Đế Tôn (Trạch Trư)
|
|
Một vị lão giả diện mục lành lạnh, cười lạnh nói:
- Giang Tử Xuyên, lần này lão phu liền trước tiên đem Linh Dịch của ngươi hết thảy thắng sạch, để ngươi biến thành nghèo rớt mồng tơi, sau đó lại đem ngươi đánh chết, để cho nữ ma đầu Lạc Hoa Âm kia nếm thử tang đồ chi thống!
Giang Nam vứt cái ánh mắt, Thần Thứu Yêu Vương cùng lão giả này đi địa phương đặt cược, đem tiền đánh bạc giao cho củ sự. Giang Nam trường thanh cười nói:
- Vân sư huynh, có thể hạ sát thủ!
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên Vân Bằng cười to, phía sau một đầu Kim Sí Đại Bằng hiện ra, lơ lửng ở giữa không trung, cánh giương mấy chục mẫu, cúi đầu một mổ, đem đầu đại xà trăm trượng kia mổ ở trong miệng, ngửa đầu nuốt đi xuống!
Tần Xuyên kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng, liền thấy đầu Kim Sí Đại Bằng kia biến hóa nhanh chóng, hóa thành một đầu Côn Minh, mở ra thôn thiên ngụm lớn, một ngụm đem cả người hắn cắn nuốt!
- Thần Thông ngũ trọng cao thủ, chỉ là một môn Thần Thông liền muốn giết chết ta? Nằm mơ!
Trong bụng Côn Minh truyền đến Tần Xuyên rống giận, người này đúng là cường hãn, mặc dù bị nuốt vào trong bụng Côn Minh, nhưng như cũ dũng mãnh chí cực, thậm chí liên tục trào ra không biết bao nhiêu Thần Thông, ý đồ đánh xuyên qua thân thể Côn Minh thoát khốn!
Rầm!
Côn Minh đột nhiên toái rụng, Tần Xuyên mới vừa thở phào nhẹ nhỏm, liền thấy một bàn tay đột nhiên rơi xuống, một tiếng ầm vang như thiên địa sụp đổ, che ở trên ót hắn, đánh hắn thành một bãi thịt nát!
- May mắn không làm nhục mệnh.
Vân Bằng cười ha ha, phi thân quay về, rơi vào bên cạnh Giang Nam, cười nói:
- Sư đệ, buôn bán lời bao nhiêu Linh Dịch?
Giang Nam cười nói:
- Mới bốn mươi vạn cân, đợi khấu trừ tiền thuê, ta và ngươi chia đều.
Vân Bằng mừng rỡ, vị lão giả mới vừa rồi cùng Giang Nam đánh cuộc kia sắc mặt xanh mét, giận đến thân thể run rẩy, hận không thể lập tức đem hai người này đánh gục, tiêu mối hận trong lòng.
Mọi người sắc mặt ngưng trọng, rối rít hướng Vân Bằng xem ra, lấy Thần Thông ngũ trọng viên mãn dễ dàng liền đánh chết một vị Linh Đài cường giả, có thể có thực lực như vậy, trừ nói rõ hắn tâm pháp tu luyện cực kỳ cao minh ra, còn chứng minh người này tài trí kinh người, tư chất xuất chúng!
Trên khán đài, truyền đến không ít tiếng nhẹ kêu, cũng có người chú ý tới một kích kia của Vân Bằng, bén nhọn bá đạo, lợi hại vô cùng.
- Nhìn chưa ra, Vân Bằng này cũng lợi hại như thế, là một nhân vật đáng giá chú ý.
- Người này được thiên tư hơn người, nửa người nửa yêu, tu luyện Yêu Tộc công pháp, không thua những chưởng giáo đệ tử kia. Huyền Thiên Thánh Tông thật là khiến người hâm mộ, nhân tài xuất hiện lớp lớp. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Giang Nam lại biết chỗ lợi hại của Vân Bằng, không chỉ ở hắn tu luyện Yêu Tộc mấy đại kinh điển, mà là ngộ tính của hắn kinh người, cùng Giang Nam đánh xong một trận liền ngộ ra cách phá giải Đại Ngũ Hành Kiếm Khí.
Hắn tài tình, làm Giang Nam cũng cực kỳ bội phục.
Ở Lĩnh Tụ Phong mở đàn nói pháp, Vân Bằng cũng tâm tình xúc động, mặc dù chưa luyện thành đạo tâm, nhưng đem Côn Minh Vũ Hóa Chân Kinh cùng Đại Bằng Minh Vương Chân Thân tương dung, đem hai đại kinh điển dung hợp, thực lực bạo tăng, giết chết một vị Linh Đài Cảnh cường giả chính là dễ dàng.
Thác Bạt Lan Vân đôi mắt đẹp rơi vào trên người Vân Bằng, mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, thầm nghĩ:
- Vân sư huynh danh tiếng không có vang dội như Giang sư huynh, nhưng tu vi thực lực lại sâu đến dọa người, cũng là nhân tài hiếm có.
- Vân sư huynh, ngươi trợ Trụ vi ngược, cùng Giang Tử Xuyên chôn giết không biết bao nhiêu người, trong đó liền có ân sư nhà ta, ngươi đã muốn thay Giang Tử Xuyên ra mặt, như vậy ta liền trước giết ngươi!
Một đạo nhân ảnh hiện lên, sau một khắc cũng rơi vào trên cột đá vết máu loang lổ kia, người này là một đại hán khôi ngô, giống như tháp sắt đứng ở nơi đó, ánh mắt thâm trầm hướng Giang Nam cùng Vân Bằng quét tới, trầm giọng nói:
- Thanh Vân Tông Hướng Thiên Nam, hướng Vân sư huynh khiêu chiến! Thanh Vân Chiến Thể, Pháp Thiên Tượng Địa!
Ầm!
Trong gân thịt hắn truyền đến tiếng sấm nổ tung, thân thể liên tiếp tăng vọt, trong chớp mắt liền hóa thành Cự Nhân thân cao trăm trượng, đầu ngón tay khổng lồ chống đỡ, đóa đóa Thanh Vân từ trong thân thể dử tợn của hắn nặn đi ra, trôi lơ lửng ở chung quanh hắn!
Thanh Vân Tông Thanh Vân Chiến Thể!
