Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi
|
|
.1 - Chương 22: Chị Thu "Mẹ nuôi, Kỳ Kỳ vẫn luôn rất thích mẹ! Mẹ cũng biết mà!" Kỳ Kỳ bất mãn bĩu môi, mẹ nuôi lúc nào lại tức giận như vậy?
“Đùa với con đó!" Điểm lên chóp mũi nó, cười đến vui vẻ.
"Hai người hoàn toàn bỏ quên tôi có đúng không! Tiểu tử, có mẹ nuôi, không thấy mẹ ruột nữa sao?" Tống Tâm Dao đã bị bỏ qua khá lâu rồi.
"Mẹ, mẹ biết Kỳ Kỳ vẫn thích mẹ hơn mẹ nuôi mà” Kỳ Kỳ, chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao hôn cô một cái lấy lòng. Ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ nuôi cùng cái chú trước mắt này có một chân đó!"
"Một chân. . . . . ." Tống Tâm Dao càng thêm im lặng, những cách dùng từ này nó học của ai vậy?
"Cái gì một chân hả?" Quách Y Y cảm thấy kỳ quái.
"Ai nói một chân vậy? Mẹ nuôi, mẹ nuôi nghe lầm rồi, mẹ nói là theo chị, không phải một chân." Kỳ Kỳ che miệng Tống Tâm Dao, không cho cô nói chuyện. (theo phiên âm 2 từ một chân (yi tui) và theo chị (yi jie) có lẽ đọc khá giống nhau)
"Mẹ nuôi a! Có chuyện này, Kỳ Kỳ thấy thực vội, mẹ nói xem làm thế nào?"
"Chuyện gì?" Cô không hiểu.
"Thật ra là chuyện của mẹ nuôi a!"
"Chuyện của mẹ?" Cô có chuyện gì?
"Đúng a! Chuyện của mẹ, mẹ xem, Kỳ Kỳ cũng tìm được cha ruột rồi, nhưng còn chưa có tìm được cha nuôi, mẹ nuôi, mẹ mau tìm cha nuôi cho Kỳ Kỳ đi!" Quách Y Y đang uống nước, suýt chút nữa bị sặc chết, tên tiểu quỷ này, rốt cuộc là đang nói cái gì? Sao lại nói như thế, cô còn chưa tính đến? Sẽ không có ai thèm lấy cô thật sao?
Tên tiểu quỷ này đã muốn gả cô đi rồi, mẹ cô đã bắt đầu ép cô nhanh chóng kết hôn, bây giờ còn bị con trai nuôi bắt ép.
Thiên lý ở chỗ nào?
"Tiểu tử, con cho rằng mẹ nuôi của con không ai muốn lấy có đúng không!"
"Mẹ chính là không ai muốn lấy!" Kỳ Kỳ nhỏ giọng thì thầm một tiếng.
"Tiểu tử thối, con nói cái gì?" Quách Y Y cũng sắp muốn phát điên rồi, tên tiểu tử này, rốt cuộc có hay xem cô như mẹ nuôi à? Thế nào không giúp cô chút nào, lại vẫn nói không ai thèm lấy cô.
"Mẹ nuôi, chú ý hình tượng của mẹ đó." Quách Y Y lúc này, giống như con cọp mẹ, hai má phồng lên tức giận , cực kỳ giống con ếch.
Nghe nó nói như thế, cô mới nhớ tới, Dạ Đình vẫn đang ngồi đối diện với cô.
Cô thật sự kích động muốn chết đi được, liếc mắt nhìn Dạ Đình, phát hiện anh đang mỉm cười nhìn cô.
Hiện tại, cô quả thực trông rất buồn cười, hơn nữa một chút hình tượng cũng không có, cho tới bây giờ, hình tượng của cô trong mắt anh, mặc dù thật sự không tốt lắm, nhưng mà, khi bọn họ gặp lại nhau, cô muốn để lại cho anh một ấn tượng tốt, lúc này, tất cả đều bị tiểu tử Kỳ Kỳ thối này làm hỏng rồi.
"Dao Dao, tớ đi trước!" Cầm túi xách lên, cô giống như bỏ trốn, chạy ra ngoài.
"Chú, còn không mau đuổi theo." Kỳ Kỳ thấy Dạ Đình còn đang sững sờ ở đó, vội vàng hô.
Lúc này anh mới phản ứng lại, đuổi theo, Kỳ Kỳ vội chạy đến bên cửa sổ nhìn.
Tống Tâm Dao cũng chạy tới, bọn họ không nghe được hai người đó đang nói cái gì? Nhưng nhìn thấy. . . . . .
"Mẹ, con muốn nhìn a!"
"Cấm trẻ nhỏ, cùng mẹ trở về phòng ngủ! Bằng không, con đến phòng khách ngủ đi nha!" Kỳ Kỳ ai oán ở trong lòng, nó cũng không phải là chưa từng xem qua, tại sao mẹ không cho nó nhìn chứ!
"Mẹ, mẹ nói xem, chú đó cùng mẹ nuôi, có thể kết hôn hay không a!" Nằm ở trên giường, Kỳ Kỳ chui vào trong ngực Tống Tâm Dao .
"Mẹ không biết! Ngủ đi! Không còn sớm nữa!" Chỉ là, xem ra Y Y rất chú trọng hình tượng của mình trước mặt người đàn ông tên Dạ Đình đó.
Nếu như không phải Kỳ Kỳ khiến cô ấy tức giận, có lẽ, cô ấy cũng sẽ không chạy đi, có thể hai người bọn họ, cũng không có thêm một bước phát triển mới, nhưng bị Kỳ Kỳ náo loạn như vậy, bọn họ ngược lại có thêm cơ hội phát triển.
Không biết qua bao lâu, cảm giác Kỳ Kỳ đã ngủ thiếp đi, cô mới khe khẽ đẩy nó ra khỏi ngực của mình, cầm áo khoác bên cạnh khoác lên trên người, đi tới bên cửa sổ, nhìn lên ánh sao sáng trên trời .
Tiếp theo, cô phải làm sao đây?
Gả cho Cung Hình Dực, hay là làm gì?
Trong mắt anh, có lẽ anh chỉ coi cô như là mẹ của Kỳ Kỳ, bởi vì Kỳ Kỳ không thể rời khỏi cô, cho nên anh mới để cô gả cho anh sao?
Kỳ Kỳ không thể rời khỏi cô, nhưng mà, cô cũng thế không thể rời xa Kỳ Kỳ a!
Anh hoàn toàn bắt được nhược điểm của cô, Kỳ Kỳ chính là nhược điểm của cô.
Tiếp đó, nên làm thế nào cho phải?
