Nam Phụ Ta Đây Không Làm
|
|
Chương 29
Nguyệt quang từ tốn xuất hiện, sắc bén như đao kiếm mới mài, nhanh chóng xé nát đi tường mây cản trở, chậm rãi lách mình ra giữa không gian. Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, thiếu niên bỗng nhiên run người, tựa kẻ đẵm sương, băng rừng lên cơn sốt rét. Thường Ân nín thở quan sát, bên tai truyền đến tiếng hét của đệ tử tông môn, hắn quay đầu, thân thể không tự chủ dồn lên từng tia ớn lạnh, chạy dọc từ chân lên tới đỉnh đầu. Nhà cũ dưới bàn tay mạnh mẽ của phong thần rung lắc nhè nhẹ vang lên vài âm thanh kin kít ghê rợn. Đám người Thường Ân theo phản xạ tự nhiên nhanh chóng dồn lại một chỗ, không nói không rằng đưa lưng đã căng cứng tựa vào nhau, mở to mắt nhìn cảnh tượng có phần kinh dị phía trước. Hơn nửa đám đệ tử đi theo như người lên cơn đột quỵ, a một tiếng liền ngã xuống mặt đất dơ bẩn, tứ chi không ngừng cào cấu khắp nơi. Tay không tự chủ xé nát y phục, đám người thi nhau lăn lộn trên mặt đất, móng tay gãi mạnh vào da thịt, máu theo vết bấu trào ra, nhơ nhớp hết cả thân thể. Bọn họ trợn mắt, lòng trắng dại ra đem con ngươi đã mất sự sống một hơi nuốt chửng, gân xanh nổi lên ở cổ, xương cốt trong người mơ hồ di động, nhúc xích muốn phá thịt xẻ da tung ra ngoài. - Sư thúc sao người lại biết ly trà có vấn đề? Từ Kiệt giữ chắc bảo kiếm, chà tay lên lớp da đã sần sùi đi một mảng, giọng nói nghe ra có chút sợ hãi. Thường Ân nghiêng người quan sát, sau đó im lặng chỉnh lấy thân thể hơi run rẩy, hắn ôn tồn đáp: - Không phải ly trà mà là tên đó, dưới cằm hắn có hình bùa chú như thi thể và bóng người khi nãy ta nhìn thấy! Xem ra đám cổ trùng này được nuôi dạy khá tốt. - Nuôi cổ, ý ngươi là Phệ Hồn trùng! Vừa nghe Thường Ân nói xong Mạc Diệp có chút nghi hoặc nhanh chóng đáp trả, xung quanh quần chúng cũng đã ồn ào bàn tán, không gian vốn dĩ hỗn độn bốn bề nay lại tăng thêm phần náo nhiệt hiếm thấy. Hạ cung chủ rũ mi, nói: - Ăn người, gây mộng, ngoài Phệ Hồn thì còn ai có thể làm! - Haha, các ngươi đúng là làm ta đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Mới phút chốc liền đón được lai lịch bảo bối của ta rồi. Có điều các ngươi cũng quá khinh thường lũ tiểu yêu này rồi, bọn chúng còn có thể làm hơn thế đó. Âm vang thiếu niên từ xa truyền đến, theo gió trộn lẫn vào mây đen, đem đám người còn đang quằn quại dưới đất bỗng nhiên phản ứng kịch liệt. Máu trên da vẫn chảy, vừa chạm vào cục u di chuyển trên thân thể liền nhanh chóng biến mất. Cổ trùng cắn da như giun đùn đất từ cơ thể đám đệ tử nhoi nhúc như giòi sán tung ra ngoài, hắc bào phủ huyết đỏ lộng lẫy. Chục con vừa từ hang thịt nảy nở, liền chạy dọc theo sống lưng lên đến đại não, từ mép miệng lại lặng lẽ bò vào. Đám đệ tử lúc này liền ngay lập tức hét lên, thất khứu chảy máu, cuối cùng đều ngưng hoạt động. Không gian đột nhiên rơi vào trầm tĩnh, Thường Ân hít lấy ngụm khí lạnh, chờ đợi tình tiết sảy ra tiếp theo. Không giống! Những thứ này đều khác xa nguyên tác, rõ ràng đây chỉ là một dịch bệnh nhỏ, chủ yếu để gia tăng tình cảm nhân vật, thế nào lại có cổ trùng nguy hiểm như đến vậy. Rốt cuộc là sai ở đâu? Còn không kịp nghĩ ra chi tiết lỗi, Thường Ân đã bị tình hình trước mắt dọa cho ngây ngốc. Đám đệ tử vừa mới là tử thi, lập tức như được bơm sinh phí nhanh chóng đứng dậy, sau lưng rách ra, vây nhọn xuất hiện, chọc thủng da thịt nảy mầm. Bọn chúng gào lên, tựa quái vật trên phim holywood, cứ thế nhe răng, không lời dạo đầu mạnh mẽ nhảy đến, thân thể nặng nề nâng từng bước liền để lại vết lõm sâu trên mặt đất đầy huyết nhục. - Cẩn thận. Mạc Diệp nói lên được một câu, khó khăn tránh đi bàn tay ngả đen đang nhào đến. Y nâng gót, mũi chân chạm lên mặt đường, sau đó xoay người, tung một đá khiến trùng nhân trước mặt bay xa, lưng nó bị sức nóng ma sát làm trầy đi một mảng. Bên này Thường Ân cũng cực nhọc không kém, vết thương bó chắt sớm đã không còn đau nhưng lại khiến hoạt động mất đi tính linh hoạt vốn có, hắn bèn nhờ vào linh lực dồi dào của bản thân đem Bạch Như bay lượn trong không, thay chủ nhân cản đi gai nhọn từ quái vật phóng đến. Còn đang chống trả quyết liệt, thân thể đột nhiên rung lắc, kiếm đang đấu như mất đi mệnh lệnh nhanh chóng rơi xuống, Thường Ân vì bị va chạm bất ngờ liền mất tập trung, thân thể như bị rễ cây nuốt lấy, bất động nhìn chưởng pháp đang giáng xuống ngực mình. Hắn theo phản xạ nhắm chặt mắt, chờ đợi cơn đau thấu da thịt ấp xuống, đại não không báo trước đã hình dung kết cục của bản thân. Một giây, hai giây,... không sao cả. Thường Ân nâng mi, không chớp mắt nhìn người trước mặt, dung nhan quyến rũ, mắt phượng mày kiếm, đem tim ảnh đế dường như đánh rơi một nhịp. Y xoay đầu nhìn hắn, tia ôn nhu như cũ rót đầy con ngươi sâu thẳm. - Sư tôn, không sao chứ! - Không, không sao... Hạ Thường nhanh chóng che giấu xúc cảm không nên có, cuối sầm mặt, hai tay nắm chắt vào nhau, bên cạnh vừa hay có người giải vây tiến đến; - Sư thúc, xin lỗi, lúc nãy ta không cố ý. Người không sao chứ? Không cố ý, không cố ý của ngươi xém chút nữa dùng mạng ta để đổi lấy đó có được không. Ta thấy rõ ràng là ngươi nhắm ta đẩy xuống. Thường Ân khẽ chửi rủa trong lòng, bên ngoài một vẻ băng lãnh không so đo, hắn chỉnh lại mặt nạ bạc trên mặt, chậm rãi hướng Như Ngọc phun ra vài tiếng: - Không sao, lần khác cẩn thận! Bạch Như lần nữa tiến đánh, xuyên qua lớp ma khí quỷ dị, một nhát đem trùng nhân đâm thành nhiều mảnh. Qua một lúc lâu khó nhọc chống trả, bọn người hắn cũng thuận lợi diệt được đám quái vật rắc rối, mùi máu nồng nặc từ khoang mũi sộc thẳng vào tinh thần