Cướp em từ thần chết
|
|
Tiểu thuyết "Cướp Em Từ Thần Chết" Chương 1: Chạm Mặt
Trời đã vào thu, từng cơn gió heo may thổi đem cái se lạnh bất ngờ phả vào từng hàng cây, từng góc phố trên mảnh đất dải chữ S tươi đẹp này.Gió thu không quá lạnh đến nỗi cắt da cắt thịt nhưng cũng đủ "mơn trớn" để khiến con người ta nhận ra chính là thu, nhận ra bước chân nàng thu đã đến gần.Thu đến không quá vội vã, ồn ào mà thầm lặng, nhẹ nhàng, đi sâu vào lòng người qua từng ánh nhìn,hơi thở.Dưới mặt hồ, từng làn sóng xanh biếc gợn lăn tăn, đẩy trôi bao ngày tháng hè oi nồng, hối hả.Những bóng cây cổ thụ già cỗi cũng nghiêng mình đón chào nàng thu, trút đi từng chiếc lá khô về với cội nguồn của nó. Đâu đây còn có tiếng những chú chim chuyền cành, hót ríu rít như trao nhau bao lời yêu thương trên nền trời cao xanh thẳm... Tất cả dường như đã tạo nên một bức tranh thu tuyệt đẹp trên mảnh đất Việt Nam nói chung cũng như Hà Thành nói riêng.
Ngồi xuống ghế đá,vươn mình như ôm trọn cái mảnh đất này trong tay, Thiên Bảo hít hà, tận hưởng thứ không khí mùa thu nơi quê hương mà bao năm anh xa cách, nhung nhớ.Năm 18 tuổi, Thiên Bảo theo bố của mình sang Mĩ du học cũng như định cư. Một phần anh sang đó là bởi nghe lời bố, ông muốn anh tiếp tục học rồi sau này về quản lí công ty nhà đất của ông.Phần còn lại, Thiên Bảo muốn rời xa nơi này, nói đúng hơn là anh muốn chạy trốn khỏi đây, nơi đã làm trái tim anh gào khóc, đau đớn vì mối tình phản bội.
Giờ đây trở về với đất mẹ, mặc dù trái tim đã thôi rỉ máu từ lâu nhưng những vết sẹo vẫn hằn lên cùng với bao kỉ niệm về người con gái ấy trong lòng Thiên Bảo. Anh biết và anh không cho phép mình nhớ nhung, hoài niệm về những kỉ niệm tình yêu xa xỉ ấy nhưng sao khó quá. Dường như, sau bao năm nguội lạnh, chôn vùi sâu thẳm trong tận cùng của trái tim, hình bóng của người con gái ấy vẫn hiện hữu, cho dù Thiên Bảo muốn quên cũng không thể quên ngay được!
Anh khẽ lắc đầu, tiếp tục hướng mắt mình ra phía xa, cảm nhận sự đổi mới của cuộc sống sau quãng thời gian xa cách bấy lâu của mình.
_Mùa thu Hà Nội vẫn đẹp như xưa! - Thiên Bảo khẽ mỉm cười.
Đang tận hưởng chút hương vị của mùa thu, chợt điện thoại của Thiên Bảo reo lên. _Nghe này bạn - Thiên Bảo vui vẻ trả lời _Ê thằng khỉ gió! Mày về nước khi nào mà không báo cho bạn bè biết vậy? Đừng nói với tao là mày quên bạn bè, anh em vào sinh ra tử rồi đấy nhá! - Một giọng nam cất lên từ đầu dây bên kia trách móc. _Thay mặt toàn thế giới, thay mặt gia đình và đặc biệt thay mặt Thiên Bảo của "quá khử" xin lỗi các bạn! - Thiên Bảo pha trò _Ôi ông bạn quý hóa của tôi! Đừng giở giọng văn với tôi nữa! Về ngay nhà tao đi, anh em bạn bè đang ngồi sẵn bàn nhậu chờ mày đấy! Không về mau chúng tao "thịt".Cho mày 15 phút, bắt đầu tính giờ... - Yes sir!
Thiên Bảo cúp máy, anh lắc đầu cười Minh Duy - thằng bạn chí cốt của mình. Mà Minh Duy nói cũng đúng! Từ khi trở về Việt Nam, Thiên Bảo chưa báo cũng như chưa hề gặp bất kì người bạn cũ 12A của mình. Anh không nghĩ bạn bè còn nhớ đến anh, càng không nghĩ những người bạn tốt ấy lại mong đợi anh trở về từng ngày! Nghĩ vậy, Thiên Bảo cảm thấy ấm lòng, hạnh phúc lạ kì. Anh thật may mắn khi có được những người bạn tốt như vậy! Mặc dù con đường tình duyên không được suôn sẻ cho lắm nhưng ông trời cũng không quá bất công với anh khi đưa những người bạn tốt đến với cuộc sống của mình!
Thiên Bảo đứng dậy định bắt taxi về nhà Minh Duy thì từ phía xa ( cách khoảng 60 mét ) nơi gánh hàng rong, anh nhìn thấy cảnh tượng thật không vui vẻ chút nào: một cô gái đội mũ chụp kín đầu trông có vẻ bụi đời đang quan sát "ví tiền" một nam thanh niên ngoại quốc.Người nam thanh niên ấy đang rút vỉ trả tiền bà bán hàng dong mà không hề hay biết mình đã lọt vào tầm ngắm trở thành nạn nhân của cô gái trẻ kia.Thiên Bảo quan sát kĩ, đây không phải lần đầu anh bắt gặp cảnh tượng này bởi bên Mĩ cũng như ở Việt Nam "móc túi" đã trở thành một nghề quen thuộc của dân bụi đời. Ánh mắt anh tiếp tục quan sát, chợt anh bất ngờ khi nhìn được toàn diện khuôn mặt nam thanh niên kia. Chẳng phải là đối thủ đã thắng anh ở giải đấu võ quốc tế UFC năm ngoái sao! Thiên Bảo lấy lạnh bình tĩnh, anh lắc đầu nhìn cô gái. Giả sử nếu như cô lấy được thành công chiếc ví kia thì không sao nhưng ngược lại nếu bị phát hiện thì cô sẽ ra sao đây? Thật không dám nghĩ nữa! Thiên Bảo tiếp tục quan sát, dường như cô gái kia đã hành động. Cô lách mình tiến về phía nam thanh niên, bàn tay linh hoạt đưa tay ra sau túi của nam thanh niên ngoại quốc. Cô nhếch môi cười như thể xót thương cho "con mồi" kia. Nụ cười ấy tắt đi nhanh chóng nhưng cũng đủ lọt vào cái nhìn của một người. Chợt: "Bộp.p.p..." _Em đây rồi! Chạy lung tung làm anh tìm khổ quá. Mình về nhà thôi em! - Thiên Bảo cười nói. Thiên Bảo không hiểu sao mình lại làm vậy, có vẻ như chính nụ cười nhếch đầy sự bất cần kia của cô gái đã khiến anh gợi nhớ ra một điều gì đó để mà chạy lên nắm lấy tay cô gái trước khi cô hành động. Bị nắm tay bất ngờ như vậy, cô gái thoáng ngạc nhiên: _Ơ??? _Ơ gì? - Thiên Bảo nói rồi quay sang phía người thanh niên kia: _Excuse me, she is my lover. We have to go now! Good bye. ( Tôi xin lỗi vì sự làm phiền này, cô ấy là người yêu của tôi và chúng tôi phải đi ngay bây giờ. Tạm biệt anh! ) Dường như người thanh niên kia cũng đã nhận ra Thiên Bảo nên cũng chỉ nhún vai, đưa tay làm dấu hiệu "Ok" rồi bỏ đi. Thiên Bảo kéo tay cô gái đi, được một đoạn cô gái bỗng giựt tay lại, lườm anh như một nhảy vào đánh, cô quát: _Anh làm cái gì vậy? Tôi có quen biết với anh sao? Khác hẳn vẻ mặt tươi cười vừa rồi, Thiên Bảo lạnh lùng kiệm lời: _Không! _Vậy sao anh lại nói linh tinh với tên Tây kia rồi kéo tôi ra đây làm gì? Có biết tôi