Khổng Tước Kỳ Duyên
|
|
Nay không có chap mới ha anh
|
CHƯƠNG 254: BẤT DIỆT TỬ PHỦ. Đi một chuyến đến Kiếm Mộ lần này thu hoạch của Vũ Trì là rất lớn, không chỉ lấy được một kiện Thần Khí trung phẩm, Kiếm Đồ Đằng tăng lên bốn khắc, còn có được hai viên Thái Sơ Nguyên Thạch quý giá. Khi cậu trở về Vũ Hoàng Cung thì lúc này Tuyết Dạ cũng đã có mặt ở đây. Vừa thấy cậu, hắn liền đưa tay kéo cậu vào lòng ôm, ngửi hương thơm quen thuộc trên cơ thể cậu. "Trì nhi, vi phu rất nhớ ngươi a" Nhìn Tuyết Dạ làm nũng, Vũ Trì khẻ cười nâng mặt hắn lên hôn sâu một cái. "Đợi qua thời gian bận rộn này, ta sẽ không rời đi nữa" cậu khẻ nói. "Đúng rồi, mọi chuyện xử lý như thế nào rồi?" chợt cậu nhớ đến gì đó hỏi. "Không muốn, Trì nhi vừa về liền muốn bỏ mặc vi phu, chỉ muốn biết tin tức của người khác" Tuyết Dạ như trẻ con dụi đầu vào vai cậu, giả vờ giận dỗi. Nhìn hắn như vậy cậu đã không thể nhịn nổi mà phải bật cười thành tiếng. Thấy cậu cười, Tuyết Dạ cũng cười theo. "Được rồi, được rồi, nói chính sự đi, chuyện này cành kéo dài hai chúng ta càng mệt mõi" Vũ Trì biết Tuyết Dạ đây là cố ý làm cho cậu vui vẻ sau bao ngày phải lăn lộn mệt mõi. Đến đây, Tuyết Dạ đã thu lại vẻ mặt cợt nhã của mình, thay vào đó là một khuôn mặt nghiêm nghị vốn có. "Quỷ Tộc bị ta kích bạo loạn, lần này Huỳnh Đế muốn khống chế lại cục diện thì phải mất một thời gian rất dài" "Vài chục năm là đủ, khoảng cách giữa chúng ta và cô ta sẽ được kéo ra xa" Vũ Trì nghe xong đáp lại. "Huống hồ bên cạnh Huỳnh Đế còn có một thanh đao, không biết khi nào sẽ tuốt vỏ chém cô ta một nhát, cho nên về cơ bản bước đầu chúng ta đã thành công" "Nhân tiện ta có một bộ bí pháp muốn cùng Trì nhi tham khảo tu luyện, có lẻ mấy chục năm này sẽ đủ" Tuyết Dạ cũng cho là mấy lời của Vũ Trì đúng. Nhưng rất nhanh hắn đã thấy cậu lắc đầu: "Bí pháp để sau đi, ta có bất ngờ cho ngươi nè" cậu cười tủm tỉm ra vẻ bí ẩn, sau đó từ từ trong tay đã xuất hiện hai viên Thái Sơ Nguyên Thạch. "Đây là...?" "Là Thái Sơ Nguyên Thạch, ẩn chứa toàn năng Nguyên Thạch a. Đây là thu hoạch ngoài ý muốn, nhưng lại vừa đúng lúc cho chúng ta" Vũ Trì cười nói, sau đó để một viên lên tay Tuyết Dạ. "Trì nhi, cảm ơn ngươi" nhìn trong tay Thái Sơ Nguyên Thạch, Tuyết Dạ xúc động nói ra. "Cảm ơn gì chứ, chúng ta là vợ chồng ngươi nói mấy lời sáo rổng như vậy làm chi chứ. Nếu ngươi còn nói mấy lời này thêm lần nào nứa, ta sẽ không nhìn tới ngươi nữa" Vũ Trì không vui, nhíu mày nhìn hắn nói. "Trì nhi, ta sai rồi, ngươi đừng