căng như dây thép. Đệ tử tông môn chân trầy tay sướt, khắp thân thể đều đầy rẫy vết thương lớn nhỏ, ôm mặt thẫn thờ ngồi xuống, tham lam hít lấy khí lạnh bên ngoài. Như Ngọc ôm lấy cánh tay rỉ máu, trong góc khuất từ hệ thống lấy ra vài lọ tiên dược. Nàng lặng lẽ tiến đến bên Thiên Phong, huyết sắc trên da cũng không ngăn được dảy lụa ửng hồng phủ lên má. - Cho huynh này, là đồ tốt gia truyền nhà muội, có ích cho vết thương trên người huynh. - Đa tạ, ta không cần. - Xem đi, khắp thân thể huynh toàn là máu, bị nhiễm trùng mất. Thiên Phong không trả lời, tiêu soái xoay người rời đi, ghét bỏ chau mày kiếm để lại thiếu nữ vẫn còn ngơ ngác đứng ở một góc rộng. - Hệ thống, ngươi nói xem nam chính này thích loại yếu đuối như Tuệ Bích Dung thật à! - Tính cách thiết lập từ trước, từ chối trả lời. - Ngu ngốc, nhưng nhút nhát một chút cũng khiến người khác muốn bảo vệ. Vương Như Ngọc đóng lại khung chat, cầm lấy bình dược trong đám đông tìm ra thân ảnh của sư tỷ. Cô nhẹ nhàng nâng chân đến bên cạnh Bích Dung, cẩn thận bôi thảo dược lên vết thương trên tay nàng, môi khẽ cong mãn nguyện. Sấm chớp rạch trời, tử thi chất chồng trùng thể, quang kiếm trong bóng tối sáng lên, Hắc Ảnh tung ra đem bóng đen kìm chân đứng lại. Bóng đen nhìn không rõ hình dạng nhúc nhích, muốn ẩn mình vào vực tối thăm thẳm lần nữa liền bị Bạch Như rạch thương, ngã nhào xuống đất, lộ ra hình dạng vốn có của mình. Mạc Diệp kề kiếm sát cổ trưởng thôn, mỉa mai nói: - Trò vặt mà đòi qua mặt ta, mơ đẹp! - Ha! Các ngươi muốn bắt được ta cũng khó, không phải đồ ăn của ta chuẩn bị khiến các ngươi thê thảm thế sao. - Nói, ngươi làm sao khiến bọn họ trở nên như vậy, dịch bệnh này là do ngươi tác quái. - Haha, đám tu chân giả các ngươi đúng thật phiền phức, biết rồi còn hỏi. Phệ Hồn tạo mộng, chỉ cần khiến bọn chúng rơi vào mê vực thì cổ trùng của ta có thể núp vào thân xác chúng ăn dần từ từ rồi. Bôn Tu khẽ trào phúng, sau đó thở dài, nói tiếp: - Vốn tính khiến lũ các ngươi trở thành đồ nhấm, không ngờ chỉ có mấy tên quèn đó bị! Nghe đến đây, Thường Ân bỗng giật mình, sống lưng đã lạnh toát. Nếu ngày đó hắn không thoát được mộng ảo thì có phải người nằm dưới đất bây giờ chính là bản thân. Hạ cung chủ lau nhẹ giọt mồ hôi không tồn tại, chậm rãi thành lời: - Ngươi...cần gì phải làm vậy? - Cần gì làm, cần gì làm... Đám người các ngươi thì hiểu gì! Tuổi già, chết chóc, ta vốn còn muốn sống, ta không muốn gặp Diêm Vương. Tu chân giả sống tới ngàn năm cơn gì ta phải chục năm đã mất. Y bỗng cười, lệ đọng thành dòng chảy xuống, khuôn mặt thiếu niên mười tám từ từ trở về nguyên trạng, thân ảnh cụ già dần hiện ra, Bôn Tu cuối mặt, giọng nói lí nhí: - Ta chỉ muốn sống một chút, lâu hơn một chút! - Ngươi... Âm thanh dần biến mất, không gian rơi vào trầm tĩnh, bỗng lưỡi kiếm rơi xuống, Mạc Diệp ôm lấy cánh tay đau nhức, tức giận la lên: - Đáng chết, dám dùng thủ đoạn với ta, mau, bắt hắn lại. Hắc y nhân nhảy lên nóc nhà, xuyên qua nguyệt quang lạnh lẽo, từ từ biến mất vào khu rừng ghê rợn. Một đêm toàn máu...
|
Chương 30
Bóng tối như tấm vải lụa, mềm mỏng phủ lên mộc lâm một màu u ám. Quạ đêm nghe tiếng động liền la hét, vỗ mạnh cánh bay lên thân cây, vài phiến lá tung rơi lả tả, xoay mình chầm chậm trong không trung rồi từ tốn đáp xuống nền đất ẩm ướt. Thường Ân đứng trước nghìn mộc lâm say giấc, chân như hoá đá không thể bước nỗi. Con ngươi hắn dần mất đi tiêu cự, chìm mình trong màn đêm tĩnh mịch phía trước. Thân thể tê cứng như đứng giữa bắc cực giá lạnh, bỗng từ đâu dòng hơi ấm truyền đến, qua bàn tay hắn rồi nhẹ nhàng thấm vào tâm can ngũ tạng. - Sư tôn, ở đây tối, đệ tử sợ! Thiên Phong có chút ngây ngốc phì cười, cầm chặt lấy bàn tay Thường Ân dùng sức rung lắc nhè nhẹ. Y hơi phồng má, trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ liền xuất hiện chút tinh nghịch của đứa bé mới lên ba. Lá cây trên cao đọng nước nặng trĩu, cong lưng rũ xuống, thành công che đi khuôn miệng đang há hốc của Thường Ân. Âm thanh xuyên qua màn sương bạc, từ tốn vào đến tai lại tựa nút mở thắt kéo thần trí mơ mơ hồ hồ nhanh chóng trở về, Hạ cung chủ câu môi cười mỉm, biết rõ ý tứ của Thiên Phong, hắn liền nâng tay xoa đầu đệ tử, tùy tiện mở lời trách móc: - Lớn rồi, ngay cả bóng tối cũng sợ, từ giờ... bên cạnh ta đi. - Được. Hơi sương tập hợp, đậu lên mộc lâm, phản lấy ánh trăng trên nền trời cô độc. Giữa rừng cây rì rào trong gió hai bóng người dần hiện ra, Thiên Phong cầm chắc tay sư tôn cùng nhau xuyên qua nguyệt quang đang tàn hẳn. - Sư thúc, không ổn, Mạc cung chủ sảy ra chuyện rồi! Phía xa, Từ Kiệt dẫn theo Như Ngọc vội vàng đi đến, mồ hôi mặn thành dòng chảy xuống trên má, chạm nhẹ vào vết thương ở cổ liền khiến máu tươi vốn đã khô cứng nhanh chóng loãng ra, chờ chực vượt qua ranh giới trào ra khỏi cơ thể. Từ Kiệt nhất thời không quan tâm đến đau rát, y dùng tay mạnh mẽ lau ngang, huyết nhục mơ hồ loang lỗ trên y phục. Y hì hục thở ra, tiếng được tiếng mất nhanh chóng nói: - Tìm...tìm...được người rồi, Mạc...sư thúc...