Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế
|
|
Chương 47-2: Phần 2
Giang Tinh Thần, Yến Thanh Trì và Kỳ Kỳ về tới khách sạn, Giang Tinh Thần lấy cớ mệt mỏi, tự mình về phòng, đi nghỉ ngơi trước, để một mình Kỳ Kỳ lại cho Yến Thanh Trì. Yến Thanh Trì nhìn thân ảnh tiêu sái của cô, hơi ngốc, đành phải hỏi Kỳ Kỳ, "Có đói bụng không?" Thật ra Kỳ Kỳ không quá đói, bé đã ăn trên máy bay, tuy rằng không ăn quá no, nhưng cũng không đói bụng, lúc này đột nhiên bị hỏi đến, lại hơi muốn ăn, nên nói: "Đói." Yến Thanh Trì chọn một ít đồ ăn đứa nhỏ thích ăn ở phòng ăn, để người phục vụ đưa lên phòng mình. Y để Hà Phi về phòng trước, mình ôm Kỳ Kỳ vào thang máy, Kỳ Kỳ thấy thang máy chỉ có hai người bọn họ, lúc này mới thả lỏng, ôm cổ y, giống làm nũng cọ y, hô: "Ba ba." Yến Thanh Trì sờ sờ đầu bé, "Sao đột nhiên lại tới đây, cũng không nói cho ba trước một tiếng." "Cô cô nói đừng nói cho ba và phụ thân, cái này kêu kinh hỉ." Kỳ Kỳ hỏi y, "Ba ba kinh hỉ sao?" Yến Thanh Trì gật đầu, "Đặc biệt kinh hỉ." Kỳ Kỳ vui vẻ cười. Ra khỏi thang máy, vào phòng, Yến Thanh Trì thả Kỳ Kỳ xuống dưới, Kỳ Kỳ trợn tròn mắt nhìn phòng khách sạn, hình như là đang tìm hiểu, không nói gì, chỉ quay đầu nhìn y, cong con mắt cười với y. Yến Thanh Trì xoa nhẹ tóc bé, hỏi, "Cười cái gì?" "Gặp ba ba, cho nên vui vẻ nha." Yến Thanh Trì bị những lời này của bé chọc cười, "Hôm nay con ăn kẹo rồi tới sao?" Kỳ Kỳ lắc đầu, "Cô cô không có mua kẹo." "Sao cái miệng nhỏ lại ngọt như vậy." Kỳ Kỳ liếm miệng mình một chút, "Không ngọt a." Yến Thanh Trì cười ha ha, cảm thấy bé đúng là một tiểu thiên sứ, "Tới, ba ba cho con kẹo." Y lấy kẹo trước đó Giang Mặc Thần cho y xé mở, khom lưng đưa cho Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ cẩn thận lấy kẹo ra, bỏ vào trong miệng, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, "Chua." Yến Thanh Trì cảm thấy độ chua ngọt của kẹo này vừa vặn, nhưng không nghĩ tới đối với trẻ con mà nói vẫn quá mức chua, nên duỗi tay tới trước mặt bé: "Vậy nhổ ra, không ăn nó." áau khi Kỳ Kỳ ăn hết lớp chua, từ từ ăn ra vị ngọt, vì thế lắc lắc đầu, "Ăn vẫn ngon." "Không phải chua sao?" "Bây giờ ngọt." Yến Thanh Trì thu tay về, "Con thích là được." Hai người ngồi xuống sô pha, Yến Thanh Trì hỏi bé, "Mệt không? Muốn ngủ không?" Kỳ Kỳ lắc đầu, "Ba ba mệt sao?" "Ba ba không mệt." "Vậy Kỳ Kỳ cũng không mệt." "Vậy muốn xem phim hoạt hình không?" Kỳ Kỳ vẫn lắc đầu, "Không xem phim hoạt hình." "Vậy Kỳ Kỳ muốn làm gì?" Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, hỏi y, "Ba ba, khi nào thì ba về nhà nha?" "Nhanh, chờ qua mấy ngày nữa, đã có thể về nhà." "Mấy ngày a?" "Tám ngày đi, sáng sớm ngày thứ chín, Kỳ Kỳ mở mắt ra, đã có thể thấy ba ba." "Thật sự!" Kỳ Kỳ kinh hỉ nói. Yến Thanh Trì gật đầu. Y duỗi tay ôm lấy Kỳ Kỳ, "Ba ba cũng rất muốn Kỳ Kỳ a, tiểu bảo bối của ba ba." Kỳ Kỳ bị y ôm, cũng duỗi tay ôm lấy y, nhỏ giọng hỏi y, "Vậy ba ba còn đi sao?" Yến Thanh Trì nhìn bé, chỉ thấy trong ánh mắt bé tràn đầy hy vọng, y hơi không đành lòng, nhưng không có cách nào, "Vẫn phải đi. Kỳ Kỳ là bạn nhỏ, bạn nhỏ đều phải đi học, cho nên Kỳ Kỳ cũng phải đi học. Ba ba là người lớn, người lớn đều phải đi làm, cho nên ba ba cũng phải đi làm." Lời này là tự Kỳ Kỳ nói, cho nên Kỳ Kỳ không có cách nào phản bác, chỉ có thể bẹp miệng nhìn y. Yến Thanh Trì gãi gãi eo và nách bé, Kỳ Kỳ lập tức lăn qua lăn lại trong ngực y cười "Ha ha ha". Yến Thanh Trì ôm bé ngồi trên đùi mình, hôn hôn bé, "Chờ sau này ba ba có tiền, lúc ấy, ba ba sẽ nhận ít công việc lại, ở nhà với Kỳ Kỳ được không?" Trên mặt Kỳ Kỳ còn mang theo nụ cười mới chơi đùa lúc nãy, "Dạ dạ" gật đầu. "Cho nên bây giờ phải ủy khuất tiểu bảo bối của ba ba tự mình ở nhà trước." "Không sao cả." Kỳ Kỳ an ủi y, "Dì cũng ở." Bé nghĩ nghĩ, "Ông nội bà nội cũng ở." Yến Thanh Trì cảm thấy bé thật là hiểu chuyện, nhịn không được lại ôm lấy bé lần nữa, hôn hôn trán bé, "Kỳ Kỳ thật là tiểu thiên sứ của ba ba." Kỳ Kỳ ngượng ngùng cười cười, nhào lên hôn y một chút. Lúc Giang Mặc Thần gõ cửa, Yến Thanh Trì đang ăn với Kỳ Kỳ, Giang Mặc Thần vào cửa, đã thấy Kỳ Kỳ kinh hỉ nhìn hắn, kêu hắn, "Phụ thân." Giang Mặc Thần ứng thanh, đi qua đi hỏi bé, "Kỳ Kỳ nhớ phụ thân rồi sao?" "Nhớ." Kỳ Kỳ ngọt ngào nói. "Phụ thân cũng nhớ con." Hắn duỗi tay nhéo nhéo mặt Kỳ Kỳ, "Chờ một lát, mang con đi ra ngoài chơi." Tức khắc Kỳ Kỳ hai mắt sáng ngời, "Thật vậy không?" "Thật sự." "Buổi chiều không anh suất quay sao?" Yến Thanh Trì hỏi hắn. "Trương sản xuất quen biết chị anh, thấy chị ấy tới, một hai phải kêu Vương đạo cho anh nghỉ nửa ngày, anh nói không cần cũng không được, chỉ có thể đồng ý." Giang Mặc Thần bất đắc dĩ nói. Yến Thanh Trì gật đầu, "Nhưng em thấy những người khác hình như đều không biết chị ấy" "Đúng vậy." Giang Mặc Thần nói: "Tuy rằng từ mấy năm trước nhà bọn anh trên cơ bản đều là chị anh quản lí, nhưng chị anh trời sinh tính tình điệu thấp, cho nên không có công bố, ngoại giới vẫn luôn không nghe qua tên chị ấy, còn tưởng rằng là thiên hạ của ba anh." "Khó trách tên hai người giống nhau như vậy, cũng không có người đoán được xuất thân của anh, thì ra là như thế này. Em còn tưởng rằng chị ấy đã sớm là nhân vật trên bìa tạp chí." "Chị ấy không thích loại nổi bật này, loại nổi bật này, bình thường đều thuộc về ba anh. Đúng rồi, chị đâu?" "Chị ấy nói chị ấy hơi mệt, đi nghỉ ngơi." Giang Mặc Thần gật đầu, lấy di động ra, gọi điện cho Giang Tinh Thần. Không bao lâu, cửa phòng Yến Thanh Trì lại vang lên, Yến Thanh Trì nhìn về phía Giang Mặc Thần, chỉ chỉ ra cửa, nghi vấn nói: "Chị?" Giang Mặc Thần gật đầu, "Đi thôi, vừa vặn giữa trưa, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm." Yến Thanh Trì nhìn điểm tâm ngọt trên bàn còn chưa ăn xong, lại nhìn nhìn Kỳ Kỳ nâng má chuyên tâm nghe hai người bọn họ nói chuyện, "Kỳ Kỳ, còn có thể ăn nữa không?" Kỳ Kỳ sầu, sờ sờ bụng. Giang Mặc Thần cũng sờ sờ, "Còn được, không phải quá phình, còn có thể ăn một chút." Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn nói đúng, vì thế hung hăng gật đầu một cái, "Dạ, còn có thể ăn một chút." Yến Thanh Trì nghe vậy, cười khẽ nhé mũi bé một chút.
