Thiếu Niên Ca Hành
|
|
Chương 215: Thất kiếm thành kiêu Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Ngón tay của Vô Song lướt qua năm thanh phi kiếm, làm vang lên tiếng leng keng, êm tai như chuông gió. Hắn thổi khẽ một cái, lạnh nhạt nói: “Đi đi.” Năm thanh phi kiếm đồng loạt bay về phía Lạc Minh Hiên.
“Vừa đánh đã tận năm thanh kiếm? Độc ác quá!” Lạc Minh Hiên cầm trọng kiếm Vô Vọng vung lên, lập tức đánh lui một thanh, bốn thanh khác từ các hướng khác nhau tiếp tục tấn công. Hai thanh nhắm vào bả vai trái phải, một đâm tới mi tâm, một bay về phía bụng.
Một luồng sáng bạc lướt qua sau lưng Lạc Minh Hiên, chỉ thấy tay trái Lạc Minh Hiên lại nhiều thêm một thanh trường kiếm mềm mại yêu kiều. Đó là khinh kiếm Biệt Ly mà Lý Tổ Vương tặng cho. Hắn đột nhiên vung kiếm, song kiếm hai tay trái phải hợp lực, leng keng vài tiếng thanh thúy. Lạc Minh Hiên đồng thời ngăn cả bốn thanh phí kiếm lại. Hắn cười đắc ý một tiếng, lui lại vài bước, cười nói: “Đừng coi thường người của Tuyết Nguyệt thành.”
Năm thanh phi kiếm trở lại trong hộp kiếm, Vô Song gật đầu một cái: “Không tệ.”
“Đệ tử của tiên tử học kiếm thuật hai tay à?” Lô Ngọc Địch nghi hoặc nói, binh khí hai tay thật ra là võ học sở trường của thành chủ tiền nhiệm Tuyết Nguyệt thành, Lý Trường Sinh. Khi còn trẻ Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân, Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y, Thương Tiên - Tư Không Trường Phong đều nổi danh thiên hạ bởi binh khí hai tay, không ngờ đệ tử Lạc Hà Tiên Tử cũng học môn võ công này.
“Kiếm thuật hai tay ư, công phu của đồ đệ ta còn mạnh hơn thứ đó nhiều.” Doãn Lạc Hà cười một tiếng: “Thứ đồ đệ ta học là kiếm thuật của tiên nhân.”
“Vân Toa, lấy đầu hắn.” Vô Song búng ngón tay một cái, lại bắn Vân Toa ra.
“Có mấy lần nữa thì cũng vậy thôi.” Lạc Minh Hiên xuất chiêu thắng thế, tự tin hơn nhiều, bước thẳng tới, trọng kiếm chém thẳng xuống.
“Khinh Sương, đâm mi tâm hắn.” Vô Song lại búng tay, Khinh Sương cũng bay thẳng ra.
Lạc Minh Hiên xuất kiếm đánh lui Vân Toa, lại thấy Khinh Sương kiếm mang theo hàn khí đánh thẳng tới mặt. Hắn nghiêng người, Biệt Ly kiếm bên tay trái khó khăn lắm mới cản được.
“Phong Tiêu, cắt lỗ tai hắn đi.” Vô Song hờ hững vung tay, Phong Tiêu kiếm bay ra.
Lạc Minh Hiên vừa dùng Biệt Ly kiếm ngăn cản, thân hình còn chưa thăng bằng đã thấy Phong Tiêu kiếm mang theo khí thế hung hãn đánh tới. Hắn cắn răng, đột nhiên hai chân trùng xuống, song kiếm múa lượn đánh bay Phong Tiêu, thân thể cũng nhảy lên.
“Kết thúc.” Vô Song thở dài, tay phải giơ lên, Hồng Diệp và Hồ Điệp bay ra. Người trên không trung hành động bất tiện, muốn né tránh hai thanh kiếm này là khó càng thêm khó.
Lạc Minh Hiên trên không trung, nhìn Doãn Lạc Hà đứng cạnh đó. Doãn Lạc Hà thở dài, chưởng phong đã nổi lên trong tay chứng tỏ đang định động thủ cứu mình. Chắc sư phụ rất thất vọng về mình, nhưng trong đôi mắt kia rõ ràng không phải thất vọng, mà là buồn bã.
Nữ nhân tuổi tác như sư phụ, bao năm mới quyết định chạy xa ngàn dặm tới tòa thành đối nghịch cướp người, có lẽ cả cuộc tới đây cũng chỉ có lần này.
Hoa có bao mùa, người chỉ một đời.
Lạc Minh Hiên nhắm hai mắt lại, thế cờ Tiên Nhân Lục Bác bắt đầu xoay tròn trong đầu.
“Nếu sáu quân cờ đều có thể thành kiêu, vậy thì sao?”
“Trong lục bác, một kiêu có thể ăn một tán, vậy nếu tán cũng có thể ăn kiêu thì sao?”
Lời của Diệp Tam vang vọng bên tai.
Không kịp nữa rồi, Vô Song vung nhẹ tay, Hồng Diệp kiếm và Hồ Điệp kiếm đã nhanh chóng bay ra. Lạc Minh Hiên mở bừng mắt, tay phải trọng kiếm Vô Vọng, tay trái khinh kiếm Biệt Ly, bên hông lóe lên, chỉ thấy hai thanh kiếm ba thước - Bàn Nhược, Nhất Mục đột nhiên bay về phía trước, đỡ lấy hai thanh phi kiếm.
Vô Song mỉm cười: “Ngươi cũng nhiều kiếm thật.”
Lạc Minh Hiên rơi xuống đất, đột nhiên tung người nhảy về phía trước, song kiếm múa lượn đánh về phía Vô Song.
“Tới hay lắm.” Vô Song vung tay, phi kiếm lại đánh ra. Năm thanh phi kiếm thay nhau bay tới, sát cơ trải rộng nhưng không ngăn nổi bước chân của Lạc Minh Hiên.
Lúc này Lạc Minh Hiên múa cả song kiếm, toàn thân tràn ngập kiếm khí như đã phát điên, khí thế không thể đỡ nổi. Mặc dù trên người bị phi kiếm của Vô Song đâm thành mười mấy vết thương nhỏ nhưng vẫn không hề để ý, chỉ một lòng muốn đánh bại Vô Song.
Sư phụ, mặc dù con cảm thấy tên Tống Yến Hồi kia không xứng với người, nhưng con càng không muốn thấy người đau khổ!
Lạc Minh Hiên quát lớn một tiếng, chỉ còn cách Vô Song mười bước.
“Nhiễu Chỉ Nhu!” Cuối cùng Vô Song cũng nghiêm túc, đập tay lên hộp kiếm một cái. Phi kiếm Nhiễu Chỉ Nhu bay ra, vạch thành hai vết máu trên cổ tay Lạc Minh Hiên. Trọng kiếm Vô Vọng, khinh kiêm Biệt Ly lập tức tuột tay. Nhưng bước chân của Lạc Minh Hiên vẫn không hề ngừng lại, hai tay hắn lại rút hai thanh kiếm bên hông.
Song kiếm Cú Mang, Kiếp Trần.
“Trở về.” Vô Song vung tay quát lớn, chỉ thấy sáu thanh phi kiếm bay ra cùng quay về tấn công vào lưng Lạc Minh Hiên.
Lạc Minh Hiên đột nhiên xoay người, song kiếm ngăn phía trước chặn sáu thanh phi kiếm lại. Kiếm thế của phi kiếm cực mạnh, chấn tới mức miệng Lạc Minh Hiên đau xót, mang song kiếm ngã lăn trên mặt đất. Thế nhưng hắn cũng mượn phi kiếm lui lại!
Lui tới trước mặt Vô Song.
Lạc Minh Hiên đột nhiên xoay người, rút thanh kiếm cuối cùng còn sót lại sau lưng - trường kiếm Phượng Hoàng.
“Đây chính là kiêu của ta!” Lạc Minh Hiên cầm kiếm chém xuống. Vô Song gật đầu: “Là thanh kiếm tốt!” Hai tay của hắn đột nhiên vỗ lên hộp kiếm.
Bốn thanh phi kiếm phóng lên cao.
Tuyệt Ảnh, Sát Sinh, Phá Kiếp, Ngọc Như Ý!
Cuối cùng Doãn Lạc Hà cũng hành động.
Tiên tử. Lô Ngọc Địch vội vàng hét lên nhưng không cản được cô.
Một thanh Tuyệt Ảnh ngăn kiếm thế của Lạc Minh Hiên.
Một thanh Sát Sinh đánh tan kiếm thế còn lưu lại.
Một thanh Phá Kiếp ngăn chưởng lực mà Lạc Minh Hiên sắp vung ra.
Một thanh Ngọc Như Ý nhắm thẳng yết hầu Lạc Minh Hiên.
Nhưng Lạc Minh Hiên đã không dừng được, kiếm đã rời vỏ vốn rất khó dừng. Huống chi, hắn không muốn dừng, dừng là thua, liều mạng thì còn đánh được!
Vô Song nhận ra vẻ quyết liệt trong mắt Lạc Minh Hiên, lắc đầu gầm lên: “Lui lại!”
“Không lùi!” Lạc Minh Hiên cũng gầm lên, nhưng lại cảm thấy cổ áo bị người ta tóm lấy.
“Thằng ngốc này, tên Tống Yến Hồi kia có quan trọng đến đâu đi nữa cũng đâu bằng ngươi được?” Một giọng nói êm ái vang lên bên tai, Lạc Minh Hiên kinh ngạc, đã bị nhấc lên.
Hắn nhớ lại năm mười tuổi theo cha tới thăm Tuyết Nguyệt thành, một mình lén lút trèo lên Thương Sơn, thế nhưng khi xuống núi lại lạc đường. Chính sư phụ là người kéo cổ áo mình, tung người nhảy xuống chân núi.
Hắn nhớ hôm đó sư phụ cũng mặc quần áo màu trắng, thân thể tỏa hương thơm ngát. Sau khi xuống núi là bóp má mình nói: “Thằng nhóc đáng yêu ở đâu đến mà khóc như con gái thế.”
Hiện giờ Lạc Minh Hiên không khóc, chỉ nhìn sư phụ ngây ngốc: “Sao người lại đẹp đến vậy?”
Mười năm qua đi, sư phụ vẫn mặc áo trắng, thân thể vẫn thỏa hương thơm dào dạt, vẫn xinh đẹp như xưa.
Toàn thân Lạc Minh Hiên đầy những vết thương, không ngừng chảy máu, đã gần ngất xỉu nhưng hắn lại mỉm cười ngây ngốc.
Vô Song vung tay phải, mười thanh phi kiếm trở lại hộp. Hắn đứng dậy phủi bụi đất trên quần, quay đầu nhìn nam tử cao gầy đột nhiên xuất hiện trên cửa thành, khẽ cúi đầu: “Sư phụ.”
____________
Tiếp tục quỳ cầu Donate:)))
|
Chương 216: Nhất kiếm yến hồi Dịch: Lãng Nhân Môn
Tống Yến Hồi đứng trên cửa thành, vốn hắn đã vào trong Kiếm Lư, định chuyên tâm tu luyện kiếm thuật, thế nhưng lại thấy bên ngoài Vô Song thành có kiếm khí dâng lên như nước thủy triều, tưởng rằng đại địch đến nên mới cố tình cầm kiếm chạy tới đây. Kiếm của hắn có vết nứt khoảng một tấc, do Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y làm gãy năm xưa. Kiếm tên Đoạn Thủy, là vì chiến tích nổi danh của Tống Yến Hồi năm xưa, ‘nhất kiếm đoạn thủy, thiên giang tuyệt lưu’. Tống Yến Hồi nhìn Doãn Lạc Hà dưới thành, chậm rãi nói: “Nàng lại tới à.”
Một câu ‘Nàng lại tới à’, nhưng có thể hiểu thành rất nhiều ý. Với giọng mừng rỡ sẽ là hoan nghênh, mong đợi được gặp lại sau thời gian xa cách. Giọng lạnh nhạt sẽ là một loại cự tuyệt, một cảm giác không thể làm gì không thể không gặp.
Nhưng giọng điệu của Tống Yến Hồi rất bình tĩnh, không nghe ra vui buồn, cũng không có gì bất mãn.
Doãn Lạc Hà gật đầu một cái: “Đúng vậy, ta lại tới.”
“Chẳng hay tiên tử tới thăm thành Vô Song là có chuyện gì?” Tống Yến Hồi vẫn đứng trên cửa thành, cúi đầu hỏi, giọng cung kính.
“Đệ tử Tuyết Nguyệt thành bị tập kích tại Lôi gia bảo, đã bị thương. Trên giang hồ có lời đồn chuyện này liên quan tới Vô Song thành, cho nên cố tình tới đây hỏi đáp án rốt cuộc ra sao.” Doãn Lạc Hà cũng đáp rất nghiêm chỉnh.
Tống Yến Hồi lắc đầu: “Đúng là Vô Song thành cũng nghe được chuyện này, nhưng không liên quan tới chúng ta. Tuy trước nay chúng ta và Tuyết Nguyệt thành không hòa thuận, năm nay cũng không phái người tới tham gia Anh Hùng yến tại Lôi gia bảo, nhưng chuyện hạ độc tàn sát anh hùng trong thiên hạ không phải hành động của Vô Song thành.”
“Được.” Doãn Lạc Hà gật đầu: “Vậy thôi.”
Tống Yến Hồi thở dài: “Không chỉ có vậy.”