đánh với lão già kia...rơi vào bẫy, vì...cứu bọn con nên bị cổ trùng tấn công,...thần trí hình như không được ổn...Người mau tới! Thường Ân chau mày, cố gắng sắp xếp đám ngôn ngữ lộn xộn của Từ Kiệt lại, sau khi đã nắm bắt được tình hình cụ thể, hắn mới cắn môi, cẩn thận hỏi lại: - Tên đó chỉ biết manh động, Mạc Diệp ở đâu? - Ở... tây..phía...tây bìa rừng. Hừng đông ló dạng, đẩy đi mây đen trên nền trời, kéo theo tầng tầng lớp lớp hồng vân trôi nổi. Nhật quang xuyên qua phiến lá ẩm ướt, tò mò đậu lên thân thể bị treo lơ lửng trên cây cao. Mạc Diệp hai mắt nhắm nghiền, toàn thân y phục tơi tả rách rưới, máu tươi theo vết thương lớn trên trán đổ xuống, nhuộm đỏ cả nửa khuôn mặt nam nhân đang bất tỉnh. Thường Ân đạp lên phiến lá còn đọng sương sớm, nhanh chóng phá nát đi chục nhánh cây lì lợm cản đường, mộc lâm vì sợ hãi lập tức run rẩ,y vang lên vài âm thanh xào xạc. Hắn nương theo ánh sáng mờ mờ, căng mắt nhìn ngang liếc dọc, thân ảnh mục tiêu liền rơi vào nhãn cầu đã có chút mệt mỏi: - Mạc Diệp, ngươi sao vậy, còn thê thảm như thế này? Thường Ân từ xa đi đến, lớn giọng kêu lên, hắn vươn tay kết linh tụ khí, đem dây thừng trói buộc thân thể Mạc Diệp cắt đi. Y nặng nề từ cao rơi xuống, da thịt đập mạnh vào mặt đất để lại vài vết bầm lớn nhỏ. Hạ cung chủ nhún vai, làm như không nhìn thấy, hồi lâu nhận ra y không cử động mới tiến lại gần. - Không phải mới rơi xuống liền chết chứ? Lời vừa nói ra, không biết chạm trúng điểm đau nào trên cơ thể, Mạc Diệp bỗng nhiên mở mắt, nhanh chóng lấy đà nhảy lên, từ trong tay hất ra một nắm bột trắng nhỏ. Lớp bột mịn tan nhanh vào không khí, không chút do dự phi thẳng vào mắt Thường Ân. Hắn hốt hoảng lùi xa sau, nhãn cầu như bị thiêu đốt, nước mắt không báo trước đã tích lại thành dòng chậm rãi lăn dài lên má. Thân thể vì bị phản kích bất ngờ, còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, Hạ ảnh đế đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, vùng bụng truyền lên cảm giác đau đớn, không đứng vững mà theo lực hút hành tinh chậm rãi ngã xuống. Ánh sáng qua màn lệ mỏng chọc thẳng vào con ngươi, Thường Ân theo phản xạ quay đầu ra sau, một hố đen răng nanh lộn lộn không biết từ đâu xuất hiện, xuyên qua sỏi đá trong lòng đất, mở rộng cuốn họng nuốt trọn lấy thân thể bạch y. Đại não như bánh răng bị vỡ nát, bên tai ù ù không nghe rõ, hắn chậm rãi rơi vào hố sâu, qua mép vực rộng lớn, hình bóng Thiên Phong bỗng chốc hiện ra, từ từ rồi chìm vào bóng tối thăm thẳm. - Sư tôn. Ngự Thiên Phong mất đi bình tĩnh thường ngày, dùng tay cào lấy miệng vực sớm đã đóng kín, y không nuốt nổi tức giận, lớn giọng nhìn thân thể Mạc Diệp dần biến đổi thành ông cụ ốm yếu, già nua. - Nói, ngươi mang sư tôn ta đi đâu? - Làm mồi cho cổ mẫu, ngươi không cần phí sức đào nữa, miệng cổ vực đã mở, kẻ rơi vào chỉ có một kết cục chết. Bôn Tu phủi lấy lá cây dính lên y phục, lại từ tốn nói tiếp: - Tu sĩ các ngươi thì ra toàn yếu ớt đến vậy, hai tên cầm đầu dễ dàng bị ảo mộng lừa gạt, đám đệ tử còn lại chắc sớm làm mồi cho cổ trùng của ta rồi. - Tốt! Tốt lắm, nếu đã chết chi bằng ngay bây giờ dùng mạng kẻ hèn ngươi để tế người! Thiên Phong chậm chạp đứng lên, khóe môi cong lên nụ cười ác ý. Y vung tay, linh khí xuyên qua nguyệt quang kết kiếm xuất hiện. Huyết long ngậm châu, uyển chuyển uốn mình theo lưỡi sắt đỏ thẩm như máu, trên thân oai oai dũng dũng khắc sâu hai từ Vô Tâm, nổi bật giữa mắt rồng nạm ngọc. Sát ý vốn dồn nén ở dạ dày mất đi tường chắn liền nhanh chóng lao ra, đem toàn bộ thân thể y bao bọc lấy. -Ma khí! Ngươi là ma tu? Trưởng thôn nhìn chằm chằm Thiên Phong, khuôn mặt vốn đã nhăn nhó, đầy rẫy vết chân chim giờ đây lại thêm phần nhăn nheo, đáng sợ. - Phải thì sao, không phải thì sao? Ngươi xuống địa phủ mà tra cứu. Kiếm trong không chậm rãi nhúc nhích lại nhanh như chớp hướng Bôn Tu ngã xuống một đường, lớp đất bụi phủ lên không gian một màu xám nâu mờ ảo. ... Hạ Thường Ân từ trong bóng tối mở mắt ra, hắn hít vào một hơi mạnh, thân thể khẽ run lên, chân tay bị tơ trắng buộc chặt vào phiến đá lớn lông lá xuề xòa. Qua ánh sáng không biết từ đâu truyền đến, bóng Mạc Diệp dần hiện ra, Thường Ân chép môi, lấy sức đẩy một tảng đá nhỏ dưới chân vào thân thể mới phát hiện. Mạc Diệp vốn đã thần trí mơ hồ, tay chân tê cứng, bị lực phiến đá đẩy đến liền có chút thanh tĩnh, y mở miệng, giọng khàn khàn không nghe rõ: - Ai, to gan như vậy? - Là ta, Thường Ân, xem ra là ngươi rồi, lúc nãy có kẻ giả trang thành ngươi đánh ngã ta vào chỗ này nên thử lại một chút. Ngươi còn sống? - Vẫn còn, chẳng qua thứ tơ chết tiệt này đang ăn dần thần trí của ta, chỉ sợ không quá một canh giờ nữa ngay cả xương trắng cũng chẳng còn. Mạc Diệp dừng một chút, lấy sức hì hục thở ra, sau đó lại làm như đau thương, cao giọng: - Không ngờ lại chung chỗ với ngươi, đúng xui xẻo. - Nhàm chán. Không khí nhất thời rơi vào trầm mặt, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của Mạc Diệp vang vọng bốn bề, đập vào mặt đá rồi nhanh chóng phản lại tai Thường Ân. Hắn cau mày, tò mò thành tiếng: - Ngươi... nói xem, vì sao hận ta đến thế? Thật chất câu nói này hắn đã muốn hỏi từ lâu, nguyên tác vốn dĩ cũng chỉ là một cái kịch bản thiếu thốn trầm trọng, mọi việc đều dường như không có đáp án rõ ràng bao gồm cả thù hận của "Thường Ân" hắn. Qua một hồi lâu không nghe thấy trả lời, Hạ ảnh đế cứ ngỡ sẽ buông xuôi từ bỏ, không ngờ lúc này tiếng Mạc Diệp lại đều đều vọng lên, mang chút đau thương khó nói rõ: - Vì sao, ta cũng đang tự hỏi. Rõ ràng ta là người ở bên huynh ấy trước thế mà ngươi vừa đến ta liền bị bỏ rơi. Nực cười lắm đúng không? - Bỏ rơi, huynh, ý ngươi là Nhạc Thanh... - Này ngươi không trả lời chắc chắn là y rồi, ngươi cẩn thận nghe ta nói... thật ra chưởng môn... Lời nói còn chưa kịp thành câu hoàn chỉnh, hang động đã ầm ầm xoay chuyển, đất đá trên trần cao vỡ vụn rơi xuống, phủ một lớp bụi lên khuôn mặt hai vị cung chủ tông môn. Bốn phương tám hướng chạy dài một khe hở lớn, ăn sâu vào vách đá trong hang, bên trong lớp sỏi đất đã dập nát, hai ống dài như vòi mammuth đâm ra, nhoi nhúc tựa đĩa trâu ở đầm lầy rộng lớn.
