Thiếu Niên Ca Hành
|
|
Chương 170: Thiếu niên kiếm khí thịnh Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Bắc Ly thích kiếm, có Cô, Đạo, Nho, Nộ, Tuyết Nguyệt - Ngũ Đại Kiếm tiên, còn có Thiên Thủy kiếm tông, Cô Ảnh kiếm phái, Thương Lôi kiếm hiên, Vân Tê kiếm phái, Thiên Kiếm các, ngũ đại kiếm phái. Lại có ‘Phong Tuyết Kiếm’ - Trầm Tĩnh Chu, ‘Kiếm Tâm Hữu Nguyệt’ - Lý Tâm Nguyệt, những kiếm khách liên tiếp xuất hiện trên giang hồ như truyền thuyết, kiếm phổ liệt kê thập đại danh kiếm, thanh nào cũng xứng với hai chữ tuyệt thế.
Nhưng có một thanh kiếm đã đạt tới cảnh giới đại tông sư nhưng lại không có duyên với vị trí kiếm tiên. Trên giang hồ rất ít người nhắc tới, thanh kiếm kia cũng không cách nào sánh vai với thập đại danh kiếm. Mười hai năm trước thanh kiếm này từng quét ngang giang hồ, một người một kiếm giao đấu với hữu hộ pháp của Ma giáo suốt một ngày một đêm, bất phân thắng bại.
Thanh kiếm này tên là Trường Hồng. Kiếm mỏng Trường Hồng, lúc giết người lưỡi kiếm sắc bén vung chéo xuống như mưa lúc hoàng hôn. Dùng kiếm làm tên, gia chủ Ám Hà Tô gia, Tô Mộ Vũ.
Xuất kiếm liền mười ba lần nhưng đều bị ngăn cản dễ dàng, Lôi Vô Kiệt chống kiếm xuống đất nói: “Ta nhớ ra rồi, sư phụ từng nhắc tới kiếm của ngươi. Ngươi là sát thủ có thể điều khiển cùng lúc mười tám thanh kiếm. Sư phụ nói kiếm thuật trong thiên hạ, nếu chỉ xét riêng kỹ thuật tinh diệu, chưa chắc ngươi đã kém hơn năm vị Kiếm Tiên.”
“Ngươi nói sai rồi.” Tô Mộ Vũ gật đầu một cái: “Ta không cầm kiếm mà cầm hung khí.”
“Mỗi thanh kiếm đều có ý nghĩa của mình.” Lôi Vô Kiệt cười đáp: “Đệ tử Lôi gia bảo, Tuyết Nguyệt thành, Kiếm Tâm trủng, Lôi Vô Kiệt, chính thức hỏi kiếm tiền bối.”
“Cái tên này tuổi thì nhỏ mà gia nhập một đống môn phái.” Tiêu Sắt hừ lạnh nói.
“Hắn có đấu được với Tô Mộ Vũ không?” Diệp Nhược Y hỏi.
“Mười hai năm trước Tô Mộ Vũ đã có thể giao chiến ngang tay với hữu hộ pháp của Ma giáo, trong Tiêu Dao Thiên Cảnh cũng ở cấp độ tuyệt đỉnh. Đừng nói Lôi Vô Kiệt, cho dù là sư phụ hắn Lôi Oanh hay Lý Hàn Y cũng khó lòng chiếm được lợi thế khi đánh với Tô Mộ Vũ.” Tiêu Sùng lắc đầu: “Với công lực hiện tại của Lôi Vô Kiệt, chỉ vừa bước vào Tự Tại Địa Cảnh, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.”
“Vậy làm sao giờ?” Diệp Nhược Y khẽ cau mày.
“Không chỉ Lôi Vô Kiệt không phải đối thủ của Tô Mộ Vũ, bên kia Đường Liên và Thiên Lạc liên thủ cũng không địch nổi Tạ Thất Đao thành danh đã vài chục năm. Ba người trẻ tuổi làm sao địch nổi hai vị cao thủ đại tông sư?” Tiêu Sắt nhún vai.
“Không được rồi.” Ánh mắt Diệp Nhược Y lóe lên vẻ kiên quyết, vung nhẹ tay, tạo thành một chuỗi lá xanh lượn vòng trong bàn tay mình.
“Ngươi để ý tới hắn quá nhỉ?” Tiêu Sắt nhìn Diệp Nhược Y hỏi.
Diệp Nhược Y ngây ra một hồi rồi lắc đầu nói: “Ta chỉ không muốn chết ở đây.”
“Tiểu tử kia rất để ý tới ngươi.” Tiêu Sắt quay đầu nhìn sang phía Lôi Vô Kiệt kiếm khí lại bùng lên, áo đỏ phấp phới. “Lần đầu tiên gặp ngươi, trái tim hắn đã bay mất. Thiếu niên vốn là vậy rất dễ động tình, sau khi động tình lại kiên định như đá tảng. Cho nên bọn họ thường nắm giữ lực lượng người khác không thể tưởng tượng nổi.”
“Ta...” Diệp Nhược Y lắc đầu: “Một người có thể chết bất cứ lúc nào, đâu dám đòi hỏi gì.” “Không, ngươi sẽ không chết.” Ánh mắt Tiêu Sắt đầy kiên định, tay chạm nhẹ lên trường côn bên cạnh: “Ta sẽ không để bất cứ ai trong các ngươi chết.”
Diệp Nhược Y quay sang,chợt thấy ánh mắt Tiêu Sắt thay đổi.
Đó là một ánh mắt đã lâu không chứng kiến. Nó rực sáng, kiên định, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
Tiêu Sắt xiết chặt Vô Cực côn: “Bởi vì ta cũng là một thiếu niên.”
“Nửa năm trước ta mới bước vào giang hồ, cũng rất may mắn. Được chứng kiến Thúc Y kiếm của sát thủ Nguyệt Cơ, Phong Tuyết kiếm của Trầm Trĩnh Chu, Thiết Mã Băng Hà của tỷ tỷ, Phong Nhã tứ kiếm của ông ngoại, cự kiếm Đằng Không của Ám Hà các ngươi.” Lôi Vô Kiệt vận thẳng Hỏa Chước thuật lên Thiên Hỏa cảnh, Tâm kiếm trong tay ngâm vang không ngừng. “Hôm nay được chứng kiến kiếm mỏng Trường Hồng, thật chẳng uổng công.”
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Nếu là ta của hơn mười năm trước, gặp được ngươi có lẽ sẽ tâm sự với ngươi một phen. Nhưng thật đáng tiếc. Chết đi!”
Người mặc áo đen lập tức hành động, Lôi Vô Kiệt áo đỏ cũng lao thẳng tới trước.
Kiếm mỏng Trường Hồng, danh kiếm ‘Tâm’ lướt qua nhau.
Tô Mộ Vũ thu kiếm, trên thân kiếm mỏng có vệt máu dài một tấc. Lôi Vô Kiệt chống kiếm xuống đất, mỉm cười lau vết thương trên tay, cao giọng nói: “Nữa nào!”
Một kiếm vừa rồi của Tô Mộ Vũ vốn là chiêu kiếm tất sát, theo tính toán của hắn vốn nên xuyên qua tim, thế nhưng chỉ làm cánh tay Lôi Vô Kiệt bị thương. Hắn xoay người gật đầu tán thưởng: “Được.”
