Nếu Như Em Không Giống Cậu Ấy
|
|
Nếu Như Em Không Giống Cậu Ấy Thể loại: Đam Mỹ, Thế thân, HE Nhân vật : Châu Sưởng x Đàm Nhuệ Dương Truyện gồm 24 chương & 4 phiên ngoại trên tinh thần sẽ là 2 ngày 1 chap Nguyên tác : Hoàn Dịch Dịch by voi còi
Văn án:
Anh đối với câu thật tốt, nếu như sự ôn như đó thực sự là bởi vì cậu Đàm Nhuệ Dương dù chỉ là chút ít, thì lại càng tốt .... Nghiêm cấm cực kì không thích các bạn mang đi chuyển ver. Tks nheee à quên mất, cảnh 16+ mình hoàn toàn ko biết dịch sao luôn, nên có khó nghe quá các bạn thông cảm.
|
Chương 1 Sự xuất hiện của Nhuệ Dương, chỉ để bù đắp khoảng trống trong lòng anh. Đàm Nhuệ Dương vừa bước vào nhà liền nhìn thấy trước cửa nhà đặt ở đó là hai đôi giày . Ngẩng đầu nhìn thấy hai người ngồi ở salon. "Về rồi sao?" Châu Sưởng không quan tâm lắm tùy ý hỏi cậu. Cậu gật đầu, đưa mắt lướt qua người đang ngồi trên salon, nếu không nhìn kĩ, khuôn mặt người đó giống cậu đến 7 8 phần, nhất là ánh mắt khi cười, giống y như đúc, thật là đẹp . Ngay cả tên anh ta cũng có 1 chữ đồng âm với tên cậu, người đàn ông đó tên Tống Dương, là thanh mai trúc mã với Châu Sưởng. Cậu và Tống Dương chỉ có duy nhất 1 điểm không giống nhau , đại khái cậu là cong còn hắn ta là nam thẳng. Trước đó cậu có gặp qua Tống Dương, hai người cũng chưa chào hỏi gì. Nhưng Tống Dương chắc cũng biết qua cậu, ngay lúc này gặp cũng chẳng có gì bất ngờ, chỉ nói 1 câu "xin chào" Cậu gật gật đầu, coi như là đã trả lời, xách đống đồ ăn vừa mua đi thẳng vào bếp. Sau khi tan ca cậu gọi điện thoại cho anh, hỏi anh hôm nay thích ăn món gì, đặc biệt đi siêu thị mất nữa tiếng xếp hàng để mua về. Cậu vo gạo xong, bỏ vào nồi cơm điện tiếp tục làm những món ăn cho tối này Ở phòng khách âm thanh càng lúc càng nhỏ, Châu Sưởng im lặng, thỉnh thoảng chỉ nghe 1 tiếng " ừm" , những chuyện khác cậu lại càng không nghe thấy. Không bao lâu sau thì nghe tiếng đóng cửa, tiếp đó Châu Sưởng đi vào bếp Anh nhẹ nhàng ôm cậu từ phía sau," tối nay chúng ta ăn gì?" Cậu vừa cúi đầu làm đồ ăn nói ,"Không phải anh nói muốn ăn sườn chua ngọt và cà tím om sao?" Châu Sưởng cười nói " chút nữa thì anh quên mất" " Cậu ta không ở lại ăn cơm sao? Em làm đồ ăn cho cả 3 ngườI" Châu Sưởng nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, lại nói : " không sao, anh ăn nhiều một chút " Châu Sưởng không đi ra ngoài, chỉ đứng một bên chau mày nhìn cậu nấu ăn Cậu cũng không hỏi gì anh, cậu biết anh có chuyện muốn nói với mình. "Ngày mùng 5 tháng sau" Châu Sưởng thấp giọng nói, anh ngừng lại một lúc , tiếp tục nói " Anh có chút việc, không cùng em về quê được" "Việc quan trọng không?" Cậu ra vẻ không để ý hỏi. "Cũng quan trọng" "Không sao cả, anh cứ bận việc của anh" Châu Sưởng cúi đầu, nghĩ 1 lúc mới lên tiếng:" Hôm đó Tống Dương kết hôn, muốn anh làm rể phụ." "Oh" Cậu thấp giọng nói tiếp" ngày mai em đi rút tiền, anh giúp em đưa cậu ta tiền mừng." "không cần đâu, em với câu ấy không thân, không cần đưa tiền mừng , anh đưa là được rồi." Cậu cũng chẳng nói gì thêm tiếp tục làm thức ăn.
