[Đam Mỹ Tứ Tuyệt] Dã Thú
|
|
CHƯƠNG 37
Hứa Tinh kinh hoảng nhìn nam nhân cao lớn trước mắt, hai chân bất tri bất giác mà lùi về phía sau, bàn tay khẽ run lên cầm cập nắm chặt góc áo.
"Sao vậy? Sợ rồi?!!" - Văn Khải nhếch miệng cười hiểm, chậm rãi tiến sát thiếu niên.
"Anh Khải.... tại sao anh lại.. ở đây?!!" - Hứa Tinh run rẩy nói.
"Hmm... đương nhiên là trèo tường!! Haha! Không sao, anh quen biết mọi người ở đây, còn nữa, ban nãy thằng Gia Trình không thấy anh vào đây đâu, cho nên nhóc cứ yên tâm.... Còn bây giờ, nhóc phải đi theo anh". - Văn Khải một phen tiến tới túm lấy cổ tay Hứa Tinh, hung hăng kéo y ra ngoài.
"Anh Khải....!" - Thiếu niên đưa tay muốn gạt bỏ bàn tay của hắn ra, hai chân cố gắng ma sát trên nền nhà không muốn nghe theo hắn. Văn Khải hắn như thế nào đột nhiên lại xuất hiện ở nhà Gia Trình, lại còn bắt y đi theo hắn nữa, hảo kì quặc đi. Văn Khải tức tối thở mạnh một tiếng, cúi xuống ôm lấy hai chân Hứa Tinh vác y lên vai , rồi nhanh chân rời khỏi nhà Gia Trình.
"Anh Khải.. đừng mà... làm ơn bỏ Tiểu Tinh xuống.." - Hứa Tinh kịch liệt giãy giụa, hai tay khẽ vùng vẫy muốn đẩy hắn ra. Văn Khải đem Hứa Tinh ngồi lên chiếc mô tô của hắn, đặt y ngồi trên đùi, chốc lát, hắn phóng xe chạy đi. Hứa Tinh sợ hãi đưa tay nắm chặt lấy áo nam nhân, hắn là muốn đưa y đi đâu chứ.
"Anh Khải.... anh định đi đâu vậy?" - Thiếu niên lúng túng hỏi hắn.
"Hắc.. lát nữa nhóc sẽ biết". - Văn Khải cười tà đối y nói. Chưa đầy 5 phút, hắn đã đưa y đến khách sạn năm sao hạng nhất King&Queen. Hứa Tinh ngơ ngác nhìn nơi sang trọng to lớn trước mắt, Văn Khải hắn sao lại đưa y đến đây chứ.
"Đi thôi!" - Văn Khải một phen kéo lấy cánh tay Hứa Tinh, đột nhiên bị thiếu niên kia giật lấy góc áo của hắn.
"Tiểu Tinh.... không thể đi được. Tiểu Tinh phải về nhà".
"Gì chứ? Chưa gì mà nhóc nhớ nhà của Gia Trình hắn rồi? Nhóc nên biết là mọi người đang tìm nhóc khắp nơi đấy!" - Văn Khải khinh miệt cười.
"Sao ạ? Baba ... baba cũng tìm Tiểu Tinh sao?" - Thiếu niên như không thể tin vào tai mình.
"Haizz.... Ừ, nếu như nhóc muốn về, thì phải nghe theo anh, anh sẽ đưa nhóc về. OK?!" - Văn Khải hừ lạnh trong lòng, cố gắng nở nụ cười với thiếu niên kia.
Hứa Tinh nghe đến hai chữ "về nhà" thì không khỏi mừng rỡ đến hai mắt sáng rực, đành chậm rãi gật đầu nghe theo Văn Khải, tùy ý để hắn kéo vào bên trong khách sạn to lớn kia. Văn Khải dẫn Hứa Tinh đến căn phòng xa hoa rộng lớn, đẩy y đến nhân viên phục vụ đứng gần đó, ra lệnh.
"Chuẩn bị thật hảo cậu nhóc này cho tôi!"
"Dạ vâng". - Cô cúi đầu nghe lệnh, rồi từ tốn đưa Hứa Tinh ra ngoài. Văn Khải nhếch miệng cười hiểm, hắn tiến tới bộ ghế sa lông ngồi xuống, nhàn nhã tựa lưng vào ghế, lấy ra chiếc điện thoại di động bấm số.
"Có chuyện vui rồi đây, hắc hắc......"
"Alo!" - Đầu dây bên kia bắt máy.
"Haha! Là Gia Trình sao? Mày đang ở trường phải không?" - Văn Khải thanh âm đùa cợt nói.
"Có chuyện gì?" - Gia Trình lạnh lùng hỏi.
"À, tao chỉ muốn kể cho mày một câu chuyện, dạo này tao phải đi kiếm một thằng nhóc bị mất tích, hảo cực nhọc a. Aizz, nhưng mà mày biết không, tao đã phát hiện một sự thật, chính là nhóc ta đang ở cùng với kẻ thù của tao, thậm chí hai người còn làm tình rất chi là... lãng mạn nữa". - Hắn mỉa mai nói.
"Cậu?" - Gia Trình khi nghe được câu chuyện của Văn Khải thì có chút hiếu kì, hắn là đang muốn giỡn trò gì đây.
"Này, đừng nóng, cứ để tao kể hết. Mày biết không, hôm nay tao đã tìm được nhóc con đó, hiện tại nó đang ở cùng tao". - Văn Khải tiếp tục chiêu trò chọc tức Gia Trình. Một lát, Văn Khải nghe thấy tiếng thở lạnh nhạt của Gia Trình, biết được hắn ta là muốn tắt máy, liền chậm rãi nói.
"Khoan, đừng vội tắt máy, tao chưa kể hết. Mày biết thằng nhóc đó là ai không?!!"
"Không biết và không cần biết". - Gia Trình lạnh lùng trả lời.
"Oh My God, mày không muốn biết thật sao? Hảo a, nhưng tao nói cho mày biết, mày sẽ hối hận". Gia Trình không thể kiên nhẫn nghe những lời vô ích của Văn Khải, định đưa tay tắt máy. Bất quá nhân lúc hắn định rời chiếc điện thoại khỏi tai của mình, thanh âm nhàn nhã lập tức vang lên bên tai hắn.
"Tiểu Tinh của mày đó.... Hahaha!!!" - Văn Khải cười lớn, ngay tức khắc liền tắt máy. Gia Trình trợn lớn mắt đầy vẻ kinh ngạc, đồng thời xen lẫn thái độ tức giận trước những lời lẽ kia của Văn Khải. Hắn ta nói vậy là có ý gì chứ,.. Gia Trình nổi điên muốn gọi lại, bất quá gọi cả chục lần cũng không bắt máy, liền hung hăng ném điện thoại sang một bên. Văn Khải nhàn nhã bắt chéo chân, hưởng thụ niềm vui sướng trong lòng. Xem như đây là lần thứ ba hắn chiến thắng Gia Trình, cảm thấy bản thân thật may mắn đi, bất quá kế hoạch lần này hắn sẽ phải hi sinh một chút, như vậy tên khốn Gia Trình sẽ càng tức điên chết thôi.
"Cuộc sống thật là tươi đẹp mà!" - Văn Khải cười lớn vui sướng. Sau hơn một tiếng đồng hồ, nhân viên phục vụ đã đưa Hứa Tinh đến trước mặt Văn Khải. Thiếu niên diện trên người một bộ y phục tuy đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với áo khoác gile đen, và một chiếc quần ngang đùi được ưa chuộng hiện giờ cho các phái nam có chiều cao khiêm tốn. Mái tóc thì nhuộm nâu vài chỗ, phần mái phía trước được uốn nhẹ sợi mì làm tôn lên vẻ tuấn tú cho Hứa Tinh. Văn Khải ngây ngốc nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mắt, chỉ thấy gương mặt trắng nõn của y đang cúi xuống tỏ vẻ e ngại, hai tay thì nắm chặt góc áo. Hắn tiến tới cầm lấy tay của y, ho nhẹ vài tiếng nói.
