Đệ Nhất Thi Thê
|
|
★ Chương 207 ★
Ngày hè nắng chói chang, ánh mắt trời nóng rực, người trong khu thành phía bắc đều phải che ô tránh nắng để tới nhận nước, bởi vì có rất nhiều người, hoặc cũng có thể bởi đây là lần đầu tiên mọi người đi phát nước mà quá trình đăng ký tương đối rườm rà, mãi đến hôm sau mới phát xong nước.
Năm người Cao Phi, Trần Hạo, Chu Toàn, Đặng Hiểu Nghị, Khổng Tử Húc thấy mọi người đều có nước uống, lúc này mới vui vẻ quay trở về doanh địa của mình.
Sau chuyện phát nước lần này, họ nhìn Chiến Bắc Thiên bằng cái nhìn khác trước.
Vào thời mạt thế, có thể quản mấy nghìn người trong doanh địa một cách trật tự như vậy, còn có thể cho mọi người cơm no áo ấm, không bị đói bị mệt quả không dễ dàng gì.
Giờ họ còn có thể dành ra nhiều nước để tới phát cho người trong khu thành phía bắc, còn hứa cứ cách hai ngày sẽ tới phát nước giải khát cho mọi người một lần, để những người còn sống có thêm hy vọng sinh tồn, đúng là không dễ dàng gì.
Năm người Cao Phi hết sức ngưỡng mộ Chiến Bắc Thiên.
Lúc nhóm người nhận nước từ từ giải tán, Chiến Bắc Thiên cũng chuẩn bị đưa đội về doanh địa.
“Cuối cùng cũng phát nước xong.” Mộ Nhất Phàm duỗi người, bởi vì xung quanh có nhiều người mà không tiện hành động quá thân mật, chỉ tiến lên trước ôm Chiến Bắc Thiên một cái: “Em đi về trước, đợi anh xong việc em sẽ lại tới tìm anh.”
Chiến Bắc Thiên xoa xoa mái tóc anh, đưa anh đi lên xe.
Đúng lúc này, Mao Vũ dẫn theo bảy tám người sống đi tới: “Lão đại, những người này muốn nhờ chúng ta giúp.”
Mộ Nhất Phàm đang định lái xe rời đi hỏi: “Giúp cái gì?”
Một ông cụ đứng ở phía trước khóc lóc nói: “Chiến thiếu tướng, con trai tôi mất tích rồi, xin Chiến thiếu tướng tìm giúp tôi.”
Những người sống khác cũng đều nói không trông thấy người thân của mình.
Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Sao lại không thấy?”
Ông cụ lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói: “Mất tích từ ba hôm trước, thoạt đầu tôi còn tưởng nó lén theo người khác đi tìm vật tư, nhưng mà những người thường theo nó đi tìm vật tư, bởi vì trời quá nóng mà ở nhà hết cả, tôi tìm khắp khu thành phía Bắc một vòng, nhưng cũng không thấy nó đâu.”
Nếu không phải mạt thế không có cảnh sát, thì ông đã báo cảnh sát từ lâu rồi.
“Những người khác thì sao?” Chiến Bắc Thiên nhìn về phía những người khác.
Có một người phụ nữ tranh nói trước: “Hai hôm trước tôi không thấy con trai đâu, buổi tối hôm đấy rõ ràng nó còn nằm ngủ trong phòng, thế nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy đã không thấy nó đâu, mới đầu tôi còn tưởng nó chạy đi chơi với đám bạn học cũ, nhưng mà mãi tới tối vẫn không về nhà, tôi tới nhà bạn học nó tìm, mọi người đều nói không thấy con tôi.”
“Con của tôi cũng mất tích ở nhà.” Có một người đàn ông kích động nói: “Tình huống con tôi cũng không khác con của cô ấy là bao, đêm hôm trước vẫn còn ngủ trong nhà, sáng hôm sau đã không thấy người đâu. Phải rồi, giường con trai tôi lộn lộn xộn xộn, song sắt bảo vệ cửa sổ không biết bị vật gì cắt đứt, tôi đoán rất có thể con tôi bị bắt đi qua cửa sổ.”
Người phụ nữ trước đó nghe thấy người đàn ông kia nói vậy, nhớ lại ngày hôm đó cửa sổ phòng con trai mình hình như cũng bị mở.
Những người khác cũng kích động báo con mình bị mất tích.
Mao Vũ cất tiếng nói: “Mọi người trật tự một chút, chúng tôi sẽ tận lực giúp mọi người điều tra, nhưng không đảm bảo có thể tìm con về cho mọi người, giờ khu thành phía bắc không có nhiều thiết bị giám sát và theo dõi, không dễ để điều tra ra.”
Bây giờ cả thế giới loạn lên, không có quốc gia, cũng không có bộ máy chính phủ, có người chịu giúp họ đi tìm người đã biết ơn lắm rồi.
“Cảm ơn thượng úy Mao, cảm ơn Chiến thiếu tướng.”
“Mọi người về trước đi, có tin gì chúng tôi sẽ báo cho mọi người.”
Tám người kia rưng rưng nước mắt rời đi.
Trong đầu Mộ Nhất Phàm đột nhiên nảy lên một suy nghĩ: “Bắc Thiên, liệu có phải Dung Tuyết làm không?”
Anh nói như vậy là có căn cứ, bởi theo như bảy tám người kia miêu tả, lúc người nhà họ mất tích cũng chính là lúc Dung Tuyết tới thành B, mà vừa hay cô ta cũng ở khu thành phía Bắc.
Mấy ngày này cô ta không có động tĩnh gì, cũng không tìm tới Chiến Bắc Thiên tính sổ, hẳn là rõ bản thân không phải đối thủ của Chiến Bắc Thiên. Cho nên cô ta muốn hút máu người khác để thăng cấp dị năng của mình.
Chiến Bắc Thiên nhíu mày: “Rất có khả năng này.”
Thế nhưng cô ta cũng không dễ tìm, dù có tìm được cũng sẽ nương cây cối bỏ đi, đặc biệt khu thành phía bắc có rất nhiều cây lớn cao chọc trời, muốn giải quyết cô ta thì phải nghĩ biện pháp khác.
Hắn nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay: “Giờ không còn sớm, chuyện những người mất tích giải quyết sau.”
“Ừ.”
Mộ Nhất Phàm vẫy tay chào hắn, lái xe rời đi.
Chiến Bắc Thiên nhìn mãi tới khi xe Mộ Nhất Phàm khuất bóng, lúc này mới xoay người cùng Mao Vũ lên xe việt dã, quay trở về doanh địa.
Lúc tới cổng doanh địa, họ thấy một người đàn ông trung niên đang không ngừng khom lưng nhận lỗi về phía bà Dung và Dung Nhan.
Bà Dung lạnh lùng quay đầu không nói lời nào, Dung Nhan trông thấy đoàn xe của Chiến Bắc Thiên tới, thấp giọng nói: “Con với mẹ chỉ là người ở trong doanh địa, không có tiếng nói ở đây, không có tư cách giữ bố lại, không phải trước đấy bố có bản lĩnh lắm sao? Vậy đi tìm Chiến thiếu tướng, xem anh ấy có đồng ý giữ bố lại không.”
Dung Đức Minh vội vàng nói: “Chiến thiếu tướng ở đâu?”
Dung Nhan hất cằm, ý bảo ông nhìn về phía sau.
Dung Đức Minh xoay người, trông thấy một đoàn xe đang lái về phía bên đây.
Dung Nhan mau chóng kéo mẹ mình đi vào trong doanh địa.
Bà Dung cười lạnh: “Đúng là cái loại vô liêm sỉ.”
Bà nhìn con gái vẫn không lên tiếng, chau mày lại: “Tuy mẹ rất hận Dung Đức Minh, thế nhưng dù sao ông ta cũng là cha đẻ con, con thật sự không muốn giúp ông ta năn nỉn xin vào doanh địa sao?”
Chân mày thanh tú của Dung Nhan chau lại: “Nếu chỉ ông ta vào doanh địa, có lẽ con sẽ giúp ông ta năn nỉ một chút, nhưng ông ta còn muốn dẫn theo cái người phụ nữ Lạc Tĩnh kia, đấy là chuyện không thể nào.”
Nhắc tới Lạc Tĩnh, sắc mặt bà Dung lạnh đi mấy phần.
Dung Đức Minh đứng ngoài cổng nhìn đoàn xe, ngăn đường đoàn xe tới: “Chiến thiếu tướng, Chiến thiếu tướng, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Mao Vũ quay đầu nhìn Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên tựa lưng vào ghế, không nói lời nào nhìn về người chắn ngang đoàn xe.
Dung Đức Minh thấy người bên trong không có động tĩnh gì, vội nói: “Chiến thiếu tướng, tôi muốn xin vào doanh địa của cậu, tuy rằng tôi không có dị năng, nhưng mà cậu bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm nấy.”
Nhớ khi xưa ông là tổng giám đốc Dung được người người vây quanh nịnh hót, bây giờ bởi vì sinh tồn mà phải cúi đầu trước người khác.
“Làm gì cũng được?” Chiến Bắc Thiên thấp giọng nói, sau đó đưa mắt nhìn Mao Vũ: “Cho ông ta lên xe.”
Mao Vũ hạ cửa xe xuống: “Thiếu tướng cho ông lên xe.”
“Được, được.” Dung Đức Minh vội vã mở cửa xe, thấy Chiến Bắc Thiên còn trẻ nhưng đã rất có khí chất, lập tức rụt cổ lại, dè dặt lên xe việt dã ngồi: “Chiến, Chiến thiếu tướng, chào cậu.”
Ông có thể vừa liếc mắt đã gọi chính xác ai là Chiến thiếu tướng, hoàn toàn là bởi khí chất trên người Chiến Bắc Thiên rất có năng lực uy hiếp, ông lăn lộn chốn thương trường nhiều năm mà cũng bị khí thế của cậu ta làm cho kinh hãi.
Dung Đức Minh ngồi bên cạnh Chiến Bắc Thiên, dè dè dặt dặt nói: “Chiến thiếu tướng, tôi là bố của Dung Nhan, tên là Dung Đức Minh.”
