Thiếu Niên Ca Hành
|
|
Chương 230: Gặp nhau giữa đường Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Trên đường núi, một thư đồng cõng một thanh kiếm dắt một con ngựa màu đỏ thẫm chậm rãi đi trên đường. Trên lưng con ngựa đỏ thẫm là một người trẻ tuổi cõng rương sách, tay trái cầm một cọng cỏ đuôi ngựa, gãi đầu không chút lo âu.
“Công tử, lần này chúng ta đi đâu?” Thư đồng hỏi.
“Thiên hạ tứ thành, bắc Thiên Khải, nam Tuyết Nguyệt, tây Mộ Lương, đông Vô Song. Thiên Khải thành để đi cuối cùng, Tuyết Nguyệt thành từng tới rồi, Mộ Lương thành thì không dám đến, chúng ta qua Vô Song thành thôi.” Thư sinh nói.
“Nghe nói Vô Song thành không cho phép người bình thường vào, chúng ta vào thế nào được?” Thư đồng lấy làm khó hiểu.
“Ngốc, người ta không cho ngươi vào thì ngươi không vào à? Lao vào, lao không được thì lẻn vào. Nghe nói bọn họ vừa thay một thành chủ trẻ tuổi, nghe nói còn trẻ hơn ta, hơn nữa cũng là cao thủ dùng kiếm. Rốt cuộc lợi hại tới mức nào, ta đang rất muốn chứng kiến đây.” Thư sinh nói.
Thư đồng gật đầu: “Được rồi, vậy chúng ta tới Vô Song thành. Có điều thời gian tới công tử nên luyện kiếm cho tốt đi.”
“Đợi đã.” Thư sinh đột nhiên cất quyển sách đi, cọng cỏ đuôi ngựa trong tay đang vẫy vẫy nhưng lúc này chỉ còn cọng trống rỗng.
Một làn gió thổi qua cắt đứt cọng cỏ.
Phong kình thật lợi hại.
Trong phong kình có kiếm khí!
Thư sinh bật người dậy, không còn vẻ lười biếng lúc trước, nghiêm mặt nói: “Phi Hiên, cẩn thận!”
Hai người này đương nhiên là Lý Phàm Tùng và Phi Hiên phụng lệnh sư môn xuống núi Thanh Thành du lịch khắp nơi. Trước đó hắn đã đi tới vài chỗ nhưng lại cảm thấy uổng phí thời gian cho nên hạ quyết tâm muốn tới Vô Song thành xem thử. Nhưng vừa hạ quyết tâm kết thúc cuộc du lịch không có gì lạ lẫm này thì có khách quý tới thăm.
Phi Hiên gật đầu: “Kiếm khí thật mạnh!”
“Túy Ca!” Lý Phàm Tùng gọi khẽ một tiếng, một thanh kiếm gỗ đào từ trong rương bay ra. Hắn nắm kiếm trong tay, nhìn quanh bốn phía, rõ ràng là người ở đâu không biết, nhưng kiếm khí đã tới trước. Hơn nữa rõ ràng kiếm khí kia không nhắm vào mình.
Những chiếc lá từ trên cây rơi xuống đều bị chém thành hai nửa, cỏ dại trong phương viên mười trượng cũng ngắn đi một thước.
“Kiếm khí thật mạnh.” Phi Hiên nuốt nước bọt: “Tới nay ta chỉ thấy một người có kiếm khí mạnh như vậy.”
“Sư phụ.” Lý Phàm Tùng chậm rãi nói, kiếm khí như vậy đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tiên!
“Tới rồi!” Phi Hiên vung ống tay áo, Đại Long Tượng Lực nổi lên. Chỉ thấy một cô gái áo tím tóc trắng đột nhiên xuất hiện phía trước. Cô gái xinh đẹp tới động lòng người, nhưng màu môi hơi tím, con ngươi đỏ rực, mái tóc tím tung bay theo làn gió, tà mị yêu dã khó tả.
“Đẹp quá!” Lý Phàm Tùng khen.
“Tiểu sư thúc! Đừng nhìn người!” Phi Hiên vội vàng la lên: “Nhìn kiếm của cô ấy đi!”
Lý Phàm Tùng vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy tay phải của nữ nhân này cầm một thanh trường kiếm thanh tú, trên trường kiếm sương khí quẩn quanh, tay trái cầm một thanh kiếm gỗ đào, quanh kiếm gỗ lấp loáng ánh đỏ.
“Thiết Mã Băng Hà! Còn có cả Đòa Hoa kiếm!” Lý Phàm Tùng kinh ngạc: “Ngươi là ai!”
Nữ nhân kia nhìn Lý Phàm Tùng một hồi, ánh tím lấp loáng trong mắt. Cô đột nhiên vung kiếm, một luồng sương khí mang theo ánh sáng ấm áp đánh về phía hai người.
“Tiểu sư thúc.” Phi Hiên tung người nhảy tới sau lưng Lý Phàm Tùng, xuất chưởng đánh vào lưng hắn. Đại Long Tượng Lực lập tức truyền vào cơ thể Lý Phàm Tùng, Lý Phàm Tùng nhấc kiếm Túy Ca, vung về phía trước. Hai người hợp lực dốc hết sức toàn thân thi triển chiêu kiếm mạnh nhất nhưng vẫn không chống nổi một kiếm tiện tay của nữ nhân đó, bị đánh lùi lại vài bước.
“Kiếm khí này.” Nữ nhân kia đột nhiên thu kiếm, lẩm bẩm: “Rất quen thuộc.”
Lý Phàm Tùng và Phi Hiên nhìn nhau, lúc này khí huyết đã cuộn lên trong ngực, đều thấy vẻ bất an trong mắt nhau. Với năng lực của họ căn bản không đánh được với nữ nhân này.
“Ngọc Chân!”Ánh tím trong mắt cô gái càng lúc càng thịnh, lúc này lại nghe có người gọi một tiếng: “Hàn Y!” Giọng nói đó mang theo nội lực, khiến toàn bộ rừng cây rung chuyển, lại một cao thủ đỉnh cao tới! Cô gái nghiêng đầu, đột nhiên tung người nhảy về phía trước, xuyên qua rừng cây biến mất không còn tăm hơi. Tiếp theo đó, một người trung niên mặc áo xám chạy tới. Chỉ thấy tướng mạo của hắn rất bình thường nhưng giữa hai hàng mi ẩn chứa uy thế, chắc là người vừa lên tiếng.
“Thanh kiếm này!” Phi Hiên cả kinh.
