Lạc Kỳ Tu Tiên Truyện P2 ( Đại Lục Vĩnh Hằng)
|
|
Hay quá! Mong tg ra chap mói sớm hơn:(( lót dép
|
CHƯƠNG 219: TRÁI NGANG. Dù nhận được hứa hẹn của Tinh Linh Nữ Vương nhưng Lạc Kỳ vẫn muốn gặp Thiên Địa Tổ Thụ một lần. Đúng là thương thế của ông ta không hề nhẹ, là Tổ Thụ tu vi thông thiên nhưng hôm nay trên thân đã xuất hiện những chiếc lá héo úa và những nhánh cây mục gẫy. Thấy Lạc Kỳ, Tổ Thụ khẻ mở mắt mệt mõi nhìn cậu: "Ta bây giờ đã lực bất tòng tâm" ông ta chỉ nói một câu nhưng lại ẩn chứa sự vô lực cực độ. "Ta sẽ tìm ra Sinh Mệnh Thần Thủy trước khi ông gục ngã" đây chính là lời hứa hẹn của cậu dành cho Tổ Thụ. "Ta sẽ chờ đến ngày cùng ngươi nghịch thiên" Tổ Thụ nói xong liền nhắm mắt lại. Thời gian không còn nhiều, tất cả mọi thứ đều cần nhanh chóng tiến hành nên hôm sau Lạc Kỳ đã quyết định dẫn Phù Dung rời đi. Trong căn nhà tồi tàn, trước một tấm gương hoen ố Phù Dung nhìn lại mình lần nữa: "Tạm biệt ngươi, ta đi tìm lại cuộc đời của mình đây" không biết hắn nói với ai hay là tự nói với bản thân mình. Đi phía sau Lạc Kỳ, Phù Dung lại chính là người được chú ý nhiều nhất. "Hắn là ai? Đôi cánh trắng thật tinh khiết, thật xinh đẹp. Sao ta chưa gặp qua hắn bao giờ?" các Tinh Linh nhìn nhau hỏi. Đối với bọn họ Phù Chủ chỉ có sự chán ghét, ghét đến mức cả tiếng cũng không muốn nghe. Đột nhiên, từ phía sau hai đạo thân ảnh lướt tới. Một kẻ với mái tóc đỏ, cánh đỏ và một kẻ tóc vàng, cánh vàng. "Đứng lại" hai tên đó đồng loạt kêu lớn. "Phù Dung, ngươi đứng lại cho bổn Vương Tử" Nghe hai chử "Phù Dung" tất cả đều kinh ngạc. Lúc này hai tên đó đã bay đến trước mặt Lạc Kỳ và Phù Dung. "Tên nô lệ đáng chết nhà ngươi, không có lệnh của ta, ngươi lại dám đi đâu?" tên tóc đỏ tức giận quát lớn muốn đưa tay chụp lấy Phù Dung, nhưng tên tóc vàng đã nhanh hơn một bước. Tuy nhiên trên tất cả Lạc Kỳ là người nhanh nhất, cậu đã đẩy lui cả hai tên. Tuy tức giận nhưng cũng có chút e ngại vì vậy cả hai cũng không dám lấn tới. "Đại Vương Tử, Nhị Vương Tử, Phù Dung này đã không còn là nô lệ của hai ngươi" Phù Dung đi lên nhìn thẳng bọn chúng nói. Nghe chính miệng Phù Dung xác nhận thân phận tất cả đều trợn mắt nhìn hắn. Phù Dung đã không còn là tên Tinh Linh xấu xí với đôi cánh nâu, mà nay hắn đã trở nên xinh đẹp tinh kiết với đôi cánh trắng mút, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. "Bản Vương Tử không cho phép, ai dám cho phép ngươi rời đi" Đại Vương Tử nghiến răng nhìn Phù Dung. "Là mẹ ngươi, Tinh Linh Nữ Vương, ngươi có ý kiến" chợt Lạc Kỳ xen vào. Đứng phía cao Tinh Linh Nữ Vương siết chặc bàn tay, không ngờ Lạc Kỳ dám lừa bà nhưng một lời đã hứa ra bà không thể thu lại được. Huống chi một Nữ Vương mà bị người ta