Mục Nhiên
|
|
Chương 40[EXTRACT]Mục Nhiên (Hạ) Biên tập: Hắc Tường Vy Hiệu chỉnh: Nhà gỗ 104 — Mục Nhiên là ở trong ngực Dịch Thiên tỉnh lại. Đã thật lâu cậu chưa được ngủ ngon đến vậy, những cơn ác mộng hằng ngày không đến, mà kể cả về đến nhà anh lúc nào cậu cũng không hề hay biết. Tay anh vòng qua thắt lưng cậu, mặt cậu còn chôn nơi hõm vai anh, đợi đến khi nhận thức được điều đó thân thể cậu liền cứng đờ lại, người có chút mờ mịt không tỉnh táo. Cậu và anh chưa từng có hành vi quá thân mật như vậy, tối hôm qua tốt xấu gì vẫn là đưa lưng về phía anh. Hiện tại loại tình huống này… thật sự khiến cậu không khỏi luống cuống. Kì thật đại khái cậu cũng phần nào đoán ra được suy nghĩ của anh, Từ Nhiễm đã nói anh giúp cô điều tra tất cả về quá khứ của cậu. Cậu biết, là anh đang thương hại cậu. Những gì cậu đã từng trải qua, ai biết được mà chẳng ném lại một ánh mắt cảm thán đáng thương? Hơn nữa mẹ cậu là do Lâm Hàm gián tiếp làm hại, cộng thêm cậu tự ép mình đến phát điên nên anh mới càng thêm áy náy. Trước kia ngay cả liếc cậu một cái thôi anh cũng cảm thấy vô cùng chán ghét, hiện tại thế nhưng lại có thể thân mật như vậy… Cậu biết, là anh đang bồi thương cho cậu mà thôi. Bản thân trước kia không từ thủ đoạn mà si tâm vọng tưởng, chiếm lấy được chỉ là anh thờ ơ. Lúc này đây đầu óc không thanh tỉnh, thân thể cũng không tốt, vậy mà anh lại nguyên ý ban cho cậu một chút lòng tốt đồng tình. Mục Nhiên ngẩng đầu nhìn ngũ quan anh tuấn của người nọ, bất đắc dĩ nghĩ, luôn mắng cậu giả bộ đáng thương, chờ đến khi thật sự đáng thương lại không có biện pháp bỏ mặc. Mục Nhiên lắc đầu cười cười, người này a, nếu thật cậu có tâm cơ lợi dụng phải chăng anh cũng thật sự bị lừa. Khẽ thở dài, thôi không nghĩ miên man nữa, đem tay Dịch Thiên nhẹ nhàng kéo ra, đứng dậy xuống giường, vừa mới đi dép lê chợt nghe tiếng xột xoạt ở sau lưng. Quay đầu nhìn, Dịch Thiên đã muốn tỉnh, ngồi ở trên giường nhíu mày xoa huyệt thái dương. Mục Nhiên ái ngại vội nói, “Thực xin lỗi đã đánh thức anh…” Dịch Thiên mở di động nhìn, mới ba giờ chiều, ngẩng đầu nhìn Mục Nhiên, thanh âm mang theo chút khàn khàn vừa tỉnh ngủ, “Sao không ngủ thêm một lúc nữa?” Mục Nhiên nhất thời không biết trả lời như thế nào, do dự một lúc lâu mới nói, “Ngủ không được…” Dịch Thiên cũng không nói chuyện, nằm trở lại giường, nhìn như có vẻ muốn ngủ tiếp. Mục Nhiên cũng không dám lên tiếng nữa, nhón nhẹ bước chân đi ra ngoài. Chính là cậu mới đi tới cánh cửa, Dịch Thiên đột nhiên kêu một tiếng, “Mục Nhiên…” “Làm sao vậy?” Mục Nhiên dừng bước xoay người nhìn. “… Tôi đói bụng.” Advertisement / Quảng cáo “A, để tôi đi nấu cơm.” Nói xong có chút nôn nóng mở cửa phòng muốn đi. “Không được, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn.” Mục Nhiên sửng sốt, tối nay cậu muốn chuẩn bị để rời đi, đang định cự tuyệt thì Dịch Thiên lại cắt ngang, “Cậu nấu cho tôi một bát cháo đi.” Mục Nhiên do dự nghĩ một chút, việc rời đi không gấp, có thể nói sau cũng được vậy, liền gật đầu, “Vậy anh ngủ tiếp một lát, nấu xong tôi sẽ gọi.” Dịch Thiên nhắm mắt, thẳng đến khi cửa bị nhẹ nhàng đóng lại mới một lần nữa mở mắt ra. Hắn nhớ tới phản ứng lúc nãy của cậu, có chút mất hứng nhíu mày. Khi cậu không có ý thức, hắn ôm vào trong ngực, cậu thờ ơ. Giờ đã có ý thức, từ trong lòng hắn tỉnh lại, vẫn là thờ ơ như cũ. Không giống, rốt cuộc vẫn không giống… Buổi tối Mục Nhiên cuối cùng không đi được. Mỗi lần muốn nói cổ họng cậu đều nghẹn lại, Dịch Thiên cũng không để ý mà cứng rắn bắt cậu thay quần áo, dẫn người đi. Trên đường tuy cậu có cố gắng vài lần nhưng anh vẫn xem cậu như không khí. Nói đến chính mình cũng mệt, đơn giản đành ngậm miệng không hé răng nửa lời. Đợi đến khách sạn Mục Nhiên mới phát hiện không chỉ có hai người mà toàn bộ bạn bè bằng hữu của Dịch Thiên cũng đang ở đó. Cậu không đoán được dụng ý của anh là gì, đi không được ở cũng không xong, đang lúc loay hoay do dự liền bị anh cường ngạnh dắt đến bên bàn ăn, ngồi xuống. Thấy vậy những người khác cũng không nói gì. Hạ Húc Đông đã sớm dự liệu Dịch Thiên sẽ đem Mục Nhiên đến, Lâm Hàm thì ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn sang hai người, những kẻ khác thì đều cho rằng Dịch Thiên mang Mục Nhiên đến để làm trò cười nên căn bản cũng không nề hà gì, dù sao bọn họ cũng thích xem trò vui. Ngược lại Lục Xa đi đến bên người Dịch Thiên khụ khụ cười, nháy mắt ẩn ý nói, “Chốc nữa sẽ có bất ngờ lớn cho cậu, chuẩn bị sẵn tinh thần đi a~” Dịch Thiên không biết Lục Xa lại bày ra trò gì, cảnh cáo liếc gã một cái, “Đừng gây chuyện.” Lục Xa giơ tay lên cười nói, “Không phải tôi, tôi chỉ sợ lát nữa cậu bị dọa đến chết ngất luôn ý chứ.” Vừa nói vừa lo đãng liếc sang Mục Nhiên, ánh mắt chán ghét xen lẫn xem thường. Mục Nhiên cảm nhận được tầm mắt của người nọ nhưng không lên tiếng. Cậu biết nơi này không có ai vui lòng khi nhìn thấy cậu, nhưng là cậu không tránh đi được, tay bị anh nắm chặt, cậu âm thầm né nửa ngày cũng không xong, lại không dám có phản ứng quá lớn, càng lúng túng lại càng khó coi. Hai người cuối cùng đã đến, theo lý mà nói đồ ăn nên được mang lên, nhưng Lục Xa ra dấu không cần, ánh mắt sâu xa nhưng đang đợi một cuộc vui nào đó. Hơn mười phút đồng hồ sau, từ bên ngoài phòng truyền đến một thanh âm ôn hòa dễ nghe, ”Cám ơn”, sau đó có người đẩy cửa đi vào. Người này thoạt nhìn vẫn còn trẻ, mới chỉ khoảng hai bốn, hai lăm. Tóc cắt ngắn sạch sẽ, tay áo sơ mi xắn lên khuỷu tay, lộ ra làn da trắng nõn. Người nọ ngũ quan tuấn tú đoan chính, con ngươi sâu thẳm, khóe miệng mang theo nét cười tự nhiên, toát lên một vẻ thanh nhã phong độ của người tri thức. Mục Nhiên nhất thời có chút ngây người, cho tới bây giờ cậu chưa từng gặp một nam nhân nào như vậy, chỉ cần người nọ xuất hiện, mọi thứ xung quanh dường như đều bị lu mờ, nhòa đi. Bỗng phát hiện lực đạo nơi tay mình lỏng dần, Dịch Thiên đang buông tay cậu ra. Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy anh nắm chặt nắm tay, mặt không đổi sắc mà gắt gao nhìn chằm chằm vào người mới tới, trong ánh mắt lộ ra cả lãnh ý lạnh lẽo. Lâm Hàm cũng nhìn chằm chằm vào Dịch Thiên, chờ đợi phản ứng của anh, khóe miệng khẽ nhếch lên lộ ra biểu tình kì quặc, thoạt nhìn giống khóc nhưng lại giống đang cười. Trong phòng nháy mắt im bặt, sau đố đột nhiên nổ tung òa lên, Hạ Húc Đông đứng dậy đấm một đấm vào vai người nọ. “Giản Ninh con mẹ nó cậu còn dám về! Nhiều năm như vậy không phải nhất quyết không chịu tụ họp với chúng tôi một lần sao?!” Mọi người trong phòng cũng sôi nổi ồn ào muốn y uống rượu bồi tội. Giản Ninh hùa theo bọn họ, khóe miệng vẫn luôn giữ vẻ tươi cười, dù nói chuyện với những người khác những tầm mắt chỉ duy nhất đặt trên người Dịch Thiên, nhận lại là ánh mắt lạnh lùng đông cứng của anh cũng không để ý tới, chỉ đơn giản lẳng lặng nhìn, chan đầy ôn nhu. Mục Nhiên nhìn hai người đối diện với nhau, mơ hồ hiểu được mọi chuyện. Cậu cảm thấy bản thân mình đêm nay chỉ như nhân vật phụ trong một vở hài kịch nhưng lại không thể không xấu hổ ngồi xuống. Nếu hiện tại cậu đứng dậy rời đi, không phải là cố ý bày ra bộ dạng khó coi nhất trước mặt Giản Ninh hay sao. Giản Ninh xin lỗi mọi người xong, tự nhiên đi đến cạnh Dịch Thiên ngồi xuống. Cả người anh cứng đờ, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rần rật nhưng cũng không nói gì. Hạ Húc Đông nhìn ba người họ ngồi một chỗ, lúc này mới kịp hiểu rõ tình hình, trong lòng không khỏi rền rĩ xong rồi xong rồi, cầu mong Mục Nhiên không lên cơn nói năng làm loạn cái gì. Hiện tại vị trí của cậu trong lòng Dịch Thiên tuy không giống như ngày trước, nhưng cũng không phải có thể đánh đồng với Giản Ninh được. Lâm Hàm thu hồi cảm xúc trong lòng, nhếch miệng cười lạnh, ánh mắt tràn ra ác ý nhìn chằm chằm Mục Nhiên, chờ tới khi cậu bị chê cười.
|
Chương 41[EXTRACT]— Bàn đồ ăn đầy đủ rượu thịt, một đám người đương nhiên không đơn giản buông tha cho Giản Ninh, nháo muốn y mời rượu bồi tội. Giản Ninh cũng không giận chỉ thoải mái cười cười, cầm chum rượu đi qua kính từng người một. Mục Nhiên hai tay quy củ đặt trên đầu gối, nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng nhìn bọn họ, tận lực không để ai chú ý đến mình. Đợi tới lượt nơi này, vốn cho rằng Giản Ninh sẽ đi qua luôn, ai biết được y lại rót một chén đưa cho cậu, cười nói, “Không ngại cùng tôi uống một chén chứ?” Bộ dạng y thực xuất chúng, cười rộ lên nhìn càng thêm đẹp. Mục Nhiên có chút sững sờ nhìn nụ cười của người nọ, mãi sau mới vội vàng phản ứng đứng dậy, hai tay lúng túng nhận lấy chén, tai đều đỏ cả lên, sợ hãi lắp bắp, “Không ngại không ngại…” Giản Ninh cũng không để ý bộ dáng quẫn bách của Mục Nhiên, cười cười nâng chén uống cạn. Mục Nhiên cũng nhanh chóng làm theo y một hơi sạch rượu. Trên bàn vừa vặn có người ăn cá, người này lấy đũa trạc trạc mắt con cá, thản nhiên nói, “Tôi nói a, mắt cá chính là mắt cá, thế nào lại muốn đi làm minh châu, còn không phải kiếm chỗ chết sao?” Lúc này chỉ có Giản Ninh và Mục Nhiên đứng mặt đối mặt, một bên dung mạo khí chất mọi thứ đều hơn người, phải nói là đi ngàn dặm cũng không tìm được ai tương tự. Bên còn lại bộ dáng tầm thường còn sợ hãi rụt rè, nửa điểm khí chất cũng không có, ném trong đám người dùng kính lúp cũng không tìm thấy. Ai là “mắt cá” ai là “minh châu” không phải chỉ cần nhìn là hiểu ngay… Có mấy người “Phốc” cười thành tiếng. Mục Nhiên bị mọi người châm chọc đến nước này cũng không tỏ vẻ gì, khóe miệng thậm chí còn bất đắc dĩ ha ha cười khổ. Kì thật, cậu cảm thấy điều này cũng chẳng sai. Ngược lại Giản Ninh nhẹ giọng nói với người kia, “Làm gì mà nói nhiều như vậy, ăn cơm cũng không chặn được miệng cậu à?” Người nọ nhấc tay, liên thanh nói, “Giản công tử tiểu nhân sai rồi… Xin đừng giận tiểu nhân…” Giản Ninh lắc đầu cười, cũng không tiếp lời mà buông chén rượu xuống. Hiện tại toàn bàn cũng chỉ còn mình Dịch Thiên, tất cả mọi người im lặng không nói, chờ động tác tiếp theo của Giản Ninh. Giản Ninh tự rót rượu cho mình, lại đưa cho Dịch Thiên một chén trà, nhìn hắn ôn thanh nói, ”Cậu mới xuất viện hôm nay không nên uống rượu…” Nửa câu cũng không đề cập đến vì sao mình lại biết hắn nằm viện, chỉ có vẻ mặt cùng động tác để lộ ra