Khổng Tước Kỳ Duyên
|
|
CHƯƠNG 250: DẠ CÔNG TỬ. Trong các thế gia giết người đoạt mạng, âm mưu quỷ kế không phải là chuyện gì quá xa lạ, chính Vũ Trì cũng từng nếm trải mùi vị đó. Bây giờ nhìn thấy Thư Mỵ Nhi quyết tâm như vậy, Vũ Trì đột nhiên cảm thấy thứ gọi là tình thân thật sự không đáng một xu. "Thư Mỵ Nhi, ngươi nên biết muốn giết một Giới Tử không phải là chuyện dể dàng" "Nhưng cũng không phải không được" không đợi Vũ Trì nói xong câu, cô ta đã xen vào nói tiếp. Nhướng mày một cái từ chối cho ý kiến, Vũ Trì nói qua chuyện khác. "Ta thật sư rất thắc mắc, Huỳnh Đế là chị gái ngươi, đối xử với ngươi cũng không tệ vậy sao ngươi lại muốn dồn cô ta vào đường chết đến vậy?" Nghe câu này của Vũ Trì đột nhiên Thư Mỵ Nhi điên cuồng cười lớn, vốn dung nhan diễm lệ nay đã toát ra sự độc ác xấu xí. "Tốt, Vũ Hoàng ngươi không biết chị gái chí thân của ta đã tốt với ta đến nhường nào. Chúng ta là đồng hao tỷ muội, nhưng tại sao ả lại là Giới Tử cao quý còn ta chỉ là một tùy tùng thấp kém" "Nói đến đây chắc Vũ Hoàng ngài nghĩ ta là vì ganh tỵ nên mới muốn chiếm đoạt tất cả của ả ta, đúng không?" Đột nhiên Thư Mỵ Nhi hỏi làm Vũ Trì không biết phải trả lời như thế nào, nhưng đúng thật hiện cậu là đang suy nghĩ như vậy. "Không, ngài sai rồi, những thứ này vốn là ta cho ả, ả chẳng có gì cả" "Haha, ta tự nhận từ nhỏ đã luôn nhường nhịn ả, ả muốn trở thành thiên kiêu chi nữ ta cũng có thể chấp nhận lui vào bóng tối để ả được tội nguyện. Ả muốn giết hết các vật cản ta cũng chấp nhận làm lưỡi đao giúp ả hoàn thành. Nhưng tại sao, tại sao ả lại phản bội ta, ám toán ta? Ả coi trọng vị trí Giới Tử này như vậy, thì chính tay ta sẽ cướp lấy nó, để ả phải hối hận, hối hận đến chết vì đã phản bội ta" Nhìn Thư Mỵ Nhi điên cuồng như vậy, nhưng trong nội tâm của Vũ Trì một chút thuơng cảm cũng chẳng có. Không ai ép cô ta phải làm như vậy, tất cả đều do cô ta tự nguyện, muốn trách trước tiên phải trách bản thân cô ta quá tin người đi. "Ta chưa bao giờ coi Huỳnh Đế là đối thủ, cho dù cô ta có là Giới Tử đi nữa. Nhưng ngươi thì khác, nếu ngươi trở thành Giới Tử ta không an tâm" Vũ Trì nói thẳng. Sau một hồi phát tiết tâm trạng của Thư Mỵ Nhi cũng đã bình tĩnh đôi chút. "Không phải ngay từ đầu ngài muốn nhìn thấy chị em chúng ta chém giết lẫn nhau rồi sao? Thật ra ta cũng không muốn vị trí Giới Tử này, thứ ta muốn là thân xác của Thư Tố Tố. Ta có thể lấy Đạo Tâm ra thề, nếu ngài giúp ta đời này ta sẽ không bao giờ đối nghịch với ngài" Chiếm lấy thân thể của Huỳnh Đế với việc chiếm lấy vị trí Giới Tử có gì khác nhau chứ? Họa chăng...cô ta phải từ bỏ ngôi vị Giới Tử thì có lẽ Vũ Trì sẽ giúp. Nhưng mà đối với việc này một mình Vũ Trì là không thể quyết định được, huống hồ bây giờ cậu cũng có việc khác cần làm. "Ngươi trở về đi, ta cần bàn bạc lại với Dạ" Nhìn bóng Thư Mỵ Nhi rời đi đột nhiên Vũ Trì có cảm giác mình đã làm một chuyện thua lỗ rồi. Bất quả nếu loại bỏ được Huỳnh Đế thì cậu cũng sẽ thử một lần. Thư Mỵ Nhi rời đi không bao lâu thì Vũ Trì cũng biến mất khỏi Vũ Hoàng Cung, hướng về Kiếm Mộ mà đi. Kiếm Mộ trong truyền thuyết là một nơi bí ẩn, nhưng thật ra không phải vậy, nó tọa lạc tại một gốc của Vô Vi Đại Lục, ngay bên dưới một ngọn núi có tên là Hoàng Kiếm Phong. Bởi vì có Kiếm Mộ tồn tại nên xung quanh Hoàng Kiếm Phong Kiếm Pháp Tắc nồng đậm hơn ngoại giới một chút, cũng vì thế quanh đây các tông môn, gia tộc đều lấy Kiếm vi tôn. Bất quả, bởi vì Hoàng Mộ Phong quá mức đặc thù, cộng thêm thỉnh thoảng sẽ có Kiếm Khí Phong Bạo cho nên không có một tông môn, gia tộc nào hoàn toàn nắm giữ nó. Bây giờ, cùng chung quản lý Hoàng Kiếm Phong có năm tông môn phân biệt là Tiên Kiếm Môn, Trú Kiếm Môn, Long Kiếm Môn, Tinh Kiếm Môn và Tà Kiếm Môn. Chỉ bất quá không biết vì sao gần đây Kiếm Pháp Tắc trên Hoàng Kiếm Phong ngày một nồng đậm, khiến cho các nơi khác cũng đã chú ý vào gốc hẹp này. Ngày càng có nhiều Kiếm Tu đến Hoàng Kiếm Phong tu luyện, trong đó có không ít người đến từ đại phái, thánh môn khiến cho ngũ Kiếm Môn phải đau đầu không thôi. Lúc này, ngay trong đại điện của Tiên Kiếm Môn, các vị Môn Chủ đều đang thở dài nhìn nhau. "Nguyên Môn Chủ, ngươi nói Hoàng Kiếm Phong không biết là phúc hay họa của chúng ta đây" một vị Môn Chủ đắng chát nói ra. "Bây giờ nói chuyện này cũng muộn rồi, Vô Vi Phái đã quyết định như vậy, chúng ta sao có thể chống lại chứ" vị họ Nguyên cũng là Môn Chủ Tiên Kiếm Môn lắc đầu ngao ngán nói ra. "Bọn chúng muốn chiếm Hoàng Kiếm Phong, chúng ta có thể đồng ý, nhưng bọn họ là muốn Ngũ Kiếm Môn của chúng ta trở thành phân đường của bọn họ a. Việc này có chết ta cũng không chấp nhận, nếu không khi chết còn mặt mũi nào gặp lại liệt tổ liệt tông" vị nữ Môn Chủ duy nhất đập ghế tức giận nói lớn. Vào lúc này, đột nhiên từ bên ngoài tiếng hô hào đã vang vào: "Dạ công tử đến, Ngũ Kiếm Môn các ngươi còn không mau ra nghênh đón" Nghe lời này, cho dù là vị nữ Môn Chủ đang rất tức giận cũng phải cố giấu vào trong lòng đi ra nghênh đón vị Dạ công tử này. Bên ngoài lúc này đã có một đám người quay quanh một chiếc Chiến Xa do Phi Mã, bên trong nam nhân chính là Dạ công tử. "Dạ công tử giá lâm là vinh hạnh của Ngũ Kiếm Môn chúng ta, xin mời ngài vào trong, bên trong đã có sẳn tiệc rượu tẩy trần đón tiếp ngài a" Tiên Kiếm Nguyên Môn Chủ cười nói. Nhưng đáp lại sự thịnh tình của ông ta chỉ là vẻ mặt khinh miệt của tên Dạ công tử. "Hừ, cái nơi nghèo nàn này của các ngươi xứng để ta bước chân vào sao? Hôm nay ta đến chủ yếu là lên Hoàng Kiếm Môn tu luyện, sẳn tiện thu Ngũ Kiếm Môn các ngươi vào Vô Vi Phái. À đúng rồi, từ giây phút này Ngũ Kiếm Môn chính thức biến mất thay vào đó là Ngũ Kiếm Đường, nhớ kỷ các ngươi là Đường Chủ không còn là Môn Chủ nữa" tên Dạ công tử ngạo mạn nói lớn mặc cho đám người của Ngũ Kiếm Môn xanh cả mặt.
