Kính Vạn Hoa Chết Chóc
|
|
Tử trạng của Giang Anh Duệ rất kỳ quái. Trên bụng hắn ta bị rạch một đường sâu hoắm, miệng vết thương lộ ra một vết rách lớn, quả thực như là bị xé toạc ra. Nói thật, Lâm Thu Thạch vẫn luôn cảm thấy Giang Anh Duệ đột nhiên chết đi như thế là một việc vô cùng kỳ quái. Anh chậm rãi cởi quần áo của Giang Anh Duệ ra, phát hiện những thứ khác, đôi mắt lập tức liền trừng lớn.
"Sao thế?" Nguyễn Nam Chúc thấy biểu tình của Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch vẫy vẫy tay gọi Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc đi tới trước mặt Lâm Thu Thạch, cúi đầu nhìn thi thể Giang Anh Duệ. Chỉ thấy dưới lớp áo sau lưng Giang Anh Duệ, lại là những vết đao lớn bé trải dài. Những vết đao này vừa nhìn liền biết là rất sâu, bởi vì thi thể Giang Anh Duệ vốn dĩ cũng đã không còn nguyên vẹn, vết đao lại bị máu tươi che kín, cho nên cũng không dễ phát hiện.
Nguyễn Nam Chúc trước đó không thèm quan tâm tới tử trạng của Giang Anh Duệ, cho nên mới bỏ sót manh mối này. Cậu nhíu mày, biểu tình trông cực kỳ nghiêm túc.
Chân hắn ta hình như cũng bị chặt đứt, Lâm Thu Thạch nhanh chóng gõ chữ, phía sau lưng cũng có vết thương......
Nguyễn Nam Chúc lâm vào trầm tư.
Lâm Thu Thạch: Tôi có một phỏng đoán.
Nguyễn Nam Chúc ngẩng đầu, nhìn vào con ngươi đen bóng của Lâm Thu Thạch. Cậu biết, hai người họ giờ khắc này đều nghĩ đến cũng một chuyện: "Giang Anh Duệ tối hôm qua đã chết?"
Lâm Thu Thạch gật đầu thật mạnh.
Nguyễn Nam Chúc: "Hoàn toàn có khả năng."
Cẩn thận suy nghĩ, buổi sáng lúc ấy, khi Giang Anh Duệ xuất hiện thực sự có nhiều điểm đáng ngờ. Nếu hắn ta đã hoài nghi là Nguyễn Nam Chúc động thủ, như vậy nếu không xảy ra chuyện, khẳng định trước tiên phải chạy đến lấy biển số phòng 502 trước cửa để làm chứng cứ chứng minh là Nguyễn Nam Chúc giết người. Nhưng hắn lại không làm vậy, ngược lại biến mất trong một thời gian dài, sau khi mọi người đã tới đông đủ hắn ta mới khoan thai tới muộn.
Lúc hắn ta tới sắc mặt cực kém, Lâm Thu Thạch cũng không quá để ý, dù sao ban đêm đã trải qua loại chuyện như thế, sắc mặt tốt được mới là lạ.
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, bọn họ dường như phát hiện một số chi tiết khá tinh vi. Ví dụ như trên người Giang Anh Duệ đã thay một bộ quần áo khác, lại ví như, sau khi Giang Anh Duệ tới có nói mấy câu, phát hiện không có biện pháp chứng minh là Nguyễn Nam Chúc động tay, liền không chút do dự rời đi.
Không bao lâu sau, hắn ta đã chết ở nơi này.
Lâm Thu Thạch nghĩ tới búp bê Matryoshka Nguyễn Nam Chúc lấy từ trong túi hắn ra.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Anh nói xem, hắn ta rốt cuộc đã chết hay chưa?" Ngón tay cậu vẫn vuốt ve con búp bê thoạt nhìn rất bình thường kia.
Lâm Thu Thạch lắc đầu, ý bảo mình không biết.
Nguyễn Nam Chúc: "Tôi cảm thấy là chưa." Cậu nở nụ cười, giọng nói có chút trầm thấp, "Anh nhìn miệng vết thương bị xé rách kia xem, trông như có thứ gì đó từ bên trong bò ra khỏi đó."
Lâm Thu Thạch: "......" Nguyễn Nam Chúc không nói thì anh còn chưa cảm thấy, vừa nói, anh liền có cảm giác sởn tóc gáy.
Như thể thực sự nhìn thấy thứ gì đó đang giãy giũa trong bụng của Giang Anh Duệ, cuối cùng xé toang ổ bụng hắn, cứ thế mà chui ra.
Lâm Thu Thạch: Cô gái đầu tiên phát hiện thi thế tên là gì?
"Là Hồ Điệp." Nguyễn Nam Chúc nói, "Không có ấn tượng gì về cô ta cả."
Lâm Thu Thạch: Ừm, tôi biết rồi.
Hai người họ nói chuyện như thể người câm gõ chữ, Phong Vĩnh Nhạc nghe mà ù ù cạc cạc, cuối cùng cậu ta thật sự là không nhịn nổi nữa, nói: "Hai người cuối cùng là đang nói cái gì vậy? Cái gì mà Giang Anh Duệ tối hôm qua đã chết, vậy thì làm sao hắn ta có thể xuất hiện ở đây?"
Nguyễn Nam Chúc nhìn cậu một cái: "Rốt cuộc là làm sao cậu có thể đến cánh cửa thứ sáu vậy?"
Phong Vĩnh Nhạc nói: "Vận khí của tôi khá tốt nha."
Nghe cậu nói, Lâm Thu Thạch lại đột nhiên nghĩ tới Trình Thiên Lí. Hai người này xét từ góc độ nào đó thật ra có chút may mắn khá giống nhau......
Nguyễn Nam Chúc là người không kiên nhẫn nhất với mấy cái mười vạn câu hỏi vì sao. Nếu là ở ngoài cửa chỉ sợ đã sớm mặt lạnh bỏ của chạy lấy người, nhưng dù sao trong cánh cửa tên của cậu là Nguyễn Bạch Khiết, cho nên thái độ có tốt hơn một tí xíu. Cậu duỗi tay vỗ vỗ bả vai Phong Vĩnh Nhạc, nói: "Nếu là dựa vào vận khí, vậy cậu biết nhiều để làm gì chứ?"
Phong Vĩnh Nhạc: "......" Cô nói rất có đạo lý, nhưng tôi vẫn muốn phản bác một chút.
Lâm Thu Thạch nhìn hai người tương tác với nhau có chút buồn cười. Nói thật, hiện tại anh có chút hoài nghi nguyên nhân Nguyễn Nam Chúc lúc trước coi trọng anh như vậy, là bởi vì anh không có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, cũng không thích hỏi vì sao.
Bởi vì cái chết của Giang Anh Duệ, ba người bọn họ đều bắt đầu chú ý đến cô gái gọi là Hồ Điệp kia.
Hồ Điệp tuy rằng tên là Hồ Điệp nhưng ngoại hình của cô lại không quá đẹp, tính cách cũng không hòa hợp với tập thể. Cô ta cùng một chàng trai khác làm cộng sự, nhưng hai người lại thường xuyên tách ra.
Kỳ thật người như vậy ở trong cánh cửa cũng không đặc biệt, bởi vì dù sao cũng là ở thế giới bên trong cánh cửa, trước khi xác định được người đồng hành với mình thật có thể tín nhiệm hay không, một mình hành động ngược lại tương đối an toàn.
Hồ Điệp chính là như thế, dù cho đến nhà ăn ăn cơm cũng là đi một mình, ăn xong rồi đi, không chần chờ chút nào.
Biểu hiện của cô ta cũng không có chỗ nào dị thường, thậm chí Lâm Thu Thạch còn hoài nghi có phải do bọn họ suy nghĩ nhiều hay không, bởi vì căn cứ vào phỏng đoán của bọn họ, sự thật đúng là hơi khó tin.
"Tối hôm nay có ca đêm đó, chúng ta ăn nhiều hơn một chút đi." Vào bữa tối, Phong Vĩnh Nhạc ăn thêm nhiều hơn so với ngày thường, cậu ta nói: "Mong là có thể thuận lợi tìm đường hầm."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, xem như phụ họa lời Phong Vĩnh Nhạc.
Hôm nay có thể nói là đã xảy ra rất nhiều việc, một lúc chết cả ba người. Sự xuất hiện của cái chết làm thần kinh mọi người căng thẳng, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu -- ít nhất là nếu không tìm được chìa khóa đi ra ngoài, xác suất sống sót của bọn họ lại cao hơn một chút.
8 giờ vừa đến, viện điều dưỡng liền trở nên an tĩnh.
Lâm Thu Thạch lén lút tìm một cơ hội đem biển số phòng 502 giao cho Nguyễn Nam Chúc cất giữ, cũng không biết cuối cùng cậu giấu thứ đó ở chỗ nào.
Ba người nằm trên giường chờ trời tối. Rất nhanh, trên hành lang liền truyền đến tiếng giày cao gót dẫm lên mặt đất quen thuộc.
"Chúng ta thật sự phải đi ra ngoài sao?" Phong Vĩnh Nhạc trông vô cùng lo lắng.
"Ừ, nếu cậu sợ thì có thể chờ trong phòng." Nguyễn Nam Chúc cũng không làm Phong Vĩnh Nhạc khó xử.
"Quên đi, tôi đi cùng hai cô vậy." Phong Vĩnh Nhạc nghĩ nghĩ, hơi ngượng ngùng, "Dù sao hai người cũng là hai cô gái...... Lỡ như thật sự gặp phải chuyện gì, tôi cũng có thể giúp đỡ."
Lâm Thu Thạch liếc nhìn Nguyễn Nam Chúc một cái, nghĩ thầm cô gái này sợ là so với nhóc còn lợi hại hơn nhiều.
Cũng không biết Nguyễn Nam Chúc nghĩ tới chuyện gì, lại kiên quyết bảo Phong Vĩnh Nhạc ở lại. Phong Vĩnh Nhạc vốn đang muốn tiếp tục tranh luận, lại bị Nguyễn Nam Chúc vươn tay giữ chặt vai.
"Cậu, ở lại đây đợi." Nguyễn Nam Chúc nói cho hắn, "Có nghe hay không?"
