Đệ Nhất Thi Thê
|
|
★ Chương 212 – Đây là cháu rể tương lai của ông đấy! ★
Bóng người vừa xuất hiện, lập tức tạo một lôi hỏa đánh về phía Chiến Nam Thiên.
Chiến Nam Thiên thấy đột nhiên có người đứng sau lưng, cơ thể như ánh sáng mà lóe lên, nhanh chóng tránh khỏi lôi hỏa.
“Rầm” một tiếng, lôi hỏa đánh xuống mặt đất, làm mặt đất thủng một lỗ lớn.
Mộ Nhất Phàm trông thấy Chiến Bắc Thiên tới, vui vẻ cười tươi, sau đó nhanh chóng chạy tới bên người Chiến Bắc Thiên: “Bắc Thiên, anh tới rồi.”
Chiến Bắc Thiên nhạt giọng hỏi: “Em không sao chứ?”
“Không sao, cũng may mà anh tới kịp thời.”
Chiến Bắc Thiên kéo Mộ Nhất Phàm ra sau lưng để bảo vệ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Chiến Nam Thiên đang âm trầm trước mặt.
Chiến Nam Thiên nhìn chòng chọc Chiến Bắc Thiên, đang định nói gì đó, chợt nghe thấy Mộ Nhất Phàm reo lên: “Ông nội, cháu chào ông.”
Chiến Bắc Thiên và Chiến Nam Thiên ngẩn ra, ánh mắt không khỏi nhìn về phía lỗ lớn dưới mặt đất, họ thấy một ông lão chừng tám mươi tuổi đang dựa vào giường, trợn mắt há hốc miệng nhìn người ở trên tầng.
Ông có thể không đực mặt ra được sao?
Đang yên đang lành tự nhiên trần nhà bị thủng một lỗ lớn, mảng trần rơi xuống cuối giường, nếu chếch đi một mét, nhất định sẽ rơi trúng người ông.
Mộ Nhất Phàm ở trên tầng ôm lấy eo Chiến Bắc Thiên: “Ông nội, đây là cháu rể tương lai của ông đấy.”
Chiến Bắc Thiên: “………..”
Chiến Nam Thiên: “…………”
Mộ Khiếu Hổ: “…………..”
Mộ Nhất Phàm đắc ý hỏi: “Sao ạ, có ngầu như cháu kể không ông?”
Chiến Bắc Thiên lấy lại tinh thần, cứng ngắc gật đầu chào Mộ Khiếu Hổ.
“Phải rồi, kia là em họ của anh ấy, tên là Chiến Nam Thiên.”
Ánh mắt Mộ Khiếu Hổ chuyển qua nhìn Chiến Nam THiên.
Trong mắt Chiến Nam Thiên lóe lên tia phức tạp, cũng gật đầu chào Mộ Khiếu Hổ.
“Ông nội, bọn cháu còn có việc, không làm phiền ông nghỉ ngơi nữa, gặp lại sau nha.”
Mộ Nhất Phàm mau chóng bảo Chiến Bắc Thiên dùng dị năng hệ băng để lấp cái lỗ kia.
Sau khi lỗ bị bịt lại, anh khẽ thở dài một tiếng: “Em ở đây hai, ba tháng, thế mà không biết người ở tầng dưới chính là ông nội.”
Chiến Bắc Thiên: “………..”
Chiến Nam Thiên: “…………”
Ở dưới tầng, Mộ Khiếu Hổ nhìn lỗ hổng lớn bị bịt lại, khóe miệng giần giật.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra: “Bố, bố không sao chứ?”
Lý Thái Ngọc, Lưu Linh Hồng và hai bác gái của Mộ Nhất Phàm chạy vào, trông thấy trên giường và dưới đất có một đống bụi đá, nghi ngờ hỏi: “Chỗ đá này là sao vậy? Ở đâu ra thế?”
Họ ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện trần nhà có vẻ là lạ, có chỗ giống như bị thứ gì đó bịt lấy.
Lý Thái Ngọc hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Họ nghe thấy tiếng động lớn nên mới chạy vào.
“Trên kia là phòng của Mộ Nhất Phàm, chúng ta mau lên xem đã xảy ra chuyện gì đi.”
Ở trên tầng, Chiến Nam Thiên nhìn chòng chọc hai người ở chung một chỗ với nhau, đôi mắt càng thêm lạnh lẽo: “Anh, ban nãy anh lại vì Mộ Nhất Phàm mà dùng dị năng mạnh như vậy tấn công em trai anh, lẽ nào anh không sợ gây thương tích cho em sao?”
Chiến Bắc Thiên không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ thấp giọng nói: “Nam Thiên, ông nội muốn gặp em, em theo anh về đi.”
“Về?” Chiến Nam Thiên cười nhạt: “Trước đấy em còn muốn về, nhưng giờ em không định về nữa.”
Vốn hắn định gây náo, cho hai nhà Chiến Mộ càng thêm bất hòa, để Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên không thể ở bên nhau, nhưng thật không ngờ cái tên tiện nhân Mộ Nhất Hàng kia lại quay chuyện hắn làm lại, còn phát lên cho cả thành B xem, thành thử giờ mọi người ở khắp thành B đều đã biết chuyện của hắn.
Cho nên nếu giờ hắn mà về, nhất định sẽ bị Chiến Quốc Hùng xử phạt.
Chiến Nam Thiên vừa dứt lời, lập tức cảm thấy không cử động được cơ thể.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, ngoài cổ ra, khắp người đều bị đóng băng, tạo thành một tảng băng lớn.
Chiến Nam Thiên phẫn nộ trừng mắt nhìn Chiến Bắc Thiên: “Anh muốn đóng băng ép em về sao?”
“Ông nội nói, nếu em không chịu về thì đóng băng em lại.”
Chiến Nam Thiên hừ lạnh: “Phải xem anh có bản lĩnh đó không đã.”
Cơ thể hắn lập tức phát ra chùm tia laser, đập vỡ băng trên người, tạo thành vô số mảnh nhỏ bắn ra ngoài.
Chiến Bắc Thiên lập tức kéo Mộ Nhất Phàm ra phía sau, dùng khiên băng cản những mảnh vỡ bay tới.
Chiến Nam Thiên trông thấy một màn này, nhướn mày lên: “Tình cảm hai người tốt thật đấy, anh, nếu em nói Mộ Nhất Phàm là tang thi, anh còn che chở cho cậu ta như vậy nữa không?”
Chiến Bắc Thiên mặt không đổi sắc nhìn Chiến Nam Thiên: “Còn.”
Mộ Nhất Phàm ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên trông thấy nụ cười của anh, liền giơ tay lên xoa xoa mái tóc anh.
Chiến Nam Thiên giật mình, trông thấy họ thân mật như vậy, nghĩ tới điều gì đó, hai mắt nheo lại: “Anh đã biết cậu ta là tang thi từ trước?”
Chiến Bắc Thiên không lên tiếng.
Chiến Nam Thiên cảm thấy hết sức nực cười: “Nếu đã biết cậu ta là tang thi, sao anh còn ở cùng với cậu ta.”
Ngay sau đó, hắn lại không cười nổi, bởi hắn nhận ra Chiến Bắc Thiên không hề sợ hãi chút nào chuyện hắn đã biết Mộ Nhất Phàm là tang thi, cũng đồng nghĩa, rất có thể Chiến Bắc Thiên cũng biết hắn là tang thi.
Giờ Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên thân mật với nhau như vậy, nói cho Chiến Bắc Thiên biết chuyện hắn là tang thi cũng không có gì kì lạ.
Thế nhưng, tối hôm nay, cái cậu Mộ Nhất Phàm thật sự khiến hắn phải giật mình.
Bản thân cậu ta không chỉ có dị năng đa hệ, còn không cần tốn nhiều sức lực cũng có thể khiến người đàn ông sắt đá như Chiến Bắc Thiên thua dưới quần cậu ta, để Chiến Bắc Thiên không mảy may chú ý tới thân phận tang thi của cậu ta, một lòng bảo vệ cho cậu ta.
Chiến Nam Thiên thu nụ cười lại, bình tĩnh nhìn Chiến Bắc Thiên: “Có phải anh cũng biết em là tang thi không?”
Nếu quả thật Chiến Bắc Thiên đã biết hắn là tang thi, như vậy, tới khi nhìn thấy dị năng hệ ánh sáng của hắn, có lẽ cũng đã đoán ra được điều gì đó.
Chiến Bắc Thiên nghe hắn tự thừa nhận thân phận của mình, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, con ngươi đen láy thâm sâu lại trầm xuống, nhìn Chiến Nam Thiên như nhìn kẻ phải chết.
Ánh mắt này khiến Chiến Nam Thiên cảm thấy hết sức quen thuộc, trong phút chốc đôi mắt u ám của hắn nheo lại, cơ thể phóng ra dị năng màu đen.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng: “Nhất Phàm, Nhất Phàm, con ở trong đó làm gì vậy?”
