CHƯƠNG 48: TÀN HỒN. Lam Ma Hỏa Điểu, là một chủng tộc cao cấp không phải Lam Hỏa Điểu hay Lam Minh Điểu có thể so sánh, nếu đem so với Khổng Tước Tộc thì nó cũng chỉ kém vài phần. Nói như vậy, Vũ An cũng được coi như là đột phá liền ba cấp bậc, sau này Vũ Trì sẽ không lo lắng việc tìm huyết mạch cho nó nữa. Minh Ma Đại Lục là một tòa đại lục cao cấp nhưng Lam Ma Hỏa Điểu ở đó cũng là cự đầu một phương. Hơn nữa từ những đớm lửa tím của Vũ An, Vũ Trì đoán nó vẫn đang tiếp tục thiên hướng tiến hóa trở thành Tử La Hỏa Điểu. Mà Tử La Hỏa Điểu, đây chân chính là một Thánh Tộc, không hề kém Khổng Tước Tộc nếu không muốn nói là có phần hơn. "Tiểu An, đệ thấy trong mình có điểm nào bất ổn không?" Vũ Trì có chút lo lắng. "Không có, đệ thấy rất khỏe, bây giờ đệ muốn trở về lập tức hóa thành nhân hình a" Vũ An háo hức trả lời. Đúng vậy, sao Vũ Trì có thể quên chứ, Vũ An còn chưa độ lôi kiếp nữa à. "Đúng vậy mau rời khỏi đây, ta có cảm giác rất bất an" lúc này Tuyết Dạ đã đi tới. Vũ Trì luôn tin Tuyết Dạ, nghe hắn nói vậy cậu liền kéo Vũ An rời đi. Khi qua mấy cái đầu lâu, Vũ An còn tiện tay lấy đi mấy cái vẫn còn Mẫu Trùng. "Tiểu An, ngươi lấy chúng làm gi?" Tuyết Dạ hơi nhếc môi hỏi. "Mang về nuôi a, nuôi chúng tốt sẽ có nhiều đồ ăn còn có thể khống chế chúng đánh người nữa" Vũ An thành thật trả lời. "Tiểu An đã thông minh ra rồi a" Tuyết Dạ cười khen một tiếng. Nhưng câu trả lời của Vũ An khi rơi vào tai Vũ Trì lại làm cậu nghĩ khác đi. "Tiểu An, sao đệ biết khống chế chúng đánh người, đệ có thể khống chế chúng sao?" Vũ Trì dò hỏi. Nhìn qua nhìn lại mấy lần, Vũ An um a một hồi mới nói: "Hình như là được, trong đầu của đệ như có ai mách bảo là vậy a" Vũ An vừa trả lời xong, tòa cung điện trong người nó liền khẻ rung một cái, còn Vũ Trì thì ánh mắt lại lóe lên một tia sát cơ. Bay ra khỏi cánh cửa này, trở lại căn phòng năm cửa, Vũ Trì nhìn một lượt qua bốn cửa còn lại rồi mới đi qua Truyền Tống Trận. Ngay khi ba người biến mất thì một giọng nói đã vang lên: "Lam Vô Ngã, chúc mừng ngươi. A, tên nam nhân kia cũng thật soái, nếu mạnh hơn chút sẽ hợp khẩu vị của ta hơn a" sau một câu chúc mừng thì lại là một câu đùa giởn. "Các ngươi, cũng nên thức dậy đi" Qua Truyền Tống Trận, vừa ra khỏi huyệt động thì lôi kiếp của Vũ An đã kéo đến. Cũng may là nó đã tiến hóa thành Lam Ma Hỏa Điểu nên thực lực cũng được nâng cao không ít, vượt qua lôi kiếp này không mấy khó khăn. Lôi kiếp qua đi, Vũ An không xuất hiện bằng bản thể mà là với nhân hình. Một thiếu niên cở 15, 16 tuổi, tóc lam, mắt lam thật đẹp mắt. Khuôn mặt của Vũ An có vài phần giống Vũ Trì nhưng nếu cậu thuộc dàng xinh đẹp lộng lẫy thì nó lại có phần tà mị, nhưng sâu trong đôi mắt vẫn ngốc nghếch như ngày nào. "Ca, đệ có soái không?" Vũ An bưng ra cái mặt ngốc manh hỏi. Nhìn nó Vũ Trì chỉ muốn cười thật lớn, tính cách này thật...không hợp với khuôn mặt a. Ba người trở về tông đã là trời sập tối, bởi vì cũng đã mệt mõi nên rất nhanh Vũ An liền trở về phòng ngủ. Nhìn theo bóng của Vũ An, Vũ Trì nhíu mày một cái nhưng cũng đi vào phòng