Đế Tôn (Trạch Trư)
|
|
Chương 967: Giáo chủ uy vũ. (2) Rầm rầm rầm!
Từng đạo hắc quang từ trong đại pháo kích bắn mà ra, oanh đến hư không nát bấy, quang thật là nhanh, loại công kích này cực nhanh, chỉ ở trong nháy mắt, bọn hắn liền lọt vào lâu thuyền đại pháo đả kích!
Từng đạo ô quang thô đạt gần dặm, bao phủ bọn họ!
Uy năng loại đại pháo này tuy xa không bằng Diệt Thần ma quang pháo, nhưng uy năng cũng không phải chuyện đùa, uy năng hoàn toàn tách ra mà nói, có thể đuổi giết Thần Ma.
Cũng may thần tướng trên chiếc lâu thuyền này sớm đã tử vong, pháp lực tiêu tán, chỉ là dùng ma khí rót vào bên trong đại pháo kích phát một bộ phận uy năng của đại pháo mà thôi, nếu không một vòng pháo quang này oanh xuống, mặc dù là thần thể cũng sẽ tan thành mây khói!
Hoa Trấn Nguyên, Diệu Đế tiểu hòa thượng cùng Giang Nam từng người thúc dục pháp bảo ngăn cản, bị chấn đến khí huyết sôi trào, lại vào lúc này, trên thuyền từng bàn tay lớn dò xét xuống, ba người đem hết khả năng, sử xuất tất cả vốn liếng, đối kháng những bàn tay này.
Mặc dù ba người bọn họ đều là tồn tại tinh anh bên trong trẻ tuổi, chiến lực so sánh Thần Ma, nhưng giờ phút này đối diện với mấy thiên thần chi thủ cũng không cách nào thoát khỏi những công kích này, bị bức phải không ngừng thu nhỏ vòng phòng ngự lại.
Rầm rầm rầm!
Đại hạm quang pháo lần nữa oanh ra, ba người Giang Nam bị đánh đến cơ hồ không hề có lực hoàn thủ, phòng ngự lập tức bị công phá, từng bàn tay lớn trảo xuống, nắm bọn họ trong tay, hung hăng một quán, ngã ở trên bong thuyền.
Ba người Giang Nam đang muốn xoay người bạo lên, đào thoát khống chế, đột nhiên một cán chiến thương khung ở trên cổ của bọn hắn.
- Hai vị thí chủ, ta nói không muốn cậy mạnh, theo sư tôn ta qua sông, hiện tại kinh ngạc đi à nha?
Diệu Đế tiểu hòa thượng vẻ mặt cầu xin, kêu khổ nói.
Đại Phật trên thuyền kia từ đầu đến cuối chưa từng nhúc nhích mảy may, đồng tử từ trên thân ba người đảo qua, thanh âm khàn khàn truyền đến:
- Đem ba người bọn họ... Ân? Đem hai người bọn họ, xuyên thủng xương tỳ bà, khóa lại thần thông, treo ở đầu thuyền, để cho bọn hắn kêu rên chí tử, ta thích nghe loại thanh âm này.
Tôn ác Phật kia vừa mới nói ra ba người, đột nhiên đổi giọng biến thành hai người, để cho Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế tiểu hòa thượng trong nội tâm khẽ giật mình, lập tức bọn hắn cũng cảm ứng được, khí tức của Giang Nam đột nhiên thoáng cái biến mất.
Khí tức của hắn không còn sót lại chút gì, vừa rồi khí huyết của hắn còn phóng lên trời, vô cùng tràn đầy, mà bây giờ, khí tức của Giang Nam triệt để biến mất, nếu như không dùng mắt thường nhìn, bọn hắn còn cho là bên người mình không có một bóng người!
Giang Nam rõ ràng đứng ở nơi đó, hai người bọn họ đều thấy rõ ràng, nhưng mà chút ít thần tướng trên lâu thuyền đại hạm kia lại đối với hắn làm như không thấy.
Giang Nam tự nhiên là phong bế khí tức toàn thân, ngục khóa bản thân, thậm chí, trong cơ thể hắn tuôn ra ma khí cùng thi khí nồng đậm, đem mình trở nên như là người chết.
Mấy thần tướng đem chiến thương từ trên cổ của hắn dịch chuyển khỏi, coi hắn thành đồng loại của mình, thấy mà Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế tiểu hòa thượng không ngừng hâm mộ.
- Cái này không công bình!
Hoa Trấn Nguyên vội vàng kêu lên:
- Vì cái gì đem hai người chúng ta thị chúng mà buông tha hắn? Các ngươi khi còn sống có mắt không tròng, sau khi chết cũng có mắt không tròng!
Diệu Đế tiểu hòa thượng hướng tôn ác Phật kia lôi kéo làm quen, cười hì hì nói:
- Ngã phật, thiên hạ Phật môn đồng xuất một tông, đều là một nhà, ngươi xem ta cũng là đầu trọc, ngươi cũng là đầu trọc, nói không chừng chúng ta là thân thích đây này. Nếu không, ngươi bỏ qua ta, ta làm việc lặt vặt cho ngươi...
Mấy thần tướng tiến lên, đưa tay mang tới một mảnh xiềng xích dài hẹp vết rỉ loang lổ, không khỏi phân trần liền xuyên thủng xương tỳ bà của hai người, loại xiềng xích này cùng Khốn thần tác mà Giang Nam đã từng lấy được có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, khóa lại một thân Thần Thông biến hóa, làm cho không người nào có thể thoát thân.
Chỉ là, loại xiềng xích này càng thêm cao đẳng, so với Khốn thần tác còn muốn lợi hại hơn rất nhiều, ngay cả Thần Ma cũng có thể khóa lại, hai người bị xuyên thủng xương tỳ bà, thần thông, thân thể, thần thức hết thảy bị khóa.
Hai người bọn họ một cái là thần thể, sớm luyện thành thần tính, một cái là truyền nhân Phật môn được Vạn Phật chi tổ coi trọng, cũng đã sớm luyện thành thần tính, bất quá ổ khóa này ngay cả thần tính của hai người bọn họ cũng khóa lại, để cho hai người đều không thể động đậy.
- Giang giáo chủ, ngươi làm cái gì vậy?