Mộ Nhất Phàm nghe thấy giọng Lý Thái Ngọc, lập tức nói: “Thím ba, con không sao, con đang học cách sử dụng dị năng thế nào thôi.”
Lý Thái Ngọc nghe anh nói mình không việc gì, thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Con muốn luyện dị năng thì cũng đừng luyện trong phòng, dưới phòng con là phòng ông nội đó, nếu con không cẩn thận làm sụp sàn nhà, đập trúng ông nội con thì làm sao bây giờ?”
Chiến Nam Thiên nghe vậy, từ từ thu hồi dị năng về.
Chiến Bắc Thiên thấy Chiến Nam Thiên thu hồi dị năng về, ánh mắt gợn sóng.
“Vâng, con biết rồi.”
“Cái thằng bé này.” Lý Thái Ngọc thở dài rồi đi.
Chiến Nam Thiên lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, cơ thể lóe lên, hóa thành một luồng sáng trắng, biến mất ngay trước mặt họ.
Mộ Nhất Phàm nhìn chỗ Chiến Nam Thiên biến mất, khẳng định nói: “Hắn ta là Mộ Nhất Phàm, dù sao thì trong lòng hắn ông nội vẫn rất quan trọng, nếu không thì lúc nghe thấy có thể gây tổn thương ông nội, hắn đã không thu dị năng về.”
Hơn nữa, Chiến Nam Thiên chính là Mộ Nhất Phàm trùng sinh trở về, bằng không lúc nhìn thấy Mộ Nhất Hàng đã không ra tay tấn công, hơn nữa, lần trước lúc Chiến Bắc Thiên tới xưởng quân sự, không phải đã nói có một tang thi dùng dị năng hệ ánh sáng cứu đám Phan Nhân Triết hay sao?
Hiển nhiên, Chiến Nam Thiên muốn tập hợp lại những thủ hạ trước đó, để sử dụng cho mình.
Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên vẫn còn đứng tại chỗ: “Không phải anh nói ông nội muốn anh đi bắt hắn về sao? Sao anh không đuổi theo hắn?”
Ban nãy đột nhiên Chiến Bắc Thiên xuất hiện trong phòng anh, nói rõ Chiến Bắc Thiên đã học được dị năng dịch chuyển không gian.
Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Anh còn chưa quen với dị năng không gian, không thể sử dụng bất cứ lúc nào.”
Thật ra ban nãy là lần đầu tiên hắn sử dụng được dị năng không gian.
Trước đó hắn nghe Mộ Nhất Phàm đề cập tới chuyện ngoài việc không gian có thể chứa vật tư ra, còn có thể lĩnh hội khả năng dịch chuyển không gian, lưỡi chém không gian và khiên chắn không gian, sau đó hắn ở trong không gian luyện tập, thế nhưng dị năng này không dễ dàng lĩnh hội.
Hắn ở trong phòng tập hai tháng, nhưng không có bất cứ thu hoạch gì.
Lúc ban nãy, hắn lo Mộ Nhất Phàm sẽ gặp nguy hiểm, từ xa xa trông thấy tầng tám mươi của cao ốc Mộ thị sáng rực, trong lòng cảm thấy rất sốt ruột.
Hắn muốn nhanh chóng tới bên cạnh Mộ Nhất Phàm, sau đó bèn thử dùng dị năng không gian, hắn thử rất nhiều lần nhưng không được, đến khi đang định bỏ cuộc, đột nhiên lại thấy mình xuất hiện trong phòng Mộ Nhất Phàm.
Cũng không biết chiếc xe bị hắn bỏ đó giờ thế nào, không có hắn lái xe, không biết liệu xe có đâm phải người đi đường hay không.
Mộ Nhất Phàm vỗ vỗ vai hắn: “Giờ anh có thể sử dụng dị năng dịch chuyển không gian, đã nói anh đã có thể lĩnh hội nó, sau này chỉ cần luyện tập nhiều hơn, sẽ có thể sử dụng nhẹ nhàng như dị năng lôi hỏa vậy.”
Chiến Bắc Thiên ừ một tiếng, ngồi xuống giường, nhìn chòng chọc sàn nhà bị đánh thủng đến dại ra.
Mộ Nhất Phàm thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, đoán có lẽ Chiến Bắc Thiên đang nghĩ về chuyện của Chiến Nam Thiên, bèn ngồi xuống ôm hắn: “Đừng buồn, em hiểu được tâm tình anh lúc này, cũng biết tình cảnh anh lúc này rất khó khăn.”
Anh nghĩ tình huống Chiến Bắc Thiên gặp phải bây giờ không khác mình là bao, người thân đột nhiên biến thành kẻ thù, thật sự rất khó thể chấp nhận, thậm chí đến khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, chưa chắc đã ra tay được.
“Em nói xem…” Đột nhiên Chiến Bắc Thiên cất tiếng.
Mộ Nhất Phàm khó hiểu nhìn hắn: “Sao ạ?”
“Liệu ấn tượng của ông em về anh có tệ lắm không?”
Mộ Nhất Phàm: “……………..”
Mịa nhà anh!
Ban nãy trông vẻ mặt hắn nghiêm túc như vậy, té ra lại đang nghĩ chuyện này.
Vậy anh an ủi nãy giờ làm cái gì cơ chứ!!
Đúng là uổng công anh lo lắng.
“Không đâu, người em chọn, nhất định ông sẽ hài lòng.” Mộ Nhất Phàm ôm lấy Chiến Bắc Thiên, tựa đầu lên vai hắn cười hì hì: “Giờ anh có muốn lấy thân phận cháu rể xuống ra mắt ông không?”
“Thôi không, để lần sau đi.”
“Thế đêm nay anh ở lại đây với em đi, anh còn chưa qua đêm trong phòng em lần nào.”
Mộ Nhất Phàm vừa nói xong, người trong lòng lập tức biến mất ngay trước mặt anh.
Không có người dựa vào, anh mất thăng bằng, ngã dập mặt xuống.
“Ha ha.” Mộ Kình Thiên vừa ra khỏi không gian trông thấy Mộ Nhất Phàm ngã dập mặt xuống giường, sung sướng cười ha hả.
Mộ Nhất Phàm bực bội từ trên giường ngồi dậy: “Mịa nhà anh, không muốn ở lại với người ta đến thế à?”
Đúng lúc này, điện thoại vệ tinh đổ chuông.
Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên gọi tới, tức giận bắt máy, liền nghe thấy Chiến Bắc Thiên đang cố nén cười nói: “Xin lỗi, anh vẫn chưa quen dùng dị năng dịch chuyển không gian, không cẩn thận sử dụng dị năng dịch chuyển quay về xe.”
Hắn thật sự không cố ý, ban nãy hắn đang nghĩ xem nên rời khỏi cao ốc Mộ thị thế nào thì đột nhiên lại quay về xe.
Nhớ tới Mộ Nhất Phàm vừa kêu hắn ở lại, bèn lập tức gọi điện cho Mộ Nhất Phàm.
Vừa nghĩ tới bộ dạng cậu chàng này nhớn nhác tức giận là hắn lại không nhịn được muốn bật cười.
Mộ Nhất Phàm mất hứng hừ lạnh một tiếng.
Chiến Bắc Thiên giải thích: “Hôm nay anh không thể ở lại chỗ em, anh còn phải về doanh địa bàn giao nhiệm vụ cho nhóm Lục Lâm, sáng mai anh định ra khỏi thành đi bắt Nam Thiên về cho ông nội, nếu không sẽ không biết ăn nói thế nào với Mộ gia em.”
Giờ cả Chiến gia đang tìm Chiến Nam Thiên, Chiến Nam Thiên sẽ không ở lại thành B lâu, nhất định hắn sẽ rời khỏi thành B.
Mộ Nhất Phàm nghe hắn muốn đi tìm Chiến Nam Thiên, chợt nhớ ra một việc, vội vã nói: “Lúc đi tìm Chiến Nam Thiên, anh phải cẩn thận dị năng hắn dùng, tốt nhất là đừng tới gần hắn, cũng đừng để bị dị năng của hắn chạm vào.”
Chiến Bắc Thiên nhớ tới bóng đen lan ra khỏi cơ thể Chiến Nam Thiên, chau mày lại: “Đó là dị năng gì vậy?”
|
★ Chương 213 – Dị năng hệ bóng tối. ★
Mộ Nhất Phàm thấp giọng nói: “Rất có thể Chiến Nam Thiên sử dụng dị năng hệ bóng tối.”
Lần trước lúc anh nghe tới việc có dị năng hệ ánh sáng, đã nghĩ không biết liệu có dị năng hệ bóng tối không, thật không ngờ dị năng này lại xuất hiện, hơn nữa cả hai dị năng đều cùng tồn tại trên một người.
Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Dị năng hệ bóng tối?”
Lại một dị năng nữa hắn chưa từng nghe qua.
“Em chỉ đoán vậy thôi, cũng không chắc chắn, nếu có dị năng hệ bóng tối thật, như thế sẽ rất khủng khiếp.”