suýt móc... Cô gái ý thức được những gì không nên nói, toan tính bước đi. _Suýt móc túi được của tên kia? - Thiên Bảo cười khinh bỉ _Tôi làm gì kệ tôi! - Bị nói trúng tim đen, cô gái quay đầu lại nhìn người con trai đứng trước mặt _Cô có biết người vừa rồi là quán quân võ thuật thế giới UFC? _UFB hay UFC tôi không cần biết! Anh quan tâm tôi làm cái gì? Nghe cô gái nói, Thiên Bảo thoáng ngại ngùng! Tại sao anh lại quan tâm cô gái bụi trần kia chứ? Cố tìm cho mình một lý do nhưng không thể! Anh vô tình nhìn vào đôi mắt khuất sau chiếc mũ lưỡi trai kia, sao mà anh cảm thấy quen thuộc quá. _Bởi cô giống một người! Người mà tôi chưa kịp nhớ ra... Nhìn cô gái, Thiên Bảo tiếp tục: _Này cô... Thiên Bảo chưa kịp nói thì người con gái đứng trước mặt anh rút điện thoại ra nghe, ra dấu cho anh im lặng _Alo...Chuyện gì? _............... _Đã bảo đừng gọi tao bằng Hải Băng nữa mà! Tao là Jây,hãy gọi tao như vậy nếu mày chưa muốn chết! _.............. _Ừ, bảo chúng nó đợi ở chỗ cũ, tao về ngay đây. Người con gái có cái tên Hải Băng, à không, tên Jây ( tác giả chưa muốn chết ) kia cúp máy, khuôn mặt cô hơi cau lại nhưng bị chiếc mũ lưỡi trai che khuất! _Cô có thể bỏ mũ ra được không? - Thiên Bảo nhìn Jây yêu cầu _Tại sao tôi lại phải làm vậy? - Jây cười nhếch Thiên Bảo không nói gì, toán tính bỏ đi thì Jây cất tiếng: _Coi như trả ơn anh vậy! Nói rồi cô kéo chiếc mũ xuống, khẽ lắc đầu cho mái tóc bị cột trên cao buông xuống. Giờ đây Jây hiện lên tựa như một thiên thần, là một thiên thần bụi trần đầy mạnh mẽ và sự bất cần. Khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, đôi mắt đen đượm buồn bởi cuộc sống nghiệt ngã nơi giang hồ. Chiếc mũi cao thanh tú cùng mái tóc màu nâu sữa ngang vang càng tôn thêm vẻ đẹp của cô. Đâu ai có thể nghĩ rằng, người con gái đẹp này lại đi bươn trải giang hồ, ngày ngày sống bằng nghề móc túi,... Rất nhanh ngay sau đó, Jây lại đội mũ lên, che đi nửa khuôn mặt, nụ cười nhếch lại xuất hiện: _Hết nợ! Tạm biệt. Nói xong, cô quay đầu bước đi, chỉ ít giây sau, bóng dáng cô khuất dần trong dòng xe cộ tấp lập. Thiên Bảo đứng nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy, kí ức anh hiện lên một bóng hình quen thuộc. Phải, hình ảnh ấy thân quen lắm nhưng lâu lắm rồi khiến anh không thể nhớ ra. Tiếp tục hướng mắt nhìn bóng dáng nhỏ ẩn hiện giữa dòng người hối hả, Thiên Bảo mỉm cười, nói trong im lặng: _Hải Băng à! Anh sẽ nhớ ra em! ( Tên này to gan, dám nói tên của chị Hải Băng. Ấy chết nhầm chị Jây ) Bỗng nhạc chuông Iphone cất lên, Thiên Bảo rút máy ra nghe: _Tao cho mày 15 phút mà mày biết đã bao nhiêu phút rồi không? - Minh Duy trách móc _Tao đang về đây rồi. Khổ lắm! Thiên Bảo cúp máy, từ từ bắt taxi đi đến nhà Minh Duy. Trên đoạn đường, Thiên Bảo xúc động ngắm nhìn lại Hà Nội, ngắm nhìn lại từng hàng cây, con phố - nơi đã từng quá đỗi quen thuộc với anh, nơi đã từng khiến anh yêu vô cùng! Hà Nội vẫn vậy, vẫn ồn ào, náo nhiệt, vẫn xô bồ, hối hả, bước tiến trên con đường hiện đại hóa của đất nước. Ba năm dời xa quê hương, Thiên Bảo nhớ biết bao cái đất Hà Thành này - nơi anh đặt ngòi bút đầu tiên trên trang truyện đầu đời, nơi rèn anh những thế võ karate để bước vào đời, để giành vinh quang cho đất mẹ nơi nước bạn. Hơn thế, chính nơi này đã cho anh những người bạn tốt để rồi giờ đây, sau ba năm trở về nước, những người bạn ấy vẫn trông chờ, quan tâm anh như ruột thịt. Đặc biệt, Hà Nội này cũng dạy anh biết bao điều về rung động đầu đời, cho anh hưởng những tháng ngày yêu thương ngọt ngào của thứ tình yêu xa xỉ, nhưng rồi cũng để lại vết sẹo lòng trong tim anh, khiến trái tim ấy trai sạn hơn khi nếm trải vị đắng cay của mối tình đầu. Mỉm cười chua xót, Thiên Bảo bước xuống xe. Căn biệt thự của thiếu gia Minh Duy hiện ra trước mắt, Thiên Bảo bấm chuông. Cô người làm chạy tới mở cổng, vui vẻ nhận ra anh: _Mời cậu Thiên Bảo vào! Cậu chủ cùng các bạn đang chờ cậu sẵn trong nhà rồi đấy! _Cô cứ gọi cháu là Bảo như trước được rồi, chứ thêm từ 'cậu' nữa là cháu buồn đấy nhé! - Thiên Bảo mỉm cười nói với cô giúp việc _Cháu vẫn như xưa chẳng thay đổi chút nào.Có chăng thì đẹp trai hơn, chững chạc hơn rồi đấy! _Cô quá khen rồi ạ! Thôi cháu xin phép cô vào trong ạ. - Thiên Bảo lễ phép _Ừ, cháu vào đi. Nói rồi, Thiên Bảo bước vào tìm những người bạn "quý hóa". Vừa bước vào phòng khách, anh suýt đứng tim: _Hù... ù... ù... - Minh Duy nhảy bộp ra đập vai Thiên Bảo Tiếp theo sau đó là một giọng nam và một giọng nữ cất lên: _Chào mừng bạn yêu đã trở về sau ba năm "trốn" bạn bè! Vỗ tay... _Mai Ngọc, Đại Hoàng, Minh Duy cảm ơn tụi bay đã nhớ tới thằng bạn này! _Thôi, anh em vào quây quần nhậu nói chuyện thui, chứ đứng ngoài này mãi à! - Người con trai tên Đại Hoàng lên tiến Ngay sau đó, người con gái tên Mai Ngọc cũng lên tiếng, chạy đến kéo Thiên Bảo: _Chén thôi! Lần này không thể tha cho bạn yêu được! Thiên Bảo lắc đầu rồi cũng bước theo ba người bạn thân vào nhà ăn. Giới thiệu thêm nhân vật: Phan Minh Duy ( 21 tuổi ) Là bạn thân nhất của Thiên Bảo, là bạn trai của Mai Ngọc Cao 1m78 đẹp trai, cuốn hút bởi thân hình lực lưỡng, làm không ít em phải "thèm khát" bu vây, giỏi võ như Thiên Bảo Tính cách: vui vẻ, hòa đồng, tốt với mọi người. Ghét nhất những ai đụng chạm tới bạn bè của mình, sẵn sàng đổ máu để bảo vệ những người bạn thân Nguyễn Đại Hoàng ( 21 tuổi ) Là một trong ba bạn thân của Thiên Bảo. Cao 1m80, ngoại hình handsome, cũng Minh Duy, anh làm không ít các em điên đảo, giỏi võ như Thiên Bảo Tính cách khó đoán, nhìn chung tốt với bạn bè Vũ Mai Ngọc ( 21 tuổi ) Là người yêu cũng như vợ sắp cưới của Minh Duy, một trong ba bạn thân của Thiên Bảo. Đặc biệt, còn là chị kết nghĩa của Hải Băng ( Jây ) Ngoại hình xinh xắn, mái tóc xoăn vàng kèm theo nước da trắng hồng càng tôn thêm vẻ đẹp của cô. Tính cách: vui vẻ, tốt bụng, quan tâm tới bạn bè, người thân, ghét nhất là lừa dối, cũng khá giỏi võ *Cả ba người đề giỏi võ bởi vì cùng học chung khóa học võ với nhau nhé! Hết Chương 1