Hoa Trấn Nguyên chứng kiến Giang Nam mang tới một cái chén ngọc đặt ở bên cạnh miệng vết thương do khóa sắt xuyên thủng ra, tiếp lấy máu tươi của mình chảy ra, không khỏi sắc mặt tối sầm, cả giận nói:
- Hỗn đản, có gan ngươi thả ta xuống, ta với ngươi đại chiến 300 hiệp!
- Hoa huynh, mượn chút huyết nghiên cứu một chút, máu của ngươi chảy cũng là chảy vô ích, không nên lãng phí.
Giang Nam ha ha cười nói, lập tức lấy ra cái chén ngọc khác, đi đón máu tươi của Diệu Đế tiểu hòa thượng chảy ra.
- Ngươi đi đóng bọn họ ở thân thuyền!
Một thần tướng vỗ vỗ đầu vai Giang Nam quát.
- Tuân lệnh!
Giang Nam nâng hai người lên, đem hai người trói ở trên thân thuyền, Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế tiểu hòa thượng vội vàng kêu lên:
- Giáo chủ, chính ngươi thoát thân rồi, không nên quên chúng ta! Tốt xấu gì chúng ta cũng sóng vai chiến đấu qua!
- Yên tâm yên tâm, Giang mỗ là người đọc sách, tâm địa thiện lương, sao có thể nhẫn tâm nhìn xem hai vị đạo hữu chịu khổ?
Giang Nam hì hì cười nói, phản hồi phía trên đại hạm.
Trung tâm Đại hạm, tôn ác Phật kia bạch nhãn lật qua lật lại quát:
- Quất bọn hắn, để cho bọn hắn rú thảm trợ hứng, cường tráng quân uy!
Một thần tướng lập tức đứng ở đầu thuyền, giơ roi lên hướng Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế tiểu hòa thượng rút đi, đánh cho hai người kêu thảm thiết liên tục.
- Uy....
- Võ...
Một thần tướng trường tiếng nói, Giang Nam xen lẫn chính giữa bầy thi, cũng cao giọng quát:
- Uy... võ!
Âm thanh hú dài từ trong sương mù cuồn cuộn truyền đẩy ra, ở trên Tam Đồ Hà rung chuyển không ngớt, lâu thuyền đại hạm phá vỡ sóng cồn trùng trùng điệp điệp, chở một thuyền Thần Thi cùng Giang Nam, ở dưới âm thanh roi da cùng Hoa Trấn Nguyên, Diệu Đế tiểu hòa thượng kêu gào thê thảm, hướng nơi tối tăm không lường chạy tới.
- Bị những Thần Thi thần tướng này cho rằng ta cùng bọn họ là đồng loại, bảo vệ tánh mạng là không có vấn đề rồi, nhưng như thế nào cứu Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế thoát thân, cái này là vấn đề lớn rồi...
Giang Nam quát to một tiếng uy vũ, trong nội tâm âm thầm tính toán, chỉ thấy lâu thuyền đại hạm chạy nhanh hướng chỗ sâu trong Minh Thổ, xuyên thấu qua sương mù, ẩn ẩn có thể chứng kiến Bỉ Ngạn Hoa ở bờ sông bên kia, đợi đi không biết rất xa, Bỉ Ngạn Hoa biến mất, bất tri bất giác chiếc đại hạm này xuyên qua Minh Thổ đệ tam trọng, đi vào đệ tứ trọng!
|
Chương 968: Thiên quan đại doanh. (1) Trên bờ Tam Đồ Hà, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, Hành Chân Phật Đà chống thuyền đi tới bên bờ, mọi người trên thuyền nhất nhất đi xuống. Một vị lão giả không nhịn được nói:
- Phật Đà, đệ tử của ngươi cùng Cửu Cực Lãng Uyển Hoa công tử, còn có Huyền Thiên Giáo Chủ bây giờ còn không đến, chẳng lẽ ngươi không lo lắng?
Hành Chân lão phật mắt xem mũi mũi nhìn tâm, một bộ đàng hoàng nói:
- Sinh tử tùy mạng, thành bại ở thiên, chết chính là hồn về cực lạc, có cái gì có thể lo lắng?
Cảnh giới của hắn để cho mọi người không khỏi bội phục không dứt, chỉ nghe lão phật này nhỏ giọng thầm nói:
- Tiểu quỷ đầu Diệu Đế kia không có ở đây, xem ra lần sau đưa đò, chỉ có ta mặt dày, đi thu tiền đưa đò...
Minh Thổ đệ tứ trọng, một chiếc lâu thuyền đại hạm trong Tam Đồ Hà chạy qua, xa xa truyền đến thanh âm chiến đấu kịch liệt, Giang Nam đứng ở đầu thuyền nhìn ra xa, chỉ thấy sương mù biến mất không thấy gì nữa, có mấy Thần Ma đến Minh Thổ lịch lãm ở bên bờ vung tay, một người trong đó là hắn quen biết đã lâu, Huyết Thần Mao Viễn Công.
- Lão tử thật giống như thấy thằng oắt con Huyền Thiên Giáo Chủ kia.
Huyết Thần Mao Viễn Công hiện ra nguyên hình, hóa thành gà trống ngũ sắc, đang cùng mấy Ma Thần của Huyết Thần Lâu liên thủ, cùng chung đối kháng một Ma Thần của Minh Thổ, Ma Thần kia rõ ràng là một Thiên Thần thi thể, chiến lực cực mạnh.
Lão gà trống nháy mắt mấy cái, dư quang quét chiếc lâu thuyền đại hạm chạy qua kia, trong lòng có chút nghi ngờ:
- Tiểu tử kia làm sao có thể sẽ ở trên tuần sát đại hạm? Nhất định là lão tử quá nghĩ về hắn, quá muốn giết chết hắn, tinh thần có chút hoảng hốt... Hắc hắc, nghe nói tiểu tử kia cũng tới Minh Thổ, hơn nữa người mang mảnh nhỏ Thiên Đạo, lần này nhất định phải giết chết hắn...