"Ai...... Ai...... Hiểu rồi, hiểu rồi, cô nhẹ tay chút." Phong Vĩnh Nhạc cảm thấy bả vai phải bị ấn như sắp gãy tới nơi -- lần đầu tiên cậu phát hiện cô gái trước mắt mình lại có sức lực lớn như vậy!
"Ừ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chúng ta đi thôi."
Hai người chờ tiếng giày cao gót vừa đi xa, lập tức mở cửa chạy tới cầu thang bên trái. Sau khi xác định thứ kia không đuổi theo, hai người nhẹ nhàng thở phào một tiếng.
Lúc này Phong Vĩnh Nhạc không có ở đây, Lâm Thu Thạch cuối cùng cũng có thể nói, anh thấp giọng hỏi: "Sao cậu không cho Phong Vĩnh Nhạc đi chung thế?"
Nguyễn Nam Chúc rất bình tĩnh nói: "Tôi sợ cậu ta kéo chân sau của chúng ta."
Lâm Thu Thạch: "...... Chỉ có như vậy?" Anh còn tưởng là bởi vì Phong Vĩnh Nhạc có vấn đề gì chứ.
Nguyễn Nam Chúc trầm mặc một lát: "Cậu ta hỏi nhiều quá."
Lâm Thu Thạch: "......" Đây mới là lý do thật sự nhỉ......
Nguyễn Nam Chúc: "Đi thôi."
Lâm Thu Thạch đi theo sau lưng cậu, hai người đi thẳng đến phòng chứa thi thể.
Căn phòng kia nằm ở chỗ ngoặt ở lầu ba. Sau khi bọn họ tới không vội vã đi vào, mà núp bên cạnh quan sát một lát.
Lâm Thu Thạch nhỏ giọng nói: "Chưa có ai tới đây cả."
Nguyễn Nam Chúc: "Chờ đi."
Những nhóm bệnh nhân vốn bị chồng chất trên hành lang đều đã biến mất, giống như vừa đến buổi tối, thứ duy nhất còn sót lại nơi viện điều dưỡng này chỉ là tĩnh mịch. Vô số giường bệnh bày biện dọc hành lang, trên khăn trải giường bám đầy các loại vết bẩn, còn tản ra mùi hôi thôi làm người buồn nôn.
Như vậy địa phương, cùng với nói là trị liệu người bệnh địa phương, đảo càng như là ở gia tốc người bệnh nhóm tử vong.
Một nơi như vậy nói là một nơi để điều trị bệnh nhân, ngược lại nói là nơi để đẩy nhanh cái chết thì đúng hơn.
Hai người đứng ở lối vào cầu thang, chờ đợi động tĩnh từ bên ngoài. Không mang theo Phong Vĩnh Nhạc đi cùng là đúng, xem tính cách cậu ta cũng không giống người có lòng kiên nhẫn. Lâm Thu Thạch đứng tại chỗ lấy điện thoại ra chơi Sudoku, Nguyễn Nam Chúc đứng bên cạnh anh lẳng lặng nhìn. Bầu không khí giữa hai người cũng hòa tan một chút cảm giác sợ hãi.
Khoảng 10 giờ hơn, trên hành lang truyền đến động tĩnh.
Lâm Thu Thạch nghiêm mặt lại, lập tức cất điện thoại vào túi.
Nguyễn Nam Chúc rón rén bước tới góc cầu thang, nhìn qua hướng hành lang.
"Thế nào?" Lâm Thu Thạch nhẹ giọng hỏi, "Có phải người gom thi thể hay không?"
Nguyễn Nam Chúc xoay đầu, biểu tình trông vô cùng kỳ quái.
Lâm Thu Thạch thấy thế, cũng đi đến trong góc khuất, nhìn thoáng qua trong phòng chứa thi thể, sau đó ngay lập tức hiểu rõ vì sao Nguyễn Nam Chúc lại có biểu tình như vậy. Bởi vì thi thể đúng là bắt đầu di chuyển, chỉ là không ai di chuyển chúng, mà chính những thi thể đó tự di chuyển.
Những chiếc túi màu đen cứng ngắc nhảy ra khỏi phòng, nhảy về phía cuối hành lang bên kia.
Lâm Thu Thạch: "......" Các người đúng là đã chết còn giúp người ta đỡ tốn công tốn sức.
Nguyễn Nam Chúc: "Đi thôi, đi theo."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Hai người cũng không thể xác định những thi thể đó có thể phát hiện ra bọn họ hay không, cho nên động tác vẫn vô cùng cẩn thận, đi dọc theo vách tường, cố hết sức không phát ra âm thanh.
Những chiếc túi đựng thi thể rất trật tự nhảy về phía trước. Lâm Thu Thạch đi đến gần những thứ đó, hô hấp không tự chủ được hơi ngừng lại.
Nguyễn Nam Chúc đột nhiên cầm lấy tay anh.
Lâm Thu Thạch sửng sốt, thấy Nguyễn Nam Chúc dùng khẩu hình miệng nói với anh: Đừng căng thẳng.
Trong lòng Lâm Thu Thạch hơi nhẹ nhõm, cảm thấy thực sự bớt lo lắng. Nói thật, cho dù đã thường xuyên gặp phải những thứ này, nhưng đây là lần đầu tiên anh đến gần chúng như vậy. Hai người đi theo hướng những túi thi thể nhảy, chậm rãi đi xuống thêm hai tầng cầu thang, cuối cùng cũng tới đại sảnh lầu một.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm -- một đường hầm ẩn sau cầu thang.
Đường hầm đó khi nhìn vào ban ngày chỉ một cánh cửa sắt nhỏ bị đóng chặt. Bởi vì nó quá nhỏ, còn bị nhiều đồ đặc linh tinh chất đống cho nên rất khó có ai để ý tới.
Lúc này, cánh cửa sắt nhỏ đã được mở ra, để lộ đường hầm tối tăm phía sau, mà những thi thể này bắt đầu từ từ di chuyển về phía đường hầm một cách vô cùng trật tự.
Lâm Thu Thạch nhìn đường hầm nói: "Có nên vào xem một chút không?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Đừng đi, nếu đã biết nó ở đâu rồi thì sáng ngày mai chúng ta lại đi xem thử." Dưới tình huống này cứ thế đi vào là một hành động cực kỳ mạo hiểm. Hơn nữa bọn họ cũng không biết cuối cùng ẩn nấp bên trong đó là thứ gì.
"Vậy thì quay lại ha?" Lâm Thu Thạch nhỏ giọng hỏi.
"Ừm." Nguyễn Nam Chúc nói, "Đi thôi."
Lâm Thu Thạch đồng ý với ý kiến của Nguyễn Nam Chúc, dù sao Nguyễn Nam Chúc cũng là tay già đời, cậu chắc chắn có nhiều kinh nghiệm trong những vấn đề này hơn anh.
Vì thế hai người lại theo hành lang yên tĩnh quay về phòng.
Thế nhưng trong lúc quay về, Lâm Thu Thạch đột nhiên nhìn thấy gì đó. Anh nghi hoặc nói: "Nam Chúc, tại sao ở lầu trên lại có ánh đèn?"
Nguyễn Nam Chúc liếc mắt về hướng đó, ngay sau đó cau mày: "Là phòng viện trưởng."
Lâm Thu Thạch sửng sốt.
Nguyễn Nam Chúc: "Bên trong có người."
Lâm Thu Thạch: "Đi lên đó xem thử chứ?"
Nguyễn Nam Chúc hơi trầm ngâm, gật gật đầu.
|
Chương 68 - Cái chết của Hồ Điệp Ngay tại thời điểm này đi đến phòng viện trưởng thật sự là một hành động vô cùng mạo hiểm. Nhưng có đôi khi không mạo hiểm một chút thì rất khó mà đạt được manh mối mấu chốt.
Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc theo theo cầu thang uốn lượn đi lên, rất nhanh liền đặt chân đến tầng lầu nơi phòng viện trưởng.
Hiện tại đồng hồ đã sắp điểm 12 giờ, viện điều dưỡng chìm trong bóng tối, chỉ có duy nhất một căn phòng trên tầng cao nhất đang tỏa ra ánh sáng mờ mờ, hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Âm thanh nữ y tá từ trên lầu nhảy xuống vẫn còn tiếp tục, âm thanh vật nặng rơi xuống đất liên tục truyền đến bên tai, làm tâm tình người ta đột nhiên có chút hốt hoảng.
Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc không trực tiếp đi đến phòng viện trưởng, mà tìm một chỗ khuất nấp vào để quan sát tình huống trước.
Ổ khoá trước cửa phòng viện trưởng đã bị người phá hư, bởi vậy mọi người ai muốn đều có thể đi vào. Từ cửa sổ nhìn vào, Lâm Thu Thạch mơ hồ nhìn thấy một bóng người đi đi lại lại trong phòng viện trưởng.
"Là con người chứ nhỉ?" Lâm Thu Thạch nhỏ giọng nói với Nguyễn Nam Chúc.
"Hẳn là vậy." Nguyễn Nam Chúc trả lời.
Nếu không phải người, vậy thứ đó không thể nào có bóng.
Nếu là người, vậy người này đã trễ thế này còn làm gì trong phòng viện trưởng? Lâm Thu Thạch đang nghĩ như vậy, liền thấy cửa phòng viện trưởng bị đẩy ra.
Một người anh không nghĩ tới từ bên trong đi ra. Người này vậy mà cô gái là ban ngày bọn họ đã gặp, Hồ Điệp. Vẻ mặt cô ta lạnh lùng, làn da trắng bệch bị ánh đèn rọi xuống càng có vẻ tái nhợt. Cô ta ôm trong lòng một cái túi, dường như có thứ gì đó trong đó...
Lâm Thu Thạch còn chưa kịp phản ứng, Nguyễn Nam Chúc đứng sau lưng anh lại đột nhiên tiến lên một bước, trực tiếp gọi tên Hồ Điệp: "Hồ Điệp."
Bước chân Hồ Điệp lập tức dừng lại. Lâm Thu Thạch nhìn thấy rõ ràng lúc cô ta nghe thấy có người gọi tên mình, trên mặt lộ vẻ sợ hãi vô cùng.
"Cô mang thứ gì ra ngoài vậy?" Nguyễn Nam Chúc nhẹ giọng hỏi.