|
Tiểu thuyết "Cướp Em Từ Thần Chết" Chương 2: Hội Ngộ Thiên Bảo ngồi vào bàn, nâng chén với ba người bạn. _Đã lâu lắm rồi anh em ta không được ngồi quây quần như thế này nhỉ? - Minh Duy lên tiếng _Chính xác là 3 năm 2 tháng 18 ngày rồi! - Mai Ngọc quay sang lườm Thiên Bảo _Xin lỗi mọi người! Thằng bạn đểu này lại khiến các bạn phiền lòng rồi! - Thiên Bảo cười đáp, rồi tiếp tục: _Mà ba năm tao đi, chúng mày thế nào? Có nhớ tao không? Nhìn tụi bay bây giờ "nhớn" hết rồi mà anh suýt không nhận ra! Nghe Thiên Bảo nói xong, ba cặp mắt từ "trìu mến" đột ngột chuyển chuyển sang hình viên đạn hướng vào anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Mai Ngọc ngồi cạnh Thiên Bảo, giơ nắm đấm trao trọn vào eo bạn yêu, rồi giận dữ nói: _Đi ba năm không liên lạc gì tao tưởng mày chết bên đó rồi chứ! Có biết lúc mày đi không một lời từ biệt tụi này buồn, thất vọng thế nào không hả? Mai Ngọc tiếp tục giơ tay, toan định đấm Thiên Bảo thì Minh Duy lên tiếng: _Thôi nào vợ yêu! Nó mới trở về vợ tha cho nó, để nó tịnh dưỡng xong, anh em chúng ta tính từng món nợ trong cả ba năm luôn! _Ai là vợ của mày chứ? - Mai Ngọc giơ nắm đấm chĩa vào Minh Duy dọa. _Vợ??? - Thiên Bảo ngạc nhiên nhìn Minh Duy và Mai Ngọc Thấy bạn thân của mình tròn xoe mắt ngạc nhiên, Minh Duy hả hê, ngẩng đầu huýt sao mà không giải thích gì thêm. Thấy thái độ của Minh Duy và Thiên Bảo như vậy, Mai Ngọc đỏ mặt ngại ngùng, cô cúi gằm không nói gì nhưng trong lòng thầm nhủ sẽ "chăm sóc ông chồng quý hóa" của mình. Đại Hoàng ngồi im lặng, bấy giờ mới lên tiếng: _Sớm muộn gì thẳng Bảo nó cũng biết. Hai cô cậu còn ngại gì chứ! Không muốn cho thằng Bảo ăn cưới sao? Nói rồi, Đại Hoàng quay sang Thiên Bảo giải thích: _Hai đứa nó sắp cưới nhau rồi đấy ông bạn! Bất ngờ lắm đúng không? Nghe xong, Thiên Bảo tròn xoe mắt, bất ngờ và ngạc nhiên giờ đây chính là hai cảm xúc chính xen lẫn trong anh. Quay về phía Minh Duy, Thiên Bảo tò mò: _Tao tưởng chúng mày ghét nhau lắm mà! Ba năm trước còn cạch mặt nhau, coi nhau như không khí vậy mà bây giờ lại... Đúng thật là "oan gia ngõ hẹp","ghét của nào trời trao của đấy"! Minh Duy nghe bạn thân nói xong, giọng ngây thơ: _Đẹp trai cũng là cái tội Bảo ạ! Đúng không vợ? Minh Duy vừa dứt câu đã lĩnh trọn cú đấm của "vợ tương lai" của mình: _Vậy mới đúng "chồng yêu" ạ! Minh Duy ôm mặt hối hận vì những câu nói của mình. Anh biết vợ tương lai của mình không phải là dạng dễ chơi, đụng vào có khi sống không bằng chết. Nhưng nghĩ một đằng cái miệng anh lại làm một nẻo, đặc biệt anh lại có "tiền sử" với Mai Ngọc từ trước nên khó mà tránh được sự "chăm sóc nhiệt tình" của vợ sau này! Ngẩng mặt lên, cố gượng một nụ cười dễ thương nhất, Minh Duy hỏi Thiên Bảo: _Đám cưới của tụi tao mày tới dự chứ? _Bao giờ? - Thiên Bảo nhấm ly rượu hỏi _Tháng sau! Còn khoảng 20 ngày nữa thôi! _Vậy thì được! Phải xem cô cậu cưới xong thì tôi mới an lòng đi được chứ! - Thiên Bảo cười, nụ cười chất chứa bao ưu phiền Như nhìn thấy được lòng bạn, Đại Hoàng lên tiếng: _Mày về nước thi đấu à? Tao thấy mấy ngày nay trên báo chí truyền hình đang rầm rộ giải đấu quốc gia, có cả quán quân UFC kì trước tham gia. _Ừ! Đầu tuần sau giải đấu bắt đầu! - Thiên Bảo đáp _Oa...Thần tượng bạn Thiên Bảo rồi đó! Phải cố gắng chiến thắng đấy không tụi này lại "thịtttttt..." - Cặp đôi Duy - Ngọc lên tiếng Nghe xong Thiên Bảo chỉ lắc đầu cười. Nhìn đôi bạn thân của mình, anh thầm chúc phúc cho họ, hi vọng họ sẽ bên nhau đến khi "răng long đầu bạc" chứ đừng lận đận tình duyên như mình. _Nào cụm ly cái nhỉ? Chúc cho bạn Bảo của chúng ta sớm giành giải quán quân ở cuộc thi sắp tới! - Đại Hoàng nâng ly rượu, lên tiếng. _Zô nào... - Tứ bạn thân đồng thanh Ngớm xong ngụm rượu, Minh Duy nhìn Thiên Bảo tra hỏi: _Ở bên đó có kiếm được em Tây nào làm bạn gái không đấy bạn? Tụi này cũng muốn được ăn cỗ của bạn quá! Thiên Bảo lắc đầu, cười: _Tao xấu trai làm gì có gái theo như mày! Thực tế thì ở bên đó, cái vẻ lạnh lùng kiêu kì của Thiên Bảo thôi cũng đủ để xé toang lồng ngực, cướp đi biết bao trái tim của những cô gái gốc Mĩ này. Thiên Bảo đẹp, một vẻ đẹp phiêu phiêu bụi trần! Tuy là bụi trần, là lãng tử đấy nhưng anh cực kì không thích mẫu người con gái nóng bỏng "quá mức", dễ dãi với bất kì người con trai nào. Vì vậy, sống ở nước ngoài hơn ba năm, anh không kiếm cho mình một người bạn gái cũng là điều dễ hiểu. Đặc biệt, sau lần bị phản bội ấy, Thiên Bảo trở nên sợ thứ gọi là tình yêu - tuy mang lại cho con người bao niềm vui, bao hạnh phúc nhưng cũng đem lại bao khổ đau, bao ám ảnh nơi trái tim con người. Anh cũng vậy, cũng đã từng yêu, đã từng trải qua thứ mật ngọt của hạnh phúc nhưng cuối cùng cũng được nếm thứ trái đắng của phản bội. Nâng ly rượu lên, Thiên Bảo uống cạn hết. Trở về Việt Nam đã khiến anh hồi tưởng lại bao kỉ niệm mà đáng lẽ anh đã quên, đã chôn sâu trong lòng. Chợt anh hỏi: _Cô ấy sao rồi? Tốt chứ? _Cô ấy? Ý mày là Nhã Kì à? - Đại Hoàng trả lời Nghe thấy Thiên Bảo hỏi về Nhã Kì, Minh Duy và Mai Ngọc ngừng ăn, ngước nhìn. Thật sự đã lâu rồi trong suy nghĩ của mọi người không còn tồn tại cái tên Nhã Kì ấy - người đã làm trái tim Thiên Bảo bị tổn thương, trải qua những ngày dài đau đớn. Không ai biết cô ấy đã bỏ đi đâu sau cái ngày nói lời chia tay Thiên Bảo cả. Thấy Thiên Bảo im lặng không trả lời, Đại Hoàng tiếp tục: _Tụi tao cũng không gặp được Nhã Kì kể từ ngày mày đi sang bên đó. Nghe nói cô ấy bị bệnh, có lẽ chết