Nhật Ký Mưu Sinh Của Nhân Vật Phản Diện
|
|
Nhật Ký Mưu Sinh Của Nhân Vật Phản Diện
Tác giả:Đại Hung Max
Thể loại: Cường cường, tiên hiệp, tu chân giới, hệ thống, xuyên thư.
Nhân vật chính: Tạ Lãm x Quý Tiện Ngư
Nhân vật phụ: Giang Hạo Hàn, Trác Thư Dương, Tiết Văn Xuyên, Du Tĩnh Uyển Đẳng,...
Truyện này còn có tên [Luôn có tiểu đệ muốn hại ta]
Là chướng ngại vật trên con đường phát triển của nam chính, nhân vật phản diện là Quý Tiện Ngư cả đời đều tìm đến nam chính gây sự, kết cục bị nam chính móc mắt xẻo lưỡi, lột da rút gân, sau đó thành công nhận hộp cơm... (hết đất diễn)
Sau đó Quý Tiện Ngư, vì trùng tên với nhân vật phản diện nên ngoài ý muốn xuyên thư, từ đó quyết tâm không tranh giành, trở thành một nhân vật luôn vì lợi ích của nam chính, tuyệt đối không cùng nam chính xung đột, toàn tâm toàn ý hướng đến một xã hội hòa bình!
--------
Tiểu đệ số một hô: "Đại sư huynh! Xuân dược chúng ta chuẩn bị tốt lắm đó!"
Tiểu đệ số hai hét: "Đại sư huynh! Mỹ nhân huynh muốn có bọn ta đã trói trên giường!"
Tiểu đệ số ba gào: "Đại sư huynh! Đạo cụ huynh muốn chúng ta đã chuẩn bị tốt!"
Quý Tiện Ngư: ...
Trời đất, muốn làm người tốt khó đến vậy sao!!!
---- Trước khi xuyên thư ----
"Ngươi tổn hại danh dự của ta, phế bỏ tu vi của ta." Nam nhân bễ nghễ ngồi trên ngai vương, nhẹ giọng thủ thỉ với nam tử đầy máu dưới chân, "Hôm nay trả lại ngươi ngàn lần chỗ ấy như nào nhỉ?"
---- Sau khi xuyên thư ----
Tạ Lãm: "Ngươi bảo vệ ta, trân trọng ta, như vậy là...ngươi ái mộ ta, muốn có được ta?"
Quý Tiện Ngư: Ta chỉ muốn ngươi đừng móc mắt ta, đừng lột da ta, đừng chặt đầu ta thôi.
|
Chương 1: Giáo huấn
"Đại sư huynh!"
Quý Tiện Ngư ngửa mặt lên trời, làm như không nghe thấy tiếng gọi, rảo bước chạy về phía động phủ của mình. Nhưng vì bị tóm lại, hắn đành dừng chân, quay đầu nhìn đám sư đệ nhỏ tuổi đang vây quanh, miễn cưỡng trưng ra vẻ mặt ôn hòa.
"Các sư đệ có chuyện gì muốn nói?"
Tiết Văn Xuyên nghe Quý Tiện Ngư hỏi, cẩn thận xem xét bốn xung quanh rồi hạ giọng: "Đại sư huynh yên tâm, hôm nay bọn ta nhất định khiến tên tiểu tử kia chịu không nổi."
Quý Tiện Ngư nghe xong, vẻ mặt mờ mịt hỏi.
"Cái gì?"
"Là tiểu tử mới đến. Hắn với môn phái chúng ta hoàn toàn chẳng biết gì nên khi nãy, bọn đệ dùng danh nghĩa của huynh gửi chiến thư, hẹn hắn ra quyết chiến tại núi Đoạn Tình. Hahaha..." Mấy tên tiểu đệ nói xong liền nhìn nhau, lộ ra bộ mặt đáng khinh mà tươi cười.
Thấy cái tên núi Đoạn Tình, Quý Tiện Ngư cảm thấy hơi quen quen.
Nhìn vẻ mặt hắn mờ mịt, một tiểu đệ liền xung phong phổ cập kiến thức khoa học: "Đại sư huynh hẳn là không nhớ rõ đi? Núi Đoạn Tình là nơi nữ đệ tử thường đến tắm mát nha."
Hóa ra đám nhóc này có ý định bắt nạt nam chính. Nhìn đám nhóc con này, Quý Trạch Ngư cười lạnh. Bọn chúng đây là định đi tìm đường chết đấy à?
Phải rồi. Quên chưa nói. Quý Tiện Ngư sau khi bị nam chính giết chết liền xuyên thư! Hắn xuyên đến bộ sách tên 《Chí Tôn Ma Long》một điển hình của thể loại tu chân huyền huyễn, hơn nữa còn trở thành nhân vật phản diện trùng họ trùng tên với mình - Quý Tiện Ngư.
Trong truyện, là một nhân vật phản diện, sau khi bị nam chính đánh bại ở giải đấu, Quý Tiện Ngư vì ghen ghét mà cố tình sắp đặt, khiến nam chính xuất hiện tại nơi nữ đệ tử tắm rửa. Nam chính vì vậy bị coi thành thành kẻ tâm lý biến thái, nhân phẩm thấp kém, suýt chút nữa trục xuất khỏi sư môn. Sau sự kiện lần ấy, nam chính bị đồng môn phỉ nhổ, cộng thêm nhân vật phản diện Quý Tiện Ngư luôn tìm cách gây khó dễ, nam chính dần hắc hóa, quyết tâm giết chết nhân vật phản diện để báo thù.
Nhưng mà Quý Tiện Ngư tưởng rằng sự kiện lần này do mình hắn gây ra thôi. Con mẹ nó ai mà biết rằng còn có lũ tiểu đệ góp một tay vào nữa!!! Không thể thế được. Hắn nhất định phải ngăn sự việc này phát sinh.
"Quý sư huynh! Ngươi..." Tiết Văn Xuyên ngây ngốc nhìn sư huynh rời đi, vươn tay muốn cản lại. Nhưng không để Tiết Văn Xuyên kịp ngăn cản, Quý Tiện Ngư đã gạt Tiết Văn Xuyên ra, nhanh chóng theo hướng núi Đoạn Tình lao đi.
...
Núi Đoạn Tình vì địa thế đặc thù nên trên đỉnh núi quanh năm đều có tuyết bao phủ. Lâu dần, tuyết từ đỉnh núi dần tan ra, men theo vách đá chảy xuống dần hình thành vô số thác nước phân bố khắp chân núi. Đặc biệt là xung quanh khu vực hồ thác là ba mặt núi bao quanh, vô cùng thích hợp cho việc tắm rửa. Vốn dĩ nơi này kín đáo, chỉ nữ đệ tử mới biết. Vậy mà không hiểu vì sao bọn tiểu sư đệ kia lại biết, đồng thời dám cả gan dụ nam chính tới đó.
Quý Tiện Ngư từng đi qua núi Đoạn Tình nhưng đối với nơi này thấy vô cùng xa lạ. Nghĩ đến việc mình có thể bị bắt gặp ở đây, hắn nhanh chóng tìm kiếm khắp chân núi. Hắn mải mê đi tìm nam chính, mặc kệ y phục bị thác nước bắn vào ướt nhẹp người.
Hai canh giờ thoáng chốc đã trôi qua.
Hiện tại, Quý Tiện Ngư đã thấm mệt. Quần áo ướt át dính sát làm cả người hắn khó chịu vô cùng. Vậy mà đến giờ bóng dáng nam chính vẫn chẳng thấy đâu. Đúng lúc Quý Tiện Ngư dừng chân, định bỏ cuộc thì đột nhiên, ở trong thác nước xuất hiện một bóng người lấp loáng. Thác nước chảy xiết khiến Quý Tiện Ngư dù nhìn chăm chú cũng không xác định được đó là nam hay nữ. Nhưng sau một lúc quan sát người nọ, Quý Tiện Ngư vẫn nhận ra điểm khác thường.
Từ trên cao, từng khối nước nặng rơi xuống đập vào cơ thể người kia, vậy mà người đó vẫn bất động, hình như đã hôn mê bất tỉnh.
Nguyên tắc của Quý Tiện Ngư là: Thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Hắn do dự một chút nhưng sau đó vẫn điểm nhẹ mũi chân, hướng bóng người hôn mê lao đến.
Nâng người ở dưới nước lên, thấy khuôn mặt đẹp trai vô đối của nam chính - Tạ Lãm, lo lắng của Quý Tiện Ngư cuối cùng cũng hạ xuống.
Hắn một mặt ôm lấy Tạ Lãm, một mặt mò mẫm bước đi trong nước, chuẩn bị đưa người về. Ai ngờ chân Quý Tiện Ngư đã tê cứng, lảo đảo vài cái liền ngã, tiện thể kéo Tạ Lãm xuống theo. Thế mà chưa kịp chạm đất, trên cổ hắn xuất hiện một bàn tay nóng rực, ghì chặt khiến hô hấp của Quý Tiện Ngư dần khó khăn.
Nguy hiểm!
Nhanh như cắt, ánh bạc của kim loại lóe lên, nhắm thẳng vào yết hầu của Quý Tiện Ngư. Quý Tiện Ngư theo bản năng tránh khỏi lưỡi dao, ngón tay khẽ bấm ra một cái thủ quyết đánh bay người kia, đồng thời trong lòng hướng Tạ Lãm gào thét.