giận" biết Vũ Trì giận, Tuyết Dạ liền thu Thái Sơ Nguyên Thạch vào, đi lại ôm cậu xin lỗi. Đến thứ quý giá như Thái Sơ Nguyên Thạch Vũ Trì còn không ngần ngại đem ra cho hắn, thì chính lời "cảm ơn" này hắn đã không trân trọng tình cảm của cậu rồi. Thời gian trôi qua, vốn Thư Mỵ Nhi đang rất muốn gặp Vũ Trì nhưng Vũ Hoàng Cung lúc nào cũng trong tình trạng "niêm phong", nên cô ta chỉ có thể cố gắng chờ đợi. Nhưng mà chờ đợi một lần đến tận mấy mươi năm, trong thời gian đó trong Vũ Hoàng Cung có một lần sinh ra động tỉnh lớn. Lần đó cửu thải giăng ngập trời, chín màu bay lượn tạo ra một khung cảnh thần tiên mỹ mãn. Khi đó, bên trong Vũ Hoàng Cung Vũ Trì cả người đều bị bao phủ bởi cửu thải. Đúng vậy, sau khi hấp thu một bộ phận của Thái Sơ Nguyên Thạch thì phong, lôi, quang, ám tứ đại hạt giống huyền quang của cậu đã nảy mầm trở thành chân chính huyền quang. Cửu Thải Huyền Quang đồng vị, tiến nhập vào Tử Phủ thay thế Huyền Quang của vị tổ tông lần trước cho Vũ Trì mượn. Vốn khi đó Huyền Quang ấy chỉ có thể tồn tại ngàn năm, nay ngàn năm cũng sắp hết Huyền Quang cũng đã mờ nhạt gần như tan biến. Nếu để tới khi Huyền Quang tan biến thì Tử Phủ của Vũ Trì sẽ trở lại thành Kim Cương Tử Phủ và mãi mãi mất đi tư cách trở thành Bất Diệt Tử Phủ. Nhưng bây giờ lại khác, có chân chính Cửu Thải Huyền Quang của Vũ Trì thay vào, ngay lập tức Tử Phủ càng thêm rung động mãnh liệt. Nó tham lam hấp thu hết Cửu Thải Huyền Quang, đưa chúng nhập vào từng ngóc ngách của Tử Phủ, dần dần cải tạo Tử Phủ thành một tòa "thành" kiên cố bất tử, bất diệt. Đợi khi Tử Phủ hoàn toàn thế biến trở thành Bất Diệt Tử Phủ, Vũ Trì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Gánh nặng bao năm nay của cậu đã được giải quyết, hơn ai hết cậu vui đến muốn khóc lên nhưng cậu chỉ có thể nhắm mắt lại ép cảm xúc của mình lại. "Trì nhi, trước mặt vi phu muốn khóc cứ khóc, đừng cố tạo một lớp vỏ bọc mạnh mẻ, như vậy sẽ rất mệt mõi" nhìn Vũ Trì như vậy, Tuyết Dạ ngừng tu luyện ôm Vũ Trì vào lòng, nhẹ nhàng nói vào tai cậu. "Không phải ta cố tỏ ra mạnh mẻ, chỉ là ta không muốn rơi nước mắt cho việc nhỏ này. Tương lai còn rất nhiều chuyện trọng đại hơn, nếu ta cứ khóc thì phải tốn bao nhiêu nước mắt nữa đây?" Vũ Trì cười cười lắc đầu. "Tương lai chúng ta sẽ chỉ có cười, dù trong hoàn cảnh nào ta cũng sẽ không cho Trì nhi phải khóc nữa" nghe Vũ Trì nói xong, Tuyết Dạ khẻ hít sâu một hơi, vòng tay càng ôm siết cậu. ----- P/s: Bao giờ rãnh ad bù cho, mn thông cảm.