Chiến Bắc Thiên tò mò hỏi: “Khủng khiếp thế nào cơ?”
Mộ Nhất Phàm giải thích: “Dựa vào hiểu biết của em về dị năng bóng tối, dị năng bóng tối có thể ăn mòn vạn vật, ví dụ như những người hoặc tang thi bị dị năng tấn công, dù chỉ gây tổn thương da thịt một chút xíu thôi, cũng sẽ bị ăn mòn, vết thương mãi mãi không thể lành, hơn nữa, vết thương sẽ từ từ lan rộng ra, đến khi gây tử vong mới thôi.”
Chiến Bắc Thiên hỏi: “Năng lực khép miệng vết thương của em cũng không khôi phục lại được sao?”
“Không được, trừ khi được trị bằng dị năng hệ ánh sáng.”
Mộ Nhất Phàm nói tới đây, lập tức nghĩ không phải mình vừa sao chép dị năng của Chiến Nam Thiên hay sao?
“Ha ha ha.”
Chiến Bắc Thiên nghe thấy tiếng anh cười, hỏi: “Cười cái gì vậy?”
“Em vừa hấp thu dị năng hệ ánh sáng của Chiến Nam Thiên, sau này chỉ cần em không thay thế dị năng này là được, em không phải lo sẽ bị dị năng của Chiến Nam Thiên ăn mòn nữa, cho nên, nếu anh đi tìm Chiến Nam Thiên thì phải dẫn em đi cùng, nếu không rất có thể anh sẽ bị dị năng của hắn gây tổn thương.”
Nhưng Chiến Bắc Thiên lại không thể lạc quan như Mộ Nhất Phàm: “Dị năng hệ bóng tối ngoài việc có thể ăn mòn ra, còn có khả năng gì?”
“Anh cũng vừa thấy đấy, lúc Chiến Nam Thiên sử dụng dị năng hệ bóng tối, cơ thể sẽ từ từ tỏa ra bóng tối, hơn nữa, bóng tối sẽ càng lúc càng lớn, nếu như anh bị bóng tối này vây lại, khi đó dị năng của anh sẽ mất hiệu lực, trở thành một người bình thường, mặc cho hắn kiểm soát.”
Mộ Nhất Phàm chắc chắn mình không thể sao chép được dị năng hệ bóng tối, bởi vì dị năng hệ bóng tối có thể vô hiệu hóa dị năng của người khác, cho nên, anh không thể sao chép được.
Đây cũng là lý do vì sao lúc anh thấy Chiến Nam Thiên sử dụng dị năng hệ bóng tối lại sợ hãi tới như vậy.
Chân mày Chiến Bắc Thiên nhíu chặt lại: “Vậy không gian của anh thì sao? Liệu dị năng của hắn có thể vô hiệu hóa không gian của anh không? Liệu không gian của anh có bị dị năng hệ bóng tối làm cho biến mất, hoặc không có cách nào vào trong không gian, không thể sử dụng dị năng không gian không?”
“Cái này.. em cũng không rõ nữa, theo lý thuyết mà nói, vốn không gian của anh ở trong thân thể, nếu thực sự gặp dị năng hệ bóng tối, cùng lắm chỉ không thể sử dụng lưỡi chém không gian, khiên chắn không gian và khả năng dịch chuyển không gian, chứ không gây cản trở cho anh đi vào trong không gian.”
Mộ Nhất Phàm phiền não cào đầu: “Em cũng chỉ đoán vậy thôi, nếu như gặp dị năng hệ bóng tối, chưa chắc anh đã có thể vào trong không gian của mình.”
Trong tiểu thuyết của anh không đề cập tới dị năng hệ ánh sáng và bóng tối, anh chỉ biết khi đọc qua tiểu thuyết khác, anh không thể ngờ trong tiểu thuyết của mình sẽ xuất hiện hai loại dị năng này.
“Ngoại trừ hai cái này ra, còn gì nữa không?”
“Còn, nó còn có thể khiến con người ta cảm thấy sợ hãi một cách vô cớ, nhưng nếu là dị năng giả mạnh mẽ, hoặc là tang thi đẳng cấp không kém Chiến Nam Thiên là bao, hiệu quả sẽ không lớn lắm.”
Mộ Nhất Phàm nói đến đây, khẽ thở dài: “Thật ra, ba tác dụng của dị năng bóng tối kia, chưa phải thứ kinh khủng nhất.”
Chân mày Chiến Bắc Thiên nhíu chặt thêm mấy phần.
Chỉ ba tác dụng này thôi đã khó đối phó rồi, chẳng lẽ còn thứ gì đó khó đối phó hơn?
“Đáng sợ nhất là một người có đồng thời cả hai dị năng ánh sáng và bóng tối, bởi khi hai dị năng này hợp lại, có thể nuốt trọn tất cả, chẳng khác nào hủy diệt hết tất cả, còn cụ thể nuốt trọn như thế nào, em cũng không biết nữa.”
Mộ Nhất Phàm thở hắt: “Đấy chỉ là những hiểu biết của cá nhân em về dị năng hệ bóng tối, còn dị năng bóng tối của Chiến Nam Thiên như thế nào, em cũng không rõ nữa, nhưng nhìn lúc hắn sử dụng dị năng hệ bóng tối, dường như rất đắc ý với dị năng này của mình, hẳn là dị năng này của hắn càng đáng sợ hơn dị năng ánh sáng.”
Nói tới đây, hốt nhiên anh cảm thấy trước mắt không nên để Chiến Bắc Thiên tiếp cận Chiến Nam Thiên, đợi Chiến Bắc Thiên luyện tập tốt dị năng không gian, tới tìm Chiến Nam Thiên sau cũng không muộn.
“Ừ, anh biết phải làm thế nào rồi, trước mắt cứ như vậy đi.”
Mộ Nhất Phàm biết Chiến Bắc Thiên biết chừng mực, cũng không nhiều lời nữa, sau khi cúp điện thoại bèn quay về phía Mộ Kình Thiên: “Con trai, đưa ba vào không gian hấp thụ linh khí đi.”
Không biết có phải do đẳng cấp dị năng của anh cao lên không, giờ chỉ hấp thụ tinh hạch thôi đã không đủ thỏa mãn anh.
Giống như mỗi lần hấp thụ một tinh hạch, chỉ như hút một giọt nước, khiến anh không thể nào lên cấp thứ tư, sau này phải ra ngoài thành tìm nhiều tinh hạch hơn về mới được.
Mộ Kình Thiên cười khì khì, bàn tay nhỏ bé khoác lên người Mộ Nhất Phàm, sau đó hai người biến mất khỏi gian phòng.
Ở bên kia, không bao lâu sau khi Chiến Bắc Thiên cúp máy, liền cảm thấy không gian có gì đó khác thường, hắn nhắm mắt nhìn lướt qua không gian, thấy con trai đưa Mộ Nhất Phàm vào trong đó, khẽ mỉm cười.
Đến khi mở mắt ra trông thấy chiếc xe việt dã của mình, hắn chau mày lại.
Ban nãy bởi đột nhiên biến mất khỏi xe, xe không có ai lái, hơn nữa do phóng với tốc độ rất nhanh nên xe đâm vào một cây to, đầu xe bị lõm một mảng lớn.
Chiến Bắc Thiên lùi xe ra, lái về doanh địa.
Mao Vũ đang định về ký túc xá ngủ, trông thấy Chiến Bắc Thiên lái chiếc xe xập xệ về, tiến lên lo lắng hỏi: “Lão đại, xe của anh bị sao vậy?”
“Không sao, mai cậu tìm một thợ sửa xe về giúp tôi. Phải rồi, mai tôi có việc phải ra khỏi thành một chuyến, cậu theo tôi tới phòng làm việc, tôi có chuyện cần bàn với cậu.”
“Vâng ạ.”
Vừa vào phòng làm việc, Chiến Bắc Thiên liền bàn giao một số công việc ở doanh địa, đến khi bàn giao hết xong mới hỏi: “Vụ mấy người mất tích ở khu thành phía bắc điều tra đến đâu rồi?”
Mao Vũ lắc đầu thở dài: “Vẫn không tìm được người, chỉ e mấy người này lành ít dữ nhiều.”
“Có ai thông báo lại mất tích không?”
“Không ạ.”
Mao Vũ do dự một chút, lại nói: “Nhưng cái ông Dung Đức Minh kia lại chạy tới doanh địa chúng ta lấy đồ ăn thức uống, còn bảo chúng ta đổ thêm xăng cho xe máy của ông ta, da mặt người này dày thật đấy.”
“Đến khi nào vậy?”
“Sau khi lão đại tới biệt thự của Chiến lão quân ủy, ông ta nhân lúc trời tối, ít người thấy bèn chạy tới đây xin xỏ.”
“Ông ta có cung cấp tin tức gì của Dung Tuyết không?”
“Không ạ, nhưng em đã nói với ông ta, nếu nửa tháng sau không có tin tức của Dung Tuyết, sẽ không cho ông ta lương thực và nước nữa.”
