Tinh Tế Yêu Tu Giả Truyền Thuyết
|
|
Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [95] Gặp Chuyện Không May
*****
Sáng sớm, ánh sáng sáng ngời chiếu rọi vào hang động, lúc Hải Bác Lạc tỉnh lại, những người khác đều đã tỉnh. Kỳ quái nhất chính là Nhan Tử Dạ cư nhiên cũng tỉnh, chẳng qua có chút ủ rũ ngồi ở một góc, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Nhan Tử Dạ, cậu cư nhiên dậy sớm như vậy, đúng là kỳ tích a!” Hải Bác Lạc trêu chọc nói.
Nhan Tử Dạ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hải Bác Lạc nhưng không nói gì, sau đó lại nhìn về phía cửa động, ánh mắt chớp cũng không chớp, bộ dáng như có tang.
Hải Bác Lạc khó hiểu, anh cảm thấy Nhan Tử Dạ hôm nay tựa hồ có chút không thích hợp, liền nhịn không được hỏi An Nhĩ Tư đang nhóm lửa chuẩn bị nướng thịt: “An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ làm sao vậy?”
Nhìn qua Nhan Tử dạ một cái, An Nhĩ Tư mỉm cười nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, chỉ là tâm tình không tốt thôi. Cứ để em ấy yên tĩnh.” Nói xong, anh bắt đầu đốt lửa nướng thịt.
Nghe thấy An Nhĩ Tư nói vậy, những người khác cũng không tiến tới quấy rầy Nhan Tử Dạ. Nhan Tử Dạ cứ ngồi vậy tầm nửa tiếng, lúc ngửi thấy mùi thịt nướng thì bụng cậu cũng bắt đầu kháng nghị.
“Thật là, hai ngày nay sao cứ hay đói như vậy a.” Nhan Tử Dạ lầm bầm.
“Tiểu Dạ, lại ăn bữa sáng đi.” An Nhĩ Tư lấy phần thịt non mềm nhất cho Nhan Tử Dạ.
Nhan Tử Dạ nhận lấy thịt nướng bắt đầu ăn. Có ăn, tâm tình buồn bực của Nhan Tử Dạ cũng trở nên tốt hơn.
“Nếu không muốn nói ra thì cũng đừng nghĩ ngợi nữa. Nếu không còn thì tu luyện lại là được rồi, không cần vì… vì chuyện không cần thiết này mà phiền não.” An Nhĩ Tư an ủi nói.
Nhan Tử Dạ gật gật đầu, cảm thấy An Nhĩ Tư nói có lý, kỳ thực chỉ là cậu nghĩ ngợi quá nhiều thôi. Chủ yếu là tu luyện hơn ngàn năm, quá trình tuy gian khổ nhưng cũng có thể xem là thuận lợi, chưa từng xuất hiện tình huống linh lực biến mất kỳ quái như vậy. Đêm qua sau khi phát hiện, cậu đã một lần nữa tu luyện, kết quả sau khi chấm dứt thì linh lực lại một lần nữa biến mất, hơn nữa cũng không có chút dấu hiệu nào. Thế nên Nhan Tử Dạ mới lo lắng có phải thân thể của mình có vấn đề gì đó hay không.
Nhưng mà lúc cậu kiểm tra thì lại không phát hiện vấn đề, cũng chính vì thế sáng nay cậu mới ỉu xìu như vậy.
Linh lực trong đan điền không còn nhiều, bởi vì hôm nay phải trợ giúp Ngải Luân tìm kiếm hỏa diệu thạch nên Nhan Tử Dạ không có thời gian tu luyện.
Thấy Nhan Tử Dạ ăn xong một phần thịt nướng, An Nhĩ Tư lại đưa qua một phần, Nhan Tử Dạ không cần tới ba phút thời gian đã ăn xong phần thịt nướng thứ hai, bất quá bộ dáng có vẻ vẫn chưa thỏa mãn. Thấy Nhan Tử Dạ tựa hồ vẫn chưa ăn no, An Nhĩ Tư nướng hết toàn bộ phần thịt cô lỗ thú còn lại, cuối cùng toàn bộ phần thịt của hai người đều vào bụng Nhan Tử Dạ.
Thấy Nhan Tử Dạ cư nhiên ăn hết phần thịt của bốn người, Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân đều trừng to mắt, Áo Đức Kỳ cũng có chút khác thường nhìn Nhan Tử Dạ. Nhan Tử Dạ có chút ngại ngùng, tựa hồ sức ăn của cậu hơi lớn một chút.
Nhìn ra Nhan Tử Dạ xấu hổ, An Nhĩ Tư mỉm cười nói: “Gần nhất thể lực của Tiểu Dạ tiêu hao khá lợi hại nên ăn nhiều một chút để bổ sung.”
Chỉ một câu đơn giản nghe như không có vấn đề, thế nhưng Nhan Tử Dạ cứ cảm thấy An Nhĩ Tư có ẩn ý trong đó. Ngẫm lại thì cậu ăn nhiều như vậy chính là bắt đầu từ ngày đó ở cùng một chỗ với An Nhĩ Tư. Tối đó đã cùng Phỉ Áo Nạp đánh một trận, sau đó lại cùng An Nhĩ Tư lăn lộn một hồi, thể lực quả thực tiêu hao lợi hại. An Nhĩ Tư nói cũng không phải không có đạo lý.
“Đúng vậy, chính là như vậy.” Nhan Tử Dạ phụ họa.
“Kia thể lực tiêu hao cũng quá lợi hại đi.” Hải Bác Lạc nhỏ giọng nói thầm, phần ăn của bốn người a, Nhan Tử Dạ ăn xong mà bụng một chút cũng không trướng, cũng không biết số thức ăn kia đi đâu rồi.
Muốn tìm hỏa diệu thạch thì trước tiên phải tìm ra sào huyệt hỏa diễm thú, bởi vì hỏa diệu thạch chính là tảng đá ngưng kết từ nước miếng của hỏa diễm thú, là tài liệu quan trọng chuyên dùng để chế tác vũ phí cùng phi hành khí.
Trước kia tuy hỏa diễm thú tuy khá thưa thớt nhưng vẫn xuất hiện ở vùng bìa rừng tinh tế thú. Cũng không biết có phải vận may của Ngải Luân không tốt hay không mà ở bên ngoài tìm suốt ngày cũng tìm không ra, Hải Bác Lạc đồng dạng cũng không tìm được ấu tể cô lỗ thú, thế nên hai người mới quyết định tiến sâu vào bên trong.
Kết quả Hải Bác Lạc tìm được ấu tể cô lỗ thú nhưng hỏa diệu thạch của Ngải Luân thì vẫn không thấy bóng dáng.