Chiến Bắc Thiên không lên tiếng.
Dung Đức Minh lại nói: “Tôi và vợ tôi muốn gia nhập đội ngũ của cậu, mong cậu có thể đồng ý, chỉ cần cậu đồng ý cho tôi thêm vào đội cậu, cậu bảo tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái ấy.”
Trước đó ông cùng những người sống khác trong khu thành phía bắc ra khỏi thành tìm vật tư, trông thấy Dung Nhan sử dụng dị năng hệ thủy, cũng bởi vậy mà có thể tìm tới doanh địa của Chiến Bắc Thiên.
Sau đó ông nghe nói doanh địa này là của đại thiếu gia nhà họ Chiến, hơn nữa, trong doanh địa không thiếu ăn thiếu mặc, còn được hưởng rất nhiều phúc lợi, cho nên càng muốn thêm vào doanh địa của Dung Nhan.
Thế nhưng, doanh địa không những không chịu chứa chấp ông, mà ngay cả cổng doanh địa cũng không chịu mở cho ông tiến vào, phải vất vả lắm ông mới có thể gặp được con và vợ trước, sau đó lập tức xin họ giúp đỡ.
“Cái gì ông cũng chịu làm thật sao?” Chiến Bắc Thiên hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Dung Đức Minh gật đầu liên tục.
Ánh mắt Chiến Bắc Thiên dừng trên người ông: “Nếu tôi bảo ông bán đứng người thân của mình thì sao?”
“Sao?” Dung Đức Minh lắp bắp hỏi: “Người thân gì cơ?”
Chiến Bắc Thiên dời đường nhìn, đoạn nói với Mao Vũ: “Vào doanh địa trước.”
Hai mắt Dung Đức Minh sáng lên, xem tình hình này có vẻ có chuyển biến tốt.
Mao Vũ khởi động xe, dẫn đội đi vào doanh địa.
Lúc xe họ lái qua Dung Nhan, bà Dung hừ lạnh: “Không biết cái tên Dung Đức Minh này giở trò gì mà có thể lừa Chiến thiếu tướng cho ông ta vào doanh địa.”
Dung Nhan chau mày: “Chiến thiếu tướng đâu phải người dễ bị lừa gạt như vậy.”
Dọc đường quay về ký túc xá, họ trông thấy Mao Vũ dẫn Dung Đức Minh đi tới kho lương thực.
Chỉ chốc lát sau, Dung Đức Minh lái một chiếc xe máy tay ga, trên xe còn chở một thùng nước và một bao gạo lớn, còn có năm cân thịt bò tươi.
Để dọc đường đi không bị cướp, Mao Vũ còn đặc biệt dùng túi nylon giúp ông bọc lại.
Dung Đức Minh tươi cười lái xe rời đi, lúc đi ngang qua bên người bà Dung, đắc ý cười ha hả.
|
★ Chương 208 – Nói tiếng người đi! ★
Tháng mười tới, nhiệt độ ngoài trời càng tăng cao, nhiệt độ lên tới gần 60°, nếu như ra ngoài đường không cẩn thận để bị té, cũng có thể bị mặt đất nóng rực làm cho bỏng da.
Giờ con người càng ngày càng khó có thể chịu đựng, bởi vì trời quá nóng mà rất nhiều người không muốn ra ngoài, dù có ra ngoài cũng không thể ở lại lâu dưới ánh mặt trời.
Cũng bởi vì như vậy mà sau lần đầu tiên phát nước, Mộ Nhất Phàm ngoan ngoãn ở trong tòa cao ốc Mộ thị vài ngày, ngoài chơi với con trai ra, còn duyệt thư góp ý và tố cáo của mọi người để chấn chỉnh lại nội bộ cao ốc Mộ thị.
Nhất là với bên nhà ngoại của Triệu Vân Huyên, bởi có rất nhiều người tố cáo họ hết ăn rồi lại nằm, từ đó tiến hành xử phạt nghiêm trọng, cho họ đi quét dọn nhà vệ sinh trong cao ốc, hơn nữa, nếu quét dọn không cẩn thận, sẽ không có cơm ăn.
Mọi người biết được chuyện, đều thầm khen ngợi cách làm này, thành thử người của Triệu gia có tức cũng không dám nói cái gì.
Mộ Nhất Phàm cứ nghĩ Triệu Vân Huyên sẽ đi bênh vực cho nhà ngoại của mình, nhưng anh chờ mãi, vẫn không thấy Triệu Vân Huyên tìm tới cửa gây chuyện.
Thế nhưng lại xảy ra chuyện Mộ Nhất Hàng bị thương.
“Đại thiếu gia, nhị thiếu gia lại bị Chiến Nam Thiên đả thương rồi.” Có binh lính báo lại.
Mộ Nhất Phàm chau mày lại: “Sao lại bị đả thương? Giờ nó đang ở đâu, thương thế có nghiêm trọng không?”
Anh mới thành thật nói cho bố biết quan hệ của mình với Chiến Bắc Thiên được mấy ngày, giờ lại xảy ra chuyện như vậy, nếu như bố anh biết Mộ Nhất Hàng lại bị Chiến Nam Thiên đả thương, nhất định sẽ phản đối anh qua lại với người nhà họ Chiến.
“Nhị thiếu gia đang ở phòng y tế.”
Mộ Nhất Phàm bế con trai đi tới thang máy, lúc thang máy đóng lại, liền lấy điện thoại vệ tinh ra gọi cho Mộ Duyệt Thành.
Đến khi anh đi tới phòng y tế, trông thấy bác sĩ Chu đang khám cho Mộ Nhất Hàng.
Mộ Nhất Phàm nhìn Mộ Nhất Hàng đang hôn mê, tiến lên trước hỏi: “Bác sĩ Chu, tình hình em trai tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ Chu nhíu mày: “Tôi cũng không rõ lắm.”
“Không rõ lắm là sao?”
“Cậu ấy không giống thụ thương, mà ngược lại giống như bởi thăng cấp dị năng thất bại mà rơi vào hôn mê, nói chung, tôi khám toàn thân cho cậu ấy, ngoài việc ở sau gáy bị cháy ít tóc ra, không có bất kỳ vết thương nào.”
Mộ Nhất Phàm chau mày lại: “Ý của ông là, bởi trong lúc nó thăng cấp, bị người ta quấy rầy nên mới rơi vào hôn mê?”
“Có lẽ là như vậy, tôi không phải dị năng giả, chỉ nghe người ta nói trong quá trình thăng cấp dị năng không được để bị quấy rầy, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.”
“Ông kiểm tra thêm cho nó đi.”
“Được.”
Để không quấy rầy bác sĩ, Mộ Nhất Phàm ra khỏi phòng y tế, anh trông thấy năm người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi trên ghế, sắc mặt sáu người tái nhợt, đôi môi không chút huyết sắc, ánh mắt mắt cũng vô thần, dường như bị kích thích không nhỏ, hơn nữa, quần áo trên người lấm lem và rách rưới, dường như vừa phải chạy trốn chết.
Anh đi tới hỏi: “Lúc mọi người đi cùng Mộ Nhất Hàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe thấy tiếng hỏi, một người đàn ông ngồi trong đó lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn Mộ Nhất Phàm, miệng lẩm bẩm: “Đáng sợ quá, đáng sợ quá.”
Mộ Nhất Phàm chau mày lại: “Cái gì đáng sợ cơ?”
Người đàn ông kia dùng sức xoa mặt: “Bởi nhị thiếu gia thăng cấp nên bọn tôi dừng lại trong một thành trấn một thời gian, sau đó gặp Chiến Nam Thiên, Chiến Nam Thiên thấy nhị thiếu thăng cấp, không nghĩ ngợi gì mà dùng dị năng tấn công tới, ba dị năng giả trong đội chúng tôi, vì bảo vệ nhị thiếu gia mà đã chết trong tay Chiến Nam Thiên.”
Mộ Nhất Phàm hỏi: “Những lời cậu nói là thật sao?”
Viền mắt người đàn ông ửng hồng: “Nếu tôi dám lừa đại thiếu gia nửa chữ, sẽ không được chết tử tế.”
Mộ Nhất Phàm nhìn anh ta không giống như đang nói dối, lại hỏi: “Trông mọi người nhếch nhác như vậy bởi vì Chiến Nam Thiên sao?”
Người đàn ông lắc đầu: “Chúng tôi biết mình không đánh lại Chiến Nam Thiên, liền dẫn theo nhị thiếu gia đang tập trung thăng cấp bỏ chạy, dọc đường nhị thiếu gia bị Chiến Nam Thiên đuổi theo rồi bắn dị hỏa trúng ót, sau đó đột nhiên nhị thiếu gia bị hôn mê. Người trong đội vì không muốn Chiến Nam Thiên làm tổn thương nhị thiếu gia, bèn để mấy dị năng giả lại ngăn Chiến Nam Thiên truy sát, những người còn lại đưa nhị thiếu gia đi.”
Nói đến đây, sắc mặt anh ta càng thêm tái nhợt: “Nhưng trên đường quay về thành B, chúng tôi gặp một nhóm tang thi cao cấp, bọn chúng đuổi tận giết tuyệt chúng tôi, mà chúng tôi lại không phải đối thủ của chúng, sau đó, một đội dị năng giả vốn một trăm mười ba người, giờ chỉ còn lại mấy người chúng tôi.”
Nữ dị năng giả ngồi bên cạnh nghe tới đây, đứng bật dậy, kích động nói: “Bọn chúng thật tàn nhẫn, không chỉ lấy tinh hạch trong óc dị năng giả, còn ăn thân thể dị năng giả, ăn từ ngón tay ăn xuống, giống như gặm chân gà, chúng say sưa cho vào miệng nhai, thật ghê tởm, thật đáng sợ, bọn chúng còn cười điên cuồng, giống như kẻ điên, điệu cười ấy thật kinh dị.”
Nam dị năng giả ngồi bên cạnh nhớ lại tình huống khi ấy, không nhịn được mà rùng mình một cái.