|
CHƯƠNG 255: THƯ MỴ NHI ĐIÊN LOẠN. Thái Sơ Nguyên Thạch không hổ là thần vật hiếm có khó tìm, chỉ với một viên nho nhỏ như vậy mà đã giúp cho Vũ Trì giải quyết rất nhiều vấn đề. Không chỉ cung cấp cho Vũ Trì đủ "phân bón" giúp phong, lôi, quang, ám nảy mầm, mà nó còn giúp cậu lĩnh ngộ ra Bản Nguyên Đạo, thành công nắm giữ hoàn chỉnh Tạo Hóa Đạo. Bởi vì Vũ Trì kiêm tu quá nhiều thứ cho nên dù có Thái Sơ Nguyên Thạch thì các Thánh Đạo cũng không tăng trưởng quá lớn, mà dàn trải đều. Cậu lấy Kiếm Đạo làm gốc, vì thế Thời Không, Tào Hóa hai loại Đại Đạo này cậu đều hướng cho nó căn bằng, phụ trợ cho Kiếm Đạo. Nhưng Tuyết Dạ thì khác, hắn lấy Tinh Thần Đạo làm gốc, Cầm Đạo là phụ, hầu như đã loại bỏ Băng Tuyết Đạo và Ma Đạo, vì vậy với một viên Thái Sơ Nguyên Thạch hắn đã giúp cho Tinh Thần Đạo và Cầm Đạo tăng lên rất mạnh. "Không hổ là Thái Sơ Nguyên Thạch, lại giúp Tinh Thần Đạo của ta tăng lên đến năm khắc" Tuyết Dạ cười nói. "Năm khắc Đồ Đằng, đã có thể để Thế Giới ý chí cho ba phần mặt mũi rồi" Vũ Trì không nói thẳng mà truyền âm cho Tuyết Dạ. Ngày hai người xuất quan, Vũ An đã cùng với ba người khác chờ sẳn. Nhìn hai người khí tức huyền ảo ba người kia đều liếc nhau một cái. Chỉ có Vũ An là vui vẻ chạy đến ôm lấy tay cậu: "Ca ca, huynh lại trở nên mạnh hơn rồi" "Ca mạnh lên mới bảo vệ Tiểu An được chứ" cậu cười cười vuốt đầu hắn. "Đệ cũng rất mạnh rồi a, không cần huynh phải bảo vệ nữa" nghe vậy Tiểu An chu chu môi, bực bội đáp lại. Đúng là em trai cậu vẫn chưa lớn nổi, nhưng thực lực của Vũ An đúng là mạnh lên rất nhiều. "Được rồi, không giỡn nữa, bây giờ nói chính sự đi" sau một hồi đùa giởn với Vũ An, Vũ Trì cũng đẩy nó ra, nghiêm túc nhìn ba người còn lại. "Thời gian tới sẽ có một chuyện cực kỳ trọng đại xảy ra, các ngươi phải giữ vững Vũ Hoàng Cung và Tuyết Ma Cung. Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra các ngươi cũng không được rời khỏi Cung, nhớ kỷ lời ta" Nhìn nét mặt ngưng trọng của Vũ Trì, mọi người đều im lặng, nhưng những lời cậu nói đã khắc sâu trong lòng bọn hắn. Ba ngày sau, tại Huỳnh Đế Cung, Huỳnh Đế ngồi đó đâm chiêu, nhíu mày suy nghĩ gì đó. Chợt Thư Mỵ Nhi đi vào trong tay còn cầm theo một ly gì đó mà bên trong là chất lỏng màu đỏ óng ánh. "Tỷ tỷ, uống chút rượu đi, đây là Huyết Tửu muội nấu từ tinh huyết của Khổng Tước, tỷ uống đi cho nóng" Nghe tiếng Thư Mỵ Nhi, Huỳnh Đế ngẩn đầu lên, đưa tay đón lấy ly rượu. "Máu của Khổng Tước ư! Bây giờ, để lấy được tinh huyết của Khổng Tước thật đúng là làm khó muội rồi" Hơn ai hết, người Huỳnh Đế câm hận nhất ngay lúc này chính là Vũ Trì, vì thế cô ta cũng hận lây qua Khổng Tước Tộc. Nhưng hận thì hận nhưng cô ta có thể làm gì được Vũ Trì chứ? Cho nên cô ta chuốc hận bằng cách uống máu của Khổng Tước Tộc, như đang uống máu của Vũ Trì, chỉ là cô không dám ra tay quá mức. Nhìn Huỳnh Đế đưa ly rượu lên miệng uống, ánh mắt Thư Mỵ Nhi lại hiện lên một tia ngoan độc. Huyết Tửu nồng đậm chảy vào cổ họng, khi Huỳnh Đế còn đang thưởng thức dòng máu nóng của Khổng Tước, thì đột nhiên hai mắt của cô ta trợn tròn lên, tay chân không thể cử động được. Bây giờ, Huỳnh Đế không thể làm gì khác ngoài việc mở to