|
CHƯƠNG 251: NGƯƠI KHÔNG XỨNG. Không có thực lực mặc cho người chà đạp, đây là hiện thực vẫn ngày ngày diễn ra ở cái nơi thực lực vi tôn này. Đám Ngũ Kiếm Môn cho dù có tức giận hơn nữa cũng không dám thể hiện ra mặt, chỉ đành nuốt hận vào tim. Chợt lúc này trên Hoàng Kiếm Phong gió thét bắt đầu nổi lên, từng đạo kiếm khí lăng động đã từ từ hình thành. Đối với cảnh tượng này những người ở đây đều rất quen thuộc, đây là báo hiệu cho Kiếm Khí phong bạo sắp xuất hiện. Vì thế, rất nhanh tất cả người trên núi đều lao xuống tránh phong bạo. Người khác sợ nhưng Dạ công tử thì lại không. Vừa thấy phong bạo nổi lên trên mặt hắn liền hiện ra sự hứng thú. "Hừ, chỉ là Kiếm Khí Phong Bạo có gì đáng sợ, hôm nay ta sẽ cho đám các ngươi biết cường giả là như thế nào" Dạ công tử tự cường nghênh mặt nói lớn, sau đó nhảy xuống Chiến Xa muốn bay lên Hoàng Kiếm Phong. Nhưng lúc nào đã có kẻ nhanh hơn níu tay hắn lại: "Công tử, ngài là thiên kiêu chi tử lúc này xuất đầu không hợp lý a" "Ngươi có ý gì?" Dạ công tử nhíu mày nhìn hắn. "Với thực lực của công tử vượt qua Kiếm Khí Phong Bạo là điều hiển nhiên, nhưng như vậy không thể cho người thêm phần ánh sáng. Nếu như trước đó ngài để một vài tên lên trước, bọn chúng không thông qua, sau đó ngài lại ra tay, như vậy thực lực của ngài mới thật sự hiển lộ chói sáng nhất a" Nghe tên này nói ánh mắt của Dạ công tử chợt sáng lên. "Ngươi nói có lý" Thấy Dạ công tử đồng ý với cách làm của mình tên thuộc hạ lén lén thở dài một hơi. Chính hơn ai hết, hắn biết Kiếm Khí Phong Bạo đáng sợ đến nhường nào. Tuy Dạ công tử là thiên kiêu của Vô Vi Phái nhưng so với các anh tài khác thì hắn chẳng là gì. Nếu như để hắn sính cường xông vào phong bạo, hắn chết thì những người theo hắn cũng không thể sống tiếp. Chính vì thế, tên thuộc hạ mới muốn dùng vài con dê thế mạng đi đầu để cho tên Dạ công tử này thức tỉnh. Nhưng hắn vì mạng sống của mình mà kéo nhiều người vô tội khác chết, đây là một chuyện vô cùng thất đức. "Các ngươi mau đi lên Hoàng Kiếm Phong cho ta" tên Dạ công tử chỉ về phía đám người Ngũ Kiếm Môn quát lớn. "Dạ công tử tha mạng a, trong Kiếm Khí Phong Bạo cho dù là Thiên Nguyên cường giả đi vào cũng mất mạng, mong ngài mở lòng từ bi tha cho chúng tiểu nhân a" vị Nguyên Môn Chủ vẻ mặt khổ sở, hạ mình cầu xin. Tuy nhiên không hề lây động được lòng trắc ẩn của hắn. "Hừ, ngươi muốn chết" vừa nói hắn vừa nắm lấy Nguyên Môn Chủ ném lên Hoàng Kiếm Phong. Lấy tu vi Thiên Nguyên Cảnh của hắn bắt lấy một tên Lập Địa hậu kỳ là điều vô cùng đơn giản. Nhìn Nguyên Môn Chủ đang sống sờ sờ trong phút chóc bị "giết chết", vị nữ Môn Chủ đã không thể nhẫn nhịn nữa. "Nguơi, tên ác ma, ngươi chính là ma quỷ" bà ta chỉ tay vào mặt Dạ công tử chửi ầm lên. "Ngươi cũng xứng với chử "Dạ" này? Haha, cười chết ta, Dạ công tử. Giới Tử Tuyết Dạ, người ta một đời hào kiệt, thực lực siêu quần, còn ngươi một tên tiểu nhân đắc ý cũng dám lấy tên Giới Tử đại nhân ra làm phong hiệu. Haha, bắt chước người khác ngươi không