“Chúng tôi được sự giúp đỡ của những dị năng giả khác, nên mới có thể dẫn theo nhị thiếu gia trở về.” Một dị năng giả trong số đó thống khổ ôm đầu nói.
Mộ Nhất Phàm thấy họ vừa trải qua một kiếp nạn, vẻ mặt nếu không bi thương thì cũng là kích động sợ hãi, bèn cho họ quay về nghỉ, có chuyện gì, đợi nghỉ ngơi ổn rồi bàn sau.
Anh lấy điện thoại vệ tinh ra gọi cho Chiến Bắc Thiên: “Tình yêu à, thằng nhỏ nhà anh lại đánh nhau với thằng nhỏ nhà em.”
Chiến Bắc Thiên: “……….”
“Lần này làm loạn nghiêm trọng lắm, anh nói xem, liệu hai thằng nhỏ nhà chúng ta còn có thể chung sống ‘hạnh phúc’ bên nhau không?”
Chiến Bắc Thiên bất đắc dĩ nói: “Nói tiếng người đi.”
“Chiến Nam Thiên lại tới gây sự với Mộ Nhất Hàng, có bị thương nghiêm trọng không thì em không biết, em chỉ biết Chiến Nam Thiên ra tay ngay lúc Mộ Nhất Hàng thăng cấp dị năng, giờ Mộ Nhất Hàng đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường kìa.”
Mộ Nhất Phàm hết sức sầu não: “Vất vả lắm hai nhà mới biết chuyện của chúng ta, bố em cũng mới có thể mềm lòng với chuyện của chúng ta, nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra chuyện như vậy, liệu có phải Chiến Nam Thiên không muốn chúng ta ở bên nhau, nên mới cố ý làm như vậy không?”
Anh đổi tay cầm điện thoại, đoạn nói: “Em đang nghĩ xem không biết có phải kiếp trước Chiến Nam Thiên có hận thù gì với Mộ Nhất Hàng, cho nên kiếp này tới báo thù không, nếu không, sao mỗi lần Chiến Nam Thiên gặp Mộ Nhất Hàng thì đều ra tay tấn công như vậy.”
Chiến Bắc Thiên nghe vậy, trong đầu hiện lên một suy nghĩ: “Ban nãy em nói gì, nói lại đi.”
Mộ Nhất Phàm nghi hoặc: “Nói câu nào cơ? Câu Mộ Nhất Hàng và Chiến Nam Thiên có thù oán từ kiếp trước á?”
Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại, hỏi: “Nếu như có kiếp trước, vậy anh hỏi em, em nghĩ vì sao Nam Thiên lại kết thù kết oán với Mộ Nhất Hàng?”
Mộ Nhất Phàm không khỏi suy nghĩ một chút: “Nếu có kiếp trước, em nghĩ rất có thể Mộ Nhất Hàng và Chiến Nam Thiên là tình nhân của nhau, yêu quá hóa hận, cho nên giờ tới tìm Mộ Nhất Hàng báo thù, nếu không thì là kiếp trước Mộ Nhất Hàng quá túng, nợ Chiến Nam Thiên cái mông, cho nên kiếp này anh ta muốn đòi mạng trả nợ, ha ha.”
Chiến Bắc Thiên: “…………”
“Cũng có thể Mộ Nhất Hàng là kẻ thù giết cha hoặc giết mẹ của Chiến Nam Thiên…..”
Chiến Bắc Thiên xoa xoa ấn đường, cắt ngang lời anh: “Cái kiếp trước mà anh nói khác với kiếp trước của em, em biết trùng sinh không? Ví dụ như kiếp này em sống tới bốn mươi tuổi thì qua đời, sau đó quay trở về độ hơn hai mươi năm trước….”
“Hóa ra anh nói trùng sinh hử, không nói ngay từ đầu đi, em biết mà, không phải anh cũng trùng sinh mà…. quay… trở.. lại.. sao?”
Lúc nói tới mấy chữ cuối, Mộ Nhất Phàm nói chậm lại, anh vô cùng chột dạ, nói xong chỉ muốn vả vào miệng mình một cái, sao anh lại hấp tấp nói chuyện này ra kia chứ.
Thế nhưng, Chiến Bắc Thiên đã biết anh không phải Mộ Nhất Phàm trước kia, giờ cho Chiến Bắc Thiên biết thêm chuyện anh biết hắn trùng sinh lại cũng không hề gì, huống hồ lúc này họ còn đang là đôi tình nhân thân mật không chút khoảng cách.
Chiến Bắc Thiên: “………..”
Mộ Nhất Phàm cười hề hề: “Gì hử, chúng ta nói tiếp chủ đề ban nãy đi, lúc nãy anh nói nếu có kiếp trước, Mộ Nhất Hàng và Chiến Nam Thiên….”
Anh nghĩ tới nội dung trong tiểu thuyết, Mộ Nhất Hàng không có bất cứ tiếp xúc gì với Chiến Nam Thiên, có gặp mặt thì cũng chỉ là quen sơ, không thể nào là kẻ thù.
Chỉ có Tang Thi Vương – Mộ Nhất Phàm mới một lòng muốn đối phó với Mộ Nhất Hàng, cũng chỉ có mình Tang Thi Vương – Mộ Nhất Phàm mới kết thù với Mộ Nhất Hàng.
Nếu quả thật có trùng sinh, chỉ có Tang Thi Vương mới muốn giết Mộ Nhất Hàng.
Mộ Nhất Phàm nghĩ tới đây, chợt chau mày lại.
Lẽ nào Chiến Nam Thiên là…
Mộ Nhất Phàm không dám nghĩ thêm nữa, anh cảm thấy dường như mình đã nghĩ quá nhiều rồi.
Nhưng mỗi lần anh gặp Chiến Nam Thiên, những hành động và cử chỉ của Chiến Nam Thiên với anh, còn cả chuyện Chiến Nam Thiên bị biến thành tang thi và tính cách Chiến Nam Thiên khác với Chiến Nam Thiên trong tiểu thuyết, khiến anh nghĩ rất có thể đây là sự thực.
Chiến Bắc Thiên thấy Mộ Nhất Phàm mãi mà không nói gì, cất tiếng nói: “Có phải em nghĩ ra điều gì không? Vì sao Nam Thiên lại hận Mộ Nhất Hàng tới vậy?”
“Ý nghĩ này thật sự rất hoang đường.” Mộ Nhất Phàm lẩm bẩm nói.
“Ý nghĩ gì?”
“Em nghĩ Chiến Nam Thiên bây giờ không phải Chiến Nam Thiên trước đó, em cảm thấy rất có thể Chiến Nam Thiên bây giờ đã thay đổi linh hồn.”
Chiến Bắc Thiên chau mày: “Vậy em nghĩ người sống trong thân thể Nam Thiên bây giờ là ai?”
Mộ Nhất Phàm hít sâu, chậm rãi nói từng chữ: “MỘ – NHẤT – PHÀM!”
Nếu chuyện thật sự như anh nghĩ, nguyên chủ Mộ Nhất Phàm bị anh chiếm thân thể nên chen vào trong thân thể của Chiến Nam Thiên, vậy Chiến Nam Thiên thật sự đi đâu rồi?
Nhất thời Chiến Bắc Thiên không thể lên tiếng.
Mộ Nhất Phàm nghĩ đáp án này với Chiến Bắc Thiên thật sự rất tàn nhẫn.
Người em họ lớn lên bên mình từ nhỏ rất có thể đã biến thành kẻ thù, vậy Chiến Bắc Thiên phải đối mặt với Chiến Nam Thiên như thế nào đây, báo thù hay không báo thù?
Thậm chí sau này hắn còn phải lựa chọn giết hay không giết.
“Bắc Thiên?” Mộ Nhất Phàm dè dặt nói một tiếng: “Đây chỉ là suy đoán của em thôi, chưa chắc đã là thật.”
Thế nhưng, đột nhiên Chiến Bắc Thiên hỏi anh chuyện kiếp trước, rất có thể hắn đã đoán được ít nhiều rằng Chiến Nam Thiên không còn là Chiến Nam Thiên trước kia, nếu không vì sao hắn lại đặt giả thiết như vậy.
Chiến Bắc Thiên khẽ ừ một tiếng: “Sao em lại có suy nghĩ như vậy?”
“Bởi vì Chiến Nam Thiên trong mắt em không giống với Chiến Nam Thiên của hiện tại, cho nên em chỉ nghĩ không biết liệu có phải anh ta đã thay đổi linh hồn không, nếu thật sự như vậy, chỉ có một người muốn giết Mộ Nhất Hàng, người đó chính là Mộ Nhất Phàm.”
Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, sau khi xác định không có ai mới hạ giọng tiếp tục nói: “Mộ Nhất Hàng từng cho tiêm virus tang thi vào cơ thể Mộ Nhất Phàm, chỉ điểm này thôi cũng đủ để Mộ Nhất Phàm hận muốn giết chết Mộ Nhất Hàng, huống hồ Mộ Nhất Hàng còn làm rất nhiều chuyện muốn đuổi tận giết tuyệt với Mộ Nhất Phàm như vậy.”
“Vậy còn em, giờ em là Mộ Nhất Phàm, liệu em có hận Mộ Nhất Hàng hay không?”
Mộ Nhất Phàm liền lắng xuống: “Xét một phương diện, quả thật em rất hận nó, nếu không vì nó, em với anh đã chẳng phải đến làm tình cũng cũng phải dè dặt, sợ không cẩn thận cào anh, chỉ nghĩ thế thôi đã khó chịu rồi, ngay cả em muốn hôn nát môi anh cũng không được.”
Chiến Bắc Thiên buồn cười, khẽ cười lên thành tiếng.
“Thế nhưng trông thấy gương mặt nó, em lại không hận nổi.”
“Vì sao?” Chiến Bắc Thiên chợt nheo mày lại, giọng chua lè mùi giấm.
“Bởi vì anh trai em giống hệt nó.”
Chiến Bắc Thiên: “…………”
“Cơ mà nếu sau này Mộ Nhất Hàng lại ra tay với em, em sẽ không khách khí với nó nữa.”