- Trong Chính Đạo pháp môn rèn luyện thân thể không nhiều bằng Ma Đạo, nhưng trong mỗi Chính Đạo đại phái đều có một hai môn thân thể tuyệt học, Thanh Vân Tông chính là Thanh Vân Chiến Thể!
Trong mắt Thác Bạt Lưu Chiếu tinh quang chợt lóe, trầm giọng nói:
- Hướng Thiên Nam là nhân vật thiên tài của Thanh Vân Tông, mặc dù không phải là chưởng giáo đệ tử nhất mạch, cũng chưa từng tu luyện tới Đạo Đài cảnh, chỉ luyện thành Thần Thông bát trọng, nhưng Linh Đài cường giả chết ở trong tay hắn cũng không ít, thậm chí, hắn từng cùng Tinh Nguyệt Thần Tông Lý Nguyên Không đánh một trận, mặc dù không địch lại, lại từ trong tay Lý Nguyên Không chạy trốn, cũng không chết ở trong tay Lý Nguyên Không.
Sắc mặt Vân Bằng ngưng trọng, hiển nhiên đã từng nghe nói qua danh tiếng của Hướng Thiên Nam, là một nhân vật cực kỳ cường đại. Thác Bạt Lan Vân gật đầu nói:
- Người này đi chính lộ số là một môn công pháp chứng Đạo Đài, chỉ tu luyện Thanh Vân Chiến Thể, tu vi vô cùng tinh thuần, tuyệt đối là kình địch của Vân sư huynh ngươi!
- Một môn công pháp chứng Đạo Đài? Thú vị...
Giang Nam ánh mắt sáng lên, cười nói:
- Vân sư huynh, trận chiến này để cho ta tới a. Thần thứu, đem tất cả Linh Dịch để lên, đánh cuộc ta thắng. Chư vị, các ngươi hiện tại có thể đánh cuộc, ta đưa các ngươi một cái tài lộ, đánh cuộc ta thắng, bao các ngươi hung vốn!
- Bốc phét không biết ngượng, đánh cuộc ngươi thắng? Ta xem vẫn là đánh cuộc ngươi chết mới đúng?
- Con lừa ngốc kia, lão tử cùng ngươi đánh cuộc !
- Ta cũng muốn đánh cuộc, đánh cuộc Giang Tử Xuyên bị chết thê thảm không nỡ nhìn!
- Tính cả ta một phần!
...
Mọi người nhảy lên địa phương đặt cược, rối rít giao tiền đánh cuộc, Giang Nam nhìn lướt qua, đột nhiên hít vào một hơi thật dài, một tia ý thức vọt tới, bởi vì không khí lưu động tốc độ quá nhanh, không gian phía trước phảng phất đột nhiên sụp đổ một mảng lớn, không khí ma sát, Lôi Quang lóe lên!
- Nhục thể của hắn thật là mạnh, lục phủ ngũ tạng cũng mạnh đến nổi kỳ cục!
Trong lòng hai huynh muội Thác Bạt gia cả kinh, mới vừa nghĩ tới đây, đột nhiên chỉ thấy Giang Nam vừa sải bước ra, từ chỗ hắn cách cột đá hơn mười dặm đường, hắn vừa sải bước ra, liền vượt qua hơn mười dặm, thân thể đụng phải không khí, phảng phất đem không gian cũng rung chuyển run rẩy, một tay giơ lên rơi xuống, vân tay như thiên, sụp đổ loạn Thương Thiên!
Phiên Thiên Ấn!
Tay chưởng khổng lồ kia giống như che trời chi vân, ầm ầm rơi xuống, một thân ảnh cự đại giống như sao băng bay ra, một đường quay cuồng, thình thịch một tiếng đụng vào trên một cây cột đá, máu tươi vẩy ra, nhưng ngay sau đó lạch cạch một tiếng rớt xuống, sinh tử không biết!
- Một môn công pháp chứng Đạo Đài, lại có thể đón lấy một chưởng của ta mà không chết, quả nhiên lợi hại.
Giang Nam đứng ở trên cột đá, áo bay phất phới, từ từ bình phục lại, thanh âm truyền khắp đấu chiến pháp trường.
Đấu Chiến đạo trường ở trong lặng ngắt như tờ, không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn thân ảnh thanh tú đứng ở trên cột đá kia, trong nội tâm ngoại trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ!
Thanh Vân tông Hướng Thiên Nam không thể bảo là không được, chiến tích của hắn hiển hách, tự tay chém giết mấy vị Linh Đài cảnh cường giả, thậm chí từ trong tay Lý Nguyên Không đào thoát.
Người đi một môn công pháp chứng đạo đài này không nhiều lắm, nhưng mà có can đảm đi đường này, đều đối với mình có tự tin cực kỳ cường đại.
|
Chương 276: Kiếm lợi nhuận lớn 1 Hơn nữa, tu vi loại người này có lẽ cũng không phải thâm hậu như thế nào, nhưng pháp lực vô cùng tinh thuần thuần túy, thực lực còn muốn ở phía trên cao thủ ngang nhau cảnh giới!
Mấu chốt nhất chính là, Hướng Thiên Nam tu luyện chính là Thanh Vân Chiến Thể, đây là thân thể thần thông mạnh nhất Thanh Vân tông, thân thể vô cùng cường đại, nhục thể của hắn sớm đến được Đạo đài cảnh, thậm chí có thể nói coi như là thân thể của Ngọc Đài cảnh cường giả so với hắn cũng thua kém một bậc!
Nhưng nhân vật bực này, thậm chí ngay cả một kích của Giang Nam cũng tiếp không được, trực tiếp bị đánh bay lên, ngất đi!
Từ đầu đến cuối, tất cả mọi người chỉ coi Giang Nam là mao đầu tiểu tử cả gan làm loạn, ỷ có chút tiểu thông minh liền dám đánh lén Bách Dục Thí Thần Cốc cốc chủ cùng Thái Hoàng lão tổ, lại có chút ít vận khí, đắc thủ mà thôi.
Nhưng không có người đưa hắn để vào mắt, dù sao Giang Nam chỉ là tiểu nhân vật, lúc trước tên không nổi danh, tu vi lại thấp, chỉ có sau khi ám toán Thí Thần Cốc cốc chủ cùng Thái Hoàng lão tổ, mới danh dương thiên hạ, tiến vào tầm mắt mọi người, biết rõ hắn là Huyền Thiên Thánh tông đệ tử, đồ đệ của Lạc Hoa Âm.