nhục, ta cũng nhục giùm ngươi" bà ta nói lớn khiến cho mặt của tên Dạ công tử càng lúc càng đen lại, nhưng hắn lại không trực tiếp giết bà ta, bởi vì nếu như vậy chẳng khác nào ngầm thừa nhận bà ta nói đúng. "Tuyết Dạ hắn là cái thá gì chứ, chẳng qua là một tên đoạn tụ thích nam nhân. Hắn may mắn sinh sau ta vài năm khi ta đã đột phá Thiên Nguyên, không thể tham gia Bất Dạ Cô Sơn Chiến. Bây giờ nếu để ta gặp hắn, ta sẽ cho hắn biết ai mới xứng đáng với vị trí Giới Tử" "Còn ngươi đã dám khi nhục ta, thì cả Ngũ Kiếm Môn đều phải gánh lấy cơn thịnh nộ của ta" Nói rồi hắn quơ tay nắm lấy một đám đệ tử của Ngũ Kiếm Môn muốn ném bọn họ vào trong Kiếm Khí Phong Bạo. Nhưng chợt lúc này không gian tĩnh lặng khóa chặc tên Dạ công tử, cùng lúc đó là một giọng nói vang lên: "Nếu ngươi muốn thử Kiếm Khí Phong Bạo sao không đích thân lên đó mà thử" sau đó, Nguyên Môn Chủ lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người. "Ngươi không chết?" tên Dạ công tử sợ hãi nhìn lại, sau cùng ánh mắt chạm đến thân ảnh của một người. "Ngươi là ai?" Nhưng đáp lại hắn chỉ là một hồi im lặng, im lặng đến nổi hắn cảm thấy khí tức tử vong đã xuất hiện đâu đây. "Ngươi sợ?" người đó chợt lên tiếng hỏi. "Sợ...ta có gì phải sợ chứ" Dạ công tử cố tỏ ra mạnh miệng. "Nếu vậy...ngươi lên đó thử một chút đi" vừa dứt lời người đó phất tay một cái, ngay lập tức Dạ công tử xuất hiện ngay giữa Kiếm Khí Phong Bạo. "Công tử" mấy tên thuộc hạ của hắn thấy vậy hét ầm lên. Trong đó, một tên quay qua nhìn người mới xuất hiện đe dọa. "Ngươi là đang khiêu chiến với Vi Vô Phái? Công tử có mệnh hệ gì ngươi cũng đừng mong sống sót" Nghe lời này, người ấy chỉ cười nhếc môi một cái khinh bỉ. "À, các ngươi đã có lòng hộ chủ như vậy thì cũng lên đó với hắn đi" Phất tay thêm lần nữa, một đám thuộc hạ của tên Dạ công tử đều theo hắn lên trên Hoàng Kiếm Phong. Lúc này đám người xung quanh đã không thể nói nên lời.
|
CHƯƠNG 252: VÀO KIẾM MỘ. Theo Kiếm Khí Phong Bạo, trên Hoàng Kiếm Phong lúc này huyết phong đã xuất hiện. Từng đạo phong bạo chém nát thân thể đám người Dạ công tử, mang theo máu của chúng nhiễm đỏ một gốc trời. Thời gian qua đi, lúc này chỉ còn lại một mình tên Dạ công tử còn sống, nhưng nhìn qua cũng không thể cầm cự được bao lâu. Nhìn thấy đang từ từ bị phong bạo bào mòn, lúc này "người đó" đã nhếc miệng lên tạo ra một nụ cười khinh miệt. Sau đó, đột nhiên quay lại nhìn về phía mấy người Ngũ Kiếm Môn: "Các ngươi đi đến Vi Vô Phái nói cho Trưởng Môn của bọn họ biết, Dạ Bất Vi nói lời đại kịch bất đạo, khinh nhờn Giới Tử đã bị giết ở Hoàng Kiếm Phong này. Bảo với hắn lập tức đến đây gặp ta" Nghe câu này mấy người ai náy đều sợ xanh mặt, Vi Vô Phái là nơi nào chứ, trong tiềm thức của bọn họ Vi Vô Phái chính là đại phái, là thánh địa mà bọn họ chỉ có thể ngưỡng vọng. Bây giờ kêu bọn họ đi đến đó truyền những lời này chẳng khác nào bắt họ phải tự sát. Nhưng mà, một chút sau Nguyên Môn Chủ đã đứng ra: "Đại nhân phân phó, lão xin được nhận lệnh" là