[Đam Mỹ Tứ Tuyệt] Dã Thú
|
|
DÃ THÚ (ĐAM MỸ TỨ TUYỆT) Tác giả: Nhộng Hiên
Thể loại: Lạnh lùng lãnh khốc sau trở thành ôn nhu công, mỹ nhược thụ, ngụy phụ tử, sinh tử văn, ngược luyến tàn tâm, HE.
Hứa Tinh sinh ra đã mang tính cách yếu đuối nhu nhược như nữ nhân. Y học giỏi, xinh đẹp, tốt bụng được thầy cô và bạn bè yêu mến. Cuộc sống của y thay đổi hoàn toàn khi gặp Gia Trình.
|
CHƯƠNG 1
"Bạch Dương! Dậy! Chúng ta còn đến bệnh viện kiểm tra nữa". - Hứa Biên khuôn mặt anh tuấn ôn nhu nhìn Bạch Dương vẫn còn say giấc ngủ.
Bạch Dương là một nữ nhân xinh đẹp dù đã ngoài ba mươi tuổi, cô dịu dàng, thùy mị, lại còn thông minh, Hứa Biên và Bạch Dương quen nhau từ thời cả hai còn là học sinh trung cấp, và đã nảy sinh tình cảm từ đó. Tình yêu của họ đã trải qua bao nhiêu khó khăn mới đến được với nhau, nay Bạch Dương lại mang hài tử trong bụng, Hứa Biên không khỏi cho rằng mình là người may mắn nhất thế gian. Hôm nay là ngày Hứa Biên dẫn Bạch Dương đi khám thai nên phải thức dậy thật sớm, nào ngờ khi bước chân vào căn phòng ấm áp của hai người, lại thấy Bạch Dương vẫn còn an tĩnh ngủ say.
"Ưm". - Bạch Dương khẽ run mi mắt nặng trĩu, đã thấy trước mắt mình là vẻ mặt tươi cười hớn hở của Hứa Biên.
"Đã tỉnh?" - Nhìn cô mệt mỏi mở mắt, Hứa Biên không nhịn được cười.
"Anh cười gì chứ, trên mặt em dính gì sao?" - Bạch Dương vì nụ cười khó hiểu của anh mà bĩu môi.
"Không có gì, em mau thay quần áo, anh xuống chuẩn bị bữa sáng rồi chúng ta đi khám".
"Hừ, hài tử là con trai, em sẽ giết anh".
"Chúng ta lần đó đã có biện pháp sinh con gái rồi, em không cần lo lắng".
Bạch Dương nghe đến đó liền đỏ mặt, tỏ vẻ giận hờn rồi bước nhanh vào phòng tắm, khiến Hứa Biên khẽ cười nhẹ châm chọc.
Sửa soạn xong, hai người bọn họ liền nhanh chóng đi đến bệnh viện. Trong căn phòng trắng với những máy móc và tấm hình chụp X-quang, Bạch Dương ngồi trên chiếc giường rộng lớn mà tâm vô cùng sốt ruột, nàng lo lắng, hồi hộp, hai tay tự động đan chặt vào nhau. Chốc lát, bác sĩ và Hứa Biên bước vào, cô vội vàng mở miệng.
"Anh à, con chúng ta....."
"Chúc mừng anh chị, hài tử trong bụng là bé gái".
Là con gái, là con gái thật rồi.. Bạch Dương mừng rỡ đến chảy nước mắt, liền chồm dậy bước tới Hứa Biên ôm lấy cổ anh.
"Anh... Nó là con gái". - Cô hạnh phúc lắm, hạnh phúc đến phát điên.
"Ừ, đừng khóc nữa". - Hứa Biên cười nhẹ, cũng vươn tay ôm chặt lấy Bạch Dương.
Thời gian trôi qua, Bạch Dương và Hứa Biên chăm sóc rất tốt cho hài tử, sau 9 tháng, bụng cô đã phình to, cơn đau bụng cũng đến nhiều lần làm cô đau nhức khó chịu. Hứa Biên cũng vì thương cô mà đưa cô nhanh chóng tới bệnh viện.
"Hứa Biên, em đau bụng quá". - Bạch Dương không ngừng thở hổn hển, sắc mặt xanh xao đối Hứa Biên nức nở.
"Bác sĩ, làm ơn giúp vợ tôi. Vợ tôi sắp sinh".
"Anh bình tĩnh. Tôi sẽ cho cô ấy sinh đứa bé ra. Anh yên tâm" - Vị bác sĩ ôn nhu trấn an tinh thần Hứa Biên.
Hứa Biên sợ rằng Bạch Dương sẽ đau mà không chịu được, liền mở miệng cầu xin bác sĩ đi vào. Căn phòng lúc này bao quanh những tiếng thét chói tai, tiếng rên đau đớn của Bạch Dương cùng lời động viên của Hứa Biên.
"AAAAA.......AAAAA. Hộc... hộc!"
"Oe....Oe...."
Cuối cùng hài tử cũng chào đời. Bạch Dương vì kiệt sức mà ngất xỉu tại chỗ, điều này cũng không lấy làm lạ. Thanh âm của hài tử làm Hứa Biên hết sức vui mừng, liền đưa tay bế hài tử trong tay. Không ngờ anh lại chứng kiến một điều kinh khủng xảy ra đối với hài tử trước mắt. Chính là hài tử kia đang không phải là gái mà là... trai.
"Bác sĩ... Con của chúng tôi là con gái tại sao lại là.... tại sao nó lại có bộ phận này?" - Hứa Biên hướng bác sĩ vừa khó hiểu vừa sợ hãi sau khi nhìn thấy bộ phận bên dưới của hài tử.
"Anh nói sao? Con của anh sao có thể là con gái?" - Vị bác cũng bất ngờ trước câu nói của Hứa Biên.
"Chúng tôi đã đi khám, và xác định rằng con chúng tôi là con gái, thế tại sao nó lại...."
"Anh chắc chứ?"
"Tôi dám chắc, tôi cũng không rảnh rỗi mà đặt chuyện".
"Chuyện này... bệnh viện chúng tôi chưa từng gặp trường hợp như vậy, tôi sẽ kiểm tra lại". - Vị bác sĩ ôm hài tử từ vòng tay của Hứa Biên đưa cho y tá đứng kế bên mang hài tử đi tắm.
Hứa Biên vẫn vẻ mặt đó, cực kì sợ hãi, khó hiểu và hoang mang. Trong đầu anh hiện tại vô cùng rối tung, hướng Bạch Dương nhẹ nhàng đi tới cạnh cô, bàn tay ôn nhu chạm nhẹ lên gò má ửng hồng của cô.
"Cảm phiền anh tránh ra, chúng tôi phải thay giường cho bệnh nhân".
"À ừ".- Hứa Biên khẽ thở dài nhìn Bạch Dương bị kéo đi.
Bạch Dương bế hài tử trong tay, hài tử xinh xắn, nhỏ bé lại gầy yếu xanh xao. Chốc lát, hài tử đột nhiên khóc òa lên, Bạch Dương hoảng sợ liền đưa tay vỗ về nhưng vẫn không thể làm hài tử nín được. Hài tử không ngừng quằn quại rồi vùng vẫy kịch liệt, khiến Bạch Dương không thể kiểm soát được mà lỡ tay đánh rơi hài tử. Chiếc khăn cũng bị xốc ra, Bạch Dương kinh sợ nhìn hài tử trước mắt, trên thân mình máu me đỏ tươi lan ra, cô vội đưa mắt xuống, lại nhìn thấy phân thân nhỏ bé nhô ra bên dưới của hài tử, thất thanh mà hét lên một tiếng chói tai.
"Bạch Dương, em sao vậy. Bạch Dương, tỉnh lại".- Hứa Biên sau khi nghe bác sĩ nói rằng vẫn chưa có câu trả lời về trường hợp đứa con của mình, thất vọng đi đến phòng bệnh của Bạch Dương. Bất quá thời điểm khi anh mở cửa ra, đã nhìn thấy Bạch Dương miệng không ngừng thét lớn, trên trán lại lộ những nếp nhăn tỏ vẻ sợ hãi. Anh hoảng hốt lay tỉnh cô.
Bạch Dương đau khổ mở to mắt, khóe mắt có vài giọt nước đọng lại. Cô bỗng nhiên bật dậy, nắm lấy cổ tay Hứa Biên.
"Hứa Biên, em muốn gặp con". - Cô run rẩy, nước mắt rốt cuộc chảy xuống.
"Bạch Dương... anh..." -Hứa Biên lúng túng.
"Em đã gặp ác mộng... trên người con toàn là máu me... con không ngừng khóc... phải rồi... bên dưới... bên dưới..." - Cô lắp bắp, thân thể run cầm cập.
"Em bình tĩnh".
