Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Thường Ân có chút lười biếng khép hờ đôi mắt, ngoại bào còn chưa được chỉnh kĩ càng, để lộ một mảng nội y mỏng manh bên trong.
Thiên Phong khẽ nuốt ngụm nước bọt, cố gắng áp chế cảm giác khó chịu nơi bụng dưới. Y nhanh chóng hướng đến bên giường nhẹ nhàng quỳ xuống vì Thường Ân mà cẩn thận chỉnh lại y phục xuề xoà.
Cảm nhận có người đụng chạm vào thân thể, Thường Ân theo thói quen khẽ nhíu mày vẫn là muốn hất ra, sau khi não bộ truyền đến thông tin là ai, hắn mới dần thả lỏng tay chân, tùy tiện để người trước mắt sờ tới sờ lui khắp cơ thể mình.
Trong hai năm này, Thường Ân chính là được hầu hạ thành hư, mọi việc lớn bé từ giặt đồ cho đến ăn uống vẫn là một mình Thiên Phong phụ trách, nhiều lúc hắn tự hỏi: bản thân mình thật sự còn tay chân ?
Đôi tay qua lớp ngoại bào cẩn thận chạm lên da thịt trắng mịn, Thiên Phong hô hấp có chút khó khăn, y nheo mắt, kĩ càng vuốt thẳng mấy nết nhăn trên áo, cảm thụ hơi ấm trong y phục truyền đến khiến y có chút không nỡ buông tay. Khẳng định quần áo đã chỉnh tề, từ trên xuống dưới không còn nơi nào có thể chỉnh, Thiên Phong có hơi thở dài, quyến luyến buông sư tôn. Y đứng lên, cuối đầu xuống, che dấu nơi ánh mắt tia chiếm hữu.
- Sư tôn...tối...tối... qua...
Nghe đến hai chữ tối qua, tâm tình Thường Ân có chút phức tạp không khỏi cảm giác xấu hổ. Hắn ho hai cái, điều chỉnh giọng nói tạo vẻ mặt băng lãnh bình thường.
- Chuyện hôm qua chỉ đơn thuần là việc tự nhiên ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều.
Không suy nghĩ nhiều, không suy nghĩ nhiều cái rắm á, ngươi thử đặt mình vào vị trí của hắn thử xem, đến lúc đó nếu ngươi còn có thể giữ vững bình tĩnh mà ở đây nói mấy chữ không cần suy nghĩ nhiều, ảnh đế hắn đây nguyện quỳ xuống gọi ngươi hai tiếng mẹ ơi có được không !
Thường Ân trong lòng không ngừng hung hăng chửi rủa bên ngoài vẫn bộ dáng cao ngạo, lạnh lùng không biến sắc, phải nói rằng từ lúc xuyên vào quyển sách ngu ngốc này, chỉ số độ giả tạo của hắn chỉ có tăng lên chứ không hề giảm một chút nào.
Chấn chỉnh lại tâm trạng có phần hơi kích động, Thường Ân che tay ngáp một cái, lười biếng nói thêm:
- Hôm nay ngươi dọn căn phòng ở dãy bắc, từ giờ ngủ ở đó.
Kì thật chuyện này hắn hẳn là nên nói trước khi Thiên Phong gặp Như Ngọc mới đúng nhỉ ? Cmn ai mà ngờ được tên nhóc này vừa gặp nữ chính đã động tình, bắt hắn ngủ chung mới một kẻ phát tình, còn cư nhiên giải quyết trước mắt, dù mặt dày tới đâu hắn vẫn có cảm giác biến thái, xấu hổ.
Trái ngược với suy nghĩ của Thường Ân, Thiên Phong ánh mắt lóe lên tia tử sắc sau đó lại nhanh chóng mất đi. Y hơi ngước đầu, mắt không biết khi nào đã rỉ lệ, che giấu đi khuôn mặt vặn vẹo, khó chịu, khẽ nắm chặt vạt áo sư tôn đến nhăn nhúm, y cất giọng hơi run rẩy:
- Sư tôn ta không muốn ?
Khuôn mặt ai kia như sắp khóc, bám sát vào người hắn, Thường Ân không khỏi có chút bật cười, thái độ như đứa trẻ chưa lớn này thế mà vẫn không thể thay đổi nhưng mà nam chính à thể diện của ngươi quăng đi đâu hết rồi. Hắn đứng lên, vuốt nhẹ mái tóc dài mượt của đệ tử, ân cần khuyên nhủ:
- Đã lớn rồi còn thế này, hiện tại ngươi cũng đã trưởng thành không thể cứ ngủ bên ta như thế, tốt nhất vẫn chia phòng đi.
- Ta... không muốn...
Thiên Phong ra sức nắm chặt lấy tay áo hắn, nũng nịu tựa con mèo nhỏ bị chủ nhân gạt bỏ một bên, còn định nói gì đó, phía xa đã truyền đến tiếng gọi làm đứt đi cuộc trò chuyện của hai người.
- Sư thúc, tìm được người rồi, đúng là thật mệt.
Từ Kiệt vội vàng bước vào phòng, bỗng chốc đôi chân ngừng di chuyển, cảm giác khắp thân thể như có một sợi dây trói buộc lại, hơi lạnh luồn qua tay áo, thấm đến tận xương máu, bao nhiêu mồ hôi thi nhau chảy xuống lúc nãy cứ như gặp phải tuyết trắng trắng, đông cứng lại không chịu trôi. Cậu khẽ chau mày, không tự chủ run lên một cái, nhận ra Thường Ân đang đứng bên giường mới miễn cưỡng đôi môi cứng ngắc khẽ cười.
- Sư thúc, tìm được người rồi, chưởng môn có thứ giao cho người...!
