Thiếu Niên Ca Hành
|
|
Chương 210: Đánh cược cửu trác đoạt mệnh Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Cái gọi là Cửu Trác Đoạt Mệnh là quy củ riêng của Thiên Hạ phường. Chín bàn liên tiếp, chín loại đánh cược, chín vị cao thủ đánh cược của Thiên Hạ phường làm nhà cái trán thủ. Chỉ cần thua trong bất cứ bàn nào, như vậy tuy không thảm tới mức thật sự mất mạng, nhưng từ nay về sau ngươi không thuộc về mình nữa mà thuộc về Thiên Hạ phường.
Đây là quy củ của Thiên Hạ phường.
“Lạc Hà tiên tử đại giá quang lâm là vinh hạnh của Thiên Hạ phường, cũng là vinh hạnh của Bành mỗ.” Người trung niên ngồi trên bàn đánh cược đầu tiên mỉm cười nói.
“Chưởng quỹ của Thiên Hạ phường à.” Doãn Lạc Hà cũng cười nói.
“Tạm biệt đã mười năm, khi gặp lại tiên tử lần nữa ta đã là người trung niên, còn tiên tử vẫn xinh đẹp như lúc ban đầu.” Bành chưởng quỹ phất tay: “Mời.”
“Là Bành Khâm Hải Bành chưởng quỹ của Thiên Hạ phường. Kỹ thuật xư bồ thiên hạ vô song.” Doãn Lạc Hà nói với Lạc Minh Hiên.
Lạc Minh Hiên ngẩn người, không rõ ý tứ, ôm quyền nói: “Kính chào Bành chưởng quỹ.”
“Đi đi.” Doãn Lạc Hà lạnh nhạt nói.
“Hả?” Lạc Minh Hiên cả kinh.
“Ta đâu có nói mình sẽ đánh cược Cửu Trác Đoạt Mệnh, mấy thứ lặt vặt này cần gì sư phụ ngươi đích thân ra tay?” Doãn Lạc Hà nhíu hàng mi xinh: “Chẳng phải ngươi muốn phá trận Tiên Nhân Lục Bác à? Không hứng thú với loại đánh cược nhỏ này ư?”
“Đánh cược nhỏ?” Bành Khâm Hải cười một tiếng: “Tiên tử vẫn cuồng ngạo như lúc ban đầu.”
“Không phải ta cuồng ngạo.” Doãn Lạc Hà khinh thường đảo mắt qua chín bàn cược: “Chỉ có điều, ngươi đúng là rác rưởi.”
“Ngươi!” Bành Khâm Hải cả giận nói.
“Được rồi được rồi, đừng ồn ào, ta đánh cược được chưa?” Lạc Minh Hiên bước tới, ngồi xuống bàn cược đầu tiên. “Tới đi.”
Bành Khâm Hải khinh thường: “Thằng nhãi, ngươi mới mấy tuổi mà dám đánh cược với ta?”
Lạc Minh Hiên không ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Ta năm nay hai mươi, khi sư phụ ta thành vua đánh cược mới có mười tuổi.”
Thiên Hạ Vô Song thành.
Thành chủ Vô Song trẻ tuổi cõng một hộp kiếm cùng đại đệ tử đồng lứa Lô Ngọc Địch đứng trên tường, nhìn về phía một ngọn núi xa xa. “Hôm nay sư phụ sẽ vào Kiếm Lư bế quan, sau khi người xuất quan chắc chắn sẽ đạt tới cảnh giới Kiếm Tiên.” Lô Ngọc Địch chẩm dãi nói.
Vô Song gật đầu một cái: “Có lẽ thế, nói thật ra thì thiên phú của sư phụ còn thiếu một chút ý.”
“Bên phía nhị hoàng tử có tin tức gì đưa tới không?” Lô Ngọc Địch không buồn để ý tới lời nói đại nghịch bất đạo của Vô Song.
Vô Song suy nghĩ một chút rồi lắc đầu một cái: “Quên rồi.”
“Quên rồi?” Lô Ngọc Địch cả kinh: “Cái này mà cũng quên được?”
“Đúng vậy, chỉ nhớ Triệu Ngọc Chân chết, Lý Hàn Y tẩu hỏa nhập ma. Hai vị đó đều là Kiếm Tiên, chuyện của bọn họ thì ta không quên được.” Vô Song cười toét miệng: “Những thứ khác ta không quản.” Sau khi nói xong hắn lấy lá thư ra đưa cho Lô Ngọc Địch: “Hay là huynh đọc thử đi.”
Lô Ngọc Địch nhận lấy lá thư, càng đọc càng kinh hãi: “Triệu Ngọc Chân bỏ mạng, Lý Hàn Y tẩu hỏa nhập ma, sau đó Lôi gia bảo xảy ra đại chiến. Lôi Thiên Hổ của Lôi môn, Đường lão thái gia của Đường môn, Tạ Thất Đao của Ám Hà chết trận. Nói vậy kế hoạch tiêu diệt Lôi gia bảo của nhị hoàng tử đã thất bại.”
Thiên Khải thành, Bạch Vương phủ.
“Đệ cảm thấy chúng ta thất bại ư?” Tiêu Sùng hai mắt buộc khăn trắng ngồi trong sân yên tĩnh phơi nắng hỏi nhỏ. Đối diện với hắn là thất hoàng tử, Tiêu Cảnh Hà.
Tiêu Cảnh Hà thở dài: “Thật ra chỉ kém chút thôi là diệt trừ được Lôi môn rồi. Giờ mất cả Đường lão thái gia và gia chủ Tạ gia, đúng là chúng ta không kiếm được chút lợi nào.”
“Đệ sai rồi.” Tiêu Sùng lắc đầu một cái: “Trước nay ta không coi Đường môn là đồng minh, dã tâm của Đường lão thái gia quá lớn. Lần này coi như Lôi môn và Đường môn đã kết thù, hai nhà bất hòa, đây là đả kích khổng lồ đối với Tuyết Nguyệt thành. Sau chuyện này chưa chắc Tuyết Nguyệt thành đã là giang hồ đệ nhất thành. Đây là lúc một đồng minh khác của chúng ta, Vô Song thành lại quật khởi!” “Đường môn không tính là đồng minh? Vậy Ám Hà thì sao?” Tiêu Cảnh Hà nhỏ giọng nói.
“Ám Hà.” Tiêu Sùng nhíu mày một cái: “Ta càng ngày càng cảm thấy lúc đầu không nên tìm bọn chúng. Bọn chúng là ác quỷ trong bóng tối, ta không nắm được trong tay.”