mình. Đêm đó, khi tất cả đều an giấc thì Vũ Trì lại lặng lẻ đi vào phòng Vũ An. "Ra đi, ta biết ngươi ở bên trong" Vũ Trì lạnh lùng nhìn Vũ An đang ngủ mà nói. Không gian vẫn im lặng, như không có bất kỳ ai. Lúc này Vũ Trì nhíu mày một cái hướng vào đầu của Vũ An chỉ một cái. Một luồng Tinh Thần Lực mạnh mẻ từ Vũ Trì đã đánh vào trong, ngay tức khắc trong cơ thể Vũ An hue ảnh một con Lam Ma Hỏa Điểu liền xuất hiện. Khi nó xuất hiện cả căn phòng liền nóng bức và tản mát ra một tia quỷ dị. "Hừ ngươi cũng khá lắm, biết được ta ở bên trong cơ thể hắn" Hỏa Điểu hừ lạnh, hung ác nhìn Vũ Trì. "Là ngươi hành động quá lộ liểu" Vũ Trì nhìn hắn khinh thường. "Không phải, là do hắn quá ngu ngốc. Ta chưa từng thấy ai ngu như hắn" Hỏa Điểu nhìn Vũ An câm ghét. Lúc hắn dùng tâm linh ảnh hưởng kêu Vũ An mang đi mấy đầu lâu chứa Mẫu Trùng, không ngờ Vũ An lại nói ra như vậy. "Ta không rãnh tranh luận với ngươi kẻ nào ngu hơn kẻ nào, nhưng ngươi còn chưa đủ tư cách mắng đệ đệ của ta" vừa dứt lời Ngũ Hành Thần Luân liền xuất ra khóa Hỏa Điểu lại. "Thì ra là Khổng Tước Tộc, nhưng rất tiếc tu vi của ngươi còn quá kém chưa đủ thu phục ta" Hỏa Điểu hừ lạnh, dù chỉ là tàn hồn nhưng Lam Hỏa của hắn cũng rất mạnh. Hỏa diễm bùng lên, ngay lập tức Ngũ Hành Thần Luân liền lung lây. "Thần Hy Kiếm xuất, trấn áp nó cho ta" đúng ngay lúc này Thần Hy Kiếm đã bay ra áp trên đỉnh đầu của Hỏa Điểu. Từ Thần Quang của nó mang lại, Hỏa Điểu liền không thể động đậy. "Đây là kiếm gì? Ta không tin, ta đường đường là Niết Bàn cường giả lại thua ngươi" Hỏa Điểu phẩn nộ nhưng không thể làm gì nữa. "Niết Bàn cường giả? Nhưng rất tiếc bây giờ ngươi chỉ là một tàn hồn" Kiếp trước Vũ Trì vì tìm kiếm cơ duyên đột phá Niết Bàn Cảnh mới bị tập kích dẫn đến việc tự bạo. Bây giờ trước mặt cậu một tên Niết Bàn lại sắp bị cậu mài chết, thật là vi diệu. "Hắn dung hợp, lấy đi thân thể của ta, bây giờ ta lấy lại thì có gì là sai?" nhận ra Vũ Trì không hề sợ hãi, Hỏa Điểu liền có chút hạ giọng. Thì ra là như vậy Vũ An mới tiến hóa thành Lam Ma Hỏa Điểu, nếu không cũng chỉ là Lam Minh Điểu là cùng. "Ngươi không sai, nhưng ngươi dám động vào đệ đệ của ta, thì ngươi đã sai" Vũ Trì bá đạo nói ra. Dứt lời, Vũ Trì liền đánh một nguồn nguyên lực vào Thần Hy Kiếm, ngay lập tức kiếm liền giáng xuống xuyên qua Hỏa Điểu. "Rít..." một tiếng gào gú thê lương vang vọng khắp Cầm Kiếm Tông, đánh thức tất cả mọi người. Nhưng rất nhanh tiếng thét đó liền im bậc, tàn hồn của Hỏa Điểu bắt đầu tan ra. Nhưng Vũ Trì đã dùng Ngũ Hành Thần Luân bắt chúng lại từ từ tịnh hóa thần trí của chúng. Hơn mười ngày, Vũ An vẫn nằm ngũ, Tuyết Dạ vẫn đứng ngoài cửa chờ Vũ Trì tịnh hóa tàn hồn của Hỏa Điểu. Cho đến khi không còn sót một chút thần trí gì của nguyên chủ thì Vũ Trì mới mang nó dung hợp cho Vũ An. Như cá gặp mồi Linh Hồn của Vũ An liền cắn nuốt hết tàn hồn trong chừa một mãnh. Vừa xong Vũ Trì cũng lăn ra ngắt đi, trước khi chìm vào bóng tổi cậu chỉ nghe tiếng Vũ An gọi và tiếng người mở cửa chạy vào. ---- P/S: Valentine chúc các t.y có một buổi tối vui vẻ.