người sống lâu năm lại là nhất môn chi chủ, ông ta có thể lờ mờ nhận ra sự cường đại của người này. "Ta sẽ đi cùng ngài" lúc này vị nữ Môn Chủ cũng bước ra. Hai người chịu đi, ba người không, nhưng như vậy là đủ. Tiếp theo không nói một lời "người đó" chợt biến mất tại chổ, lần nữa xuất hiện là tại giữa Hoàng Kiếm Phong. "Hắn...hắn vậy mà chủ động nhập Kiếm Khí Phong Bạo" nhìn cảnh này mọi người sợ hãi thốt lên. Nhưng chỉ thấy, giữa Kiếm Khí Phong Bạo cuồng nộ "người đó" vẫn như cá gặp nước rẻ sóng mà đi tới. "Xem ra phong ấn của Kiếm Mộ ngày cành lõng lẻo rồi" Kiếm Mộ ẩn chứa một bí mật vô cùng lớn, nhưng thời gian trôi qua phong ấn càng lúc càng yếu mới dẫn đến tình trạng Kiếm Pháp Tắc thoát ra ngoài. Tiến nhập vào Phong Bạo, men theo cảm nhận của Kiếm Linh, "người đó" từ từ đi vào một gốc chết và hoàn toàn biến mất trước mặt mọi người. "Hắn chết?" một người dò hỏi. Nhưng không ai có thể cho hắn một câu trả lời chính xác. Trở lại với "người đó", sau khi đi vào gốc chết Kiếm Linh đã phát ra khí tức của mình câu thông với Kiếm Mộ. Không lâu sau đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển, một dãi bậc thang đã ầm ầm xuất hiện dẫn đường xuống sâu hơn nữa. Bước trên các bậc thang men đi xuống, "người đó" cảm nhận Kiếm Pháp Tắc ngày càng nồng đậm, chỉ cần hít thở cũng có thể tu luyện. Sau một thời gian dài không biết mình đã đi bao lâu, trước mặt "người đó" cũng xuất hiện một cánh cửa lớn được chạm khắc hoa văn là hình bảy thanh Thần Kiếm. Không đợi lâu hơn nữa "người đó" đã nhanh chóng xuất ra bảy thanh kiếm phóng lên, nhập vào hoa văn trên cửa. "Ầm....ầm...." bây giờ không chỉ là dưới lòng đất hay Hoàng Kiếm Phong mà cả một khu vực rộng lớn của Ngũ Kiếm Phong cũng đã ầm ầm rung chuyển, Kiếm Khí phóng thẳng lên không trung xé nát một mãnh thiên vực. Dị tượng sinh ra đã làm cho rất nhiều người chú ý, nhưng trên Hoàng Kiếm Phong phong bạo đã trở thành lốc xoáy khiến cho tất cả những kẻ có máu mạo hiểm đều phải chùn bước. Bên trong, trước Kiếm Pháp Tắc như gió táp "người đó" vẫn lặng lẻ đứng đó chờ đợi cánh cửa từ từ mở ra. "Ầm..." lại một lần nữa âm thanh vang trời nổ ra như tiếng sấm, cuối cùng cánh cửa cũng hoàn toàn mở rộng. Vốn dĩ bên trong cánh cửa là một mãnh không gian đen ngờm, nhưng khi "người đó" bước chân vào thì Thần Hỏa đã sáng lên, chiếu rọi khắp cả một hang động lớn. Trong hang động, ngay giữa là một tế đàn lớn với bảy bệ kiếm, bên dưới Thần Hỏa vẫn đang chập chờn sáng rực. Trong bảy bệ kiếm thì có sáu bệ vây xung quanh, còn một bệ ở ngay chính giữa, chú định đây là trung tâm. "Chủ nhân, ta nhận được truyền thừa rồi, đây chính là Dung Kiếm Trận. Chủ nhân, ngài mau để ta vào bệ ở giữa đó rồi để sáu thanh kiếm khác xung quanh, như vậy lấy ta làm chủ, chúng ta sẽ hợp lại thành một a" Kiếm Linh gấp rút nói nhanh. Nghe vậy, "người đó" cũng không nói nhiều mà làm theo lời Kiếm Linh. Ngay khi bảy thanh kiếm nhập Dung Kiếm Trận thì Thần Hỏa cũng mãnh liệt bùng cháy. Sau đó trận pháp