săn sóc quan tâm. Dịch Thiên liếc y một cái, đứng lên cầm chén trà đổ đi, rót lại một chén rượu, giơ tay một hơi uống cạn. Mục Nhiên ở bên cạnh phản xạ có điều kiện muốn ngăn anh lại, nhưng tay mới hơi cử động đã bị cậu ép chặt đặt ở dưới thân. Ngược lại Giản Ninh vươn tay cản Dịch Thiên, ngữ khí cũng có chút nóng nảy, “Cậu thực sự không cần dạ dày của mình luôn?” Dịch Thiên đẩy tay y ra, ngửa đầu uống rượu, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc, lạnh như băng nói, “Anh tính làm cái gì? Không tới phiên anh quản tôi.” Advertisement / Quảng cáo Sắc mặt Giản Ninh nháy mắt trắng nhợt, há miệng thở dốc muốn nói gì đó, Lục Xa nhìn thấy không khí không tốt, nhanh tiến lên giảng hòa, “Được rồi được rồi không nói nữa. Ăn cơm ăn cơm!” Những người khác cũng tìm đề tài thú vị khởi động lại không khí. Lúc ăn, Giản Ninh vừa thoải mái cùng mọi người nói chuyện phiếm, vừa một bên tự nhiên gắp đồ ăn cho Dịch Thiên. Một khối thịt bò mềm, lại dùng đũa rút hết xương cá xong mới gắp sang bát hắn. Dịch Thiên bình thường rất kén ăn, hơn nữa lại lười phiền toái nên ghét nhất phải ăn cá tôm này nọ. Trước kia Mục Nhiên luôn là người chiếu cố hắn, khi ăn đều gắp cho hắn đầy cả bát. Nhưng lần này cậu thủy chung ngồi yên một bên, an an tĩnh tĩnh cúi đầu an tâm, một chút động tác dư thừa cũng không có. Dịch Thiên nhìn theo cậu, mất hứng nhíu mày. Cậu sinh bệnh hắn coi cậu như tổ tông mà chăm sóc, hiện tại cậu khỏi bệnh, ngược lại lại khiến hắn ẩn ẩn tức giận. Giản Ninh thấy Dịch Thiên bất động đũa, thừa lúc những người khác đang bàn chuyện, cúi đầu nhẹ giọng nói với hắn, “Đừng dỗi tôi nữa, ăn thêm một chút đi.” Trên bàn cơm tương đối ồn ào, thanh âm của y lại đè thấp nên không bị ai chú ý. Nhưng là Mục Nhiên vẫn luôn ngồi cạnh Dịch Thiên nên cậu có thể rành mạch nghe rõ những lời thân mật của Giản Ninh. Động tác của Mục Nhiên chậm dần lại, sau đó cậu nháy mắt mấy cái, cố gắng không để lộ ra biểu tình khác thường, giơ tay lên một lần nữa và thức ăn vào miệng. Dịch Thiên không nói gì liếc mắt nhìn Giản Ninh một cái, lúc lâu sau rốt cuộc vẫn là cầm lấy đũa gắp khối thịt bò y gắp cho hắn. Coi như là mở đầu hòa hoãn giữa hai bọn họ, Giản Ninh bận tâm gắp đồ ăn cho Dịch Thiên, thấy hắn muốn ăn cái gì nhiều mỡ hay cay đều duỗi đũa ngăn không cho hắn ăn. Dịch Thiên cũng không giận, tùy theo ý y. Lục Xa ngồi phía đối diện chậc chậc hai tiếng, “Đây là cố ý muốn kích thích chúng ta a, đã nói là cậu trở về Dịch thiếu gia không nỡ tỏ vẻ nữa đâu?” Trừ bỏ Lâm Hàm và Hạ Húc Đông, tất cả mọi người bắt đầu ồn ào theo. Giản Ninh không lên tiếng, chỉ là khóe miệng thản niên cười nghe theo bọn họ. Dịch Thiên đảo mắt nhìn qua Mục Nhiên, thấy cậu vẫn là bộ dáng cắm cúi vào bát cơm như là vài năm chưa được ăn qua, lại nghĩ đến từ khi tỉnh lại cậu vẫn luôn muốn rời đi, trong lòng không hiểu sao cảm thấy buồn bực. Hắn bỏ đôi đũa trong tay, xoay người nắm cằm Giản Ninh, cúi đầu hung hăng hôn xuống. Nháy mắt bàn cơm im phăng phắc, mọi người trừng lớn mắt lặng một giây, sau đó liền chụp bàn nháo nhào đứng dậy. Chỉ có Lâm Hàm nắm chặt nắm tay, răng nghiến chặt đến xuất huyết, sắc mặt cũng khó xem dọa người. Mục Nhiên đang toàn tâm toàn ý cúi đầu ăn cơm, không biết vì sao bên tai đột nhiên lại lớn tiếng đến vậy. Cậu theo tầm mắt mọi người quay đầu, đập vào mắt là cảnh tượng Dịch Thiên cùng Giản Ninh hôn môi. Cậu ngây người ra một lúc, sau đó nhanh chóng quay đầu lại. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh và người khác hôn môi, không biết sao nhưng có chút bối rối khẩn trương cùng xấu hổ, trong đầu cũng lộn xộn thành một đoàn, chỉ biết máy móc gắp đồ ăn nhét vào miệng mình. Mặt khác bên cạnh Dịch Thiên buông Giản Ninh ra, lãnh thanh nói với mọi người, “Nhìn được rồi? Vừa lòng?…” Lục Xa sờ mũi khụ khụ nói, “Kì thật… Chúng tôi cũng không ngại… Các cậu đến cái đoạn… kia… ờm…” Giản Ninh vẫn còn thở dốc, ánh mắt không loạn mà vẫn như cũ lộ ra an tĩnh ôn nhuận. Y liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Dịch Thiên, trong lòng cũng không để ý. Cách xa nhiều năm như vậy, y phát hiện mình vẫn giữ thói quen cũ dung túng Dịch Thiên. Giản Ninh đơn giản hít một hơi, ngẩng đầu nhìn đám người vẫn còn muốn xem chuyện vui, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Được rồi, ăn cơm đi.” Lục Xa cũng tự biết không thể nháo quá mức, trêu ghẹo vài câu liền chuyển đề tài. Hạ Húc Đông nhăn mày nhìn Dịch Thiên, gã không biết Dịch Thiên đang muốn làm gì. Sau khi Mục Nhiên sinh bệnh, từ những chiếu cố của hắn cũng có thể nhìn ra hắn đối với cậu có tình cảm, cho dù hiện tại Giản Ninh trở lại thì phần tình cảm này hắn cũng đã từ bỏ, nhưng cũng không tất yếu phải làm như vậy trước mặt cậu chứ. Rất đả thương người, cũng dồn người ta vào thế khó xử. Hạ Húc Đông đột nhiên có phần hoài nghi, chẳng lẽ nào Từ Nhiễm nói đúng? Dịch Thiên kì thật chỉ là tâm huyết dâng trào muốn vui đùa du hý? Hắn căn bản không hề thích Mục Nhiên? Nhìn người ngồi bên cạnh Dịch Thiên cúi đầu liều mạng ăn cơm không nói lời nào, nhất thời không biết vì sao gã lại cảm thấy khó chịu.
