Đế Tôn (Trạch Trư)
|
|
Chương 917: Hàng ma vệ đạo. (1) Hắn vừa mới bay ra phạm vi thần thụ bao phủ, một đạo thần hà xoắn tới, quét trúng hắn, đánh cho đầy trời lông chim bay múa, rú thảm rung trời.
Chân Pháp Phật Đà vừa muốn sải bước nhập thần thụ, chỉ thấy Ngọc phu nhân đánh tới trước mặt, lắc đầu cười nói:
- Không có tác dụng đâu, Ngọc phu nhân ngươi ngăn không được ta! Bởi vì, chúng ta người đông thế mạnh!
Lạp Thần Ông cùng Âu Chấn Đông theo sát phía sau, cùng Chân Pháp Phật Đà sóng vai mà đứng, lại vào lúc này, chỉ thấy Âu Chấn Vân cùng Ngọc phu nhân đứng chung một chỗ, ngăn trở đường đi của bọn hắn.
Lạp Thần Ông tay áo bồng bềnh, đạo cốt tiên phong, cười nói:
- Chấn Đông đạo hữu, chuyện nhà của các ngươi, chính các ngươi chấm dứt!
- Ta đang muốn giết hắn, thực thi gia pháp!
Âu Chấn Đông lạnh như băng nói.
Đột nhiên, Mao Viễn Công phát ra một tiếng hét thảm, bị Giang Nam dùng Đãng Ma Kiếm cắt đến mình đầy thương tích, mà bọn người Âu Tùy Tĩnh, Tam Khuyết đạo nhân tế lên mười bốn kiện Thần Minh chi bảo ngay ngắn oanh ra, liên tiếp oanh ở trên người Mao Viễn Công, đem vị Huyết Thần này oanh đến thổ huyết liên tục, một thân lông gà cơ hồ bị cắt tinh quang!
Sau một khắc, Mao Viễn Công vội vàng thoát ra thần thụ, cùng bọn người Chân Pháp Phật Đà sóng vai đứng chung một chỗ.
Mà Thao Hộc Tôn Giả tuy bị thần hà quét trúng, nhưng không có chết, lập tức chữa trị thân thể tổn thương, lần nữa vỗ cánh bay tới.
Thực lực Thần Ma cực kỳ cường đại, mấu chốt nhất chính là, bọn họ đều là Thần Ma thân thể chính thức, đạo tắc luyện nhập trong thân thể, cho dù bị đánh chỉ còn lại có một giọt huyết, một khối xương cốt, cũng có thể khôi phục thân thể, ngóc đầu trở lại!
Muốn tiêu diệt Thần Ma, chỉ có thể triệt để phai mờ đạo tắc của bọn họ, hoặc là hủy diệt thần tính, luyện hóa thân thể, mới có thể đem bọn hắn chém giết!
Chân Pháp Phật Đà lườm Hư Không bảo thuyền của Giang Nam, trong nội tâm đột nhiên đại định, cùng bọn người Mao Viễn Công chung một chỗ thúc dục Thánh Quân thi thần đánh tới lần nữa!
- Giang giáo chủ, ngươi quả nhiên phô trương thanh thế! Diệt Thần ma quang pháo kia của ngươi không giả, nhưng mà những ma quang pháo khác lại hết thảy đều là giả dối, còn muốn dấu diếm được ngã phật? Hôm nay ta liền thay chư vị siêu độ a!
Hô...
Ngàn vạn cành cây của Thánh Quân thần thụ bay múa, Thần hà khắp cả người, cùng Thánh Quân Thi Thần kịch liệt va chạm lần nữa.
Đám người Chân Pháp Phật Đà đang muốn thừa dịp dư ba lần giao thủ này chưa dứt, nhân cơ hội xông vào trong thần thụ đại khai sát giới, chỉ thấy Diệt Thần Ma Quang Pháo sáng lên lần nữa, trong lòng cả kinh, vội vàng tránh né, cười nói:
- Giang giáo chủ, các ngươi có thể thúc dục Diệt Thần Ma Quang Pháo mấy lần?
- Loạn Không Đại Trận!
Đột nhiên quanh thân Giang Nam có vô số đạo văn trán phóng, hóa thành một tòa Loạn Không Đại Trận cự đại, cuồn cuộn nổi lên đám người Ngọc phu nhân, Âu Chấn Vân, Tam Khuyết Đạo Nhân, phá không bay đi!
Thao Hộc Tôn Giả vỗ cánh lọt vào hư không, ở trong hư không xuyên qua, nhanh chóng hướng loạn không đến gần, cười lạnh nói:
- Chỉ là một tòa thần trận, liền muốn chạy ra lòng bàn tay của chúng ta?
Đám người Chân Pháp Phật Đà rối rít phi thân lên, dưới chân Âu Chấn Đông hiện ra một mặt trận đồ, Mao Viễn Công hóa thành ngũ sắc gà trống, quanh thân Lạp Thần Ông bị hắc vụ lượn lờ, rối rít xông vào trong hư không, hướng Giang Nam đuổi giết đi!
- Tốc độ nhanh như vậy?
Đợi bọn hắn đi tới trong hư không, trong lòng không khỏi cả kinh, chỉ thấy Giang Nam ở trong hư không xuyên qua, tốc độ cực nhanh, so với bọn hắn còn muốn thắng được rất nhiều, làm người ta mắt mũi trợn tròn!
Trên thực tế, tốc độ của Giang Nam còn chưa phát huy đến cực hạn, nếu như hắn có thể phi hành, thi triển Thiên Dực Ma Thần đại thần thông, tốc độ so sánh với dùng Loạn Không Đại Trận truyền tống còn nhanh hơn!
Hắn đã từng chạy trốn qua Chân Thần đuổi giết, mặc dù là mượn tinh môn chạy ra ức trăm triệu dặm, nhưng dù sao cũng là thần thông quảng đại của hắn.
So sánh xuống dưới, tốc độ của Lạp Thần Ông, Mao Viễn Công liền muốn so với hắn xa xa thua kém, mặc dù tiến vào trong hư không, khoảng cách Giang Nam cũng càng ngày càng xa!
Mặc dù Mao Viễn Công là một gà trống ngũ sắc tu luyện thành Thần, nhưng mà ở tốc độ lại không am hiểu, chỉ có thể cùng Lạp Thần Ông khách quan, so sánh với Loạn Không Đại Trận của Giang Nam thì kém sắc rất nhiều.