|
Huhu khi nào có chap mới vậy a, e ra vô xem hết 10 lần rồi
|
CHƯƠNG 49: VŨ AN THƯƠNG TIẾC. Lần nữa khi mở mắt ra Vũ Trì đã thấy mình nằm trên một chiếc giường mềm mại, ở bên cậu là Vũ An và Tuyết Dạ. "Ca ca, sao huynh lại xĩu ở phòng đệ, làm đệ sợ quá đi" Vũ An vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, Vũ Trì cũng không muốn nói cho hắn biết vì vậy chỉ mĩm cười vổ nhẹ tay hắn. "Tiểu An ra ngoài một chút đi, ca có chuyện muốn bàn với Tuyết Trưởng Lão" Dù không biết là chuyện gì nhưng Vũ An cũng ngoan ngoãn đi ra. Khi chỉ còn lại Vũ Trì và Tuyết Dạ thì khuôn mặt của cậu ngưng trọng lên hẳn. "Tiểu An một chút nữa đã bị người đoạt xá mất" Nghĩ một chút Tuyết Dạ mới lên tiếng: "Là do bên trong lăng mộ đó sao?" "Đúng vậy" Vũ Trì gật đầu, rồi cậu nói tiếp: "Kẻ lần này có tu vi Niết Bàn, nếu thật sự bên trong đó là quần thể lăng mộ thì thật sự đáng sợ" Đừng thấy Vũ Trì nhẹ nhõm giết chết con Lam Ma Hỏa Điểu thì tưởng nhẹ nhõm, cậu đã phải bỏ ra đại giới rất lớn chỉ để diệt đi một "tàn hồn". Nếu như bên trong lăng mộ sống lại một đám tu vi Niết Bàn, thậm chí còn cao hơn thì thật quá kinh khủng. "Vậy, chúng ta có nên phá Truyền Tống Trận dẫn vào đó không?" Tuyết Dạ cũng có chút không biết phải làm sao. "Có lẻ đây là cách tốt nhất" Vũ Trì nhìn xa xăm trả lời. Nhắm mắt nghĩ ngơi một chút cho cơ thể của mình phục hồi, đến đầu giờ chiều Vũ Trì đã cùng Tuyết Dạ xuất phát đi đến hang động lần trước. Nơi này vẫn âm u như vậy chỉ có điều Hỏa Lam Trùng đã không còn một con. Đi sâu vào bên trong, đến ngay Truyền Tống Trận thì bắt ngờ nó đã biến mất. Chỉ đứng nhìn vào bức tường đá một chút, Vũ Trì thở dài: "Chắc đã có kẻ sống lại và lấy đi Truyền Tống Trận rồi. Bỏ đi, là họa hay phúc sau này sẽ rỏ" Với thực lực của cậu muốn lo cũng không được, cách tốt nhất là nên nâng cao tu vi càng cao càng tốt, để khi nếu có chuyện không hay xảy ra còn có thể bả vệ mình. Bởi vì Vũ An đã đột phá Đạo Thai nên nó cũng muốn thử đi khảo hạch đệ tử nòng cốt. Lần trước khảo hạch Vũ Trì đã một mạch đi đến tầng 6, còn lần này tuy Vũ An kém một chút chỉ đến tầng 5 nhưng cũng đã đủ khiến cho Cầm Kiếm Tông phải rung động. Hơn nữa ngay sau đó Thạch Thái Thượng đã ra thông báo nhận Vũ An làm đệ tử thân truyền, việc này đã đánh động toàn bộ người trong tông. Sự chói mắt của anh em Vũ Trì đã khiến cho nhiều kẻ ganh ghét, đúng Vũ Trì có thể không thể trêu vào nhưng Vũ An dù sao cũng chỉ mới nổi lên gần đây, cho nên đã có vài kẻ nhắm vào nó. Hôm nay đúng là ngày Thái Thượng giản đạo, Vũ Trì đã không thèm đến đây nữa nhưng Vũ An thì lại rất chăm chỉ đến nghe giản. Sau một buổi giản đạo khô khan đột nhiên Đặng Thùy Vân đã đến trước mặt Vũ An mà khiêu chiến. Mấy năm qua đi tu vi của cô nàng cũng chỉ là Đạo Thai trung kỳ, nhưng nó cũng hơn một Vũ An vừa đột phá. Cô ta khiêu chiến Vũ An khác nào lấy