Tránh Sủng
|
|
Quyển 1 - Chương 93: Trùng hợp như thế!
Suốt cả buổi chiều, Cổ Thần Hoán vẫn luôn giữ liên lạc với những thủ hạ truy tìm tung tích Thời Việt Nam, nhưng mãi đến tận bốn, năm giờ chiều vẫn không tra ra được gì, điều này làm cho Cổ Thần Hoán có chút nóng nảy. Nói chuyện điện thoại xong, Cổ Thần Hoán từ trong nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Thời Thiên đang đứng trên ban công đưa lưng về phía hắn, một tay cầm bình tưới hoa, một tay nghe điện thoại. Nghe không rõ Thời Thiên nói cái gì, chỉ nhìn thấy Thời Thiên dùng điện thoại liên lạc với người nào đó, Cổ Thần Hoán hoảng hốt. Nếu có người nói cho cậu biết Thời Việt Nam đã được người khác đưa đi mất, Thời Thiên sẽ... Cổ Thần Hoán nhanh chân bước tới gần Thời Thiên, vừa mới chuẩn bị đoạt lấy chiếc điện thoại đặt bên tai Thời Thiên, đúng lúc cậu nói ra hai chữ tạm biệt, sau đó hạ tay xuống. Thời Thiên quay đầu, nhìn thấy Cổ Thần Hoán đứng ở phía sau, sắc mặt cậu u ám nhìn hắn chằm chằm. "Nói chuyện với ai vậy?" Sắc mặt Cổ Thần Hoán tuy vẫn bình tĩnh, nhưng tần suất nhịp tim đập lại cực kỳ nhanh, "Thời Việt Nam?" Thời Thiên xoay người, tiếp tục tưới cho những cây hoa trên ban công, nhàn nhạt nói, "Là bạn của tôi, vốn đã hẹn tối nay đi ăn, nhưng bây giờ phải đi cùng với anh nên không tới được, cho nên gọi điện thông báo một tiếng." Cổ Thần Hoán thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt bất tri bất giác trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, hắn ôm lấy Thời Thiên từ phía sau, bàn tay không e dè luồn vào túi Thời Thiên, lấy đi chiếc điện thoại của cậu. "Loại điện thoại này không thích hợp em, lát nữa trên đường đến khách sạn tôi sẽ mua cho em cái khác." Cổ Thần Hoán nói xong, hắn rút sim trong điện thoại của Thời Thiên rồi tiện tay ném nó vào thùng rác. Thời Thiên vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ bình tĩnh liếc nhìn chiếc điện thoại bị vứt bỏ, sau đó thốt ra một câu, "Cảm ơn." _____ Tài xế tư nhân của Cổ Thần Hoán bình thường luôn là Chu Khảm, nhưng gần đây Chu Khảm lại mang theo một đống người đi tìm nhẫn cho Cổ Thần Hoán, hiện tại lại bị Cổ Thần Hoán phái đi tìm Thời Việt Nam, cho nên làm tài xế riêng tạm thời cho Cổ Thần Hoán là một nam nhân tên Hứa Vực. Hứa Vực rất anh tuấn, khuôn mặt nghiêm túc đoan chính, điềm tĩnh hơn rất nhiều so với Chu Khảm nhiệt tình nóng nảy, y là người có thân thủ tốt nhất, đầu óc linh hoạt nhất cũng như trẻ tuổi nhất trong số đông đảo thủ hạ của Cổ Thần Hoán. Trái ngược với Cổ Thần Hoán từng là bảo tiêu, thân phận trước kia của Hứa Vực là sát thủ chuyên nghiệp trong thế giới hắc ám, quan hệ giữa y và Cổ Thần Hoán là thuộc hạ và lão đại, nhưng cũng là tri kỉ đã từng đi qua sinh tử, mấy năm nay luôn luôn giúp Cổ Thần Hoán khống chế các loại giao dịch ngầm ở Tam Giác Vàng, mới bị Cổ Thần Hoán điều đến K thị ít lâu. "Thần ca." Thấy Cổ Thần Hoán đi tới, Hứa Vực cung kính kêu một tiếng, đối với Thời Thiên đứng ở bên cạnh Cổ Thần Hoán, Hứa Vực chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn, gật đầu tỏ ý chào hỏi. Xe vững vàng chạy trên đường, Thời Thiên chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, mặt không biểu tình nhìn ra bên ngoài, sườn mặt an tĩnh xinh đẹp động lòng người, Cổ Thần Hoán nhìn đến thất thần, hắn chuyển động thân thể dán sát vào người Thời Thiên, cánh tay tham lam ôm lấy thắt lưng cậu. Thời Thiên không có bất kỳ phản ứng nào. "Sắp đến giờ rồi, điện thoại tôi sẽ cho người đi mua, chúng ta đi thẳng tới khách sạn." Cổ Thần Hoán nhẹ giọng nói. Trước khi tìm thấy Thời Việt Nam, hắn không yên lòng để Thời Thiên liên lạc với bất kỳ người nào. "Nghe lời anh." Vẫn là câu trả lời bình tĩnh giống hệt như lúc trước. Nhìn Thời Thiên ngoan ngoãn, đáy lòng Cổ Thần Hoán như có một đoàn chạy loạn, hắn thư thái cười khẽ, ôm sát thắt lưng Thời Thiên, mãi đến khi nửa thân trên của Thời Thiên kề sát vào lồng ngực hắn. Cổ Thần Hoán không muốn xin lỗi hay giải thích vì những gì hắn đã làm với Thời Thiên, hắn sẽ không xem cái chết của cha mẹ hắn coi như chuyện đương nhiên, ít nhất vào lúc này trong mắt Cổ Thần Hoán, nếu Thời Thiên không tồn tại ngay từ đầu, thì cha mẹ hắn đã không cần phải chết. Hắn vẫn luôn bám vào ý nghĩ cố chấp đó. Điều mà Cổ Thần Hoán muốn làm, đó chính là nắm giữ người con trai đã mắc