|
Chương 31
Xúc tua dài gần ba mét, phủ đầy răng chi chít lớn nhỏ, nó căng người vươn mình ra xa, sau đó hướng chỗ Mạc Diệp hung hăng phóng đến . Tơ trắng bị chất nhầy trong suốt trên đầu ống chạm tới liền như sợ bún mềm mỏng lập tức đứt đi, cơ thể Mạc cung chủ được nâng lên, khắp thân bao quanh vài vòng tua đen nhám. Tường đá vỡ nát, cổ mẫu oai dũng đạp lên khói bụi lạnh lùng bước đến, miệng lớn sớm đã mở to, chờ chực con mồi bị vung vào lao tù, địa đạo. Mẫu cổ thân cao năm mét, tám chi bám chắc hai bên bìa tường, ngọc nhãn đỏ tươi như máu, rực rỡ trên hai con ngươi thấm đầy bóng tối tuyệt vọng. Nhận thấy Mạc Diệp sắp bị nhấn chìm trong dịch tiêu hóa, Thường Ân liền có chút khẩn trương, hắn cố gắng tĩnh tâm, đem phần linh lực chưa bị tiêu hao hết triệu ra vũ khí. Quang kiếm như thường lệ sáng lên, nhanh chóng xé gió, hướng cặp súc tua nhày nhụa, nhúc nhích mạnh mẽ đâm xuống. Cổ mẫu bị tấn công bất ngờ liền cựa quậy run rẩy, mười chi cử động mãnh liệt, đập mạnh vào tường đá rầm rầm, hang động thoáng rung lên, bong tróc, đất sỏi rơi đầy trên mặt nền - Mạc Diệp, ngươi làm sao không? - Không, mặc dù linh khí gần bị rút cạn không hoàn toàn phát huy được Hắc Ảnh nhưng đấu với thứ dơ bẩn này vẫn dư sức. Mạc cung chủ vừa nói, vừa từ đống đổ nát hùng hổ tiến lên, dáng vẻ vốn có chút mệt mỏi, thoát khỏi tơ trắng liền lấy lại cao ngạo thường ngày. Y dùng lực nhảy qua phiến đá, đạp trên tường hang lạnh lẽo, qua lớp cát bụi mù mịt nhặt lấy Hắc Ảnh bị vùi sâu bên trong. Lúc này cổ trùng cũng lấy lại sức lực, tám chân vươn ra gai nhọn sắc bén, hai tua đang cọ quậy lập tức như bị keo dính lấy, hợp nhất vào nhau tạo nên một thanh trường đao mạnh mẽ, chặt chém vạn vật xung quanh. Trường đao có mắt di chuyển chầm chậm, trên thân ứa ra dịch nhầy không nhìn thấy, vừa dính vào phiến đá liền xào xào hóa thành bọt khí bay hơi. Cổ mẫu tại chỗ hét lên, nước dãi từ khoang miệng phun ra ngoài, toàn thân im lặng điều khiển mười chi cử động, xuyên thẳng qua lớp không khí hướng người phía trước nặng nề giáng đòn. Mạc Diệp vung kiếm, lưỡi sắt chạm trường đao, không ngăn nổi lực đạo liền đẩy y lùi ra sau vài bước. Tay bị sức ép phá muốn gãy nát, Mạc Diệp chau mày, trong tiếng la hét của cổ trùng gào to: - Thường Ân ngươi cẩn thận, giờ ta đem ngươi thoát ra. - Ngươi, khoang từ từ, thân thể ta không chuyển động được, chỉ có dịch nhầy mới hủy được...tơ Không đợi Thường Ân nói xong, Mạc Diệp đã lấy hết sức đẩy tay, trường đao yếu thế phút chốc bị hất văng đi, dịch nhầy nhơ nhớp kết thành giọt tung rơi tứ phía, hướng Thường Ân không chút né tránh lao thẳng tiến công. Vài tiếng như kim loại bị bào mòn vang lên, tơ trắng vốn còn chắc chắn nhanh chóng rơi xuống, Hạ ảnh đế xoay xoay cổ tay đau nhức, chăm chú nhìn vài vết lõm sâu trên y phục. - Ta cứ ngỡ ngay cả da cũng để lại lỗ hổng rồi. - Ngu ngốc! Còn chưa kịp hít lấy không khí, tám chân cổ trùng đã tụ lại phóng đến, đâm thẳng vào mặt tường, đất đá vỡ nát vương ra tứ tung, Thường Ân cầm lấy Bạch Như chạy dọc trên thân chi bị bám cứng, hắn kết linh niệm chú, bảo kiếm lay động trên không nhanh chóng triệu theo năm sáu ảo ảnh. Hạ cung chủ nghiêm mặt, chỉ tay, lưỡi sắt lần lượt ngả ngang, theo hiệu lệnh đột ngột xông đến. Bốn bề vang lên âm thanh kim loại ma sát, lưỡi kiếm nhanh nhẹn lách người qua khớp chân, mạnh mẽ ghim vào da thịt cứng ngắt của quái vật, Thường Ân trong đống hỗn độn tìm ra được điểm yếu, hắn nhẹ nhàng cầm lấy Bạch Như, từ trữ vật triệu ra một tấm phù chú. Phù chú vừa rời khỏi nơi ở liền bốc cháy điên cuồng, nhắm thẳng nhãn cầu quái vật trực tiếp thiêu đốt. Cổ mẫu vùng vẫy đau đớn, khàn giọng hét lên, mười chi không còn giữ vững trở nên mềm nhũn, ngã nhào. Hạ Thường Ân dùng sức, hai tay nắm chắc Bạch Như, một kiếm đâm thẳng vào mắt ngọc. Huyết nhãn bị linh lực lấn áp, nứt ra một đường lớn, lúc này cổ mẫu vốn còn nằm im trên mặt đất bỗng nhiên tỉnh táo trở lại. Trường đao rút ra khỏi bìa tường liền nhắm Thường Ân ra sức xẻ ngang chém dọc. Hạ cung chủ không kịp trở tay, thu kiếm xoay người, tránh đi vài đường đao âm hiểu. Thân thể