lớn hiếp nhỏ. Mọi người đều cho đây là một cuộc tỉ thí thông thường, với tính cách của Vũ An nó cũng cho là vậy nên rất vui vẻ nhận lợi. Trên lôi đài lớn, Vũ An dùng cây Thanh Ngọc Tỳ Bà mà Thạch Trưởng Lão tặng cho để đấu với Đặng Thùy Vân. Xét về cầm kỷ thì nó còn thua xa cô ta, vốn biết vậy nhưng Đặng Thùy Vân vẫn tấn công dồn dập, cứ tìm ngay điểm yếu hại của Vũ An mà công kích. Bên trên Thạch Thái Thượng nhìn Đặng Thùy Vân nhíu mày một cái. Cô nàng đây là có ý gì? Chưa nói đến việc Vũ An là đệ tử của bà, chỉ việc cô ta không muốn buông tha Vũ An đã đắc tội với Vũ Trì. Nếu đây là một cuộc tỉ thí thông thường thì không đúng lắm. Tuy Vũ An có chút ngốc nhưng nó vẫn là Yêu Thú, là kẻ biết chém giết. Thấy Đặng Thùy Vân như dồn mình vào chổ chết, Vũ An liền tức giận khẩy nhanh cây Tỳ Bà. Chợt lúc này từ cơ thể Vũ An một cung điện bằng Lam Thạch đã xuất hiện, theo tiếng Tỳ Bà một đàn Lam Hỏa Trùng đã bay ra tấn công về phía Đặng Thùy Vân. Nhìn đám Lam Hỏa Trùng này đến Thạch Thái Thượng còn e ngại. Đặng Thùy Vân cũng nhận ra sự đáng sợ cũng Lam Hỏa Trùng nên cô ta liền tấn công bọn chúng. Mõi một lần Âm Công vọng ra thì Lam Hỏa Trùng liền bị đánh giết, các tia Lam Hỏa văng ra khắp mọi nơi. Nhìn thức ăn của mình bị tiêu hao đáng kể Vũ An càng thêm tức giận, theo một ngón tay khẩy Tỳ Bà tiếp theo, một đoàn Lam Hỏa đã bắn ra. Trên cao Thạch Thái Thượng thấy vậy liền xuất thủ đánh tan Lam Hỏa, khiến nó nổ ra tung tóe. "Á..." đột nhiên phía sau Thạch Thái Thượng tiếng Đặng Thùy Vân hét lên đau đớn. Cánh tay của cô ta đã bị một nhúm Lam Hỏa rơi trúng, bay giờ nó đã bừng bừng cháy. "Xoẹt..." không nghĩ nhìu, Thạch Thái Thượng liền ra tay chặt đứt cánh tay của Đặng Thùy Vân. Một cánh tay khét nghẹt, đen kịt đã rơi xuống đất. Cô ta ôm cánh tay be bét máu của mình gục xuống lôi đài. Mất đi một cánh tay coi như con đường tu luyện của cô ta đã chấm dứt từ đây. Cái giá đánh đổi cũng quá cao rồi. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến cho mọi người đều bất ngờ, Thạch Thái Thường nhìn Vũ An mặt mày còn đang tiếc thương cho đám Lam Hỏa Trùng của mình mà thở dài. "Mang Đặng Thùy Vân đi trị liệu đi, ta sẽ đến gặp Vũ Trì xem có cách nào giúp tay mọc lại không?" Thạch Thái Thượng phất tay. Khi đi ngang Dương Tử, Đặng Thùy Vân liếc nhìn hắn một cái, nhấm môi muốn nói gì đó nhưng rồi cũng không nói ra mà bỏ đi. "Hy vọng hắn nhìn rỏ" Đặng Thùy Vân cắn răng chịu đau nghĩ. Lúc này, kẻ đầu sỏ Vũ An lại đang đi nhặt xác của đám Lam Hỏa Trùng, miệng thì lèm bèm như đang chửi Đặng Thùy Vân. Phía dưới vài tên đệ tử nòng cốt cho dù có thuơng hoa tiếc ngọc cho Đặng Thùy Vân đi nữa, thì lúc này cũng không dám nói một lời. Chỉ có Dương Tử vẫn đứng nó nhìn Vũ An không biết suy nghĩ gì.
|
Haizzz . Lại hóng tiếp . Dương tử là ai . Đại công của tiểu an hay là ai . Hóng a hóng ☺☺
|