- Thắng Quang Phật Thể!
Chân Pháp Phật Đà thanh quát một tiếng, thi triển Thắng Quang Phật Thể, tốc độ nhất thời kích tăng, nhất cử vượt qua mọi người, hướng Giang Nam nhanh chóng đến gần!
Mà vào lúc này, trận đồ dưới chân Âu Chấn Đông hào quang tỏa sáng, giống như trước cũng nhanh hơn bay đi, cùng hắn chạy song song.
Nhưng tốc độ nhanh nhất còn là Thao Hộc Tôn Giả, đầu Yêu Thần này vốn chính là viễn cổ hung cầm Thao Hộc tốc độ cực nhanh tu luyện thành Thần, tốc độ buông ra, so sánh với Loạn Không Đại Trận của Giang Nam còn nhanh hơn, trong khoảnh khắc liền đuổi kịp Loạn Không Đại Trận, lệ tiếu liên tục, thăm dò móng nhọn liền hướng thần thụ trong đại trận chộp tới!
- Thao Hộc Tôn Giả, ngăn trở bọn họ chốc lát!
Chân Pháp Phật Đà thấy thế mừng rỡ, kêu lên.
Lúc này Thao Hộc Tôn Giả mới đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng quay đầu nhìn về bốn phía, thầm thở dài hỏng bét:
- Nãi nãi, chỉ có ta một người giết tới? Lần này lão tử chỉ sợ muốn ăn thiệt thòi...
Bá...
Vô số cành lá của Thần thụ vũ động, Thần hà đầy trời, từng đạo thần quang chà xuống, hai móng vuốt của Thao Hộc Tôn Giả từng khúc băng liệt, kêu thảm một tiếng, tiếp theo liền thấy nhiều thần minh chi bảo trên thần thụ phô thiên cái địa nện xuống.
Thao Hộc Tôn Giả vỗ cánh muốn trốn, nhưng nơi nào còn kịp?
Hắn đầu tiên là bị lẵng hoa cùng liên hoa chuy của Thiệu Thiên Nhai đập trúng, tiếp theo chính là Thánh Quang Phật Đà tế lên Liên Đài đặt ở trên lưng, Thánh Quang Phật Đà tay vung lục bảo, như mưa rơi xuống, Thi Hiên Vi Thanh Vũ Thần Phiến bay múa, Tam Khuyết Đạo Nhân tế lên tam bảo, Âu Chấn Vân, Ngọc phu nhân liên thủ đánh tới!
Thình thịch...
Yêu Thần này bị bọn họ sinh sôi đánh nổ tung, huyết nhục cùng vũ mao vẩy ra!
Giữa không trung vô số huyết nhục cùng vũ mao nhanh chóng ngưng tụ, lần nữa tạo thành thân thể của Thao Hộc Tôn Giả, hộc máu liên tục, hơi thở khô bại, nếu không phải đám người Giang Nam nóng lòng chạy trối chết, không rảnh luyện hóa, thì nghênh đón hắn chính là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Chân Pháp Phật Đà, mau mau đem Thánh Quân Thi Thần cho ta, không có Thánh Quân Thi Thần ta làm sao là đối thủ của bọn họ?
Thao Hộc Tôn Giả hổn hển, không dám lại giết lên, cả giận nói.
Chân Pháp Phật Đà cùng Âu Chấn Vân dắt tay nhau mà đến, Thần Quang chợt lóe, đột nhiên Thánh Quân Thi Thần từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên lưng Thao Hộc Tôn Giả, thân thể Chân Pháp Phật Đà phiêu nhiên rơi vào trên gốc Thần thụ này, cười nói:
- Thao Hộc Tôn Giả, tốc độ của ngươi nhanh nhất, vẫn là do ngươi tới làm tọa kỵ của ngã phật thôi, giúp ta một tay, đuổi theo những người kia, hàng ma vệ đạo!
|
Chương 918: Hàng ma vệ đạo. (2) - Con mẹ mày Chân Pháp tặc ngốc, bằng ngươi cũng muốn hàng phục ta?
Thao Hộc Tôn Giả quát lên như sấm, giãy dụa không nghỉ, kêu lớn:
- Sau khi lão tử thoát thân, liền sẽ giết cả nhà ngươi, gian dâm tất cả nữ Bồ Tát của Phật Quang Thành ngươi! Con mẹ mày...
Chân Pháp Phật Đà cười lạnh, thúc dục Thánh Quân Thi Thần trấn áp xuống, đem Thao Hộc Tôn Giả ép tới biết vâng lời:
- Thao Hộc, ngươi từ trước đến giờ kiệt ngao bất tuần, nhiều lần mạo phạm ta, nếu là lúc trước, ta hàng phục ngươi còn có chút khó khăn, nhưng mà đệ tử của ta Đàm Trí, hiện tại chưởng khống Thánh Quân Thi Thần, lấy lực lượng của ta, hàng phục ngươi dễ dàng. Còn không thuần phục?
Quanh thân hắn phật quang trán phóng, vô số phật quang phun ra, rót vào trong cơ thể Thao Hộc Tôn Giả, trong phật quang này mơ hồ có thể thấy vô số Đại Phật, miệng tụng kinh Phật, xâm nhập trong cơ thể Thao Hộc Tôn Giả, phật quang cùng đạo tắc của Thao Hộc Tôn Giả tương dung, dần dần kết làm một thể.
Thao Hộc Tôn Giả biết đây là Sinh Tử tồn vong, mở miệng một tiếng "Con mẹ mày" tức giận mắng không dứt, vừa điều động pháp lực toàn thân mình đối kháng.
Bất quá Thánh Quân Thi Thần là cường đại bực nào? Trấn áp hắn đến biết vâng lời, không cách nào thoát thân.
Hơn nữa tu vi thực lực của bản thân Chân Pháp Phật Đà liền thắng hắn rất nhiều, trong khoảnh khắc, vị Yêu Thần này liền bị phật quang xâm lấn nhục thân, thậm chí ngay cả thần thức cũng bị phật quang của Chân Pháp Phật Đà xâm chiếm, phật quang đi xâm lấn thần tính của hắn!
Nếu như thần tính lại bị phật quang xâm lấn, như vậy chân linh của Thao Hộc Tôn Giả liền biến mất, sau đó là Chân Pháp Phật Đà nói gì nghe nấy!
