Khuynh Thành Song Tuyệt
|
|
Chương 35: Quá khứ là thế nào? “Tư Đồ tướng quân, bên ta lần này phái quan viên qua Tuân Quốc đã gặp điều bất trắc, Tuân Quốc đang ngày càng mạnh hơn đang hướng đến kinh thành chúng ta, tướng quân, chúng ta sợ không thể thoái nhượng .” Cách đây hai tháng, Ký Mân Thiên từ chiến địa chạy về bẩm báo. Tư Đồ Chấn Nam không khỏi hỏi:“Tuân Quốc lần này xuất binh là do ai chủ soái?” “Hồi tướng quân, là Lý Tùy Phong.” “Không phải Lý Phục Ngôn?” Tư Đồ Chấn Nam hỏi. “Mới vừa rồi, Lý Tùy Phong kế nhiệm Tuân An Vương Vị, Lý Phục Ngôn nay không hỏi thế sự, ở nhà dưỡng lão .” Ký Mân Thiên cảm thán. Lý Phục Ngôn chưa đến tuổi để thoái vị, lại sớm đêm vương vị mà trao đo Lý Tùy Phong còn rất trẻ tuổi, điều này khó biết được là tốt hay xấu. “Làm sao như thế được……” Biết được này hết thảy đều là chủ trương của Lý Tùy Phong, Tư Đồ Chấn Nam trong lòng bắt đầu có chút bất an. “Tướng quân, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên phái đại quân tiến đến .” Ký Mân Thiên lại khẩn trương đứng lên. Tư Đồ Chấn Nam lo lắng một hồi, nếu không phải Lý Phục Ngôn chủ soái, tuân quốc lại thế công khẩn cấp, hắn cũng không tất yếu lưu nửa điểm tình cảm . “Hiện nay ta lệnh cho ngươi làm chủ soái, lập tức lấy danh nghĩa này điều mười vạn cấm vệ binh, ngay hôm đó lập tức xuất phát phản chiến .” Tư Đồ Chấn Nam nói. Ký Mân Thiên có chút chần chờ:“Tướng quân, việc này…… Sợ là nên xin chỉ thị từ Hoàng Thượng trước.” Tư Đồ Chấn Nam có chút phiền lòng, nói:“Không cần , nghe ta , ngươi hiện tại liền xuất phát.” Ký Mân Thiên dừng lại một hồi, vẫn là đi. Quan cảnh Đại Xích vương triều khôi phục phía trước. Tân hoàng cũng không lâm triều, cũng không quan tâm đến việc triều chính. Cơ hồ mọi chuyện đều do Tư Đồ đại tướng quân quản lý. Dân chúng vui vẻ bình thường vì tướng quân không giống thừa tướng lúc trước. Bọn họ ngày an tâm, liền cũng không xen vào việc ai là người xưng vương. Ban đêm, Tư Đồ Cảnh luôn ở lại Thấm Hoa Cung, tới hừng đông là lúc mới rời đi. Này ngày, hắn luôn cảm giác trong lòng bất an, cảm giác có chuyện gì đó phát sinh, cảm giác có người, luôn trong góc tối nhìn hắn. Bùi Liễu Tích đã ngủ say, Tư Đồ Cảnh đứng dậy ra cửa. Cung nữ thấy hắn đi ra kinh ngạc dục hành lễ, lại bị hắn ý ra lệnh bảo trì im lặng, các cung nữ liền cho rằng không phát hiện ra hắn, tiếp tục im lặng canh giữ ở một bên. Hắn một mình đến tiểu viện phía sau Thấm Hoa Cung, nơi đó không có thị vệ cũng không có cung nữ, là một nơi thanh tịnh. Tiểu viện tại hậu đình được một cây đại thụ che lấp, có mấy ánh đèn ***g mờ ảo không rõ, bóng cây phản chiếu ngược lại trong đình, lưu lại dấu vết loang lổ. Hình như có bóng người ẩn hiện trong đình Kia, rõ ràng là nữ tử áo trắng. Thân ảnh nàng kia quanh quẩn ở phía trước, lâu lâu gió thổi ngang khiến tà áo lay động, tình cảnh này, lại khiến hắn nghĩ đến nhân gian tiên cảnh. Đợi hắn đến gần, phát hiện bóng dáng nàng kia có chút quen thuộc . Nữ tử sớm nghe được tiếng bước chân của hắn, lại chẳng phản ứng gì. Nàng tới đây, vốn là muốn chờ hắn xuất hiện. “Ngươi đã đến rồi.” Nữ tử xoay người, khuôn mặt rõ ràng ôn nhu, nếu không phải ngầm ý có một chút tang thương, chắc chắn cực kỳ giống tiên nữ. “Vân Vô Ảnh?” Tư Đồ Cảnh có chút kinh ngạc. “Ngươi còn nhớ rõ ta?” Vân Vô Ảnh cười nói, mi gian đạm khởi một tầng gợn sóng. Tư Đồ Cảnh khản cười nói:“Mỹ nhân như thế trên thế gian có bao nhiêu người, ta sao lại không nhớ rõ.” Vân Vô Ảnh nghe vậy trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, nói:”Ngươi Tiểu tử này thật là không giỏi xíu nào hết.” Tư Đồ Cảnh nhìn nàng, bỗng nhiên cảm thấy thực thân thiết, rất muốn gần nàng. Nhưng là thân thế của nàng trên giang hồ là một chuỗi dài đầy bí ẩn, còn luôn đi theo hắn, không khỏi làm hắn có chút nghi hoặc. “Ngươi sao lại xuất hiện lúc này? Không sợ ta gọi là thị vệ bắt ngươi?” “Ngươi sẽ không .” Vân Vô Ảnh thực tự tin nhìn hắn, nói:“Ngươi cũng không muốn lấy thân phận hoàng đế để nói chuyện, không phải sao?” “Vậy ngươi tới đây rốt cuộc có chuyện gì?” “Mang ngươi đi.” Vân Vô Ảnh thực rõ ràng trả lời. Tư Đồ Cảnh càng thêm kinh ngạc, này người như thế nào sẽ nói ra nói như vậy. “Vì sao?” Tư Đồ Cảnh ra vẻ bình tĩnh hỏi. Vân Vô Ảnh biểu hiện hơn bình tĩnh,“Bởi vì ngươi không muốn ở tại chỗ này.” “Nhưng mà ta cũng không thể đi.” “Kia lại là vì sao?” “Ta đi rồi, triều đình thất quân, thiên hạ như người mất của, này hết thảy, tất cả có thể nói đều do ta.” Tư Đồ Cảnh cười khổ. Vân Vô Ảnh cũng cười khổ,“Ngươi vẫn phải luôn lừa gạt chính mình sao?” Tư Đồ Cảnh không nói. Nay còn có ai không hiểu được, hoàng đế chỉ là cái danh hiệu, cái gì triều đình quân chủ, thiên hạ chủ nhân, bất quá là lấy cớ để dân chúng an tâm phụng hướng mà thôi. Cho dù ngồi ở chỗ này , không phải Tư Đồ Cảnh, mà là hạ côn, cũng thế. Cuộc sống mọi người sẽ không vì thế mà thay đổi. Chỉ cần có cứu thế chủ, khiến thiên hạ sống yên ổn, ai sẽ quan tâm hoàng đế gọi là Hạ Cảnh hay là Hạ Côn. Cái kia cứu thế chủ, có lẽ chỉ có thể là Tư Đồ Chấn Nam. “Ngươi muốn nói cái gì?” Tư Đồ Cảnh trong lòng bắt đầu