Chiếc lâu thuyền đại hạm này dằng dặc từ Tam Đồ Hà chạy qua Minh Thổ đệ tứ trọng, đi tới đệ ngũ trọng, vẫn không có bất kỳ dấu hiệu dừng lại, trong lòng Giang Nam cũng âm thầm lo lắng:
- Con thuyền này, không phải là tính toán chạy vào chỗ sâu nhất Đế lăng, bái kiến Minh Thổ Thần Đế chứ? Nếu nói như vậy, chỉ là Đế Uy liền đủ để đem chúng ta đè chết!
Đột nhiên, tiếng nước chảy oanh ùng ùng truyền đến, Giang Nam vội vàng nhìn lại phía trước, chỉ thấy Tam Đồ Hà chảy tới cuối Minh Thổ đệ ngũ trọng, đột nhiên đứt đi, sông lớn cuồn cuộn rộng chừng mười vạn dặm, giống như hải dương, chảy tới cuối nơi đột nhiên biến thành một thác nước vô cùng rộng rãi tráng quan, đánh sâu vào, rơi vào vực sâu không đáy!
Chiếc lâu thuyền đại hạm này có chút dừng lại, không cùng thác nước rớt xuống, mà là vững vàng chạy nhanh vào trong hư không, phía trước càng ngày càng đen, càng ngày càng mờ, bóng tối vô tận đem chiếc đại hạm này nuốt hết, làm cho người ta sởn gai ốc.
Cho dù là Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế tiểu hòa thượng tiếng kêu thảm thiết cũng dần dần yếu ớt xuống, không dám cao giọng tiếng thét.
Không biết qua bao lâu, mơ hồ có ánh sáng truyền đến, Minh Thổ đệ lục trọng cuối cùng đã tới, ở trước mắt hắn, là một tòa hùng quan tráng lệ, từ xa nhìn lại giống như một tòa quân doanh, trong doanh không khí trầm lặng, trung tâm dựng thẳng một đại kỳ rách rưới, phái trên ghi tám chữ "Nam Đẩu bộ binh Lang Gia Thủy sư", đón gió phiêu giương.
Ở phía trước quân doanh này, thả neo từng chiếc từng chiếc lâu thuyền đại hạm, hẳn cũng là tuần sát Tam Đồ Hà đại hạm, hạm đội của Nam Đẩu bộ binh Lang Gia Thủy sư!
- Cũng may con thuyền này là trở về Thủy sư quân doanh, mà không phải đi bái kiến Minh Thổ Thần Đế.
Giang Nam thở phào nhẹ nhỏm, trong lòng lại vạn phần hoảng sợ:
- Ngay cả Nam Đẩu bộ binh Lang Gia Thủy sư cũng bảo tồn đầy đủ, chẳng lẽ Minh Thổ Thần Đế là ở trong Đế lăng của mình chế tạo một tòa u ám Thần Triều sao? Đây mới thực sự là Đế lăng, cao hơn mấy tòa phía trước vô số lần!
Đế lăng của Tinh Quang Đại Đế so sánh với nó, liền keo kiệt rất nhiều, dù sao Tinh Quang Đại Đế chưa kịp vì mìnhchế tạo Đế lăng, liền bị người trấn áp...
Chỉ thấy lâu thuyền đại hạm hơi chấn động, bỏ neo xuống, hắn đứng ở đầu thuyền hướng trong quân doanh của Lang Gia Thủy sư nhìn lại, từng ngụm quan tài đen chỉnh tề sắp hàng ở trong quân doanh, đông nghịt một mảnh, số lượng rất nhiều, chỉ sợ hơn ngàn miệng quan tài!
Kẽo kẹt!
Một quan tài mở ra, một Thần Tướng lông xanh thẳng tắp từ trong quan đứng lên, lại thẳng tắp nhảy ra quan tài, tiếp theo thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt truyền đến, từng quan tài mở ra, từng tôn Thần Tướng từ trong quan đứng lên, đều nhịp, đi ra Lang Gia Thủy sư quân doanh, cầm đầu rõ ràng là một Yêu Thần loại gấu.
Bức cảnh tượng này, thấy mà Giang Nam sởn gai ốc, Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế tiểu hòa thượng cũng ngậm miệng thật chặc, không dám thở mạnh.
- Thủy sư Trấn xa kỳ phó tướng Thánh Công Phật Đà tuần sát xong, đến đây giao ca!
Tôn ác phật trên lâu thuyền kia rốt cục đứng dậy, thanh âm khàn khàn nói.
- Thánh Công cùng chư tướng sĩ cực khổ, đi xuống nghỉ ngơi.
Thanh âm Yêu Thần kia như sấm nói:
- Thủy sư Thánh Minh Kỳ chư tướng sĩ, cùng ta lên thuyền, đi tuần sát!
Từng dãy Thần Tướng Thi Thần cất bước đi lên một chiếc lâu thuyền đại hạm khác, chậm rãi chạy nhanh ra quân doanh.
Mà trên chiếc lâu thuyền đại hạm Giang Nam ở này, nhiều Thần Tướng đều nhịp tiêu sái hạ đại hạm, cùng tôn ác phật kia đi vào trong quân doanh, Giang Nam kiên trì đi theo đám bọn hắn cùng nhau tiến vào quân doanh, chỉ thấy những Thần Tướng này đi tới trước từng quan tài, vén quan tài lên, nằm ở trong quan tài, đắp lên đắp quan tài.
Tôn ác phật kia nhất nhất tuần sát, đợi thấy Giang Nam còn đứng ở nơi đó, không khỏi phân trần nhấc lên một ngụm quan tài, đá hắn đi vào, đem quan tài đắp lên.
Ngay sau đó, tôn ác phật này cũng nhảy vào một quan tài, nằm xuống.
Kẽo kẹt...
Trong quân doanh vang lên thanh âm làm da đầu người ta tê dại, Giang Nam lặng lẽ đẩy nắp quan tài ra, ngẩng đầu nhìn mọi nơi một cái, âm phong trận trận, làm người ta không rét mà run, bốn phía không có bất kỳ thanh âm, không có bất kỳ vật thể hoạt động, chỉ có từng quan tài âm u đen hòm.
Được được được...
Hàm răng của Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế tiểu hòa thượng đánh nhau vào giờ khắc này vô cùng rõ ràng, mặc dù hai người bọn họ không sợ trời không sợ đất, Thần Thông Thông Thiên, pháp lực kinh người, giờ phút này cũng nhịn không được nữa sinh lòng sợ hãi.