rồi! _Bệnh? - Thiên Bảo nhíu mày, rồi tiếp tục: _Hắn ta đâu? _Chịu thôi. Từ ngày ấy, tao có gặp thằng cha đó đôi lần! Mà quan tâm làm gì, uống thôi các bạn! Thiên Bảo cười, một nụ cười chua xót, anh đưa chén rượu lên uống một hơi hết sạch. Giờ đây, trong trái tim Thiên Bảo đã không còn khắc khoải, đau đớn với cái tên Lý Nhã Kì nữa. Có chăng cảm xúc vừa rồi là niềm thương xót của anh đối với người con gái ấy! Cặp đôi Minh Duy và Mai Ngọc đoán được phần nào tâm trạng của Thiên Bảo, lên tiếng: _Thôi nào! Cụm ly đi chứ các bạn. Hôm nay không say không về nhé! Nghe vậy, Thiên Bảo nâng ly, nụ cười trở lại trên môi. Rồi tứ bạn thân cùng hô vang, uống cạn từng chén một, cùng nhau quên đi những phút giây buồn, quên đi bao ngày tháng xa cách. Phải chăng, tình bạn chính là sợi dây màu nhiệm có thể gắn kết trái tim họ với nhau và rồi sưởi ấm trái tim đã nguội lạnh ấy bằng hơi ấm diệu kì? Trong lúc Thiên Bảo cùng ba người bạn của mình hàn huyên hội ngộ thì tại một căn nhà hoang - nơi mà bóng tối bủa vây, bao trùm lấy tất cả, chỉ còn le lói thứ ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đơn độc, một giọng người con gái tên đầy uy quyền cất lên: _Lại là tụi nó à? _Dạ. Là tụi thằng Khang. Chúng nó lên mặt , công khai "phá" tại địa bàn của mình! - Một người con trai đầu nhuộm màu bạc trong đám lêm tiếng _Nó chưa biết mùi của tao đây mà! Để lần này tao ra mặt, nếu muốn đánh thì ok, tao chiều! - Người con gái ấy tiếp tục lên tiếng _Chị Jây! Để em đi cùng chị. - người con trai kia nhìn Jây nói Nghe vậy, cả đám đàn em phía trước cũng lao nhao, sốt sắng: _Cả em nữa. Xin chị cho chúng em đi cùng! _Ở nhà! - Giọng lành lùng chứa đầy quyền uy của Jây cất lên, cô chỉ vào người con trai đầu nhuộm bạc vừa rồi ra lệnh: _Huy! Mày ở lại triển khai kế hoạch vụ "làm ăn" sắp tới với chúng nó đi. Chọn ra 3 đứa giỏi nhất cho tao! _Dạ. Nhưng mà... - Người con trai tên Huy thắc mắc _Không nhưng nhị gì hết! Vụ này là vụ đầu tiên đột nhập vào nhà, chúng mày phải tính cẩn thận, để tao về rồi hành động! Nói rồi, Jây khoác chiếc áo da đen lên người, tay cầm chiếc dao nhỏ ánh bạc dắt vào túi. Bóng dáng người con gái tuyệt sắc ấy khuất dần trong bóng tối, để lại bao ánh nhìn cảm phục phía sau. Ra khỏi căn nhà hoang, Jây bước lại phía môtô huyền thoại của mình! Cô phóng đi, hòa quyện thân mình cùng làn gió thu se lạnh. 'Lạnh nhỉ!?! ' Lạnh ở đây không phải do cái thời tiết của mùa thu đem lại nơi da thịt, cũng không phải do tốc độ "bay" của Jây quá nhanh mà lạnh ở đây đã ăn sâu vào tâm hồn, cõi lòng của người con gái ấy.Bao năm bươn chải chốn giang hồ, Jây phải đối diện với biết bao nguy hiểm, có khi đánh đổi cả tính mạng nhưng cô đâu hề run sợ, chùn bước. Vậy mà giờ đây, cô sợ, sợ nỗi cô đơn, lạnh lùng "ấy". Phải chăng, đặt chân vào giang hồ, cô đã làm quá nhiều điều sai trái? Nở nụ cười nhếch khinh bỉ trên môi, cô thầm xót xa cho chính mình. Càng xót xa, Jây càng phóng xe như điên dại, sẵn sàng lao thẳng vào mọi thứ để "xả" nỗi niềm này. Phút chốc, căn biệt thự của cái tên Anh Khang hiện ra, Jây dừng xe, bất cần bước vào. _Dừng lại! Cô là ai? - Một tên vệ sĩ đứng bên cổng lên tiếng _Cậu chủ của các người đâu? - Jây lạnh lùng đáp _Cậu ấy ở bên trong. Còn cô là ai? Tên vệ sĩ vừa dứt lời đã lĩnh trọn cú đấm của Jây lăn ra ngất. Tên còn lại thấy thế bấm chuông báo động rồi lao vào người con gái trước mặt. Jây tung cước, tên vệ sĩ canh cổng còn lại phút chốc đã nằm bệt dưới chân. Jây bước vào, vẫn dáng điệu bất cần, vẫn khuôn mặt xinh đẹp mang hơi thở lạnh lùng ấy. Vừa bước vào trong được vài ba mét, cô đã bị bao vây bởi chục tên vệ sĩ, đàn em của tên Anh Khang kia. Jây nhíu mày: _Lên hết đi! Cả đám lao vào Jây như hổ đói thèm mồi. Tiếng va chạm, la hét cứ thế vang lên. Chợt có tiếng ra lệnh phía sau tất cả: _Dừng lại... Hết Chương 2
|
Tiểu thuyết "Cướp Em Từ Thần Chết" Chương 3: Lí Lẽ Không Thành
_Dừng lại...
Nghe được lệnh, cả đám côn đồ đều dừng tay, buông vũ khí xuống. Chúng biết người vừa ra lệnh cho mình là ai và cũng thừa biết sẽ ra sao khi chống lại mệnh lệnh của con người ấy. Thấy vậy, Jây cũng đã phần nào đoán ra được người vừa "phun" ra thứ mệnh lệnh kia. Cô cũng dừng tay, hướng mắt mình vào người con trai đang tiến lại gần. Quả thật, đúng như giang hồ đồn, tên Anh Khang này rất đẹp - một vẻ đẹp phong trần đầy quyến rũ. Hắn ta thật may mắn khi được tạo hóa bạn cho một đôi mắt nâu sữa tuyệt đẹp, mái tóc đen bồng bềnh cùng khuôn mặt trắng không tì.Đứng trước ánh nắng le lói buổi chiều thu, Anh Khang càng thêm phần đẹp, quyến rũ. Nếu so sánh về nhan sắc thì Anh Khang và Thiên Bảo đúng là kì phùng địch thủ, kẻ chín lạng người một cân bởi ai cũng mang một vẻ đẹp hoàn hảo riêng, đượm chất lãng tử, khiến biết bao trái tim người con gái đập loạn nhịp, rên xiết nếu được thưởng nhãn dung nhan hai vị hoàng tử này. Nhưng đối với Jây thì khác, Jây không giống với những cô gái tầm thường kia, không vì cái đẹp mà mù quáng quên đi mục đích chính của bản thân mình. Nhìn Anh Khang, cô càng thêm phần coi thường, khinh bỉ. Không biết hắn ta đã xuống tay hại đời biết bao cô gái trẻ, cái vẻ đẹp trai hào nhoáng kia có lẽ tạo hóa đã vô tình trao nhầm cho một tên bất nhân, đểu cáng. Nhếch nụ cười nửa miệng quen thuộc, Jây nói bằng giọng khinh khỉnh:
_Địa bàn của tôi chớ có động vào!
Nghe người con gái trước mặt yêu cầu, Anh Khang cau mày rồi nở nụ cười giả tạo:
_Cô là Lâm Hải Băng? Nghe giang hồ đồn nhiều về cô hôm nay được gặp quả là không sai chút nào!
_Cái tên của tôi anh không xứng đáng để gọi! Tóm lại giờ anh muốn gì thì mới rút khỏi địa bàn của tôi? - Jây bình tĩnh nói
_Muốn gì nào nhỉ? - Tên Anh Khang đưa tay lên vuốt cằm, mắt đảo nhìn về phía của Jây - Tôi muốn cô là của tôi!