|
Bạn bè của Châu Sưởng rất nhiều, cậu chỉ biết một vài người, bọn họ bắt đầu cũng sắp được 2 năm rồi, nhưng Châu Sưởng rất ít khi dẫn cậu đi giới thiệu với bạn bè của mình. 2 người ngoài việc ở với nhau, thì cuộc sống cá nhân gần như độc lập. Mới đầu cậu nghĩ là Châu Sưởng sợ người ngoài biết mình là người đồng tính, sau này vô tình biết được thì ra bạn bè Châu Sưởng đã sớm biết anh là đồng tính rồi. Thật ra cậu cũng nhận thức rõ, ngay khi lần đầu tiên gặp Tống Dương cậu đã hiểu. Từ trước đến giờ Châu Sưởng đối với cậu rất rất ôn nhu, bên nhau gần 2 năm chưa bao giờ xảy ra chuyện cãi nhau bao giờ. Đây vốn dĩ đối với những cặp đang yêu nhau không hề bình thường. Sau này, cậu mới biết, Châu Sưởng cơ bản không hề yêu cậu, chẳng qua là vì khuôn mặt của cậu giống Tống Dương, chỉ vậy thôi. Cậu nghĩ rằng bản thân sẽ chờ được đến ngày đó, huống chi bây giờ Tống Dương cũng đã kết hôn rồi, là bản thân muốn kết giao cùng Châu Sưởng. Nhuệ Dương mở 1 gara sửa xe. Lúc nào cũng chui dưới gầm xe để làm việc. Châu Sưởng đến tìm cậu, cậu mới từ từ bò ra. Mặt mũi toàn thân dính đầy dầu nhớt xe. Châu Sưởng nhìn hình dạng của cậu bây giờ không nhịn được cười, lúc chiều anh có uống một tí rượu, tâm tình khá tốt, liền lấy khăn giấy lau vết dầu trên mặt Nhuệ Dương, " Những công việc như thế sau này kêu nhân viên làm, em sao lại bò xuống gầm xe để sửa xe thế kia ." Nhuệ Dương vô ý cười, Anh rất ít khi chủ động đến tìm cậu, cầm tờ khăn giấy hỏi anh :" Anh sao lại đến đây?" Châu Sưởng nheo mắt, nhìn thằng vào mắt cậu nói : " Chiều nay không cần lên công ty, nên qua đây để gặp em" Giọng nói của anh càng ôn nhu, tay vẫn vuốt nhẹ lên mặt Nhuệ Dương không muốn bỏ xuống, " Em không phải có bệnh sạch sẽ sao? Sao em còn tự làm những việc này" Nụ cười của Nhuệ Dương như đóng băng, lùi lại vài bước quay lưng lên lầu cậu nhẹ nói : " em đi tắm qua " Nhuệ Dương đứng dưới vòi hoa sen, mắt hơi đỏ .Cậu là một người làm bên sửa xe, có khi nào lại có bệnh sạch sẽ quá độ. Ánh mắt của Châu Sưởng khi nhìn cậu luôn luôn chỉ nhìn thấy 1 người. Châu Sưởng bước vào phòng tắm khiến Nhuệ Dương giật mình: " Sao anh không gõ cửa?" Châu Sưởng vòng tay ôm từ phía sau thuận tiện cởi luôn quần áo Nhuệ Dương mơ màng gọi. " Dương Dương" "Ân, anh ra ngoài trước đi" Nhuệ Dương vỗ nhẹ tay anh nói. Châu Sưởng không chịu bỏ cậu ra, tay siết chặt hơn : " Dương Dương, kết giao với anh không tốt sao ?" Nhuệ Dương vật lộn một lúc, cuối cùng cũng bị anh đẩy mạnh vào tường " Dương Dương, anh có chỗ nào không tốt?" Anh vừa nói vừa gục đầu lên vai cậu. Nhuệ Dương cứ như thế đứng yên, đứng nhắm mắt một cách tuyệt vọng, cậu thở hắt , miệng lẩm bẩm chửi anh một câu khốn nạn.