"Không... không ... em muốn gặp con". -Bạch Dương bỗng nhiên gào thét, bác sĩ bên ngoài nghe thấy liền chạy vào.
"Có chuyện gì?"
"Bác sĩ. Vợ tôi liên tục muốn gặp con tôi, tôi không muốn cô ấy buồn liền im lặng, không ngờ lại kích động thế này".
"Được rồi. Y tá Du, mang đứa bé sang đây".
"Bác sĩ, vợ tôi sẽ thế nào?"
"Chuyện này không thể giấu mãi được, hãy để cho cô ấy biết được sự thật này".
Hứa Biên đi tới cạnh Bạch Dương đang được hai cô y tá chặn lại, lòng chợt đau nhói.
"Bạch Dương, trước em hãy bình tĩnh, có anh ở đây rồi, bác sĩ đang mang con đến đây". - Hứa Biên nửa quỳ nửa ngồi đối mặt Bạch Dương nói.
"Thật sao? Em sẽ được gặp con?" - Bạch Dương mở to mắt tròn xoe nhìn chằm Hứa Biên.
"Thật".
Cô khẽ mỉm cười rồi ôm lấy cổ anh. Vẻ mặt rạng ngời của cô khiến anh lòng càng chua xót. Liệu sau khi cô biết đứa con nàng sinh ra lại có bộ phận của nam giới sẽ như thế nào? Cô sẽ đau lòng hay oán trách hay vẫn sẽ yêu thương chiều chuộng hài tử kia.
Cánh cửa phòng mở ra. Bạch Dương chạy vội đến bế hài tử từ tay y tá Du.
"Con gái của mẹ, mẹ nhớ con lắm. Con thật đáng yêu và nhỏ nhắn".
Mọi người trong phòng trừ Bạch Dương nhìn cô âu yếm hài tử trong tay. Trong đầu mỗi người ai nấy đều có những xúc cảm riêng biệt. Trong đó có Hứa Biên, anh vô cùng đau, xót xa, nhưng chuyện này không thể dối lòng được nữa.
"Hứa Biên, anh xem này, mũi của nó, đôi môi của nó giống y hệt em vậy, còn đôi mắt thì trong vắt như anh vậy đó. Con gái của mẹ sau này sẽ trở thành một đại mỹ nhân a..."
"Bạch Dương anh có chuyện muốn nói". - Hành động của cô càng làm anh nghẹn lòng, anh phải cho cô biết con của cô không phải là con gái.
"Con gái của mẹ đáng yêu thật a". - Cô lơ đi câu nói của anh, miệng liên tục kêu con gái con gái.
"Bạch Dương, thật ra con chúng ta là con trai, em xem đi". - Hứa Biên không thể để lâu thêm được nữa, anh nhanh chóng xốc chăn quấn quanh hài tử nhỏ bé. Hài tử lúc này trần trụi, bại lộ rõ cơ thể trắng nõn với làn da mịn màng nhưng lại khác hẳn phần bên dưới.
Cô trầm lặng, không nói một lời, ngây người nhìn phía bên dưới của hài tử khiến cho căn phòng bỗng dưng tĩnh lặng có thể nghe được hơi thở mạnh của Hứa Biên.
"KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGG! KHÔNG THỂ NÀO! KHÔNGGGGGG!"
"Bạch Dương! Em làm sao vậy?" - Hứa Biên giật mình, Bạch Dương đột nhiên thét lớn, bàn tay như muốn buông hài tử ra. Hài tử cũng vì tiếng thét của nàng mà bật khóc.
"MÀY KHÔNG PHẢI CON TAO!! MÀY KHÔNG PHẢI?" - Bạch Dương đưa tay lay mạnh hài tử, hài tử khóc lớn. Hứa Biên và bác sĩ hoảng hốt nhanh tay giành lại hài tử ra khỏi vòng tay của cô.
"Bạch Dương! Tại sao em lại làm vậy. Nó là con em mà!" - Hứa Biên thập phần tức giận.
"CÂM MIỆNG! NÓ KHÔNG PHẢI CON CHÚNG TA, CON CHÚNG TA SẼ KHÔNG QUÁI THAI NHƯ NÓ!"
-Chát! - Một cái tát giáng lên gương mặt trắng bệch của Bạch Dương, cô lập tức bị nghiêng về một bên.
"Chính là con em đẻ ra, em lại nói ra những lời tàn nhẫn đó sao".
"HAHAAAA!!HAAAAAA...HA..." - Tiếng cười rất lớn nhưng trên khuôn mặt cô lại đau đớn. Cô ngất.
Bác sĩ kịp thời đỡ Bạch Dương lên giường rồi kiểm tra mạch. Tại sao? Tại sao chuyện này lại xảy ra với Hứa Biên, mà không hài tử này lại vô tội, hài tử quá nhỏ lại có cơ thể dị dạng, thật cảm thấy thương, cảm thấy đau lòng.
Sau bao nhiêu tháng, mỗi khi cô tỉnh dậy lại luôn gào thét bảo "Không phải con tôi", anh bối rối lắm, 1 ngày anh lại túng quẫn hơn nữa khi nghe bác sĩ bảo Bạch Dương có triệu chứng như người thần kinh.
Quả nhiên, ông trời không cho anh một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn, chỉ trong chốc lát, hạnh phúc trong anh liền vỡ òa như mảnh thủy tinh sứ. Nhưng nghĩ đến hài tử, con ruột của mình vừa sinh ra đã ốm yếu không như bao đứa trẻ khác, anh đành bỏ những nỗi đau về cô ra phía sau, tự mình chăm sóc hài tử nhỏ nhắn này.
Hứa Tinh. Phải rồi. Anh sẽ đặt tên cho con là Hứa Tinh. Hứa Tinh, baba sẽ chăm sóc con thật tốt, sẽ bảo vệ con, con... trai của baba.
15 năm sau....
|
CHƯƠNG 2
Hứa Tinh hiện tại đã 15 tuổi, thiếu niên xinh đẹp tuấn tú, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, nhưng cơ thể lại gầy yếu thân cao chưa đến 1m70. Điều này không khỏi làm cho Hứa Biên ngày càng lo lắng, mặc dù đã cho y ăn uống điều độ nhưng y không thể tăng cân nhiều hơn, cùng lắm thì chỉ lên được 1 kg.
Tuy nhiên Hứa Tinh từ đó đến giờ có thành tích học tập rất tốt, thiếu niên mặc dù rất tự ti và nhút nhát, bất quá vẫn luôn được sự ngưỡng mộ từ bạn bè và thầy cô. Y không chỉ chiếm được lòng của các cô gái trong trường mà những chàng trai cũng đem lòng yêu mến y. Hôm nay là ngày Hứa Tinh lên trường, y đã bước sang năm học cấp 3 nhưng lại không hề ra dáng một học sinh cấp 3, thiếu niên quá nhỏ gầy khiến cho ấn tượng lần đầu gặp mặt của y đối với bạn bè trong trường thì y chỉ là một tiểu hài tử.
Trải qua 3 tuần học ở mái trường mới, y đã làm quen với nhiều bạn bè mới. Ngày hôm đó, khi đang tản bộ trên sân trường thì y nghe thấy tiếng lạ. Âm thanh lúc xa lúc gần, đến gần âm thanh đó thì Hứa Tinh lại cảm nhận rằng âm thanh đó phát ra từ bụi cây phía trước.
"A...Ô.. AAAA..Mạnh hơn nữa.. Dùng sức vào nữa....AA".
Hứa Tinh trợn to hai mắt, trước mặt y là một đôi nam nữ trần truồng không một mảnh vải đang quấn quýt nhau. Nữ nhân vẻ mặt vô cùng dâm tà, bộ ngực to tướng tròn trĩnh không ngừng đưa đẩy, còn nam nhân kia...
Đưa ánh mắt hướng về nam nhân, y có cảm giác rùng rợn sợ hãi, khiến y lạnh cả sống lưng. Nam nhân cao to, ánh mắt đáng sợ lạnh lùng, bỗng chốc liếc mắt sang nhìn y. Thiếu niên sợ hãi, hai chân bắt đầu run lẩy bẩy, mồ hôi không biết khi nào ướt đẫm cả trán.
Nam nhân liền rút phân thân ra, thô bạo ném nữ nhân sang một bên rồi kéo khóa quần. Vẫn làn khí rùng rợn đó phát ra từ nam nhân, hắn chậm rãi bước tới phía y. Hứa Tinh cảm thấy nỗi sợ lên đến tột cùng, theo bản năng liền lui về phía sau một bước.
Cứ như vậy người bước kẻ lui, y tự hỏi tại sao mình không thể nâng chân chạy đi thật nhanh thật xa, tại sao cơ thể mình lại run đến mức muốn cứng đơ. Nam nhân hơn y 1 cái đầu, cúi đầu trừng mắt vô cùng đáng sợ, y chỉ biết ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt băng lãnh đáng sợ đó mà liền té ngã.