Chiến Bắc Thiên đồng ý với cách làm này của cậu: “Không còn sớm nữa, cậu về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Mao Vũ xoay người đi, thế nhưng vừa đi tới cửa, chuông báo động trong doanh địa vang lên.
Chiến Bắc Thiên đứng bật dậy.
Mao Vũ lập tức lấy bộ đàm ra hỏi phòng giám sát xem đã xảy ra chuyện gì.
Binh lính ở phòng giám sát lập tức nói: “Hai người thường trong ký túc xá bị chết.”
“Chết như thế nào.”
“Không biết ạ, bọn em vẫn nhìn camera theo dõi, nhưng không thấy có kẻ tình nghi nào xuất hiện.”
Chiến Bắc Thiên lập tức nhảy xuống qua cửa sổ, Mao Vũ cũng nhảy qua cửa sổ theo, chạy nhanh về phía ký túc xá.
Một căn phòng trong ký túc xá đông nghịt người vây xem, mọi người đang bàn luận không biết vì sao hai người kia lại chết đi, hơn nữa tử trạng cũng rất lạ.
“Chiến thiếu tướng tới, mọi người mau nhường đường.”
Những người tới vây xem lập tức tránh sang hai bên đường.
Lục Lâm đang khám nghiệm tử thi trông thấy Chiến Bắc Thiên đi tới, đứng dậy kêu: “Lão đại.”
Chiến Bắc Thiên nhìn cái xác khô dưới đất, hỏi: “Chết như nào?”
Lục Lâm chau mày lại: “Nhìn như là bị hút cạn máu.”
“Hút cạn máu?” Chiến Bắc Thiên có thể đoán được đại khái là do ai làm.
“Còn có, lão đại, anh nhìn lên tường xem.” Lục Lâm giơ ngón tay bảo Chiến Bắc Thiên nhìn về phía bức tường đối diện cửa.
Chiến Bắc Thiên nhìn theo, chợt nheo mắt lại.
Trên mặt tường trắng tinh có một dòng chữ to đùng viết bằng máu đỏ: Chiến Bắc Thiên, tôi tới tìm anh tính sổ, tiếp theo, tôi sẽ hút cạn máu từng người từng người một trong doanh địa của anh, cho anh không được yên thân, còn mạng của anh, tôi sẽ tới lấy cuối cùng.
Mặt Chiến Bắc Thiên lạnh tanh, ra lệnh cho Mao Vũ: “Rửa sạch đi.”
“Vâng.” Mao Vũ lập tức dùng dị năng, rửa sạch vết máu trên tường.
Chiến Bắc Thiên phân phó cho Lục Lâm: “Chôn thi thể xuống, còn có, tăng cường tuần tra ban đêm.”
“Vâng.” Lục Lâm lập tức lùa đám đông đứng vây xem bên ngoài đi: “Đừng nhìn nữa, mau về phòng ngủ đi.”
Đợi mọi người giải tán rồi, Mao Vũ mới hỏi: “Lão đại, anh có biết là ai làm không?”
Đáy mắt Chiến Bắc Thiên lóe lên tia hung tàn: “Chắc là do Dung Tuyết làm, giờ cậu sai người đi nhổ sạch toàn bộ cây cối trong doanh địa, ngay cả cây ở dưới lòng đất cũng không được giữ lại, còn có, cây cối hoa cỏ xung quanh doanh địa cũng phải nhổ hết.”
Mao Vũ không hỏi gì, lập tức đáp: “Vâng ạ.”
|
★ Chương 214 – Óc heo ★
Ngay đêm hôm ấy, Mao Vũ liền dẫn hơn mười dị năng giả hệ mộc đi đào cây cối, hoa cỏ ở trong và xung quanh doanh địa, có dị năng giả hệ mộc giúp đỡ, chỉ mấy giờ ngắn ngủi, hoa cỏ cây cối xung quanh đã được dọn sạch sẽ.
Tuy vậy, những người trong doanh địa vẫn rất bất an, họ đều lo mục tiêu tiếp theo sẽ là mình.
Chiến Bắc Thiên cũng không vì chuyện này mà ở lại doanh địa coi chừng Dung Tuyết tới.
Sáng hôm sau, hắn lái một chiếc xe việt dã khác rời khỏi doanh địa.
Lúc hắn sắp ra khỏi thành B, Dung Đức Minh gọi điện cho hắn.
Chiến Bắc Thiên thấy Dung Đức Minh gọi tới, lập tức bắt máy, liền nghe thấy Dung Đức Minh nhỏ giọng nói: “Con bé về rồi.”
Chiến Bắc Thiên nghe vậy, lập tức đạp chân phanh, ánh mắt trở nên tàn khốc, nhạt giọng ừ một tiếng, sau đó cúp máy, nhìn cây cối xung quanh, suy nghĩ một chút, tiếp tục lái xe rời khỏi thành B.
Bên kia, sau khi Dung Đức Minh cúp máy liền khẽ chau mày lại.
“Đức Minh, sao ông ngu thế, ông khai chuyện Dung Tuyết về cho Chiến thiếu tướng luôn, sau này bọn họ còn cho chúng ta lương thực và nước nữa không?” Lạc Tĩnh thấp giọng nói.
“Thượng úy Mao nói, trong vòng nửa tháng mà có tin tức gì của Dung Tuyết, sẽ tiếp tục cho chúng ta lương thực, nhưng nếu nửa tháng sau không có tin tức gì, sau này sẽ không cấp lương thực và nước cho chúng ta nữa, giờ Dung Tuyết về rồi, đương nhiên phải báo chuyện này cho Chiến thiếu tướng, chỉ là….”
Trong lòng Dung Đức Minh cảm thấy bất an, thậm chí hết sức áy náy mà nhìn Lạc Tĩnh: “Bà nghĩ chúng ta làm vậy có được không? Dù gì Dung Tuyết cũng là con gái tôi, thế này…”
Lạc Tĩnh lập tức cắt ngang lời ông: “Ông lo cái gì, Chiến thiếu tướng nói thẳng muốn biết tin tức và tung tích của Dung Tuyết, chứ đâu có nói sẽ làm gì với nó, ông thấy đấy, Dung Tuyết xinh xắn như vậy, nói không chừng Chiến thiếu tướng để ý tới con bé Dung Tuyết nhà chúng ta.”
Từ sau khi Dung Tuyết tới tìm bọn họ, bà vẫn luôn muốn tìm cơ hội gả Dung Tuyết cho nhà có địa vị ở thành B, Dung Tuyết làm vợ bé của mấy người đó, như vậy bà và Dung Đức Minh sẽ không phải chật vật sống như này nữa.
Dung Đức Minh trừng mắt lườm bà: “Cái đồ óc heo, nếu Chiến thiếu tướng để ý tới Dung Tuyết nhà chúng ta, còn cần tôi lén lút thông báo cho cậu ta sao?”
“Nói không chừng người ta muốn cho Dung Tuyết một kinh hỉ, hoặc có lẽ Chiến thiếu tướng thích Dung Tuyết, nhưng Dung Tuyết lại không thích cậu ta, cho nên vẫn tránh mặt Chiến thiếu tướng, nên Chiến thiếu tướng mới dùng cách này để tìm tới Dung Tuyết.”
Dung Đức Minh xùy một tiếng: “Con do chúng ta nuôi, sao tôi lại không biết mắt nhìn người của con bé cơ chứ, người đàn ông ưu tú như Chiến thiếu tướng, sao Dung Tuyết chịu bỏ qua, cho nên, không có chuyện nó tránh mặt đâu.”
Lạc Tĩnh nheo mắt lại: “Có phải ông hối hận rồi không?”
Dung Đức Minh trầm mặc.
Nói gì thì nói, Dung Tuyết cũng là con gái ruột của ông, tuy lúc trông thấy lương thực, ông không nghĩ nhiều như vậy, nhưng giờ ông lại do dự, không biết làm như vậy có nên không.
Lạc Tĩnh ở với ông hơn hai mươi năm, sao lại không biết ông đang nghĩ gì chứ: “Mặc ông muốn làm gì thì làm, nhưng trước khi làm, hãy ngẫm xem số lương thực và nước chúng ta giấu dưới lòng đất còn giúp chúng ta sống thêm được bao lâu nữa.”
Nói xong, bà ra khỏi phòng bếp, quay trở lại căn phòng chật hẹp của mình, lập tức bắt chuyện với Dung Tuyết đang ngồi trước cửa sổ: “Tuyết Nhi, con đứng bên cửa sổ làm gì? Ở đấy nóng như vậy, lại có ánh nắng chiếu vào, cẩn thận phơi nắng hỏng da.”
Dung Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, không quay đầu lại mà hỏi: “Mẹ, cây cỏ bên ngoài sân và mấy cây to ở xung quanh nhà đâu cả rồi?”
Ánh mắt Lạc Tĩnh lóe lên, thở dài: “Con cũng biết đấy, giờ trời nóng như vậy, cây cối chết hết cả rồi.”