Làm gì mà nhanh vậy hả? Rõ ràng y không ngất, vậy mà trốn dưới nước làm gì?
Quý Tiện Ngư cảnh giác nhìn người vừa hành hung mình. Tạ Lãm lúc này cả người ướt nhẹp, một tay chống xuống đống đá cuội, một tay nắm chặt dao găm, con mắt màu vàng óng của y lộ nồng đậm sát khí, ngồi đó kịch liệt thở dốc.
Quý Tiện Ngư nhìn trước nhìn sau, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm dị thường. Tạ Lãm rõ ràng ngâm mình trong nước suối mát lạnh mà bàn tay y lại nóng đến phát sợ.
Quý Tiện Ngư chần chờ một chút rồi hỏi: "Ngươi...Vẫn tốt chứ?"
Tên này tự dưng trúng bệnh gì vậy? Rõ ràng trong truyện không hề có đoạn này mà?
Tạ Lãm nghe hỏi liếc mắt lên. Ánh mắt âm u của y lạnh lẽo như băng, mang theo áp lực kinh người khiến Quý Tiện Ngư tự nhiên có chút hoảng sợ. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, chuẩn bị đáp trả thì đột nhiên, vài tiếng bước chân vẳng tới khiến hắn quên mất mình định nói gì.
"Có người đến rồi." Kéo Tạ Lãm từ trong nước lên, Quý Tiện Ngư thấp giọng nói. Kì lạ là tuy ánh mắt của Tạ Lãm vẫn như muốn giết người nhưng đối với hành động của Quý Tiện Ngư cũng không kháng cự.
Thấy Tạ Lãm không phản kháng, Quý Tiện Ngư thở phào, mang theo Tạ Lãm nấp sau một vách núi lõm vào trong khe đá. Cũng may là khi nãy hắn đi dọc từ thác nước xuống có để ý đến nơi này. Phía dưới hai người, thi thoảng tiếng nữ tử cười nói truyền đến. Vì không dám nhìn loạn, Quý Tiện Ngư đành quay mặt vào vách đá, thầm mong có thể nhanh chóng thoát thân.
Tay bấm một cái khẩu quyết, hắn nhanh chóng khiến nước ngấm vào y phục biến mất. Sau đó Quý Tiện Ngư quay sang nhìn nam chính, cũng định giúp y làm khô một chút. Không ngờ Tạ Lãm thấy động tác của hắn lập tức vươn tay ngăn cản, thấp giọng từ chối.
"Không muốn."
Tạ Lãm quay đầu qua một bên, hơi thở thở ra nóng rực nhưng cơ thể cảm giác ngày càng lạnh. Trong khe đá chật hẹp, tiếng thở của Tạ Lãm đặc biệt rõ ràng. Quý Tiện Ngư quay đầu liếc nhìn Tạ Lãm, phát hiện y phục Tạ Lãm vẫn ướt nhẹp, đến cả tóc y cũng ướt át dính sát trên người. Y lúc này cố gắng dán sát vào khe đá lạnh lẽo, đôi mắt cụp xuống nhìn vô cùng lạnh lùng. Nếu không cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng truyền qua bả vai của mình, Quý Tiện Ngư còn tưởng Tạ Lãm đang ghét bỏ hắn.
"Ngươi nhỏ giọng một chút đi."
Quý Tiện Ngư có hơi sợ. Tạ Lãm thở thực sự lớn tiếng. Tuy hai người đã trốn kĩ, cộng thêm tiếng thác nước che lấp nhưng nơi này cách mặt đất không xa, vẫn nên cẩn thận. Tạ Lãm cũng ý thức được Quý Tiện Ngư nói, hơi thở lập tức đè nén xuống. Tức thì, xung quanh dần yên lặng.
Quý Tiện Ngư lúc này mới an tâm hơn một chút. Hắn chăm chú nghe một lúc, đoán được người vừa đi đến là hai tỷ muội đồng môn.
"Du sư tỷ, hôm nay tỷ mới xuất quan nên đã bỏ lỡ trận tỷ thí của phái rồi." Âm thanh của sư muội trong trẻo giòn tan, mang chút ngây thơ mới lớn của thiếu nữ.
"Muội có được tham gia không?" Đáp lại là âm thanh ôn nhu mềm mại của Dung sư tỷ, nghe thôi đã khiến người ta vui vẻ.
"Không có..." Giọng sư muội có pha chút mất mát nhưng rất nhanh đã phục hồi, cười khinh bỉ rồi kể.
"Nhưng mà lần này tỉ thí, Quý sư huynh thua!"
Nữ tử họ Du nghe xong trầm mặc một lúc mới hỏi lại: "Vậy ai đoạt giải nhất rồi?"
"Là vị sư đệ mà Trường Thanh sư bá mới thu nhận. Vị sư đệ này thật không đơn giản, tuy nhiên hắn mới đến đã phá hủy thanh danh của Quý sư huynh, chỉ sợ ngày sau sẽ không thể sống tốt."
"Tỉ thí có thua có thắng, có cái gì mà không dễ chịu chứ."
"Tỷ đã quên Quý sư huynh khó ở, trước giờ kiêu căng ngạo mạn à. Huynh ấy khẳng định không nuốt trôi cơn tức này!"
Quý Tiện Ngư: "..."
Du sư tỷ đến đây ngắt lời sư muội, "Quý sư huynh không phải người như thế. Triệu sư muội nói năng cho cẩn thận."
"Huynh ấy cũng không phải chưa từng làm chuyện như vậy..." Phát hiện Du sư tỷ không thích, giọng của Triệu sư muội càng ngày càng yếu.
Quý Tiện Ngư và Tạ Lãm: "..."
May mắn rằng hai tỷ muội bọn họ tắm rửa không lâu lắm. Chỉ một lúc sau hai người họ xong xuôi rồi rời đi.
Quý Tiện Ngư sau cuộc nói chuyện vừa rồi hơi hơi chột dạ nhìn Tạ Lãm thầm than: Lần này ta chưa kịp hại người đã bị buộc tội.
Hắn đưa tay kéo cánh tay của Tạ Lãm. Lúc này y phục của y đã khô một nửa.
"Chúng ta tới phía trước thôi."
...
Đợi đến khi đưa Tạ Lãm đến gốc cây thì trời cũng gần tối. Rút bàn tay tê cứng vì bị Tạ Lãm nắm chặt ra, Quý Tiện Ngư mới phát hiện vài chuyện. Trên trán Tạ Lãm phủ một lớp mồ hôi mỏng, hơn nữa phía dưới của y khiến Quý Tiện Ngư vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ.
Tên nhóc này quá là tàn nhẫn rồi. Không chỉ hại hắn nhìn lén nữ tử tắm rửa mà hiện tại còn để hắn thấy phía dưới căng cứng của y. Phải biết rằng người tu tiên chú trọng thanh tâm quả dục, đặc biệt là đối với đệ tử chưa kết đan. Sở dĩ hắn nói vậy là bởi vì nếu trước khi kết đan tùy tiện phát tiết phá hỏng thiên tư, đảm bảo về sau tu hành sẽ vô cùng khó khăn.
"Hiện tại ta đem ngươi trở về được không?" Quý Tiện Ngư dò xét hỏi. Dù sao như thế vẫn hơn ngồi dưới gốc cây mà không giải quyết được điều gì.
Tạ Lãm không nói gì.
Thấy Tạ Lãm không đáp, Quý Tiện Ngư cũng ý thức được điểm không thích hợp. Tình trạng này của Tạ Lãm mà bị đồng môn bắt gặp thì đảm bảo không tốt lành gì. Hắn hơi lo lắng, đứng dậy nghe ngóng xung quanh một vòng thì bỗng phát hiện một hang đá. Suy xét một lúc, Quý Tiện Ngư cảm thấy nơi này thật sự thích hợp để nghỉ chân nên quay về đón Tạ Lãm vào trong hang động.
Trong hang động, bóng tối dày kịt bao trùm. Cũng may người tu tiên mắt tinh tai thính nên đối với Quý Tiện Ngư, đây cũng không phải vấn đề to tát. Dựa vào ánh trăng chiếu xuống, hắn cũng nhìn được đại khái xung quanh hang động.
Lúc này trong hang tối chỉ có mỗi hai người, thành ra bầu không khí có hơi lúng túng. Để phân tán sự chú ý, Quý Tiện Ngư tay bấm khẩu quyết, trong chốc lát quả cầu lửa hiện ra, soi sáng xung quanh.
Hang động này quanh co ngoằn ngoèo, đằng sau bóng tối sâu thẳm không biết sẽ dẫn đến đâu cộng thêm rêu xanh trơn trượt ẩm ướt mọc khắp chốn khiến nơi này cực ít người lui đến. Dọc theo vách động chậm rãi tiến lên, Quý Tiện Ngư rốt cuộc không chịu được dừng lại, dùng quả cầu lửa soi xét xung quanh, lâu lâu không nhịn được phát ra tiếng kêu nghi hoặc.
Vì sao trên vách đá lại khắc nhiều phù chú như vậy chứ?
Tạ Lãm một mặt kìm chế từng đợt khô nóng trong người, một mặt đè nén thở dốc rồi bước lại gần vách đá tỉ mỉ đánh giá. Quý Tiện Ngư biết Tạ Lãm nhất định không tin tưởng mình, nhanh chóng tránh sang một bên để tùy ý Tạ Lãm quan sát.