“Ta đang nghĩ, chuyện gì mà khiến một người biến thành một khối băng lạnh lẽo như vậy?” Lôi Vô Kiệt cũng xoay người lại, thân thể bừng bừng khí nóng: “Vãn bối Lôi Vô Kiệt, hỏi tiếp kiếm thứ hai!”
Tô Mộ Vũ không nói gì, cầm kiếm tung người lướt tới trước mặt Lôi Vô Kiệt. Trường kiếm vung lên, Lôi Vô Kiệt nâng kiếm muốn đỡ nhưng bị kiếm khí như nước thủy triều đánh văng ra ngoài, thân hình tràn ngập hơi nóng lảo đảo như muốn ngã, có thể thấy Hỏa Chước thuật đã sắp bị đánh tan. Nhưng hắn vẫn đứng dậy, lau vết máu bên mép, cười thảm nói: “Được. Vãn bối Lôi Vô Kiệt, xin hỏi kiếm lần thứ ba!”
“Đây là kiếm cuối cùng.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.
“Chiêu kiếm lần này, ta sẽ ra tay trước!” Lôi Vô Kiệt nhảy lên, Tâm kiếm trong tam chém thẳng xuống.
Tô Mộ Vũ ngửa ra sau, cầm kiếm chặnbên trên. Trường Hồng kiếm của hắn không hề quý giá, đây chỉ là thanh kiếm hắn tự mình rèn ra sau khi xuất sư tại nơi đào tạo của Ám Hà. Rất nhiều sát thủ của Ám Hà cũng vậy, khi xuất sư rèn một binh khí thuộc về mình, từ đó trở đi luôn sát cánh cùng nhau, đến chết cũng không rời.
Tâm kiếm, Trường Hồng lại giao nhau. Tô Mộ Vũ nhíu mày, đánh bay kiếm trong tay Lôi Vô Kiệt.
Chỉ trong chớp mắt, hai bóng người lướt qua nhau, khoảnh khắc đó hai bên đều chăm chú quan sát đối phương. Ánh mắt Tô Mộ Vũ vẫn lạnh lùng tàn khốc như làn nước, cứ như mọi chuyện trên thế gian đều không nằm trong suy nghĩ của hắn. Ánh mắt Lôi Vô Kiệt vẫn nóng rực, như chẳng hề sợ hãi bất cứ chuyện gì trên thế gian.
Lôi Vô Kiệt đột nhiên giơ tay, thanh Tâm kiếm lại bay về.
“Vân vô tâm dĩ xuất tụ, điểu quyện phi nhi tri hoàn.” Lôi Vô Kiệt đột nhiên mỉm cười: “Là chiêu đầu tiên trong Chỉ Thủy kiếm pháp của tỷ tỷ ta, tên là Quyện Phi Hoàn, nghe có hay không?”
Tô Mộ Vũ xoay người, giơ thanh kiếm mỏng Trường Hồng ngăn trước ngực. Tâm kiếm đột nhiên đâm thẳng vào thân kiếm của hắn. Tô Mộ Vũ lui lại phía sau, Lôi Vô Kiệt nghiêng người nắm lấy Tâm kiếm. Chân khí trên người hắn bùng lên, xuất một kiếm ép lui Tô Mộ Vũ, thanh kiếm Trường Hồng lập tức gãy thành từng khúc.
“Đây là kiếm thứ ba của ta.” Lôi Vô Kiệt cao giọng quát.
“Tiểu tử, đắc ý gì chứ? Nếu không phải vừa rồi Lôi Môn Bát Tuấn làm hỏng Thập Bát kiếm trận của hắn, không khéo giờ ngươi đã là người chết.” Mặc dù ngoài miệng Tiêu Sắt chế giễu nhưng ánh mắt lại như đang cười: “Có điều chiêu kiếm vừa rồi coi như chiêu thức tuyệt diệu nhất mà hắn từng thi triển.”
Thần sắc Tô Mộ Vũ vẫn dửng dưng. Hắn lui lại, tay khẽ giơ lên, thân kiếm vỡ vụn lượn vòng quanh tay hắn. Hắn búng ngón tay một cái, hơn mười mảnh kiếm vỡ bắn thẳng về phía Lôi Vô Kiệt.
|
Chương 171: Phúc Vũ Phiên Vân Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Thấy mảnh kiếm vỡ bắn về phía mình, Lôi Vô Kiệt vội vàng giơ Tâm kiếm lên đỡ, nhưng một mảnh kiếm lướt sát qua tay hắn, tâm kiếm tuột tay, hắn vội vàng giơ tay ra muốn cầm lại. Nhưng đã thấy Tô Mộ Vũ bước một bước lướt tới trước mặt hắn, xuất một cước đá văng hắn ra ngoài, sau đó lại có ba mảnh kiếm vỡ đánh lên người hắn. Tô Mộ Vũ đứng thẳng, xoay tròn thanh kiếm trong tay: “Đây là danh kiếm hạng ba thiên hạ, Tâm kiếm?”
Tâm kiếm ngâm vang không ngừng, muốn trốn khỏi tay Tô Mộ Vũ, chỉ thấy Tô Mộ Vũ giơ tay phất nhẹ lên thân kiếm, trấn áp thân kiếm rung động không ngừng.
Lôi Vô Kiệt ngã xuống, bả vai bên trái không ngừng chảy máu.
Diệp Nhược Y đang định đi tới giúp đỡ, lại bị Tiêu Sắt ngăn cản: “Vẫn chưa kết thúc, chờ một chút.”
Vừa dứt lời Lôi Vô Kiệt đã gắng gượng đứng dậy, nhìn Tâm kiếm trong tay Tô Mộ Vũ, đột nhiên quát lớn: “Kiếm đến đây!”
Chỉ thấy Tâm kiếm bị Tô Mộ Vũ dùng chân khí đè xuống lại ngâm vang!
“Kiếm tới đây!” Lôi Vô Kiệt lại gầm lên.
Tâm kiếm lập tức kéo Tô Mộ Vũ về phía trước.
“Kiếm tốt, kiếm khách cũng giỏi!” Tô Mộ Vũ gật đầu, đột nhiên giơ chân giẫm mạnh xuống đất khiến thân hình ngưng bặt. Hắn giơ Tâm kiếm lên trước mặt quát: “Ngừng!”
Tâm kiếm bỗng yên tĩnh lại, Lôi Vô Kiệt lui lại một bước, phun ra một ngụm máu tươi.
“Lên!” Tô Mộ Vũ đột nhiên nâng kiếm, đâm thẳng về phía Lôi Vô Kiệt.
Diệp Nhược Y vội vàng quay lại nhìn Tiêu Sắt, Tiêu Sắt cau mày nhưng vẫn không nói gì. Còn Lôi Vô Kiệt lại đột nhiên bước lên một bước, nhát đâm của Tâm kiếm trúng bả vai hắn, nhưng chỉ tiến tới một tấc là ngừng lại.
Tô Mộ Vũ ngẩng đầu, nhẹ giọng khen: “Được.”
