Đơn Phương Yêu Thầm Anh
|
|
Chương 10
Có cái thứ nhất sẽ có cái thứ hai, trong chốc lát trên bàn Tề An liền chất một núi cao văn kiện. Tề An làm mãi làm mãi đến tan tầm còn không có làm xong, tuy rằng chỉ là một ít công việc nhỏ như là đóng dấu, sao chép, sửa sang lại.. nhưng muốn làm xong toàn bộ cũng là quá sức, nhưng nếu mọi người nhờ mà lại không giúp thì không ổn lắm. Tề An nhìn nhìn di động, hôm nay là thứ sáu, không cần đi Hỗn Độn, ngày mai lại có thể nghỉ phép, thôi hôm nay liền ở lại một đêm tăng ca vậy. Không lâu sau tới giờ tan tầm, tất cả mọi người đều xử lý tốt công việc trong tay rồi lục đục đi về, cũng không có nghĩ tới công việc của mình đang ném cho Tề An làm. Thậm chí còn có một vị nữ đồng sự đem công việc hôm nay được phân phối đều ném cho Tề An, loại chuyện này Tề An vốn là sẽ không đáp ứng, chính là vị nữ đồng sự kia thật sự không viết được bản kế hoạch này, hơn nữa hôm nay nàng lại có việc quan trọng phải đi làm không có thời gian lưu lại tăng ca, cầu xin lại rất chân thành. Tâm Tề An mềm nhũn, liền đáp ứng. Tề An bận rộn công việc đến rạng sáng hạ kính xuống xoa xoa hai mắt mệt mỏi, sau đó một lần nữa đeo kính lên, dọn dẹp một chút đồ vật chuẩn bị về nhà. Tề An mới vừa đi đến thang máy, ấn lầu một, cửa thang máy vừa muốn đóng lại, lại bị một bàn tay vội vã ngăn cản, cửa thang máy lại lần nữa mở ra. Đã trễ thế này còn có người Tề An thầm nghĩ cậu vừa ngẩng đầu lên, lọt vào trong tầm mắt lại là.. Từ Độ. Tề An nhìn Từ Độ trong nháy mắt cả người đều tạc mao, phải cùng Từ Độ đứng trong thanh máy, Tề An nắm chặt bao công văn trong tay, cả người lùi lại đứng ở một góc trong thang máy, đại khái cũng không dám nói một tiếng. Từ Độ tiến thang máy liền liếc mắt nhìn Tề An một cái, sau đó liền xoay người nhấn xuống tâng ngầm, đưa lưng về phía Tề An. Tề An chưa bao giờ cảm thấy, xuống mười tầng nhà thế nhưng lại lâu như vậy. Rốt cuộc cúng tới lầu một, đinh một tiếng cửa thang máy mở ra. Tề An ôm chặt bao công văn trong tay, thật cẩn thận vòng qua Từ Độ chuẩn bị ra thang máy, vừa mói bước ra thang máy, lại bị Từ Độ duỗi tay kéo lại không cho đi ra ngoài, cửa thang máy lại đóng lại.. "Anh làm gì vậy?" Tề An hoảng loạn nhìn Từ Độ. "Không làm gì cả." Từ Độ vô biểu tình trả lời. Lại đinh một tiếng, tới tầng ngầm lầu một rồi, Từ Độ cất bước đi ra ngoài thuận tiện lại kéo Tề An đang hoảng loạn ra cùng. Từ Độ vẫn kéo cánh tay Tề An đi tới trước xe mới buông lỏng cánh tay Tề An ra. Từ Độ xoay người mặt đối mặt nhìn Tề An hỏi, "Còn nhớ rõ tôi là ai không?" Tề An theo bản năng gật gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc lắc đầu. Từ Độ lạnh lùng cau mày, vẻ mặt hung thần ác sát hỏi lại "Rốt cuộc có nhớ tôi hay không?" Tề An bị bộ dạng Từ Độ dọa đành thành thật gật gật đầu. "Sao không nói? Người câm?" "Nhớ rõ." "Tôi là ai?" "Từ Độ." "Không tồi, ngươi còn nhớ rõ tên của tôi a." Từ Độ cười, nhưng là lại là cười lạnh. Như thế nào sẽ không nhớ rõ, lời này không dám nói ra, Tề An cúi đầu không nói gì. Cứ như vậy giằng co một hồi lâu, Tề An rốt cuộc mở miệng hỏi, "Tôi có thể về nhà không.." Từ Độ không nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm mặt Tề An, Tề An bị Từ Độ nhìn đến nổi lông mao, từng bước một dịch dần ra sau, sau đó quay đầu liền chạy. Tề An chạy, Từ Độ còn đứng tại chỗ. Từ Độ nhìn bóng dáng Tề An chạy trối chết lông mày nhăn gắt gao, trong mắt hừng hực liệt hỏa thiêu đốt, cuối cùng không ức chế được tức giận, tay Từ Độ nắm chặt lại đánh vào cây trụ xi măng bên cạnh, tay Từ Độ tức khắc trầy da chảy máu. Tề An, ngươi gặp lại tôi liền một chút cũng không có giải thích sao?