dùng mưu gạt thì quả thật rất mất mặt, cho nên bà tự nghĩ "cho Phù Dung rời đi có lẽ cũng là chuyện tốt". Bà ta nghĩ vậy nhưng hai đứa con của bà lại khác, không tên nào chấp nhận cho Phù Dung rời đi. Đối với việc này Lạc Kỳ rất có hứng thú, Phù Dung chỉ là một nô lệ sao hai tên Vương Tử này lại chấp nhất vậy chứ? Chẳng lẻ... "Nữ Vương đã cho phép ta rời đi, cho nên kể từ bây giờ Phù Dung này và các ngươi không còn quan hệ gì hết. Có gặp lại cũng sẽ chỉ là người xa lạ" Phù Dung nói xong lạnh lùng bước qua. Phía sau, Lạc Kỳ khẻ nhếc môi đi chậm chậm theo. "Ở lại đi, chỉ cần ngươi ở lại ta sẽ cưới ngươi, cho ngươi làm Vương Tử Phi" Đại Vương Tử nói lớn làm cả Nữ Vương cũng hết hồn. "Phù Dung, ở lại đi ta và đại ca sẽ không...hành hạ ngươi nữa" tới lượt Nhị Vương Tử dùng ánh mắt mong chờ nhìn Phù Dung nói. Nhưng đáp lại cả hai là một tràn cười ghê gợn của Phù Dung. "Hai ngươi nghe cho rỏ, Phù Dung này sẽ không bao giờ, không bao giờ lại có bất cứ quan hệ gì với ngươi. Ta hận hai ngươi, ta hận tất cả những kẻ ở đây, đời này kiếp này sẽ không bao giờ tha thứ cho các ngươi" Đã bao lâu rồi Phù Dung muốn nói cho bọn chúng nghe những lời này, cuối cùng hôm nay cũng đã có thể nói ra. "Ta không muốn hành hạ ngươi, chỉ là mõi lần nghĩ ngươi nằm bên dưới hắn rên rỉ là ta lại tức giận. Phù Dung, ta thề có Tổ Thụ chứng giám, chỉ cần ngươi ở lại ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi" Đại Vương Tử sợ Phù Dung đi mất liền nói ra những gì mình che giấu bao lâu nay. "Đại ca hắn nói đúng, ta cũng không chịu được khi nghĩ ngươi nằm dưới thân hắn" đến lượt Nhị Vương Tử nói ra lòng mình. Thì ra là vậy, hai tên này từ nhỏ đã tranh giành tất cả mọi thứ của nhau, khi có được Phù Dung cũng lại tranh giành nhưng không ai hơn ai. Có thể là bọn chúng sống trong rừng rậm đã quá lâu rồi chăng, cho nên cách bài tỏ cũng khác người như vậy? Hành hạ để chứng minh tình yêu. Không nói một lời mà vẫn đi về phía trước, trên mặt Phù Dung không hề có tý gì xúc động. Đúng là tâm của Phù Dung rất cứng cỏi, Lạc Kỳ thích những người như vậy. Phù Dung đã quyết định đi thì cậu cũng không ở lại làm gì nữa. Lướt tới, bắt lấy Phù Dung rồi xé không gian biến mất, rất nhanh cả hai liền không thấy tâm hơi. Bỏ lại đây, hai vị Vương Tử trong tim như nổ rung, đám Tinh Linh còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
|