Nhìn Kỳ Kỳ đang ngủ trên giường, nếu để cho cô rời đi Kỳ Kỳ, căn bản cũng không thể.
Hay là mang theo Kỳ Kỳ chạy trốn một lần nữa?
Nhưng mà, có khả năng sao?
Anh nói sẽ phái người bảo vệ an toàn của bọn họ, không để cho bọn họ chịu ảnh hưởng của truyền thông. Thật ra thì cũng là vì trông chừng cô, không để cho cô rời khỏi đây.
Dù là rời đi, anh cũng sẽ nhận được tin tức trước tiên.
Ai. . . . . . Cô cũng chỉ có thể đi một bước , tính một bước!
Cúi đầu nhìn vườn hoa, lại thấy hai người Quách Y Y và Dạ Đình, vẫn còn ở đây, chưa rời đi.
Vốn định muốn đi xuống, mở cửa cho bọn họ.
Lại thấy Quách Y Y ngã ngồi trên mặt đất, Dạ Đình cũng ngã ngồi trên mặt đất, kéo cô ấy vào trong ngực.
Cô khẽ mỉm cười, biết hai người bọn họ như thế nào rồi !
Hai người bọn họ, thật đúng là không sợ tắt thở. . . . . .
*
Bar "Tử Mị"! Cung Hình Dực không biết đã bao lâu anh chưa tới nơi này, kể từ khi đưa quán bar này giao cho chị Thu xử lý, anh chưa từng trông nom tới, chỉ là thỉnh thoảng sẽ tới đây ngồi một chút.
Vị trí này, là chỗ Tống Tâm Dao ngồi năm đó, vị trí này, cũng là chỗ cấm ngồi ở đây.
Năm đó, anh cũng không biết, tại sao mình lại chọn cô. Lúc ấy, cô đang ngồi ở vị trí này, uống một ly Mary màu đỏ tươi. Đó là một loại rượu rất mạnh, anh thật không hiểu, tại sao cô lại muốn uống loại đó.
Thế nhưng, cô lại bị người ta hạ thuốc. Mặc dù lần đầu tiên của cô là cho anh.
Nhưng, anh vẫn muốn tìm được tên bỏ thuốc cô năm đó. Có vài người, đều chờ đến lúc anh xuất hiện tại quán thu hút sự chú ý của mọi người mà len lén bỏ thuốc.
Mà trong rượu của cô, cũng bị hạ độc.
Nhưng, anh không có nghĩ đến, đêm đó, anh cũng bị người ta tính kế.
"Mị, anh đã đến rồi!" Ở chỗ này, không ai dám gọi tên thật của anh, bởi vì, ra khỏi nơi này, anh liền không phải là chủ nhân của nơi này.
Càng không có mấy người biết nơi này là sản nghiệp của Cung Hình Dực.
"Chị Thu, buổi tối thế nào cũng không thấy chị?" Người phụ nữ tên gọi chị Thu này, là một phụ nữ rất đẹp, rất quyến rũ, nhìn qua bộ dáng cũng chỉ mới hơn 20 tuổi, lại bị Cung Hình Dực gọi là chị.
"Mị, chúng ta vào bên trong nói chuyện đi!" Chị Thu nhìn người đàn ông trước mắt, cô yêu anh nhiều năm như vậy, thế nhưng một chút phát giác anh cũng không có, dù là bốn năm trước, cô làm ra chuyện như vậy, anh không phát hiện.
"Không cần, tôi ngồi một lát, liền đi!" Kể từ sau đêm đó, anh chưa từng qua đêm trong quán.
Thu tỷ biết, nhưng vẫn muốn thử giữ anh lại một đêm.
"Lần này đi, anh sẽ đi bao lâu, mới có thể tới đây một lần? Tôi xem báo, anh phải kết hôn, thật sao?" Lúc nghe được tin tức này , cô rất đau lòng, nhưng mà, anh và cô, là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cho dù cô có tâm tư đối với anh như vậy, nhưng bọn họ không thể ở chung một chỗ.
|
Q.1 - Chương 23: Nụ hôn đầu "Không biết, tôi giải trừ hôn ước rồi, nhưng mà, tôi sẽ cưới một cô gái khác, là một cô gái rất thú vị." Nhớ tới Tống Tâm Dao, trên khuôn mặt anh nở một nụ cười thản nhiên.
"Mị, cô ấy là người như thế nào?" Chị Thu có chút ghen tỵ, bởi vì khi anh nghĩ đến người phụ nữ kia, anh lại biết cười.
"Là cô gái rất thú vị, vị trí này, vẫn tiếp tục cấm, qua một thời gian nữa, tôi sẽ bảo trợ lý đem thiệp mời đưa tới cho cô." Cung Hình Dực đứng dậy, đi ra ngoài.
"Mị, có thể hay không. . . . . ." Chị Thu từ sau lưng ôm lấy anh.
"Chị Thu ——" âm thanh của anh đã trở nên âm lãnh, chị Thu thế mới biết, mình vượt quá giới hạn rồi.
"Thật xin lỗi!" Cô ta thản nhiên nói xin lỗi.
"Lần này coi như bỏ qua, tôi không hy vọng, lần sau còn có chuyện như vậy xảy ra." Cung Hình Dực cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài.
"Chị Thu, đừng buồn!" Người bán rượu đi tới, vỗ vỗ bả vai chị Thu, an ủi.
"Tôi không sao!" Chị Thu cảm kích nhìn anh ta một cái,sau đó xoay người rời đi.
Chị Thu, chỉ là tên thường gọi, cô vốn là họ Lý, cũng không phải họ Thu. Chỉ là, cô là một người phụ nữ đặc biệt, thường xuyên cho người ta cảm giác hơi thở mùa thu, cho nên mọi người đều gọi cô là chị Thu.
Rồi sau đó, Cung Hình Dực cũng đổi gọi cô là chị Thu, cũng đã sớm quên, tên thật của cô.
Tên thật của cô, là Tô Mộng. Tên rất dễ nghe, nghe tên, hoàn toàn cảm thấy được cô là một người phụ nữ dũng cảm, nhưng mà trong mắt bất cứ ai, cô cũng là người phụ nữ dũng cảm.
Từ bảy năm trước, khi cô mới mười tám tuổi, đã tiến vào Tử Mị, làm một phục vụ.
Một lần, có người đàn ông đùa giỡn cô, bị Cung Hình Dực thấy, vì thế mà Cung Hình Dực giúp cô. Sau đó, Cung Hình Dực liền không để cho cô làm công việc bên ngoài nữa, mà để cho cô làm trong phòng hóa trang, học tập hóa trang cùng thợ trang điểm. Nhưng là đối với quản lý quán rượu là lý tưởng của cô. Cho nên, Cung Hình Dực dứt khoát giao toàn quyền cho cô xử lý.