mắt nhìn em gái mình bưng ra bộ mặt tươi cười bước tới gần. "Hận không? Chắc bây giờ ngươi đang rất hận ta đúng không?" Thư Mỵ Nhi vuốt ve khuôn mặt của Huỳnh Đế, rồi đặt lên môi cô nàng một nụ hôn. "Ta vì ngươi, ta đã từ bỏ tất cả mọi thứ, nếu ngươi muốn chỉ cần nói một tiếng ta sẽ tự động từ bỏ tranh đoạt Cô Sơn Chiến" lúc này đột nhiên Thư Mỵ Nhi siết chặc hàm Huỳnh Đế lại, nghiến răng câm phẩn: "Nhưng tại sao ngươi lại hãm hại ta, tại sao lại muốn hạ độc thủ với ta. Vì vị trí Giới Tử này ư? Ngươi đủ bản lĩnh ngồi ở đây ư?" Thư Mỵ Nhi bây giờ như là một ma quỷ, à không cô ta vốn là quỷ mà. Cô ta bóp hàm của Huỳnh Đế cho đến khi vang lên tiếng "rắc...rắc...", một dòng máu tử khóe miệng chảy ra, cô ta mới chịu buông ra. "Thư Tố Tố, trúng Khấp Lực Vô Sinh Tán ngươi có cảm giác như thế nào? Có phải rất khó chịu không? Khó chịu tại sao ngươi ngày xưa lại dùng nó lên cơ thể ta, để cho một đám xú nam nhân thay nhau hành hạ ta, làm nhục ta?" Đang quát lớn vô mặt Huỳnh Đế, chợt Thư Mỵ Nhi đi lại gần, kề sát mặt cô ta thì thào nói nhỏ. "Ngươi đừng sợ, ta sẽ không để cho bất kỳ ai đụng đến thân thể ngươi. Ngươi cũng biết ta yêu ngươi mà, ta chấp nhận để ngươi lợi dụng chỉ cầu được ở bên ngươi. Nhưng ngươi lại phản bội ta, ngươi chà đạp lên tình cảm của ta, ngươi phải trả giá." "Giới Tử, ta sẽ lấy và chúng ta sẽ mãi mãi là của nhau" lần nữa Thư Mỵ Nhi nâng cầm Huỳnh Đế lên hôn ngấu nghiến, mặc cho trong đôi mắt Huỳnh Đế là sự hỗn loạn đến vô vọng. Đang hôn, đột nhiên Thư Mỵ Nhi lại đẩy Huỳnh Đế ra ha hả cười lớn: "Đừng cố câu thông với Thế Giới ý chí nữa, ngươi chỉ tốn công mà thôi. Bên ngoài, vợ chồng Vũ Hoàng đã giúp ta ngăn cản tất cả. Hôm nay ngươi sẽ không thoát được, hãy nhận mệnh, chúng ta sẽ là của nhau, mãi mãi" Lúc này, Huỳnh Đế đã chuyển qua hoảng sợ, không ngờ chính vợ chồng Vũ Trì lại ra tay giúp Thư Mỵ Nhi giết cô ta. Trong nội tâm, nổi sợ hãi Vũ Trì của cô ta, giờ đây không còn cưỡng ép giấu kín nữa mà đã dâng lên mãnh liệt. Cô khó khăn lắm mới ngồi lên vị trí Giới Tử này, cô không muốn chết a. Bây giờ, cho dù Huỳnh Đế có nổ lực như thế nào đi nữa cũng không thể câu thông với Thế Giới ý chí đến cứu mình. Cuối cùng, cô ta đành phải đưa mắt sang cầu xin Thư Mỵ Nhi, nhưng đáp lại cô ta là một khuôn mặt trào phúng của em gái mình. "Ngươi sợ rồi sao? Muốn van xin ta rồi sao? Nhưng rất tiếc đã quá muộn, ta sẽ không tha thứ cho ngươi" Nói rồi, từ trong tay Thư Mỵ Nhi xuất hiện một cây kim lớn, ghim thẳng vào đầu Huỳnh Đế. Ngay lập tức, mắt Huỳnh Đế trợn tròn mở to ra, sự đau đớn hiện qua ánh mắt báo hiệu cho người khác biết bây giờ cô ta đau đớn đến cở nào. Diệt Hồn Châm, một loại pháp bảo chuyên môn tiêu diệt Linh Hồn, mà ngày xưa Huỳnh Đế thường dùng để giết địch nhân, không ngờ hôm nay chính cô lại nếm trải tư vị này. Nhìn khí tức của Huỳnh Đế ngày càng phù phiếm, trên khuôn mặt của Thư Mỵ Nhi càng thêm hưng phấn. Nhưng đột nhiên trong giây phút cuối đời của Huỳnh Đế, Thư Mỵ Nhi bắt gặp ánh mắt không oán hận, không câm thù của cô ta mà chỉ là sự hả hê. Chỉ là ngay lúc này, Thư Mỵ Nhi không rãnh quan tâm tới ánh mắt của Huỳnh Đế, bởi vì cô ta chuẩn bị cho giai đoạn kế tiếp.