Chỉ thấy trong tay nam nhân áo xám cầm một thanh trường kiếm màu đỏ, chuôi kiếm có hình đầu rồng phun lửa, rõ ràng là thanh kiếm mà Lý Phàm Tùng và Phi Hiên từng thấy ở Tuyết Nguyệt thành --
‘‘Sát Phố kiếm!’‘
Nam nhân áo xám nghe tiếng nhìn về phía hắn, nhưng không lên tiếng, xoay người đuổi theo hướng cô gái kia vừa đi khỏi.
“Tiểu sư thúc, người này là ai? Sao lại cầm Sát Phố kiếm của Lôi Vô Kiệt?” Phi Hiên nghi hoặc.
Lý Phàm Tùng suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chắc chắn là chủ nhân của Sát Phố kiếm, Lôi Oanh, một trong Lôi Môn Song Tử năm xưa. Hắn là sư phụ của Lôi Vô Kiệt ở Lôi môn.”
“Vậy cô gái vừa rồi là ai?” Phi Hiên cau mày.
“Người kia gọi cô ấy là Hàn Y.” Lý Phàm Tùng lẩm bẩm: “Thanh kiếm kia rõ ràng là Thiết Mã Băng Hà, có thể là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y, trước đây ta đã từng thấy rồi. Ngày đó cô ấy dùng khăn che mặt, không ngờ lại là một nữ nhân!”
“Hơn nữa thanh kiếm bên tay trái cô ấy rõ ràng là Đào Hoa kiếm của sư phụ, sao thanh kiếm gỗ đào này lại nằm trên tay cô ấy? Chẳng lẽ ngày đó sư phụ xuống núi là vì Lý Hàn Y?” Phi Hiên đột nhiên tỉnh ngộ.
“Đuổi theo!” Lý Phàm Tùng xoay người, vội vàng la lên: “Hỏi rõ mọi chuyện đi!”
“Hai vị bằng hữu.” Một giọng nói văn nhã đột nhiên vang lên. Lý Phàm Tùng và Phi Hiên quay đầu lại, chỉ thấy một nho sinh trung niên cõng rương sách xuất hiện tại đó. Với công lực của Lý Phàm Tùng và Phi Hiên cũng hoàn toàn không phát hiện được hắn xuất hiện lúc nào.
“Ai!” Lý Phàm Tùng kinh hãi đâm kiếm tới.
“Chưa hỏi rõ trắng đen đã vung kiếm với người ta, thật thiếu lễ phép.” Nho sĩ trung niên cười khẽ, bước lên trước một bước, xoay tay một cái đã đoạt lấy Túy Ca kiếm.
“Sư điệt!” Lý Phàm Tùng kinh hãi hét to một tiếng rồi tung người nhảy lên.
“Tiểu sư thúc, tiếp kiếm!” Phi Hiên vung tay, ném trường kiếm bên hông lên trời. Thanh kiếm vẽ thành một vệt sáng mờ, hạ xuống tay Lý Phàm Tùng. Lý Phàm Tùng cầm kiếm, khí thế mạnh mẽ hơn vừa rồi vài phần, hắn mỉm cười, chém về phía nho sĩ trung niên.
Nho sĩ trung niên gật đầu một cái: “Thanh Tiêu kiếm, hạng sáu trong thiên hạ danh kiếm. Là một thanh kiếm tốt, Vỗ Lượng kiếm cũng là kiếm pháp tốt. Chỉ tiếc là...” Nho sĩ trung niên lại xoay nhẹ tay phải, vung thanh Túy Ca kiếm về phía trước, giọng nói vẫn thanh nhã, không chút tức giận: “Chẳng phải vừa rồi ta đã nói rồi sao? Chưa hỏi rõ trắng đen đã vung kiếm vào người ta là thiếu lễ phép.”
|
Chương 231: Nhàn vân, ngưu mã, sát nhân đao Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Khí thế chiêu kiếm này của Lý Phàm Tùng nặng tựa thiên quân, nho sĩ trung niên chỉ tiện tay vung kiếm trong tay. Thế nhưng chỉ trong giây lát, kiếm khí của Lý Phàm Tùng đã bị nhát vung đó đánh tan thành mây khói. Tay phải nho sĩ trung niên xoay một cái, vung thanh kiếm gỗ đào quăng về phía trước. Thanh kiếm gỗ đào xuyên qua ống tay áo của Lý Phàm Tùng, mang theo thân thể hắn bay thẳng tới ghim vào một cây tùng.
Tất cả diễn ra trong chớp mắt, Lý Phàm Tùng hoàn toàn không kịp phản ứng, Phi Hiên cũng ngây ngẩn. Vốn dĩ hai người còn định khiêu chiến tân thành chủ Vô Song thành, thế nhưng gặp phải Lý Hàn Y, hợp lực mới miễn cưỡng ngăn được một kiếm. Hiện giờ đối mặt với nho sĩ trung niên này, tạm không nói tới chuyện bị đoạt mất kiếm, sau đó dựa vào uy thế của danh kiếm hạng sáu thiên hạ Thanh Tiêu nhưng vẫn bị người ta dùng một kiếm chế trụ. Hai người vốn tràn ngập hào khí, nhưng giờ chỉ thấy nguội lạnh.
“Các hạ là ai?” Lý Phàm Tùng hỏi.
Nho sĩ trung niên nhướn mày: “Không biết ta là ai à?”
Lý Phàm Tùng tháo kiếm nhảy từ trên cây xuống nói: “Xin hỏi quý tính đại danh!”
Nho sĩ trung niên không đáp, chỉ hỏi ngược lại: “Vậy sao ngươi lại đánh ta?”
Lý Phàm Tùng kinh ngạc, Phi Hiên cũng ngượng ngùng gãi đầu một cái. Vừa rồi hai người thấy Lý Hàn Y cầm Đào Hoa kiếm xuất hiện, trong lòng thầm khiếp sợ, cho nên nảy sinh địch ý với nho sĩ trung niên chặn đường mình, giờ tinh thần ổn định lại, cả hai đều thấy xấu hổ. Lý Phàm Tùng chắp tay nói: “Tiền bối, vừa rồi do vãn bối lỗ mãng, chỉ có điều đồ của gia sư khi còn sống vừa xuất hiện, tâm trạng kích động khó nhịn nổi.”
Phi Hiên cũng vội vàng nói: “Xin tiền bối thông cảm. Chúng ta cần đuổi theo người đó, xin tiền bối lưu lại tên họ nơi ở, sau chuyện này chắc chắn chúng ta sẽ tới cửa tạ lỗi.”