Hai ngón tay bỗng kẹp lấy Tâm kiếm, nhất chỉ phá Thương Sơn, nhị chỉ đoạn càn khôn, Lôi môn Kinh Lôi chỉ!
Lôi Vô Kiệt lại giơ tay trí chỉ về phía Tô Mộ Vũ, đoạn hồn phách, tiệt trường sinh, Lôi môn Thất Thần chỉ!
Tô Mộ Vũ lập tức rút kiếm lui nhanh lại, ánh mắt toát lên vẻ khen ngợi: “Với tuổi tác của ngươi, vừa tu luyện kiếm thuật, Hỏa Chước thuật, Vô Phương quyền, lại vừa tinh thông hai môn chỉ pháp của Lôi gia bảo, quả thật hiếm có.”
“Chỉ từng luyện qua, cũng hiểu chút bề ngoài mà thôi.” Trên người Lôi Vô Kiệt đã đầy vết thương nhưng gương mặt vẫn mỉm cười: “Chẳng phải là sắp chết sao? Bị ép thì phải vậy thôi. Ngươi bảo ta thi triển tiếp một chỉ cũng chẳng được.”
“Nếu hai chỉ kia chỉ là ngẫu nhiên, vậy giờ ngươi không còn kiếm trong tay, còn cần đánh tiếp không?” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói. “Nếu ta không đánh ngươi có thể bỏ qua cho ta không? Bỏ qua cho bằng hữu của ta không?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
Tô Mộ Vũ lắc đầu, trả lời rất dứt khoát: “Không thể.”
“Vậy vấn đề này đâu có ý nghĩa gì.” Lôi Vô Kiệt phất hai tay áo, áo đỏ phất phới, ánh đỏ trong mắt lại bùng lên: “Tới đây! Ta còn chút công phu cuối cùng ép đáy hòm chưa sử dụng, nếu ngươi muốn phân sinh tử, vậy được! Ta sẽ luận bàn sinh tử với ngươi.”
Hai tay Lôi Vô Kiệt nắm lại thành quyền, thi triển một thức mở đầu, chính là võ công mà võ tăng bảy tuổi trong Thiếu Lâm tự cũng biết, Đại La Hán Quyền.
Tô Mộ Vũ vung nhẹ tay phải vẽ thành một đóa kiếm hoa: “Như ý của ngươi.”
Bên kia, Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc hợp lực đánh với Tạ Thất Đao nhưng mãi vẫn không xong. Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc đều đã thở hồng hộc nhưng hơi thở Tạ Thất Đao đã hơn lục tuần vẫn rất thong thả. Hắn cầm đao đứng đó, nhìn Đường Liên hỏi: “Ngươi là đệ tử Đường môn, sao không thấy ngươi dùng ám khí?”
“Ta là người của Đường môn, nhưng cũng là đệ tử Tuyết Nguyệt thành, lần này ta tới đây là vì Tuyết Nguyệt thành, không vì Đường môn.” Đường Liên nhắm Chỉ Tiêm nhận, chăm chú nhìn Tạ Thất Đao.
“Ta cũng đoán ra, ngươi là thiếu niên kiên cường.” Tạ Thất Đao gật đầu: “Lần này ta hợp tác với Đường môn các người, thế nhưng theo ta thấy, bọn họ không bằng ngươi. Chỉ tiếc rằng ta là sát thủ, cho dù có tán thưởng ngươi nhưng vẫn phải giết ngươi.”
Tư Không Thiên Lạc rung thanh trường thương, ánh bạc lấp loáng: “Bớt nói nhảm đi.”
“Ngươi có một binh khí rất tốt. Ta cũng từng có, đó là thanh đao do ta tự rèn, dùng suốt bốn mươi năm, sửa chữa hơn trăm lần.” Tạ Thất Đao giơ thanh trường đao trong tay: “Đáng tiếc là bị người ta chém đứt rồi, nếu ta cầm thanh đao trước kia, các ngươi đã là người chết.” “Nói khoác mà không biết ngượng.” Tư Không Thiên Lạc tức giận mắng.
Tạ Thất Đao lại chẳng hề để ý tới cô, tiếp tục nói: “Trong nghề của chúng ta có một lời đồn. Nếu binh khí theo mình nhiều năm bị gãy, như vậy mạng cũng chẳng còn bao lâu. Lần này sau khi giết chết các ngươi, ta sẽ rút khỏi vị trí gia chủ Ám Hà Tạ gia, ẩn cư lánh đời.”
Trường thương của Tư Không Thiên Lạc chỉ thẳng vào Tạ Thất Đao, khó hiểu: “Lão già nhà ngươi đúng là kỳ lạ, ngươi muốn thoái ẩn cư thì cứ ẩn cư, muốn chết thì cứ chết, nói chuyện này với chúng ta làm gì?”
“Đúng là lão già ta đây nhiều lời rồi.” Tạ Thất Đao cười nói: “Chẳng qua các ngươi là hai người cuối cùng mà ta giết trong cuộc đời này, cho nên nói thêm mấy câu.”
“Nếu ngươi muốn giết chúng ta, cả đời này đừng hòng yên ổn!” Tư Không Thiên Lạc cả giận nói.
“Ngươi định nói, các ngươi một là con gái của Thương Tiên, một là đồ đệ của Tửu Tiên, nếu ta giết các ngươi, Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân chắc chắn không tha cho ta?” Tạ Thất Đao bước lên trước một bước: “Ta giết người bao năm như vậy, hiểu được một đạo lý. Chỉ khi người ta sợ hãi mới lôi người khác ra để uy hiếp đối phương.”
Tư Không Thiên Lạc ngây ra một chút, từ khi sinh ra đến giờ cô ghét nhất là năm chữ ‘con gái của Thương Tiên’. Bởi vì cô cho rằng mình có thể hoàn toàn không dựa vào vinh quang của sư phụ mà xông xáo giang hồ, cô chỉ là cô, Tư Không Trường Phong là Tư Không Trường Phong. Nhưng đúng như Tạ Thất Đao nói, lúc này cô đã sợ hãi! Lúc này cô chỉ mong Tư Không Trường Phong xuất hiện ở đây, ngăn trước người mình. Có cây thương đó, thiên hạ này ai làm cô bị thương được?
Tạ Thất Đao đã xuất đao chém tới, Đường Liên tung người nhảy lên, Chỉ Tiêm nhận va chạm với lưỡi đao.
Một là đao dài ba thước, một là dao nhỏ dài khoảng một tấc!
Tạ Thất Đao cười một tràng dài, đao kình trong tay tầng tầng lớp lớp, ép xuống như dời núi lấp biển. Đường Liên bị đánh không ngừng lui lại, Chỉ Tiêm nhận vang lên tiếng vỡ lách cách, có thể thấy đã sắp không chịu nổi nữa. Còn lúc này Tư Không Thiên Lạc vẫn đang ngây ngốc, hắn không khỏi quát lớn: “Thiên Lạc!”
Cuối cùng Tư Không Thiên Lạc cũng hồi phục tinh thần, phản ứng đầu tiên lại là quay sang nhìn Tiêu Sắt một cái.
Chỉ thấy lúc này Tiêu Sắt cũng đang nhìn cô.