do dự. “Theo ta đi.” Vân Vô Ảnh không có nói thêm nữa, nắm lấy Tư Đồ Cảnh động thân ra khỏi cung. Tư Đồ Cảnh minh hoàng quần áo ở không trung thoảng qua, một khối tinh lượng gì đó rơi xuống ở, thủ vệ binh lính hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lên người phía trên, hô to:“Có thích khách, hộ giá –” Một đội thị vệ chạy đến, trên bầu trời hai người sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Tư Đồ Chấn Nam nghe nói trong cung có khách không mời mà đến, hoả tốc tới, nhưng làm sao có thể thấy được thích khách. Vung tay điều động mấy đội thị vệ ra khỏi cung tìm. Hỏi mục kích thị vệ, người nọ lên không thấy rõ người lúc đó, bọn họ đi với tốc độ quá nhanh. Hỏi phương hướng người đó đã đi, Tư Đồ Chấn Nam liền theo phương hướng đó mà truy đuổi. Quốc gia đã đến thời khắc an nguy, nếu lúc này để tin tức hoàng đế mất tích lan ra, không biết thiên hạ này sẽ loạn thành cái bộ dáng gì nữa. Đuổi theo vài bước, Tư Đồ Chấn Nam vẫn là đi Thấm Hoa Cung, Tư Đồ cảnh quả nhiên đã mất tích. Đối Bùi Liễu Tích phân phó vài câu, Tư Đồ Chấn Nam lại hướng phía trước tiến đến. Ra cửa cửa cung, thấy một ngõ nhỏ dài, hai bên đều là tường đá, trên tường lộ vài cái đèn ***g, bên đường nhìn sang, chỉ thấy ngọn đèn xa xa có chút run run , cũng không thấy bóng người. Tư Đồ Chấn Nam đi dọc theo, ngõ nhỏ yên tĩnh đến cực độ khiến hắn cảm giác nhất định có người ở đây Sắp đi đến cuối hẻm, phía sau phút chốc có một thanh âm vang lên, Tư Đồ Chấn Nam xoay người rút kiếm thật mạnh, lại nhìn thấy một nữ tử thân áo trắng dừng trước mắt hắn, rõ ràng ngũ quan ánh vào mi mắt, khiến hắn không thể không mở to mắt. “Thường Vân?” Tư Đồ Chấn Nam vẫn là có chút không thể tin được vào người đang đứng trước mắt hắn. “Tư Đồ tướng quân trí nhớ thật tốt.” Thường vân chọn mi, trong ánh mắt ngầm ý oán khí. “Ngươi…… Mấy năm nay tốt chứ?” “Sau khi rời khỏi Ngọc Cẩm Sơn Trang liền vào Phi Hồ Môn, hơn nữa vừa vào cửa đã thành môn chủ, ngươi nói ta có quá tốt không?” Thường Vân lạnh lùng nói. Ngày đó nhận lấy tội danh của Tập Lạc Ảnh, khó sống yên trong chốn giang hồ, bất đắc dĩ đành phải thay đổi thân phận. Nàng oán không vì phải thay đổi thân phận, mà là, Tập Lạc Ảnh đối nàng chung quy không có chút cảm tình. Tư Đồ Chấn Nam sớm nên nghĩ tới, đến lúc này mới giác ngộ:“Nguyên lai, kia Phi Hồ Môn thần bí môn chủ Vân Vô Ảnh, chính là ngươi.” Vân Vô Ảnh, Thường Vân, Tập Lạc Ảnh. Tư Đồ Chấn Nam cũng hiểu được bi ai. “Nếu ta nhớ không lầm, ta năm đó vì Lạc Ảnh sinh hạ đứa nhỏ, là nam hài.” Thường Vân lui từng bước, tựa vào trên tường đá, tư thái cực kì lười nhác, tựa hồ đã muốn chán ghét hết thảy, nhưng trong ánh mắt nàng, lại có vẻ không thể bỏ hết tất cả. “Này……” Tư Đồ Chấn Nam không biết nên nói như thế nào. Thường Vân vẫn còn tiếp tục nhớ lại ,“Nếu ta nhớ không lầm, ta năm đó khi sắp sanh, ngươi cũng dẫn một nữ từ sắp sanh đến Ngọc Cẩm sơn trang. Ta cùng nàng kia là cùng ngày sinh. Nàng đản hạ là một nữ tử, ta đản hạ là một nam hài.” “Ngươi muốn nói cái gì……” Tư Đồ Chấn Nam có chút khẩn trương. Thường Vân không quan tâm hắn, vẫn đang hồi tưởng ,“Sau, ở Ngọc Cẩm sơn trang lớn lên , là một nữ tử, ở Thanh Thành sơn trang lớn lên , là một nam hài. Sau khi đản hạ đứa nhỏ, Xích Ảnh Giáo giáo đồ đến bức Ngọc Cẩm sơn trang, ta đã rời đi lúc đó, đứa trẻ mà ta đã gặp qua không phải đứa nhỏ của ta.” Tư Đồ Chấn Nam ánh mắt nhìn vào không trung, không có nói gì. “Nhưng mà ta như thế nào cảm thấy này hai cái hài tử lớn lên địa phương lộng phản đâu, Tư Đồ tướng quân.” Thường vân đột mà đứng đứng dậy, nhìn về phía Tư Đồ Chấn Nam. “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Tư Đồ Chấn Nam vẫn là không muốn thừa nhận. “Vài năm trước ta cũng có đến Thanh Thành sơn trang xem vài vòng, xem qua đứa nhỏ kia vài lần, bộ dáng hắn trước đây, cùng với phụ thân hắn thật sự giống nhau. Lạc Ảnh năm đó bởi vì tu luyện [ ngọn lửa hồng quyết ] tẩu hỏa nhập ma, ánh mắt trở nên đỏ như máu, tướng quân mấy năm nay không phát hiện đứa nhỏ có hồng mâu?” Tư Đồ Chấn Nam nhớ tới sự kiện phóng hóa Thanh Thành sơn trang lúc trước, lúc ấy nghe đồn là Thường Vân tái hiện giang hồ, nguyên lai quả thật là nàng. “Hắn nay là Đại Xích vương triều hoàng đế.” Tư Đồ Chấn Nam cũng không nghĩ sẽ phản bác hoặc là giải thích gì, chính là trần thuật mọi chuyện thật sự. Thường Vân nói:“Hắn cũng là con của Thường Vân.” “Đại Xích vương triều cần hắn!” Tư Đồ Chấn Nam quát. Mấy năm nay hắn tiêu phí bao nhiêu tâm huyết bồi dưỡng thành đức nhân tài, thật vất vả mới có thể đưa hắnlên ngôi vị hoàng đế, làm sao có thể dễ dàng mà buông tha hắn. “Hắn cũng cần cuộc sống của bản thân.” Thường Vân trong ánh mắt phát ra hàn khí, lạnh như băng chi cực. Tư Đồ Chấn Nam không muốn tiếp tục cùng này dây dưa, trực tiếp hỏi:“Hắn hiện tại ở đâu?” Thường Vân lạnh lùng nói:“Hắn bị ta hạ mê dược, ngươi hiện tại không tìm được hắn đâu . Ta sẽ dẫn hắn đi.” “Không thể! Ngươi nếu dẫn hắn đi rồi, Đại Xích vương triều không có quân chủ này chẳng phải làm cho người trong thiên hạ chê cười!” Tư Đồ Chấn Nam trong lòng một trận vội