“Điềm đạm vô tự, thản nhiên không có gì lo lắng, lấy trời làm nóc, lấy đất làm giường. Ta tên Tạ Tuyên, ta không có nhà, ta dùng thiên hạ làm nhà.” Nho sĩ trung niên cười nói.
“Tạ Tuyên?” Phi Hiên cảm thấy cái tên này có vẻ rất quen.
Lý Phàm Tùng lại kinh hãi tới biến sắc: “Tạ Tuyên! Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên!”
“Nhỏ giọng thôi!” Tạ Tuyên hắng giọng một cái: “Người đọc sách đừng nên kiêu ngạo, phải khiêm tốn mới là chính đạo. Cái gì mà Kiếm Tiên với không kiếm tiên, ta là nho sinh Tạ Tuyên. Ta biết ngươi, các ngươi một tên là Lý Phàm Tùng, học kiếm thuật của Triệu Ngọc Chân, một người tên là Phi Hiên, học đạo pháp của Triệu Ngọc Chân.”
Lý Phàm Tùng vui vẻ nói: “Tiền bối, sao ngài biết chuyện này?”
Tạ Tuyên mỉm cười: “Đi đường trong thiên hạ, biết chuyện khắp thiên hạ. Tuy ta chưa từng tới núi Thanh Thành cũng không mấy lần gặp sư phụ ngươi, nhưng là bạn tri kỷ đã lâu.”
“Hóa ra là vậy.” Lý Phàm Tùng nói.
Phi Hiên lại nhíu mày, nghe được ẩn ý trong lời nói đó: “Sư tổ nhiều năm nay không xuống núi Thanh Thành, còn lúc trước tiền bối cũng nói chưa từng tới núi Thanh Thành, thế nhưng ngài lại nói gặp mặt không nhiều. Chẳng lẽ...”
“Tạ tiên sinh từng gặp sư phụ ta!” Lý Phàm Tùng cũng hiểu ra. Tạ Tuyên gật đầu: “Đúng vậy. Khi Triệu huynh về cõi tiên, ta ở ngay bên cạnh hắn.”
Lý Phàm Tùng và Phi Hiên nhìn nhau, Lý Phàm Tùng chậm rãi nói: “Vậy chắc tiền bối biết sư phụ ta chết như thế nào.”
Tạ Tuyên nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ núi Thanh Thành không biết à?”
Lý Phàm Tùng khẽ thở dài: “Ngày đó núi Thanh Thành ta bố trí trận pháp Vọng Long, có thể tìm khí ngoài ngàn dặm. Công lực của ta và Phi Hiên còn thấp, chỉ có thể thăm dò được khí tức của sư phụ, có lẽ sư tổ thật sự thấy được cảnh tượng ngoài ngàn dặm. Hôm đó cảm nhận được khí tức của sư phụ tiêu tan, ta đã biết sư phụ thật sự về cõi tiên rồi. Sư tổ biết hung thủ là ai nhưng không muốn nói cho chúng ta.”
“Không nói cho các ngươi đương nhiên có đạo lý của nó. Thù hận không phải thứ nói buông là buông được, khuyên người khác buông bỏ thù hận, hành xử độ lượng, đó là hành vi đáng xấu hổ. Thế nhưng bây giờ các ngươi còn nhỏ tuổi, có lúc thù hận sẽ che mờ đôi mắt các ngươi.” Tạ Tuyên nhẹ giọng nói: “Nhưng nếu các ngươi muốn biết trước khi chết sư phụ ngươi đã làm gì, thì được.”
Lý Phàm Tùng và Phi Hiên thầm vui mừng, vội vàng hỏi: “Ra sao vậy?”
“Vừa rồi các ngươi có thấy một cô gái tóc màu tím hai tay cầm kiếm đi ngang qua không?” Tạ Tuyên hỏi.
Lý Phàm Tùng gật đầu: “Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y!”
Tạ Tuyên trầm ngâm một hồi rồi nói: “Đó là sư nương của các ngươi.”
“Đó thật sự là... sư nương?” Phi Hiên dở khóc dở cười: “Sư tổ nói xuống núi tìm sư nương cho chúng ta, còn mang một sư nương về thật à? Chẳng lẽ bái đường thành thân rồi?”
“Đúng là đã bái đường, thành thân. Đó là buổi thành hôn đẹp nhất mà ta từng thấy.” Tạ Tuyên nhớ lại cảnh tượng khi đó, cảm thán. “Vậy vì sao Lôi Oanh lại đuổi theo sư nương!” Lý Phàm Tùng giờ mới phản ứng lại.
“Bởi vì Lôi Oanh thích sư nương của các ngươi.” Tạ Tuyên đáp.
“To gan!” Lý Phàm Tùng cả giận nói: “Không biết xấu hổ.”
“Có gì mà không biết xấu hổ. Từ khi sư phụ của các ngươi chết, sư nương của các ngươi đã tẩu hỏa nhập ma, nếu không có Lôi Oanh đi theo suốt quãng đường vừa rồi, không khéo đã là đạp lên thi thể đi tới.” Tạ Tuyên khẽ mỉm cưởi, lông mi hơi nhíu mày.
“Tẩu hỏa nhập ma? Vậy chúng ta mau mau đuổi theo thôi.” Lý Phàm Tùng vội vàng la lên: “Không thể để sư nương xảy ra chuyện được.”
“Yên tâm, sư nương của ngươi không sao cả.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, một thanh đoan kiếm kề sát cổ hắn: “Bởi vì ngươi sẽ chết trước.”
Lý Phàm Tùng kinh hãi, Thanh Tiêu kiếm trong tay lấp lóe ánh sáng, đột nhiên chém về phía sau đồng thời nghiêng cổ sang một bên muốn né tránh thanh đoản kiếm này. Thế nhưng người sau lưng lại cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không né tránh Thanh Tiêu kiếm, vẫn cầm đoản kiếm bổ xuống.
“Nhàn Vân!” Tạ Tuyên đột nhiên hành động, thanh Vạn Quyển Thư trong rương sách rời vỏ, hắn nắm kiếm, chớp mắt đã lao tới bên cạnh Lý Phàm Tùng.
Chiêu kiếm này cực nhanh, mờ mờ ảo ảo, như áng mây nhàn tản trên bầu trời.
Người nọ hừ lạnh một tiếng, lập tức thu kiếm, lui về phía sau.
“Ngưu Mã!” Tạ Tuyên lại xuất một kiếm, chiêu kiếm này rất chậm rãi, thậm chí có phần vụng về, thế nhưng kiếm khí liên miên, mạnh mẽ ngăn cản bước tiến của kẻ đánh lén.