bắt đầu vận chuyển, lấy thanh kiếm ở trung tâm vào gốc từ từ dung nhập thêm sáu thanh kiếm bên ngoài vào. Trong thời khắc này, Kiếm Pháp Tắc đã như thủy triều dâng lên, mãnh liệt túa ra khắp bốn phương, tám hướng. Không thể để lãng phí, ngay lập tức "người đó" đã ngồi xuống tu luyện. Thời gian trôi qua, Kiếm Đồ Đằng càng lúc càng hoàn thiện. Đồ Đằng mười khắc là hoàn thiện, vốn Kiếm Đồ Đằng nguyên bản của "người đó" chỉ được hai khắc, nhưng sau thời gian ngắn ở Kiếm Mộ này tu luyện đã thăng lên thành bốn khắc, một kết quả khiến người ta phải líu lưỡi. Kiếm Pháp Tắc dần suy yếu, "người đó" cũng mở mắt ra nhìn về phía Dung Kiếm Trận. Lúc này, Dung Kiếm Trận đã muốn chậm chạp ngừng lại. "Bang...ầm..." tiếng rung vang lên, một thanh kiếm hoàn toàn mới bay ra rơi vào tay "người đó". "Ầm...ầm..." thánh kiếm vừa rời khỏi, Dung Kiếm Trận cũng hoàn toàn sụp đổ. "Chủ nhân, ta đã hoàn toàn nhận được truyền thừa" Kiếm Linh kích động nói ra. Vuốt thân kiếm tản mát ra khí tức kinh khủng, "người đó" vừa lòng gật đầu. "Bây giờ ngươi là cấp bậc gì?" "người đó" hỏi. "Là Thần Khí Trung Phẩm a" Kiếm Linh nói nhanh. Thần Khí? Mà lại là Trung phẩm, đúng là không nghĩ tới a. Phải biết Thần Khí là thứ chỉ có trong truyền thuyết, họa may các Thần Tộc mới có một, hai kiện nhưng theo Vũ Trì biết cũng chỉ là Chuẩn Thần Khí, Thần Khí hạ phẩm hoặc là tổn hại Thần Khí mà thôi. Như Khổng Tước Tộc là không có Thần Khí rồi. "Chủ nhân, chủ nhân trước đây ban tên cho ta là Tuyệt Mệnh Diêm La Kiếm, bây giờ xin mới ban cho ta tên mới" Kiếm Linh chợt lên tiếng, đưa ánh mắt khao khát nhìn. "Tên sao. Cứ tiếp tục gọi ngươi là Thần Hy Kiếm đi, cái tên này đối với hai ta đều thân thuộc".
|
Tối nay có chap không vậy a
|
CHƯƠNG 253: THÁI SƠ NGUYÊN THẠCH. Đối với cái tên Thần Hy này Kiếm Linh cũng rất vui vẻ chấp nhận, dù sao đây là cái tên đã theo nó suốt thời gian dài. Bây giờ, nhắc đến hai chử Thần Hy có ai không nể phục chứ, như vậy dùng cái tên này cũng rất uy phong a. "Chúng ta đi thôi" bí mật trong Kiếm Mộ đã giải, hắn cũng thu được Thần Khí cho nên không cần ở lại đây nữa. Chỉ là khi vừa quay lưng đi, "người đó" chợt quay đầu lại đi về phía nơi trận pháp đã vở nát. Sao hắn có thể quên chứ, một trận pháp khinh khủng như vậy chắc chắc phải được tạo ra từ những vật liệu quý giá nhất. Đây chính là tinh phẩm khó kiếm, không thể bỏ phí a. Nghĩ như vậy "người đó" liền nhanh chóng đi lại trận pháp đổ nát tìm kiếm trong đó. Sau một hồi lụt lọi trong đóng đổ nát, cuối cùng "người đó" cũng móc từ bên trong ra hai viên đá cở bằng bàn tay. "Đây là gì?" cả tòa trận pháp đều vở vụng chỉ có riêng hai viên đá này còn nguyên vẹn, nhìn sơ qua cũng biết nó không phải vật thường. Nắm hai viên đá trong tay cảm nhận được cuồng cuộn nguyên sơ pháp tắc, "người đó" đưa mắt về phía Kiếm Linh như muốn tìm câu trả lời. Kiếm Linh cũng quan sát một chút mới khẻ lên tiếng: "Hình như là Thái Sơ Nguyên Thạch" Thái Sơ Nguyên Thạch một loại vật chất nguyên thủy, có từ khi Thế