Thật ra chỗ cây mà Dung Tuyết nói đều là do Dung Đức Minh lấy thuốc độc trong doanh địa Chiến Bắc Thiên về hại chết, cho nên bà cũng rất tò mò không biết vì sao Chiến Bắc Thiên lại kêu Dung Đức Minh làm như vậy.
“Chết rồi?” Dung Tuyết khẽ chau mày: “Chết thì chết, nhưng cây to như vậy, không phải còn có thể che nắng sao, sao lại phải chặt đi?”
“Giờ là mạt thế, cái gì cũng thiếu, đâu còn có thể như trước kia có thể tùy ý dùng gas, than và điện để nấu cơm, hơn nữa, trong khu bắc thành chúng ta cũng không có mấy ai có năng lực ra ngoài thành tìm than, chỉ có thể chặt củi đốt, giờ cây cối xung quanh chết hết, vừa hay mọi người có thể làm củi đốt, dù sao chết vì nắng cũng không bằng chết vì đói.”
“Thiếu củi đốt đến thế sao? Ngay cả rễ cũng lấy đi.”
“Giờ cái gì mà chẳng thiếu, qua mấy ngày nữa, có khi cây cối khắp khu này đều bị chặt đi làm củi đốt.”
Đúng lúc này, Dung Đức Minh bưng cháo tới, đặt xuống bàn: “Tuyết Nhi, qua đây ăn cháo đi.”
Nói là cháo, nhưng thật ra trong nồi chỉ có mấy hạt gạo.
Dung Tuyết nhàn nhạt nói: “Mọi người ăn đi, con không đói.”
“Cái con bé này, sao không ăn chút gì.”
Lạc Tĩnh vội đi lên trước kéo Dung Tuyết ngồi xuống bàn, trông thấy nồi cháo trên bàn chỉ có mấy hạt gạo, trong mắt lóe lên tia chán ghét, nhưng bà nghĩ phải làm dáng trước mặt Dung Tuyết, đành phải nở nụ cười: “Mau ngồi xuống đi, ngồi xuống đi, mẹ múc cháo cho con.”
Dung Tuyết thấy chỉ có mấy hạt gạo, hơn nữa nước cháo cũng không nhiều, chỉ đủ cho mỗi người ăn bốn, năm thìa, nhất thời mất đi hứng ăn.
“Con không muốn ăn, mọi người ăn đi.”
“Cũng có nhiều cháo đâu, con uống một hơi là hết rồi, uống cho bớt khát, giờ trời nóng, nếu không uống nước, sẽ rất dễ bị cảm nắng.” Dung Đức Minh đưa bát lên trước mặt Dung Tuyết.
Dung Tuyết không hề động tay đỡ lấy bát, quay đầu nhìn về phía cửa sổ tới xuất thần.
Dung Đức Minh không tiếp tục khuyên cô nữa, uống hết nước cháo trong bát, hỏi: “Dung Tuyết, thời gian qua con đi đâu vậy? Con có biết bố rất lo cho con khong?”
Ngày hôm đó đột nhiên Dung Tuyết nói muốn đi vệ sinh, sau đó không thấy cô đi ra nữa, ông hỏi người trong sân, cũng không ai thấy Dung Tuyết đi.
Hơn nữa, cửa phòng vệ sinh khóa trái, nhưng trong phòng lại không có ai, sau đó có một cậu thanh niên bò qua cửa sổ mới có thể mở cửa phòng ra.
Dung Tuyết không lên tiếng đáp lại.
Lạc Tĩnh liền ném cho Dung Đức Minh cái nhìn ‘Đấy ông xem, ông lo cho con bé như vậy, nó có cảm kích không’.
Dung Đức Minh trầm mặt xuống: “Dung Tuyết, bố đang hỏi con đấy.”
Dung Tuyết thu hồi ánh mắt, nhìn chòng chọc Dung Đức Minh, lạnh lùng nói: “Chuyện của con, sau này mọi người đừng xen vào.”
“Con…” Dung Đức Minh bị cô chọc tức điên lên: “Tôi là bố cô, tôi mặc kệ thì ai quản cô hả?”
Lạc Tĩnh cũng mất hứng chau mày lại.
Dung Tuyết chẳng hề sợ Dung Đức Minh tức giận, mặt không đổi sắc nói: “Bố quan tâm con thật sao? Thế sao lúc mạt thế xảy ra, không thấy bố đi tìm con?”
“Bố….”
Trong mắt Dung Đức Minh lóe lên tia chột dạ, còn chưa nói gì, đã bị Lạc Tĩnh cướp lời: “Ai nói ông ấy không đi tìm con, sao con biết ông ấy không tìm con, lúc đó ông ấy không thấy con, không biết đã phái bao nhiêu người đi tìm, nhưng thành G lớn như vậy, lại không có thiết bị truyền tin, đâu có dễ tìm như vậy.”
“Thế à?” Trên mặt Dung Tuyết vẫn không có bất cứ biểu tình gì: “Thế nhưng sao con lại nghe nói, lúc mạt thế xảy ra, mẹ với ông ấy quá sợ hãi, lên trực thăng rời khỏi thành luôn, sau đó trốn tới thành B, bởi vì không có người quen ở thành B, cũng bởi vì mạt thế nên tiền tài châu báu trong tay không dùng được, nên mới nghèo túng như bây giờ.”
Lúc cô tới thành B, cũng không hề nghĩ tới chuyện tìm mấy người Dung Đức Minh, nếu không phải Mộ Nhất Phàm chỉ đường, căn bản cô đã không xuất hiện ở đây.
Lần này cô về, cũng chỉ là muốn ở đây tạm thời tránh né Chiến Bắc Thiên.
Cô cho rằng trước đó Chiến Bắc Thiên tới đây không tìm được người, sẽ không phái thêm người tới đây tìm mình nữa, cho nên mới quay về chỗ của Dung Đức Minh.
“Rầm” một tiếng, Dung Đức Minh giận dữ quát: “Dung Tuyết, cái thái độ này của con là sao, con nói chuyện với bố mình như thế hả?”
Ông cảm thấy từ lúc con gái tới thành B tìm mình, nó đã thay đổi rất nhiều.
Không còn giống như trước kia luôn chạy vào lòng ông làm nũng, tuy rằng trước đó mỗi lần làm nũng con gái không vòi tiền thì cũng là vòi mua đồ, nhưng ông cảm thấy con gái mình như vậy vẫn rất đáng yêu.
Nhưng Dung Tuyết bây giờ, mặt mũi lúc nào cũng âm trầm, giống như tới đòi nợ, cũng không thích nói chuyện với mọi người, khiến hai cha con ông giờ như người xa lạ.
Lạc Tĩnh vội khuyên bảo: “Đức Minh, có gì từ từ rồi nói, đừng tức giận, với cả, có lẽ mấy ngày này Dung Tuyết bị bên ngoài làm cho hoảng sợ, nên mới thành ra như vậy, ông bỏ qua cho con bé đi.”
Đột nhiên Dung Tuyết đứng lên, bộ dạng như muốn bỏ đi.
Lạc Tĩnh thấy vậy thì vội vã ngăn Dung Tuyết lại: “Tuyết Nhi, con định đi đâu vậy? Bố con không giận con thật đâu, chỉ là gần đây ông ấy bị đè nén nhiều, nên mới mắng con như vậy, con cũng đừng để ý.”
Dung Đức Minh nổi đóa nói: “Nó muốn đi thì kệ nó đi.”
Dung Tuyết lập tức giãy ra khỏi Lạc Tĩnh, muốn bỏ đi.
Lạc Tĩnh tức giận trừng mắt lườm ông, sau đó liếc mắt về phía phòng bếp, ý nhắc nhở ông nếu không giữ Dung Tuyết lại, sau này đừng mong được sống tốt.
Trong mắt Dung Đức Minh lóe lên tia bối rối, cuối cùng ông thở dài: “Tuyết Nhi, ban nãy bố sai rồi, nên mới dữ với con như vậy, con cũng đừng giận bố, bố hứa sau này sẽ không như vậy nữa.”
Dung Tuyết nhàn nhạt nói: “Con chỉ muốn đi tới phòng vệ sinh mà thôi.”
Lời này khiến Dung Đức Minh tức đến ê răng.
Lạc Tĩnh thử thăm dò: “Con sẽ không như lần trước, vào phòng vệ sinh xong lại biến mất chứ?”
“Không đâu.”
Lạc Tĩnh thầm thở phào.
Dung Tuyết đi về phía cửa.
Lúc đi tới cửa, không biết trông thấy gì đó, ánh mắt cô ngẩn ra, đột nhiên lui về phía sau một bước: “Không phải anh ra khỏi thành rồi sao?”
|
★ Chương 215 – Hẹn gặp lại! ★
Dung Đức Minh và Lạc Tĩnh thấy gương mặt Dung Tuyết có vẻ hoảng loạn, bèn đưa mắt nhìn nhau.
Rốt cuộc ai đã tới mà có thể khiến Dung Tuyết sợ hãi như vậy? Lẽ nào là Chiến Bắc Thiên?