“Sát Nhân Đao!” Tạ Tuyên nâng kiếm bổ ngang, chiêu này không như kiếm thuật mà càng giống đao thuật. Ngược lại với vẻ thanh nhã sâu sắc vừa rồi, là cách chém đao của Nam Quyết!
Chiêu kiếm này xé tan trước ngực kẻ đánh lén, máu tươi bắn ra, người nọ lui lại vài bước, ngã lăn dưới đất, cười khổ một tiếng: “Đây là Thì Vũ Tam Thức trong truyền thuyết ư, không hổ danh Nho Kiếm Tiên.”
“Trước tiên dùng nhã nhặn gặp người, lại dùng chậm chạm nhường người, cuối cùng dùng giết dọa người. Thế nhưng ta xuất liền hai kiếm mà sát ý của ngươi vẫn không hề suy giảm. Người đọc sách chúng ta tuy rất kiên nhẫn nhưng chuyện gì cũng không quá ba lần.” Tạ Tuyên vung nhẹ tay trái, lau máu trên thân kiếm.
“Ngươi không nên xen vào vũng nước đục này.” Người kia thở hổn hển nói.
“Tuy ta tự khiêm nhường nhận mình là một nho sinh, nhưng dẫu sao thiên hạ cũng tôn ta là một Kiếm Tiên. Ta từng giết ma đầu trong giang hồ, từng đánh hoàng tử tại Thiên Khải, ngươi không có tư cách uy hiếp ta.” Tạ Tuyên khẽ mỉm cười: “Cho dù ngươi là Ám Hà!”
|
Chương 232: Nạp mạng hay mua vui Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
“Ám Hà?” Đương nhiên Lý Phàm Tùng từng nghe tới thế gia sát thủ nổi danh thiên hạ này, nhưng hắn không biết mình chọc tới bọn chúng lúc nào.
Tạ Tuyên gật đầu: “Hơn nữa đây còn là những kẻ khó trêu vào nhất trong Ám Hà. Chu Ảnh, trực thuộc sát thủ đoàn của đại gia trường Ám Hà, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Tổng cộng có ba mươi hai người, ngoài ra còn có thủ lĩnh tên Khôi, không nghe lệnh của gia chủ ba họ, chỉ tuân theo ý chí của đại gia trường.”
“Chu Ảnh? Khôi?” Lý Phàm Tùng cảm thấy hình như mình từng nghe hai danh hiệu này.
Tạ Tuyên nhìn xung quanh một lượt, khóe miệng hơi nhếch lên: “Có lẽ ngươi cảm thấy hơi quen. Đúng vậy, mười hai năm trước cái tên này từng gây chấn động toàn bộ Bắc Ly. Năm xưa Ma giáo đông chinh, Ám Hà bất ngờ đứng về phía Bắc Ly, khi đó bọn chúng phái Khôi cùng ba mươi hai vị sát thủ đại diện cho Ám Hà xuất chiến. Khi hắn hiện thân, nơi đó như Tu La địa ngục, mặc dù đối phương là ma tộc, nhưng mức độ tàn nhẫn còn kém xa Ám Hà. Chỉ có điều lần này đám sát thủ đó không tới để giúp chúng ta.”
Sát thủ kia tuy trước ngực chảy máu không ngừng nhưng chẳng hề có ý lùi bước, hung hăng nói: “Đã biết sự lợi hại của chúng ta thì đừng nhúng tay vào.”
Bốp một tiếng, mặt sát thủ bị đánh văng sang bên cạnh.
Tạ Tuyên vẫn nhẹ nhàng đứng đó, chỉ vung nhẹ tay một chút, không ai thấy hắn động thủ lúc nào nhưng đã lùi về chỗ cũ. Hắn vẫn mỉm cười nho nhã: “Nói rồi mà, ngươi không có tư cách uy hiếp ta.”
“Thế ta thì sao?” Một giọng nói mang ý cười vang lên.
Lý Phàm Tùng và Phi Hiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người đeo mặt nạ ác quỷ đỏ như máu đang đứng trên cành cây, mái tóc rối tung, theo gió tới đây, đáng sợ tới khó tả.
Tạ Tuyên không quay đầu lại, chỉ vuốt nhẹ Vạn Quyển Thư trong tay, gảy nhẹ một cái, lẩm bẩm: “Khôi?”
Người đeo mặt nạ ác quỷ cúi đầu, học theo giọng hắn: “Nho Kiếm Tiên?”
“Ta từng gặp Khôi trước kia, hắn không thích nói chuyện.” Tạ Tuyên không quay đầu lại nói.
Khôi cười nhạt: “Mỗi Khôi mỗi khác, nhưng có một điều có thể xác nhận.”
Tạ Tuyên vung kiếm không nhẹ không nặng, không nói gì. Bầu không khí bỗng trở nên cứng nhắc, một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi nói: “Có phải ngươi muốn ta hỏi ‘xác nhận điều gì’ không?”
Khôi kinh ngạc, không nói gì, tay xiết chặt kiếm.
“Ta là Nho Kiếm Tiên, ta đi cả ngàn dặm đường, đọc cả vạn quyển sách, ta chưa bao giờ đi theo lời người khác.” Tạ Tuyên đột nhiên ưỡn ngực, tà áo trắng không gió mà bay.
Lý Phàm Tùng thấy vậy, trong lòng thầm bội phục: “Tạ tiên sinh thật khiến người ta ngưỡng mộ!”
Tạ Tuyên tung người nhảy một cái, một giây sau đã xuất hiện trước mặt Khôi, xuất kiếm đâm tới.
Nhàn Vân!
Khôi vội vàng lui về phía sau, thân cây dưới chân hắn đã bị chém nát.
“Thú vị.” Khôi cười vang nói: “Giết kẻ như ngươi mới là mua vui chứ!”
“Mua vui, hay là nộp mạng?” Ngươi không nhận ra hay sao?” Tạ Tuyên lại xuất kiếm, rất chậm rãi nhưng lại ngăn tất cả mọi đường lui. Ngưu Mã!
Khôi dừng người lại, sát khí đột nhiên bùng lên trong mắt.
Tạ Tuyên đột nhiên nâng kiếm, lại là tư thế đao pháp vừa rồi!
Sát Nhân Đao!
Khôi cũng xuất kiếm, chém thẳng xuống, cũng là Sát Nhân Đao!
Hai kiếm giao nhau!
Kiếm khí bành trướng!