|
Nhuệ Dương đau quá la lên 1 tiếng "Châu Sưởng, anh nhìn kĩ xem em là ai?" giọng cậu nghe có vẻ nghẹn ngào, đại khái là vì quá đau. " Dương Dương"Châu Sưởng từ từ tiếp tục luật động phía thân dưới của cậu. Nhuệ Dương cắn nhẹ môi, không nói thêm một câu nào, cũng không phát ra bất kì âm thanh nào, chỉ là nước mắt cứ thế rơi không thể dừng lại được. Cho đến khi Châu Sưởng bắn ra bên trong cậu , nhẹ nhàng thả lỏng cậu ra, cậu mới có thể để mặc cơ thể dựa vào tường từ từ ngồi xuống. " Anh ra ngoài" " Để anh xem xem, anh giúp em rửa sạch" Châu Sưởng lại quay lại ôn nhu như bình thường "Không cần, anh ra ngoài đi" Câu liền phát hỏa Châu Sưởng nhìn cậu bật lực, liền kéo cậu lên " Ngoan, nằm nghỉ một chút đi, anh ở lại với em" Nhuê Dượng nhắm mắt, cười 1 tiếng , không đợi đến lúc anh nói hết câu liền tặng anh một cái tát nảy lửa :" Anh mở mắt to ra mà nhìn, Mẹ nó tôi không phải Tống Dương" Cái gì không có được luôn là tốt nhất, từ khi Châu Sưởng phát hiện về giới tính của mình, Tống Dương luôn là khao khát của anh. Sự xuất hiện của Nhuệ Dương, chỉ để lấp đầy khoảng trống trong lòng anh. Tuy là ngoài khuôn mặt này ra, trong cuộc sống không thể tìm được điểm tương đồng nào giữa hai người bọn họ, nhưng Châu Sưởng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần khuôn mặt, cũng khiến anh cảm thấy mãn nguyện rồi. Có lẽ bị Châu Sưởng ảnh hưởng, ít nhiều Nhuệ Dương cũng là một người ôn nhu nhất là khi đứng trước Châu Sưởng. Là lần đầu tiên đánh anh, cũng là lần đầu tiên nhắc đến Tống Dương Châu Sưởng ngồi lại ở văn phòng của Nhuệ Dương, ngu ngốc nhìn xung quanh 4 bức tường được xếp đầy mô hình xe hơi. Hai năm kết giao, anh dường như rất ít tìm hiểu về Nhuệ Dương, trước khi cũng có lúc nghĩ tới chuyện Nhuệ Dương có khi nào biết đến chuyện của Tống Dương không, nhưng sau đó cũng nhanh chóng tự mình phủ nhận suy nghĩ đó. vì ít nhất cậu chưa bao giờ trước mặt anh nhắc đến chuyện này. Nhuệ Dương bước ra từ phòng tắm , liền đưa cho anh một chiếc khăn ấm " Đắp lên mặt đi" Khi đó cậu dung lực khá mạnh, mặt Châu Sưởng không tránh khỏi việc đỏ lên. " Không sao" " Xin lỗi" Hai người nhìn nhau một lúc khá lâu, Nhuệ Dương đưa tay lau khô tóc mình " Anh về trước đi" Châu Sưởng thở dài " Còn bao lâu nữa em có thể về?" " Không biết" Nhuệ Dương đi đến ghế ngồi sau bàn làm việc của mình, không muốn nói chuyện với Châu Sưởng Hiện tại trong lòng cậu có chút bối rối, lại vừa không cam tâm, bản thân đã nhịn rất lâu, cũng chỉ muốn thời gian ở cũng với Châu