Giới khai sinh ra. Nói đúng hơn, nó là vật chất khai sinh ra Thới Giới, vì vậy ẩn chứa lực lượng tinh thuần và nguyên sơ nhất. Ở nhiều nhiều vạn năm trước, còn có một vụ tranh đoạt Thái Sơ Nguyên Thạch đẩm máu, liên lụy gần như tất cả Thánh Tộc, Thần Tộc, như vậy có thể thấy nó quý giá đến cở nào. Biết được mình đang nắm trong tay vật quý, trái tim "người đó" khẻ nhảy lên một cái, nhanh chóng thu hồi nó vào trong không gian giới chỉ. Lướt mắt nhìn quanh một lần nữa xác định không bỏ sót thứ gì, sau cùng "người đó" mới cùng Kiếm Linh đi ra ngoài. Vừa ra khỏi hang động, phía sau liền "ầm..." một tiếng, cả hang động đều sụp đổ. Cứ như vậy, một bí mật đã được khai phá cũng là lúc nó chôn vùi theo thiên địa thời gian. Bên ngoài, lúc này không một ai dám lên tiếng. Nhìn xuống bên dưới vị Nguyên Môn Chủ và vị nữ Môn Chủ đã trọng thương, thoi thóp nằm đó. Cạnh bên là một đám người mặt mũi tức giận, nhìn lên Hoàng Kiếm Phong thở phì phò, đây là đám người của Vi Vô Phái mà dẫn đầu chính là Trưởng Môn của bọn chúng Vô Sắc Đạo Nhân. "Nhìn xem Phong Bạo đã dừng rồi" chợt có kẻ hô lớn lên. Đúng vậy, Kiếm Khí Phong Bạo đã dừng, nhưng Kiếm Pháp Tắc cũng hoàn toàn biến mất trên Hoàng Kiếm Phong. "Hắn đi ra" nhìn trên Hoàng Kiếm Phong một nhân ảnh từ từ xuất hiện, một người của Vi Vô Phái nói lên. "Tốt, tốt, để ta xem hắn là ai mà dám giết cháu trai ta còn dám buông lời cuồng ngôn" Vô Sắc Đạo Nhân mắt tóe lửa, âm trầm lên tiếng. Chỉ là theo tầm mắt của hắn, nhân ảnh trên núi chỉ chớp hiện một cái đã lần nữa xuất hiện trước mặt hắn. "Bao vây hắn lại, ta muốn phanh thây xẻ thịt, rút xương uống máu hắn mới hả cơn hận này" tuy có chút giật mình, nhưng Vô Sắc Đạo Nhân cũng nhanh chóng chấn định lại. Nhìn một đám người bao vây mình, "người đó" chỉ nhếc môi cười, liếc nhìn lên bầu trời một cái sau đó kinh hồn biến hóa đã xuất hiện. "Ầm...ầm..." không biết từ đâu Lôi Kiếp đột nhiên xuất hiện đánh xuống, đem những tên bao vây "người đó" đánh cho tan xương nát thịch. "Lôi Kiếp...không là Thiên Khiển" có một tên Trưởng Lão của Vô Vi Phái bị hù dọa sợ hãi thốt lên, kéo theo cả đám người cũng bị hù dọa theo mà tránh xa. "Sao, cả Vô Vi Phái các ngươi đều muốn phản nghịch à" "người đó" nhàn nhạt mở miệng lên tiếng. "Ngươi là ai?" bây giờ đừng nói đám người mà cả Vô Vi Đạo Nhân sắc mặt cũng đã hiện lên một tia sợ hãi. "Làm nhất phái chi chủ, tu vi lại đến Thiên Nguyên trung kỳ nhưng xem ra tầm mắt của ngươi rất lạc hậu" Nghe câu này Vô Sắc Đạo Nhân mới lần nữa đưa thẳng mắt nhìn vào người đối diện. Chẳng qua, chỉ sau một giây hắn đã lui về sau, mặt mũi sợ hãi ngã quỵ xuống đất. "Vũ...Vũ Hoàng Giới Tử" "Không, Giới Tử đại nhân tha mạng, Giới Tử đại nhân tha mạng a" lúc này Vô Sắc Đạo Nhân nào còn một thân phong phạm cao ngạo như trước, nhìn hắn lúc này chỉ như một lão cẩu khuất nhục. Cùng với lời của Vô Sắc truyền ra, tất cả người có mặt ở đây đại não đều nổ bùm một cái, bởi vì tin tức quá động trời. Giờ đây họ đã biết vì sao Dạ công tử