_Có lẽ chúng ta không thể trở thành bạn được rồi nhỉ? - Jây tiếp tục nở nụ cười khinh bỉ
_Đúng vậy, chúng ta không thể trở thành bạn mà phải trở thành vợ chồng, sui gia mới đúng! - Anh Khang châm chọc
_Anh nói gì vậy? Nơi này là của tôi, anh hiểu chứ? Có lẽ chúng ta cần một cuộc chiến để kết thúc chuyện này nhỉ? - Jây không chịu nổi thái độ của tên Anh Khang kia, nói bằng giọng thách thức
Nghe vậy, Anh Khang lắc đầu nhún vai, nở nụ cười tươi rói nhìn người con gái trước mặt. Cũng như Jây, sống trong giới giang hồ, Anh Khang đã quá quen thuộc với những lời thách thức. Anh không ngán bất kì ai, đặc biệt lời thách thức này lại đến từ Jây nên anh càng thêm thú vị! Đưa tay lên vuốt cằm, Anh Khang hất mặt nói với tụi đàn em:
_Chúng mày thấy sao? Được người đẹp gạ đòn kìa!
Nghe đại ca của mình nói vậy, lũ đàn em im bặt bây giờ mới lên tiếng nhốn nháo:
_Xử đi đại ca rồi cho anh em "giao lưu" với con bé ấy...xử đi... xử đi đại ca...
_Cô nghe thấy rồi chứ? Đàn em của tôi hình như cũng có cảm tình với cô rồi đấy! - Anh Khang nhìn Jây nói
Nghe đám đàn em và tên Anh Khang kia nói vậy, Jây cố kiềm chế cơn hỏa hoạn trong người. Ném vào con mắt khinh bỉ, cô nhếch miệng cười nói:
_Cứ thử đi nếu chúng mày có thể! Tối nay, 10h tại cầu Thiên Vân!
_Ok, nếu tôi thắng thì cô phải giao lại quyền lực cũng như tất cả địa bàn lại cho tôi. Hơn thế, cô phải thuộc về tôi! - Anh Khang độc đoán yêu cầu
Jây không nói gì, tiến lại phía xe của mình, vỉn ga rồi phóng đi, để lại làn khói đen cùng lũ côn đồ phía sau.
_Cô to gan lắm! Chưa biết hậu quả khi đụng đến Lý Anh Khang này sao? - Anh Khang cười nửa miệng, nụ cười đểu cáng - Rồi xem, cô sẽ là món đồ chơi tiếp theo của tôi thôi.
Nói xong, Anh Khang cùng đàn em bước vào trong, toan tính cho cuộc chiến tối nay.
Cũng vào lúc này, ở một nơi cách biệt thự của tên trùm xã hội đen ấy không xa, có một hoàng tử khác, phong trần và quyễn rũ, đang dạo bước nhẹ nhàng thưởng ngoạn hơi thở cuối cùng của chiều thu. Anh bận trên mình chiếc áo thun đen mỏng, bó sát cơ thể làm nổi bật lên từng đường gân thớ thịt của một võ sĩ chuyên nghiệp. Chiếc quần soóc cũng màu đen, kết hợp cùng đôi giày thể thao trắng, hoàng tử ấy cất từng bước nhẹ nhàng tựa như một thiên thần đang thưởng thức thứ phong tình hạ giới. Thiên Bảo cất từng bước đi, để lại bao ánh nhìn tiếc nuối. Anh đâu biết rằng, cái vẻ lãng tử, khôn mặt thiên thần của mình như một liều thuốc kích thích làm điên đảo biết bao trái tim người con gái mỗi khi nhìn vào.
Gió thu se se lạnh, thổi lướt qua khuôn mặt trầm tư của Thiên Bảo như muốn hỏi 'Anh nghĩ ngợi gì vậy? Sao anh sầu buồn thế?' Thực sự, giờ đây trong Thiên Bảo đang rất thắc mắc, suy tư đủ điều mà anh không thể lí giải nổi. "Chuyện về hắn ta và Nhã Kì là sao? Tại sao khi mình đi khỏi đây thì cô ấy cũng biến mất? Tại sao cô ấy biến mất mà hắn ta còn lởn vởn ở nơi đất này? À chuyện Nhã Kì bị bệnh là sao nhỉ? Tại sao..." Cứ thế,từng câu hỏi cứ thay phiên hiện lên trong đầu Thiên Bảo. Hỏi là vậy, quan tâm là vậy nhưng trong anh hiện giờ không còn chút gọi là tình yêu với người con gái tên Nhã Kì kia. Đau đầu quá, mới trở về Việt Nam không lâu, Thiên Bảo đã vướng phải "thứ nợ của quá khứ" mà đáng lẽ ra anh tự nhủ đã quên từ lâu. Những bước chân của Thiên Bảo chậm dần lại, anh đã thôi không bước, thôi không nghĩ ngợi nữa, hãy để duyên số và thời gian lí giải tất cả. Nghĩ vậy, anh tiến lại gần ghế đá cạnh đó, thả người xuống thở phào. Hơi men của buổi chiều nhậu cùng lũ bạn vẫn còn nhưng Thiên Bảo không say mà hoàn toàn tỉnh táo. Anh hướng mắt nhìn ra đường lớn - con đường quen thuộc gắn với bao kỉ niệm mà anh đã đi trước đây. Dòng xe cứ thế tấp lập, ánh đèn cứ thế tỏa rạng, và Thiên Bảo ngồi đó vẫn cứ đẹp, hào nhoáng trong bóng tối mùa thu đang dần bủa vây. "Quả thật, không một nơi nào đẹp bằng chính quê hương của mình!" Anh nói rồi khẽ nở nụ cười tự hào. Tiếp tục hướng mắt mình ra phía dòng xe cộ, Thiên Bảo thoáng ngạc nhiên nhận ra bóng dáng quen thuộc: _Là cô ta? Hải Băng? Thiên Bảo đứng bật dậy, nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy cưỡi chiếc môtô điệu nghệ hòa dần vào dòng xe cộ tấp nập... Không hiểu sao, sau lần gặp hồi sáng, Thiên Bảo lại có cảm giác người con gái tên Hải Băng ( Jây ) kia rất đỗi quen thuộc. Anh không định hình được cái quen thuộc ấy là gì, nhưng anh biết chắc chắn rằng mình đã từng gặp người con gái ấy, hơn nữa lại có một mối quan hệ đặc biệt nào đó! Hít một hơi thật sâu, Thiên Bảo lại tiếp tục cất bước. Anh muốn buổi tối này mình sẽ dành tất cả thời gian để thăm lại những gì gọi là kỉ niệm, những nơi thân thương gắn bó mà đã sớm trở thành một 'mảnh ghép xanh' trong tâm hồn của anh... Thiên Bảo bước đi. Gió thu tiếp tục phả quyện cùng bóng dáng người con trai ấy, đâu đây vang lên khúc hát chứa đầy tâm trạng:
"Hồ Tây chiều thu, mặt nước vàng lay mờ xa mời gọi! Màu sương thương nhớ, bày sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời. Hà Nội mùa Thu, đi giữa mọi người lòng như thầm hỏi tôi đang nhớ ai! Sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho tôi! Sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi! Hà Nội mùa thu - mùa thu Hà Nội! Nhớ đến một người để nhớ mọi người..."
|
Tiểu thuyết "Cướp Em Từ Thần Chết" Chương 4: Cầu Thiên Vân
Gió thu cứ tiếp tục thổi, mang hơi thở se se hòa quyện vào bóng tối đang bao trùm tất cả. Tại căn nhà hoang - nơi đầu não của tổ chức Vegest vang lên giọng người con gái đầy quyền uy:
_Tối nay bang ngừng mọi hoạt động! - Jây ngồi xuống chiếc ghế salong đã cũ cạnh đó, ánh đèn nhỏ leo lắt chiếu yếu ớt một vùng không gian. Hướng mắt mình vào tụi đàn em phía trước, Jây lạnh lùng tiếp tục lên tiếng: _Tối nay chúng ta "có hẹn" với tụi thằng Khang kia rồi!
_Vậy là nó vẫn cố ý giành địa bàn của chúng ta? Em thấy nóng mắt với thằng này rồi, cậy mình có chút tiền mà lên mặt như ông tướng! - Huy đầu bạc giận dữ nói.
Jây không nói gì thêm, mặt vẫn lạnh lùng như tảng băng, cô đưa hai ngón tay lên phía trước tạo thành chữ V rồi nhìn Huy đầu bạc. Như hiểu ý chị cả, cậu liền rút điếu thuốc ra châm. Làn khói thuốc bay lên, nhả vào không trung, Jây ra lệnh:
_10h tối nay, cầu Thiên Vân! Mang cả vũ khí đi cho tao! Lần này chúng ta phải ra đòn quyết định, không thể để chúng nhở nhơ ở cái nơi Vegest đã cắm được!
