Khổng Tước Kỳ Duyên
|
|
Nay không có chap mới hả anh
|
CHƯƠNG 292: TRANH ĐOẠT - KẾT MINH. Những lời gì cần nói Vũ Trì đã nói hết, bây giờ cậu chỉ chờ nghe quyết định của Thái Dịch. Suy nghĩ trong chốc lát, Thái Dịch cũng lên tiếng: "Ta có thể đồng ý giai nhập Tuyết Vũ Giới, nhưng ngươi không được ép ta làm những việc ta không thích" "Có thể, nhưng đối với những việc có lợi cho Tuyết Vũ Giới, ngươi bắt buộc phải làm" Vũ Trì nhanh chóng đáp lại. "Được" Thái Dịch lúc này mới chính thức đồng ý. Vốn bên ngoài, nơi Thái Dịch cư trú còn có một mỏ Thái Dịch Nguyên Thạch, đây cũng chính là năng lượng để hắn thành Đạo, cho nên hắn đã yêu cầu Vũ Trì mang tất cả Thái Dịch Nguyên Thạch vào Tuyết Vũ Giới. Đối với Vũ Trì, việc này rất đơn giản, cậu ra ngoài cắt lấy mỏ Thái Dịch Nguyên Thạch, dịch chuyển chúng vào Tuyết Vũ Giới là được. Thời gian còn lại, cậu cùng Tuyết Dạ thu hoạch không ít Tinh Không Thạch. Đang thu hoạch, chợt hai người cảm nhận có tiếng người đi vào, ngay lập tức cả hai liền trở lại Tuyết Vũ Giới. Sắp xếp đóng Tinh Không Thạch và Thái Dịch Nguyên Thạch lại, tạo ra một cái mỏ nhỏ, chợt Vũ Trì hỏi: "Thụ Lão, nương nương, nơi của Thái Dịch có thể trở thành Thánh Địa không?" Dù sao Thái Dịch cũng là Thiên Tiên Ngũ Thái, nếu có thể khống chế một Thánh Địa thì còn gì tuyệt hơn nữa. Suy nghĩ một chút, Quế Luân nương nương mới lên tiếng: "Theo lý thuyết chắc có lẽ được, nhưng ta cũng không chắc lắm" Nghe vậy, Vũ Trì cũng có chút thất vọng, nhưng không sao tương lai dù Tuyết Vũ Giới không đủ Thập Đại Thánh Địa nhưng Tứ Đại Thánh Địa sẽ không còn xa nữa. Vì vậy, đối với vấn đề của Thái Dịch cũng không quá quan trọng. Thời gian trôi qua, những người bên ngoài tiến vào mỏ càng nhiều, đã xảy ra vài vụ đánh giết nhau. Đến lúc này, Vũ Trì và Tuyết Dạ mới đi ra nhưng nơi hai người xuất hiện là vòng ngoài của "Tự Nhiên Đại Trận". Đứng đây hồi lâu, hai người thấy có một đám đệ tử Hư Không Điện đi đến, nhìn dáng vẻ như bọn họ vừa mới trải qua một trận chiến vậy. "Hai vị, xin hỏi hai vị đến từ tông môn nào" nhìn hai người quần áo chỉnh tề, khí tức trầm ổn, bên phía Hư Không Điện liền đoán ra hai người không đơn giản, liền mở lời làm quen. "Tuyết Dạ - Vũ Trì, Vô Cấm Môn" hai người cũng nhìn qua họ đáp lại. Nghe đến Vô Cấm Môn, mắt của mấy tên của Hư Không Điện này liền lóe lên vui mừng. "Tuyết đạo hữu, Vũ đạo hữu, tại hạ là Doãn Phu còn đây là các sư đệ, muội đến từ Hư Không Điện. Thiên Nhai sắp đánh tới, hai vị không nên ở lại đây" Doãn Phu ra vẻ quan tâm nói. "Không phá được Đại Trận này sao thể đi tiếp a" Vũ Trì cũng tỏ ra lo lắng lên tiếng. "Vậy, không còn cách nào khác chúng ta phải hợp sức lại mới có chút hy vọng sống" Doãn Phu vẫn đóng kịch, theo hắn Vũ Trì và Tuyết Dạ cũng diễn theo tỏ ý hợp tác. Nói vài lời khách sáo, không lâu một đám