"Bộ này mắc tiền lắm đấy, nhóc cứ nắm áo như vậy sẽ nhăn hết thì phải làm sao?"
"A... Tiểu Tinh xin lỗi....." - Hứa Tinh xấu hổ cúi đầu.
"Hảo, chúng ta đi ăn sáng. Nhóc chưa ăn gì phải không?!!" Hứa Tinh ngẩng đầu nhìn Văn Khải, thực ra hồi sáng Gia Trình có cho y ăn vài chén súp, nhưng đang ăn nửa chừng thì lại bị hắn phát hiện vết thương trên tay, rồi quên bén việc ăn mất. Cho nên bụng bây giờ cũng hơi đói thì phải.
"Sao không nói gì?" - Văn Khải nhìn thấy Hứa Tinh nhìn chăm chăm vào hắn mà có chút khó xử, liền mở miệng hỏi y.
"A... Dạ... chưa...." - Thiếu niên giọng nhỏ như muỗi kêu nói.
"Vậy thì anh sẽ đưa nhóc đi ăn". - Văn Khải hớn hở một phen kéo Hứa Tinh chạy đi. Đến một nhà hàng cũng nằm trong khách sạn to lớn này, Văn Khải dẫn Hứa Tinh đến một bàn ngồi dành cho hai người, hắn đưa menu cho y chọn món, rồi tựa lưng vào ghế khoanh hai tay nhìn y.
"Xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?" - Một nam nhân phục vụ đứng cạnh hỏi.
"Nhóc con muốn ăn gì cứ gọi thoải mái a". - Văn Khải nhếch mày ra lệnh Hứa Tinh.
"A... Anh Khải... không gọi sao?" - Thiếu niên lúng túng hỏi hắn.
"Nhóc ăn gì anh ăn cái đó thôi!" - Văn Khải chống hai tay lên cằm, rồi cười cười hướng y nói. Hứa Tinh ngẩn người nhìn Văn Khải, hôm nay hắn là làm sao vậy, đột nhiên dẫn y đi mua đồ, rồi lại đi ăn, mà tại sao hắn lại biết chuyện y không đến trường mấy ngày nay, biết y ở nhà Gia Trình nữa, hảo kì quặc.
"Sao không gọi món đi!" - Tên tiểu hài tử này có việc gì mà cứ nhìn hắn hoài đến thế, chẳng lẽ đang nghi ngờ hắn sao. Không được, hắn phải cố gắng tỏ ra điềm tĩnh.
"A.. dạ vâng..." - Hứa Tinh vội vã cúi đầu nhìn vào menu, rồi đưa cho nhân viên phục vụ. Sau khi gọi món, đương nhiên hai người sẽ dùng bữa, Văn Khải cố gắng kiếm trò để dụ hoặc thiếu niên kia, như nói chuyện với y, cười đùa với y. Bất quá Hứa Tinh lại không hề hay rằng từ đằng xa có một camera đang chụp lén y và hắn.
"Anh Khải.... khi nào Tiểu Tinh.... có thể về nhà?" - Hứa Tinh run rẩy nhỏ giọng hỏi Văn Khải.
"Sẽ còn lâu lắm. Nhưng mà nhóc cứ yên tâm, anh sẽ đưa nhóc về nhà tận nơi". - Văn Khải cười gượng hướng thiếu niên trả lời, thế nhưng trong đầu lại không ngừng chửi mắng y, như thế nào chưa gì y đã muốn về nhà, hảo phiền phức đi.
"Dạ vâng...." - Hứa Tinh ủ rũ cúi đầu, y thực sự muốn gặp phụ thân, anh nhất định đang rất lo lắng cho y, bất quá phải nghe theo Văn Khải, hắn mới có thể đưa y về. Dùng bữa xong, Văn Khải lại đưa y đến bữa tiệc được tổ chức ở đại sảnh, ở đây có rất nhiều người, đặc biệt là những người có địa vị cao. Hứa Tinh thật sự không thích ở nơi đông người, bất quá y phải đi theo hắn. Bữa tiệc kéo dài phải hơn cả ngày, mà Văn Khải chỉ kè kè bên Hứa Tinh suốt, lúc thì giới thiệu cho y tổng giám đốc công ty tài chính, lúc thì giới thiệu cho y chủ tịch hội đồng quản trị kinh doanh. Thiếu niên kia không thể nào quen với không khí ở nơi đây, lại còn không quen biết ai. Nhân lúc Văn Khải đang chăm chú trò chuyện với mọi người, y liền lén lút chạy ra ngoài bữa tiệc. Phát hiện Hứa Tinh đã biến mất lúc nào không hay, Văn Khải đành cúi đầu chào mọi người, rồi đi tìm xung quanh tiểu hài tử kia.
"Chết tiệt. Tên ranh con đáng ghét!!" Văn Khải chạy đến khu tiếp tân, hỏi một nhân viên ở đó.
"Cô có thấy một cậu nhóc trạc 15, 16 nhìn trắng trẻo xinh đẹp chạy qua đây không?" - "Mình đang hỏi cái quái gì vậy?" Văn Khải cau mày tự chửi bản thân.
"Có thưa tiên sinh, cậu bé đã đến đây cho nhờ tôi gọi điện thoại, nhưng có vẻ người đầu dây không bắt máy nên đã chạy ra ngoài rồi".
"Cảm ơn cô". - Văn Khải đưa tay nắm thành quyền, lập tức chạy ra ngoài tìm Hứa Tinh, hắn không thể thất bại kế hoạch này được, đều do y phá hoại tất, đúng thật phiền phức mà. Ngay lúc hắn định xuống tầng hầm lấy xe, thì phía gốc cây đằng kia xuất hiện bóng dáng quen thuộc của thiếu niên, hắn cười hiểm, chậm rãi bước tới đằng sau y.
"Nhóc con đi đâu vậy?" Hứa Tinh giật thót xoay người lại, hai chân bủn rủn lùi về phía sau. Văn Khải hung hăng nắm lấy cánh tay y, kéo y bước vào nơi xa hoa rộng lớn trước mắt.
"Anh Khải... Tiểu Tinh sẽ tự về nhà... Làm ơn thả Tiểu Tinh ra đi mà.." - Hứa Tinh cố gắng gạt tay hắn ra, bất quá so với sức lực cường tráng của hắn đương nhiên không thể. Văn Khải tức tối liền dừng lại, vung cho Hứa Tinh một cái tát, Hứa Tinh ngay lập tức ngã trên mặt đất, sợ hãi ôm bên má bị đánh. Chốc lát, hắn vác y lên vai, đem y đến một căn phòng trong khách sạn, hung hăng ném lên giường. Hứa Tinh hoảng hốt ngay lập tức nhảy vọt xuống giường, lại bị Văn Khải ném lại trên giường, cố định hai tay hai chân của y, rồi lấy ra từ túi áo chiếc điện thoại, bấm số gọi cho Gia Trình.
"Gia Trình phải không a?"
"Văn Khải! Mày đang ở đâu?" - Gia Trình tức tối quát lớn.
"Đừng lớn tiếng thế chứ, Tiểu Tinh của tao đang ngủ mà.." - Văn Khải vừa cười cợt vừa nhìn Hứa Tinh đang cố gắng giãy dụa phía dưới.
"Anh Trình.... ngô.. ngô..." - Hứa Tinh cố gắng lên tiếng, bất quá chưa đầy một giây lại bị Văn Khải bịt lấy miệng, nhất thời y chỉ có thể vang lên những tiếng "ngô ngô" nức nở, yếu ớt lắc đầu.