Hắn đột nhiên cúi xuống, giơ tay chế trụ chiếc cằm nhỏ bé của y.
"Cậu là ai?" - Thanh âm của hắn vừa trầm thấp vừa lạnh lùng phát ra.
"Tiểu Tinh... Tiểu Tinh không thấy gì hết". - Bị nam nhân nắm chặt, quai hàm Hứa Tinh như sắp rớt ra, đau đớn mà chảy nước mắt.
"Vậy sao?"
Nam nhân lạnh lùng mở miệng, bàn tay đột nhiên càng dùng sức nắm chặt hơn, thanh âm trầm thấp băng lãnh không khỏi khiến cho thiếu niên kia sợ hãi, khuôn mặt đau đến trắng bệch.
"Bịch" 1 tiếng, hắn hung hăng đưa tay ném y xuống, đá vài cước chân vào người y. Hứa Tinh bị đánh tới tấp, run rẩy van xin, nước mắt không ngừng chảy xuống trên gò má nhỏ gầy của y.
"Hừ! Mặc kệ nó đi. Đang hứng thú tự dưng bị làm phiền". -Nữ nhân bên cạnh hừ lạnh, đưa ánh mắt khinh miệt nhìn Hứa Tinh, rồi nhanh chóng đứng dậy thay y phục.
"Tha cho Tiểu Tinh.. tha cho Tiểu Tinh...Tiểu Tinh biết sai rồi....." - Hứa Tinh kịch liệt run rẩy, vì sợ hãi đau đớn mà chắp hai tay yếu ớt cầu xin.
Hắn hùng hổ đứng dậy định rời khỏi, trước khi đi còn không quên đá một cước vào bụng thiếu niên, trước mắt lập tức tối sầm.
*****
"Tiểu Tinh".
"Ngô". - Nghe thấy thanh âm quen thuộc gọi tên mình, Hứa Tinh liền bừng tỉnh, khẽ chậm rãi mở mắt, chỉ thấy trước mặt là Hứa Biên, không kìm được nước mắt mà khóc nức lên.
"Baba...."
"Tiểu Tinh, baba ở đây, đừng sợ". - Hứa Biên vội vã cúi người ôm thiếu niên vào lòng, tay phải ôn nhu vuốt ve mái tóc y an ủi.
"Baba..." - Nhìn thấy Hứa Biên, y cảm giác hiện tại vô cùng an toàn, liền vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, bất lực khóc.
Buông thiếu niên ra, Hứa Biên đau lòng nhìn gương mặt đầy vết bầm tím của y. Cảm giác lồng ngực như bị ai đó đâm thủng tim vậy. Thiếu niên từ đó đến giờ mỗi lần đến trường đều bị mọi người khi dễ. Năm y 3 tuổi, chỉ vì sơ ý làm đổ kem lên áo của một bạn học trong trường mà bị bắt nạt đến phát khóc, mà thiếu niên chỉ biết im lặng mà nhẫn nhịn, bất quá điều này đương nhiên sẽ khiến Hứa Biên anh thập phần nghi ngờ đi. Đến khi Hứa Tinh lên một lớp, thỉnh thoảng vẫn luôn gặp trường hợp như vậy, nhưng anh không ngờ lại tệ đến mức này.
"Tiểu Tinh. Con như thế nào lại thành ra như vậy. Ai đã đánh con?" - Hứa Biên tựa hồ rất tức giận, ôm lấy bả vai Hứa Tinh mà nghiêm nghị nói.
"Tiểu Tinh.... xin lỗi.... đã làm baba lo lắng...." - Hứa Tinh lo sợ cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
"Baba hỏi ai đã đánh con?!!" - Hứa Biên rốt cuộc không nhịn được phẫn nộ, lập tức lớn tiếng.
"Tiểu Tinh...." - Bị anh quát đến sợ hãi, Hứa Tinh không khỏi hoảng hồn.
"Cạch" Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, mà bước vào không phải ai khác đương nhiên là thầy hiệu trưởng Ninh và cô hiệu phó, theo sau còn có gã nam nhân đáng sợ kia và phụ mẫu của hắn.
"Nhà trường thực sự xin lỗi đã để chuyện này xảy ra. Chúng tôi đã nói chuyện với phụ huynh em Gia Trình, em ấy..."
Hiệu trưởng Ninh áy náy cúi đầu xin lỗi Hứa Biên, bất quá chưa kịp dứt lời, anh đã hùng hổ tiến đến nam nhân kia, hung hăng giáng xuống cho hắn một nắm đấm.
"Tiểu Tinh nhà tôi đã làm gì mà cậu phải đánh nó. Cậu có còn lương tâm không hả?!!" - Anh phẫn nộ chửi lớn.
"Tiên sinh, xin hãy bình tĩnh". - Hoàn toàn bất ngờ trước cú đấm của Hứa Biên, hiệu trưởng Ninh và cô hiệu phó liền vội vàng bước tới ngăn cản.
"Thực xin lỗi. Chúng tôi làm cha làm mẹ mà không dạy dỗ được con cái. Thực lòng xin lỗi anh Hứa và cháu Tinh".
Bị cú đấm mạnh bạo của Hứa Biên giáng xuống, Gia Trình chỉ lạnh lùng đưa lưỡi liếm khóe miệng bị vấy máu, trừng mắt nhìn Hứa Biên.
"Cái thằng này, còn không mau xin lỗi". - Khuất Minh tức giận đẩy Gia Trình quát.
Gia Trình lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, chậm rãi tiến tới bên giường đối mặt với thiếu niên kia. Hứa Tinh đương nhiên khi nhìn thấy hắn, thời điểm kinh hoàng đó tuyệt không thể biến mất trong đầu y, ánh mắt đáng sợ kia tựa hồ như muốn nuốt chửng y vậy.
Hứa Tinh bất giác nhấc mông lùi về phía sau, cảm thấy không khí vô cùng căng thẳng, Hứa Biên liền khẩn trương bước đến ôm lấy bả vai thiếu niên.
"Xin lỗi". - Gia Trình chậm rãi cúi đầu, thanh âm hảo trầm thấp mà nhẹ nhàng.
"Xin lỗi? Cậu nghĩ xin lỗi là tôi sẽ dễ dàng bỏ qua sao?" - Hứa Biên nhếch miệng cười khỉnh bỉ, sau lại lạnh lùng mở miệng.
"Baba... đừng như vậy, anh ấy đã xin lỗi rồi". - Hứa Tinh vội vã nắm lấy tay áo Hứa Biên, nhỏ giọng cầu xin anh.
"Tiểu Tinh..." - Hứa Biên do dự nhìn y, thiếu niên kia quả thật thiện lương đi.
"Tiên sinh yên tâm. Nhà trường chúng tôi sẽ có cách phạt em ấy, sẽ không để chuyện như ngày hôm nay xảy ra một lần nữa". - Hiệu trưởng Ninh khẩn trương nói.
"Chuyện này mà tái diễn tôi sẽ đi kiện nhà trường". - Hứa Biên lạnh lùng nhìn ông.
"Thực xin lỗi. Chúng tôi xin phép". - Tất cả mọi người liền thở phào nhẹ nhõm, rồi chậm rãi mở cửa ly khai.
Hứa Biên phẫn nộ đưa mắt nhìn Gia Trình bước đi, song hai tay vẫn ôm lấy thân ảnh nhỏ gầy của Hứa Tinh an ủi. Gia Trình hắn trước khi đi còn không quên quay đầu đưa ánh mắt băng lãnh trừng với y. Thiếu niên lập tức sợ hãi, run rẩy ôm chặt anh.
*****
"Chát". - "Lần này là lần thứ mấy rồi hả thằng khốn, mày không làm tao xấu hổ là không được đúng không?!! Con với chả cái!" - Khuất Minh tức giận vung cho Gia Trình một cái tát, quát lớn.
"Mình à, bình tĩnh". - Phương Nhị vội vã ngăn cản, cố gắng xoa dịu cơn thịnh nộ của ông.
"Bà còn bênh vực nó, bà quá nuông chiều nó rồi! Còn mày, đứa trẻ kia đã làm gì mà mày phải đánh đến nỗi nhà trường phải gọi thế kia!!"
"......" - Gia Trình không nói gì, hoàn toàn thờ ơ những lời nói của Khuất Minh.
"Thằng mất dạy!!". - Khuất Minh định giáng thêm một cái tát vào Gia Trình, bất quá Phương Nhị liền nhanh chóng nói giúp.
"Mình à, đừng đánh con nữa, con đã xin lỗi nhà người ta rồi".
Gia Trình lạnh lùng cười, quay lưng bước đi không mở miệng nói một lời, không khỏi lại khiến cho Khuất Minh càng tức giận tột độ.
"Thằng khốn! Mày đứng lại cho tao! Gia Trình.... khụ khụ khụ". - Khuất Minh đột nhiên ho khan.
