Buổi tối đưa người về nhà, Trương Thanh vừa vặn từ trong nhà đi ra nói: "A Tĩnh, người nhà bà nội con tới, buổi tối bảo chúng ta sang đó ăn cơm. Phạm Hành cũng đi chung đi."
Không biết từ lúc nào Trương Thanh đã thay đổi cách xưng hô với Hạ Phạm Hành, giữa bọn họ tựa hồ hình thành một loại ăn ý, tuy nói còn chưa đến nỗi quá mức thân cận nhưng thái độ của Trương Thanh không còn cảnh giác như trước đây nữa.
Hạ Phạm Hành vẫn là một câu nói kia: "Không cần đâu ạ."
Trương Thanh khoảng thời gian này đã thu hết mọi việc làm của hắn ở trong mắt, y giống như Quách Tĩnh Tĩnh vậy, đều không phải là người lòng dạ sắt đá. Y ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Đi chung đi, vừa vặn hôm nay thời tiết không tốt nữa. Cậu lái xe đưa chúng tôi trở về, nhiều người ăn cơm náo nhiệt, người lớn tuổi cũng thích náo nhiệt lắm." Huống chi Hạ Phạm Hành cùng Quách Tĩnh Tĩnh nếu muốn thật sự thành đôi, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, bây giờ làm quen trước cũng tốt.
Hạ Phạm Hành quay đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn nói: "Ăn cơm xong rồi hãy đi."
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: " Được."
Hôm nay còn mưa nữa, sau khi Hạ Phạm Hành đưa người tới, Trương Thanh xuống xe trước, Hạ Phạm Hành nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Em đi trước đi, tôi đi một chút sẽ trở lại. Đúng rồi, ông nội em uống rượu không?"
"Uống."
Quách Tĩnh Tĩnh nói xong, Hạ Phạm Hành gật đầu: " Ừ, tôi biết rồi. Em đi cẩn thận một chút, đường trơn trượt đấy."
Quách Tĩnh Tĩnh xuống xe, Hạ Phạm Hành lái xe rời đi. Cậu cúi đầu nhìn xi măng dưới chân, không trơn a. Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, Hạ Phạm Hành gần đây càng ngày càng cẩn thận. Cậu lại sờ bụng một cái, vẫn không nhô ra nhưng làn da đã bắt đầu mềm nhũn, mỗi ngày tắm rửa chỉ có chính cậu phát hiện, cơ bụng của cậu coi như là hoàn toàn không thấy mà bắt đầu thay bằng một tầng thịt béo.
Vào cửa nhà, Trương Quốc Phú ngồi ở gian nhà chính cười đến mặt đầy nếp nhăn, Trương Thanh ngồi ở bên kia, bên người Trương Quốc Phú có một thiếu niên, từ cửa nhìn thấy mặt thiếu niên kia, Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy có chút quen thuộc.
"A Tĩnh? Tới, đây là em họ con, còn chưa thấy qua đúng không? Đứa nhỏ này một mực ở nước ngoài cũng không có thời gian trở lại. Các con tuổi khác không hơn kém nhau bao nhiêu đâu, nếu hai đứa ở cùng nhau nhất định sẽ thân thiết."
Trương Thị đời này đã sinh bốn người con: lão đại Trương Vu Hải cùng lão nhị Trương Vu Giang ở tại Quảng Châu, lão tam Trương Vu Kiều ở Nam Kinh, lão tứ Trương Vu Hà cũng chính là ba Trương Kỳ.
Trương Vu Hà ở cách xa nhất, tốt nghiệp đại học vào làm ở một công ty Nhật Bản, làm việc rất tốt, ông chủ rất tán thưởng y, còn đem con gái giới thiệu cho y. Ông chủ là một người Nhật Bản, sau khi Trương Vu Hà với người phụ nữ kia ở chung một chỗ, sắp kết hôn rồi mới đem chuyện này nói cho Trương Thị. Trương Thị giận quá, sống chết không đồng ý Trương Vu Hà cưới một cô dâu người Nhật Bản.
Tư tưởng của thế hệ trước kiên quyết hơn thế hệ trẻ bây giờ nhiều. Bọn họ yêu nước, bọn họ thống hận người Nhật Bản, cho dù khi đó cũng không có cái gọi là "phim kháng chiến Nhật", trong trường học cũng không ngày ngày dạy thù nhà hận nước nhưng khi đó tâm huyết của mọi người còn chưa bị thời gian làm cho mai một, bọn họ vĩnh viễn không quên được những đau thương đã từng tự mình nghe lại từ chỗ cha mẹ của mình.
Trương Thị không tiếp thu nổi con dâu Nhật Bản, ồn ào với Trương Vu Hà một trận, từ thành phố lớn trở về thôn Mã Tỉnh, lúc đi chỉ bỏ lại một câu: Mẹ cùng người phụ nữ đó, con tự chọn lấy một.