Cũng là vào bốn năm trước, sau khi cùng Tống Tâm Dao xảy ra chuyện kia, anh bắt đầu không quan tâm đến quản lý quầy rượu. Liền giao cho chị Thu.
Mà ở trong quán rượu cũng hạ xuống mệnh lệnh, không để cho bất luận kẻ nào mang thuốc vào quán, nếu như bị bắt được, trực tiếp đưa đến đồn cảnh sát. Hoặc là, để cho chính hắn tự mình giải quyết.
Dần dần, danh tiếng của chị Thu, cũng càng lúc càng lớn, có vài người, vừa nghe đến tên chị Thu, liền sợ cũng không dám mang thuốc vào quầy rượu.
Cũng từ sau lần đó, trong quán rượu cũng coi như yên bình trở lại, nhưng mà, vẫn còn một số người, muốn ở chỗ này tìm tình một đêm. Nhưng nếu như ngươi tình ta nguyện. chị Thu tỷ cũng không quản nhiều, bọn họ muốn phóng túng, cô cũng không có cách nào.
Cung Hình Dực ra khỏi quán bar, nhưng không nghĩ đến về nhà, anh nghĩ muốn nhanh đến thăm con trai của mình còn có cô gái khả ái đó nữa, cô về nhà mẹ đẻ mới chỉ có hai ngày.
Nhưng mà, anh phát hiện, mình rất muốn gặp cô. Bây giờ là nửa đêm, tên tiểu quỷ đó chắc cũng đã ngủ, hiện tại bọn họ có thể có một chút thời gian riêng tư.
Mới vừa uống một chút rượu, anh giống như muốn mượn rượu tới để can đảm thêm một chút.
Quay đầu xe lại, đi về phía nhà họ Tống, lúc đến nhà họ Tống, thấy đèn phòng khách đã tắt. Liền gọi điện thoại cho Tống Tâm Dao.
Tống Tâm Dao vừa dỗ Kỳ Kỳ ngủ xong, liền nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, sợ đánh thức con, vội cầm di động lên đi vào phòng tắm.
“Này. . . . . ."
"Em yêu, nhớ anh không?" Trong điện thoại di động, truyền đến âm thanh Cung Hình Dực, anh gọi tên khiến Tống Tâm Dao buồn nôn, rùng mình.
"Anh đừng có độc ác như vậy nha, hơn nửa đêm còn chưa ngủ, muốn quấy nhiễu người khác à?" Tống Tâm Dao im lặng, anh thật đúng là biết chọn thời điểm.
"Bảo bối, anh đang ở dưới lầu, xuống đây một chút đi!" Nghe cô nói không thích xưng hô như vậy, anh sửa lại cách gọi.
"Hơn nửa đêm anh không ngủ, chạy tới nhà tôi làm cái gì?" Tống Tâm Dao kéo rèm cửa sổ ra, thật sự nhìn thấy xe dưới lầu. Xe kia chính xác là của Cung Hình Dực.
"Nhớ em! Mau xuống đây đi!" Cung Hình Dực nói.
"Thần kinh a! Chờ!" Hiện tại, cũng không thể để anh đi lên, nếu như đánh thức Kỳ Kỳ, vậy thì rất phiền toái.
Cô nhẹ nhàng ra khỏi phòng, liếc nhìn Kỳ Kỳ vẫn đang ngủ say, nhẹ nhàng đóng cửa, khe khẽ bước xuống dưới lầu.
Mới vừa mở cửa lầu dưới ra, liền bị một đôi tay mạnh mẽ mà có lực kéo vào trong ngực.
"A. . . . . ." Tống Tâm Dao sợ hãi kêu lên một tiếng,không biết là ai.
"Là anh!" Cung Hình Dực biết, mình mới vừa ôm cô quá bất ngờ, khiến cô sợ hãi.
"Anh buông tôi ra trước!" Thấy mình bị anh ôm vào trong ngực, cô bắt đầu giãy giụa.
"Bà xã, em có biết hay không, một cô gái đã trưởng thành như em ở trong ngực một người đàn ông bình thường mà lộn xộn như vậy, sẽ có kết quả như thế nào không?" Giọng nói của Cung Hình Dực trở nên có chút khàn khàn.
Vừa nghe anh nói như vậy, cô vội dừng động tác lại, bởi vì. . . . . .
Cô cảm thấy, trên bụng của mình, giống như bị thứ gì chỉa vào.
"Không động?" Tống Tâm Dao đỏ mặt lắc đầu một cái, cô làm sao lại không biết, đó là vật gì đây?
Nếu như không phải là vì tên khốn nạn đó, cô cũng không biết. . . . . .
Ách. . . . . .Cô như thế nào lại nghĩ đến chuyện đã qua đó, quá dâm đãng, không thể nghĩ, không thể nghĩ!
"Anh nửa đêm chạy tới đây làm cái gì?"
"Anh đã nói rồi, anh nhớ em lắm!" Nhìn vẻ mặt Cung Hình Dực rất nghiêm túc, cô thật sự cảm thấy là anh đang nhớ cô, nhưng mà suy nghĩ lại một chút, làm sao có thể như vậy chứ?
Anh làm sao có thể sẽ nhớ cô đây?
Giữa hai người bọn họ, giống như là không thể đi!
Anh không thương cô, nhớ cô làm cái gì?
Nếu như anh nói, anh nhớ con trai, cô còn cảm thấy tương đối có thể tin tưởng.
"Mau đi về đi! Nếu như Kỳ Kỳ tỉnh, không tìm được tôi sẽ khóc ." Mặc dù cô biết, Kỳ Kỳ sẽ không khóc, nhưng mà nó sẽ đi tìm cô. Hơn nữa, nếu không tìm được cô, nó sẽ không về phòng ngủ .
"Em chỉ muốn con trai, không thể ở với anh một chút sao?" Anh có chút tức giận, trong mắt người phụ nữ này thực sự chỉ có một người là con trai cô ấy thôi sao?
"Bên cạnh anh nhiều phụ nữ như vậy, tôi không cần phải tiếp anh đi!" Anh có tiền như vậy, phụ nữ vây quanh anh nhất định là một xấp dầy.
"Cô gái đáng chết này, trong mắt em, anh người đàn ông hoa tâm như vậy sao?" Tống Tâm Dao cũng không biết, bởi vì, cho tới bây giờ cô cũng không có gặp qua tin tức về anh hoa tâm bên ngoài. Hơn nữa, bên cạnh anh chỉ xuất hiện một người phụ nữ. Đó chính là Cao Cầm Nhã.
"Đàn ông có tiền, ai mà không hoa tâm?"Cô hỏi!