CHƯƠNG 220: BA TỘC ĐẠI CHIẾN, LINH VẬT ĐỐI ĐẦU. Phẩn nộ, tức giận, đau khổ là những gì hai Vương Tử cảm nhận lúc này. Phù Dung đi rồi nhưng lại để lại cho họ một khoảng trống không thể lấp đầy. Riêng Lạc Kỳ bây giờ đã mang Phù Dung ra khỏi cấm khu. Cậu không có ý mang hắn theo bên mình nên đã gửi hắn đến Liên Huy Tộc. Tinh Linh Tộc là một chủng tộc xinh đẹp, thường hay bị những tộc khác nhắm tới, vì vậy Lạc Kỳ không muốn Phù Dung vừa ra khỏi hang cọp lại rơi vào miệng sói. Khi nào tu vi của hắn đủ cao, thì khi đó hắn sẽ tự do hành động và giúp Lạc Kỳ một số việc. Chuyện tìm kiếm Sinh Mệnh Thần Thủy, Lạc Kỳ sẽ giao lại cho Liên Huy Tộc và Mạn Đà La, còn cậu thì đi thẳng về Trường Sinh Cổ Tộc. Những năm này Trường Sinh Tộc liên tiếp bị ám toán, sau khi gia nhập chiến tranh thì tình thế càng khó khăn. Lúc Lạc Kỳ đến, cả địa vực Trường Sinh Tộc đều cảnh giới rất nghiêm ngặt, từng đội tuần tra thây phiên nhau trấn thủ hết các cả các thành. Khác với Hồn Tộc, Trường Sinh Tộc chiếm một vị trí rất màu mở, ở đây cũng có rất nhiều chủng tộc phụ thuộc vào bọn chúng. Lẻn vào các thành trì quan sát, Lạc Kỳ nhận thấy khắp nơi đều oán than, trách cứ của rất nhiều người khác về Trường Sinh Tộc. Lạc Kỳ có suy đoán những người tập kích Trường Sinh Tộc là người của mình, vì vậy cậu đã ở một thành trì đợi trong bốn tháng. Đúng như cậu suy đoán, rồi ngày thành trì bị tập kích cũng đến. Trong một tửu lâu Lạc Kỳ nhìn xuống, bên dưới là một trận ác chiến rất khốc liệt. Loáng thoáng trong đó có một thân ảnh mà cậu vừa nhìn đã nhận ra ngay. "Quang nhi, lên đây gặp cha" đúng vậy tên cầm đầu chính là Hạ Thời Quang. Nghe giọng Lạc Kỳ gọi mình, Hạ Thời Quang liền hạ lệnh rút lui, sau đó đã đến tìm cậu. "Cha, người đến đây có phải để giúp con trả thù bọn Trường Sinh Tộc không?" Hạ Thời Quang vui vẻ nắm tay Lạc Kỳ. Lạc Kỳ biết vì sao Hạ Thời Quang hận Trường Sinh Tộc đến vậy, Lạc Thương Liên Minh phị diệt là do bọn chúng cầm đầu. "Quang nhi, con trả thù cho Lạc Thương là tốt nhưng cách thực hiện đã sai rồi" Lạc Kỳ lắc đầu. Nhìn hắn không hiểu cậu liền đi ra cửa sổ chỉ xuống bên dưới: "Con nhìn xem, trong thành trì này có bao nhiêu Trường Sinh Tộc? Đa phần người ở đây đều nhỏ yếu phải nương nhờ vào Trường Sinh Tộc. Con tập kích thành, người chết chỉ là bọn họ mà thôi" "Nhưng cha, có như vậy mới suy yếu được thế lực bên ngoài của Trường Sinh Tộc" Hạ Thời Quang vẫn không hiểu. "Thay vì giết bọn họ, tại sao không thu nạp bọn họ vào chướng của mình?" Lạc Kỳ quay lại nhìn hắn. "Quang nhi, chiến tranh là vậy, chiếm thứ của đối thủ biến thành của mình mới là tiên cơ" Lạc Kỳ cũng khá bất ngờ vì Hạ Thời Quang đã xây dựng một thế lực như vậy, nhưng theo cậu nó còn quá nhỏ yếu. "Cha sẽ để Kim Cốt và Chúc Nhan đến đây giúp con, đối với ám sát và dụng binh thì con còn phải học hai người bọn hắn rất nhiều" Cứ như vậy, tại thành trì của Trường Sinh Tộc, Lạc Kỳ đã vạch ra kế hoạch trả thù bọn chúng. Kể từ khi có Kim Cốt và vợ chồng Chúc Nhan tham gia ám sát đoàn của Hạ Thời Quang ngày càng hành