Nói đoạn Từ Kiệt vội chạy qua bên Thường Ân, đưa cho hắn một cái hộp nhỏ, lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có người đang đứng.
- A... sư đệ ngươi cũng ở đây ?
Thiên Phong thu hồi vẻ mặt nũng nịu của mình, vứt cho Từ Kiệt một cái mị nhãn, từ tốn trả lời:
- Vậy xin hỏi sư huynh ta không ở đây thì ở đâu ?
Y cố tình nhấn mạnh hai âm cuối, kéo dài câu hỏi, đôi môi không tự chủ khẽ nhếch lên, mắt thoáng qua tia sát khí lại nhanh chóng biến mất như không có chuyện gì.
- Ha... ngươi thật vui tính có điều đã sắp luận kiếm rồi, ngươi không đi báo danh sao ?
Bắt gặp cái nhìn tràn đầy thiện cảm của sư đệ, Từ Kiệt thoáng rùng mình, tựa như trăm nghìn kim châm mạnh mẽ ghim vào người, cơ hồ có chút khó khăn khi mở miệng. Cậu miễn cưỡng cười cười đáp lại vài câu có lệ, sau đó trực tiếp bỏ qua người trước mặt, hướng Thường Ân chớp mi cầu cứu trợ.
Người này thật sự quá nguy hiểm!
Liếc nhìn biểu tình như khỉ ăn ớt của Từ Kiệt, Thường Ân có chút khó hiểu trong lòng, không phải vừa rồi còn tốt lắm sao, sao bây giờ sắc mặt lại kém đến vậy. Nhưng mà hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cái thế giới không có tiết tháo này ai cũng đều không bình thường cả.
Đặt chiếc hộp nhỏ từ tay Từ Kiệt vào trong trữ giới, Thường Ân thuận tiện hỏi tình hình của chưởng môn sư huynh, sau đó lại mặc kệ thái độ muốn ở lại của cậu ngay lập tức đuổi cậu trở về.
Đứa trẻ này tính ra là người cũng không tệ, nói chính xác hơn là vô cùng hòa đồng, bất kể là ai cơ hồ cậu đều nói chuyện được, cái tính tình này ...ừm... rất hợp với Thường Ân hắn. Bất quá tuy rằng vô cùng vừa ý Thường Ân cũng không chủ động bắt chuyện làm thân.
Vì sao ư?
Ha... nếu tên Từ Kiệt này chỉ là người qua đường hẳn là hắn có thể trịnh trọng tiếp đón, tuy nhiên ông trời vốn không chiều lòng người đến vậy, Từ Kiệt tên đó cư nhiên, cư nhiên lại là người trong hậu cung dự bị của nữ chính, hắn đây cũng không ngốc tới mức dính líu đến cái đám hộ vệ cận thần đó, lỡ biết đâu một ngày đẹp trời nắng ấm, Như Ngọc không vui liền đánh chủ ý lên người hắn rồi bắt đám hậu cung truy lùng, hắn cmn chắc chắn sẽ không có khả năng thoát khỏi nanh vuốt tử thần đang ập đến.
Khẽ thở dài, Thường Ân theo lệ lại nhu nhu thái dương, chăm chú lôi nguyên tác ra xẻ ngang dọc.
Trong truyện miêu tả Từ Kiệt chính là bàn tay vàng đắc lực của nữ chính tại tiên môn, không những giúp cô ổn định vị trí còn nâng đỡ cô tránh các rắc rối phát sinh. Cơ mà rõ ràng theo hắn nhận định, tên nhóc này đừng nói bày mưu tính kế ngay cả làm chân sai vặt còn không có khả năng hoàn thành. Với kinh nghiệm trong làng giải trí nhiều năm, Thường Ân có thể khẳng định Từ Kiệt này hoàn toàn bình thường so với nguyên tác rõ ràng nhu thuận hơn rất nhiều, chuyện này thật sự đã sai tại chỗ nào...
Nhìn thần sắc Thường Ân ngưng trệ, Thiên Phong có chút không vui, nhẹ nhàng hướng sư tôn xoa bóp, đôi môi khẽ nhếch lên cảm thụ thân thể dưới tay dần thả lỏng.
- Sư tôn, người không sao chứ ?
- À ! không sao, đêm qua không ngon giấc có chút mỏi mệt
Nghe có tiếng gọi, hắn thoáng giật mình, linh hồn cũng dần thoát khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn, tìm đại một lý do thích hợp hướng Thiên Phong đáp trả.
- Ngươi cũng nên đi báo danh, tháng sau đã thi rồi.
- Đệ tử đã rõ.
Thiên Phong im lặng, thoáng thở dài, luyến tiếc nâng đôi tay lên, như nhận thấy mất đi hơi ấm thân thuộc, cả thân thể không tự chủ muốn hung hăng xông đến ôm trọn người vào lòng. Y khẽ liếm đi đôi môi khô khốc, gập người xin lui sau đó tiêu soái nhanh chóng bước ra, nhanh chóng che giấu đi thân thể không ổn định.
Đi chưa được bao xa, y bỗng dừng lại, đưa mắt hướng đến căn phòng vài phút trước còn cứ ngụ, hình ảnh người kia như hiện rõ ra trước mặt, hơi ấm của thân thể, ánh mắt mơ hồ chưa tỉnh giấc, y phục xuề xòa không kĩ lưỡng, tất cả cứ thế mà lần lượt xuất hiện, khiêu kích tâm trí Thiên Phong. Y bỗng cười, đáy mắt rạo rực sự độc chiếm.
Sư tôn, con người này luôn biết khơi dậy lòng chiếm hữu của kẻ khác mà...