Đàn ông có tiền nếu như không hoa tâm, thật là lạ.
Đó nhất định là địa cầu dịch chuyển, người đi ngủ cũng sẽ ngã. Cái gì cũng ngã.
Trái cây kết quả trước rồi mớ mọc thành cây non.
"Em thật sự muốn tìm chết!"
Tống Tâm Dao chỉ cảm thấy trước mặt bỗng nhiên tối sầm, trên môi lại truyền đến nhiệt độ, cô trợn to cặp mắt, nhìn chằm chằm Cung Hình Dực. . .
Anh . . . . .
Anh. . . . . .
Anh anh anh. . . . . . .
Hiện tại, anh thế nhưng lại hôn cô, hơn nữa. . . . . .
|
Q.1 - Chương 24: Hai người đang làm gì Cô chỉ biết ngây ngốc nhìn anh chằm chằm, cho dù lưỡi của anh trượt vào trong miệng cô, dây dưa cùng lưỡi thơm của cô, tinh tế, chuyên chú hôn, cô vẫn đần độn đứng nguyên tại chỗ.
"Ngu ngốc, nhắm mắt lại!" Thấy cô vẫn mở mắt thật to ngây ngốc nhìn chằm chằm anh, ở bờ môi cô anh khẽ nói.
Cô dường như thật sự ngu ngốc, nghe lời của anh mà nhắm hai mắt lại, đôi tay không biết từ khi nào cũng đã vòng lên trên cổ anh.
Đúng lúc có thể tiến thêm một bước. . . . . .
"Hai người đang làm gì?" Âm thanh từ phía sau truyền đến, mang theo tức giận.
Nghe thấy âm thanh Kỳ Kỳ, Tống Tâm Dao vội đẩy Cung Hình Dực ra, thở hồng hộc.
Cô làm sao lại như vậy? Sao lại đắm chìm trong nụ hôn của anh.
"Kỳ Kỳ. . . . . ." Tống Tâm Dao xoay người lại, nhìn Kỳ Kỳ, thấy trong mắt của nó đã rung rung nước mắt.
"Mẹ, có phải mẹ không cần Kỳ Kỳ nữa hay không !" Nó có cảm giác, mẹ sắp không còn như trước kia chỉ thương yêu nó, chỉ cưng chiều nó, chỉ hôn nó nữa.
"Đứa ngốc, mẹ làm sao lại không cần Kỳ Kỳ đây? Kỳ Kỳ vẫn luôn là tâm can bảo bối của mẹ!" Thấy nước mắt trong mắt Kỳ Kỳ, Tống Tâm Dao đau lòng gần chết, vội vàng đem Kỳ Kỳ kéo vào trong ngực.
"Nhưng mà, mẹ không ngủ bên cạnh Kỳ Kỳ, cùng ông ấy đang làm gì ở đây?" Tay của nó, chỉ vào Cung Hình Dực, có chút tức giận, nó không nên ngủ sớm như vậy, nên đợi đến sau khi mẹ ngủ mới ngủ tiếp .
"Kỳ Kỳ, anh ấy là cha con mà !" Kỳ Kỳ vẫn không gọi cha, cô cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
"Con không muốn cha, ông ấy sẽ dành mẹ với con." Đây là chuyện mà Kỳ Kỳ sợ nhất.
"Kỳ Kỳ, sẽ không, cha sẽ không cướp mẹ đi, mẹ vĩnh viễn đều là mẹ của Kỳ Kỳ." Tống Tâm Dao cảm thấy mình thật đáng chết, mới vừa bắt đầu còn lo lắng Kỳ Kỳ sẽ chạy xuống, nhưng mà đến cuối cùng vẫn chìm đắm ở trong nụ hôn của anh.
"Nhưng là, ông ấy hôn mẹ!"
"Không có, cha cũng không có làm gì, thật không có, Kỳ Kỳ, con mới vừa tỉnh ngủ, chắc là nhìn lầm rồi! Chỉ là trong mắt của mẹ có bụi bay vào, cha con thổi ra giúp mẹ thôi." Hiện tại, chỉ có thể dùng lời nói dối để gạt Kỳ Kỳ.
"Thật?"
"Thật!" Tống Tâm Dao gật đầu một cái.
"Vậy con tin tưởng mẹ!" Thấy Kỳ Kỳ hình như thật sự tin tưởng rồi, Tống Tâm Dao mới yên tâm.
"Kỳ Kỳ, con ngồi trên ghế sa lon chờ mẹ, mẹ đưa cha con đi ra ngoài trước." Kỳ Kỳ nể tình cha đã giúp mẹ thổi bụi trong mắt ra, gật đầu một cái, ngoan ngoãn chạy đến bên sofa ngồi xuống.
Cung Hình Dực đang muốn nói gì, lại bị Tống Tâm Dao kéo ra ngoài.
"Tại sao, không nói thật với nó?" Chẳng lẽ, chỉ cần có thể dụ dỗ được Kỳ Kỳ, anh cũng không quan trọng sao?
"Anh muốn tôi nói thế nào với nó? Nếu như nói ra sự thật, nó còn có thể tiếp tục náo loạn." Đó là việc cô không muốn thấy nhất.
"Nhưng mà, qua một thời gian nữa, chúng ta thật sự sẽ trở thành vợ chồng, chẳng lẽ đến lúc đó, em bởi vì muốn dụ dỗ Kỳ Kỳ mà chia phòng ngủ với anh sao?" Cung Hình Dực có thể tưởng tượng được, khi đó, bọn họ sẽ có dáng vẻ như thế nào.
"Cách thời gian chúng ta kết hôn không phải còn khá xa sao? Hơn nữa, chuyện cuả anh cùng Cao Cầm Nhã bên kia, vẫn chưa giải quyết xong, thời gian kết còn chưa xác định, hiện tại tôi thấy quan trọng nhất, chính là anh cùng Kỳ Kỳ phai bồi dưỡng tình cảm thật tốt trước đã!" Hai cha con bọn họ, nếu như vẫn cứ ở trong tình trạng này, thật không biết, về sau sẽ thành cái bộ dáng gì nữa.
"Trước tiên cứ như vậy đi! Anh đi về!" Cung Hình Dực có chút tức giận, ngồi lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất, lái xe rời khỏi nhà họ Tống.
Tống Tâm Dao còn muốn nói thêm vài câu, lại thấy anh tức giận, đã đi thật xa. Điểm này hai cha con họ thật giống nhau, xem ra đợi đến sau khi dỗ Kỳ Kỳ ngủ xong, vẫn nên gọi điện thoại hỏi thăm xem anh có bình an về đến nhà hay không!
*
Cung Hình Dực trở về nhà bằng tốc độ nhanh nhất, mặc dù rất tức giận, nhưng là có thể như thế nào đây?