"Mình sao vậy........ Vào phòng nghỉ ngơi đi mình". - Nhìn thấy ông như vậy, Phương Nhị vô cùng lo lắng, liền ôn nhu đỡ Khuất Minh vào phòng nghỉ ngơi, còn sai người đem nước ấm cho ông.
Khuất Minh và Phương Nhị là phụ thân và mẫu thân của Gia Trình. Hắn từ nhỏ đã lạnh lùng, ít nói, hành động hoàn toàn trái ngược với lời chỉ bảo của ông. Gia đình ông nổi tiếng giàu có nhất khu Đinh Đăng (khu nhà của những người giàu có).
Bốn năm trước, vì công việc bận rộn ở nước ngoài mà cha mẹ hắn phải sang Nga đột xuất, một mình Gia Trình hắn tự thân tự túc ở Đài Loan, bất quá cả ngày ở trường hắn cũng chẳng học hành đàng hoàng gì, chỉ biết đi tìm đối tượng phát dục. Tối đến lại tụ tập đàn em vào bar chơi bời.
Gia Trình còn nổi với cái danh "gã đại ca đáng sợ", từ khi hắn bước chân vào ngôi trường này, bao nhiêu lần luôn bị gọi phụ mẫu đến vì đánh nhau gây thương tích với đàn em trong trường. Tuy vậy mọi người không thể phủ nhận vẻ đẹp trai, tuấn tú, phong độ của hắn, bất quá điều khiến cho mọi người luôn có cảm giác tránh xa Gia Trình là đôi mắt băng lãnh của hắn, thế nên trong trường ai cũng không dám động chạm vào hắn. Bất quá chỉ những học sinh năm nhất sẽ bị bọn hắn khi dễ bất cứ lúc nào, đương nhiên thiếu niên kia không phải ngoại lệ.
Sáng hôm đó, Gia Trình như thường lệ mà trốn học, theo thói quen mà ra bụi cây sân sau của trường hút thuốc. Ngay lúc đó, một nữ nhân bỗng xuất hiện trước mặt hắn.
"Chậc! Chậc! Mới sáng sớm đã hút thuốc rồi sao?"
Gia Trình ngẩng đầu ngước nhìn nữ nhân trước mắt, ả chỉ nhếch miệng mỉm cười, bất quá đáp lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng của hắn.
"Hm... Thì ra đây chính là "gã đáng sợ của trường" sao?" - Nữ nhân ngang nhiên ngồi bệt xuống cạnh Gia Trình, đưa tay giành lấy điếu thuốc trên tay hắn.
"Bao nhiêu?" - Hắn lạnh lùng hỏi.
"Hắc.. Trình đại ca hảo thông minh a". - Ả cười lớn.
"Tôi không muốn nhiều lời. Còn không mau cởi đồ".
"Hảo a. Nhưng làm với tôi không dễ dàng..... ba trăm ngàn". - Nữ nhân chậm rãi tiến sát Gia Trình, ghé vào tai hắn thì thầm.
Gia Trình ngồi ngây ra một lúc, mãi sau mới quay sang nữ nhân kia, hung hăng đưa tay cởi hết y phục trên người ả, đẩy ả nằm xuống nền đất, rồi hai người thay phiên nhau làm tình. Gia Trình từ đó đến giờ vốn thô bạo trong mọi chuyện, từ đánh nhau, thậm chí là quan hệ tình dục. Hắn cho rằng ả nữ nhân này hảo to gan đi, cố tình chạm phải chuồng hổ như hắn.
Mà Gia Trình từ hồi còn học năm nhất đã luôn nghĩ đến việc thỏa mãn cơn dục vọng của mình, làm cho bao nhiêu nữ nhân vừa thích thú vừa sợ hãi. Không ngờ nữ nhân này không những không sợ mà còn khát khao thêm dục vọng từ hắn.
Không lâu sau đó, hắn trở mặt, đằng sau bụi cây kia, một thiếu niên nhỏ gầy đã đứng đó từ khi nào không hay.
|
CHƯƠNG 3
Thiếu niên gương mặt rất xinh đẹp, làn da lại trắng trẻo, đôi mắt thì to tròn trong veo như giọt nước, chiếc mũi nhỏ thẳng tắp, đôi môi mỏng đỏ mọng như rượu, thật chẳng khác gì một thiếu nữ vậy.
Thiếu niên bỗng nhiên run sợ, vầng trán đẫm mồ hôi mà giương ánh mắt hoảng hồn nhìn hắn, đương thời điểm y xuất hiện cực kì làm hắn mất hứng đi, liền thô bạo ném ả nữ nhân sang một bên, rút chiếc phân thân to tướng kia đã nhũn xuống, chậm rãi đi đến thiếu niên nhỏ bé kia.
Thiếu niên lùi bước, hắn càng tiến tới, cứ thế thiếu niên ngã bịch xuống đất. Vẻ mặt kia lo sợ, hãi hùng run lẩy bẩy khiến Gia Trình hắn không hiểu sao lại muốn khi dễ y.
Hắn hung hăng đưa tay bóp chặt quai hàm nhỏ gầy ấy mà lạnh lùng hỏi, thiếu niên bắt đầu sợ hãi mà rớt nước mắt cầu xin. Gương mặt ấy, giọng nói ấy thật trong trẻo, thiếu niên khi khóc lại có thể càng xinh đẹp như vậy. Hắn như bị thôi miên, muốn thiếu niên khóc thêm mà dùng lực siết chặt chiếc cằm kia. Những giọt nước mắt lại rơi xuống thấm trên mu bàn tay hắn.
"Ding! Ding! Ding!" Gia Trình nheo mắt đưa tay với lấy chiếc điện thoại bên cạnh. Đương nhiên theo thói quen hắn lại muộn học lần nữa. Lam Dĩ đang nằm trong lòng ngực của Gia Trình vì bị tiếng chuông điện thoại mà thức tỉnh.
"Chuyện gì vậy? Mới sáng sớm. Hừ!" - Lam Dĩ vẻ mặt than phiền.
"Tôi phải đến trường". - Gia Trình lạnh lùng đẩy Lam Dĩ ra, bước xuống giường thay quần áo.
"Nghỉ một ngày không được sao?" - Lam Dĩ ủy khuất nhìn hắn
"....." - Gia Trình lơ đi câu hỏi của ả, im lặng tiếp tục mặc áo.
"Phải rồi, từ vụ hôm qua cha anh đã về nước sẽ giám sát anh kĩ hơn. Đại ca trường ta từ khi nào đã sợ phụ thân như vậy a?" - Lam Dĩ chống tay lên cằm, nhếch miệng trêu chọc hắn.
Nhắc đến vụ hôm qua, Gia Trình bỗng nghĩ đến thiếu niên nhỏ bé kia, hắn tự hỏi vì cái gì mà đêm hôm qua nồng nàn với Lam Dĩ, trong đầu lại ẩn ẩn hiện hiện gương mặt khóc lóc cầu xin của y. Hắn bất giác cong khóe miệng, rồi lạnh lùng ném lên giường tờ 300 ngàn trước mặt Lam Dĩ.
"Thái độ vậy là sao? Ném 300 ngàn trước mặt tôi là đi à?" - Lam Dĩ tức giận ném chiếc gối bên cạnh hướng tới Gia Trình.
"Không phải cô muốn tiền sao? Tôi đã thỏa mãn".
"Anh..."
Gia Trình vẫn ánh mắt lãnh khốc lạnh lùng ấy nhìn Lam Dĩ, sau lại thấy ả không nói gì, liền đành ngoảnh mặt quay lưng bước đi.
"Gia Trình..... anh đừng đi, ở bên cạnh tôi một chút thôi cũng được".
Lam Dĩ đột nhiên chạy tới vòng tay qua thắt lưng Gia Trình ôm chặt, bộ ngực to tướng gắt gao đè ép lên tấm lưng hắn. Gia Trình hừ lạnh một tiếng, hung hăng đưa tay gỡ vòng tay của Lam Dĩ ra, đương nhiên ả lại to gan níu chặt thêm.
"Buông ra". - Hắn lạnh lùng nói.
"Không. Chết cũng không bỏ. Tôi tuyệt không cho phép anh đi". - Lam Dĩ cứng đầu.
Mất hết kiên nhẫn, Gia Trình liền một phen đẩy Lam Dĩ xuống đất, tiếp tục bước đi.
"Anh đứng lại đó!! Anh còn tiếp tục đi, tôi sẽ gửi cho cha anh những tấm hình này". - Cảm giác bản thân hoàn toàn bị Gia Trình lơ đẹp, không còn cách nào khác, Lam Dĩ đành nhanh chóng chụp lấy điện thoại ở đầu giường, chìa ra những tấm ảnh quấn quít của hai người đêm qua.