Chân Pháp Phật Đà đang hàng phục Thao Hộc Tôn Giả, tốc độ chậm dần, Âu Chấn Đông lập tức đuổi theo, từ bên cạnh bọn họ bay qua, hướng đám người Giang Nam đến gần.
Hắn nhìn thấy kết quả của Thao Hộc Tôn Giả, nhất thời không dám tiến tới gần đám người Giang Nam, thầm nghĩ:
- Gừng càng già càng cay, Chân Pháp Phật Đà này không hổ là thánh phật Phật Quang Thành, tâm tư kín đáo, lòng dạ độc ác, Thao Hộc Tôn Giả cũng bị hắn độc thủ. Hôm nay, chỉ sợ hắn cũng không có ý định phân cho Thánh Quân Thi Thần chúng ta...
Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên chỉ thấy phía sau hắc bạch song vũ phô thiên cái địa, Thao Hộc Tôn Giả lưng đeo Thánh Quân Thi Thần vỗ cánh bay tới, mà Chân Pháp Phật Đà thì đứng ở trên Thánh Quân Thi Thần, trường thanh cười nói:
- Chấn Đông đạo hữu, làm sao không giết đi qua?
- Đang muốn giết đi qua.
Trong mắt Âu Chấn Đông tinh quang chớp động, nhìn về phía Thánh Quân Thi Thần, lộ ra vẻ kiêng kỵ, cười nói:
- Chỉ là một mình ta như thế nào là đối thủ những tên kia? Bất quá Phật Đà tới, ta an tâm, chúng ta liên thủ, đủ đối phó bọn họ, đợi chờ Mao Viễn Công cùng Lạp Thần Ông!
- Tốt, liên thủ!
Chân Pháp Phật Đà sảng khoái vạn phần nói.
Hai tôn thần phật một tả một hữu, gào thét xông đến phía sau Loạn Không Đại Trận của Giang Nam, Chân Pháp Phật Đà có Thao Hộc Tôn Giả làm tọa kỵ, tốc độ nhanh hơn, bay qua Loạn Không Đại Trận của Giang Nam, đi tới phía trước quát lên:
- Chấn Đông đạo hữu, ta ở phía trước ngăn chặn, ngươi ở hậu phương tiến công, phải tất yếu kéo bọn họ!
- Tốt!
Âu Chấn Đông mừng rỡ trong lòng, kêu lớn.
Hắn toàn thân tu vi trán phóng, cầm trong tay Phương Thiên Họa Kích, tế lên lăng kính, tứ đại hóa thân từ lăng kính bay ra, cùng lúc đó trận đồ dưới chân bay lên, rơi vào mi tâm tạo thành con mắt thứ ba, ngang nhiên hướng đám người Giang Nam giết tới!
Mà ở trên Thánh Quân thần thụ, đám người Ngọc phu nhân, Âu Chấn Vân, Tam Khuyết Đạo Nhân đã sớm trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Giang Nam ngẩng đầu nhìn hướng Chân Pháp Phật Đà ngăn chặn phía trước, đột nhiên mi tâm chợt lóe, một đầu chiến tranh cự thú đột nhiên xuất hiện, gầm thét chạy chồm, cười vang nói:
- Ngã phật, một người độc chiếm Thánh Quân Thi Thần, cùng năm người chia đều tài phú trên người chúng ta, cái gì nhẹ cái gì nặng?
Chân Pháp Phật Đà nhìn đầu cự thú này một chút, nhoẻn miệng cười, khống chế Thao Hộc Tôn Giả nghênh ngang rời đi, cười nói:
- Người hiểu ta, chỉ có Giang giáo chủ! Giang giáo chủ, ta hôm nay cùng ngươi kết một cái thiện duyên, ngươi ngày mai cho ta một cái thiện duyên!
Đàm Trí thánh tăng bên trong mi tâm hắn ngạc nhiên, vội vàng nói:
- Sư tôn, vì sao lại bỏ qua cho họ Giang?
- Hảo đồ nhi, không nói trước chúng ta chưa chắc có thể ngăn bọn họ lại, mặc dù ngăn bọn họ lại, không chết mấy người cũng mơ tưởng diệt trừ bọn họ. Ngươi dám nói người chết kia không phải là vi sư sao?
Chân Pháp Phật Đà viễn độn bay đi, nói:
- Đầu cự thú kia không phải chuyện đùa, chính là Chiến Minh cự thú của Chiến Thiên Ma Tôn năm đó hoành hành thiên hạ, Giang giáo chủ có Chiến Minh cự thú, đó chính là cùng Chiến Thiên Ma Tôn có sâu xa. Hơn nữa đầu cự thú này, đã đạt tới Thần Ma chiến lực. Đám người Âu Chấn Đông, Mao Viễn Công cùng Lạp Thần Ông, cùng ta không phải một lòng, cho dù có thể bình an diệt trừ đám người Giang giáo chủ, cũng sẽ đắc tội Bắc Mạc Thi gia, hơn nữa còn phải cùng đám người Âu Chấn Đông chia đều tài phú, khi đó ta được chia tài phú, cùng ta hiện tại đoạt được không kém bao nhiêu. Mà ta hôm nay độc chiếm Thánh Quân Thi Thần, lại hàng phục Thao Hộc Tôn Giả, đã trước buôn bán lời một khoản, cần gì mạo hiểm?
Đàm Trí thánh tăng thán phục nói:
- Chỉ tiếc không thể diệt trừ Giang Tử Xuyên, người này nếu lớn lên, tất thành họa lớn!
Chân Pháp Phật Đà cười nói:
- Đồ nhi ngoan, Đạo Tâm của ngươi cuối cùng còn chưa viên mãn, phải biết 'để xuống', nếu ngươi buông xuống, mới có thể lấy được nhiều hơn. Ở trong Thánh sơn, chúng ta chiếm cứ ưu thế, cũng không thể bắt lại đám người Giang giáo chủ, ở chỗ này muốn bắt lấy hắn mà nói, lại khó càng thêm khó. Hôm nay ta buông xuống, cùng Giang giáo chủ kết thiện duyên, tương lai còn có chỗ trống hòa đàm hắn.
- Chân Pháp con lừa ngốc, con mẹ mày!
Phía sau truyền đến tiếng giận hổn hển của Âu Chấn Đông.
- Ngã phật Tứ Đại Giai Không, đánh giết nhục mạ chỉ là mây khói.