Hồ Điệp liếc nhìn bọn họ một cái, lập tức xoay người bỏ chạy. Cũng may Nguyễn Nam Chúc đã sớm chuẩn bị, bước vài bước đã ngăn cản Hồ Điệp đang muốn chạy trốn, vươn tay ra bắt lấy cánh tay cô ta.
Lâm Thu Thạch nhanh chóng theo sau, nghe thấy Nguyễn Nam Chúc cười lạnh nhìn Hồ Điệp nói: "Cô chạy làm gì?"
Hồ Điệp không nói lời nào, trong ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc ẩn giấu sợ hãi cùng oán hận, cô ta nói: "Cô quan tâm làm gì. Tôi làm gì thì có quan hệ gì với cô chứ --"
Nguyễn Nam Chúc căn bản không để ý tới cô ta, duỗi tay đoạt lấy cái túi cô ta ôm trong lòng.
Hồ Điệp gắt gao ôm cái túi sống chết không chịu buông. Nhưng dù sao cũng là phụ nữ, sức lực không thể nào so với đàn ông trưởng thành, vì thế cái túi cô ta ôm chặt đã bị Nguyễn Nam Chúc đoạt lấy cầm trong tay.
Sau khi Nguyễn Nam Chúc mở túi ra, nhìn thấy đồ vật bên trong, cậu liền cau mày lại, biểu tình tương đối khó coi.
Lâm Thu Thạch cũng chạy lại gần -- chỉ thấy trong túi là một cỗ hài cốt trẻ con được bọc bằng vải bố, hiển nhiên là vừa được mang ra từ phòng viện trưởng. Anh nhìn về phía Hồ Điệp, lại phát hiện toàn thân cô ta đều đang run rẩy kịch liệt.
"Mau để tôi quay về --" Hồ Điệp nói, "Buông tôi ra, cô ta sắp quay trở lại rồi. Cô ta mà phát hiện đứa trẻ đã biến mất thì chúng ta đều phải chết!!"
Nguyễn Nam Chúc nghe vậy, nhìn về phía Hồ Điệp, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo: "Cô ta? Ý cô là nữ y tá kia? Vậy vì sao cô lại muốn trộm con của cô ta?"
Hồ Điệp nói: "Tôi không phải muốn trộm, tôi chỉ cảm thấy thứ này rất quan trọng! Có lẽ chìa khóa nằm ở bên trong......Cho nên tôi chỉ muốn mang về xem thử." Cô ta giải thích như vậy.
Có thể thấy rằng Hồ Điệp rất muốn làm bọn họ tin tưởng, nhưng cái cớ này thật sự là có trăm ngàn chỗ hở, dù là Lâm Thu Thạch cũng khó mà tin tưởng cô ta được.
"Thứ này chỉ có thể mang đi vào ban đêm thôi......" Hồ Điệp càng ngày càng nôn nóng, như đang sợ hãi điều gì đó, "Ban ngày nếu đụng vào nó thì nó sẽ khóc!"
Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: "Thôi được, chúng ta quay về trước."
Hồ Điệp như được ân xá.
Nhưng Nguyễn Nam Chúc cũng không có ý định buông cô ta ra, vẫn như cũ cầm chặt cánh tay Hồ Điệp, Lâm Thu Thạch thì cầm cái túi kia đi bên cạnh.
Ba người bắt đầu từ từ đi xuống lầu.
Tuy nhiên, khi sắp bước đến cầu thang, Lâm Thu Thạch lại nghe thấy một âm thanh. Âm thanh này làm lông tơ sau lưng anh lập tức dựng đứng -- đó là tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất, nữ y tá nhảy lầu hộ sĩ vậy mà sắp đi tới đây!
Bởi vì tình huống quá mức khẩn cấp, Lâm Thu Thạch cũng bất chấp việc bại lộ thân phận, nói khẽ với Nguyễn Nam Chúc: "Cô ta đã quay lại!"
Nghe thấy giọng nói nam tính chỉ thuộc về đàn ông, Hồ Điệp lộ vẻ ngạc nhiên cực độ. Hiển nhiên cô ta vô cùng kinh ngạc, thậm chí không tự chủ được mà há to miệng: "Cô, cô là đàn ông?"
Nguyễn Nam Chúc phớt lờ cô ta, nhìn Lâm Thu Thạch nói: "Từ đâu truyền đến?"
Lâm Thu Thạch cẩn thận phân biệt âm thanh: "Từ lầu bốn." Anh ngước mắt, duỗi tay chỉ một cầu thang khác có thể dẫn lên tầng cao nhất, "Hình như là bên kia!"
"Đi, chúng ta từ bên này quay lại." Nguyễn Nam Chúc nói.
Biểu tình Hồ Điệp có thể nói là thất hồn lạc phách, có vẻ như chuyện Lâm Thu Thạch là đàn ông đã gây ra cho cô ta một đả kích rất sâu. Lâm Thu Thạch cảm thấy hơi khó hiểu. Anh cùng Hồ Điệp không hề thân thuộc, dù cho có biết anh là đàn ông, vì sao Hồ Điệp lại lộ ra vẻ mặt tràn đầy mất mát như thế. Anh dù là nam hay là nữ thì chuyện này cũng đâu có ảnh hưởng lớn tới vậy chứ.
Bọn họ vừa mới chạy xuống lầu sáu đã nghe được từ vị trí phòng viện trưởng truyền đến tiếng phụ nữ gào khóc thê lương, tiếng khóc kia bén nhọn chói tai, nghe mà người cả người phát lạnh.
Lâm Thu Thạch đột nhiên cảm thấy bộ hài cốt trẻ con trong tay mình là một quả bom nổ chậm khó mà giải quyết.
Nhưng vào lúc này, Hồ Điệp lại đưa mắt nhìn Lâm Thu Thạch, cô ta nhỏ giọng nói: "Để tôi cầm bộ hài cốt kia cho, thứ đó rất nguy hiểm."
Nguyễn Nam Chúc nghe vậy, híp mắt nhìn cô ta một cái, lại tự mình lấy cái túi trong tay Lâm Thu Thạch nói: "Không cần, để tôi cầm."
Sắc mặt Hồ Điệp trắng bệch, còn đang muốn nói gì đó, Nguyễn Nam Chúc lại phớt lờ cô ta, bước chân càng nhanh thêm một ít.
Từ lầu sáu đi xuống, bọn họ không dám dừng lại giữa đường dù một phút, chạy một hơi xuống lầu bốn. Nhưng mà khi bọn họ từ cầu thang chạy xuống, lại bị cảnh tượng ở cuối hành lang làm cho hô hấp như ngừng lại.
Đứng ở cuối hành lang chính là nữ y tá. Xương cốt toàn thân cô ta đã gãy nát hơn phân nửa, thân thể lấy một loại tư thế cực kỳ vặn vẹo đứng ở một đầu khác của hành lang. Tay cô ta còn cầm một con dao nhọn hoắt còn dính đầy máu tươi, khuôn mặt đáng sợ kia nhìn bọn họ nở một nụ cười quái dị. (lời editor: cảnh kinh điển trong phim kinh dị luôn...)
Ba người định xoay người chạy lại lên lầu.
Nhưng mà tốc độ của nữ y tá kia cực nhanh, trong nháy mắt đã di chuyển tới trước mặt bọn họ.
Lâm Thu Thạch còn chưa kịp phản ứng, đã thấy nữ y tá hướng về bọn họ giơ con dao thật dài nhọn hoắt kia lên. Trong xoang mũi anh ngập đầy mùi máu tanh tưởi, nhưng vào giờ phút này, lại càng giống như là mùi vị của tử vong.
Lưỡi dao rơi xuống, nữ y tá kia vậy mà công kích Hồ Điệp trước.
Biểu tình của Nguyễn Nam Chúc lại rất kỳ quái, có vẻ như cậu đang chờ đợi điều gì đó. Lâm Thu Thạch nắm lấy tay áo cậu, ý bảo cậu nhanh chạy đi, lại bị cậu nắm lấy tay ngược lại.
Nguyễn Nam Chúc giơ ngón tay lên, ra dấu im lặng.
Lâm Thu Thạch hơi sửng sốt, nhìn về phía Hồ Điệp bị công kích.
Bụng Hồ Điệp trúng một dao, biểu tình lại rất vi diệu. Dường như cô ta không sợ cái chết đang tới gần như vậy, mà là đem ánh mắt dán tới trên người Lâm Thu Thạch bọn họ.
Đó là một ánh mắt mang theo ác ý, như là một khán giả dưới sân khấu, đang chờ đợi trò hay sắp diễn ra.
Một dao lại một dao, nữ y tá chém nát nhừ thân thể Hồ Điệp.
Thân thể cứng đờ của Hồ Điệp ngã trên mặt đất, mắt cô ta nhắm nghiền, cứ như vậy trút bỏ hơi thở cuối cùng.
Mà nữ y tá cũng ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc đứng ở trong một góc, lưỡi dao trong tay còn đang nhỏ máu.
Nguyễn Nam Chúc từ trong túi lấy hai con búp bê Matryoshka còn sót lại, đem con búp bê trong cùng lấy ra ngoài, tiện tay ném tới trước mặt nữ y tá: "Chúng tôi đã tìm thấy hắn ta."
Bước chân của nữ y tá dừng lại.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Hắn ta ở ngay sau lưng cô."
Nữ y tá bất động, cô ta có vẻ như đang suy nghĩ về lời nói của Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Chúng tôi có thể giúp cô giải quyết lần cuối, hắn ta vốn đáng chết." Cậu đem bộ hài cốt trẻ con trong tay đưa cho nữ y tá.
Cậu vừa nói xong, nữ y tá liền tiếp nhận thứ trong tay Nguyễn Nam Chúc, chậm rãi xoay người, thật sự định rời đi.
Lâm Thu Thạch nhìn một màn này, kinh ngạc nói không ra lời, lại thấy Nguyễn Nam Chúc thở phào một hơi thật dài, cười khổ nói: "Thật may là hữu dụng."
Lâm Thu Thạch: "Cậu có thể giao tiếp với cô ta hả?" Đây là chuyện làm anh kinh ngạc nhất.
Nguyễn Nam Chúc lắc đầu, cũng không nói gì thêm. Có vẻ như cậu không muốn nói nhiều về chuyện này, trực tiếp bỏ qua đề tài này.
Thi thể của Hồ Điệp nằm ngay trước mặt bọn họ, bị nữ y tá chém lung tung rối loạn, hầu như sắp nhìn không ra hình người nữa.