Tiêu Cảnh Hà cúi đầu: “Khi đó là đệ hành động lỗ mãng.”
“Không sao, chuyện Ám Hà để ta nghĩ kỹ đã.” Tiêu Sùng phất tay: “Đúng rồi, gần đây bên phủ Xích Vương có động tĩnh gì không?”
“Vẫn ca hát hàng đêm, ngày ngày uống rượu mua vui. Nghe nói Xích Vương Tiêu Vũ cải tạo toàn bộ vương phủ thành một sân săn bắn, đúng là hoang đường.” Tiêu Cảnh Hà đáp.
Tiêu Sùng gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối: “Xích Vương Tiêu Vũ, lần này trên giang hồ có động tĩnh lớn như vậy, thế mà hắn lại không tham dự. Đúng là khiến người ta bất an.”
Phủ Xích Vương.
Tiêu Vũ ngồi trên ghế trải lông cừu, uống rượu không chút lo lắng: “Chết một con cờ lợi hại như Đường lão thái gia nhưng lại khiến Lôi môn và Đường môn kết thù không thể hóa giải, suy yếu lực lượng Tuyết Nguyệt thành. Đối với người đặt cược vào Vô Song thành như Tiêu Sùng, đây là vụ mua bàn chỉ lời không lỗ.”
Long Tà đứng bên cạnh hắn gật đầu: “Một núi không thể có hai cọp, nếu Bạch Vương muốn nâng đỡ Vô Song thành, như vậy tương lai chắc chắn sẽ khiến Đường môn bất mãn. Cái chết của Đường lão thái gia có thể coi là chuyện tốt với Bạch Vương phủ.”
“Cứ để bọn chúng đấu đá thôi.” Tiêu Vũ uống một hơi cạn sạch rượu trong chén. “Đấu tới cá chết rách lưới, sau này thiên hạ sẽ là của ta. Chỉ có điều lần này ta đánh giá cao Tiêu Sùng rồi. Ta tưởng hắn sẽ không giết Tiêu Sở Hà, nhưng thật không ngờ hắn còn nhát gan hơn nhiều so với tưởng tượng của ta. Mời đệ đệ võ công tuyệt thế rời núi, thực ra là một nước đi sai.”
“Nghe nói lần này Tiêu Sở Hà sống được đều là nhờ Diệp An Thế và Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên.” Long Tà nói.
“Ta sợ Tiêu Sùng tìm được Tiêu Sở Hà trước, lợi dụng hắn làm một số chuyện đáng sợ nên mời đệ đệ ra tay cản lại. Nhưng Tiêu Sùng lại chỉ một lòng muốn giết chết Tiêu Sở Hà. Cũng đúng thôi, nếu Tiêu Sở Hà trở lại Thiên Khải, bất kể hôm nay hắn ra sao, ít nhất lực uy hiếp vẫn còn. Giờ Tiêu Sở Hà đi đâu rồi?” Tiêu Vũ hỏi.
“Cái này thì không tra được.” Long Tà lắc đầu.
“Nham Sâm thì sao? Không tìm được hắn à?” Tiêu Vũ hơi cau mày, hôm đó nghe nói Nham Sâm được Bách Hiểu đường truyền tin cái là vội vội vàng vàng đi tìm hắn. Thế nhưng vị cao thủ tình báo đệ nhất Xích Vương phủ này lại như bốc hơi khỏi trần gian.
“Không tìm thấy, Nham Sâm xuất thân từ Bách Hiểu đường, vốn là cao thủ theo dõi. Người trong vương phủ cũng do hắn đào tạo ra, tạm thời không tìm được hắn.” Long Tà lắc đầu.
“Đành vậy.” Tiêu Vũ thở dài: “Bây giờ cũng chẳng quản được nhiều, chắc giờ đệ đệ kia của ta đang chạy tới Thiên Khải. Trước khi gặp lại nó, ta phải chuẩn bị sẵn sàng.”
“Long Tà biết!” Long Tà gật đầu nói.
|
Chương 211: Tiên Nhân Lục Bác Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Dùng mười hai quân cờ, sáu quân trắng sáu quân đen, gọi là chi quỳnh. Mỗi người sáu quân, chia ra mười hai lượt, khoảng ngang phía trước không có gì là thủ, thả hai viên cá. Trước khi đặt cược thì chọn màu, sau đó đi cờ. Cờ tới chỗ nước thì ăn cá, ăn một cá được hai điểm. Cách chơi này chính là lục bác.
Lục bác hưng thịnh trong giới quý tộc tiền triều, sau nhiều năm chiến loạn, cách chơi đã thất truyền ít nhiều, hơn nữa quy tắc trước đây phức tạp, không tiện lưu hành. Nghe nói triều đại trước có một hoàng tử lưu lạc chốn nhân gian sinh sống mai danh ẩn tích, vị hoàng tử này từ quần áo tới ăn uống đều rất đạm bạc, nhưng vẫn rất vui vẻ, chỉ điều không cai được món lục bác này, khổ nỗi không người nào chơi cùng. Thế nên hắn sửa đổi cách chơi, dạy cho hàng xóm. Hàng xóm thấy thú vị, hai người có thể chơi với nhau một ngày một đêm, sau đó khiến mọi người tới xem, có khi đứng cả mấy canh giờ, rất náo nhiệt. Sau đó chuyện này truyền ra ngoài, không ít người học cách chơi, lời đồn cũng lan tỏa. Dần dà, cờ lục bác càng ngày càng được hoan nghênh, tới nay thậm chí cả trẻ con bảy tuổi cũng đánh được.
Thiên Hạ phường, cược Cửu Trác Đoạt Mệnh, bàn cuối cùng chính là Lục Bác!
Gã cao to khơi mào chín bàn cược này giờ đã mồ hôi đầy đầu, hắn biết đối phương là Lạc Hà Tiên Tử nên đã phái chín vị chưởng quỹ lợi hại nhất Thiên Hạ phường ra tay. Nhưng giờ Lạc Hà Tiên Tử còn chưa xuất thủ mà chỉ một tên đồ đệ đã qua cả tám bàn, ngồi trước ván lục bác.
Một ông lão tóc trắng phau ngồi bên ván cờ lục bác. Ông ta mặc áo vải thô, dáng vẻ không khác gì một ông già bình thường. Ông híp mắt nhìn Lạc Minh Hiên: “Nhóc, ngươi qua tám ván cược rồi?”