người của Thiên Nhai cũng đã đến. Bọn chúng nhìn thấy mấy người Vũ Trì ánh mắt liền sáng rực như thấy con mồi. "Giết" không hề để mất thời gian, đám ngươi của Thiên Nhai liền xông tới. Bên phía này, Vũ Trì và Tuyết Dạ chỉ chờ có vậy, cả hai cũng dẫn đầu đánh ra. Đánh một hồi, Vũ Trì đã "lở tay" đánh một tên bay vào "Đại Trận", nhưng "bất ngờ" là tên đó không chết mà lại bị đánh xuyên qua. Thấy vậy, mấy tên của Hư Không Điện liền hô lớn chạy vào, theo sau hai vợ chồng Vũ Trì cũng xuyên qua Đại Trận. Càng đến gần mỏ Tinh Không Thạch, tiếng chém giết càng dử dội. Những kẻ đầu tiên phá giải được bí ẩn của Tự Nhiên Đại Trận giả này đều là những kẻ thiên tư siêu quần. Một đám thiên kiêu gặp nhau, không chém giết mới là lạ. Khi mấy người Vũ Trì chạy đến cửa mỏ đã thấy chiến trường chia ra làm mấy phe. Một bên Thiên Nhai thống lĩnh rất nhiều tiểu môn phái chiếm số lượng nhiều nhất. Kế tiếp là Hư Không Điện cũng không kém bao nhiêu. Còn lại Vô Cấm Môn, Ngục Hải và Cổ Minh Thương Hội mỗi thế lực cũng có phe phái riêng, đang đề phòng nhau. "Mạnh sư huynh, người của Thiên Nhai tập kích chúng đệ, các sư huynh, đệ chết rất nhiều a" vừa nhìn thấy sư huynh của mình, Doãn Phu liền nói lớn. Lúc này, Vũ Trì cũng nhập vào tông môn mình. Tuy cậu không nhớ tên sư huynh này là gì, nhưng vẫn tỏ ra cung kính. "Sư huynh, bọn đệ bị thất lạc cũng may có các đạo hữu của Hư Không Điện, nếu không e là cũng chết dưới tay đám người Thiên Nhai rồi" không đợi chuyện lắng xuống, Vũ Trì liền nói. Kẻ thù của kẻ thù chính là đồng minh, trước đó còn nghi kỵ nhau, chỉ với lời của Doãn Phu và Vũ Trì hai phái đã có ý nghĩ hợp tác nhau. Bên phía Thiên Nhai cũng không phải kẻ ngốc, sao không nhìn âm mưu của Vũ Trì, vì thế tên cầm đầu liền nhìn qua Ngục Hải và Cổ Minh Thương Hội. "Hư Không Điện và Vô Cấm Môn hợp tác, các ngươi đừng mơ húp được chén canh nào" Thế căn bằng một khi bị phá vở, thì tức nhiên kẻ nào gây nên sẽ trở thành tấm điểm để ý. Biết ý định của hắn, Mạnh sư huynh cũng nhanh chóng lên tiếng: "Đức hạnh của Thiên Nhai chắc mọi người đều biết, mọi người tin tưởng bọn chúng sao?" Mấy năm nay Thiên Nhai làm việc phách lối, đắc tội không ít người a. "Huống hồ cho dù Ngục Hải, Cổ Minh Thương Hội kết minh với Thiên Nhai thì lợi ích bọn chúng sẽ chia đều cho các ngươi sao?" hắn nói làm cho đám người phải suy nghĩ rất kỷ. "Mạnh Hoặc, ngươi đừng ngậm máu phun người, đặt điều vu khống" Thiên Nhai lập tức phản bác. "Vu khống? Haha, tác phong của Thiên Nhai có ai không rõ chứ" "Chỉ cần Ngục Hải và Cổ Minh Thương Hội với chúng ta, ta hứa lợi ích sẽ chia đều cho tất cả" Hư Không Điện tuy thực lực mạnh hơn một chút, nhưng những năm nay dưới sự trổi dậy của Thiên Nhai thì hành sự cũng đã cân trọng hơn nhiều. Lấy tình thế hiện nay, bọn họ muốn nuốt nhiều hơn cũng không thể.