|
Chương 47-3: Phần cuối
Mấy người rời khỏi đoàn phim, cùng ra ngoài ăn bữa cơm. Giang Mặc Thần muốn mang Kỳ Kỳ ra ngoài chơi, nhưng lại không biết ở thành phố này nơi nào chơi vui, hắn và Yến Thanh Trì thương thảo một phen, cuối cùng chọn được một bộ phim hoạt hình gần đây mới chiếu rất nổi, quyết định mang Kỳ Kỳ đi xem. Giang Mặc Thần chọn một rạp chiếu phim tương đối xa, bao cả phòng chiếu. Bởi vì Giang Tinh Thần lâm thời có một chuyện muốn xử lý, cho nên không định đi với bọn họ, chỉ nói, "Một nhà ba người các em hảo hảo chơi, chị tận dụng thời gian này xử lý chút công việc." "Đã tới tham ban em, còn muốn làm việc?" Giang Mặc Thần nhìn cô, "Nghỉ ngơi một lát đi." Giang Tinh Thần cười cười, "Tới tham ban em thuần túy là vì Kỳ Kỳ, bằng không chị đã làm việc ở nhà, được rồi, ba đứa hảo hảo chơi, không cần phải xen vào chị." Giang Mặc Thần bất đắc dĩ, "Vậy được rồi." Như cũ là Vương Hướng Hải lái xe, Giang Mặc Thần để Lưu Ngải lại cho Giang Tinh Thần, kêu Lưu Ngải cơ linh chút. Lưu Ngải vừa mới từ Vương Hướng Hải nơi đó biết đây mới là người cầm lái chân chính của toàn bộ Giang thị, trong nháy mắt sợ tới mức cùng tay cùng chân, cười đều cũng méo, sợ Boss nhìn hắn không vừa mắt, điều hắn khỏi Giang Mặc Thần. Giang Tinh Thần thấy hắn câu nệ, cũng chưa nói cái gì, chỉ cười cười, giơ giơ lên cằm với Giang Mặc Thần, ý bảo hắn có thể đi rồi. Lúc này Giang Mặc Thần mới cùng Yến Thanh Trì còn có Kỳ Kỳ cùng nhau rời đi. Yến Thanh Trì thở hắt ra, không tự giác yên tâm, y còn tưởng rằng lần này Giang Tinh Thần đột nhiên đến có hứng, sẽ tâm sự sinh hoạt sau khi kết hôn với mình, hoặc là khảo nghiệm mình một phen. Kết quả thế nhưng cái gì cũng không có. Yến Thanh Trì mạc danh nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy như vậy liền khá tốt. "Em sợ chị của anh a." Giang Mặc Thần thấy y thả lỏng lại, hỏi. Yến Thanh Trì quay đầu lại nhìn hắn, "Chưa nói tới sợ, liền tính là sợ, cũng là sợ chị ấy không thích em đi." "Sợ chị ấy không thích em, cho em một ngàn vạn, để em rời khỏi anh?" Yến Thanh Trì nghe vậy, cười một cái, "Vấn đề này em biết trả lời, Vệ Lam đã dạy em đáp án tiêu chuẩn, em sẽ hỏi chị ấy em trai của chị chỉ có giá trị một ngàn vạn sao? Sau đó để chị ấy cho em thêm số không." Giang Mặc Thần: "...... Cho nên, anh cũng chỉ giá trị một trăm triệu?" "Nghĩ cái gì vậy, em cầm này một trăm triệu qua tay giao cho anh a, sau đó cho anh đi giải quyết chị anh." "Này còn kém không nhiều lắm. Bất quá em không cần lo lắng, chị của anh kỳ thật đối với người trong nhà rất tốt, chỉ cần là anh thích là được." Yến Thanh Trì nhướng mày, "Nga, vậy anh thích em sao?" Giang Mặc Thần: "......" Yến Thanh Trì cười cười, "Thích sao?" Kỳ Kỳ thấy Yến Thanh Trì nhìn về phía Giang Mặc Thần, cũng ngẩng đầu nhìn Giang Mặc Thần theo, Giang Mặc Thần nghẹn lời, chỉ có thể "Khụ" một tiếng, cúi đầu nói chuyện với Kỳ Kỳ. Yến Thanh Trì có chút kinh ngạc, từ trước đến nay Giang Mặc Thần đối với y đều là miệng không đúng lòng —— thân thể hắn rất thành thật, nhưng quen tính phủ nhận cảm tình của chính mình, thế nhưng lúc này không có phủ nhận, Yến Thanh Trì thầm nghĩ, không phải là thật sự thích y đi? Y có chút tò mò, lại cũng không tính toán truy vấn, rốt cuộc, lấy hiểu biết của y đối Giang Mặc Thần, lại truy vấn đi xuống, Giang Mặc Thần sẽ phủ nhận. Yến Thanh Trì cười một cái, không biết vì sao, lại có chút vui vẻ. Nhưng mà Giang Mặc Thần lại không vui vẻ như vậy, hắn sao có thể nghĩ đến đột nhiên Yến Thanh Trì sẽ nói một câu như vậy, sao có