CHƯƠNG 67
Ngày hôm sau, thứ bảy.
Tề An sớm liền rời giường, thu thập hảo ra cửa, Tề An hiện tại đang ở trung tâm thương mại đối diện tiểu khu 49 Đơn Nguyên đi dạo.
Làm bằng hữu là phải đưa lễ gặp mặt, Tề An không quên lời Từ Độ nói, vì thế Tề An ở chỗ này đi lang thang, chuẩn bị mua một cái hảo lễ vật đưa cho Từ Độ làm quà đáp lễ chiếc kẹp tóc.
Nói đến cái kẹp, Tề An từ trong túi quần áo lấy ra chiếc kẹp cúc non kia, Tề An nghiêm túc nhìn chiếc kẹp, ba bông hoa cúc nhỏ đính những hạt kim cương trắng chụm lại với nhau phát ra anh sáng lấp lánh, kỳ thật Tề An không nhìn ra chiếc kẹp này rốt cuộc đẹp như thế nào.
Nhưng cậu nhất định sẽ hảo hảo bảo quản, bởi vì đây là quà Từ Độ đưa cho cậu, món quà đệ nhất lễ vật.
Tề An thật cẩn thận đem chiếc kẹp thả lại túi tiền, xác định sẽ không rơi ra ngoài, mới tiếp tục đi về phía trước.
Tề An dạo tại bên trong tầng lầu, đi qua một cái lại một cái nhãn hiệu của cửa hàng nổi tiếng, Tề An đầu tiên là đi vào một cửa hàng tây trang, nhưng nhân viên phục vụ bên trong quá mức nhiệt tình, làm Tề An có điểm không chịu nổi, còn không có nghiêm túc xem liền chạy ra ngoài.
Tề An từ cửa hàng tây trang đi ra, sau đột nhiên nhớ tới bản thân lần trước ở tủ quần áo nhà Từ Độ thấy được quần áo của hắn, trong tủ tây trang rất nhiều, sợ là chướng mắt quần áo bản thân đưa đi.
Vì thế, Tề An bắt đầu đi dạo cửa hàng khác.
Tề An đi dạo thật lâu, cửa hàng cúc tay áo, cửa hàng đồng hồ, cửa hàng cà vạt, cửa hàng bút máy, các loại quầy chuyên kinh doanh các đồ thiế yếu đều đi dạo một lần, nhưng đều không có nhìn được thứ nào thích hợp, mấy thứ đó đều rất kém so với lễ vật Từ Độ cho cậu, kia không bằng không mua.
Tề An lại đi dạo trong chốc lát, dạo tới dạo lui đi đến một cửa hàng chế tác thủ công, cửa hàng này ở bên trong trung tâm thương mại có vẻ không hợp lắm, nhưng lại là nơi hấp dẫn ánh mắt người khác.
Bên ngoài mặt tiền cửa hàng là một bộ rèm vải màu đỏ, cửa cùng cửa sổ đều là gỗ tự chế, trước cửa còn có cái ngạch cửa, hơi thở cổ kính ập vào trước mặt.
Tề An nâng bước chân, bước vào.
Đi vào, mới phát hiện cái cửa hàng này rất lớn, một gian cách một gian, bên trong đều là tác phẩm thủ công.
Lấy những cây trúc biên chế thành các loại động vật nhỏ, còn có chế tác thành những bộ hán phục, vải dệt tinh tế, thêu thùa tinh xảo, còn có chút sự hiếm lạ cổ quái, Tề An nhìn một lúc đến hoa cả mắt.
Tề An đi dạo nửa ngày, đều không có một người nào, giống như chủ tiệm cũng đều không có.
Vừa lúc, Tề An không quá thích có người đi theo bản thân một đám giới thiệu, vì thế Tề An chậm rãi đánh giá, xem qua một loạt, thật thích không khí của cửa hàng này, an tĩnh, hài hòa, cùng trang trí hiện đại bên ngoài không giống nhau, đồ vật cũng không phải kim quang lấp lánh mà bình phàm giản dị đến lợi hại, nhưng Tề An lại rất thích.