“Hả?” Hàng mi xinh của Doãn Lạc Hà nhướn lên: “Còn gì nữa?”
Tống Yến Hồi trầm ngâm một chút rồi trả lời: “Nhưng lúc trước ta đã biết chuyện này, thậm chí người giật dây còn từng có ý định mời ta xuất thủ.”
“Cho nên?” Doãn Lạc Hà híp mắt lại.
“Thế nhưng ta từ chối. Tiên tử, cô phải hiểu, nếu Vô Song thành ta động thủ thì lần này Lôi gia bảo đã biến mất trên giang hồ.” Tống Yến Hồi cao giọng nói: “Nhưng chuyện đoạt lại đệ nhất võ lâm, Vô Song thành tự có lòng tin.”
“Được.” Doãn Lạc Hà chậm rãi đặt Lạc Minh Hiên đang ngã trong lòng mình xuống đất, ngẩng đầu lên, đôi mắt mỹ miều lóng lánh nhìn Tống Yến Hồi: “Ta còn một vấn đề muốn hỏi.”
“Lại tới rồi.” Vô Song đã thu hồi hộp kiếm, đi tới bên cạnh Lô Ngọc Địch.
Lô Ngọc Địch thở dài, định giải vây cho sư phụ: “Tiền bối, vừa rồi đệ tử của ngài đã bại dưới tay sư đệ Vô Song, vậy phải làm theo đặt cược chứ.”
Doãn Lạc Hà hoàn toàn không để ý tới hắn, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Tống Yến Hồi.
Tống Yến Hồi cũng nhìn cô, không nói gì.
Vô Song vỗ lên vai Lô Ngọc Địch: “Sư huynh, ta nghĩ chúng ta nên tránh đi thì hơn.”
“Được thôi.” Doãn Lạc Hà đột nhiên tung người nhảy một cái, thân thể lao thẳng về phía Tống Yến Hồi trên cửa thành. Thanh Hà Ảnh kiếm bên hông cô rời vỏ, thân kiếm mỏng manh nhưng sắc bén, như bóng yến lướt qua nơi chân trời. Tống Yến Hồi cũng từ trên cửa thành nhảy xuống. Đoạn Thủy kiếm lập tức rời võ, lẫm liệt đoạn tuyệt, mang theo uy thế cắt đứt dòng chảy của thiên giang.
Hai thanh kiếm giao nhau, hai mắt Doãn Lạc Hà và Tống Yến Hồi chỉ cách nhau có một tấc. Hai người nhìn nhau, chỉ một khắc nhưng tài hoa tới ngập trời.
Hai người cùng đẩy tới.
Tống Yến Hồi thu kiếm, lui lại trên cửa thành.
Doãn Lạc Hà cũng thu kiếm, vẫn đứng dưới cửa thành nhưng không ngẩng đầu lên nữa.
Cứ như vừa rồi hai người không xuất kiếm, tất cả chỉ là ảo giác của những người đứng xem bên cạnh. Nhưng đó không phải ảo giác, vì thành chủ vừa nhậm chức Vô Song lầm bầm: “Chiêu kiếm thật đẹp”
Lô Ngọc Địch lắm mồm hỏi một câu: “Đệ nói xem kiếm của sư phụ đẹp hay kiếm của Lạc Hà Tiên Tử đẹp.”
“Chiêu kiếm đoạn tuyệt.” Vô Song chậm rãi nói: “Là vẻ đẹp do song kiếm hợp lực.”
Doãn Lạc Hà xoay người bế Lạc Minh Hiên dưới đất lên, nhẹ giọng nói: “Đồ nhi, chúng ta về nhà thôi.”
Lạc Minh Hiên không biết nên nói gì, chỉ nhỏ giọng gọi: “Sư phụ...”
Bên kia, Lô Ngọc Địch thấy vậy vội vàng tiến lên, nhặt lại những thanh kiếm của Lạc Minh Hiên rơi dưới đất, hơn nữa còn dùng một túi vải bọc lại rồi cột vào lưng một con ngựa của hai người. “Cám ơn.” Doãn Lạc Hà nói nhỏ một câu sau đó ôm Lạc Minh Hiên tung người nhảy lên, hạ xuống một con ngựa khác. Một tay cô ôm Lạc Minh Hiên đã kiệt sức, một tay đột nhiên thúc ngựa: “Đi!”
Hai người hai ngựa lại rời đi, những đệ tử phía ngoài của Vô Song thành và đệ tử Thiên Hạ phường không ai dám ngăn cản.
“Sư phụ, xin lỗi. Nếu vừa rồi con thắng được tên Vô Song kia...” Lạc Minh Hiên cắn răng, giọng khổ sở.
“Đừng tự trách mình, chờ sau khi về lần này ngươi lĩnh ngộ được Tiên Nhân Lục Bác thuật rồi tìm hắn đánh một trận nữa.” Doãn Lạc Hà an ủi.
Lạc Minh Hiên ngây ngẩn: “Sư phụ, khi đó người có tới cùng không?”
Doãn Lạc Hà lắc đầu: “Ta không tới, cuộc đời này sẽ không trở lại.”
Lạc Minh Hiên im lặng một hồi lâu rồi mới hỏi: “Sư phụ, trước kia tên Tống Yến Hồi kia hấp dẫn lắm à? Sao sư phụ lại thích hắn tới vậy?”
Doãn Lạc Hà cười khẽ: “Đúng vậy, trước đây hắn là thiếu niên ưu tú nhất mà ta từng thấy. Ngươi có biết vì sao hắn tên là Tống Yến Hồi không? Bởi vì hắn xuất kiếm với bầu trời mênh mông, vẻ đẹp của chiêu kiếm kia có thể khiến chim yến đang bay về phía nam quay ngược trở lại.”
“Sư phụ và hắn quen nhau bên bờ sông Thương Lan à?” Lạc Minh Hiên hỏi.
Doãn Lạc Hà gật đầu: “Đúng vậy. Lúc đó ở sông Thương Lan lũ lụt lan tràn, dân chúng bên bờ sông gặp nguy hiểm. Hắn dùng một đoạn đoạn thủy, ta dùng một chưởng chặn sông, cùng nhau cứu được không ít dân chúng. Tình cảm của chúng ta bắt đầu từ đó.”
Lạc Minh Hiên lẩm bẩm: “Sư phụ, trước kia con hỏi người những chuyện này người chưa bao giờ trả lời, sao hôm nay lại chịu nói cho con?”
Doãn Lạc Hà có vẻ muốn quay đầu nhưng đột nhiên dừng lại, cô nhìn thẳng lại, vung mạnh roi ngựa: “Bởi vì... buông tay rồi!”
Còn lúc này ở Vô Song thành, Vô Song cõng hộp kiếm, Lô Ngọc Địch chống trường thương, hai người lặng lẽ nhìn bóng lưng hai thầy trò rời khỏi.