Lạc Minh Hiên nghĩ thầm trong lòng, mình qua tám bàn cược khiến cả Thiên Hạ phường đều xôn xao, lão già này ngồi yên ở đây cả nửa ngày, hóa ra vừa điếc lại vừa mù. Trong lòng nghĩ vậy, thần sắc thiếu kiên nhẫn: “Lão già nhà ngươi thật nực cười, ta đánh cược cả tám ván trước mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi không thấy?”
Doãn Lạc Hà đang đứng bên cạnh im lặng lại đột nhiên mắng khẽ: “Không được vô lễ.”
Ông lão kia nghe tiếng ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn Doãn Lạc Hà, nhìn một lúc lâu sau, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười hơi thô bỉ: “Tiên tử, vẫn xinh đẹp như ngày nào.”
“Đại chưởng quỹ năm nay tám tươi rồi, còn chưa chết à?” Doãn Lạc Hà vẫn mỉm cười ôn nhu nhưng lời nói lại khiến người ta kinh hãi.
Ông lão được gọi là đại chưởng quỹ ho khan vài tiếng nặng nề: “Ngày ngày đánh lục bác cùng Diêm Vương, thắng một ván là sống lâu được một năm. Lão già ta bấm ngón tay tính thử, còn sống được hai mươi năm.”
“Đại chưởng quỹ.” Gã to cao một mắt đi tới bên cạnh ông lão, cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó với lão.
Đại chưởng quỹ gật đầu một cái, hắng giọng phất tay về phía cái bàn trước mặt: “Vậy, xin mời.”
“Sư phụ, người này lai lịch ra sao?” Lạc Minh Hiên thấy khí thế hoàn toàn khác với tám bàn trước, vội vàng hỏi.
Doãn Lạc Hà cười nói: “Chẳng phải lão ta vừa nói ngày ngày đánh cờ cùng Diêm La vương à? Lão được gọi là Diêm La Đổ Đồ, đại chưởng quỹ của Thiên Hạ phường, Diệp Tam. Thời gian lão đánh lục bác còn hơn cả tuổi của ta với ngươi cộng lại. Tám bàn trước cộng lại cũng chẳng bằng mình lão.”
Lạc Minh Hiên kinh ngạc: “Vậy làm sao mà người thắng được?”
Doãn Lạc Hà gõ đầu Lạc Minh Hiên: “Trước khi ngươi nói câu này còn có chút cơ hội. Ngươi có nhớ chân ý đánh cược mà ta giao cho ngươi không?”
“Khi ngươi cho rằng mình sẽ thắng, chắc chắn ngươi sẽ thắng.” Lạc Minh Hiên lẩm bẩm. “Đi thôi.” Doãn Lạc Hà đẩy nhẹ, Lạc Minh Hiên ngồi xuống trước bàn cờ lục bác.
“Ta đánh lục bác sáu mươi sáu năm, chưa từng thua. Nhóc, ngươi đánh mấy năm rồi?” Diệp Tam lạnh nhạt hỏi.
Lạc Minh Hiên gãi đầu một cái: “Chắc tầm sáu năm.”
“Được. Cùng là sáu, cũng coi như có duyên, thua thì làm tôi tớ của ta, cũng rất thích hợp.” Diệp Tam cười lạnh một cái.
Nụ cười này lại chọc giận Lạc Minh Hiên: “Chẳng qua là sống lâu mấy năm thôi, ông lão, ngươi phách lối quá đấy.”
“Sống lâu mấy năm?” Diệp Tam vẫn cười: “Nếu thằng nhãi nhà ngươi đã ngu ngốc như vậy thì để ta nói cho ngươi, vừa rồi ngươi đáp sai rồi.”
“Ta đáp sai?” Lạc Minh Hiên kinh ngạc: “Sai ở đâu?”
“Ngươi chưa từng chơi lục bác.” Diệp Tam đột nhiên giơ tay, lật đứng một quân cờ trước mặt: “Kiêu!”
Trong lúc trò chuyện hai người đã giao chiến vài hiệp, trong cờ lục bác quân cờ tới vị trí chỉ định là có thể dựng thẳng thành kiêu. Kiêu có thể ăn cá, một con cá được hai điểm cược, được sáu điểm cược là thắng! Nhưng Lạc Minh Hiên đánh lục bác lâu năm như vậy mà chưa từng thấy ai lập kiêu nhanh như vậy. Cuối cùng hắn cũng bình tĩnh tập trung đánh cờ.
Sau mười hiệp, lưng Lạc Minh Hiên đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn chưa từng thấy ai đánh lục bác như vậy, mỗi nước đi đều hết sức quỷ dị, cứ như rời rạc ngoài bờ của quy tắc lục bác, thế nhưng lại ép mình từ từ lui lại phía sau, lúc nào cũng có thể thua sạch. Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Lạc Minh Hiên cưỡng ép mình tỉnh táo lại, trong đầu hắn không ngừng hiện lên hình ảnh những ván lục bác đã từng đánh.
Chắc chắn sẽ có cách, chắc chắn có cách. Cuối cùng Lạc Minh Hiên nhắm hai mắt lại, hình ảnh trong đầu hắn không ngừng xoay tròn cho tới khi xuất hiện khung cảnh mình đã xem cả ngàn vạn lần -- hai tượng sứ được điêu khắc sống động ngồi đối diện đánh cờ lục bác. Đúng rồi! Tiên nhân lãm lục trứ, đối bác thái sơn ngưng, dẫn hắn vào thế tiên nhân, cuối cùng nếu Diệp Tam phá được cục diện đó thì coi như phá giải được Tiên Nhân Lục Bác thuật. Nếu Diệp Tam không phá được thì đây là tàn cuộc, tuy không thắng nhưng cũng không thua!
Lạc Minh Hiên mở mắt, trong lòng dấy lên hy vọng.
Thời gian ba nén nhang sau.
Gã cao lớn một mắt nhìn Bành Khâm Hải hạ giọng nói: “Đại chưởng quỹ chưa bao giờ đánh lục bác lâu như vậy, chẳng lẽ lần này thua à?”
Bành Khâm Hải lắc đầu: “Ván này đánh được một lúc đã thấy đại chưởng quỹ không bại được. Thế nhưng vừa rồi thằng nhóc này đột nhiên thay đổi cách đánh, giờ thế cờ như vậy, có vẻ đại chưởng quỹ không bại nhưng cũng không thắng nổi.”
“Thế cờ tàn?” Gã cao lớn một mắt nhíu mày.