Tu vi của hắn mới là Thần thông tứ trọng, khoảng cách Đạo Đài cảnh không biết xa bao nhiêu, cái này chính là một quả hồng mềm, quả hồng mềm mà mỗi người có thể niết, hơn nữa người chết ở bên trong tiên đỉnh tiên quang quá nhiều, Giang Nam cừu gia khắp thiên hạ, cho nên những người này hoài thù mà đến, muốn giết hắn, nhưng không có đem hắn để vào mắt.
Nhưng mà, Giang Nam chỉ một kích, liền đem cái nhìn của bọn hắn hết thảy đánh nát, để cho bọn hắn bắt đầu một lần nữa nhìn thẳng vào Giang Nam!
- Một kích thật mạnh. . .
Trên khán đài có người thấp giọng nói:
- Một đạo ấn pháp đánh xỉu Hướng Thiên Nam? Xem ra nữ ma đầu Lạc Hoa Âm này, thu một đệ tử giỏi. . .
- Tu vi vẫn là yếu đi một chút, bất quá thiên phú cực cao.
- Huyền Thiên Thánh tông gần đây nhân tài đông đúc, nói không chừng sẽ trở thành quái vật khổng lồ có thể khiêu chiến Thái Huyền Thánh tông!
Thác Bạt Lan Vân cũng không khỏi biến sắc, nhìn nhìn Vân Bằng, thấp giọng nói:
- Sư đệ ngươi so với ngươi thật giống như còn lợi hại hơn một chút.
- Ta chưa bao giờ so lợi hại với hắn.
Vân Bằng nhún vai đầu, cười nói:
- Hắn ở lúc Thần Luân cảnh, ta cùng với hắn cùng cảnh giới chiến một trận liền không phải là đối thủ của hắn. Hôm nay hắn đã tu thành bốn đạo Thần Luân, tu thành Thần thông tứ trọng, tự nhiên sẽ càng cường đại hơn.
Thác Bạt Lưu Chiếu trầm giọng nói:
- Trong Bách Hiểu Lâu có ghi lại chuyện này, ta đã từng xem qua tin tức này, nhưng thực lực của Giang đạo hữu vẫn là vượt quá dự liệu của ta. Hắn đã có vốn liếng cùng cảnh giới Vô Địch, bất quá một kích này hiển lộ ra thực lực của hắn, để cho cừu gia coi trọng hắn rồi, chỉ sợ người phía sau liền không có dễ dàng đối phó như vậy.
Thần Thứu Yêu Vương mặt mày hớn hở, lần đánh bạc này Giang Nam chiến thắng, hắn có thể nói là kiếm được đầy bồn đầy bát, đầu yêu này đem linh dịch hết thảy thu nhập trong Tử Phủ của mình, trong nội tâm thình thịch đập loạn, thầm nghĩ:
- Cho dù chúa công bị người đánh chết, ta mang tất cả những linh dịch này, cũng đầy đủ ta tu luyện tới Thần Phủ thậm chí Thiên Cung rồi!
Lúc này đây đối với đánh bạc, trọn vẹn buôn bán lời hơn 100 ngàn cân linh dịch, tăng thêm linh dịch của Giang Nam cùng vừa rồi thắng đến, đã trên 200 ngàn cân, quả thực là giống như cướp bóc!
Đột nhiên, đầu điểu này rùng mình một cái, vội vàng nhìn lại mọi nơi, chỉ thấy không biết bao nhiêu người đằng đằng sát khí nhìn xem hắn, không có hảo ý, hiển nhiên là mọi người thấy hắn tài phú kinh người, động tham niệm.
Thần Thứu Yêu Vương vội vàng rụt rụt đầu, thầm nghĩ:
- Chúa công vẫn là không nên bị người đánh chết mới tốt, thiên đại họa có hắn đi kháng, lão tử vẫn là an phận làm tọa kỵ của hắn là tốt rồi, nếu không ta vừa ra Nam Hải, liền sẽ bị người giết điểu đoạt bảo rồi. . .
- Không biết có bao nhiêu người táng gia bại sản. . .
Thác Bạt Lan Vân thương cảm nhìn về phía những người vừa rồi cùng Giang Nam đánh bạc kia, trong nội tâm có chút đồng tình, lại có chút cảm thấy may mắn:
- Ta vừa rồi thiếu chút nữa cũng động tham niệm, để cho người đi đánh bạc Hướng Thiên Nam chiến thắng, may mắn Nam Hải ta cấm người một nhà đánh bạc, nếu không lần này ta cũng bị lừa rồi.
Những người đánh bạc thua kia giờ phút này sắc mặt cực kỳ đặc sắc, phảng phất như ăn hết một con ruồi, lại trơ mắt ếch ra nhìn mình ăn con thứ hai.
Vị lão giả tuyên bố thay đồ đệ báo thù kia diện mục âm trầm, đột nhiên đứng dậy hướng cột đá của Giang Nam đi đến, lạnh lùng nói:
- Giang Tử Xuyên, ngươi đã đi ra, cái kia liền không cần đi trở về, lão phu đến chiếu cố ngươi!
Mọi người thấy thế, nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
- Ba Sở đạo nhân chính là Thần Phủ cảnh cường giả, tu luyện tới Thần Phủ nhị trọng, Côn Luân cảnh, có hắn ra tay, dù trăm ngàn cái Giang Tử Xuyên, cũng chết không toàn thây rồi.
- Tặc ngốc kia, hiện tại còn muốn đánh cá không?
Có người hướng Thần Thứu Yêu Vương cười nói.
Một vị nữ tử cười khanh khách nói:
- Lần này cần ngươi táng gia bại sản, thua ngay cả đồ lót cũng không dư thừa rồi!
Thần Thứu Yêu Vương hậm hực nói:
- Ta chưa bao giờ mặc đồ lót.
Ba Sở đạo nhân vừa mới rơi vào phía trên cột đá, đột nhiên chỉ thấy Giang Nam đứng dậy phiêu nhiên mà đi, tiếng cười truyền đến:
- Ba đạo nhân, ngươi là tiền bối cao nhân, bối phận ở phía trên ta, ta không dám cùng tiền bối động thủ? Xin thứ cho vãn bối không phụng bồi rồi.
- Muốn đi?