|
Chương 11
CHƯƠNG 11 Tề An chạy trối chết tới đường lớn mới ngừng lại được, Tề An thở hổn hển đứng ở bên đường, bình ổn lại hơi thở bởi vì chạy vội vàng. Không bao giờ dám tưởng tượng sẽ tiếp xúc với Từ Độ a…… Vài phút qua đi, Tề An mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh đi tới nhà ga chờ xe buýt đến. Đợi đã lâu, xe buýt cũng chưa tới, Tề An lúc này mới nhớ tới, hiện tại đã trễ thế này chuyến xe cuối cũng không còn nữa. Tề An nhìn nhìn di động, còn một giờ nữa là sáng , nếu không trực tiếp ngồi ở chỗ này một đêm đi, buổi sáng 5 giờ liền có xe, cũng chỉ chờ một tiếng mà thôi. Kết quả là, Tề An ngồi ở trạm giao thông công cộng chờ. Chờ chờ Tề An liền buồn ngủ, có lẽ là quá mệt mỏi, tại buổi tối trên ghế ngồi ở trạm xe giớ thổi se se lạnh, đầu Tề An dựa vào tấm bảng, ngủ thiếp đi. Kỳ thật khoảng thời gian từ lúc Tề An vừa mới ngồi ở trạm xe chờ, lại ngồi trên ghế chờ đến khi ngủ thiếp đi, sau lưng có một chiếc Bentley màu đen dừng ở sau, ngồi ở bên trong là Từ Độ. Khi Tề An chạy đi, sau đó không lâu, Từ Độ liền lái xe từ tầng ngầm ra tới, sau đó liền thấy được Tề An chờ ở ven đường. Từ Độ không rõ ràng lắm, Tề An vì cái gì không có đi xe về nhà ngược lại trực tiếp ngồi ở trên ghế trạm xe buýt ngủ rồi, bất quá không liên quan tới hắn a, nghĩ vậy Từ Độ liền đánh xe đi qua, xe vèo một chút liền đi qua Tề An nơi trạm xe buýt. Từ Độ về đến nhà, trong đầu luôn là thân ảnh ngủ ở trên ghế nhà ga kia, như thế nào cũng không xua đi được. Đáng chết, Từ Độ thầm mắng một tiếng, sau đó cầm áo khoác cùng chìa khóa xe lên, lại vội vàng đi ra ngoài. Từ Độ đem xe một lần nữa đi đến nhà ga kia, quả nhiên Tề An vẫn còn ở nơi đó. Từ Độ xuống xe đi tới trước mặt Tề An, Tề An đầu dựa vào tấm bảng phia sau ngủ say sưa. Từ Độ nhíu nhíu mày, sau đó dùng chân đá đá chân Tề An. Không động tĩnh, Từ Độ lại đá đá, vẫn là không động tĩnh. Từ Độ ra tiếng nói, “Này.” Tề An vẫn là không phản ứng, Từ Độ duỗi tay đẩy đẩy Tề An, cả người Tề An mềm như bông trực tiếp ngã xuống ghế. Từ Độ nhăn mày càng sâu, dùng tay muốn đi đẩy tóc mái Tề An ra sờ sờ cái trán cậu, lại bị Tề An dùng đôi tay che lại. Từ Độ ngẩng đầu xem, đôi mắt Tề An vẫn nhắm. Bởi vì Tề An che quá kín mít, Từ Độ chỉ có thể dùng tay sờ sờ mặt Tề An, cả người đều nóng. Từ Độ bế Tề An lên xe liền li khai, sau đó lái xe về nhà. Về đến nhà sau, Từ Độ đem Tề An đặt ở trên giường mình, Từ Độ duỗi tay muốn đi đem mắt kính Tề An lấy ra, chính là Tề An đề phòng quá nghiêm, tay Từ Độ tới gần mặt cùng mắt kính cậu, cậu liền vươn cánh tay còn lại chặt chẽ che lại. Từ Độ bất đắc dĩ, chỉ có thể cởi quần áo Tề An, chính là Tề An cũng không cho cởi…… Không có biện pháp, cuối cùng Từ Độ chỉ có thể uy Tề An uống thuốc hạ sốt, sau đó ở cái trán bên kia tóc mái trên mặt cậu một cái khắn ấm, lần này Tề An thật ngoan ngoãn phối hợp. Hảo hảo chăm sóc Tề An, sau đó Từ Độ đi tới phòng tắm tắm rửa, lại nhìn nhìn Tề An đang ngủ say bên trong phòng ngủ. Vì thế Từ Độ phải ngủ trên sô pha ở phòng khách, nguyên một đêm……