“Thằng nhóc, ai dạy ngươi cái này.” Diệp Tam đột nhiên dừng lại, hỏi nghiêm túc.
Lạc Minh Hiên lau mồ hôi trên đầu: “Đương nhiên là sư phụ ta dạy rồi.”
“Xì, sư phụ ngươi xảo quyệt kỳ quái, thiên thuật vạn biến, bản lĩnh thiên thuật còn giỏi hơn đánh bạc nhiều. Thằng nhóc nhà ngươi đánh lục bác từng quân đều rất chuẩn mực, sao có thể là cô ta dạy được?” Diệp Tam cả giận nói.
Lạc Minh Hiên hất tay nói: “Còn đánh nữa không!”
Diệp Tam vỗ nát cả bàn cờ: “Không đánh nữa! Ta đánh lục bác sáu mươi sáu năm lại không thắng được một tên đánh lục bác dởm, đúng là hoang đường.”
“Lục bác dởm?” Lạc Minh Hiên nhìn Doãn Lạc Hà: “Là sao?”
Doãn Lạc Hà cười nói: “Đúng là ý ngươi nghe thấy đấy!”
__________
|
Chương 212: Một nụ cười phù dung Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Diệp Tam nhẹ nhàng lấy một tấm thẻ ngọc đặt trên bàn: “Vốn tưởng là chơi lục bác dởm, chỉ là phí thời gian. Nhưng thằng nhóc nhà ngươi không đúng. Ngươi từng chơi lục bác thật?”
Lạc Minh Hiên gãi đầu một cái, hơi tức giận: “Lão già nhà ngươi nói cái gì vậy? Có thể nói cái gì mà ta hiểu được không?”
“Được lắm, ta hỏi ngươi, nếu sáu quân cờ đều có thể thành kiêu, vậy thì sao?” Diệp Tam đột nhiên hỏi.
Lạc Minh Hiên như bị sét đánh, thuật lục bác bình thường thì sáu quân cờ chỉ có một thành kiêu, năm quân khác là tán, lót đường cho kiêu. Nếu sáu quân cờ đều có thể thành kiêu, Lạc Minh Hiên lẩm bẩm: “Vậy biến hóa trên bàn cờ phải nhiều hơn quá khứ gấp mười lần...”
“Thằng nhóc, ta lại hỏi ngươi, trong lục bác một kiêu có thể ăn một tán, vậy nếu tán cũng có thể ăn kiêu thì sao?” Diệp Tam lại hỏi.
Lạc Minh Hiên cau mày, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, vốn dĩ thuật lục bác kiêu có thể ăn tán, tán không thể ăn kiêu cũng không thể án tán. Nhưng nếu biến thành kiêu có thể ăn tán, tán cũng có thể là kiêu, mà tán không thể ăn nhau, như vậy biến số lại tăng thêm vài lần. Hóa ra thuật lục bác không đơn giản như mình tưởng tượng, quy tắc chỉ hơi đổi đã hóa thành một ván cược nhiều biến số đến vậy.
Lục bác dởm? Lạc Minh Hiên đột nhiên tỉnh ngộ, rốt cuộc cũng hiểu ý nghĩa ba chữ này. Hắn nhìn Diệp Tam, trầm giọng nói: “Ngươi học thuật lục bác tiền triều?”
“Ta học Diệp, tổ tiên ta mấy trăm năm trước từng là đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy của nước Đại Huyền đã vong quốc từ lâu. Tổ tiên ta để lại một quyển kỳ phổ, ta nghiên cứu bao năm mới hiểu được đường lối, thế nhưng thuật lục bác hết sức phức tạp, xung quanh không ai muốn học. Ta chỉ có thể tự hạ mình xuống, nhưng sau khi đánh trận lục bác kia, lục bác giữa ngươi với ta chẳng qua chỉ là trò đùa.” Diệp Tam cười lạnh nói.
“Trò đùa mà ngươi cũng có thắng được đâu?” Lạc Minh Hiên nói.
“Cho nên vừa rồi ta mới nghĩ, có phải ngươi cũng là cố nhân hiển hách tiền triều không, có phải cũng biết thuật lục bác chân chính không. Nhưng giờ xem ra chỉ là tình cờ mà thôi.” Diệp Tam lắc đầu: “Chuyện ta muốn hỏi ngươi, e là không hỏi được.”
“Chuyện gì?” Lạc Minh Hiên nghi hoặc hỏi
“Năm xưa mỗi vị hoàng đế của Đại Huyền lên ngôi, bên cạnh đều có một cái bóng. Cái bóng này thường ở bên hoàng tử từ khi sinh ra, được đào tạo từ nhỏ, được truyền kiếm thuật tuyệt thế bí truyền của hoàng đế Đại Huyền. Cái bóng này phụ trách bảo vệ an toàn cho hoàng đế, nghe nói luận kiếm thuật không dưới kiếm tiên. Nhưng khi Đại Huyền mất nước, cái bóng lại biến mất, môn kiếm thuật kia cũng biến mất. Nếu ngươi và ta cùng là hậu nhân của danh gia tiền triều, ta nghĩ có thể ngươi biết chút gì đó.” Diệp Tam nói.
Bên kia Diệp Tam đang thở dài, bên này suy nghĩ của Lạc Minh Hiên lại càng lúc càng rõ ràng.
Đại Huyền mất nước, hoàng thất bị tiêu diệt, kiếm thuật tuyệt thế không rõ tung tích. Lại có một vị vương tử chạy thoát, ẩn nấp trong thế gian, thay đổi thuật lục bác truyền lại cho thế nhân. Trong ngọn núi xa xôi không hiểu sao lại để lại hai con rối đánh cờ lục bác, còn có thơ ‘tiên nhân lãm lục trứ, đối bác thái sơn ngưng. Ẩn dưới ván cờ này là kiếm thuật tuyệt thế.
Một đầu mối tan thành từng mảnh nhỏ, rốt cuộc gắn kết lại vào thời khắc này. Ván cờ Tiên Nhân Lục Bác vốn không khó phá giải mà là quy tắc lục bác vốn không như mình nghĩ. Vị hoàng tử Đại Huyền giấu mình trong phàm trần định giấu kiếm thuật trong ván cờ này, mà muốn phá giải nó phải hiểu quy tắc thật sự của lục bác. Lạc Minh Hiên càng nghĩ càng hưng phấn, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Lạc Hà. Doãn Lạc Hà cũng cau mày suy nghĩ rồi gật đầu một cái.