Chiến Bắc Thiên tán đồng với cách làm của anh.
“Em không nói nhiều với anh nữa, đợi lát nữa bố em về, em còn phải nghĩ xem nên giải quyết chuyện này sao cho phải.”
“Ừ, trước mắt cứ như vậy.”
Sau khi Chiến Bắc Thiên cúp máy, liền nheo mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qua hồi lâu, hắn mới thấp giọng khẽ nói: “Mộ Nhất Phàm sao?”
————
Mộ Nhất Phàm cúp máy được không bao lâu, Lý Thái Ngọc và hai bác gái chạy tới phòng y tế, hỏi thăm tình hình của Mộ Nhất Hàng.
Hơn nửa giờ sau, Mộ Duyệt Thành và Triệu Vân Huyên một trước một sau chạy tới.
Triệu Vân Huyên lo lắng đi vào phòng bệnh, thấy con trai mình đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, sắc mặt tái nhợt như sắp chết, nhất thời trước mắt tối sầm lại, liền ngất đi.
Mộ Duyệt Thành nhanh tay đỡ lấy Triệu Vân Huyên ngã xuống: “Vân Huyên! Vân Huyên! Bác sĩ Chu, ông mau khám cho vợ tôi đi!”
Bác sĩ Chu vội vã nói: “Trước mắt đưa bà ấy sang phòng bên cạnh đã.”
Mộ Duyệt Thành đỡ Triệu Vân Huyên đi ra ngoài, năm mười phút sau đi ra ngoài, sau đó trầm mặt quay trở về phòng bệnh của Mộ Nhất Hàng.
Ông nhìn trái nhìn phải khắp phòng bệnh, sau đó ánh mắt dừng trên chỗ quần áo trên ghế, đó là quần áo ban nãy Mộ Nhất Hàng mới thay ra.
Mộ Duyệt Thành cầm quần áo lên đi ra ngoài.
“Bố..” Mộ Nhất Phàm lập tức cất tiếng.
Mộ Dyệt Thành dừng bước lại, lạnh giọng hỏi: “Con muốn nói đỡ cho nhà họ Chiến sao?”
“Không phải, con không nghĩ như vậy.”
Lúc này sắc mặt Mộ Duyệt Thành dịu đi nhiều: “Con đừng để ý chuyện này, ta sẽ xử lý cho tốt.”
Ông không tới Chiến gia đòi công đạo như những lần trước nữa, cũng không cho Mộ Nhất Phàm cơ hội nói chuyện, cầm quần áo lên tầng tám mươi.
Mộ Nhất Phàm thở dài.
Giờ bố không nghe vào lời anh nói, có lẽ nên đợi bố anh hết giận, sau đó mới cùng ông thảo luận xem nên giải quyết chuyện này thế nào.
Thế nhưng, bố anh cầm quần áo Mộ Nhất Hàng đi làm gì?
|
★ Chương 209 – Đây là dị năng gì kia chứ? ★
Vốn Mộ Nhất Phàm muốn thăm dò cho rõ, nhưng cửa phòng làm việc của Mộ Duyệt Thành vẫn luôn đóng chặt.
Mãi đến giờ cơm, cửa phòng mới được mở ra.
Thế nhưng người đi ra lại là sĩ quan vẫn luôn theo chân Mộ Duyệt Thành, sau khi đi ra thì lập tức đóng cửa phòng lại.
Mộ Nhất Phàm không biết Mộ Duyệt Thành làm gì bên trong, cũng không tiện đứng chầu chực ngoài cửa phòng đợi, bèn dẫn con xuống dưới căn tin ăn cơm tối.
Đến khi ăn cơm xong, cửa phòng làm việc của Mộ Duyệt Thành vẫn đóng kín.
Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là bế con về phòng tắm, nhưng anh vừa cởi áo con ra, liền nghe thấy bên kia cửa sổ mơ hồ truyền tới tiếng động.
Đây là tầng tám mươi, hơn nữa, cửa sổ thủy tinh có cách âm, ấy vậy mà vẫn có thể nghe rõ tiếng động bên ngoài, như vậy nhất định tiếng động bên ngoài rất lớn, nếu không đã chẳng thể truyền vào, chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mộ Nhất Phàm tò mò đi tới trước cửa sổ, mở cửa ra, liền nghe thấy một giọng đàn ông sốt ruột nói, “Chiến Nam Thiên, anh muốn làm gì? Không phải hai nhà Mộ – Chiến đã thỏa thuận đình chiến rồi sao? Giờ anh ra tay đả thương người là có ý gì? Anh có biết nhị thiếu gia nhà chúng tôi đang thăng cấp, nếu giờ anh quấy rầy thiếu gia, sẽ có thể khiến thiếu gia mất mạng bất cứ lúc nào không.”
Chiến Nam Thiên?
Mộ Nhất Phàm ngẩn người, giọng nói kia từ loa phát thanh phóng ra.
Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy màn hình đối diện tòa nhà đang phát hình của Chiến Nam Thiên.
“Đây… đây là gì vậy?”
Nhất thời Mộ Nhất Phàm không hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì, vì sao Chiến Nam Thiên lại xuất hiện trên màn ảnh.
Mộ Kình Thiên ở trên giường nghe thấy tiếng, lập tức bò xuống giường, đôi chân ngắn kéo ghế chạy tới bên cửa sổ, sau đó bò lên ghế, lập tức trông thấy Chiến Nam Thiên ở màn hình đối diện đang cong môi cười.
Nụ cười âm trầm u ám, có vẻ khác với nhị thiếu gia nhà họ Chiến mà mọi người biết.
Những người đi bộ qua tòa nhà đối diện, đều vì đoạn clip đang phát sóng trên đó mà dừng bước.
Vốn là bọn họn muốn nhân lúc mặt trời lặn, nhiệt độ không còn nóng mà đi ra ngoài hít thở không khí, thật không ngờ lại trông thấy đoạn clip này.
Trên màn ảnh, Chiến Nam Thiên không nói lời nào liền phóng ra dị năng tấn công về phía Mộ Nhất Hàng.
Đến đoạn này, màn ảnh chia làm hai phần, một phần quay cảnh Chiến Nam Thiên ở trước mặt, một phần quay cảnh những người trong đội ngũ của Mộ Nhất Hàng.
“Mau lên, mọi người mau bảo vệ nhị thiếu gia đi.”
Rất nhiều người sử dụng dị năng để ngăn cản dị hỏa của Chiến Nam Thiên, thế nhưng đẳng cấp dị năng của Chiến Nam Thiên cao hơn hẳn tất cả mọi người ở đây, dị hỏa đánh xuyên qua bức tường cây, đất và lá chắn kim loại che trước mặt Mộ Nhất Hàng.
Mọi người nhân cơ hội vội vã đưa Mộ Nhất Hàng bỏ đi.
Ngay sau đó, Chiến Nam Thiên lại phóng dị hỏa ra một lần nữa, dị hỏa xuyên thủng tầng tầng lớp lớp khiên chắn, đánh về phía Mộ Nhất Hàng, đánh cả vào ba dị năng giả đang giúp Mộ Nhất Hàng di chuyển.
Nhất thời, ba người kia kêu một tiếng đầy thảm thiết, những người khác vội vã kéo lấy Mộ Nhất Hàng trên người bọn họ.
Mà ba dị năng giả bị dị hỏa đánh vào, cơ thể như bị tưới xăng phóng hỏa, trong phút chốc bốc cháy lên, dù dị năng giả hệ thủy lập tức dùng dị năng tưới nước vào người họ, nhưng cũng không thể dập dị hỏa trên người họ.
Chỉ mất giây ngắn ngủi, ba thi thể biến thành tro tàn.
Mọi người trông thấy vậy, sắc mặc trắng bệch, lập tức phóng ra các loại dị năng để chắn đường Chiến Nam Thiên, không cho hắn có cơ hội đuổi theo.
Mọi người phóng nhanh tới cổng nhà kho, đột nhiên ‘rầm’ một tiếng, bức tường đất, tường gỗ chắn ngang lối đi bị Chiến Nam Thiên đánh ra một lỗ hổng lớn.
Chiến Nam Thiên từ từ đi qua lỗ hổng kia, nhìn những dị năng giả bỏ chạy như con sâu cái kiến, đột nhiên cơ thể biến thành một luồng sáng, như tia chớp mà chợt lóe lên, sau đó đi tới phía sau Mộ Nhất Hàng.
Mộ Nhất Phàm nhìn tới đây, ánh mắt trở nên ngơ ngác, đây là dị năng gì vậy?
Sao tốc độ lại nhanh như vậy?
Đám người trong màn ảnh cũng kinh hãi, trước khi Chiến Nam Thiên xuất thủ, cuống cuồng phóng dị năng ra để tạo thành một bức thường phòng hộ xung quanh người Mộ Nhất Hàng.
Thế nhưng, ‘bức tường phòng hộ’ trong mắt Chiến Nam Thiên chỉ như một tờ giấy, dị hỏa của hắn có thể dễ dàng phá tan ‘bức tường phòng hộ’, đánh vào sau gáy Mộ Nhất Hàng.
Đến lúc này thì Mộ Nhất Hàng ngất đi.
“Nhị thiếu, nhị thiếu gia.” Mọi người lo lắng hô: “Nhị thiếu gia bất tỉnh rồi.”
Một người trong số đó nhận thấy thế cục bất ổn, vội vã nói: “Chúng ta không phải đối thủ của hắn, mọi người mau dẫn nhị thiếu gia đi đi, để tôi Trần Nhị, Lưu Cường, Tạ Ninh kéo dài thời gian cho mọi người.
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, còn nhưng nữa… tất cả mọi người sẽ chết ở đây hết đấy.”
Những người khác không lên tiếng nữa, do dự một hồi, lập tức đỡ Mộ Nhất Hàng đang hôn mê lên bỏ chạy.
Người đàn ông Trần Nhị, Lưu Cường, Tạ Ninh phóng ra dị năng hệ kim, hệ mộc, hệ thổ để bao vây ngăn cản Chiến Nam Thiên.
