Đế Tôn (Trạch Trư)
|
|
Chương 72: Bắn chết thái tử. (2) Ads - Tiểu tử thật to gan, ngươi cho rằng trẫm thân thụ thương nặng, chính là hổ lạc đồng bằng, có thể tùy ý ngươi khi dễ sao? Trẫm cho ngươi giao Nhạn Minh Cung sau đó lui ra, chính là cho ngươi ân điển, ngươi nên thiên ân vạn tạ! Ngươi nếu không chừng mực mà nói, hôm nay trẫm liền cho ngươi đầu người rơi xuống đất!
Giang Nam mắt điếc tai ngơ, toàn thân khẽ động, tám vạn cân thần lực bộc phát, sinh sinh đem Nhạn Minh Cung kéo ra hơn phân nửa, thản nhiên nói:
- Bệ hạ kính xin nhường một chút, miễn cho máu tươi của lệnh lang dính đến trên người của ngươi.
Sắc mặt Cảnh Đức hoàng đế đột nhiên trầm xuống, hổ thân thẳng tắp, cười ha ha nói:
- Tốt! Trẫm liền đứng ở chỗ này, nhìn xem ngươi như thế nào đang ở trước mặt trẫm, một mũi tên bắn chết thái tử Kiến Vũ quốc ta!
Tô Triệt nghe vậy, không khỏi vừa mừng vừa sợ, Cảnh Đức hoàng đế ở trước mặt mọi người nói hắn là thái tử Kiến Vũ quốc, không thể nghi ngờ là xác định thân phận thái tử của hắn, thật sự là để cho hắn mừng rỡ.
- Đã như vầy, như vậy bệ hạ phải trọng lập một thái tử, thậm chí nói không chừng ngay cả giang sơn Kiến Vũ quốc của ngươi cũng muốn khó giữ được rồi.
Sắc mặt Giang Nam cũng trầm xuống, thấp giọng quát nói:
- Thần Thứu, ai dám ngăn cản mũi tên của ta, ngươi liền giết cho ta!
Thần Thứu Yêu Vương mừng rỡ, đứng ở đầu vai của hắn cạc cạc cười quái dị:
- Vừa rồi đại chúa công ra tay quá nhanh, không có thể để cho ta ăn mấy người, hiện tại rốt cục có thể ăn thống khoái!
- Thần Luân cấp đại yêu?
Lúc này Cảnh Đức hoàng đế mới chú ý tới Thần Thứu Yêu Vương trên đầu vai Giang Nam, khẽ nhíu mày, cười lạnh nói:
- Nguyên lai cái này là ngươi dựa vào, có được một đầu Thần Luân cấp đại yêu làm chỗ dựa, khó trách dám nói lớn không ngượng như thế. Bất quá chỉ là Thần Luân cấp đại yêu, còn muốn ở trước mặt trẫm làm càn? Hạc công, ngươi đi đánh chết đại yêu kia cho ta!
Đầu Bạch Hạc hình thể to như voi kia đi ra, mặt mày hẹp dài, nhìn thẳng Giang Nam, kêu lên:
- Tô Triệt, nguyên lai ngươi để cho ta giết người nọ, chính là tiểu tử này, khó trách hắn có thể cướp lấy Nhạn Minh Cung, nguyên lai có một đầu đại yêu cho hắn chỗ dựa! Giết một đầu Thần Luân đại yêu so với năm đôi đồng nam đồng nữ hơi thấp, ta muốn ăn mười đôi đồng nam đồng nữ!
Trong nội tâm Tô Triệt đại định, cười nói:
- Hạc công, ta nguyên lai đã từng nói qua, chỉ cần ngươi giết hắn, muốn ăn bao nhiêu đồng nam đồng nữ đều tùy ngươi, bổn vương một lời đã nói ra, liền tuyệt sẽ không nuốt lời!
Bạch Hạc đại hỉ, rít gào không dứt, chấn động hai cánh, lập tức như là nhấc lên một hồi vòi rồng, yêu khí tràn ngập, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi, như thiểm điện hướng Giang Nam đánh tới, kêu lên:
-Ta ăn trước đầu đại yêu này, sau đó lại ăn tươi tiểu tử kia!
Tô Triệt cười khẩy nói:
- Giang Tử Xuyên, bổn vương đứng ở chỗ này, nhìn xem ngươi làm sao có thể bắn chết ta!
- Đây là ngươi muốn chết!
Giang Nam đối với Bạch Hạc cấp tốc bay tới làm như không thấy, chân khí tuôn ra rót vào bên trong Nhạn Minh Cung, một đạo tiễn mang ở trong cung thân hình thành, càng ngày càng sáng, tên quang lóe lên phát ra một tiếng nhạn minh, nhanh như tia chớp về phía trước vọt tới.
Ông !
Tên quang chấn động, càng ngày càng thô, càng lúc càng lớn, nhấc lên kình phong thậm chí đem mặt đất Dược Vương thành từng khối tảng đá lớn chấn đến nát bấy, tên quang bay đến một nửa lộ trình đã cỡ khoảng chén ăn cơm, hào quang sáng chói, như một đạo lưu tinh, mau lẹ vô cùng!
- Xú tiểu tử, ở trước mặt Hạc công ta còn dám làm càn, rõ ràng không đứng đấy chờ chết, thật sự dám bắn ra một mũi tên!
Đầu Bạch Hạc hình thể cực đại kia rít gào một tiếng, đón tên quang bay tới, lạnh lùng nói:
- Ta liền trước thu tên khí của ngươi, lại đến ăn ngươi!
Nó lời còn chưa dứt, đột nhiên chỉ cảm thấy Thiên Không tối sầm, một bóng mờ vô cùng khổng lồ đem nó bao phủ, Bạch Hạc gấp rút ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mầu xanh đầy trời, một cái móng vuốt dữ tợn sắc bén dò xét xuống, giống như diều hâu bắt gà con đem nó chộp vào bên trong móng vuốt, nhẹ nhàng sờ, đầu Bạch Hạc Thần Luân cấp này kêu thảm một tiếng, bị sinh sinh niết đoạn tất cả cốt cách, chết thảm tại chỗ!