Diệp Nhược Y chú ý tới ánh mắt bọn họ, đột nhiên nói: “Là một cô gái rất tốt.”
“Ừ.” Tiêu Sắt trả lời rất thẳng thắn.
Tư Không Thiên Lạc nhìn Tiêu Sắt, trong lòng thầm nhủ: Hôm nay phụ thân không thể ngăn phía trước ta, nhưng ta có thể ngăn phía trước hắn!
Nỗi sợ trong lòng lập tức tan thành mây khói, Tư Không Thiên Lạc cầm cán thương, gầm lên một tiếng, đâm thẳng về phía Tạ Thất Đao đang cầm đao ép Đường Liên không ngừng lui lại.
Thân thương ngân dài, Phiên Vân.
|
Chương 172: Thuyền nát còn có ba ngàn đinh Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Khi Tư Không Thiên Lạc thi triển chiêu thương Phiên Vân Phúc Vũ, Đường Liên cũng đánh ra một quyền, quyền phong như thủy triều, như sóng lớn, chính là Hải vận do Tửu Tiên Bách Lý Đông Quân truyền thụ! Tạ Thất Đao đột nhiên thu đao lui lại phía sau.
Đường Liên lập tức thu quyền, nhưng thương kình của Tư Không Thiên Lạc lại không thu được, ép thẳng tới Tạ Thất Đao.
Tạ Thất Đao vung liền ba đao, hóa giải thương kình, thân hình ngưng lại vững vàng, hắn nói: “Thương kình trong thiên hạ, Thương Tiên Tư Không Trường Phong độc chiếm tám phần. Vốn dĩ ta không tin, nhưng hôm nay gặp được ngươi, ta tin.!”
“Coi như có chút kiến thức!” Tư Không Thiên Lạc thi triển xong chiêu thương đó, khí tức đã bất ổn, tay cầm thương run rẩy nhưng vẫn cứng giọng.
Chợt thấy một tiếng kêu dài vang lên từ phía xa, một con hạc vàng phá vân bay ra. Trên hạc vàng là một người đàn ông mặc áo bào màu xám, thần sắc thoáng chút tức giận, ống tay áo bên phải trống rỗng. Người này từng nổi danh cùng Lôi Oanh, nhân tài kiệt xuất của Lôi môn, Lôi Vân Hạc.
“Trưởng lão giữ các.” Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc kinh ngạc nhìn lên.
“Sư thúc!” Lôi Vô Kiệt vui vẻ nói.
“Là Lôi Vân Hạc.” Tô Mộ Vũ thu kiếm, khẽ cau mày.
Lôi Oanh đang đối diện với mười tấm Diêm Vương thiếp tràn ngập sát khí, nghe tiếng hạc kêu kia, trong lòng không khỏi vui mừng. Sát Phố kiếm trong tay hắn bùng lên ánh đỏ, lại chém ra hơn mười luồng kiếm khí.
Mạnh mẽ sắc bén, bá đạo tuyệt luân!
Mười luồng kiếm khí lần này không phải đánh bay mười tấm Diêm Vương thiếp, mà là muốn chặt đứt chúng!
“Xem ra đã không chỉ là nửa Kiếm Tiên!” Đường lão thái gia một đòn không thành, thần sắc vẫn không đổi.
Lôi Oanh vừa thi triển một chiêu kiếm kinh thế hãi tục ngăn cản mười tấm Diêm Vương thiếp, đột nhiên nhìn ra ngoài gian phòng, quát dài một tiếng: “Vân Hạc!”
“Cửu thiên dẫn lôi, vân trung chi hạc!” Đường lão thái gia trầm ngâm: “Không ngờ hôm nay được thấy ba vị trong Lôi Môn Tứ Kiệt năm xưa, xem ra muốn tiêu diệt Lôi gia bảo cũng chẳng dễ dàng gì.”
Lôi Oanh bước thẳng tới trong sân, cao giọng gọi: “Vân Hạc!”
Ôn Lương cũng vội vàng ra ngoài theo: “Cái này... Lôi môn sao còn có người cưỡi hạc, đây không phải việc chân nhân đạo gia hay làm ư?”
Tiên hạc dưới chân Lôi Vân Hạc ngửa mặt lên trời hót một tiếng dài, Lôi Vân Hạc vốn đang ngồi trên hạc cũng đứng dậy gọi lớn: “Oanh ca.”
“Lão gia tử, chuyện lần này không ổn rồi.” Đường Huyền nhỏ giọng nói: “Đại gia trường Ám Hà và gia chủ Tô gia Tạ gia vẫn chưa tới. Lôi Vân Hạc lại tới, chúng ta không chiếm ưu thế.”
“Không, bọn họ tới rồi, đang ngay gần đây.” Đường lão thái gia nhẹ giọng nói.
Lôi Thiên Hổ đứng trên nóc nhà giằng co với Mộ Vũ Mặc cũng kinh ngạc: “Là Lôi Vân Hạc?” Là Lôi Vân Hạc tu luyện Kinh Lôi chỉ tới cực hạn, thậm chí còn tái hiện Cửu Thiên Dẫn Lôi thuật của Lôi môn. Bàn về thanh thế, năm xưa hắn không kém gì đám người Bách Lý Đông Quân, tuy tiếp đó mất tích nhiều năm, nhưng sau trận đánh với Triệu Ngọc Chân lần trước thanh danh của hắn lại vang dội. Nếu hắn tới đây, vậy rất có thể tình thế hôm nay sẽ thay đổi rất lớn.
“Cuối cùng cũng tới.” Lôi Thiên Hổ lạnh lùng nói, sau đó giơ tay lên mép, ho nhẹ một tiếng. Mộ Vũ Mặc nhìn lại, thấy vết máu trên tay, không khỏi biến sắc: “Lôi Thiên Hổ, hóa ra ngươi đã bị thương vào tận huyết mạch, vừa rồi chỉ là cứng rắn chống đỡ!”
“Cứng rắn chống đỡ?” Lôi Thiên Hổ lau vết máu nơi khóe miệng, trầm giọng nói: “Tri Chu Nữ, ngươi đã từng nghe câu này chưa?”
“Câu gì?” Mộ Vũ Mặc kinh ngạc.
“Thuyền nát còn có ba ngàn đinh!” Lôi Thiên Hổ đột nhiên rung ống tay áo, chiếc áo da bạch hổ vừa dày vừa nặng cũng bay lên. Hắn múa nhẹ tay phải, thu hết gió lớn trong sảnh vào tay. Tay trái khẽ giương lên, lòng bàn tay như có tiếng sấm nổ. Đây là võ công bá đạo nhất của Lôi môn.
“Ngũ Lôi Thiên Cương quyền.” Hai tay Mộ Vũ Mặc bùng lên luồng sáng lạnh, cười lạnh nói: “Ngươi đã đấu vài chục chưởng với Sương Huyền chưởng của ta, có chiếm được tí lợi thế nào không?”
“Ngươi biết Ngũ Lôi Thiên Cương quyền, thế có biết Thiên Cương quyền này có chín tầng cảnh giới. Mười hai năm trước khi ta tỷ thí với U Băng, ta mới bước vào tầng thứ bảy - Sinh Sát Dư Đoạt.” Lôi Vô Kiệt trợn trừng hai mắt: “Vậy ngươi có thể nghĩ xem tầng thứ chín sắp nếm thử. Diệt Thiên Tuyệt Địa!”