thể nghĩ đến mình sẽ sửng sốt, thế nhưng không có buột miệng thốt ra không thích. Giang Mặc Thần đem nguyên nhân quy kết tới trên người Kỳ Kỳ, rốt cuộc Kỳ Kỳ còn ngồi ở giữa hai người, hắn sao có thể làm trò trước mặt Kỳ Kỳ nói không thích Yến Thanh Trì, cho nên mới không có trả lời vấn đề này. Hắn nhìn nhóc con trong lòng ngực mình, thầm nói, nhất định là cái dạng này. Đáng thương Kỳ Kỳ căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, trên người đã cõng một cái nồi lớn thật lớn. Chờ tới cửa rạp chiếu phim, Giang Mặc Thần để Vương Hướng Hải đi lấy vé xem phim. Chờ sắp tới giờ, mới mang mũ khẩu trang mắt kính lên, chuẩn bị đi vào rạp chiếu phim. Nhưng mà vừa chuẩn bị bước xuống xe, Giang Mặc Thần đột nhiên nảy ra ý hay, hắn tháo mắt kính xuống, nói vài câu với Vương Hướng Hải, theo sau, nói với Kỳ Kỳ: "Chờ một lát, con đi theo Vương thúc thúc tiến vào, phụ thân và ba ba con ở phòng chiếu phim chờ con." Kỳ Kỳ không hiểu lắm, "Cái gì là phòng chiếu phim a?" Giang Mặc Thần cười sờ sờ tóc của bé, "Vương thúc thúc của con biết, một lát chú ấy mang con vào." Lúc này Kỳ Kỳ mới gật đầu, "Ân ân." Yến Thanh Trì khó hiểu, "Anh làm gì vậy?" "Giúp em đề cao nhân khí một chút." "A?" "Đi thôi, hai chúng ta đi vào trước." Vẻ mặt Yến Thanh Trì mộng bức, nhưng mà Vương Hướng Hải đang đứng một bên nghe xong Giang Mặc Thần cùng Kỳ Kỳ đối thoại còn mộng bức hơn y, vừa nãy lão bản của hắn nói cái gì? Phụ thân và ba ba con? Ba ba ở đây là...... Yến Thanh Trì? Vương Hướng Hải cảm thấy chính mình đã chịu một kích, đã biết Kỳ Kỳ là con trai của lão bản, ba ba Kỳ Kỳ là Yến Thanh Trì, cầu, lão bản và Yến Thanh Trì có quan hệ gì? Hắn vốn dĩ cho rằng hai vị này chỉ là đang ái muội lẫn nhau, nào có thể nghĩ thế nhưng đã là một đôi! Vương Hướng Hải nháy mắt cảm thấy có phải mình đã biết quá nhiều không, cảm thấy mình thật sự cần đi gặp biển rộng, làm mình đối mặt với biển rộng, cảm thụ xuân về hoa nở, bình tĩnh bình tĩnh. Kỳ Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn, "Thúc thúc?" "Ai, tiểu thiếu gia, làm sao vậy?" "Chúng ta không đi theo ba ba bọn họ sao?" Vương Hướng Hải lúc này mới nhớ tới vừa mới Giang Mặc Thần phân phó chuyện của hắn, hoặc là nói lão bản để bụng Yến Thanh Trì như vậy, đi xem phim cũng phải giúp y xào một đợt nhiệt độ, nguyên lai là nguyên nhân này a. Vương Hướng Hải không khỏi cảm khái, xem ra trở về phải nhắc nhở Tiểu Lưu một chút, đối Yến Thanh Trì đã không thể giống như xuân phong ấm áp, mà là nhiệt tình như mặt trời chói chang! Chủ động đối y hảo một chút! Yến Thanh Trì đi theo Giang Mặc Thần vào rạp chiếu phim, Giang Mặc Thần chủ động đi lấy lấy phiếu ở máy lấy phiếu, Yến Thanh Trì nghi hoặc, "Không phải mới để Tiểu Vương đi lấy phiếu sao?" "Anh bao tràng, chỉ để hắn tùy tiện lấy bốn vé, dư lại cũng chưa lấy, vừa vặn anh liền thuận tay lấy hết." Hắn nhìn mắt Yến Thanh Trì, "Diễn trò sao, tự nhiên phải làm nguyên bộ." Cái này làm Yến Thanh Trì càng thêm khó hiểu, "Diễn cái gì?" Giang Mặc Thần nhìn thoáng qua nhân viên thưa thớt trong phòng chiếu phim, "Em nói có thể có người nhận ra anh không?" Yến Thanh Trì bị hắn hỏi hơi dừng một chút, "Anh hy vọng người khác nhận ra anh?" "Không chỉ nhận ra anh, tốt nhất chụp tấm ảnh, trực tiếp phát Weibo." Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, "Anh hy vọng có người có thể chụp được ảnh của chúng ta, sau đó fan của anh nhìn thấy, sẽ cảm thấy quan hệ của chúng ta thật tốt, do đó đề cao chú ý với em." "Trẻ nhỏ dễ dạy." "Anh thật đúng là hao tổn tâm huyết." Giang Mặc Thần vô ngữ, "Anh đây là vì ai a? Em cho rằng ai cũng có thể có loại đãi ngộ này sao?" Yến Thanh Trì cười cười, thiếu chút nữa liền phải hỏi hắn, cho nên có phải anh thích em hay không. Bất quá rốt cuộc y cũng hiểu biết Giang Mặc Thần, biết cho dù Giang Mặc Thần hiện tại thật sự đối với y có chút hảo cảm, như vậy cũng sẽ không thừa nhận. Chờ đến khi hắn hoàn toàn thích mình, thậm chí ý thức được hắn thích mình, lúc ấy, hắn mới có thể thừa nhận. Yến Thanh Trì nghĩ đến đây, bất giác sinh ra vài phần chờ mong, trên tay y có đoạn ghi âm ngày đó Giang Mặc Thần ở trên xe thề son sắt kêu mình đừng thích hắn, hắn khẳng định sẽ không thích mình. Đến lúc đó, y liền làm trò thả ra trước mặt Giang Mặc Thần, cho hắn biết cái gì gọi là tự vả mặt! Tôi Giang Mặc Thần cho dù chết, từ nơi này nhảy xuống, cũng sẽ không thích cậu, cậu tốt nhất đừng thích tôi! —— ba ba anh sai rồi, là anh niên thiếu khinh cuồng, em xem anh quỳ tiêu chuẩn chưa? Yến Thanh Trì ngẫm lại, liền cảm thấy cái này cảnh tượng thật làm người chờ mong, thậm chí có chút nóng lòng muốn thử, bất quá y kiềm chế lại, phối hợp Giang Mặc Thần hiện tại nói, "Vì em, vì em." "Cho nên em nên nói cái gì?" "Vì để em có thể sáng tạo lớn hơn nữa ích lợi và giá trị cho công ty, lão bản, đây là anh nên làm." Đang cho rằng y sẽ nói cảm ơn — Giang Mặc Thần bị những lời này nghẹn một chút, "...... Em, câm miệng!" ———————
|
Chương 48
Hai người lấy vé, kiểm vé, Vương Hướng Hải đi theo sau bọn họ, mang mũ và mắt kính, chọn góc độ chụp mấy tấm ảnh chụp. Chờ cách trong chốc lát, hắn đánh giá Yến Thanh Trì cùng Giang Mặc Thần hẳn là đã ngồi xuống, thuận tay mua bắp rang và Coca, mới lôi kéo tiểu thiếu gia nhà mình cùng nhau đi vào. Vào phòng chiếu phim, Yến Thanh Trì mới phát hiện thế nhưng là gian tình lữ, —— chỗ ngồi không phải là loại này ghế dựa bình thường phòng chiếu phim, mà là sô pha. Hơn nữa mỗi cái sô pha đều phi thường to rộng, bảo đảm có thể chứa được hai người. Y quay đầu nhìn về phía Giang Mặc Thần, đầy thâm ý cười một chút. Giang Mặc Thần vội vàng mở miệng, "Anh tùy tiện chọn, cái phòng này một người cũng không có, ai biết đây là gian tình lữ a!" "Em phải tin sao?" "Không thì sao, chẳng lẽ anh còn chuyên môn vì em chọn gian tình lữ?" "Em đâu có nói như vậy." "Ánh mắt em rõ ràng chính là ý này!" "Ai, Giang tiên sinh a, nghĩ quá nhiều là bệnh, phải trị a." Yến Thanh Trì nói xong, tự động chọn vị trí ngồi xong. Giang Mặc Thần cất bước đi qua, ngồi xuống cạnh y, "Những lời này gửi lại cho em, tự mình đa tình là bệnh, phải trị." Yến Thanh Trì mắt lé liếc hắn, "Nga? Vậy anh ngồi ở đây làm gì? Nếu em là anh, lúc nói lời này, đã đổi chỗ ngồi trước." "Vị trí này của em là chỗ xem đẹp nhất có được không? Anh chỉ là đơn thuần muốn xem phim có được không?" Giang Mặc Thần phản bác. Yến Thanh Trì nghe vậy, gật gật đầu, đứng lên ngồi xuống gian bên cạnh, "Vậy em đem vị trí tốt nhất xem phim để lại cho anh, tự anh hảo hảo ngồi, ngàn vạn lần đừng lại đây." Giang Mặc Thần: "........." Yến Thanh Trì mỉm cười cười, "Hảo hảo xem phim nga ~" Giang Mặc Thần: "........." Tiểu gây sự này rốt cuộc là từ đâu ra a! Đã sinh Giang sao còn sinh Yến, dựa vào cái gì mà mỗi một lần đều là mình bị dỗi không lời nào để nói a! Lúc Vương Hướng Hải đi vào, liền thấy lão bản nhà mình và lão bản nương chính mình vừa mới phỏng đoán ra tách ra ngồi, hai người mỗi người bá một ghế sô pha, bất đồng chính là lão bản nương thoạt nhìn tâm tình thực hảo, lão bản một khuôn mặt lạnh. Đây là làm sao vậy? Sẽ không phải lại cãi nhau đi? Chỉ mới một lát như vậy? Vương Hướng Hải cảm thấy chính mình thân là một trợ lý bình thường sống quả thực quá mức mệt mỏi, mỗi ngày đều phải hiểu rõ thánh ý không nói, hiện tại còn muốn phụ trách điều hòa quan hệ phu thê, đáng thương hắn một con cẩu độc thân, chính mình còn chưa thoát ế, thế nhưng phải nhọc lòng tình cảm của người khác. Vương Hướng Hải cảm thấy chính mình thật sự quá không dễ dàng, quả thực có thể tham gia tuyển chọn trợ lý tốt nhất. Kỳ Kỳ vào phòng chiếu phim nhìn thấy Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì tách ra ngồi, có chút kinh ngạc, đang do dự mình phải ngồi nơi nào, liền nghe được Yến Thanh Trì kêu bé, vì thế bé lôi kéo tay Vương Hướng Hải, ý bảo hắn buông ra, sau đó chạy tới trước mặt Yến Thanh Trì. Bé còn không có tới kịp nói chuyện, liền nghe được Giang Mặc Thần kêu bé, "Kỳ Kỳ, lại đây." Kỳ Kỳ nhìn nhìn Giang Mặc Thần, lại nhìn về phía Yến Thanh Trì, hoang mang lên, bé nhỏ giọng hỏi hướng Yến Thanh Trì, "Ba ba, chúng ta không ngồi cùng phụ thân sao?" Yến Thanh Trì ôm bé vào trong lòng ngực ngồi xuống, "Phụ thân phải hảo hảo xem phim đâu, chúng ta không quấy rầy hắn." Kỳ Kỳ nghe y nói như vậy, "Nga nga" gật đầu, bất quá lại hỏi, "Ngồi với chúng ta thì không thể xem phim sao? Kỳ Kỳ rất ngoan, không quấy rầy phụ thân." "Chính là hắn không muốn ngồi cùng chúng ta a." Yến Thanh Trì ra vẻ tiếc hận nói. Kỳ Kỳ kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Giang Mặc Thần, càng thêm hoang mang, "Vì sao nha?" Yến Thanh Trì ôm Kỳ Kỳ, mỉm cười nhìn về phía Giang Mặc Thần, hỏi, "Đúng vậy, vì sao a, Giang tiên sinh?" Giang Mặc Thần cảm thấy chính mình đại khái là trước hai mươi tuổi sống quá xuôi gió xuôi nước, cho nên mới gặp Yến Thanh Trì một tiểu gây sự ông trời phái hạ phàm sửa trị hắn. Hắn có thể nói cái gì đây? Hắn còn có thể nói cái gì đây! Hắn chỉ có thể đứng lên đi qua đi, bất đắc dĩ nói: "Nói bậy gì đó, anh không muốn ngồi cùng em khi nào." "Nga? Kia xem ra là muốn lâu rồi?" Giang Mặc Thần bất đắc dĩ gật đầu. Yến Thanh Trì cười nói: "Không phải em tự mình đa tình?" "Phu nhân chê cười." "Vậy vừa nãy là ai quấn lấy đây?" Giang Mặc Thần cắn răng, "Giang phu nhân, thấy tốt liền dừng." Yến Thanh Trì mới không sợ hắn, "Anh trả lời vấn đề của em trước nha." Giang Mặc Thần vô ngữ, "Là anh." Yến Thanh Trì cong con mắt nở nụ cười, y ôm Kỳ Kỳ ngồi qua bên cạnh, nhường cho Giang Mặc Thần một vị trí, "Ngồi đi, Giang tiên sinh." Giang Mặc Thần trừng mắt nhìn y một cái, Yến Thanh Trì mi mắt cong cong nhìn hắn, Giang Mặc Thần bị y nhìn, không biết vì sao, thế nhưng cảm thấy dáng vẻ đắc ý của hắn cũng còn có chút đáng yêu, chậm rãi nở nụ cười. "Vui vẻ?" Hắn hỏi. "Vui vẻ." Yến Thanh Trì thực thành thật. Giang Mặc Thần thở dài, "Em thật đúng là......" "Thành thật thẳng thắn?" Giang Mặc Thần bật cười một chút, hắn nhìn Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì hỏi hắn, "Không thành thật sao? Không thẳng thắn sao?" "Thành thật," Giang Mặc Thần cười nói, "Cũng thẳng thắn. Chính là hành vi tận dụng mọi thứ liền phải khen mình của em, thật sự là làm anh kinh ngạc cảm thán." Yến Thanh Trì ôn nhu cười, chớp chớp mắt, không nói gì. Giang Mặc Thần cười ngồi xuống bên cạnh y. Mà cách đó không xa cảm thấy chính mình thập phần dư thừa — Vương Hướng Hải, an tĩnh giấu mình ở lối vào, làm bộ mình không tồn tại. Đợi không lâu lắm, điện ảnh liền bắt đầu, Vương Hướng Hải đem bắp rang và Coca trong tay cho Giang Mặc Thần, liền chọn một vị trí xa nhất, nhắm