Quý Tiện Ngư mệt mỏi cả ngày, cơ thể lúc này vô cùng ê ẩm. Hắn vòng tay dựa vào vách đá, chốc chốc lại thay đổi tư thế cho đỡ mỏi. Đang vặn người một cái, khuỷu tay hắn bỗng chạm vào một khối đá nhô ra đằng sau lưng. Lập tức ,vách bắt đầu rung chuyển dữ dội và đồng thời từ dưới chân Tạ Lãm, một cái hố rộng nửa mét xuất hiện, lôi Tạ Lãm rơi xuống.
Chuyện xảy ra quá nhanh khiến Quý Tiện Ngư phản ứng không kịp bắt lấy nam chính. Ai ngờ rằng trong giây lát, cổ chân hắn đã bị một bàn tay nắm lấy, mạnh mẽ lôi xuống cùng.
Quý Tiện Ngư: "..."
Màn này nhìn qua chẳng khác gì hắn đang muốn hãm hại nam chính cả. Kiểu này thì hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết tội mất!
|
Chương 2: Mật thất
Lúc rơi xuống, cảm giác mất trọng lực ập tới bao vây Quý Tiện Ngư rồi ngay sau đó, đập vào người hắn là mặt đất lạnh cứng.
Phía dưới này tối đen, đưa tay lên không thấy năm ngón. Hơn nữa vì quanh năm không lưu thông với bên ngoài nên không khí nơi này vô cùng ẩm ướt, thoang thoảng quanh mũi là mùi tanh đặc trưng của đất.
"Tạ Lãm!" Quý Tiện Ngư thử hô một tiếng nhưng không nghe tiếng đáp lại.
Hắn nhanh chóng tạo thêm một quả cầu lửa, từ ánh sáng yếu ớt soi xét bốn phía. Có lẽ đây là hành lang của địa cung, dựa vào hành lang trống rỗng có thể nhận ra đây chỉ là lối vào. Nói vậy là lỗ hổng khi nãy chính là cửa truyền tống của địa đạo này.
Quý Tiện Ngư đứng đấy một lúc, sau đó vẫn quyết định đi dọc theo hành lang. Biết đâu có thể tìm được Tạ Lãm hay lối ra thì sao.
Hành làng rất dài, xung quanh một chút âm thanh đều không có. Hình như nơi này do có bày trận pháp nên linh khí cực kỳ yếu, lượng linh lực trong không khí lúc này chỉ có thể dùng từ chút ít để hình dung.
Hành lang này dường như trải dài bất tận vĩnh viễn không có điểm dừng. Thời gian Quý Tiện Ngư duy trì hỏa cầu kéo dài khiến hắn tiêu hao không ít linh lực, tâm tình của hắn cũng vì thế càng ngày càng nôn nóng.
"Cộc...Cộc...Cộc..."
Âm thanh quỷ dị trong không gian yên tĩnh trở nên đặc biệt rõ ràng. Quý Tiện Ngư trong lòng phấn khởi duỗi tay soi đến nơi phát tiếng động, chân rảo bước đến nơi đó.
Đúng lúc đó bên tai Quý Tiện Ngư vút qua tiếng gió, tiếp đó là một lồng ngực nóng rực kề sát sau lưng. Trong lòng Quý Tiện Ngư kinh hãi, cầu lửa trong tay nháy mắt tắt nhúm. Hắn chống khuỷu tay tạo khoảng cách với người sau lưng liền nghe tiếng rên nhẹ nhẹ. Gặp được người quen, trong nháy mắt Quý Tiện Ngư vui vẻ hẳn.
"Tạ Lãm?"
"Xuỵt." Tạ Lãm nắm tay Quý Tiện Ngư dẫn đi. Không hiểu tại sao y có thể trong bóng tối nhìn rõ, nhanh nhẹn lôi kéo hắn trốn sau một cột đá khổng lồ.
Một lát sau, cửa đá nặng nề mở ra, một ánh đèn mờ nhạt theo tiếng bước chân nhẹ nhàng đung đưa.
Quý Tiện Ngư nghiêng đầu nhìn Tạ Lãm. Bóng đêm bao phủ khuôn mặt Tạ Lãm, lộ ra đường nét xinh đẹp tao nhã. Thân thể hai người vì nép vào cột đá nên dựa vào rất gần. Quý Tiện Ngư cảm giác rõ ràng hơi thở của đối phương quanh quẩn bên vành tai, cảm giác không khỏe nghiêng đầu tránh né, lại phát hiện hô hấp của Tạ Lãm nặng thêm mấy phần.
Quý Tiện Ngư: "!!!!"
Nãy giờ đã mấy canh giờ rồi mà! Tác dụng của xuân dược vẫn chưa tan hả? Quý Tiện Ngư bỗng thấy lo cho cái kia của của Tạ Lãm. Chắc là không hỏng được đâu ha?
"Sư huynh..." Trên không trung vọng đến giọng nữ lạnh lẽo, đập vào vách tường vang đọng. Quý Tiện Ngư rùng mình, âm thanh này rõ ràng là giọng nói của Phong chủ Triệu Lam của núi Tuyết Lam mà.
Theo ánh đèn lờ mờ nhìn tới, chếch bên hành lang có một không gian rộng lớn, lõm xuống tạo thành một khu riêng biệt, hiển nhiên được tỉ mỉ điêu khắc thành. Mà trong không gian này, một nam tử bị treo lơ lửng giữa không trung.
Nam tử hiện tại vì kiệt sức mà cúi đầu, tóc tai xõa xượi che hơn nửa khuôn mặt. Cơ thể hắn rách nát tả tơi, cả người đều là máu đen, tay chân bị xiềng xích khóa chặt. Cổ tay cổ chân cũng bị người ta dùng thủ đoạn tra tấn, nơi vết thương lộ cả khúc xương trắng hếu. Máu tươi từ người hắn theo tóc nhỏ xuống, tí tách tí tách nhỏ xuống thành vũng.
"Ta mang Nguyệt nhi tới thăm ngươi." Triệu Lam ôm nữ tử trong lòng, trìu mến vuốt ve mặt nàng, nét mặt chăm chú ôn nhu, so sánh với giọng nói lạnh băng của nàng như hai người khác biệt.
"Sư huynh, ngươi khôi phục đến đâu rồi?"
Triệu Lam tùy ý đặt đèn soi cùng nữ tử trên mặt đất, đồng thời từ tay áo lấy ra một bình ngọc xanh nhạt nho nhỏ trong suốt, chậm rãi đưa lên.
Nam tử vốn yên lặng bỗng phát tiếng kêu thảm thiết, dường như rơi vào thảm cảnh nhân gian. Dây xích kim loại vì hắn giãy giụa va chạm vào nhau kêu leng keng.
Việc nam tử phát hoảng khiến cho Triệu Lam vô cùng vui vẻ. Nàng cong cong khóe môi cười, nhẹ giọng nói.
"Sợ gì chứ? Sư huynh không phải rất hưởng thụ loại khoái lạc này sao?"
Triệu Lam duỗi ngón tay mảnh khảnh trắng bóng nhẹ nắm lấy hàm dưới của nam nhân, đem một viên thuốc đỏ đậm đặt vào trong miệng hắn, sau đó đem tất cả chất lỏng chứa trong bình ngọc đổ vào nơi giữa chân nam tử.
"Lần này thuốc mạnh hơn một chút đó."
Nàng vừa dứt lời, âm thanh thê thảm của nam tử vang vọng toàn bộ hành lang. Nam tử kia ngước đầu, hai mắt đỏ đậm, giọng khàn khàn vụn vỡ, tiếng kêu từ cổ họng tràn ra. Tứ chi hắn co rúm kịch liệt, vết thương khi trước đã hơi lành bây giờ lại nứt toác ra, máu thịt lẫn lộn, cực kì dọa người.
Triệu Lam giống như tượng điêu khắc, không động đậy đứng yên. Mãi đến tận khi nam tử triệt để hôn mê bất tỉnh, nàng mới ôm lấy nữ tử trên đất nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Quý Tiện Ngư và Tạ Lãm trong bóng tối chờ một lúc mới chậm chạp đi ra. Ở kia, nam tử vẫn đau đớn co quắp chân tay, cổ họng phát tiếng thống khổ như phải chịu đau đớn không dành cho con người.
Quý Tiện Ngư nhìn đến hông của nam tử. Nơi đó vô cùng lộn xộn, máu thịt hòa trộn ở trên y phục rách rưới đỏ chót một mảng. Hắn rùng mình, giơ tay muốn kiểm tra tình hình đối phương thì đột nhiên nam tử bỗng mở hai mắt.
Quý Tiện Ngư bị dọa lập tức lui về phía sau, thế nhưng một luồng sức mạnh kì lạ hút vào, thân thể không thể khống chế lao về phía trước. Từ trong đan điền hắn, linh lực theo đan điền rút ra khiến Quý Tiện Ngư kinh hãi.
Người này đang cố hút linh lực của hắn!
Quý Tiện Ngư cuống quít vận linh lực để ngăn cản nhưng linh lực của hắn lại không nghe theo sự điều khiển, mãnh liệt tràn ra. Hai luồng linh lực trong người hắn đấu đá khiến Quý Tiện Ngư không chịu nổi, phun ra một ngụm máu lớn.