vàng. Đột nhiên có thân ảnh bay xuống giữa hai người bọn họ. “Cha.” Tư Đồ Cảnh thực bình tĩnh đi đến trước mặt Tư Đồ Chấn Nam kêu lên. Tư Đồ Chấn Nam chắp tay phủ thắt lưng nói:“Hoàng Thượng, thỉnh chú ý thân phận.” Thường Vân kinh ngạc nhìn Tư Đồ Cảnh:“Ngươi như thế nào……” “Nương.” Tư Đồ Cảnh thân thiết kêu một tiếng, quay đầu lại nhìn Thường Vân, nói:“Mê dược của ngươi rất tốt nhưng không có tác dụng với ta.” “Hoàng Thượng, thỉnh cùng vi thần trở về.” Tư Đồ Chấn Nam vẫn duy trì động tác lúc trước. Tư Đồ Cảnh đi ra phía trước, Tư Đồ Chấn Nam một trận vui sướng. Bỗng nhiên một trận bọt mép tản ra, Tư Đồ Chấn Nam thân mình nhoáng lên một cái, ngã xuống. Tư Đồ Cảnh xoay người đối Thường Vân cười nói:“Nương, ta nghiên cứu chế tạo mê dược so với của ngươi dùng tốt hơn.” —————-
|
Chương 36: Tình tự nan viết Thường Vân thấy Tư Đồ Cảnh có thể thản nhiên mà chấp nhận hết tất cả, nhưng cũng không có cảm xúc gì nhiều, nhiều năm như vậy , có thể nghe hắn gọi một tiếng Nương, nàng đã rất vui mừng rồi . “Mau cùng nương rời đi, về sau sẽ không có gì có thể làm khó ngươi nữa .” Thường Vân đối Tư Đồ Cảnh nói. Tư Đồ Cảnh gật đầu:“Mau đi nhanh thôi.” Thường Vân thấy mọi việc đều thuận lợi nên rất vui mừng, nhưng mà Tư Đồ Cảnh lại tiếp tục nói:“Ta muốn tìm một người.” “Huyền Minh Thần?” Thường Vân hỏi. Tư Đồ Cảnh tuy rằng có chút kinh ngạc khi thấy nàng biết được ý nghĩ của mình, nhưng dù sao cũng không biết nàng đã đi theo mình bao lâu, nên cũng không hỏi nhiều, chỉ là gật đầu. “Hiện tại đi, sợ là không ổn, không bằng ngươi trước trốn vài ngày, qua mấy ngày sau rồi đi cũng không muộn.” Thường Vân cầm hai tay Tư Đồ Cảnh, ánh mắt nhìn sâu vào đáy lòng hắn. “Ngươi không phản đối?” Tư Đồ Cảnh có chút nghi hoặc với Thường Vân. “Có cái gì phải phản đối chứ , yêu đó là yêu , bởi vì người khác phản đối mà có thể không yêu sao .” Thường Vân nói xong cười khổ một tiếng. Như Tập Lạc Ảnh năm đó, không thương nàng sẽ không thương nàng, cũng sẽ không vì nàng làm cho hắn việc gì mà thay đổi. Tư Đồ Cảnh cười cười, quả nhiên mẹ ruột vẫn là tốt nhất. Nghĩ lại trong lòng cảm thấy rất ấm áp. “Chúng ta hiện tại đang đi đâu?” Tư Đồ Cảnh nhìn Tư Đồ Chấn Nam ngã trên mặt đất nói. “Theo ta hồi Phi Hồ Môn.” Thường Vân một tay nắm Tư Đồ Cảnh, mang theo hắn rời đi. Đi chưa được vài bước, đột nhiên xuất hiện vài người, dừng trước mặt bọn họ. Những người đó thoạt nhìn không giống trong cung phái tới , hơn nữa thân pháp võ công sâu không lường được. “Bọn họ là ai?” Tư Đồ Cảnh lui về phía sau vài bước. “Quân đội của Phong Nhi đã đóng trước kinh thành không xa, hôm nay có khả năng sẽ công thành. Những người này, có thể là do hắn phái tới .” Thường Vân rất nhanh đem Tư Đồ Cảnh hộ ở sau người. “Lý Tùy Phong?” “Ân.” Những người đó đã rút ra kiếm khí, đi từng bước một tiến sát. Kiếm quang lóe ra, Thường Vân rút kiếm ngăn cản , leng keng thanh âm có chút chói tai. Tư Đồ Cảnh theo sát phía sau nàng. “Hắn vì sao tìm chúng ta?” “Không biết, nhưng nhất định là đến tìm ngươi .” Đột ngột một trận bạch phiến bay đầy trời, Tư Đồ Cảnh kéo Thường Vân vào tường. Sau đó nhìn trên đất có người ngã xuống, liền nở nụ cười tà ác. “Ta nói ngươi đứa nhỏ này…… Sao lại không học cái gì tốt hơn chứ!” Thường Vân nhìn Tư Đồ Cảnh, có chút bất đắc dĩ cười. “Toàn mê dược vô dụng, hiện tại cũng đúng lúc phát huy công hiệu .” Tư Đồ Cảnh tiếp tục tà cười nhìn trời. “Nơi đây không nên ở lâu, mau trở về.” Thường Vân vỗ vỗ đầu Tư Đồ Cảnh. Khi Tư Đồ Cảnh nhìn thấy nơi bọn họ đến, kinh ngạc, dĩ nhiên là khách *** lớn nhất kinh thành– Tài Duyên khách ***. Nghe nói nơi đây là địa bàn của Lý Tùy Phong, ở nơi này không phải có hơi… Nhưng có lẽ, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Tư Đồ Cảnh vẫn lựa chọn theo Thường Vân. Quân đội Lý Tùy Phong đã đến gần kinh thành, nhất định sẽ có một trận chiến đổ máu, Tư Đồ Cảnh lựa chọn ở lại kinh thành xem cuộc chiến. Nhưng mấy ngày nay, trong kinh thành hoàn toàn không truyền ra tin tức hoàng đế mất tích, thậm chí cũng không thấy quan binh lên đường tìm người, hết thảy gió êm sóng lặng, cứ như trước khi mưa gió đến thường rất yên lặng. Khiến người ta có chút kinh hoảng. Ở khách *** vài ngày, chưa từng đi ra ngoài. Sau truyền đến tin tức, Lý Tùy Phong hạ thỉnh chiến thư, ở ngoài kinh thành muốn đánh một trận. Bên trong kinh thành lúc này mới khủng hoảng. Ngày ấy Tư Đồ Chấn Nam mang theo không biết mấy vạn nhân mã ra khỏi thành, Tư Đồ Cảnh ra phía sau khách ***. Nơi này có thể nhìn thấy mọi thứ. Tối đến hắn muốn xuất môn, từ sau khi Thường Vân dẫn hắn đến đây, ít khi trở về, đa số thời gian đều ở bên ngoài tìm hiểu tình hình, Tư Đồ Cảnh đa số thời gian đều ở một mình. Này buổi tối, hắn quyết định đi tìm một người. Hắn vận một thân hắc y, đi Thái Phó phủ, như thói quen cũ mà vào phòng Huyền Minh Thần, đẩy cửa ra, phòng trống không, bên trong hiển nhiên không có ai ở. Tư Đồ Cảnh đáy lòng trầm xuống, ngồi trên chiếc giường trống không kia. Ta thả xuống, tình cờ chạm phải một tờ giấy hé ra, cầm lên mở ra, nhìn thấy những hàng chữ quen thuộc: Tương thức