“Tầng thứ chín? Cảnh giới mà trăm năm qua chưa một ai đạt tới?” Mộ Vũ Mặc cả kinh, nhanh chóng lui lại.
“Chết đi!” Lôi Thiên Hổ xuất quyền đánh ra, thanh thế còn kinh khủng hơn vừa rồi vài lần.
Mộ Vũ Mặc giơ quyền lên đỡ, nhưng Sương Huyền chưởng vừa rồi còn đánh bất phân thắng bại với Lôi Thiên Hổ, lúc này lại chẳng chịu nổi một đòn. Hàn quang lập tức bị đè ép, cô ả cũng bị một chưởng đánh bay ra ngoài, chân khí trong người tiết ra tới bảy tám phần. Cô ả phun ra một ngụm máu tươi, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Lôi Thiên Hổ tung người nhảy tới, lại đánh ra một chưởng.
“Liên Nguyệt.” Mộ Vũ Mặc nhẹ giọng gọi cái tên này.
“Vẫn còn nhớ nhung cái tên Đường môn kia à?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô. Mộ Vũ Mặc kinh hãi, lại mở mắt ra, phát hiện mình đã nằm trong lòng một nam tử. Nam tử đó đeo mặt nạ màu bạc, ánh mắt âm lãnh. “Đại gia trường.” Mộ Vũ Mặc nhẹ giọng gọi.
Đại gia trường tay trái ôm Mộ Vũ Mặc, tay phải vung lên, giao đấu một chưởng với Lôi Thiên Hổ.
Một bên lòng bàn tay nổi sấm, một bên trên quyền có bóng đen quấn quanh.
Hai quyền giao nhau, chỉ thấy Lôi Thiên Hổ bị đánh lui lại phía sau, ngã vào trong sân, lảo đảo lui liền vài bước vẫn không đứng vững nổi.
“Thiên Hổ!” Lôi Oanh tiến tới đỡ hắn.
Lôi Thiên Hổ hộc ra một ngụm máu đen, sắc mặt tái xanh: “Diêm Ma chưởng!”
Đại gia trường cũng chẳng chiếm lợi, hắn ôm Mộ Vũ Mặc rút lui về phía sau, đạp trên nóc nhà. Nhưng do dư kình Ngũ Lôi Thiên Cương chưởng của Lôi Thiên Hổ, bước chân hắn khiến nóc nhà vỡ tan, ngã xuống phòng khách. Thần sắc hắn không hề dao đồng, rũ hai hai tay áo ngăn cản những mảnh ngói vỡ.
“Cuối cùng đại gia trường cũng tới rồi” Đường lão thái gia lạnh lùng hít một hơi thuốc.
Đại gia trường không buồn để ý tới hắn, chỉ nói như đang lẩm bẩm: “Nếu không phải trên người có thương tật. Người mạnh nhất Lôi môn thế hệ này phải là Lôi Thiên Hổ, trên cả Lôi Oanh và Lôi Vân Hạc.”
“Do Vũ Mặc đánh giá thấp hắn.” Mộ Vũ Mặc bước khỏi lòng đại gia trường, hơi cúi đầu. Cô ả là người nói năng gì cũng tràn ngập phong tình, nhưng giờ đối diện với đại gia trường cầm quyền của Ám Hà, cô ả cũng phải thu hồi vẻ quyến rũ lúc bình thường.
“Ngươi đã trọng thương, ở lại đây cũng chẳng ích gì. Mang người của Mộ gia rời khỏi Lôi gia bảo đi.” Sắc mặt đại gia trường vẫn không đổi: “Chuyện tiếp theo cứ giao cho ta.”
“Vâng.” Mộ Vũ Mặc tung người nhảy một cái, lại bay lên nóc nhà.
“Đại gia trường rất coi trọng tính mạng của Ám Hà, chỉ có điều, chẳng hay ba vị sư thúc của ta giờ đang ở đâu?” Đường Huyền lạnh lùng hỏi.
“Đường Huyền.” Đường lão thái gia hít một hơi thuốc, gọi một lời không nhẹ không nặng.
Đường Huyền ngừng nói, sắc mặt vẫn lạnh băng.
“Việc đó, chắc hẳn sau khi mọi chuyện thành công, đương nhiên đại gia trường sẽ cho chúng ta một câu trả lời.” Đường lão thái gia chậm rãi nói.
Đại gia trường không nhìn hắn chỉ nói: “Không cần giao cái gì cả. Đường môn tam lão dùng Bạo Vũ Lê Hoa châm với Lý Hàn Y, bị Triệu Ngọc Chân cản lại. Ba người chết dưới Lê Hoa Châm. Có điều một mũi Lê Hoa châm cuối cùng đã làm Lý Hàn Y bị thương. Mặc dù không giết chết được cô ta nhưng lần này cô ta không tới Lôi gia bảo được. Tam lão chết cũng có giá trị.”
“Chết có giá trị?” Đường lão thái gia nheo mắt, không nói gì.
Đại gia trường không nói tiếp, đi tới cửa ngoài, nhìn Lôi Thiên Hổ, đột nhiên nói một câu khó hiểu.
“Ngươi sắp chết.”
|
Chương 173: Tính danh anh hùng Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Lôi Thiên Hổ như đang thuận theo lời đại gia trường, lập tức nôn ra một ngụm máu đen, hai đầu gối cong lại, ngã quỵ xuống dưới đất Lôi Oanh vội vàng đi tới đỡ hắn dậy, kiểm tra mạch của hắn rồi kinh hãi nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Vừa rồi ta cưỡng ép vận Ngũ Lôi Thiên Cương quyền tầng thứ chín.” Lôi Thiên Hổ trầm giọng đáp.
Lôi Oanh cả kinh: “Ngươi điên rồi à! Quyền đó hại người hại mình, thân thể ngươi đã như vậy rồi, đâu thể dễ dàng vận tầng thứ chín được? Ngươi cũng biết các đời gia chủ Lôi môn luyện Ngũ Lôi Thiên Cương quyền đều đến tầng thứ tám là ngừng lại! Chính là vì Diệt Thiên Tuyệt Địa, không chỉ diệt thiên địa, còn diệt chính mình!’
“Lôi môn đang tới lúc sinh tử tồn vong, không lo được nhiều như vậy.” Lôi Thiên Hổ lắc đầu.
“Sinh tử tồn vong cái gì, có ta đây, Vân Hạc cũng đã về rồi mà.” Lôi Oanh nói.
Lôi Thiên Hổ gắng gượng đứng dậy, ưỡn thẳng lưng nói: “Nhưng ta là môn chủ.”
Lôi Thiên Ngân vẫn luôn đứng bên cạnh, mặt đã đầy nước mắt: “Môn chủ!”
Đại gia trường giơ đôi tay đáng sợ lên, lạnh lùng nói: “Sao phải cố chống đỡ, chẳng bằng tự kết thúc đi, chết cho thoải mái một chút.”