"Cô muốn làm gì thì làm". - Gia Trình cười lạnh một tiếng, hướng Lam Dĩ nói.
"Anh... Không chỉ mình tôi với anh, tôi sẽ nói cho cha anh xem anh còn lên giường với bao cô gái khác".
Gia Trình tuyệt không thể tiếp tục nghe những lời lảm nhảm của Lam Dĩ. Rất nhanh liền mở cửa rồi dửng dưng ra ngoài, mặc cho đằng sau là cơn phẫn nộ của Lam Dĩ.
"Khuất Gia Trình.. Anh đứng lại... AA!" . - Lam Dĩ bực tức văng gối hướng cửa ra vào, giận cá chém thớt mà ném hết đồ đạc, điên cuồng thét lớn.
Lam Dĩ ả chưa bao giờ bị từ chối nhanh chóng như vậy, bao nhiêu năm nay không một ai có thể không khuất phục trước vẻ đẹp của ả. Lam Dĩ sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng cha mẹ ả đã ly hôn, mỗi người ai cũng ra đi có một cuộc sống mới, để mặc ả sống trong cô độc.
Cuộc sống bị bạn bè và mọi người xung quanh ghẻ lạnh, Lam Dĩ chỉ còn cách thay đổi bản thân, ả vào bar xin làm việc. Mới đầu chỉ làm bưng bê, phục vụ khách, nhưng về sau khi thấy Lam Dĩ càng trưởng thành càng xinh đẹp, quản lý bar đã cho ả chính thức làm việc, công việc mà ai cũng nói là "đĩ".
Không sai, Lam Dĩ làm công việc này cũng thành thói quen. Sáng thì đến trường học cũng chẳng ra gì, đến khi tan học thì chạy thẳng đến bar làm việc. Một ngày ả phục vụ 4 đến 5 khách, cứ 1 đêm Lam Dĩ kiếm được hơn mấy trăm ngàn, vì hầu hết những người qua đêm cùng ả đương nhiên đều là mấy ông lớn.
Đến trường đối với Lam Dĩ mà nói là vô cùng nhàm chán, bất quá ít nhất ả cũng được giết thời gian. Thế nhưng bây giờ đối với ả là vô cùng thú vị a. Sáng hôm đó, Lam Dĩ như thường lệ trốn tiết lên sân thượng, thì cùng lúc đó một nam nhân cũng đứng đó hút thuốc. Gã nam nhân đập vào mắt Lam Dĩ hảo là một đại mỹ nam, nam nhân cô độc lẻ loi hút thuốc, ánh mắt đầy lãnh đạm, không cảm xúc nhưng tràn ngập vẻ đáng sợ.
"Mới sáng sớm việc gì phải đứng đây hút thuốc rồi." - Lam Dĩ tiến về phía nam nhân hỏi, nhưng đáp lại câu trả lời chỉ là ánh mắt lạnh lùng của hắn lướt qua ả.
"Hắc. Nếu tôi đoán không lầm thì anh chính là Gia Trình, có phải không?" - Lam Dĩ nhếch miệng cười nói.
"Cô rảnh không?" - Gia Trình hắn lạnh lùng hướng Lam Dĩ hỏi.
"Chứ anh nghĩ tôi lên đây làm gì?"
"Hảo, cô làm tình với tôi, 200 ngàn. Như vậy đủ cho cô chứ?" - Hắn thanh âm băng lãnh ra lệnh.
"Hắc... Anh nghĩ có được tôi dễ dàng thế sao?" - Lam Dĩ cười lớn, nhưng trong đầu ả đã vui mừng từ lâu, vui mừng vì được số tiền lớn hiếm có, đặc biệt là được chiếm hữu đại mỹ nam như hắn.
"Tùy cô." - Lơ Lam Dĩ, Gia Trình lại tiếp tục hút thuốc.
Lam Dĩ khẽ nhếch miệng, gã Gia Trình này quả là không hề bình thường chút nào, rất chi là thú vị a, không hổ danh là đại ca băng nhóm nổi tiếng của trường.
"Được thôi, nhưng với điều kiện".
"......"
"Tôi có thể thỏa mãn nhu cầu của anh, nhưng anh cũng phải thỏa mãn tôi". - Lam Dĩ hùng hổ tuyên bố.
"200 ngàn không đủ cho cô sao?" - Gia Trình cười lạnh, lãnh khốc nói.
"Haha. Tiền là cái đương nhiên phải có, nhưng cái tôi muốn nhất là cái khác a".
"..."
"Anh là một người rất cao ngạo và lạnh lùng, đặc biệt là vô cùng đẹp trai chẳng khác gì mỹ nam vậy, đương nhiên đã biết bao cô gái lên giường với anh, bất quá chỉ là thỏa mãn dục vọng của anh thôi phải không? Cho nên...." - Lam Dĩ đột nhiên tiến sát đến ngực Gia Trình, hai ngón tay di chuyển chầm chậm từ ngực hắn rồi hạ xuống phân thân đã ngẩng đầu từ khi nào.
"Cái tôi muốn là anh. Vì vậy hôm nay anh phải thỏa mãn tôi". -Lam Dĩ ghé vào tai hắn khẽ nói.
"Cô phiền thật... Hảo, tùy cô". Lam Dĩ cười đắc ý, quả nhiên với vẻ đẹp của ả đến ngay cả Gia Trình hắn cũng dễ dàng bị khuất phục. Nhưng thực chất hắn chỉ muốn thỏa mãn vọng dục của hắn. Nghe thấy tiếng người đến, hai người liền nhanh chóng tới phòng y tế cũ gần đó.
Lam Dĩ chậm rãi cởi bỏ y phục lộ thân hình tuyệt mĩ trước mắt. Vòng eo thon, bầu ngực căng tròn, làn da trắng nõn, lưng còn xăm một con mãng xà quyến rũ. Việc này đối với Gia Trình hắn cũng không mấy làm lạ, hắn trước giờ đã quen với bao nhiêu gái điếm, có thể đếm trên 10 đầu ngón tay. Thế là cả tiết học ngày hôm đó, hai người không ngừng quấn quít nhau với bao nhiêu là tư thế.
.......
Gia Trình chỉnh sửa quần áo rồi lạnh lùng ném cục tiền trên giường, định xoay lưng rời đi.
"Khoan đã". - Lam Dĩ cau mày.
"Anh đi vậy là được sao? Không phải anh đã nói là sẽ làm những gì tôi muốn mà".
"..... Có gì để mai hẵn nói, tôi có việc rồi".
"Anh...." - Lam Dĩ tức giận định chạy đến níu Gia Trình lại, bất quá bộ dạng hiện tại của ả là không một mảnh vải che thân, chỉ có thể ngồi ôm cục tiền trên giường mà để bụng.
Đối với Lam Dĩ, Gia Trình thật sự thật sự đặc biệt, hắn là một nam nhân vừa cao to, hảo đẹp trai, nhiều tiền lại còn chuyện đó cực kì không tồi chút nào. Trong đầu ả bây giờ chỉ có một suy nghĩ là chiếm giữ hắn, Gia Trình hắn chỉ thuộc một mình ả mà thôi.
*****
Hứa Tinh khẽ cắn răng chịu đựng cơn đau từ tứ phía cơ thể, thận trọng thay y phục, nghĩ lại ngày đó nếu như mình không ngu ngốc mà tò mò xem hai người kia đang tình tứ với nhau, thì bây giờ đã không ra nông nổi khắp thân thể đầy vết bầm tím xanh đỏ, lại còn làm Hứa Biên hảo lo lắng đi.
Nhớ đến ngày hôm qua, điều khiến Hứa Tinh không thể quên được là ánh mắt băng lãnh của Gia Trình, tựa như một con thú hoang đang tìm kiếm mồi ngon, gương mặt ấy lúc đó như muốn ăn tươi nuốt sống y vậy, nghĩ đến đây thiếu niên không khỏi lo sợ, sống lưng bắt đầu lạnh như băng.
"Cốc! Cốc!" - "Tiểu Tinh, baba vào được chứ?" - Hứa Tinh giật mình trấn tĩnh lại, không biết Hứa Biên đã ở bên ngoài gõ cửa từ lúc nào.
"Dạ vâng".
Hứa Biên mở cửa bước vào phòng, ngay lập tức đập vào mắt mình là tấm thân nhỏ gầy với bao nhiêu là vết thương lớn nhỏ trên cơ thể của Hứa Tinh. Anh đay lòng nhìn y, rồi vội đi tới ôm tấm thân kia vào lòng mình.
"Baba xin lỗi, để con xảy ra chuyện thế này. Baba đã hứa đã bảo vệ con, vậy mà..."
"Dạ không.... baba không có lỗi... là Tiểu Tinh..." - Hứa Tinh nhỏ giọng đáp lại.