Lâm Thu Thạch nói: "Chúng ta quay về sao?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Không, đứng đây canh chừng."
"Đứng đây canh làm gì?" Lâm Thu Thạch mơ hồ.
Nguyễn Nam Chúc chỉ chỉ thi thể Hồ Điệp: "Đương nhiên là chờ hắn ra ngoài." Cậu cười cười, "Tôi không phải đã đáp ứng nữ y tá kia rồi sao."
Lâm Thu Thạch sửng sốt.
Hai người liền đứng tại chỗ chờ đợi. Thời gian chút một trôi đi, vào khoảng 3 giờ sáng, cỗ thi thể trước mặt bắt đầu xuất hiện biến hóa quái dị. Lâm Thu Thạch nghe thấy một âm thanh khó chịu, anh nhìn về phía thi thể Hồ Điệp, lại phát hiện thân thể cô ta đang vặn vẹo, đôi mắt nguyên bản đã nhắm chặt lại lần nữa mở ra.
Lâm Thu Thạch muốn lui về sau vài bước, lại bị Nguyễn Nam Chúc trực tiếp ôm lấy eo, cậu nói: "Đừng sợ."
Lâm Thu Thạch lập tức vơi bớt cơn sợ hãi. Trên thực tế, chỉ cần có Nguyễn Nam Chúc ở bên người, Lâm Thu Thạch liền có một cảm giác an toàn yên ổn, như thể bất kỳ điều gì cậu làm đều ở trong lòng bàn tay, sẽ không xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Đương nhiên, Lâm Thu Thạch cũng biết loại cảm giác này là không đúng. Anh không thể quá mức ỷ lại Nguyễn Nam Chúc, hai người bọn họ dù sao cũng phải có ngày tách ra.
Không biết vì sao, nghĩ đến đây, Lâm Thu Thạch lại đột nhiên có chút mất mát.
Nhưng cảm xúc nhỏ nhoi này rất nhanh đã bị dập tắt, bởi vì hình ảnh trước mắt càng ngày càng đáng sợ. Hồ Điệp lại có thể bò dậy, những miệng vết thương vốn nên trí mạng vậy mà không có bất cứ tác dụng gì tới cô ta. Lúc này cô ta đã sống lại, chỉ là thân thể đã nát bấy đến không chịu nổi, trông như chỉ cần đi vài bước là sụp đổ. Mà lúc này trong đôi mắt đã lấy lại ánh sáng một lần nữa tràn ngập hương vị tham lam, đang nhìn chằm chằm vào Nguyễn Nam Chúc đứng trước mặt.
"Cứu mạng......" Hồ Điệp mở miệng nói, mới đầu tốc độ nói của cô ta còn rất chậm, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bằng người bình thường. Cô ta nhìn về hướng Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc nói, "Cứu mạng...... Hai người mau tới, cứu cứu tôi với, tôi vẫn chưa chết......"
Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc đều đứng im không nhúc nhích, trên mặt Lâm Thu Thạch mang vẻ tìm tòi nghiên cứu, mà trên mặt Nguyễn Nam Chúc không có biểu tình gì.
Thần chí của Hồ Điệp dần dần thanh tỉnh. Cô ta nhớ tới điều gì đó, biểu tình vặn vẹo, dùng giọng điệu ác độc khe khẽ lẩm bẩm: "Vì sao, vì sao các người không chết!"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Cô cho rằng chúng tôi sẽ chết giống như mấy người Tiết Chi Vân sao."
Hồ Điệp không nói gì.
"Thật là tiếc nha." Nguyễn Nam Chúc nói, "Cô ta tha cho chúng tôi bởi vì chúng tôi có thể giúp cô ta giải quyết cô." Cậu nở nụ cười, "Chỉ cần không cho anh tìm được thân thể mới, cô nói xem có đúng không, Giang Anh Duệ?"
Hơi thở của Hồ Điệp lập tức trở nên dồn dập, cô ta nói: "Tôi không biết cô đang nói gì --"
"Không sao." Nguyễn Nam Chúc nhìn người trước mắt, trong giọng nói mang theo chút thương hại, "Đoán xem cô ta vì sao lại động thủ với cô trước?"
Hồ Điệp sửng sốt.
"Thật là ngu ngốc." Nguyễn Nam Chúc nở nụ cười, "Đương nhiên là bởi vì tôi đã đem biển số phòng 502 nhét vào trong túi cô nha."
Hồ Điệp tức tới cả người phát run. Cô ta vươn tay, quả nhiên tìm thấy trong túi của mình biển số phòng 502. Đây hẳn là lúc Nguyễn Nam Chúc giữ chặt cô ta, thừa cơ nhét vào trong túi. Hồ Điệp vốn dĩ cho rằng sáng sớm hôm nay khi tỉnh lại sẽ thấy hai cỗ thi thể bị chém lung tung rối loạn, lại không nghĩ rằng, Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch đều bình an khỏe mạnh xuất hiện trước mặt mình -- ả kỹ nữ kia vậy mà tha cho bọn họ!
Ánh mắt Hồ Điệp oán độc cực kỳ. Cô ta ném thật mạnh biển số phòng xuống đất, toàn thân đều bởi vì phẫn nộ mà phát run. Lâm Thu Thạch đứng bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình, cảm thấy lúc này nếu trong tay Hồ Điệp có bất kỳ vũ khí nào, cô ta sẽ không cố kỵ chút nào mà lao tới hướng bọn họ "trả lễ".
Hồ Điệp vịn vách tường, xoay người định rời đi.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Cô muốn đi đâu?"
"Tôi đi đâu liên quan gì tới cô --" Hồ Điệp lạnh lùng nói.
"Tất nhiên là có liên quan tới tôi rồi." Nguyễn Nam Chúc đi tới sau lưng Hồ Điệp, một chân liền đá Hồ Điệp ngã lăn ra đất một lần nữa. Cậu không hề lưu lại một phần sức lực, sau khi Hồ Điệp ngã xuống đất liền dẫm chân lên lưng cô ta, "Chẳng lẽ cô cho rằng tôi sẽ thả cho cô đi tìm thân thể mới sao?"
Trong nháy mắt biểu tình của Hồ Điệp xuất hiện vẻ kinh hoảng, cô ta nói: "Cô nói bậy cái gì đó......"
Nguyễn Nam Chúc lại không trả lời, nhìn Lâm Thu Thạch vẫy tay: "Mấy giờ rồi?"
Lâm Thu Thạch nhìn mắt di động: "3 giờ 40 phút."
Trời sắp sáng, mà trước bình minh, đó là thời khắc đen tối nhất.
Nơi bọn họ đứng cũng không có đèn, chỉ có thể dựa vào ánh trăng ảm đạm mà miễn cưỡng nhìn thấy khung cảnh trước mắt.
Hồ Điệp bị Nguyễn Nam Chúc dẫm dưới chân đột nhiên bắt đầu dùng sức giãy giụa. Cô ta hét lên, muốn từ dưới đất đứng dậy.
Nguyễn Nam Chúc một chút cũng không khách khí, lại đạp Hồ Điệp một phát, trực tiếp đá cô ta tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lâm Thu Thạch đã từ trong lời nói của Nguyễn Nam Chúc hiểu được ý của cậu. Hồ Điệp không phải Hồ Điệp, hoặc có thể nói cô ta đã từng là Hồ Điệp, còn hiện tại thì không.
Ba người tiếp tục giằng co
6 giờ sáng đã điểm, từ chân trời xuất hiện ánh bình mình.
Có người lục tục từ trong phòng đi ra, đi xuống nhà ăn ăn sáng. Hồ Điệp nằm liệt trên mặt đất giống như đã từ bỏ giãy giụa.
Nguyễn Nam Chúc nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt không buông lỏng dù chỉ một giây.
Cậu căng thẳng như vậy hiển nhiên là rất có ích, bởi vì ngay lúc mặt trời ló dạng, Hồ Điệp thoạt nhìn chỉ còn thoi thóp thở lại đột nhiên vùng dậy, nhào tới hướng Lâm Thu Thạch đứng ở trong góc.
Lâm Thu Thạch bị tập kích không kịp đề phòng. Cũng may Nguyễn Nam Chúc đã sớm chuẩn bị, chộp một cái đã bắt được cánh tay Hồ Điệp, sau đó dùng hết sức đem thân thể cô ta vung tới hướng vách tường phía sau -- phịch một tiếng, cơ thể Hồ Điệp nện thật mạnh lên vách tường, phát ra tiếng vang thật lớn. Hồ Điệp có vẻ như đã hiểu rõ bản thân không có cơ hội, gào khóc như một đứa trẻ lên ba.
Nếu là ngày thường, Lâm Thu Thạch có lẽ sẽ sinh ra chút thương hại với cô gái trước mặt, nhưng sau khi anh biết rõ thân phận Hồ Điệp, trong nội tâm anh lại chỉ còn bình tĩnh.
Nếu không phải Nguyễn Nam Chúc thông minh, bọn họ có lẽ đã bị Hồ Điệp lừa cho mất mạng. Nương tay với kẻ thù không phải là hành động sáng suốt. Lâm Thu Thạch không nói lời nào, chỉ trầm mặc nhìn. Thoạt nhìn, biểu tình anh trông có vài phần tương tự Nguyễn Nam Chúc.
"Buông tha cho tôi đi, tôi không muốn chết đâu --" Hồ Điệp khóc lóc, "Rõ ràng là tôi không làm gì cả, tôi không muốn chết --"
Biểu tình Nguyễn Nam Chúc rất kỳ quái, như là không có cách nào hiểu nổi Hồ Điệp, nói: "Cô không làm gì cả? Cô xác định?"
Hồ Điệp lập tức ngậm miệng.
Nguyễn Nam Chúc: "Cô chẳng lẽ không rõ rằng mình đã làm cái gì hay sao?"
Hồ Điệp từ từ quay đầu nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc. Cô ta nói: "Tôi không biết gì hết."
Nói xong câu đó, thân thể Hồ Điệp bắt đầu xuất hiện một loại biến hóa quái dị. Bụng cô ta chậm rãi phồng lên, giống như bà bầu mang thai mấy tháng. Hồ Điệp rên rỉ, giãy giụa, thoạt nhìn trông giống như một cái kén khổng lồ.