như mộng, gió thổi những dòng ký ức xưa dần xa mãi. Tương tri như huyễn, bao nhiêu khí phách còn đọng lại trên người. Nhân hải xuyên lưu, chúng ta chỉ như người quen biết, hoặc là kiếp này nhất định chỉ làm bạn. Thế sự khó liệu, lòng người ai biết được như thế nào, ngày sau gặp lại hãy xem như người xa lạ. Khói sương mịt mù, bao nhiêu khó khăn trước đây của cuộc tình này. Phong tư vẫn thế, nguyện cùng người nắm tay du ngoạn Cửu Châu. Đài cao độc tọa, phiên vân phúc vũ, không phải là điều ta cùng ngươi mong muốn, lại cớ sao cứ phải khuynh tẫn cả cuộc đời này? Duy nề hà, thiên hạ thương sinh, ai sẽ cứu? Không dám phúc thiên hạ, cũng không nguyện phụ quân. Công thành, ta xin lui. Tuyệt tích giang hồ. Nay ta ra đi, mong người đừng bi thương sầu nhớ, hẹn kiếp sau lại được bên nhau. Có vài điểm rõ ràng là lệ, thấm sâu, vẫn còn lưu lại trên trang giấy. Tư Đồ Cảnh si ngốc cười, hắn bắt đầu có chút thống hận bản thân. Huyền Minh Thần thâm tình, chấp nhận hi sinh đi tâm niệm của mình. Thời điểm Huyền Minh Thần bất đắc dĩ viết xuống những dòng này, hắn đang cùng nữ nhân khác hoan hảo. Đột nhiên nhớ tới lời nói Lương Nhã Cầm trước khi chết, hắn bắt đầu hiểu được, chính mình là bạc hạnh . Cho dù phụ hắn, nhưng mà Tư Đồ Cảnh sẽ không thừa nhận, cảm tình của hắn dành cho Huyền Minh Thần vẫn không thể bằng cảm tình Huyền Minh Thần dành cho hắn. Chỉ là bất đắc dĩ bất đồng lựa chọn mà thôi. Nay hắn muốn vãn hồi, nhưng mà, hắn phải làm sao. Minh Thần, ngươi không phải luôn ở gần ta sao. Ngươi không phải, luôn ở phía sau ta sao. Vì sao khi ta ngoảnh đầu lại, không nhìn thấy ngươi. Có phải hay không, ta đã ngoảnh đầu lại quá muộn. Tư Đồ Cảnh nắm lấy tờ giấy, vô lực rời Thái Phó phủ. Trong phủ thực vẫn im lặng, có lẽ không có hắn, không có bất cứ ai biết được động tĩnh của mình. Mới rời đi Thái Phó phủ, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người phía sau gọi hắn. “Tư Đồ Cảnh.” Phía sau, còn người có thể bình tĩnh kêu ra tên ba chữ, bây giờ không còn nhiều lắm . “Lý tướng quân chuyện gì.” Tư Đồ Cảnh cũng không quay đầu lại nói. “Thỉnh cùng bổn vương đi một chuyến.” Lý Tùy Phong không để ý tới cách hắn xưng hô, tự xưng Vương gia. Tư Đồ Cảnh vẫn là bội phục cổ ngạo khí kia, hỏi:“Vì sao.” “Vì nàng.” Lý Tùy Phong vừa dứt lời, liền co thanh âm nữ tử truyền đến. Tư Đồ Cảnh hồi đầu:“Lưu Oanh?” Lý Tùy Phong một tay nắm lấy Lưu Oanh, một tay đặt trên cổ nàng, đã muốn ấn tay xuống, tay hắn vẫn chưa động . Lưu Oanh trong mắt có chút hoảng. “Tư Đồ công tử không cần để ý, thỉnh mau rời đi.” Cứ như thế, Lưu Oanh vẫn trấn định hô lớn với Tư Đồ Cảnh. Lý Tùy Phong trong mắt lệ khí tăng thêm, thanh âm trở nên tà mị:“Ngươi vẫn cứ như thế để ý hắn, ngay đến mạng của mình cũng không cần sao!” Dứt lời tay tăng thêm khí lực, Lưu Oanh nhíu chặt mi hừ một tiếng. “Ngươi buông tay, ta đi theo ngươi.” Tư Đồ Cảnh không nhanh không chậm nói. Lý Tùy Phong lúc này mới thả lỏng tay,“Quả nhiên cũng chỉ có ngươi mới biết thương hương tiếc ngọc. Chã trách lại có thể câu dẫn tâm tư của bao nữ nhân.” Nói xong hướng Lưu Oanh trừng liếc mắt một cái, Lưu Oanh lại không phản bác lại điều gì, trong ánh mắt cũng không hề sinh khí, là tùy ý hắn đùa nghịch . Khống chế được Tư Đồ Cảnh, hắn liền buông tay, Lưu Oanh còn đứng ở một bên chưa động. Lý Tùy Phong không có để ý nàng, chỉ là bịt kín mắt Tư Đồ Cảnh, mang hắn đến một nơi. Lưu Oanh vẫn đi theo phía sau , Tư Đồ Cảnh cảm thấy có chút buồn cười. Che mắt không biết đi bao lâu, rốt cuộc cũng dừng lại. Miếng vải che mắt được tháo ra, mới phát hiện đang ở quân doanh. Lý Tùy Phong đem Tư Đồ Cảnh cột ở trên giường, Tư Đồ Cảnh cố gắng ngồi ổn định. “Lần này vẫn giao ngươi quản, ngươi coi chừng nếu dám thả hắn lần nữa.” Lý Tùy Phong nói với Lưu Oanh, ngữ khí rất lạnh. “Lưu Oanh không dám.” Lưu Oanh cúi đầu, có chút tiều tụy. Lý Tùy Phong xuất môn, ném một câu:“Lượng ngươi cũng không dám.” Đợi sau khi hắn rời đi, Tư Đồ Cảnh nhìn nhìn trong lều trại ngoại trừ cái giường, cũng không có chỗ nào khác để ngồi, Lưu Oanh còn đứng ở một bên. “Lại đây ngồi đi.” “Không cần.” “Ngươi sợ hắn?” Tư Đồ Cảnh không rõ, nàng rõ ràng là yêu Lý Tùy Phong , mà Lý Tùy Phong mặc dù không hiểu biết chuyện tình cảm, nhưng chắc cũng hiểu được cảm tình của nàng, bọn họ vì sao lại cứ như thế này. “Ta vì sao phải sợ hắn.” Lưu Oanh ngẩng đầu, ngọn đèn chiếu rõ trên cổ là ấn ký đỏ thẫm. Tư Đồ Cảnh híp mắt nhìn cổ của nàng, nàng lập tức lấy tay che mất. Kia trên cổ hôn ngân trải rộng, nghĩ cũng biết là do Lý Tùy Phong để lại . Nàng còn chưa đến mười lăm tuổi, Lý Tùy Phong mặc dù chưa trưởng thành, hành vi thực tại lại khiến Tư Đồ Cảnh có chút xúc động. “Hắn đã làm gì ngươi?” Tư Đồ Cảnh đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi. “Là ta tự nguyện .” Lưu Oanh thản ngôn nói. Tư Đồ Cảnh không nói them gì nữa, cảm tình là một việc rất rối rắm nan giải, cảm tình của bản than hắn còn chưa biết được, huống chi đi quản chuyện cảm tình của người khác. Lưu Oanh vẫn đứng một bên canh hắn , Tư Đồ Cảnh dần dần có chút vây ý, liền nằm xuống. Lý Tùy Phong