"Tiểu tử ngốc này, baba đã bảo không được đổ lỗi cho mình... Hảo, baba đã quyết định rồi, từ giờ trở đi sẽ đưa Tiểu Tinh đến trường, phòng khi những trường hợp ngoài ý muốn sẽ xảy ra".
"Nhưng mà.... kia không cần... baba còn phải làm việc... cứ để chú Minh đưa Tiểu Tinh đến trường là được rồi". - Hứa Tinh vội vã cự tuyệt.
"Không được. Baba đã nói với chú Minh rồi. Tiểu Tinh phải nghe lời baba, baba hứa sẽ không ảnh hưởng gì đến công việc. OK?"
"Dạ vâng...." - Hứa Tinh bất đắc dĩ nghe theo lời anh, đành chậm rãi gật đầu.
"Hảo, baba xuống dưới trước, Tiểu Tinh chuẩn bị đi". - Anh đưa tay xoa đầu Hứa Tinh, rồi xoay người ra khỏi phòng.
Hứa Biên dù gì cũng đã quyết định một cách đúng đắn, đối với anh thiếu niên kia từ nhỏ đã không được ở bên mẫu thân, lại còn sinh ra cơ thể khác người, y là một tiểu hài tử cần được quan tâm chăm sóc bảo vệ.
Sau khi Hứa Tinh chuẩn bị xong, hai người bắt đầu lên xe xuất phát đến trường. Vì vẫn còn luôn lo lắng cho Hứa Tinh, Hứa Biên phải luôn đi sát y đến cổng trường rồi mới an tâm rời khỏi. Bất quá ngay lúc này, bao con mắt xung quanh trường đều đổ dồn vào anh, người người tấm tắc khen ngợi.
"Baba đi đường cẩn thận". - Hứa Tinh nhỏ giọng chào anh.
"Hảo, baba đi làm đây". - Hứa Biên cười nhẹ, xoa đầu thiếu niên rồi quay lưng lên xe rời đi.
"Tiểu Tinh, đó là ai vậy? Hảo đẹp trai, quả thật là nam thần nha".
"Phải đó, sao trước đây mình chưa thấy bao giờ. Ôi đẹp trai chết mất".
"Tiểu Tinh à, hay đó chính là anh trai cậu. Giới thiệu anh ấy cho mình đi".
Hứa Tinh hoàn toàn ngạc nhiên trước những lời khen ngợi của mọi người với phụ thân mình, liền vội vàng nhỏ giọng giải thích.
"Kia... là baba mình. Các cậu đừng hiểu lầm".
"Hả? Là baba cậu sao?"
|
CHƯƠNG 4
Hứa Biên yên tâm tiêu sái mở cửa xe, quay đầu hướng nhìn bóng lưng nhỏ gầy của Hứa Tinh lần cuối, khẽ thở dài rồi mới lên xe rời đi.
Thiếu niên kia từ nhỏ đến lớn toàn bộ đều một mực anh chăm sóc, lo lắng, anh thừa biết y vốn yếu đuối lại tự ti, lên trung cấp sẽ bị nhiều người khi dễ. Anh man mác niệm lại khi thiếu niên mới năm tuổi, lúc ấy hai cha con anh đang ở nhà thờ......
"Baba, Tiểu Tinh ra ngoài chơi được không?" - Hài tử giương ánh mắt nũng nịu nhìn Hứa Biên.
"Tiểu Tinh ngoan, cầu nguyện xong baba sẽ dẫn Tiểu Tinh đi chơi".
"Nhưng là Tiểu Tinh muốn bây giờ... baba cho phép Tiểu Tinh a". - Hài tử lại tiếp tục nhỏ giọng cầu xin.
"Tiểu Tinh, nghe lời baba". - Hứa Biên thở dài, ôn nhu xoa đầu hài tử nói.
Hài tử bắt đầu lộ vẻ mặt ủy khuất, bất đắc dĩ đành nghe lời Hứa Biên mà chắp hai tay cầu nguyện. Anh vì thái độ bướng bỉnh đáng yêu của y, không nhịn được liền lén lút mỉm cười.
"Mama, Hồng nhi không muốn cầu nguyện nữa, Hồng nhi muốn chơi tàu lửa". - Đứa trẻ bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
"Hảo, Hồng nhi nhà ta muốn đi đâu chơi cũng được".
"Hoan hô, hoan hô, mama của Hồng nhi là tuyệt nhất".
Hài tử ngay lập tức hé mắt quan sát hai mẫu tử đứng cạnh mình, đứa trẻ ấy hảo may mắn a, thực y cũng thích phải thường xuyên đi cầu nguyện, phải chi Hứa Biên được một phần của mẹ đứa trẻ ấy thì hay biết mấy, nhưng anh từ trước đến nay đều quản y rất nghiêm khắc.
Hài tử tiếc nuối nhìn bóng lưng hai mẫu tử họ rời khỏi cánh cửa nhà thờ to lớn, chán nản quay sang ngước cổ nhìn Hứa Biên vẫn đang nghiêm túc nhắm mắt cầu nguyện. Lợi dụng thời cơ đó, hài tử liền to gan rón rén đi khỏi cạnh anh, cảm giác được không bị anh phát hiện, hài tử tức khắc chạy vọt ra khỏi nhà thờ.
.........
"Vì chúa, chúng ta phải luôn để tâm được thanh thản, không phạm điềm xấu, luôn hướng điềm tốt......"
Hứa Biên mệt mỏi, an tĩnh che miệng ngáp một hơi dài, anh liền nghĩ ngay đến phải dẫn hài tử kia đi chơi sau khi lễ cầu nguyện đã kết thúc, chắc hẳn y đã phải mong chờ lắm.
"Thôi chết, cậu chủ Biên, Tiểu Tinh biến mất rồi". - Bà vú Ninh từ nãy giờ đứng cạnh anh liền mấy chốc quay sang không thấy hài tử nhỏ bé kia, liền hốt hoảng.
Hứa Biên lập tức kinh ngạc, sốt ruột lo lắng, miệng liền thất thanh gọi lớn, đi tìm bóng dáng nhỏ bé của hài tử.
Anh lúc này chẳng khác gì một kẻ trắng tay, trên gương mặt nửa tức giận, nhưng lo lắng vẫn chiếm nhiều hơn phân nửa. Anh một mạch chạy ra ngoài, quên mất cả chiếc áo khoác trên ghế, vú Ninh đành phải cầm giúp rồi cùng anh kiếm tìm hài tử kia. Cho đến nghe thấy thanh âm xôn xao, chửi mắng cách nhà thờ không xa...
"Mày là con nhà ai? Hỗn xược, dám đánh con trai tao". CHÁT!
"Tiểu Tinh thực sự....không có". - Thiếu niên bị giáng xuống bạt tai rất lớn, mất thăng bằng tự động ngã xuống đất, ôm bên má ửng đỏ khóc nức nở kêu oan.
"Còn chối? Xem ra hôm nay mày nên được dạy dỗ lại".
Hài tử nhắm chặt hai mắt, cuộn tròn mình chuẩn bị cho giáng đòn tiếp theo từ người đàn bà to béo trước mặt.
"Ách, cậu là ai, dám cản trở tôi".
"Tôi là baba nó, vì cớ gì bà lại đánh con tôi". - Hứa Biên hung hăng giữ chặt cổ tay bà, lạnh lùng nói.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, hài tử ngạc nhiên mà mở tròn mắt, là Hứa Biên.
"Tiểu Tinh, con đã ở đâu, chúng ta tìm con hảo lo lắng a". - Vú Ninh ôm chầm lấy thiếu bé nhỏ nằm trên mặt đất, lo lắng không thôi.
"Tiểu Tinh không sao ạ". - Thiếu niên nức nở.
"Tiểu tử ngốc này, chúng ta tưởng rằng con đã chạy mất rồi". - Vú Ninh ôn nhu chùi những giọt nước mắt trên gương mặt bé nhỏ của hài tử.
"Đưa Tiểu Tinh vào xe". - Hứa Biên lạnh lùng ra lệnh cho vú Ninh.
"Hảo hảo, Tiểu Tinh đi con". - Vú Ninh ấp úng hướng thiếu niên sai bảo.
"ĐỨNG LẠI. Thằng ranh con đó đánh con tôi, nó phải chịu trách nhiệm". - Mụ đàn bà hét lớn.
"Tiểu Tinh nhà tôi chưa bao giờ đánh người. Chị có bằng chứng không?" - Anh tuyên bố.
"Tôi.... tôi...."
"Mẹ ơi, chính nó, chính nó đã đánh con, nó xô con xuống mà". - Đứa trẻ béo ục ịch từ nãy núp sau lưng người đàn bà ấy bây giờ mới chịu mở miệng lên tiếng.
"Cậu nghe thấy rồi đó. Trẻ con không biết nói dối, cậu làm sao đây, còn không mau để tôi dạy dỗ lại con của cậu". - Ả nhếch môi dẻo miệng.