|
CHƯƠNG 293: GIẾT PHẢN ĐỒ. Đôi bên nói đều có lý, nhưng làm đại tông một khi hành sự đều phải suy nghĩ cho kỷ càng, không chỉ là tranh đoạt mỏ Tinh Không Thạch này, mà còn phải suy nghĩ nhiều thứ khác nữa. Một khi kết minh với Hư Không Điện và Vô Cấm Môn, thì phải xác định sẽ trực diện đối nghịch với Thiên Nhai. Vì một phần mỏ Tinh Không Thạch mà rước lấy đại địch, buôn bán này không có lợi. Nhất là Cổ Minh Thương Hội lấy kinh doanh làm gốc, cuối cùng bọn họ vẫn chọn đứng về phía Thiên Nhai. "Hồng Tụ tiên tử, Ngục Hải quyết định như thế nào?" Có Cổ Minh Thương Hội gia nhập, tên sư huynh của Thiên Nhai càng thêm tự tin nhìn vị sư tỷ của Ngục Hải hỏi. "Ta... Chúng ta theo ngươi" suy nghĩ một chút Hồng Tụ cũng cắn răng nói ra. Theo cô ta, Thiên Nhai quật khởi chính là đại thế khó mà ngăn cản, vì tông môn cô không thể kết thù với đại địch này. "Vậy, ta chọn kết minh với Vô Cấm Môn" nhưng khi Hồng Tụ vừa nói xong, một âm thanh trong trẻo đã truyền đến. Sau đó, một đám người nam thì tuấn tú, nữ thì xinh đẹp bay đến, ai náy cũng phiêu diêu như tiên nhân. "Ngọc Kiếm tiên tử, ngươi xác định muốn đối nghịch với Thiên Nhai?" nhìn đám người mới đến tên Thiên Nhai trầm giọng nói ra. "Mấy năm nay đúng là Thiên Nhai phát triển vượt bậc, nhưng muốn nhượng Tiêu Dao Tiên Môn chúng ta sợ hãi, các ngươi còn chưa đủ sức. Ngụy Tầm, muốn chiến liền chiến, ta không sợ ngươi" Ngọc Kiếm tiên tử ngạo mạn nói ra. Ai không biết đệ tử Tiêu Dao Tiên Môn là ngàn tuyễn, vạn tuyễn, không chỉ xinh đẹp, tuấn mỹ mà còn phải thiên tư hơn người. Cho dù những năm này không có ai vượt qua Liêu Danh và Lệ Phi Hồng, nhưng thực lực cũng không thể khinh thường. Nhìn Ngọc Kiếm tiên tử không chút nào nể mặt mình, tên Ngụy Tầm tức đến hai mắt huyết hồng. Cứ như vậy, sáu nhất lưu thế lực liền chia ra làm hai phe, sau đó các nhị lưu thế lực cũng lục đục chọn phe gia nhập vào. Bọn họ biết, nếu không chọn một trong hai thì chén canh này cũng đừng mơ được chia một chút gì. Một trận chiến quyết định tất cả, thắng làm vua thua làm giặc cho nên đôi bên đều rất căng thẳng. "Bang..." một kiếm ai đã mở màng, nhưng sau một tiếng động mạnh đôi bên liền lao vào nhau. Dường như đôi bên đều đã chọn sẳn cho mình đối thủ, chỉ có vợ chồng Vũ Trì là vẫn còn tại vòng ngoài. Ngay khi Tuyết Dạ muốn tung ra một sát trận, thì một câu nói đã rơi vào tai hai