"Thằng khốn! Mày đang ở đâu?!!" - Gia Trình phẫn nộ quát lớn.
"E hèm... mày cứ bình tĩnh. Woa, tao công nhận Tiểu Tinh lại có cơ thể mềm mịn như thế, da thì trắng nõn như tuyết vậy, còn nữa, ở chỗ đó.... rất là kín đáo a". - Văn Khải cười hiểm liên tục trêu đùa Gia Trình. Gia Trình tức tối đưa tay nắm thành quyền, hung hăng đạp ngã chiếc ghế gần đó.
"Phải rồi a, bọn tao là đang ở một nơi rất lãng mạn, tên là gì nhỉ? A nhớ rồi.... khách sạn King&Queen". - Văn Khải nói xong liền lập tức tắt máy, nụ cười ác độc cứ xuất hiện trên gương mặt hắn. Hắn nhìn xuống thân ảnh nhỏ gầy đang đẫm lệ phía dưới, hai tay chậm rãi cởi bỏ càravát, rồi gỡ chiếc áo trên người ném xuống đất. Hứa Tinh kinh hoảng nhìn từng động tác của Văn Khải, hắn.... hắn muốn làm gì... không lẽ... Không được, y không muốn,.... Thiếu niên sợ hãi giãy giụa muốn thoát khỏi hắn, ngay lập tức bên má bị giáng xuống một cái tát.
"Ngoan ngoãn mà nằm im, không thì tao sẽ chặt giò mày. Đồ thứ ranh con phiền phức!!" Hứa Tinh lúc bấy giờ vừa sợ hãi vừa tự ti nhìn hắn, nước mắt tuyệt vọng rơi xuống, y đã làm gì nên tội sao, ... đáng nhẽ ngay từ đầu y nên nghe lời Gia Trình mà nằm yên trong phòng của hắn, để bây giờ không phải cùng Văn Khải thế này. Thấy thiếu niên kia im bặt, Văn Khải cười hiểm tiếp tục công việc của mình. Hắn hung hăng cởi sạch y phục trên người Hứa Tinh, y chỉ còn duy nhất một chiếc quần lót để che thân.
"Nằm yên đó!!" - Hắn trừng mắt ra lệnh rồi tiến tới tủ quần áo, lấy ra một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, nhếch miệng cười một cái rồi chậm rãi bước gần thiếu niên đang co mình nằm trong góc giường run rẩy. Văn Khải hung hăng kéo cổ tay Hứa Tinh về phía hắn, bắt y dang rộng hai tay hai chân ra, rồi chụp lại toàn bộ cơ thể tuyệt mỹ của y.
"Anh Khải... làm ơn đừng chụp... van cầu anh.... tha cho Tiểu Tinh...." - Câm miệng!! - Văn Khải trừng lớn mắt quát. Hứa Tinh sợ hãi liền nín họng, hai tay run rẩy nắm chặt ra trải giường. Bỗng nhiên chiếc quần lót còn sót lại trên cơ thể y rốt cuộc cũng bị Văn Khải tụt xuống, ngay tức khắc phân thân non nớt liền hiện ngay trước mắt.
"Hắc... Ngay cả lông cũng không có, chỗ đó thì như cái que kẹo không bằng. Thằng khốn Gia Trình đó có mù mắt mới đi làm tình với thằng dị nhân như mày!!" - Văn Khải khinh miệt thốt ra lời lẽ tàn nhẫn, không khỏi khiến cho Hứa Tinh phải tự ti cúi đầu, nước mắt cứ thế mà rơi xuống, hắn nói cũng phải a, y là một dị nhân... y không xứng đáng được Gia Trình quan tâm lo lắng, không xứng đáng cùng hắn trải qua những khoảnh khắc làm tình, y quả thật nhục nhã. Văn Khải bất đắc dĩ cầm lấy camera chụp lại phân thân non nớt kia, rồi hung hăng đem Hứa Tinh lật ngược lại, chụp hai cánh mông tròn trĩnh của y. "Rầm rầm rầm" Bên ngoài cửa đột nhiên đập mạnh liên hồi, Văn Khải biết đó chính là Gia Trình, liền nhếch miệng nham hiểm cười, hắn nhanh chóng đem máy ảnh giấu đi, rồi hùng hổ nhảy vọt lên giường, hung hăng hôn lên cổ của Hứa Tinh. Thiếu niên hốt hoảng khóc nức nở, miệng liên tục cầu xin hắn dừng lại. Chốc lát, “Sầm” một tiếng vang lên thật lớn, cửa phòng bị đá văng. Hai người hướng cánh cửa nhìn, chỉ thấy Gia Trình vẻ mặt xanh mét đứng ở cửa. Gia Trình nắm chặt tay thành quyền, gân xanh nổi lên từng mảng, ánh mắt hung hãn trừng lớn tựa như một mãnh thú phẫn nộ phun hỏa, gắt gao nhìn không rời mắt hai nam nhân ở trên giường. Văn Khải không một mảnh áo đè trên người Hứa Tinh. Hứa Tinh thì trần như nhộng sắc mặt thống khổ nhìn thấy Gia Trình đột nhiên xông tới.
"Oa.... Chúng tôi đang rất vui vẻ mà. Hảo mất hứng nha". Văn Khải nhanh nhẹn đứng phắt dậy, tiến tới Gia Trình giễu cợt nói. "Bốp" một tiếng, ngay lập tức hắn liền bị Gia Trình giáng xuống một cú đấm không thương tiếc.
|
CHƯƠNG 38
Văn Khải đưa lưỡi liếm khóe miệng bị vấy máu, nụ cười âm hiểm tỏ vẻ sung sướng trên gương mặt hắn. Kế hoạch của hắn rốt cuộc cũng kết thúc một cách hoàn hảo, còn bây giờ hắn chỉ có thể xem màn kịch vui trước mắt. Hứa Tinh khi nhìn thấy Gia Trình thì hết sức bàng hoàng, bất quá khi thiếu niên định ngồi dậy, Gia Trình đột nhiên xông tới túm lấy tóc y, hung hăng giáng xuống cho y hai cái tát.
"Tiện nhân!!" Hứa Tinh bị đánh đến nghiêng ngã trên mặt đất, khiếp đảm ngẩng đầu nhìn Gia Trình, bàn tay run kịch liệt ôm lấy bên má bị đánh, nước mắt thống khổ dâng trào nhìn hắn.
"Anh... Trình... Tiểu Tinh ... thực sự.. không có....."
"Câm miệng!! Tôi đã tin tưởng em, em sẽ nghe lời tôi. Còn bây giờ thì sao? Em to gan dám đi câu dẫn nam nhân khác, đúng là tao hóa!!.." - Gia Trình nắm lấy tóc Hứa Tinh đối mặt hắn, rồi một lần nữa tát mạnh y.
Hắn đứng dậy, hung hăng lấy chân đạp vài cước lên người Hứa Tinh, thiếu niên sợ hãi cuộn tròn mình lại, đưa tay ôm lấy đầu nức nở, không ngừng cầu xin.
"Anh Trình... đừng mà.... Tiểu Tinh xin lỗi.... van cầu anh...." Văn Khải trợn lớn mắt nhìn tình cảnh trước mặt, hắn cứ tưởng rằng sẽ có màn kịch ướt đẫm nước mắt ghen tuông của Gia Trình, không ngờ lại tàn bạo như thế này. Mặc dù không ưa gì thiếu niên kia, nhưng Gia Trình hắn là hơi quá đáng rồi đấy.
"Gia Trình!! Dừng lại!!" - Văn Khải xông tới định ngăn cản, lại bị Gia Trình điên cuồng đẩy hắn ra, nhất thời lưng hắn bị đập mạnh vào tường mà phát đau.