Chân Pháp Phật Đà hướng Đàm Trí thánh tăng đôn đôn dạy bảo nói:
- Người khác đánh ngươi mắng ngươi, ngươi không nên để ở trong lòng, như vậy mới có thể giữ vững lòng yên tĩnh trong như gương.
- Da mặt của Sư tôn, quả thật đủ nhiều, không thua Giang giáo chủ! Ta còn cần tu luyện, mới có thể so được với hắn.
Đàm Trí thánh tăng bội phục sát đất, thầm nghĩ:
- Khó trách Phật Giới Phật tổ sẽ chọn hắn làm người truyền pháp...
Âu Chấn Đông hồn nhiên không ngờ rằng Chân Pháp Phật Đà sẽ bất chiến mà đi, lưu lại hắn một người nâng đám người Giang Nam, đến một bước này, Giang Nam đã dừng lại Loạn Không Đại Trận truyền tống, quay người đánh tới, cơ hồ khiến hắn vẫn lạc tại chỗ!
Âu Chấn Đông đẫm máu chém giết, nhục thân cơ hồ bị đánh nổ tung, tứ đại hóa thân từng cái từng cái nghiền nát, Phương Thiên Họa Kích trong tay bị đánh đến bẻ gảy, tam giác lăng kính bị chà lạc, bị Ngọc phu nhân đoạt đi, thật vất vả mới thoát ra tìm đường sống, giận đến chửi ầm lên.
|
Chương 919: Mưu định hết thảy. (1) Mao Viễn Công cùng Lạp Thần Ông rốt cục đuổi theo, hai người lên tiếng hỏi nguyên do, không khỏi lửa giận ngất trời, mở miệng một tiếng "Con mẹ mày Chân Pháp tặc ngốc".
Ba Thần Ma giờ phút này không có cường viện Chân Pháp Phật Đà này, lại không có trọng bảo như Thánh Quân Thi Thần, nơi nào còn dám đuổi giết đám người Giang Nam, lúc này phá vỡ hư không, riêng phần mình chạy tứ tán.
- Cuối cùng cũng đi tới ngoại giới!
Quanh thân đám người Giang Nam đột nhiên chợt nhẹ, xuyên qua sơn thể của Hoang Cổ Thánh Sơn, đến thế giới bên ngoài.
Hoang Cổ Thánh Sơn vô cùng to lớn, bọn họ ở trong hư không ghé qua, cũng bay ra hàng tỉ dặm, lúc này mới bay ra sơn thể Thánh sơn.
- Hoang Cổ Thánh Sơn là Thần Kim do trời sanh đạo tắc quấn quanh tổ thành, lớn như thế, nặng như thế, hôm đó từ Thần Giới có bàn tay thăm dò nắm lên Thánh sơn đi đập Giang Tuyết tỷ tỷ, nàng làm sao chịu đựng được?
Giang Nam nhớ tới mình ở Hoang Cổ Thánh Thành nhìn qua một màn kia, trong lòng dâng lên đau buồn âm thầm, địch nhân của Giang Tuyết tỷ tỷ thật sự quá cường đại, nàng một người ở Thần Giới, cũng không biết tình trạng như thế nào.
- Cuối cùng cũng trốn ra được!
Mọi người thở phào nhẹ nhỏm, hôm nay lại thấy ánh mặt trời, để cho bọn họ có một loại cảm giác tái thế làm người, không nhịn được nhìn nhau cười to.
Nơi xa, từng ngọn tinh lục trôi nỗi, tản ra tinh lực cuối cùng.
- Trước chia của, lại trở về Xuất Vân thành, dùng thần thụ thay phụ thân của Tùy Tĩnh đạo hữu khu trừ bệnh kín!
Giang Nam lấy ra bản thân đạt được từ trong Thánh Quân động phủ, linh thạch chồng chất như núi, Thánh Quân thần thụ, hết thảy không có nửa phần giữ lại, cười nói:
- Thánh Quân thần thụ không thể phân phối, bất quá những linh thạch này ta một người cũng dùng không hết, liền chia làm bảy phần, mọi người các lấy một phần.
Hắn đem linh thạch chia làm bảy phần, Ngọc phu nhân, Thi Hiên Vi, Âu Chấn Vân, Âu Tùy Tĩnh, Tam Khuyết Đạo Nhân, Thiệu Thiên Nhai, cộng thêm Giang Nam mỗi người một phần, đẩy tới trước mặt mọi người.
Linh thạch trong Thánh Quân động phủ, đạt hơn mười ức cân, trừ đi bọn họ ở trên đường đột phá tiêu hao, mỗi một phân đều có một ức cân!
Ngọc phu nhân ngạc nhiên, hé miệng cười nói:
- Tiểu Giang giáo chủ, lần này ta không có xuất lực gì, Bắc Mạc Thi gia ta há có thể chiếm hai phần? Một phần vậy là đủ rồi.
Nàng lấy đi một phần, đem một phần khác đẩy trả lại cho Giang Nam, cười nói:
- Tiểu đạo hữu thân là đứng đầu một giáo, khẳng định tiêu xài không nhỏ. Một phần này giáo chủ vẫn là thu đi. Bắc Mạc Thi gia ta tuy nói không phải là thế lực lớn kinh người gì, nhưng linh thạch vẫn phải có.
Âu Chấn Vân cũng lắc đầu cười nói:
- Giang giáo chủ, lần này nếu không phải là ngươi, lão phu cũng vô duyên thành tựu thần minh, một phần này lão phu không nhận.
Dứt lời liền đem một phần của mình đẩy tới trước mặt Giang Nam.
Giang Nam cũng không miễn cưỡng, thu ba phần linh thạch cùng Thánh Quân thần thụ, hướng mấy người Thiệu Thiên Nhai nói:
- Mấy vị đạo hữu theo ta cùng nhau vào sanh ra tử. Tiếc rằng Thánh Quân thần thụ vô pháp chia đều, mấy vị các lấy một phần đi.
Thiệu Thiên Nhai, Tam Khuyết Đạo Nhân cùng Âu Tùy Tĩnh không có từ chối, bọn họ cũng ở vào thời kỳ bay lên, cần rộng lượng Linh Dịch tu luyện, mà linh thạch chất lượng thắng được Linh Dịch gấp trăm lần, luyện hóa thành tu vi quả thực có thể nói thiên chuy bách luyện, đối với bọn họ cũng có lợi thật lớn!