Tiếp theo là âm thanh da thịt bị xé rách. Lâm Thu Thạch thấy rất rõ ràng, có thứ gì xé rách bụng Hồ Điệp, từ bên trong bò ra. Mới đầu Lâm Thu Thạch cho rằng đó sẽ là một đứa trẻ gì đó, lại không ngờ sau khi thứ kia hoàn toàn bò ra ngoài, anh lại thấy được một khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc
Gương mặt này anh đã từng thấy qua trong phòng viện trưởng. Người đàn ông có mái tóc vàng xinh đẹp, khuôn mặt anh tuấn -- đúng là vị viện trưởng kia.
Suy đoán của Nguyễn Nam Chúc ngay lúc này được chứng thực.
Viện trưởng đúng là không ở trong viện điều dưỡng, hắn ta tồn tại trong thân thể những người khác, lấy túi da của người khác làm vật môi giới, né tránh nữ y tá có ý đồ giết chết hắn mỗi đêm.
Nhưng điều làm Lâm Thu Thạch khá thắc mắc chính là người bị hắn ta đoạt lấy thân thể cuối cùng là người ở trong cửa, hay là người ngoài cửa. Giang Anh Duệ cùng Hồ Điệp thật sự có tồn tại sao?
Bởi vì bị Nguyễn Nam Chúc phá hư, viện trưởng mất đi cơ hội tìm kiếm thân thể mới. Hắn trông cực kỳ suy yếu, quỳ rạp trên mặt đất một lúc lâu cũng không thể đứng dậy.
Nguyễn Nam Chúc không đi qua đó, chỉ nhìn cảnh tượng hoang đường và cổ quái này từ xa.
Lâm Thu Thạch nói: "Chúng ta còn cần làm gì không?"
Nguyễn Nam Chúc: "Hẳn là không cần." Cậu nói, "Trực tiếp chờ đến buổi tối là được." Không có túi da bảo hộ, nữ y tá muốn giết chết hắn là chuyện vô cùng dễ dàng.
Dựa theo bối cảnh trước đó đã tìm hiểu, chỉ sợ bộ hài cốt trẻ con mà người này muốn trộm ra chính là đứa con mà nữ y tá phá thai thất bại. Mà người đàn ông tóc vàng trước mắt hẳn là cha của đứa trẻ đó.
Người đàn ông tóc vàng bắt đầu chửi rủa bọn họ, mấy lời nguyền rủa này mang theo chút thất bại, Lâm Thu Thạch chỉ làm như không nghe thấy.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Đi thôi, Phong Vĩnh Nhạc đợi chúng ta cả đêm rồi."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Bọn họ liền phớt lờ người đàn ông tóc vàng sau lưng, xoay người rời đi.
Lâm Thu Thạch đi theo sau Nguyễn Nam Chúc, đi hơi chậm một chút, anh nói: "Hồ Điệp cùng Giang Anh Duệ là những người ở trong hay ở ngoài cửa?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Hẳn là ngoài cửa."
Lâm Thu Thạch: "......" Vậy mà thực là người ngoài cửa.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Búp bê Matryoshka chỉ còn lại có hai con, hẳn là hắn ta chỉ có thể đổi thân thể một lần nữa. Nhưng mà do hắn xui xẻo, gặp chúng ta." Cậu lạnh nhạt nói, "Vậy một lần cuối cũng đừng mong mà đổi."
Thứ này ngay từ đầu đã tồn tại trong thân thể Giang Anh Duệ, sau lại lại thay đổi thành thân thế Hồ Điệp. Lâm Thu Thạch hơi nghi hoặc: "Nhưng tại sao Giang Anh Duệ lại giúp hắn ta che giấu?"
"Không giấu thì còn có thể làm gì khác." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nếu nói ra, những người khác tin hay không cũng chưa biết, huống hồ cho dù có tin thì Giang Anh Duệ cũng không có chỗ tốt gì, người khác ngược lại sẽ đề phòng hắn."
Lâm Thu Thạch: "......"
"Mà vị viện trưởng kia." Nguyễn Nam Chúc nói, "Hắn ta trốn trong thân thể người ngoài cửa, nữ y tá dù muốn giết hắn cũng phải tuân theo quy tắc, không thể tùy tiện xuống tay." Mà vị viện trưởng kia hiển nhiên muốn những người khác chết càng sớm càng tốt, bởi vì những người khác chết càng sớm, khả năng người cuối cùng sống sót là Giang Anh Duệ lại càng cao.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Giang Anh Duệ cuối cùng vẫn không thể đấu lại Nguyễn Nam Chúc. Đương nhiên, nếu đổi thành một người khác thì không chắc.
Hai người về tới phòng, vừa đẩy cửa ra đã thấy Phong Vĩnh Nhạc nôn nóng đi vòng vòng bên trong. Cậu ta nhìn thấy hai người trở về, thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói: "Hai cô cuối cùng cũng về rồi! Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng hai cô đã xảy ra chuyện rồi chứ."
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu: "Không có chuyện gì."
|
"Thế nào, có phát hiện đường hầm không?" Phong Vĩnh Nhạc hỏi.
"Đã phát hiện, còn chìa khóa hẳn là đêm nay sẽ xuất hiện." Nguyễn Nam Chúc nói.
"Oa, hai cô còn tìm thấy chìa khóa sao??" Phong Vĩnh Nhạc rất hưng phấn, tên nhóc này lập tức vui tới mức xoay quanh trong phòng, "Thật tốt quá, có phải chúng ta sắp có thể thoát ra ngoài rồi hay không?"
Nguyễn Nam Chúc: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đúng là thế."
Không có túi da làm vật bảo hộ, viện trưởng chính là vật trong bàn tay nữ y tá. Muốn động thủ, chỉ cần chờ đến trời tối là được.
Khung ảnh trống trong phòng viện trưởng cuối cùng cũng có thể lấp đầy.
Lâm Thu Thạch lại nhớ tới gì đó, anh gõ đánh chữ: Đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ tới. Đêm qua Hồ Điệp đi trộm cỗ hài cốt trẻ con kia làm gì? Chẳng lẽ thứ đó lợi ích gì?
Nguyễn Nam Chúc suy nghĩ một lát, lắc đầu không nói.
Nhưng mà cũng có loại này khả năng này, nhưng bọn họ không thể đi xác minh, chỉ có thể suy đoán.
Phong Vĩnh Nhạc không biết đã xảy ra cái gì, nghe mà như lọt vào trong sương mù: "Cái gì Hồ Điệp trộm hài cốt trẻ con? Đêm qua cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lại bắt đầu hỏi. Sau khi Phong Vĩnh Nhạc nói ra những lời này, Nguyễn Nam Chúc ném cho cậu ta một cái nhìn sắc lẹm, nhưng một chữ cũng không thèm trả lời.
Phong Vĩnh Nhạc bị Nguyễn Nam Chúc liếc mà ủy khuất: "Tôi chỉ là một người bình thường......"
Nguyễn Nam Chúc: "Tôi không bình thường?"
Phong Vĩnh Nhạc: "Cô đương nhiên không bình thường. Các cô nói chuyện mà như đang chơi đánh đố vậy, không thể nói đơn giản dễ hiểu hơn một chút sao?"
Nguyễn Nam Chúc: "Không thể."
Phong Vĩnh Nhạc: "......" Sao mà cô có thể từ chối một cách bình tĩnh như vậy.
Lâm Thu Thạch ở bên cạnh vui vẻ tiếp tục giả làm người câm.
Kết quả cuối cùng Phong Vĩnh Nhạc vẫn không biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể từ bỏ việc tìm kiếm chân tướng.
Ba người bọn họ thừa dịp trời còn sáng đi kiểm tra đường hầm hôm qua đã tìm thấy, xác định đường hầm có thể thông ra ngoài. Nhưng mà trong đường hầm chồng chất những túi bọc thi thể đen thui, từ bên ngoài nhìn vào mà ớn lạnh. Có thể nói đây là nơi nếu không phải là lối ra thì khẳng định sẽ không có ai muốn đi vào.
Phong Vĩnh Nhạc sau khi xem xong, vừa xoa xoa tay cánh tay vừa niệm A di đà phật.
Nguyễn Nam Chúc nhíu mày nói: "Đây là thế giới phương Tây thì niệm A di đà phật có ích lợi gì?"
Phong Vĩnh Nhạc: "Vậy tôi niệm Hallelujah?"
Nguyễn Nam Chúc: "......"
Lâm Thu Thạch: "......" Anh nghĩ thầm: không bằng niệm Nguyễn Nam Chúc vạn tuế thì còn đáng tin hơn một chút. Dù sao thì vị đại thần này ở ngay bên cạnh, bất kỳ lúc nào cũng có thể thỉnh ra, lại còn dùng khá tốt. (lời editor: dùng làm gì vậy anh? ( ͡° ͜ʖ ͡°))
Nguyễn Nam Chúc liếc Lâm Thu Thạch một cái, ánh mắt kia giống như đọc được điều Lâm Thu Thạch đang suy nghĩ tới.
Lâm Thu Thạch lộ ra nụ cười xấu hổ, vọi vàng làm như không có việc gì xảy ra. Hiện tại anh hoài nghi Nguyễn Nam Chúc có phải có thuật đọc tâm hay không, nêu không vì sao mỗi lần hắn suy nghĩ cái gì, Nguyễn Nam Chúc đều có thể đoán ra được.
|
Chương 69 - Trời sinh một cặp Lâm Thu Thạch đoán rằng chìa khóa sẽ có liên quan tới phòng viện trưởng, suy đoán của Nguyễn Nam Chúc cũng không khác anh, cho nên hai người đều đang chờ đợi màn đêm buông xuống.
Phong Vĩnh Nhạc thấy bộ dáng bọn họ bình tĩnh chờ đợi, cũng kiềm chế nỗi lo âu xuống.
Một ngày dài cuối cùng đã trôi qua. Khi kim đồng hồ chỉ 8 giờ, mặt trời đã lặn xuống đường chân trời, toàn bộ viện điều dưỡng lại lần nữa bị bóng tối nuốt chửng.
Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch ở trong phòng mình.
8 giờ vừa đến, tiếng giày cao gót không xuất hiện. Ngược lại, Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng hét thảm thiết của một người đàn ông cách họ không xa. Tiếng hét này Lâm Thu Thạch rất quen thuộc, đúng là của Giang Anh Duệ -- cũng chính là giọng của viện trưởng.