|
Chương 12
CHƯƠNG 12 Sáng sớm, đồng hồ sinh lý của Tề An khiến cậu tỉnh dậy, cho dù đầu đau não trướng Tề An vẫn từ trên giường ngồi dậy. Tề An tỉnh lại, ngồi ở trong căn phòng màu đen chăn đơn mềm mại trên giường lớn vẻ mặt ngốc vòng. Tề An nhìn nhìn phòng này, bức màn màu xanh biển, màu đen tủ quần áo, toàn bộ phòng đều là ám sắc hệ, hơn nữa thoạt nhìn thực hào phái, so với tiểu gác mái cũ nát của cậu tốt hơn gấp trăm lần. Trọng điểm là đây là chỗ nào a…… Tề An theo bản năng sờ sờ trên người mình, còn hảo, mặc chỉnh tề, vẫn là quần áo tối hôm qua. Lại ở trên giường ngốc vòng trong chốc lát, Tề An xốc chăn lên đi xuống giường, rón ra rón rén hướng môn bên kia đi đến. Mở cửa, bên ngoài là cầu thang lầu, Tề An bước xuống xem, lọt vào trong tầm mắt lại là phòng khách trang hoàng hào phái, này không phải trọng điểm, trọng điểm hình như là không có ai. Tề An không muốn biết đây là nơi nào là nhà ai, cũng không muốn biết chính mình vì cái gì lại ở chỗ này ngủ rồi, cậu chỉ biết chính mình không có việc gì cũng không có bị xâm phạm, cho nên cậu muốn chạy nhanh đi rồi. Tề An xem phòng khách dưới lầu không có người liền tiếp tục rón ra rón rén đi xuống dưới, xuống lầu vốn là chỉ tốn một phút đồng hồ, Tề An lại mất gần mười phút. Rốt cuộc cũng tới phòng khách, giống như xác thật không có ai, Tề An đi xuống cầu thang liền hướng ngoài cửa đi, lại nghĩ tới bao công văn liền quay đầu lại đi tìm. May mắn bao công văn liền đặt ở trên sô pha, thực dễ thấy được. Tề An chạy đến bên sô pha cầm bao công văn lên rồi liền hướng cổng lớn chạy, mới vừa xỏ xong đôi giày giày chuẩn bị ra cửa liền có người mở cửa đi vào. Tề An không chú ý liền đụng vào người mở cửa, Tề An nghĩ thầm hỏng rồi, nhất định là chủ nhân nhà này đã trở lại. Qua vài phút, trong lòng Tề An vừa mới tổ chức tốt ngôn ngữ ngẩng đầu muốn nói lời cảm ơn, lại nháy mắt thấy rõ người kia Tề An liền không còn lời gì để nói. Từ Độ người mặc một bộ đồ thể thao, chắc hắn vừa mới chạy bộ về, trên mặt còn mang theo mồ hôi, mồ hôi trong suốt từ từ chảy xuống làn da ngăm đen thoạt nhìn rất dụ hoặc. Nhưng ngược lại Tề An lại rất sợ hãi, ánh mắt Từ Độ nhìn cậu thật đáng sợ, Tề An đứng ở tại chỗ không dám nói một câu, thậm chí chân đều bắt đầu nhũn ra. Hơn nửa ngày, Từ Độ mới mở miệng hỏi, “Muốn chạy?” Tề An nuốt nuốt nước miếng dùng thanh âm nhỏ trả lời “Ân.” “Vậy đi mau, đứng ở chỗ này chướng mắt.” “Nga nga…… Tôi đây liền đi……” Tề An nghe được Từ Độ nói cũng không tức giận, ngược lại là thẳng thắn gật đầu, cuống quýt bỏ chạy. Tề An đi rồi, Từ Độ cũng không giữ lại, Tề An mới ra khỏi cổng liền điên cuồng chạy, chạy từ nhà Từ Độ ra thật xa một đoạn mới ngừng lại được. Tề An một tay đỡ eo, một tay che miệng, thở hổn hển tại chỗ miệng thở phì phò. Thở hổn hển trong chốc lát, rốt cuộc cảm thấy có thể hô hấp, Tề An dùng tay xoa xoa cái trán chính mình, lại sờ đến tóc mái vẫn dán đồ vật, Tề An liền dùng tay xé. Tề An nhìn phiến băng dán trong tay mình, chẳng lẽ mình tối hôm qua phát sốt? Nhưng là mình tại sao lại ở trong nhà Từ Độ? Tề An cố nhớ lại nhưng một chút cũng không nhớ được. Là Từ Độ dán cho mình sao, vì cái gì? Hắn hiện tại không phải thực chán ghét mình sao? Không được, không thể lại suy nghĩ, Tề An có thể cảm giác được tình cảm đã chết thấu tâm lại bắt đầu một lần nữa nảy nở. Phanh phanh phanh, thật đau. Tề An đi rồi, trong ngực Từ Độ liền bốc hỏa, hôm nay ai mà đi trêu chọc hắn chắc chắn bị thiêu chết. Rõ ràng hận cậu năm đó không từ mà biệt, chính là rồi lại nhịn không được quan tâm cậu, dựa vào cái gì, cậu hiện tại có thể thản nhiên như vậy cùng chính mình ở chung. Thu lưu cậu chiếu cố cậu cả đêm, một câu cảm tạ đều không có, vừa tỉnh tới liền bỏ đi, trong lòng cậu căn bản một chút đều không để bụng, Từ Độ cảm thấy chính mình như vậy thực điên rồ, mọi thứ đã trôi qua làm sao có thể thay đổi?
|
Chương 13
CHƯƠNG 13 Tề An ngồi xe về đến nhà, chỉ trang lại bản thân một chút, mặc vào một bộ tương đối trào lưu thời trang, sau đó đem mắt kính dày nặng lấy xuống dưới, lại dùng dây thun đem đầu tóc mình tết lại lộ ra một gương mặt thanh tú. Hôm nay là cuối tuần, Tề An lại muốn đi Hỗn Độn ca hát. Tề An sửa sang lại xong, liền đi ra ngoài ngồi xe buýt hướng Hỗn Độn quán bar mà đi. Tề An tới Hỗn Độn là buổi chiều, lúc này cửaquán bar vừa mới mở, cửa cũng không có bao nhiêu người. Tề An trên đầu đội mũ lưỡi trai, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt chính mình, sau đó hướng Hỗn Độn đi đến. Lúc này, Hỗn Độn bên trong cũng không có bao nhiêu người, đại bộ phận đều là nhân viên đang dọn dẹp trong quán bar. Tề An tới Hỗn Độn đã hát hơn một năm rồi, sớm đã thành thói quen ở nơi này, không cần người chỉ dẫn Tề An liền hướng phòng hóa trang đi đến. Đi vào phòng hóa trang, bên trong đã có chuyên viên trang điểm đang chờ, Tề An ngồi ở một cái ghế sau đó gỡ mũ xuống, sau đó nghe thấy cậu nói với chuyên viên trang điểm “Hóa trang đậm một chút.” Chuyên viên trang điểm trả lời “ok.” Sau đó Tề An liền nhắm hai mắt lại tùy chuyên viên trang điểm ở trên mặt chính mình đùa nghịch, mỗi lần ca hát đều phải hoá trang, Tề An mỗi lần yêu cầu đều hóa trang đậm một chút, tốt nhất là một chút đều không giống mình là tốt nhất. Hóa hảo trang về sau, đến ban đêm còn một chút thời gian, Tề An có điểm mệt liền ngồi ở trên ghế ngủ rồi. Buổi tối tám giờ, Từ Độ đi xã giao ăn một bữa cơm trên đường lái xe về nhà liền đi ngang qua Hỗn Độn quán. Từ Độ đột nhiên nhớ tới cái người con trai trong quán bar kia, người cùng chính mình có một đêm tình duyên nam nhân. Từ Độ ngừng xe ở cửa Hỗn Độn quán suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng Từ Độ vẫn là mở cửa xuống xe vào xem. Từ Độ đi vào Hỗn Độn, trên khán đài chính là một nam sinh diện mạo yêu mị pha chế rượu, ly rượu đủ mọi màu sắc ở trong tay vũ động, cuối cùng hóa thành một ly rượu nhan sắc mỹ lệ, mọi người hào hứng vỗ tay. Từ Độ đi tới quầy bar ngồi xuống, gọi một ly cà phê lam sơn tinh tế. Một lát sau, tới Tề An lên đài ca hát. Tề An trước khi lên đài thầm thở dài một hơi, sau đó mặt vô biểu tình đi lên đài bắt đầu ca hát. Theo tiếng ca vang lên tới kia trong nháy mắt hai mắt Từ Độ sáng rực lên. “Đêm qua đồng môn tụ tập đẩy ly lại đổi trản Sáng nay trà lạnh rượu hàn hào ngôn thành trò cười Nửa đời mệt mỏi uổng phí văn bia hoàn mỹ có ai xem Ẩn cư sơn thủy chi gian thề cùng hư danh tán” Như cũ lại là ca khúc không hợp hoàn cảnh quán bar cất lên, mọi người lại nghe mới lại bao gồm cả Từ Độ. …… “Tôi nguyện ý hóa lưu sa nằm hồ đê Chỉ bồi ngươi xin đợi xuân hạ luân thế Hoa rơi vũ ai ẩn sâu sơn thủy Hoa rơi vũ ai ẩn sâu ở lòng tôi” Hát một khúc, Tề An lại lui xuống, cứ việc mọi người yêu cầu như thế nào, Tề An cũng không chịu hát nhiều thêm một câu. Thời điểmTề An xuống đài, một một người đàn ông say kêu to nói, “Ngươi là cái gì mà kiêu ngạo kêu hát thêm một bài hát đều không được, ngươi nói ngươi một đêm bao nhiêu tiền, ta liền mua ngươi.” Người đàn ông say nói thanh âm rất lớn, hơn nữa thời điểm Tề An vừa mới ca hát, âm nhạc rock and roll đều tắt đi, cho nên thanh âm này truyền vào trong lỗ tai mọi người ở đây bao gồm Tề An. Bước chân Tề An dừng một chút, cuối cùng cũng không nói gì, thậm chí một ánh mắt cũng không để lại cho cái người say kia liền xuống đài. Tề An chỉ là đi vào phòng hóa trang ngồi trong chốc lát uống một ly nước, liền tính toán rời đi, dù sao cũng hát xong rồi, không sự tình gì liên quan tới chính mình nữa. Chính là liền ở thời điểm Tề An muốn rời khỏi quán bar Hỗn Độn lại bị một người bắt được cánh tay. “Tiểu tử ngươi đừng nghĩ đến việc đi.” Tề An quay đầu, lọt vào trong tầm mắt chính là một gương mặt cực kì xấu xí, cằm râu ria, khóe mắt còn có sẹo do dao chém, nghe thanh âm này như là thanh âm người đàn ông say vừa mới kia. Tề An hất cánh tay của người đàn ông ra khỏi tay mình, chính là bất đắc dĩ người đàn ông say này sức lực quá lớn, Tề An không có thoát ra được, vì thế ánh mắt Tề An lạnh lùng nhìn người đàn ông kia nói, “Buông tôi ra.” “Buông ngươi ra, ảo tưởng, ta hôm nay liền phải đem ngươi ngủ cùng.” Người đàn ông say trong miệng phun ra lời nói khó nghe, chẳng những