- Giang giáo chủ, Giang giáo chủ, cứu...
Hai người nhỏ giọng nói.
Giang Nam ý bảo hai người bọn họ chớ có lên tiếng, nhảy ra quan tài, lặng lẽ không phát ra hơi thở đi lại ở trong quân doanh.
- Trong quân doanh này, nhất định có Minh Thổ Thần Đế cố ý để lại bảo bối cho ta, nếu ta không lấy, ắt gặp trời phạt!
Giang Nam hưng phấn trùng trùng ở trong quân doanh du tẩu, mọi nơi sưu tầm, cũng không lâu lắm, hắn liền sưu tầm tới rất nhiều bảo vật.
Thủy sư dùng Thần Lô để cung phụng thánh chỉ Minh Thổ Thần Đế, tế thiên tế đàn, trên tế đàn có Thông Thiên đỉnh, chủ chưởng phong có Phong Hỏa Phiến, Điểm Tướng Bút của đại trướng trong quân, Hoán Tướng Cổ, Cẩu Đầu Thôn Thần Đao dùng để chém phạm nhân...
|
Chương 969: Thiên quan đại doanh. (2) Có thật nhiều pháp bảo bởi vì bị năm tháng ăn mòn, đã không có bao nhiêu linh lực, bất quá nếu chữa trị, cũng có thể khôi phục uy năng ngày xưa.
Lần này Giang Nam cả thảy thu hoạch trên dưới một trăm pháp bảo, đang định đi ra Thủy sư đại doanh, đột nhiên ngẩng đầu trông thấy Lang Gia Thủy sư kỳ treo cao ở trong đại doanh, trong lòng khẽ nhúc nhích, đi tới nói:
- Mặt bảo vật này nếu không thu, ta chẳng phải là muốn bị trời phạt?
Lang Gia Thủy sư kỳ hiển nhiên cũng là một pháp bảo rất giỏi, nếu không không thể nào treo ở nơi này, không biết bao nhiêu vạn năm cũng không có bị triệt để hủ thực.
Hắn đi ra phía trước, gõ cột cờ, cột cờ phát ra tiếng vang, hẳn là làm bằng Thần kim.
Cột cờ rèn cực kỳ tinh mỹ, phía trên khắc các loại thú văn, thần vân, hắn nhìn thật kỹ, cũng là trọng trọng Thiên Cung, Thiên Đình, những thú văn, thần vân kia, chính là Thiên Cung, Thiên Đình trong Yêu Thần cùng thần minh.
Mà ở trên Thiên Đình, còn có sáu viên đại tinh, bên cạnh đại tinh là một đầu lão Ngưu.
- Ngưu Đấu Tinh Túc?
Giang Nam hơi ngẩn ra, sáu viên đại tinh này chính là Nam Đấu Lục Tinh, mà đầu lão Ngưu kia chính là Khiên Ngưu Tinh Túc, Nam Đẩu cùng Khiên Ngưu hợp ở chung một chỗ, chính là Ngưu Đấu.
Cổ ngữ nói khí nuốt Ngưu Đấu, trong đó Ngưu Đấu chỉ chính là Nam Đẩu, Khiên Ngưu cùng Bắc Đẩu, Nam Đẩu ở phía nam, Bắc Đẩu ở bắc phương, mà Khiên Ngưu ở trung thiên, khí nuốt Ngưu Đấu ý tứ chính là khí phách to đến đủ để đem trọn Tinh Không một ngụm nuốt vào!
Cột cờ này thiếu Bắc Đẩu quần tinh, nhưng mà không phải chuyện đùa, chỉ sợ là một thần binh cực kỳ lợi hại!
- Cũng là một bảo bối tốt, chẳng lẽ là tượng trưng của Nam Đẩu bộ binh? Khiêng đi!
Giang Nam lập tức đem cột cờ rút lên, tính cả Lang Gia Thủy sư kỳ cùng nhau đưa vào Tử Phủ của mình, đại kỳ mới vừa biến mất, đột nhiên một cổ hơi thở xơ xác tiêu điều truyền đến, tiếp theo chính là thần uy vô cùng trầm trọng từ trong quan tài phóng lên cao!
- Người nào cướp đi tượng trưng của chúng ta... Kinh động đến chúng ta ngủ say...
- Cổ lão thống lĩnh, có người cướp đi Ngưu Đấu Định Hải Thương cùng Lang Gia Thủy sư kỳ của chúng ta, kính xin thống lĩnh hồi phục...
Kẽo kẹt, một quan tài mở ra một đường, một hắc thủ kích thích nắp quan tài, trong lòng Giang Nam cả kinh, vội vàng hướng lâu thuyền đại hạm phóng đi, như gió lốc vọt tới trên thuyền, phất tay đem xiềng xích trói lại Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế tiểu hòa thượng mở ra, cao giọng quát lên:
- Đi mau, đi mau! Cùng nhau thúc dục đại hạm rời đi nơi đây!
Hoa Trấn Nguyên cả giận nói:
- Giang giáo chủ, chúng ta coi như có một đoạn thiện duyên, ngươi dừng lại đi, chúng ta cam nguyện bị trói ở trên thuyền vạn năm!
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Hắn còn đang cùng Giang Nam "có thiện duyên", đột nhiên trong lòng rùng mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từng quan tài đột nhiên mở ra, từng tôn Thần Tướng nhảy ra quan tài, ngay sau đó thần uy ngập trời truyền đến, đen một thần quan ở trung ương mở ra, vô cùng thần uy từ trong thần quan này tràn ra!
Tiếp theo, một Thần minh từ trong thần quan này dâng lên, những Thần Tướng khác có chút rữa nát, mà hắn vẫn như cũ sắc mặt hồng nhuận, bên trong cơ thể có khí huyết ở chạy chồm, giống như tồn tại sống sờ sờ!
Quanh thân hắn như cũ có đạo tắc chưa hoàn toàn tản đi, đạo tắc đem thời không kéo đến bên cạnh, đạp đất cao xa, thân thể rộng lớn vô cùng, đứng ở nơi đó phảng phất có mấy ngàn vạn dặm!
- Lang Gia Thủy sư thống lĩnh, là tồn tại Thần Chủ cấp?