|
Chương 42[EXTRACT]— Mục Nhiên ăn đến khi bụng có chút trướng mới buông đũa, những người khác đều còn hưng trí bừng bừng tán chuyện, cậu đang nghĩ phải làm thế nào để mở miệng cáo từ, chợt nghe thanh âm không kiên nhẫn của Dịch Thiên vang lên bên cạnh, “No rồi?” Mục Nhiên không nghĩ tới Dịch Thiên vẫn nhớ tới mình, thình lình bị hỏi sợ tới mức run lên, cốc trà nóng trong tay sánh ra ngoài đổ hết lên quần cậu. Mục Nhiên bị nóng giãy lên, Dịch Thiên nhanh chóng lấy khăn tay thấm đi nước trên người cậu, nóng nảy rống to, “Con mẹ nó cậu làm gì vậy?” Mục Nhiên bối rối đỡ lấy khăn trong tay Dịch Thiên tự mình lau, xấu hổ ấp úng, “Xin lỗi, xin lỗi, nhất thời không để ý…” “Có sao không? Có bị bỏng chỗ nào không?” Giản Ninh đứng lên đi đến bên cạnh quan tâm hỏi, Mục Nhiên quẫn bách xua tay, “Không có việc gì, không có việc gì…” Lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đều dừng lại, chán ghét nhìn về phía cậu, Mục Nhiên dừng một chút, hạ mình khẽ nói, “Tôi đi toilet chút.” Nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài. Lúc đẩy cửa nghe được có người nói vài câu khó nghe, Mục Nhiên hơi dừng lại, đoạn không nói gì cứ vậy đi ra ngoài. Cậu hỏi nhân viên đứng cạnh cửa, theo chỉ dẫn tìm đến nhà vệ sinh. May sao nước trà không phải quá nóng nên không bị bỏng, hiện tại cũng chỉ có chút cảm giác nóng rát. Mục Nhiên cố lờ cơn đau, cong thắt lưng lấy khăn tay lau vết nước, tận lực thấm khô. Cậu luôn cúi thấp đầu, không chú ý ở đằng sau có người đi vào. Nghe được trên đầu “Chậc chậc” hai tiếng, Mục Nhiên giật mình ngẩng lên, lúc này mới nhìn thấy người dựa ở cửa mặt không đổi sắc không phải ai khác mà chính là Lâm Hàm. Mục Nhiên không nói gì, khăn cầm trong tay vô thức bị nắm chặt lại. Vừa nhìn thấy Lâm Hàm, những kí ức không tốt trong quá khứ dần tái hiện, Mục Nhiên thở mạnh bình ổn hô hấp, khống chế tâm tình mình. Nếu ngay cả Lâm Hàm cậu cũng không dám đối mặt, nếu chỉ một tình huống tùy tiện như lúc này đây cũng khiến cậu gục ngã, thì khoảng thời gian dài kiên trì vừa qua, rồi cả tâm tư và quan tâm của Từ Nhiễm tiêu phí trên người cậu, tất cả đều uổng phí. Lâm Hàm nhìn Mục Nhiên trầm mặc không nói lời nào, cười nhạo một tiếng, “Như thế nào, Dịch Thiên bất quá mới chỉ tâm huyết dâng trào dẫn về chiếu cố vài ngày, mày liền tự coi mình là thiên nga rồi?” Mục Nhiên nhìn ra Lâm Hàm cố ý đến châm chọc mình, cũng không tiếp lời, vứt khăn tay đi xoay người rửa tay, mặc người nọ tự biên tự diễn. Lâm Hàm thấy Mục Nhiên thờ ơ, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Dịch Thiên ôm cậu vào ngực thân mật hôn, nháy mắt trầm mặt xuống, lãnh thanh nói, “Mày trong lòng Dịch Thiên, ngay cả so với một sợi tóc của Giản Ninh sợ cũng không bằng đi.” Động tác của Mục Nhiên dừng một chút, nhưng vẫn không nói gì. Lâm Hàm bị bộ dáng mắt điếc tai ngơ của Mục Nhiên làm nổi giận, vốn từ khi Giản Ninh xuất hiện trong lòng gã đã nghẹn một cỗ hỏa, hiện tại ngay cả loại như Mục Nhiên cũng coi gã như rác rưởi không thèm ngó ngàng tới. Lâm Hàm tức đến nắm chặt nắm tay, đang muốn đi qua đánh người, phía sau đột nhiên lại có người đẩy cửa, quay đầu nhìn, không ngờ người tới lại là Giản Ninh. Giản Ninh trông thần tình tức giận của Lâm Hàm, khóe miệng lộ ra tươi cười, “Lâm đại thiếu gia, không biết ai chọc giận ngài vậy?” Giản Ninh không phải Mục Nhiên, tuy y tính tình ôn hòa nhưng là người rất có chủ kiến, nếu thật sự muốn gây chuyện sẽ không có ai dám động đến y. Giản Ninh không thích tính cách ỷ thế hiếp người của Lâm Hàm, trước kia đã từng nói qua với đối phương, khi đó Lâm Hàm một câu cũng không dám cãi lại. Lâm Hàm tuy rằng ghen tị với Giản Ninh, nhưng khi đối mặt với người nọ, bản thân cũng tự biết xấu hổ mà rút lui. Advertisement / Quảng cáo Lâm Hàm không trả lời, sầm mặt quay đầu lại liếc Mục Nhiên một cái, hừ lạnh, đẩy Giản Ninh sang đi ra ngoài. Giản Ninh lắc đầu, miệng nhắc một câu, “Nhiều năm như vậy như thế nào mà tính tình một chút cũng không thay đổi.” Sau đó đi đến trước mặt Mục Nhiên đưa cho cậu tuýp thuốc mỡ, ôn thanh nói, “Tôi vừa mới lấy ở chỗ khách sạn, mau bôi vào đi.” Từ lúc Giản Ninh xuất hiện Mục Nhiên liền có chút luống cuống, lúc này mặt lại càng đỏ bối rối xua tay, “Không cần không cần, không có việc gì, cảm ơn… cảm ơn…” Giản Ninh thấy cậu khẩn trương thậm chí đến mức hồ ngôn loạn ngữ, khẽ bật cười, đem tuýp thuốc mỡ dúi vào tay cậu, “Nước