Áo Đức Kỳ cùng Hải Bác Lạc trói đám ấu tể lại, thiết lập lồng phòng hộ để đề phòng chúng trốn thoát, sau đó để chúng lại trong động. Đám cô lỗ thú vẫn còn canh giữ ở bên ngoài, không chịu rời đi. Trong năm người chỉ có mình An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ biết bay, thế nên An Nhĩ Tư trực tiếp biến về thú hình, mang theo Áo Đức Kỳ cùng Hải Bác Lạc bay ra khỏi sơn động. Tuy Nhan Tử Dạ biết bay nhưng phải dùng tới linh lực, vì thế vì lười dùng linh lực nên Nhan Tử Dạ ở lại sơn động chờ An Nhĩ Tư quay lại đón.
Năm người chia thành hai đội, An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ một đội, Áo Đức Kỳ cùng Hải Bác Lạc, còn có Ngải Luân một đội. Mọi người phân công tìm kiếm.
“An Nhĩ Tư, anh biết ở đâu có hỏa diễm thú không?” Ngồi trên lưng hắc hổ mà An Nhĩ Tư biến thành, để đối phương cõng mình. Tiểu thứ đầu đi theo bên người Nhan tử Dạ, lúc này đang nằm trên vai cậu, đôi mắt bé xíu lúng liếng như hạt châu không ngừng chuyển động quan sát xung quanh.
“Không biết, nhưng hỏa diễm thú bình thường đều sinh hoạt ở những nơi có độ ấm khá cao, tôi biết trong rừng rậm tinh tế thú có một nơi có suối nước nóng, chúng ta có thể tới đó thử xem. Ngồi vững.” An Nhĩ Tư đột nhiên tăng tốc, bay vun vút như tia chớp trong rừng rậm.
Tốc độ của An Nhĩ Tư rất nhanh, chỉ thoáng chốc đã tới, nước suối ở đây không ngừng tỏa lên hơi nước nóng hầm hập, nếu không phải thời điểm không đúng, Nhan Tử Dạ thực sự muốn nhảy xuống ngâm mình một phen.
“Tìm xem phụ cận có sào huyệt hỏa diễm thú hay không, bất quá phải cẩn thận, hỏa diễm thú ở bên trong rừng rậm tinh tế thú rất có thể đã đạt tới cấp S.” An Nhĩ Tư nhắc nhở nói.
“Tôi biết rồi.” Nhan Tử Dạ hiện giờ còn rất ít linh lực, tự nhiên không thể không chút kiêng dè như trước kia. Thế nên dọc theo đường đi cậu vẫn thực cẩn thận, giống như lúc mới vừa tới thế giới này vậy.
Ở phụ cận suối nước nóng có rất nhiều ngọn núi nhỏ, bên trong núi cũng có không ít hang động cao hơn hai thước, nếu muốn tìm kiếm từng nơi một thì quả thực phải tốn không ít công sức. Thế nhưng không thể không làm, hiện giờ đang là thời kỳ hỏa diễm thú ngủ đông, mà hỏa diễm thú cũng giống như cô lỗ thú, là loài quần cư, chỉ cần đánh thức một con thôi thì những con khác cũng tỉnh lại theo.
Xem xét mấy chục hang động nhưng không thu hoạch được gì, Nhan Tử Dạ đi tới cửa hang tiếp theo, lúc chuẩn bị đi vào thì cái mũi đột nhiên ngửi thấy một hương vị gay mũi, cậu nhịn không được hắt xì một cái, âm thanh vang dội nhát mắt thông qua cửa hang vọng vào bên trọng.
Ngay sau đó còn không ngờ Nhan Tử Dạ kịp phản ứng, một tiếng thú rống đã vang lên, một ngọn lửa nóng rực từ trong hang phun ra.
Nhan Tử Dạ vội vàng lắc mình vọt qua một bên. Tiểu thứ cầu vốn đang nằm trên vai Nhan Tử Dạ cũng hoảng sợ.
“Rống…” Một con tinh tế thú hình dáng như con báo toàn thân đỏ bừng tỏa ra hỏa diễm hừng hực từ trong hang nhảy ra, nhìn thấy Nhan Tử Dạ thì trực tiếp đánh móc sau gáy cậu.
Nhan Tử Dạ nhảy một cái, trực tiếp từ trên ngọn núi cao năm thước nhảy xuống, sau đó tay trái ngưng tụ linh lực, vung lên, vô số lưỡi băng bay về phía hỏa diễm thú.
Hỏa diễm thú hé miệng, ngọn lửa cực nóng phun ra, lưỡi băng vừa chạm vào ngọn lửa thì lập tức hòa tan. Ngay sau đó hỏa diễm thú cũng nhảy xuống.
An Nhĩ Tư ở một bên khác vừa nghe thấy tiếng rống của hỏa diễm thú thì lập tức chạy qua chắn trước mặt Nhan Tử Dạ: “Cấp S cao cấp? Tiểu Dạ, em lùi qua một bên đi, để tôi đối phó nó.”
An Nhĩ Tư cấp SS đối phó với hỏa diễm thú cấp S thì dễ như trở bàn tay, vài quả cầu năng lượng bay qua. Hỏa diễm thú lại hé miệng phun lửa, ngọn lửa của hỏa diễm thú hoàn toàn không có tác dụng với luồng năng lượng của An Nhĩ Tư, nó trực tiếp xuyên qua cầu lửa đánh trúng hỏa diễm thú. Hỏa diễm thú bị đánh bay ra ngoài.
“Rống rống…” Hỏa diễm thú ngửa mặt lên trời rống dài vài tiếng, sau đó ngọn lửa trên người nó phừng lớn, nó cấp tốc lao về phía An Nhĩ Tư.
Tay trái An Nhĩ Tư bọc ngân quang tung một đấm đánh vào người hỏa diễm thú, hỏa diễm thú ăn đau hé miệng cắn một ngụm vào cánh tay An Nhĩ Tư, tay phải anh phát ra một luồng ngân quang bắn thẳng vào hai mắt hỏa diễm thú, hỏa diễm thú phản ứng rất nhanh, lập tức hé miệng phun lửa, kết quả lồng phòng hộ trên người An Nhĩ Tư lập tức được dựng lên ngăn chặn công kích.
“Ầm…” An Nhĩ Tư một cú đá bay hỏa diễm thú ra ngoài, tiếp đó một quả cầu năng lượng đánh lên người nó.