nằm giữ không trung, hắn mất thăng bằng ngã xuống đất đá, tay chân bị súc tua chạm qua rạch ra nhiều vết thương nhiễm đầy huyết nhục. Thường Ân thở dài ngồi dậy, tựa thân thể mệt mỏi vào vách tường phía sau, cẩn trọng nói: - Ngọc nhãn là điểm yếu của nó, lúc nãy thất bại chỉ sợ không có cơ hội lần hai. Mạc Diệp ngươi còn đủ sức phá nát nod không? - Đường đường là cung chủ một tông môn, chỉ có ngươi là yếu kém nhất! - Được, vậy ta sẽ phân tán chú ý của nó, ngươi nhân cơ hội trực tiếp đâm vào, lần này phải nhất định thành công. Thường Ân nhanh chóng đứng lên, xuyên qua trăm nghìn gai nhọn, mạnh mẽ cầm kiếm đối chọi trường đao, hắn đạp lên súc tua nhày nhụa, đế giày chạm nhẹ dịch nhão liền bị bào mòn đi, hơi nóng lan truyền từ da vào trong xương tủy. Hạ ảnh đế đáp lên tảng đá lớn, từ đâu lấy ra ống sáo ngọc, tiếng nhạc thanh thoát vang lên hòa vào âm vang gào thét của cổ mẫu. Tiêu Hồn trói thể, cắn nuốt thần quang, đem cổ trùng nhanh chóng kìm chân lại, lúc này Mạc Diệp đã thủ sẵn tư thế, một kiếm xuyên qua thập chi như tượng, phá nát ngọc châu, cổ trùng vùng vẫy, gào to, từ từ tựa xác chết mục rửa, co rúm ngã xuống, thân thể tản ra như bụi, nội đơn dập nát phát ra ma khí cuồn cuộn đem cả không gian phá hủy. Mạc Diệp vốn còn đang đứng yên ổn, trúng phải nguồn ma lực lớn, thân thể văng ra xa, đập mạnh vào vách đá, huyết nhục không báo trước từ khoang miệng ộc ra ngoài, sau đó trực tiếp ngất đi. - Mạc Diệp... Thường Ân gọn gàng đỡ lấy thân thể bất tỉnh, dùng chút linh lực cuối cùng đập mạnh vào vách hang, lớp đá ầm ầm ngã xuống, lộ ra ánh sáng như ban ngày, hắn vội vã kéo Mạc Diệp chạy đi vừa hay cổ vực cũng hoàn toàn bị sụp đổ, như gương phản chiếu vỡ nát tan tành, lặng lẽ biến mất như cách nó hiện ra. - Sư tôn... Nhật quang xuyên qua mi mắt, thành công đem con ngươi hắn thoát khỏi cảnh vật vực sâu. Thường Ân nghe tiếng xoay người, thân thể lập tức nằm gọn trong lòng đệ tử. - Sư tôn, hay quá, người vẫn ổn, đệ tử thật sự vô cùng lo lắng. Ngự Thiên Phong ôm chặt sư tôn, giọng nói nghe ra có chút run sợ, bỗng y hơi dùng sức, đẩy lấy thân thể Thường Ân ra xa, sau đó nhanh chóng xoay người, che đi khuôn mặt qua lớp tóc đen huyền bí. - Ma khí, Thiên Phong trên người ngươi sao lại có ma khí, ngươi mau quay mặt lại cho ta xem! - Con... - Mau! Thường Ân có chút hồi hộp, cơ hồ không tự chủ cảm xúc lập tức hét to, gân cốt đều tự nhiên co cứng, so với đối mặt với mẫu trùng, hắn nhận thấy bản thân bây giờ lại có phần sợ hãi hơn. Mắt phượng nhíu chặt, chằm chằm nhìn thân thể đang di chuyển. Ngự Thiên Phong chậm chạp quay ra sau, dưới nhật quang mờ ảo, lệ nóng từ nhãn cầu đậm huyết sắc tuôn ra, chạm lên Vô Tâm rồi chầm chậm rơi xuống đất, y cười, nụ cười méo mó trên khuôn mặt nhiễm đầy huyết nhục. Không đúng! Hoàn toàn sai rồi! Nguyên tác vốn không phải vậy! Thường Ân thẫn thờ nhìn y, nghi ngoặc nghĩ về lỗi sai nguyên tác. Hắn biết rõ tình tiết đã bị thay đổi nhưng không ngờ nhanh như vậy Thiên Phong đã nhập ma hơn nữa còn sở hữu được cả Vô Tâm kiếm uy chấn thiên địa. Sự tình sao lại tiến triển đến mức này? Thường Ân hé môi, còn chưa kịp mở miệng, lông vũ đen trắng từ trời đã rơi đầy trên đất. - Aiyo, lâu rồi không ghé qua không ngờ lại náo nhiệt như vậy? Nam nhân cưỡi thiên điểu đáp xuống, y phục đỏ tươi nổi bật ở một vùng mộc lâm xanh thẳm. Y đưa mắt nhìn ngang thân ảnh Bôn Tu nhiễm đầy huyết nhục nằm gọn trong con ngươi ánh lên tia ma mị quyến rũ. - Đồ chơi của ta chết rồi! Ngươi làm à? Nam nhân cười cười, chiết phiến mở ra, quạt trắng thêu kim long nhẹ nhàng phe phẩy. Da đầu Thường Ân lúc này lạnh buốt, trong tâm như có ngàn vạn kim tiễn đâm vào. Không thể nào, kim long ngậm quạt đây là Tuyết Nam, hộ pháp thân cận bên người nam chính trong nguyên tác, thế nào lại xuất hiện ở đây, đáng lý lẽ ra bây giờ hắn vẫn còn bị nhốt trong mộ đạo không thể ra ngoài. Băng phong thoáng qua, mặc kệ nhật quang ấm áp, phủ lên người ảnh đế trăm vạn hơi sương, lạnh thấu tận tâm cang ngũ tạng. ________________ Tác giả có lời muốn nói: Có ai nhớ tới nhân vật bí ẩn này xuất hiện khi nào không?