Sưởng được kéo dài. Rõ ràng biết như vậy thật là hèn hạ nhưng lại vẫn nguyện ý chờ đợi. Châu Sưởng không nhắc đến, cậu cũng vui vẻ giả ngốc, hy vọng thời gian lâu rồi, Châu Sưởng có thể nhìn thấy tấm lòng của cậu. Có điều bây giờ không nguyện ý cũng hết cách, sự việc phơi bày ra quá rõ ràng, cậu không có mặt mũi nào mà tiếp tục ở bên cạnh Châu Sưởng. " Anh đợi em" Châu Sưởng cười nói, bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra vậy. Nhuệ Dương cười khổ:" Anh không cần cảm thấy nợ nần gì em, lúc trước chọn ở bên cạnh là em tự nguyện, em sớm đã biết...." " Em thích mô hình xe hơi sao. Anh có người bạn tháng sau ở nước ngoài về, em nói anh biết em thích loại nào, anh mua tặng em. " Châu Sưởng cắt ngang lời cậu tự biên tự diễn Nhuệ Dương cầm con chuột máy tinh quơ tới quơ lui nói: " Không cần đâu", chỉ có điều giọng điệu không lạnh nhạt như lúc nãy Châu Sưởng đi đến đứng trước mặt cậu, cầm tay cậu hôn nhẹ"Em còn thích gì nữa, nói hết cho anh biết, lúc trước là anh không tốt, bỏ qua cảm giác của em, bây giờ có thể nói anh biết được không, anh muốn hiểu rõ em." Nhuệ Dương nhìn anh, giọng nói bất chợt run rẩy." Tôi không cần bù đắp gì cả, người anh thích không phải là tôi, anh không cần nhất thiết phải làm như vậy" Châu Sưởng thở nhẹ, liền kéo cậu vào lòng ôm nhẹ " Đừng suy nghĩ lung tung nữa, tối này cùng anh đi ra ngoài, anh giới thiệu em với bạn anh, họ cũng muốn gặp em." " Châu Sưởng, anh nhìn kĩ đây, tôi không phải là Tống Dương" Cậu cảm giác trong lòng thật chua xót. " Em nói lung tung cái gì vậy, Tống Dương chỉ là bạn, không giống em, anh luôn biết em là Đàm Nhuệ Dương, Hửm? Là Dương Dương của anh" Châu Sưởng lần đầu tiên dẫn cậu đi gặp bạn bè của anh, suốt dọc đường đi cậu chỉ yên lặng ngồi bên cạnh anh, nhắm mắt không nói một câu. Anh liền nắm chặt tay cậu nói" Từ giờ về sau đừng suy nghĩ lung tung nữa " Nhuệ Dương nhẹ nhàng phát ra 1 tiếng " Ân" Châu Sưởng không nói gì, Tất nhiên anh biết người ngồi cạnh anh không phải là Tống Dương. Nhuệ Dương làm sao có thể so sánh được với Tống Dương, cậu chỉ có thể che lấp nhưng cơ bản không thế lấp đầy được cái khoảng trống do Tống Dương tạo ra. Tống Dương sắp kết hôn rồi, kể cả không kết hôn, anh cũng không thể có cơ hội, Nhưng Nhuệ Dương luôn ở bên cạnh anh, mà thật ra cậu cũng yêu anh, cho nên ngoài tình yêu ra, Nhuệ Dương muốn gì anh cũng có thể cho. Ít nhiều có cậu ở bên cạnh tâm trạng anh cũng không quá buồn. Như vậy cũng có thể xem là thỏa mãn nhu cầu của hai bên.