Hài tử khẽ trực rơi nước mắt, quả là oan ức đi, y chính là không hề làm chuyện đó, tại sao đứa trẻ ấy lại vu khống y.
"Tiểu Tinh, con có thực đã đánh bạn không?" - Vú Ninh tra hỏi.
"Tiểu Tinh thật sự không làm..." - Thiếu niên nức nở.
"Thôi được, Tiểu Tinh không làm. Đừng khóc". - Vú Ninh ôm chầm hài tử vào trong lòng, xoa đầu an ủi.
Hứa Biên ánh mắt đầy nghi ngờ, chậm rãi tiến tới đứa trẻ ấy.
"Chính xác là Tiểu Tinh nhà chú không đánh con, có phải không?"
Đứa trẻ sững người trước câu hỏi của anh, liền cứng ngắt không dám mở miệng trả lời. Mụ đàn bà thấy con mình bị cậu nam nhân kia tra hỏi, liền đứng ra bảo vệ.
"Con tôi dạy dỗ rất kỹ, thế nào mà nó lại dám nói dối?"
"Hắc...Vậy sao?" - Hứa Biên nhếch môi cười hiểm, hai người họ vì bị nụ cười ấy mà trợn mắt hiếu kì.
"Nói đúng hơn là con chị hành động trước. Chị nhìn xem, đứa trẻ nếu thực sự là bị con tôi đánh, tại sao trên gương mặt hay trên cơ thể nó không có chút vết thương nào, ngược lại....." - Hứa Biên nhanh chóng bế Hứa Tinh từ vòng tay của vú Ninh.
"Tại sao vết thương này lại ở trên tay của con tôi, vốn dĩ trước đây nó chưa hề có, lại còn vết thương rất mới". - Hứa Biên chỉ thẳng vào vết cào cấu trên cánh tay nhỏ gầy của y, hài tử hốt hoảng bị anh phát hiện liền rụt rè đưa tay đem giấu.
"Cậu.. cậu... Con, nói cho mẹ biết, là ai làm". - Mụ đàn bà nhăn nhó quay sang đứa trẻ ấy.
"Con.... con...... Oa..Oa..." - Đứa trẻ đột nhiên bị hỏi dồn, không còn đường thoát liền cất thanh khóc lớn.
Hứa Biên thở dài, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt đứa trẻ ấy.
"Con nói đi, là sự thật như vậy".
"Mẹ, con sai rồi, là con đã đánh bạn, nhưng vì.... hức... vì sợ mẹ biết sẽ sinh khí... nên... con đổ lỗi cho bạn..." - Đứa trẻ bấy giờ mới thút thít nhận lỗi.
"Trời ơi là trời, đứa con này, thiệt là...." - Mụ đàn bà nổi đóa.
"Con sai rồi.... lần sau sẽ không như vậy nữa, con... con.. là .. ngỡ bạn là nữ hài tử.. bạn hảo xinh đẹp a.. nên... nên... đến chơi với bạn... khi biết bạn thực là nam ... cho nên...đã khi dễ bạn".
"Cái gì?"
Mọi người bốn sáu con mắt quay sang nhìn nhau một cách ngạc nhiên, lý do thật ấu trĩ, chỉ vì thiếu niên giống nữ nhân nên khi dễ sao. Hứa Biên dồn hết ánh nhìn đầy lo lắng vào Hứa Tinh, tự hỏi thiếu niên mới còn nhỏ như vậy, y đã bị người khác ức hiếp, sau này lớn lên sẽ như thế nào.
"Tôi thành thật xin lỗi cậu, tôi là mẹ nó mà nuôi dạy con không tốt, thực xin lỗi.. thực xin lỗi". - Mụ đàn bà liên tục cúi đầu.
"Không sao. Tôi đi trước". - Hứa Biên lạnh lùng ly khai, thiếu niên cảm nhận được sắc mặt anh không được tốt, liền cúi đầu cảm thấy có lỗi.
"Tốt rồi, sự việc đã được sáng tỏ. Tiểu tử này, lần sau không được chạy lung tung nghe chưa?" - Vú Ninh an tâm khuyên răn y.
"Dạ vâng..." - Thiếu niên mỉm cười gượng gịu, nhưng mấy chốc nụ cười liền vụt tắt, khi thấy Hứa Biên vẫn im lặng lái xe từ nãy giờ không nói lời nào, liền cúi đầu nhịn không cho hốc mắt nhỏ giọt.
*****
"Hảo, vú đi nấu cơm, Tiểu Tinh hôm nay muốn ăn gì a, cơm gà hay súp cua".
"Vú Ninh nấu gì cũng ngon... Tiểu Tinh ăn cái gì cũng được..." - Hứa Tinh lém lỉnh trả lời.
"Tiểu tử này, nếu vậy vú sẽ nấu những món Tiểu Tinh thích, được không?"
"Dạ vâng".
Hài tử chậm chạp đi đến thư phòng Hứa Biên, trong lòng bất an, sợ hãi đứng trước cửa, một lúc lâu liền vươn bàn tay run rẩy gõ cửa.
"Baba, là Tiểu Tinh ạ".
Chờ mãi không thấy thanh âm trả lời, thiếu niên khẩn trương lo sợ đẩy cửa phòng.
"Baba..."
Hứa Tinh chậm rãi tiến vào, trong phòng một mảng tối đen, ánh mặt trời rọi chiếu lên gương mặt anh tuấn của Hứa Biên đang ngồi trên bàn làm việc suy tư.
Thiếu niên sợ sẽ làm phiền đến anh, định khép cửa ra ngoài thì thanh âm nghiêm minh ấy vọng lên.
"Tiểu Tinh".
"Ân?"
"Con vào đây, đóng cửa lại". - Hứa Biên thanh âm sắc bén ra lệnh.
Hứa Tinh nghe lời nhẹ nhàng khép cánh cửa, sải chân bước đến bên cạnh chỗ Hứa Biên đang ngồi. Anh xoay người nhìn thân hình nhỏ bé trước mắt đang cúi đầu sợ hãi.
"Tại sao con không nghe lời baba?" - Anh hỏi.
"Baba.... tiểu Tinh..." - Thiếu niên vẫn cúi thấp đầu.
"Bộp! Bộp". Hứa Biên đột nhiên vung tay đánh vài cái vào mông hài tử, lực đạo không mạnh cũng không nhẹ nhưng cũng đủ làm cho y run rẩy mà nức nở.
"Baba..." - Hài tử khóc lớn.
"Baba đã dặn sao? Con có biết baba đã lo lắng, chạy khắp nơi để đi tìm con có biết không? Baba sẽ đánh cho đến khi nào con nhận lỗi thì mới thôi".
"Baba... đừng mà.. Tiểu Tinh.. Tiểu Tinh biết sai rồi, Tiểu Tinh xin lỗi baba..." - Thiếu niên nước mắt ngắn dài không ngừng mở miệng nhận lỗi, chỉ mong anh đừng nổi nóng mà đánh y nữa.
Hứa Biên đau đớn ngừng lại, quỳ gối đưa tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé đang khóc lóc kia.
"Hảo.. hảo.. đừng khóc nữa, Tiểu Tinh hứa với baba lần sau không được làm sai nữa, có được không?"
"Tiểu Tinh xin lỗi đã làm baba lo lắng". - Thiếu niên cũng đưa bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy chiếc áo của anh.
"Hảo, Tiểu Tinh ngoan. Baba cũng xin lỗi vì đánh con". - Hứa Biên ôn nhu chùi lấy giọt nước mắt còn đọng trên gương mặt thiếu niên.
"Tiểu Tinh sai, Tiểu Tinh như vậy là đáng". - Thiếu niên lắc đầu giải thích.
"Tiểu tử ngốc, vú Ninh chắc cũng đã nấu cơm xong rồi, chúng ta xuống dùng cơm đi, có được không?"
Thiếu niên gật đầu mỉm cười, mũi vẫn còn sụt sịt vài giọt, đưa tay cho Hứa Biên nắm lấy đi xuống lầu dùng bữa trưa.
Hứa Biên thở dài, trong đầu vẫn cảm thấy hối hận không thôi, năm đó chỉ vì sinh khí vì thiếu niên kia không nghe lời mà lỡ tay đánh đứa trẻ tội nghiệp ấy, anh đảm bảo lần đó là lần đầu cũng như là lần cuối cùng không nên để cho y phải chịu đau đớn nào. Thế nhưng thiếu niên càng lớn càng bị người khác khi dễ không thôi, mà y bản tánh lại tự ti nhát gan, không ngừng cho rằng bản thân phải làm sai gì đó mới bị như vậy nên liên tục nhận lỗi.