Tề An nhìn nhìn, cuối cùng đem ánh mắt hướng về phía một loạt túi bình an treo ở trên cao.
Tề An nghĩ đưa một cái túi bình an cho hắn cũng khá tốt?
Tề An nhìn chằm chằm nhìn cả buổi, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói: “Xem trọng túi bình an sao?”
Đó là một giọng nói có chút tang thương, Tề An vừa quay đầu lại, thấy được một bà lão tóc bạc trắng.
Tề An cười gật đầu một cái, sau đó trả lời: “Vâng đúng vậy, xin hỏi cái này bán thế nào?”
“Cái này không bán.” Bà lão nói.
Tề An nghe được bà lão nói, cảm thấy có chút thất vọng, bất quá Tề An vẫn cười nói: “Đã quấy rầy.”
“Bất quá…” bà lão dừng một chút, sau đó nói, “Cậu có thể tự làm.”
“A? Có thể chứ?” Tề An nghe được bà lão nói liền kinh ngạc.
Bà lão gật gật đầu, sau đó nói: “Có gì không thể, cậu đi theo tôi.”
Dứt lời, liền hướng vào bên trong đi đến, Tề An liền đi theo bà lão.
Bà lão mang theo Tề An đi đến một cái phòng nhỏ, đẩy cửa ra, bên trong phòng đều là vải dệt, dây màu, cây trúc, còn có đủ loại tài liệu cùng vật mẫu.
Bà lão đối với Tề An nói một câu: “Chọn một loại vải dệt, lại chọn một loại vòng tuyến.”
Tề An gật gật đầu, trả lời: “Vâng.”
Tề An tự chọn thật sự rất mau, Tề An chọn một miếng vải loại màu đỏ bố liêu, vải dệt màu đỏ mặt trên còn ấn một tầng màu đỏ đậm, là chữ phúc, Tề An lại chọn dây tuyến màu vàng, dây tuyến có màu kim sắc quấn quanh, sáng lấp lánh.
Tuy rằng hai loại nhan sắc đều có kiều diễm, nhưng đều là màu sác tươi sáng, Tề An cảm thấy làm một chiếc túi bình an dùng này hai loại màu này là tốt nhất.
Tề An cầm vải dệt cùng dây tuyến lại lần nữa đi đến trước mặt bà lão, bà lão hỏi một câu: “Chọn xong?”
“Vâng.” Tề An gật gật đầu.
“Vậy đi thôi.” Bà lão nói, sau đó xoay người đi ra ngoài, Tề An theo sát phía sau.
Sau đó bà cố nội mang theo Tề An đi tới một cái phòng khác, nhìn dáng vẻ đại khái là nơi thường ngày bà lão làm đồ vật.
Bà lão nói Tề An ngồi ở phía trước một cái án tử, sau đó nói Tề An đem bố khóa lại mặt trên, dạy cậu trước tiên là thêu thùa.
Tề An tuy rằng là lần đầu tiên tiếp xúc loại đồ vật này, nhưng Tề An vẫn ngồi học thực nghiêm túc, hơn nữa đây là quà muốn tặng cho Từ Độ, Tề An càng muốn dốc sức làm tốt.
Hai giờ qua đi, Tề An rốt cuộc thêu xong chữ, trước sau hai mặt, tổng cộng hai chữ bình an.
Cuối cùng lài khâu lại thành túi, chọn thảo mộc hương dịu thơm bỏ vào, lại chọn ít bông hoa, chỉ còn cuối cùng là khâu lại, ở thời điểm khâu lại, Tề An đối với bà lão hỏi một câu: “Xin hỏi, ngài nơi này có bút không?”
“Có.” Bà lão gật gật đầu, sau đó tùy tay ở trên bàn cầm một chiếc bút đưa cho Tề An.
Tề An tiếp nhận bút nói: “Cảm ơn.” Sau đó cúi đầu nhặt vật liệu thừa vừa mới cắt xuống lên, mặt trên viết một câu “Chúc ngươi cả đời bình an vui vẻ”, sau đó cắt thành một tấm nhỏ, nhét vào trong túi bình an, lúc này mới bắt đầu khâu lại.