Tạ Lãm thấy thế không ổn, lòng bàn tay vận lực đánh đến ngực người kia một cái. Đòn đánh này của Tạ Lãm khiến người kia hơi ngưng lại, sức hút đối với Quý Tiện Ngư liền biến mất. Quý Tiện Ngư nhanh nhẹn lùi về phía sau, đề phòng nhìn nam tử trước mặt. Nhưng đột nhiên một tiếng kêu vang lên, đánh vỡ không gian yên tĩnh.
"Rắc, rắc, rắc."
Một lát sau, Quý Tiện Ngư hoảng sợ phát hiện, dây xích nhìn như không gì phá nổi đang dần nứt ra với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy.
"Đi!" Tạ Lãm quát lên. Thấy tình thế không ổn, Quý Tiện Ngư không dám chần chờ, cùng Tạ Lãm nhấc chân chạy vội.
"Đùng." Dây xích vỡ tan, rơi xuống đất phát ra tiếng kêu vang dội. Nam nhân bị cầm tù đã lâu nên hiện tại như mãnh thú xổng chuồng. Hắn ta bật người nhảy đến, lập tức khiến Quý Tiện Ngư ngã nhào.
Quý Tiện Ngư may mắn không bị đánh trúng, rút thanh kiếm bên hông ra muốn đánh lui người kia. Ai ngờ người kia không rút lui mà ngược lại giơ tay ra đỡ kiếm. Kiếm chém xuống, đụng phải tay người kia lanh lảnh kêu vang, nhưng ngoài ý muốn của Quý Tiện Ngư, người kia vẫn không tổn thương đến một sợi tóc!
Quý Tiện Ngư kinh ngạc đến nỗi phải gào thét. Rốt cuộc đây là loại quái vật gì vậy trời!!!
Hắn sợ hãi, dùng hết sức đẩy đối phương khỏi người mình. Tạ Lãm cũng dùng chân, một phát đá bay người kia. Người đó văng xa mấy mét, có vẻ ăn đau nên cúi thấp, ở trên mặt đất nhìn Quý Tiện Ngư gầm gừ.
"Gào~"
Phát ra từ cổ họng của nam nhân kia là tiếng rên thảm thiết không phải của con người. Hắn cuộn người trên mặt đất nặng nề thở dốc, một lát sau giãy giụa từ trên đất bật người lên.
Mắt thấy đối phương muốn đánh tới, Quý Tiện Ngư không thể làm gì khác ngoài xoay người nâng kiếm ngăn cản. Khuôn mặt người kia càng ngày càng đến gần, trong phút chốc Quý Tiện Ngư dồn hết linh lực, quyết liều mạng một phen. Ai ngờ đan điền của hắn lúc này trống rỗng, chút linh lực ít ỏi sau thời gian dài cuối cùng cũng cạn kiệt. Không còn gì để tự vệ, Quý Tiện Ngư sợ hãi, trong phút chốc mồ hôi lạnh tuôn ra toàn thân.
Người kia biết Quý Tiện Ngư không thể chống lại, một tay nắm chặt lưỡi kiếm, một tay khác chuẩn bị chộp lấy cần cổ mềm yếu của Quý Tiện Ngư.
Quý Tiện Ngư biết mình không thể dựa vào linh lực để chống lại nam nhân trước mắt. Nhanh như chớp, hắn né bàn tay to khỏe kia, thẳng chân đặt vào hông người đó. Người kia thần trí mơ hồ, không hề phòng bị nên ăn trọn cái đạp này, chân đứng không vững liền ngã xuống, ở trên mặt đất gào thét.
"Tránh ra!"
Tạ Lãm đột ngột quát lớn một tiếng. Trong tay y, lưỡi kiếm đen tuyền lạnh lẽo đầy khí thế nhanh như chớp chém xuống, bổ trên mặt đất một hố sâu dài gần nửa mét. Tuy người nọ tuy đã cảm ứng nguy hiểm, nhanh nhẹn né tránh nhưng do kiếm khí quanh lưỡi gươm tác động, nam tử nọ vẫn bị đánh bay mấy trượng, đau đớn phun ra một ngụm máu rồi trực tiếp hôn mê.
Cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, Quý Tiện Ngư nhìn Tạ Lãm khom lưng thở dốc mà thở phào. Lúc này, Tạ Lãm dùng lưỡi kiếm chống đỡ cơ thể, lông mày nhíu chặt, mặt đỏ rực không bình thường.
"Chúng ta cần mau chóng tìm lối ra."
Quý Tiện Ngư biết rõ độc tính trong người Tạ Lãm khiến linh lực y tắc nghẽn. Một kích vừa rồi uy lực kinh người nhưng cũng là đòn duy nhất Tạ Lãm có thể xuất ra. Nam tử tuy đầu óc không bình thường nhưng với tu vi của người đó, hai đệ tử Trúc Cơ kỳ bọn hắn không có cơ hội chiến thắng. Mặc dù có nhân vật chính Tạ Lãm ở đây, nhưng không biết kịch bản hiện tại, Quý Tiện Ngư không dám liều.
Giơ đèn lên, Quý Tiện Ngư và Tạ Lãm nhanh chóng lần theo hướng Triệu Lam rời đi.
...
Hai người ở xung quanh nơi này lục lọi hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm thấy lối ra. Theo hành lang đi thẳng, hai người bắt gặp một căn phòng. Căn phòng này bố trí vô cùng tinh xảo, ở hai góc Đông Nam màn tơ hé mở, mơ hồ nhìn thấy giường gỗ lim điêu khắc tinh xảo phía trong cùng.
"Ai?!"
Người trên giường nghe thấy tiếng động nên vươn người, trong tay xuất hiện hai ám khí, thủ thế chờ đợi.
Quý Tiện Ngư tâm trí vô cùng căng thẳng, cơ thể cũng đã cứng đơ nhưng giọng điệu vẫn giữ sự cung kính, nhu hòa nói.
"Triệu phong chủ chớ trách, chúng ta không có ý mạo phạm..."
"Quý sư huynh?"
Giọng nữ tử kia lộ vài tia ngạc nhiên. Nàng lập tức thu hồi vũ khí, phủ một lớp áo khoác lên người rồi từ trong đi ra. Đây không phải Triệu Lam mà là cô nương khi nãy Triệu Lam ôm trong lòng. Nàng ta nhìn Quý Tiện Ngư và Tạ Lãm, kinh ngạc nói.
"Tại sao hai người lại ở đây?"
Khi nãy, ánh đèn mờ ảo khiến hai người nhìn không được rõ. Hiện tại đứng gần, Quý Tiện Ngư mới phát hiện ở khóe mắt nàng điểm thêm một nuốt ruồi son. Nuốt ruồi đỏ tươi, trên làn da trắng nõn như ẩn như hiện khiến ngũ quan ôn nhu thêm mấy phần mê hoặc phong tình.
Quý Tiện Ngư cảm giác nữ tử này vô cùng quen thuộc, hơn nữa trong giọng nói không hề mang địch ý thoáng thở phào một hơi. Hắn cẩn thận nhìn thần sắc của nàng, nhẹ giọng dò hỏi.
"Việc này nói ra rất dài dòng. Ta vốn đang cùng Tạ sư đệ ở trong hang động nghỉ ngơi thì đột nhiên rơi xuống mật thất. Chúng ta một đường tìm lối ra, cuối cùng tìm được đến nơi này."
Nói xong lời này, Quý Tiện Ngư bỗng nhớ ra một điều quan trọng. Khóe mắt có nốt ruồi son cùng với việc khi nãy Triệu Lam ôm nàng trong lòng, đây chẳng phải Du Tĩnh Uyển của núi Tuyết Lam hay sao.
Ở trong 《 Chí Tôn Ma Long 》, Du Tĩnh Uyển là một nhân vật không quá quan trọng nhưng lại khiến Quý Tiện Ngư có ấn tượng sâu sắc. Bời vì đây là người duy nhất đối với Quý Tiện Ngư toàn tâm toàn ý, hết lòng hết dạ.
Không giống với Quý Tiện Ngư một lòng tìm chết, Du Tĩnh Uyển là một người tính tình lương thiện, hơn nữa vô cùng cứng cỏi. Nàng đã nhiều lần giúp đỡ nam chính khi y gặp khó khăn nên nam chính đối với Du Tĩnh Uyên ấn tượng vô cùng tốt. Nhưng mĩ nữ này có mắt như mù, toàn tâm toàn ý thích Quý Tiện Ngư, nhiều lần ở trước mặt Tạ Lãm xin tha mạng cho hắn. Có điều là một nhân vật phản diện cực kì cặn bã, Quý Tiện Ngư không hề cảm động, ngược lại lợi dụng tình cảm của nàng khiến nàng câu dẫn Tạ Lãm nhằm phá hủy tình của giữa Tạ Lãm và công chúa Trác Thư Dương. Về sau, Du Tĩnh Uyên tuyệt vọng, dưới lưỡi kiếm tự sát.
Nhìn nữ tử trước mặt đồng thời nhớ lại cốt truyện, Quý Tiện Ngư cảm giác trong lòng trăm mối ngổn ngang. Du Tĩnh Uyên đương nhiên không phát hiện dị thường của hắn, lo lắng hỏi.
"Các ngươi không bị thương chứ?"
Quý Tiện Ngư nhanh chóng lắc đầu.
"Uyển Nhi?" Giọng nói của Triệu Lam xuyên qua cửa phòng đột ngột truyền đến. "Kẹt kẹt" một tiếng, cửa phòng được đẩy ra.