"Bảo vệ cho nhau sao? Nực cười thật!!" - Gia Trình nhếch miệng khinh miệt nói, thì ra tên khốn Văn Khải và tiểu hài tử này thân thiết với nhau đến thế, hai người là đang đùa hắn sao. Gia Trình lúc này phẫn nộ hơn ai hết, một phen túm lấy tóc Hứa Tinh đến khuôn tường, hung hăng đập mạnh gương mặt của thiếu niên vào, tàn nhẫn mở miệng.
"Để xem gương mặt này còn dám câu dẫn ai nữa không?!!" Hứa Tinh vừa hoảng sợ vừa đau đớn mà khóc lớn, thân thể gầy yếu so với sức cường bạo của Gia Trình không thể phản kháng lại, chỉ có thể mặc hắn tùy ý hành hạ y.
"Van cầu anh.... đừng... Tiểu Tinh biết sai rồi.... Anh Trình... đừng như vậy..." - Hứa Tinh bị đập mạnh vào tường đến gương mặt bầm dập, mũi bắt đầu chảy ra huyết, nước mắt không ngừng tuôn trào mà cầu xin hắn. Văn Khải hùng hổ đứng dậy, một phen kéo cổ áo Gia Trình đẩy hắn xuống đất, rồi tiến tới chỗ thiếu niên kia đang nức nở sợ hãi.
"Tiểu Tinh!!" - Nhìn thấy gương mặt trắng nõn của thiếu niên bị bầm dập đến sưng tấy tứ nơi, không còn là gương mặt xinh đẹp thuần khiết như trước nữa, trong lòng Văn Khải không hiểu sao lại cảm thấy thương xót cho y, hắn không ngờ sự việc lại tồi tệ thế này.
"Lãng mạn thật!" - Gia Trình ánh mắt sát khí nhìn Hứa Tinh được Văn Khải âu yếm trong lòng, không khỏi tức giận đến tột độ mà xông tới không ngừng đánh Văn Khải. Văn Khải cũng không ngần ngại gì mà cùng Gia Trình đấu đá tay chân. Rốt cuộc cũng bị Gia Trình đánh đến không còn sức lực, liền bổ nhào xuống đất thở dốc. Gia Trình không thể kiên nhẫn tiếp tục cùng Văn Khải đánh nhau, nhanh chân tiến đến nắm lấy tóc Hứa Tinh, kéo y đi như dắt chó trước mặt Văn Khải. Hắn không để cho y mặc một mảnh vải trên người, lôi y cơ thể trần như nhộng đầy vết thương tích bước ra ngoài. Hứa Tinh sợ hãi không ngừng cầu xin Gia Trình, nhưng hắn một chút cũng không hề quan tâm, tiếp tục kéo y đi với bao ánh nhìn kinh ngạc của mọi người xung quanh. Văn Khải cố gắng đứng dậy rời khỏi, đột nhiên ở bên ngoài xuất hiện một nam nhân thân hình mập ục ịch chạy đến.
"Anh Khải, em đã gửi hình cho thằng Gia Trình đó rồi. Bây giờ chúng ta làm gì?" - Nam nhân kia chính là gã Vương, ngay từ đầu kế hoạch này là do Văn Khải cùng gã Vương hợp tác, và gã chính là người đã chụp lén hắn và Hứa Tinh.
"Làm gì là làm gì?! Thằng khốn đó dẫn Tiểu Tinh đi rồi!!" - Văn Khải tức giận, nói xong rồi nhanh như cắt chạy đi mất.
"Gì chứ?!! Anh kêu nó là Tiểu Tinh!! Này anh Khải, không phải anh ghét thằng ranh con đó sao?!! Anh Khải!!" - Gã Vương lắc đầu khó hiểu, sau đó cũng nhấc chân chạy theo Văn Khải gọi hắn. Văn Khải vừa chạy đến bãi đậu xe, ngay lập tức liền thấy Gia Trình ôm Hứa Tinh trên xe chạy đi. Hắn vội vã trèo lên xe mô tô của mình, ngay cả việc đội nón bảo hiểm cũng không màng tới, liền phóng xe chạy theo sau.
"Anh Khải!! Anh Khải!! Còn em thì sao?!!" - Gã Vương mệt mỏi dừng lại thở dốc, Văn Khải hắn rốt cuộc bị gì mà lại chạy theo Gia Trình vậy chứ, còn để mặc gã một mình ở đây, hảo không công bằng a. Gia Trình dừng xe trước cổng, hung hăng kéo cổ tay Hứa Tinh bước vào nhà. Thiếu niên cơ thể trần trụi chập chững mặc hắn lôi đi, không ngừng khóc lóc mà van xin hắn tha thứ. Gia Trình tuyệt không thèm đếm xỉa đến Hứa Tinh, tiếp tục kéo y lên phòng của hắn, hung hăng ném y trên nền đất, trừng lớn mắt quát.
"Em với hắn đã làm gì? Ôm nhau, hay hôn nhau.. hay làm chuyện đó rồi?!!!"
"Tiểu Tinh... thực sự không có.... Anh Trình... làm ơn hãy tin Tiểu Tinh...." - Hứa Tinh quỳ gối xuống nền đất, đưa tay nắm lấy ống quần Gia Trình không ngừng giải thích, nước mắt đau khổ rơi xuống, bộ dáng trông thật đáng thương. Gia Trình khinh miệt cười nhếch miệng, rồi đưa chân đạp vào bụng Hứa Tinh, lạnh lùng nói.
"Đĩ đực chỉ biết câu dẫn nam nhân!! Ngay từ đầu tôi không nên tin tưởng em!!"
"Anh Trình... đừng mà.. cầu xin anh...." - Hứa Tinh lắp bắp đưa hai tay chắp vào nhau cầu xin Gia Trình, trong đầu không ngừng thắc mắc tại sao Văn Khải lại làm vậy với y, để rồi Gia Trình phải hiểu lầm y thế này, y không muốn hắn lại như trước đây, liên tục đánh đập y, vũ nhục y, đối xử y không tốt, thực sự không muốn. Gia Trình thô bạo đưa chân đạp vào bụng Hứa Tinh, rồi giẫm lên chân y, tay y, gương mặt đẫm máu của y. Thiếu niên kia nhất thời chỉ có thể khóc than đau đớn, thống khổ nhìn hắn. Gia Trình rốt cuộc đánh đã, liền dừng lại quan sát thân ảnh suy nhược bên dưới. Hứa Tinh thân thể mềm nhũn vô lực, ánh mắt tan rã đẫm nước mắt nhìn hắn, đôi mắt băng lãnh nổi gân đỏ mang theo phẫn nộ, trông như một thú hoang độc ác mà ăn tươi nuốt sống sinh linh bé nhỏ.
"Tiểu Tinh.... xin lỗi.... đã bỏ trốn.... nhưng mà... Tiểu Tinh thực sự.... không có gì với anh Khải.... làm ơn.... xin anh tin Tiểu Tinh...." - Hứa Tinh nức nở như một đứa trẻ mà cố gắng giải thích cho Gia Trình, chỉ mong hắn hãy tin y, dù chỉ một chút thôi cũng được. Gia Trình hiện tại đầu óc không còn tỉnh táo như người thường nữa, mà chỉ là một tên ghen tuông dữ dội mà hóa thành dã thú hung ác, hắn chính là không cần lời giải thích của Hứa Tinh, hắn muốn trừng phạt y, cho y biết thế nào là cảm giác bị phản bội. Hắn không nói hai lời, lập tức cúi xuống nắm lấy tóc Hứa Tinh lôi y vào phòng tắm. Đem y quăng xuống bồn tắm, mặc kệ y có bị đập đầu hay va chạm vào thành bồn, hắn vẫn cứ một động tác vừa hung hăng vừa giận dữ mà vặn mở vòi hoa sen, xả nước trực tiếp lên người thiếu niên.