Vô Song chậm rãi nói: “Sư huynh, ta với huynh đặt cược nhé? Đánh cược Lạc Hà Tiên Tử kia có quay đầu nhìn lại không.”
Lô Ngọc Địch suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chắc là có. Lần nào Lạc Hà Tiên Tử tới rồi đi cũng nhanh như tia chớp, đi rồi vẫn lưu luyến không rời.”
“Vậy ta đánh cược là không.” Vô Song nhếch miệng cười nói. “Đánh cược một chầu rượu là được.”
Kết quả cho tới khi hai bóng người khuất hẳn không còn tăm tích, Doãn Lạc Hà vẫn không quay đầu.
“Ta thắng rồi, đi uống rượu thôi.” Vô Song quay người, nhưng lại phát hiện Tống Yến Hồi vẫn đứng trên cửa thành kiếm hề đi khỏi.
Hắn cầm kiếm đứng đó, đắm chìm trong ánh sáng chiều tà, nhìn về phương xa không hề nhúc nhích, cứ như thời gian đã ngừng trôi.
|
Chương 217: Một chiếc thuyền con Dịch: Lãng Nhân Môn
Thành cá Thu Thủy.
Đây là ngày thứ tư sau khi đám người Lạc Minh Hiên tới thành này, cũng là ngày thứ ba bọn họ lên đường xuất phát, lại là ngày bọn họ ước định cùng Mộc Xuân Phong của Mộc gia. Sáng sớm đám người Lôi Vô Kiệt đã thu dọn xong hành lý. Mấy hôm nay hắn đã rời khỏi quán trọ, được Trân Châu mời tới nhà mình. Thật ra ban đầu Lôi Vô Kiệt cũng khá ngại ngùng, nhưng Tiêu Sắt nói trước nay Ngũ Đại Tổng Quản làm việc không để ý tới mọi chuyện sau này, ở lại đây cũng là để bảo đảm an toàn cho Trân Châu cô nương.
“Trân Châu cô nương, nhờ cô chăm sóc giúp hai con ngựa Dạ Hắc này.” Lôi Vô Kiệt vuốt ve đầu con ngựa cười nói. Hai con ngựa này đi theo Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt từ Tuyết Lạc sơn trang, một năm nay có thể coi là chạy cả ngàn dặm không dừng vó, khiến Lôi Vô Kiệt nảy sinh cảm tình.
“Yên tâm đi, cứ giao cho ta.” Trân Châu cười nói.
Lôi Vô Kiệt vỗ cổ ngựa, đột nhiên nói: “Nếu ta không về được cũng đừng bán nó. Một thời gian nữa sẽ có một số người tới đây, nếu hắn tự xưng là người từ Tuyết Nguyệt thành tới thì giao hai con ngựa này cho hắn.”
“Không về được?” Trân Châu kinh ngạc.
“Không về được cái quái gì, cái tên mỏ quạ đen nhà ngươi.” Đường Liên giơ tay gõ một phát lên đầu Lôi Vô Kiệt: “Đừng nói linh tinh.”
Lôi Vô Kiệt cười một tiếng: “Cũng đúng, giờ thậm chí đi hay không cũng chưa biết, còn nói chuyện về hay không làm gì.”
Tiêu Sắt đi tới bên cạnh Lôi Vô Kiệt, lười biếng ngáp một cái: “Chắc là ngươi ngứa da rồi hả.”
Lôi Vô Kiệt nhún vai: “Yên tâm đi, ta biết ngươi muốn tới đảo Bồng Lai trị thương. Tổng quản chưởng kiếm cũng được, tiên nhân cưỡi gió cũng thế, giao cả cho ta.”
Trân Châu nghe bọn họ nói chuyện, do dự một hồi lâu nhưng vẫn hỏi: “Tuy hỏi vậy có hơi lỗ mãng, nhưng cho dù ta là người chưa trải chuyện đời nhưng cũng biết ngươi không phải đệ tử thế gia bình thường ra ngoài du ngoạn. Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta tên là Lôi Vô Kiệt.” Lôi Vô Kiệt cười nói: “Đây là tên thật, trên giang hồ ta không nổi tiếng mấy. Sư huynh ta tên là Đường Liên, có thể coi là người trẻ tuổi kiệt xuất tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ. Vị sư đệ này của ta. Này, trừng mắt cái gì, ngươi nhập môn muộn hơn ta một lúc đấy nhé. Sư đệ tên là Tiêu Sắt, tên trước kia của hắn còn kinh khủng hơn, nhưng đó là chuyện đã qua. Hôm nay ba người chúng ta rời khỏi sư môn, xông xáo giang hồ, trên giang hồ mọi người gọi chúng ta là...”
Trân Châu hai mắt trợn tròn đầy ngưỡng mộ nhìn Lôi Vô Kiệt, chờ mong hắn nói tiếp.
Đường Liên và Tiêu Sắt cũng nhìn hắn, trong lòng thầm suy nghĩ, tên này lại bịa chuyện linh tinh gì đây.
“Tuyết Nguyệt tam thiếu.” Lôi Vô Kiệt chậm rãi thốt lên bốn chữ này.
Đường Liên chỉ thấy mặt mũi đỏ bừng, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ vô hình. Tiêu Sắt trực tiếp lườm một cái khinh bỉ, trong lòng thầm thở dài. Lúc mới gặp Lôi Vô Kiệt, hắn là tên ngốc, không ngờ một năm qua đi lại biến thành một tên đại ngốc.
Ánh mắt Trân Châu vẫn sáng bừng lên: “Tuyết Nguyệt thành, ta nhớ ra rồi. Đó là giang hồ đệ nhất thành mà mọingười vẫn đồn đại.”
“Đúng vậy. Ta tới từ nơi đó.” Lôi Vô Kiệt nhấc bọc hành lý lên: “Trân Châu cô nương, sau này chúng ta sẽ gặp lại.” Tiếp đó sải bước đi thẳng, tiêu sái khó tả. Đường Liên và Tiêu Sắt lại cung kính chắp tay tạm biệt Trân Châu, cám ơn mấy ngày qua đã chiêu đãi. Nhưng ánh mắt Trân Châu vẫn dõi theo bóng người không biết lễ phép, sải bước đi thẳng, Lôi Vô Kiệt.
“Ài, tâm tư người trẻ tuổi, ta cũng chẳng hiểu nổi.” Đường Liên thở dài.
Ba người tạm biệt Trân Châu xong bèn đi tới trước cảng cá. Tới cầu cảng, thấy con thuyền dài Tuyết Tùng đã giương cánh buồm lớn, phượng hoàng trên đó đã giang rộng hai cánh phất phới trong làn gió, như muốn tắm lửa bay lên trời. Mộc Xuân Phong đứng trên đầu thuyền, trường bào màu trắng tung bay theo làn gió. Hắn đứng đón gió nhìn về phía xa, phía sau là võ sĩ mặc áo giáp cầm trường thương, đều lặng lẽ nhìn về phương xa, không nói gì.