Phong Vĩnh Nhạc vốn dĩ đứng bên cửa sổ, nghe tiếng kêu liền thò đầu ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Hai cô xem này......"
Lâm Thu Thạch đứng lên, thấy được cảnh tượng bên ngoài.
Ở tầng dưới cùng của tòa nhà, nữ y tá lại xuất hiện trong tư thế vặn vẹo. Cô kéo một cái xác không thể nhìn rõ bộ dạng, chậm rãi từ dưới lầu đi qua, cuối cùng bò lên cầu thang.
Mặc dù không nhìn rõ bộ dạng của cỗ thi thể, nhưng có thể từ quần áo đoán ra đó đúng là viện trưởng.
Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng trẻ con khóc tỉ tê. Anh liếc nhìn Nguyễn Nam Chúc, thấy thần sắc cậu bình tĩnh, dường như không nghe thấy gì.
Lâm Thu Thạch do dự một lúc, vẫn đem âm thanh mình nghe được nói cho Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc nhìn chữ anh gõ ra trên điện thoại, hơi trầm ngâm: "Tôi sẽ lên tầng cao nhất tìm chìa khóa, hai người đứng trước cửa đường hầm chờ tôi."
Lâm Thu Thạch nghe vậy lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý: Tôi muốn đi cùng với cậu.
Phong Vĩnh Nhạc ngượng ngùng nói: "Vậy tôi cũng đi chung." Nhìn hai cô gái vì cậu ta mà mạo hiểm, thật làm cho người khác cảm thấy có chút không đành lòng.
Ai ngờ Nguyễn Nam Chúc lại liếc cậu ta một cái, nói: "Cậu vẫn nên đi tới cửa đường hầm đi."
Phong Vĩnh Nhạc: "......" Là ảo giác sao? Cậu thực sự nghe thấy sự ghét bỏ từ trong giọng điệu của Nguyễn Nam Chúc.
Phong Vĩnh Nhạc vẫn rối rắm muốn nói gì đó, lại thấy Nguyễn Nam Chúc vung tay lên, cầm tay Lâm Thu Thạch xoay người đi, lưu lại Phong Vĩnh Nhạc đứng tại chỗ lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười.
Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch đi lên lầu sáu.
Hôm nay rất khác so với trước đây. Nữ y tá không còn chạy trên hành lang, cũng không tiếp tục nhảy lầu. Cô ta dường như đã tìm thấy thứ mình muốn, vì thế liền trở nên yên lặng.
Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch đi tới trước cửa phòng viện trưởng.
Phòng viện trưởng tối đen, cũng vô cùng an tĩnh, dường như không có chỗ nào bất thường. Nguyễn Nam Chúc duỗi tay cầm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng kéo ra, cánh cửa gỗ trước mặt kẽo kẹt mở ra. Cậu bước vào trong, dò dẫm trên tường và bật đèn lên.
Đèn bật sáng, toàn bộ cảnh tượng trong căn phòng đều trở nên rõ ràng. Vài giây sau khi đôi mắt của Lâm Thu Thạch thích nghi với ánh sáng, anh thấy khung ảnh trống còn sót lại kia quả cuối cùng cũng đã được lấp đầy.
Chỉ là tấm hình trong khung ảnh này không chỉ là một người, mà là một người đàn ông và một người phụ nữ.
Người đàn ông mặc bộ đồ của bác sĩ, còn người phụ nữ mặc bộ đồ y tá. Biểu cảm của người đàn ông hơi cứng nhắc, nhưng người phụ nữ lại nở nụ cười thật ngọt ngào, như thể cảm thấy rất hài lòng.
Nguyễn Nam Chúc nhìn khung ảnh, lấy một cái ghế lại gần. Bởi vì khung ảnh treo hơi cao, phải bước lên một cái gì đó mới có thể tháo nó ra.
Ánh mắt của Lâm Thu Thạch di chuyển tới các chỗ khác trong phòng. Anh đột nhiên nhận thấy ngăn kéo trong phòng đã bị mở ra, liền chậm rãi bước tới.
Trong ngăn kéo bị mở ra vẫn còn đặt bộ hài cốt trẻ con kia. Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm bộ hài cốt, đột nhiên nhớ tới gì đó. Anh nhớ rõ ngày hôm qua lúc viện trưởng chạy trốn, có vẻ vô cùng coi trọng bộ hài cốt này. Chẳng lẽ thứ này có lợi ích gì đó...... Anh hơi do dự, vươn tay cầm bộ hài cốt lên.
Lâm Thu Thạch mới vừa cầm lấy hài cốt, bên kia Nguyễn Nam Chúc đã lấy khung ảnh xuống. Cậu xoay khung ảnh lại, thấy được thứ treo đằng sau khung ảnh chính là chìa khóa.
Thần sắc Nguyễn Nam Chúc buông lỏng, biết rằng suy đoán của bọn họ là chính xác. Cậu nhanh chóng gỡ chìa khóa xuống, sau đó muốn đem khung ảnh treo lại chỗ cũ.
Sự việc tiến hành tới bước này rồi, lại xuất hiện một vấn đề thật lớn -- khung ảnh không thể treo lên lại được.
Vốn dĩ là một việc rất dễ làm, lại biến thành việc không cách nào hoàn thành được. Khung ảnh không ngừng từ trên vách tường rơi xuống, biểu tình của Nguyễn Nam Chúc cũng trở nên nghiêm túc.
Lâm Thu Thạch chú ý tới không khí trong phòng có biến hóa. Khung ảnh kia vừa bị gỡ xuống, các di ảnh khác liền bắt đầu chậm rãi cử động. Mới đầu chỉ là ánh mắt, tiếp theo là vẻ mặt, cuối cùng -- bọn họ vươn tay, muốn từ trong khung ảnh thoát ra.
Mà trong tấm ảnh chụp chung mà Nguyễn Nam Chúc đang cầm, viện trưởng bắt đầu nở một nụ cười quái dị, biểu hiện của nữ y tá trở nên tương tự hắn ta.
Những biến hóa này chẳng qua chỉ phát sinh ngay trong nháy mắt. Nguyễn Nam Chúc nhanh chóng phản ứng, vẻ mặt đại biến: "Không đúng, chúng ta mau đi --" Cậu không còn cố treo khung ảnh lại, kêu một tiếng liền xoay người chạy.
Lâm Thu Thạch chạy theo sau cậu.
Hai người lao ra khỏi phòng viện trưởng, chạy về phía cầu thang.
Nhưng Lâm Thu Thạch nhận thấy một điều kỳ lạ, cầu thang nguyên bản dễ dàng chạy xuống lại trở nên dài vô tận. Bọn họ quẹo qua vài khúc cua nhưng vẫn chỉ như dậm chân tại chỗ.
Bước chân của Nguyễn Nam Chúc ngừng lại, cậu cau mày: "Chúng ta bị mắc kẹt rồi."
Lâm Thu Thạch còn chưa kịp đáp lời, liền thấy ngay trước cầu thang xuất hiện một bóng người lờ mờ. Mới đầu anh cho rằng chỉ có một, nhưng rất nhanh, anh phát hiện ra đó không chỉ có một cái bóng, mà là một nhóm -- toàn bộ những người trong di ảnh đã thoát ra khỏi khung. Bọn họ đứng ở cuối hành lang, nhếch môi cười với Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc, hốc mắt đen như hũ nút cùng cái miệng như hang động tối om làm bọn họ trông không hề giống người, càng giống như là dán giấy lên gương mặt.
Sau lưng Lâm Thu Thạch nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Nguyễn Nam Chúc hít một hơi thật sâu, chậm rãi lấy từ trong túi ra một cái vòng ngọc đỏ như máu. Cậu đem vòng ngọc đưa cho Lâm Thu Thạch, nói: "Anh đeo vào đi."
Lâm Thu Thạch nhìn cậu: "Đây là cái gì?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Là thứ có thể bảo vệ cho anh một mạng." Thần sắc cậu xuất hiện một chút nôn nóng hiếm thấy, cũng làm Lâm Thu Thạch cảm thấy rõ tình huống trước mắt cực kỳ không ổn.
Lâm Thu Thạch nói: "Vậy còn cậu thì sao?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Tôi có cách của tôi." Cậu cũng đưa chìa khóa cho Lâm Thu Thạch, nói, "Đợi lát nữa chúng ta tiến lên, anh trực tiếp chạy xuống lầu."
Lâm Thu Thạch nhìn thẳng vào khuôn mặt của Nguyễn Nam Chúc, hỏi lại một lần nữa: "Vậy còn cậu thì sao?"
Nguyễn Nam Chúc không nói lời nào, giọng cậu vô cùng bình tĩnh: "Chắc là cũng không chết được."
Cậu nói "chắc là", không phải là "không chết được". Lâm Thu Thạch nhìn cậu, giọng nói vô cùng kiên định: "Không, tôi không muốn đi một mình."
Nguyễn Nam Chúc nghe vậy sửng sốt.
"Tôi không muốn đi một mình." Lâm Thu Thạch nói, "Muốn đi thì đi cùng nhau."
Nguyễn Nam Chúc: "Đừng nháo --" Cậu còn muốn tiếp tục khuyên Lâm Thu Thạch, nhưng những bóng người trước mặt đã bắt đầu tiến về phía họ.
Tốc độ di chuyển của bọn họ rất nhanh, chỉ trong giây lát đã đứng trước mặt Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc. Ngay lúc này, Lâm Thu Thạch đột nhiên làm một động tác. Anh thò tay vào túi và lấy bộ hài cốt trẻ con mà anh vừa mang ra khỏi phòng viện trưởng.
Hành động này vô cùng đột ngột. Lâm Thu Thạch cũng không biết việc này có tác dụng hay không, anh chỉ dựa vào trực giác của mình --
Những bóng người vốn dĩ tiến gần sát Nguyễn Nam Chúc đột nhiên tản ra. Đôi mắt bọn họ tuy rằng chỉ là những các hốc đen thui, nhưng Lâm Thu Thạch lại có thể nhìn thấy trong đó là vẻ khiếp sợ. Mấy thứ đó đúng là sợ bộ hài cốt trẻ con này...... Lâm Thu Thạch thầm vui vẻ.