người: "Phản bội Đại Thiên, chết" Theo câu nói ấy, ánh mắt của cả hai không hẹn liền tập trung tại một điểm. Ở nơi đó, có năm sáu người đang quay quanh hai tên, một Ám Kim Giác Hùng và một Lục Túc Ma Đao. Nhưng dù có số lượng nhiều hơn, bên phía năm sáu người này vẫn bị hai tên Giác Hùng, Ma Đao đánh cho không đường đở. Dẫu vậy, tất cả đều không lùi bước mà vẫn tiến lên. "Bùm..." đột nhiên giữa trời quang, trời đất trong phút chốc lại hóa đêm tối, một vầng Bán Nguyệt lạnh lẻo đã treo phía trên. Nguyệt Dạ Minh Huy Trận, cấp hai Đạo Trần vừa phủ xuống, tất cả đều phải né qua một bên. Trong giây phút đó, mấy người của Đại Thiên gần như đã tuyệt vọng thì bổng nhiên Không Gian rung lên, tất cả đều biến mất trước khi đại trận phủ xuống. Cùng lúc ấy Ám Kim Giác Hùng và Lục Túc Ma Đao cũng muốn thoát đi, nhưng không thể vì không gian đã bị phong tỏa. "Là kẻ nào nhắm vào chúng ta" Lục Túc Ma Đao gầm lên. "Là người giết hai ngươi" lập tức âm thanh lạnh lẻo của Vũ Trì đã vang lên. "Bang..." cùng lúc ấy một kiếm đã được cậu đánh ra, nhưng Ma Đao cũng phản ứng rất nhanh, vội vàng lấy sáu cánh tay sắt như Đao của mình đở lấy. Tuy nhiên, trong thoáng chốc Thời Gian đã nghịch đảo và mũi kiếm của Vũ Trì lần này nhắm đến Ám Kim Giác Hùng. Ám Kim Giác Hùng da dầy thịch béo, lấy phòng ngự làm cơ sở, nhưng một kiếm này của Vũ Trì nhắm đến chính là ngay yếu điểm Ám Kim Giác của hắn. "Xoẹt..." Hòa Thời Không, Tạo Hóa vào Kiếm Đạo, cộng với Trung phẩm Thần Khí, một kiếm chém ra Ám Kim Giác liền rơi xuống. Mất đi cái sùng, Ám Kim Giác Hùng ngay lập tức cảm nhận được lực lượng trong người tuột xuống không phanh. "Đến phiên ngươi" xuất hiện phía sau Lục Túc Ma Đao, hơi thở băng lãnh của cậu phả vào cổ hắn. "Chết" phản xạ vô điều kiện vung tay chém qua, nhưng tất cả đều rơi vào khoảng không. "Phốc..." một kiếm xuyên tim, kiếm đâm vào trong thể nội của Ma Đao liền ầm ầm nổ tung. Đầu tiên là lục phủ ngũ tạng, sau đó đến kinh mạch xương cốt, cuối cùng là Tử Phủ cũng nổ tung. Cái chết từ từ này khiến cho Ma Đạo hiểu thế nào là sống không bằng chết, muốn chết không được sống cũng không xong. Trở lại với Ám Kim Giác Hùng, nhìn Lục Túc Ma Đao chết thảm hắn liền sợ hãi co quắp lui về sau. "Đừng giết ta, xin đừng giết ta" hắn cầu xin. "Kiếp sau nhớ đừng làm phản đồ" Lời nói vừa ra, Thần Hy Kiếm cũng cấm xuống đầu lâu của hắn.