Thế nhưng từ lúc gọi điện thoại tới giờ, cùng lắm cũng chỉ được hai mươi phút, sao cậu ta có thể tới nhanh như vậy?
Bọn họ đi ra cửa nhìn, quả nhiên là Chiến Bắc Thiên, khắp người hắn toát ra hàn khí, con ngươi sắc bén nhưng đen lẻm lạnh lùng khiến bọn họ không nhịn được mà rùng mình một cái.
Dung Đức Minh cảm thấy sắp có chuyện không hay, bèn kéo tay Lạc Tĩnh đứng lui sang một bên.
Tuy Dung Tuyết không biết vì sao Chiến Bắc Thiên lại có thể xuất hiện ở đây, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, đôi môi đỏ tươi nhếch lên tạo thành nụ cười tự tin mà đầy lạnh lùng.
Giờ cô đã không còn là cô của trước kia, dị năng hệ hỏa không còn chỉ như cây đuốc chiếu sáng được mình mình, hoặc là ngây thơ tin bất cứ người nào khác.
“Chiến thiếu tướng, mấy tháng không gặp, hy vọng anh vẫn khỏe.”
Lúc Dung Tuyết nói câu này, mái tóc sau lưng như bị gió lớn thổi qua, từng sợi bay phất lên, như những con rắn độc đang vung vẩy giữa không trung.
Dung Đức Minh và Lạc Tĩnh ngạc nhiên trợn to mắt nhìn, dưới tình huống không có gió, thế mà tóc Dung Tuyết vẫn bay phần phật trên không trung.
Lạc Tĩnh lập tức kéo Dung Đức Minh đi vào một gian phòng nhỏ, không vui nhỏ giọng nói: “Cái con xú nha đầu Dung Tuyết này, có dị năng mà không nói cho chúng ta biết, hại chúng ta vất vả ở đây chịu đói, thế mà nó còn không biết đường dùng dị năng đi kiếm ăn về cho chúng ta, dẫn chúng ta rời khỏi cái xóm nghèo này mà tới khu khác tìm nhà cửa khang trang để ở, rốt cuộc nó có để chúng ta vào mắt không?”
Sắc mặt Dung Đức Minh cũng hết sức khó coi.
Nếu ngay từ đầu Dung Tuyết đã nói cho ông biết cô có dị năng, ông đã không phải mất mặt mà đi tới cầu xin mẹ con Dung Nhan, cũng không phải mặt dày mà tới xin Chiến Bắc Thiên nhận họ vào.
Lạc Tĩnh tiếp lời: “Lại nói, không biết nó giấu chúng ta chuyện mình có dị năng là có ý gì, có phải nó sợ chúng ta làm liên lụy tới nó, muốn hưởng phúc một mình, hay là nó vẫn canh cánh trong lòng chuyện lúc mạt thế xảy ra ta không đi tìm nó.”
“Câm miệng.” Dung Đức Minh lạnh lùng quát to.
Lạc Tĩnh lườm ông, không nói gì thêm.
Bên ngoài phòng, Chiến Bắc Thiên cũng không nhiều lời với Dung Tuyết, lập tức dùng dị năng hệ băng, đóng băng tất cả trần nhà, dưới đất, mặt tường, các gian phòng khác lại.
Hắn làm như vậy là để đề phòng Dung Tuyết độn thổ, hoặc là nhảy lên nóc nhà bỏ trốn.
Đồng thời, hắn làm vậy cũng là để mọi người ở đây cảm thấy mát mẻ, tuy rằng mọi người rất thắc mắc không biết vì sao đột nhiên nhà cửa lại kết băng, nhưng đột nhiên băng xuất hiện, khiến mọi người cảm thấy dễ chịu hơn trong tiết trời oi ả này, giống như cả nhà được bật điều hòa.
Thậm chí, có người vì muốn giải khát mà như kẻ điên nằm sấp trên trường liếm băng, hoặc là lấy búa đập băng xuống.
Khiến mọi người vui vẻ nhất là, chỗ băng bị mọi người đập xuống, sẽ tự khôi phục nguyên dạng, giống như lấy mãi mà không hết.
Dung Tuyết nhìn tường băng xung quanh, không để dị năng của Chiến Bắc Thiên vào mắt, lập tức phóng ra dị năng hệ hỏa mà tấn công Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên không trốn tránh, chỉ tạo một khiên băng ngăn lại ngọn lửa đỏ tươi như máu.
Khiên băng bị lửa nóng tấn công, chỉ mấy giây ngắn ngủi mà mỏng đi hơn nửa.
Chiến Bắc Thiên nhìn nước chảy tí tách xuống, nheo mắt lại.
Thật không ngờ chỉ trong mấy tháng mà Dung Tuyết thay đổi nhiều như vậy, từ một dị năng giả hệ hỏa, lửa nhỏ xíu chỉ đủ làm đèn chiếu sáng trở thành một người biến dị có thể làm tan chảy băng của hắn.
Hắn lập tức khôi phục nguyên dạng khiên băng, sau đó sử dụng dị năng hệ lôi hỏa tấn công Dung Tuyết.
Dung Tuyết nghe thấy tiếng sấm, sắc mặt lập tức thay đổi, mái tóc mau chóng dài ra, bao lấy xung quanh cô, tạo thành một chiếc kén bảo vệ.
Khoảnh khắc lôi hỏa tấn công tới, phần tóc bao vây bên ngoài cơ thể bị nổ đứt đoạn, rơi xuống dưới đất, tạo thành những cành cây, mái tóc vốn dài trở thành mái tóc ngắn.
Thế nhưng tốc độ tóc dài rất nhanh, trong nháy mắt lại khôi phục nguyên dạng.
Dung Tuyết nhìn cành cây dưới đất, trong lòng cảm thấy năng lực Chiến Bắc Thiên thế mà lại mạnh tới vậy, giờ trong thành B, dị năng giả cấp bốn đếm trên đầu ngón tay, những dị năng giả có thể làm tổn thương được cô, có thể nói là không có.
Thế nhưng Chiến Bắc Thiên lại có thể dễ dàng đánh tan lớp phòng bị của cô, có thể thấy năng lực của hắn cao hơn cô rất nhiều.
Là cô đã khinh địch, không ngờ dị năng của Chiến Bắc Thiên lại thăng cấp nhanh tới vậy, gần như đã tới mức biến thái, hơn nữa, dựa vào uy lực của dị năng, dị năng đã vượt ngoài cấp bốn, thế nhưng Chiến Bắc Thiên vẫn còn chưa xuất toàn lực, nói cách khác, hắn không chỉ dừng ở cấp bốn.
Dung Đức Minh và Lạc Tĩnh trốn trong phòng trông thấy hết tất cả, ngạc nhiên há to miệng.
Lạc Tĩnh hết sức kinh ngạc mà nói: “Đức.. Minh, Tuyết Nhi nhà chúng ta lại lợi hại tới vậy.”
Dung Đức Minh thì thào nói: “Thật may mắn, thật may mắn.”
Thật may là Dung Tuyết không biết chính ông là người báo tin cho Chiến Bắc Thiên, nếu không con gái ông không những không chấp nhận người cha này, rất có thể sau này còn ra tay với ông.
Lạc Tĩnh nhỏ giọng hỏi: “Ông nói xem chúng ta có nên nghĩ cách, trong lúc Chiến thiếu tướng không phát hiện, ngăn cản họ đánh tiếp, cho Tuyết Nhi nhân cơ hội bỏ trốn, để cho nó biết chúng ta quan tâm tới nó không?”
Nói đến đây, bà đắc chí: “Cứ như thế, không phải là một mũi tên trúng hai con nhạn sao, như thế vừa có thể khiến Chiến thiếu tướng tiếp tục đưa nước và lương thực cho chúng ta, vừa có thể khiến Tuyết Nhi tha thứ cho ông lúc mạt thế không phái người đi tìm nó, sau đó nó còn có thể giúp chúng ta đi tìm lương thực.”
Dung Đức Minh cười nhạt: “Nghĩ thì hay đấy, nhưng chưa nói tới chúng ta không có năng lực ngăn cản họ đánh tiếp, nói về Chiến thiếu tướng đi, bà nghĩ Chiến thiếu tướng là người dễ bị lừa như vậy sao? Dù Chiến thiếu tướng có không phát hiện, Tuyết Nhi sẽ thực sự không để ý tới chuyện trước kia sao?”
Dung Tuyết bây giờ không còn là Dung Tuyết của ngày xưa, nói ba câu là có thể gạt cho qua chuyện.
Nếu thật sự làm như Lạc Tĩnh nói, chỉ sợ cuối cùng sẽ trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Đúng lúc này, đột nhiên ‘rầm’ một tiếng, Dung Đức Minh và Lạc Tĩnh quay đầu lại, thấy căn phòng trở nên hỗn loạn, gạch men dưới đất bị nổ trở nên mấp mô lồi lõm.