Thần Thứu Yêu Vương trên đầu vai Giang Nam giờ phút này đã hiện ra nguyên hình, hai cánh mở ra nổi giữa không trung, cánh chim khoảng chừng vài mẫu, một trảo liền trảo chết Hạc công, ném vào trong miệng, rắc rắc một hồi ăn liên tục, nuốt vào bụng.
Đầu Yêu Vương này hung tính đại tác, ánh mắt lợi hại, gắt gao nhìn thẳng mũi tên kia của Giang Nam, cười quái dị nói:
- Chủ công nhà ta nói, ai dám động đến mũi tên của hắn, liền để cho lão tử ăn, lão tử ngược lại muốn nhìn, hoàng đế ngươi có dám động hay không!
Đạo mũi tên này nhanh tuyệt luân, trong chớp mắt liền bắn tới trước mặt Tô Triệt chừng ba trượng, trong mắt Cảnh Đức hoàng đế tinh quang lóe lên, đang muốn một ngón tay điểm ngừng mũi tên này, để cho mũi tên trở về bắn chết Giang Nam, nhưng chứng kiến phía trước đột nhiên hiện lên Thần Thứu Yêu Vương ở giữa không trung, trong nội tâm không khỏi kinh hãi, sinh sinh kiềm chế xúc động ra tay.
Dùng thực lực của hắn, cho dù là dưới tình huống trọng thương, muốn ngăn cản mũi tên này của Giang Nam cũng là dễ dàng, nhưng mà đột nhiên xuất hiện Thần Thứu Yêu Vương liền để cho trong lòng của hắn sợ hãi, không dám ra tay.
Nếu là thời kì bình thường, hắn tự nhiên không sợ Thần Thứu Yêu Vương, dù sao hắn chính là Thần Thông lục trọng cường giả, tu vi thậm chí ở phía trên Thần Thứu Yêu Vương, nhưng hôm nay hắn bị Giang Tuyết trọng thương, nếu cường hành động thủ, tất nhiên sẽ bị đầu Thần Cưu này đánh chết tại chỗ!
Ba!
Tiếu dung trên mặt Tô Triệt không rơi, một mũi tên này của Giang Nam đã xuyên thủng bộ ngực hắn, lục phủ ngũ tạng đều bị tên khí bắn nát bấy, sau ngực nổ tung, xuất hiện một đại động máu huyết đầm đìa!
Trên mặt Tô Triệt lộ ra biểu lộ nghi hoặc, cúi đầu nhìn ngực, lại ngẩng đầu hướng Cảnh Đức hoàng đế nhìn lại, vẻ mặt nghi vấn, lẩm bẩm nói:
- Phụ hoàng, ngươi như thế nào không cứu ta. . .
Phù phù.
Hắn ngã trên mặt đất.
Trên mặt Cảnh Đức hoàng đế không đành lòng, không nhìn tới thi thể của hắn, trong nội tâm yên lặng nói:
- Nếu trẫm ra tay, ắt gặp hắn hại, Kiến Vũ quốc ta liền đúng như tiểu tử này nói, giang sơn khó giữ được rồi. . . Triệt nhi, ngươi yên tâm, sau khi thương thế trẫm khỏi hẳn, nhất định sẽ báo thù cho ngươi, đem tiểu tử này bầm thây vạn đoạn!
- Tô Triệt, ngươi năm lần bảy lượt trêu chọc ta, sớm đã làm ta phát bực, thật đúng là đã cho rằng ta giết không được ngươi?
Giang Nam thu đi Nhạn Minh Cung, hướng Cảnh Đức hoàng đế chắp tay nói:
- Đa tạ bệ hạ thành toàn, bệ hạ bo bo giữ mình, tiểu chất rất cảm kích, tự nhiên sẽ không làm khó bệ hạ.
Vẻ mặt Thần Thứu Yêu Vương không cam lòng, gắt gao nhìn thẳng Cảnh Đức hoàng đế, cả giận nói:
|
Chương 73: Hoàng đế băng hà. (1) - Tiểu tử, vì sao vừa rồi ngươi không ra tay cứu con của ngươi? Hổ dữ cũng không ăn thịt con, ngươi vậy mà trơ mắt nhìn xem con của mình bị bắn chết, rõ ràng còn thờ ơ, cái gì cẩu hoàng đế, heo chó không bằng, làm hại lão tử không thể giết cái thống khoái!
Sắc mặt Cảnh Đức hoàng đế âm trầm đến đáng sợ, đột nhiên một ngụm máu tươi phun ra, thủy chung đứng ở nơi đó không ra tiếng, miễn cho chọc giận đầu Yêu Vương này:
- Cao thủ thế hệ trước của Kiến Vũ quốc, tất cả chết ở bên trong hỏa sơn, nếu trẫm cũng tao ngộ bất hạnh mà nói, trong triều không người, quần hùng tạo phản, triều đình giang sơn của ta thế tất khó giữ được. . .
Về phần bọn người Nhạc Thế Đình, sớm đã nhìn ngây người.
- Nhị hoàng tử cứ như vậy bị bắn chết rồi hả?
Một vị lão giả của Dược Vương phủ lẩm bẩm nói, tựa hồ còn không có tiếp nhận sự thực này.
Không nói thân phận Nhị hoàng tử Tô Triệt có nhiều tôn quý, chỉ cần hắn chính là một vị Nội Cương đỉnh phong cường giả, tu luyện Hoàng thất tuyệt học Chân Hoàng Thắng Long Quyết, Chân Cương hộ thể, phòng ngự cực mạnh, coi như là Ngoại Cương cường giả cũng chưa chắc có thể công phá phòng ngự của hắn.
Chân Hoàng Thắng Long Quyết chính là tuyệt học mà khai quốc hoàng đế Kiến Vũ quốc, Thánh Tổ hoàng đế sáng chế, môn tâm pháp này cường đại đã trải qua niên đại chiến loạn kiểm nghiệm, nếu không Thánh Tổ hoàng đế cũng không có khả năng tài nghệ trấn áp quần hùng, leo lên bảo tọa hoàng đế.
Mà Giang Nam bất quá là Hỗn Nguyên cảnh , vậy mà có thể một mũi tên bắn chết Tô Triệt, thật sự là vượt qua dự liệu của bọn hắn.