động khó đoán. Ở một mặt khác, Lạc Kỳ cũng cho người tung ra tin tức Trường Sinh Cổ Tộc nắm giữ Sinh Mệnh Thần Thủy. Đối với loại thần thủy này ai cũng ham muốn, vì vậy Ma Mãng và Chiến Thiên hai tộc càng đối với Trường Sinh Cổ Tộc ra tay quyết liệt. Bây giờ Trường Sinh Cổ Tộc có kêu trời cũng không thấu, vốn thế lực của bọn họ là yếu nhất, nay lại đối đầu cùng lúc ba cường địch nên luôn rơi vào tình trạng thảm bại. Cũng trong mùa đông năm ấy, dưới sự hợp tác của Ma Mãng và Chiến Thiên, phòng hộ cuối cùng của Trường Sinh Tộc đã bị đánh vở. Đại quân kéo sát tới Trường Sinh Thành, Tộc Trưởng Trường Sinh Tộc phải đích thân ra ứng chiến. Đứng ở một nơi khá xa, Lạc Kỳ tiếu dung nhìn trận chiến. Trường Sinh Cổ Tộc thực lực giảm sút nhưng cũng không phải đèn dầu cạn, nếu bên kia muốn chiến thắng thì cũng phải bỏ ra cái giá vô cùng lớn. Lúc này ở hai đầu chiến tuyến, Trường Sinh Tộc Trưởng râu tóc bạc phơ, ánh mắt câm hận nhìn đối diện. Phía kia một tên cao lớn vác trên vai chiến trùy và một con Ma Mãng lớn đang nhe lưởi chờ tấn công. "Các ngươi đừng ép người quá đáng, nếu không có chết ta cũng phải kéo các ngươi theo" Trường Sinh Tộc Trưởng hâm dọa. Nhưng đối với lời hâm dọa đó, bên kia chỉ ha hả cười lớn: "Ngươi nghĩ mình còn đủ sức ngăn chúng ta sao?" Chiến Thiên Tộc Trưởng nhếc môi khinh bỉ. "Tốt, vậy thì chết chung đi". Đứng ngoài xa Lạc Kỳ đã thu lại tiếu dung trên mặt, cậu đâm chiêu khi thấy Trường Sinh Đạo Điển xuất hiện trong tay Trường Sinh Tộc Trưởng. "Đạo Điển mở, chưởng khống Thời Gian" gió thổi ầm ầm khi Đạo Điển bắt đầu khai mở, từng trang lặt qua là một mãnh thiên địa biến chuyển. "Hừ, ngươi chưa đủ sức khống chế Linh Vật đâu, chết đi" Chiến Thiên Tộc Trưởng hét lớn, chiến trùy trên vai hắn bổng nhiên phát ra ánh sáng rực rở. "Là Khai Thiên Trùy" Lạc Kỳ thầm nói.
|
|
CHƯƠNG 221: ĐẠI THẾ Trường Sinh Đạo Điển chưởng khống thời gian, muốn quy tất cả trở lại hoang sơ, còn Khai Thiên Trùy lực áp mạnh mẻ muốn phân đôi lưỡng đạo. Một vòng sáng trắng hư ảo đối đầu với một cây trùy đỏ rực, cả hai chạm vào nhau nổ lên một tiếng vang trời. "Ầm..." Dù cả hai đều nắm giữ Linh Vật nhưng so về tu vi thì Trường Sinh Tộc Trưởng thua một chút, vì vậy chinh ông ta là người hộc máu còn Chiến Thiên Tộc Trưởng chỉ lui về sau vài bước. Nhưng chưa dừng lại ở đó, ngón tay của Trường Sinh Tộc Trưởng khẻ động, trang cuối cùng của Đạo Điển ầm ầm mở ra kéo theo đó là một hồi sấm chóp. "Thời Gian hỗn loạn" ông ta hét lớn một tiếng. Đứng xa xa Lạc Kỳ cảm thấy rỏ ràng thời gian bắt đầu loạn đảo liên hồi, dù là cùng một nơi nhưng lại phân ra từng mốc thời gian khác nhau. "Khai Thiên Truy - Chiến Thần Bùng Nổ" nhìn thấy cảnh tượng này, Chiến