Quý Tiện Ngư sợ hãi đứng ngây người. Tạ Lãm thấy vậy nhanh chóng ôm lấy, lăn vào trong gầm giường.
Triệu Lam đứng ở ngoài cửa, ánh trăng dát lên khuôn mặt nàng một lớp màu bạc, lạnh lẽo cô đơn.
"Sao con còn chưa ngủ?"
Du Tĩnh Uyển cụp mắt xuống đáp lời.
"Đệ tử chỉ là đột nhiên tỉnh lại, có hơi khát nước. Sư phụ muôn như vậy chưa ngủ là lại mất ngủ sao? Hay để ta nấu cho người một chén canh an thần được không?"
Triệu Lam xua tay nói.
"Bên ta bỗng nhiên có tiếng động lạ, ta không yên lòng nên đến xem một chút. Nếu ở đây không có việc gì, sư phụ liền trở về."
Du Tĩnh Uyển nhu thuận cúi đầu, "Vâng"
Nàng giống như không có việc gì đóng cửa lại sau đó bước nhanh tới trước giường, vội vàng nói.
"Các ngươi mau đi đi kẻo sư phụ phát hiện."
Ngay sau đó, một bình thuốc từ trong ngăn kéo bay tới, không cần động vào nhưng vẫn ở trên người họ đổ ra dòng nước.
"Đây là nước Băng Tâm, có thể che dấu tung tích của các ngươi. Chờ một lúc nữa hai ngươi theo ta từ Thiên môn ra ngoài. Các ngươi phải thật cẩn thận, chỉ cần không để lộ linh khí, sư phụ sẽ không phát hiện được các ngươi. Nhớ kĩ, chuyện đêm nay, cái gì hai người cũng không nên nói."
Nước kia mới chỉ hất lên người thôi là khí lạnh đã nháy mắt bao phủ toàn thân. Quý Tiện Ngư giật mình một cái, sau đó cơ thể bắt đầu trở nên trong suốt. Tạ Lãm cũng rên một tiếng, xem ra vô cùng khó chịu. Du Tĩnh Uyển thấy thế dừng tay lại, nước trong bình ngừng chảy ra. Tạ Lãm xua xua tay ra hiệu không sao.
Sau khi chuẩn bị xong hết, Du Tĩnh Uyển ra hiệu.
"Đi thôi."
Du Tĩnh Uyển không do dự, mở cửa ung dung bước ra ngoài. Hai người theo sau nàng ra Thiên môn, Du Tĩnh Uyển như không có gì xảy ra, bỏ lại hai người đi đến Dược Viên.
Quý Tiện Ngư thì mang theo Tạ Lãm, lập tức theo hướng núi Vọng Xuyên rời đi.
|
Chương 3: Khiển trách
"Quý sư huynh."
Trời vừa tờ mờ sáng bên ngoài đã có tiếng gõ cửa. Quý Tiện Ngư vừa nghỉ ngơi không bao lâu nên mang tâm tình bực bội ra mở cửa. Bên ngoài là Tiết Văn Xuyên, cậu tay ôm hộp cơm, vừa thấy Quý Tiện Ngư mắt liền sáng lên. Quý Tiện Ngư bất đắc dĩ nghiêng người, để cậu ta đi vào phòng.
Đặt hộp cơm trên bàn lớn, Tiết Văn Xuyên vừa bỏ thức ăn ra vừa cẩn thận quan sát Quý Tiện Ngư.
"Đệ đến nhà bếp thấy có sủi cảo thủy tinh huynh thích ăn nên cố ý mang đến cho huynh. Nhân lúc còn nóng huynh mau ăn đi kẻo nguội."
Quý Tiện Ngư ngước mắt nhìn thiếu niên ngây ngô, đối với mình cẩn thận từng li từng tí tỏ vẻ lấy lòng, không nhịn được thở dài một tiếng.
"Văn Xuyên, lát nữa đệ tìm Tạ Lãm giải thích rõ ràng chuyện hôm qua đi. Về sau đệ cùng mọi người cũng đừng làm phiền Tạ Lãm nữa, được không?"
Tiết Văn Xuyên nghe được hai từ "Văn Xuyên" từ chỗ Quý Tiện Ngư, lập tức tâm trạng xao động. Cậu từ nhỏ đã theo sau Quý Tiện Ngư, đối với vị sư huynh ưu tú tài giỏi này vô cùng ngưỡng mộ nhưng xưa nay Quý Tiện Ngư đối với mọi người đều xa cách. Đây là lần đầu tiên Tiết Văn Xuyên nghe được từ miệng Quý Tiện Ngư xưng hô thân mật như này. Cậu vui mừng gật đầu, vô cùng chắc chắn hứa.
"Sư huynh yên tâm, đệ hiểu ý huynh mà. Nhất định đệ sẽ khiến huynh hài lòng."
Quý Tiện Ngư hoài nghi liếc nhìn hắn, không chắc chắn đáp lại.
"Đệ hiểu rõ là tốt rồi."
Hi vọng sau này mấy tiểu đệ không làm loạn thêm nữa. Hắn thật sự không hề muốn cùng nhân vật chính dây dưa thêm chút nào cả.
...
Hai người ăn xong cùng đi đến đại sảnh nghe giảng. Trong phòng lúc này đã có không ít người, đều là đồng môn sư đệ của Quý Tiện Ngư.
"Chào Quý sư huynh."
Quý Tiện Ngư gật đầu đáp lại, vừa chào hỏi mọi người vừa tìm vị trí ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, hắn theo bản năng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình của nam chính. Ai ngờ đâu vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Lãm làm Quý Tiện Ngư hơi sững sờ.
Hôm qua quá nhiều chuyện xảy ra, hắn đã mong có thể cùng nam chính bàn luận một chút về chuyện này. Nhưng không như Quý Tiện Ngư nghĩ, Tạ Lãm vừa chạm ánh mắt Quý Tiện Ngư lập tức quay đầu đi, hiển nhiên đối với việc hôm qua cùng nhau vào sinh ra tử hoàn toàn không để trong lòng.
Quý Tiện Ngư thở dài trong lòng. Chuyện hôm qua có vẻ liên quan khá nhiều đến Du Tĩnh Uyên. Đó đều là những chi tiết nhỏ trong nguyên tác không đề cập đến nên dù hắn muốn hỗ trợ cũng chỉ có thể bó tay.
Hôm nay đến giảng bài là Trường Thanh trưởng lão vô cùng nổi danh, cũng là sư phụ của Tạ Lãm. Ngụy Trường Thanh là tu sĩ Nguyên Anh, nổi tiếng ngay thẳng, nói thẳng ra là dạng người không biết co dãn. Ông chỉ bảo đệ tử đều trực tiếp vạch trần, tuy không có ác ý nhưng vẫn khiến nhiều người khó chịu.
"Những người đó" đương nhiên bao gồm Quý Tiện Ngư. Hắn bản chất kiêu căng ngạo mạn, đối với việc Trường Thanh trưởng lão làm không thể chấp nhận nổi, luôn cho là ông ta cố ý làm nhục mình.
Mà hiện tại, Ngụy Trường Thanh gọi Quý Tiện Ngư lên, hỏi.
"Quý Tiện Ngư, sau trận đấu ở môn phái hôm trước ngươi đã nhận ra điều gì chưa?"
Mọi người nghe hỏi xong, yên lặng như tờ. Đặc biệt nhóm sư đệ đồng môn của Quý Tiện Ngư, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi. Họ luôn tự hào về đại sư huynh tài giỏi tiêu sái của mình nên khi thấy Quý Tiện Ngư bị đánh bại bởi một tiểu tử, bọn họ đương nhiên vô cùng mất mặt. Ngụy Trường Thanh hiện tại hỏi câu này, chắc chắn là muốn làm nhục bọn họ đây mà.
Quý Tiện Ngư nghe hỏi, lập tức đứng dậy đáp.
"Tạ sư đệ thiên tư hơn người, là phúc của môn phái ta."
Ngụy Trường Thanh cau mày.
"Đừng nhiều lời. Lần này tỉ thí ngươi thấy hắn có gì chưa tốt, cái gì tiến bộ thì mau trực tiếp nói ra."
Tiết Văn Xuyên ở dưới nghe thấy câu này, nhỏ giọng lầm bầm, "Chẳng qua là hắn ta may mắn thắng một trận thôi...". Thế mà lão tu sĩ này ỷ vào bản thân có chút tu vi, dám ở đây làm nhục đại sư huynh!
Quý Tiện Ngư ở cạnh nghe được Tiết Văn Xuyên càm ràm, không hài lòng nhíu mày cảnh cáo. Suy nghĩ một chút, hắn chắp tay kính cẩn nói.
"Tạ sư đệ tuy có sát khí nặng nề nhưng trong lòng kiên định vững vàng, đệ tử không bằng. Có điều..." Quý Tiện Ngư liếc về phía Tạ Lãm, thấy y không biểu cảm gì, đoán là Tạ Lãm không để trong lòng nên không quá kiêng kị nói, "Sát khí mà không biết kiểm soát, rất dễ hại người hại mình."
Ngụy Trường Thanh nghe vậy gật gù.
"Người tuổi còn nhỏ mà đã có giác ngộ tốt như vậy là vô cùng hiếm thấy. Thiếu niên hăng hái, hơi hiếu chiến ngược lại cũng không sao." Nhưng ông vẫn quay về phía Tạ Lãm dặn dò.