“Mộc Xuân Phong này đúng là rất có ý thơ. Hắn bảo thân thể không được tốt cơ mà, sao còn ra đây hóng gió.” Lôi Vô Kiệt lẩm bẩm.
Như nghe được lời của Lôi Vô Kiệt, Mộc Xuân Phong quay người sang nhìn ba người dưới thuyền, cúi đầu ra hiệu.
“Hóa ra là tới đón tiếp chúng ta.” Lôi Vô Kiệt hiểu ra.
“Đi thôi.” Tiêu Sắt đột nhiên điểm mũi chân tung người nhảy một cái, vận dụng khinh công tuyệt thế. Chỉ tung người vài lần hắn đã tới cầu thang, chốc lát sau đã đi tới bên cạnh Mộc Xuân Phong.
Thần sắc Mộc Xuân Phong đổi hẳn: “Đạp Vân Thừa Phong bộ!”
Tiêu sắt gật đầu một cái, không nói gì. Đường Liên và Lôi Vô Kiệt theo ngay phía sau, Mộc Xuân Phong gật đầu chào: “Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, Đường mạc Hà.”
Cái tên cuối cùng khiến cả ba ngớ người ra, Đường Liên đã gần quên bẵng cái tên mà mình thuận miệng bịa ra, mãi lâu sau mới phản ứng lại, vội vàng gật đầu: “Chào Mộc huynh đệ!”
“Khách quý đã tới đông đủ, chúng ta khởi hành thôi.” Mộc Xuân Phong cao giọng nói. Võ sĩ trường thương giơ cao thanh thương, vung vẩy. Thủy thủ ở mũi thuyền thấy tín hiệu lập tức thổi kèn lệnh. Đám thủy thủ khác nghe tiếng kèn lệnh rối rít chuẩn bị.
“Tìm được đủ người bắt rắn tốt chưa?” Đường Liên hỏi.
Mộc Xuân Phong gật đầu: “gần đủ rồi, chỉ sợ ba vị không tới thôi, nếu thế cho dù có tuyển nhiều cao thủ bắt rắn hơn nữa cũng chỉ uổng công.”
“Yên tâm, chỉ cần tuân thủ ước định với chúng ta, đương nhiên chúng ta sẽ giúp ngươi.” Tiêu Sắt ngáp một cái, ánh mắt nhìn về phía chim biển đang bay lên hạ xuống.
Lúc này thuyền dài Tuyết Tùng đã quay mũi, Lôi Vô Kiệt nhìn biển rộng vô tận, cảm giác dâng trào: “Ra biển rồi à! Thật sự ra biển rồi à!”
“Lôi huynh đệ ra biển lần đầu à?” Mộc Xuân Phong cười hỏi.
“Ta sống từ nhỏ ở Giang Nam, chưa từng thấy biển khơi.” Lôi Vô Kiệt đáp thật lòng.
“Kích động lắm ư?” Mộc Xuân Phong lại hỏi.
“Có một chút, cảm thấy không đợi nổi.” Lôi Vô Kiệt đáp.
Mộc Xuân Phong thở dài một tiếng: “Thật ra ta cũng vậy.”
“Hả?” Ba người cùng ngạc nhiên.
“Ta cũng chưa từng thấy biển.” Mộc Xuân Phong cảm thán: “Ta cũng rất kích động.”
Người phụ trách chuyến đi này tương đương với thuyền trưởng không ngờ lại là một người chưa bao giờ ra biển. Tiêu Sắt và Đường Liên không khỏi lo lắng.
Lúc này đột nhiên lại nghe thấy tiếng sáo truyền lại, mọi người vội vàng nhìn theo tiếng động. Chỉ thấy từ phía xa có một chiếc thuyền con đi tới, người thổi sáo đứng trên mũi thuyền, hông dắt một thanh trường kiếm. Người này mặc áo quan màu tím, không hề có ý che giấu thân phận.
Mộc Xuân Phong nhíu mặt chân mày: “Áo quan màu tím, đây là trang phục của hoạn quan nơi đại nội, người này là ai?”
“Quả nhiên cái gì phải tới thì rồi cũng sẽ tới.” Đường Liên thở dài: “Còn tưởng trốn được cơ.”
“Nếu đã không tránh khỏi, vậy đánh thôi.” Lôi Vô Kiệt nắm chặt kiếm trong tay.
|
Chương 218: Kiếm khởi vạn triều Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Tiếng sáo chợt ngừng, tổng quản Cẩn Uy cất cây sáo, đứng từ xa nhìn đám người Tiêu Sắt. Chiếc thuyền kia không có người chèo nhưng càng lúc càng tới gần thuyền dài Tuyết Tùng.
“Dùng nội kình dưới chân cũng có thể đẩy thuyền. Tổng quản Cẩn Uy thật lợi hại.” Lôi Vô Kiệt thở dài nói.
Mộc Xuân Phong biến sắc: “Tổng quản Cẩn Uy?”
Tiêu Sắt vội vàng trừng mắt với Lôi Vô Kiệt một cái, Lôi Vô Kiệt mới phản ứng lại. Nếu để Mộc Xuân Phong biết hắn là người bị Ngũ Đại Tổng Quản truy đuổi, sợ rằng người ta sẽ không cho hắn lên thuyền nữa.
“Tổng quản Cẩn Uy là bằng hữu của các ngươi à? Ông ấy cũng muốn lên thuyền?” Mộc Xuân Phong vui mửng nói: “Vậy thật vẻ vang cho chiếc thuyền của ta!”
“Không phải, hắn tới bắt ta.” Tiêu Sắt đột nhiên nói.
Đường Liên và Lôi Vô Kiệt cả kinh, trong đầu thầm nghĩ cho dù người ta phát hiện ra thân phận Cẩn Uy nhưng việc gì phải tự thú như vậy, trực tiếp phơi bày chân tướng.
“Thật không dám giấu diếm, sư phụ của ta chính là tổng quản chưởng hương tại Thiên Khải, Cẩn tiên công công. Nhưng ta không có lòng học võ, càng không muốn tịnh thân vào cung. Sau vài lần tranh cãi, ta chạy khỏi Thiên Khải. Hai vị này là bằng hữu mà ta tình cờ gặp được trên giang hồ. May mà có bọn họ nên mới trốn được đến đây, không ngờ cuối cùng vẫn bị cản lại.” Tiêu Sắt thở dài, giọng nói đầy ưu thương.
“Sao có thể ép người ta học võ được, còn bức bách người ta tịnh thân nữa? Chuyện này thật khiến người ta giận sôi gian.” Mộc Xuân Phong cả giận nói: “Nghe đồn Thiên Khải Ngũ Đại Tổng Quản quyền thế ngập trời, nhưng không ngờ lại bá đạo đến vậy. Tiêu huynh, huynh đã lên thuyền của ta, vậy là người của ta, chắc chắn ta sẽ bảo vệ chu toàn cho huynh.”