|
Chương 2 Cậu không vội, thời gian còn dài, từ từ thay đổi, ít gì bây giờ cũng đã có chút tiến triển Nhuệ Dương cùng với anh tiến đến căn phòng đã được đặt trước. Đột nhiên Nhuệ Dương đứng trước cửa một lúc không chịu đi vào, cúi đầu ngửi ngửi quần áo của chính bản thân. "Sao vậy" "Lúc nào em cũng cảm thấy trên người em có mùi dầu nhớt của máy móc" Châu Sưởng cúi đầu khịt mũi bên tai cậu thấp giọng nói : " Đâu có, em rất là thơm" Châu Sưởng đột nhiên có những động tác thân mật khiến vành tai Nhuệ Dương đỏ ửng lên, cậu đẩy anh ra xa thì anh liền thuận tay vuốt nhẹ lên má cậu một cái. " Còn chưa chịu vào" Cánh cửa đột nhiên mở ra, Tống Dương đứng ngay cửa nhìn thẳng bọn họ, " Chỉ còn thiếu mỗi anh thôi đó" Châu Sưởng nghe thấy giọng nói quen thuộc đứng ngẩn ra một lúc rồi cũng liền kéo tay Nhuệ Dương : "Đến rồi, dẫn thêm 1 người nữa" Tống Dương gật gật đầu: " Anh vào trước đi, em đi đón vợ em đã" Nhuệ Dương bất giác nhìn thấy nụ cười của Tống Dương không được tự nhiên, cũng vội gật đầu chào nhanh chóng đi cùng Châu Sưởng bước vào trong phòng. Ở đây đều là những người bạn thân thiết của Châu Sưởng, nhìn thấy Châu Sưởng dẫn thêm một người vào, có một vài người còn huýt sáo trêu chọc. " Giấu kĩ như vậy, cuối cùng cũng chịu dẫn người tới ra mắt mọi người" Châu Sưởng kéo tay Nhuệ Dương vào chỗ ngồi : "Đàm Nhuệ Dương, bạn trai của tôi" Nhuệ Dương cười :" Chào mọi người" Một người có vẻ nhỏ tuổi nhất nhìn Nhuệ Dương với ánh mắt rất kì lạ, cười một cách ngu ngốc : " Anh Đàm, anh với anh Tống Dương có phải là anh em không vậy?" Người ngồi kế bên cậu ấy cười lớn, gõ lên đầu cậu trai trẻ đó một cái : " Có lúc nào em nghe thấy Tống Dương nói có anh em chưa, theo như lời em nói không lẽ ba của Tống Dương lén lút làm chuyện không tốt ở ngoài hả ?" Nụ cười trên mặt cậu khi đó có một chút miễn cưỡng, ngồi một lúc vẫn không biết nên phản ứng như thế nào. Châu Sưởng lần đầu tiên dẫn cậu ra mắt bạn bè. Cậu không muốn khiến cho không khí trở nên khó xử. Châu Sưởng liền khoác vai Nhuệ Dương vừa cười vừa nói: " Thôi được rồi, không đùa nữa, có giống chút nào đâu, Tiểu Nhuệ là bảo bối của tôi. Mấy người cẩn thận cái miệng cho tôi, đừng có hại tôi tối này không thể lên giường ngủ được đó." Cả phòng cười ồ lên , có người ho nhẹ 1 tiếng, rất nhanh mọi người đều im lặng, khoảng vài giây sau bắt đầu nói qua những chủ đề khác. Châu Sưởng quay đầu thì thầm bên tai cậu " Đừng để ý, bọn họ lần đầu tiên gặp em, nên đùa giỡn một chút xíu" Nhuệ Dương bất đắc dĩ cười nhẹ" Em biết mà, không sao đâu" Bữa tiệc này là mọi người bọn họ tổ chức để chúc mừng Tống Dương thoát khỏi cuộc sống đơn thân, Chờ Tống Dương đưa vợ đến thì bắt đầu vào tiệc.Nhuệ Dương vốn dĩ không giỏi trong việc bắt chuyện với những người không thân thiết, thi thoảng có phản ứng lại mấy câu trong câu chuyện của bọn họ, xong cũng không nói thêm gì nữa.
|