Sau đó, hình ảnh bị di chuyển theo nhóm người dẫn Mộ Nhất Hàng đi, chỉ có thể trông thấy những người khác đưa Mộ Nhất Hàng chạy nhanh ra khỏi nhà kho, về phần sau đó xảy ra chuyện gì, mọi người đều không biết.
Nhưng từ điểm này có thể thấy, hẳn là camera được lắp trên người Mộ Nhất Hàng, hơn nữa trước và sau ngực đều có một camera.
Bởi vì từ đầu tới cuối, mọi người đều không trông thấy người Mộ Nhất Hàng, chỉ có thể thấy những người đứng trước và sau Mộ Nhất Hàng.
Dị năng giả đưa Mộ Nhất Hàng lên xe, lập tức lái xe rời đi, sau đó hình ảnh cũng dừng lại ở cảnh vật phía trước.
Kế đó, màn hình tối đen, một hàng chữ chạy ra: Đây chính là nhị thiếu gia Chiến Nam Thiên vẫn luôn tao nhã, lễ độ với người ngoài sao?
Không bao sau, màn hình lại bắt đầu phát lại đoạn clip trước đó.
Những người xem clip xong đều sụt sịt thổn thức.
Sắc mặt Chiến Nam Thiên trên màn ảnh âm trầm, không còn vẻ ôn hòa như ngày xưa, nếu không phải người này giống hệt Chiến Nam Thiên, ngay cả dị năng cũng giống thì mọi người đều nghi ngờ người của Mộ gia đã tìm người đóng giả Chiến Nam Thiên để bôi đen Chiến gia.
Giờ sau khi xem clip, mọi người đột nhiên nghĩ liệu vẻ ôn hòa lễ độ của nhị thiếu gia nhà họ Chiến trước đó có phải đều là giả, chỉ là lớp mặt nạ lừa dối mọi người không?
Mộ Nhất Phàm thu hồi tầm mắt, lập tức hiểu vì sao Mộ Duyệt Thành lại muốn cầm quần áo của Mộ Nhất Hàng đi.
Nếu anh đoán không sai, trên quần áo hẳn có lắp các camera.
Mộ Nhất Phàm lấy điện thoại vệ tinh ra, muốn gọi cho Chiến Bắc Thiên, báo cho hắn biết chuyện Chiến Nam Thiên đả thương Mộ Nhất Hàng sắp lan truyền khắp thành B.
Nhưng anh nghĩ, đó giờ Chiến gia vẫn luôn nắm bắt tin tức nhanh nhạy, anh tin chưa tới nửa giờ nữa, mọi người trong Chiến gia đều sẽ biết chuyện này, nghĩ vậy anh bèn cất điện thoại vệ tinh đi, đợi Chiến Bắc Thiên gọi cho mình.
Quả nhiên, nửa giờ sau khi đoạn clip được tung lên, hầu như mọi người trong Chiến gia đều biết chuyện này, họ đều gọi điện hỏi Chiến Lôi Bình và Chiến Quốc Hùng đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Chiến Lôi Bình và Chiến Quốc Hùng nhận được tin, lập tức gọi người đi điều tra chuyện này.
Hai giờ sau, Chiến Quốc Hùng cho gọi sáu người con và vợ, chồng, con cái của họ tới biệt thự của ông.
Chiến Quốc Hùng bình tĩnh đảo mắt nhìn mọi người ngồi trước mặt, mọi người đến thở mạnh cũng không dám, cúi đầu không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, Chiến Quốc Hùng chỉ vào đoạn clip trên tivi, lạnh lùng hỏi: “Lôi Bình, con nói xem rốt cuộc Nam Thiên xảy ra chuyện gì?”
Người nhà họ Mộ từng nói cháu trai thứ hai của ông tàn nhẫn, không nói gì đã ra tay đả thương người, trước đó ông không tin, nhưng sau khi xem xong clip, ông thực sự phải nghi ngờ.
Nội dung trong clip, xem kiểu gì cũng thấy người sai rành rành là Chiến Nam Thiên, thằng bé quá âm hiểm, nhân lúc người khác thăng cấp mà ra tay đả thương người.
Sau khi giết dị năng giả của Mộ gia, trên mặt không có chút hối hận nào, còn muốn đuổi theo Mộ Nhất Hàng đánh tiếp, đánh đến khi bất tỉnh mới thôi, cũng không biết những dị năng giả ngăn cản Chiến Nam Thiên cuối cùng có sao không.
“Bố, chuyện này..” Chiến Lôi Bình không biết nói đỡ cho con trai mình thế nào.
Chiến Quốc Hùng lạnh lùng trừng mắt nhìn con trai: “Con nói đi, người trong clip có đúng là Nam Thiên không?”
Chiến gia là quân nhân chính trực, chắc chắn sẽ không có chuyện nói dối, Chiến Lôi Bình cũng không vì con trai mình làm sai mà phủ nhận người trong đó không phải con mình.
“Là Nam Thiên ạ.”
Dù nó có hóa thành tro, ông cũng nhận ra được con trai của mình.
“Được, vậy ta hỏi, có phải clip này không bị chỉnh sửa gì không?”
Con trai thứ ba của Chiến Quốc Hùng – Chiến Lôi Diệc nói: “Con đã cho chuyên viên kiểm tra, clip này tuyệt đối không phải chỉnh sửa.”
Chiến Quốc Hùng đưa mắt nhìn Chiến Lôi Diệc, lại hỏi: “Mấy người Trần Nhị, Lưu Cường, Tạ Ninh có quay về không?”
“Không có, một trăm mười ba dị năng giả đi ra theo Mộ Nhất Hàng, cuối cùng chỉ có sáu người quay trở về.”
Chiến Quốc Hùng hết sức ngạc nhiên: “Đã xảy ra chuyện gì vậy, lẽ nào hơn một trăm dị năng giả đều bị Nam Thiên giết?”
“Không phải, sau đó họ gặp phải tang thi cao cấp, cuối cùng cả đội ngũ chỉ còn lại Mộ Nhất Hàng và sáu dị năng giả.”
Chiến Quốc Hùng nghe xong liền thở phào, cũng may là cháu trai thứ hai của ông không tàn nhẫn đến mức giết hơn trăm dị năng giả.
“Nam Thiên thì sao? Sao nó không tới cùng mấy đứa?”
Giờ xảy ra chuyện lớn như vậy mà ông lại không thấy Chiến Nam Thiên tới.
Chiến Lôi Bình nói tới đây lại thấy tức: “Bố, sau khi bố gọi điện cho con, Nam Thiên liền bỏ đi luôn, tới giờ vẫn chưa chịu về, gọi điện thoại vệ tinh tới nó cũng không bắt máy, sau đó còn tắt máy luôn, đúng là tức chết con, giờ càng ngày con càng không quản nổi cái thằng này.”
Chiến Quốc Hùng nhướn mày: “Rốt cuộc cái thằng này xảy ra chuyện gì?”
Chiến Lôi Cương nói: “Bố, dù thế nào cũng là do chúng ta không để ý tới thằng bé, trước đó chúng ta còn có thể nói tính Nam Thiên ôn hòa, sẽ không vô duyên vô cớ ra tay với người khác, nhất định là Mộ Nhất Hàng gây sự trước, nên mới khiến Nam Thiên xuất thủ đả thương người, nhưng qua mấy ngày này, mọi người cũng đã thấy, Nam Thiên không chịu nói ra nguyên nhân, ngược lại càng khiến người ta nghĩ là nó gây sự trước, bởi vì Mộ Nhất Hàng không chọc tới nó, cho nên nó mới không thể nói lý do đả thương người.”
“Anh trai, anh, haiiiiiizzz.” Chiến Lôi Bình muốn nói lời biện hộ cho con trai mình, nhưng đến chính ông cũng nghĩ vậy, biết nói đỡ giúp con thế nào đây?
Chung Tân liền rơi nước mắt: “Trước đây Nam Thiên đâu có như vậy, mới có nửa năm mà sao nó như biến thành một người khác? Có phải do trước đó chúng ta quá ít quan tâm tới nó, bỏ quên nó, nên mới khiến nó thay đổi như vậy không?”
Chiến Lôi Bình chau mày: “Đã sắp ba mươi tuổi rồi, sao còn có thể bởi vì ít được quan tâm mà thay đổi tính cách.”
“Được rồi.” Chiến Quốc Hùng ngăn hai người cãi nhau lại: “Giờ điều quan trọng nhất là tìm Nam Thiên quay trở về.”
Chiến Lôi Bình thở dài: “Con vừa đi thăm dò ghi chép ngoài cổng thành, từ sau khi Nam Thiên rời thành B, vẫn chưa trở về. Muốn tìm cũng phải ra ngoài thành tìm, nhưng bên ngoài rộng lớn như vậy, đâu thể dễ dàng tìm nó?”
Mọi người không lên tiếng.
Chiến Quốc Hùng cũng thở dài theo, sau đó ánh mắt dừng trên người Chiến Bắc Thiên nãy giờ vẫn luôn im lặng, không ngừng tua đi tua lại đoạn clip.
Vẻ mặt nghiêm túc của cháu trai khiến ông không khỏi nhìn về phía tivi, trên tivi, Chiến Nam Thiên biến thành một tia sáng chạy tới phía sau Mộ Nhất Hàng.
“Bắc Thiên, cháu đang xem cái gì vậy?”
Chiến Bắc Thiên dừng động tác lại: “Không có gì.”
Nhưng Chiến Quốc Hùng lại cảm thấy không thể không có gì, lại hỏi: “Nam Thiên dùng dị năng gì kia, sao giống ánh sáng thế?”
Chiến Bắc Thiên không nói gì.
Chiến Lôi Bình nhìn về phía tivi, lấy làm lạ hỏi: “Không phải Nam Thiên chỉ có dị năng hệ hỏa biến dị sao? Nó có thêm dị năng từ khi nào vậy?”
Ngay sau đó ông nghĩ tới điều gì đó, cả giận nói: “Chẳng lẽ thằng nhóc này lại đi hấp thụ tinh hạch của dị năng giả khác?”
Mọi người đều sửng sốt.