“Tiền bối, xin cho mượn kỳ phổ xem thử.” Lạc Minh Hiên nhìn Diệp Tam. Diệp Tam ho nhẹ một tiếng: “Nhóc, ngươi có thiên phú, ta cũng có ý cho ngươi mượn xem. Như vậy sau này còn có người đánh cờ lục bác thật sự với ta. Có điều, ta có một yêu cầu.” Diệp Tam đột nhiên quay đầu nhìn Doãn Lạc Hà một cái, lại bị Doãn Lạc Hà trừng mắt lại.
Lạc Minh Hiên không hiểu: “Yêu cầu gì?”
“Để sư phụ ngươi hôn ta một cái.” Diệp Tam nhếch miệng cười.
Một tiếng vang lanh lảng cất lên, ánh bạc lấp lóe.
Một thanh kiếm đã đặt lên cổ họng Diệp Tam.
Trọng kiếm Vô Vọng, Lạc Minh Hiên trực tiếp rút thanh kiếm hung ác nhất của mình ra, mũi kiếm lấp loáng ánh lạnh. Giọng nói của Lạc Minh Hiên còn lạnh lẽo hơn: “Ngươi lặp lại lần nữa xem?”
“Ngươi làm gì vậy!” Người của Thiên Hạ phường đứng xem xung quanh rối rít rút binh khí ra, lập tức vây Doãn Lạc Hà và Lạc Minh Hiên lại.
Diệp Tam nheo mắt: “Ván cược thứ chín ta không thắng, ngươi cũng không thắng. Không thể đưa Vô Song lệnh cho ngươi được.”
“Vậy ta sẽ giết ngươi.” Lạc Minh Hiên hung hăng nói.
Diệp Tam dứt khoát nhắm mắt lại: “Được, ngươi giết đi.” Lạc Minh Hiên kinh ngạc, hắn không phải ma đầu không việc ác gì không làm, nào phải chỉ một lời không hợp mà giết người, đành giả vờ tức giận nói: “Ngươi nghĩ ta không dám ư?”
“Được rồi, đồ đệ. Đừng chơi mấy trò chán ngắt ấy nữa.” Doãn Lạc Hà đột nhiên vung tay, một lệnh bài lấp loáng ánh kim xuất hiện trên tay nàng, bên trên khắc mấy chữ Vô Song rất lớn.
“Vô Song lệnh!” Người của Thiên Hạ phường kinh hãi.
Lạc Minh Hiên vui vẻ nói: “Vậy kỳ phổ thì sao?”
Doãn Lạc Hà vung tay phải, một quyển sách rách nát với tấm bìa cổ xuất hiện trước mắt mọi người: “Ngươi không phải lo.”
“Sư phụ lợi hại thật, lấy được lúc nào vậy?” Lạc Minh Hiên vui vẻ nói.
“Chẳng phải lão già dưới kiếm ngươi bảo thiên thuật của ta đệ nhất thiên hạ à? Trộm ngàn vạn cũng chỉ là chuyện thường, thuận tay là lấy được thôi.” Doãn Lạc Hà quay sang nhìn Diệp Tam, mỉm cười ôn nhu: “Ngươi muốn ta hôn ngươi một cái?”
Diệp Tam thấy nụ cười ôn nhu kia, trong lòng lại lạnh toát. Thiếu niên trẻ tuổi kia sẽ không giết mình nhưng không có nghĩa là Lạc Hà Tiên Tử sẽ không giết mình. Lão vội vàng lắc đầu: “Tiên tử, ta chỉ đùa chút thôi...”
“Đồ đệ, chúng ta đi thôi.” Doãn Lạc Hà tiêu sái xoay người, phất nhẹ trường bào, khiến chữ ‘cược’ sau lưng bay phất phới uy vũ.
“Vâng.” Lạc Minh Hiên thu kiếm, đi theo.
Diệp Tam tránh được một kiếp, vội vàng lui lại phía sau, giận dữ hét lớn: “Ngươi nghĩ Thiên Hạ phường của ta là đâu, ngăn bọn chúng ta lại cho ta!” Đám người của Thiên Hạ phường vận sức đã lâu, nghe lệnh này đều không chờ nổi nhào tới.
“Đồ đệ.” Doãn Lạc Hà hô nhẹ một tiếng.
“Tuân lệnh.” Lạc Minh Hiên lại rút trọng kiếm Vô Vọng đâm về phía trước. Doãn Lạc Hà điểm nhẹ mũi chân, nhẹ nhàng đạp lên thanh kiếm Vô Vọng đang đâm tới, dựa thế bay ra phía ngoài. Cô quay đầu giữa không trung, nhìn Lạc Minh Hiên mỉm cười dịu dàng.
Tú mạc phù dong nhất tiếu khai, tà ôi bảo áp sấn hương tai, nhãn ba tài động bị nhân sai.
Cảnh đẹp nhất thế gian cũng chỉ vậy mà thôi.
Lạc Minh Hiên không nhịn được ngây người, trọng kiếm Vô Vọng trong tay vung lên, uy lực mạnh hơn bình thường mấy lần, đánh văng những kẻ vây quanh ra. Hắn điểm mũi chân, cũng đuổi theo: “Sư phụ, chờ con với.”
|
Chương 213: Cầu kiến Vô Song Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Công lực của hai thầy trò Doãn Lạc Hà và Lạc Minh Hiên hơn xa những người khác của Thiên Hạ phường, một lúc sau đã thúc ngựa phóng đi, bỏ lại những người khác phía sau.
“Làm sao bây giờ?” Gã cao lớn một mắt lau mồ hôi thở hổn hển nói: “Không kịp mất rồi.”
Diệp Tam hung ác nói: “Cưỡi ngựa đuổi theo, nếu người của Vô Song thành biết chuyện này, chúng ta đều không chịu nổi.”
“Sư phụ.” Lạc Minh Hiên do dự một chút rồi hỏi: “Vì sao chúng ta phải lấy Vô Song lệnh kia. Với võ công đám đệ tử Vô Song thành bảo vệ vòng ngoài này, cho dù là con cũng chẳng sợ, cần gì Vô Song lệnh?”
“Ngươi có thể một mình một kiếm giết vào, nhưng như vậy thanh thế quá lớn, không khéo người chúng ta muốn tìm sẽ chạy mất.” Doãn Lạc Hà đáp.
“Người chúng ta muốn tìm?” Lạc Minh Hiên không hiểu: “Là ai?”
“Nhất Kiếm Đoạn Thủy, Thiên Giang Tuyệt Lưu,.” Doãn Lạc Hà chậm rãi nói: “Đương nhiên là thành chủ Vô Song thành, Tống Yến Hồi.”
“Tống Yến Hồi.” Lạc Minh Hiên nhớ nam nhân này, còn nghe không ít người nhắc tới quan hệ giữa hắn và sư phụ Doãn Lạc Hà. Thậm chí lần trước chính hắn còn ra tay dạy dỗ gã đó lúc đang bị thương, nhưng cảnh sư phụ nước mắt lưng tròng lúc đó cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn. Lạc Minh Hiên đột nhiên nói: “Sư phụ, hóa ra người tới đây không phải là tra xét chuyện Lôi gia bảo...”
Doãn Lạc Hà trừng mắt một cái: “Ai bảo thế?”
“Rõ ràng người tới gặp Tống Yến Hồi!” Lạc Minh Hiên vạch trần.
“Ta... Đúng là tới gặp Tống Yến Hồi.” Doãn Lạc Hà đỏ mặt: “Sau đó sẽ hỏi hắn, chuyện Lôi gia bảo có liên quan gì tới hắn không!”
Lạc Minh Hiên lại hoàn toàn không tin lời Doãn Lạc Hà, tự lẩm bẩm: “Tên Tống Yến Hồi kia có gì tốt chứ, chỉ chăm chăm luyện tập kiếm thuật, muốn phục hưng Vô Song thành. Kết quả đánh ba lần thì bại dưới tay nhị thành chủ cả ba. Xét về tình ý, hắn đặt kiếm và Vô Song thành trước sư phụ. Bàn về tài học, xì, mất bao năm rồi vẫn chẳng đánh được nhị thành chủ. Xét tướng mạo thì con cũng gặp rồi, còn chẳng bằng một phần mười Lạc Minh Hiên đây!”
“Ngươi lắm lời như vậy làm gì, muốn chết à?” Doãn Lạc Hà lạnh lùng nói.
Lạc Minh Hiên rùng mình một cái, quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Sư phụ, đằng trước có người!”
“Vô Song lệnh ở đây, mau tránh ra!” Doãn Lạc Hà lấy lệnh bài ra, cao giọng hét.
Đám người vốn đã lấy vũ khí ra định cản đường, lúc này lại rối rít tránh sang, hơn nữa cung kính khom người cúi đầu, để hai người thúc ngựa phi thẳng về phía Vô Song thành.
“Sư phụ, sao con thấy người có vẻ quen đường vậy?” Lạc Minh Hiên lấy làm khó hiểu.
“Tám năm trước.” Doãn Lạc Hà cười vang: “Tám năm trước ta cũng cưỡi ngựa cầm Vô Song lệnh chạy qua đây!”
“Vô Song lệnh ở đâu ra thế?” Lạc Minh Hiên nghi hoặc nói. “Hắn cho ta.” Doãn Lạc Hà đáp rất dứt khoát.
Vô Song và Lô Ngọc Địch đứng ở cửa thành, nhìn từ xa lại. Chỉ thấy hai người hai ngựa làm bụi bặm dấy lên mịt mù, khí thế hung hăng chạy thẳng tới Vô Song thành.
Vô Song tò mò nhìn lại: “Có khách tới à?”
“Chắc là người cầm Vô Song lệnh.” Lô Ngọc Địch nói: “Dọc đường đi không có đệ tử nào bắn tên lệnh, chắc không phải kẻ địch. Chỉ có điều gần nhất có ai tới đây chứ? Chẳng lẽ Bạch Vương điện hạ phái người tới?”
“Không giống, huynh xem khí thế thúc ngựa đi.” Vô Song suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Hình như là tới cướp người.”
Hai người kia càng chạy càng gần, cuối cùng Vô Song và Lô Ngọc Địch cũng thấy rõ dung mạo người tới. Vô Song khen: “Là một cô gái xinh đẹp cùng một thiếu niên anh tuấn uy vũ.”
Lô Ngọc Địch ngẩn ra một chút, sau đó cau mày: “Sư đệ nói đúng, là tới cướp người thật.”
“Hả?” Vô Song tò mò quay đầu lại: “Là ai?”
“Tám năm trước nữ nhân bên dưới cũng cầm Vô Song lệnh, vừa thúc ngựa đi vừa hét, sau đó tới dưới thành, chỉ đích danh muốn gặp mặt sư phụ.” Lô Ngọc Địch nói
Vô Song nhướn mày: “Lạc Hà Tiên Tử?”
“Đệ nhớ cơ à?” Lô Ngọc Địch kinh ngạc.
“Đương nhiên rồi, không nhớ nhược điểm của sư phụ chắc lúc luyện kiếm đã bị sư phụ đánh chết rồi.” Vô Song nhún vai một cái.
“Năm xưa khi sư phụ cầm kiếm xông xáo giang hồ đã kết tình duyên với Lạc Hà Tiên Tử. Sau đó sư tổ truyền lệnh gọi về, hai người lưu luyến chia tay. Sư phụ bèn đưa một tấm Vô Song lệnh cho Lạc Hà Tiên Tử, bảo cô ấy sau này tới Vô Song thành tìm sư phụ. Thế nhưng mới chia tay có ba tháng Lạc Hà Tiên Tử đã tới, chỉ tiếc là mới đi được tới dưới thành.” Lô Ngọc Địch thở dài. “Là đã bị sư tổ đánh về. Một người là môn nhân Tuyết Nguyệt thành, một người là đệ tử Vô Song thành, vốn không nên có duyên phận gì.” “Tiếc thay.” Vô Song ngưng cười hiếm thấy, hạ giọng nói: “Vốn là một cặp người ngọc.”
“Ngươi còn biết dùng từ cao thâm như người ngọc cơ à?” Lô Ngọc Địch giật mình nói.
Vô Song trợn mắt nhìn hắn, khinh thường nói: “Sư huynh, trí nhớ ta không tốt chứ không phải là không có học thức.”
“Chờ đã.” Lô Ngọc Địch ngẩng đầu lên: “Phía sau có người đang đuổi theo. Hình như là các đệ tử giữ thành cùng với... đám người ở Thiên Hạ phường. Hóa ra Vô Song lệnh lần này là lấy được từ Thiên Hạ phường.”
“Với võ công của Lạc Hà Tiên Tử cần gì Vô Song lệnh?” Vô Song hỏi.
“Cô ấy sợ sư phụ biết mình tới, sư phụ sẽ bỏ chạy.” Lô Ngọc Địch nói.