|
Chương 32
"Quạt trắng kéo mây, đạp lên trăm xác, Bình vương Tuyết Nam vừa xuất hiện xuân hạ thu đông liền nhuốm màu đỏ tươi như máu. Trích một đoạn Ta là nữ phụ." - Ta lặp lại lần nữa, là kẻ nào phá hỏng đồ chơi của bổn công tử? Kim long thu mình, theo quạt trắng gấp thân, Tuyết Nam nâng tay, đầu chiết phiến vừa vặn chống lấy khuôn cằm tinh xảo. Y cong môi, đuôi mắt khép hờ, dừng một chút rồi lại nói tiếp: - Là vị tiên giả bảo vệ chính nghĩa này hay huynh đệ ma đạo đạp đổ thiện lương đây? Giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng cất lên, mang theo chút trầm trầm của thư sinh yếu ớt không nhanh không chậm đập thẳng vào thần kinh vốn đã căng cứng của Thường Ân. Tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi. Tuyết Nam vốn không phải kẻ bình thường, luận về tuổi tác hay tu vi so với nguyên chủ đều chỉ có hơn chứ không kém, chưa kể đến linh lực đã bị hao hụt hết, dù cho có ở trạng thái tốt nhất để đối đầu, chỉ sợ với một mình Thường Ân hắn đây, ngay cả thân xác cũng không được chôn cất tử tế. Hạ ảnh đế khẽ run run, sống lưng đã chạy dài một tia lạnh giá, còn đang nghĩ làm cách nào để qua mặt rời đi, thân thể bỗng nhiên hơi chao đảo, tầm mắt nhanh chóng bị tấm lưng người phía trước che chắn lấy. Ngự Thiên Phong một tay giữ chặc sư tôn, bảo bọc hắn ra sau thân thể mình, khóe mắt vốn vẫn còn vương vài giọt lệ nóng, nhanh như chớp liền triệt để mất đi. Y chau mày, lạnh giọng lên tiếng: - Người là do ta giết, không liên quan đến sư tôn. - Ồ, ma đạo lại nhận chính phái là sư, haha, đây là chuyện cười hay nhất kể từ khi ta được thoát ra ngoài. - Nhận ai không cần kẻ như ngươi chỉ dạy! Vô Tâm lạnh lẽo xuất ra, huyết long gào thét nhắm Tuyết Nam hung hăng cắn lấy. Bình vương đứng yên không nhúc nhích, y hơi cử động, hai ngón tay nhanh chóng kìm chặt lưỡi kiếm sắc nhọn, dưới gió lốc do vũ khí tạo ra, Tuyết Nam nhẹ nhàng chỉnh lấy y phục tung bay phất phới, y cong môi, hất tay vứt kiếm, một chưởng đánh vào Thiên Phong. - Cũng có lực đó nhưng muốn chạm đến ta, mơ tưởng! Thường Ân đỡ lấy đồ đệ đã có chút yếu ớt, tinh thần mệt mỏi đến ngất đi, hắn hít vào một hơi sâu, từ tốn mở miệng: - Chính tà giao tranh sớm đã chia ranh giới, nay người bên ma đạo ra tay làm loạn không biết có gì để nói không? - Phân chia? Ta trước giờ bị nhốt ở địa đạo việc này vốn chẳng liên quan, hơn nữa không phải ngươi vẫn nuôi một cái gọi là ma đạo đó sao? Tuyết Nam cười lớn, chiết phiến lại mở, không đợi Thường Ân trả lời y đã mở miệng tiếp tục nói: - Hôm nay chẳng qua muốn xem chuyện vui một lúc cũng không có ý tìm ngược, nếu món đồ của ta đã gây phiền phức cho ngươi, giết chết hắn xem như cũng đã công bằng, vậy ta đi trước! Thiên điểu kêu vang, mở rộng hai cánh, lông vũ tung rơi nhè nhẹ. Tuyết Nam giậm chân lấy lực nhanh chóng đáp lên thân chim, trước khi biến mất liền xoay đầu khẽ nháy mắt, y nói: - Hạ cung chủ hôm nay được gặp mặt lần nữa phong thái quả nhiên hơn người, hẹn khi khác lại tái ngộ, chắc chắn sẽ nhanh thôi. Tái ngộ! Nghĩ ta còn muốn gặp lại ngươi chắc, Thường Ân vừa thấy bóng y đi khuất mới lập tức bĩu môi, mệt mỏi thở dốc, thần kinh vốn còn treo lơ lửng trên đỉnh núi lập tức như được khai ân, chậm rãi tựa quả bóng xì hơi, từ tốn trở về trạng thái ổn định. Hắn hơi nhúc nhích, chỉnh lấy tư thế cho Thiên Phong, cẩn thận đặt y nằm lên chân phải, sau đó mới nhanh chóng điểm khai nguyệt đạo, đem chút linh khí mới hồi phục lại truyền hết vào cơ thể y. Nhật quang rủ bóng, xuyên qua phiến lá còn ẩm ướt máu tươi, nhẹ nhàng đáp lên một thân bạch y kì ảo như họa. Thường Ân thu lại linh lực, chậm rãi lau đi huyết sắc trên khuôn mặt nam nhân, bất giác không hiểu vì sao lại thở dài thành tiếng. Thật không ngờ chỉ mới xuống núi giải quyết dịch bệnh đã biết bao nhiêu việc kì quái liên tục xảy ra. Phệ Hồn gây mộng, cổ mẫu hủy thân, ngay cả Tuyết Nam vốn còn ở cuối nguyên tác không hiểu nguyên nhân gì lại được đẩy lên đầu trang. Một chuỗi sự kiện lần lượt nối đuôi nhau thay đổi chắc chắn không phải đơn thuần là hiệu ứng bươm bướm tạo ra. Trừ khi... Bỗng mi tâm Thường Ân nhíu chặt, mồ hôi lạnh khắp người bất giác tuôn ra, lạnh lẽo chạy dài lên da thịt sau đó lại chạm nhẹ vào vết thương đau rát. Trùng sinh! Phải rồi, nhất định có kẻ trùng sinh, nếu bản thân thân hắn có thể thuận lợi xuyên qua, khả năng này cũng không phải không thể thực hiện được. Nhưng rốt cuộc là kẻ nào? Ngự Thiên Phong? Không đúng, y vốn chịu không biết bao nhiêu khổ ải do "hắn" mang đến, nếu có cơ hội được sống lại sẽ vẫn nguyện ý làm đồ nhi của Thường Ân hắn hay sao, không một đao giết chết cũng đã quá nhân từ rồi. Tuyết Nam? Lại càng không phải, Bình vương uống máu sớm đã bị nhốt ở địa đạo nghìn năm, bao bọc trong hàng vạn cấm pháp, vốn không thể tự ý ra ngoài, nếu có thể trùng sinh chỉ sợ hiện giờ hắn vẫn còn ngáp ngủ trên dây xích, làm thế nào lại đạp thiên điểu bay tung tăng. Vậy là ai, ai có khả năng thông qua kết giới, thần không biết quỷ không hay giải thoát Tuyết Nam ra ngoài, đã vậy còn ở gần địa bàn Thiên tông môn thả ra cổ trùng nguy hiểm tới vậy? Hơn trăm câu hỏi lần lượt xuất hiện trong đầu Thường Ân, thần kinh vốn dĩ đã thư giản ngay lập tức căng thẳng trở lại. Hắn thở dài, khẽ lắc lắc đầu đau nhức, còn đang chìm trong đống suy nghĩ hỗn độn, phía trước bỗng vang lên tiếng gọi gấp gáp. Từ Kiệt từ xa chạy đến, trên tay ôm lấy thân thể nữ nhân, khuôn mặt nhu hòa lại hiện lên tia lo lắng, khó chịu. - Sư thúc mau tới xem muội ấy bị gì? Thường Ân tại chỗ đứng lên, cẩn thận quan sát Tuệ Bích Dung vẫn còn đang bất tỉnh. Nàng thở ra yếu ớt, thân thể như động vật không xương trở nên mềm nhũn, cánh môi vốn có màu hoa đào quyến rũ không biết vì sao lại trở nên tím tái như đóa bằng lăng cuối mùa. Hạ cung chủ quan sát sơ một lượt sau đó có chút giật mình nhìn vào tròng mắt trắng dã vô hồn, hắn nhanh chóng từ trong trữ giới lấy ra một tấm phù chú nhỏ, lập tức băng phong thân thể của nữ nhân trước mắt. - Bị hút sinh khí, sao vậy đã xảy ra chuyện gì - Lúc nãy, con ở chỗ sư tỷ liền bị một nam nhân khoát hồng y tấn công, người đó thật sự rất mạnh vì bảo vệ con nên sư tỷ...sư tỷ mới bị hắn ... Khóe mắt Như Ngọc không báo trước đã phủ dày một tầng sương mỏng, dòng lệ từ tốn thoát khỏi vỏ bọc chắc chắc, nhẹ nhàng lăn dài trên má, cô cắn chặt môi vô thức lại để phát ra âm thanh nức nở từ trong cuốn họng. Một màn này được phô diễn kéo không biết bao nhiêu đau thương cho người quan sát, đám đệ tử cứ thế người ôm vai, kẻ làm trò an ủi, náo nhiệt cả một vùng mộc lâm tươi tốt. Thường Ân có chút ghét bỏ chậc môi, lạnh giọng nói: - Mau trở về tông môn giao cho tứ sư thúc, người vẫn còn hơi thở. Hoàng hôn buông xuống rừng cây một màu mỡ gà thơ mộng, đám người Thường Ân vội vã tạm biệt thôn dân trở về, kiếm ngự trời xanh rời khỏi nơi ám đầy mùi máu tanh huyết lệ. - Kí chủ thật sự không giết Tuệ Bích Dung, nếu như vậy sẽ ảnh hưởng đến năng lượng hệ thống. Âm thanh như robot không báo trước bất ngờ vang lên trong đại não, Như Ngọc bám chắt thân thể người phía trước, cẩn thận thông qua suy nghĩ trả lời: - Không cần, hiện tại cô ta đã mất đi sự uy hiếp, hơn nữa cô ta nếu chết thì nhiều chuyện không đoán trước sẽ xảy ra, cốt truyện hình như cũng đang dần thay đổi rồi. Vương Như Ngọc đóng lại khung chat màu xanh lam đang ngấp nháy, đáy mắt vốn đang nghiêm túc bỗng hiện lên chút thương tâm không nói rõ. Cô vô thức thở dài, ngẫm nghĩ: xin lỗi, vì nghiệp lớn đành hi sinh nàng vậy, đừng hận ta.