“Diêm Ma chưởng.” Lôi Oanh cau mày nhìn đại gia trường. “Chẳng trách ta cảm thấy trong người Lôi Thiên Hổ có một luồng chân khí âm tà. Ngươi dám luyện ma công như vậy à?” Hắn lập tức quay lại nắm chặt lấy tay Lôi Thiên Hổ, định truyền chân khí cho hắn.
“Vô dụng thôi.” Lôi Thiên Hổ rụt tay lại: “Trúng Diêm Ma chưởng, chân khí trong cơ thể đã bị rối loạn, cuối cùng kinh mạch đứt từng khúc mà chết. Ngươi truyền khí cho ta cũng không ép nổi luồng tà khí đó.”
Lôi Oanh biết Lôi Thiên Hổ nói thật, hắn tức giận giơ thanh trường kiếm chỉ thẳng vào đại gia trường: “Ngươi chết chắc rồi!”
“Đúng là ta sẽ chết, nhưng không phải bây giờ.” Đại gia trường lười biếng nói: “Nhưng hắn sắp chết rồi”
Lúc này, con hạc vàng kia đã hạ xuống trước Lôi gia bảo.
Lôi Vân Hạc cưỡi trên hạc vàng thấy có người giao đấu ngoài cửa thành, nhưng tới gần mới thấy rõ. Mấy người ngoài cửa chính là đệ tử Tuyết Nguyệt thành.
“Lôi Vô Kiệt? Đường Liên?” Lôi Vân Hạc nghi hoặc nói, nhưng sau đó lại lập tức quay đầu, chứng kiếm nam tử đang cầm trường kiếm giằng co với Lôi Vô Kiệt. Bọn họ từng gặp nhau rất nhiều năm về trước.
“Khôi?” Lôi Vân Hạc kinh ngạc: “Ám Hà cũng tới Anh Hùng Yến?”
“Sư thúc, bọn họ liên thủ cùng Đường môn gây chuyện với Lôi gia bảo!” Lôi Vô Kiệt vội vàng nói.
“Ám Hà và Đường môn liên thủ?” Lôi Vân Hạc cau mày: “Kết hợp như vậy không chỉ là tới gây sự, xem ra các ngươi muốn tiêu diệt Lôi môn?”
Tô Mộ Vũ gật đầu: " Ừ."
“Các ngươi cũng muốn diệt Lôi môn? Tưởng Lôi Vân Hạc ta chết rồi chắc?” Lôi Vân Hạc cười nói: “Đường môn có ai tới? Đường Huyền? Đường Hoàng? Dẫu sao cũng không phải là Đường Liên Nguyệt rồi.”
“Sư thúc, người vào xem thử đi. Nơi này cứ giao cho chúng ta.” Lôi Vô Kiệt nói.
“Các ngươi? Với võ công của các ngươi đâu phải đối thủ của hai tên quái vật này. Sư phụ ngươi tới còn tạm.” Lôi Vân Hạc nói. Lôi Vô Kiệt cười một tiếng: “ Dẫu sao cũng phải thử mới biết được có phải đối thủ hay không. Sư thúc, người cứ yên tâm đi!”
“Được! Có khí chất của ta lúc trẻ! Không hổ là người của Lôi môn!” Lôi Vân Hạc cười dài một tiếng, xoa đầu con hạc vàng. “A Ly, ngươi đi trước đi, lát nữa ta gọi ngươi.” Sau khi nói xong tung người nhảy một cái, vượt qua bức tường hạ xuống trong sân.
“Nghĩ lại thì trong kia đại gia trường và Mộ Vũ Mặc đối đầu với các đại nhân vật, lại nhìn sang đám nhóc con trước mặt.” Tạ Thất Đao mỉm cười tự giễu: “Đúng là chán quá.”
“Giờ có thể là nhóc con, nhưng tương lai thì chưa chắc.” Tô Mộ Vũ vung kiếm: “Đã lâu quá rồi, tốc chiến tốc thắng.”
Lôi Vân Hạc kia tung người nhảy vào trong gian nhà, đầu tiên thấy đại gia trường Ám Hà đeo mặt nạ, không khỏi kinh ngạc: “Quái vật này cũng xuống núi? “ Lại nhìn những người phía sau, trong lòng càng kinh hãi: “Đường Huyền, Đường Hoàng, Đường Thất Sát, còn có... Đường lão thái gia? Lão già nhà ngươi đúng là chán ngắt, từ đời ông nội ta đã bắt đầu làm khó dễ Lôi gia bảo. Đã dây dưa tới mức khiến Lôi môn chúng ta chết mất hai đời rồi, còn không chịu mồ yên mả đẹp đi à?”
"To gan!" Đường Huyền gầm lên.
“To gan cái quái gì! Chỉ bản lĩnh đó của ngươi mà dám hô to gọi nhỏ trước mặt ta à?” Lôi Vân Hạc trừng mắt với hắn: “Có xách giày cho ta cũng không xứng.”
“Vân Hạc.” Lôi Oanh gọi hắn.
Lôi Vân Hạc quay đầu lại, nhìn Lôi Oanh và Lôi Thiên Hổ, ánh mắt vốn bễ nghễ đột nhiên trở nên hiền lành: “Oanh ca! Thiên Hổ! Lâu rồi không gặp.”
“Mấy năm qua, Thiên Hổ luôn phái người đi tìm ngươi.” Lôi Oanh nói.
“Ta biết, thật ra cũng có vài lần đã tìm tới Tuyết Nguyệt thành, ta đều bảo Tư Không Trường Phong giúp ta né tránh.” Lôi Vân Hạc thấy vẻ mặt Lôi Thiên Hổ không đúng, vội vàng hỏi: “Thiên Hổ bị thương à?”
“Hạc ca!” Lôi Thiên Hổ đột nhiên giơ tay ôm lấy Lôi Vân Hạc, nước mắt tuôn rơi.
“Đã cả đống tuổi rồi, có phải trẻ con như ngày xưa nữa đâu, cứ luyện công không tốt là lại ôm ta khóc.” Lôi Vân Hạc cười một tiếng, đặt tay lên bả vai hắn, kiểm tra chân khí của Thiên Hổ. Kết quả khiến cho hắn biến sắc: “Hàn độc kia xâm nhập sâu như vậy rồi?”
“Mấy năm nay vẫn dùng thuốc chống đỡ, vừa rồi Thiên Hổ đã vận Ngũ Lôi Thiên Cương quyền tầng thứ chín, lại trúng Diêm Ma chưởng. E là...” Lôi Oanh ở bên cạnh nhẹ giọng nói. Lôi Thiên Hổ nhìn sang cười nói: “Ba huynh đệ chúng ta có thể gặp nhau là tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời ta. Giờ tâm nguyện đã hoàn thành, Thiên Hổ không có gì tiếc nuối.”
“Chỉ là Diêm Ma chưởng! Ta và Oanh ca hợp lực, còn sợ không cứu nổi ngươi?” Lôi Vân Hạc vội vàng la lên.
“Không còn kịp nữa rồi. Huống chi bây giờ đâu có thời gian dừng lại chữa thương.” Lôi Thiên Hổ đi tới, nhìn về phía đại gia trường Ám Hà và đám người Đường môn.
Đường lão thái gia vẫn hút thuốc, không lên tiếng.