Đám đàn em, khoảng ba chục tên, sau khi nghe Jây nói bắt đầu hành động, cùng nói trong hào hứng:
_Dạ... Phải cho chúng nói biết mùi của Vegest chúng ta.
_Hùng Cọp chuẩn bị vũ khí cho anh em! - Huy đầu bạc ra lệnh cho một đàn em đứng gần đó.
_............
Những âm thanh nháo nhào vang lên, tiếng cười nói đoàn kết thề sống chết giành lại địa bàn của tất cả như hòa làm một! Họ cười trong niềm tin kiêu hãnh rằng "Nhất định sẽ thắng, bang Vegest là số một!" Bất cứ ai đụng đến Vegest chính là đụng đến gia đình mỗi khuôn mặt nơi đây. Vì vậy, họ sẵn sàng bảo vệ "gia đình" đấy đến hơi thở cuối cùng, dù có bỏ mạng, ai lấy cũng đều cam lòng, mãn nguyện.
Trong khi đàn em của mình chuẩn bị cho trận ác chiến, Jây bước ra khỏi căn nhà hoang. Cô hít hà hơi thở mùa thu, thật nhẹ nhàng nhưng đượm đầy hương vị. Điếu thuốc trên tay Jây đã tàn quá nửa, thứ ánh sáng nhỏ bé nơi đầu điếu bị bóng tối nơi đây nuốt chửng. Cô quăng điếu thuốc ra phía xa, thầm nghĩ về cuộc đời mình. Phải chăng, số phận cô cũng tựa như đốm sáng nhỏ bé kia, leo lắt mãi trong đêm tối mịt mùng của số phận? Và trong cái bóng tối cuộc đời ấy, liệu cô có được yên ổn, có được sống trong hương vị gọi là hạnh phúc mà một người con gái bình thường vốn có?
Miễn man suy nghĩ, Jây không hề hay rằng cậu em Huy đứng cạnh mình từ bao giờ. Thực ra Huy cũng bằng tuổi cô, cũng có một quá khứ không mấy vui vẻ. Lăn lội kiếm sống ngoài giang hồ từ nhỏ, cậu được Jây thu nhận, cưu mang. Mặc dù là bằng tuổi đấy nhưng Jây chững chạc, trưởng thành hơn cậu nhiều. Vì vậy, Huy đã sớm coi Jây như một người mẹ, người chị cả của cuộc đời mình, cậu sẵn sàng có thể làm bất cứ điều gì để người chị ấy được vui, hạnh phúc.
_Tối nay chị ở nhà nghỉ ngơi đi, mọi chuyện cứ để đám em lo là được rồi! - Huy lên tiếng _Không! Chị phải đi! Có "hẹn" với chúng nó mà chị lại trốn ở nhà thì còn mặt mũi đâu lăn lộn trên giang hồ nữa? _Vậy thì chị phải cẩn thận nhé! Tụi thằng Khang em sợ nó chơi bẩn! Nghe cậu em nói vậy, Jây quay người lại tiến về phía Huy, vỗ vai cậu mà nói: _Nói thừa! Mày cũng phải cẩn thận!
Nói rồi, Jây tiến lại phía môtô huyền thoại của mình, tiếng động cơ giòn giã vang lên, cô vút đi để lại ánh nhìn đầy lo lắng phía sau...
--------------------------------- 21h50 - cầu Thiên Vân
_Đại ca, nó đến rồi! Tên đàn em vừa dứt lời, Anh Khang liền ngẩn mặt lên, hướng mắt ra phía xa đầy nghĩ ngợi. Anh tựa vào con Lamborgini của mình, hai tay xỏ túi, nhìn chiếc môtô nhỏ phía xa đang tiến lại gần.
"Kíttt......"
_Quả nhiên cô đã đến! Thật không hổ danh là nữ trùm Vegest! Anh Khang nhìn người con gái trước mặt trong nụ cười tươi rói - thứ nụ cười ma mị có thể khiến biết bao người con gái nhìn vào phải điêu đứng, rộn rã tâm hồn. Jây lại khác. Dường như cô mẫn cảm với nụ cười kia, cứ thấy nụ cười ấy của hắn là dạ dày cô lại cuộn lên tưởng chừng muốn nôn ọe. Jây bước xuống xe, mái tóc ngắn ngang vai giờ đã được cô cột cao. Bận trên mình "bộ cánh" da đen bó sát, trông Jây càng thêm phần nữ tính, quyến rũ nhưng cũng rất đỗi lạnh lùng. Đáp trả nụ cười "độc" của Anh Khang, Jây chỉ nhếch miệng khinh bỉ. Cô nói giọng đầy thách thức: _Sao? Giờ anh hối hận vẫn còn kịp. Tôi không muốn dùng bạo lực cho lắm!
Nghe vậy, Anh Khang bật cười ha hả rồi nhìn Jây trong ánh mắt khó hiểu:
_Hối hận? Vương Anh Khang này chưa từng hối hận về bất cứ điều gì đã, đang và sẽ làm nhé!
_Vậy thì lên hết đi! - Jây hất cằm, thách thức đám côn đồ trước mặt.
_Một mình cô thôi sao? Cô có quá tự tin hay quá coi thường chúng tôi không? - Anh Khang cợt nhả.
Nghe vậy, Jây không nói gì chỉ nhếch miệng cười đám ô hợp. Cô làm tư thế khởi động, những khớp xương kêu rắc rắc vì đã lâu chưa được dùng đến món đối kháng đánh đấm này.
_Khoan đã! Còn có cả tao.
Anh Khang cùng đám đàn em hướng mắt vào tên vừa nói. Người con trai ấy tiến lại gần, theo sau là khoảng ba chục người khác, tay ai cũng cầm vũ khi. Đứng cạnh Jây, người con trai ấy tiếp tục lên tiếng:
_Xin lỗi chị, tụi em đến muộn!
Jây không nói gì chỉ đưa tay làm dấu 'Ok' với Huy và đàn em của mình.
_Đến đông đủ rồi à! Cũng tốt thôi, hôm nay tao sẽ cho Vegest nếm mùi thất bại! - Tên Anh Khang cười nham nhở. Đẹp thì hắn đẹp thật đấy, nhưng độ nham hiểm của hắn cũng thật "đậm đà".
Nói rồi, Anh Khang vỗ tay thành nhịp ba tiếng liên tiếp. Tụi đàn em phía sau - tay cầm vũ khí - bắt đầu tiến lên đứng cạnh đại ca của mình.
_Em đếm sơ qua cũng có khoảng năm chục thằng. Chị phải cẩn thận đấy! - Huy ghé sát vào khuôn mặt tuyệt sắc của Jây thì thầm.
_Nhớ nhé , thua em sẽ là của tôi! - Anh Khang chỉ tay về phía người con gái đối diện, nở nụ cười như thể biết chắc mình sẽ thắng.
Một lần nữa, Jây lại nhếch miệng cười. Nụ cười khinh bỉ của cô dành cho hắn khá là nhiều rồi nhưng không hiểu sao hắn vẫn chai mặt mà huyênh hoang đến như vậy.
_Lên! - Jây nói dứt khoát, ra lệnh cho đàn em phía sau.
Nhận được lệnh từ chị cả, tất cả lao lên khai màn cuộc chiến. Thứ âm thanh sắc lạnh của vũ khí chạm nhau bắt đầu vang lên, không gian tại cầu Thiên Vân trở nên hỗn độn, ồn ào. Thật may là bôn tẩu trong giới giang hồ từ nhỏ, Jây đã rèn luyện cho mình không ít những thế võ cơ bản để tự vệ cũng như tham chiến với kẻ thù. Nói là cơ bản nhưng những thế võ mà Jây học được có thể sánh ngang được với một võ sư chuyên nghiệp. Từng đường quyền, đường cước của cô tung ra đấy uy lực nhưng tên Vương Anh Khang cũng không phải vừa. Hắn giỏi võ, có lẽ còn hơn cả cô, cũng đúng thôi vì hắn được học võ bài bản từ nhỏ mà! Đặc biệt, bên Anh Khang số lượng và chất lượng của đám đàn em hơn hẳn bên Jây, vì vậy mà khi mới vừa bắt đầu trận chiến phần yếu thế đã nghiêng hẳn về bên cô. Nhưng đâu vì vậy mà giảm nhuệ khí của tất cả, đám đàn em cô vẫn xung chiến mạnh mẽ, dù biết rằng phần thất bại có thể thuộc về mình. Họ đấm, họ đánh, họ giáng toàn bộ sức bình sinh qua những cú đòn vào kẻ địch. Tất cả đều hăng chiến, chung một niềm quyết tâm rằng 'Không thể Vegrest thất bại. Không thể để cuộc đời chị cả của họ rơi vào bàn tay dơ bẩn của tên Anh Khang kia!'