trà kia vẫn rất nóng, về nhà nhớ bôi thuốc.” Mục Nhiên ngẩn người nhìn khóe miệng Giản Ninh cười nhàn nhạt, vô thức gật đầu nắm chặt tuýp thuốc, miệng lí nhí vài tiếng cảm ơn. Cậu không chịu được nhất việc người khác đối tốt với mình, cho dù chỉ là một việc nho nhỏ cậu đều sống chết ghi tạc trong lòng, hận không thể cả đời trả lại cho người ta. Tuy không biết Giản Ninh là ai, nhưng sự tình ngày hôm nay cậu cũng lờ mờ đoán được người nọ có lẽ là người yêu của Dịch Thiên. Ngẫm lại chuyện bỉ ổi cậu đã làm với anh, giờ đây đứng trước mặt Giản Ninh chợt cảm thấy mất mặt không nhấc đầu lên nổi. Huống chi Giản Ninh không giống những bằng hữu khác của anh luôn vũ nhục đùa cợt cậu, người nọ còn lưu tâm tìm đưa cho cậu thuốc trị thương, Mục Nhiên bây giờ thật sự xấu hổ vô cùng. Giản Ninh thoáng trông Mục Nhiên khẩn trương đến mức sắp bóp méo cả tuýp thuốc trong tay, không tái làm khó cậu nữa, nhẹ giọng nói, “Quay lại thôi, bọn họ đang tính nên đi chỗ nào nữa.” Kì thật Giản Ninh luôn biết Mục Nhiên, chỉ là hôm nay mới gặp tận mắt. Y thế nhưng phát hiện cậu so với trong tưởng tượng của mình hoàn toàn khác biệt. Vốn tưởng rằng người có thể làm ra loại chuyện bỉ ổi như vậy với Dịch Thiên hẳn phải là người nhiều toan tính, hiểm độc, nhưng Mục Nhiên đứng trước mặt y lại một bộ dáng tự ti, ngốc ngốc. Thậm chí Giản Ninh còn không dám tin cậu lại là người có thể làm ra loại chuyện này. Mục Nhiên theo y đi ra ngoài, chờ tới khi ra khỏi toilet mới dừng cước bộ, thấp thỏm nói với Giản Ninh, “Tôi không đi đâu, anh mau trở về cùng bọn họ đi chơi đi.” Dừng một chút lại nói, “Cảm ơn thuốc của anh.” Giản Ninh ngẫm lại tính tình của đám người Lục Xa, không miễn cưỡng cậu, có chút quan tâm hỏi, “Cậu tự về nhà có được không? Nếu không để tôi đưa cậu về?” Mục Nhiên nhanh chóng lắc đầu, “Tôi tự đi được, không cần phiền toái anh.” Giản Ninh không biết vì cái gì Mục Nhiên khi nói chuyện với y đều luôn khẩn trương, hướng cậu cười cười, “Vậy thì nhớ cẩn thận, tôi sẽ nói giúp với Dịch Thiên cho.” Mục Nhiên ứng thanh, lại cúi đầu nói cảm tạ lần nữa, Giản Ninh bất đắc dĩ cười, lúc này mới xoay người rời đi. Khi y trở về phòng, một đám người vẫn còn đang nháo nhào uống rượu. Thấy y trở về một mình, Dịch Thiên nhíu mày hỏi, “Cậu ấy đâu?” Giản Ninh không nghĩ tới Dịch Thiên sẽ vội vã hỏi như vậy, hạ thanh nói, “Cậu ấy về trước rồi.” “Ai như thế nào lại về rồi, lão tử còn chưa chơi đủ đâu…” “Có Giản công tử của chúng ta ở đây nó lại còn không nhanh chóng lui sao, chẳng lẽ muốn tìm đường chết…” “Tụi bây nói xem thằng ngốc kia nghĩ cái gì mà giờ vẫn còn liều chết quấn lấy Dịch Thiên như vậy…” “Được rồi được rồi, nói ít vài câu đi.” Hạ Húc Đông càng nghe càng khó chịu, nhanh chóng đánh gãy lời bọn họ. Những người này không biết sự thật đằng sau việc Dịch Thiên mang cậu về nhà chiếu cố, cũng không biết Dịch Thiên hiện tại “quan tâm” tới cậu như thế nào. Hạ Húc Đông thở dài, ngay cả gã hiểu rõ nội tình cũng không hiểu nổi giữa hai người họ là xảy ra chuyện gì. Dịch Thiên nghe thấy Mục Nhiên đi rồi, sắc mặt liền khó coi hơn. Hắn hôm nay mang Mục Nhiên đến đây, kì thật là muốn trước mặt nhiều người như vậy xác nhận mối quan hệ của hai người, cũng làm cho đám bằng hữu của hắn sau này câm miệng ít nói linh tinh. Nhưng chính là hắn không hề nghĩ tới Giản Ninh cư nhiên lại trở về. Nhiều năm như vậy qua đi, muốn nói còn tình yêu hay rung động quả thật là chê cười, trước kia khi rời đi Giản Ninh đã quyết tuyệt chia tay, bản thân hắn cũng là người cường chấp cực đoan, cỗ hỏa này luôn nghẹn không phóng ra được. Khi hôn Giản Ninh, bản thân hắn cũng không biết có bao nhiêu ý tứ là muốn chọc giận Mục Nhiên. Hắn từ trước tới nay chưa từng để ý một người đến thế, đem về nhà chiếu cố, mọi sinh hoạt cá nhân đều tự thân vận động, thậm chí còn vì người nọ mà sẵn sang chặt đứt giao tình với huynh đệ hơn hai mươi năm, cho dù đối với Giản Ninh trước kia hắn cũng chưa từng kiên nhẫn như vậy. Dịch Thiên tự nhận mình đã thể hiện ra đủ rõ rồi, thật không nghĩ tới sau khi khỏi bệnh Mục Nhiên tận lực cùng hắn khách sáo giữ khoảng cách, một bộ dáng hận không thể lập tức rời đi. Mục Nhiên lúc trước sống chết yêu cầu hắn yêu cậu, hiện tại hắn nguyện ý yêu, cậu ngược lại muốn chạy đi. Dịch Thiên càng nghĩ càng giận, nhịn nửa ngày vẫn là nhịn không được, tức tối đứng lên đá cái bàn, không nói không rằng bỏ đi ra ngoài.