|
Chương 33
Thiên tông môn là một môn phái lớn, có tiếng tăm nhất tu chân giới lúc bấy giờ. Nghe bảo nơi này cất giấu vô vàng kim ngọc kỳ quan, nhân tài vô số, hơn nữa còn được bao quanh bởi tiên khí nồng đậm, chỉ cần thông qua thử hạch thuận lợi tiến vào dù ngươi có là phế nhân đi chăng nữa trên giang hồ vẫn được tầng tầng lớp lớp kẻ ganh ghét, đố kị. Lại nói một phế nhân liền có thể tiến vào nơi này được hay sao? Tiên môn rộng lớn, dưới sự chủ quản của chưởng môn Nhạc Thanh liền được chia làm mười nhóm nhỏ do mười vị cung chủ khác nhau đứng đầu, mỗi người oai vệ chiếm riêng cho mình một ngọn núi lớn, hình thành vòng tròn bao bọc lấy chính khu bên trong, mà vừa vẹn nơi Thường Ân được phụ trách chính là chỗ người người dòm ngó nhất. Tuyệt Nhất sơn! Đúng như tên gọi của nó, chung quy mọi thứ ở đây đơn giản là dùng hai từ tuyệt nhất mà xây dựng thành. Linh khí dồi dào, cảnh vật thơ mộng, cung phủ hoàng tráng là thứ mà bao kẻ khác thèm thuồng nhắm đến. Tuy nơi này đẹp đẽ là thế nhưng từ khi dưới sự tiếp nhận của "Thường Ân" liền trở nên im đìm, vắng lặng, qua không biết bao nhiêu mùa xuân hạ, Tuyệt Nhất sơn rốt cuộc cũng có chút ồn ào, náo nhiệt như nơi dành cho người ở. - Hạ Thường Ân, những gì ngươi nói là thật? - Mạc Diệp ngươi còn định hỏi câu này thêm bao nhiêu lần nữa? Thường Ân xoay xoay ống sáo trong tay, một thân bạch y nhẹ nhàng tựa vào gốc cây long nhãn, có chút mệt mỏi thông qua khe hở mặt nạ cẩn thận quan sát người kế bên. Hắn nhàn nhạt trở lời, giọng nói nghe ra thập phần lười biếng: - Mạc Diệp, Mạc cung chủ, Hắc Ảnh tiên nhân, ngươi làm ơn đừng có phiền đến ta nữa, một ngày tám lần cái cung phủ vốn tĩnh lặng của ta bị giọng ngươi làm cho đổi không khí luôn rồi! Mạc Diệp bĩu môi, nâng một chân đạp mạnh lên ghế đá, y nói: - Nếu ngươi thành thật trả lời ta sẽ không đến tìm ngươi nữa. - Ngươi còn muốn ta nói gì, chưởng môn với ta chẳng qua là quan hệ ân nghĩa, y được mẫu thân ta giúp đỡ nên bây giờ muốn báo đáp ta thôi, giữa chúng ta chẳng có gì cả! - Thật? - Thật! Hạ ảnh đế khẽ thở dài, thu lại ống sáo tinh xảo, hắn ngả đầu ra sau, một phiến lá vừa vẹn rơi vào trong lớp áo. Thường Ân thầm ổn định tinh thần có chút bực tức mới từ từ nói tiếp: - Lại nói y đối với ngươi thế nào chính ngươi không biết, lần trước không phải vì cứu ngươi y, mới bị rơi xuống vực Vô Cực sao? - Ta, ta không tám nhảm với ngươi, chỗ khỉ ho cò gáy này có gì vui mà phải ở lại. Nói đoạn, Mạc Diệp không biết bị chạm trúng chỗ nào liền vội vã rời đi, trên mặt không nhanh không chậm xuất hiện một mảng hồng hồng đỏ ửng. Thường Ân khẽ cười, với loại tình cảnh này hắn cũng không thấy có gì không thích hợp. Dấn thân trong giới giải trí nhiều năm có mối quan hệ nào mà Hạ ảnh đế chưa từng gặp phải. Chẳng qua bản thân tự nhận mình là một thẳng nam danh chính ngôn thuận, mấy loại tình cảm cùng giới này hắn không phản đối cũng chẳng rãnh để lưu tâm. Từ khi giải quyết được nguyên nhân hận ý với Mạc Diệp, thái độ cả hai cũng hoàn toàn có sự thay đổi. Tuy không nhiều nhưng ít nhất không phải gặp mặt là đá xéo lẫn nhau. Như vậy cũng tốt, bớt được một đối thủ cuộc sống sau này cũng êm đềm nhẹ nhàng đi. Thường Ân dưới cái ôm ấp áp của nhật quang cẩn thận rót ra chén trà từ trong ấm sau đó chậm rãi nâng lên môi. Hắn nhắm mắt, cảm nhận hương vị quen thuộc trong khoang miệng, đại não bây giờ mới gật đầu đồng ý, đem mọi việc gặp phải mổ xẻ tìm lỗi sai. Một chuyến công tác từ xa trở về, Thường Ân cảm thấy bản thân sắp không nắm bắt được tình tiết truyện nữa. Ngoài chuyện Tuyết Nam đã báo cáo lên cấp trên sử lý thì nguyên tác dường như cũng bị đá động đến mức hỏng hết đi. Tuệ Bích Dung thân làm nữ phản diện bị kẻ khác hút cạn sinh khí, may mắn giữ lại được cái mạng nhỏ, thần trí hiện giờ cũng chẳng còn bình thường. Nghe Mạc Diệp bảo mỗi lần mở miệng ra nàng chỉ vừa vẹn nói được hai tiếng: ta...như, vì thế liền được trả về gia tộc, an an dưỡng dưỡng lại tinh thần. Bên cạnh đó Ngự Thiên Phong y vẫn hôn mê suốt ba hôm chưa tỉnh lại. Nhờ thể chất đặc biệt nên phần linh khí hoàn toàn khôi phục bình thường, chỉ có điều thân thể vì bộc phá quá mức dẫn đến quá sức, trọng thương. Để đề phòng việc không cần thiết xảy ra, Thường Ân cũng đem kết giới vốn đã mở ra từ trước lần nữa đóng lại, tránh bên ngoài biết chuyện đồ đệ tu luyện ma công. Một bãi rối rắm, một đống mạng nhện phủi sao cũng không thể hết! Còn đang mê man suy nghĩ, trong phòng bỗng truyền đến tiếng ho khan của đệ tử, Thường Ân từ tiềm thức nhanh chóng trở về, bỏ xuống chén trà còn hơn phân nửa, lập tức xoay người rời đi, trên mặt không giấu nổi chút lo lắng, khó chịu. - Tỉnh rồi! Hắn đẩy cửa bước vào, vừa hay đúng lúc Thiên Phong đang ngồi dậy. Nghe thấy giọng hắn, y có chút giật mình, vội vàng cúi đầu đáp. - Vâng, sư tôn