Thi Hiên Vi vốn là tính toán từ chối, Ngọc phu nhân cười nói:
- Hiên Vi, Giang giáo chủ thật là ý tốt, ngươi thu đi.
Lúc này Thi Hiên Vi mới đem linh thạch thu hồi, Giang Nam cười nói:
- Trừ lần đó ra, chúng ta còn thu ba viên Đại Đế đạo tắc biến thành tinh thần, trong đó tích chứa Đại Đế đạo tắc cùng tinh lực, nếu có thể luyện hóa, luyện chế thành pháp bảo, khẳng định uy lực kinh người. Ba viên tinh thần này cũng không nên phân, không bằng tạm thời đặt ở Xuất Vân thành, mọi người cùng nhau nghiên cứu.
Mọi người rối rít gật đầu, Giang Nam hướng Ngọc phu nhân nói:
- Phu nhân trước đừng vội vàng rời đi, thúc dục Thánh Quân thần thụ, vì Xuất Vân thành chủ trị liệu bệnh kín, còn cần phu nhân xuất lực.
Ngọc phu nhân gật đầu nói:
- Đây là cơ hội tốt cùng Chấn Xuyên thành chủ giao hảo, ta tự nhiên dâng ra một phần lực lượng.
Trong lòng Âu Tùy Tĩnh cảm kích vạn phần nói:
- Giang đạo hữu, đại ân không lời nào cám ơn hết được, sau này đạo hữu có phân phó, Xuất Vân thành ta lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ!
Lúc này mọi người động thân, hướng Xuất Vân thành bay đi.
Lần này mặc dù chưa từng luyện hóa Thánh Quân động phủ, nhưng bọn hắn cũng thu hoạch phong phú, nhất là đám người Giang Nam, Thi Hiên Vi, Thiệu Thiên Nhai, Âu Tùy Tĩnh, cũng đột phá một đại cảnh giới, mà Âu Chấn Vân không có hy vọng trở thành thần minh nhất cũng tu thành thần minh. Chỉ có Tam Khuyết Đạo Nhân không có bao nhiêu thu hoạch, hy vọng đào Đế mộ lại không có tới tay, Đạo Nhân mập này hơi có chút buồn bực không vui.
- Đạo hữu yên tâm, Trung Thiên thế giới có nhiều nhất chính là Thần mộ, không thể thiếu ngươi.
Giang Nam an ủi.
- Lão đệ, ngươi nói có đạo lý!
Tam Khuyết Đạo Nhân lại phấn chấn, vui vẻ nói.
Mọi người trợn trắng mắt, có an ủi người như vậy sao? Đây rõ ràng là xúi giục thiếu niên học xấu!
Bất quá để cho mọi người thoải mái chính là, Tam Khuyết Đạo Nhân rõ ràng không phải là người tốt gì, vốn là một tên vô lại, Giang Nam làm như vậy cũng không tính là xúi giục.
Xuất Vân thành cách Hoang Cổ Thánh Sơn cực kỳ xa xôi, cho dù có Ngọc phu nhân cùng Âu Chấn Vân trợ giúp Giang Nam khống chế Hư Không Bảo Thuyền, cũng phi hành mấy chục ngày, lúc này mới đi đến phụ cận Xuất Vân thành.
Giang Nam đột nhiên nói:
- Tùy Tĩnh đạo hữu, hiện tại trong Xuất Vân thành chỉ sợ đang náo đến khí thế ngất trời, nếu như chúng ta ngông nghênh đi tới, chỉ sợ sẽ rơi vào trong mắt hữu tâm nhân, trống rỗng sinh ra tệ đoan.
Âu Tùy Tĩnh nỗi nhớ nhà tựa như tiễn, nghe vậy vội vàng dừng bước lại, nghi ngờ nói:
- Giang đạo hữu, ngươi có diệu kế gì?
- Chúng ta tiến vào mi tâm Tử Phủ của ngươi, giấu diếm xuống.
Giang Nam cười nói:
- Chúng ta âm thầm vì thành chủ trị liệu thương thế. Ngũ thúc của ngươi tất nhiên không biết cha ngươi thương thế đã khỏi hẳn, mà chúng ta cũng ít một chút lực cản.
Âu Tùy Tĩnh mừng rỡ, lúc này mở ra Tử Phủ, mọi người nối đuôi nhau mà vào, tiến vào trong Tử Phủ của hắn.
Âu Tùy Tĩnh lặng lẽ đi tới trong thành, tận lực tránh ra người khác, chạy thẳng tới thành Chủ phủ, hắn mọi nơi đánh giá, chỉ thấy không khí trong Xuất Vân thành ngưng trọng, nghiễm nhiên là một bộ đại chiến hết sức căng thẳng!
Hiển nhiên, tranh đoạt Xuất Vân thành thành chủ, đã đến trình độ đánh giáp lá cà!
- Thiếu gia, trong khoảng thời gian ngươi không có ở đây, Ngũ lão gia đã thử dò xét thành chủ rất nhiều lần, thậm chí âm thầm đưa tới một nhóm cường giả che mặt, vây công thành Chủ phủ, ép thành chủ xuất thủ, muốn ở lúc thành chủ động thủ tính toán thực lực thành chủ còn dư lại bao nhiêu.
|
Chương 920: Mưu định hết thảy. (2) Trong Thành Chủ phủ, Âu Tùy Tĩnh âm thầm gọi tới một lão bộc, hỏi thăm tình huống trong phủ, lão bộc kia nói:
- Hơn nữa, rất nhiều lão tổ ẩn cư trong tộc tất cả cũng rối rít xuất hiện, hẳn là bị Ngũ lão gia mời được, chứng kiến thành chủ bị diệt. Ở lão nô xem ra, bọn họ chỉ sợ mấy ngày nữa, sẽ hướng thành chủ động thủ, ép thành chủ thối vị! Ngũ lão gia thậm chí nói, cải triều đổi vị, không chảy máu sao có thể thành...
- Cha ta không có chuyện gì là tốt rồi!
Âu Tùy Tĩnh thở phào nhẹ nhỏm, có chút khẩn trương nói:
- Những người bịt mặt kia tiến vào thành Chủ phủ, muội muội cùng mẫu thân của ta không có gặp chuyện không may chứ?