Hắn lại không biết, mấy ngày nay Giang Nam cùng Tô Hoảng đại chiến, tuy như trước là Hỗn Nguyên cảnh, nhưng mà thực lực đã có đại tăng lên, đơn thuần lực lượng đã đạt tới tám Tượng chi lực, coi như là không cần Nhạn Minh Cung, tay không tấc sắt Giang Nam cũng có thể sinh sinh đánh chết Tô Triệt.
Càng làm cho người sợ hãi còn là đầu Ngốc Ưng của Giang Nam, dĩ nhiên là tu thành Thần Thông cường giả, hoàn toàn có thể nói là tồn tại không kém hơn Cảnh Đức hoàng đế cùng Tiêu Hủy, sau khi Cảnh Đức hoàng đế bị thương thậm chí ngay cả động cũng không dám động thoáng một phát, trơ mắt nhìn ái tử của mình bị Giang Nam một mũi tên bắn chết.
- Giang công tử ở Dược Vương phủ ta lâu như vậy, vẫn là lần đầu hiển lộ lá bài tẩy của mình!
Nhạc Thế Đình thầm nghĩ trong lòng:
- Hắn từng nói hắn là Trung Thổ di dân, chẳng lẽ nói hắn là đệ tử đại phái nào đó của Trung Thổ, nếu không tại sao có thể có Thần Thông cấp đại yêu cam nguyện làm tọa kỵ của hắn, nghe hắn sai sử? Ta nguyên bản thấy hắn sở tác sở vi, còn cảm thấy có chút hung hăng càn quấy, hiện tại xem ra, thật sự là hắn có tiền vốn hung hăng càn quấy.
Vô luận Giang Nam hay là Cảnh Đức hoàng đế, Nhạc Thế Đình đều không muốn đắc tội, dứt khoát làm bàng quang, không có nhúng tay.
Cảnh Đức hoàng đế liếc nhìn Giang Nam thật sâu, xóa đi vết máu ở khóe miệng, đột nhiên thi triển một môn Vũ Hóa Công, vỗ cánh bay đi. Nhạc Thế Đình thở dài một tiếng, không có giữ lại, thấp giọng nói:
- Lần này Thánh thượng đi, chỉ sợ chưa hẳn có thể còn sống trở lại hoàng cung, xem ra Kiến Vũ quốc, thật sự muốn biến loạn rồi. . .
Bên cạnh hắn một vị lão giả trong nội tâm cả kinh, thất thanh nói:
- Chẳng lẽ thương thế của thánh thượng quá nặng, tùy thời có khả năng bị mất mạng?
Nhạc Thế Đình lắc đầu:
- Thương thế của hắn hoàn toàn chính xác cực nặng, nhưng cũng không có đến trình độ ở trên đường bị mất mạng, bất quá thực lực thánh thượng hôm nay còn thừa không có mấy, ba vị hoàng thúc của Hoàng thất lại chết ở bên trong hỏa sơn, lực lượng Hoàng thất suy yếu tới cực điểm, khó có thể chấn nhiếp quần hùng. Vừa rồi Tề vương chạy thoát đi ra ngoài, Tề vương phủ còn có Thần Luân cường giả tọa trấn, thậm chí nói không chừng còn có Thần Thông cường giả, hơn nữa còn có mấy vị Thần Luân cường giả không có tiến vào núi lửa, bọn hắn đạt được tin tức thánh thượng trọng thương, nhất định sẽ nửa đường kiếp sát!
- Thánh thượng như thế nào không ở lại Dược Vương thành ta?
Một vị Thần Luân cường giả thúc tổ cấp nhịn không được hỏi.
Nhạc Thế Đình lắc đầu, thở dài nói:
- Thánh thượng không tin ta, sợ ta là cái thứ nhất hướng hắn ra tay. Bất quá, cái này cũng trách không được thánh thượng, kia dù sao cũng là ngôi vị hoàng đế ah. . .
Mấy lão quái vật Dược Vương phủ lâm vào trầm mặc, liếc nhau, muốn nói lại thôi. Ngôi vị hoàng đế cùng lực hấp dẫn thống trị thiên hạ đối với bọn họ mà nói, cũng là một loại hấp dẫn không cách nào kháng cự.
Nhạc Thế Đình trầm mặc một lát, chắp hai tay sau lưng, buồn bã nói:
- Thánh thượng hiểu lầm ta rồi, ta thân là thần tử, như thế nào hướng hắn hạ độc thủ như vậy? Bất quá ngôi vị hoàng đế rơi vào tay người khác, không bằng rơi vào tay Dược Vương phủ ta. . .
Mấy vị lão giả kia con mắt không khỏi sáng, Nhạc Thế Đình mỉm cười nói:
- Trung Hạo thúc phụ, ngươi không ở trong triều đình làm quan, không phải thần tử của thánh thượng, ngược lại không ở hàng ngũ này, ngươi liền đi tiễn đưa thánh thượng một đoạn đường a!
Nhạc Trung Hạo đúng là Thần Thông cường giả duy nhất của Dược Vương phủ, nghe vậy tinh thần chấn động, biết rõ Nhạc Thế Đình cũng động tranh hùng thiên hạ chi tâm, lúc này cười một tiếng dài, lách mình mà đi.
Giang Nam thoáng nhìn Nhạc Trung Hạo phi thân mà đi, trong nội tâm chấn động:
- Thế gia đại phiệt đều là thế hệ dã tâm bừng bừng, Nhạc Thế Đình cũng không ngoại lệ, vị Thần Thông cường giả Dược Vương phủ này vừa đi, thế tất là vì muốn tánh mạng của Cảnh Đức hoàng đế!
Ấn tượng của Nhạc Thế Đình trong lòng hắn cũng không tệ, bất quá hiện tại Giang Nam mới ý thức tới, cách nhìn của mình đối với Nhạc Thế Đình có chút một bên tình nguyện rồi. Nhạc Thế Đình thân là Dược Vương phủ Chi Chủ, tự nhiên không phải là một lão tiên sinh tốt, hắn có thể leo lên bảo tọa Dược Vương, tự nhiên sát phạt quyết đoán, trong lồng ngực đều có một phen nhiệt huyết, chính là nhân vật kiêu hùng!
Cảnh Đức hoàng đế mà chết, Kiến Vũ quốc thế tất đại loạn, đến lúc đó lại là một hồi quần hùng tranh phách!