con... - Không cần giải thích, mau đi! Chỉ một câu đơn giản liền làm tâm tình vốn có chút vui mừng của Ngự Thiên Phong trực tiếp mất đi. Y cảm thấy thân thể dường như không còn lực, bên tai ù ù tiếng địa ngục tu la, tay chân không tự chủ run lên từng đợt. Không cần giải thích! Mau đi! Nhanh cút khỏi mắt ta! Ta không có nhận ngươi làm đồ đệ! Không, không thể nào, sư tôn lại đuổi y đi! Ý niệm vừa thoáng qua trong đầu liền như bão vũ lôi phong thổi bay sự mơ hồ của đại não còn đau nhức, Thiên Phong từ giường nhanh chóng quỳ xuống, cơ hồ vì phản ứng quá nhanh khiến vết thương trên thân bị tróc da, chảy máu, cảm giác đau đớn từ xác thịt dâng lên cũng không áp chế được tâm can đang dần vỡ nát, tựa thủy tinh rơi xuống đất văng ra từ mảnh. Y trầm giọng, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống. - Sư tôn con không muốn đi. Con muốn ở lại với người ! - Sư tôn người đừng bỏ ta đi được không? - Người không thích con tu ma, con liền phá bỏ tu vi ngay bây giờ, chỉ cần người cho con ở lại cái gì con cũng có thể làm. Thiên Phong nâng tay, tích tụ linh lực, nghĩ cũng không nghĩ liền trực tiếp đập mạnh vào đan điền. Chỉ tiếc tay còn cách thân hai, ba cm liền bị Thường Ân hung hăng giữ lại. - Ngươi điên à, ta bảo ngươi đi tắm cũng không bảo ngươi làm lễ mộc dục(*), muốn chết! Ban đầu, Hạ Thường Ân phản ứng không kịp lời y nói nên có chút ngây ngốc đứng nhìn, chỉ khi thấy đòn sát thương đang giáng xuống hắn mới mới lập tức hiểu được vấn đề, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất kìm chặt tay y, to giọng bực tức. Lúc này Thiên Phong lại làm ra vẻ bản thân mới là kẻ chịu thiệt, nước mắt xếp thành hàng dài, nhỏ nhẹ đáp trả: - Người không phải vì con tu ma nên muốn đuổi... đuổi con đi sao? - Ngươi... ngốc nghếch, chuyện đó tính sổ với ngươi sau mau theo ta đến phòng tắm. Căn phòng nhỏ nhắn được trang trí bằng thảo mộc trăm năm, toả ra hương thơm nhè nhẹ, hoà vào khói trắng không khác chốn tiên cảnh bồng lai. Thiên Phong tựa mình vào bồn tắm, tóc đen quấn chặt lấy lưng, vẻ mặt thư giản thoải mái. Y hơi nâng đầu mở mắt, một thân bạch y vừa vẹn nằm gọn trong con ngươi. Thường Ân chậm rãi bỏ ít linh dược vào trong nước, nhẹ nhàng bôi một ít thuốc mỡ vào vết thương đồ đệ sau đó từ tốn nói: - Ngươi bắt đầu khi nào? Ngự Thiên Phong không trả lời ngay, y biết rõ sư tôn muốn hỏi vấn đề gì, suy nghĩ một lúc mới trả lời: - Lần trước xuống núi không may bị rơi vào hang động liền nhặt được, người không cần giấu con, thân thể con vốn không tu tiên được. - Ừ, ngươi biết rồi! Không gian chìm vào im tĩnh, Ngự Thiên Phong nâng tay cầm chặt lấy y phục sư tôn - Người không đuổi con sao? - Tại sao phải đuổi ngươi, dù ngươi thành dạng gì vẫn là độ đệ ta. - Bất kể sao? - Phải! Câu trả lời chắc nịch vang lên cũng khiến Thường Ân có chút giật mình, nhận thấy lời còn chưa truyền tải được ý, hắn vội vàng mở miệng nói tiếp, chỉ tiếc chữ còn chưa kịp thành câu hoàn chỉnh đã bị vật mềm mềm chôn chặt vào trong khoang miệng. Hạ ảnh đế trợn tròn hai mắt, vội vã lùi ra sau, hắn điên cuồng lau môi, mặt nạ không nghe lời rơi xuống để lộ khuôn mặt đỏ ửng của nam nhân. Thường Ân không đoán được tình huống bất ngờ xảy ra, lục phủ ngũ tạng cơ hồ bị thiêu đốt, khí nóng theo đó lan truyền đến tim gan, đại não. Hắn lắp bắp, nói: - Ngươi... ngươi hôn ta làm gì? - Cái này là hành động cảm ơn mang đầy chân thành nhất... Từ sư huynh dạy con như thế, có gì không ổn ạ? Cái gì không ổn? Là cực kì không ổn đó! Thường Ân cắn môi, không trả lời, trong lòng dê ngựa sớm đã chạy loạn, phá nát đi tia lý trí cuối cùng còn xót lại trong đại não. Thân là ảnh đế, hắn tất nhiên trải qua không biết bao nhiêu cảnh hôn môi tình cảm nhưng chẳng hiểu sao bây giờ lại cảm thấy gấp gáp, vùng ngực cũng đập mạnh liên hồi. Tiêu rồi, hắn bị Mạc Diệp phổ cập tư tưởng đến loạn điên hồn phách à? Còn đang suy nghĩ, bỗng Thiên Phong hơi nâng tay, Thường Ân theo phản xạ lui ra mười bước, hắn cảnh giác hỏi: - Ngươi...ngươi muốn làm gì? Ngự Thiên Phong cười khổ, đáp: - Không có, trên áo sư tôn dính một phiến lá nhỏ, con giúp người lấy xuống! Thường Ân theo hướng tay đồ đệ chỉ, bắt gặp ngay chiếc lá xanh xanh bám vào trong y phục. Hắn cẩn thân nhặt lấy sau đó không biết vì sao lại vội vàng chạy đi, chưa đầy một phút liền mở cửa trở về, nhả được một câu rồi mất bóng: - Cảm ơn không phải dùng hành động đó đâu, ngươi tốt nhất đừng học theo tên Từ Kiệt. Thiên Phong cười ha hả, từ xa vọng lại hai tiếng đã rõ. Y ngã người ra sau, tay không tự chủ xoa xoa vùng miệng, cảm giác mềm mềm ấm ấm như còn đọng lại mãi không phai đi. Từ sư huynh xem ra đành để huynh chịu thiệt vậy! __________ (*) Mộc dục: lễ tắm gội cho người chết. Tác giả có lời muốn nói: đấm đá bao nhiêu chương rồi, cuối cùng cho mọi người một hôm thư giản vậy :))
|