Ánh mắt Hoa Trấn Nguyên căng thẳng, không khỏi phân trần, lập tức thúc dục pháp lực toàn thân hóa thành đạo văn, hết thảy tuôn vào chiếc lâu thuyền đại hạm này, Diệu Đế tiểu hòa thượng cũng hô to Phật tổ, cùng Giang Nam thúc dục đại hạm, chỉ thấy lâu thuyền đại hạm lập tức chạy nhanh cách cảng binh doanh, hướng chỗ sâu trong hư không bão táp bay đi!
- Chỉnh hợp đại quân, lên thuyền xuất binh, đem ba tiểu tặc kia bắt lại, không thể thả bọn họ rời đi!
Lang Gia Thủy sư thống lĩnh, Thần Chủ cấp Thần Thi kia trầm giọng quát lên.
Mấy ngàn quan tài trong đại doanh Lang Gia Thủy sư kia toàn bộ mở ra, mấy ngàn Thiên Thần cấp Thần Tướng cùng thi thể Chân Thần nhất tề đi ra đại doanh, đi lên từng chiếc từng chiếc lâu thuyền đại hạm, Thần Thi thống lĩnh kia đi lên một chiếc chủ hạm, từng chiếc từng chiếc cự hạm ngang trời, hướng phương hướng ba người Giang Nam bỏ chạy điên cuồng đuổi giết!
Ba người Giang Nam khống chế lâu thuyền đại hạm chạy nhanh ra mấy ngàn vạn dặm, Hoa Trấn Nguyên nhẹ nhàng thở ra nói:
- Cũng may những Thần Thi này sau khi chết không có pháp lực lưu lại, nếu không bọn hắn có được pháp lực khi còn sống, thúc dục lâu thuyền đại hạm, chỉ sợ so với tốc độ của chúng ta còn nhanh, tất nhiên sẽ để cho chúng ta chạy trời không khỏi nắng!
Diệu Đế tiểu hòa thượng quay đầu lại nhìn thoáng qua, sắc mặt biến hóa:
- Ngươi xác nhận bọn hắn không có pháp lực?
Hoa Trấn Nguyên quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức cũng thay đổi.
Chỉ thấy hơn trăm chiếc đại hạm của Lang Gia thủy sư ngang trời, trong đó cầm đầu chính là một chiếc chủ hạm thể tích khổng lồ, phía trên chủ hạm từng đạo đạo tắc vừa thô vừa to, đem đại hạm khác nối liền cùng một chỗ, phá không đuổi theo, tốc độ so với bọn hắn chưa hẳn chậm bao nhiêu!
- Giang giáo chủ, ngươi đến cùng cầm của người ta cái gì đó, để cho bọn hắn theo đuổi không bỏ?
Hoa Trấn Nguyên vội vàng cổ đãng pháp lực toàn thân, điên cuồng dũng mãnh vào bên trong chiếc đại hạm này, không ngừng kêu khổ nói.
Giang Nam hậm hực nói:
- Bất quá là mượn gió bẻ măng, từ trong quân doanh lấy ít đồ. Tu sĩ chúng ta, sinh không mang theo đến chết không mang đi, bọn hắn đã chết, lại còn đối với mấy cái này lưu luyến, hồn nhiên không có khí khái Thần Ma, làm cho người khinh thường.
Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế tiểu hòa thượng ngay ngắn tiễn đưa cho hắn bốn cái khinh khỉnh, biết rõ hắn tất nhiên là đã nhận được đồ vật rất trọng yếu đối với Lang Gia thủy sư, cho nên những Thần Ma đã chết kia mới có thể theo đuổi không bỏ.
Ba người toàn lực thúc dục chiến hạm, nhanh như điện chớp, mà chiếc chủ hạm phía sau kia cần kéo động những chiến hạm khác, lập tức bị bọn hắn kéo ra một đoạn khoảng cách.
Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh truyền đến, Giang Nam quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc chủ hạm kia đột nhiên bỏ qua những chiến hạm khác, một mình đuổi giết mà đến, mà ngật đứng ở mũi thuyền, đương nhiên là vị Lang Gia thủy sư thống lĩnh, Thần Chủ cấp Thần Thi mạnh đến nổi không hợp thói thường kia!
Vị Thần Chủ cấp Thần Thi này bỏ rơi đại hạm khác, tốc độ lập tức sâu sắc nhanh hơn, khoảng cách hai chiếc đại hạm đang phi tốc gần hơn.
Hai chiếc đại hạm từ trong hư không Minh Thổ phi tốc ghé qua, trong mấy hơi thở liền bay đến Minh Thổ đệ tứ trọng, Giang Nam thay đổi đầu thuyền, hướng Hoang Nguyên mênh mông của đệ tứ trọng bão táp mà đi.
- Nơi này còn có một binh doanh!
|
Chương 970: Trùng kích Huyết Thần lâu. Con mắt Giang Nam sáng ngời, chỉ hướng xa xa, Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế tiểu hòa thượng theo ngón tay hắn nhìn lại, chỉ thấy xa xa quả nhiên còn có một tòa binh doanh, bị hoàng khí cuồn cuộn vây quanh, như là sóng cồn cát vàng, mãnh liệt bành trướng!
- Chí Tôn hoàng khí bên trong Huyền Hoàng nhị khí!
Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế tiểu hòa thượng thấy mà con mắt tỏa ánh sáng, Huyền Hoàng nhị khí chính là trong và đục nhị khí, Huyền giả vi thiên, hoàng giả vi địa, Huyền Hoàng nhị khí, nhất thiên nhất địa, Thiên Địa sơ phân, có thể nói là so với thần kim còn muốn khó tìm!
Trên không tòa đại doanh này, Đại kỳ phiêu giương, viết tám chữ "Tử Vi bộ binh Huyền Vũ trọng sư". Mà ở trước doanh, không ít thần tướng người mặc trọng giáp, cầm trong tay đủ loại Thần Minh chi bảo tàn phá, đứng ở trên lưng một đầu Huyền Vũ hình thể cực lớn, đang cùng người đánh đập tàn nhẫn.