"Em để thằng khốn đó chạm vào đâu? Tay, hay chân, hay toàn bộ cơ thể?!!" Nước lạnh đột nhiên vọt tới, lạnh như băng, rét tới thấu xương. Nhưng lúc này điều làm cho Hứa Tinh sợ hãi hơn cả chính là ánh mắt băng lãnh rét lạnh của Gia Trình. Gương mặt anh tuấn ấy, gương mặt ôn nhu cười nhẹ với y đã không còn nữa, chỉ còn là một nam nhân Khuất Gia Trình mang danh tiếng là gã đáng sợ nhất trường, lãnh khốc vô tình, trái tim bị đóng băng hơn 18 năm trong cuộc đời của hắn. Mặc kệ thiếu niên kia đang run rẩy sợ hãi trong bồn tắm, hắn một phen ném vòi hoa sen đi, "boong" một tiếng, vòi hoa sen vô tình đập mạnh trong bồn tắm, thanh âm vang lớn dữ dội đến chói tai khiến cho y sợ hãi mà giật nảy mình một cái. Gia Trình tiến tới lấy cục đá mài, tay đổ ra sữa tắm, hướng tới người y mà hung hăng dùng đá kì cọ. Trên cơ thể nhỏ gầy của Hứa Tinh, Gia Trình lại một hồi điên cuồng chà xát tứ nơi, trên lưng y, đùi y, mông y, chân y, rồi lật y lại hung hăng cọ xát trên bụng y.
"Đĩ đực dơ bẩn như em có chết cũng không rửa sạch hết!!" - Gia Trình tàn nhẫn mở miệng, động tác càng mãnh mẽ mà chà xát. Trên người vốn dĩ vừa mới có vết thương không ít, bây giờ lại bị Gia Trình như điên mà dùng đá ma sát, lúc này cơ thể chỉ toàn hơn bốn năm đường rách dài trông đến ghê người. Hứa Tinh đau đến không thể nào tả nổi, khóc lớn như một tù nhân bị đày đọa.
"Anh Trình.... đau quá.... cầu xin anh đừng như vậy..... oa...oa..." Hai mắt Gia Trình đỏ ngầu như ác quỷ, hoàn toàn không để ý tới lời nói của Hứa Tinh, tiếp tục động tác vừa rồi. Hắn đè y nằm xuống, ngón tay thon dài mang theo sữa tắm dễ dàng tiến vào địa phương bên dưới đang khép kín, ở bên trong mà điên cuồng càn quấy, chà xát, không chút lưu tình.
"Trong này thì sao?!! Đã làm qua mà vẫn còn chật hẹp như vậy!! Tiện nhân!!" - Hắn bất giác cong khóe miệng, hung hăng đâm thẳng cả năm ngón tay vào trong nơi ẩn náu non nớt, máu theo dòng nước lạnh mà trộn lẫn. Hứa Tinh đau đến gương mặt trắng bệch không còn giọt máu, nước mắt cứ thế mà rơi xuống khóc thét, cơ thể bất lực không có sức phản kháng, hoàn toàn xụi lơ tùy ý để Gia Trình hành hạ.
"Anh Trình... đau quá... làm ơn đừng đối Tiểu Tinh như vậy.... cầu anh..." - Hứa Tinh liên tục bị Gia Trình tẩy trừ cơ thể thô bạo như vậy chỉ toàn mang đến thống khổ, lời nói thỉnh cầu phát ra không được trọn vẹn đầy đủ. Gia Trình rốt cuộc ngừng động tác, đột nhiên túm lấy tóc Hứa Tinh kéo lên, đẩy ra khỏi bồn tắm, hung hăng ném y xuống sàn nhà ướt đẫm, vung tay cho y một cái bạt tai.
"Tiện nhân! Tao hàng! Hai chúng bây còn làm trò gì sau lưng tôi không?! Phải rồi, em và hắn đã hôn nhau phải không?!! Được thôi!" - Hắn tức giận nói, hung dữ trừng mắt với y, lát sau, không chờ thiếu niên mở miệng giải thích, hắn một phen kéo đầu y dìm xuống nước.
"Ọc... ọc.... ngô...." Hứa Tinh thống khổ yếu ớt giãy dụa, tâm lúc này vô cùng hoảng sợ chết khiếp, "khó thở quá... làm ơn dừng lại đi mà..." , thiếu niên trong đầu không ngừng van cầu Gia Trình, thế nhưng hắn cứ dùng sức mà đập mạnh đầu y xuống nước, hắn nắm đầu y lên, rồi lại dìm xuống, cứ thế mà luân chuyển. Thiếu niên tựa hồ không còn sức sống, hai chân hai tay bắt đầu mềm nhũn như rơi trên không trung. Gia Trình đột ngột nắm tóc y lên, lấy tay hung hăng tẩy trừ đôi môi của y, rồi thô bạo xâm nhập bên trong khoang miệng y, điên cuồng càn quấy, ngón tay cứ thế mà đi sâu vào trong cổ họng.
"Hôn hắn ta thế nào? Thích lắm phải không?!!" - Gia Trình lạnh lùng hỏi, đôi mắt đỏ như lửa mà hùn hụt xâm phạm thiếu niên gầy yếu. Hứa Tinh thống khổ lắc đầu, nước mắt đã sớm rơi đầy mặt, y đưa ánh mắt van xin nhìn Gia Trình hung ác, bị hắn điên cuồng càn quấy bên trong khoang miệng mà liên tục yếu ớt ho khan. Một lát, hắn buông tay ra, rồi cúi đầu hung hăng hôn môi thiếu niên, như điên mà cắn nát đôi môi mỏng manh của y, rồi cắn chiếc lưỡi phấn nôn nhỏ bé, mùi máu tanh thoáng cái bốc lên nồng nặc. Hôn xong, không chờ Hứa Tinh lấy lại không khí thở dốc, Gia Trình đã hung hăng lôi cơ thể mềm nhũn bước ra ngoài, ném y trên nền đất. Hắn bước đến tủ lấy ra một chiếc roi da, chậm rãi tiến tới cơ thể ướt sũng đang suy nhược bên dưới. " Ba ba ba" đương nhiên ba cái quất roi giáng xuống trên lưng thiếu niên.
"Oa.... oa...." Cái quất roi này của hắn thực sự rất mạnh, mà y thì chỉ có thể vô lực khóc lớn, tại sao.... tại sao hắn không tin y....
"Câm miệng!! Tiện nhân đừng có làm bộ khóc lóc!!" Gia Trình tựa như một tên sát thủ, một con thú hoang, một tên ác quỷ mà liên tục quất roi vào người Hứa Tinh, từ lưng, đến mông, đến chân của y. Sau đó hắn lật y lại, hung hăng giáng hơn mười đòn roi trên bụng y.
"Đừng mà....... đừng mà... oa..oa.." Hứa Tinh khóc đến khan đặc cả cổ họng, lời nói cứ ngắt quãng mà không thể thốt hết câu, nước mắt tuôn như suối không tài nào tả nổi sự thống khổ lúc này. Rốt cuộc cũng bị Gia Trình đánh đến ngất xỉu hôn mê, y an tâm mà nhắm mắt. Thế nhưng tưởng chừng có thể như vậy, phía sau đột nhiên truyền đến cơn đau đớn cực độ, làm cho Hứa Tinh không nhịn được mà thê thảm thét một tiếng, bất quá một lát yết hầu lại bị toàn bộ không khí chặn lại, nhất thời y chỉ có thể khóc trong câm nín, thực sự là không thể nói được nữa rồi.