mắt, ngủ, nằm ngủ giả chết. Yến Thanh Trì một bên ăn bắp rang, một bên đút Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ xem rất nhập tâm, thường thường còn nhỏ giọng nói với y hai câu. Bất quá chờ đến phim chiếu được nửa, Kỳ Kỳ liền có chút mệt nhọc, bé từ khi xuống máy bay, liền bởi vì gặp được Yến Thanh Trì cùng Giang Mặc Thần mà hưng phấn, vẫn chưa được nghỉ ngơi. Lúc này hoàn cảnh phòng chiếu phim vừa lúc, nhạc đệm phim hoạt hình lại thực thư hoãn, Kỳ Kỳ bất tri bất giác, liền dựa vào Yến Thanh Trì ngủ rồi. Yến Thanh Trì xem bé ngủ, sợ mình đánh thức bé, liền không động nữa, an tĩnh ngồi. Giang Mặc Thần vừa quay đầu nhìn thấy y ngồi cứng đờ, liền muốn ôm Kỳ Kỳ mình ngực mình nằm, kết quả bị Yến Thanh Trì cự tuyệt, "Đừng, vạn nhất đánh thức, liền không được." Giang Mặc Thần thầm nói ngươi nghĩ ai ngủ cũng cảnh giác như em a, bất quá hắn không có nói, chỉ là an ủi nói: "Yên tâm, Kỳ Kỳ ngủ rất trầm, sẽ không dễ dàng thức như vậy, thức cũng sẽ ngủ tiếp rất nhanh, không có việc gì." Hắn nói xong, đem Kỳ Kỳ ôm tới lòng ngực mình, thuận đường cởi áo khoác của mình đắp lên người Kỳ Kỳ, Yến Thanh Trì thấy Kỳ Kỳ thật sự không thức, cũng không nói cái gì. Vốn là bồi Kỳ Kỳ tới xem phim, giờ liền biến thành hai người lớn bọn họ xem phim, Yến Thanh Trì đối với loại phim hoạt hình thiếu nhi này không có gì hứng thú, liền hỏi Giang Mặc Thần, "Anh thấy hay sao?" "Anh đã rất nhiều năm không xem hoạt hình." "Có đôi khi em sẽ xem, bất quá không phải thể loại này. Thể loại này, thật đúng là có chút khó xử em." Giang Mặc Thần nhìn về phía y, hai người tương đối bất đắc dĩ cười một chút. Nhưng mà cho dù lại không có hứng thú gì, cũng chỉ có thể tiếp tục ngồi ở phòng chiếu phim, bằng không vạn nhất Kỳ Kỳ thức, bọn họ liền không cách nào công đạo với Kỳ Kỳ. Vì để giết thời gian, Yến Thanh Trì lại bắt đầu ăn bắp rang, ăn ăn, còn không quên uống một ngụm Coca, nhưng thật ra có tư có vị. Giang Mặc Thần nhìn thấy y một ngụm bắp rang, một ngụm Coca, cũng duỗi tay vào hộp bắp rang bắt một phen. Hai người liền như vậy vừa nói, vừa ăn bắp rang, một bên bình luận vai chính vai phụ phim hoạt hình, cũng không tính nhàm chán. Vương Hướng Hải mua bắp rang là hộp to, nhưng mà hai người ăn cùng luôn rất nhanh, Giang Mặc Thần xem, tay tùy ý bắt vào hộp, hắn cảm giác sắp thấy đáy, mới vừa duỗi tay chuẩn bị mò sâu một chút, lại đụng phải tay Yến Thanh Trì. Giang Mặc Thần có chút kinh ngạc, không tự giác quay đầu đi xem Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì thế mà rất tự nhiên, "Còn có một chút, trực tiếp ăn xong đi." Y nói liền rút tay, tiếp tục ăn trên tay bắp rang. Giang Mặc Thần nhìn y, liền thấy y đem hộp bắp rang đẩy đẩy về phía mình, "Cho, chỉ thừa một một chút." Giang Mặc Thần duỗi tay lấy một chút. Yến Thanh Trì thấy hắn không lấy hết, lại bắt một phen, y xem phim, thực tự nhiên sau khi ăn xong, lại lần nữa mò vào hộp, sau đó, liền lại đụng phải tay của Giang Mặc Thần. Yến Thanh Trì thấy chính mình ngón tay đã đụng đáy, cân nhắc hẳn là hết rồi, cho dù còn, phỏng chừng chỉ có năm ba viên, để lại cho Giang Mặc Thần đi. Cho nên y không có dừng lại, chuẩn bị trực tiếp lấy tay ra. Nhưng ngón tay y vừa mới rời đi đáy hộp, đã bị người cầm. Yến Thanh Trì có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn Giang Mặc Thần, liền thấy Giang Mặc Thần xem phim, một bộ dáng bộ thực nghiêm túc, phảng phất giống như người đột nhiên bắt lấy tay mình không phải hắn. Hắn nhìn bộ dáng làm bộ làm tịch của Giang Mặc