“Học nhanh lắm!” Tạ Tuyên lui lại một bước, hạ xuống một cành cây.
Khôi mượn kiếm thế của Tạ Tuyên lui lại phía sau, mũi chân điểm nhanh, lui lại xa vài chục gốc cây. “Nho Kiếm Tiên là cái đầu lâu tốt, đáng tiếc lần này mục tiêu của ta không phải là ngươi.” Hắn quay người trên không, đuổi theo một hướng khác.
“Một tên.” Tạ Tuyên đột nhiên hạ giọng đếm một tiếng.
“Hai tên.” Tạ Tuyên nghiêng đầu, nhìn bụi cỏ lay động.
“Ba tên.” Tạ Tuyên nhìn sang bên trái, thân cây phía đó hơi đung đưa nhưng không thấy bóng người nào.
“Bốn tên, năm tên, sáu tên.” Tạ Tuyên đột nhiên nhắm hai mắt lại, khẽ đếm những âm thanh mà hắn nghe được. Đột nhiên, hắn xoay người lại, hét lên với Lý Phàm Tùng và Phi Hiên đang đứng tại chỗ: “Cẩn thận!” Chỉ thấy năm tên sát thủ đột nhiên chui ra từ bụi cỏ, trong tay đều mang theo trường kiếm chém về phía Lý Phàm Tùng và Phi Hiên đang đứng. Bọn chúng xuất hiện quá đột ngột, Lý Phàm Tùng và Phi Hiên vốn không hề để ý. Còn Tạ Tuyên đáng lý có thể nhận ra nhưng lại bị động tĩnh của sáu sát thủ phía ngoài thu hút.
Tạ Tuyên nâng kiếm lao ngược trở về nhưng lại thấy năm luồng sáng bạc bay về phía mình.
Năm cây búa tinh xảo nhanh chóng xoay tròn, cuốn cả lá rụng dưới đất lên.
Búa bạc Diêm La, lót đường cho ác quỷ!
Tạ Tuyên dậm mũi chân lên trên một lưỡi búa bạc lao về phía trước nhưng lại thấy một lưỡi búa khác chém tới mặt mình. Trường kiếm trong tay hắn cuốn một nhát, ngăn cả năm lưỡi búa lại, nhưng cũng vì thế mà không kịp giải vây cho hai người kia.
“Đừng khinh người quá đáng.” Phi Hiên nổi giận quát lớn, song chưởng đẩy ra ngoài.
Chỉ thấy một luồng khí mắt thường thấy được đột nhiên hình thành, một hình tròn lớn xuất hiện xung quanh hai người, năm thanh trường kiếm kia chém vào tường khí, không cách nào tiến thêm chút nào.
Tạ Tuyên khen: “Đây là Đại Long Tượng Lực của núi Thanh Thành!”
Lý Phàm Tùng xuất kiếm theo, đâm một kiếm ra, bóng kiếm chia thành trăm đóa.
Đây là Vô Lượng kiếm, kiếm khí hóa thành kiếm thật, mang một kiếm bên người có thể ban vạn kiếp!
Một đòn tất sát của năm sát thủ kia đã bị ngăn cản, bọn chúng còn định xuất kiếm nhưng Tạ Tuyên đã phá rìu đánh tới. Trường kiếm trong tay vung lên, năm sát thủ thấy tình thế không ổn, lập tức lui về.
Tạ Tuyên thu kiếm nhìn bọn chúng, tính cả tên sát thủ bị thương chưa rời khỏi vừa vặn mười hai tên. Tạ Tuyên nheo mắt: “Tổng cộng mười hai người, thế còn tạm.”
“Mười hai sát thủ Chu Ảnh. Cho dù là Nho Kiếm Tiên cũng đừng hòng thoát thân yên lành.” Sát thủ bị thương hừ lạnh nói.
“Bản lĩnh thì không có mấy, giọng điệu lại không nhỏ.” Tạ Tuyên cười nói: “Bên Lý Hàn Y phái tận hai mươi người cùng với Khôi. Cũng là Kiếm Tiên, sao chênh lệch lớn vậy?”
“Ngươi quên à, bên kia còn có Lôi môn Lôi Oanh.” Sát thủ kia trầm giọng nói.
Tạ Tuyên khẽ cau mày, lấy làm khó hiểu: “Bên ta cũng có hai vị cao thủ thiếu niên cơ mà.”
Sát thủ cười lạnh một tiếng: “Hai tên rác rưởi.”
“Năm người đánh lén còn không giết được hai thiếu niên, thế mà chẳng biết xấu hổ nói người ta là rác rưởi?” Tạ Tuyên vung nhẹ kiếm trong tay: “Đúng là chuyện cười.”
“Có phải chuyện cười hay không, ngươi sẽ biết ngay thôi.” Sát thủ kia đột nhiên quát lớn. “Bày trận!” Đám sát thủ đứng xung quanh hắn lập tức hành động, di chuyển xung quanh ba người Tạ Tuyên.
“Tí, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tị, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi.” Tạ Tuyên nhìn bọn chúng, hạ giọng nói: “Đây là trận pháp của sát thủ Ám Hà - Địa Chi Thập Nhị Thần.”
|
Chương 233: Địa chi thập nhị thần Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Sát thủ bị thương đột nhiên đứng dậy, hắn cắn đoản kiếm vào miệng, lấy từ trong lòng ra một chai thuốc, rắc thuốc vào vết thương trước ngực. Máu tươi ngừng chảy, chỉ thấy thần sắc hắn dữ tợn, mồ hôi chảy đầy đầu, có vẻ cực kỳ đau đớn.
“Bột Miên Âm.” Ánh mắt Tạ Tuyên lóe lên vẻ kinh ngạc: “Dùng thứ thuốc này lên người mình, chẳng trách sát thủ Ám Hà được coi là sát thủ đáng sợ nhất thiên hạ!”
“Bột Miên Âm?” Lý Phàm Tùng suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta nghe nói loại thuốc này có thể làm tê dại cảm giác đau. Nhưng thuốc này rất dễ gây nghiện, dùng một lần là không thể bỏ được.”
“Nghe nói Nho Kiếm Tiên đọc cả vạn quyển sách, hiểu hết chuyện trong thiên hạ. Quả nhiên kiếm thức uyên bác.” Sát thủ kia cất chai thuốc đi, thu đoản kiếm vào tay áo. “Vậy chắc ngươi cũng nghe nói trận pháp Địa Chi Thập Nhị thần ra sao nhỉ.”