nợ cha mẹ mình trong lòng bàn tay, mạng của cậu, tâm của cậu, đều phải nằm trong tay hắn. Kỳ thực Cổ Thần Hoán biết Thời Thiên có bao nhiêu không cam lòng khi phải nghe lời hắn, bất quá hắn không để ý, cũng giống như việc hắn phải chôn oán hận về cái chết của cha mẹ ở trong lòng, không phải là vì hắn có thể rũ sạch can hệ của Thời Thiên đối với cái chết của cha mẹ, mà là vì mảnh luyến ái ngày càng sâu đậm cùng với ý muốn cưng chiều hắn dành cho cậu mạnh mẽ đến mức Cổ Thần Hoán phải đem tất cả phẫn nộ cùng căm hận đè nén xuống đáy lòng. Hoàn toàn xem người con trai trong vòng tay mình thành vật sở hữu, cưng sủng cậu từng chút một, Cổ Thần Hoán tin tưởng hắn có thể chạm tới phần tình cảm kia của cậu. Huống chi trong một tháng khởi đầu, Thời Thiên đã từng yêu thương hắn thật lòng. Cần phải mất bao nhiêu thời gian để có thể trở lại như lúc ấy, Cổ Thần Hoán không quan tâm, bởi vì hắn có đủ tinh lực và thời gian để chờ đợi, thật giống như đã được định trước, trong thế giới của hắn và Thời Thiên không có bất cứ ai được phép chen chân vào, cho nên hắn không vội. Suốt bốn năm, chấp nhất muốn tìm được Thời Thiên chưa bao giờ thay đổi, Cổ Thần Hoán đã từng nghĩ rằng chấp nhất đó là hận ý đối với Thời Thiên thấy chết mà không cứu, thậm chí không chỉ một lần cho rằng hắn muốn tìm Thời Thiên để báo thù, nhưng từ lúc gặp lại cậu cho tới bây giờ, hắn phát hiện, kỳ thực bên trong những cố chấp ấy là nỗi nhớ nhung sâu đậm, sự tưởng niệm dành cho vị thiếu gia hắn đã từng dùng cả mạng sống để bảo vệ. "Thực ra tôi vẫn luôn muốn gọi em là thiếu gia." Cổ Thần Hoán hôn lên tóc Thời Thiên, cất giọng nhẹ nhàng, " Gọi thiếu gia thuận miệng hơn nhiều." Ánh mắt Thời Thiên vẫn bình tĩnh hướng ra ngoài cửa xe, "Ừm." Xe dừng lại trước cửa khách sạn, khách sạn sớm đã nhận được thông báo, sắp xếp nhân viên trang phục chỉnh tề đứng ở ngoài cửa khách sạn đón khách, quản lý khách sạn vừa cười niềm nở vừa bước xuống bậc thềm, nhiệt tình hoan nghênh Cổ Thần Hoán. Thời Thiên vẫn ngồi trong xe chưa bước xuống, hai chiếc xe tư nhân màu đen của Nguyên gia đã dừng lại trước cửa khách sạn, lập tức có nhân viên tiến đến mở cửa. Gương mặt tuấn tú nhân thần cộng phẫn*, con ngươi sáng như ánh sao, bờ môi mỏng, khí thế bức người trước sau như một. Nhìn Cổ Thần Hoán trước mặt, gương mặt khêu gợi tà khí của Nguyên Hiên nở nụ cười tràn đầy âm mưu, "Thật trùng hợp, đến cùng lúc với Cổ lão bản." _____________ *Nhân thần cộng phẫn: Cả người lẫn thần đều phải ghen tị. Lust: Lúc trước mình để Cổ lão bản thấy bình thường mà giờ thấy kì kì sao á =.,= hay là đổi?
|
Quyển 1 - Chương 94: Ngồi vào vị trí
Thời Thiên từ trong xe bước ra, nhìn thấy Nguyên Hiên đứng cách mình mấy mét, cậu có chút sửng sốt, nhưng khi Nguyên Hiên cũng dùng ánh mắt kinh ngạc để nhìn cậu, Thời Thiên rất nhanh chóng rời tầm mắt sang chỗ khác, mặt không đổi sắc bước tới bên cạnh Cổ Thần Hoán. Nguyên Hiên chỉ biết Cổ Thần Hoán sẽ tới bữa tiệc đêm nay, hắn không nghĩ tới Thời Thiên cũng đi cùng Cổ Thần Hoán, bất quá sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, dâng lên trong lòng chính là mừng rỡ. Vốn định chờ ngày mai khi Thời Việt Nam phẫu thuật xong, hắn sẽ nói việc này cho Thời Thiên biết như một niềm vui bất ngờ, sau đó khi Thời Thiên cảm thấy mang ơn hắn, hắn sẽ dùng mọi phương thức dịu dàng để giữ lấy trái tim cậu, Nhưng bây giờ, nhìn thân ảnh tuấn tú thon dài trước mắt, Nguyên Hiên hoàn toàn thay đổi ý định. Đêm nay hắn sẽ nói cho cậu biết mọi chuyện, đêm nay, hắn sẽ đưa cậu rời khỏi Cổ Thần Hoán! Sự tồn tại của Thời Thiên đối với Nguyên Hiên mà nói, giống như một nhân tố khiêu khích khiến người khác phải phạm tội, từ thân hình đến khí chất, từ ngũ quan đến ánh mắt, mỗi một nơi đều khiến cho Nguyên Hiên mê muội. Thời Thiên đứng phía sau Cổ Thần Hoán, theo Cổ Thần Hoán bước vào khách sạn, dưới chỉ dẫn của nhân viên, hai người nhanh chóng bước vào một gian bao sương cao cấp rộng rãi. Người đã tới đông đủ, khách sáo hàn huyên vài câu, tất cả mọi người vây quanh bàn ngồi xuống, có vài người dẫn theo trợ lý riêng hoặc là thuộc hạ biết ăn nói. Thời Thiên là trợ lý riêng của Cổ Thần Hoán, nhưng so với những người cùng thân phận khác, Thời Thiên quá mức yên tĩnh, thậm chí có thể nói như một khúc gỗ. Nghe không hiểu những chuyện kinh thương mà đám người