Lôi Vô Kiệt và Đường Liên trố mắt ra nhìn nhau, không ngờ kết cục cuối cùng lại như vậy.
“Đem kiếm của ta tới.” Mộc Xuân Phong nói câu này có vẻ rất khí thế nhưng nói xong lại ho khan vài tiếng. Ba người Tiêu Sắt nhìn nhau một hồi, không ngờ một người dáng vẻ gầy gò mong manh như vậy cũng tập luyện kiếm thuật. Có điều định cướp người trước mặt tổng quản chưởng kiếm, chắc công tử nhà giàu này chưa từng thấy cao thủ giang hồ chân chính.
“Công tử, thời hạn ba ngày đã đến, theo ta về Thiên Khải thôi.” Giọng nói uy nghiêm của tổng quản Cẩn Uy truyền lại, mang theo chút uy nghiêm.
“Theo ngươi về? Theo ngươi về chẳng phải từ công tử thành công công à?” Mộc Xuân Phong cười nhạt, cũng cất cao giọng: “Tại hạ Mộc Xuân Phong, tam công tử của Thanh Châu Mộc gia. Chuyến này muốn đi sâu vào biển rộng, đã có giấy thông hành, xin công công nhường đường.”
Con trai thử ba của Mộc gia? Tổng quản Cẩn Uy khẽ cau mày. Thanh Châu Mộc gia là thế lực lớn không phải ai cũng dám đắc tội, nhưng dùng danh nghĩa này mà muốn áp đảo Ngũ Đại Tổng Quản, đúng là nực cười.
“Làm sao bây giờ?” Đường Liên biết, đừng nói một con trai của Mộc gia ở đây, cho dù gia chủ Mộc gia đích thân tới cũng không cản nổi Cẩn Uy. Cho nên hắn vội vàng hỏi Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt suy nghĩ một chút rồi nói: “Đành đánh thôi.”
Đường Liên hạ giọng: “Không phải không dám đánh nhưng e rằng sẽ bại lộ thân phận.”
Tiêu Sắt cũng hạ giọng: “Ngươi đừng dùng ám khí, Lôi Vô Kiệt cũng đừng dùng hỏa dược. Đừng dùng hết toàn lực, ẩn giấu chút bản lĩnh. Chuyến này ra biển còn xa, con đường phía trước còn chưa biết. Không tới thời khắc cuối cùng đừng lấy hết thủ đoạn ra.”
“Vấn an Mộc Trường Tùng hiền đệ giúp ta.” Cẩn Uy công công trả lời, hắn gọi thẳng tên gia chủ Mộc gia nhưng lại gọi là hiền đệ, rõ ràng là muốn áp đảo Mộc gia. Hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Trên thuyền có một vị khách trốn khỏi nhà chạy ra ngoài, ta phải dẫn về, mong hiền chất đừng phiền muộn.” Mộc Xuân Phong phất ống tay áo: “Nếu ta không cho ngươi dẫn người đi thì sao?”
Cẩn Uy công công kinh ngạc, chắc không ngờ Mộc Xuân Phong lại trả lời như vậy. Hắn cười một tiếng tự giễu rồi không nói tiếp câu nào, trực tiếp rút kiếm ra.
Lúc này thủ hạ của Mộc Xuân Phong cũng đưa kiếm của hắn lên. Chuôi vàng vỏ ngọc, thanh kiếm hoa mỹ theo kiểu công tử nhà giàu. Nhìn thì đẹp đẽ tinh xảo, nhưng một khi kiếm này gặp phải vũ khí sắc bén thật sự, chỉ trong chớp mắt là gãy, không chịu nổi một đòn. Nhưng Mộc Xuân Phong vẫn nói rất kiên định: “Tiêu huynh đệ yên tâm, ta không quan tâm thanh danh của Ngũ Đại Tổng Quản ở Thiên Khải lớn đến đâu, trước mặt Thanh Châu Mộc gia ta, chẳng là cái quái gì!”
Ba người cùng kinh ngạc, Mộc Xuân Phong vẫn luôn giữ vẻ công tử đoan trăng, văn nhã thanh cao, không ngờ lại đột nhiên nói tục một câu như vậy.
Cẩn Uy công công đột nhiên nhảy lên, xuất kiếm chém về phía ba người. Mặc dù con thuyền nhỏ của hắn còn cách xa vài chục trượng nhưng kiếm khí mang theo uy thế hùng mạnh vẫn đánh thẳng về phía mọi người.
Lôi Vô Kiệt đang định xuất thủ, đột nhiên chứng kiếm Mộc Xuân Phong nhảy lên trước, từ cao giáng xuống, chém một kiếm về phía Cẩn Uy công công.
Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, Đường Liên, thậm chí Cẩn Uy công công lúc này đều ngây ngẩn.
Kiếm này.
Kiếm khí này!
Nếu nhất định phải dùng lời để mô tả chiêu kiếm này của Mộc Xuân Phong, vậy ví dụ tốt nhất chính là cảnh tượng trước mắt, bát ngát như biển khơi, mênh mông như sóng dậy!
Chiêu kiếm đó, khiến vạn làn sóng triều kinh ngạc.
Chỉ thấy nước biển trong phạm vi mười trượng đều bị chiêu kiếm làm dậy sóng, rồi lại ập thẳng xuống dưới. “Hóa ra là vậy.” Tiêu Sắt khẽ mỉm cười.
Ánh mắt Lôi Vô Kiệt vẫn đi theo thanh kiếm đó, ánh mắt đầy vui mừng.
Đúng vậy, không sai. Chính là thanh kiếm này, ngoại trừ kiếm thuật của bản thân Mộc Xuân Phong, chỉ thanh kiếm này mới có khí thế như vậy.
“Động Thiên Sơn!” cuối cùng Lôi Vô Kiệt cũng gọi to tên của thanh kiếm này.
Kiếm khí mênh mông, một kiếm cất lên động cả ngàn núi, do Lý Tổ Vương của Kiếm Tâm trủng chế tạo, đứng hạng bảy trong Thập Đại Danh Kiếm đương đại -- Động Thiên Sơn!
Bao năm qua đi, ngay cả Lý Tổ Vương người rèn ra kiếm cũng không biết nơi hạ lạc của thanh kiếm này. Lúc trước khi Lý Tổ Vương tạm biệt Lôi Vô Kiệt ở Kiếm Tâm trủng còn cố tình bảo Lôi Vô Kiệt tra hỏi tung tích của thanh kiếm này, không ngờ lại thấy nó ở đây, còn nằm trong tay của tam công tử Thanh Châu Mộc gia.