“Thiên la địa võng, không thể trốn được, diệt sạch sinh cơ, nghe nói là trận pháp vây giết của Ám Hà.” Tạ Tuyên chậm rãi nói: “Nghe nói sau khi vào trận bất luận đột phá theo hướng nào cũng bị mười hai người liên thủ ngăn chặn, mỗi người nắm giữ thời cơ cực kỳ chính xác, tuyệt đối không để đối phương phá vây. Các ngươi định nhốt ta.”
“Ám Hà giết người trước nay đều công khai giá cả, cho bao nhiêu vàng thì làm đến bấy nhiêu. Ngươi là Nho Kiếm Tiên, giá trị của cái đầu ngươi rất lớn. Chúng ta không định làm ăn lỗ vốn, cho nên chỉ định nhốt ngươi lại mà thôi.” Sát thủ hạ giọng nói.
Tạ Tuyên gật đầu: “Trận này đúng là khó phá, ta phải suy nghĩ một chút.” Sau khi nói xong hắn bèn ngồi xuống đất, còn lấy từ trong rương sách một ống nước và vài chén trà, rót hai chén đưa cho Lý Phàm Tùng và Phi Hiên: “Uống tạm hai chén trà lạnh, trận này khó phá, ta phải suy nghĩ một chút.”
Lý Phàm Tùng do dự nhận lấy chén trà lạnh kia, ngây ngốc nói: “Tạ tiên sinh... làm vậy là sao?”
“Đây là trận vây giết, chỉ khi ngươi phá vòng vây mới bộc lộ sát khí. Nếu ta làm vậy hắn sẽ không vọng động, một khi động rất dễ bại lộ.” Tạ Tuyên bình tĩnh nói: “Ta phải nghĩ cách phá trận đã.”
“Nhưng mà, bên sư nương...” Phi Hiên do dự nói.
“Tiếng sư nương này thuận miệng nhỉ, yên tâm, tuy bên kia có hai mươi sát thủ Chu Ảnh và một tên Khôi, nhưng bên cạnh Lý Hàn Y tẩu hỏa nhập ma còn có Lôi Oanh. Triệu Ngọc Chân bị chết vì Lý Hàn Y, giết ba trưởng lão Đường môn, làm bị thương hai gia chủ Ám Hà. Chưa chắc Lôi Oanh đã không làm được.” Tạ Tuyên chậm rãi uống trà: “Muốn lo cho người khác thì phải giải quyết việc trước mắt đã, chuyện gấp chứ lòng không được gấp.”
Lý Phàm Tùng suy nghĩ một chút rồi cúi đầu: “Đệ tử xin ghi nhớ.”
Sau đó ba người ngồi xuống, chậm rãi uống trà lạnh cùng Tạ Tuyên, có vẻ không hề lo lắng.
Tên sát thủ Ám Hà kia hoàn toàn không ngờ tình hình lại như vậy. Vốn hắn tưởng ba người nóng lòng phá vây, nào ngờ chỉ thản nhiên ngồi xuống như vậy. Phi Hiên thở dài: “Tiên sinh, trà ngon quá.”
“Đây là trà lạnh mà người Nam Quyết thích nhất, bỏ bốn loại hoa Kim Ngân Hoa, Dã Cúc Hoa, Kê Đản Hoa, Mộc Miên Hoa vào trong bình, châm thêm năm chén nước trong, đun năm chén thành một chén rồi để lạnh là uống được. Khu vực Nam Quyết nhiệt độ rất thấp, uống trà này có thể khiến tâm tỳ tươi mát.” Tạ Tuyên chậm rãi nói.
Lý Phàm Tùng thở dài: “Tiên sinh uyên bác đúng như lời đồn.”
Phi Hiên lườm một cái: “Tiểu sư thúc, vẻ sùng bái trong mắt ngươi rõ quá đấy.”
Lý Phàm Tùng chợt nhớ ra điều gì, nói: “Khi ta hạ sơn sư phụ có nói, trong số mệnh của ta có hai phần sư duyên. Một phần là người, còn một phần ở nơi sơn dã, không thua gì người, chẳng lẽ là tiền bối!”
Tạ Tuyên cau mày: “Ta chưa bao giờ thu đồ đệ.”
Phi Hiên lại trợn trừng hai mắt: “Tiểu sư thúc, chẳng phải lúc đó ngươi nói trong số mệnh ngươi chỉ có một sư phụ là chưởng giáo sư tổ, trong lòng không chứa được người khác à?”
Lý Phàm Tùng lại coi như không nghe thấy lời của Phi Hiên, ánh mắt đầy khao khát: “Trước khi gặp được tiên sinh, đúng là ta cảm thấy người trên đời không ai sánh được với sư phụ, nhưng sau khi thấy tiên sinh mới biết phong độ của Kiếm Tiên tuyệt đối không phải hư danh...” Phi Hiên không nhìn nổi nữa, ngừng nói, quay đầu sang phía khác tự uống trà. Tạ Tuyên chỉ khẽ mỉm cười, không nói nhận đồ đệ nhưng cũng không từ chối.
Sát thủ dẫn đầu trận pháp lè lưỡi liếm đôi môi khô khốc, lạnh lùng cười một tiếng. Lần đầu hắn gặp đối thủ như vậy, nhưng cũng may hắn là người rất kiên nhẫn. Nếu ba tên kia không vội phá trận, hắn cũng an tâm ngồi xuống, uống vài viên thuốc chữa thương, lặng lẽ vận công trị thương.
Cứ thế, ba canh giờ sau, trời tối dần, vầng trăng lên cao.
“Tiên sinh, chúng ta làm vậy tới bao giờ?” Cuối cùng Phi Hiên không nhịn được hỏi.
Tạ Tuyên lấy từ trong rương sách ra một cái bánh, xé làm ba, đưa cho Phi Hiên và Lý Phàm Tùng: “Đừng vội, ăn bánh xong rồi nói.”
Lý Phàm Tùng nhận bánh, không nói gì, chỉ nghĩ, Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên có vẻ còn cao thâm khó lường hơn sư phụ Đạo Kiếm Tiên một chút.
“Ta đang nghĩ, kiếm thuật nào có thể phá được trận pháp này.” Tạ Tuyên đột nhiên nói: “Lệ Sơn Liệt Phong kiếm có thể dùng kiếm thuật nhanh chóng tạo thành một vết thương. Nhưng như vậy quá nguy hiểm, nếu bọn chúng không tiếc tính mạng, chỉ bỏ qua năm tên sát thủ là giết chết được ta.”