Ba Sở đạo nhân trong mắt hiện lên một đạo sát cơ, diện mục dữ tợn, đột nhiên sau đầu một mảnh sóng xanh nhộn nhạo, giống như biển cả thâm bất khả trắc, trên biển tiếng sóng bành trướng, một tòa cung khuyết to lớn từ phía dưới nước biển hiện ra, hào quang vạn trượng.
Đó là kiến trúc thuần túy do đạo vân xây dựng mà thành, phong cách cổ xưa mà trang trọng, giống như cung điện của thần minh!
Minh Đường thần phủ!
Ầm ầm!
Lại có một tòa Thần Phủ hiển hiện, so với Minh Đường thần phủ còn muốn đồ sộ, rõ ràng là Côn Luân Thần Phủ!
Thần Phủ cảnh cũng có bát trọng, phân Minh Đường, Côn Luân, Thiên Tiểu, Huyền Đô, Ngọc Kinh, Ngọc Cung, Thần Phủ, Động Thiên, mỗi luyện ra một tòa Thần Phủ, đại biểu cho tăng lên một trọng cảnh giới, Ba Sở đạo nhân luyện thành Minh Đường thần phủ, Côn Luân Thần Phủ, đại biểu cho hắn là Thần Phủ nhị trọng cảnh!
Hô…
Sóng xanh biển cả, bên trong hai tòa Thần Phủ, đột nhiên từng người thò ra một cái đại thủ, hai bàn tay vô cùng khổng lồ, phạm vi hơn mười dặm, oanh một tiếng hướng chính giữa đập đi!
Giang Nam làm như không thấy, tiếp tục đi thẳng về phía trước, cất cao giọng nói:
- Thác Bạt huynh, quy củ của Nam Hải Đấu Chiến đạo trường ở đâu?
|
Chương 277: Kiếm lợi nhuận lớn. (2) Thác Bạt Lưu Chiếu trong mắt tinh quang lóe lên, đột nhiên hai chân dùng sức kẹp lấy, Thủy Kỳ Lân dưới háng giống như mũi tên xông về trước, Thác Bạt Lưu Chiếu hét lớn, xách thương liền đâm, chỉ thấy một phát này rầm rộ, Thiên Địa linh khí chen chúc mà đến, hội tụ ở phía trên mũi thương, Phong Vân cuồn cuộn, nghênh tiếp một cái đại thủ của Ba Sở đạo nhân!
Cùng lúc đó, Thác Bạt Lan Vân bên người Vân Bằng thanh quát một tiếng, mi tâm một đạo ánh sáng hiện lên, bầu trời lập tức tuyết trắng một mảnh, như là giữa không trung đột nhiên nhiều ra một vòng trăng sáng, nhô lên cao chiếu rọi, rõ ràng là một mặt gương sáng phạm vi hơn trăm mẫu, nghênh tiếp một chưởng của Ba Sở đạo nhân!
Vòi rồng bành trướng, trầm đục không dứt!
Bên trong hai đại Thần Phủ của Ba Sở đạo nhân thò ra hai cái bàn tay lớn bành bành toái mất, Thác Bạt huynh muội hai người từng người thân hình run lên, lui về phía sau một bước.
- Ba đạo nhân, nơi này là Nam Hải Đấu Chiến đạo trường, nơi này có quy củ của Nam Hải ta, kính xin đạo nhân thu liễm một ít!
Thác Bạt Lưu Chiếu thu thương mà đứng, lạnh lùng nói.
Ba Sở đạo nhân sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng cũng không dám tiếp tục làm càn, tức giận hừ một tiếng, từ trên cột đá bay đi, cười lạnh nói:
- Giang Nam, lão phu ngược lại muốn nhìn ngươi có thể ở Nam Hải ngốc bao lâu, chỉ cần ngươi dám ra Nam Hải một bước, liền là tử kỳ của ngươi!
Giang Nam kinh ngạc nhìn Thác Bạt Lưu Chiếu cùng Thác Bạt Lan Vân, huynh muội này vậy mà có thể liên thủ tiếp được một kích toàn lực của Ba Sở đạo nhân, thật sự là mạnh đến nổi đáng sợ, tuyệt đối là nhân vật có thể cùng Phong Mãn Lâu, Thần Tiềm, Thiên Yêu Thánh nữ so sánh.
- Người bậc này, một lần liền xuất hiện hai vị, nội tình Nam Hải cũng là thâm bất khả trắc, không hổ là thần minh lưu lại đại phái!
Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Nam Hải địa vị cao cả, chưa bao giờ tham dự đến môn phái phân tranh, chỉ an phận buôn bán, thậm chí thời điểm Huyền Đô Thất Bảo lâm xuất thế, tất cả danh môn đại phái đều phái người tham gia đến bên trong tranh đoạt, duy chỉ có môn phái này không có bất kỳ người tiến về Thất Bảo lâm, nghiễm nhiên một bộ người làm ăn không tham gia giang hồ tranh đấu.
Nhưng mà, từ thực lực Thác Bạt huynh muội liền có thể thấy được, Nam Hải ngoại trừ vị tổ sư đã trở thành thần minh kia, chỉ sợ thực lực bản thân cũng không phải chuyện đùa, thực lực thậm chí còn muốn vượt qua một ít đại phái.
Người đến đây hướng Giang Nam trả thù sắc mặt hôi bại, cho tới bây giờ bọn hắn mới hiểu được Giang Nam vì sao một mực chắc chắc như thế, cùng bọn họ đàm tiếu đánh bạc, không thấy bất luận vẻ khẩn trương gì.
- Tiểu tử này là có thể đánh thắng liền đánh, đánh không lại liền không ứng chiến, nói rõ là muốn liều mạng chiếm tiện nghi của chúng ta! Tại Đấu Chiến pháp tràng, người khác cũng không thể buộc hắn xuất hiện ứng chiến, nếu không là trái với quy củ của Nam Hải!
Bọn hắn hiện tại mới nghĩ tới một điểm này, bất quá đã chậm, Giang Nam Vân Bằng tất cả thắng một hồi, liền cơ hồ đem linh dịch trên người bọn họ cướp sạch!