Thiên Tộc Trưởng tay nắm chiến trùy bổng hóa thàh một tôn Chiến Thần cực kỳ to lớn. Hắn là đang phụ thể thêm Thủy Tổ Linh Hồn để hợp sức phá hủy Thời Gian Hỗn Loạn. Một trùy chém xuống, cả Đại Lục đều rung rẩy, biển cả dậy sóng, núi non sụp đổ, những nơi ở gần đều bị san bằng. "Á...." sau cú chém đó chỉ nghe Trường Sinh Tộc Trưởng hét thảm một tiếng rồi biến mất. Chớp mắt nhìn bên trong đóng hoang tàn Lạc Kỳ biết một tôn cường giả đã ngã xuống. Trước khi chết ông ta muốn kéo theo hai người kia nhưng tất cả đều thất bại, vì...thực lực của ông ta không đủ. Trường Sinh Tộc Trưởng chết chỉ mở đầu cho cuộc chiến tiếp theo. Lúc này Ma Mãng Tộc Trưởng liếm môi một cái, trên lưng của hắn tất cả ngôi sao đều lấp lánh. Bầu trời trở nên tối đen như mực, từng ngôi sao bắt đầu gián xuống và tức nhiên mục tiêu chính là Chiến Thiên Tộc Trưởng. "Ngươi dám..." Chiến Thiên Tộc Trưởng phẩn nộ gào lên. Kết quả này Lạc Kỳ đã đoán trước rồi, đối với những kẻ có tham vọng thì luôn muốn làm bá chủ. Nhìn hàng loạt ngôi sao gián xuống người Chiến Thiên Tộc Trưởng, Ma Mãng ánh mắt càng âm lãnh và nổi lên tham vọng không che lấp. Hắn chờ đến ngày này lâu lắm rôi, khi cả đại lục phải quỳ dưới chân hắn. Nhưng hắn vui vẻ chưa bao lâu, một thân ảnh to lớn uy nghi đã xuất hiện lại: "Ngươi tưởng ta hợp tác với ngươi mà không có phòng bị sao?" người xuất hiện đúng là Chiến Thiên Tộc Trưởng, chẳng qua trong tay hắn còn nắm thêm một ngọn cờ lớn. "Lại là Khởi Nguyên Kỳ" Thật sự không ngờ tới Chiến Thiên Ma Tộc lại nắm giữ hai món Linh Vật như vậy. Khởi Nguyên Kỳ có công dụng đưa tất cả về với bản chất của nó. Ma Mãng Tộc Trưởng khống chế ngôi sao gián xuống nhưng chỉ là hư ảnh, khi nó chạm tới Khởi Nguyên Kỳ thì tất cả đều không có lực sát thương. Không nói thêm nữa Chiến Thiên Tộc Trưởng vung Khởi Nguyên Kỳ ra ngăn cản Ma Mãng chạy trốn, một búa tiếp theo hắn chém xuống, chém đôi của người Ma Mãng to lớn thành hai khúc. Cứ như vậy, một tôn cường giả lại ngã xuống. Riêng Chiến Thiên Tộc Trưởng đi tới cầm Trường Sinh Đạo Điển lên điên cuồng cười lớn: "Với ba món Linh Vật, đại lục này kể từ đây là của Chiến Thiên Ma Tộc" Đứng nơi xa, ánh mắt của Lạc Kỳ khẻ liếc một cái, thân ảnh của cậu liền xuất hiện sau lưng Chiến Thiên Tộc Trưởng. "Chết" Thâm Hải Kiếm xuất ra chém vào mảnh lưng của hắn, một dòng máu đỏ đổ ra, cũng vì vậy làm hắn rơi cả Trường Sinh Đạo Điển ra. "Lạc Kỳ, Lạc Kỳ ngươi phải chết" bị đánh lén, hắn nhìn Lạc Kỳ như muốn ăn tươi nuốt sống. Tay hắn vung lên muốn bắt trở lại Khởi Nguyên Kỳ, nhưng đột nhiên Phú Sát Giao Ly xuất hiện trước đã nắm lấy Khởi Nguyên Kỳ và Trường Sinh Đạo Điển trong tay. "Đại thế đã khác rồi" Lạc Kỳ khẻ nhíu mày cười.
|