Cuộc chiến cứ thế diễn ra, ai ai cũng đều xung chiến, coi chết chóc, sinh mạng nhẹ tựa lông hồng.
_____________________
Cách cầu Thiên Vân không xa, chừng 100 mét, có một vị hoàng tử mang đầy vẻ phong trần, đang cất bước đi cùng bóng đêm mùa thu. Thiên Bảo đi, đi trong kí ức, trong kỉ niệm xưa. Đôi mắt anh hoài niệm nhớ về quá khứ - cái ngày mà anh nhận được lời chua cay, kết thúc một mối tình đẹp. Phải, lời chia tay ấy được "người con gái kia" thốt ra tại cầu Thiên Vân này. Mặc dù trước khi chia tay, anh biết cô phản bội anh nhưng anh vẵn một lòng chờ đợi cô quay đầu sửa đổi bởi đơn giản là anh yêu cô, yêu say đắm, nồng nàn. Nhưng những lời chia tay sau đó đã khiến Thiên Bảo đau lòng biết mấy, tim anh như quặn lại rồi trào huyết ra mỗi khi hình bóng Nhã Kì hiện lên trong tâm tưởng. Cũng dễ hiểu thôi, vì anh quá yêu mà! Để nguôi ngoai cơn đau quặn thắt cùng hình bóng Nhã Kì mà Thiên Bảo quyết định cùng bố mẹ mình sang Mĩ định cư, học tập rồi làm ăn. Thời gian quả thật là bài thuốc quý, sau ba năm, giờ đây Thiên Bảo đã không còn đau lòng khi nghĩ về Nhã Kì nữa nhưng anh vẫn yêu cô - tình yêu đối với một người em gái...
Càng tiến sát về phía cầu Thiên Vân, Thiên Bảo bị đánh thức quay về thực tại bởi âm thanh ồn ào cùng tiếng la hét phía trước.
_Đánh nhau ư? - Thiên Bảo tự hỏi
Nói rồi, anh tiến lại gần hơn quan sát.
_Là cô ấy? - Thiên Bảo ngạc nhiên khi nhìn thấy Jây cũng tham gia cuộc ẩu đả phía trước. Dường như nhận ra được vấn đề, anh khẽ thở dài rồi tiếp tục quan sát.
"Uỵch... hự..."
Hết Chương 4
|
Tiểu thuyết "Cướp Em Từ Thần Chết" Chương 5: Hai Anh Em Họ Vương
"Uỵch... hự..." _Chị Jây... - Huy tóc bạc hét hết, điên cuồng giáng những đường côn vào kẻ thù - những kẻ đang ngăn cản cậu chạy đến bên Jây. Jây khụy người xuống, tay trái bưng vết thương trên tay phải đang rỉ máu mà vừa rồi không may cô lãnh được từ một tên đàn em của Anh Khang. Đường dao ấy xuyên qua lớp áo da đen, khứa vào da thịt Jây khiến máu tuôn ra ướt nhẹt bàn tay. Jây bắt đầu thở gấp. Cô đang đau, đau lắm. Trong cuộc đời, đây không phải lần đầu tiên Jây bị thương, những "chiến tích" xưa có lẽ còn nặng hơn nhát chém này gấp mười lần nhưng cô đâu có kêu la hay biểu hiện bất kì cảm xúc nào! Giờ đây, qua nhát dao này, dường như khiến Jây cảm nhận được nỗi đau xác thịt. Có lẽ cô đã mệt, mệt với cuộc sống giang hồ...
_Nếu đầu hàng, tôi sẽ tha cho em! - Anh Khang đứng trước mặt Jây "ban ơn".
_Chị Jây! Vegest sẽ không bao giờ thua. Mãi mãi là như vậy. Chị đừng đầu hàng tụi nó. Chúng em còn đánh được, sẽ vì chị, vì bang Vegest của chúng ta mà chiến đấu! - Huy vừa đánh, vừa hét to. _Phải đấy. Đừng đầu hàng chúng, chị Jây! - Đàn em của Jây vẫn hô to dù đã thấm mệt bởi các vết thương. Nghe đàn em nói vậy, Jây xúc động lắm, cô kiềm chế cảm xúc của mình ngước mặt lên nhìn Anh Khang. Vẫn khuôn mặt lạnh ấy, vẫn nụ cười nhếch đầy sự khinh bỉ ấy, Jây chuyển cách xưng hô:
_Mày nghe thấy rồi chứ?
_Tất cả lên... Có sống thì cùng sống, có chết thì cùng chết! Vegest không đời nào thua! - Jây khích lệ đàn em mình rồi vùng dậy, lao vào tên Anh Khang mặc cho vết thương đang rỉ máu ngày một nhều. Cả bang Vegest có khoảng trên dưới một trăm người. Đây là một con số không hề nhỏ nhưng phần lớn đang thực thi nhiệm vụ ở những địa bàn khác. Số còn lại thì theo Jây hoạt động, "kiếm sống" tại chốn này. Để bảo vệ Vegest, bảo vệ chị cả mà từng người từng người một khụy xuống, giờ chỉ còn bảy, tám người là đang cố gắng chống cự nhưng sớm muộn gì cũng sẽ gục. Nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, đàn em bị thương quá nhiều, Jây liền ra lệnh:
_Tất cả rút!
Huy đang đánh, chợt ngưng lại khi nghe thấy lệnh của chị cả. Cậu lo lắng hỏi Jây:
_Nhưng còn chị? Em sẽ bên chị chiến đấu tiếp!
Nghe Huy nói vậy, Jây quát lớn:
_Đây là mệnh lệnh! Ai không nghe thì tự rút khỏi Vegest đừng bao giờ quay lại!
Huy ngừng đánh, nhìn Jây với ánh mắt khâm phục. Nước mắt cậu như chỉ trực trào ra. Huy hiểu tại sao Jây làm vậy. Đó chẳng phải là vì cậu, vì anh em, vì bang Vegest sao!?! Nhìn chị cả của mình vẫn tiếp tục đánh, Huy lo lắm. Còn vết thương của chị thì sao? Không, cậu không thể bỏ chị tại đây nhưng lệnh của chị, cậu không thể không nghe theo. Huy biết tính của Jây, cô đã nói thì sẽ làm được. Nếu cậu chống đối, không nghe lệnh của chị cả thì e rằng đến mặt cậu, Jây cũng không muốn nhìn. Thấy Huy cùng đàn em vẫn cố gắng chống cự, Jây nạt lớn: _Còn không mau đi! Huy tóc bạc giật mình, nghẹn ngào nói hai tiếng "Chị Jây" rồi hô với tất cả anh em: _Tất cả! Rút! _Có cần đuổi theo không đại ca? - Tên đàn em hỏi Anh Khang. _Mặc chúng. Chúng ta còn phải "tiếp" cô ta nữa mà! - Anh Khang hất cằm về phía Jây, khuôn mặt ánh lên sự gian tà khó hiểu.
Thấy đàn em của mình khuất dần phía xa, Jây yên tâm phần nào. Cô nhìn người con trai đối diện, lên tiếng: _Sao? Đánh đi chứ! Vegest không thua dễ dàng vậy đâu.