Một là con anh, một là người phụ nữ anh muốn cưới làm vợ.
Tống Tâm Dao cũng chỉ là vì thương yêu con trai, anh cũng không thể tức giận với con trai của mình , dù nói thế nào, con trai cũng là con của hai người bọn họ.
Nhưng là, anh chính là rất tức giận nha!
Kỳ Kỳ hoàn toàn không đem người cha như anh đây để vào trong mắt, vẫn luôn gọi thẳng tên tuổi của anh, hoặc là gọi anh là ông ta, ông ấy!
Anh thật sự phải chịu bi kịch như vậy sao? Thậm chí con trai của anh, cũng đối đãi với anh như vậy.
"Dực nhi, cháu đã về rồi!" Cung Thiên Kích nghe thấy âm thanh trong phòng khách, đi từ trong thư phòng ra.
"Ông nội, ông vẫn chưa ngủ à!" Nhìn đồng hồ, cũng sắp rạng sáng rồi.
"Ông đang đọc sách trong thư phòng, quên để ý đến thời gian, mới vừa tính trở về phòng nghỉ ngơi,lại gặp cháu ở đây." Thật ra thì Cung Thiên Kích ngồi ở trong thư phòng chờ anh trở về.
"Ông nội, muốn xem sách xem ban ngày là được rồi, buổi tối ông hãy nghỉ ngơi cho tốt đi!" Hiện tại, anh chỉ còn có ông nội là người thân, cha mẹ anh đã mất sớm, để cho anh từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Cung Thiên Kích, tình cảm của anh đối với ông cũng đã bồi dưỡng đến độ tốt nhất.
"Được! Ông đang định trở về phòng nghỉ ngơi, còn cháu thì sao? Dáng vẻ của cháu có vẻ không vui." Mới vừa đi ra , liền nhìn thấy mặt anh đen thui.
"Ông nội, không có gì, cháu có thể xử lý, cháu đưa ông trở về phòng nghỉ ngơi." Anh cũng không muốn để cho ông nội biết, bởi vì tình cảm của anh cùng Kỳ Kỳ không được tốt cho nên anh mới tức giận.
"Ừ, ông nội tin tưởng cháu! Tự ông trở về phòng là được rồi, cháu cũng mau trở về phòng nghỉ ngơi đi!" Cung Thiên Kích vỗ vỗ tay của anh, đi lên lầu, nhìn ông nội đã lên lầu, anh cũng xoay người đi tới cầu thang bên kia, trở về gian phòng của mình.
Tắm rửa sạch sẽ xong, anh liền nằm ở trên giường.
Điện thoại di động đúng lúc này vang lên.
Là ai đã hơn nửa đêm còn nhắn tin cho anh, hơn nữa người cho anh, căn bản cũng không có mấy người, bởi vì, anh cảm thấy gửi tin nhắn quá phiền toái.
Thấy tin nhắn gửi đến là của Tống Tâm Dao, trong lòng của anh, lại âm thầm vui sướng.
"Anh về đến nhà chưa?" Tin nhắn cô gửi đến chỉ có năm chữ, rất đơn giản. Nhưng mà lại khiến cho anh cảm thấy thật ấm áp, chắc hẳn cô là đợi đến sau khi Kỳ Kỳ ngủ, mới lén gửi tin nhắn cho anh!
"Đến nhà rồi, tại sao còn chưa ngủ?"
"Vừa dỗ Kỳ Kỳ ngủ xong, chuyện buổi tối. . . . . ." Cô nhìn màn hình điện thoại di động, nhớ tới chuyện tối nay, liền đỏ mặt.
"Nó không phải là vãn còn vì chuyện buổi tối kia, mà cáu kỉnh với em chứ?" Anh trả lời.
"Vừa mới bắt đầu, có náo loạn tức giận một lát, cuối cùng mệt mỏi, cũng liền không sao! Anh cũng không phải lo lắng quá!" Nhớ tới chuyện buổi tối kia, Tống Tâm Dao lại đỏ cả mặt, thời điểm hai người bọn họ ôm hôn lại bị Kỳ Kỳ nhìn thấy.
Cô ban đầu là lo lắng, cuối cùng cũng đắm chìm, say mê lạc trong nụ hôn của anh.
"Vậy thì tốt! Đi ngủ sớm một chút đi!"
"Ừm! Anh cũng đi ngủ sớm một chút, ngày mai không phải còn phải làm việc sao?" Tống Tâm Dao nhìn đồng hồ, cũng đã rạng sáng, nếu như cô không ngủ, ngày mai không thể dậy nổi, lại bị Kỳ Kỳ gọi là con heo lười mất.
“Được! Bảo bối, anh sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện Cao Cầm Nhã bên này, sau đó, sẽ quyết định ngày kết hôn của chúng ta, để em và Kỳ Kỳ đến đây cùng chung sống với anh." Anh rất muốn cô ở bên cạnh mình, cũng muốn Kỳ Kỳ ở bên cạnh anh.
Anh rất yêu thích cảm giác một nhà ba người, ngủ ở trên một cái giường như vậy.
|
Q.1 - Chương 26: Giải trừ hôn ước Anh nên ở lại nước ngoài .
"Kỳ Hữu, con nghe mẹ nói!" Lưu Phỉ Phỉ cảm giác, bà thật muốn chết đi, chuyện hai mươi mấy năm về trước, tại sao còn phải nói ra, tại sao để cho con trai của bà biết.
"Con không nghe, con thật sự hối hận, con thật sự không nên trở về nước, không ngờ mới vừa trở về nước ngày đầu tiên, lại nghe được tin tức như vậy." Xách theo rương hành lý, Cao Kỳ Hữu xoay người bỏ đi.
Lưu Phỉ Phỉ ở trong suy nghĩ của anh, vẫn luôn là người mẹ tốt, vẫn luôn là người phụ nữ yêu thương gia đình, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng nghĩ đến, mẹ của anh, sẽ làm ra chuyện như vậy.
"Kỳ Hữu. . . . . ." Lưu Phỉ Phỉ đuổi theo xe của Cao Kỳ Hữu đã sớm chạy xa.
Bà ngã trên mặt đất, hôm nay, căn bản bà cũng không nên đến thăm Cao Cầm Nhã, nếu như không tới, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Kỳ Hữu cũng sẽ không giận đến phải rời nhà mà đi.
Bà thật là hối hận, hối hận tại sao lại tới đây, nhưng mà , bây giờ hối hận thì có ích lợi gì?
Bà lảo đảo nghiêng ngả đi vào trong nhà, lại thấy Cao Hùng đang dọn dẹp trên đất, bà vội vàng đi tới, muốn giúp một tay.