Nguyễn Nam Chúc cũng thấy được một màn này, nhưng lúc này cậu không còn thời gian nghiên cứu bất kỳ điều gì nữa, vội cầm lấy tay Lâm Thu Thạch trực tiếp xuyên qua những bóng người, tiếp tục chạy về phía trước.
Lúc này đây, những cái bóng đó không dám ngăn bọn họ lại.
Lâm Thu Thạch thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm, biết bọn họ lại tránh được một kiếp.
Tuy nhiên, mặc dù khung cảnh cầu thang bắt đầu trở lại bình thường, nhưng thực tế thì tình huống xung quanh bắt đầu trở nên không ổn, trong không khí bắt đầu tỏa ra mùi máu nồng nặc. Khi Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc chạy qua lầu bốn, họ nhìn thấy hành lang tầng bốn tràn đầy máu tươi. Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch nhìn nhau, cả hai đều thấy trong mắt đối phương là ý cười cay đắng, họ đang nghĩ về cùng một chuyện -- hy vọng Phong Vĩnh Nhạc không xảy ra việc gì.
Viện điều dưỡng bắt đầu náo động, các bệnh nhân vốn đang ngủ bên trong bắt đầu rời khỏi phòng và tấn công lẫn nhau.
Lâm Thu Thạch đi ngang qua lầu hai, tận mắt nhìn thấy một bệnh nhân đẩy một người khác xuống đất, sau đó cúi đầu cắn đứt cổ họng người đó. Nghe được tiếng bước chân của bọn họ, bệnh nhân này ngẩng khuôn mặt dính đầy máu tươi lên, nhìn bọn họ cười cười.
Có vô số tình huống tương tự, dường như toàn bộ ác ý trong viện điều dưỡng đều được thả ra.
Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch rốt cuộc cũng tới được nơi đã hẹn với Phong Vĩnh Nhạc.
Phong Vĩnh Nhạc nhìn thấy bọn họ, mừng tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Có vẻ như cậu ta cũng bị thương nhẹ, trên má có một vết xước: "Cuối cùng hai người cũng đến -- tôi mẹ nó mém tý nữa bị hù chết rồi. Đám bệnh nhân này lên cơn gì vậy? Thần kinh --!"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Mau vào đi!"
Phong Vĩnh Nhạc gật gật đầu.
Vào buổi sáng họ đã xác định được cửa sắt nằm ở cuối đường hầm, vị trí không phải rất xa, nhưng buộc phải chạy qua một con đường chất đầy túi bọc thi thể.
Ban ngày lúc bọn họ tiến vào vẫn ổn, nhưng lúc này họ vừa bước vào đường hầm, lại phát hiện những túi thi thể dưới chân đang cử động, thậm chí còn có thi thể cào rách túi đựng, từ bên trong vươn cánh tay trắng bệch ra sờ soạng khắp nơi -- bọn chúng muốn bắt lấy những người đi ngang qua.
Nguyễn Nam Chúc đi đầu, tránh những cánh tay đó. Lâm Thu Thạch theo sát sau lưng cậu. Phong Vĩnh Nhạc thì sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng may là không tụt lại phía sau. Ba người đều cực kỳ cẩn thận, tận lực tránh né những cánh tay trắng bệch kia.
Nhưng trên thực tế khó mà hoàn toàn tránh hết, dù sao thì toàn bộ đường hầm đều bị thi thể chất đầy, thậm chí dưới chân bọn họ dẫm lên đều là những thi thể mềm oặt.
Đây thực sự là một cảm giác tồi tệ, trên trán Lâm Thu Thạch đổ mồ hôi lạnh.
"Đệt --" Người đi cuối cùng, Phong Vĩnh Nhạc đột nhiên phát ra một tiếng chửi bậy, Lâm Thu Thạch quay đầu lại, thấy chân cậu ta đã bị một bàn tay bắt được.
Bàn tay kia nắm chặt đến nỗi Phong Vĩnh Nhạc suýt nữa ngã sầm xuống đất. Cậu ta run rẩy: "Tôi....bị bắt rồi...."
Cậu ta dùng sức giãy giụa, nhưng cái tay kia lại như làm bằng sắt, giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
Lâm Thu Thạch liếc nhìn Nguyễn Nam Chúc, thấy chân mày Nguyễn Nam Chúc cau lại. Lâm Thu Thạch do dự ba giây, sau đó lộ ra biểu tình kiên định, lấy ra từ trong túi một con dao gấp.
Con dao gấp này vô cùng sắc bén, là do Nguyễn Nam Chúc giúp anh chọn, nghe nói là chém sắt như chém bùn......
Lâm Thu Thạch cầm dao đi tới trước mặt Phong Vĩnh Nhạc, Phong Vĩnh Nhạc trừng mắt: "Thu...... Thu Thu...... Cô..... cô muốn làm gì......" Không thể không nói, trước mặt là một cô gái nhu nhược cầm một con dao không biểu tình nhìn mình, không hiểu sao lại có cảm giác như phim kinh dị.
Lâm Thu Thạch không để ý đến cậu, trực tiếp ngồi xổm xuống.
|
Phong Vĩnh Nhạc nói: "Đừng -- đừng chặt chân tôi --" Cậu ta đang oa oa gào thét, liền cảm thấy dưới chân được thả lỏng, cúi đầu nhìn lại, phát hiện bàn tay nắm chân mình đã bị Lâm Thu Thạch một phát chém đứt.
Sau đó Lâm Thu Thạch nhìn cậu ta bằng ánh mắt như nhìn một thằng nhóc trí tuệ chậm phát triển. (lời editor: aka thiểu năng đấy ạ (。-∀-))
Phong Vĩnh Nhạc hơi xấu hổ, cười gượng hai tiếng: "Ha ha, tôi chỉ đùa một chút."
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm nếu cậu không gào thét thảm thiết tới vậy thì tôi mới tin cậu đang đùa.
Bên kia Nguyễn Nam Chúc đã dùng chìa khóa mở cánh cửa sắt ra. Cửa sắt vừa mở, lộ ra phía sau là con đường tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Nguyễn Nam Chúc vẫy vẫy tay với bọn họ, nói: "Mau tới đây --"
Khi cánh cửa sắt bị mở ra, các thi thể trong đường hầm càng thêm náo động. Lâm Thu Thạch cùng Phong Vĩnh Nhạc vội tăng tốc, cuối cùng cũng tới trước mặt đường hầm.
Phong Vĩnh Nhạc lần này không khách sáo nữa, sau khi chào tạm biệt bọn Nguyễn Nam Chúc liền trực tiếp vọt trong cửa.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Đi, đi vào."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu. Trước đi đi vào trong, anh liếc về phía cuối đường hầm, nhìn thấy nữ y tá đứng đó, mặt không biểu tình nhìn anh. Viện trưởng đứng ngay bên cạnh cô ta, ánh mắt oán độc vô cùng, nhìn mà lạnh cả người...... Có thể tưởng tượng được những người còn lại khi vào đây, gặp được hai con quỷ đứng trước cửa sẽ xảy ra chuyện gì.
Lâm Thu Thạch thu hồi ánh mắt, xoay người đi theo Nguyễn Nam Chúc vào trong cửa.
Đi qua đường hầm thật dài, họ trở lại thế giới hiện thực.
Lâm Thu Thạch một lần nữa xuất hiện ở biệt thự, ngay lập tức có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Hạt Dẻ vừa vặn đi ngang qua người anh, meo meo hai tiếng, lại hiếm khi dùng đầu cọ cọ chân Lâm Thu Thạch. Lâm Thu Thạch lúc này mới hoàn hồn, mặt lộ vẻ vui sướng: "Hạt Dẻ!! Con cuối cùng cũng cho ba ba ôm một cái!!"
Anh vui vẻ bế Hạt Dẻ lên, sau đó lộ ra cái bụng trăng trắng xù xù của Hạt Dẻ, lại úp mặt vào......
Nguyễn Nam Chúc từ trên lầu đi xuống, vừa đến nhà ăn liền thấy dáng vẻ này của Lâm Thu Thạch. Biểu tình cậu nháy mắt cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, nói: "Lâm Thu Thạch."
Lâm Thu Thạch còn đang trầm mê hít mèo, mãi đến khi Nguyễn Nam Chúc gọi anh một tiếng nữa.
"Hả? Chuyện gì vậy?" Lâm Thu Thạch ngẩng đầu.
Lúc này đúng là mùa xuân, cũng là mùa rụng lông của Hạt Dẻ, Lâm Thu Thạch vừa nhấc đầu, trên môi còn dính một nhúm lông mèo trắng muốt.
Nguyễn Nam Chúc đi qua, dùng tay giữ môi Lâm Thu Thạch lại, nhẹ nhàng miết miết một chút rồi lấy nhúm lông mèo màu trắng kia xuống.
Lâm Thu Thạch nói: "Cuối cùng cũng thoát ra." Anh thở phào nhẹ nhóm, cảm giác thân thể hơi mỏi mệt.
"Ừm, nghỉ ngơi cho tốt." Nguyễn Nam Chúc nói, "Anh xem trong ba lô của anh đi."
Lâm Thu Thạch gật đầu, mở ba lô ra, sau khi thấy thứ bên trong liền hơi sửng sốt.
Chỉ thấy trong ba lô của anh vẫn còn bộ hài cốt trẻ con mà anh lấy ra từ phòng viện trưởng, chỉ là hài cốt này sau khi bị mang ra liền xuất hiện một chút biến hóa rất nhỏ, thân thể trở nên đen nhánh.
Nguyễn Nam Chúc: "Quả nhiên là đạo cụ có thể sử dụng."
Nói đến đạo cụ, Lâm Thu Thạch nhớ tới chiếc vòng ngọc màu đỏ mà Nguyễn Nam Chúc đưa cho, trước đó ở trong cửa vẫn chưa nhìn kỹ, lúc này ra ngoài anh mới phát hiện đây là vòng tay làm từ huyết ngọc, trông vô cùng xinh đẹp. Vòng ngọc trong suốt, trong đó có sương mù màu đỏ điểm xuyết, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm. Anh đem vòng tay gỡ xuống, đưa cho Nguyễn Nam Chúc nói: "À, cái này trả lại cho cậu, chiếc vòng tay này rất đẹp."