“Lãm Nguyệt kiếm của Lạc Nguyệt các thì hơi chậm. Nhất Kiếm Huyền Thiên của Thiên Kiếm các có thể chiếm được chút tiên cơ nhưng sau đó lại không còn sức, cũng thiếu chút ý. Kiếm Vũ Hạo Hãn của Tuyết Nguyệt thành thì có chút cơ hội, có điều phải phối hợp với Lạc Nhạn Chuyển Hồi của Vô Song thành mới được. Nhưng tâm quyết của hai loại kiếm pháp này quá khác nhau, nếu cưỡng ép dung hợp rất có thể sẽ bị thương nặng...” Tạ Tuyên lạnh nhạt nói một tràng, mười mấy loại kiếm thuật tuyệt đỉnh tuôn ra từ miệng, như chỉ tiện tay là dùng được.
Lý Phàm Tùng tu luyện kiếm thuật mười mấy năm, đương nhiên nghe danh những kiếm pháp này, càng nghe càng kinh hãi: “Tiên sinh, chẳng lẽ ngài biết hết những kiếm pháp này?”
Tạ Tuyên gật đầu: “Không phải kiếm thuật khó học gì. Kiếm thuật trong thiên hạ, ta không biết Vô Lượng kiếm của núi Thanh Thành các ngươi, không luyện được Kiếm Tâm quyết của Kiếm Tâm trủng, cũng khó lòng nhòm ngó Phi Kiếm thuật của Vô Song thành. Những thứ khác, ta không biết một ngàn thì cũng hiểu tám trăm. Ta đọc hết sách trong thiên hạ, đương nhiên bao gồm cả kiếm phổ trong thiên hạ.”
Lý Phàm Tùng trợn tròn hai mắt: “Tiên sinh chẳng khác nào thần nhân.”
“Khi sư phụ truyền đạo cho ta, bảo ta đọc hết sáu ngàn quyển sách mà người cất giữ. Sau đó có người hỏi ta, ngươi tự cho mình thông hiểu chuyện trong thiên hạ, thế có hiểu kiếm không? Khi ta cầm kiếm vốn còn nghi hoặc, thế nhưng khi nhấc lên, trong đầu có vô số điển tịch lướt qua, hóa ra kiếm thuật trong thiên hạ đều ở trong lòng từ lâu.” Tạ Tuyên uống nốt chén trà, ăn nốt miếng bánh cuối cùng rồi đột nhiên đứng dậy, cất hết chén trà ống trà vào.
“Tiên sinh?” Lý Phàm Tùng lấy làm khó hiểu.
Tạ Tuyên chậm rãi thu dọn, lại chậm rãi bước tới giữa ánh trăng, nói rất hời hợt: “Đi, phá trận.”
|
Chương 234: Khúc phá trận Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Một tiếng rít vang lên, là do sát thủ dẫn đầu trận pháp phát ra.
Sau tiếng rít này, đám sát thủ vốn lạnh lùng phòng thủ đột nhiên tinh thần chấn động, một tay nắm chặt binh khí, sát khí bùng lên.
“Xem ra Nho Kiếm Tiên nghĩ ra cách phá trận rồi?” Sát thủ dẫn đầu trầm giọng nói.
Tạ Tuyên gật đầu: “Ừ.”
“Xin được chỉ giáo.” Sát thủ dẫn đầu vung tay, năm lưỡi búa nhỏ màu bạc từ năm hướng đánh về phía Tạ Tuyên.
Diêm La ngân phủ, lót đường cho ác quỷ!
Trong mắt sát thủ dẫn đầu, nếu Tạ Tuyên đã quyết định xông trận, như vậy cho dù hắn là cao thủ trong Ngũ Đại Kiếm Tiên, bây giờ cũng chỉ là một người chết.
Tạ Tuyên đột nhiên cao giọng hét dài, Vạn Quyển Thư trong tay múa thành một luồng kiếm hoa, đánh văng năm lưỡi búa bạc ra ngoài. Hắn cao giọng hô: "Loạn thế chiến ca vang mộ phần, nào sợ chôn giữa đất trời hoang vu. Máu nhuộm áo đỏ gầm như sấm, không phụ đời thiếu niên điên cuồng!”
“Vào trận!”
Trường kiếm của Tạ Tuyên vung lên trời, hắn vốn nho nhã thanh tú, nhưng đột nhiên khí thế như sấm dậy!
Mười hai sát thủ lập tức hành động, trường đao, kiếm sắc, búa bạc đồng thời đánh vào chỗ yếu của Tạ Tuyên.
Tạ Tuyên quát lớn vung kiếm trong tay, một mình giao chiến với mười hai người mà chẳng hề rơi vào hạ phong. Hắn dùng trường kiếm vẽ một vòng xung quanh bản thân, bất luận thế công của mười hai sát thủ hiểm ác cỡ nào cũng không thể đột phá vòng vây này. Nhưng tương tự, cái vòng này cũng là nhà tù của hắn, bất luận kiếm thế của Tạ Tuyên tuyệt thế ra sao cũng không phá được một lỗ hổng nào.
Mỗi kiếm, mỗi búa của mười hai sát thủ đều như được huấn luyện hơn vạn lần, ngay ngắn trật tự, kín kẽ không một khe hở, không cách nào công tới!
Phi Hiên nhìn Lý Phàm Tùng một cái, Lý Phàm Tùng cũng nhìn Phi Hiên, một lúc lâu sau, Lý Phàm Tùng hỏi: “Có phải không ai để ý tới chúng ta không?”
Phi Hiên lúng túng gật đầu một cái: “Hình như... đúng là vậy. Ta thấy bây giờ cho dù chúng ta bỏ đi cũng chẳng ai buồn để ý.”
“Mẹ nó chứ, coi thường người khác quá đáng.” Lý Phàm Tùng không nói hai lời, nhấc Thanh Tiêu kiếm và Túy Ca kiếm lao tới.
Lại thấy một lưỡi búa nhỏ màu bạc đột nhiên phá trận bắn ra, bay thẳng về phía hắn. Nếu lúc này Lý Phàm Tùng bỏ đi đương nhiên không ai để ý tới hắn, nhưng nếu hắn muốn phá trận. Như vậy trong Địa Chi Thập Nhị Thần đương nhiên có người chuyên đề phòng kẻ khác phá trận từ phía ngoài! ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
“Ta đường đường là đệ tử duy nhất dưới trướng Đạo Kiếm Tiên Triệu Ngọc Chân, Lý Phàm Tùng! Xem đây!” Lý Phàm Tùng nổi giận gầm lên một tiếng, song kiếm chém về phía lưỡi búa bạc.