“Rống rống rống…”
Nhìn An Nhĩ Tư đánh ngã hỏa diễm thú, Nhan Tử Dạ đang định đi qua thì hơn mười con hỏa diễm thú đột nhiên từ những hang động khác biệt chạy ra, vừa thấy đồng bạn nằm dưới đất thì chúng lập tức nhảy xuống vây quanh An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ.
An Nhĩ Tư chạy tới bên cạnh Nhan Tử Dạ, có hơn mười con hỏa diễm thú, nếu chỉ có một mình thì An Nhĩ Tư không sợ, nhưng hiện giờ còn có Nhan Tử Dạ, anh không thể không cẩn thận.
Nhìn thấy tình thế không đúng, Nhan Tử Dạ cũng bắt đầu lo lắng, hiện giờ linh lực trong cơ thể không nhiều, cho dù linh lực có dư thừa thì cậu nhiều nhất chỉ đối phó được một con hỏa diễm thú mà thôi. Sức chiến đấu của Tiểu Hoa cùng tiểu thứ cầu cùng lắm chỉ tương đương với thú nhân cấp B, đối đầu với hỏa diễm thú chẳng khác nào đưa thức ăn tới miệng đối phương.
Vẻ mặt An Nhĩ Tư thực nghiêm túc, anh biến về hình dạng hắc hổ đưa Nhan Tử Dạ lên một cái hang nhỏ trên ngọn núi, sau đó thiết lập lồng phòng hộ rồi nhảy xuống, cùng nhóm hỏa diễm thú chiến đấu.
Ánh sáng màu bạc cùng ngọn lửa màu đỏ không ngừng đan xen, biến về hình thú sức lực của An Nhĩ Tư rất lớn, một cái tát liền chụp bay một con hỏa diễm thú, tiếp đó anh phun ra năng lượng pháo màu bạc đánh trúng hai con hỏa diễm thú rồi nhảy tới bên cạnh một con hỏa diễm thú khác. Móng vuốt lóe sáng hàn quang trực tiếp vung lên, bụng con hỏa diễm thú kia nháy mắt xuất hiện năm miệng vết thương sâu tận xương.
Hỏa diễm thú bị thương càng trở nên điên cuồng hơn, chúng liều mạng công kích An Nhĩ Tư, An Nhĩ Tư thả người nhảy dựng lên, tiếp đó nâng vuốt đè con hỏa diễm thú vừa xông tới, móng vuốt trực tiếp xuyên vào cổ họng nó.
Hỏa diễm thú nằm trên mặt đất, ánh lửa trên người chậm rãi lụi tàn, ngay sau đó máu tươi không ngừng trào ra nhuộm đỏ cả mặt đất. Nhìn thấy lại thêm một đồng bạn tử vong, đám hỏa diễm thú còn lại nổi giận, không hẹn mà cùng bổ nhào về phía An Nhĩ Tư, An Nhĩ Tư lập tức dựng lồng phòng hộ, hơn mười con hỏa diễm thú không ngừng va chạm vào vách lồng màu bạc.
“A…” Chỉ thấy An Nhĩ Tư rống to một tiếng, trên người bộc phát ngân quang mãnh liệt. “Ầm…” một tiếng, hơn mười con hỏa diễm thú bị năng lượng bùng phát của An Nhĩ Tư đánh văng.
Da lông vốn đen tuyền của đại lão hổ biến thành màu trắng bạc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tỏa ra quang mang chói mắt. Đứng trên cao nhìn thấy An Nhĩ Tư lộ ra chân thân, Nhan Tử Dạ lộ ra biểu tình quả thế.
Trước đó Nhan Tử Dạ vẫn luôn kỳ quái, với màu tóc bạc của An Nhĩ Tư sao hình thú lại có thể là lão hổ màu đen. Quả nhiên màu trắng bạc mới xứng với anh nhất.
Cấp S cùng cấp SS hoàn toàn không thể so sánh, khoảng cách của hai cấp thật sự quá xa, trước đó An Nhĩ Tư vẫn còn chút cố kỵ, hiện giờ đã tung ra hết sức nên đám hỏa diễm thú kia căn bản không thể phản kháng. Sau khi giết chết ba con cùng hơn mười con bị thương nặng, An Nhĩ Tư ở trong sơn động của chúng tìm được năm sáu viên hỏa diệu thạch rồi dẫn Nhan Tử Dạ rời đi.
“Ngải Luân, tụi tôi tìm được hỏa diệu thạch rồi, lập tức quay về sơn động sau thác nước tập hợp.” Sau khi lấy được hỏa diệu thạch, Nhan Tử Dạ lập tức gửi tin cho Ngải Luân. Nhận được tin, Ngải Luân thực hưng phấn lập tức cùng nhóm Áo Đức Kỳ chạy trở về.
Lúc An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ trở về chỗ thác nước thì thấy bên bờ sông có vô số thi thể cô lỗ thú, hơn nữa còn rất nhiều thi thể không trọn vẹn, có vài con chỉ còn nửa trên, vài con thì mất chân linh tinh. Máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, ngay cả nước trong con sông cũng bị nhuộm đỏ.
Này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
….
Hoàn Chương 95.
|
Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [96] Hắc Cự Mãng
******
“Này…” Nhan Tử Dạ kinh ngạc, tuy cô lỗ thú chỉ là tinh tế thú cấp A, lực công kích cũng không mạnh, thế nhưng một đàn cô lỗ thú như vậy, cho dù là thú nhân cấp S thì cũng không dám liều lĩnh như vậy.
Bọn họ chỉ vừa rời đi không lâu, nơi này sao lại biến thành thế này?
An Nhĩ Tư nghiêm túc nhìn nhìn xung quanh, lúc đi tới bờ sông thì anh nhìn thấy một mảnh vảy lớn cỡ mười cm, nhặt lên. Chiếc vảy màu đen rất cứng còn lóe sáng như kim loại.
“Vảy rắn?” Làm xà yêu, Nhan Tử Dạ chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra miếng vảy trong tay An Nhĩ Tư thuộc về loài rắn. Hơn nữa theo màu sắc cùng kích cỡ lớn nhỏ, con rắn này nhất định không nhỏ.
“Là hắc cự mãng.” An Nhĩ Tư phi thường khẳng định nói: “Cô lỗ thú vẫn luôn là thức ăn ưa thích của hắc cự mãng, nhưng thời tiết như bây giờ thì hẳn nó sẽ không ra ngoài đi săn mới đúng.”