"Nơi này là nhà của con gái tôi, bà trở về đi ! Đừng để ý tới chúng tôi, hiện tại tôi không muốn gặp lại bà!" Cao Hùng không có chút nào muốn gặp bà ta, là bà ta hại chết người đàn bà ông yêu mến nhất, thế nhưng đến bây giờ ông mới biết.
"Anh Hùng, em. . . . . ."
"Đừng gọi tôi, tôi sẽ để luật sư đem thỏa thuận li hôn đưa đến chỗ bà, tôi hi vọng, bà có thể ký, mà không phải giống như năm đó, dùng đủ phương pháp đến bức tôi!" Đem những rượu kia nhặt lên, bỏ vào trong thùng rác, không hề nữa nhìn bà ta một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Cao Cầm Nhã tựa vào trên ghế sa lon cười to, cười cô cũng có này một ngày đáng buồn như thế này.
"Tiểu Nhã, mẹ biết con sẽ không tha thứ mẹ, nhưng mẹ hi vọng, con nể tình mẹ đã chăm sóc con nhiều năm như vậy, khuyên nhủ ba con giúp mẹ." Bà nói chuyện vẫn như cũ giống như là muốn khiến Cao Cầm Nhã hoàn ân.
"Muốn tôi giúp bà khuyên nhủ cha sao? Bà mơ đi! Có thể trong mộng của bà tôi sẽ giúp!" Cao Cầm Nhã cười lạnh, hoàn toàn không nghĩ muốn để ý đến bà ta thêm một phút nào nữa.
"Tiểu Nhã. . . . . ."
"Cút. . . . . ." Lời của bà ta vẫn chưa nói xong, âm thanh Cao Cầm Nhã rít gào đã vang lên.
Lưu Phỉ Phỉ bị cô gầm thét hù dọa đến, hoàn toàn mất đi vốn có cái loại ưu nhã kia..., lảo đảo nghiêng ngả chạy ra ngoài. Phía sau lại truyền đến tiếng cười điên cuồng của Cao Cầm Nhã .
Cô cười đến âm trầm, cực kỳ giống nữ quỷ lúc nửa đêm, âm trầm mà kinh khủng. . . . . .
*
Cung Hình Dực ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn điện thoại chằm chằm, anh càng nghĩ càng không hiểu.
Cao Cầm Nhã lại có thể chủ động gọi điện thoại cho anh, nói sẽ tham dự buổi họp báo, là tự cô đã suy nghĩ rõ ràng, hay là có chuyện gì?
Ở trong điện thoại, âm thanh của cô ta rất kỳ quái, nhưng mà anh vẫn không rõ kỳ quái ở chỗ nào, nhìn thời gian, anh cũng nên tới nơi tổ chức họp báo rồi.
Thu thập một ít đồ, gọi điện thoại cho Tống Tâm Dao, báo cho cô biết anh qua dùng cơm trễ một chút.
Lúc anh đến chỗ họp báo, Cao Cầm Nhã đã ở đó, mà bên cạnh cô, còn có một người đàn ông rất anh tuấn. Người đàn ông kia anh cũng chưa từng thấy qua .
"Cung Hình Dực tới. . . . . ."
Nhìn thấy Cung Hình Dực xuất hiện ngoài cửa, các ký giả đều hô lên.
"Cung tiên sinh, xin hỏi anh với vị hôn thê của anh, Cao Cầm Nhã tiểu thư, có ý kiến gì không? Hai người muốn giải trừ hôn ước nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Cao tiểu thư, đã gặp được người yêu chân chính sao?"
"Cung tiên sinh, đối với người đàn ông trước mắt này, anh cảm thấy như thế nào? Anh có cho là mình bị Cao tiểu thư vứt bỏ, mà cảm thấy khó chịu hay không?"
. . . . . . . . . . . .
Cung Hình Dực rốt cuộc cũng hiểu mục đích của Cao Cầm Nhã, cô ta muốn cho tất cả mọi người nghĩ là không phải Cung Hình Dực anh không cần cô ta, mà là Cao Cầm Nhã không thích Cung Hình Dực, nhưng mà đối với Cung Hình Dực mà nói, việc đó căn bản chẳng có ý nghĩa gì.
"Đối với việc này, đợi đến khi bắt đầu buổi họp báo, tôi sẽ nhất nhất trả lời mọi người." Cung Hình Dực từ tốn trả lời, khiến tất cả ký giả đều yên lặng lại .
Liếc mắt nhìn người đàn ông mà Cao Cầm Nhã đang dựa vào trong ngực kia, chỉ có thể cười cô ta quá ngây thơ.
Sau khi anh ngồi xuống ghế, Cao Cầm Nhã cũng lôi kéo người đàn ông kia, ngồi vào một bên ghế ngồi, người chủ trì lên tiếng, cũng chính thức bắt đầu buổi họp báo.
"Nhũng vấn đề mà các vị ký giả vừa mới hỏi, không cần hỏi lại, tôi nhất định sẽ trả lời mọi người, vấn đề thứ nhất, tôi đối với Cao Cầm Nhã tiểu thư có ý kiến gì! Tôi cảm thấy, tôi đối với cô ấy cũng không có ý kiến gì, hơn nữa, chúng tôi vẫn chưa kết hôn, nếu cô ấy gặp được một người đàn ông tốt hơn tôi, tôi đương nhiên vui lòng tác thành cho họ, coi như là chúng tôi không có duyên phận, tôi cũng vậy, tôi cũng có thể sẽ gặp được một người phụ nữ chân chính yêu tôi, hơn nữa tôi cũng yêu người phụ nữ đó. Mà tôi đối với vị tiên sinh này, cũng không có cách nhìn gì đó, chỉ cần anh ấy đối xử tốt với Cao Cầm Nhã tiểu thư, cũng đã đủ rồi, sau khi giải trừ hôn ước, chúng tôi cũng sẽ có cuộc sống riêng, tôi sẽ không để ý đến những thứ này. Về phần vấn đề tôi có bị vứt bỏ hay không. Cá nhân tôi cho là, cũng không phải vứt bỏ, nếu trước khi kết hôn đã biết rõ không thích hợp, mà lựa chọn giải trừ hôn ước, đây là lựa chọn sáng suốt, nhưng mà nếu như đã biết rõ là không thích hợp, mà vẫn lựa chọn kết hôn, sau đó ly hôn, vậy sẽ không có ý nghĩa gì nữa, không phải sao?" Trên mặt Cung Hình Dực, không hề có nụ cười, nhưng mà anh nói cũng không sai.
"Như vậy Cung tiên sinh, chúng tôi biết được từ Cao tiểu thư rằng anh có một đứa con riêng, có phải thật vậy hay không?" Cung Hình Dực nhìn về phía Cao Cầm Nhã, không ngờ cô ta lại dám nói chuyện này với truyền thông.