- Bất quá cái kia đã cùng ta không quan hệ.
Giang Nam lẳng lặng thầm nghĩ:
- Tỷ tỷ đánh lui cường địch, tiếp qua không lâu liền có thể luyện thành linh đan đi à nha? Ta cũng thừa dịp trong khoảng thời gian này, tu luyện thoáng một phát, nhìn xem có thể tu thành Hỗn Nguyên đỉnh phong, trùng kích Nội Cương cảnh hay không!
Tinh thần ý niệm của hắn đột nhiên tách ra, như là một chống trời chi trụ xông thẳng lên trời, trong chớp mắt liền kéo dài đến độ cao mười dặm, đột phá tầng cương phong, rơi vào trên tầng mây, tiếp dẫn Thái Dương nguyên khí trên không trung, cuồn cuộn mà xuống, rót vào bên trong mi tâm của hắn, lại từ mi tâm chảy vào toàn thân, cuối cùng dũng mãnh vào Ma Chung trong đan điền.
Ma Chung kia lập tức kịch liệt chấn động, đương đương chấn nổ, đưa chân khí toàn thân hắn tất cả chấn vỡ, thậm chí ngay cả cốt cách màng xương của hắn cũng chấn đến ẩn ẩn xuất hiện từng vết rạn!
|
Chương 74: Hoàng đế băng hà. (2) Ads - Thủy Hỏa rèn luyện, Luyện Thể thành cương!
Giang Nam tâm niệm vừa động, thần thủy thần hỏa phun dũng, nhiều lần rèn luyện tạp chất trong cơ thể, chữa trị tổn thương của thân thể, cùng lúc đó, tu vi của hắn đã liên tiếp kéo lên.
Hắn cùng với Tô Hoảng đại chiến hơn trăm lần, Luyện Thể thành cương đã hơi có tiểu thành, cường độ thân thể rất có tinh tiến, giờ phút này tiếp dẫn Thái Dương nguyên khí vô cùng tinh thuần trên bầu trời, vẫn là đem nhục thể của hắn chấn đến tan vỡ, bất quá còn trong phạm vi thừa nhận của hắn.
Hắn một bên tu luyện Luyện Thể thành cương, một bên tu luyện Luyện Khí thành cương, chung đồng tiến, tu vi thực lực tiến triển nhanh chóng, thậm chí còn muốn vượt qua tiến cảnh lúc đại chiến cùng Tô Hoảng!
Tốc độ tu vi tăng trưởng của hắn, thậm chí còn muốn vượt qua phục dụng Xá Lợi Linh Đan, có thể thấy được loại tốc độ này là kinh người bực nào!
Thần Thứu Yêu Vương thành thành thật thật ngồi xổm trên đầu vai của hắn, rụt lại cổ, ngẫu ngươi hết nhìn đông tới nhìn tây, thay Giang Nam hộ pháp.
Hai ngày thời gian, Giang Nam liền nhất cổ tác khí xông lên Hỗn Nguyên đỉnh phong, trong cơ thể bành trướng cương khí, không có nửa phần chân khí, lực lượng của hắn càng là đạt tới chín Tượng chín Hổ chi lực, chỉ kém một đường, liền có thể đạt tới nhất Long chi lực!
Một Long chi lực, suốt mười vạn cân cự lực, chỉ có Ngoại Cương cường giả mới có thể có được thần lực như thế, hắn vậy mà sắp có được lực lượng bực này.
Phải biết rằng, mặc dù là Thần Luân cường giả, cũng không quá đáng có được một Long mười Tượng chi lực, Giang Nam mới Hỗn Nguyên đỉnh phong, liền cơ hồ đạt tới một nửa lực lượng thân thể của Thần Luân cường giả, thật là khiến người khiếp sợ.
Giang Nam đột nhiên khẽ nhíu mày, đình chỉ tu luyện, chân khí của hắn đã triệt để hóa thành cương khí, nhưng thủy chung còn không tính là Nội Cương cảnh, chỗ khác nhau lớn nhất của Nội Cương cùng Hỗn Nguyên đỉnh phong, là cương khí của Hỗn Nguyên đỉnh phong cường giả dùng một phần thiếu một phần, lúc tu vi khôi phục, khôi phục là chân khí, phải trải qua Luyện Khí thành cương, mới có thể đem chân khí hóa thành cương khí.
Mà Nội Cương thì là Cương khí thể nội sinh sôi không ngừng, lúc tu vi khôi phục, khôi phục cũng là cương khí, bởi vậy được xưng là Chân Cương.
Chỉ có vận chuyển tâm pháp, trực tiếp luyện ra Chân Cương, mới thật sự là bước vào Nội Cương cảnh, đây mới thực sự là biến chất!
- Tỷ tỷ đã từng nói, muốn đột phá đến Nội Cương cảnh, chỉ có để cho cương khí bản thân không ngừng ân cần săn sóc thân hình, để cho thân hình tiếp nhận cương khí, biến thành một bộ phận của thân thể, sau đó liền có thể tự nhiên mà tiến vào Nội Cương.
Giang Nam lẳng lặng suy tư, thầm nghĩ:
- Ta không chỉ tu luyện Luyện Khí thành cương, đồng dạng luyện thể thành cương, nếu có thể luyện thành Luyện Thể thành cương, lại luyện không đi một phần một hào tạp chất, thân hình cùng cương khí khẳng định hoàn mỹ kết hợp, hồn nhiên như một, tự nhiên sẽ bước vào Nội Cương cảnh, hơn nữa thành tựu tuyệt đối nếu so với những người khác lớn hơn rất nhiều!
Luyện Khí thành cương, Luyện Thể thành cương, cả hai hợp lại làm một, khí cùng thân hỗn hợp, hỗ trợ lẫn nhau, đây cũng là lĩnh ngộ của hắn đối với Nội Cương cảnh.
Đợi cho hắn Luyện Thể thành cương hoàn thành, thân thể ở vào trạng thái hoàn mỹ vô khuyết chưa từng có, cương khí cũng là như thế, để cho thân hình tự phát sinh ra cương khí, lột xác thành Chân Cương, liền có thể thuận thuận lợi lợi bước vào Nội Cương cảnh, giảm bớt đi rất nhiều thời gian ân cần săn sóc thân thể.