"Ở đây thì sao? Hắn ta rốt cuộc đã vào trong mấy lần rồi!!" - Gia Trình một bên tàn nhẫn mở miệng, một bên tốc độ nhanh như điên mà hung hăng trừu sáp bên trong tiểu huyệt non nớt. Hứa Tinh thống khổ khóc, lúc này chỉ có thể yếu ớt lắc đầu, phía sau có vẻ như bị rách thật rồi, y cảm nhận được bên dưới có chất lỏng đang chảy xuống từ đùi y xuống sàn nhà, đương nhiên kia chính là máu. Gia Trình cứ thế mà không ngừng đưa dã vật thô to của mình đẩy mạnh vào sâu tận bên trong nội bích mềm yếu, điên cuồng trừu sáp tiểu huyệt non nớt. Hứa Tinh thống khổ khóc lớn, khóc không ra tiếng, nhưng nhìn bộ dạng chật vật kia của thiếu niên đã đủ rõ y đau đớn đến nhường nào. Cho đến khi trước mắt một lần nữa tối sầm, Gia Trình vẫn tiếp tục bức y tỉnh lại. Hắn liên tục thay đổi tư thế, làm cho dương vật to lớn của hắn không ngừng khiến thiếu niên nhỏ gầy kia chết đi sống lại cả chục lần. Hắn bây giờ không còn là Gia Trình từ tốn ôn nhu tạm thời trong thời gian ngắn ngủi trước đây nữa, vứt hết ôn nhu đốt hết sạch, một kẻ mất đi lý trí, điên cuồng, hung ác, băng lãnh là những từ có thể miêu tả tâm trạng hắn lúc này. Đến khi Hứa Tinh gần như cạn kiệt sức sống, Gia Trình gầm mạnh một tiếng, đem tinh dịch trắng đục bắn vào bên trong y. Bất quá đã thỏa mãn dục vọng xong, phía hạ khố của hắn một lần nữa cương cứng, tiếp tục tàn phá cơ thể suy nhược kia.
|
CHƯƠNG 39
Văn Khải tức tối khoanh tay dựa lưng vào tường, như thế nào đang đi nửa đường lại bị cảnh sát bắt được, bảo rằng hắn đi xe với tốc độ nhanh, hơn nữa còn không đội nón bảo hiểm, đúng thực phiền phức mà.
"Mấy anh cho tôi đi được không? Tôi đang có việc gấp thật mà!! Hừ!" - Hắn nổi giận hướng cảnh sát quát lớn.
"Cậu vẫn còn là học sinh phải không? Việc này cần phải xử lý nghiêm hơn nữa!!"
"Gì chứ?!! Tôi 17 tuổi rồi, có thể đi xe mà!! Mấy anh làm cảnh sát kiểu gì vậy?" - Văn Khải đùng đùng đứng trước mặt chửi họ, thực sự là quá làm mất thời gian của hắn rồi.
"Cậu còn la hét nữa tôi sẽ ghi thêm tội!! Còn không mau im lặng để chúng tôi nhanh chóng giải quyết". - Vị cảnh sát trừng mắt nhìn Văn Khải, rồi cúi đầu tiếp tục ghi giấy tờ, trong đầu không ngừng thắc mắc, giới trẻ hiện nay đúng là không tài nào hiểu nỗi. Văn Khải hừ lạnh liếc mắt nhìn cảnh sát, phút chốc hắn như nghĩ ra điều gì, liền nhanh tay giựt lấy chìa khóa của mình rồi nhấc chân chạy đi.
"Này cậu kia!! Xe của cậu...... Cậu ta có việc gì mà gấp gáp vậy chứ?" - Vị cảnh sát khó hiểu lắc đầu, rồi quay sang chiếc xe mô tô của hắn, ông phải làm gì với chiếc xe này đây, thôi thì cứ mang về đồn vậy. Văn Khải dốc hết sức chạy đến nhà Gia Trình, không hiểu sao hắn có cảm giác không tốt về chuyện này, chẳng phải Gia Trình hắn chỉ ghen tức và giận dỗi thiếu niên kia thôi sao, như thế nào lại dùng bạo lực với y thế chứ. Văn Khải thở dốc đứng trước cổng nhà Gia Trình, ngồi bệt xuống đất mệt mỏi mà hô hấp. Một lát, hắn với tay bấm chuông, một cô hầu chậm rãi bước ra ngoài, hỏi hắn.
"A... Anh Khải...?"
"Cô... mở cửa.... cho tôi vào... mau lên...." - Văn Khải vừa thở vừa nói, vầng trán đã sớm ướt đẫm mồ hôi nhễ nhại.
"Nhưng mà.. cậu chủ dặn tôi không được mở cửa cho ai vào hết". - Cô bất đắc dĩ nói.
"Gì chứ? Tôi muốn vào thì sao? Mau tránh ra!!" - Văn Khải cười nhếch miệng, cảm thấy thực nực cười đi, rồi ngang nhiên đẩy cô ra xông vào nhà Gia Trình.
"Anh Khải... khoan đã!! Anh không được vào!!" - Cô hốt hoảng chạy tới ôm chân hắn, liên tục ngăn cản. Văn Khải tức tối đưa chân đạp ngã cô, hùng hổ bước lên lầu, đưa tay đập điên cuồng vào cửa phòng Gia Trình, quát lớn.
"Gia Trình!! Mau mở cửa!! Gia Trình!!"
"Anh Khải! Anh đừng làm bậy! Cậu chủ không cho phép anh tới đây đâu, làm ơn về nhà đi mà!" - Cô hầu tiến đến chỗ Văn Khải muốn kéo hắn đi. Bất quá hắn không hề quan tâm tới những gì cô nói, một phen đẩy cô ngã xuống đất. "Bính" một tiếng, cánh cửa liền bị mở toang, Văn Khải bước vào, trợn lớn mắt nhìn tình cảnh trước mắt. Gia Trình đang điên cuồng xâm nhập dã vật to lớn của hắn vào thân thể Hứa Tinh, hắn một bên nắm đầu y đập trên nền đất, một bên bóp chặt chiếc eo nhỏ gầy của y hung hăng dùng sức trừu sáp, mà thiếu niên kia gương mặt lại thống khổ khóc không thành tiếng, ánh mắt sợ hãi xen lẫn bàng hoàng khi nhìn thấy Văn Khải. Văn Khải như người mất hồn mà ngây người nhìn thiếu niên nhỏ gầy bị hành đến tàn phá, cảm thấy hết sức bàng hoàng lẫn phẫn nộ. Gia Trình đưa ánh mắt băng lãnh liếc nhìn Văn Khải đang đứng ở cửa phòng, khẽ nhếch miệng một cái, hắn đem dương vật to lớn của mình rời khỏi tiểu huyệt của thiếu niên. Hung hăng túm lấy tóc y, rồi đem cơ thể suy nhược kéo đến trước mặt Văn Khải. Văn Khải khiếp đảm nhìn Hứa Tinh bị kéo lê trên sàn nhà, máu đỏ sẫm theo đôi chân của thiếu niên mà hằn nguyên vẹn một đường dài trên nền đất.
"Sao hả? Tiểu Tinh bây giờ đã là của tao! Còn muốn nói gì không?" - Gia Trình lạnh lùng mở miệng, bàn tay bóp chặt quai hàm của Hứa Tinh, cố ý để Văn Khải nhìn thấy. Văn Khải sửng sốt nhìn gương mặt bầm tím, đôi mắt bị bầm xanh của thiếu niên, mũi không ngừng chảy ra huyết của y. Nhưng điều hắn cảm thấy thương xót cho y lúc này là gương mặt kia đang thống khổ nhìn hắn, nước mắt theo hai gò má của y mà rơi xuống, thân thể vốn gầy yếu nay lại như người sắp chết đến nơi, không hiểu sao ở ngực lại nhói lên trận đau đớn vô cùng.