Nguyễn Nam Chúc cầm lấy, nhàn nhạt nói: "Xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp, nhưng mà nó là đồ của người chết, nếu không đưa cho anh đeo cũng không sao."
Lâm Thu Thạch cười nói: "Tôi không phải con gái, đeo cái này làm gì." Đối với những thứ trang sức linh tinh anh không hề có hứng thú.
Nguyễn Nam Chúc lại nhướng mày: "Thật sao."
Lâm Thu Thạch: "......" Lúc này anh mới nhớ ra mình vẫn mặc quần áo nữ, thở dài, anh nói, "Vậy bộ hài cốt này làm sao bây giờ? Cứ để ở trong nhà sao?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Trong thư phòng của phòng anh có vài cái tủ sắt, mấy thứ này ngày thường anh nên bỏ vào khóa trong tủ sắt, lúc vào cửa thì mang theo."
Lâm Thu Thạch nghiêng nghiêng đầu: "Vậy công dụng của thứ này là gì......"
Nguyễn Nam Chúc lắc đầu: "Không biết, nhưng chắc chắn là có tác dụng."
Còn về có tác dụng gì phải tự mình trải nghiệm, giống như cuốn sổ nhật ký trước đó.
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, ý bảo mình đã biết. Sau đó anh liền trở về phòng, thay bộ quần áo nữ ra, lại tắm rửa một cái, sau đó ngồi trong phòng mở diễn đàn ra.
Nói thật, vào cửa với cường độ cao như vậy thật sự là một việc vô cùng mệt mỏi, ít nhất Lâm Thu Thạch cảm thấy cực kỳ mỏi mệt, cũng không biết Nguyễn Nam Chúc làm cách nào mà chịu đựng tới nổi.
Lâm Thu Thạch nghỉ ngơi một đêm, mới cảm giác khỏe hơn một chút.
Ngày hôm sau, Trình Thiên Lí hỏi anh lần này trong cửa có cảm giác thế nào.
Lâm Thu Thạch nói: "Còn tạm, ở trong cửa gặp được một người rất giống cậu."
Trình Thiên Lí: "Rất giống em...... ý anh là sao?"
Lâm Thu Thạch: "Thông minh lại đáng yêu?"
Trình Thiên Lí tỏ ra nghi ngờ, nói: "Thiệt hay giả vậy? Đừng có lừa em, dù sao em đúng là thông minh lại còn đáng yêu."
Lâm Thu Thạch nói: "Ha ha."
Trước đó Nguyễn Nam Chúc đã nói qua, càng gần các cửa về sau, dự cảm về thời gian vào cửa càng chính xác. Khi tới cánh cửa thứ mười, thậm chí người ta còn có thể biết chính xác thời gian, từng giây từng phút -- Đây có lẽ là một loại khoan dung của cánh cửa, ít ra là trước khi đi vào có thể chuẩn bị đầy đủ.
Sau khi Lâm Thu Thạch ra khỏi cánh cửa này, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Ngày thứ ba, anh tìm Nguyễn Nam Chúc, tỏ vẻ muốn trò chuyện với cậu một chút.
Nguyễn Nam Chúc hình như đang nói chuyện với ai đó trên mạng, giương giương cằm ra hiệu cho Lâm Thu Thạch ngồi, nói thẳng: "Nói đi."
Lâm Thu Thạch nói: "Thật ra...... Tôi luôn tự hỏi rằng, thực sự có người bước ra khỏi mười hai cánh cửa sao?"
Bàn tay gõ trên bàn phím của Nguyễn Nam Chúc hơi khựng lại.
"Cậu lợi hại tới vậy cũng chỉ mới vượt qua mười cánh cửa." Lâm Thu Thạch nói, "Cậu đã nhìn thấy người nào vượt qua mười hai cánh cửa chưa?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Chưa nhìn thấy."
Lâm Thu Thạch sửng sốt.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Thực tế là chưa từng có ai nhìn thấy." Giọng cậu rất bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại làm người ta kinh ngạc, cậu nói, "Nhưng chỉ có thể nghĩ như vậy." Cậu ngừng một lát, "Đây là con đường duy nhất."
Lâm Thu Thạch trầm mặc.
"Anh rất mạnh mẽ, là một việc tốt." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nhưng không phải ai cũng giống anh, có thể thản nhiên mà tiếp thu hiện thực. Vì vậy, bọn họ nhất định phải có một mục tiêu."
Cho nên mọi người đều ăn ý ngầm đặt mục tiêu là mười hai cánh cửa.
Hơn nữa họ tin chắc rằng miễn là họ vượt qua mười hai cánh cửa, chờ đợi phía sau chính là một cuộc sống mới mà họ hằng ước mong.
Lâm Thu Thạch nói: "Không có bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh chuyện này sao?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Nếu là những người khác, có lẽ tôi sẽ nói có, nhưng đối với anh, tôi không muốn nói dối." Cậu khép laptop trước mặt lại, quay đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào người đồng đội trước mặt, "Anh rất hợp ý tôi."
Đối mặt với ánh mắt của Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch có chút mất tự nhiên.
Ánh mắt này quá thâm trầm, có quá nhiều thứ ẩn giấu trong đó, Lâm Thu Thạch hoàn toàn không có cách nào đọc được, anh nói: "Bọn họ đều cũng biết sao?"
Nguyễn Nam Chúc: "Có người biết, có người không biết." Câu giơ tay, làm một cử chỉ thờ ơ, "Có biết hay không cũng không liên quan, dù sao cũng phải qua cửa."
Dù sao cũng phải trải qua bấy nhiêu cánh cửa, bất kể là tự nguyện hay không.
Lâm Thu Thạch không ngờ rằng Nguyễn Nam Chúc sẽ thẳng thắn với anh như vậy. Anh cho rằng Nguyễn Nam Chúc ít nhất sẽ kiếm cớ cho có lệ một chút, ai ngờ cậu cứ thản nhiên nói ra như vậy.
Lâm Thu Thạch cười khổ: "Cậu có phải quá để mắt tới tôi rồi hay không."
Nguyễn Nam Chúc chớp chớp mắt: "Tôi nhìn lầm sao?"
Lâm Thu Thạch trầm mặc.
Nguyễn Nam Chúc không nhìn lầm. Thực tế, câu trả lời cho vấn đề này không quá quan trọng với anh, anh đơn thuần chỉ là tò mò mà thôi.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Trình Nhất Tạ sắp phải đi qua cánh cửa thứ chín."
Lâm Thu Thạch nghe vậy sửng sốt.
"Tôi phải đi cùng với cậu ấy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi vẫn đang suy nghĩ có nên mang anh theo hay không."
Lâm Thu Thạch hiện tại đã qua sáu cánh của, nếu anh có thể từ trong cánh cửa thứ chín của Trình Nhất Tạ thoát ra, vậy là anh có thể trực tiếp nhảy qua cửa thứ bảy lẫn thứ tám.
Lâm Thu Thạch nói: "Vậy cậu suy nghĩ xong chưa?"
"Vẫn chưa." Nguyễn Nam Chúc nói, "Ít nhất trước mắt thì là chưa. Còn anh, anh thấy thế nào?"
Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, thành thật nói: "Tôi không biết."
Nguyễn Nam Chúc nhìn bộ dáng của anh, lại nở nụ cười, cậu nói: "Lâm Thu Thạch, tôi rất thích anh. Chúng ta hợp tác với nhau rất ăn ý, là trời sinh một đôi." (lời editor: tỏ tình?????)
Lúc cậu nói những lời này giọng điệu vô cùng thản nhiên, Lâm Thu Thạch cũng không cảm thấy chỗ nào có vấn đề, anh cùng Nguyễn Nam Chúc hợp tác đúng là rất vui vẻ.
"Vậy thôi." Nguyễn Nam Chúc, "Nghỉ ngơi cho tốt."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, đứng lên đi ra ngoài.
Tuy rằng Nguyễn Nam Chúc đã nói qua rất nhiều lần, nhưng trên thực tế Lâm Thu Thạch vẫn chưa hề nhận ra bản thân mình có chỗ nào đặc biệt. Mãi đến khi người mới gia nhập, Tần Bất Đãi, đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chuyện ngoài ý muốn này do Lâm Thu Thạch cắt ngang. Ngày đó nửa đêm anh đột nhiên bị đói tỉnh, muốn đi xuống bếp tìm chút gì đó lót dạ.
Kết quả vừa đi tới cửa, anh lại nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh nhai nuốt ngấu nghiến.
Bước chân Lâm Thu Thạch hơi khựng lại. Không bật đèn, anh nhẹ nhàng đi vào trong bếp, nương theo ánh trăng không tính là sáng thấy được Tần Bất Đãi ngồi xổm trong một góc.
Tần Bất Đãi ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm một khối thịt sống to đùng, đầu chôn vào miếng thịt dùng sức gặm. Hắn không nghe thấy tiếng chân của Lâm Thu Thạch, tâm trí gần như đều sa vào thứ trong tay.
Một màn này quá mức quái dị, thậm chí Lâm Thu Thạch còn có ảo giác là mình vẫn còn đang trong cánh cửa. Cũng may này ảo giác chỉ là chợt lóe lên rồi biến mắt, Lâm Thu Thạch có chút do dự mở miệng, gọi tên hắn ta: "Tần Bất Đãi......"
Động tác của Tần Bất Đãi dừng lại, biểu tình trong nháy mắt cứng đờ. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, thấy Lâm Thu Thạch đứng trước cửa.
Ngay lúc ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Thu Thạch thậm chí cảm thấy kẻ đang ngồi xổm trước mặt mình không phải là con người, mà là một con dã thú.
Nhưng Tần Bất Đãi rất nhanh liền khôi phục thần chí. Hắn chậm rãi đứng dậy, ném miếng thịt sang một bên, nói: "Cậu nghe tôi giải thích......" Hắn bước tới gần Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch không tự chủ được muốn lui về phía sau, nhưng anh nhịn loại cảm giác này xuống, nhìn Tần Bất Đãi đi tới trước mặt anh.
Tần Bất Đãi nói: "Tôi không muốn làm điều này, nhưng tôi không thể nhịn được." Hắn liếm liếm môi, ánh mắt liếc nhìn cần cổ thon dài trắng nõn của Lâm Thu Thạch mà đánh giá một lát, lại rũ mắt, "Tôi thật sự......không nhịn được."
|