“Bình thường sẽ không, thế nhưng nếu nó đang mang thai thì sao?” Nhan Tử Dạ lấy miếng vảy trong tay An Nhĩ Tư đưa lên mũi ngửi ngửi: “Rắn đực và rắn cái có mùi không khác biệt lắm, chỉ có người quen thuộc với hơi thở của loài rắn mới có thể phân biệt được. Chiếc vảy này thuộc về giống cái, vào mùa đông trừ phi bất đắc dĩ, loài rắn sẽ không ra ngoài đi săn. Hơn nữa mùi hương nồng như vậy, con cự mãng này khẳng định đã mang thai.”
“Ừm, em nói không sai.” Nhìn cô lỗ thú bị ăn mất một nửa còn dính lại dịch dính đặc biệt của loài rắn: “Hắc cự mãng là tinh tế thú cấp SS sơ cấp, Tiểu Dạ, chúng ta nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Mới nãy vừa đại chiến một trận với hỏa diễm thú, hiện giờ tinh thần lực của An Nhĩ Tư vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chống lại hắc cự mãng phần thắng cũng không lớn.
“Ừm.” Nhan Tử Dạ cảm thấy rừng rậm tinh tế thú quả nhiên nguy hiểm, từ khi tiến vào đây, tùy tiện đụng phải cũng là tinh tế thú cấp A. Khó trách viện trưởng nghiêm túc cảnh cáo không được tiến vào. Nếu Nhan Tử Dạ không đạt tới cấp S, An Nhĩ Tư không phải cấp SS, với sức chiến đấu của thú nhân cấp A bình thường, muốn sinh tồn ở đây đã rất khó khăn, càng miễn bàn tới chuyện hoàn thành nhiệm vụ.
Trở lại sơn động xách ba ấu tể cô lỗ thú cùng ấu tể cự ngạc thú rồi ra bờ sông chờ nhóm Áo Đức Kỳ quay lại.
Hơn mười phút sau, nhóm Áo Đức Kỳ vội vàng trở lại, nhìn thấy thi thể cô lỗ thú đầy đất thì cũng kinh ngạc không thôi.
“Này là sao?” Hải Bác Lạc nhịn không được hỏi.
“Hắc cự mãng.” An Nhĩ Tư quơ quơ miếng vảy trong tay.
“Tụi tôi đã tìm được hỏa diệu thạch rồi, nhanh chóng rời đi, nơi này không an toàn.” Nhan Tử Dạ lấy viên hỏa diệu thạch trong túi ra.
Nhìn mấy viên hỏa diệu thạch trong tay Nhan Tử Dạ, Hải Bác Lạc trực tiếp phun tục: “Chết tiệt, hỏa diệu thạch lớn như vậy, cấp bậc của hỏa diễm thú nhất định không thấp đi?”
“Không có, vận may của tụi tôi khá tốt nên tìm thấy nó trong hang núi cạnh suối nước nóng, không có hỏa diễm thú ở đó.” An Nhĩ Tư thản nhiên cười nói. Trong hang quả thực không có hỏa diễm thú, bởi vì chúng đều tập trung ở chân núi!
“Ngải Luân, cầm lấy.” Nhan Tử Dạ giao hỏa diệu thạch cho Ngải Luân, sau đó nói với nhóm Áo Đức Kỳ: “Chúng ta đi thôi.”
Nhóm Áo Đức Kỳ vừa mới xách đám ấu tể định rời đi thì biển hoa kim sắc phía trước đột nhiên truyền tới tiếng vang. Sau đó bọn họ nhìn thấy vô số cành hoa ngã rạp xuống, màu đen óng ánh đối lập hoàn toàn xuất hiện ở giữa biển hoa.
“Tiêu, hắc cự mãng đã quay trở lại, mau chạy đi.” An Nhĩ Tư kéo Nhan Tử Dạ nhanh chóng bỏ chạy.
Nhóm Hải Bác Lạc kinh hồn chưa định cũng lập tức chạy theo, tốc độ chạy của thú nhân rất nhanh, thế nhưng tốc độ của cự mãng ở phía sau cũng không chậm, chỉ vài giây trôi qua nó đã trườn ra khỏi biển hoa.
“Sì sì…”
Một con mãng xà thật lớn toàn thân tối đen như mực dài hơn ba mươi mét ngẩng cao cái đầu, ánh mắt u ám nhìn theo nhóm Nhan Tử Dạ đã trốn vào trong rừng tràn đầy hưng phấn, ‘soạt’ một tiếng, thân mình to lớn của nó lập tức di chuyển thực linh hoạt. Tốc độ kia so với nhóm Áo Đức Kỳ chỉ có hơn chứ không kém.
“Nhanh lên, nó đuổi theo rồi.” Mắt thấy cự mãng đuổi theo, Hải Bác Lạc sợ tới mức hồn vía sắp bay lên mây.
“Sì sì sì…” Mắt thấy đã sắp rượt kịp con mồi, hắc cự mạng càng lúc càng hưng phấn phun ra đầu lưỡi thật dài, cái đuôi phía sau đong đưa đong đưa, hai gốc cây bị đuôi nó quật gãy, sau đó nó tiếp tục phóng về phía nhóm An Nhĩ Tư.
“Ầm…” Hai gốc cây bị quật ngã rạp xuống trước mặt nhóm An Nhĩ Tư, ngăn cản đường chạy của họ, cả năm người khẩn cấp thắng lại. Mà hắc cự mãng cùng đuổi tới ngay lúc này.
Thân mình thật dài của nó linh hoạt lay động, tuy nhóm An Nhĩ Tư trong mắt hắc cự mãng thật nhỏ bé thế nhưng nó lại cảm giác được hơi thở ẩn chứ năng lượng nồng đậm trên người năm người này. Nó biết, nếu mình ăn thịt năm thú nhân này thì nó sẽ bổ sung đầy đủ năng lượng.
“Làm sao bây giờ?” Hải Bác Lạc hỏi An Nhĩ Tư ở bên cạnh, anh đã xem An Nhĩ Tư là người lãnh đạo.
Nhìn hắc cự mãng thật lớn trước mặt, lại nhìn Nhan Tử Dạ ở bên cạnh, ôn nhu nói: “Tiểu Dạ, em theo bọn họ rời đi trước, tôi kiềm chân nó.”
“Không được.” Nhan Tử Dạ còn chưa kịp mở miệng, Áo Đức Kỳ đã giành nói trước: “Tôi không có thói quen bỏ lại đồng bạn.”
“Đúng vậy, chúng ta đã cùng tới thì phải cùng trở về. Hơn nữa con hắc cự mãng kia ít nhất cũng là tinh tế thú cấp S, một mình An Nhĩ Tư căn bản không ngăn cản được nó.” Tuy Hải Bác Lạc có đôi khi rất ngốc nhưng ở thời khắc mấu chốt anh vẫn biết nên lựa chọn thế nào. Hành vi bỏ lại đồng bạn bỏ chạy này anh làm không được. Nếu không phải học viện quy định lúc tiến hành kỳ thi tốt nghiệp không thể mang theo cơ giáp thì hiện giờ bọn họ cũng không chật vật đến vậy.