Đầu Huyền Vũ này mai rùa thân rắn, tứ chi như trụ, cái cổ như rồng, quanh thân ngưng tụ nghìn vạn dặm thời không, thình lình cũng là một vị Thần Chủ cấp Thần Thi cùng Lang Gia thủy sư thống lĩnh không sai biệt lắm!
Chỉ là số lượng thần tướng trong đại doanh Huyền Vũ trọng sư không nhiều lắm, chỉ còn lại có gần trăm vị, xa không bằng Lang Gia thủy sư người đông thế mạnh, tòa đại doanh này sớm đã bị người đánh cho tàn phế.
Giờ phút này, Tử Vi bộ binh Huyền Vũ trọng sư đại doanh tính cả đầu Huyền Vũ này cùng một chỗ bị người vây công, cường giả ra tay vây công rất nhiều, khoảng chừng ba mươi lăm ba mươi sáu vị Thần Ma, còn có mấy Thiên thần, thậm chí còn có một vị nữ tử Chân Thần cấp tọa trấn, dưới trướng thống lĩnh trên dưới một trăm vị cận thần cường giả, cộng đồng thúc dục một tòa lâu màu đỏ như máu, oanh hướng những trọng giáp thần tướng kia.
Tòa huyết sắc thần lâu này đứng vững không trung, khoảng chừng mười hai tầng, không biết bao nhiêu đầu Huyết Long vòng ở trên mái hiên thần lâu, đầu lâu đổi chiều, phun ra nuốt vào huyết khí.
Mà ở bên trong thần lâu này, ẩn ẩn có thể chứng kiến bên trong mỗi một tầng không gian, đều có mấy trăm Thần Thi tọa trấn trong đó, những Thần Thi này rõ ràng là thần tướng, thi thể thiên thần bên trong Minh Thổ, bị luyện vào trong thần lâu!
Mười hai tầng thêm cùng một chỗ, chỉ sợ có ngàn thi thể thần tướng!
Mỗi lần Huyết sắc thần lâu oanh xuống, chấn đến hoàng khí bên trong Huyền Hoàng nhị khí rung chuyển không ngớt, cơ hồ bị tòa thần lâu này oanh PHÁ...!
- Lão gà trống Mao Viễn Công kia cũng ở đây!
Ánh mắt Giang Nam quét tới, chứng kiến một lão gà trống ở trong người vây công, không khỏi hiếu kỳ nói:
- Chẳng lẽ nhóm người này là cường giả Huyết Thần lâu? Nữ Chân thần kia, hẳn là Huyết Thần lâu chủ?
- Huyết Thần lâu chủ là một thiên thần, nghe nói tu vi thực lực đã tiếp cận Chân Thần, bất quá muốn tu thành Chân Thần, thấp nhất còn cần trăm ngàn năm khổ tu.
Hoa Trấn Nguyên lắc đầu nói:
- Nữ Chân thần kia, là lão quái vật ẩn cư bên trong Huyết Thần lâu, đừng nhìn bộ dáng chỉ có ba mươi tuổi, nhưng niên kỷ lớn, tuyệt đối là nhân vật tổ tông cấp, sống không biết bao nhiêu vạn năm! Về phần Huyết Thần lâu chủ, là trung niên nam tử đứng ở trên Huyết Thần lâu kia.
Diệu Đế tiểu hòa thượng gật đầu nói:
- Ta từng nghe sư tôn ta nói về Huyết Thần lâu. Huyết Thần lâu bao hết ở Minh Thổ đệ tứ trọng, đem nơi đây coi là hậu hoa viên của Huyết Thần lâu, bất luận kẻ nào tới đây đều bị khu trục. Thậm chí hôm nay Quang Vũ thần đế già đi, quyền thế dần biến mất, ngay cả Phật Đà trấn thủ nơi đây, cũng bị bọn hắn đuổi đi ra ngoài.
- Huyết Thần lâu chiếm lấy nơi đây, mang ra không biết bao nhiêu tài phú.
Hoa Trấn Nguyên nói:
- Môn phái này tuy không bằng Cửu Cực Lãng Uyển ta, nhưng bởi vì chiếm cứ Minh Thổ đệ tứ trọng, tiềm lực thật lớn, nuôi dưỡng một đám tồn tại Thần Ma cấp. Ta đoán chừng, lần này Huyết Thần lâu quy mô tiến công đại doanh trọng giáp này, là muốn công phá nơi đây, đem Thần Thi ma thi cùng bảo vật trong đại doanh độc chiếm, nếu không sẽ không mời ra Chân Thần quy ẩn đã lâu!
Giang Nam gật đầu, hắn đã từng nghe nói qua huyết đồng của Mao Viễn Công là từ trong Minh Thổ luyện thành, huyết đồng rất là lợi hại, ngoại trừ trong tay hắn nếm qua một lần thiệt thòi, có thể nói là đại sát khí.
Chỉ là hắn thật không ngờ, thế lực của Huyết Thần lâu vậy mà bành trướng đến loại trình độ này, rõ ràng ngay cả Minh Thổ đệ tứ trọng cũng có thể chiếm lấy, làm của riêng!
- Thần tướng trong đại doanh Huyền Vũ trọng sư thưa thớt như vậy, nhất định là Huyết Thần lâu hung ác hạ vốn gốc, từ trong đại doanh dẫn xuất thần tướng lạc đàn, nguyên một đám diệt trừ! Những tù binh này bị bắt dùng để luyện chế Huyết Thần lâu!
Trong nội tâm Giang Nam suy tư, thực lực Huyền Vũ trọng sư cùng Lang Gia thủy sư không kém bao nhiêu, đều là do Thần Chủ cấp Thần Thi tọa trấn, dưới trướng thống lĩnh mấy ngàn thần tướng, muốn đem những thần tướng này từng cái dẫn xuất ra, chậm rãi diệt trừ những thần tướng này, không có mấy trăm năm công phu là mơ tưởng làm được!
Mấy ngàn thần tướng luyện nhập Huyết Thần lâu, có thể nghĩ tòa Huyết Thần lâu này uy năng mạnh như thế nào!
Huyết Thần lâu dùng mấy trăm năm thời gian mưu đồ, chỉ sợ vì chính là hôm nay. Diệt trừ đại doanh Huyền Vũ trọng sư thủ hộ Minh Thổ đệ tứ trọng, đem đầu Thần Chủ cấp Huyền Vũ Thần Thi kia luyện nhập Huyết Thần lâu, mang tất cả tài phú trong đại doanh Huyền Vũ trọng sư!
- Hai vị đạo hữu, chúng ta đi trùng kích đại doanh của Huyền Vũ trọng sư!
Giang Nam chỉ hướng nơi hai quân giao chiến, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Ta có thể cảm giác được, trong tòa binh doanh này tất nhiên có Minh Thổ Thần Đế đặc biệt để lại bảo bối cho ta! Nếu ta không lấy, ắt gặp Thiên Khiển!
Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế tiểu hòa thượng thấy hắn nói trịnh trọng như vậy.
Đang muốn gật đầu đáp ứng, đột nhiên tinh tế tưởng tượng, lập tức tỉnh ngộ, cả giận nói:
- Thiên Khiển cái đầu quỷ ngươi! Rõ ràng là ngươi tham luyến bảo vật của đại doanh trọng sư, muốn Hỏa Trung Thủ Lật (người khác làm mình hưởng), đại phát một số tiền của phi nghĩa!
- Ngươi nếu lại rước lấy Huyết Thần lâu cùng thần tướng của trọng giáp đại doanh, chúng ta tuyệt không động chân tay!
- Không sai! Huyết Thần lâu sớm đã đem nơi đây coi là thịt trong chén, lần này huy động nhân lực, là muốn đoạt khối bảo địa này làm của riêng. Ngươi nếu chặn ngang một cước, chúng ta sau có truy binh, trước có cường địch, hai mặt thụ địch, cái kia chính là chịu chết!
- Việc này tuyệt đối không thành, ngươi muốn chịu chết, ta không muốn cùng ngươi!
...
Giang Nam thay đổi đầu thuyền, hướng đại doanh của Huyền Vũ trọng sư bay nhào mà đi, Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế tiểu hòa thượng nổi trận lôi đình, bất quá chiếc đại hạm này đã bị Giang Nam luyện hóa, bọn hắn cùng một chỗ thúc dục đại hạm, nhưng Giang Nam làm chủ, Giang Nam khống chế phương hướng, mà bọn hắn chỉ là phụ trợ.
Giờ phút này Giang Nam thay đổi đầu thuyền, ngay cả bọn hắn cũng không cách nào cải biến phương hướng, hai người hận đến ngứa răng, hận không thể xuyên thủng xương tỳ bà trói hắn ở đầu thuyền, hung hăng quất hắn 300 roi, để cho hắn rú thảm mấy ngày mới có thể tiêu mối hận trong lòng mình!
|
Chương 971: Càn quét Huyền Vũ doanh. (1) - Ngã phật từ bi...
Diệu Đế tiểu hòa thượng hai tay hợp thành chữ thập, nhìn xem càng ngày càng gần Huyền Vũ trọng sư đại doanh cùng song phương giao chiến, lẩm bẩm nói:
- Giang giáo chủ, con mẹ mày...
Lâu thuyền đại hạm phi tốc hướng trọng sư đại doanh tiếp cận, hai nhóm nhân mã đang ở trước doanh giao phong, giết đến long trời lỡ đất. Đột nhiên Huyết Thần lâu chủ đứng ở trên Huyết Thần lâu kia chứng kiến chiếc đại hạm này đánh tới, đầu thuyền đứng ba người trẻ tuổi, hừ lạnh một tiếng, trầm giọng quát:
- Viễn Công, ngươi đi loại trừ mấy tiểu bối kia, miễn cho phức tạp!
Mao Viễn Công quay đầu thoáng nhìn, chỉ thấy Giang Nam đứng ở đầu thuyền, không khỏi đại hỷ, vội vàng mở ra hai cái đùi gà thật dài, cất bước hướng Giang Nam cùng lâu thuyền đại hạm cuồng xông mà đến!
- Ác ác ờ, tiểu Giang giáo chủ, đã lâu không gặp! Ồ, còn có hai tiểu bối, huyết đồng sát ngục!
Giữa không trung đột nhiên hiện ra hai huyết đồng cực lớn, ở giữa không trung chuyển động, ba người Giang Nam đột nhiên chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, lập tức thân hãm trong sát ngục.
- Trầm luân a, kêu rên a, các thiếu niên!
Thân ảnh của Mao Viễn Công xuất hiện ở trong huyết đồng sát ngục, thân hình quảng đại, cười ha ha nói.
- Lão gà trống, ngươi là tới diễn kịch sao?
Giang Nam tức cười, hắn còn chưa động thủ, Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế tiểu hòa thượng sớm đã động thủ, hai người bọn họ một cái là thần thể, một cái là Phật môn cao thủ thấy tận mắt Vạn Phật tháp, Hoa Trấn Nguyên khắp cả người Thần Quang tách ra, Chân Long giản phóng lên trời, oanh phá hư không, như là hai đầu Chân Thần cấp Cự Long, hai hai quấy phá, đem huyết đồng sát ngục phá hủy một nửa!
Sau lưng Diệu Đế tiểu hòa thượng hiện ra phật quang, trong tay cầm lấy Hàng ma xử, một xử rơi xuống, đem một nửa khác của huyết đồng sát ngục đánh cho tan vỡ, trước mắt ba người lập tức khôi phục thanh minh, thoát ly huyết đồng sát ngục bao phủ!
Mao Viễn Công vất vất vả vả luyện một đôi huyết đồng, bị hai người phá vỡ, đầu lão gà trống này kêu thảm một tiếng, hai mắt đổ máu.
Mà vào lúc này, Giang Nam thúc dục lâu thuyền đại hạm, ầm ầm đâm vào trên người lão gà trống này, đâm cho hắn cốt đoạn gân gãy, bay ngược mà lên, hướng Huyết Thần lâu bay đi!
Rầm rầm rầm!
Vô số họng pháo của lâu thuyền đại hạm toàn bộ triển khai, từng đạo ô quang oanh ra, pháo quang rậm rạp chằng chịt oanh ở trên người lão gà trống, oanh đến hắn lông gà bay loạn, toàn thân huyết nhục nổ tung.
- Giang Tử Xuyên, ĐKM...