Thế nhưng sau khi cơn sóng ập xuống, thân hình Cẩn Uy công công lại xuất hiện. Hắn điểm chân hạ xuống chiếu thuyền con, bộ áo quan màu tím trên người không dính chút nước biển nào. Chiêu kiếm kia tuy khí thế kinh người, nhưng có vẻ không hiệu quả gì.
Mộc Xuân Phong cũng hạ xuống thuyền, thở dài: “Quả nhiên, Thiên Khải Ngũ Đại Tổng Quản không phải người bình thường.”
Tiêu Sắt lạnh lùng: “Vừa rồi ngươi dùng chiêu kiếm kia, khí thế rất mạnh, xuất kiếm cũng rất đẹp, nhưng có một khuyết điểm.”
Mộc Xuân Phong nghi hoặc: “Khuyết điểm gì?”
“Không tác dụng gì.” Tiêu Sắt đáp rất thẳng thắn.
Đường Liên và Lôi Vô Kiệt thầm kinh hãi, trong đầu suy nghĩ lúc này rồi còn chơi trò nói thật làm gì. Khó khăn lắm mới tìm được một chỗ dựa, chẳng lẽ lại để một giây sau hắn đá luôn khỏi thuyền?
Nhưng Mộc Xuân Phong lại gãi đầu nói: “Sư phụ ta cũng nói như vậy, thế nhưng ta học kiếm không phải để giết người, chủ yếu vẫn là đẹp mắt.”
“Không giết người là đúng.” Lôi Vô Kiệt vừa gật đầu khen vừa chậm rãi rút kiếm ra. “Nhưng có một điều kiện quan trọng, bản thân phải sống mới được.”
“Đánh thôi.” Đường Liên bất đắc dĩ nói.
Mộc Xuân Phong vội vàng la lên: “Chiêu kiếm vừa rồi của ta chỉ là thử...”
“Không có thời gian.” Tiêu Sắt cau mày: “Chưa chắng chúng ta đã thắng được hắn, nhưng chúng ta có thể làm lật thuyền của hắn.”
___
|
Chương 219: Tâm Kiếm vạn thiên Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
“Làm lật thuyền của hắn?” Mộc Xuân Phong gật đầu một cái: “Đúng là ý hay.”
Nhưng Lôi Vô Kiệt lại lắc đầu: “Vừa rồi một kiếm kia làm dậy sóng như vậy, nhưng quần áo của hắn còn chẳng ướt, sao mà làm lật thuyền của hắn được?”
“Nếu kiếm trong tay ngươi là Thiết Mã Băng Hà, kiếm khí của ngươi cũng giống chị ngươi là Sương Hàn Kiếm Khí, vậy Mộc Xuân Phong thi triển một kiếm khơi dậy ngàn cơn sóng, ngươi thêm vào một chiêu kiếm chí hàn, đóng băng cả sóng biển. Vậy có được không?” Tiêu Sắt trả lời.
Lôi Vô Kiệt tưởng tượng một hồi, đáp rất đường hoàng: “Thế thì sẽ rất nguy nga.”
Đường Liên buồn bã nói: “Hắn đang tới gần rồi, vừa rồi còn cách khá xa cho nên kiếm khí kia mới bị triệt tiêu, đến khi hắn tới gần sẽ rất khó đánh.”
“Ta nói câu này là ám chỉ cả đấy. Thanh kiếm của tỷ tỷ ngươi là kiếm chí hàn của nhân gian, kiếm khí của tỷ tỷ ngươi là Sương hàn Kiếm Khí luyện được trên núi Côn Lôn, cho nên mới có thể dùng một chiêu kiếm đóng băng cả dòng sông. Còn ngươi thì sao? Kiếm của ngươi là Tâm Kiếm, ngươi tu luyện theo Kiếm Tâm quyết, kiếm của ngươi nên có kiếm thế riêng của mình.” Tiêu Sắt nói.
Lôi Vô Kiệt nhướn mày: “Ngươi đang dạy ta luyện kiếm đấy à? Chẳng lẽ kiếm thuật của ngươi còn cao cường hơn hai vị sư phụ của ta?”
“Một người kiếm thuật cao siêu không nghĩa là hắn biết dạy đồ đệ, nếu không đã đời nào chẳng có nhân tài xuất hiện. Mọi người trực tiếp ngồi xuống, so sánh xem lão tổ tông nhà ai lợi hại nhất thì người đó lợi hại nhất hả?” Tiêu Sắt lạnh lùng nói.
“Vậy ngươi nói đi, kiếm thế của ta là gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
Tiêu Sắt khoanh tay trong áo, chậm rãi nói: “Cái gọi là kiếm tâm nghĩa là thiên địa vạn vật đều có thể thành kiếm.”
Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút: “Không phải ngươi định nói, cảnh giới luyện kiếm tối cao là trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm? Mấy câu của đám lừa đảo trên giang hồ mà ngươi cũng nói ra được? Có cần thể diện nữa không thế?”
“Không có thời gian đấu võ mồm nữa đây, hắn tới rồi!” Đường Liên đột nhiên vung tay, chỉ thấy một làn nước dâng lên theo hành động của hắn. Trong Bách Hoa yến Đường Liên đã từng dùng võ công này giao đấu với Đoàn Tuyên Dịch, chính là Tích Thủy thành Uyên mà Bách Lý Đông Quân sáng chế.
“Nghĩ lại thì trong võ công của sư phụ có rất nhiều thứ liên quan tới nước với biển, chắc năm xưa khi ra biển sư phụ đã sáng tạo ra, chắc sẽ có chút công dụng.” Đường Liên đẩy tay một cái, một làn sóng dâng lên đánh về phía Cẩn Uy.
Cẩn Uy công công vung thanh trường kiếm chém ra một khe hở giữa làn sóng, chiếc thuyền cứ thế rẽ sóng lướt qua. Ánh mắt hắn lạnh lùng, miệng quát lên: “Kết thúc!”
Mộc Xuân Phong lại nhảy lên, chợt kiếm hất lên trời. Kiếm thế của hắn mênh mông tới mức khiến người ta kinh hãi, nhưng kiếm khí lại không mang theo chút sát ý nào. Chuyện này khiến Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, Đường Liên đứng xem đều rất kinh ngạc.
“Rốt cuộc đây là kiếm thuật gì?” Lôi Vô Kiệt nghi hoặc nói.
Đường Liên lắc đầu nói: “Nếu bảo là múa may ra vẻ thì không phải, kiếm thuật như vậy thật sự có phong độ của bậc đại sư, thế nhưng vì sao trên thân kiếm không có chút sát ý nào? Tiêu Sắt, ngươi học thức uyên bác, giải thích chút đi.”
“Ta học thức uyên bác, nhưng các ngươi có thể dốc chút sức ra đánh không? Cho ta chút cơ hội uyên bác được không?” Tiêu Sắt mắng.