Bên trong những người đến đây trả thù, Thần Phủ cảnh cũng có không ít, Đạo Đài cảnh càng là nhiều vô số kể, nhưng nếu phái ra tu vi cảnh giới hơi thấp, chỉ sợ còn không phải đối thủ của Giang Nam cùng Vân Bằng, mà phái ra tu vi cảnh giới cao, hai tiểu tặc gian xảo kia nhất định sẽ phòng thủ mà không chiến.
- Giang đạo hữu một chiêu đánh bất tỉnh Hướng Thiên Nam, thực lực làm cho người bội phục. Ta ngược lại muốn cùng Giang đạo hữu giao thủ, xác minh cao thấp.
Đột nhiên một thanh âm truyền đến, mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên khán đài một thiếu niên đứng dậy, ánh mắt hướng Giang Nam xem ra. Thiếu niên kia một thân quần áo màu đen, đỉnh đầu có năm đạo Thần Luân, mục như sao nguyệt, cất cao giọng nói:
- Kính xin đạo hữu vui lòng chỉ giáo!
Giang Nam trong mắt tinh mang lóe lên, lập tức nhận ra thiếu niên này, thấp giọng nói:
- Tinh Nguyệt Thần Tông Quân Mộng Ưu!
Thiếu niên mặc áo đen kia đúng là Tinh Nguyệt Thần Tông Quân Mộng Ưu, năm đó Giang Nam vừa mới bái nhập Huyền Thiên Thánh tông không bao lâu, liền gặp Quân Mộng Ưu cùng Âu Dương Vũ đại chiến, để cho Giang Nam kinh diễm không thôi, thật lâu khó quên.
Cho tới nay, hắn đều dùng Quân Mộng Ưu cùng Âu Dương Vũ làm mục tiêu, đau khổ tu luyện.
Lại để cho hắn thật không ngờ chính là, Quân Mộng Ưu rõ ràng hướng hắn khiêu chiến!
- Hướng Thiên Nam đã từng bị sư huynh của ta Lý Nguyên Không đánh bại, nhưng lại từ trong tay Thất sư huynh ta đào thoát. Giang đạo hữu một chưởng liền suýt nữa đem Hướng Thiên Nam đánh chết, thực lực cùng Lý sư huynh không sai biệt lắm.
Quân Mộng Ưu đứng dậy rơi vào phía trên một căn cột đá, thản nhiên nói:
- Ta rất muốn biết, ta cùng với Lý sư huynh ai cường đại hơn, kính xin Giang đạo hữu thành toàn.
- Quân sư huynh, ta đã sớm muốn cùng ngươi chiến một trận, nhưng tiếc một mực vô duyên chiếu cố ngươi.
Giang Nam ánh mắt chớp động, hướng căn cột đá của Quân Mộng Ưu đi đến, cười nói:
- Ngươi muốn mượn ta nhìn xem thực lực của Lý Nguyên Không, ta cũng muốn mượn ngươi, nhìn xem ta so với chưởng giáo đệ tử là nhược hay cường. Quân sư huynh, xin mời!
Thật ra thì, Giang Nam cùng Quân Mộng Ưu đã có qua một lần giao thủ, lần đó là ở trong Thất Bảo Lâm, chẳng qua là hai người cũng không chính diện, mà là thần niệm cùng thần thức ở bên trong sơn thể giao phong, cũng chỉ có một cái chớp mắt thời gian, thần niệm của Quân Mộng Ưu biến thành Tinh Nguyệt Cự Nhân bể tan tành.
Lúc ấy Quân Mộng Ưu cho đối phương là Kim Cương Pháp Thiền Tông Thích Nhược Long, tự nghĩ không là đối thủ Phật Môn Kim Thân của đối phương, vì vậy viễn độn mà đi.
Lúc ấy Giang Nam vì thế thương tiếc một lúc lâu, lần này hành trình Nam Hải, Quân Mộng Ưu cũng hiện ra ở chỗ này, chủ động hướng hắn khiêu chiến, thực để cho hắn mừng rỡ.
Quân Mộng Ưu cùng Âu Dương Vũ đánh một trận, đã ở trong lòng hắn tạo thành hình tượng cường giả, không cách nào đánh vỡ, nếu như không thể đích thân đánh bại người này, trong lòng hắn tất nhiên vẫn tồn tại bóng ma của Quân Mộng Ưu.
Hiện tại hắn tu vi còn thấp, bóng ma của Quân Mộng Ưu còn không cách nào ảnh hưởng đến hắn, nhưng đến thời điểm tu vi cảnh giới hắn cao, có thể sẽ hóa thành tâm ma, trở ngại hắn tu hành!
Đây cũng không phải là nói chuyện giật gân, mà là xác thực có thể có!
Từng có người bởi vì sư tôn của mình ở trong đáy lòng hắn tạo lên ấn tượng vô địch, vì vậy không cách nào đánh vỡ ân sư trong nội tâm, vì đột phá cảnh giới, ngang nhiên thí sư.
Loại chuyện này từ cổ chí kim cũng không ít, hơn nữa lấy Ma Đạo chiếm đa số, nhưng trong chánh đạo cũng không phải là không có.
Giang Nam muốn hoàn toàn loại trừ cái tai hoạ ngầm này, kia liền chỉ có đường đường chánh chánh đánh bại Quân Mộng Ưu, chiến thắng hắn, mới có thể không có buồn phiền ở nhà!
Hai vị thiếu niên đứng ở trên cột đá, sắc mặt Giang Nam bình tĩnh, Quân Mộng Ưu ý chí chiến đấu sục sôi, hai người tạo thành khí thế hoàn toàn bất đồng.
|
Chương 278: Thiên tài chiến. (1) - Còn có ai muốn đánh cuộc?
Nhìn trên đài, Thần Thứu Yêu Vương cao giọng hỏi.
Bốn phía một mảnh trầm mặc, không người nào lên tiếng.
Mới vừa rồi Giang Nam một chiêu đánh xỉu Hướng Thiên Nam, ra ngoài bọn họ dự liệu, để cho không ít người thua táng gia bại sản, lần này mặc dù có người nhận định Quân Mộng Ưu tất thắng không thể nghi ngờ, nhưng không ai dám cùng hắn đánh cuộc nữa.
- Vân sư huynh, ngươi nói Giang sư huynh có mấy thành phần thắng?
Thác Bạt Lan Vân cười hỏi.