- Hoàng đế băng hà!
Dược Vương thành nguyên bản rỗng tuếch, đại chiến qua đi, mới có trăm họ lục tục ngo ngoe phản hồi trong thành, tu sửa phòng ốc, đột nhiên, chỉ nghe mặt đường truyền đến một tiếng ồn ào, có người hô to nói:
- Cảnh Đức Hoàng đế băng hà!
Trong thành tiếng gọi ầm ĩ như thủy triều, sau đó liền có đồn đãi nói, Cảnh Đức hoàng đế bị cao nhân bên trong hỏa sơn trọng thương, sau khi trở lại Hoàng thành liền bệnh nặng không dậy nổi, rốt cục bỏ mình.
Lại có đồn đãi nói, Giang Nam ở trước mặt hắn giết thái tử Tô Triệt, Cảnh Đức hoàng đế thật sự khó có thể nuốt xuống cơn tức này, ra Dược Vương thành liền thổ huyết đấu dư, chưa trở lại Hoàng thành liền chết bất đắc kỳ tử ở trên đường.
Còn có đồn đãi nói, mấy đại Vương phủ Hầu phủ chứng kiến bản thân Cảnh Đức hoàng đế bị trọng thương, cao thủ Hoàng thất chết hết thảy, nhân cơ hội này xuất động Thần Luân Thần Thông cường giả ở nửa đường hạ sát, rốt cục ở Yên sơn đánh gục Cảnh Đức hoàng đế.
Lại có tin tức nho nhỏ truyền thuyết, lần này hơn nửa Thần Luân, Thần Thông cường giả của Kiến Vũ quốc bị diệt, là âm mưu của Dược Vương phủ, Dược Vương phủ đem quần hùng thiên hạ càn quét hơn phân nửa, đúng là vì quân lâm thiên hạ.
Về Cảnh Đức hoàng đế chết, có đủ loại phiên bản, bất quá hào khí của Dược Vương phủ lạo dần dần áp lực, mặc dù là Nhạc Linh Nhi cũng rất ít lộ diện.
Nhạc Thế Đình dã tâm bừng bừng, cộng thêm nhân mạch của Dược Vương phủ, bắt đầu triệu tập các lộ chư hầu. Giang Nam cũng bị hắn lôi kéo, chỉ là Giang Nam đối với cái này không có hứng thú, Nhạc Thế Đình cũng không dám miễn cưỡng hắn.
- Tỷ tỷ như thế nào còn không có luyện xong linh đan? Chẳng lẽ trong trận chiến ấy, nàng cũng bị thương?
Trong lòng Giang Nam căng thẳng, đang lúc lo lắng Giang Tuyết an nguy, ý định tiến vào bên trong hỏa sơn tự mình đi nhìn xem, đột nhiên chỉ thấy một nữ tử áo trắng hướng hắn đi tới, tình cảnh kia như thơ như vẽ, mặt trời sáng quắc cũng ảm đạm, ánh mặt trời giống như Nguyệt trở nên mông lung.
Mấy ngày không thấy, khí tức của Giang Tuyết càng thêm mờ ảo, cho Giang Nam cảm giác phảng phất nàng không phải nhân vật nhân gian, mà là nữ tử từ bầu trời đi xuống, ngẫu rơi phàm trần, tẩy đi trần ai cuối cùng muốn phiêu nhiên mà đi.
- Tỷ tỷ. . .
Trong nội tâm Giang Nam run lên.
- Đệ đệ, hôm nay chính là thời điểm ta và ngươi tỷ đệ phân biệt.
Giang Tuyết ôn nhu cười cười, ý cảnh mông lung giống như Nguyệt đột nhiên tiêu tán, ánh mặt trời đột nhiên trở nên vô cùng sáng lạn, trong nháy mắt phảng phất thiên hạ gặp xuân, xuân về hoa nở, đẹp không sao tả xiết:
- Ta muốn rời đi, đi tìm lại đồ đạc của ta.
Giang Nam im lặng, trong lòng có chút đắng chát.
- Ngươi nguyện ý theo ta đi sao?
Giang Tuyết đưa tay, ngón tay ngọc phật qua bên tóc mai, cười nói:
- Ngươi dù sao cũng là đệ đệ của ta, ta như thế nào nhẫn tâm vứt bỏ ngươi?
Giang Nam đột nhiên ngẩng đầu, vừa mừng vừa sợ, ngơ ngác nhìn xem Giang Tuyết, cơ hồ hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không.
Giang Tuyết lẳng lặng chờ hắn trả lời thuyết phục, trên mặt Giang Nam do dự, trầm mặc một lát, đột nhiên nói:
- Ta không muốn!
- Tỷ tỷ, ta không muốn!
Hắn lặp lại một câu, chém đinh chặt sắt.
Đúng vậy, ta không muốn.
Ta không muốn ngươi che gió che mưa cho ta, không muốn ngươi vì ta hao tâm tổn trí, không muốn ở dưới cánh chim của ngươi phát triển, lại càng không nguyện liên lụy ngươi.
|
Chương 75: Ly biệt (1) Ads Quan trọng nhất là, ta không muốn làm tiếp một tiểu đệ đệ cần ngươi chiếu cố, ta muốn trở thành một nam tử hán đội trời đạp đất!
Ta muốn bằng cố gắng của mình, lần nữa đứng ở bên cạnh ngươi, cho ngươi dựa vào, vì ngươi che gió che mưa!
- Tử Xuyên trưởng thành.
Giang Tuyết cười nói.
Giang Nam nở nụ cười, con mắt ê ẩm, phảng phất Thủy Nguyên Lực của U Minh Thần Thủy bên trong mi tâm không tự giác phát ra, ở trong hốc mắt hắn đảo quanh, ướt át ánh mắt của hắn, cười nói:
- Tỷ, ta tiễn đưa ngươi.
Hai người sóng vai mà đi, Giang Nam thỉnh thoảng vụng trộm dò xét nữ tử bên người, chỉ cảm thấy mình lúc trước kinh nghiệm đủ loại giống như là mộng.
Ngày đó, hắn tiêu hết tất cả tích súc, từ trong tay thợ săn cứu một Bạch Hồ da lông đốt trọi.