|
CHƯƠNG 256: NHẤT TIỄN SONG ĐIÊU, TÍNH KẾ THẾ GIỚI Ý CHÍ. Đợi đến khi Linh Hồn của Huỳnh Đế hoàn toàn tan biến, rút đi Diệt Hồn Châm, lúc này Thư Mỵ Nhi cũng đột nhiên ngã gục xuống. Đúng vậy, Thư Mỵ Nhi ngã xuống nhưng đó chỉ là thân xác của cô ta, còn Linh Hồn thì lơ lửng trên không. Muốn nói đến Linh Hồn xuất khiếu nếu không phải tu luyện bí pháp đặc thù, hay đứng trước nguy cơ chết chóc, thì cho dù là ai cũng không muốn đem Linh Hồn rời khỏi thân thể. Linh Hồn là thứ vô cùng mong manh, nó không chịu nổi sự bào mòn của thiên địa, nhưng ở đây Linh Hồn của Thư Mỵ Nhi nhìn qua lại rất mạnh mẻ a. Không quá lâu, Linh Hồn của Thư Mỵ Nhi đã nhập vào thân thể Huỳnh Đế, từ từ dung hợp làm một. Linh Hồn của Huỳnh Đế tuy đã mất nhưng dù gì cô ta cũng là một vị Giới Tử, thân thể cường hoành không cần phải bàn cải. Tuy nhiên, chỉ trong một thời gian ngắn Thư Mỵ Nhi đã sơ bộ nắm giữ thân thể của cô ta, có thể thấy Linh Hồn của cô ta mạnh đến mức độ nào. "Tố Tố, ngươi thấy không, chúng ta đã là một, đời này kiếp này ta và ngươi sẽ mãi ở bên nhau, không rời xa nữa" dù Huỳnh Đế đã chết nhưng Thư Mỵ Nhi lại có suy nghĩ như vậy, dường như trong thâm tâm của cô ta Huỳnh Đế vẫn còn sống, hoặc dã cô ta chỉ cần thân xác của Huỳnh Đế còn tồn tại là được. Với sự xâm chiếm mạnh mẻ của Thư Mỵ Nhi, không mất quá lâu cô ta đã xâm nhập vào đại não của Huỳnh Đế, nếu như xâm chiếm thành công thì thân thể của Huỳnh Đế chính thức thuộc về cô ta. Nhưng lúc này mây đen giằng giũ, gió thét liên hồi, từng tia chớp động ầm ầm đánh thẳng vào Huỳnh Đế Cung. "Yêu nữ to gan, dám đoạt xá Giới Tử" một tiếng róng giận vang lên, Linh Hồn của Thư Mỵ Nhi bị một lực lượng vô hình kéo bay ra khỏi thân thể của Huỳnh Đế. Dùng không thấy người, nhưng bây giờ Linh Hồn của Thư Mỵ Nhi như có một bạn tay đang siết chặc lấy. "Chết" một chữ chết vang lên, không kịp để Thư Mỵ Nhi nói câu nào, Linh Hồn của cô ta liền bị bóp nát, tan biến theo Huỳnh Đế. Thư Mỵ Nhi chết, cô ta chết trong giấc mộng Nam Kha của mình. Cũng như ánh mắt hả hê cuối cùng của Huỳnh Đế, dường như cô ta chắc chắn Thư Mỵ Nhi sẽ chết theo cô ta vậy. Trong Vũ Hoàng Cung, Vũ Trì và Tuyết Dạ ngồi đó khẻ đưa mắt nhìn ra bên ngoài. "Kết thúc rồi sao" cậu nhìn hắn nói nhỏ. Kết thúc, đúng, đây là kết thúc của hai chị em Huỳnh Đế, nhưng đối với cậu và Tuyết Dạ vẫn chưa. "Vũ Hoàng, ngươi dám qua mặt ta, tiếp tay cho kẻ khác giết Huỳnh Đế" là Thế Giới ý chí đang tức giận, nó tức giận vì Vũ Trì phá vở quy tắc của nó. "Chuyện này liên quan gì đến ta?" Vũ Trì trả lời tĩnh bơ. "Không liên quan? Ngươi lợi dụng