trước mắt đàm luận, cũng không biết mời rượu hay chặn rượu, càng không biết mở miệng nói mấy câu tạo không khí, Thời Thiên có cảm giác như mình là một tên hề,một tên câm điếc vừa xuẩn vừa ngốc. Thân phận của Thời Thiên trong buổi tiệc đính hôn của Cổ Thần Hoán và Dư Thặng đã không còn là bí mật, lúc trước cùng Cổ Thần Hoán tham gia các loại hào yến, sau đó bị Cổ Thần Hoán hạ nhục trong lễ đính hôn, bây giờ thành trợ lý riêng của Cổ Thần Hoán, tiền căn hậu quả của những chuyện này, sẽ không có kẻ nào không thức thời đến nỗi hỏi ngay trên bàn ăn, thân phận của Thời Thiên trong lòng mỗi người mỗi khác, có lẽ là do chịu ảnh hưởng từ Thời Việt Nam, đại đa số người đều âm thầm dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Thời Thiên, chỉ là có Cổ Thần Hoán ở đây, biểu hiện khách sáo cùng khiêm tốn của tất cả mọi người đều rất hoàn mỹ. Trong quá trình uống rượu, tướng mạo anh tuấn cùng với khí chất thanh lãnh xuất chúng của Thời Thiên đã từ từ che giấu những ảnh hưởng tiêu cực dưới cái danh con trai độc nhất của Thời Việt Nam, cho nên dần dần, bắt đầu có người gợi chuyện mời rượu Thời Thiên. Thời Thiên tự ý thức được thân phận của chính mình, trong mắt mọi người công việc này của cậu là do Cổ Thần Hoán bố thí, được thừa nhận là trợ lý của Cổ Thần Hoán, có là vì họ nể mặt mũi của Cổ Thần Hoán mà thôi, kỳ thực trong lòng đa số người vẫn duy trì ý nghĩ như trong buổi tiệc ngày đó. Thời Thiên cậu chính là một kẻ thấp hèn chuyên đi nịnh bợ Cổ Thần Hoán, không cam lòng với sự nghèo túng, là tên hạ đẳng muốn một lần nữa được hưởng thụ vinh hoa phú quý, dựa vào gương mặt xuất chúng của mình, làm cho Cổ Thần Hoán có chơi cả trăm lần cũng không thấy chán. Cũng chính vì biết rõ điều này, cho nên đối mặt với một đám người ân cần giả dối, Thời Thiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, cậu căn bản không cần mở miệng nói bất kỳ một câu nào, bởi vì mỗi một câu cậu thốt ra dù chỉ là lời khách sáo cũng sẽ thành trò cười trong mắt họ. E rằng trong mắt mọi người, cậu có thể ngồi ở chỗ này, đều là nhờ Cổ Thần Hoán ban ân. Thời Thiên nói rất ít, uống rất nhiều, phàm là rượu được kính, cậu đều không hề do dự uống một hơi cạn sạch. Cổ Thần Hoán nghiêng mặt nhìn Thời Thiên ngửa đầu uống rượu, ý cười nhu hòa dâng lên khóe miệng, một tay luồn xuống dưới bàn chậm rãi đặt lên đùi Thời Thiên, vỗ nhẹ mấy cái như đang trấn an. "Không uống được nữa thì từ chối, dùng tài ăn nói của em, điều này hẳn là rất dễ dàng." Cổ Thần Hoán mỉm cười nói bằng giọng nhẹ nhàng, gần như chỉ có hắn và Thời Thiên nghe thấy. Bàn tay đặt trên đùi không an phận trượt vào trong, Thời Thiên sắc mặt khó coi đặt chiếc ly rỗng lên bàn, không biết là do uống nhiều rượu hay do cậu giận dữ và xấu hổ vì tay Cổ Thần Hoán ám muội ve vuốt, gương mặt trắng nõn của Thời Thiên hiện lên sắc đỏ khả ái, khí chất thanh lãnh cũng không còn xa cách. "Bây giờ tôi là trợ lý của anh, uống nhiều một chút cũng là để giữ mặt mũi cho anh." Thời Thiên diện vô biểu tình thấp giọng nói, bàn tay luồn xuống dưới bàn nắm lấy tay Cổ Thần Hoán đang định trượt sâu hơn nữa vào trong đùi mình, đôi mày nhíu lại, hạ giọng cực thấp, "Tôi đã rất cố gắng phối hợp với anh, nhiều người như vậy đừng khiến tôi khó xử. Được không?" Câu cuối cùng rất nhẹ, lộ ra mấy phần khẩn cầu, nhìn biểu tình ẩn nhẫn của Thời Thiên, Cổ Thần Hoán cảm giác mình như bị thứ gì đó đâm vào, toàn thân đều không được tự nhiên. Hắn căn bản chưa bao giờ nghĩ tới muốn làm Thời Thiên khó xử, lúc nãy vuốt ve cậu, cũng chỉ là tâm huyết dâng trào. Đưa Thời Thiên đến bữa tiệc này, hắn chỉ muốn cho Thời Thiên biết, tuy rằng cậu là tình nhân của hắn, nhưng Cổ Thần Hoán hắn sẽ không giấu cậu sau người, mà dùng một loại phương thức ngầm ám chỉ để cho những người khác biết Thời Thiên là người của Cổ Thần Hoán hắn. Về phần thân phận, bằng hữu cũng tốt, trợ lý cũng tốt, tình nhân cũng chẳng sao, đều là những thân phận người khác không thể đụng vào. Kỳ thực từ sau khi thân phận của Thời Thiên bị Cổ Thần Hoán công khai, đã có không ít phú thương đánh chủ ý lên Thời Thiên, có người muốn đem hận thù bốn năm trước đối với Thời Việt Nam trả lại trên người Thời Thiên, cũng có người chỉ đơn thuần nổi lên sắc tâm đối với Thời Thiên, một thiếu gia xinh đẹp sa cơ khiến rất nhiều người tâm sinh tham luyến.
|
Quyển 1 - Chương 95: Cổ Thần Hoán VS Nguyên Hiên (Thượng)
Chỉ là, sau khi thân phận Thời Thiên được công khai ở buổi tiệc đó, không, từ lần thứ hai Cổ Thần Hoán nhìn thấy Thời Thiên sau bốn năm, ở nơi mà Thời Thiên không nhìn thấy, Cổ Thần Hoán đã dùng thế lực của hắn xây cho cậu một bức tường phòng ngự, để giám sát, cũng là để bảo vệ cậu. Cổ Thần Hoán vẫn kiên định cho rằng, thế giới của hắn và Thời Thiên cho dù là bóng tối hay ánh sáng, đều chỉ có thể tồn tại hai người là hắn và Thời Thiên, đối với Thời Thiên dù là tra tấn hay cứu rỗi thì đều chỉ có thể là do Cổ Thần Hoán hắn tạo ra, đây là sự liên kết không ai có thể phá vỡ. Ai cũng không thể phá vỡ, vì Cổ Thần Hoán sẽ không cho bất cứ ai có cơ hội làm điều đó. Cổ Thần Hoán thu hồi cái tay đặt ở trên đùi Thời Thiên, Thời Thiên thở ra một hơi, vừa định rót thêm rượu thì nghe thấy tiếng cười khẽ của Cổ Thần Hoán đang ngồi bên cạnh, giọng nói tràn ngập sủng nịch, "Em muốn chuốc say chính mình để sớm rời khỏi đây phải không?" Bị nói trúng, trong nháy mắt sắc mặt Thời Thiên trở nên mất tự nhiên, cậu mím môi, dừng một chút mới chậm rãi nói, "Anh muốn tôi thế nào?" Cổ Thần Hoán lại đặt tay lên đùi Thời Thiên, nhưng lần này chỉ đơn giản đặt lên, không làm ra động tác dư thừa nào, sau đó cười nhẹ ôn hòa nói, "Thời Thiên, không nên căng thẳng như vậy, chúng ta cứ tự nhiên một chút, giống như một tháng kia." Cổ Thần Hoán vừa dứt lời, khóe miệng Thời Thiên vung lên, nụ cười lạnh mang ý khinh thường. Khoảng thời gian nực cười kia, cả đời này cậu cũng không thể nào quên. Nếu nói phần tình cảm mềm yếu nhất trong cậu kết thúc từ khi nào, chỉ sợ rằng đó chính là ngày cuối cùng của một tháng ấy. ____ Tới cùng Nguyên Hiên là một thủ hạ cấp cao của Nguyên Thường Diệu, cũng coi như là thần tử lâu năm của Xán Dạ, thân thể Nguyên Thường Diệu đột nhiên không khỏe, không có cách nào tham dự, nhưng cũng không yên lòng đứa con của mình, cho nên mới để thủ hạ cấp cao ông tin tưởng đi thay trợ lý của Nguyên Hiên. Là người thừa kếtương lai của Xán Dạ, Nguyên Hiêntuổi trẻ anh tuấn tự nhiên là sự tồn tại không thể coi thường trên bàn rượu, được mọi người nhiệt tình mời rượu, bất quá cũng may trợ lý của Nguyên Hiên coi như là làm tròn phận sự, đã cản được không ít rượu cho Nguyên Hiên, cho nên hắn cũng không phải uống nhiều. Nguyên Hiên vẫn âm thầm nhìn chăm chú vào Thời Thiên, phun trào ở trong lòng ngoại trừ kích động khi sắp có được người mình yêu, còn lại chính là đau lòng. Ứ vết do bị đánh trên mặt Thời Thiên đã nhạt đi, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy rõ, Nguyên Hiên luôn tin tưởng lời giải thích đi đêm gặp cướp của Thời Thiên, chỉ là hôm qua mới biết được, vết thương trên mặt cậu là do Cổ Thần Hoán đánh. Nguyên Hiên thậm chí không thể nào tưởng tượng được, một người từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, chưa chịu qua bất kỳ ngược đãi thân thể nào như Thời Thiên, khi bị Cổ Thần Hoán đánh sẽ phản ứng như thế nào, là đau đớn xin tha, hay là yên lặng chịu đựng. Chỉ mới nghĩ như vậy, Nguyên Hiên đã nổi lên kích động muốn xé nát Cổ Thần Hoán. Nguyên Hiên từng cho rằng Cổ Thần Hoán đối xử như vậy với Thời Thiên, nhưng Thời Thiên vẫn ở bên Cổ Thần Hoán như trước là bởi vì Thời Thiên yêu Cổ Thần Hoántha thiết, hiện tại tất cả sáng tỏ, Nguyên Hiên vừa phẫn nộ vừa thống hận. Phẫn nộ vì Cổ Thần Hoán đê tiện, thống hận vì chính mình không phát hiện sớm một chút, cứu thoát Thời Thiên khỏi ma trảo của Cổ Thần Hoán. Thời Thiên bị mọi người ép không ít rượu, Nguyên Hiên có thể nhìn ra, Thời Thiên căn bản không hề có ý định cự tuyệt, rõ ràng là muốn tự chuốc say chính mình. "Thời trợ lý là anh em của tôi, Vạn đổng, một chén này Nguyên Hiên tôi uống thay cậu ấy." Không chờ Vạn Quyết Lương mở miệng, Nguyên Hiên nâng chén rượu đế cay nồng trước mặt, ngửa đầu uống cạn. Vạn Quyết Lương lấy lại tinh thần, vội