Trương Vu Hà cuối cùng chọn vợ, hơn nữa mang vợ Nhật Bản cùng đi Nhật Bản rồi không trở lại nữa.
Cũng mặc kệ lúc còn trẻ nháo loạn không vui như thế nào nhưng tình thân không thể nào ngăn cản, nhất là Trương Quốc Phú. Những năm này Trương Thị thật lòng xem Trương Thanh là con trai, nhưng trong lòng Trương Quốc Phú người ngồi bên cạnh lão gọi một tiếng ông nội đó mới là huyết mạch Trương gia. Quách Tĩnh Tĩnh cũng là đứa trẻ ngoan nhưng hai người dù sao vẫn là có sự khác biệt.
Quách Tĩnh Tĩnh đi tới, ngồi xuống bên người Trương Thanh. Trương Thanh nhìn sau lưng cậu hỏi: "Phạm Hành đâu con?"
Trương Quốc Phú cũng nói: "Đúng vậy, ba con không phải nói con còn có một người bạn sao? Làm sao mà lại không thấy ai đi vào?"
"Anh ấy nói anh ấy chờ lát nữa sẽ tới." Quách Tĩnh Tĩnh cũng không biết Hạ Phạm Hành đi làm gì, dù sao người ta đã nói như vậy hắn thì cậu cứ đáp như vậy thôi.
Trương Quốc Phú cũng không nói nhiều, quay đầu lại hỏi thăm cháu trai, bây giờ cái gì cũng không quan trọng bằng cháu mình.
"Kỳ Kỳ, đây là người anh họ nhà chú mà ông nói với con. Con xem con lần đầu tiên trở lại sống không quen, có chuyện gì con tìm cứ tìm anh họ đi. Anh trai chiếu cố em trai cũng là lẽ bất di bất dịch."
Trương Kỳ cười ngọt ngào nói: "Ông nội yên tâm, con khẳng định sẽ sống chung thật tốt với anh."
Quách Tĩnh Tĩnh vẫn nhìn mặt Trương Kỳ, cảm thấy người này thật quen mắt, nhưng Trương Kỳ một mực chỉ quay phần má về phía cậu nên cậu cũng không quá chắc chắn. Vào lúc này nghe cậu ta gọi một tiếng anh, trong đầu lập tức xuất hiện một ít hình ảnh: xe đậu lại ở chỗ công xưởng, thiếu niên, bị bắt...
Quách Tĩnh Tĩnh cau mày nhìn Trương Kỳ nói: "Cậu..."
Trương Kỳ bỗng nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, dọa Trương Quốc Phú sợ hết hồn. Trương Kỳ ôm bụng ai ôi kêu: "Ông nội, con đau bụng, con muốn đi nhà vệ sinh."
Trương Quốc Phú vội vàng đứng lên: "Được được được, ông nội dẫn con đi ha, nhà vệ sinh ở bên ngoài đó." Nhà Trương Quốc Phú là nhà cũ, nhà vệ sinh xây ở bên cạnh chuồng heo có điều bây giờ đã không nuôi heo rồi, nhà vệ sinh cũng tu sửa lại, nền đất thành nền xi măng; hố đựng phưn cũng được đổi thành một con dốc có chiều rộng bằng lòng bàn tay, sau khi đi vệ sinh thì xả nước một cái là sạch sành sanh.
(QT ghi là bể bùn lớn, nhưng toi nghĩ đi vệ sinh thì lấy bùn đâu ra nên nghĩ chắc là giống hố phưn như ở VN mình á)
Nhưng những thứ này Trương Kỳ cũng không biết, cậu ta nghe nói nhà vệ sinh ở bên ngoài, vừa vặn.
"Ông nội, giờ vẫn còn mưa đó. Ông lớn tuổi rồi con làm sao có thể để cho ông dẫn con đi. Anh đưa em đi có được hay không, anh?"
Trương Kỳ nắm lấy ống tay áo Quách Tĩnh Tĩnh quơ quơ, mặt nũng nịu như con mèo nhỏ, người bình thường thấy khẳng định cảm thấy đặc biệt khả ái nhưng chiêu này hiển nhiên đối với Quách Tĩnh Tĩnh vô dụng, hơn nữa Quách Tĩnh Tĩnh tựa hồ nhìn thấu trong lòng cậu ta có tính toán nhỏ nhặt, nhìn cậu ta gật đầu.
Trương Kỳ làm chuyện trái lương tâm, bị ánh mắt của cậu nhìn tới liền vội vàng quay đi. Quách Tĩnh Tĩnh đi về phía trước hai bước, thấy người không đuổi theo, nhíu mày nói: "Còn không đi à? Không phải kêu đau bụng sao?"