|
Chương 43[EXTRACT]— Hạ Húc Đông nhìn bộ dáng nổi giận của Dịch Thiên, thầm than không tốt, gã lo lắng hắn xúc động quá mức mà muốn đuổi theo đánh người, vội vội vàng vàng đi qua giữ người lại, “Cậu bình tĩnh đi.” “Cút ngay.” Chút ngẫn nại còn sót lại của Dịch Thiên bay mất, vung tay đẩy người nọ ra. Những người khác vẫn chưa hiểu rõ tình hình, không biết tại sao đột nhiên Dịch Thiên lại trở nên như vậy, rõ ràng một giây trước vẫn còn bình thường. “Cậu muốn cậu ấy lại tái phát bệnh nữa phải không?” Hạ Húc Đông thấy Giản Ninh đang đi tới, đè thấp âm thanh ở bên tai Dịch Thiên cả giận nói. Dịch Thiên nghe vậy dừng lại cước bộ. Hạ Húc Đông buông hắn ra, cau mày nói, “Tôi sẽ đưa cậu ấy về, cậu tự mình nghĩ lại đi.” Nói xong liền chào người khác một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài, nhìn đến ánh mắt nghi vấn của Giản Ninh cũng cười cười không nhiều lời, “Cậu ta không có việc gì, mọi người cứ chơi tiếp đi.” Những người khác nhìn sắc mặt Dịch Thiên khó coi như vậy đương nhiên biết không có khả năng là không-có-việc-gì, chỉ là không ai dám hỏi nhiều, lại nhao nhao nói cười thay đổi đề tài, duy có Lâm Hàm vẫn cau mày gắt gao nhìn chằm chằm Dịch Thiên. Đi ra khỏi cửa khách sạn Mục Nhiên mới kịp nghĩ tới mình hình như không mang theo tiền. Cậu bị Dịch Thiên mạnh mẽ lôi đến đây, ngay cả thời gian lên phòng lấy tiền trong bố bao cũng không có. Nơi này cách nhà anh rất xa, đi đường cũng không biết phải đi mất bao lâu, mà căn bản cậu cũng không có khả năng trở lại đấy. Cậu không muốn anh hiểu lầm mình, hơn nữa Giản Ninh đã trở về, cậu cũng không nguyện ý muốn quấy rầy bọn họ. Mục Nhiên đứng tại chỗ lục lọi túi quần túi áo trên người một lần nữa, cầu mong có thể tìm ra chút tiền lẻ. Cuối cùng sờ thấy một tờ giấy nhỏ dưới đáy túi quần, bên trong có mấy đồng tiền xu rơi ra, cậu đuổi theo không kịp, trơ mắt nhìn nó nảy trên đường, lăn vào gậm tủ giữa hai cửa hàng. Đó là tiền xu hôm qua sau khi đi siêu thị Từ Nhiễm thuận tay nhét vào người cậu, cô rất ghét phải cầm tiền xu dễ rơi. Hiện tại cậu cũng chỉ có mấy đồng lẻ kia, tốt xấu gì vẫn có thể đủ để bắt xe bus trở về, Mục Nhiên không cố tìm những thứ khác nữa, ngồi xổm xuống nhặt tiền. Lúc Hạ Húc Đông đi ra chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Cách đó không xa Mục Nhiên lúi húi ngồi xổm trên mặt đất, tay vói vào trong gầm tủ dùng sức sờ soạng tìm gì đó. Gã ngây ra một lúc, sau đó mới định thần bước nhanh qua kéo Mục Nhiên đứng lên, nhíu mày hỏi, “Cậu đang làm gì đó?” Mục Nhiên thình lình bị người khác kéo lên còn có chút không vững, vừa quay đầu nhìn thấy Hạ Húc Đông mới hồi phục lại, lí nhí đáp, “Tiền rơi vào trong đó.” “Tiền gì cơ?” Hạ Húc Đông buông tay cậu ra, khó hiểu tiền như thế nào mà có thể rơi vào nơi đấy được. Mục Nhiên thoáng ngượng ngùng, do dự một lúc mới trả lời, “Không có gì, chỉ là chút tiền xu lẻ thôi…” Hạ Húc Đông trong lòng thở dài, cũng không tiếp tục hỏi nữa mà lên tiếng nhắc nhở, “Quần áo bẩn rồi kìa.” Mục Nhiên nghe lời cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện tay áo mình dính không ít bụi, cậu vội vàng cười cười dùng tay lau đi. Advertisement / Quảng cáo Hạ Húc Đông nhìn bộ dáng cậu cẩn thận cúi đầu phủi quần áo, không biết làm sao trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, chờ cậu xong xuôi mới mở miệng một lần nữa, “Đi thôi, đưa lái xe đưa cậu về.” Mục Nhiên liền lắc đầu từ chối, “Không cần không cần, tự tôi… về là được, không cần phải phiền anh.” Hạ Húc Đông bất đắc dĩ, đành phải đem Từ Nhiễm ra làm lá chắn, “Đi thôi, dù sao tôi cũng phải về sớm, chị Từ Nhiễm của cậu mà biết tôi để cậu một mình ở đây nhất định sẽ bắt tôi quỳ mà dọn toilet.” Mục Nhiên nghĩ đến Từ Nhiễm cũng không đành từ chối ý tốt của Hạ Húc Đông nữa, cười cảm ơn rồi đi theo gã đến bãi đỗ xe. Chờ đi được một đoạn, Hạ Húc Đông khẽ liếc sang Mục Nhiên vẫn đoan đoan chính chính ngồi không hé miệng một câu, khụ khụ hai tiếng rồi không được tự nhiên nói, “Cái kia… trước đây không tìm được cơ hội…” Mục Nhiên quay đầu nhìn gã. Hạ Húc Đông hai mắt vẫn nhìn thẳng, đưa tay sờ sờ mũi, “Mục Nhiên, trước kia tôi đối với cậu… thực sự quá phận, hôm nay tôi muốn xin lỗi, mong cậu sẽ không để trong lòng.” Trước kia gã không có trói buộc, thích làm gì thì làm, cảm thấy đương nhiên mọi người luôn phải vây quanh mình, từ khi gặp Từ Nhiễm gã mới biết được cái gì là trách nhiệm, biết được nhân quả báo ứng là như thế nào. Mặc kệ sau này Dịch Thiên và Mục Nhiên sẽ như thế nào, lời xin lỗi này là gã thiếu Mục Nhiên. Mất vài giây Mục Nhiên mới phản ứng được Hạ Húc Đông muốn nói cái gì, bất an trả lời, “Không có không có, anh đừng nói như vậy, là do tôi đối với Dịch Thiên làm ra loại chuyện…” Nói đến đây thanh âm cậu dần ngập ngừng, nhỏ xuống. Tuy rằng cậu rất thoải mái với Từ Nhiễm nhưng đối với Hạ Húc Đông vẫn luôn lễ phép hạ mình như vậy, cũng không dám nghĩ vì Từ Nhiễm tốt với cậu mà gã cũng sẽ phải tốt. Hạ Húc Đông trước kia vô cùng chán ghét cậu, thực không nghĩ tới gã thế nhưng lại nói lời xin lỗi. “Ôi chao tại sao tôi lại không sớm phát hiện ra cậu là người như vậy chứ…” Hạ Húc Đông bất đắc dĩ lắc đầu cười, ngày trước gã cảm thấy cậu bỉ ổi vô liêm sỉ, hiện tại hiểu biết một chút mới biết người này căn bản nửa điểm tâm nhãn cũng không có, thậm chí còn phải dùng từ “ngốc” để hình dung. Mục Nhiên cũng không biết nói gì, lúng túng ha ha cười. Hạ Húc Đông lại liếc cậu một cái, khóe miệng cười hạ dần xuống, có phần do dự tiếp lời, “Giản Ninh…” Dừng một chút, “Trước kia là người yêu của Dịch Thiên, bọn họ từ nhỏ đến lớn đều ở cùng nhau. Cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lí.” “Tôi