"Ngắm đã chưa? Còn không mau biến!!!" - Gia Trình nổi điên hướng Văn Khải quát thẳng vào mặt hắn. Văn Khải đưa tay nắm chặt thành quyền, ngẩng đầu sát khí trừng mắt với Gia Trình, tiến tới nắm lấy cổ áo hắn, hung hăng giáng xuống một nắm đấm rất mạnh.
"Mày bị điên thật rồi!! Em ấy không phải là đồ chơi tình dục của mày, đừng làm thứ khốn nạn đó!!" - Văn Khải tức giận thét lớn.
"Hắc... vậy sao? Tao sẽ cho mày thấy!!" - Gia Trình đứng bật dậy đánh hai cú vào bụng Văn Khải, rồi đưa chân đạp ngã hắn xuống đất. Gia Trình cười khinh miệt, hùng hổ bước đến chỗ thiếu niên đang sợ hãi nằm trên nền đất, đưa tay nhấc cao cánh mông của y lên, dương vật hung hăng ra vào bên trong thân thể của y. Hứa Tinh thống khổ khóc lớn, hai tay di chuyển tứ nơi không biết nắm lấy cái gì, liền dùng ngón tay của mình cắn chặt vào da thịt, hai tay run rẩy ôm lấy mặt không muốn để Văn Khải thấy tình trạng nhục nhã của y lúc này. Phát hiện thiếu niên kia đang cố gắng che mặt, Gia Trình phẫn nộ túm lấy đầu y kéo lên cao, bắt y phải đối mặt với Văn Khải.
"Nhìn đi!! Hả? Tiện nhân thì chỉ là tiện nhân!" - Gia Trình hướng Văn Khải đang ngồi bệt trên sàn nhà tàn nhẫn mở miệng, rồi như tên điên mà hung hăng đâm dương vật thẳng vào trong nội bích mềm yếu của y. Hứa Tinh cảm thấy bản thân như sắp chết đến nơi rồi vậy, bị phân thân dữ tợn của Gia Trình liên tục tàn phá đến gần thủng cả nội tạng, lại còn phải bắt y đối diện với Văn Khải, thực sự vô cùng nhục nhã đi. Văn Khải ôm bụng chậm rãi đứng dậy, định vung tay đánh Gia Trình, thế nhưng lại bị hắn nhanh tay đớp lấy chiếc ghế gần đó ném vào người, Văn Khải bất đắc dĩ ngã nhào xuống đất, không còn sức lực đành hung tợn quát lớn.
"Thằng khốn!! Mau dừng lại!! Mày điên sao?! Mau buông Tiểu Tinh ra!" Gia Trình không nói hai lời, thô bạo ném Hứa Tinh lên giường. Hắn đưa tay vào túi quần lấy ra chiếc điện thoại, tiến đến chỗ Văn Khải chìa trước mặt hắn.
"Những tấm ảnh này so với hiện tại thì cái nào thực tế hơn? Hắc.. đương nhiên là hiện tại. Cho nên.. mày đừng có mà ở đây nói càn, Tiểu Tinh cả đời chỉ là của tao, em ấy sẽ là công cụ tiết dục của tao suốt đời. Còn mày, chẳng được cái gì... Thật nực cười!! Mau cút ra ngoài trước khi tao còn làm gì khác?" - Gia Trình hung tợn trừng mắt đe dọa Văn Khải, ánh mắt sát khí như muốn giết chết hắn vậy. Đương nhiên điều này không khỏi khiến cho Văn Khải kinh hoảng chết khiếp. Hắn không phải là sợ sệt gì Gia Trình, mà chính là lúc này đây, Gia Trình như một con thú hoang bị điên vậy, hắn ta chẳng khác gì bị ma quỷ ăn tẩy hết não bộ, mất đi lý trí mà tinh thần độc chiếm thiếu niên kia.
"Gia Trình! Mày bị điên thật rồi!!"
"Phải đó! Tao là đang điên đây! Từ khi tao gặp em ấy tao không còn bình thường nữa? Chính mày đã cướp em ấy từ tay tao, em ấy là của tao!!" - Gia Trình trợn lớn mắt thét lớn, điên cuồng đánh Văn Khải, mà Văn Khải không còn sức lực để phản kháng nổi Gia Trình, chỉ có thể tùy ý để hắn đánh đến choáng váng đầu óc. Cảm giác Văn Khải không còn sức để phản kháng, Gia Trình hung hăng nắm lấy cổ áo hắn, kéo hắn ra ngoài. Văn Khải mơ hồ nhìn thấy thân ảnh suy yếu đầy thương tích trên người, đang co mình run rẩy sợ hãi nhìn về phía hắn, cảm thấy thật thương tâm cho y.
"Tiểu Tinh! Tôi... không cố ý..." - Văn Khải không hiểu sao cảm thấy bản thân thật dại dột như vậy, chỉ vì muốn trả thù Gia Trình mà lại làm liên lụy, tổn thương đến Hứa Tinh y, mà thiếu niên kia lại tự ti nhút nhát, yếu ớt đương nhiên không thể phản bác nam nhân to cao hung ác như Gia Trình. Ngay từ đầu hắn không nên sắp xếp kế hoạch kia, để rồi y phải chịu cực hình thế này. Đợi đến khi Gia Trình ném ra ngoài, Văn Khải ôm người chật vật, hắn cố gắng ngồi dậy, bất quá ban nãy bị Gia Trình đánh hảo đau đi.
"A.. anh Khải.. anh làm sao vậy?!" - Thời điểm khi Văn Khải xông vào phòng của Gia Trình, sợ rằng sẽ bị cậu chủ chửi mắng, nên cô đã chạy xuống nhà bếp, không ngờ khi bước lên đây lại nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn như lúc này. Văn Khải không nói gì, chỉ đứng dậy chập chững bước ra ngoài, hắn không thể để Gia Trình tiếp tục hành hạ thiếu niên kia được, việc này chỉ còn cách nhờ đến đàn em của hắn mà thôi.
"Hứ! Người gì mà vô tâm, uổng công mình yêu thầm người ta bấy lâu nay!" - Cảm giác bản thân bị Văn Khải hoàn toàn lơ đẹp, cô bĩu môi chán nản, rồi xoay người vào nhà bếp làm công việc của mình.
"Chát"
"Mẹ kiếp! Hai người rốt cuộc còn làm gì nữa? Tại sao tên khốn Văn Khải lại tìm đến đây hả?!!" - Gia Trình phẫn nộ đóng sầm cửa lại, tiến tới chỗ Hứa Tinh hung hăng giáng xuống cho y một cái tát. Hứa Tinh thống khổ lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt của thiếu niên. Gia Trình nổi điên lấy roi da quất trên người Hứa Tinh, một bên thì điên cuồng đưa tay tát mạnh y. Thiếu niên tuyệt vọng khóc lên bờ xuống ruộng, một chút cũng không dám hy vọng hắn ngừng lại. Gia Trình dừng tay, đem dã vật khủng bố đâm thẳng vào hậu huyệt non nớt của Hứa Tinh, không ngừng hành hạ y. Căn phòng của hắn lúc này chẳng khác gì phòng hành hình, cứ thế mà xen lẫn tiếng đánh đập lẫn tiếng khóc khàn đặc của thiếu niên.
***** Gã Vương ủ rũ ngồi ở gốc cây, trong đầu không ngừng thắc mắc Văn Khải rốt cuộc đã đi đâu mà không chịu quay lại đón gã. Nhân lúc gã còn đang bứt lá cây chán nản, đột nhiên từ đằng xa xuất hiện bóng dáng của hai nam nhân, mà một nam nhân kia cảm giác trông thật quen mắt, một lát gã như nhớ ra hắn, liền chạy đến hớn hở nói.
"Tiểu Quai!!"