nửa đêm xông vào, mông lung trong bóng đêm thấy Lý Tùy Phong ôm lấy Lưu Oanh mà hôn, tựa hồ còn nghe hắn nói yêu nàng linh tinh gì đó. Tư Đồ Cảnh khó chịu vẫn không mở mắt ra. Hắn thầm nghĩ cứ như vậy ngủ, không them để ý đến ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì. Lúc đang ngủ, hắn phát hiện bản than mình nhiều lúc, rất hay lựa chọn việc trốn tránh. Ngày thứ hai, Lý Tùy Phong phái tín sứ vào cung. Tư Đồ Chấn Nam nhìn đến tín lăng . Chuyện Hoàng Thượng mất tích vẫn chưa truyền ra khỏi cung, Lý Tùy Phong lại biết, cũng trong một thời gian ngắn như thế mà bắt hắn. Nay tình thế trong kinh thành nguy cấp, muốn cứu Tư Đồ Cảnh ra cũng không phải là chuyện dễ, Lý Tùy Phong đưa cho một con đường lui, là để Hạ Côn bước lên ngôi vị hoàng đế của Đại Xích Vương Triều, trừ việc đó ra, không cần gì khác. Nhưng mà Tư Đồ Chấn Nam sao có thể can tâm, kế hoạch suốt mười tám năm của hắn, làm sao có thể bị tiêu tan chỉ trong một phút chốc. Hắn vẫn quyết định sống chết một phen. Lý Tùy Phong đợi nhận được tin tốt từ phía tín sứ mang về, nhưng vẫn đợi đến chạng vạng, lại không thấy tung tích của tín sứ, lúc này mới phát hiện đã xảy ra chuyện. Bốn phía truyền đến tiếng trống chấn thiên, hắn vội vàng hạ lệnh ứng chiến, dần dần đêm đen được những ngọn lửa thắp sang. Ngoại ô mười dặm, chiến mã bay nhanh, binh nhung tướng bính, huyết nhiễm hoàng thổ. Tư Đồ Cảnh ở nội trướng nghe thấy tiếng chém giết xa xa, hiển nhiên Lưu Oanh cũng nghe thấy. Lưu Oanh vọt tới ngoài trướng nhìn thoáng qua, vẻ mặt khẩn trương trở lại bên Tư Đồ Cảnh thật nhanh mà tháo dây thừng cho hắn. “Thừa dịp hiện tại đang loạn, mau rời đi.” “Ngươi mau cùng ta đi.” Tư Đồ Cảnh vẫn có chút lo lắng, theo tính tình của Lý Tùy Phong, trở về không phát hiện ra hắn, chắc chắn sẽ giết nàng. “Không cần phải lo cho ta, ngươi đi đi.” Lưu Oanh đưa hắng đến ngoại trướng, ngón tay chỉ về phía nam,“Mau đi hướng bên kia, sẽ thấy một cái trấn nhỏ, sư phụ ở đó chờ ngươi.” “Lưu Oanh!” Một tiếng gầm giận dữ truyền đến. Lý Tùy Phong một thân nhiễm huyết, gương mặt trở nên đáng sợ, Lưu Oanh lui về phía sau vài bước, chung quanh có người xông tới, Tư Đồ Cảnh che chở cho Lưu Oanh và bắt đầu đối phó với đám người xung quanh. Đoạt một phen kiếm, Tư Đồ Cảnh kéo Lưu Oanh theo phía nam mà đi, nhưng Lưu Oanh vẫn không nguyện theo, Lý Tùy Phong cầm kiếm vọt lên, kiếm thế có chút điên cuồng. “Ngươi buông tay đi.” Lưu Oanh kéo tay Tư Đồ Cảnh ra, Tư Đồ Cảnh thân thể có chút khó hành động, né tránh đường kiếm của Lý Tùy Phong. Đang lúc Lý Tùy Phong điên cuồng đâm kiếm hướng đến Tư Đồ Cảnh, Lưu Oanh xoay người một cái che cho Tư Đồ Cảnh, kiếm từ sau lưng nàng đâm sâu vào cơ thể, máu tươi văng lên khuôn mặt Lý Tùy Phong, hắn bắt đầu rối loạn “Ngô…… Sư phụ, muốn dùng cả tánh mạng để bảo vệ hắn, Lưu Oanh không thể không theo.” Lưu Oanh đưa lưng về Lý Tùy Phong nói một câu. Kiếm trong tay Lý Tùy Phong đột nhiên hạ xuống, kéo Lưu Oanh từ bên Tư Đồ Cảnh sang ôm chặt, lớn tiếng hô:“Lưu Oanh……” Trong thanh âm chính là phẫn nộ. Người bốn phía vẫn không ngừng công kích Tư Đồ Cảnh. Tay hắn nắm kiếm thật chặt. ______________________________________
|
Chương 37: Hoa lạc hoa khai “Hoàng Thượng, mau đi thôi.” Phía sau đột nhiên lao tới một người, Tư Đồ Cảnh hồi đầu, phát hiện là Cảnh Linh. Cảnh Linh mang theo Tư Đồ Cảnh đi ra ngoài. Lý Tùy Phong vẫn không có nữa điểm động tĩnh. Suốt lúc đó, Tư Đồ Cảnh cơ hồ đã quên mất bản thân mình muốn làm cái gì, chỉ biết đi theo Cảnh Linh ra ngoài, dần dần rời xa chém giết. Bỗng nhiên lại có người từ trên trời xuất bay xuống trước mặt bọn họ, Tư Đồ Cảnh ngẩng đầu, là Thường Vân. “Hoàng Thượng, mau theo thuộc hạ hồi cung.” Tư Đồ Cảnh giãy tay khỏi Cảnh Linh, Cảnh Linh có chút hốt hoảng . “Nơi đó không phải nơi dành cho ta. Các ngươi không cần chấp nhất.” Tư Đồ Cảnh đi về phía Thường Vân. “Nhưng còn hoàng hậu nương nương phải làm sao bây giờ.” Khi Cảnh Linh hô lên những lời này, Tư Đồ Cảnh dừng bước. Hắn luôn luôn quên đi mất một người, Bùi Liễu Tích, hắn thầm nghĩ phải đuổi theo hạnh phúc của bản thân, cũng chưa từng nghĩ tới, nếu hắn đi rồi, nàng phải làm sao. Thường Vân nhíu mày, kéo tay Tư Đồ Cảnh:“Theo ta đi.” Cảnh Linh ở phía sau hắn hô một câu:“Hoàng Thượng xin dừng bước.” Sau đó tựa hồ không có gì xảy ra, hay là do Tư Đồ Cảnh không thể nào nhớ rõ. Ngay khi Cảnh Linh đang chạy đến, hắn trong đầu xuất hiện một mảng hỗn loạn, hắn ngã xuống. Lúc tỉnh lại đã ngồi trên một chiếc thuyền. Trong thuyền là một nữ tử áo trắng, Thường Vân, nước sóng sánh phản chiếu ánh mặt trời, khiến hắn có vẻ choáng váng. “Nương, đây là ở đâu?” Tư Đồ Cảnh hỏi. “Trên đường đến Thanh Thành sơn trang.” Thường Vân đưa lưng về phía hắn, trong tay vẫn nắm chặt cây kiếm. “Ta hiện tại không thể đến đó.” Tư Đồ Cảnh vội vã đứng dậy, muốn nói gì đó, lại quên mất là muốn nói cái gì. Thanh Thành sơn trang? Hắn nghĩ trong lòng, nhưng lại có vẻ chần chờ. “Đã đến rồi .” Thuyền gần cập bờ , Thường Vân đứng dậy đội mũ sa, đưa cho Tư Đồ Cảnh một cái mũ sa màu đen, nâng hắn dậy. “Đây là đâu?” Tư Đồ Cảnh nhìn