“Chạy á?”
“Đúng vậy, chạy nhiều lần lắm rồi.”
Lạc Hà Tiên Tử ở dưới thành thúc ngựa dừng lại, cao giọng quát: “Bảo thành chủ của các ngươi ra đây gặp ta.”
Đám người truy đuổi phía sau dừng lại cách Lạc Hà Tiên Tử ba mươi trượng, bị tiếng quát mang theo nội lực thâm sâu của cô chấn tới mức trong lòng run rẩy, không dám tiến lên phía trước.
“Cô ta là ai vậy?” Đệ tử Vô Song thành hỏi.
“Là Lạc Hà Tiên Tử, Tuyết Nguyệt thành Doãn Lạc Hà!” Người của Thiên Hạ phường đáp.
“Hả? Thế chẳng phải người chỉ đứng sau ba vị thành chủ ở Tuyết Nguyệt thành à?” Đệ tử Vô Song thành kinh hãi, rối rít lui lại phía sau, không dám tiến lên.
“Bảo thành chủ của các ngươi ra đây gặp ta!” Doãn Lạc Hà lại hô.
“Làm thế nào đây.” Lô Ngọc Địch thở dài: “Nữ nhân này rất khó đối phó. Giờ mà đi báo để sư phụ chạy cũng chẳng kịp nữa rồi. Mấy lão già kia chắc cũng chẳng chịu giúp. Chúng ta mà có đánh cũng chưa chắc thắng được cô ta.”
“Không sao.” Vô Song tung người nhảy một cái, từ trên cửa thành hạ xuống, tay mang theo một hộp kiếm như cưỡi gió tới, dáng vẻ tựa tiên nhân. Lạc Minh Hiên thở dài: “Võ công thật đẹp. Không ngờ Vô Song thành cũng có đệ tử trẻ tuổi ưu tú như vậy.”
Vô Song hạ xuống trước mặt hai thầy trò, cắm hộp kiếm xuống đất ngẩng đầu nhìn hai người mỉm cười: “Hai vị khách quý, xin chào.”
“Ngươi là ai?” Doãn Lạc Hà cau mày, ánh mắt lướt qua hộp kiếm được điêu khắc tinh xảo mỹ lệ kia, thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
“Tiên tử bảo ta xuống hai lần cơ mà, sao lại không nhận ra ta?” Vô Song vẫn mỉm cười: “Ta chính là thành chủ Vô Song thành mà ngươi muốn tìm, Vô Song.”
|
Chương 214: Phi kiếm lại tới Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Câu này của Vô Song khiến cả Doãn Lạc Hà và Lạc Minh Hiên đều ngây ngốc. Thiếu niên trông rất trẻ tuổi, nhiều nhất mới khoảng mười bảy mười tám này lại tự xưng là thành chủ Vô Song thành?
“Thế thì ta là thành chủ Tuyết Nguyệt thành đây.” Doãn Lạc Hà khinh thường nói.
Lô Ngọc Địch trên cửa thành cũng cầm thương đi tới, chắp tay với Doãn Lạc Hà: “Doãn tiền bối, đã lâu không gặp.”
“Lô Ngọc Địch.” Thần sắc Doãn Lạc Hàhòa hoãn lại, hỏi: “Người này thật sự thành chủ hiện tại của các ngươi?”
Lô Ngọc Địch thở dài: “Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng vị này chính là sư đệ của tại hạ, đệ tử quan môn của sư phụ, thành chủ hiện tại của Vô Song thành, Vô Song.”
Doãn Lạc Hà gật đầu một cái: “Vốn ta còn không tin, nhưng thấy hắn cầm Vô Song Kiếm Hạp cũng tin tưởng đôi chút. Sau lão tổ tông của các ngươi chết, mấy trăm năm nay không ai sử dụng được hộp kiếm này. Tống Yến Hồi nghiên cứu mấy chục năm cũng không được mà giờ lại bị thiếu niên này nắm giữ?”
Lô Ngọc Địch gật đầu: “Ngày sư đệ nhập môn đã cộng hưởng cùng kiếm trong hộp, là thiên tài kiếm thuật trăm năm mới thấy của Vô Song thành.”
“Được lắm, Vô Song thành của các ngươi có người kế nghiệp rồi. Gọi Tống Yến Hồi ra đây cho ta.” Doãn Lạc Hà nói.
Lô Ngọc Địch kinh ngạc, nghĩ một lúc lâu cũng không biết nên trả lời như thế nào, đành nhìn Vô Song. Vô Song mỉm cười nói: “Sư phụ của ta khó khăn lắm mới tháo được gánh nặng thành chủ, hôm nay đã bước Kiếm Lư, chuyên tâm tu luyện kiếm thuật. Mấy năm tới sẽ không gặp khách.”
“Coi mình là thành chủ thật à?” Doãn Lạc Hà không nhịn được xuất chưởng.
“Cẩn thận!” Lô Ngọc Địch kinh hãi hét lên.
Vô Song điểm nhẹ mũi chân, hộp kiếm trong tay che trước ngực, dễ dàng ngăn cản chưởng lực đó. Thế nhưng khi vừa đứng trở về lại cảm thấy chưởng lực kia không biết từ đâu sinh ra trở lại, còn mãnh liệt hơn gấp vài lần so với vừa rồi, đánh mình lui lại vài chục bước.
“Đây là Đoạn Hà chưởng, khi ngươi tưởng chưởng lực đã bị mình ngăn cản thì thực chất hậu chiêu còn ở phía sau, chịu khổ đi.” Lô Ngọc Địch còn nói móc.
Vô Song lại cười toe toét: “Chưởng pháp thật thú vị.”
“Ta không so đo với thằng nhãi nhà ngươi. Bảo Tống Yến Hồi ra đây. Năm xưa sư phụ hắn nói chỉ cần ta thắng được ông ta là có thể dẫn hắn đi. Giờ sư phụ hắn đã chết từ đời nào rồi, ta có thể đánh thắng Tống Yến Hồi, cũng có thể mang hắn đi.” Doãn Lạc Hà quay sang nói với Lô Ngọc Địch: “Ngươi bảo hắn ra khỏi Kiếm Lư cho ta.”
Lô Ngọc Địch cười khổ: “Tiền bối, sư tổ chết rồi thì trận cược cũng kết thúc, làm sao lại chuyển lên người sư phụ được? Không công bằng.”
Doãn Lạc Hà cười khẽ một tiếng: “Ngươi thắng được ta à?”