Mười phút sau, “Xong.” Tề An vừa lòng nhìn túi bình an trong tay.
Tuy rằng chỉ khâu túi bình an xiêu xiêu vẹo vẹo, chỗ khâu lại cũng lộ ra một chút sợi bất quy tắc, so ra kém xa với túi tinh xảo của bà lão, nhưng đây là của mình tự thêu, Tề An vẫn rất thích.
Bà lão một bên hỏi: “Tặng cho người khác?” Một bên lấy ra một cái cái hộp nhỏ gỗ đưa cho Tề An.
Tề An duỗi tay nhận lấy hộp, sau đó gật gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”
Đem túi bình an đặt ở bên trong hộp gỗ về sau, Tề An ngẩng đầu nhìn về phía bà lão, nói: “Cái kia bao nhiêu tiền ạ?”
“Không cần tiền.” Bà cố nội xua xua tay.
Tề An nhíu lại lông mày, vội vàng nói: “Như vậy sao được, đồ vật cùng vật liệu đều là của ngài, tôi nhất định phải đưa tiền.”
“Tiểu tử, tôi nhìn cậu không tồi, có duyên, không muốn thu tiền của cậu.” Bà cố nội một bên xua xua tay, một bên còn nói thêm, “Biết không, người tới nơi này của tôi mua đồ cũng không ít, tiểu hài tử tới mua chuồn chuồn trúc, người trẻ tuổi thích mua trang phục hán phục, tóm lại nơi này lớn lớn bé bé đồ vật đều bán đi, nhưng thật ra túi bình an, hiếm khi có người tới hỏi qua, có thì có nhưng vừa nghe muốn bản thân tự làm liền lùi bước. Tặng người ta, vẫn là bản thân tự làm mới là tâm ý lớn nhất.”
Tề An gật gật đầu, cuối cùng cậu cảm ơn bà lão, nhưng rồi tiền vẫn phải đưa, Tề An nói: “Đây là tôi muốn tặng người ta, cho nên tiền vẫn phải đưa, như vậy cái túi bình an này mới là hoàn toàn xuất phát từ bản thân tôi tự tay làm.”
Không nghĩ tới Tề An sẽ nói như vậy, bà lão sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Hảo hảo hảo……”
Cuối cùng Tề An thanh toán năm trăm đồng, sau đó từ cửa hàng chế tác thủ công kia đi ra.
Tề An xách theo túi trong tay ra khỏi trung tâm thương mại, Tề An từ trong túi móc di động ra nhìn thời gian một chút, 12 giờ rưỡi đã giữa trưa.
Thời điểm Tề An đang muốn đem điện thoại thả lại túi tiền, di động lại “Ting Ting” vang lên, có email.
Tề An mở tin ra xem, sau đó thu được một tin nhắn Từ Độ gửi tới.
Hắn hỏi: Có đó không?
Tề An cười một chút: Có.
Từ Độ: Hôm nay trả lời nhanh ghê.
Tề An: Tôi vừa lúc đang dùng di động.
Từ Độ: Hảo đi, ngươi chiều nay có thời gian không?
Tề An: Có nha, làm sao vậy? Lại có chuyện gì sao?
Từ Độ: Không phải, lần trước không phải đã nói, có rảnh thì cùng nhau đi đánh bóng rổ sao?
Tề An: ( i_i ) A, có.
Từ Độ: Vậy chiều nay hai giờ đi, hẹn ở hoa viên bán đảo.
Tề An: Hảo.
Vừa lúc, bản thân cũng có thứ đưa cho hắn, Tề An nhìn nhìn hộp gỗ bản thân xách trong túi.
Buổi chiều thời điểm 1 giờ rưỡi, Tề An đã xách theo lễ vật đứng ở cửa hoa viên bán đảo.
Trước thời gian hẹn nửa giờ, bất quá Tề An không đợi bao lâu, đại khái mười phút đi, Từ Độ cũng liền lái xe tới.
Từ Độ đem xe đậu xong, sau đó ôm quả bóng rổ từ xe ra.