Mao Viễn Công còn chưa rơi xuống trên Huyết Thần lâu, thân thể liền bành một tiếng nổ tung, huyết nhục vẩy ra, cũng may hắn là Thần Ma, đã sớm luyện thành Bất Tử Chi Thân, lập tức khôi phục thân thể, chỉ là nguyên khí đại thương, cũng không làm bị thương bổn nguyên của hắn.
- Muốn giết một Thần Ma chính thức, quả nhiên khó khăn vô cùng.
Giang Nam bay tới, thân hình lơ lửng, lâu thuyền đại hạm từ dưới chân hắn bay ra, sau đó một cước đá vào đuôi chiến hạm, chỉ nghe oanh được một tiếng vang thật lớn, chiếc lâu thuyền đại hạm này lần nữa hướng Mao Viễn Công đánh tới!
- Lão gà trống, con thuyền này liền tặng cho ngươi!
Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế tiểu hòa thượng vội vàng từ trên thuyền phóng lên trời, nhìn thấy Giang Nam vậy mà bỏ qua chiếc lâu thuyền này vọt tới Mao Viễn Công, Hoa Trấn Nguyên cũng không khỏi một hồi thịt đau, dậm chân nói:
- Giang giáo chủ, ngươi biết con thuyền này của ngươi đến cùng có bao nhiêu quý trọng không? Chiếc lâu thuyền đại hạm này, thấp nhất cũng là một tòa thiên thần chi bảo, hơn nữa tác dụng so với thiên thần chi bảo còn cường đại hơn, chỉ sợ thẳng truy Chân Thần chi bảo rồi! Ngươi dùng con thuyền này vọt tới lão gà trống kia, chỉ sợ sẽ là bánh bao thịt đánh chó, có đi không về!
- Bỏ không được hài tử, câu không được sói!
Giang Nam quát lớn:
- Hai vị đạo hữu, cùng ta đồng loạt ra tay, thúc dục đại hạm!
Hai người bất đắc dĩ, toàn thân đạo vân tuôn ra, rót vào bên trong lâu thuyền đại hạm, sau một khắc lâu thuyền đại hạm lần nữa đâm vào trên người Mao Viễn Công vừa mới khôi phục thân thể, đem đầu Ma Thần này đâm cho thổ huyết, dán ở đầu thuyền.
Lần này hắn lại học thông minh, dán ở đầu thuyền không dám ra, miễn cho bị pháo quang oanh kích.
Rầm rầm rầm!
Chiếc đại hạm này quả nhiên lại có vô số pháo quang tách ra, pháo quang rậm rạp chằng chịt nối tiếp thành lưới, hướng rất nhiều cường giả của Huyết Thần lâu oanh khứ!
- Ta quả nhiên thông minh!
Trong nội tâm Mao Viễn Công có chút ít tự đắc nói.
Trên tòa Thần lâu kia, Huyết Thần lâu chủ hừ lạnh một tiếng:
- Ếch ngồi đáy giếng, cũng có thể cùng thiên thần chống lại?
Hô...
Hắn một cái đại thủ mở ra, năm ngón tay giang rộng, lòng bàn tay hình thành trăm vạn dặm hư không, kịch liệt hướng ra phía ngoài bành trướng, sau một khắc, pháo quang hình thành lưới lớn hết thảy rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
Huyết Thần lâu chủ hừ lạnh một tiếng, bàn tay trùng trùng điệp điệp nắm chặt, vậy mà đem những pháo quang này luyện thành một hạt châu đen nhánh, lập tức vung tay áo lên, tay áo càng lúc càng lớn, đem Mao Viễn Công tính cả chiếc lâu thuyền đại hạm kia cùng một chỗ thu nhập trong tay áo!
- Lợi hại như vậy?
Giang Nam lại càng hoảng sợ, lập tức cảm giác được lạc ấn của mình ở trong lâu thuyền đại hạm bị Huyết Thần lâu chủ lau đi, người này thực lực mạnh, còn ở trên Thái Hoàng lão tổ, không hổ là tiếp cận Chân Thần cường giả, chủ nhân một đại thánh địa, thực lực cường hoành vô biên!
- Ba cái tiểu bối, dám can đảm xông tới Huyết Thần lâu ta!
Huyết Thần lâu chủ hừ lạnh một tiếng, lâu thuyền đại hạm trong tay áo trượt ra, Mao Viễn Công thổ huyết liên tục, chỉ thấy trong tay Huyết Thần lâu chủ có một đạo huyết khí lao ra, rơi vào trong cơ thể của hắn, lão gà trống này lập tức lại vui vẻ, nhìn về phía ba người Giang Nam, ác ác kêu lên:
- Ngươi còn có bảo bối gì, một phát tiễn đưa tới a!
- Lão gà trống, ngươi chờ, của ta rất nhanh liền đến!
Giang Nam nộ quát một tiếng, nổi trận lôi đình, lập tức hướng Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế tiểu hòa thượng nháy mắt, thấp giọng nói:
- Hai vị đạo hữu, nhanh đến trong Tử Phủ của ta!
Hai người nao nao, chỉ thấy mi tâm của Giang Nam mở ra, Diệu Đế tiểu hòa thượng cùng Hoa Trấn Nguyên liếc nhau, ngay ngắn bay vào mi tâm của hắn, tiến vào bên trong Tử Phủ.
- Giang giáo chủ, ngươi phôi đãn!
Hai người bọn họ mới vừa tiến vào Tử Phủ của Giang Nam, lập tức cảm giác được Đế Uy vô cùng trầm trọng truyền đến, chỉ thấy một tấm bia đá cao ngất, trên đó viết một chữ "Trấn", đem hai người ép tới cơ hồ muốn quỳ rạp trên đất, đúng là Giang Nam từ Minh Thổ đệ nhị trọng thu tới Minh Thổ trấn bia.
May là hai người bọn họ thực lực phi phàm, có thể so sánh Thần Ma, lúc này thúc dục thần thể, tế lên pháp bảo, dốc sức liều mạng chống cự Đế Uy trấn áp.
- Không có ý tứ, ta quên trong Tử Phủ ta còn có tấm bia đá này.
Âm thanh không hề có thành ý xin lỗi của Giang Nam truyền đến, đem hai người tức đến nổi trận lôi đình.
|