|
|
CHƯƠNG 294: CHIẾN LỆ PHI HỒNG. Giết đi Ám Kim Giác Hùng và Lục Túc Ma Đao hai kẻ phản đồ này chỉ là bắt đầu, thứ Vũ Trì muốn đó là giết hết tất cả phản đồ, xa hơn còn diệt luôn Thiên Nhai kẻ chủ mưu này. Tuy nhiên, những chuyện này chỉ có thể đợi sau này thực lực của cậu tăng tiến mới thực hiện được. Còn bây giờ, cậu với Tuyết Dạ lần nữa đã nhập chiến trường chém giết. Lấy cấp hai sát trận giết tới, rất nhanh đã khiến phe phái của Thiên Nhai rối loạn một đoàn. "Trận Sư đâu, mau phá trận" Trận Sư bên Thiên Nhai cũng có, chỉ là muốn phá trận của Tuyết Dạ trong thời gian ngắn là điều rất khó. Huống hồ, Vô Cấm Môn cũng không để yên cho bọn chúng làm. "Không Gian tu sĩ, chuẩn bị hành động" Mệnh lệnh ban ra, tất cả những người tu luyện Không Gian Đạo liền biến mất, kể cả Vũ Trì. Khi bọn họ xuất hiện lại lần nữa chính là sau lưng đám Trận Sư của Thiên Nhai. Vô Cấm Môn được biết đến với danh xuất quỷ nhập thần không phải chỉ là lời nói suông. Một bên Vô Cấm Môn chủ động ám sát, Hư Không Điện và Tiêu Dao Tiên Môn cũng lâm vào chiến đấu ác liệt. Các thủ đoạn đều ra hết, đôi bên đều tử thương vô số, thì đột nhiên biến số xảy đến. Một mũi thương mang theo vô tận hồng quang đã đâm tới Tuyết Dạ. "Ting...tang...Bang..." đang phân tâm điều khiển Trận Pháp, vậy mà Tuyết Dạ cũng có thể đẩy lùi một thương này "Nghe nói Vô Cấm Môn thu nhận được một tên đệ tử được cho là sánh ngang ta, chắc là ngươi đi?" chụp lấy Hồng Thuơng, một nam tử tóc đỏ đã xuất hiện. Thấy kẻ này đến, bên phe Thiên Nhai đều vui vẻ hẳn lên, còn phía Vô Cấm Môn thì tâm trạng như rơi vào trong đấy cốc. "Lệ Phi Hồng" Người đến đúng là Lệ Phi Hồng đại danh đỉnh đỉnh của Thiên Nhai, không nghĩ đến hắn lại chạy đến đây. Nhìn bên phía Vô Cấm Môn ai náy đều ngưng trọng, Lệ Phi Hồng khóe môi giương lên nụ cười ngạo mạn. "Đám các ngươi muốn chiến với ta ư?" hắn nói lớn, nhưng sau đó lại bồi thêm một câu: "Các ngươi còn chưa đủ tư cách" Câu này nói ra khiến rất nhiều người nổi giận, nhưng cũng không có ai dám tiến lên chất vấn hắn. "Mục đích của ta là đến xem kẻ nào được tung hô là sánh ngang ta?" nói đến đây ánh mắt của hắn nhìn Tuyết Dạ lóe lên một tia sát cơ. "Còn một kẻ được cho là sánh ngang Liêu Danh sư huynh đâu?" Không nghĩ đến sống ẩn dật bao nhiêu năm, danh tiếng của hai vợ chồng Vũ Trì lại thịnh như vậy. Chẳng qua, vì sao Lệ Phi Hồng biết hai người cùng có mặt ở đây? "Lệ Phi Hồng đúng không? Muốn chiến liền đến, ta tiếp ngươi" khi không một ai dám lên tiếng thì Tuyết Dạ đã nhàn nhạt cất lời. Ở một bên nhìn sắc mặt của hắn, Vũ Trì liền không tiến ra. "Tốt, có bản lĩnh hơn đám phế vật ở đây" tuy Lệ Phi Hồng nói vậy, nhưng sát ý trong mắt càng nặng. Trong thế hệ này ngoài Liêu Danh ra có ai dám đàm bạc với hắn như vậy, cho dù có