- Lão gia xem thời cơ sớm, đã đem phu nhân cùng tiểu thư đưa đến nhà mẹ đẻ, bất quá bên trong phủ vẫn có không ít người chết. Lão gia đã giết những cường đồ che mặt kia, nhưng mà bị thương không nhẹ. Dẫn phát bệnh cũ, hôm nay còn đang bế quan an dưỡng.
- Thủ đoạn của Âu Chấn Thương thật độc ác, trong những người bịt mặt kia, chỉ sợ liền có hắn, muốn cho bệnh cũ của cha ta tái phát, sau đó lại ở trước mặt mọi người, trước mặt chư vị lão tổ, đường đường chánh chánh đem cha ta đánh bại đánh chết, quang minh chánh đại đoạt được quyền lực!
Âu Tùy Tĩnh vừa nói vừa đi, lúc này lệnh lão bộc kia dẫn đường, hướng nơi Âu Chấn Xuyên bế quan an dưỡng đi tới.
Đợi đi tới trước động phủ của Âu Chấn Xuyên bế quan, đột nhiên, trong phủ truyền tới một thanh âm nặng nề nói:
- Tùy Tĩnh, ngươi trở lại? Bình an trở lại là tốt rồi, hiện tại ngươi lập tức đi theo Trác bá của ngươi đi nhà ông ngoại tị nạn...
- Cha, hài nhi không có thể cướp lấy Thánh Quân động phủ, ngược lại liên luỵ cha phái tới cao thủ bảo vệ ta bị chết không còn một mống.
Âu Tùy Tĩnh khom người, trên mặt xấu hổ nói:
- Hài nhi muốn gặp lại cha một lần...
Đại môn Động phủ mở rộng, thanh âm của Âu Chấn Xuyên truyền đến, tràn đầy ý chua xót nói:
- Ngươi vào đi, phụ tử ta chỉ sợ là một lần cuối cùng gặp nhau...
Âu Tùy Tĩnh bước vào động phủ, đóng cửa động, chỉ thấy một trung niên nam tử hơi thở khô bại, ngồi ở trên bồ đoàn.
Âu Tùy Tĩnh bước lên phía trước quỳ gối nói:
- Cha, ngươi so sánh với trước kia gầy gò hơn.
Trung niên nam tử kia chính là Xuất Vân thành chủ Âu Chấn Xuyên, vốn là chính là một Thiên Thần, giờ phút này bệnh cũ tái phát, sắc mặt tái nhợt, từ Thiên Thần cảnh giới ngã xuống, chỉ còn lại có tu vi thần minh, nghe vậy ôn hòa cười nói:
- Sinh Tử tùy mạng, ngươi có thể còn sống từ Thánh Quân động phủ trở về, đối với ta chính là vui mừng lớn nhất...
- Cha, hài nhi ở bên ngoài làm quen mấy bạn tốt. Thương thế của ngươi, khó được người khác, nhưng khó không được bọn hắn!
Âu Tùy Tĩnh hưng phấn vạn phần, Tử Phủ mở rộng, đám người Giang Nam, Ngọc phu nhân rối rít đi ra, Âu Chấn Xuyên vội vàng đứng dậy làm lễ ra mắt nói:
- Chư vị một đường chiếu cố con ta, Chấn Xuyên cảm kích khôn cùng.
Hắn hướng mọi người chắp tay thi lễ, đợi thấy Âu Chấn Vân, không khỏi thất kinh, thất thanh nói:
- Chấn Vân, ngươi tu thành thần minh rồi?
Âu Chấn Vân vội vàng nói:
- Đại ca, lần này nhờ có Giang giáo chủ truyền thụ cho ta công pháp, để cho thân thể ta khôi phục thanh xuân, lúc này mới có thể đột phá.
Âu Chấn Xuyên nhẹ nhàng gật đầu, đang muốn hướng Giang Nam làm lễ ra mắt, đợi thấy Ngọc phu nhân, không khỏi động dung, cuống quít cười nói:
- Tiểu đệ bị thương, sao dám lao động phu nhân tự mình đến đây?
Ngọc phu nhân hoàn lễ cười nói:
- Thành chủ bị thương, ta vốn phải hiến một phần lực. Lần này Giang giáo chủ ở trong Thánh Quân động phủ nhận được một bảo vật, có thể trị liệu thương thế của thành chủ. Lần này cũng nhờ Giang giáo chủ, chúng ta mới có thể sống trở về.
Âu Chấn Xuyên trong lòng chấn kinh, vội vàng hướng Giang Nam cảm ơn.
- Thành chủ đừng nói như vậy.
Giang Nam hoàn lễ, cười nói:
- Tùy Tĩnh đạo hữu pháp lực cường đại, chúng ta lẫn nhau trông nom, mới có thể sống đi ra Thánh Quân động phủ. Trong đó tình hình cụ thể và tỉ mỉ, một lời khó nói hết. Nơi đây không có người ngoài, chúng ta lập tức cùng thành chủ chữa thương, giúp thành chủ khôi phục tới trạng thái đỉnh!
Dứt lời, Thánh Quân thần thụ đột nhiên hiện ra ở trong động phủ, Thần hà lượn lờ, Giang Nam trầm giọng nói:
- Hiên Vi, ngươi luyện hóa thần thụ đệ nhất trọng Thần Cấm, vẫn là do ngươi tới chủ trì, chúng ta phụ tá.
Thi Hiên Vi gật đầu, thần thức của Giang Nam ba động, đem Thánh Quân Thần Cấm đại điển hết thảy truyền thụ cho Âu Chấn Xuyên nói:
- Thành chủ trước làm quen môn công pháp này một chút. Tùy Tĩnh đạo hữu, ngươi lập tức rời động phủ, cùng vị Trác bá kia đi nhà ông ngoại của ngươi.
Âu Tùy Tĩnh hơi ngẩn ra, hắn nguyên vốn định lưu ở nơi đây, cùng nhau ra lực, giúp phụ thân hắn chữa thương, lại không nghĩ rằng Giang Nam tính toán đem hắn đuổi đi ra.
- Giang giáo chủ quả nhiên trí tuệ Thông Thiên!