Chiến Bắc Thiên giải thích: “Chú à, chú đừng lo, có vài dị năng giả có dị năng tiềm ẩn trong cơ thể, phải có năng lực mới có thể bộc phát dị năng ra, rất có thể Nam Thiên thuộc trường hợp này, lĩnh hội được dị năng tiềm ẩn trong cơ thể.”
Chiến Lôi Bình liền thở phào nhẹ nhõm: “Không phải hấp thụ tinh hạch của người khác là tốt rồi.”
Chiến Quốc Hùng thở dài: “Bắc Thiên, cháu đi tìm Nam Thiên về được không?”
“Bố, con là bố của Nam Thiên, nên để con đi bắt nó về mới phải, sao có thể để Bắc Thiên đi tìm được?”
“Con?” Chiến Quốc Hùng hừ lạnh: “Con tìm nó về kiểu gì? Nếu nó không nghe con, con có thể trói nó về không? Nhưng Bắc Thiên thì khác, ít nhất nó có dị năng hệ băng, có thể đóng băng người thành đá mà mang về.”
Chiến Lôi Bình không phản bác nữa.
“Bắc Thiên, cháu nói đi, cháu có đồng ý tìm Nam Thiên về không?”
Chiến Bắc Thiên đang xem tivi nheo mắt lại, gật đầu: “Có.”
“Vậy mấy đứa về trước đi, đợi Bắc Thiên tìm được người về rồi nói sau.”
Chiến Quốc Hùng ra lệnh, để tất cả mọi người quay về nhà mình.
Đợi tất cả mọi người về rồi, Chiến Quốc Hùng mới hỏi Chiến Bắc Thiên: “Bắc Thiên, có phải cháu đang giấu ta chuyện gì không?”
|
★ Chương 210 – Rốt cuộc anh là ai? ★
Chiến Bắc Thiên nhìn về phía vẻ mặt nghiêm nghị của Chiến Quốc Hùng, nhạt giọng nói: “Ông nội, cháu cũng không định giấu ông, nhưng xin ông hãy chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, rất có thể Nam Thiên bây giờ không còn là Nam Thiên trước kia.”
Chiến Quốc Hùng giật mình: “Nói như vậy là sao?”
Chiến Bắc Thiên không giải thích, đoạn đứng lên: “Giờ cháu phải về doanh địa một chuyến để bàn giao công việc, sáng mai cháu sẽ đi tìm Chiến Nam Thiên, còn có, cháu không dám chắc có thể bắt về mà không làm tổn thương đến nó.”
Chiến Quốc Hùng chau mày: “Cái thằng nhóc Nam Thiên này đúng là thiếu dạy dỗ, chỉ cần không đánh chết nó thì cháu muốn làm gì cũng được.”
Trong mắt Chiến Bắc Thiên toát lên tia u ám, hắn khẽ ừ một tiếng, sau đó bước ra khỏi phòng khách.
Chiến Quốc Hùng nhìn Chiến Bắc Thiên rời đi, ông ngồi ngây người trên sofa hồi lâu, sau đó mới cầm điều khiển từ xa lên tua lại cảnh Chiến Nam Thiên nhìn người khác bằng vẻ mặt âm trầm.
Lòng ông lại trĩu nặng một lần nữa: “Lão Thái, ông nói người kia có phải là Nam Thiên thật không?”
Làm thế nào ông cũng không thể tin được đứa trẻ dịu dàng kia lại có một mặt âm trầm đáng sợ như vậy.
Lẽ nào thằng bé có hai nhân cách?
Thái Nguyên chau mày chăm chú nhìn clip trên tivi: “Lão gia, cái này…”
Nói thật, ông cũng không thể tin nhị thiếu gia vẫn luôn ôn hòa với người ngoài lại có vẻ mặt âm trầm như vậy, hơn nữa, giết người xong, còn mặt không đổi sắc mà tiếp tục truy đuổi Mộ Nhất Hàng.
Người này căn bản không phải là một người với nhị thiếu gia mà ông biết.
Nếu như không phải chính miệng thiếu gia Lôi Bình thừa nhận đây là nhị thiếu gia, có lẽ ông cũng nghi ngờ đây là người khác giả trang.
Chiến Quốc Hùng tức lên: “Ông nói xem cái thằng bé này, sao lại có thể làm ra loại chuyện như vậy?”
Thái Nguyên: “……………”
Ông cũng rất muốn biết nhị thiếu gia bị làm sao.
Chiến Quốc Hùng nghĩ tới điều gì đó, thu cơn tức về: “Đợi Bắc Thiên bắt Nam Thiên về, ông bảo ta nên làm thế nào đây?”
Thái Nguyên nói: “Nếu lão gia không muốn giao nhị thiếu gia ra, vậy lão gia chỉ cần sống chết không chịu thừa nhận người trong clip là nhị thiếu gia là được. Hoặc là nói vì Mộ gia muốn bôi đen Chiến gia, nên đã tìm một người giống nhị thiếu gia để diễn kịch.”
Chiến Quốc Hùng nổi đóa nói: “Ông nói bậy nói bạ cái gì thế, ta đường đường là một quân ủy, sao lại có thể làm loại chuyện xấu xa như vậy? Nếu chuyện thực sự như trong clip, thì Nam Thiên là người sai, nhất định ta phải đích thân đưa nó tới Mộ gia, để người của Mộ gia xử lý nó.”
“Nếu trong lòng lão gia đã có đáp án rồi, sao lại còn hỏi tôi.”
Thật ra những lời Thái Nguyên nói ban nãy đều là cố ý, để Chiến Quốc Hùng nói suy nghĩ thật trong lòng mình ra.
Chiến Quốc Hùng trừng mắt nhìn Thái Nguyên: “………….”
Cuối cùng, ông bất đắc dĩ thở dài: “Chỉ có thể xin lỗi Lôi Bình thôi.”
——
Sau khi Chiến Bắc Thiên rời khỏi biệt thự của Chiến Quốc Hùng, hắn liền gọi điện cho Mộ Nhất Phàm, báo cho anh biết ngày mai hắn phải ra khỏi thành đi bắt Chiến Nam Thiên.
Mộ Nhất Phàm vừa nghe, lập tức nói: “Em đi cùng anh.”
Chiến Bắc Thiên không đồng ý: “Em không được đi, đẳng cấp Nam Thiên cao hơn em, rất có thể nó sẽ khống chế em để đối phó với anh.”
Mộ Nhất Phàm ngẫm lại thấy cũng đúng, nhưng anh cho rằng nếu mình đi, nói không chừng có thể nhanh chóng bắt Nam Thiên.
“Bắc Thiên, em nghĩ nếu chỉ mình anh đi, chưa chắn hắn ta đã chịu ra gặp anh, khác với anh, không những em có thể dẫn hắn ra, còn có thể bắt hắn nói ra sự thật, xem hắn có phải là Mộ Nhất Phàm không.”
Chiến Bắc Thiên không lên tiếng, trong lòng vẫn không muốn để Mộ Nhất Phàm phải mạo hiểm như vậy.
“Anh yên tâm đi, nếu hắn là Mộ Nhất Phàm thật, hẳn hắn sẽ không đả thương em đâu, xét về mặt nào đó, em chính là hắn, hắn sẽ không làm tổn thương mình, trừ khi em chọc giận hắn, hắn…”
Mộ Nhất Phàm còn chưa dứt lời, bé con bên cạnh đột nhiên kéo áo anh.
Anh khó hiểu cúi đầu: “Kình Thiên, con kéo áo ba làm gì?”
Mộ Kình Thiên lập tức chỉ ra bên ngoài cửa sổ.
Mộ Nhất Phàm quay đầu lại, thấy cửa sổ thủy tinh cách âm bị cắt thành một hình chữ nhật dài nửa mét, dường như bị cắt bằng dụng cụ chuyên nghiệp, vết cắt vô cùng phẳng.
Ngay sau đó “Rầm” một tiếng, chỗ thủy tinh bị cắt ra rơi xuống đất.
Chiến Bắc Thiên nghe thấy tiếng, vội vã hỏi: “Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Mộ Nhất Phàm không trả lời.
Bên kia cửa sổ truyền tới một cảm giác quen thuộc, cảm giác này giống như có người quen nào đó tới thăm.
Đột nhiên Mộ Nhất Phàm nhớ ra mình từng gặp phải cảm giác quen thuộc này ở đâu, anh vội vã đặt di động xuống, nói với con trai: “Kình Thiên, con mau trốn vào trong không gian đi.”
Mộ Kình Thiên lập tức trốn vào trong không gian.
Đúng lúc này, một ánh sáng trắng như tia chớp từ bên ngoài cửa sổ xẹt vào, tốc độ hết sức nhanh chóng.
Mộ Nhất Phàm lập tức phóng dị năng hệ băng ra tấn công đối phương, đối phương nhanh chóng thoát khỏi đòn tấn công của anh, đi tới bên giường, từ trên cao nhìn xuống người ngồi ở trên giường.
Mộ Nhất Phàm hết sức kinh ngạc nhìn người trước mặt: “Là anh, Chiến Nam Thiên?”
Thật ra ban nãy anh đã đoán được ai đi tới, giờ tỏ vẻ ngạc nhiên như vậy là để cho Chiến Nam Thiên nhìn.
Hơn nữa, Chiến Nam Thiên tới thật đúng lúc, ban nãy Chiến Bắc Thiên vừa nói muốn đi tìm hắn, giờ hắn lại chủ động tìm tới cửa.
Mộ Nhất Phàm lén lút cất điện thoại còn chưa cúp máy vào trong túi quần.
Ở bên kia đầu dây điện thoại, Chiến Bắc Thiên nghe thấy Mộ Nhất Phàm kêu tên Chiến Nam Thiên, chân mày nhíu chặt lại, lập tức quay đầu xe, lái về phía cao ốc Mộ thị.
Đôi mắt Chiến Nam Thiên lạnh như băng, nhìn chòng chọc ánh mắt Mộ Nhất Phàm, sau đó ánh mắt lạnh lùng đảo qua mặt anh một vòng, dường như muốn nhìn ra thứ gì đó từ trên mặt anh.