cũng đã bị hắn giết chết. Và bây giờ, kẻ trước mặt hắn cũng phải chết. Tâm vừa động, Lệ Phi Hồng liền phóng thương giết tới, muốn một kích diệt sát Tuyết Dạ. Nhưng cảnh tượng xung quanh đột nhiên lại biến ảo, hắn như rơi vào tinh không với muôn ngàn vì sao lấp lánh. "Tinh Không Chân Vực, vạn Tinh hiện" theo tiếng đàn cùng với lời nói của Tuyết Dạ, ngàn vạn ánh sao ngay lập tức trở nên lấp lánh. "Hừ, xem ta phá Tinh Không Chân Vực của ngươi" Lệ Phi Hồng hoành tảo càn khôn, một thương đâm tới. Nhưng lúc này tiếng đàn của Tuyết Dạ lại vang lên, ngàn vạn ánh sao liền xoay vòng hóa ra một bức màn che lớn. Mũi thương đâm vào tấm màn, không chỉ không bị đánh xuyên mà Lệ Phi Hồng còn bị phản đòn lui về sau. "Phản Hư Thập Bát Ảnh" ánh mắt càng lăng lệ, ngay lập tức Lê Phi Hồng đã phân ra làm mười tám hư ảnh. Mỗi cái hư ảnh này đáng sợ ở chổ đều có thực lực không kém gì chủ thể, đây cũng là tuyệt kỹ thành danh của hắn. Chỉ là hắn không nghĩ đến Tuyết Dạ không hề nao núng, mà vẫn nhẹ nhàng khẩy đàn, sau đó vạn tinh liền khóa chặc mười tám hư ảnh. Ngay khi chủ thể lộ ra, Lệ Phi Hồng liền dốc toàn lực đâm tới một thương. "Ta không tin không giết được ngươi" Lấy thực lực của hắn từ trước đến nay luôn khiến người sợ hãi, nay lại chật vật như thế thật mất mặt. Mũi thương hoành không giết tới, đợi khi gần đến chổ Tuyết Dạ thì đột nhiên hắn lại biến mất. "Điểm Tinh - Du Long Tại Thiên" từ bên trên đánh ra bảy điểm gọp lại thành một đầu Du Long, Lệ Phi Hồng mạnh mẻ đánh xuống Tuyết Dạ. "Ầm..." uy lực cực mạnh của chiêu này đã khiến cho Tinh Không Chân Vực lung lây lên nhưng Tuyết Dạ không thấy đâu. Lệ Phi Hồng một chiêu này tuy không đánh trúng Tuyết Dạ nhưng cũng gần làm sụp Tinh Không Chân Vực, chỉ là trong giây phút ấy Tinh Vực lần nữa bình ổn lại "Sao có thể, ta không tin" "Phách Thiên Nhất Trượng Hồng" một thương lại đâm mạnh xuống, cả Tinh Vực đều bị nhiễm hồng. Nhưng rồi, chiêu này cũng chỉ làm cho Tinh Vực lung lây, chứ không hề sụp đổ được. Cũng không phải hắn yếu kém, mà là hắn rơi vào thế bị động, rơi vào Tinh Không Chân Vực như rơi vào lồng chim của Tuyết Dạ, mọi hành động đều gò bó. Hắn biết vậy nên rất muốn phá hủy nó, chỉ là mỗi lần sắp thành công liền có lực lượng gì đó gia trì kiến Tinh Vực phục hồi lại. Như Tuyết Dạ Tinh Không Chân Vực, Vũ Trì Thời Không Kiếm Vực dưới Hợp Đạo Cảnh hầu như không có ai ngộ ra. Vì sao? Vì không có Thế Giới riêng không thể lĩnh ngộ Lĩnh Vực. Đây cũng chính là át chủ bài Tuyết Dạ dựa vào để đánh với Lệ Phi Hồng. Nhìn hắn đâm tới một thương, Tuyết Dạ vẫn bình thản đứng đó, không né tránh nhưng mũi thương vẫn không thể đụng tới người được. "Đây là vì sao?" hắn mở to mắt không dám tin. "Người chết không nên biết quá nhiều" đột nhiên tiếng của Vũ Trì vang lên.
|