"Ở đây, tôi giải thích một chút, con trai của tôi, cũng không phải con riêng, hơn nữa, sau khi tôi cùng Cao Cầm Nhã tiểu thư giải trừ hôn ước, tôi cũng sẽ cùng mẹ của đứa bé kết hôn." Cung Hình Dực nói ra dự định của bọn họ, vốn là như thế.
"Cung tiên sinh, có thể nói cho chúng tôi biết, mẹ của con trai anh chính là người tình anh bao dưỡng sao?" Một nữ ký giả, nhiều chuyện hỏi, ký giả có ai không nhiều chuyện?
"Cô ấy không phải người tình tôi bao dưỡng, cô ấy là bạn gái của tôi, ba năm trước, bởi vì chuyện gì đó, mà cô ấy rời xa tôi, nhưng cô ấy cũng không biết lúc rời đi cô ấy đã mang thai đứa bé, tôi vẫn luôn tìm bọn họ, bây giờ đã tìm được, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến tôi vẫn kiên trì muốn cùng Cao Cầm Nhã tiểu thư giải trừ hôn ước ." Giữa anh và Cao Cầm Nhã, căn bản cũng không có một chút tiếng nói chung, nếu như có thể sớm giải trừ hôn ước, anh sẽ rất vui vẻ.
Nhưng mà bây giờ, anh là vì Tâm Dao, cho nên anh càng thêm vui lòng.
Cô gái nhỏ này, vĩnh viễn đều mang đến cho anh một cảm giác rất đặc biệt. Anh rất thích loại cảm giác buông lỏng khi đi cùng với cô.
Cung Hình Dực rốt cuộc cũng biết, tại sao anh lại ghét đối mặt ký giả như vậy, bởi vì bọn họ đưa ra vấn đề thật sự là quá nhiều cái này tiếp cái kia, ngay cả cơ hội cho anh nghỉ ngơi cũng không cho.
Hơn nữa còn hỏi tới chuyện của Tống Tâm Dao cùng Kỳ Kỳ, Cung Hình Dực chỉ có thể giữ bí mật đến mức tối đa, cũng sử dụng ánh mắt cảnh cáo Cao Cầm Nhã, nếu như cô ta dám nói ra chuyện của Tâm Dao cùng Kỳ Kỳ, anh nhất định sẽ không để cho bọn họ sống tốt hơn.
Rốt cuộc cầm cự được đến khi kết thúc, Cung Hình Dực cũng không ở lại, anh còn phải chạy tới thăm Tống Tâm Dao và Kỳ Kỳ cùng bọn họ dùng cơm nữa!
Ký giả muốn đi theo anh, cũng không thể, xe của anh là xe gì? Mà xe của những ký giả kia, có thể đuổi kịp sao?
|
Q.1 - Chương 27: Lôi Vũ Minh đến Tống gia Cả gia đình Tống Tâm Dao đang xem tin tức thời sự thì nghe thấy tiếng chuông cửa, Tống Tâm Dao đi ra mở cửa, đứng ở ngoài cửa là một người đàn ông mà cô cũng không nhận ra.
"Anh là ai? Anh muốn tìm ai?" Nhìn người đàn ông trước mắt. Anh ta rất là đẹp trai, nhưng mà cô không có một chút ấn tượng nào.
Bình thường chỉ cần là người đàn ông đẹp trai, cô cũng sẽ không quên. Hiện tại cô có thể xác định, cô không biết người đàn ông trước mắt này.
"Dao Dao, ai vậy?" Tống Hàm Quân đi ra, thấy là Lôi Vũ minh.
"Bác trai!" Lôi Vũ Minh liếc nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt thật lâu.
Cô ấy đúng là Tống Tâm Dao luôn khi dễ anh đó sao?
Hiện tại, cô đã trở nên thật xinh đẹp, đặc biệt là cặp mắt to linh động kia.
"Cha, người quen của cha à?" Tống Tâm Dao không ngờ, cha cô còn quen biết người đàn ông đẹp trai cực phẩm như vậy.
"Đi vào rồi hãy nói!" Tống Hàm Quân vội kêu anh đi vào, Lôi Vũ Minh gật đầu một cái, đi vào trong nhà, trong tay còn cầm theo quà tặng.
"Mẹ, con muốn ăn cơm!" Kỳ Kỳ đã đói bụng rất lâu rồi, nhưng mẹ vẫn chưa cho nó ăn cơm.
"Kỳ Kỳ, chờ thêm chút nữa, cha con sắp đến." Buổi họp báo cũng đã kết thúc rồi,Cung Hình Dực chắc là đang đến.
"Nhưng Kỳ Kỳ thật đói, mẹ, chúng ta không cần chờ đâu!" Kỳ Kỳ chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao, lôi kéo tay của cô, bắt đầu làm nũng.
"Kỳ Kỳ, bà ngoại vẫn còn mì, cháu có muốn ăn một chút trước không!" Triệu Tâm Nguyệt không nhẫn tâm để cho cháu ngoại bảo bối đói bụng.
"Cháu không ăn, cháu muốn ăn tôm, còn phải ăn ngon cơ!" Nhìn một bàn đầy món ăn, nó đã bắt đầu chảy nước miếng, nhưng mẹ vẫn chưa cho ăn cơm.
"Kỳ Kỳ, mẹ gọi điện thoại, nếu như cha con vẫn chưa tới, chúng ta sẽ ăn cơm, có được hay không?" Tống Tâm Dao dụ dỗ.
"Được ạ!" Kỳ Kỳ bĩu môi, đáp một tiếng.
"Ngoan. . . . . ." Ở trên mặt Kỳ Kỳ hôn nhẹ, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Cung Hình Dực.
Lôi Vũ Minh nhìn Tống Tâm Dao, thật không nghĩ tới, cô bé chỉ biết khi dễ anh năm đó, đã là mẹ của đứa bé, cô đã trở nên già dặn hơn, cũng không nghịch ngợm như vậy nữa.
"Hình Dực, anh đến chưa?" Tống Tâm Dao hỏi.
"Đang đến, thế nào? Nhớ anh không?" Cung Hình Dực nhận được điện thoại của cô, tâm tình thật tốt!
"Anh lái xe đi! Cẩn thận một chút!"
"Ông già,ông có đến hay không vậy? Tôi sắp chết đói rồi? Ông muốn con trai ông đói chết sao?" Kỳ Kỳ ở một bên hô to, thiếu chút nữa làm cho Lôi Vũ Minh bật cười, đây là con trai của cô sao? Có phải thật quá đáng yêu hay không, lại gọi cha của nó là ông già!