thị trấn nhỏ này, cảm thấy có chút quen thuộc. “Thanh Thành.” Tư Đồ Cảnh cố gắng nghĩ, nhưng không thể nhớ ra địa phương quen thuộc này. “Đại Xích vương triều cùng Tuân Quốc xác nhập , dân chúng chúng ta cuối cùng cũng có lúc được sống yên ổn ……” “Nói không chừng, còn không biết hoàng đế này sẽ như thế nào đâu!” “Chúng ta chỉ cần mỗi ngày thế này , còn phải quan tâm hoàng đế là ai sao!” “……” Ven đường có rất nhiều thanh âm nho nhỏ bàn tán , Tư Đồ Cảnh âm thầm thở dài một hơi. Đương kim hoàng đế, nói vậy chính là Hạ Côn . Hắn đã mất đi một kiếp làm hoàng đế, nói ra chỉ có thể làm trò cười cho người khác. “Đã bao lâu rồi?” Tư Đồ Cảnh hỏi. “Nửa tháng .” Thường Vân trả lời thật sự bình tĩnh. “Vì sao ta lại ngủ lâu như thế?” Tư Đồ Cảnh khó hiểu. Thường vân nói:“Đợi lát nữa ngươi liền sẽ biết.” Tư Đồ Cảnh cũng không hỏi nhiều. Chỉ là nghĩ đến một việc, bỗng nhiên cảm thấy trong đầu có chút trống rỗng, giống như có rất nhiều việc đã trở nên mờ nhạt, rất mơ hồ, thậm chí sắp biến mất. Đi được không lâu, bọn họ đến chân một ngọn núi. Tư Đồ Cảnh giương mắt xem, một mảnh rừng xanh biếc, còn thấy một con đường mòn nho nhỏ, là Thanh Thành sơn trang. Rõ ràng trong trí nhớ hắn, Thanh Thành sơn trang này đã được khắc rất sâu, nay sao đối với hắn lại có vẻ xa lạ như thế. Bọn họ không có đi theo con đười kia, để tránh người trong trang, chỉ lặng lẽ đi vào bên trong. Phùng Tịch là thần y nổi danh chốn giang hồ, nhưng đã đến Thanh Thành sơn trang mai danh ẩn tích bao lâu nay chưa từng rời đi, Thường Vân dẫn hắn tới đây, cũng là muốn hắn gặp vị thần y này. Gặp lại Tư Đồ Cảnh, Phùng Tịch đương nhiên kinh ngạc , nhưng hắn không hỏi gì cả. “Đã lâu .” Hắn chỉ là bình tĩnh chào hỏi bình thường. Đối với Tư Đồ Cảnh, cũng như đối với Thường Vân. “Mấy năm nay tốt chứ?” Thường Vân cũng hướng hắn vấn an. “Hảo. Ở Thanh Thành sơn trang tương đương thoái ẩn giang hồ, mừng rỡ tự tại. Không biết ngươi lần này đến đây có chuyện gì?” Phùng Tịch không rõ quan hệ giữa hai người bọn họ lắm, nhưng nếu đã đến, tức có việc. Thường Vân nói:“Mau xem cho hắn.” “Kia, thiếu gia, thỉnh ra ngoài trước.” Phùng Tịch đối Tư Đồ Cảnh nói. Tư Đồ Cảnh có chút khó hiểu, nhưng vẫn đi ra ngoài. Sau khi Tư Đồ Cảnh rời khỏi, phùng tịch nói:“Hắn trên người bị nhiễm một loại cổ trùng.” Tư Đồ Cảnh áp tai ở cạnh cửa nghe, mày bắt đầu nhăn lại. “Cổ trùng? Người Miêu Cương thường dưỡng loại này?” Thường Vân cả kinh nói. “Đúng vậy. Hắn trên người có một loại cổ trùnh tên là ‘Niệm sát’, đây cũng không phải loại gì nguy hiểm, hơn nữa, cổ trùng này có thể kháng trăm độc, còn có thể khiến tâm tư người khác rộng mở.” “Khó trách lúc trước mê dược đối với hắn không có tác dụng……” Thường Vân thì thầm, đột nhiên lại cảm thấy có chút không đúng,“Niệm sát? Cũng là một loài vật tốt, vì sao lại mang một cái danh như thế? Hắn trước trước đó vài ngày cũng có ngất xỉu, có phải do loại cổ trùng này quấy phá?” “Lòng người hỗn loạn, là bởi vì trong tâm có một cái niệm, này niệm sát, sẽ khiến cho người mang phải quên đi cái niệm hay cái sầu đó, hắn sở dĩ té xỉu, đó là do nỗi lòng quá phức tạp. Để một thời gian, khi quen với loại cổ trùng này rồi, hắn chắn chắn sẽ khá hơn rất nhiều.” Quên? Tư Đồ Cảnh trong lòng chấn động, hóa ra đây chính là nguyên nhân vì sao trong đầu hắn trống rỗng không có gì? Có thể hạ cổ trùng này, chỉ có thể là Dịch Nam Vũ , hắn vì sao phải làm như vậy. Tư Đồ Cảnh trong lòng bắt đầu bối rối, hắn đến tột cùng đã quên đi cái gì? Nghiêng ngả lảo đảo đi được một đoạn, nhìn hết mọi thứ trước mắt, cứ như tất cả đều chớp nháy , khiến hắn đầu váng mắt hoa, rốt cuộc lại ngã trước một rừng hoa đào bí ẩn. Thường Vân theo Phùng Tịch trong phòng đi ra, không thấy Tư Đồ Cảnh, đi khắp nơi tìm kiếm, liền tìm thấy một rừng hoa đào. Dưới gốc cây đào có một nam tử áo trắng đang ôm Tư Đồ Cảnh ngủ, nửa thân dựa vào gốc cây, khóe môi khẽ nhếch, bộ mặt tuấn lãng, khuynh quốc khuynh thành. Thường Vân im lặng ly khai, có lẽ, đó chính là vận mệnh của bọn họ, nàng không thể nào can thiệp. Có một chú ngựa vội vàng chạy khỏi kinh thành,mang theo một hắc y nam tử cùng hồng y nữ tử. Ngựa phi như bay, không ai biết bọn họ muốn đi đâu. Cảnh Linh nói có lẽ chỉ có thế giới bên ngoài mới thích hợp với bọn họ. Bùi Liễu Tích cũng hiểu được như thế. Cảnh Linh nói muốn dẫn nàng lưu lạc thiên nhai. Bùi Liễu Tích nói nàng vốn thuộc chốn giang hồ. Bùi Liễu Tích đi theo Cảnh Linh đến chân trời góc biển, cầm trong tay mảnh ngọc bội nhung nhớ ở phương xa. Ba tháng sau, Tư Đồ Cảnh từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, trước mắt thấy một dung mạo khiến hắn sợ hãi than không thôi. “Ngươi là……?” “Ta họ Huyền, danh Minh Thần. Ngươi bảo ta Minh Thần là tốt rồi.” “Nga. Ta sao lại ở đây?” “Bởi vì, ngươi đang đợi hoa đào.” Tư Đồ Cảnh nhìn nhìn bốn phía, khắp nơi hồng nhạt vô biên vô hạn, hoa đào phiến phiến rơi xuống người bọn họ, hoa vũ xinh đẹp. “Ngươi vì sao lại ở đây?” “Bởi vì, ta đang đợi ngươi.” Tao nhã khuynh thành quân làm bạn, chấp thủ thiên nhai vi song tuyệt. Phồn ti diêu lạc, chung quân tương bạn.