Ngày đó, Bạch Hồ này vụng trộm hút đi bốn thành dương khí của hắn.
Ngày đó, Bạch Hồ hóa thành Giang Tuyết, truyền thụ võ học cho hắn, nhiều tiếng như thể hồ quán đính, tuyên truyền giác ngộ, để cho hắn tìm được mục tiêu nhân sinh.
Ngày đó, Giang Tuyết nấu cơm làm đồ ăn cho hắn, cười trêu ghẹo nói là thê tử xuất giá của hắn.
Ngày đó, nàng ở bờ sông hoán phát, hắn bị Bạo Viên đuổi giết.
Ngày đó, nàng mượn đi tám phần dương khí của hắn, còn bị Thiết Trụ cười nhạo nói hắn túng dục quá độ. . .
. . .
Nàng mỗi một lần chỉ điểm, giọng nói và dáng điệu nụ cười của nàng, nàng một cái nhăn mày một nụ cười, đều thật sâu khắc ở đáy lòng Giang Nam.
Hắn vốn chỉ là một nô bộc của Tề vương phủ, đần độn u mê, mặc dù có chút khôn vặt học lén võ nghệ, nhưng nếu như không có ngoài ý muốn, thành tựu suốt đời củahắn chỉ là làm quản sự ở Tề vương phủ.
Nhưng mà từ khi gặp Giang Tuyết, quỹ tích nhân sinh của hắn liền từ nay cải biến, phảng phất nguyên lai sinh hoạt của hắn là Hắc Bạch nhị sắc, nhưng mà Giang Tuyết đến, lại làm cho sắc thái vô cùng vô tận thoáng cái tràn đầy thế giới của hắn.
Nhưng mà, tỷ tỷ vẫn muốn rời đi, Giao Long không cùng cá ở trong chậu làm bạn, hắn và nàng căn bản không phải người một thế giới, một cái cao cư ở bên ngoài Chư Thiên vạn giới, một cái ở trong trần thế giãy dụa cầu sinh, hắn cùng với tỷ tỷ cùng xuất hiện, như Tiên Tử cao cư tại Thiên Ngoại rơi vào phàm trần trong tích tắc, không hơn.
- Tỷ tỷ, chúng ta còn có một ngày gặp gỡ không?
Giang Nam tiễn đưa nàng ra khỏi thành, đi ở trong rừng Lạc Hà sơn, cành khô lá úa ở dưới chân vang sào sạt, thiếu niên ngẩng đầu hỏi, trong đôi mắt tràn đầy chờ mong.
Thiên đại Địa đại, thế giới càng lớn, ở Thiên Ngoại còn có thiên, bên ngoài địa còn có Địa, Chư Thiên vạn giới rộng lớn bao la bát ngát như thế, muốn gặp được một người thật sự quá khó khăn, hắn thật sự rất sợ mình lần này cùng tỷ tỷ tách ra, chính là vĩnh biệt.
Giang Tuyết nhìn xem hắn, trong nội tâm có một loại như dây cung bị nhẹ nhàng kích thích, ôn nhu cười nói:
- Chư Thiên tuy lớn, vạn giới tuy nhiều, nhưng chỉ cần ngươi tu luyện đến được cảnh giới nhất định, sẽ phát hiện người càng ngày càng ít. Có thể cùng ngươi làm bạn, vĩnh viễn chỉ có thể là người thực lực không sai biệt nhiều, đợi đến tu vi cảnh giới của ngươi đuổi theo ta, chúng ta tự nhiên sẽ gặp gỡ lần nữa.
Lời của nàng cũng không khó hiểu, ví dụ như lúc Giang gia của Giang Nam còn tại thế, cùng hắn làm bạn đều là đệ tử thư hương môn đệ, đàm thơ làm phú, đợi đến lúc hắn trốn Tề vương phủ làm nô, người tiếp xúc đến cũng là nô bộc, nhưng mà đợi đến lúc hắn trở thành võ đạo cao thủ, tiếp xúc đến chính là võ đạo cao thủ.
Nếu hắn có thể tu luyện đến trình độ cùng Giang Tuyết sóng vai, tự nhiên tỷ đệ hai người sẽ gặp nhau lần nữa.
Trong nội tâm Giang Nam không khỏi sinh ra một điểm hi vọng, nói không chừng tương lai một ngày nào đó, mình có thể đứng ở bên cạnh tỷ tỷ, không còn là đệ đệ cần nàng bảo hộ kia, mà là một nam nhân đội trời đạp đất!
- Đệ đệ, không cần tiễn.
Giang Tuyết nhẹ nhàng mở rộng bước chân, vừa sải bước ra, đi vào không trung, ngàn dặm thổ địa sông núi ở dưới chân nàng phảng phất chỉ có dài gần tấc đoản, nàng dần dần từng bước đi đến, càng chạy càng cao.
Boong boong!
Cương khí thể nội của Giang Nam bắt đầu khởi động, đột nhiên ly thể mà ra, hóa thành hai cánh chân khí, bành một tiếng triển khai, trong chớp mắt liền phá vỡ âm chướng, nhanh như điện chớp hướng Giang Tuyết đuổi theo, Giang Tuyết một bước ngàn dặm, dù tốc độ của hắn đạt đến cực hạn, giai nhân như trước là càng ngày càng xa.
Giang Nam điên cuồng chấn động hai cánh, trong chớp mắt liền xông lên tầng cương phong giữa không trung, cương phong gào thét kích động, giống như vô số lưỡi dao sắc bén điên cuồng thiết cắt quanh thân cùng cánh chim hắn, gắt gao áp chế hắn ở dưới tầng cương phong!
- Thần Thứu Yêu Vương, giúp ta một tay!
Giang Nam gầm lên, một đầu Cự Ưng giương cánh bay tới, cõng hắn ở trên lưng, hét giận dữ một tiếng, hai cánh mở ra, phá vỡ tầng cương phong, xông lên không trung, hướng Giang Tuyết mau chóng đuổi theo!
Tốc độ của Thần Thứu Yêu Vương cực nhanh, viễn siêu Giang Nam, nhưng mà so sánh với Giang Tuyết nhàn nhã dạo chơi, tốc độ của hắn vẫn là quá chậm.