Âu Chấn Xuyên suy nghĩ một chút, lập tức lĩnh ngộ, cười nói:
- Tùy Tĩnh, ngươi cùng Trác bá đi nhà ông ngoại, Âu Chấn Thương tất nhiên cho là ta vết thương cũ quá nặng, không có bất kỳ phần thắng, hắn sẽ yên lòng. Chúng ta ở chỗ này chữa thương sẽ không có người quấy rầy, đợi đến mấy ngày sau, hắn hướng ta khiêu chiến, hồn nhiên không ngờ được thương thế của ta đã khỏi hẳn, tất nhiên có thể giết hắn trở tay không kịp, để cho hắn thân bại danh liệt!
Âu Tùy Tĩnh thán phục, đang định đi ra động phủ, Giang Nam ngăn hắn lại nói:
- Tùy Tĩnh đạo hữu, lưu Bát Bảo Liên Đài lại.
Âu Tùy Tĩnh không giải thích được ý nghĩa, bất quá hắn biết Giang Nam trí mưu cực cao, lúc này lấy Bát Bảo Liên Đài ra giao cho Giang Nam, ngay sau đó đi ra động phủ, cùng Trác bá rời đi.
- Chúng ta còn cần một người đi ngăn Âu Chấn Đông lại.
Giang Nam đem Bát Bảo Liên Đài giao cho Âu Chấn Vân, trầm giọng nói:
- Nếu như Âu Chấn Đông trở về, Âu Chấn Thương tất nhiên biết Thánh Quân thần thụ rơi vào trong tay chúng ta, khi đó hắn tất nhiên không nhịn được trước thời hạn hướng thành chủ hạ thủ, chúng ta liền nguy hiểm. Thực lực của Lão gia tử ngươi không bằng Âu Chấn Đông, bất quá cộng thêm Bát Bảo Liên Đài, liền đủ để đỡ hắn, để cho hắn không thể vào thành. Ngươi không cần đánh chết hắn, chỉ cần kéo hắn ba ngày, liền đại cục đã định!
Âu Chấn Vân nhận lấy Bát Bảo Liên Đài, xoay người rời đi.
Âu Chấn Xuyên thấy Giang Nam le que mấy lời, liền bố trí hoàn tất. Quả thực có thể nói giọt nước không lọt, trong lòng thật sự bội phục:
- Tùy Tĩnh lại có thể kết giao đến bằng hữu như thế, thật là đại hạnh nhà ta!
- Thành chủ, cho chúng ta tới thăm thương thế của ngươi một chút.
Cửa động đóng lại, Giang Nam cười nói.
Âu Chấn Xuyên hít vào một hơi thật dài, phía sau Thiên Cung nặng nề hiện ra, lại có một tòa Thiên Đình nhảy ra, trôi lơ lửng ở trên tám tòa Thiên Cung. Ở trong Thiên Cung cùng Thiên Đình của hắn, dài khắp các loại thần thụ, rõ ràng là đạo tắc dị chủng xâm lấn, đem pháp lực của hắn không ngừng ma diệt. Loại đạo tắc này, Sinh Sinh Bất Tức, có thể tự mình lớn mạnh, này mới đưa đến tu vi của Âu Chấn Xuyên không ngừng suy sụp.
|
Chương 921: Thần cấp chiến đấu. (1) Giang Nam thở phào nhẹ nhỏm, cười nói:
- Nếu như không có Thánh Quân thần thụ, muốn khu trừ những đạo tắc này đúng là rất khó khăn, chẳng qua hiện nay chúng ta có thần thụ, trị liệu loại thương thế này không nói chơi!
- Âu Tùy Tĩnh còn sống trở về rồi?
Trong Xuất Vân thành, một tòa phủ đệ hoa lệ, trên mặt một vị trung niên nam tử tử bào uy nghiêm, ngồi ở trên Vương Tọa, nghe người hầu bẩm báo Âu Tùy Tĩnh trở về, ngón tay nhẹ nhàng gõ động tay vịn, trầm ngâm nói:
- Hắn bây giờ trở về, chẳng lẻ đã đoạt được Thánh Quân động phủ? Nếu là như vậy, vậy thì nguy hiểm. Trong Thánh Quân động phủ, hơn phân nửa có pháp môn chữa khỏi bệnh cũ của Âu Chấn Xuyên...
Đột nhiên, lại có một người hầu tiến lên báo cáo nói:
- Thành chủ, lão bộc Trác Thanh Sơn kia, mang theo Âu Tùy Tĩnh rời đi.
- Đi?
Âu Chấn Thương ngẩn ra, vội vàng hỏi:
- Đi nơi nào?
- Bọn họ một đường hướng tây bay đi, ta cũng không có hỏi thăm được bọn họ tính toán đi nơi nào.
- Một đường tây hành?
Âu Chấn Thương cười ha ha:
- Xem ra là đi nhà mẹ đẻ của thành chủ phu nhân. Nếu tiểu tử Âu Tùy Tĩnh kia đoạt được Thánh Quân động phủ, quả quyết sẽ không rời đi, mà lưu lại vì Âu Chấn Xuyên chữa thương. Hắn bây giờ rời đi, nhất định là Âu Chấn Xuyên sai sử, đi nhà ông ngoại hắn tị nạn. Các ngươi đi xuống đi, nếu Cửu lão gia trở lại, để cho hắn lập tức tới gặp ta.
Cửu lão gia chính là Âu Chấn Đông, mấy tên người hầu gật đầu, đứng dậy lui ra.
Mà vào lúc này, Âu Chấn Đông cũng không có lập tức chạy về Xuất Vân thành, hắn cùng đám người Giang Nam ở trong hư không giao thủ, bị Chân Pháp Phật Đà tính toán, bỏ lại một mình hắn, kết quả bị đám người Giang Nam đánh bị thương nặng, cơ hồ bỏ mình, ngay cả hắn tân tân khổ khổ luyện thành thần minh chi bảo, Tam Giác Lăng Kính cũng bị cướp đi, Phương Thiên Họa Kích bị cắt đứt.
Hắn hôm nay thực lực đại tổn, phải đi chữa thương trước, vì vậy cước bộ so sánh với đám người Giang Nam hơi chậm.
Bất quá khi hắn chữa khỏi thương thế, trọng luyện Phương Thiên Họa Kích đứt rời, liền lập tức hướng Xuất Vân thành chạy tới.
- Lão Cửu, không cần đi nữa.
Lúc Âu Chấn Đông cách Xuất Vân thành chí ít cũng trăm vạn dặm, đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc truyền đến, vội vàng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Âu Chấn Vân đứng ở cách đó không xa.
- Nguyên lai là Thất ca.