Vân Bằng lắc đầu, đàng hoàng nói:
- Phần thắng không lớn, Quân Mộng Ưu dù sao cũng là Tinh Nguyệt Thần Tông chưởng giáo đệ tử. Vượt cấp khiêu chiến đối với hắn mà nói là chuyện thường như cơm bữa, nhất là hắn tu luyện Tinh Nguyệt Thần Thể ma điển, thân thể mạnh đến nổi kỳ cục, chỉ bằng vào thân thể là có thể đối kháng Linh Đài cảnh cường giả, thậm chí đem Linh Đài cảnh cường giả một chưởng đánh gục cũng không nói chơi.
Hắn thở dài nói:
- Giống chúng ta những thứ không phải là chưởng giáo đệ tử nhất mạch này. Muốn tài nguyên không có tài nguyên, tranh công pháp không có công pháp, có thể cùng cường giả bình thường tranh hùng, nhưng gặp phải chưởng giáo đệ tử nhất mạch, liền có chút ít thua kém.
Thác Bạt Lan Vân trát trát nhãn tình, cười nói:
- Theo ý ta ngươi nói không phải không có lý, bất quá còn có một chút ngươi không ngờ rằng, đó chính là pháp bảo. Ta từ trong Bách Hiểu Lâu nhận được tin tức, trên người Giang sư huynh có một pháp bảo, tên là Thiên Long Bát Âm Chung. Rất là lợi hại, khẩu chung này nếu là uy năng toàn bộ phát huy, đánh chết ta là Thất Bảo Đài cảnh cường giả cũng không nói chơi!
- Giang sư đệ pháp lực quá yếu.
Vân Bằng lại lắc đầu, thở dài nói:
- Thiên Long Bát Âm Chung có thể phát huy ra mấy thành uy lực? Huống chi tu vi cảnh giới của hắn so sánh với Quân Mộng Ưu thấp một cảnh giới, cho dù là đồng dạng tư chất, đồng dạng tâm pháp. Thấp một cảnh giới cũng xê xích cách xa vạn dặm. Huống chi chúng ta cũng không phải là chưởng giáo nhất mạch? Đúng rồi sư tỷ, ngươi tin tức linh thông, có biết Quân Mộng Ưu ở trong Thất Bảo Lâm được đến bảo vật gì không?
Thác Bạt Vân Lan suy tư chốc lát, cười nói:
- Ta nghe nói hắn cũng không có được bảo vật gì, bất quá Thần Tiềm ở trong tinh không Thất Bảo Lâm chiếm được năm ba bảo bối, trong đó có Tinh Quang Giáp, Đằng Xà Tiên. Còn có một vật tên là Thiên Ý Câu.
Vân Bằng thở dài:
- Có công có phòng, chỉ sợ tình cảnh của Giang sư đệ không ổn...
Đột nhiên, một vị nam tử trẻ tuổi bước đi, đứng ở trước mặt Thần Thứu Yêu Vương, cười nói:
- Hòa thượng, ngươi còn muốn đánh cá không? Ta cùng với ngươi đánh cuộc hai mươi vạn cân linh dịch!
- Ta là đạo nhân, không phải là hòa thượng, trên đầu ta còn có một cọng lông không thấy sao!
Thần Thứu Yêu Vương cả giận nói:
- Còn có ai muốn đánh cuộc, đều lên đi, Lão Tử đem bọn ngươi giết đến tấm giáp không lưu!
- Con vịt chết mạnh miệng, ta và ngươi đánh cuộc!
Lại có một vị lão giả tiến lên, cười lạnh nói:
- Ta không có nhiều linh dịch như vậy, liền cùng ngươi đánh cuộc linh tuyền!
Thần Thứu Yêu Vương giận dữ:
- Lão Tử không phải là con vịt...
Một vị nữ tử nói:
- Ta không có linh dịch cũng không có linh tuyền, nơi này có không ít bảo quáng, là vừa từ Khanh Vương Các sắm đến, nguyên vốn chuẩn bị luyện chế pháp bảo, liền dùng những bảo quáng này áp Quân Mộng Ưu chiến thắng. Con lừa ngốc, dám ứng chiến sao?
...
- Nếu là Giang sư huynh thắng, ngươi chi bằng phân cho ta một thành chỗ tốt.
Thác Bạt Lan Vân chà chà đầu vai Vân Bằng, ha ha cười nói.
Vân Bằng kinh ngạc nói:
- Sư tỷ đây là ý gì? Giang sư đệ phải thua không thể nghi ngờ, nếu thắng, đó cũng là bản lãnh của hắn, vì sao phải phân cho ngươi một thành chỗ tốt?
- Thiếu gia!
Thác Bạt Lan Vân mắt hạnh trợn tròn, thấp giọng uy hiếp nói:
- Nếu không có tiểu muội một xướng một họa, có thể có nhiều người cùng các ngươi đánh cuộc như vậy sao? Bây giờ số tiền đánh cuộc, chỉ sợ giá trị đã vượt qua bốn trăm vạn cân linh dịch! Các ngươi phát tài, cũng không chia lãi cho tiểu muội một ngụm thấm giọng sao?
Vân Bằng cười nói:
- Nếu Giang sư đệ thua, ngươi có bằng lòn bỏ ra một thành linh dịch hay không?
Thác Bạt Lan Vân hung hăng trừng hắn một cái, trong lòng do dự, nàng cũng không có nắm chắc Giang Nam nhất định sẽ chiến thắng, dù sao đối thủ là Quân Mộng Ưu, Tinh Nguyệt Thần Tông thiếu niên thiên tài, bảo vật so sánh với Giang Nam còn nhiều hơn!
Vân Bằng cười lạnh nói:
- Sư tỷ, ngươi phân ăn lại không nguyện bồi, chỉ muốn tay không lấy lợi ích, nơi nào có chuyện tình tốt như vậy? Ngươi nếu nguyện ý bỏ ra một thành, Giang sư đệ chiến thắng mà nói, chúng ta liền phân cho ngươi một thành.
Thác Bạt Lan Vân lắc đầu, Vân Bằng thở phào nhẹ nhỏm, thầm nghĩ:
- Xem ra nữ nhân này cũng không phải là không chỗ nào không biết, nếu nàng biết Giang sư đệ còn có hai con Tam Túc Kim Ô, chỉ sợ liền khóc cầu xin ta cho góp một thành.
- Tinh Nguyệt Thần Thể!