Nhưng thế công của lưỡi búa bạc còn mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn vài lần. Vừa rồi hắn thấy Tạ Tuyên xuất một kiếm chém lui năm lưỡi búa, còn tưởng Diêm La Ngân Phủ chỉ là chuyện nhỏ. Hắn khẽ lui lại, Vô Lượng Kiếm Khí lại sinh ra, chém lưỡi búa thành hai nửa. Hắn tung người nhảy một cái, lại đâm một kiếm về phía trước.
Nhưng lúc này, nghênh đón hắn lại là toàn bộ mười hai món binh khí, kiếm, đao, rìu, kích toàn bộ chém về phía hắn. Lý Phàm Tùng kinh hãi, lại thấy một người đột nhiên kéo ống tay áo hắn, đưa hắn tiến về phía trước. Chính là Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên. Nho Kiếm Tiên điểm nhẹ mũi chân, tay trái nắm Lý Phàm Tùng, tay phải cầm kiếm, ép lui mười hai sát thủ.
“Ngươi không nên đi vào.” Tạ Tuyên thở dài.
Lý Phàm Tùng nghiêm mặt: “Tiền bối, mặc dù kiếm thuật của tại hạ không phải thượng thừa nhưng tuyệt đối không làm mấy chuyện chạy trốn hèn nhát đó đâu!”
“Các ngươi có thể mặc kệ ta, đuổi theo Lý Hàn Y trước, bên phía cô ấy cần giúp đỡ hơn.” Tạ Tuyên nói.
Lý Phàm Tùng cười nói: “Tiền bối. Bỏ lại ta, các ngươi đi trước đi, ta không sao. Trong tiểu thuyết mấy anh hùng nói vậy đều chết cả, câu này không lừa được mấy người trẻ tuổi chúng ta đâu.”
Tạ Tuyên lắc đầu một cái, không giải thích thêm. Hắn là Nho Kiếm Tiên, hắn nói không sao nghĩa là không sao, lấy đâu ra thời gian lắm lời với tên vãn bối này.
Hắn buông Lý Phàm Tùng ra, cầm kiếm xoay một vòng, đột nhiên cao giọng hét lớn!
“Tiếng trống như sấm động rung trời, tàm ngàn cô hồ lại hiện ra!” Tạ Tuyên nhảy một cái, hắn vẫn một mình một kiếm thế nhưng sau lưng như có thiên quân vạn mã lao tới! Hắn cầm kiếm nhắm mắt giữa không trung, gió đêm thổi làn áo trắng của hắn, phong thái phi phàm. Sau đó hắn hát không ngừng nghỉ rồi bỗng dừng một chút lại ngang ngược hô: “Ai chẳng sống trên đời một lần, một mình ta xông tới! Không phụ lòng mong mỏi của người!” “Phá trận!”
Tạ Tuyên vung kiếm ra.
Rơi xuống đất.
Thu kiếm.
Sau lưng vang lên tiếng binh khí vỡ vụn rơi xuống đất, binh khí của mười hai sát thủ lập tức gãy nát.
Máu lại lan ra trước ngực tên sát thủ dẫn đầu, hắn không thể tin nổi nhìn trước ngực mình, chậm rãi hỏi: “Đây là kiếm pháp gì?”
“Ba trăm năm trước, nước Tây Việt từng gặp tai ương diệt quốc. Cuối cùng ba ngàn chiến giáp bị hai vạn binh lính vây khốn. Sau đó ba ngàn kỵ binh chết trận, thế nhưng vẫn có một người mang theo hoàng tử không đầy năm tuổi lao ra.” Tạ Tuyên chậm rãi đi tới bên cạnh Phi Hiên, đeo rương sách đang đặt bên cạnh hắn lên: “Thứ ta dùng vừa rồi không phải kiếm pháp mà là thương pháp.
“Thương Phá Trận. Thương là vua của bách binh, trận pháp của ngươi có thể diệt trừ tất cả sinh cơ, thế nhưng thứ mà thương am hiểu nhất lại là cầu sống trong chỗ chết. Tạ Tuyên không buồn để ý tới hắn, bước thẳng về phía trước.
Cuối cùng sát thủ dẫn đầu cũng ngã xuống đất, không chút tiếng động, mười một sát thủ kia từ từ lui về phía sau, ẩn mình vào bóng tối. Lý Phàm Tùng và Phi Hiên tỉnh táo lại, lập tức đuổi theo.
“Tiên sinh, hai bài thơ vừa rồi hào hùng như vậy, là tiền bối làm à?” Lý Phàm Tùng cõng rương sách đi theo sau lưng Tạ Tuyên, nhìn từ xa, hai người thật sự rất giống nhau.
“Đó là chiến ca của nước Tây Việt.” Nửa phần trước là khúc Nhập Trận, nói tới chiến sĩ vì cứu chủ nhân mà không tiếc thân mình vào trận. Phần sau tên khúc Phá Trận, là toàn bộ đội quân chết trận, một người cùng tám ngàn cô hồn xông ra khỏi trận.” Tạ Tuyên chậm rãi đáp.
“Thật khiến người ta mở mang tầm mắt. Nhưng sao tiên sinh lại dửng dưng như vậy?” Phi Hiên nghi hoặc nói.
Tạ Tuyên cười một tiếng: “Ta khác với những người khác, một khi xuất kiếm ứng chiến chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng. Cho nên khi ta cầm kiếm chuẩn bị phá trận, ta đã biết mình sẽ thắng. Cho nên Lý tiểu huynh đệ, vừa rồi ta không lừa ngươi.”
Lý Phàm Tùng đã chứng kiến chiêu kiếm tuyệt thế của Tạ Tuyên, ngượng ngùng gãi đầu một cái, đành đổi chủ đề: “Vừa rồi đám sát thủ kia đi đâu vậy?”
“Địa Chi Thập Nhị Thần bị ta phá, còn lại mười một người không cẩn nổi ta, giữ ta lại cũng chỉ là chịu chết. Bọn chúng cũng như chúng ta thôi, giờ đang chạy tới tụ tập với đồng bọn.” Tạ Tuyên đáp.
Lý Phàm Tùng bĩu môi: “Đúng là một lũ khó dây, chẳng lẽ khi gặp sư nương lại phải đánh với đám người này lần nữa?”
“Mấy trăm năm qua đi, ngay cả quốc gia cũng mất đi vài lần nhưng Ám Hà vẫn tồn tại.” Tạ Tuyên buồn bã nói: “Bọn chúng không phải đối thủ dễ giải quyết.”
|