Thần Thứu Yêu Vương vỗ cánh bay ra mấy ngàn dặm, ở không trung bực này, đã tiếp cận biên giới tầng khí quyển, đầu Yêu Vương này đột nhiên kêu lên
- Chúa công, lại hướng lên trên phi, chính là ngoài không gian! Chỗ thế giới này của chúng ta, có địa cực nguyên từ dày đặc bao phủ, dùng thực lực của ta, còn không cách nào phá vỡ cực nguyên từ!
- Tỷ tỷ. . .
Giang Nam ngẩng đầu nhìn địa phương nàng biến mất, suy nghĩ xuất thần, đã qua thật lâu, đột nhiên nói:
- Yêu Vương, chúng ta trở về đi.
Thần Thứu Yêu Vương lên tiếng đồng ý, hai cánh vừa thu lại, phi tốc hướng phía dưới trụy lạc, đã qua không lâu liền đáp xuống trong Dược Vương thành. Sau vài ngày, Giang Nam một mực không có tu luyện, mà là ngồi ở nóc nhà, ngẩng đầu nhìn lên phía chân trời, suy nghĩ xuất thần.
Thân ảnh Giang Tuyết thời thời khắc khắc ở trong đầu hắn đảo quanh, cho dù hắn muốn tu luyện, cũng không cách nào tĩnh hạ tâm thần.
Thần Thứu Yêu Vương thấy hắn trầm luân, thật sự nhịn không được, thấp giọng hỏi:
- Chúa công, đại chúa công chẳng lẽ là Thiên Thần hạ phàm, tốc độ tu luyện cũng quá nhanh đi. Nếu như ngươi tiếp tục như vậy, cảnh giới cùng đại chúa công chênh lệch chỉ biết càng lúc càng lớn, cả đời đều không có khả năng tương kiến. . .
Sắc mặt Giang Nam trầm xuống, quát lớn:
- Câm miệng!
Sắc mặt Thần Thứu Yêu Vương biến hóa, trong nội tâm giận tím mặt:
- Xú tiểu tử, không phải là trong cơ thể lão tử còn có giam cầm, đã sớm ăn một miếng mất ngươi rồi! Lão tử liền trước nhẫn nại ba năm. . .
- Thần Thứu Yêu Vương, thực xin lỗi. . .
Trong nội tâm Thần Thứu Yêu Vương đang nảy sinh ác độc, đột nhiên nghe được Giang Nam nói ra lời này, không khỏi khẽ giật mình, Giang Nam buồn vô cớ thở dài, từ nóc nhà đứng dậy, hướng hắn bái một cái, chân thành nói:
- Ta vừa rồi tâm tình không tốt, không nên phát giận với ngươi. Ngươi nói đúng, ta biết sai rồi.
|
Chương 76: Ly biệt. (2) Ads Thần Thứu Yêu Vương có chút chân tay luống cuống, lúng ta lúng túng nói:
- Tất cả mọi người từng có thời kỳ trưởng thành, ta không trách ngươi.
Đầu Yêu Vương này ngồi xổm trên đầu vai Giang Nam, ánh mắt nhìn hướng xa xa, hồi tưởng lại chuyện cũ, thổn thức nói:
- Nhớ năm đó thời điểm ta tuổi trẻ khinh cuồng, đã làm một chuyện hoang đường, đó là một buổi chiều ánh nắng tươi sáng, ta gặp được một mẫu thứu, lớn lên cái kia gọi là dấu hiệu, đỉnh đầu ngay cả một cọng lông chim cũng không có, quả nhiên làm ta thấy thương tiếc. . .
Đầu điểu này lại tự om sòm, lao thao nói không dứt, Giang Nam mắt điếc tai ngơ, nhảy xuống nóc phòng, ngăn một người hầu lại hỏi:
- Xin hỏi Quận chúa ở đâu?
Người hầu kia không dám lãnh đạm, vội vàng dẫn hắn hướng hương các của Nhạc Linh Nhi đi đến, cùng cười nói:
- Giang công tử, mấy ngày nay Quận chúa vốn định tìm ngươi, tiếc rằng Vương gia nói công tử là đại nhân vật, đơn giản đừng kinh động, miễn cho công tử sinh khí. Vương gia không lâu đã tới một lần, muốn hỏi thăm công tử có hôn phối hay không, chỉ là thấy công tử đang trầm tư, liền không có quấy rầy.
Giang Nam mỉm cười, thầm nghĩ:
- Nhạc Thế Đình có hùng tâm tráng chí, ngay cả hoàng đế cũng dám giết, là thứ kiêu hùng, hắn làm như vậy, đơn giản là chứng kiến Thần Thứu Yêu Vương cũng nghe ta sai sử. Đáng tiếc, ta vô tình ý tiếp tục lưu lại nơi đây, tính toán của hắn nhất định rơi vào khoảng không.
- Tử Xuyên, ngươi muốn rời đi?
Nhạc Linh Nhi nhìn xem thiếu niên ở trước mắt, trong nội tâm một hồi không bỏ. Nàng tuy tùy tiện, nhưng dù sao cũng là mối tình đầu thiếu nữ, mà nhân vật xuất sắc như Giang Nam, tuấn tú phiêu dật, khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn, tuy không phải hoàng tử, cũng không phải hậu nhân của danh môn, nhưng lại tràn đầy thần bí, ở chung lâu như vậy, nàng thủy chung vẫn cảm thấy Giang Nam để cho nàng nhìn không thấu.
Đúng là tia lực lượng thần bí này, để cho nàng không khỏi đối với Giang Nam ôm lấy một ít hảo cảm không hiểu.
Nhất là Giang Nam không chỉ đã cứu tánh mạng của nàng, hơn nữa nhiều lần cho nàng khiếp sợ cùng kinh hỉ, trong lúc bất tri bất giác trong lòng nàng chiếm cứ một chỗ cắm dùi, hôm nay nghe được Giang Nam định ly khai, Nhạc Linh Nhi chỉ cảm thấy có chút thất lạc.
- Ta tiễn đưa ngươi đi.
Nàng chần chờ thoáng một phát nói.
Giang Nam yên lặng gật đầu, hai người sóng vai mà đi, hướng bên ngoài Dược Vương thành đi đến. Nhạc Linh Nhi đột nhiên đánh vỡ trầm mặc, cười nói:
- Tử Xuyên, ngươi đang ở nơi nào? Ngày khác ta đi tìm ngươi.