Thời Không ngăn cách Huỳnh Đế Cung với bên ngoài, để ta không biết bên trong xảy ra chuyện gì. Ngươi mượn tay yêu nữ giết chết Huỳnh Đế, sau đó hủy bỏ ngăn cách để ta cảm ứng được Huỳnh Đế đã chết mà tức giận ra tay giết yêu nữ , hoàn thành kế hoạch nhất tiễn song điêu. Vũ Hoàng, ngươi giỏi lắm, tới ta mà ngươi cũng dám tính kế? Là ai cho ngươi lá gan này?" Thế Giới ý chí không phải kẻ ngu, nó nhìn qua đã nắm rỏ mọi chuyện xảy ra. Nhưng không phải cuối cùng cũng rơi vào bẩy của Vũ Trì đấy sao. "Thế Giới ý chí, trước khi trách ta sao ngươi không nhìn lại bản thân mình, ngươi đã làm đúng chưa? Cùng là Giới Tử, nhưng tại sao ngươi luôn thiên vị Huỳnh Đế? Ngươi cho ta một bản bí pháp, cho Dạ một kiện Thánh Khí, nhưng lại cho cô ta một viên Thái Sơ Nguyên Thạch. Haha, nhưng rất tiếc là cô ta quá ngu không hấp thu Thái Sơ Nguyên Thạch, lại đi chế ra một đám Pháp Tắc Quân Đoàn vô bổ. Ngay từ đầu, người ngươi chọn đã sai, đến bây giờ Huỳnh Đế ngu ngốc mà chết đi, là do ngươi. Chọn một người không có bản lĩnh đi đấu với chúng ta, hôm nay, ta chỉ giúp ngươi nhìn rõ ai mới thật sự có bãn lĩnh mà thôi" Vũ Trì không chút yếu thế đáp lại Nhưng chưa dừng lại ở đó, cậu không để Thế Giới ý chí mở miệng liền nói tiếp: "Ngươi đừng nói ngươi dùng cô ta như một cán cân để căn bằng ba vị Giới Tử, đó chỉ là ngụy biện. Ngươi thiên vị cô ta, bởi vì ngươi muốn dùng cô ta kiềm hãm chúng ta, ngươi sợ chúng ta sẽ thoát khỏi sự khống chế của ngươi" "Vũ Hoàng, vị trí và địa vị của ngươi bây giờ là do ta ban cho, ngươi dám đại nghịch bất đạo?" Thế Giới ý chí mõi lần róng giận, sấm chớp liền ầm ầm đánh xuống. Tuyết Dạ sợ các tia sét đánh trúng Vũ Trì, ngay lập tức đã bày ra Thiên Can Địa Sát Trận, sẳn sàng đánh lại bất kỳ lúc nào. Nhưng Vũ Trì lại hoàn toàn không sợ hãi, cậu cười thật to, dỏng dạt lên tiếng. "Mọi thứ đều do ta bằng sức mình đoạt lấy, không phải cho ngươi ban cho." "Vũ Trì, Tuyết Dạ ngươi muốn chết" "Chết, giết chúng ta ai sẽ thay mặt Đại Thiên Thế Giới tranh phong cùng các anh hào của Thế Giới khác? Giết chúng ta, ai sẽ giúp Đại Thiên Thế Giới khôi phục lại địa vị năm xưa? Ngươi, không giết được chúng ta"
|
CHƯƠNG 257: THỜI KHÔNG CỔ THỤ. Từ khi Vũ Trì trở thành Giới Tử, cậu đã tiếp xúc được đến những bí ẩn được che giấu suốt bao năm nay. Đối với người trên vạn giới thì Đại Thiên Thế Giới là duy nhất, nhưng bọn họ lại không biết ngoài kia còn có hằng hà vô số Đại Lục, Thế Giới lớn nhỏ khác, Đại Thiên Thế Giới chỉ là một trong số đó. Đâu phải tự nhiên ở mỗi thế Thế Giới ý chí lại chọn ra mấy vị Giới Tử đi quản lý vạn giới chứ, mà