không có buông tay Tề An ra, ngược lại dùng một bàn tay muốn giữ bả vai Tề An. Tề An điên cuồng giãy giụa, không cho người đàn ông chạm vào, “Buông ra!” Động tĩnh này cũngthu hút không ít ánh nhìn của người khác, nhưng chỉ là nhìn qua mà thôi, không ai tiến lên giúp Tề An cả, bao gồm nhân viên trị an của quán bar. Xã hội này, chính là lạnh lùng như thế. Tề An dùng hết sức lực toàn thân rốt cuộc cũng thoát khỏi tay người đàn ông đang nắm chặt tay mình, nâng tay lên liền cho người đàn ông một cái tát. Một cái tát này của Tề An trực tiếp đem người đàn ông bị đánh nổi giận, “Thăng oắt con, ngươi dám đánh lão tử.” Người đàn ông hung tợn nhìn chằm chằm Tề An, sau đó tay từ bên cạnh cầm một bình rượu muốn hướng trên đầu Tề An ném tới. Tề An theo bản năng nâng cánh tay lên muốn đỡ bình rượu, chính là nửa ngày qua đi chỉ nghe được tiếng cái bình rượu kia vỡ vụn, tưởng tượng đau đớn trong đầu cũng không có đến. Tề An buông cánh tay ngẩng đầu xem, lọt vào trong tầm mắt chính là sườn mặt cương ngạnh của Từ Độ, còn có nắm tay đánh nát bình rượu đang chảy máu. Tề An còn không có kịp mở miệng nói chuyện, chỉ thấy Từ Độ nhấc chân một cái liền đem cái người đàn ông kia đá trên mặt đất, sau đó kéo tay Tề An nói, “Đi theo tôi.”
|
Chương 14
CHƯƠNG 14 Tề An vẻ mặt ngốc vòng, chờ tới thời điểm phản ứng lại, bản thân đã bị Từ Độ lôi ra Hỗn Độn quán bar, hơn nữa còn đang ngồi trên xe Từ Độ. Xe phóng nhanh như bay đi về phía trước, đây là muốn đi đâu? Tề An nhéo góc áo chính mình, rối rắm hơn nửa ngày cũng không dám hỏi Từ Độ đây là muốn đi đâu. Không lâu sau, người mở miệng nói chuyện trước chính là Từ Độ, đôi mắt Từ Độ nhìn phía trước, một bên lái xe một bên hỏi, “Ngươi tên là Minh Hữu đúng không?” Tề An sửng sốt một hồi, ý thức được Từ Độ đang đối với mình nói chuyện, mới trả lời “Ngạch…… Ân.” Từ Độ không có nhận ra mình, trong lòng Tề An có điểm mất mát, bất quá ở trong lòng mất mát lại có tí may mắn, may mắn hắn không có nhận ra mình, bằng không hắn nhất định đặc biệt chán ghét mình đi. Tề An trả lời loa qua, Từ Độ lại không lên tiếng, Tề An cũng không biết nên nói cái gì, liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Nửa giờ qua đi, Từ Độ cho xe ngừng ở biệt thự ngoại ô, Tề An nhận ra được, đây là nhà Từ Độ, buổi sáng hôm nay chính mình mới từ nơi này chạy ra. “Không xuống xe?” Ngồi ở bên ghế điều khiển Từ Độ thấy cậu không có động tĩnh liền hỏi. Tề An cắn cắn môi, hơn nửa ngày mới nói, “Có thể không đi vào được không?” “Ngươi muốn về nhà?” Từ Độ lại hỏi. “Ân.” Tề An gật gật đầu. “Nhà ngươi không an toàn, khi nãy có mấy chiếc xe máy vẫn luôn bám đuôi sau xe, cho nên ngươi ở nơi này là an toàn nhất. Nếu ngươi không sợ bọn họ ta hiện tại liền đem ngươi đưa về nhà.” Từ Độ lại mở miệng nói. Nghe được Từ Độ nói, Tề