“An Nhĩ Tư, là tôi hại mọi người gặp nguy hiểm, tôi tuyệt đối sẽ không đi, muốn đi thì mọi người cùng nhau đi.” Ngải Luân vẫn luôn khiếm khuyết dũng khí lúc này lại can đảm lên tiếng, là anh đã làm phiền mọi người, thế nên cho dù phải chết anh cũng không đi.
“Tốt, vậy thì cùng tiến lên.” Có người nói, lúc gặp nguy hiểm tới tính mạng rất dễ lộ ra bản chất con người. Tuy đại đa số thú nhân thoạt nhìn không tệ nhưng cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi, ai có thể cam đoan nội tâm bọn họ đang nghĩ gì. Thế nhưng lúc này đây, hành vi của nhóm Áo Đức Kỳ đã nhận được sự khẳng định của Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư.
Lúc An Nhĩ Tư còn chưa kịp phản ứng, Nhan Tử Dạ đã dẫn đầu xông tới chỗ hắc cự mãng.
“Rầm rầm…”
Dị năng công kích không ngừng oanh tạc về phía hắc cự mãng, hắc cự mãng bởi vì thân thể to lớn nên không thể tránh né, liên tục bị dị năng của năm người đánh trúng, lôi điện của Áo Đức Kỳ trực tiếp đánh trúng đầu nó.
“Sì…” Sương khói qua đi, hắc cự mãng lắc lắc đầu phun ra đầu lưỡi, ánh mắt đen tuyền của nó lộ ra xem thường.
Đúng vậy, năm người hợp lại công kích cư nhiên không có chút hiệu quả.
Lại còn bị một con rắn khinh thường, Hải Bác Lạc vẫn luôn nóng nảy lập tức ngưng tụ năng lượng thật lớn, ngọn lửa hừng hực trực tiếp bay về phía hắc cự mãng.
Hắc cự mãng không né cũng không tránh, nó há cái miệng phun ra một ngọn lửa còn cường đại hơn về phía Hải Bác Lạc. Áo Đức Kỳ thấy vậy thì lập tức triệu hồi lôi điện, vài tia sét bổ lên người hắc cự mãng, lần này công kích của anh có hiệu quả.
Bị lôi điện đánh bong vài khối vảy, hắc cự mãng ăn đau hé miệng trực tiếp bổ nhào qua chỗ Áo Đức Kỳ.
Áo Đức Kỳ nhanh chóng lùi về sau, hắc cự mãng đuổi theo không tha, lúc anh vừa né tránh được cái mồm to của nó thì ‘ầm’ một tiếng bị đuôi nó quét trúng văng ra đụng ngã một gốc cây.
Mắt thấy Áo Đức Kỳ sắp rơi vào miệng hắc cự mạng thì có vô số lưỡi dao năng lượng màu bạc bay tới, hắc cự mãng cảm ứng được, nó nhanh chóng uốn éo đầu rắn né tránh, tiếp sau đó là vô số băng trùy bay tới nện vào phần thất thốn của nó.
“Keng keng keng….” Băng trùy giống như bị đánh vào nham thạch, văng ngược trở lại.
Lúc An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ hợp lực công kích hắc cự mãng, Ngải Luân lập tức nhân cơ hội đỡ Áo Đức Kỳ. Áo Đức Kỳ cùng Hải Bác Lạc đều bị hắc cự mãng đả thương, tuy hắc cự mãng không phải chỉ là tinh thế thú cấp S nhưng vì xem thường nhóm Áo Đức Kỳ nên cũng không dốc hết sức, Áo Đức Kỳ chỉ bị chút nội thương mà thôi. Hải Bác Lạc thì thảm hơn một chút, quần áo trước ngực rách tung tóe, tóc cũng bị ngọn lửa của hắc cự mãng thiêu rụi không ít, gương mặt xám đen, chật vật đến cực điểm.
Nhìn An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ dây dưa với hắc cự mãng, ba người Áo Đức Kỳ một lần nữa công kích.
Tinh khối hồng lam cắm lên lớp vảy đen của hắc cự mãng rồi ‘ầm ầm ầm…’ vài tiếng nổ mạnh. Vảy hắc cự mạng bị nổ bay hơn mười phiến, máu đỏ tươi lập tức trào ra.
Ngay sau đó An Nhĩ Tư cầm dao laser trong tay phóng vụt tới cắm phập vào miệng vết thương của hắc cự mãng. Ba người Áo Đức Kỳ cũng nhanh chóng ngưng tụ quả cầu năng lượng đồng loạt ném về phía miệng vết thương kia.
“Rống…” Hắc cự mãng đau tới rống to, nó bắt đầu tức giận, vốn chỉ muốn chơi đùa với đám thú nhân này thôi, kết quả lại bị gây thương tích, nó quyết định lập tức ăn đám thú nhân này.
Sương khói nồng đậm màu đen từ người hắc cự mãng tỏa ra, cây cối xanh um xung quanh vừa tiếp xúc với làn khói đen kia lập tức héo rũ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, sau đó biến thành tro tàn.
“Hắc vụ? Mau né ra.” An Nhĩ Tư kéo Nhan Tử Dạ nhanh chóng lui về sau. Nhóm Áo Đức Kỳ cũng lập tức tránh né qua một bên.
Hắc vụ quanh người hắc cự mãng càng lúc càng đậm, hoa cỏ cây cối ở chung quanh toàn bộ héo rũ, ngay lúc nhóm An Nhĩ Tư định thoát đi thì một cái đuôi to đen tuyền ‘xiu’ một tiếng quét nhanh tới, ba người Áo Đức Kỳ căn bản không kịp né tránh, bị quất trúng.
“Ầm ầm ầm…” Ba người cùng lúc bị đánh bay, mà quần áo trên người cả ba cũng dính phải hắc vụ trên người hắc cự mãng nên nháy mắt bị ăn mòn.
Hải Bác Lạc bị hắc vụ dính lên phần da trước ngực, da dẻ bắt đầu lở loét, Hải Bác Lạc đau tới phát run. Cả ba đều bị trọng thương.
…
Hoàn Chương 96.
|
Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [97] Hắc Cự Mãng 2
*****
Sau khi chụp bay ba người, hắc cự mãng lập tức quay đầu bổ nhào về phía An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ.