_Em nghĩ một mình em sẽ đánh thắng được chúng tôi sao? - Anh Khang cười nham nhở. Hắn tiến sát về phía Jây, quét ánh mắt sắc lạnh lên người cô rồi tiếp tục: _Em đang bị thương đấy! Thua tôi chắc rồi. Và nếu thua, địa bàn này và cả em nữa sẽ thuộc về tôi, cái tên Vegest sẽ chỉ là hư vô. _Nói nhảm ít thôi! Thắng được tao rồi hãy nói! - Jây lạnh lùng đáp. Vừa dứt lời, Jây lao vào Anh Khang. Từng đường quyền, đường cước tung ra đều được hắn ta đỡ được dễ dàng. Nụ cười đắc ý lại hiện hữu trên khuôn mặt người con trai ấy: _Thủ lĩnh Vegest cũng chỉ vậy thôi sao? Jây không nói gì mà vẫn tiếp tục tấn công. Cô đang mệt, phần vì vết thương đang rỉ máu, phần vì một mình cô phải chống chọi với lũ người nhơ bẩn này. Tay đôi với tên Anh Khang chừng mười phút, Jây khụy người xuống thở dốc. _Hết sức rồi sao? Em thua rồi! Về cùng tôi thôi nhỉ? Jây nhếch miệng cười, nụ cười cay đắng. Máu từ cánh tay cô do va chạm mạnh mà cứ tuôn ra mỗi lúc một nhiều. Khuôn mặt xinh đẹp của Jây thấy rõ vẻ mệt mỏi, đôi môi cũng nhợt nhạt đi vì mất máu. Ấy vậy, Jây vẫn lạnh lùng: _Giết tao đi! Khi nào tao chết thì chúng này mới được coi là thắng. Nghe vậy, Anh Khang rút điếu thuốc ra châm, nhả từng làn khói vào đêm đen, ra lệnh: _Đưa cô ấy lên xe! Vương Anh Khang vừa dứt lời, hai tên đàn em liền tiến lại gần người con gái đang khụy người phía trước. _Cút ra! - Jây hất cánh tay nhơ bẩn đang chạm vào mình. _Bình tĩnh nào cô em! Đây là may mắn của cô em đấy! Vui vẻ mà chiều lòng đại ca tụi này đi. - Một tên túm tóc Jây, cười khả ố.
Thật sự giờ đây, Jây không còn chút sức lực nào. Cô bỏ mặc ngoài tai tất cả, khuôn mặt vẫn "nở" nụ cười khinh mỉa. Thấy Jây không có động thái gì gọi là chống cự nữa, hai tên đàn em của Anh Khang tiếp tục nhiệm vụ của mình. Vừa mới chạm vào tay của Jây, hai tên kia bất ngờ bị đạp ngã nhào xuống đất. Jây kiệt sức mất thăng bằng tưởng chừng như muốn ngã xuống theo hai tên kia thì được một cánh tay rắn chắc đỡ lại. Cô ngước nhìn người con trai bên cạnh cứu mình. Trong đêm tối mịt mùng chỉ có ánh đèn cao áp mờ ảo, soi tỏa xuống những khuôn mặt nơi đây. Jây bắt đầu choáng váng nhưng cũng kịp nhận ra người con trai ấy: _Là anh?
Nói rồi, cô ngất lịm đi trong vòng tay của Thiên Bảo. Về phía Anh Khang, hắn bất ngờ lắm, bất ngờ vì có người đến cứu Jây, hơn nữa lại là Thiên Bảo - anh họ hắn. Ném điếu thuốc trong giận dữ, Anh Khang nhìn Thiên Bảo đầy "trìu mến": _Ông anh về khi nào vậy mà không báo cho thằng em này biết vậy? Thiên Bảo nhìn cậu em mình, anh không nói gì mà lặng lẽ quay đầu dìu Jây đi. Thực ra, trong anh không còn tồn tại "thứ' em họ kia từ ba năm trước rồi. Chính Anh Khang đã tiếp tay cho tên đàn em của mình cướp đi "người yêu cũ" của Thiên Bảo. Hơn thế, chỉ vì lòng đố kị với tài năng của Thiên Bảo - đã hai lần thắng Anh Khang trong giải thi đấu cấp thành phố - mà hắn ta đã âm thầm sai người sát hại Thiên Bảo nhưng không thành. Nhìn Thiên Bảo cất bước đưa Jây đi, Anh Khang tức lắm. Nhìn anh họ mình bằng ánh mắt nảy lửa, hắn ta quát: _Muốn đi thì để cô ấy lại! Dường như, lời nói của Anh Khang không được đôi tai của Thiên Bảo chấp nhận. Mặc Anh Khang nói gì, anh vẫn bất cần cất những bước chân tiến lại phía xa. _Có lên không đại ca, thằng này em nhìn ngứa mắt quá? - Một tên đàn em vừa bị Thiên Bảo đạp lên tiếng. _Không cần. Cho chúng nó đi, kịch hay giờ mới chỉ bắt đầu! Nói rồi, Anh Khang nở nụ cười ma mị, đầy những dã tâm. "Rồi mày sẽ trả giá Thiên Bảo ạ. Nợ cũ, nợ mới tao sẽ trả đủ cho mày, thằng anh họ quý hóa ạ!" _Về! - Anh Khang ra lệnh cho lũ đàn em phía trước. Hắn bước lên Lambohigi của mình, phóng nhanh về phía trước. Tíc tắc cầu Thiên Vân lại trở về trạng thái cũ - im lặng, không một bóng người!
__________________
"Kính koong" _Thiên Bảo đi chơi về rồi à? - Cô người làm nhà Minh Duy lên tiếng khi nhận ra Thiên Bảo. _Vâng. Mai Ngọc, Đại Hoàng vẫn còn ở đó chứ ạ? _Ba người họ sau khi tỉnh dậy không thấy con đâu liền lên Bar trước rồi! Mà đây là? - Cô giúp việc chỉ vào người con gái bất tỉnh bên cạnh Thiên Bảo thắc mắc. _Bạn con! Cô giúp con dìu cô ấy vào phòng với ạ! Nghe theo lời Thiên Bảo, cô Lan ( tên người giúp việc ) cùng Thiên Bảo dìu Jây lên phòng. Đặt Jây xuống ghế, Thiên Bảo liền hỏi cô Lan: _Nhà mình có thuốc sát trùng và băng y tế chứ ạ? Cô ấy bị thương, con sợ không băng bó ngay sẽ nhiễm trùng mất. _Có đấy con ạ. Đợi cô chút nha! Thiên Bảo đỡ Jây, cởi bỏ chiếc áo khoác da bên ngoài. "Thật may vết thương không sâu lắm. Có lẽ cô ấy ngất đi do quá mệt!"
Đợi cô Lan mang những dụng cụ cần thiết ra, Thiên Bảo cùng cô băng bó lại vết thương trên cánh tay lại cho Jây. Băng bó xong nhìn đồng hồ cũng đã quá 1h sáng, Thiên Bảo kêu cô giúp việc đi nghỉ, còn mình thì ngồi cạnh theo dõi Jây và cũng đợi ba người bạn đi chơi về. Nhìn Jây ngủ ngon lành trên ghế sô-pha, Thiên Bảo an tâm phần nào. Trông khuôn mặt của Jây khi ngủ khác hoàn toàn với lúc sáng anh gặp. Trông cô giờ đây bình yên đến lạ, không còn vẻ mệt mỏi, lo nghĩ thường ngày nữa. Nhẹ nhàng vuốt những cọng tóc che xõa khuôn mặt Jây, Thiên Bảo thấy trong mình có chút gì gọi là rung động. Khuôn mặt đẹp tựa thiên thần kia cứ thế ngon giấc, thỉnh thoảng lại nhíu mày như gặp ác mộng. Nhìn Jây, Thiên Bảo cảm giác thân thuộc lắm, anh đã gặp cô trước đó rồi sao? Có lẽ vậy, chỉ là Thiên Bảo chưa kịp nhận ra thôi! Trái tim anh dường như tươi trẻ lại mỗi khi nhìn vào khuôn mặt ấy. Phải chăng anh lại yêu - cái mà người ta gọi là tình yêu sét đánh, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hay chỉ là cảm xúc thoáng qua? Thiên Bảo thật không thể xác định được rõ nữa.... "Hải Băng à! Anh sẽ nhớ ra em! Nhất định là vậy!" Chợt ngoài cửa có tiếng cười nói ồn ào: _Hôm nay quá đã luôn! Tiếc là thằng Thiên Bảo không có diễm phúc được đi! - Giọng người con gái lên tiếng. _Ha ha. Tối mai lại quẩy bar khác, thiếu gì thời gian chứ "vợ".
"Kéttt" Cửa phòng mở ra... _Ủa Thiên Bảo, chưa ngủ à? - Mai Ngọc lên tiếng. _Đây là? - Minh Duy và Đại Hoàng tròn mắt ngạc nhiên chỉ về phía ghế sô-pha, nơi Jây nằm. _Hải Băng???
Hết chương 5
|