Quân Mộng Ưu hét lớn, thanh âm giống như sấm sét, Giang Nam nhìn lại, chỉ thấy nhục thể của hắn bắt đầu phồng lên, trong cơ thể hắn phảng phất có vô số viên tinh thần bắt đầu khởi động phập phồng, vô số viên tinh thần bổ túc đến nhục thể của hắn, lực lượng của ngôi sao tràn ngập mỗi một ngóc ngách, thậm chí luyện vào bên trong hạt nhỏ nhất trong cơ thể hắn!
Ông!
Vô số lực lượng của ngôi sao xông ra, hóa thành vài chi tinh thần không rõ, ở sau ót hắn tạo thành một vòng trăng tròn!
Quân Mộng Ưu hóa thành một Tinh Nguyệt Cự Nhân, thân cao năm ba trượng, so sánh với Hướng Thiên Nam biến thành trăm trượng Cự Nhân thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng mà lại làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm!
Hắn phảng phất là tinh lực thuần túy chế tạo thành Cự Nhân!
Lúc hắn thúc dục môn công pháp này, thậm chí ngay cả trong Thiên Không cũng có từng ánh tinh quang nhè nhẹ gột rửa xuống, tràn vào trong thân thể, hóa thành pháp lực của hắn, chống đở nhục thể của hắn!
Đây cũng là Tinh Nguyệt Thần Thể ma điển!
Môn công pháp này mạnh mẻ có thể thấy được đốm, đem Chư Thiên tinh thần lực luyện thành vô số viên tinh thần bổ túc thân thể, mà trăng tròn tích chứa pháp lực. Thậm chí còn có pháp môn trui luyện thần niệm thần thức!
Giang Nam thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi có một loại cảm giác đạt được ước muốn. Hắn đối với Tinh Nguyệt Thần Thể ma điển hướng tới đã lâu, môn kinh điển này cơ hồ có thể nói là thân thể kinh điển mạnh nhất, vượt qua Thái Huyền Thánh Tông Huyền Môn Kim Thân thánh điển, Thanh Vân Tông Thanh Vân chiến thể, Kim Cương Pháp Thiền Tông Phật Môn Kim Thân!
Không chỉ có như thế, trong môn kinh điển này còn bao hàm đủ loại Thần Thông, trong đó Thần Tiềm từng dùng một tay áo toái Càn Khôn chính là một người trong đó!
Trong mi tâm Giang Nam, Huyền Thai đã sớm bắt đến thần vận của Tinh Nguyệt Thần Thể ma điển, bắt đầu thôi diễn môn tâm pháp này.
Chẳng bao lâu trước, Giang Nam thậm chí ngay cả thân pháp của Quân Mộng Ưu cũng thấy không rõ, mà giờ khắc này tâm pháp của Quân Mộng Ưu vừa động, liền bị hắn thấy rõ ràng, cơ hồ không có chút bí mật nào có thể nói!
|
Chương 279: Thiên tài chiến. (2) Lúc này, đạo tâm của hắn tựa như một viên minh châu sáng loáng, quang trong trong vắt, không chút tỳ vết nào, bất nhiễm bụi bậm!
- Ta có một viên minh châu, lâu nay bị bụi lu mờ. Hôm nay bụi tẫn quang sinh, phá núi sông thành vạn đóa! Ha ha ha, chính là như vậy, chính là như vậy!
Giang Nam cười to, lúc trước còn đi học đọc được một câu kệ ngữ trong lúc bất chợt xông lên đầu, đạo tâm của hắn phảng phất như trong kệ ngữ nói, đạo tâm là châu, quét tới bụi phiền, tia sáng trán phóng!
Quân Mộng Ưu một quyền oan ra, trong thoáng chốc làm cho người ta một loại càm giác tinh không mịt mờ đập vào mặt, một quyền này của hắn là một quyền bình thường, nhưng mà một quyền trào ra, liền có dị tượng bay vút lên, giống như một loại Thần Thông!
Đây chính là chỗ lợi hại của thân thể cường đại, thân thể cường đại, giống như trước cũng có thể chế tạo ra hiệu quả như Thần Thông.
Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, trong mi tâm Giang Nam, một vòng mặt trời chói chan bay lên trời, trong mặt trời một Long như trụ, miệng ngậm Ma Chung, bay múa quanh thân!
Ma Chung Bá Thể Thần Thông!
Môn Thần Thông này một khi thi triển, khí lực của Giang Nam cũng bắt đầu liên tiếp tăng vọt, cơ đội lên, xương sống lưng của hắn như rồng, đã luyện ra năm mươi sáu khối khớp xương, như là một Chân Long trở thành lưng của hắn!
Khí lực của hắn cũng không phải là khổng lồ như thế nào, xa xa không bằng Hướng Thiên Nam, cùng Quân Mộng Ưu so sánh với, cũng muốn thua kém một chút, nhưng lực lượng trong cơ thể mênh mông, không thể so với Quân Mộng Ưu kém!
Oanh!
Quả đấm của hai người va chạm, chi chít cột đá trong đấu chiến pháp tràng thậm chí không cách nào hoàn toàn hấp thu tiếng nổ truyền đến, thanh âm truyền vào trong tai mọi người, chấn đắc màng nhĩ bọn họ ông ông tác hưởng!
Ông!
Trong sát na quả đấm hai người gặp gỡ, trong mi tâm của Giang Nam lại có một đạo Thần Luân hiện ra, một ngọn Thiên Phủ trọng lâu từ đó bay ra, hô một tiếng liền đem Quân Mộng Ưu nhét vào trong lầu.
Sau một khắc Thiên Phủ trọng lâu ầm ầm bể tan, một thân thể Cự Xà ngàn cánh bành bạch giãy dụa, khắp cả người lôi đình, từ trong Thiên phủ bể tan tành lao ra, cũng là Quân Mộng Ưu cảm giác được một chiêu Thần Thông này của Giang Nam tuyệt đối có thể phá vỡ Tinh Nguyệt Thần Thể của mình, lúc này không chút nghĩ ngợi liền đem Đằng Xà Tiên tế lên, phá vỡ trọng lâu, tránh cho bị thua bỏ mình!
Quân Mộng Ưu một tay cầm đuôi đằng xà, đằng xà bổ nhào phách động, mở cái miệng rộng, trong miệng là hàm răng vô cùng sắc bén, hung hăng hướng Giang Nam cắn tới!