"A! Nha, ai ôi, anh chờ em một chút." Trương Kỳ lúc này mới nhớ tới mình còn đau bụng, vội vàng ôm bụng khập khễnh đi theo phía sau Quách Tĩnh Tĩnh.
Ra cửa rồi lại đi qua một góc, trước mặt chính là một nhà vệ sinh cao chưa tới hai thước. Trương Kỳ vừa vào đã lập tức bịt mũi nhảy ra ngoài.
"Ôi trời ơi, mùi gì thế này? Thối chết đi được!"
Nói xong khoa trương hít hít không khí trên bầu trời rồi thở ra.
Thật ra thì nào có khoa trương như vậy. Mùi thì nhất định có một chút, dù sao trước kia từng nuôi heo mà nhưng bây giờ cũng không đến nỗi không nhịn được. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn cậu ta như một con khỉ nhảy nhót, ánh mắt phá lệ bình thản. Sau đó Trương Kỳ diễn không nổi nữa, đứng ở đằng kia cúi đầu giống như một đứa trẻ làm sai bị phạt.
Ngẩng đầu liếc Quách Tĩnh Tĩnh, Trương Kỳ nhe răng cười nói: " Anh, em không nghĩ tới anh thật sự đúng là anh của em nha! Anh nói xem chúng ta có phải đặc biệt có duyên hay không?"
Quách Tĩnh Tĩnh há miệng, chưa nói đến duyên hay không duyên, trực tiếp nói một câu: "Cậu cùng Đường Đại Nghiệp rốt cuộc quan hệ thế nào?"
"Đường Đại Nghiệp?" Trương Kỳ nhất thời còn chưa kịp phản ứng."À, anh nói Đường tổng đầu heo kia à? Em với gã không có quan hệ gì cả, là bạn em có quan hệ với gã, em trong sạch!"
Bạn của Trương Kỳ là tình nhân nhỏ Đường Đại Nghiệp bao dưỡng. Trương Kỳ trở về nước mới quen, vừa kết bạn liền đối xử chân thành, nhưng cũng không có cách nào cả, cậu ta cảm thấy mình yêu mến người nọ nên cũng không biết có gì khác người. Hơn nữa cái vòng tròn này nhỏ, gặp được một người thật không dễ dàng, bên tai cả ngày nghe bạn nói bạn trai y tốt như nào Trương Kỳ không ngừng hâm mộ, xin giới thiệu cho cậu ta một người.
Ý Trương Kỳ là tìm một người bạn trai, đến tai bạn cậu ta lại tưởng thành cậu ta cũng giống như mình muốn tìm một người có tiền, vì vậy Trương Kỳ hồ đồ liền ký khế ước bán thân, trở thành MB Đường Đại Nghiệp đưa tới để dò Hạ Phạm Hành.
Trương Kỳ thấy Đường Đại Nghiệp thiếu chút nữa là nôn. Cái loại dáng dấp như lợn này mà cũng nói là tốt á? Đều nói vật hợp theo loài, Trương Kỳ lúc ấy thì nghĩ cháu của Đường Đại Nghiệp chắc cũng giống như gã liền vội vàng bỏ chạy, nhưng chuyện làm gì đơn giản như cậu ta nghĩ. Cậu ta vừa chạy lập tức có người đuổi theo, cậu ta bị người ngăn ở bãi đậu xe sau đó liền gặp được Quách Tĩnh Tĩnh xui xẻo.
Bây giờ nhớ lại Trương Kỳ còn thật buồn rầu, ban đầu thề thốt thành khẩn nói muốn tới quốc nội tìm đàn ông mà dâng lên đêm đầu tiên, kết quả tới lâu như vậy mà cậu ta vẫn còn là một xử nam! Nghĩ thôi cũng muốn điên cmn tiết lên rồi!!
Khó khăn lắm mới vừa ý một người lại chính là người đàn ông ngày đó thiếu chút nữa cùng cậu ta phát sinh quan hệ, hơn nữa đối phương thấy cậu ta ngay cả nhìn thẳng cũng không thèm nhìn. Cậu ta rốt cuộc có chỗ nào không tốt chứ! Có điều từ đó cậu ta đối với ai cũng thấy tẻ nhạt vô vị, trong đầu luôn luôn liền xuất hiện gương mặt lãnh khốc của người nọ, quả thật là phiền chết đi được!
Những thứ này Trương Kỳ tất nhiên sẽ không nói cho Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không phải sẽ người sẽ hỏi quá nhiều, chỉ cần Trương Kỳ cùng Đường Đại Nghiệp không có quan hệ là được.