"Con dù thiên phú cực cao nhưng tính cách bướng bỉnh khó thuần, còn phải học hỏi các sư huynh nhiều. Lời khi nãy của Quý sư huynh ngươi phải nhớ kỹ."
Tạ Lãm nghe sư phụ chỉ bảo, chắp tay đáp. "Đệ tử sẽ nhớ kĩ chỉ bảo của sư phụ, sư huynh."
"Con đường của kiếm tu so với tu giả bình thường gian khổ hơn gấp bội. Nếu muốn tiến lên, tâm tính phải cứng cỏi, lòng dạ phải rộng lớn." Ngụy Trường Thanh nói với chúng đệ tử bên dưới, sau đó quay sang Quý Tiện Ngư khiển trách.
"Ngươi tu vi cao hơn Tạ Lãm nhưng thua trong tay hắn ngoại trừ vì nó trong lòng sắc bén mà còn vì khí thế của ngươi so với nó kém một phần. Ngươi tu kiếm nhưng không chỉ không sát phạt quyết đoán, mà đến cả điều cơ bản là ý chí chiến đấu cũng không có một phần."
Quý Tiện Ngư lúc này vô cùng kinh ngạc. Ngay từ đầu cùng Tạ Lãm đối chiến, hắn đã muốn nhận thua, đương nhiên ý chí chiến đấu một tẹo cũng không có. Không ngờ là chút chi tiết này Ngụy Trường Thanh cũng phát hiện ra.
Quý Tiện Ngư bỗng cảm giác được Ngụy Trường Thanh đối với hắn là kiểu chỉ tiếc sắt mài không nên kim, một lòng mong hắn thành tài. Nghĩ đến việc bản thân trước đây ghét bỏ Ngụy Trường Thanh, Quý Tiện Ngư vô cùng xấu hổ. Cúi đầu, hắn thấp giọng nói.
"Đệ tử biết sai."
Buổi học lại tiếp diễn. Ngụy Trường Thanh lần lượt nhận xét về biểu hiện của các đệ tử trong buổi tỉ thí. Cho đến khi nhận xét xong người cuối cùng, ông mới thông báo một việc quan trọng.
"Chắc cái ngươi cũng biết ba ngày sau Vọng Xuyên trận sẽ mở. Thời gian này nhớ nghỉ ngơi cho tốt, nên vì nguyên mộc chuẩn bị sẵn sàng."
Nguyên mộc ý chỉ gỗ nguyên khối lấy từ cây ngô đồng. Nó chính là nguyên liệu cốt yếu để rèn kiếm bản mệnh, chỉ xuất hiện trong Vọng Xuyên trận mười năm mở một lần. Bên trong Vọng Xuyên trận có một phiến rừng ngô đồng, chỉ có tu sĩ dưới bậc Kim Đan mới có thể đi vào.
Vào rừng tìm nguyên mộc là một trong những tình tiết quan trọng trong nguyên tác. Tạ Lãm một thân một mình vượt qua vô số trở ngại cuối cùng tiến tới tâm trận, đoạt được cây gỗ ngô đồng của phượng hoàng, nhờ đó rèn ra trang bị Thần cấp - Chu Tước kiếm. Chu Tước kiếm toàn thân đỏ rực, vung lên chứa thần uy của phượng hoàng, cùng khí chất Chân Long trên người nam chính bổ sung lẫn nhau.
...
Ba ngày sau.
Ở lối vào Vọng Xuyên trận đều là đệ tử chưa kết đan của núi Vọng Xuyên, cùng với đó là phong chủ Trương Nhược Hư và ba vị trưởng lão hiếm khi lộ diện. Đứng trên cao, Trương Nhược Hư dặn dò những đệ tử phía dưới lần cuối.
"Nếu gặp phải thứ gì nguy hiểm đến tính mạng thì nhanh chóng đem mộc bài bóp nát. Truyền tống trận sẽ lập tức đi người ra. Các ngươi đừng vì tham lam mà bỏ mạng. Câu này của ta, nhớ cho thật kĩ."
Chúng đệ tử phía dưới răm rắp gật đầu.
Phía sau lưng Trương phong chủ, Ôn Thiên Thủy nhìn Quý Tiện Ngư ra hiệu. Quý Tiện Ngư thu hồi ánh mắt, lập tức dẫn đầu tiến vào.
Trong trận, Âm Phong lướt nhẹ qua mặt hắn, khiến tiếng nước cùng tiếng gió vang vọng, âm u đáng sợ. Tiết Văn Xuyên hiện tại co rúm người núp sau lưng Quý Tiện Ngư, không nhịn được hỏi nhỏ.
"Đại sư huynh, nước ở chỗ này sao lại lạ vậy?"
Trên mặt sông chốc chốc lại có điểm đỏ nhạt, mùi hôi gay gắt từ đó bốc lên. Âm Phong thổi qua mặt sông, đập vào mặt nước tạo ra tiếng u u hệt như có người gào thét. Quý Tiện Ngư biết rõ đây là một đoạn của sông Vong Xuyên, nước sông lúc nào cũng cuồn cuộn này không biết đã nhấn chìm bao nhiêu xác chết. Trên mặt sông, oán khí của vô số linh hồn không thể siêu thoát tập hợp lại, tạo thành Âm Phong quanh năm lượn lờ, chướng khí mù mịt.
Quý Tiện Ngư không còn lạ gì điều này, trấn an mọi người. "Chỉ là chút thủ thuật che mắt thôi."
Những tàn hồn này đều bị cầu Nại Hà trấn áp, chỉ cần bọn họ không chủ động trêu chọc chắc chắn không có gì nguy hiểm.
Mọi người nơm nớp lo sợ bước lên cầu, đi một lúc không có dị động gì cũng mạnh dạn hơn. Đúng lúc này, một tiếng hô thất thanh vang lên.
"Cứu...Cứu mạng!"
Tiếng hô này thành công khiến mọi người hoảng sợ lần nữa.
Quý Tiện Ngư quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ở phía cuối, một thanh niên đang cố trụ nửa người trên thân cấu còn nửa còn lại...đang bị nước sông cuồn cuộn nuốt dần. Cậu ta sắc mặt trắng bệch, đôi mắt tràn đầu hoảng sợ nhìn mọi người cầu xin.
"Cứu ta, cứu với..."
Quý Tiện Ngư thấy thế lập tức lao đến, gạt đám người nãy giờ đứng yên qua một bên. Hắn nắm chặt cổ tay thiếu niên nói.
"Mau bóp nát mộc bài đi."
Thanh niên lắc đầu, đỏ mắt nói.
"Đệ...đệ còn chưa lấy được nguyên mộc nữa..."
Quý Tiện Ngư nghe vậy tức giận vô cùng.
"Thế tính mạng quan trọng hay một khúc gỗ quan trọng?" Hắn xối xả mắng thiếu niên nhưng vẫn nắm chặt cổ tay cậu, muốn đem người kéo lên.
Tiết Văn Xuyên vì sợ hãi nên đến lúc này mới chần chờ tiến lên giúp đỡ. Những người xung quanh cảm giác không có gì nguy hiểm, lúc này dồn dập đến giúp, dùng sức của chín trâu hai hổ mới kéo được thiếu niên kia lên.
"Phía dưới cây cầu này quái lạ, không thích hợp ở lâu." Quý Tiện Ngư ôm thiếu niên yếu ớt trong ngực, giục mọi người mau qua cầu. Thấy người trong ngực run lẩy bẩy, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu an ủi.
"Không sao rồi."
Cảnh này bị Tiết Văn Xuyên nhìn thấy khiến cậu vô cùng bất mãn. Nhìn chằm chằm thanh niên trong ngực Quý Tiện Ngư, cậu bĩu môi hỏi.
"Ê! Ngươi tên gì? Sao ta chưa bao giờ gặp ngươi."
Thanh niên nhìn Tiết Văn Xuyên sợ hãi, nép vào lòng Quý Tiện Ngư, cắn môi trả lời.
"Đệ là Nhược Bạch, tu vi thấp kém, Tiết sư huynh không chú ý cũng là bình thường."
Tiết Văn Xuyên sờ sờ cằm. Nhược Bạch và cậu tuổi tác không chênh lệch nhiều nhưng hiện tại Như Bạch mới chỉ lên đến Luyện Khí tầng bốn, chỉ là một nhân vật tép riu; Tiết Văn Xuyên đúng là không bao giờ chú ý đến người như vậy.
Bọn họ không nói nhiều nữa, nhanh chóng vượt qua cầu.
Nhóm Quý Tiện Ngư vừa qua cầu đã thấy từ từ xa, một đám người cưỡi ngựa chậm rãi đi tới. Đáng nhẽ hai bên sẽ không dây dưa, nếu trong đám người ấy không có Tạ Lãm. Quý Tiện Ngư thấy nam chính, tự nhiên đặc biệt lưu ý, trong lòng suy xét.
Nhanh chóng hạ quyết định, hắn nghênh ngang mang nhóm mình sang bên đó, chắp tay chào hỏi người dẫ đầu rồi đề nghị.
"Liễu sư huynh, vào trong trận nhiều yêu ma quỷ quái, chi bằng chúng ta kết bạn cùng đi?"
Liễu Vô Sương xưa nay ghét những kẻ khẩu phật tâm xà như Quý Tiện Ngư, hơn nữa hắn ngày trước bị Quý Tiện Ngư ở trên võ đài đánh bại, lập tức từ chối. "Trận pháp tuy quỷ dị nhưng so với tâm địa khó dò vẫn tốt hơn."