Lạc Tĩnh sợ hãi vội nắm lấy cánh tay Dung Đức Minh hỏi: “Đức Minh, ông xem mặt Tuyết Nhi xem, đã xảy ra chuyện gì vậy? Thật đáng sợ.”
Dung Đức Minh ngạc nhiên nhìn Dung Tuyết nói không nên lời.
Chiến Bắc Thiên thấy trong mắt Dung Tuyết lóe lên tia sáng xanh, không giống như trước chỉ thử Dung Tuyết nữa, hắn tăng uy lực dị năng, đánh theo thế gọng kìm.
Dị năng của hắn cao cấp hơn Dung Tuyết, hơn nữa hắn rất quen thuộc với dị năng của mình, đến trình độ dày công tu luyện, với năng lực của Dung Tuyết, cô không phải đối thủ của Chiến Bắc Thiên.
Đôi môi của Dung Tuyết dần chuyển sang sắc tím, làn da trắng nõn cũng dần dần biến thành hình dáng như vỏ cây, đôi mắt xanh biếc hung ác không gì sánh bằng, quả thật như biến thân thành một con ác xà.
Ngay cả mái tóc tung bay cũng biến thành những cành mây dài, đánh tan những tảng băng Chiến Bắc Thiên bắn tới.
Lạc Tĩnh trông thấy Dung Tuyết như vậy, suýt chút nữa bị dọa sợ hãi kêu lên thành tiếng, vội dùng tay che miệng lại.
Trời ơi!
Kia là Dung Tuyết thật sao?
Bộ dạng trông thật đáng sợ.
Dung Đức Minh nhanh trí, lập tức kéo Lạc Tĩnh chui ra khỏi góc tường bị lôi hỏa đánh tan.
Bọn họ vừa chui ra, góc tường đã được băng bù lấp.
Dung Đức Minh thở phào, nắm lấy hai tay Lạc Tĩnh, thấp giọng cảnh cáo: “Lạc Tĩnh, bà phải nhớ cho rõ, phải làm như không trông thấy bộ dạng này của Dung Tuyết, đã biết chưa, nếu sau này trông thấy Dung Tuyết, bà cũng phải ra vẻ tự nhiên một chút, hiểu lời tôi nói chưa?”
Lạc Tĩnh sợ hãi gật đầu.
Những người ở trong phòng khác nghe thấy tiếng nổ, cũng đều chạy ra khỏi sân, ngay cả mọi người ở xung quanh cũng bị làm cho kinh động.
“Tiếng nổ lúc ban nãy là sao vậy? Từ đâu vọng tới? Có phải tiếng sét đánh không?”
“Tiếng nổ lớn quá, tôi còn tưởng động đất.”
“Có phải dị năng giả đang đánh nhau không, nếu không sao khắp nhà chúng ta đều đóng băng, trở thành phòng băng?”
Trong phòng, Chiến Bắc Thiên thấy Dung Tuyết muốn bỏ chạy, lập tức sử dụng chiêu ‘sự thịnh nộ của sấm sét’, đánh Dung Tuyết vừa dùng cành mây để trói mình cho quỳ xuống đất không ngóc đầu lên nổi.
Dung Tuyết yếu ớt lộ vẻ mặt không cam lòng, đôi mắt xanh phẫn nộ trợn trừng nhìn Chiến Bắc Thiên, cô há miệng ra, dường như muốn nói gì đó, nhưng cổ họng bị mũi dao bằng băng của Chiến Bắc Thien đâm xuyên qua.
“A!” Dung Tuyết kêu thảm lên, đau đến mức cô ôm họng lăn lộn dưới đất.
Chiến Bắc Thiên lạnh lùng nhìn chòng chọc người dưới đất, giơ quả cầu lôi hỏa trong lòng bàn tay lên, lạnh lùng nói: “Hẹn gặp lại.”
Hắn lập tức vung tay xuống, tấn công về phía Dung Tuyết nằm dưới đất.
Mắt thấy sắp đánh trúng người Dung Tuyết, bên ngoài đột nhiên truyền tới giọng một người đàn ông: “Lực công kích của dị năng mất đi hiệu lực.”
|
★ Chương 216 – Tiên đoán ★
Giọng nói bên ngoài vừa dứt, quả cầu lôi hỏa uy lực cực lớn kia cũng đánh vào cơ thể Dung Tuyết.
Dung Tuyết ngạc nhiên trợn tròn mắt, cứ ngỡ rằng mình chết chắc rồi, thế nhưng, cơ thể lại không hề cảm thấy đau đớn.
Cô ôm cổ họng đau đớn, cố gắng cúi đầu nhìn cơ thể mình, nhưng cơ thể vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, không hề bị tổn thương.
Chiến Bắc Thiên chợt nheo mắt lại.
Sao lại không việc gì?
Hắn muốn ra tay một lần nữa, đột nhiên “rầm” một tiếng, mặt tường phía sau lưng Dung Tuyết bị phá thành một lỗ hổng lớn, sau đó một người đàn ông tay trái chắp sau lưng đi vào.
Chiến Bắc Thiên nhìn người đi tới, trong mắt lóe lên tia lạnh rét buốt, miệng gằn ra ba chữ: “Trang – Tử – Duyệt!”
Thế mà Trang Tử Duyệt lại về cùng một phe với Dung Tuyết.
Thế nhưng cũng không có gì kì lạ, lúc ở thành K, Trang Tử Duyệt đã từng dùng Dung Tuyết.
“Chiến thiếu tướng, đã lâu không gặp.” Trang Tử Duyệt hơi nhếch môi lên, cúi đầu nhìn người con gái nằm bất động dưới đất, lạnh lùng nói: “Còn không mau đi đi.”
Dung Tuyết phẫn nộ trừng mắt nhìn Chiến Bắc Thiên, sau đó từ từ bò dậy, bước từng bước ra khỏi phòng.
Người bên ngoài trông thấy bộ dạng của Dung Tuyết, sợ hãi xoay người chạy: “Yêu quái, có yêu quái.”
Gương mặt Dung Tuyết toát lên vẻ hung tàn, tiếc là giờ cô không dùng được dị năng, nếu không đã giết chết đám người kia từ lâu rồi.
Chiến Bắc Thiên thấy Dung Tuyết muốn chạy đi, không nói nhiều lời lập tức xuất ra dị năng “Vạn mũi xuyên tâm” hệ băng để đánh về phía Dung Tuyết và Trang Tử Duyệt.
Trang Tử Duyệt phất tay một cái, dùng dị năng hệ phong bắn ngược toàn bộ mũi tên băng trở về.
Trên người Chiến Bắc Thiên lập tức bùng lên ngọn lửa lôi hỏa màu đỏ tía, lúc mũi tên băng bắn ngược về, nhiệt độ cao khiến băng nhanh chóng tan ra, sau đó lại xuất ra dị năng “Thiên lôi chú”, giữa không trung lập tức xuất hiện vô số đường lôi điện màu đỏ tía.
Trang Tử Duyệt trông thấy lôi điện khiếp người, lập tức chạy ra khỏi phòng ốc, tiện thể dẫn theo Dung Tuyết còn chưa đi được bao xa cùng nhau rời đi, đồng thời rút cánh tay trái vẫn luôn chắp sau lưng ra.
Cánh tay kia bị hắc khí bao quanh, thoạt trông hết sức khủng khiếp, bởi vì được gió làm cho ngưng tụ một chỗ, nên hắc khí mới không tản đi, không ngừng xoay quanh cánh tay trái.
Trang Tử Duyệt nhếch môi, đoạn phất tay, sử dụng “Cụ phong trảm”, nhất thời, lốc xoáy cấp mười hai nổi lên, cơn lốc mang theo vô số hắc khí đánh về phía Chiến Bắc Thiên. (Cụ phong: gió lốc)
Chiến Bắc Thiên biến sắc, lập tức dùng khiên băng lớn để chắn, bảo vệ mọi người xung quanh.
Thế nhưng, bởi vì cơn lốc đen không cắt nổi khiên băng, liền tấn công về phía nhà cửa ở hai bên, căn phòng cũ nát bị gió lốc lớn cuốn bung lên khỏi mặt đất.
Dân chúng trong nhà cũng bị gió cuốn lên, kêu những tiếng thảm thiết.
Trang Tử Duyệt nhân lúc loạn lạc mà dẫn theo Dung Tuyết rời khỏi khu thành phía bắc.
Dung Tuyết bị hắn cắp ngang hông cố nén cơn đau, vẻ mặt đầy oán hận nhìn về phía Chiến Bắc Thiên đang đứng, không cam lòng mà viết trên tay Trang Tử Duyệt: Không phải lời tiên đoán của anh có thể làm dị năng của Chiến Bắc Thiên mất đi hiệu lực sao? Sao không nhân cơ hội này mà giết chết Chiến Bắc Thiên?