Mộ Nhất Phàm bị hắn nhìn chòng chọc đến mất tự nhiên.
Đột nhiên ánh mắt Chiến Nam Thiên trở nên hung ác.
Một giây sau, Mộ Nhất Phàm bị Chiến Nam Thiên đè lên tường, sau đó Chiến Nam Thiên nắm chặt cằm anh, thấp giọng hỏi: “Nói cho tôi biết, cậu là ai?”
Mộ Nhất Phàm bị hắn bóp cổ đến đau, cố sức kéo tay hắn ra, buồn cười nói: “Chiến nhị thiếu gia, anh vừa ra khỏi thành B một chuyến mà đã quên mất tôi là ai rồi sao? Có phải trí nhớ anh kém quá rồi hay không?”
Tròng mắt của Chiến Nam Thiên lại lạnh đi mấy phần nữa: “Cậu đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi nữa, tôi không tin cậu không hiểu tôi đang hỏi cái gì?”
Mộ Nhất Phàm thu nụ cười trên môi lại, lạnh lùng nhìn hắn: “Chiến nhị thiếu gia, anh hỏi cái này không thấy buồn cười à? Anh nói xem nếu tôi không phải Mộ Nhất Phàm thì còn có thể là ai?”
“Không, cậu không phải Mộ Nhất Phàm, cậu tuyệt đối không phải Mộ Nhất Phàm.” Chiến Nam Thiên khẳng định một cách chắc nịch: “Cậu khác với Mộ Nhất Phàm mà tôi biết.”
Mộ Nhất Phàm hỏi ngược lại: “Vậy xin hỏi Chiến nhị thiếu gia, Mộ Nhất Phàm trong mắt anh là người như thế nào?”
Chiến Nam Thiên nhìn mắt anh đăm đăm, lạnh lùng trả lời: “Mộ Nhất Phàm mà tôi biết không có chuyện cả ngày cười híp mắt như cậu, cũng không có chuyện ở cùng một chỗ với Chiến Bắc Thiên, càng không thể ôm ôm ấp ấp làm trò đồng tính với hắn.”
Câu cuối hắn như gào lên, nhất thời tơ máu hiện lên, ngay cả viền mắt cũng đỏ.
“Anh cứ một điều Chiến Bắc Thiên hai điều Chiến Bắc Thiên, anh ấy là anh trai anh….”
Chiến Nam Thiên tức giận cắt ngang lời anh: “Cậu đừng đánh trống lảng, nói mau lên, rốt cuộc cậu là ai? Nếu cậu không nói, cậu có tin tôi sẽ bóp vỡ đầu cậu không?”
Mộ Nhất Phàm vốn chẳng để tâm đến lời hắn nói, anh sửa sang lại quần áo trên người, nói: “Được, anh nói tôi không phải Mộ Nhất Phàm, thế anh là Chiến Nam Thiên sao? Chiến Nam Thiên mà tôi biết là một người ôn hòa lễ độ với người ngoài, dù có thù oán với người ta thì cũng cố chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, nhưng anh thì hoàn toàn ngược lại, anh đi làm loạn khắp nơi, bộ dạng hận không thể biến hai nhà Chiến Mộ thành kẻ thù truyền kiếp, anh nói xem rốt cuộc anh là ai?”
Chiến Nam Thiên: “…………”
“Sao, không nói được hả? Với cả, tôi khác trước thì liên quan cái cóc khô gì tới anh chứ? Anh có cần phải nửa đêm nửa hôm chạy lên tầng tám mươi chất vấn tôi chuyện này không?”
“Không liên quan gì tới tôi? Câu này hay thật!” Chiến Nam Thiên lạnh lùng cười gằn: “Tôi không cần thiết phải trả lời câu hỏi của cậu, nhưng có một chuyện tôi biết rõ, nếu cậu vẫn là Mộ Nhất Phàm trước kia, tuyệt đối không có chuyện làm trò đồng tính với Chiến Bắc Thiên.”
Mộ Nhất Phàm xùy một tiếng: “Tôi làm trò đồng tính với Chiến Bắc Thiên thì làm sao? Ảnh hưởng gì tới anh? Hơn nữa anh không phải ông Chiến, cũng không phải bố Chiến Bắc Thiên, lại càng không phải mẹ Chiến Bắc Thiên. Chẳng qua anh chỉ là em họ của Chiến Bắc Thiên, anh lấy tư cách gì để quản chuyện của anh ấy? Đến Chiến Bắc Thiên còn không lo mình là đồng tính, vậy anh kích động làm quái gì? Phải rồi, lần trước anh đến tìm tôi, không phải bảo tôi tự giải quyết cho xong sao? Giờ chạy tới đây quản tôi làm cái gì?”
“Với cả, anh có thể khác trước, vậy sao tôi không thể khác trước?”
Chiến Nam Thiên nheo mắt lại: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
Hắn cảm thấy trong lời này của Mộ Nhất Phàm có ẩn ý gì đó.
“Ý trên mặt chữ.”
Chiến Nam Thiên không muốn tiếp tục đôi co nhiều lời với anh: “Nhất Phàm, tôi mặc kệ cậu với Chiến Bắc Thiên là làm sao, giờ tôi chỉ muốn làm rõ một vấn đề, rốt cuộc cậu là ai? Đây là lần cuối cùng tôi hỏi cậu, nếu cậu còn không nói thật, đừng trách tôi không khách khí với cậu.”
Mộ Nhất Phàm thấy sắc mặt Chiến Nam Thiên càng lúc càng lạnh lùng, hai mắt cũng càng lúc càng đỏ, con ngươi như bị nhuộm vào bể máu, trông hết sức dọa người.
Tự đáy lòng anh cảm thấy kinh hãi, bộ dạng Chiến Nam Thiên lúc này rất giống với Tang Thi Vương mà anh miêu tả, cũng đồng nghĩa với việc Chiến Nam Thiên càng lúc càng gần cấp bậc Tang Thi Vương.
|
★ Chương 211 – Thú vị thật. ★
Chiến Nam Thiên thấy Mộ Nhất Phàm lặng thinh, trong mắt lóe lên tia hung tàn, giơ tay lên muốn tóm lấy đầu anh.
Thế nhưng, trông thấy gương mặt kia của Mộ Nhất Phàm, hắn không thể hạ thủ, bàn tay cứ chần chừ giữa khoảng không.
“Không xuống tay được, đúng không?” Mộ Nhất Phàm hỏi vậy.
Chiến Nam Thiên lạnh lùng nhìn anh, không thừa nhận điều này: “Cậu sai rồi, tôi chỉ đang nghĩ những cách khác buộc cậu nói ra thân phận thật của mình thôi.”
“Cách gì?”
Mộ Nhất Phàm vừa nói xong, lập tức cảm thấy đầu đau nhức, khiến anh có cảm giác sống không bằng chết.
Hơn nữa, ý thức càng lúc càng mơ hồ, giống như.. đang bị kiểm soát, anh dần không thể cử động thân thể mình.
“Nói đi, rốt cuộc cậu là ai?” Chiến Nam Thiên thấp giọng hỏi.
Mộ Nhất Phàm cố gắng cắn chặt răng, không lên tiếng.
Giờ anh có thể khẳng định chắc chắn Chiến Nam Thiên đang sử dụng uy lực tang thi để khống chế mình, bắt anh chủ động nói ra.
Chiến Nam Thiên cười nhạt: “Xem ra cậu cao cấp hơn những tang thi khác, ít nhất không bị tôi khống chế ngay lập tức.”
Mộ Nhất Phàm nén chịu cơn đau nhói, chật vật nói: “Tôi sẽ không để anh được như ý đâu.”
“Thế sao?” Đôi mắt Chiến Nam Thiên càng thêm lạnh lùng, gia tăng lực khống chế.
Mộ Nhất Phàm cảm thấy đầu đau như đang bị hàng vạn cây kim đâm, đau đến mức anh không còn sức để cử động thân thể mình, cơ thể dựa sát tường từ từ trượt xuống đất.
“Rốt cuộc cậu là ai?” Chiến Nam Thiên lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Đường nhìn trước mặt Mộ Nhất Phàm lúc thì rõ, lúc lại mơ hồ, giọng của Chiến Nam Thiên như có năng lực thôi miên, khiến anh không nhịn được muốn mở miệng.
Chiến Nam Thiên thấy anh không trả lời, lại gia tăng sức mạnh: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Mộ Nhất Phàm bắt đầu bị khống chế, miệng hé ra, lại đóng vào, lại hé ra, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng không thể tự kiểm soát nữa mà nói: “Tôi.. là.. Mộ.. Nhất.. Phàm!”
Chiến Nam Thiên ngẩn ra: “Không thể nào.”
Hắn có thể khẳng định chắc chắn người trước mặt mình không phải Mộ Nhất Phàm mà hắn biết.
Thế nhưng, sao người này lại nói mình là Mộ Nhất Phàm? Rốt cuộc đã nhầm lẫn ở đâu?
Mộ Nhất Phàm cố gắng thanh tỉnh lại, khó chịu ôm đầu nhìn Chiến Nam Thiên đang ngẩn ra.
Không được!
Anh không thể để bị khống chế.
Nếu cứ tiếp tục bị khống chế, rất có thể anh sẽ như Chiến Bắc Thiên nói, anh sẽ bị điều khiển mà đi giết Chiến Bắc Thiên.
Anh phải nghĩ biện pháp mới được!
Chiến Nam Thiên nghĩ tới điều gì đó, thu hồi suy nghĩ, nở nụ cười âm trầm: “Chẳng lẽ tên thật của cậu cũng là Mộ Nhất Phàm?”
“…………” Mộ Nhất Phàm không lên tiếng.
Chiến Nam Thiên nhìn đôi mắt trấn tĩnh của anh: “Không tồi, bị tôi khống chế mà vẫn có thể tỉnh táo lại, tiếc là cậu không phản kháng lại được tôi.”
Hắn lại dùng uy lực khống chế Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm lại ôm cái đầu đau như bị búa bổ, cắn răng, nhìn chòng chọc Chiến Nam Thiên.