|
Chương 38: Pn1 Khuynh thành song tuyệt phiên ngoại: Dịch Nam Vũ nhớ mãi không quên Lần đầu tiên gặp Tư Đồ Cảnh là trong đám người náo nhiệt, tóc đen dài, khuôn mặt tuấn lãng, đôi mắt đỏ tươi, một người tỏa sáng như thế, làm sao mà người khác không để ý đến hắn được chứ. Nhưng khi đó, bên cạnh hắn cũng có một người khác tỏa sáng. Dung mạo cùng tài hoa của hắn khiến bao nhiêu người kính phục, cũng khiến không ít người bị khuynh đảo. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân đó, cho dù hắn gần đến thế nào, ta vẫn cảm thấy mình không thể chạm tới hắn. Một người quá mức vĩ đại, chỉ có một người vĩ đại khác, mới có thể xứng đôi với hắn. Người khác, có đủ tư cách. Tỷ như, Huyền Minh Thần. Hắn bước lên ngôi vị hoàng đế là việc mà ta vạn vạn không bao giờ ngờ đến, nhưng việc này cũng không khiến ta kinh ngạc. Quan hệ giữa ta và hắn không phải vì địa vị thay đổi mà cũng thay đổi theo. Đôi lúc thật gần nhưng đôi lúc thật xa. Mà Huyền Minh Thần tắc bất đồng. Một khi long lâm thiên hạ, hắn liền muốn bu6ong xuôi hết tất cả, muốn xóa bỏ đi hết tất cả các ý niệm về hoàng đế trong đầu. Huyền Minh Thần, lúc này mà rời hắn đi . Ngày ấy Huyền Minh Thần tìm đến ta, nói muốn ta thay hắn đến xin từ quan. Mới đầu ta có một chút (tiểu nhân) hưng phấn. Hưng phấn qua đi liền cảm thấy chính mình thực buồn cười. Huyền Minh Thần ly khai thì như thế nào, ta vẫn không thể trở thành người bên cạnh hắn, trở thành người của hắn. Chúng ta, đều là nam nhân. Huyền Minh Thần là thế, ta cũng vậy. Huống hồ, ta so với Huyền Minh Thần, vẫn còn kém rất xa. Không có Huyền Minh Thần, ta có thể nhìn thấy hắn trở nên yếu ớt. Yếu ớt đến mức không thể chạm vào được bất cứ thứ gì, thậm chí còn vô ý đế tất cả mọi thứ chạm vào hắn. Hắn cao ngạo, nhưng hắn tịch mịch. Ta không muốn nhìn thấy hắn như vậy, một người tuyệt thế như vậy, làm sao có thể mất đi nụ cười. Ta muốn làm hắn khoái hoạt, đối với người kia thì ta làm sao có khả năng bằng. Ta hiểu được, người có thể khiến hắn thoải mái, chỉ có một, chính là Huyền Minh Thần. Ta khuyên hắn lưu lại, kết quả có thể nghĩ. Huyền Minh Thần bất đắc dĩ, hắn bất đắc dĩ. Ta cũng bất đắc dĩ . Tất cả những việc này, không phải việc chúng ta có thể quyết định . Nhất định tất cả chỉ là một cái tuyệt lộ, trúng mục tiêu nhất định hắn nên được đến như thế hậu quả. Bọn họ thống khổ, ta thừa nhận bọn họ thống khổ. Nhưng nếu nhìn bọn họ bên nhau cười nói, ta sẽ thống khổ. Nhìn bọn họ tách nhau ra, hắn mang vẻ mặt rất buồn bực, ta cũng thống khổ. Huyền Minh Thần cuối cùng cũng đi rồi, rời bỏ hắn, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không trở về. Khi hắn bắt đầu ngụy trang kiên cường mà đối diện hết thảy, ta đột nhiên rất muốn tranh thủ lấy hạnh phúc của bản thân mặc kệ kết quả như thế nào, ta cũng tưởng phải thử một chút. Đêm tân hôn, hắn tìm ta xin tình dược. Xem ra, hắn đã muốn lựa chọn quên đi Huyền Minh Thần, trong lòng ta có chút mừng. Chỉ có thể xem như là một tia vui mừng nho nhỏ Ngày ấy, hắn không đến tẩm cung hoàng hậu. Nhìn tâm tình hắn không được tốt lắm, có thể là bởi vì chuyện Tuân Quốc, hắn mặt ngoài điều gì cũng không để ý, kỳ thật trong lòng vẫn rất khó chịu. Ta không dám đoán bừa nội tâm của hắn, bởi vì như vậy sẽ làm ta càng thêm thống khổ. Ta đến tẩm cung của hắn. Hắn không hỏi nguyên do ta đến. Chỉ là bảo ta ngồi xuống cùng hắn uống trà. “Ban đêm không nên uống trà, sẽ mất ngủ .” Ta nói với hắn như vậy, hắn lại cười cười, dùng đôi hồng mâu như lửa kia nhìn ta, nói:“Ngươi không phải rất hiểu trẫm sao, ngươi thấy trẫm có mấy ngày được ngủ an ổn.” Ta cúi đầu không dám nhìn hắn, hắn là một người cơ trí như vậy, có lẽ đã sớm nhìn thấu ta, chính là hắn đã muốn thói quen đem hết thảy chôn dấu đáy lòng, hoặc là nói, hắn không muốn theo ta nhiều lời. Hay ngón tay thon dài trắng nõn kia đột nhiên đặt dưới cằm của ta, hắn thoáng dùng sức, nâng đầu ta, đề ánh mắt của ta đối diện với hắn. Ta không tự giác mà chuyển ánh mắt đi nơi khác, trái tim lại kịch liệt mà đập , huyết lưu thong trên người cũng bị rối loạn. “Hoàng Thượng, ngài……” Vốn định ra vẻ trầm tĩnh, thanh âm ta lúc này lại trở nên run run. Tay hắn thả xuống dưới, ta tựa hồ như còn lưu luyến tay hắn. Ta nghĩ ta đã tẩu hỏa nhập ma , lại vươn tay ra cầm lấy tay hắn, nói ra lời nói mà bản than khó có thể tưởng tượng. “Hoàng Thượng, nếu cần, vi thần cũng có thể…… Có thể……” Nửa câu kia lại bị ngừng lại ở hầu gian, đến mức người khó chịu, lại không biết làm sao đế nói tiếp. “Có thể cái gì?” Hắn ra vẻ rất bình thường nhìn ta, hai gò má của ta bắt đầu nóng lên. “Có thể…… Thay thế Huyền đại nhân……” Ta dần dần buông tay hắn, hắn lại phản thủ đưa tay bắt lấy tay ta, trong vô thức, ta đã nằm trong lòng hắn. Mặt hắn phóng đại trước mắt ta, đây là lần đầu tiên ta thấy rõ nhất dung nhan kinh diễm ấy. “Là như thế này sao?” Hắn môi hắn nhẹ chạm vào vành tai ta, ta nghĩ, mặt ta lúc này chắc chắn đang rất khó coi. Ta nhắm mắt lại, không dám nhìn hắn, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh một chút. Hắn trở nên có chút ** . Có lẽ là vì muốn quên người kia mà thôi. Nhưng ta vẫn cố chấp