không…” Mục Nhiên há mồm muốn nói, Hạ Húc Đông đánh gãy lời cậu, đem chuyện của Dịch Thiên và Giản Ninh kể sơ qua. Giản Ninh là con chị hai Giản gia, khi bé lớn lên ở bên ngoài, sáu tuổi mới trở về nhà lớn. Từ nhỏ y đã được theo học vẽ tranh, tính tình lại luôn trầm ồn, an tĩnh. Mẹ Dịch Thiên ngẫu nhiên gặp y đã vô cùng yêu thích, lập tức để Giản Ninh đi theo bà ấy học. Mẹ Dịch Thiên là tiểu thư nhà gia thế lớn, từ bé được chú trọng bồi dưỡng, biết bao nhiêu người cầu đều không được cơ hội này nên Giản gia đương nhiên một trăm phần trăm đồng ý. Về sau Giản Ninh liền thường xuyên xuất nhập Dịch gia, bởi vậy mà quen biết Dịch Thiên. Y ôn hòa không kiêu không nóng, dung mạo lại cực kì xuất sắc, người thích y không ít, nhưng cố tình trái tim lại đặt ở trên người Dịch Thiên. Không biết từ bao giờ Dịch Thiên cũng vô thanh vô thức động tâm, chờ đến khi Hạ Húc Đông biết được hai người họ đã ở cùng nhau một thời gian rồi. Nói tới đây gã cũng không khỏi cảm thán, hai người kia trừ bỏ đều là nam, dung mạo gia thế đều không có gì thiếu sót, làm cho bọn họ muốn phản đối cũng không biết nói thế nào. Có điều thời gian càng dài, Giản Ninh càng nảy sinh áy náy với mẹ Dịch Thiên, đối với Dịch Thiên cũng đều là y nhân nhượng bao dung, bọn họ một chút lòng tin vào tương lai cũng không có. Vừa vặn lúc đó Giản gia xảy ra biến cố, Giản Ninh không có bất luận dấu hiệu gì liền theo người nhà sang nước ngoài, chỉ để lại cho Dịch Thiên một bức thư ngắn, nói muốn cùng hắn chia tay, mong hai người không cần liên lạc nữa. Dịch Thiên lúc ấy bị trúng một vố đau, nhưng hắn vốn tự trọng rất cao, có chết cũng quyết không đi tìm Giản Ninh. Giản Ninh vốn đang do dự luyến tiếc, thấy Dịch Thiên nửa điểm phản ứng cũng không có liền thật sự tâm nguội ý lạnh. Hai người cứ như vậy hoàn toàn chặt đứt liên hệ. Hạ Húc Đông thở dài, bất đắc dĩ cười, “Giản Ninh vốn cũng hi vọng Dịch Thiên có thể đuổi theo y một lần, ai mà biết được tên kia mắt mọc trên đầu nhất quyết không chịu cúi, tôi đều xem như phục cậu ta…” Mục Nhiên còn đắm chìm trong câu chuyện của hai người nọ, nghe đến đó mới hồi phục lại tinh thần. Cậu nhớ đến phản ứng khi anh gặp lại người kia, nghĩ lại cách ánh mắt bọn họ đối diện với nhau, rũ mắt chậm rãi mỉm cười, “Hôm nay lúc ăn cơm có thể nhìn ra, Dịch Thiên vẫn còn thích Giản tiên sinh.” Hạ Húc Đông không trực tiếp trả lời, chỉ cười theo, “Hai người họ… nếu lúc trước đồng ý đều thối lui một bước, không biết chừng hiện tại cả mọi người trong nhà cũng biết rồi đi.” Nói xong gã mới đột nhiên kịp nhận ra, có chút xấu hổ nói, “Tôi nói với cậu chuyện này, chỉ là hi vọng cậu hiểu được, Giản Ninh cùng những người khác không giống… Cậu đừng nghĩ nhiều.” Mục Nhiên nhìn biểu tình khó xử của Hạ Húc Đông, thu hồi tươi cười nghiêm túc nói, “Tôi không nghĩ nhiều, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết. Anh… Mọi người hãy tin tưởng tôi một lần, tôi sẽ không quấn Dịch Thiên nữa.” Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, làm sao còn có thể mù quáng si tâm vọng tưởng đây? Đừng nói Dịch Thiên có người yêu, cho dù không có, cậu cũng không muốn làm phiền anh nữa. Hạ Húc Đông nhìn vẻ mặt kiên định của Mục Nhiên, hơi nhíu mày. Theo lí mà nói đối với gã, gã hẳn là nên cảm thấy may mắn vì rốt cục Mục Nhiên đã có thể nghĩ thông suốt mới đúng, dù sao đây vẫn là cách tốt nhất cho ba người bọn họ. Nhưng không biết vì cái gì gã lại cảm thấy ẩn ẩn khó chịu, chỉ cần nghĩ tới khi Mục Nhiên sinh bệnh thái độ của Dịch Thiên đối với cậu như bảo bối kia, gã liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
|
Chương 44[EXTRACT]— Về đến nhà Dịch Thiên, Mục Nhiên cúi đầu chào Hạ Húc Đông, chờ người xe đi khuất mới lấy chìa khóa mà Tô Văn Dương đưa cho mở cửa vào. Hôm nay Dịch Thiên dẫn cậu ra ngoài ăn nên dì giúp việc và Liêu Phi đều không tới, trong nhà chỉ có một mình cậu. Mục Nhiên cũng không có thời gian miên man suy nghĩ, cất kĩ chìa khóa xong liền chuẩn bị thu dọn đồ đạc. Kì thật cậu muốn đi luôn nhưng người canh gác ở cửa lớn nếu không có sự đồng ý của Dịch Thiên chắc chắn sẽ không cho cậu đi qua, trước vì chuyện này mà Từ Nhiễm còn cãi nhau với anh, kết quả vẫn không suy chuyển được gì. Còn nữa cậu vẫn còn cầm chìa khóa Tô Văn Dương đưa cho, có lẽ nên đem mọi vật trả lại đàng hoàng rồi mới rời đi được. Thùng rác buổi sáng mới được dì giúp việc đổi nên vẫn còn sạch sẽ, bên trong chỉ có chiếc áo ngủ giá rẻ của cậu. Mục Nhiên khom lưng nhặt áo lên, tìm túi cất đi cẩn thận cùng với những món đồ Từ Nhiễm mua. Tuy rằng dì giúp việc nói nơi này có rất nhiều quần áo mới Dịch Thiên mua cho cậu nhưng có chết cậu cũng không dám mặc, mang chúng theo lại càng không thể. Thu thập tất cả mọi thứ xong xuôi, lúc này cậu mới phát hiện bố bao sờn cũ của mẹ không có ở trong phòng. Đi đi lại lại lật tung cả căn phòng nửa buổi vẫn không thấy, Mục Nhiên nóng nảy trực tiếp chạy tới tìm trong phòng ngủ Dịch Thiên, rốt cuộc thấy nó nằm trong ngăn kéo tủ đầu giường. Hai tay gắt gao nắm chặt bao, thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nếu không tìm được cái bao này, cậu cảm thấy mình sắp muốn phát điên rồi. Vài trăm khối tiền cậu bỏ vào không quan trọng, những thứ đó về sau đều có thể kiếm ra, chỉ có đây là vật duy nhất mẹ lưu lại cho cậu, so với số mệnh cậu còn trọng yếu hơn. Mục Nhiên cầm bao đi xuống phòng của mình, vừa mới cất kĩ chợt nghe tiếng cửa lớn vang lên. Cậu có chút ngây người, theo lý mà nói Dịch Thiên hôm nay sẽ không trở về mới đúng. Chạy ra ngoài phòng khách, nhìn thấy ở huyền quan Giản Ninh đang chật vật vác Dịch Thiên đã say mèm, cách xa như vậy mà cậu vẫn có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc từ người anh. Giản Ninh có phần bất ngờ khi nhìn thấy Mục Nhiên, y quả thực không biết cậu ở nơi này. Mục Nhiên thấy vẻ mặt của y vội vàng giải thích, “Giản tiên sinh đừng hiểu lầm, đoạn thời gian trước tinh thần của tôi không tốt, Dịch Thiên thương hại nên mới để tôi ở đây chữa bệnh.” Giản Ninh không tiếp lời, chỉ thản nhiên cười nói, “Cậu ấy uống say quá rồi, đến giúp tôi dìu cậu ấy lên.” Sau khi ăn xong bọn họ vốn định đến quán bar, Dịch Thiên không thể uống rượu nhưng bất luận ai cũng không khuyên nổi hắn, kết quả uống thành như vậy nhưng nhất quyết không chịu ngủ ở bên ngoài, bằng mọi giá đòi phải về nhà. Giản Ninh nào dám để hắn tự đi xe, chỉ có thể lái xe đưa người về. Mục Nhiên nghe Giản Ninh nói vậy liền luống cuống đi qua giúp, hai người cố sức mới có thể dìu Dịch Thiên vào phòng ngủ trên lầu. Chờ Dịch Thiên nằm ngã xuống giường, Giản Ninh lúc này mới mở miệng, “Cậu có thể giúp tôi lấy cốc nước ấm được không?” Mục Nhiên vội vã gật đầu rồi chạy xuống bếp. Advertisement / Quảng cáo Giản Ninh nhìn Mục Nhiên đi khuất, lúc này mới quay người cởi giày cho Dịch Thiên, lại đi vào phòng tắm lấy khăn lau mặt và tay cho hắn, sau đó ngồi bên cạnh cởi nút áo cổ để hắn thoải mái một chút. Dịch Thiên đã say đến không rõ ý thức, mơ mơ màng màng nhận ra có người đang cởi y phục của mình. Trừ lúc phải nhập viện, cơ hồ mỗi ngày hắn đều ở cùng Mục Nhiên, theo bản năng nghĩ đó hẳn là cậu, liền vươn tay ôm lấy xoay người đặt xuống giường, cúi đầu hôn lên. Mục Nhiên bưng nước đến cửa, vừa ngẩng đầu muốn nói chuyện liền bắt gặp một cảnh như vậy. Cậu ngây ngốc đứng nhìn, hai má lập tức đỏ lựng bước lùi ra ngoài, trước khi đi còn nhẹ nhàng đóng cửa lại. Mục Nhiên mờ mịt cầm cốc nước đứng bên ngoài, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, nhón chân nhẹ nhàng đi xuống lầu. Trong phòng, tay Giản Ninh bị người bên trên giữ ở đỉnh đầu, quần áo cũng kéo xộc xệch, Dịch Thiên chôn ở cổ y gần như hung ác mà liếm hôn. Giản Ninh cũng không giãy giụa, mặc hắn vuốn ve hôn môi mình, trong lòng không khỏi chờ đợi. Có điều động tác của Dịch Thiên dần chậm lại, cuối cùng hắn lầm bầm một câu gì đó, rồi vui đầu vào cổ y im thin thít ngủ. Giản Ninh nhìn người ỉu xìu nằm trên người mình, khóe miệng lộ ra cười bất đắc dĩ. Chỉ cần hơi giật giật muốn đứng dậy Dịch Thiên đã vòng tay ôm chặt thắt lưng y, Giản Ninh đành phải vươn tay chậm rãi nghiêng người để Dịch Thiên nằm xuống giường, hai người mặt đối mặt ôm nhau ngủ. Dịch Thiên như bị điều gì đó làm phiền, mất hứng nhíu mày một cái. Giản Ninh tựa vào trong ngực hắn, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn người nọ. Phải làm thế nào được, ai bảo y vẫn luyến tiếc người này, trốn tránh nhiều năm như vậy, vẫn là bị một cuộc điện thoại của Lâm Hàm làm cho hoang mang rối loạn mà vội vã về nước. Y sợ chậm một chút nữa, người này thật sự không còn là Dịch Thiên thuộc về y nữa. Giản Ninh giơ tay lên, ngón tay thon dài vuốt qua mi tâm, sau đó là đôi mắt, sống mũi cao thẳng… Nghĩ đến nhiều năm như vậy ngay cả một cuộc điện thoại Dịch Thiên cũng không gọi cho y, liền có chút hờn giận nhéo má hắn. Khuôn mặt cũng coi như được mà sao tính tình lại xấu đến vậy, vừa không kiên nhẫn vừa kiêu ngạo, ai sẽ đi thích được cơ chứ. Càng nghĩ càng không cam lòng, y xích lại gần cắn môi Dịch Thiên để trừng phạt. Không khí giữa hai người tràn ngập mùi rượu, Giản Ninh cũng không để ý vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng luồn vào, ôn nhu lại cẩn thận mà hôn hắn. Đợi đến khi Dịch Thiên nhíu mày khó chịu mới chịu dừng lại, rúc vào lồng ngực hắn ngủ. Mục Nhiên thu dọn này nọ, lại chỉnh lý căn phòng một hồi, sau đó mới xách đồ đạc ra ngoài phòng khách. Cậu không biết khi nào anh và Giản Ninh sẽ tỉnh nên tối nay không tính ngủ trong phòng, nếu mai bọn họ rời giường mà mình vẫn còn ngủ thì không hay cho lắm. Mục Nhiên ngồi trên sopha phòng khách, đem điện thoại và chìa khóa nhà để ngay ngắn trên mặt bàn, lấy một kiện áo khoác trong túi để đắp, tìm một vị trí thoải mái ngả lưng. Phòng khách rất lớn, cũng thực an tĩnh, ngọn đèn ngoài sân xuyên qua ô cửa sổ sát đất, đổ bóng lên sàn nhà. Mục Nhiên nằm ngửa nhìn trần nhà, không chớp mắt mông lung hướng về chùm đèn pha lê diễm lệ trên đỉnh đầu. Tích tắc. Tích tắc. Tích tắc. Thời gian dần trôi qua nhưng cậu vẫn không cảm thấy buồn ngủ, trong đầu bắt đầu hiện lên vô số hình ảnh loang loáng hư vô, cuối cùng dừng ở khuôn mặt của Dịch Thiên ngồi xổm trước mắt cậu, ánh mắt ôn nhu, chậm rãi hỏi, “Vì sao cậu lại thích tôi?” Mục Nhiên sửng sốt tỉnh lại, thân thể không tự giác co rúm. Cậu không biết tại sao đột nhiên lại nghĩ tới vọng tưởng này, thậm chí còn chân thực đến mức như vừa phát sinh ngày hôm qua. Cậu xoay nghiêng cong người lại, tay vỗ nhẹ lên lồng ngực râm ran nhức nhối, thanh âm chỉ mình cậu có thể nghe thấy, “Không quan hệ… Không quan hệ… Không nghĩ, không nghĩ nữa…” Cậu cường bách ép mình tỉnh táo trở lại, một lần lại một lần ôn lại kế hoạch tương lai mà mình đã vạch ra. Trước tiên cậu sẽ phải tìm một công việc tạm thời, làm nhân viên bốc vác tại siêu thị cũng không phải ý tồi; tóm lại muốn sống được thì phải có thu nhập, chờ mọi thứ ổn định Dịch Thiên và Lâm Hàm khi đó có khi cũng đã quên cậu, cậu có thể đến một vài công ty nhỏ thử xin việc… Sau đó cố gắng hòa đồng với đồng nghiệp, không như trước kia luôn trốn tránh tụ họp nữa; như vậy có thể sẽ có bằng hữu tin cậy hay không… Còn phải mua thật nhiều quà cho chị Từ Nhiễm nữa. Sau đó… Sau đó thì… Mục Nhiên mơ màng lên kế hoạch cho bản thân mình, cuối cùng ngủ thiếp đi, khóe miệng vẫn lưu lại chút vụng về hạnh phúc.
|