"Vương!!....... Woa, lâu rồi không gặp mày a? Dạo này mày ra sao rồi, trông mày có vẻ.... tròn hơn trước nhỉ?!!" - Mạch Quai khi gặp lại bạn cũ hồi học trung cấp là gã Vương thì hết sức mừng rỡ, sẵn tiện hỏi thăm gã.
"Tao vẫn như xưa mà, chỉ có mày là thay đổi một chút?! - Gã Vương cười tà nói".
"Thay đổi chỗ nào?" - Mạch Quai cau mày rồi cúi đầu nhìn lại bản thân.
"Haha! Đương nhiên là đẹp trai hơn xưa rồi!!"
"Mày cứ đùa?! À phải rồi, mày đến đây làm gì vậy? Mày không đi học sao? Khoan đã, lại cúp tiết nữa phải không a?!!" - Mạch Quai đưa tay đẩy vai gã Vương, như đoán trúng ý nghĩ của gã.
"Haha! Chỉ có mày hiểu tao!!!.... Thật ra tao cùng với một đàn anh khóa trên tới đây, nhưng mà.... hắn đi luôn rồi, quên cả tao luôn!... Còn mày?!" - Gã hất cằm ý hỏi Mạch Quai.
"À... tao.... tao theo dõi một người đến đây! Nhưng mà mất dấu?!!"
"Hả? Nếu vậy thì... tại sao lại đi cùng với một ông chú thế kia?!" - Gã Vương ghé sát tai hắn thì thầm, thắc mắc hỏi.
"Chuyện riêng tư thôi. Hảo, tao phải đi đây, lần sau nếu có dịp chúng ta sẽ gặp lại". - Mạch Quai vỗ vai gã Vương rồi ra hiệu chào gã.
"Ok mày". Mạch Quai lắc đầu mỉm cười, tên mập ú này vẫn không hề thay đổi một chút nào, vẫn ham ăn ham uống và quậy phá như xưa. Năm hai người còn học trung cấp, hắn và gã là hai cựu học sinh cá biệt quậy phá nhất trong lớp, họ chơi rất thân với nhau. Bất quá khi lên một cấp lại học khác trường, không ngờ lại gặp lại gã ngay lúc này.
"Cháu là bạn cậu ta?" - Hứa Biên lên tiếng hỏi.
"Dạ vâng.. là bạn thân hồi trung cấp". - Mạch Quai gật đầu trả lời, một lát, hắn như sực nhớ ra điều gì, liền xoay người lại hỏi gã Vương.
"Vương! Mày đang học ở trường nào? Khi nào tao sẽ đến gặp mày đãi một chầu!!"
"Nhớ là phải giữ lời đó!! Haha! Tao học trường S, lớp X năm nhất!!" - Gã Vương cười ha hả lớn tiếng trả lời.
"Hả? Trường S? Lớp X? Không phải là lớp của Tiểu Tinh sao?" - Mạch Quai trợn lớn mắt kinh ngạc quay sang hỏi Hứa Biên. Hai người cau mày nhìn nhau, rồi vội vã chạy đến chỗ gã Vương, khẩn trương hỏi.
"Cháu vừa nói trường S, lớp X? Có phải học chung với Tiểu Tinh nhà chú phải không?"
"A? Tiểu Quai... mày.... mày quen thằng nhóc đó sao? Còn... ông chú này... là phụ thân nó hả?!!" - Gã Vương ấp a ấp úng hỏi Mạch Quai, như không thể tin vào tai mình.
"Phải! Nếu vậy là mày học cùng lớp với cậu ấy. Nhưng hôm trước bọn tao tới lớp, mà không thấy mày?" - Mạch Quai nhíu mày hỏi gã.
"Thì mày biết rồi đó... tao hay trốn học mà.." - Gã Vương gãi gãi đầu nói.
"Tiểu Tinh nhà chú mấy ngày nay mất tích, cháu có biết nó ở đâu không?" - Hứa Biên sốt ruột hỏi.
"A.... cháu... cháu....."
"Vương! Mày biết phải không?! Mau nói đi!!" - Mạch Quai đưa tay lay vai gã, khẩn trương nói. Gã Vương khó xử không biết nên trả lời thế nào, rốt cuộc hôm nay là ngày gì mà gã lại xui xẻo đến thế, mà tên tiểu quỷ Hứa Tinh kia như thế nào lại có nhiều người tìm y đến vậy, lại còn là người quen của gã, thực hảo rắc rối đi. Nhân lúc gã đang lúng túng không muốn trả lời hai người, đột nhiên Văn Khải xuất hiện, cơ thể đầy vết thương tứ phía, bộ dạng gấp gáp tiến tới chỗ gã.
"Vương! Có chuyện rồi?! ....... Lại là chú...?!" - Văn Khải hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy Hứa Biên, anh làm gì ở đây, không lẽ... đã phát hiện điều gì rồi.
"Văn Khải?!..... Ngay từ đầu tôi đã biết cậu là nói dối tôi! Mau nói cho tôi, Tiểu Tinh đang ở đâu?" - Hứa Biên hùng hổ nắm lấy cổ áo Văn Khải, tựa hồ như tức giận hỏi. Văn Khải liếc mắt sang nhìn gã Vương, gã chỉ lắc đầu tỏ vẻ không biết gì hết. Hắn có nên nói cho Hứa Biên không, không được, nếu như hắn nói ra, kế hoạch của hắn sẽ bị bại lộ, rồi anh lại đi mách nẻo phụ thân hắn, như vậy sẽ rất phiền phức đi.
"Tôi không biết!" - Tốt nhất là việc này cứ để một mình hắn cùng đàn em giải quyết, không cần anh xen vào.
"Cậu đừng tưởng tôi không biết gì? Hôm nay tôi đã theo dõi Gia Trình đến đây, nhưng vì mất dấu nên không kịp theo hắn. Cũng không ngờ lại gặp được cậu và bạn của cậu ở đây? Cậu và Gia Trình, một trong hai người biết Tiểu Tinh nhà tôi ở đâu, còn chối!!" - Hứa Biên phẫn nộ quát lớn. Văn Khải im bặt không nói gì, Hứa Biên anh là biết gần hết rồi, phải làm sao đây. Hắn tức tối đưa tay nắm thành quyền, trừng mắt nhìn anh, nhưng trong đầu lại suy nghĩ nên trả lời anh thế nào đây.
"Là.... Anh Khải và Gia Trình có quen biết nhau từ nhỏ, hai người rất căm ghét nhau... Cho nên đã hẹn nhau đến đây để đánh nhau.. Chú biết đó, hai nam nhân đánh nhau... cũng là chuyện thường mà.." - Gã Vương đột nhiên mở miệng, ra sức biện lý do để cứu vãn Văn Khải.
"Chuyện nhỏ như vậy? Nói ra có mất mát gì sao? Hay là cháu đang cố gắng bao che cho hắn?!!" - Hứa Biên tuyệt không tài nào tin những lời nói của gã Vương, nếu sự thật đúng là như vậy, thì tại sao Văn Khải không nói ra từ sớm.
"Chú nghĩ tôi muốn nói lắm à?.. Nếu như chú biết được, rồi lại đi mách nẻo ba tôi, không phải tôi sẽ là người gặp phiền phức sao?" - Văn Khải thầm cảm ơn gã Vương, rồi tự biên tự diễn lý do của mình. Hứa Biên cảm thấy hắn nói cũng có lý, đồng thời cũng khó hiểu, bất quá là chuyện riêng tư của hắn và Gia Trình, anh không nên xen vào, đành buông lỏng hai tay của mình ra. Văn Khải đưa tay phủi lấy áo mình, thầm thở phào trong lòng, rồi đưa mắt khinh miệt nhìn Hứa Biên, hắn hất cằm ra lệnh gã Vương, rồi hai người lên xe chạy mất bóng dáng.
|
|
Sao lâu ra chươg mới quá z tg
|