thét hay có bất kì hành động gì. Cứ tưởng là đang giận hờn nàng, rất biết điều nàng giúp lấy chăn ra.
“Ngươi là ai?” Tề Vũ Đồng bất ngờ bị dọa suýt té ngửa nhảy ra xa. Như thế nào nàng lại ở chung phòng với nam nhân lạ mặt này? Trợn mắt nhìn người nọ, trên gương mặt xinh đẹp bị đánh đốm xanh đốm đỏ. Tề Vũ Đồng thầm mắng, trời…ai tàn nhẫn ra tay bá đạo như vậy? Kẻ đó nhất định không phổi không tim mà >”<
“Ai là Tiểu Dương ?” Nam Cung Dân mặt không chút cảm xúc từng bước tiến đến gần Tề Vũ Đồng. Những vết thương trên mặt không làm hắn đau bằng giây phút nàng gọi tên người khác thân mật đến như vậy. Tiểu Dương? Nghe ra nhất định là một nam nhân, mà tiểu nha đầu này tiếc thương, ôm ấp đến như vậy?
“Là…là tiểu đệ của ta” Tuy sợ hãi trước khí thế bức người của Nam Cung Dân, nhưng Tề Vũ Đồng nàng là ai? Nếu nói cho hắn người kia là thái giám trong cung thì thân phận nàng có khi bị dòm ngó đến. Tiểu Dương Tử, ngươi được làm đệ đệ công chúa, xem như bù đắp những ngày qua bị nàng bắt nạt đi. Nghĩ vậy,một chút áy náy với tiểu thái giám kia cũng bị Tề Vũ Đồng phủ sạch.
“Thực Sự?” Nghe được đáp án, thoáng chút gương mặt Nam Cung Dân cũng dãn ra. Vừa rồi trái tim hắn co thắt bị treo lên, giờ cũng an toàn mà hạ cánh. Bàn tay to lớn nâng gương mặt nhỏ nhắn của Tề Vũ Đồng. Thấy nàng sợ đến như vậy hắn cảm thấy đau lòng “Đừng sợ, ta không hại nàng”
‘Cái rắm, có ma mới tin ngươi’ Nhưng lời này Tề Vũ Đồng không dám dùng miệng để nói, chỉ có thể ở trong lòng mắng. Thầm đem mười tám đời tổ tông Nam Cung Dân ân cần hỏi thăm nhiệt tình. Khí thế vừa rồi không phải dọa nàng, chẳng lẽ dọa cô hồn cắt đản phương xa?
Trong lòng thì cũng chỉ là trong lòng, miệng nàng vô cùng giả dối cười trừ không dám phản bác. Nếu làm hắn tức giận biết đâu hạ sát nàng thì sao? Nàng đâu có ngu đến mức đem bản thân vào nơi nguy hiểm? Nghĩ vậy, nàng nhìn Nam Cung Dân phất tay cười, chỉ là....
“Không…A..a” Dự định đưa tay bảo không sao, cảm xúc từ vết thương đưa tới khiến Tề Vũ Đồng đau ra nước mắt. Cái quái gì đây? Nhớ lại hình ảnh cuối cùng trước khi ngất làm Tề Vũ Đồng tức giận, tên khốn kiếp, dám chơi trò đánh lén? Nhưng chẳng phải vừa rồi cử động mãnh liệt đánh muỗi, không có đau, bây giờ vì sao lại đau?
“Nha đầu, nàng có sao không?” Thấy mặt Tề Vũ Đồng trắng bệch, lần nữa dọa Nam Cung Dân một trận. Ôm lấy nàng chạy đến đặt ngay xuống giường, không nói hai lời, kéo áo ngoài xuống xem vết thương. Vải trắng đã bị nhiễm một tầng máu, cho thấy vết thương bị động.
Vì đầu mũi phi tiêu có cạnh, nên khi Tề Vũ Đồng nhổ ra bị rách một đường, hắn phải dùng thuốc tê thay đại phu khâu lại. Hiện tại thuốc tê hết tác dụng, mà khi nãy nàng ra tay đánh mạnh như vậy, ảnh hưởng đến vết thương, bị đau ra máu là không thể nghi ngờ.
“Đau quá, Ô ô đau quá” Cơn đau khiến Tề Vũ Đồng quên đi tình cảnh hiện tại, nhắm mắt nhắm mũi mà khóc. Chẳng dám cúi đầu nhìn xuống vết thương, chỉ biết tùy người bên cạnh xử lí. Nàng sợ máu mà =.=
Dường như rất thành thục, Nam Cung Dân thoáng chốc đã mở vải trắng, nhìn vết thương hắn khâu, không bị hành động đánh người mà rách thì yên tâm. Lấy vải sạch thấm nước ấm, lau khô máu, rồi từ từ băng bó lại bằng vải sạch khác.
Lại hỏi vết thương vì sao là hắn khâu mà không phải đại phu ư? Vì…hắn không muốn bất kì ai nhìn thấy da thịt tiểu nha đầu kia, nên hi sinh bản thân để làm việc >”<
“Ổn rồi, đừng khóc.” Nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai mảnh khảnh, Nam Cung Dân giúp Tề Vũ Đồng xoa dịu vết thương. Trong lòng thầm nhận định nàng là nữ nhân cả cuộc đời này hắn phải bảo vệ, không để bất kì ai có thể tổn hại nàng.
|