Nghe Liễu Vô Sương nói bóng gió, mặt Tiết Văn Xuyên biến sắc, giận sôi người đáp trả. "Cho ngươi thể diện mà lại dám không cần!"
Liễu Vô Sương đối với Tiết Văn Xuyên hừ lạnh một tiếng, không dây dưa rời đi. Quý Tiện Ngư lập tức đưa thiếu niên trong ngực cho Tiết Văn Xuyên, nhanh chóng đuổi theo Liễu Vô Sương.
"Từ từ đã Liễu sư huynh, huynh đừng hiểu lầm ta. Ân oán của ta và huynh sao huynh lại lôi theo người ngoài vào. Là huynh đệ đồng môn, đáng ra chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau chứ."
Quý Tiện Ngư quan sát sắc mặt của đối phương hòa hoãn lại, nhanh chóng nói thêm.
"Chuyện ngày trước ta nguyện tạ lỗi với Liễu sư huynh, sau khi rời khỏi đây nhất định tự phạt ba chén."
Nói đến nước này, Liễu Vô Sương không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ nữa, đành lạnh mặt tiến lên phía trước. Cứ như thế, hai đội nhân mã hợp thành một, trầm mặc cùng đi.
=====
Chú thích
Ngô đồng: Một loại cây thân gỗ, thịt gỗ nặng và chắc. Theo truyền thuyết Trung Quốc, phượng hoàng thường sống trên cây ngô đồng. Âm Phong: Là oán khí không tan của linh hồn hợp lại, lượn lờ xung quanh âm giới.
|
Chương 4: Hồ yêu
"Đại sư huynh, tại sao chúng ta phải đi cùng họ?" Tiết Văn Xuyên bất mãn khịt mũi, mắt liếc xéo những người trên yên ngựa, hiển nhiên vô cùng khó chịu.
"Đệ để ý nhiều làm gì? Cứ thoải mái đi, đừng có gây thêm rắc rối cho huynh." Quý Tiện Ngư gõ đầu Tiết Văn Xuyên. Hắn chỉ có mỗi một vị sư đệ tạm coi là thân cận, tuy cái gì cũng tốt nhưng riêng khoản ăn nói lại vô cùng gợi đòn, đi đến đâu gây sự đến đấy. Đếm sơ qua, vị sư đệ nhanh nhảu này đã khiến hắn đắc tội vô số người.
Còn việc vì sao Quý Tiện Ngư muốn đi cùng đường với Liễu Vô Sương thì đương nhiên, con đường nam chính luôn là đường ngắn nhất rồi. Có Tạ Lãm ở đây, bọn họ chắc chắn tránh được vô số trở ngại vụn vặt.
"Quý sư huynh và Tạ sư huynh quan hệ rất tốt phải không?" Nhược Bạch nãy giờ yên lặng đi theo bỗng mở miệng hỏi.
Quý Tiện Ngư sững sờ, lắc đầu từ chối. "Hả? Không có đâu, ta và hắn không phải như ngươi nghĩ. Có việc gì à?"
Nhược Bạch cắn cắn môi do dự, thấp giọng nói. "Đệ thấy nãy giờ huynh cứ nhìn y..."
Những điều Nhược Bạch nói, Tiết Văn Xuyên gần đây cũng để ý, bây giờ Quý Tiện Ngư phủ định như thế càng khiến cậu nghi ngờ. Đại sư huynh dạo này không biết vô tình hay cố ý mà cứ nhắc đến Tạ Lãm, Tiết Văn Xuyên nghe nhiều lần, tự nhiên cảm thấy hơi vi diệu.
Quý Tiện Ngư ngượng ngùng gãi mũi, đùa đùa nói. "Có thể là do Tạ Lãm lớn lên đặc biệt tuấn tú?"
Nhược Bạch: "..."
Tiết Văn Xuyên: "!!!!"
Nhìn Tiết Văn Xuyên trợn tròn mắt, Quý Tiện Ngư bất đắc dĩ xoa xoa thái dương nói với Tiết Văn Xuyên.
"Huynh đùa thôi mà."
...
Ba người đang nói chuyện thì từ đâu, một tiếng đàn vang lên, không hiểu sao khiến trời đất bắt đầu quay cuồng rung chuyển. Trong chớp mắt, Quý Tiện Ngư đã xuất hiện trước cửa một biệt viện. Mọi người xung quanh hắn đã biến mất không tăm hơi. Nghe được tiếng đàn từ biệt viện phát ra, Quý Tiện Ngư hít một hơi thật sâu, sau đó đẩy cửa đi vào.
Đập vào mắt Quý Tiện Ngư là một nữ tử mặc bạch y trắng toát, ngồi trong đình viện đánh đàn. Ngón tay nhỏ dài của nàng như nhảy múa trên dây đàn, uyển chuyển mà thanh thoát. Nghe thấy tiếng động, nàng ngẩng đầu lên, đối diện với Quý Tiện Ngư. Còn Quý Tiện Ngư, vừa nhìn rõ dung mạo của nàng liền sững sờ tại chỗ.
Nữ tử kia dừng tay đứng lên. Đôi mắt trong trẻo của nàng liếc qua Quý Tiện Ngư, tuy lạnh lùng nhưng không hiểu sao vẫn mang vô hạn phong tình.
"Sư huynh, ngươi cuối cùng cũng về."
Quý Tiện Ngư: "!!!!"
Đây rõ ràng là dung mạo của nữ thần hắn yêu đến điên cuồng mà!
"Mau vào đi." Nữ thần đưa tay ôm lấy cánh tay hắn, vùng ngực mềm mại như có như không cọ vào người hắn. Tim Quý Tiện Ngư lúc này đập như điên trong lồng ngực, không nhận thức được theo nữ thần đi vào sân.
"Uống nước đi." Nữ thần rót cho hắn một chén trà, ánh mắt nhẹ nhàng đặt trên người Quý Tiện Ngư.
Quý Tiện Ngư cứ thế nhận chén nước, không thể kìm chế chìm vào dung nhan tuyệt diễm này. Nữ thần của hắn thanh lệ như sen mới nở, mềm mại mà yêu kiều. Quý Tiện Ngư cả hai đời đều chưa hề tới cảnh nghĩ mình có thể cùng nữ thần tiếp xúc thân mật đến vậy, lúc này trong đầu tranh đấu mãnh liệt, hỗn độn vô cùng.
Thấy Quý Tiện Ngư bối rối như vậy, nữ thần khẽ cười, không nhịn được trêu chọc.
"Đồ ngốc, huynh ngây người nhìn gì vậy?"
Mặt Quý Tiện Ngư nháy mắt đỏ bừng. Hắn cúi đầu thật thấp, xấu hổ trả lời.
"Không...Không có gì."
Nói xong, cằm hắn bỗng ngưa ngứa. Nhìn xuống, Quý Tiện Ngư mới giật mình phát hiện nữ thần cách hắn vô cùng gần, như có như không dựa vào người hắn. Ngón tay nàng mảnh khảnh trắng nõn, ở yết hầu hắn cọ qua cọ lại khiến cho hắn run rẩy cả người. Quý Tiện Ngư sợ đến độ suýt nhảy khỏi ghế, hắn cuống quít quay mặt ra chỗ khác, kinh hoảng nói.
"Đừng..."
Bên tai truyền đến hơi thở nóng bỏng, nữ thần ghé vào tai hắn hờn dỗi.
"Sao huynh lại thẹn thùng như vậy?"
Xúc cảm kì lạ theo hầu kết truyền xuống phía dưới, xẹt qua xương quai xanh, đầu ngực rồi bụng dưới. Quý Tiện Ngư nổi một tầng da gà, tâm trí dần mơ hồ.
"Ngẩng đầu lên, nhìn ta." Âm thanh của nữ thần không hiểu sao mê hoặc đến lạ.
Đầu óc Quý Tiện Ngư rối loạn, hắn luôn cảm giác được có điều không đúng nhưng không biết là ở đâu. Bên cánh mũi hắn, dị hương ngọt ngào quanh quẩn, nhân lúc Quý Tiện Ngư ngây người xông thẳng vào khoang mũi. Cảm nhận nguy hiểm, Quý Tiện Ngư chợt thanh tỉnh, nín thở rồi đẩy nữ thần trên người ra, cả người đề phòng.
Nữ thần ngồi dậy, thở dài.
"Tiên trưởng thật nhanh nhạy, Noãn Ngọc hương ta khó nhọc điều chế cũng không làm khó được ngài. Có điều ta đối với tiên trưởng là thật lòng thật dạ, sao người không cùng ta tiêu dao khoái hoạt một lần? Đến lúc đó ta sẽ cho tiên trưởng một con đường, thả ngài ra ngoài."
Quý Tiện Ngư cuối cùng cũng hoàn toàn thanh tỉnh. Nữ tử này đâu phải nữ thần lạnh nhạt không nhiễm bụi trần, rõ ràng là một ả yêu nữ nồng nặc mùi yêu khí, dáng vẻ mị hoặc lẳng lơ không chịu nổi. Nhớ lại khi nãy vào cửa nhìn đối diện ả ta, chắc đã dính Nhiếp Hồn thuật.
Thấy Quý Tiện Ngư không đáp, nữ yêu thở ra vẻ xót xa thở dài.