nó là muốn những Giới Tử này thay mặt Đại Thiên Thế Giới đi tranh phong với những anh hào đến từ Thế Giới khác. Những thế gần đây, anh tài ngày càng kém, nếu đến một ngày Đại Thiên Thế Giới không có người đủ sức chống lên một cõi thì lúc đó mối họa xâm lân sẽ giáng xuống. "Vũ Trì ơi Vũ Trì, ta ghét tính cách này của ngươi, ngươi như một con ngựa bất tuân, lúc nào cũng làm theo ý mình" sớm chớp cứ liên hồi, nhưng phải một lúc lâu sau Thế Giới ý chí mới lại lên tiếng. "Ngươi tự cao tự đại, đúng vì Đại Thiên Thế Giới ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta nhắc nhở ngươi một câu, làm người đừng quá thông minh sẽ có lúc chết như thế nào cũng không hay" "Haha, sống ở đời nếu không làm kẻ đánh cờ thì chính là làm quân cờ, tức nhiên ta không muốn làm quân cờ trong tay kẻ khác, cho dù là ngươi Thế Giới ý chí" nhận lại câu nói của Vũ Trì, Thế Giới ý chí chỉ hừ lạnh một cái, sau đó nó cũng theo sâm chớp cũng biến mất. Lúc này, Tuyết Dạ mới nói nhỏ vào tai Vũ Trì: "Trì nhi, ta cảm giác Đại Thiên Thế Giới đang rơi trong tình trạng rất nguy hiểm, nếu không Thế Giới ý chí cũng không nhẫn nhịn như vậy" "Ta biết chứ, nếu không ta sao dám giết Huỳnh Đế" Vũ Trì đáp lại. Tương lai, Tinh Không ngoài kia còn vô số nguy hiểm đang chờ cậu, cậu đây là đang bán mạng cho Đại Thiên Thế Giới, tức nhiên cũng cần vài quyền lợi chứ. Huỳnh Đế chết ngoài vài người Vũ Trì ra thì chẳng ai biết, dưới vạn giới cũng vậy, Quỷ Tộc vẫn lâm vào tình trạng nội chiến, dẫn đến thực lực ngày càng sa sút. Trong khi ấy Vũ Trì và Tuyết Dạ đang cùng nhau tu luyện một môn bí pháp mới. Lấy ba mươi hai Thiên Can, bảy mươi sáu Địa Sát pháp môn của Tuyết Dạ, Vũ Trì đấp nên hình thái ba mươi hai Động Thiên, bảy mươi sáu Phúc Địa, sau đó Tuyết Dạ lại bỏ vào Tinh Thần Đạo, cuối cùng hoàn thành Động Thiên Phúc Địa Đại Trận. Còn về công năng, đây không chỉ là một công kích đại trận thông thường, diệu dụng của nó đã vượt xa như thế. Nói thì dể dàng nhưng hai người phải mất hơn trăm năm mới hoàn thành môn bí pháp này. Trăm năm đối với tu sĩ chỉ là một cái chớp mắt, nhưng cũng đủ để cải biến rất nhiều thứ. Nhất là trên vạn giới, thế cục đã dần cãi biến. Tuy Tuyết Ma Tộc và Khổng Tước Tộc vẫn chỉ là Thánh Tộc, nhưng sức hiệu triệu của hai tộc chỉ có cao chứ không kém hơn Thần Tộc, đây bởi vì bọn họ có Giới Tử làm chổ dựa a. Vũ Trì biết, thời gian để cậu trưởng thành bước ra tinh không rộng lớn bên ngoài không còn nhiều, cho nên trong lúc này cậu luôn tận lực làm cho mình mạnh hơn. Chia tay Tuyết Dạ, hắn đi đến Hư Không Tinh Thần Đảo tu luyện còn cậu lại lần