Bởi vì muốn chơi bóng, Từ Độ không có mặc âu phục cùng giày da giống thường ngày, mà là thay một bộ trang phục vận động cùng giày chơi bóng, hắn vừa ném thả chụp bóng rổ một bên đi tới gần cậu, bừng tỉnh lại, lại là hình ảnh trong trí nhớ.
Từ Độ đi tới trước mặt Tề An dừng lại, sau đó cười nói: “Đi, đi vào đánh bóng rổ.”
“Hảo” Tề An gật gật đầu, bất quá lại nghĩ tới túi trong tay, sau đó đem túi chìa ở trước mặt Từ Độ nói, “Lễ gặp mặt, anh lần trước nói, bằng hữu đều phải đưa.”
Từ Độ cười một chút, sau đó duỗi tay nhận lấy, nói: “Cảm ơn, bất quá đây là cái gì?”
“Anh đến lúc đó mở ra sẽ biết.” Tề An nhỏ giọng nói thì thầm.
“Ồ……” Từ Độ gật đầu, duỗi tay móc hộp gỗ ra, chuẩn bị mở ra.
“Anh như thế nào hiện tại liền mở ra a?” Tề An hỏi.
“Gấp không chờ nổi.” Từ Độ một bên nói, một bên mở hộp gỗ ra, một cái túi bình an nhỏ xuất hiện trong tầm mắt.
Tề An cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không phải cái đồ vật quý giá gì, so ra kém một phần vạn đồ anh đưa tôi, nhưng là hy vọng anh có thể bình an……”
“Tôi thực thích.” Từ Độ cười nhìn thoáng qua cậu.
Tề An kinh ngạc nhìn Từ Độ tươi cười, sau đó ngơ ngác gật gật đầu, trả lời: “Ừ.”
Tới sân bóng rổ, về sau Từ Độ đập đập bóng rổ hỏi: “Cậu biết chơi bóng rổ không?”
Tề An lắc lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Không.”
“Cũng không sao, tôi có thể dạy cậu.” Từ Độ sang sảng cười.
Kế tiếp đó là Từ Độ chỉ Tề An chơi bóng rổ, Từ Độ dạy cậu trước làm quen với bóng, bắt bóng ném bóng, sau đó đập bóng trao bóng, ném rổ.
Tề An trừ bỏ chạy bộ nhanh, cơ bản vận động cái gì cũng chưa tiếp xúc qua, bóng rổ cũng chỉ là nhìn Từ Độ đánh nhiều, bản thân không chạm quá vài lần, hiện tại cậu đánh bóng rổ mới cảm thấy đánh bóng rổ có bao nhiêu khó, trái bóng đều không tiến vào trong khung, hơn nữa đánh một lát liền bắt đầu mệt mỏi, mò hôi xôn xao đi rơi xuống.
Ở trong lúc Tề An nghỉ ngơi, Từ Độ tùy tiện chơi, bóng lại dễ như trở bàn tay vào rổ trong khung.
Từ Độ cười đi tới bên cạnh Tề An uống một ngụm nước, Tề An nhìn Từ Độ nói: “Anh rất lợi hại, tôi một cái cũng không vào.”
“Muốn quăng vào sao?” Từ Độ nhìn cậu hỏi.
Tề An gật gật đầu, nói: “Muốn.”
“Vậy cậu lại đây, cầm bóng đứng ở phía trước tôi.” Từ Độ nói, người đã chạy tới dới khung bóng rổ.
Tề An nghe được lời Từ Độ nói, liền hai tay cầm bóng đứng ở trước mặt Từ Độ.
Giây tiếp theo, Từ Độ đột nhiên giơ Tề An lên, làm Tề An hoảng sợ một trận, Tề An xoay đầu nhìn Từ Độ, sốt ruột nói: “Anh đang làm gì…… Mau buông tôi xuống……”
Từ Độ nhìn đôi mắt đen tuyền của Minh Hữu, bên trong là ảnh ngược của bản thân, Từ Độ giờ khắc này giống như trúng tà, đột nhiên nói: “Minh Hữu, tôi thích cậu.”