"Được thôi, ta đối với công tử vô cùng yêu thích, cũng không nhẫn tâm làm khó người. Công tử đến đây, truyền linh lực vào cây đàn này thì lập tức nó sẽ truyền tống đưa người đến cửa ải tiếp theo."
Quý Tiện Ngư theo lời bước tới cạnh đàn tranh, đưa tay truyền linh lực. Đúng lúc này, nữ yêu kia bắt đầu gây khó dễ, móng vuốt đỏ tươi hướng cổ hắn vồ lấy. Quý Tiện Ngư cũng sớm có phòng bị, nghiêng người tránh móng vuốt, cơ thể lui về phía sau tạo khoảng cách đồng thời lấy tốc độ sét đánh chém về phía bóng ả.
Ả ta trúng chiêu, đau đớn thét một tiếng rồi từ từ hóa thành Bạch hồ gục xuống đất giãy giụa, hiển nhiên là đang hấp hối. Bạch hồ tuy không thể nói nhưng trong mắt nó tràn ngập vẻ kinh hoàng không thể tin.
Quý Trạch Ngư khoanh tay nhìn nó, trầm giọng nói.
"Ta đã biết trên đàn có độc, ngươi cần gì phải lừa ta?"
Hắn vừa dứt lời, Bạch hồ liền hóa thành vô số mảnh sáng nhỏ tan đi. Quý Tiện Ngư ngồi dậy, hít sâu một hơi, trong lòng có chút khó chịu. Hắn cứ đứng ở đấy một lúc, sau đó mới nhấc chân bước vào phía trong.
Giờ Quý Tiện Ngư mới để ý, từ sân trước của ngôi nhà truyền đến một tiếng rên nhỏ bé nhưng vô cùng quen thuộc.
Là Tạ Lãm!
Quý Tiện Ngư không chần chờ nữa, lập tức chạy đến nơi phát ra âm thanh.
Qua một góc tường, cảnh tượng trước mặt khiến Quý Tiện Ngư muốn mù mắt. Ở dưới hòn non bộ, thân dưới của hai người đang mạnh mẽ dây dưa.
"Tạ Lãm."
Quý Tiện Ngư hét to, lao đến đem Tạ Lãm từ trên người người kia lôi xuống. Hắn thực sự không hiểu, bằng nghị lực của nam chính thì mấy trò mê hoặc vặt vãnh này chỉ không hề đánh bận tâm, vậy vì sao y lại ở đây làm nên chuyện kinh khủng này. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Tạ Lãm quay đầu lại, hai mắt đỏ rực. Quý Tiện Ngư bị ánh mắt của y dọa lập tức rụt tay, cộng thêm Tạ Lãm đột nhiên quay lại khiến cơ thể mất thăng bằng ngã xuống. Vai hắn đập trúng hòn đá, mơ hồ đau đớn.
"Lại có một người nữa tới?" Yêu nữ kia thấy một người nữa xuất hiện cũng không nổi giận, ngược lại phấn khởi đánh giá Quý Tiện Ngư một vòng. "Vị công tử này đến đây, chẳng nhẽ muốn cùng ta thử chơi ba người?"
Quý Tiện Ngư một tay ôm lấy Tạ Lãm cả người nóng bỏng, một tay truyền linh khí mong Tạ Lãm tỉnh táo. Hắn nhìn yêu nữ đang lõa thể, trong lòng hận không thể giết chết ả nhưng bên ngoài lại mỉm cười.
"Cô nương thật sự có nhã hứng...Có điều tại hạ là người vô vị, chỉ sợ khiến cô nương mất vui."
"Công tử dung mạo tuyệt đẹp, người ta yêu thương còn không hết, sao có thể mất hứng. Nhưng mà..." Ả kia xấu hổ nhìn Quý Tiện Ngư một chút, nói. "Chỉ sợ vị công tử kia không đợi kịp, hay là công tử mau cùng y đến hầu hạ ta đi."
Dứt lời, ả vươn tay muốn đỡ Tạ Lãm đi. Quý Tiện Ngư không thể ngăn cản, bỗng Tạ Lãm hung ác quát một câu: "Cút!"
Câu này của y khiến yêu nữ kia dừng lại một chút, nhưng sau đó lại mờ ám cười cười.
"Công tử khi nãy hung hăng muốn tiến vào cơ thể ta, sao nhanh như vậy đã muốn chối bỏ?"
Tạ Lãm nghĩ đến việc suýt ở nơi bẩn thỉu kia đi vào, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Hết lần này đến lần khác gặp phải cảnh ngộ như vậy, dù tâm trí có vững vàng cũng không thể không tức giận.
Hơn nữa, ả yêu nữ kia lại tiếp tục chen thêm vào.
"Nếu công tử ghét bỏ ta, ta cũng không miễn cưỡng. Chi bằng ngươi tự mình vượt ải này, đem vị công tử bên cạnh đưa cho ta, thế là được mà."
Quý Tiện Ngư nãy giờ tức giận nhưng vẫn cố giữ nụ cười. Không ngờ hào quanh nam chính quá mạnh mẽ, hắn đi đánh quái cũng phải đứng trước nam chính chặn đao.
"Nhận được ưu ái của cô nương..." Quý Tiện Ngư còn chưa nói xong, người trong lòng hắn bỗng đưa tay kéo hắn một cái, lưỡi kiếm quét ngang hướng yêu nữ chém tới. Yêu nữ đã sớm phòng bị, cười cười nhẹ nhàng né đi.
"Công tử thật quá đáng đó, thế mà không muốn ta sống tiếp."
Tạ Lãm mím chặt môi không nói gì, chỉ là con ngươi màu hổ phách dần phủ một tầng băng.
"Muốn chết!"
Trong viện, cuồng phong gào thét, mây đen từ đâu kéo đến che đầy trời. Yêu nữ mới vừa trêu chọc Tạ Lãm biến sắc, cảm thấy không ổn liền nhanh chân trốn đi. Thế nhưng ở phía sau ả, nam nhân vẫn bám sát, từng bước từng bước tới gần, trông chẳng khác gì ác quỷ hạ thế.
Y bóp lấy cổ yêu nữ, tay không chọc xuyên người ả móc ra nguyên đan. Không có nguyên đan, yêu nữ dần hiện nguyên hình, kêu gào thảm thiết. Chỉ ít phút sau, trên tay Tạ Lãm chẳng còn bóng dáng của nữ yêu kia nữa, chỉ còn một viên kim đan tròn xoe nằm lẳng lặng.
Tạ Lãm lạnh lùng đem kim đan nuốt vào họng.
Quý Tiện Ngư chứng kiến cảnh này vừa kinh vừa sợ. Hắn kinh hồn bạt vía nhìn Tạ Lãm, tâm trí vô cùng rối loạn. Tàn bạo đến mức như này, thật sự quá đáng sợ!
Không biết có phải do kim đan không mà đầu óc Tạ Lãm bắt đầu thanh tỉnh. Y mạnh mẽ áp chế hai dòng linh lực đấu đá trong cơ thể, ngẩng đầu nhìn Quý Tiện Ngư đang sợ ngây người, giọng khàn đặc gọi.
"Lại đây."
Quý Tiện Ngư do dự một lúc, cuối cùng vẫn bước tới.
Tạ Lãm vặn một cái, nhanh chóng bắt được cổ tay của hắn, truyền một luồng linh lực cường hãn vào kinh mạch Quý Tiện Ngư, dùng linh lực đánh thẳng vào người hắn.
Quý Tiện Ngư bị người ta vô duyên vô cớ chạm vào, tức giận nói.
"Người làm gì thế?"
Tạ Lãm cười lạnh: "Làm gì? Tuy ta lấy được kim đan nhưng trong cơ thể vẫn còn dược tính, phải trị."
Quý Tiện Ngư nói: "Liên quan gì đến ta chứ! Rõ ràng là ngươi định lực không đủ, bị yêu hồ mê hoặc..."
Tạ Lãm bị chạm trúng chỗ đau, lực đạo trên tay lại tăng mấy phần. Y giận dữ cười lạnh. "Định lực của ta tất nhiên không đủ, chỉ có Quý sư huynh tu vi cao cường, không sợ bàng môn tà đạo thôi."
Quý Tiện Ngư bỗng nhớ đến lúc hắn cùng yêu hồ gặp mặt, nhất thời thẹn thùng. "Cũng không phải..."
Hắn muốn giải thích vài câu, đột nhiên phát hiện một luồng khí kì quái theo linh lực Tạ Lãm theo vào. Quý Tiện Ngư biến sắc, cả kinh nói.
"Ngươi đem thứ gì đưa vào cơ thể ta vậy?"
Tạ Lãm đáp trả.
"Chỉ là vật tốt sư huynh đưa ta thôi."
Nghe Tạ Lãm nói, Quý Tiện Ngư hoang mang. Nhưng rất nhanh, Quý Tiện Ngư đã biết đó là thứ gì. Luồng khí kì quái theo kinh mạch đi một vòng cơ thể khiến cả người Quý Tiện Ngư khô nóng, không để ý phát ra một tiếng rên. Nghe được âm thanh kì quái từ cổ họng mình, Quý Tiện Ngư lập tức bịt miệng, sợ hãi nhìn Tạ Lãm.
Tạ Lãm thấy vậy, hài lòng thu tay về. "Bây giờ vật đã về nguyên chủ, Quý sư huynh có vẻ rất hưởng thụ."
|