Đại gia trường Ám Hà ánh mắt lạnh lùng, đối mặt với Lôi Thiên Hổ.
“Tổng quản Lôi môn, Lôi Thiên Ngân nghe lệnh!” Lôi Thiên Hổ quát lớn.
“Có Thiên Ngân!’ Lôi Thiên Ngân lau nước mắt, quỳ sụp xuống đất.
“Môn chủ đời thứ mười chín của Lôi môn, Lôi Thiên Hổ, hôm nay vì bảo vệ Lôi gia bảo mà chết trận! Chức môn chủ truyền cho sư huynh Lôi Oanh! Đợi sau khi đuổi được kẻ địch, vào từ đường Lôi môn, làm lễ tam hưởng lục chấn, trở thành môn chủ đời thứ hai mươi!” Lôi Thiên Hổ quát lớn.
“Thiên Ngân tuân lệnh!” Lôi Thiên Ngân cao giọng đáp.
“Chết.” Đại gia trường nhẹ nhàng phun ra chữ này.
Chỉ trong chớp mắt, vài chục chỗ trên người Lôi Thiên Hổ nổ tan, máu đen bắn ra khắp nơi. Hắn vẫn đứng thẳng không ngã, cứ như không cảm nhận được những đau đớn này, cuối cùng từ từ nhắm mắt lại.
Lôi Thiên Hổ và Lôi Oanh biết không thể làm gì, đứng phía sau im lặng không nói một lời.
Hai người bọn họ dành cả đời theo đuổi sở thích của bản thân, một người vi phạm tổ huấn của luyện kiếm, thậm chí gần đạt tới cảnh giới Kiếm Tiên. Một người tái hiện Cửu Thiên Dẫn Lôi thuật của Lôi môn, quấy nhiễu núi Thanh Thành tới mức chó gà không yên, bộc lộ hết khí khái thiếu niên. Giờ đã hơn mười năm trôi qua, hai người bọn họ một vẫn cầm kiếm, một vẫn nói năng ngông cuồng, cứ như thiếu niên chưa bao giờ già đi.
Còn Lôi Thiên Hổ, hắn lại khác. Mười mấy năm trước hắn ở trong Lôi môn luyện võ từng quyền từng cước một, khi các ca ca đều rời nhà, chỉ có mình hắn ở lại, che chở cho toàn bộ Lôi gia bảo. Sau đó hắn trở thành môn chủ, nhưng khi giang hồ nhắc tới Lôi môn, mọi người đều không nghĩ tới hắn. Bởi vì hắn không đủ đặc biệt, không đủ khiến người ta kinh ngạc, thậm chí rất ít khi qua lại trên giang hồ. Ngay cả võ công cũng là thứ không dễ nhìn nhất trong lưỡng chỉ tam quyền của Lôi môn.
Cuối cùng, hắn chết. Dùng thân phận môn chủ đời thứ mười chín của Lôi môn mà chết.
Nếu nói Lôi Oanh và Lôi Vân Hạc là thiếu niên chưa bao giờ lớn, cả đời theo đuổi mộng giang hồ của bản thân. Như vậy Lôi Thiên Hổ là anh hùng lòng son chưa bao giờ đổi, bao năm qua vẫn luôn bảo vệ Lôi môn. Khi mọi người đều rời nhả, một mình hắn ở lại, bảo vệ nhà của mình.
“Ba huynh đệ chúng ta có thể gặp nhau là tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời ta.” Trước khi chết, hắn nói với hai huynh đệ của mình như vậy.
Lôi Vân Hạc bỗng ngửa đầu, giơ tay trái của mình lên trời.
Mây đen giăng khắp trời, sấm chớp cuồn cuộn.
“Lên!” Lôi Vân Hạc quát lớn một tiếng, tiếng quát đầy đau thương!
Một tiếng sấm nổ trời, đinh tai nhức óc, khiến cát bay đá chạy!
|
Chương 174: Lôi Môn Song Tử Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Nghe tiếng sấm nổi lên, ánh mắt đại gia trường chẳng chút sợ hãi, ngược lại đầy vẻ vui mừng: “Đây là Cửu Thiên Dẫn Lôi của Lôi môn!”
“Nói lại thì không thể coi là võ công của Lôi môn được, mặc dù trông rất giống Lôi Thuẫn trận của Lôi môn, nhưng thực ra đây là đạo pháp.” Đường lão thái gia buông tẩu thuốc xuống, thần sắc nghiêm túc: “Sáu mươi năm trước, từng có một vị tiền bối của Lôi môn gia nhập Đường môn, kết hợp với pháp thuật trong Đạo môn sáng tạo ra Cửu Thiên Dẫn Lôi thuật. Khi còn trẻ ta từng gặp vị tiền bối đó, Cửu Thiên Dẫn Lôi của Lôi Vân Hạc chính là do vị tiền bối đó truyền lại!”
“Vị tiền bối trong miệng Đường lão thái gia chắc đã sắp một trăm tuổi rồi nhỉ.” Đại gia trường chậm rãi nói.
“Hạ!” Lôi Vân Hạc hét lớn, sấm sét trên chín tầng trời giáng xuống, rơi vào tay hắn.
“Ta dùng sấm sét chín tầng trời lật càn khôn, một chỉ tay phá chín vạn dặm bầu trời!” Lôi Vân Hạc bước lên một bước, giơ ra một chỉ, giữa ngón tay sấm sét ầm ầm! Đây mới là Kinh Lôi chỉ của Lôi môn khi tu luyện tới cực hạn!
“Được!’ Đại gia trường giơ tay, đánh ra một đòn Diêm Ma chưởng, sau khi giao đấu với Kinh Lôi chỉ lại bị ép lui liền ba bước.”
“Lui tiếp!” Lôi Vân Hạc lại giơ một chỉ.
Ánh mắt đại gia trường bừng sáng: “Được lắm!” Lại đánh ra một chưởng.
Lại bị ép lui năm bước.”
“Lão gia tử.” Đường Huyền hạ giọng nói.
Đường lão thái gia giơ tay lên hông, lại chợt thấy một luồng kiếm khí đỏ rực đánh tới. Hắn nghiêng người né tránh, chứng kiếm Lôi Oanh cầm Sát Phố kiếm, lạnh lùng nhìn mình.
“Gia chủ Lôi gia bảo đã chết, lão thái gia của Đường môn cũng nên chết đi.” Lôi Oanh chậm rãi nói.
Đường lão thái gia cười lạnh: “Vậy phải xem ngươi có bản lãnh đó không.”
Bên kia, Lôi Vân Hạc đã giơ ngón tay lần ba.
Đại gia trường đứng thẳng người, mỉm cười nói: “Ta không lùi.”
“Ngươi lùi.” Hắn chậm rãi đánh ra một chưởng, lại ngăn cản Kinh Lôi chỉ lấp loáng ánh sét, thanh thế hùng hồn.
Lôi Vân Hạc cảm thấy chân khí kẹt lại trên ngón tay, một lát sau lực cắn trả ùn ùn kéo lại. Hắn kinh ngạc, vội vàng rút ngón tay, chớp mắt đã bị ép lui mười bước.