chết. Vũ Hoàng là ai chứ, là đạo lữ của Tuyết Dạ Giới Tử a. Tên Dạ công tử đó ăn gan hùm dám trước mặt cậu diễu võ giương oai, còn buông lời khinh nhục Tuyết Dạ Giới Tử, đây là tội chết không hết a. Cũng theo đó, tất cả mọi người cũng học theo Vô Sắc quỳ xuống, cho dù có là Vô Vi Phái, Ngũ Kiếm Môn hay là người ngoài. "Ngươi vừa rồi không phải muốn phanh thây xẻ thịt, rút xương uống máu ta sao? Đến đây, ta đứng đây cho ngươi phanh thây" Vũ Trì nói như rất nhẹ nhàng, nhưng rơi vào tai Vô Sắc giống như là án tử. "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, tiểu nhân vừa rồi là nói ngu nói dại, mong đại nhân rộng lượng hãi hà mà bỏ qua cho tiểu nhân" trước mặt một vị Giới Tử, mặt mũi có là gì chứ, cho dù hắn muốn đối cứng cũng không có bản lĩnh đó a. Lúc này, chợt Vũ Trì đưa mắt đến hai người Nguyên Môn Chủ vẫn co quắp nằm đó, sắc mặt càng thêm lạnh lùng. "Đến người truyền tin của ta ngươi cũng dám ra tay, trong mắt ngươi bản Hoàng đâu có là gì" cậu cười lạnh lên tiếng. "Tiểu nhân..." hắn làm sao biết hai người này là phụng mệnh Vũ Hoàng chứ. Nếu biết có cho hắn mười lá gan cũng không dám làm bừa. Vốn Vô Sắc vốn định phân bua, nhưng đột nhiên một chưởng chớp nhoáng đã đánh thẳng vào ngực hắn. "Á...." Vô Sắc hét lớn một tiếng, đau đớn ngã gục xuống. Ai nhìn thấy cảnh này cũng tưởng Vũ Trì đã giết Vô Sắc, nhưng không phải vậy. "Dạy đệ tử không nghiêm, làm xằng làm bậy. Ta khóa tu vi của ngươi trăm năm, sau đó tu vi của ngươi sẽ lần nữa ngã về Lập Địa Cảnh, đây là cảnh cáo. Nếu như Vô Vi Phái còn dám coi trời bằng vung, thì lúc đó cũng không cần tồn tại nữa" Vũ Trì đưa mắt nhìn đám Vô Vi Phái cảnh cáo. Đối với Vô Sắc thì cảnh cáo này còn nặng hơn lấy mạng hắn. Một Thiên Nguyên trung kỳ chưa nói đến bị đánh ngã tu vi, chỉ riêng bị khóa tu vi trăm năm cũng đủ để hắn sống không bằng chết rồi. Nói đến, Vũ Trì phất tay một cái, Vạn Vật Đồ Đằng hiện ra phủ sinh mệnh lực xuống thân thể của hai người Nguyên Môn Chủ. Sau đó không lâu, hai người liền phục hồi như củ. Không đợi hai người cảm tạ, tiếp theo Vũ Trì bắn hai tia sáng vào đầu bọn họ, "ầm...ầm..." nổ vang, hai người Đồ Đằng đã bắt đầu kết lại, cũng thuận lại đột phá Thiên Nguyên dẫn đến Thiên Kiếp. Đây là ban thưởng của cậu dành cho hai người, nhìn cảnh này những người khác đều âm thầm tiết hận vì đã để cơ hội này tuột mất. "Vốn Kiếm Pháp Tắc trên Hoàng Kiếm Phong vì ta mà tan biến, ở đây ta cũng vì Ngũ Kiếm Môn các ngươi mà ra chút bồi thường" Nói rồi, cậu chỉ tay một cái một thanh cự kiếm bằng đá liền xuất hiện. "Đây là ta để lại cho các ngươi lĩnh ngộ. Bên trong có Kiếm Pháp, cảm ngộ, Kiếm Đạo Thánh Ý và cả sơ kết Kiếm Đồ Đằng của ta. Ta hy vọng trăm năm sau sẽ có người đạt được thân truyền của ta, đừng để ta thất vọng" nói rồi Vũ Trì liền biến mất giữa thiên địa, để lại một đám người nhìn nhau không nói nên lời. Ai cũng biết Vũ Trì đây là muốn năm đở Ngũ Kiếm Môn thay thế Vô Vi Phái, nhưng không phải ai cũng thấu hiểu những lời cuối cùng của cậu.
|