“Cẩn thận.” Vừa thấy hắc cự mãng hé miệng, An Nhĩ Tư lập tức đẩy Nhan Tử Dạ, làn hắc vụ từ miệng hắc cự mãng phun ra xẹt sát qua người bọn họ.
An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ chỉ có thể vừa lùi về sau vừa tránh né hắc vụ công kích, lại còn phải phân tâm khống chế dị năng công kích hắc cự mãng. Mắt thấy hắc vụ càng lúc càng nhiều, ống tay áo Nhan Tử Dạ cũng không cẩn thận đụng phải, bị ăn mòn một góc, lại nhìn nhóm Áo Đức Kỳ bị thương, An Nhĩ Tư nói: “Tiểu Dạ, em dẫn nhóm Áo Đức Kỳ rời đi trước, tôi đối phó nó.”
Nhan Tử Dạ liếc mắt nhìn An Nhĩ Tư một cái, cậu biết nếu nhóm Áo Đức Kỳ còn ở đây thì An Nhĩ Tư không tiện thi triển thực lực chân chính, hơn nữa ba bọn họ đã bị thương, ở lại đây cũng chỉ là trói buộc. Cuối cùng Nhan Tử Dạ khẽ cắn môi nói với An Nhĩ Tư: “Anh cố kiên trì, tôi dẫn bọn họ rời đi, rất nhanh sẽ quay lại.”
Nhan Tử Dạ vung tay, hơn mười tinh thạch hồng lam cắm dưới thân hắc cự mãng rồi đồng loạt nổ mạnh, nhấc lên từng trận bụi khói. Nhan Tử Dạ nhân cơ hội này di chuyển tới trước mặt nhóm Áo Đức Kỳ, nói với bọn họ: “Đi theo tôi, nơi này lưu lại cho An Nhĩ Tư.”
“Chính là…” Ngải Luân do dự.
Hải Bác Lạc kích động nói: “Không được.”
“Ở lại đây chỉ có thể trở thành trói buộc của An Nhĩ Tư, chẳng lẽ các anh không phát hiện à?” Nhan Tử Dạ phẫn nộ quát.
Ngải Luân cùng Hải Bác Lạc sửng sốt.
Áo Đức Kỳ liếc mắt nhìn Nhan Tử Dạ một cái, lại nhìn An Nhĩ Tư có chút bó tay bó chân chiến đấu với hắc cự mãng cách đó không xa, lạnh lùng nói với Ngải Luân cùng Hải Bác Lạc: “Chúng ta đi.”
Nếu Áo Đức Kỳ đã nói vậy, Ngải Luân cùng Hải Bác Lạc chỉ có thể bất đắc dĩ theo sát Nhan Tử Dạ rời đi. Nhan Tử Dạ đi rất nhanh, Áo Đức Kỳ còn đỡ, thế nhưng Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân bởi vì trọng thương nên hoàn toàn không đuổi kịp. Thậm chí với tốc độ này, bọn họ căn bản không thể lập tức rời khỏi phạm vi công kích của hắc cự mãng.
Liếc nhìn ba người một cái, Nhan Tử Dạ nhíu mi do dự một chút sau đó ôm lấy bải vai Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân rồi nói với Áo Đức Kỳ: “Khoát tay anh lên vai tôi, tôi đưa bọn anh ra ngoài.”
Nghe vậy, Áo Đức Kỳ không chút do dự làm theo, Nhan Tử Dạ dốc toàn lực điều động linh khí trên người, hồng quang tỏa sáng mãnh liệt bao phủ cả bốn người, tiếp đó bọn họ biến mất tại chỗ.
Không tới ba giây thời gian, bốn người đã xuất hiện bên ngoài rừng rậm. Lúc này linh lực trong cơ thể Nhan Tử Dạ đã tiêu hao toàn bộ. Ngay sau đó, toàn thân cậu lại tỏa ra một trận hồng quang, là Tiểu Hoa truyền linh lực cho Nhan Tử Dạ. Ngay cả tiểu thứ cầu ở trong túi áo cũng chuyển linh lực của mình cho Nhan Tử Dạ, đợi đến khi hồng quang biến mất, hoa văn hoa ăn thịt trên mu bàn tay Nhan Tử Dạ trở nên nhạt hẳn, tiểu thứ cầu cũng mềm nhũn cuộn mình lại chìm vào say ngủ.
Lấy tiểu thứ cầu trong túi ra đưa cho Áo Đức Kỳ, Nhan Tử Dạ nói: “Các anh rời đi trước đi, tôi trở lại xem An Nhĩ Tư.” Nói xong hồng quang chợt lóe, Nhan Tử Dạ biến mất tại chỗ.
“Này… vừa nãy là cái gì?” Hải Bác Lạc hoàn toàn ngây dại, rõ ràng một giây trước còn trong rừng rậm tinh tế thú, nháy mắt cái đã ở bên ngoài bìa rừng, Hải Bác Lạc chưa từng nghe nói tới loại dị năng này.
Ngải Luân cũng phát hiện Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư không thích hợp, nhìn lại quần áo bị ăn mòn của mình, anh lẩm bẩm: “Vừa nãy đối mặt với hắc cự mãng kia chúng ta hoàn toàn không có khả năng đánh trả, thế nhưng Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư có thể đả thương nó mà lông tóc không tổn hao chút nào. Hai bọn họ hẳn không phải ngụy cấp S đi?”
“Không phải ngụy cấp S thì là cái gì…” Nói được một nửa thì Hải Bác Lạc nghẹn lời, sau đó cùng Ngải Luân đồng thanh nói: “Là cấp S.”
Hải Bác Lạc nhìn về phía Áo Đức Kỳ: “Áo đức Kỳ, cậu nói xem phải vậy không, bằng không vừa nãy cậu cũng không đồng ý theo Nhan Tử Dạ rời đi.”
“Sức chiến đấu của hắc cự mãng kia thấp nhất cũng là cấp S.” Áo Đức Kỳ sờ sờ tiểu thứ cầu đang ngủ say trong tay, thừa nhận lời Hải Bác Lạc. Kỳ thật Áo Đức Kỳ sớm đã biết rồi, chẳng qua anh không nói ra mà thôi.
“Cấp S a, cấp S trẻ tuổi như vậy, An Nhĩ Tư thì thôi đi, Nhan Tử Dạ hiện giờ cũng chỉ mới hai mươi thôi cư nhiên đã đạt tới cấp S. Chúng ta muốn không phục cũng không được.” Hải Bác Lạc vừa cảm thán lại vừa có chút mất mác, rõ ràng trước đó cùng là thú nhân ngang cấp thế mà nháy mắt được bảo hai người kia không còn cùng cấp bậc với mình.