Đại gia trường gật đầu: “Ngươi được lắm, có thể đút cho Diêm Ma chưởng của ta.”
Lôi Vân Hạc kinh ngạc một chút rồi cười lạnh nói: “Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao ngươi lại gấp rút muốn diệt Lôi gia bảo như vậy. Diêm Ma chưởng của ngươi đã bắt đầu cắn trả.” “Ngươi nói đúng lắm.” Đại gia trường nhìn bàn tay phủ đầy hoa văn: “Nó cần chất dinh dưỡng mới. Vốn ta đã tìm cho nó một thức ăn cực tốt, nhưng lại để hắn trốn mất. Thế nhưng nếu đổi lại là ngươi, ta nghĩ nó sẽ rất hài lòng.”
“Ngông cuồng!’ Lôi Vân Hạc đột nhiên tung người nhảy một cái, giữa ngón tay lại lấp loáng sấm sét. Tuy hắn dùng chỉ nhưng lại đập thẳng xuống đầu, khí thế như tiên nhân!
Lần này đại gia trường không dám đỡ, nghiêng người, khó khăn lắm mới tránh được. Khí thế chỉ pháp của Lôi Vân Hạc không hề thu lại, đánh thành một hố lớn trên mặt đất bằng phẳng.
Bên phía kia, Lôi Oanh cầm Sát Phố kiếm múa lên điên cuồng, kiếm khí tung hoàng khiến đất đá bay khắp nơi, đánh cho bức tường phòng khách tan nát. Lôi Thiên Ngân ở bên cạnh vừa bảo vệ thi thể Lôi Thiên Hổ, vừa vội vã la lên: “Lôi Oanh môn chủ, trong phòng khách còn có khách khứa của các môn phái võ lâm khác, phải cẩn thận!”
Sứ giả Ôn gia, Ôn Lương đưa mắt nhìn lên, chứng kiến Lôi Vân Hạc thi triển chỉ pháp tràn ngập vẻ tiêu dao thiếu niên, cùng Lôi Oanh đánh từng kiếm liên tiếp vừa tiêu sái vừa ngang ngược. Hắn lẩm bẩm: “Đây là Lôi Môn Song Tử.”
Năm xưa hai vị thiếu niên Lôi môn cũng bước vào giang hồ, khiến cả giang hồ đều thán phục, nổi danh cùng Lý Hàn Y, Triệu Ngọc Chân và Đường Liên Nguyệt. Hôm nay hai vị lại liên thủ! Kẻ đấu với họ là Đường lão thái gia của Lôi môn, đại gia trường của Ám Hà! Trận giao đấu như vậy có đến vài chục năm cũng không thấy một lần. Ôn Lương đương nhiên phải mở to hai mắt, chỉ sợ bỏ lỡ!
“Lôi khởi!” Bên kia Lôi Vân Hạc đã lại quát lớn.
“Lôi lạc!” Người hô tiếp lại là Lôi Oanh, chỉ thấy sấm sét đánh xuống Sát Phố kiếm, hắn chợt hất kiếm lên, sấm sét phóng thẳng về phía đại gia trường Ám Hà và đám người Đường môn.
“Nếu không tận mắt chứng kiến, thật không dám tin sức người có thể làm tới mức này.” Ôn Lương không khỏi thở dài nói.
“Đại gia trường!” Đường lão thái gia gầm lên một tiếng, bước lên trước, dùng đôi bàn tay muốn cản chiêu kiếm phong lôi đó! Dùng sức người, ngăn cản thiên lôi?
“Đây!” Đại gia trường cũng đáp lại, xòe tay ra, nhưng lại xuất chưởng đánh vào lưng Đường lão thái gia. “Không!” Đường Huyền, Đường Hoàng, Đường Thất Sát kinh hãi hét lớn.
Ngoài Lôi gia bảo.
Tạ Thất Đao cầm đao đứng thẳng, trước mặt hắn đầy những mảnh vỡ ám khí cùng một thanh trường thương. Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc ngã cách hắn mười bước, hơi thở nặng nề, thậm chí đã chẳng còn sức để đứng lên.
“Thiên Lạc, ta ngăn cản hắn, ngươi mang Tiêu Sắt và Diệp cô nương chạy trước đi.” Đường Liên thở hổn hển, hạ giọng nói: “Thật không ngờ, muốn đến Lôi gia bảo nhưng lại chẳng bước vào Lôi gia bảo tới nửa bước. Đúng là khiến người ta buồn bã.”
“Sư huynh...” Tư Không Thiên Lạc đang định nói nhưng lại thấy trước ngực đau đớn, há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Đừng nói chạy trốn, cô thậm chí không còn sức động đậy.
Còn một bên khác.
Tô Mộ Vũ và Lôi Vô Kiệt đứng nhìn nhau.
Tô Mộ Vũ cầm Tâm kiếm, ống tay áo bên phải đã nát bấy, có máu tươi chảy ra ở cánh tay. Hắn gật đầu khen: “Đúng là quyền pháp tốt.”
“Một hòa thượng dạy ta, Kim Cương Phục Ma thần thông, mặc dù ta cũng không biết cái tên này có phải đặt bừa không.” Lôi Vô Kiệt cười một tiếng.
“Nếu không gặp nhau ở đây, ta cũng chẳng muốn giết ngươi.” Tô Mộ Vũ lắc đầu.
Lôi Vô Kiệt nhún vai: “Chỉ giết ta thôi có được không, tha cho bằng hữu của ta?”
Tô Mộ Vũ thở dài: “Chẳng lẽ ngươi không biết thân phận vị bằng hữu của ngươi ư? Lần này các ngươi có thể không chết, thậm chí Lôi gia bảo cũng có thể không bị diệt, nhưng hắn, chắc chắn phải chết.”
“Vậy chẳng có cách nào rồi.” Lôi Vô Kiệt quát lớn: “Tiêu Sắt, mang họ chạy trước đi! Để ta cản đường.”
“Hỏa Chước thuật, Nghiệp Hỏa cảnh!”
Áo đỏ phất phới, ngọn lửa vốn đã tắt lại bùng lên! Ngay cả Tạ Thất Đao cũng quay đầu sang, nghi hoặc nói: “Còn trẻ như vậy đã bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh rồi ư?”
Tô Mộ Vũ giao đấu với Lôi Vô Kiệt đã lâu, trong lòng cũng biết giờ hắn đã là nỏ mạnh hết đà. Hắn nhẹ giọng thở dài: “Vô ích thôi.” Dứt lời, hắn tung người nhảy tới, cầm kiếm đánh về phía Lôi Vô Kiệt.
Lôi Vô Kiệt cưỡng ép vận Hỏa Chước thuật cảnh giới cao nhất, định ngăn cản hai người Ám Hà trong chốc lát nhưng chỉ cảm thấy đầu óc lập tức trống rỗng, thân hình đau đớn như bị lửa thiêu, lảo đảo muốn ngã. Tuy đột phát cực hạn, miễn cưỡng bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, nhưng hắn đã chẳng còn sức giơ tay lên, nói chi ngăn cản chiêu kiếm tất sát của Tô Mộ Vũ.
“Đủ rồi.” Một giọng nói mang chút biếng nhác bỗng vang lên bên tai hắn.
|