Anh giằn vặt suy nghĩ rằng ngày hôm qua không biết Hứa Tinh y đã làm gì mà bị thằng khốn Gia Trình kia đánh tả tơi, y có sợ sệt không, có đau đớn không? Anh chỉ hận không thể đánh hắn chết đi cho xong, dù sao hắn vẫn còn đang tuổi đi học, đành phải nhẫn nại không được động tay động chân nhiều.
"Bang" một tiếng, Hứa Biên càng nghĩ càng nổi điên không thôi, giận cá chém thớt mà đánh vài cái lên bánh lái.
"Tít.tít.tít...... Alo, thư ký Tôn, hôm nay tôi sẽ đến công ty trễ một chút, toàn bộ bản thảo cô cứ để hết trên bàn làm việc cho tôi, nói với ông Michael hẹn bữa khác sẽ bàn bạc công việc".
"Hứa tổng, có chuyện gì sao?"
"Chuyện riêng thôi".
"Vâng ạ".
Rút tai phone ra, Hứa Biên lạnh lùng nhấn ga đi về phía trước.
"Cạch" - Anh đóng sầm cửa lại, điểm dừng xe ngay trước mắt là một bệnh viện nổi tiếng quen thuộc. Cho tay vào túi áo khoác, bước đi đến khoa tâm thần. Đẩy cánh cửa, một người phụ nữ đầu tóc rối bù đang ôm chân ngồi co mình ở góc tường, bên cạnh còn có một cô y tá trẻ trung.
"Y tá, cô ấy sao rồi". - Hứa Biên nhìn lướt qua cơ thể đang ôm mình kia rồi quay sang hỏi.
"Chậc, cô ấy vẫn cứ như vậy thôi, liên tục đòi con mình. Có đêm lại chạy ra khỏi phòng, sang bên khoa sinh sản ôm lấy một hài tử rồi mang trở về, khi chúng tôi chạy tới giành lại thì la hét dữ dội". - Cô y tá bất đắc dĩ lắc đầu, tường thuật.
"Vậy có nghĩa là cô ấy vẫn chưa hồi phục?" - Hứa Biên hỏi.
"Xem ra sự việc năm đó khiến cô ấy rất shock, có khả năng vì nguyên do gì đó khiến cho nội tâm cô ấy bị dằn xé, nên bây giờ vẫn không thể hồi phục được. Phải mất khoảng thời gian khá lâu để cô ấy tịnh tâm lại hoặc là không bao giờ". - Cô giải thích.
"Nguyên do?" - Anh cau mày khó hiểu.
"Có thể cô ấy từng trải qua việc gì khó khăn liên quan đến việc sinh đẻ, nên khi biết hài tử do chính mình sinh ra cơ thể dị thường phải chăng là đặc biệt shock a, từ đó...." - Một lần nữa cô hướng anh giải thích.
"Trải qua khó khăn sao?" Hứa Biên hiếu kì, anh với cô gắn bó với nhau từ khi là học sinh ngồi trên ghế nhà trường, không có việc gì của cô là anh không biết, chẳng nhẽ cô đang giấu anh chuyện gì chăng.
Hứa Biên lắc đầu phủ nhận, có lẽ chỉ là suy đoán thôi, anh tin vợ mình luôn chân thành với anh như vậy, sao có thể lừa gạt anh chuyện gì được cơ chứ.
"Cảm ơn y tá". - Hứa Biên cười nhẹ.
"Không có gì, tôi xin phép". - Y tá cũng gật đầu rồi ly khai.
Hứa Biên nhẹ nhàng đến gần Bạch Dương, giơ tay khẽ chạm vào vai cô.
"Bạch Dương, là anh, Hứa Biên đây".
Bạch Dương cảm nhận có bàn tay chạm vào mình, mơ hồ xoay người lại. Vẫn là gương mặt ấy, luôn anh tuấn điển trai, cơ thể trải qua bao năm tháng có gầy hơn so với trước kia nhưng vẫn vạm vỡ như ngày nào.
Cô dang tay ôm lấy thân hình cao ráo ấy, nức nở khóc.
"Hứa Biên..... Hứa Biên.... Hứa Biên". - Cô liên tục gọi tên anh.
"Phải, là anh đây. Em có khỏe không, dạo này em gầy đi nhiều lắm, anh lo lắng đấy có biết không?" - Hứa Biên buông cô ra, ngắm nhìn lại cơ thể cô, đau đớn nói.
"Hứa Biên....Hứa Biên.... giúp em với, bọn họ... bọn họ ác lắm... không cho chúng ta gặp con mình.... bọn họ đã ăn cắp con của chúng ta đó.... bọn họ là ác nhân, có phải không anh?" - Cô mơ màng.
Hứa Biên nhìn tình trạng trước mặt, tim bỗng co thắt lại. Bạch Dương năm tháng ấy đã không còn như xưa nữa rồi. Một Bạch Dương ưu tú, xinh đẹp, thông minh, hài hước bây giờ chỉ là một người tâm thần không biết rõ phương hướng.
"Bạch Dương, con chúng ta, Tiểu Tinh, năm nay đã 15 tuổi rồi. Tiểu Tinh hay nhắc về em lắm, nó nhớ em, luôn miệng bảo hảo yêu em. Em xem, Tiểu Tinh rất ngoan phải không? Cho nên..." - Hứa Biên dừng lại hôn lên vầng trán xinh đẹp kia, cố gượng cười nói.
"Cho nên em hãy nhanh nhanh bình phục, để gia đình chúng ta có thể đoàn tụ như xưa, có được không?" - Anh hỏi.
"Tiểu Tinh.. Tiểu Tinh......." - Bạch Dương ngơ ngẩn tò mò nhắc tên y, vẻ mặt như đang không hiểu chuyện gì.
"Phải, Tiểu Tinh.. con trai của chúng ta". - Anh cố gắng thốt ra lời nói ấy.
"KHÔNG..KHÔNG..NÓ KHÔNG PHẢI.. NÓ KHÔNG PHẢI.. AAAAA". - Lại tái diễn, Bạch Dương điên cuồng thét lớn, khiến Hứa Biên anh vô cùng khó hiểu. Tại sao? Tại sao cô vẫn luôn chối bỏ hài tử ấy, hài tử ấy chính là do chính cô sinh hạ, hài tử chỉ vì sơ sót nên mang trong mình cơ thể của bé trai. Tại sao chỉ vì vậy, bây giờ cô lại thành ra thế này. Phải chăng cô đã giấu anh chuyện gì. Hứa Biên liên tục suy nghĩ, không tài nào thấu hiểu cô từng trải qua những gì.
"Bạch Dương, đừng như vậy..." - Hứa Biên thống khổ.
"TÔI KHÔNG CẦN.. LÀ NÓ.. QUÁI THAI NHƯ NÓ... KHÔNG.. NÓ không phải..." - Bạch Dương đột nhiên hết gào thét, ngẩng đầu ngước nhìn thân hình cao lớn ấy.
"Hứa Biên, nó không phải con chúng ta, anh phải tin em, có lẽ.. có lẽ.. có lẽ ai đó đã ăn cắp con của chúng ta nên đã tráo đổi con của họ cho mình. Phải rồi, chính là như vậy, con của chúng ta bây giờ chắc hẳn phải là một nữ nhân xinh đẹp đi, được nhiều người yêu mến a..." - Bạch Dương luôn miệng khẳng định, điều này càng khiến cho anh đau lòng hơn, nhưng anh không thể chỉ biết đau lòng mà đứng chứng kiến, mà ngay tức khắc lại thập phần tức giận.
"Em thật tàn nhân, Tiểu Tinh nó rất yêu thương em, vậy mà em lại có thể nói những lời đó, em có nhớ chúng ta đã từng hứa rằng sẽ bảo vệ con cho đến khi con lớn khôn thành đạt không?" - Hứa Biên bức xúc đến rơi nước mắt, anh nghĩ đến thân thể bé nhỏ ấy run rẩy trong sợ hãi khi bị người khác khi dễ, đánh đập. Y ngày nào ở nhà cũng luôn vào thư phòng của anh nói nhớ mẹ, muốn gặp mẹ. Nhưng đáp lại thứ tình cảm thiêng liêng ấy chỉ là sự khinh rẻ, một cái nhìn ghê tởm trong mắt.
Anh biết bây giờ Bạch Dương cô đang bị bệnh tâm thần, anh có thể chấp nhận điều đó, nhưng chẳng lẽ cái thứ gọi là tình mẫu tử kia lại chôn vùi mãi sao.
Hứa Biên câm lặng để nước mắt rơi xuống, trấn tĩnh lại tinh thần rồi xoay người bước đi không ngoảnh lại nhìn cô một lần. Anh quá chán nản rồi, coi như bản thân kiếp trước làm điều ác nên kiếp này mới bị ông trời giáng xuống tình huống éo le kia. Thật xứng đáng mà, haha. Anh nhếch miệng cười khổ. Thu hồi lại cảm xúc, vứt bỏ mọi chuyện ra sau, lái xe hướng đến công ty.
|