"Tiểu tử, gọi cha, con còn gọi là ông già nữa, cha sẽ đánh cái mông của con!" Cung Hình Dực nghe thấy giọng của Kỳ Kỳ lại càng thêm vui vẻ. Tiểu tử này, vẫn là lần đầu tiên, muốn anh mau đến đó.
"Tôi mới không gọi, ông đến mau đi, nếu tôi đói chết rồi, mẹ cũng sẽ không bỏ qua ông!" Cung Hình Dực dừng xe ở ngoài, bên cạnh cửa nhà họ Tống, lại thấy bên kia, còn một chiếc xe đang đậu ở đó.
"Bảo bối, có khách sao?" Anh hỏi.
"Anh đến rồi?"
"Ừ!" Cung Hình Dực trả lời.
"Là khách của cha, em mở cửa cho anh!" Cô lôi kéo Kỳ Kỳ, đi tới cạnh cửa, mở cửa giúp anh.
"Ông già, tốc độ của ông cũng thật nhanh nha!" Kỳ Kỳ lần đầu tiên lấy vẻ mặt vui vẻ, tới đón tiếp Cung Hình Dực.
"Tiểu tử, gọi cha!" Cung Hình Dực mới vừa nói như vậy, nó liền quay đầu đi, không để ý tới anh.
"Kỳ Kỳ!" Tống Tâm Dao bất đắc dĩ kêu một tiếng.
"Mẹ, ông ấy đến rồi, con sắp chết đói, ăn cơm đi!" Kỳ Kỳ biết, buổi trưa bà ngoại làm cá kho tàu mà nó thích ăn, cho nên nó muốn mau mau đi ăn, còn nữa, nó thật sự rất đói, cũng sắp đói chết.
"Vào đi!" Tống Tâm Dao đứng sang một bên để Cung Hình Dực đi vào trước, cô đóng cửa, đi theo sau lưng cha con bọn họ. Đi tới phòng khách.
"Hình Dực, con đã đến rồi!" Tống Hàm Quân thấy Cung Hình Dực đến, ngẩng đầu hỏi thăm.
"Bác trai, bác gái!" Cung Hình Dực cũng chào hỏi một chút, lại thấy Lôi Vũ Minh ngồi ở trên ghế sa lon .
"Để bác giới thiệu một chút!"
"Thì ra là Lôi tổng giám đốc của Lôi thị , thật không biết, là ngọn gió nào, thổi ngài tới đây." Cung Hình Dực nói.
" Tổng giám đốc Cung có thể tới, tôi không thể tới sao?"
"Tôi cũng không có nói Lôi tổng không thể tới a!" Cung Hình Dực làm mặt lạnh, có chút địch ý.
Anh nhớ rất rõ ràng, anh ta cùng Tống Tâm Dao là thanh mai trúc mã.
"Thật sao? Nhưng mà tôi cảm thấy tổng giám đốc Cung hình như không hoan nghênh Lôi mỗ đến đây a!" Tống Hàm Quân thấy hai người bọn họ giống như kẻ thù của nhau, mới lần đầu tiên gặp mặt, bên trong giọng nói của hai người đều đầy châm chọc.
"Ách! Ăn cơm! Hình Dực, mời Lôi tiên sinh cùng nhau dùng cơm đi!" Cũng may, vào lúc này, Triệu Tâm Nguyệt từ trong phòng bếp đi ra, toàn bộ thức ăn trên bàn cũng đã được mang lên rồi.
"Được! Lôi tổng, món ăn gia đình, không biết anh có nể mặt hay không?" Kỳ Kỳ nhìn bọn họ một cái, chỉ lắc đầu một cái, thở dài nói: "Hai người bọn họ có thù oán, nhất định có thù oán! Gặp mặt liền đỏ mắt." Âm thanh của nó cực nhỏ, cũng không biết có ai nghe được hay không.
"Kỳ Kỳ, con nói gì?" Ngồi bên cạnh Kỳ Kỳ, Tống tâm Dao cũng không nghe rõ nó đang nói cái gì, liền mở miệng hỏi.
"A. . . . . . Không có gì! Mẹ a! Mau gọi bọn họ ăn cơm đi! Con sắp chết đói rồi!" Kỳ Kỳ thấy hai người bọn họ vẫn đang đứng ở trong phòng khách trừng mắt nhìn nhau, căn bản cũng không có một chút ý tứ muốn tới ăn cơm. Nếu như bọn họ không tới ăn cơm, nó thật rất muốn, đi đến đập cho hai người đó một trận.
Chỉ tiếc, hơi sức của nó quá nhỏ, căn bản là không ảnh hưởng đến hai người bọn họ.
Ai. . . . . . Nó muốn giống như đại lực sĩ, có thể nhấc hai người bọn họ lên, trực tiếp đem hai người bọn họ vứt ra ngoài, như vậy, nó cũng có thể an tâm ăn xong một bữa cơm.
"Thật không có gì?" Tống Tâm Dao có chút không tin, tên tiểu quỷ này, ánh mắt cười gian của nó, khiến cho cô rất hoài nghi.
Hiện tại cô bắt đầu nghi ngờ, một đứa bé mới hơn ba tuổi như nó có phải quá thành thục hay không, ánh mắt như thế, cô chỉ thấy qua ở trong mắt Cung Hình Dực, lại không nghĩ rằng, hôm nay lại thấy được ánh mắt của con trai như thế.
Thật đúng là dọa người.
"Thật không có gì, mẹ, mẹ mau đi gọi hai người bọn họ tới ăn cơm đi! Người ta rất đói!" Nó làm nũng đối với Tống Tâm Dao cũng vô dụng, nhưng dùng cái phương pháp này, nhất định hữu dụng đối với Tống Tâm Dao, bởi vì, nó biết rõ rằng mẹ sợ nhất chính là nó đói bụng.
“Được rồi! Con ngồi đi!" Tống Tâm Dao đứng dậy, đi tới trong phòng khách.
"Dực, anh Lôi, tới ăn cơm!" Cung Hình Dực rất hài lòng với cách Tống Tâm Dao gọi anh, rất thân thiết.
Anh đi tới bên cạnh Tống Tâm Dao, trực tiếp kéo hông của cô, ôm cô đi tới phòng ăn.
Kỳ Kỳ thấy tay anh đặt ở trên người của Tống Tâm Dao, mặc dù rất tức giận, nhưng mà, bây giờ không phải thời điểm nó tức giận.
Bây giờ ăn cơm là thứ nhất, mẹ là thứ hai, cha không có vị.
" Con trai, đói bụng?" Thấy trong tay Kỳ Kỳ, đã sớm cầm chiếc đũa, chỉ kém chưa với tới món ăn thôi.
|