Lô Ngọc Địch lắc đầu: “Tiền bối nói đùa rồi, đương nhiên không đánh nổi.”
“Vậy ngươi còn nói công bằng gì với ta? Ngươi với ta có gì công bằng mà bàn.” Doãn Lạc Hà bước tới: “Ngươi mau gọi hắn ra đây, không thì tự ta đi tìm.” Vô Song đột nhiên ngồi khoanh chân dưới đất, vung tay lên. Hộp kiếm đã được hắn mở ra, trong đó có mười hai thanh tiểu kiếm xếp và một thanh trường kiếm màu đỏ lửa. “Vân Toa!” Vô Song đọc khẽ một tiếng, ngón tay búng nhẹ vào một thanh tiểu kiếm. Thanh kiếm bị búng lên không, xoay một vòng rồi bay thẳng về phía Doãn Lạc Hà.
Ngón tay gảy khẽ, cười nói giết người, đoạt tính mạng người như tiên nhân hái sao...
“Phi Kiếm thuật!” Lạc Minh Hiên kinh hãi, hắn đã nghe danh môn kiếm thuật này tư lâu nhưng đây là lần đầu thấy có người thi triển.
Doãn Lạc Hà lại chẳng hề lay động, vung tay phải lên, đánh văng thanh phi kiếm về hộp kiếm. Cô cười khinh miệt: “Ngươi dùng được mấy thanh thì dùng hết cho ta. Vô Song Kiếm Hạp của ngươi dọa người khác còn được, đòi dọa ta? Còn non lắm!”
Thanh Vân Toa kia trở lại hộp kiếm với khí thế vượt xa lúc vừa ra. Vô Song nâng hộp kiếm hơi ngửa ra sau mới tản được lực đạo.
Lô Ngọc Địch âm thầm lo lắng, nếu bàn về đơn đả độc đấu, trong Vô Song thành ngoại trừ Tống Yến Hồi, những người khác quả thật không phải đối thủ của Doãn Lạc Hà. Tuy sư đệ Vô Song lên làm thành chủ, Phi Kiếm thuật cũng có chút thành tựu nhưng có địch nổi Doãn Lạc Hà hay không vẫn còn chưa biết. Dẫu sao Lạc Hà Tiên Tử biến mất trên giang hồ đã mấy năm. Mấy năm đó ở Tuyết Nguyệt thành liệu công lực có tăng cường hay có chỗ tốt gì khác không, người ngoài không biết được. Nếu sư đệ thắng được thì tốt, nếu thua thì chức thành chủ khéo sẽ lung lay mất... Hắn suy nghĩ một hồi rồi ngăn trước mặt Doãn Lạc Hà: “Tiền bối, xin hãy đợi đã.”
Doãn Lạc Hà nhướn mày: “Ngươi cũng không tự lượng sức mình ư?”
Lô Ngọc Địch vội vàng lắc đầu: “Vãn bối không dám, chỉ có điều vãn bối có một suy nghĩ, liệu tiền bối có cho phép ta nói không.”
Doãn Lạc Hà không nhịn được nói: “Ngươi nói đi.”
“Trận đánh cược của sư tổ đã hủy bỏ. Chuyện của sư phụ nhưng bản thân sư phụ lười quản, đại đệ tử ta đây đành phải hao tâm tổn trí rồi. Chẳng bằng như vậy đi. Nếu đệ tử của tiền bối đánh thắng được đệ tử của sư phụ, vậy mời tiền bối dẫn sư phụ đi.”
Doãn Lạc Hà nhìn Lạc Minh Hiên: “Có tự tin không?”
Lạc Minh Hiên vỗ ngực một cái: “Còn phải nói à.” Doãn Lạc Hà quay đầu lại: “Được.” sau đó diểm nhẹ mũi chân, tránh sang bên.
Nào ngờ Lô Ngọc Địch cũng đạp chân theo Doãn Lạc Hà tránh sang một bên. Doãn Lạc Hà kinh ngạc: “Ngươi tới đây làm gì?”
Lô Ngọc Địch chỉ Lạc Minh Hiên và Vô Song đứng đó: “Xem bọn họ tỉ thí.”
“Không phải ngươi xuất chiến à?” Doãn Lạc Hà, Lạc Minh Hiên và Vô Song cùng hỏi.
Lô Ngọc Địch ra vẻ vô tội: “Ta có nói thế đâu. Sư phụ có hai đệ tử cơ mà...”
Doãn Lạc Hà nhìn Lạc Minh Hiên: “Còn tự tin không?”
Lạc Minh Hiên cắn răng, rút trọng kiếm Vô Vọng ra, hung hăng nói: “Đã tới nước này rồi, không tự tin cũng phải tự tin.”
Vô Song cười một tiếng: “Ta từng giao thủ với các đệ tử khác của Tuyết Nguyệt thành rồi.”
“Ai?” Lạc Minh Hiên cau mày.
Vô Song suy nghĩ một chút: “Tên là Lôi Vô Kiệt, người mặc áo đỏ.”
“Kết quả thế nào?” Lạc Minh Hiên hỏi.
“Hắn rất cứng rắn, nhưng võ công không tốt.” Vô Song lắc đầu: “Cả đám cùng xông lên cũng không đánh nổi mình ta.”
Chân Lạc Minh Hiên mềm nhũn, cánh tay cầm kiếm cũng run rẩy, ngoài miệng vẫn cố nói: “À, Lôi sư đệ ấy hả. Trong Tuyết Nguyệt thành võ công của hắn chỉ bình thường thôi. Ta là sư huynh của hắn, nhập môn trước hắn sáu bảy năm. Võ công của hắn hơi kém, ta cũng thường dạy dỗ hắn.”
Vô Song gật đầu một cái: “Vậy cũng là có duyên.”
Lạc Minh Hiên bước tới trước vài bước, dừng lại nhìn Vô Song. Vô Song cũng ngẩng đầu lên nhìn Lạc Minh Hiên.
“Đánh đi.” Vô Song vung tay: “Vân Toa, Khinh Sương, Phong Tiêu, Hồng Diệp, Hồ Điệp.”
Năm thanh phi kiếm đứng trước mặt hắn.
Doãn Lạc Hà kinh ngạc nói: “Hắn còn trẻ vậy là vận dụng được tới năm thanh phi kiếm cơ à?”
Khóe miệng Lô Ngọc Địch hơi nhếch lên, cười thầm trong lòng: Kịch hay còn ở phía sau.
|