- Quận chúa chỉ sợ là tìm không thấy ta rồi. Lần này sau khi rời khỏi, ta sẽ đi bốn phía du lịch, tìm kiếm cơ duyên, truy cầu cảnh giới chí cao của võ đạo.
Bên ngoài thành, Giang Nam dừng lại bước chân, cười nói:
- Quận chúa, liền tiễn đến nơi đây. Cha ngươi dã tâm bừng bừng, muốn trở thành chủ nhân mảnh thổ địa này, xưng Hoàng xưng Bá, bất quá võ học Dược Vương phủ các ngươi thật sự thấp kém, chỉ sợ không phải là đối thủ của Tề vương. Ta có một bộ tâm pháp tiễn đưa ngươi, coi như tạ ơn quý phủ những ngày này chiêu đãi ta.
Dứt lời, hắn từ trong lòng rút ra một cuốn kinh thư nhét vào trong tay Nhạc Linh Nhi, phất phất tay, quay người rời đi.
Nhạc Linh Nhi đứng ở nơi đó, nhìn xem Giang Nam dần dần từng bước đi xa, trong lòng trống trơn, nàng biết rõ, mình chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại thiếu niên có chút thần bí này rồi.
Thật lâu, Nhạc Linh Nhi mới hồi phục tinh thần lại, đôi mắt chuyển động thoáng một phát, rơi vào trên đồ vật mà Giang Nam trước khi đi giao cho nàng:
- Đây là. . . Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết?
Trên tay nàng, là một cuốn kinh văn chép tay, thượng diện vẽ lấy một vài bức đồ án, có tất cả mười tám bức, bên cạnh là văn tự rậm rạp chằng chịt nói rõ, còn có chân khí kinh mạch vận hành, cực kỳ phức tạp.
Nhạc Linh Nhi nháy mắt mấy cái, trong nội tâm nghi hoặc vạn phần, nàng đối với Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết có nghe thấy, chỉ là không rõ tại sao Giang Nam lại có tuyệt học của Tề vương phủ.
- Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết không phải chỉ có thập trọng cảnh giới, mỗi một trọng cảnh giới đối ứng một bức đồ? Như thế nào Tử Xuyên cho ta môn Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết này có tất cả mười tám bộ đồ án? Chẳng lẽ nói, Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết thậm chí có thập bát trọng cảnh giới? Điều này sao có thể?
Nàng trăm mối vẫn không có cách giải, thầm nghĩ:
- Thập trọng cảnh giới cũng đã là Thần Luân cường giả, thập bát trọng cảnh giới, chẳng phải là nói có thể tu thành Thần Thông bát trọng cảnh giới, Thần Thông bát cảnh?
Nhạc Linh Nhi lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay cả Hoàng thất cũng không có tâm pháp cảnh giới Thần Thông bát trọng nguyên vẹn, chỉ là có được mấy quyển sách Thần Thông tàn quyết, tối đa chỉ có thể tu thành một hai trọng Thần Thông liền không thể tiếp tục được nữa.
Nếu như Giang Nam đưa cho nàng cuốn Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết này quả thật có thể tu thành Thần Thông bát cảnh, như vậy có thể nghĩ Dược Vương phủ sẽ cường đại đến loại hoàn cảnh nào!
Nếu Tề vương phủ thật sự có Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết thập bát trọng cảnh giới, đã sớm thăng chức rất nhanh, đừng nói làm Tề vương, cho dù làm Tề Hoàng cũng không dám có người nói ra chữ không!
- Chẳng lẽ môn Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết này, mới thật sự là Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết, Tề vương phủ bất quá là bản không trọn vẹn của môn tâm pháp này?
Nhạc Linh Nhi nháy mắt mấy cái, trong nội tâm càng phát ra buồn bực, trong nội tâm lại thầm nghĩ:
- Tử Xuyên đem bảo vật quý trọng như thế đưa cho ta, lại là ý gì? Chẳng lẽ. . . đây là tín vật đính ước?
Khuôn mặt nàng ửng đỏ, miên man bất định.
Chỉ là nàng lại không biết, Giang Nam không quen được người ân huệ, lần này ở Dược Vương thành hắn đạt được Dược Vương phủ rất nhiều chiếu cố, tống xuất Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết chỉ là vì báo đáp ân tình của Dược Vương phủ mà thôi, cũng không ý tứ gì khác.
Phía bắc sông bờ, Thần Thứu Yêu Vương trên đầu vai Giang Nam như trước nói liên miên, nói không ngừng, nói chuyện hoang đường của mình lúc tuổi còn trẻ cùng mẫu thứu:
- Vậy thì thật là một đêm làm cho người khó quên, ta cùng nàng sóng vai rúc vào với nhau, dưới chân là Đại tuyết sơn. . . Ồ, chúa công, chúng ta đây là đi nơi nào?
Ở bên trong Tề vương thành, Giang Nam trở lại trụ sở, khi thì tu luyện Luyện Thể thành cương, khi thì truyền thụ Long Hổ Tượng Lực Quyết cho Thiết Trụ, thời gian bình bình đạm đạm. Cảnh Đức hoàng đế đã chết, Tề vương cũng dã tâm bừng bừng, sẵn sàng ra trận, khuếch trương phạm vi thế lực. Bất quá, hiển nhiên Tề vương cũng được biết sự tình Dược Vương thành Giang Nam bắn chết thái tử Tô Triệt, biết rõ bên cạnh hắn có một Thần Thông cường giả, bởi vậy đối với Giang Nam cung kính, không có quấy rầy hắn thanh tịnh, thậm chí ngay cả sự tình Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết tiết ra ngoài cũng không dám truy cứu.
Hơn tháng thời gian trôi qua, xuân về hoa nở, cảnh sắc hợp lòng người, cảnh xuân tươi đẹp, trong tiểu viện, một Đại Hán giống như cột điện khổ tu võ đạo, khi thì như Mãnh Hổ ra khỏi lồng, khi thì như Thần Tượng Phụ Sơn, khi thì như Giao Long Xuất Uyên, đem Long Hổ Tượng Lực Quyết phát huy vô cùng tinh tế!
|