vã tán thưởng, sau khi kính thêm một chén, lão cười khó coi ngồi xuống, bởi vì Nguyên Hiên dùng ánh mắt "Muốn ép rượu Thời Thiên thì phải bước qua Nguyên Hiên này" nhìn Vạn Quyết Lương. Nguyên Hiên bắt đầu dùng thân phận bằng hữu thay Thời Thiên chặn rượu, thu hút chú ý về phía mình. Đối mặt với sự ân cần của Nguyên Hiên, Thời Thiên không nói một câu nào, chỉ yên lặng ngồi, sắc mặt lãnh đạm, mãi đến tận khi bàn tay Cổ Thần Hoán đặt trên đùi Thời Thiên lại nhẹ nhàng vỗ vỗ. "Hay lắm, anh hùng cứu mỹ nhân." Cổ Thần Hoán sắc mặt nhu hòa, âm thanh rất nhẹ, chỉ là nghe vào có thâm ý khác, "Thật tiếc, chỉ là tự mình đa tình." Thời Thiên quay đầu nhìn Cổ Thần Hoán, sắc mặt Cổ Thần Hoán rất tự nhiên, lúc trước bị người ép uống không ít rượu, nhưng trên mặt không có chút men say nào, tựa hồ còn mang theo nụ cười nhã nhặn, ngũ quan lạnh lùng mà thâm trầm mang mị lực đầu độc lòng người. "Qủa thực là tự mình đa tình, nhưng nếu không có anh ta tôi đã sớm được nằm bò lên bàn như ý nguyện rồi." Thời Thiên nhàn nhạt mở miệng. Cổ Thần Hoán khẽ cau mày, một giây sau liền cười rộ lên, "Em trách tôi đã để em uống nhiều như vậy sao?" "Là tự tôi muốn uống, không liên quan đến anh." "Bộ dáng khi say của em, tôi rất thích, ánh mắt rất mềm mại." Cổ Thần Hoán cười khổ thấp giọng nói, "Trông thoải mái hơn nhiều so với việc giả bộ thuận theo tôi lúc này." "Cho nên anh vẫn là hi vọng tôi say?" "Tình cờ nhìn thấy em say một lần, cũng không tồi." Thời Thiên cười một tiếng, "Nếu chỉ là muốn thấy tôi say, hà tất phải phiền phức như vậy, chỉ cần anh cao hứng, lúc nào tôi cũng có thể chuốc say chính mình để đến gặp anh." Thời Thiên nói một cách tự nhiên, ngũ quan một giây trước còn ôn hòa của Cổ Thần Hoán đột nhiên trở nên âm trầm, hắn siết chặt bàn tay, nhắm mắt lại hai giây rồi mới mở ra lần nữa, Cổ Thần Hoán tiếp tục uống rượu, "Có mấy lời, đêm nay trở về tôi sẽ nói." Nguyên Hiên chỉ thờ ơ bắt chuyện với Cổ Thần Hoán mấy câu vào lúc ban đầu, sau đó cũng không chủ động bày tỏ thái độ thân thiện với hắn nữa, mặc dù không nói gì với nhau, nhưng người ở chỗ này đều cảm thấy giữa hai người tồn tại một loại khí tức đối lập và nguy hiểm. Ăn uống gần xong, đề tài mọi người dùng để nói chuyện cũng từ từ giảm bớt,Nguyên Hiên cảm thấy thân phận đại diện cho Nguyên gia của mình cũng nên phát huy tác dụng, vì thế đã sớm chuẩn bị xong những gì cần nói. Nguyên Hiên uống say chuếnh choáng, nhưng ánh mắt hướng về phía Cổ Thần Hoán vẫn lộ ra thanh tỉnh cùng thù hận như trước. "Nghe nói Cổ lão bản là tay trắng dựng nghiệp." Nguyên Hiên bất thình lình thốt lên một câu, trên mặt mang nụ cười cực kỳ "Hữu lễ", "Tôi thực sự rất hiếu kỳ a, Cổ lão bản rốt cuộc tay trắng dựng nghiệp bằng cách nào vậy?" Nguyên Hiên dừng một chút, nụ cười vụt trở nên gian tà, chậm rãi nói, "Nghe nói, Cổ lão bản trước đây chỉ là một bảo tiêu, có đúng không?" Nguyên Hiên vừa dứt lời, tất cả mọi người liền đem tầm mắt chuyển lên người Cổ Thần Hoán, đồng thời trong lòng ai cũng sững sờ, bởi vì những người này có làm sao cũng không ngờ tới, thân phận trước kia của Cổ Thần Hoán chỉ là một bảo tiêu. Rất nhiều người biết rõ Cổ Thần Hoán có quan hệ mật thiết với hắc đạo, nhưng vì Cổ Thần Hoán từ hắc đạo cho đến bạch đạo đều phi thường gọn gàng nhanh chóng, không lưu lại bất cứ thông tin gì cho kẻ khác điều tra, nên hắn đem dến cho người khác cảm giác khiêm tốn mà thần bí. Cổ Thần Hoán sở hữu hơn phân nửa các loại sòng bạc ngầm cùng địa điểm giải trí cao cấp tại K thị, còn có rất nhiều loại tài sản tư hữu khác nữa, chỉ là hắn phi thường điệu thấp, mấy tháng gần đây mới bắt đầu tham dự cái loại yến hội, hơn nữa các sản nghiệp chính của hắn đều được giấu tên, cho nên rất nhiều người chưa hiểu rõ về hắn, hiện tại những gì họ biết được, cũng chỉ có những điều rõ ràng như Cổ Thần Hoán là một người có thủ đoạn, và là ông chủ có thế lực tại K thị.