Âu Chấn Đông lộ ra vẻ châm chọc, thấy buồn cười nói:
- Thất ca bảo ta không cần đi, không phải là muốn đem ta lưu ở nơi đây chứ? Đừng tưởng rằng ngươi thành tựu thần minh, là có thể cùng ta gọi nhịp!
Sắc mặt Âu Chấn Vân hơi trầm xuống nói:
- Chấn Đông, thuở nhỏ ngươi liền thắng được ta, khắp nơi ta không bằng ngươi, đây là tư chất cho phép, ta thừa nhận ta không bằng ngươi. Bất quá hôm nay, ta muốn đem ngươi ngăn lại, ngươi muốn đi tới, trước đem ta đánh ngã rồi hãy nói!
Âu Chấn Đông ha ha, tay cầm Phương Thiên Họa Kích bước đi, chỉ tay Âu Chấn Vân, sát khí bắn ra bốn phía:
- Không phải là đem ngươi đánh ngã, mà là ta muốn giẫm lên thi thể của ngươi đi tới!
Thân hình của Âu Chấn Vân dữ dội lên, trong tay đột nhiên nhiều ra một cây trường côn, côn thân chính là làm bằng Thần kim, phía trên trải rộng các loại Long Văn, rõ ràng cũng là một thần minh chi bảo!
- Thất ca, pháp bảo của ta là mình sở luyện, mà ngươi bất quá là thừa tổ tiên ban cho, có tài đức gì cùng ta tranh phong?
Âu Chấn Đông vung chiến kích lên quét tới, đem Âu Chấn Vân một kích đánh cho lui không ngừng, nhưng vào lúc này, Âu Chấn Vân đột nhiên tế lên Bát Bảo Liên Đài, trong đèn có một Đại Phật đứng lên, chân mang Liên Đài, cầm trong tay lục bảo, hướng Âu Chấn Đông giết tới.
Mà Âu Chấn Vân cũng ngừng xu hướng suy tàn, vượt côn quét tới, cùng Thánh Quang Phật Đà vây công Âu Chấn Đông, ba thần minh vung tay, vừa thấy mặt liền đánh cho thiên băng địa liệt!
Trận chiến này, kéo dài ba ngày, hai người cũng đánh cho kiệt sức, bất quá Âu Chấn Vân thủy chung che ở phía trước Âu Chấn Đông, để cho hắn không cách nào đến gần Xuất Vân thành một bước.
Rốt cục, Âu Chấn Vân rút đi, Âu Chấn Đông cũng thở phào nhẹ nhỏm, kéo thân thể mỏi mệt hướng Xuất Vân thành đi tới.
Đợi đi tới Xuất Vân thành, không khỏi hơi ngẩn ra, chỉ thấy Xuất Vân thành tiếng người ồn ào, nhiều thống lĩnh, nhất phương đệ tử, cường giả của Xuất Vân thành rối rít từ các nơi chạy về, mà những lão tổ Xuất Vân thành luôn ẩn cư cũng đã hiện thân, bất quá những lão tổ này cũng đang ước thúc đệ tử trong thành, không có tham dự đến trong hỗn loạn.
Mà trong thành, một cổ hơi thở mạnh mẽ bộc phát, phóng lên cao, rõ ràng là thần minh oai, Âu Chấn Thương vinh quang đầy mặt, hăng hái, chung quanh rõ ràng là cao thủ Xuất Vân thành đầu nhập vào hắn, còn có thật nhiều khuôn mặt xa lạ, hẳn là Thần Ma trong những thế lực lớn khác, bị hắn mời tới.
Âu Chấn Thương suất lĩnh rất nhiều cường giả, trong đó thần minh không dưới mười người, đem thành Chủ phủ đoàn đoàn bao vây!
Mà ở trên bầu trời thành Chủ phủ, sắc mặt thành chủ Âu Chấn Xuyên tái nhợt, không ngừng ho ra máu, một bức hữu khí vô lực, thoạt nhìn thật giống như mạng không lâu. Bên cạnh Âu Chấn Xuyên mặc dù cũng có không ít người theo đuôi, nhưng chỉ có hai ba vị thần minh, những người khác đều là nhất mạch cao thủ của Âu Chấn Xuyên, hơn nữa chỉ là Thiên Cung cảnh giới, chênh lệch thật lớn.
Người sáng suốt vừa nhìn liền biết, Âu Chấn Thương đại chiếm thượng phong, lần này thành chủ vị nhất định đổi chủ!
- Đại cục đã định...
Âu Chấn Đông thấy bức tình hình này, lại liên tưởng đến Âu Chấn Vân liều mình ngăn chặn mình, không để cho mình bước vào Xuất Vân thành, trong lòng nơi nào còn có thể không rõ?
- Đại huynh, Chấn Đông bái kiến.
Âu Chấn Đông đột nhiên bay đến trong vòng vây nặng nề, thẳng phủ xuống đến trước mặt Âu Chấn Xuyên, khom người hạ bái nói.
Âu Chấn Xuyên thở dốc một hơi, hữu khí vô lực nói:
- Chấn Đông vì sao phải lạy ta? Lão Ngũ thắng cục đã định, ngươi chẳng lẽ không biết?
- Chim khôn biết chọn cây mà đậu, dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tiểu đệ tự nhiên muốn lựa chọn Phượng Hoàng mộc để cư trú.
Âu Chấn Đông một mực cung kính nói:
- Trong mắt của ta, Đại huynh mới là minh chủ.
Trên mặt Âu Chấn Xuyên lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Ta và ngươi cũng là huynh đệ, mặc dù lúc trước có chút đụng chạm, nhưng đã là mây khói, không đáng để so đo.
Âu Chấn Đông trầm giọng nói:
- Ngũ ca luôn luôn cơ trí cẩn thận, hôm nay đắc ý vênh váo, xin hỏi Đại huynh, trong chuyện này là ai nghĩ kế cho Đại huynh?
- Tự nhiên là Giang giáo chủ.
Âu Chấn Xuyên cười nói.
Âu Chấn Đông thở dài, có chút tiêu điều nói:
- Quả nhiên là hắn! Vị Giang giáo chủ này, thật là một nhân tài...
Âu Chấn Thương thấy hắn từ phần đất bên ngoài trở về, lại không có hướng mình hồi báo ngược lại trước tiên đi chỗ Âu Chấn Xuyên, sắc mặt không khỏi trầm xuống, trong lòng giận dữ.
|