Lúc Chiến Nam Thiên gia tăng lực khống chế, đột nhiên anh trợn to mắt, xuất ra dị năng hệ tinh thần.
Đầu Chiến Nam Thiên như bị điện giật, cảm thấy vô cùng đau đớn.
Hắn kêu lên một tiếng, lập tức thu hồi uy lực, ôm cái đầu phát đau mà lui lại mấy bước, kinh hãi nhìn Mộ Nhất Phàm: “Cậu… cậu… sao có thể…”
Chiến Nam Thiên lắc đầu: “Không đúng, cấp bậc của cậu không cao bằng tôi, cậu không dùng uy lực, cậu dùng….”
Hắn suy nghĩ một chút, cả kinh nói: “Dị năng hệ tinh thần.”
Chẳng trách Mộ Nhất Phàm có thể vượt cấp, đánh thẳng vào ý thức của hắn.
Mộ Nhất Phàm yếu ớt nằm dưới đất thở hổn hển, căn bản không còn hơi sức đâu để trả lời Chiến Nam Thiên.
Anh hiểu rõ đẳng cấp dị năng của mình, giờ cùng lắm anh chỉ có thể tạm thời cản sự khống chế của Chiến Nam Thiên, hơn nữa chỉ khi Chiến Nam Thiên không phòng bị mới dùng được, giờ nếu tiếp tục sử dụng dị năng hệ tinh thần, chắc chắn không thể khống chế lại Chiến Nam Thiên.
“Mộ Nhất Phàm, đúng là tôi đã coi thường cậu rồi, cậu không chỉ có dị năng hệ phong, hệ băng, mà còn có cả dị năng hệ tinh thần, người có ba dị năng cùng một lúc không nhiều lắm, chẳng lẽ cậu hấp thu tinh hạch của đồng loại để tăng số dị năng của mình?”
Mộ Nhất Phàm thở dốc, đầu không còn đau nhức như trước nữa, cười lạnh nói: “Lời này của anh đúng là khinh thường tôi, Mộ Nhất Phàm tôi đây mà lại suy đồi tới mức hấp thụ dị năng đồng loại để tăng đẳng cấp của mình sao?”
Chiến Nam Thiên lạnh lùng nhìn anh: “Vậy cho tôi mở mang kiến thức về dị năng của cậu đi.”
Hắn giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện dị hỏa, tấn công về phía Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm đã được thấy uy lực dị hỏa của Chiến Nam Thiên, anh nhanh chóng sử dụng dị năng hệ băng để tạo thành một bức tường băng dày chắn trước mặt mình, sau đó lại sử dụng dị năng hệ thủy để tạo thành một quả cầu nước lớn, bao quanh người Chiến Nam Thiên.
Chiến Nam Thiên ở bên trong quả cầu nước đến đứng cũng không vững, hơn nữa quả cầu nước dần dần chuyển động, tựa như một xoáy nước lớn giữa biển, tốc độ mỗi lúc một nhanh, theo xoáy nước, người ở bên trong cũng không ngừng quay cuồng, thể như muốn dừng lại cũng không được.
Chiến Nam Thiên ở bên trong quả cầu nước bị xoay đến không thấy rõ cảnh sắc xung quanh, chỉ có thể dựa vào cảm giác để lần tới vị trí của Mộ Nhất Phàm, sau đó phóng dị hỏa về phía Mộ Nhất Phàm.
Hắn cứ ngỡ có thể bắn trúng Mộ Nhất Phàm, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc dị hỏa phóng ra, tốc độ không những chậm hơn, uy lực cũng bị giảm xuống, còn bị xoáy nước cuốn theo, căn bản không thể đánh ra.
Theo thời gian, dần dần dị hỏa bị nước dập tắt.
Chiến Nam Thiên giật mình, nhận ra so với tất cả những dị năng giả hệ thủy mình từng gặp, Mộ Nhất Phàm còn hiểu rõ cách sử dụng dị năng hệ thủy hơn.
Hắn lạnh lùng nhếch môi lên: “Thú vị thật.”
Chiến Nam Thiên không khách khí với Mộ Nhất Phàm nữa, phóng ánh sáng từ trong cơ thể mình ra, chẳng mấy chốc ánh sáng chói mắt bao trùm khắp gian phòng.
Mộ Nhất Phàm lập tức nhắm mắt lại.
Sau đó, chùm tia laser từ trong cơ thể Chiến Nam Thiên phóng ra, mà nước căn bản không thể khống chế loại dị năng đặc biệt này, chùm sáng như thanh kiếm bén nhọn bắn ra ngoài.
Mộ Nhất Phàm lập tức tạo một tường băng để bảo vệ chính mình, đỡ lấy tia laser bắn tới.
Dị năng của anh bị cắt đứt, quả bóng nước bao lấy xung quanh Chiến Nam Thiên dường như bị đánh tan, biến thành thác nước mà đổ ầm xuống mặt đất.
“Cậu còn có dị năng hệ thủy.” Chiến Nam Thiên lau nước trên mặt, đi tới trước mặt Mộ Nhất Phàm: “Nói cách khác, cậu có tổng cộng bốn dị năng.”
Mộ Nhất Phàm đứng lên, chau mày lại: “Có phải anh rất ngạc nhiên vì tôi có bốn dị năng không? Có phải anh đang nghĩ tôi càng khác với Mộ Nhất Phàm mà anh biết không?”
Chiến Nam Thiên nheo mắt lại: “Quả đúng là càng khác biệt, tính cách thay đổi, ngay cả dị năng…”
“Dị năng làm sao?” Mộ Nhất Phàm liền gặng hỏi: “Anh vừa dùng dị năng hệ ánh sáng đúng không?”
Chiến Nam Thiên nghĩ Mộ Nhất Phàm đang muốn gài bẫy lời nói của mình, hắn giơ tay lên, đầu ngón tay lập tức bắn một chùm tia laser ra, bắn vào tay Mộ Nhất Phàm: “Cậu thật nhiều lời, còn có, đây là cảnh cáo, nếu cậu còn không nói cậu là ai, tiếp theo dị năng của tôi sẽ đánh vào đầu cậu.”
Mộ Nhất Phàm cúi đầu nhìn cánh tay mình, không có vết thương nào, nói cách khác dị năng của anh có thể vô hiệu hóa dị năng hệ ánh sáng.
Chiến Nam Thiên nhìn cánh tay không chút thương tổn nào của anh, gương mặt âm trầm lại một lần nữa toát lên vẻ kinh ngạc: “Sao lại như thế?”
Rõ ràng dị năng của hắn đã bắn trúng vào Mộ Nhất Phàm, sao Mộ Nhất Phàm không thụ thương, cho dù có năng lực khép miệng vết thương thì tốc độ cũng đâu thể nhanh như vậy?
Chiến Nam Thiên lại bắn chùm tia laser vào cánh tay Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm muốn tránh né, tiếc là tốc độ của anh không nhanh bằng chùm tia laser kia.
Cho nên, chùm laser lại một lần nữa bắn vào cánh tay anh.
Chiến Nam Thiên thấy cánh tay Mộ Nhất Phàm vẫn không bị thụ thương, sự ngạc nhiên trong đôi mắt càng thêm nồng đậm: “Sao dị năng của tôi vẫn không thể làm tổn thương cậu?”
Sau đó, hắn bắn liên tiếp vài chùm tia laser vào người Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm hết sức khó chịu với việc Chiến Nam Thiên dùng dị năng đánh mình, bực mình hơn cả là tốc độ của anh không nhanh bằng ánh sáng, muốn tránh cũng không tránh được.
“Nếu anh còn coi tôi là vật thí nghiệm, tôi sẽ không khách khí nữa đâu.”
Chiến Nam Thiên cười nhạt: “Tôi lại muốn xem cậu không khách khí với tôi như nào đây?”
Hắn lại bắn dị năng hệ ánh sáng vào người Mộ Nhất Phàm, cố tình khiêu khích anh.
Mộ Nhất Phàm lập tức sao chép dị năng hệ ánh sáng, thay thế dị năng hệ băng, sau đó giống như Chiến Nam Thiên, sử dụng chùm tia laser đánh về phía hắn.
Chiến Nam Thiên không kịp phản ứng, cũng không ngờ Mộ Nhất Phàm cũng sử dụng chùm tia laser, lúc này vai hắn bị bắn thủng một lỗ, máu đen theo đó mà chảy ra.
Hắn lại thêm kinh hãi, không để ý tới vết thương trên người mà vội vã hỏi: “Cậu vừa sử dụng dị năng gì kia?”
Nếu hắn không nhìn lầm, hình như Mộ Nhất Phàm vừa sử dụng dị năng hệ ánh sáng.
Thế nhưng, sao chuyện này có thể xảy ra?
Sao Mộ Nhất Phàm lại sử dụng được dị năng hệ ánh sáng?
Nếu quả thật anh có dị năng hệ ánh sáng, điều này cũng đồng nghĩa anh có năm dị năng?
Đây đúng là chuyện nghịch thiên!
Mộ Nhất Phàm không đáp mà hỏi ngược lại: “Không phải anh vừa nhìn thấy rồi đó sao?”
Sắc mặt Chiến Nam Thiên càng thêm lạnh lẽo: “Mộ Nhất Phàm, năng lực của cậu đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi, tôi rất muốn nhìn xem rốt cuộc cậu lợi hại tới đâu, rốt cuộc cậu có bao nhiêu dị năng.”
Vừa dứt lời, trong cơ thể hắn tỏa ra bóng đen.
Mới đầu Mộ Nhất Phàm còn thắc mắc không biết thứ đen đen kia là dị năng gì, đợi đến khi anh biết rõ đó là dị năng gì, trong lòng kinh hãi, lập tức lui về phía sau một bước.
Lúc này đây, trong đầu anh chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là ‘anh chết chắc rồi’.
Chiến Nam Thiên thấy trong mắt Mộ Nhất Phàm lóe lên tia kinh hãi, lạnh lùng cười: “Biết sợ rồi hả?”
Hắn bước từng bước về phía Mộ Nhất Phàm, đúng lúc này, sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một bóng người.
|