Trang Tử Duyệt lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Đẳng cấp dị năng của Chiến Bắc Thiên cao hơn tôi, tôi không phải đối thủ của hắn, lời tiên đoán chỉ có thể dùng với hắn một lần, cô dám đi khiêu khích Chiến Bắc Thiên, đúng là không biết thân biết phận, nếu không phải tôi tới cứu đúng lúc, cô chết chắc rồi.”
Dung Tuyết lại viết: “Sao anh biết tôi ở đây?”
Trang Tử Duyệt nhạt giọng nói: “Tiên đoán.”
Sau khi rời thành K, hắn không cam lòng cấp bậc của mình kém Mộ Nhất Phàm, bắt đầu liều mạng hấp thu năng lượng trong ngọc thạch để thăng cấp dị năng của mình.
Cũng không biết có phải do hút quá nhiều ngọc thạch không, đột nhiên một ngày, cơ thể hắn có thêm một năng lực tiên đoán.
Không những có thể đoán trước được đòn tấn công của đối thủ, còn có thể tùy tiện nói ra một câu, sau đó câu nói kia sẽ trở thành sự thực.
Đương nhiên, năng lực này cũng có giới hạn, đó là nếu năng lực cá nhân không đủ để biến điều kia thành sự thật, thì không thể thực hiện.
Xét tổng thể, dị năng này không hề tầm thường, thậm chí với nhiều người, dị năng này còn hết sức kinh khủng.
Ngoài ra, thi thoảng hắn còn có thể tiên đoán một số tình huống, giống như chuyện của Dung Tuyết, là hắn tiên đoán được.
Lại nói, chính hắn cũng không biết vì sao mình lại giúp người con gái này.
Hắn và Dung Tuyết lúc tới thành B mới gặp nhau, ngoài lúc ở thành K hắn từng dùng tới cô ta ra, hai người không có bất cứ đồng xuất hiện nào, chỉ là mọi người cùng tới thành B nên mới từ từ quen nhau.
Giờ hắn chạy tới cứu cô ta, có lẽ là bởi nghĩ tới chuyện trước đó cô ta từng làm việc cho mình, suýt chút nữa bị Chiến Bắc Thiên giết chết nên mới giúp một tay.
Hơn nữa, cô ta cũng rất lợi hại, giữ lấy mạng cô ta, sau này còn có thể cùng hắn đối phó với Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm.
Dung Tuyết biết năng lực của Trang Tử Duyệt, cho nên cũng không hỏi nhiều, nghe thấy tiếng vang “rầm rầm rầm” phía sau lưng, không khỏi nhìn thoáng qua.
Cả khu thành phía Bắc như rơi vào địa ngục, trên không trung bị hắc khí bao phủ, mơ hồ nghe thấy tiếng người kêu thảm thiết.
Dung Tuyết viết trên cánh tay Trang Tử Duyệt: Anh vừa dùng dị năng gì, sao cả khu lại bị hắc khí bao phủ.
Trang Tử Duyệt thấy cô ta viết vậy, quay đầu nhìn lại, trông thấy cả khu thành phía bắc bị hắc khí bao phủ, chau chau mày, thấp giọng nói: “Tôi cũng không biết.”
Quả thật hắn không biết đó là dị năng gì, bởi vì đêm qua lúc vào thành, có một người đàn ông nhã nhặn đẹp trai dưới tình huống hắn không đồng ý, cố chấp ép hắc khí vào tay hắn, còn bảo hắn dùng dị năng hệ phong để ngưng tụ hắc khí lại, không cho hắc khí tản ra.
Người đàn ông kia nói là sau khi vào thành B, nếu bị Chiến Bắc Thiên truy sát thì dùng hắc khí tấn công Chiến Bắc Thiên để vượt qua.
Về phần đối phương là ai, hắn không biết, chỉ biết lúc vào thành, binh lính gọi hắn là nhị thiếu gia.
Trang Tử Duyệt mặc kệ người ở khu thành phía bắc sống chết thế nào, dẫn Dung Tuyết rời khỏi thành B.
Đến khi bọn họ đi rồi, cả khu thành phía Bắc hết sức bi thảm, giống như gặp đại nạn, cơ man phòng ốc đổ nát, những người may mắn còn sống cũng chìm trong nỗi sợ không tên gọi.
Ngoài đó ra, những người bị dị năng của Trang Tử Duyệt gây tổn thương, hoặc miễn là bị thương, vết thương đều bị hắc khí nhiễm vào, máu không chỉ biến thành màu đen, vết thương cũng từ từ bị đục ruỗng, càng lúc càng lớn hơn, làm cách nào cũng không cầm máu nổi.
Chiến Bắc Thiên thấy cả khu thành phía bắc hỗn độn, người bị thương khắp nơi nơi, lập tức lấy điện thoại vệ tinh ra, gọi Lục Lâm đưa bác sĩ trong doanh địa tới, đồng thời gọi cho Thẩm Khâm Dương, để cậu ta chạy qua một chuyến.
Sau khi cúp điện thoại, hắn đi dạo xung quanh một vòng, nhìn những người bị thương kêu rên khắp nơi, nhíu mày.
Hắn phát hiện ra, chỉ cần trên người có vết thương, hắc khí có thể xâm nhập vào trong cơ thể, sau đó từ từ ăn mòn, điều này khiến hắn nhớ lại chuyện hôm qua Mộ Nhất Phàm nói với mình về dị năng hệ bóng tối.
Chiến Bắc Thiên lập tức gọi điện cho Mộ Nhất Phàm, để anh tới khu thành phía bắc nhìn một chút.
Trước khi Mộ Nhất Phàm nhận điện thoại của Chiến Bắc Thiên, anh đang ở trong phòng y tế của Mộ thị cùng Mộ Duyệt Thành, đứng xem thương thế của Mộ Nhất Hàng.
Sở dĩ anh tích cực quan tâm tới Mộ Nhất Hàng như vậy, hiển nhiên là lo nhỡ Mộ Nhất Hàng xảy ra chuyện gì, như vậy chắc chắn Mộ Duyệt Thành sẽ phản đối chuyện anh và Chiến Bắc Thiên, thậm chí sẽ nghĩ hết cách chia rẽ họ.
“Tỉnh rồi, nhị thiếu gia tỉnh rồi.” Bác sĩ Chu mừng rỡ nói, sau đó khẽ thở phào một hơi.
Nếu Mộ Nhất Hàng không tỉnh lại, bác sĩ là ông đây sẽ bị đuổi khỏi cao ốc Mộ thị mất.
Mộ Duyệt Thành và Triệu Vân Huyên thấy mí mắt Mộ Nhất Hàng động đậy, sau đó từ từ mở mắt ra, liền mừng rỡ chạy tới bên giường.
“Nhất Hàng, Nhất Hàng, cuối cùng con trai mẹ cũng tỉnh lại rồi, con dọa mẹ chết khiếp, có biết hay không hả?” Triệu Vân Huyên lấy tay lau nước ở khóe mắt.
Mộ Nhất Phàm thấy Mộ Nhất Hàng tỉnh lại, khẽ thở phào một hơi.
Mộ Nhất Hàng nhìn hai người họ hồi lâu, mới lấy lại tinh thần, gắng gượng cất tiếng gọi: “Bố, mẹ.”
Mộ Duyệt Thành lập tức hỏi: “Con có khó chịu ở đâu không?”
“Khó chịu?” Trong mắt Mộ Nhất Hàng lóe lên tia nghi hoặc, sau đó lập tức nhớ tới trước đó đã xảy ra chuyện gì, cuống quít vận dị năng trong cơ thể, phát hiện dị năng của mình vẫn còn đó, đến lúc này mới có thể yên tâm.”
Sau đó, hắn phát hiện ra dường như dị năng của mình mạnh hơn trước đây, cao cấp hơn trước đây, mừng rỡ nói: “Bố, mẹ, dị năng tinh thần của con lên cấp bốn rồi.”
“Cấp bốn?” Mộ Duyệt Thành kinh ngạc nhìn Mộ Nhất Hàng, sau đó vỗ mạnh vai con trai, cười ha hả: “Thằng bé này giỏi, không tồi, thế mà đã lên cấp bốn rồi, bố con giờ mới chỉ gần hết cấp ba.”
Thế nhưng Triệu Vân Huyên lại mất hứng thay cho Mộ Nhất Hàng: “Con trai nó mới tỉnh lại, ông dùng lực vỗ con nó mạnh như vậy, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Đâu dễ xảy ra chuyện gì.”
“Khoan đã.” Mộ Nhất Hàng cảm thấy cơ thể mình có thứ gì đó khác thường.
Mộ Duyệt Thành và Triệu Vân Huyên thấy sắc mặt con không ổn, lập tức hỏi: “Sao vậy? Khó chịu ở đâu à?”
Triệu Vân Huyên vội vã quay đầu: “Bác sĩ Chu, bác sĩ Chu, ông mau tới khám cho con tôi đi, xem có phải nó bị thương ở đâu mà ông không phát hiện ra không.”
“Được.” Bác sĩ Chu vội vã bước tới bên người Mộ Nhất Hàng.
Tim Mộ Nhất Phàm cũng treo lên.
|