cho rằng hắn ôm ta vì trong lòng hắn ta cũng có một chút gì đó. Khi mớ mắt ra, đã nằm trên long ỷ của hắn, quần áo sớm bị cởi bỏ, mà thân hình bóng loáng trơn mịn của hắn cũng dần bại lộ trước mắt ta. Hắn đưa hai tay khẽ chạm vào hai tai ta, ánh mắt nhìn kĩ khuôn mặt của ta. Thật lâu không hề động tĩnh, hắn tựa hồ như không muốn tiếp tục, ta có chút thất vọng. Ta nâng tay lên, tay run run chạm vào mặt hắn, hắn tựa hồ như lúc này mới phản ứng, cuối mặt xuống. Hắn nhẹ nhàng chạm vào môi ta, không có xâm nhập, nhưng này đã khiến trái tim ta kịch liệt phản ứng . Hưng phấn cùng nôn nóng hòa quyện lại làm loạn cả tâm trí ta. Hắn ở ta trên người ta , thân thể ta cứ như thế mà từng chỗ từng chỗ một khô nóng. Hắn xoay lưng ta ngược về phía hắn, ta không rõ lắm vì sao phải thế, nhưng mà ngay sau đó hạ thân truyền đến đau đớn khiến ta không còn nhớ đến vấn đề này. Ta chỉ biết, thân thể hắn đã tiếp nhập trong ta, đây gọi là tình ái.. Đau, nhưng cũng hưng phấn . Đau đớn rất nhiều, rrất muốn quay lại ôm lấy hắn, nhưng mà ta vẫn duy trì tư thề đưa lưng về phía hắn, không dám động, tay hắn vẫn gắt gao nắm lấy lưng ta, nhưng tay ta không thể chạm đến tay hắn. Như vậy, khiến ta thật không cảm thấy an toàn. Ta chỉ muôn ôm hắn, muốn cảm thụ nhịp tim củ hắn. Ta bắt lấy chiếc áo khoác của mình, lấy ra bên trong một bao thảo dược, khiến người khác lập tức phải say mê. Động tác hắn càng mãnh liệt hơn, hậu đình của ta như sắp bị xé rách mà phát ra đau đớn. Nhưng này là do ta muốn , không phải sao. Ta cũng đành phải nhịn đau, hưởng thụ hạ thân của hắn đang sung sướng. Xong việc, hắn một bên yên bình ngủ, ta mệt mỏi chống thân mình nhìn hắn. Rốt cục, cũng có thể gần hắn . Tay ta có thể chạm đến gương mặt của hắn, bóng loáng mà nhẵn nhụi, lông dài nhỏ, tay của ta chạm qua sườn mặt của hắn, hắn bỗng nhiên giật mình, vươn tay bắt lấy tay ta kéo vào trong lòng. Ta cuống quít thu tay lại, liền phát hiện hắn vẫn chưa tỉnh, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ở hầu gian hắn có phát ra âm thanh, có chút mơ hồ, ta nghe không rõ là hắn đang nói gì. Nhưng sau đó, là từng tiếng một từng tiếng một rõ ràng. Đồng thời cũng đánh nát đi một tia hi vọng cuối cùng trong cõi lòng ta. Hắn nói:“Minh Thần.” “Không cần trốn ta.” “Trở về được không.” “Ta với ngươi cùng nhau đi.” Hắn nói:“Minh Thần.” Ta cười khổ, không phải quyết định sẽ quên đi sao, vì sao trong lòng vẫn phải nhớ đến chứ. “Ngươi thống khổ sao?” Ta hỏi hắn. Vốn nghĩ rằng hắn đã ngủ say , không nghĩ đến hắn sẽ mơ mơ hồ hồ trả lời:“Rất thống khổ.” Như là đang nói mớ, cũng như đang cho ta câu trả lời. “Ngươi tưởng đã quên sao?” Nếu hắn trả lời , ta liền tiếp tục hỏi. “Hảo tưởng, hảo tưởng đã quên ngươi.” Hắn nói. Xem ra, là thật rất thống khổ. Ta với tay lấy gói thuốc. Ta sẽ giúp ngươi quên, ngươi sẽ không thống khổ nữa , nếu không có hắn, ngươi còn có ta. Ta sẽ mãi là của ngươi. Ta mở gói thuốc, kéo thân mình xuống giường. Khi hắn tỉnh lại, trời còn chưa sáng, thấy ta một mình ngồi bên bàn, có cảm giác chút kỳ quái, liền xuống giường. “Thân thể có khỏe không?” Hắn nửa mở mắt, buồn ngủ mông lung. “Vô sự, chỉ là muốn đến đây ngồi một lát.” Ta nâng ấm trà, ngã một chén, đưa cho hắn,“Hoàng Thượng có khát nước không ?” Hắn rất nhanh tiếp nhận chén trà, nói:“Cũng có.” Uống xong, hắn liền trở về ngủ. Ban đêm có chút lạnh, ta ôm lấy hắn, một đêm vô miên. Đêm hôm đó liền như vậy trôi qua, sau đó tất cả không có gì thay đổi. Hắn tiêu thất. Không hề báo trước mà tiêu thất. Đại Xích vương triều cùng Tuân Quốc lặng yên không một tiếng động mà xác nhập . Hắn trở thành lịch sử của Đại Xích Vương Triều, một cái lịch sử ngắn ngủi, đến khi tất cả đều hoàn toàn khôi phục, có lẽ mọi người sẽ quên hắn. Nhưng mà ta không thể, ta làm sao có thể quên được hắn. Khi hắn rời đi, ta cũng quyết định rời đi. Ta không có về nhà. Ta lưu lạc ở giang hồ. Có lẽ chỉ là vì tìm kiếm một người. Có lẽ muốn tâm của mình cứ mãi phiêu bạc. Mỗi nơi ta đi qua, là mỗi nơi ta mang theo một tia ảo tưởng, có thể hay không gặp được hắn. Cứ như vậy đi đến rất nhiều nơi, hy vọng có chút gì đó. Đến khi mà ta nghĩ, mình sẽ mãi mãi cô độc. Ta liền gặp hắn. Tại một thị trấn nho nhỏ thanh bình, tất cả đều rất bình tĩnh. Kia trong một gian tửu lâu nhỏ, hắn một thân áo lam ngồi bên bàn, lẳng lặng cầm cái chén thất thần, bên người hạt y nam tử mãn nhãn sủng nịch nhìn hắn. Có lẽ ta nên lẳng lặng tránh ra, nhưng vẫn không tự giác mà đến gần bọn họ. Ta đứng bên người hắn hồi lâu, khi hắn phát hiện ra ta, chỉ hỏi một câu:“Vị công tử này, chúng ta có từng quen biết?” Huyền Minh Thần cười sờ sờ đầu của hắn, lại hướng ta cười. “Chưa từng quen biết.” Ta hồi hắn cười, xoay người rời đi. Nếu ngươi đã quên ta, thì ngươi cũng đừng để ý đến ta. Có lẽ ngươi không thương ta, nhưng chỉ cần ngươi đã từng đến ý đến ta, là đủ rồi. Ta đã có thể an tâm rời đi, buông hết những quá khứ kia, an tâm mà trở thành một kẻ hành khất. Nhưng ta sẽ vĩnh viễn nhớ rõ ngươi, nhớ rõ rằng ta đã buông tay ngươi. Nhớ mãi không quên ngươi, Tư Đồ Cảnh. —–Hoàn—– Khuynh Thành Song TuyệtThất Mạc Thanh PhàmEditor: Nguyệt Bình
|