|
Quyển 1 - Chương 96: Cổ Thần Hoán Vs Nguyên Hiên (Hạ)
Cổ Thần Hoán khẽ cười, khuôn mặt vẫn tao nhã thong dong như trước, hắn biết Nguyên Hiên muốn làm khó hắn. Xem ra là muốn báo thù chuyện bị hắn quật ngã hai lần ở Ngôi Sao. "Nguyên thiếu gia cảm thấy thế nào?" Cổ Thần Hoán không nhanh không chậm khẽ cười nói, ngón tay dưới bàn đặt lên đùi Thời Thiên nhẹ nhàng gõ gõ. Nguyên Hiên nhíu nhíu làn mi tuấn mục, câu lên khóe môi, "Trên lý thuyết là không thể nào, một bảo tiêu nhỏ bé không đáng kể sao có khả năng chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã ngồi được vào vị trí của Cổ lão bản chứ." Một câu "Trên lý thuyết" đã cho thấy Nguyên Hiên còn có lời muốn nói, sắc mặt Cổ Thần Hoán vẫn hờ hững, hắn nâng ly rượu, không chút hoang mang nhấp môi. "Trên thực tế... " Nguyên Hiên giả vờ suy tính vuốt cằm, "Chỉ cần tìm thời cơ thích hợp làm ra chuyện xấu xa bỉ ổi kinh thiên động địa, một đêm vươn mình cũng không phải không thể. Tỷ như... " Nguyên Hiên không nói ra ngay mà chậm rãi kéo dài giọng, ánh mắt giảo hoạt tràn ngập khiêu khích nhìn Cổ Thần Hoán. Tất cả mọi người đang có mặt tại đây đều không còn hứng thú uống rượu trò chuyện nữa, Nguyên Hiên ám chỉ Cổ Thần Hoán đã từng làm gì đó xấu xa khiến thần kinh tất cả bọn họ đều đột ngột căng thẳng. Người đã từng thuộc hắc đạo làm ra chút chuyện không thể lộ ra ngoài là việc rất bình thường, bất quá đối với những người tẩy trắng quá khứ, ở trước mặt mọi người luôn giữ hình tượng là thương nhân đứng đắn như Cổ Thần Hoán thì bất kỳ vết nhơ vào trong quá khứ cũng đều là cấm kỵ của hắn. "Tỷ như vào lúc cố chủ cận kề xoay chuyển tình thế thì phóng hỏa rồi nhân lúc tình cảnh hỗn loạn dẫn người mang đi toàn bộ kho bạc bí mật cố chủ giấu dưới lòng đất." Nguyên Hiên vòng tay trước ngực dựa vào ghế, phong khinh vân đạm nhìn sắc mặt Cổ Thần Hoán đang ngồi phía đối diện lạnh xuống, tiếp tục cười nói, "Cổ lão bản đừng nóng giận, tôi chỉ đang lấy ví dụ mà thôi." Nguyên Hiên nửa đùa nửa thật khiến đám người nghe như lọt vào sương mù, trợ lý đi cùng Nguyên Hiên thấy sắc mặt Cổ Thần Hoán dần dần trở lạnh liền vội vã nâng ly thân thiện kính rượu Cổ Thần Hoán, cố gắng nói tránh sang chuyện khác. Thời Thiên ngồi ở bên cạnh Cổ Thần Hoán sau khi nghe xong lời Nguyên Hiên, lông mày nhíu lại. Bảo tiêu? Cố chủ? Phóng hỏa? Kho bạc? Thời Thiên đột nhiên nhớ ra, bốn năm trước, cha mình đã trả một số tiền khổng lồ để xây nên một kho bạc ngầm nằm ngay dưới biệt thự Thời gia, đổi hơn phân nửa của cải kiếm được cả đời thành tiền mặt hoặc vàng khối để cất giấu trong đó. Sự tồn tại của kho bạc, cách để đi vào bên trong kho bạc chỉ có cha và cậu biết, ngoài ra còn có những người kiến tạo nên kho bạc biết. Thực ra, Cổ Thần Hoán cũng biết, Thời Thiên nhớ rõ rõ ràng ràng, bởi vì bí mật này, chính cậu đã nói cho Cổ Thần Hoán. Những năm tháng tuổi trẻ ngông cuồng, luôn tự cho mình là đúng, cảm thấy muốn mua được lòng người của một tên hạ nhân thấp kém dễ như ăn cháo, chỉ cần cho người đó thấy được gia tài bạc triệu là cậu có thể đem tầm mắt của người đó gắt gao quấn vào người mình, khiến cho người đó luôn một lòng với mình. Thời Thiên đột nhiên phát hiện, cậu đang đổ mồ hôi lạnh. Bàn tay Cổ Thần Hoán đặt trên đùi Thời Thiên dần dần nắm lại, giống như đang trấn an Thời Thiên, lại giống như đang trấn an chính hắn. Cổ Thần Hoán chưa từng đem Nguyên Hiên đặt vào mắt, hắn biết bữa tiệc hôm nay Nguyên Hiên nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp để gây sự với hắn, đối mặt với hành động khiêu khích của Nguyên Hiên, Cổ Thần Hoán luông có cách đáp trả, nhưng lần này, những lời Nguyên Hiên nói đã vượt qua dự tính của hắn. Bởi vì Cổ Thần Hoán không thể ngờ tới Nguyên Hiên biết những "chuyện kia". "Trí tưởng tượng của Nguyên thiếu gia thật là đặc sắc." Cổ Thần Hoán bình tĩnh cười, "Nếu có thể đem phần trí tuệ này dùng trên phương diện làm ăn, cũng không đến nỗi vụ làm ăn đầu tiên đã lỗ mất sáu trăm vạn." Cổ Thần Hoán không nghĩ tới cách đáp trả của mình lại là nói lảng sang chuyện khác, nhưng cảm xúc của Thời Thiên có chút không thích hợp, Cổ Thần Hoán thậm chí còn có ý muốn rời khỏi đây ngay lập tức. "Anh... " Bị chạm vào đúng chỗ đau, sắc mặt Nguyên Hiên vụt trở nên giận dữ, hắn âm thầm liếc mắt sang Thời Thiên, chỉ lo Thời Thiên sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ, "Lỗ thì sao chứ?" Nhanh chóng khôi phục phong thái thân sĩ, Nguyên Hiên cười lạnh nói, "Tôi lỗ vốn một cách quang minh chính đại, ngược lại Cổ lão bản thì sao, bốn năm qua được sống sung sướng, rốt cuộc là đạp lên cái gì để đạt được những điều đó?" "Nguyên Hiên." Trợ lý cao cấp của Xán Dạ đến cùng với Nguyên Hiên lên tiếng ngăn cản hắn nói tiếp, sau đó cười làm lành nhìn Cổ Thần Hoán, dâng lên một chén rượu, "Lời người say, Cổ lão bản đừng tức giận... " Người đó cười nói một đống, liên tiếp uống cạn mấy ly. "Sao có thể giận?" Cổ Thần Hoán nguy hiểm cười, hạ thấp thanh âm, "Nguyên thiếu gia mới gia nhập, trên bàn cơm không biết giữ mồm giữ miệng là chuyện rất bình thường, học hỏi Nguyên đổng thêm mấy năm, nói chuyện sẽ biết nặng nhẹ hơn nhiều." Nguyên Hiên hừ lạnh một tiếng, vừa định lại mở miệng nói cái gì, trợ lý cao cấp của Xán Dạ ngồi bên cạnh lại vội vã lôi kéo quần áo Nguyên Hiên ngăn không cho hắn mở miệng. Bầu không khí lạnh xuống, hiển nhiên sẽ có người nghĩ biệp pháp làm nóng không khí, sau một hồi uống qua uống lại, bàn rượu lại khôi phục trạng thái ban đầu, khóe miệng Nguyên Hiên mang theo mạt cười lạnh khiêu khích, tay trái hạ xuống phía dưới, âm thầm ấn số. "Cổ Thần Hoán." Một bàn tay đặt trên đùi Thời Thiên siết chặt, giọng nói phi thường ngột ngạt, "Trận hỏa hoạn bốn năm trước... " "Uống rượu đi." Cổ Thần Hoán lạnh như băng cắt lời Thời Thiên, không thể không thừa nhận những lời Nguyên Hiên nói đã làm Cổ Thần Hoán nổi giận, "Nếu em không muốn tôi nổi giận thì nghe theo tôi, đừng hỏi gì cả, đêm nay lúc về tôi sẽ giải thích cho em." Thời Thiên cắn môi, ánh mắt càng lúc càng lạnh nhìn chén rượu trong taychăm chú, ngực không ngừng phập phồng, hồi lâu sau mới thốt ra một câu, "Mẹ của tôi chết trong trận hỏa hoạn đó." Thời Thiên có thể cảm giác được, bàn tay đặt ở trên đùi mình chấn động. "Nếu em còn muốn cứu Thời Việt Nam." Cổ Thần Hoán nắm chặt lấy bàn tay đang đặt trên đùi của Thời Thiên, quay đầu nhìn Thời Thiên, dùng ánh mắt ra lệnh cùng đe dọa, không cho phép chống cự, "Thì nghe tôi, câm miệng!" Lời Cổ Thần Hoán đối với Thời Thiên mà nói, giống như đang ngầm thừa nhận. Sắc mặt Thời Thiên càng ngày càng khó coi, cậu dùng ánh mắt như đang nhìn quái vật để nhìn Cổ Thần Hoán, nắm tay căng cứng như đang muốn bóp nát không khí ở trong lòng bàn tay, "Anh buông tay." Thời Thiên dùng sức rút tay về, cố gắng tránh thoát khỏi tay Cổ Thần Hoán, Cổ Thần Hoán sầm mặt lại, lòng bàn tay hơi dùng sức, gần như muốn bóp vỡ xương tay Thời Thiên. "Tôi đã nói rồi, về nhà tôi sẽ giải thích cho em." Thấy Thời Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định giãy thoát khỏi tay hắn, Cổ Thần Hoán dần nổi giận, trầm giọng nói, "Em có muốn tôi hạ lệnh đánh Thời Việt Nam tàn phế... " "Tiểu Thiên." Nguyên Hiên đột nhiên hướng về phía Thời Thiên cười hô một tiếng, bởi vì ban đầu hắn đã tuyên bố mình là anh em tốt của Thời Thiên, cho nên xưng hô đối với Thời Thiên, Nguyên Hiên vẫn gọi tên một cách thân mật tự nhiênnhư trước. Thời Thiên ngừng động tác chống cự Cổ Thần Hoán, cậu ngẩng đầu nhìn Nguyên Hiên, chỉ thấy Nguyên Hiên nghiêng người, đưa điện thoại của hắn cho cậu, nụ cười ôn nhu xuất hiện trên gương mặt tuấn mỹ, "Điện thoại của em này." "Tôi?" Thời Thiên khó hiểu nhìn Nguyên Hiên, còn Cổ Thần Hoán thì bắt đầu cảm thấy bất an. "Chính là người bạn hôm trước đi Ngôi Sao uống rượu với tôi, muốn tìm em hỏi chút chuyện." Nguyên Hiên tùy ý nói, mãi đến khi Thời Thiên đón lấy chiếc điện thoại từ tay hắn, Nguyên Hiên mới giả vờ tự nhiên uống rượu tán gẫu với những người khác. Trong lòng mọi người không coi đây là chuyện to tát, bữa tiệc sắp kết thúc, tất cả mọi người cũng bắt đầu ý tứ nói những lời chào khách sáo, chỉ có Cổ Thần Hoán mặt không thay đổi nhìn Thời Thiên kề sát chiếc điện thoại vào tai. Hắn tuyệt không tin vào cái cớ Nguyên Hiên bày ra khi đưa điện thoại cho Thời Thiên. "Tiểu Thiên." Giọng nói có chút yếu ớt của Thời Việt Nam từ điện thoại di động truyền đến, cả người Thời Thiên lập tức cứng đờ, gương mặt khó có thể tin, cậu lại ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Hiên thì nhìn thấy Nguyên Hiên cũng đang âm thầm nhìn lại mình, giống như đang nói: không sao rồi.
|
Quyển 1 - Chương 97: Ai chờ đúng người?