Trương Kỳ vốn còn thật khẩn trương, thật ra thì cậu ta cũng thật tò mò sau đó Quách Tĩnh Tĩnh như thế nào nhưng lại không dám hỏi, nghĩ nếu Quách Tĩnh Tĩnh hỏi chuyện gì đã xảy ra vậy cậu ta phải trả lời thế nào a!
Trương Kỳ ngược lại không phải là sợ Quách Tĩnh Tĩnh nói cho ông nội bà nội biết, chủ yếu là sợ ba mẹ cậu ta cơ. Cậu ta lần này len lén trở về nước, chuyện cậu ta thích đàn ông vô tình bị ba biết sau đó bị ăn một trận đòn nhớ đời, nếu không phải mẹ cậu ta can ngăn cậu ta nhất định sẽ không giữ được nửa cái mạng. Cậu ta từ nhỏ ăn mặc không cần lo lắng, được cưng chiều mà lớn lên nên làm sao chịu được cái này, vì vậy Trương Kỳ trong cơn tức giận liền bỏ nhà ra đi.
Cậu ta biết ông nội bà nội ở trong nước, mặc dù chưa từng thấy qua nhưng ba cậu ta với ông nội luôn giữ liên lạc, thêm nữa cậu ta cũng cùng ông nội nói chuyện điện thoại nhiều lần vì vậy cậu ta có phương thức liên lạc được với ông nội, một mình trở về nước. Cái tuổi của cậu ta ham chơi, không để ý đến hậu quả, sau khi về nước cậu ta như ngựa hoang được bỏ cương, ăn chơi đùa giỡn khắp nơi, cho đến gần đây tiền cũng xài hết rồi cuối cùng mới nhớ tới ông nội bà nội, vội vàng liên lạc với ông nội Trương Quốc Phú tới đón cậu ta.
Đề tài lần nữa kéo trở về, Quách Tĩnh Tĩnh nghe Trương Kỳ nói mình cùng Đường Đại Nghiệp không có quan hệ cũng không nói gì thêm nữa. Trương Kỳ dè đặt nhìn cậu cậu không phải không phát hiện, cậu cũng không có thời gian rảnh rỗi hỏi cậu ta nhiều liền nói: "Không quan hệ là được, đó cũng không phải là người tốt. Chuyện lúc trước tôi sẽ không nói cho ông nội bà nội, chính cậu tự chú ý một chút đừng để cho bọn họ lo lắng."
"Được, anh, em bảo đảm, em nhất định làm cho ông nội bà nội vui vẻ."
Trương Kỳ vừa nghe Quách Tĩnh Tĩnh nói sẽ không mách ông bà lập tức khôi phục bộ dáng ban đầu, thấy Quách Tĩnh Tĩnh đi về cậu ta liền chủ động đi tới ôm cánh tay Quách Tĩnh Tĩnh nũng nịu khoe tài.
" Anh, em đầu tiên nhìn thấy anh cảm thấy đặc biệt thân thiết. Anh nói cái này có phải chính là cái mà ti vi nói... Nói cái gì đó nhỉ, à đúng rồi! Gọi là máu mủ thân tình."
"Hai chúng ta không có liên hệ máu mủ."
"... Anh, anh thích nói thẳng như vậy sao? Thật lạnh lùng anh ơi..."
Quách Tĩnh Tĩnh không để ý tới cậu ta. Lúc đi tới cửa vừa vặn nhìn thấy xe Hạ Phạm Hành trở lại, Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở đằng kia nhìn một hồi, Trương Kỳ níu lấy vai cậu nhìn: "Ai vậy? Anh biết không?"
Hạ Phạm Hành mở cửa xe từ trên xe bước xuống, không vội vào nhà mà xoay người đi vòng qua cốp xe, xách một đống quà đi vào.
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi bước nhanh tới, làm cho Trương Kỳ không che dù oa oa kêu ta: " Anh, anh sao không chờ em? Tóc em ướt rồi này!"
Quách Tĩnh Tĩnh đi tới trước mặt Hạ Phạm Hành, nhìn đồ hắn cầm trên tay. Hạ Phạm Hành cũng theo ánh mắt cậu nhìn xuống nói: "Tôi sợ chậm trễ thời gian nên không đi quá xa, tùy ý mua chút đồ ngay ở trấn trên thôi. "
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi: "Không cần mua những thứ này đâu."
Hạ Phạm Hành ôn nhu cười: "Đây là lễ phép, giữa bạn bè cũng trả lễ như vậy cho nên cái này cũng không đại biểu cho cái gì, em đừng quá khẩn trương."
Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu không nói nửa lời. Người này luôn có thể đoán ra cậu trong lòng đang suy nghĩ gì cho dù cậu không biểu đạt ra ngoài, chẳng qua là hàm hồ nói một câu Hạ Phạm Hành lập tức biết được.