“Nếu cả hai bọn họ đều là cấp S thì đối phó với hắc cự mãng kia không thành vấn đề, chúng ta trước tiên cứ chờ ở đây đi. Ai, thật không ngờ lại có ngày chúng ta trở thành trói buộc.” Hải Bác Lạc thở dài một hơi rồi ngồi bệch xuống.
Áo Đức Kỳ nhìn tiểu thứ cầu mềm nhũn có vẻ mệt mỏi không chịu nổi trong tay, lẩm bẩm: “Cấp S sao?”
Nhan Tử Dạ vừa trở về chỗ hắc cự mãng ban nãy thì nhìn thấy An Nhĩ Tư đã biến trở về bản thể, trên người bao phủ lồng phòng hộ, chiếc lồng này chẳng những ngăn cản hắc vụ mà còn ngăn cản hơi thở cường giả cấp SS thoát ra ngoài. Bạch hổ hóa thành một đạo ngân quang không ngừng công kích vết thương của hắc cự mãng, mà miệng vết thương của nó cũng càng lúc càng nghiêm trọng.
Bởi vì đau đớn nên hắc cự mãng có chút mất đi lý trí, nó thật không ngờ thú nhân nhỏ bé cư nhiên lại đồng cấp với mình, hơn nữa bởi vì một phút sơ ý mà nó để bản thân bị thương như thế này.
“Rống…” Hắc cự mãng ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng, sau đó toàn bộ hắc vụ ở xung quanh bị nó hút vào trong cơ thể rồi phun thẳng vào An Nhĩ Tư đang lơ lửng giữa không trung, hắc vụ khổng lồ hệt như pháo năng lượng bắn tới, trực tiếp đánh trúng lồng phòng hộ của An Nhĩ Tư.
“Ầm….” Lồng phòng hộ nháy mắt vỡ nát, sau đó bị hắc vụ nổ bay. Sau khi rớt xuống đất còn tiếp tục trượt vài mét.
“An Nhĩ Tư…” Nhan Tử Dạ lắc mình tiến tới trước mặt An Nhĩ Tư, lúc này cậu mới phát hiện da lông màu trắng bạc trên người anh bị hắc vụ ăn mòn, sau khi ăn mòn hết da lông nó bắt đầu ăn mòn da thịt.
Nhan Tử Dạ lập tức xoa nhẹ lên chỗ bị thương của An Nhĩ Tư, hồng quang lóe sáng, cậu dùng linh lực trị liệu. Bởi vì quá chuyên chú nên Nhan Tử Dạ không nhìn thấy cái đuôi của hắc cự mãng ở sau lưng quét tới.
“Tiểu Dạ, cẩn thận…” An Nhĩ Tư dùng móng vuốt ôm lấy cổ Nhan tử Dạ, sau đó sải đôi cánh bị thương bay thẳng lên né tránh công kích của hắc cự mãng. Bất quá hắc cự mãng tựa hồ đã sớm nhìn thấu chiêu thức của An Nhĩ Tư, ngay lúc An Nhĩ Tư ôm Nhan Tử Dạ bay lên nó lập tức dùng đầu húc mạnh tới.
Đang ở giữa không trung, cánh bị thương, hơn nữa còn ôm Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư không có cách nào bảo trì thăng bằng, bị hắc cự mãng tông mạnh như vậy chẳng khác nào trúng một quả đạn pháo, rớt xuống đất. Sau đó cái đuôi hắc cự mãng lại quét tới, mắt thấy một lần nữa quét trúng hai người thì Nhan Tử Dạ lập tức vận dụng chút linh lực còn sót lại phát động thuấn di.
Cái đuôi hắc cự mãng quét qua, mà An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ thì trực tiếp biến mất ở giữa không trung.
Di? Người đâu? Ánh mắt thật to của hắc cự mãng lóe sáng nghi hoặc.
Nhan Tử Dạ mang theo An Nhĩ Tư thuấn di tới vị trí cách hắc cự mãng tầm hai trăm mét, linh lực trong cơ thể toàn bộ bị tiêu hao, không có cách nào thuấn di ra bên ngoài rừng rậm tinh tế thú.
“Khụ khụ…” Nhan Tử Dạ hộc ra một ngụm máu, toàn thân mềm nhũn trực tiếp ngã xuống. An Nhĩ Tư biến trở về hình người, ngay khoảnh khắc cậu ngã xuống lập tức đón được. Vết thương trên người anh cũng đã được Nhan Tử Dạ trị khỏi bảy tám phần.
“Tiểu Dạ.” Mắt thấy thú văn trên trán Nhan Tử Dạ bắt đầu hiện lên, lỗ tai biến ngọn, hai chân cũng biến thành chiếc đuôi dài đỏ rực. An Nhĩ Tư biết này là dấu hiệu Nhan Tử Dạ tiêu hao toàn bộ linh lực, chỉ có lúc này cậu mới biến thành bán thú nhân.
“Tôi không sao.” Nhan Tử Dạ miễn cưỡng mỉm cười, kỳ thực yêu đan trong cơ thể đã ảm đạm không còn ánh sáng, cậu cũng biết rõ với tu vi của mình hiện giờ không có cách nào thuấn di khoảng cách xa như vậy. Nếu cưỡng ép sử dụng thì chẳng những tiêu hao toàn bộ linh lực mà còn có thể bị phản phệ, lần này nháy mắt phải di chuyển hai lần, Nhan Tử Dạ không muốn hộc máu cũng khó. Không nghỉ ngơi hai ba tháng thì đừng hòng khỏi hẳn.
“Em nghĩ ngơi một chút đi, tôi sẽ xong ngay thôi.” An Nhĩ Tư gạt đi phần tóc trên trán Nhan Tử Dạ, ôn nhu đặt xuống một nụ hôn. Sau khi nhẹ nhàng đỡ Nhan Tử Dạ tựa vào một gốc cây, anh đứng dậy, xoay người, đôi ngươi màu đen biến thành màu bạc, ngân quang toàn thân so với trước đó càng thêm cường thịnh hơn, cấp tốc phóng về phía hắc cự mãng.
Toàn thân An Nhĩ Tư bọc ngân quang, hệt như bạo phát hết sức chiến đấu dùng nhân hình tác chiến, tốc độ so với hình thú còn nhanh hơn. Bởi vì biến về hình người nên lúc chiến đấu động tác cũng linh hoạt hơn.
An Nhĩ Tư không ngừng công kích hắc cự mãng, hắc cự mạng không trốn cũng không tránh, nó dùng thân rắn cường hãn chống lại không ít công ít của An Nhĩ Tư. Đương nhiên vết thương cũng dần dần tăng thêm.