Cổ Thần Hoán không nghe thấy tiếng trong điện thoại, chỉ nhìn thấy sắc mặt khiếp sợ của Thời Thiên, hắn nắm lấy tay Thời Thiên, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, "Sắp kết thúc rồi, uống thêm vài ly nữa rồi về." Thời Thiên đột nhiên đứng lên, "Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát." Vừa dứt lời, cậu tự nhiên gạt bỏ tay Cổ Thần Hoán, quay người rời khỏi phòng. Một tiểu trợ lý rời khỏi chỗ đương nhiên sẽ không gây nên ảnh hưởng gì, mọi thứ vẫn tiếp tục như thường, chỉ có sắc mặt Cổ Thần Hoán và Nguyên Hiên, một người nặng nề đến quỷ dị, một người thì khanh khách cười tà. Bốn mắt đối diện, ánh lửa nguy hiểm va chạm, Nguyên Hiên chẳng hề sợ hãi mà nhún vai giương cao khóe môi, giống như đang khiêu khích: anh làm gì được tôi? Cổ Thần Hoán rất muốn gọi điện thoại cho Thời Thiên đang đứng ngoài phòng khách để cậu đi vào thì lại nhớ ra điện thoại của cậu đã bị hắn phá hủy. Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, Thời Thiên vẫn chưa trở về, Cổ Thần Hoán có chút sốt sắng, hắn gửi một cái tin cho Hứa Vực đứng canh giữ ngoài phòng khách, mãi đến khi Hứa Vực nhắn lại với Cổ Thần Hoán rằng Thời Thiên vẫn còn đang nói chuyện ở bên ngoài, Cổ Thần Hoán mới thả lỏng tâm tư. Tiệc rượu cuối cùng cũng kết thúc, có mấy người uống hơi nhiều rượu được trợ lý dìu về, Cổ Thần Hoán chỉ thuận miệng nói ra một cái lý do rồi lại ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích. Còn có cả Nguyên Hiên. "Tôi giống Cổ lão bản, cũng muốn ở lại." Đối mặt nghi vấn của mọi người, Nguyên Hiên khẽ cười trả lời, "Đều có chuyện riêng cần xử lý." Phảng phất ngửi thấy giữa hai người có mùi thuốc súng, mọi người vội vã cười vài tiếng rồi nhanh chóng rời đi, trợ lý đi cùng Nguyên Hiên thấy hắn quyết tâm muốn một mình đối đầu với Cổ Thần Hoán liền cuống lên. "Nguyên đổng còn chờ thiếu gia trở về." Nam nhân hạ thấp giọng, vội vàng nói, "Thiếu gia, cho dù cậu và Cổ lão bản có thù riêng gì đi chăng nữa, cũng không nên tính toán vào lúc này." "Anh về trước đi quản lý Tôn." Nguyên Hiên cắt lời nam nhân, "Cha tôi gọi điện hỏi thì nói với ông ấy rằng tôi uống say rồi ở lại khách sạn." "Chuyện này... " "Trở về!" Sắc mặc Nguyên Hiên trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng có mấy phần uy hiếp, nam nhân ngơ ngác, đành phải đứng dậy rời khỏi gian bao sương. Ngồi cách nhau một chiếc bàn, Nguyên Hiên trào phúng nhìn Cổ Thần Hoán. "Sắc mặt Cổ lão bản sao lại khó coi như vậy?" Nguyên Hiên cười, "Uống nhiều rồi?" "Đi thẳng vào vấn đề thì tốt hơn." Cổ Thần Hoán dựa lưng vào ghế, sắc mặt bình tĩnh thản nhiên, bất quá đáy mắt tối đen lộ ra cỗ hàn khí lạnh lẽo, "Những lời cậu nói trong bữa tiệc vừa rồi, là nghe được từ ai?" "Cổ lão bản đây là đang chất vấn tôi chăng?" Nguyên Hiên cười khẩy nhướng mày, xòe tay ra, "Xin lỗi, tôi quên rồi." Cổ Thần Hoán cười âm hiểm, "Nguyên thiếu gia thật là làm cho tôi được mở mang tầm mắt a." "Tôi còn chưa làm gì anh đã mở mang tầm mắt?" Nguyên Hiên cười lạnh, "Cổ lão bản, giờ mới là bắt đầu." "Có vẻ như cậu rất tự tin với trò chơi của chính mình." Cổ Thần Hoán vẫn cười âm hiểm như trước, "Không nghĩ đến chừng mực để chừa lại đường lui cho mình sao?" "Cổ Thần Hoán, đừng cố ra vẻ với tôi." Nguyên Hiên lạnh mặt, thái độ khác hẳn so với vừa rồi, " Tôi đã điều tra anh, tổng tài sản của anh căn bản không sánh được với Nguyên gia, nói trắng ra là, anh bất quá chỉ dùng cái thân phận nửa hắc đạo của mình để ra vẻ trước mặt đám lão già kia mà thôi, ha ha, thời đại này, có được vài tên tay chân là đã tự xưng hắc bang, định hù dọa ai vậy, nói trắng ra cũng chỉ là mấy tên lưu manh lề đường." "Xem ra cậu đã điều tra tôi không ít." Cổ Thần Hoán hơi hé mi mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị âm lãnh, có thâm ý khác hỏi ngược lại, "Cậu xác định, cậu đã điều tra triệt để?" "Anh không dọa được tôi đâu Cổ Thần Hoán." Nguyên Hiên cười, nói xong hắn ngừng lại, cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tay, theo bản năng nhìn về phía cửa. "Cậu đang đợi ai?" "Giống anh thôi." Cổ Thần Hoán nheo mắt, "Cậu xác định là cậu chờ đúng người chứ?" "Câu nói này tôi nên hỏi anh mới phải." Nguyên Hiên nhếch miệng, "Bất quá không phải vội, chờ người vào rồi, chẳng phải sẽ biết ai là người chờ đúng hay sao?" Nguyên Hiên vừa dứt lời, cửa bao sương bật mở. __________________ Lust: Tui rất chăm đó, comment cho tui có động lực đi mờ ~ ~
|