Đầu đại xà này phảng phất chỉ còn lại có cái miệng, tìm không thấy ánh mắt, tìm không được óc, thoạt nhìn từ miệng đến dạ dày đều hiện đầy hàm răng quái vật, kinh khủng vô cùng.
Cạch…
Thiên Long Bát Âm Chung hiện ra, hồng chung đại lữ, long ngâm không dứt, ngăn cản Đằng Xà Tiên!
Hai kiện pháp bảo ở giữa không trung xung phong, phía dưới, Giang Nam bước nhanh đến phía trước, pháp lực phún dũng ra, hóa thành sáu tay, đạo Thần Luân thứ ba hiện lên, Khổng Tước đại Phật trấn giữ trong Thần Luân, Khổng Tước Minh Vương ấn, Phiên Thiên Ấn, Bổ Thiên Ấn, Thái Dương Ấn thay nhau nện xuống, rung chuyển thần niệm của Quân Mộng Ưu, đánh sâu vào đầu óc của hắn!
Quân Mộng Ưu ứng phó không kịp, bị thần thức Thần Thông của hắn đánh cho đầu óc phát mộng, nhưng ngay sau đó chỉ thấy Giang Nam giống như một tòa núi lớn đánh tới, tám tay dùng Thần Thông lần nữa biến đổi, bốn đạo Bổ Thiên Ấn, bốn đạo Phiên Thiên Ấn, nhất tề đánh rớt, phong tỏa trên dưới bốn phương tám hướng, ngăn hắn ở chính giữa!
- Tinh Quang Giáp!
Quân Mộng Ưu gầm lên, đột nhiên ánh sao vô cùng từ trong mi tâm hắn xông ra, hóa thành một bộ khôi giáp bảo vệ quanh thân!
Thình thịch!
Tám đạo ấn pháp rơi xuống, ánh sao nhộn nhạo, Quân Mộng Ưu vững như Thái Sơn, lù lù bất động, Tinh Quang Giáp chính là pháp bảo ra đời trong tinh không Thất Bảo Lâm, lực phòng ngự cực mạnh, cho dù là Phiên Thiên Ấn, Bổ Thiên Ấn của Giang Nam cũng không có thể công phá phòng ngự của hắn!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên chỉ thấy Giang Nam đưa tay một thu, một thanh đại chùy ra hiện ở trong tay, đầu chuy ong ong xoay tròn va chạm, giống như núi nhỏ, oanh một tiếng nện ở trên người của hắn, cự lực đánh tới, đem Quân Mộng Ưu nện đến cao cao bay lên, rơi ra hơn mười dặm, cơ hồ bay ra đấu chiến pháp trường!
Trong tay Giang Nam, Bát Trận Kim Phượng Thiên Vương Chùy rầm một tiếng toái rụng, cái pháp bảo này chất lượng rất tốt, nhưng không cách nào cùng Tinh Quang Giáp là pháp bảo Thất Bảo Đài Cảnh sánh ngang, mặc dù một búa đánh bay Quân Mộng Ưu, nhưng không cách nào thừa nhận lực phản chấn của Tinh Quang Giáp, trực tiếp bị chấn nát.
- Thiên Ý Câu!
Lúc Quân Mộng Ưu bị đánh bay, trong cơ thể đột nhiên có một đạo cầu vồng bay tới, như móc như giao, xê dịch biến hóa, chỉ trong nháy mắt liền tới đến bên cổ Giang Nam, thường thường cắt tới, vô thanh vô tức!
Thiên Long Bát Âm Chuông móc ngược xuống, bảo vệ quanh thân Giang Nam, chỉ nghe cạch một tiếng vang thật lớn, Thiên Ý Câu cắt ở trên bát âm chung, bát âm bộc phát, "nhìn " " ngang " " úm " " sao " " đây " " bá " " minh " "thanh" bát âm vang lên, các loại đạo văn hình rồng bắn ra, ngăn cản Thiên Ý Câu chém tới!
Cùng lúc đó, Mục Xà Tiên ba… một tiếng quét tới, Giang Nam lập tức chống lại không được, bị từ trên cột đá quét phi!
Nhìn trên đài, sắc mặt mọi người biến hóa, Giang Nam cùng Quân Mộng Ưu hai cái hậu bối thiếu niên này giao thủ một sát na liền nhanh chóng gay cấn, không có thử dò xét, không có nương tay trực tiếp bộc phát toàn lực, các loại Thần Thông ùn ùn, pháp bảo cũng vận dụng đến xuất thần nhập hóa, không có một ti trệ sáp!
Hai người bọn họ thủ đoạn cơ hồ có thể nói không phân cao thấp, Thần Thông của Giang Nam biến hóa mạnh hơn, các loại Thần Thông hạ bút thành văn, mà Quân Mộng Ưu pháp bảo nhiều hơn, pháp bảo chém liên tục, hơi bất lưu thần sẽ thất thủ ở trong tay của hắn.
Nhất là pháp bảo Thiên Ý Câu này làm cho người ta sợ hãi than, chính là lực lượng của ngôi sao ngưng tụ thành pháp bảo, một đạo cầu vồng hiện lên, đầu người vô thanh vô tức rơi xuống đất, làm người ta khó lòng phòng bị, dù là Giang Nam cũng suýt nữa bị cắt rơi đầu!
Phen công thủ tỷ thí này, mặc dù là hai Thần Thông cảnh tiểu bối giao thủ, nhưng cũng có thể nói là sách giáo khoa hoàn mỹ, mỗi một chiêu mỗi một động tác, nhanh như điện quang hỏa thạch, mới vừa để cho bọn họ sợ hãi than, sát chiêu tiếp theo của người kia đã phát ra, làm người ta kinh diễm!
- Giang đạo hữu ngươi so sánh với Âu Dương Vũ còn muốn lợi hại hơn, có thể cùng ngươi quyết chiến, là kỳ ngộ của Quân mỗ!
Quân Mộng Ưu đụng vào trên một cây cột đá, nhưng ngay sau đó đứng dậy, tựa hồ không có chút thương tổn nào, xà tiên ở trên đỉnh đầu của hắn hóa thành đại xà quay quanh, lực lượng Tinh Quang Giáp nhộn nhạo, sặc sỡ loá mắt, Thiên Ý Câu ở trong tay hắn, biến thành một đạo cầu vồng co duỗi không chừng.
|