An quay đầu về phía sau xem, quả nhiên, có mấy chiếc xe máy phân tán dừng xe ở bên bụi cỏ. Tề An lúng túng, đối với Từ Độ nói, “Tôi đây vẫn nên là vào nhà ngươi đi.” Từ Độ nhìn thấy biểu tình của cậu, nhịn không được bật cười, “Phốc.” Tề An không rõ Từ Độ vì cái gì muốn cười, liền mở miệng hỏi, “Ngươi cười cái gì?” “Không có gì.” Bị Tề An hỏi như vậy, Từ Độ lập tức thu lại nụ cười, sau đó mở cửa xe muốn xuống xe, lại quay đầu lại đối với Tề An nói, “Đi thôi.” “Ân.” Tề An gật gật đầu, sau đó cũng xuống xe đi theo hắn. Tề An đi theo sau Từ Độ đi vào nhà hắn, đi vào phòng khách, Từ Độ bảo Tề An ngồi ở trên sô pha, sau đó xoay người lại tủ lạnh cầm một chai nước khoáng đưa cho Tề An. Tề An cầm lấy chai nước lại thấy được miệng vết thương trên tay Từ Độ, ánh đèn màu trắng chiếu rọi xuống miệng vết thương hiện càng dữ tợn so với ánh đèn quán bar tối tăm thoạt nhìn nghiêm trọng nhiều. Tề An ảo não, như thế nào quên mất vết thương trên tay Từ Độ, hơn nữa vết thương này là bởi vì chính mình. Tề An đem nước tùy ý đặt ở trên bàn trà, sau đó ngẩng đầu nhìn Từ Độ hỏi, “Nhà ngươi để hòm thuốc ở đâu?” Thời điểm vừa mới đưa nước cho cậu, thấy cậu vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm tay chính mình, hiện tại hỏi như vậy nhất định là muốn xử lý vết thương cho mình, Từ Độ cũng không cự tuyệt, còn nói cho Tề An hòm thuốc ở nơi nào. Tề An cầm hòm thuốc đi tới trước mặt Từ Độ, Từ Độ còn chủ động vươn tay kéo Tề An tới trước mặt nói, “Nặc, cho ngươi cơ hội lấy công chuộc tội.” Tề An cúi thấp đầu, sau đó từ hòm thuốc lấy ra chai nước muối khử trùng vết thương. Tề An một bên xử lý vết thương trên tay Từ Độ, một bên nói, “Hôm nay, cảm ơn ngươi.” “Chuyện nhỏ không có gì.” Từ Độ không chút nào để ý nói. Tề An cắn cắn môi, lại hỏi, “Ngươi đối với ai đều là tốt như vậy sao?” “Cũng không phải, đối với ngươi không tồi mà thôi.” Nghe được Từ Độ trả lời, tim Tề An đập thình thịch, những lời này là có ý tứ gì…… “Ngươi vì cái gì đối với ta không tồi……” Rối rắm hồi lâu, Tề An mở miệng hỏi. “Bởi vì ta thích nghe ngươi ca hát.” Từ Độ nhướng nhướng mày, trả lời nói. “Nga.” Tề An gật gật đầu, sau đó tiếp tục giúp Từ Độ xử lý vết thương trên tay. Là chính mình suy nghĩ nhiều…… Còn tưởng rằng hắn…… Mười phút sau, Tề An xử lý tốt vết thương của Từ Độ hơn nữa còn dùng băng gạc băng bó một chút. Tề An là nửa ngồi xổm trước mặt Từ Độ giúp hắn băng bó, băng bó thật tốt lúc sau liền đứng dậy không ngờ trước mắt lại một mảng đen, cậu ngã xuống trước mặt Từ Độ. Một phút đồng hồ qua đi, trước mắt Tề An không đen nữa, lại phát hiện chính mình lại dựa vào trên người Từ Độ, Tề An một bên xin lỗi một bên liền đứng dậy, “Xin lỗi, tôi đại khái là bởi vì ngồi xổm lâu, nên hơi choáng.” Mà Từ Độ lại là túm chặt Tề An nói, “Ngươi là phát sốt.”
|