nữa đi vào Thời Gian Trầm Tích. Vẫn giống lần trước Thời Gian Trầm Tích như một con sông lặng lẽ chảy, nhưng lần này Vũ Trì đã khác. Cậu không còn là một nhánh Lục Bình mặc cho dòng nước "thời gian" muốn đưa đẩy đến đâu thì đưa đẩy, mà bây giờ cậu đã là con cá đủ sức bơi ngược dòng, tìm đến nơi hải vực sâu nhất. Bay trong Trầm Tích, đại não của Vũ Trì hấp thu từng mãnh ký ức vỡ vụng, nhưng cho dù nó rất lung tung nhưng cậu vẫn đủ sức để trấn áp để đó. Không biết bay bao lâu, đột nhiên trước mắt Vũ Trì xuất hiện những ánh sáng tím như tinh tú chớp động. "Thời Gian kết tinh?" Vũ Trì tự hỏi. Không suy nghĩ nhiều, Vũ Trì liền tiến nhập vào trong. Nhưng khi đi vào cậu mới biết mình sai, không phải Thời Gian kết tinh mà là Thời Không kết tinh. Đi sâu hơn nữa, Vũ Trì nhìn thấy có một cổ tế đàn lớn, ở giữa là một gốc cây cổ thụ nhưng nó không phải màu xanh. Thân cây có màu tím nhẹ óng ánh, các chiếc lá như những vì sao lạc tô điểm cho sự huyền diệu của nó. Từng bước, từng bước đi lên tế đàn, Vũ Trì như kẻ mụ mị ánh mắt chỉ nhìn vào gốc cây ấy. Gốc cây như có một sức hút mãnh liệt đối với cậu và cứ như thế cậu đi đến chạm tay vào thân cây. Tay vừa chạm, đột nhiên một luồng ý thức truyền thẳng vào Linh Hồn của cậu. "Người hữu duyên, ta đã đợi ngươi rất lâu rồi" một âm thanh già nua, cổ lão truyền vào tai cậu, lúc này Vũ Trì mới bừng tỉnh lại. "Tiền bối, ngài là?" cậu lui về sau một bước, dò hỏi. "Đừng sợ, ta đã đợi ngươi rất lâu cho nên sẽ không làm hại ngươi" âm thanh đó lại vang lên. "Ta là Thời Không Cổ Thụ, ngươi có thể gọi ta là Thụ Lão" Thời Không Cổ Thụ? Hình như trong các điển tịch cậu đã đọc qua không hề có cái tên này. "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, tương lai ngươi sẽ rỏ ràng, còn bây giờ ngươi hãy ở đây tu luyện, ta sẽ giúp ngươi gia tốc thời gian" dường như biết cậu suy nghĩ gì, Thụ Lão lên tiếng nhắc nhở cậu. Đúng vậy, cho dù không biết Thời Không Cổ Thụ là gì, nhưng hai chữ Thời Không này đại biểu cho thứ gì cậu vẫn biết. Vì thế, Vũ Trì ngay lập tức ngồi xuống dưới gốc cây tiêu hóa những mãnh vỡ hình ảnh mà mình "gom góp" được suốt thời gian qua. Gia tốc Thời Gian không phải lúc nào cũng tốt, nhất là đối với việc tiêu hóa hình ảnh này. Nếu thời gian trôi quá nhanh, Linh Hồn của Vũ Trì không kịp thích ứng và bị quá tải, có thể cậu sẽ bị điên mất. Nhưng có Thụ Lão ở đây, ông ta đã điều khiển cho thời gian trôi chậm lại, giúp Linh Hồn cậu không chịu nhiều áp lực. Khi Vũ Trì còn đang chỉnh hợp các ký ức của quá khứ, thì bên ngoài một sự kiện chấn động đã xảy ra - Thần Tộc nội chiến.
|