Hắc cự mãng lại phun ra hắc vụ, An Nhĩ Tư dùng hai tay tạo thành một cái lồng phòng hộ ngăn cản công kích, trước kia lồng phòng hộ bị phá vỡ anh đã lẻn tới phần đầu hắc cự mãng.
An Nhĩ Tư trực tiếp đánh một quyền vào đầu hắc cự mãng, ngân quang chợt lóe, ‘ầm’ một tiếng, An Nhĩ Tư nhảy lùi về sau, trên đầu hắc cự mãng xuất hiện một lỗ máu.
“Rống…” Lại bị thương, hắc cự mãng điên cuồng vặn vẹo thân mình cùng lắc lư cái đầu đuổi sát theo An Nhĩ Tư, nó không ngừng há miệng phun hắc vụ, căn bản không để anh có thời gian thở dốc.
An Nhĩ Tư một cước đá vào đầu nó, năng lượng bộc phát làm hắc cự mãng trực tiếp ngã gãy hai cây đại thụ, thân răn vừa lật lại, An Nhĩ Tư liền nhìn thấy phần bụng không có vảy của hắc cự mạng. Nhớ tới chuyện hắc cự mãng đang mang thai mà Nhan Tử Dạ từng nói.
Tiếp đó, lúc hắc cự mãng còn chưa kịp phản ứng, An Nhĩ Tư đã bộc phát tất cả năng lượng vọt tới dưới thân hắc cự mãng, một quyền đánh lên bụng nó.
‘Răng rắc…’ một tiếng, An Nhĩ Tư rõ ràng nghe thấy có thứ gì đó bị mình đánh nát, tiếp đó thân hắc cự mãng dài hơn ba mươi mét trực tiếp bị An Nhĩ Tư đá bay. Thân rắn thật lớn đè ngã cả một mảnh cây cối.
“Sì sì…” Hắc cự mãng ngã dưới đất, đau tới không gượng dậy nỗi, bụng nó bắt đầu chảy ra máu tươi, ngày càng nhiều hơn. Hắc cự mãng nhìn bụng mình mà phát ra tiếng kêu bi thống, khóe mắt cư nhiên rớt nước mắt.
An Nhĩ Tư ngưng tụ một lưỡi kiếm năng lượng màu bạc trong tay, từng bước bước tới gần hắc cự mãng, không chút để ý tới ánh mắt cầu xin của nó. Anh chỉ biết, bởi vì con hắc cự mãng này mà Nhan Tử Dạ mới bị thương nghiêm trọng như vậy, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó.
Ngay lúc lưỡi kiếm năng lượng của An Nhĩ Tư giơ lên chuẩn bị đâm xuống trong ánh mắt tuyệt vọng của hắc cự mãng, Nhan Tử Dạ đong đưa đuôi rắn di chuyển tới chắn trước mặt hắc cự mãng.
“An Nhĩ Tư, dừng lại đi, như vậy đủ rồi.” Nhan Tử Dạ cũng không biết vì sao mình phải làm vậy, thế nhưng nhìn dáng vẻ bi thống vạn phần của hắc cự mãng khi nhìn bụng mình, Nhan Tử Dạ tựa hồ nhìn thấy một người mẹ thương tâm nhìn con mình chết đi. Hơn nữa đều là loài rắn, tuy bất đồng chủng loại nhưng Nhan Tử Dạ vẫn có chút không đành lòng.
Tuy không biết vì sao Nhan Tử Dạ ngăn cản mình giết hắc cự mãng, thế nhưng An Nhĩ Tư vẫn buông lưỡi kiếm năng lượng trong tay xuống, mỉm cười nói với Nhan Tử Dạ: “Ừm.” Không hề hỏi nguyên nhân là gì, chỉ cần là điều Nhan Tử Dạ muốn, anh sẽ làm theo.
Hắc cự mãng biết Nhan Tử Dạ muốn giúp mình, lại nhìn cái đuôi rắn thật dài của cậu, ánh mắt nó lộ rõ kinh ngạc. Ngay lúc An Nhĩ Tư đỡ Nhan Tử Dạ chuẩn bị rời đi, hắc cự mãng đột nhiên kêu to một tiếng, lúc Nhan Tử Dạ quay đầu lại thì nó hộc ra một viên tinh hạch màu bạc.
Nhan Tử Dạ thuận tay nhận lấy, cư nhiên là một viên tinh hạch cấp S sơ cấp vô thuộc tính.
“Đây là… tinh hạch của đứa nhỏ?” Nhan Tử Dạ biết, vừa nãy An Nhĩ Tư đã đánh nát quả trứng trong bụng hắc cự mãng, thật không ngờ quả trứng kia đã thành hình, lại còn ngưng tụ ra tinh hạch. Nhan Tử Dạ kinh ngạc hỏi hắc cự mãng: “Mi muốn tặng cho ta?”
Hắc cự mãng gật gật đầu, sau đó trong ánh mắt to của nó lộ ra cảm kích.
Nhan Tử Dạ nắm chặt viên tinh hạch vô thuộc tính kia, hiện giờ nó đối với cậu quả thực quá quan trọng, chỉ cần hấp thu nó, cậu có thể biến về hình người, lại còn trị liệu được nội thương vì phản phệ linh lực.
Bởi vì năng lượng trong tinh hạch chính là linh lực thuần khiết nên Nhan Tử Dạ không cần chuyển hoàn, trực tiếp cầm tinh hạch trong tay rồi bắt đầu hấp thu. Mười phút sau, đan điền Nhan Tử Dạ lại khôi phục hào quang, hơn nữa còn tràn ngập linh lực. Đồng dạng, Nhan Tử Dạ cũng biến về nhân hình. Tuy vết thương vì linh lực phản phệ chỉ trị liệu được một phần ba, thế nhưng so ra vẫn tốt lắm rồi.
Linh lực trong cơ thể thực sung túc, Nhan Tử Dạ liền dùng linh lực trị liệu thương tích trên người An Nhĩ Tư.
“Cám ơn.” Sau khi chân thành cảm tạ hắc cự mãng, Nhan Tử Dạ trực tiếp ngồi trên lưng An Nhĩ Tư đã hóa thành hắc hổ, rời đi.
Mà cũng vì thế nên bọn họ không nhìn thấy phần bụng bị thương của hắc cự mãng nứt ra một cái khe, đầu tiên nó chảy ra một ít xác trứng màu trắng, tiếp theo đó một quả trứng lớn cỡ sáu mươi cm chui ra. Nhìn thấy quả trứng đầy đủ kia, hắc cự mãng liền hưng phấn kêu to.
…
Hoàn Chương 97.
|