Bên kia, Mộc Xuân Phong xuất từng chiêu kiếm một, làm gợn lên ngàn vạn cơn sóng, thanh thế cực kỳ hùng vĩ, miễn cưỡng ngăn cản thế tới của Cẩn Uy công công. Thế nhưng xem ra chiêu kiếm kia cực kỳ hao phí chân khí, cơn sóng mà Mộc Xuân Phong đánh lên càng ngày càng nhỏ.
“Công tử, hay là...” Tiên sinh phụ trách ghi chép người bắt rắn lúc trên bờ tiên sinh xuất hiện phía sau bọn họ, nhỏ giọng nói.
“Không được!’ Tuy đầu Mộc Xuân Phong đã đầy mồ hôi nhưng vẫn cự tuyệt quyết liệt.
Tiêu Sắt và Đường Liên nhìn nhau một cái, trong lòng lập tức có suy đoán: Chắc chắn trên thuyền này còn có cao nhân. Võ sĩ mặc áo giáp cầm trường thương vẫn lẳng lặng đứng đó, không hề có ý tiến tới trợ giúp.
Tiên sinh ghi chép kia phất tay, những võ sĩ rải rác trên thuyền lập tức tập trung, cầm cung tên xếp thành một hàng ngay ngắn chờ đợi. tiên sinh ghi chép hạ giọng nói: “Bảo Lô Tam chuẩn bị nỏ Thiên Lang.” Dù sao người đang đánh phía trước là chủ nhân nhà mình, mọi người trên thuyền đều như gặp đại địch.
“Nỏ Thiên Lang?” Đường Liên lẩm bẩm.
“Tọa bắc vọng, xạ thiên lang. Đây là nỏ chiến có uy lực cực lớn, trang bị trên thuyền chắc là để bắn cá mập. Không ngờ chiếc thuyền dài Tuyết Tùng này lại có vũ khí uy lực mạnh nhu vậy.” Tiêu Sắt có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Đâu thể dùng loại vũ khí này được?” Đường Liên nói.
“Chưa chắc. Tam thiếu gia của Mộc gia, chủ nhân của họ đang đánh phía trước, cho dù chỉ bi thương nhẹ thôi thì khi về Thanh Châu Mộc phủ những người này cũng không thể báo cáo được. Lát nữa cũng có thể bắn nỏ Thiên Lang thật.” Tiêu Sắt nói: “Nhưng nếu bắn nỏ Thiên Lang thật thì..”
“Có lẽ phủ nha quản lý Đông Cập Hải cũng phải ra mặt, chúng ta cũng chẳng đi được nữa.” Tiêu Sắt nghiêm mặt nói: “Phải ngăn Cẩn Uy lại ngay.”
Đường Liên gật đầu một cái: “Để ta.”
“Không, để Lôi Vô Kiệt.” Tiêu Sắt giơ tay ngăn cản Đường Liên.
“Vậy để ta lên.” Lôi Vô Kiệt đã nhịn nãy giờ.
“Lôi Vô Kiệt, kiếm thuật của ngươi kém xa Cẩn Uy, nếu ngươi muốn ngăn cản hắn, vậy nhất định phải dùng chiêu kiếm Tiêu Dao Thiên Cảnh.” Tiêu Sắt nói.
“Tiêu Dao Thiên Cảnh? Hôm đó ta miễn cưỡng bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, thân thể đã đứng không nổi rồi.” Lôi Vô Kiệt ngây ra nói.
“Lúc đó đang giao chiến sinh tử cho nên ngươi mới có thể vượt cảnh giới, nhưng hôm nay rõ ràng Cẩn Uy không có ý quyết đấu sinh tử. Ta muốn ngươi vào Tiêu Dao Thiên Cảnh ngươi cũng chẳng vào được. Nhưng chiêu kiếm đó của ngươi có uy lực của cảnh giới Tiêu Dao. Ngươi hồi tưởng lại chuyện ngày hôm đó, thứ ngươi nhận được chắc chắn không chỉ là hôn mê.” Tiêu Sắt đột nhiên quay lại nói với Mộc Xuân Phong: “Mộc cong tử còn sức không?” “Còn một chút.” Mộc Xuân Phong thở hổn hển đáp.
“Được, xin công tử ra chiêu kiếm cuối cùng, hy vọng uy thế có thể rung động ngàn núi, khơi dậy vạn sóng!” Tiêu Sắt nói.
“Được!” Mộc Xuân Phong đột nhiên hét lớn, hất kiếm lên trên.
Quả nhiên có thể gọi là rung động ngàn núi, khơi gậy vạn sóng!
“Lôi Vô Kiệt!” Tiêu Sắt quát lớn.
Lôi Vô Kiệt nhảy lên, hai mắt hắn nhắm lại.
Đúng vậy, ngày đó. Khi hắn miễn cưỡng bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh cũng cảm nhận được những thứ bất đồng.
Khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy gió bên tai như rõ ràng hơn, mây trên trời như gần gũi hơn, có bịt tai cũng nghe thấy tiếng hít thở của người trước mắt
Một số giác quan như được phóng đại.
Còn bản thân như liên kết với tự nhiên, với thiên địa.
Chính là cảm giác đó, hòa làm một cùng đất trời.
Lôi Vô Kiệt mở mắt, hô khẽ: “Phá!”
Hắn đâm Tâm kiếm về phía trước, chỉ thấy trên cơn sóng lớn mà Mộc Xuân Phong khơi dậy, vô số cột nước bị đâm tới, ngưng tụ thành hình từng thanh kiếm bay về phía Cẩn Uy công công.
Thiên địa vạn vật đều có thể thành kiếm. Hóa ra ý của Tiêu Sắt là như vậy.
Lôi Vô Kiệt cảm thấy sau khi thi triển chiêu kiếm này toàn thân cạn kiệt sức lực, còn mệt hơn đánh cả trăm kiếm lúc bình thường. Nhưng hắn có lòng tin, Cẩn Uy công công tuyệt đối không ngăn cản được chiêu kiếm này..
Ngay lúc đó, Cẩn Uy công công nhảy lên một cái, kiếm phù trên Uyên Nhãn bay ra tới một nửa, kiếm của hắn vẽ thành một vòng tròn.
Một vòng tròn vô cùng hoàn mỹ.
Sau đó đánh tan tất cả thủy kiếm của Lôi Vô Kiệt thành nước.
Lôi Vô Kiệt cả kinh: “Không thể nào!”
“Còn chưa kết thúc, lãi uất kiếm đánh thuyền của hắn!” Tiêu Sắt hét lớn.
“Hết sức rồi...” Lôi Vô Kiệt cười khổ nói.
Chỉ thấy võ sĩ cầm thương vốn luôn đứng xem đột nhiên hành động. Hắn quăng thanh trường thương ném về chiếc thuyền nhỏ, trường tương xé tan gió biển, mũi thương vang vọng như trăm chú chim kêu!
|