Thần, cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút ngọt, liền quay đầu nhẹ nhàng cười cười, không có vạch trần hắn. Giang Mặc Thần thấy y xoay đầu không hề xem chính mình, mới rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, hắn cảm thấy chính mình vừa mới nhất định là trong đầu đột nhiên có cọng gân đứt rồi, cho nên ma xui quỷ khiến mới cầm tay Yến Thanh Trì. Hắn bình phục một chút mình vừa mới bị Yến Thanh Trì phát hiện, khi y quay đầu nhìn hắn, tim đột nhiên bắt đầu kịch liệt nhảy lên, chỉ cảm thấy mình thật là có tật giật mình. Hai người liền như vậy an tĩnh ngồi, đôi tay nắm nhau, Yến Thanh Trì tưởng đổi cái tư thế, kết quả mới vừa giật mình, đã bị người cầm thật chặt, y nghĩ thầm em lại không phải muốn đi, chỉ là đổi cái tư thế, anh đến mức này sao? Chính là y bận tâm mặt mũi Giang Mặc Thần, không nói gì, chỉ là bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, tâm nói học sinh tiểu học a, còn thích dắt tay, mối tình đầu a, ngây ngô như vậy. Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, đột nhiên liền cười, tâm nói cũng không phải là mối tình đầu sao, trước khi gặp được Nguyên Minh Húc đậu tình chưa nở, sau đó lại cảm thấy mình thích Nguyên Minh Húc, cố tình giai đoạn trước Nguyên Minh Húc chỉ nghĩ treo hắn, nào cho hắn nếm thử tư vị yêu đương. Người đã làm phụ thân, thế nhưng còn không có một lần yêu đương đàng hoàng, đã không còn là học sinh tiểu học, nhưng vẫn còn chấp niệm dắt tay. Yến Thanh Trì nghĩ vậy, chỉ phải theo hắn, cảm thấy hắn muốn làm sao liền làm như vậy đi, hắn cao hứng là được. Lúc này y thế mà hoàn toàn quên mất, mình trước khi xuyên qua cũng không có yêu đương, cũng chỉ là tay mới lên đường, tiểu học sinh thôi. Chờ đến khi phim chiếu xong rồi, đèn phòng chiếu phim sáng lên, Yến Thanh Trì khụ một tiếng, Giang Mặc Thần rốt cuộc cũng buông lỏng tay. Hắn vẫn là bộ dáng nghiêm túc xem phim, phảng phất người vừa mới trộm dắt tay không phải hắn. Yến Thanh Trì không có vạch trần, chỉ là rút tay ra, hỏi hắn, "Muốn đánh thức Kỳ Kỳ sao?" Giang Mặc Thần cũng yên lặng thu tay trở về, "Kêu đi." Hắn nói. Vì thế Yến Thanh Trì thò lại gần, nhỏ giọng kêu, "Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, nên dậy." - --------------------
|
Chương 49
Giang Mặc Thần nhìn hắn biểu tình ôn nhu kêu Kỳ Kỳ, không khỏi lại nghĩ tới vừa rồi trong bóng tối, lúc hắn cầm tay y. Hai người bọn họ kết hôn cũng đã một khoảng thời gian, đã hôn môi, đã chạy xe, chưa bao giờ thiếu tiếp xúc tứ chi, nhưng lại chưa từng hảo hảo dắt qua tay. Thế giới của người trưởng thành chung quy không giống thế giới của học sinh, trừ cảm tình, có càng nhiều thứ hỗn loạn, tựa như ngày bọn họ lãnh chứng, cho dù hai người còn chưa thân thiết lắm, cho dù chưa có tình cảm, nhưng vào ban đêm, cũng có thể cầm chứng lên xe. —— lúc ấy, hắn không nghĩ phải yêu đương, cũng không cảm thấy mình sẽ thích Yến Thanh Trì, hắn cảm thấy dù sao hai người cũng đã kết hôn rồi, hai người phải ở bên nhau cả đời, như vậy tự nhiên nên dựa theo hình thức ở chung giữa hai vợ chồng. Nếu một hai phải nói cái gì chờ chúng ta quen biết nhau hơn, chờ chúng ta có hảo cảm với nhau lại lái xe, không khỏi có chút chính thức và làm ra vẻ quá mức, nếu cả đời hắn không thích Yến Thanh Trì, chẳng lẽ hai người còn phải thanh tâm quả dục cả đời, sống như người goá vợ mới được sao? Không cần thiết. Nếu đã kết hôn, tự nhiên phải dựa theo hình thức ở chung của hai vợ chồng bình thường, bọn họ chỉ nhảy qua bước yêu đương, nhưng kết hôn sau hẳn phải giống như mọi người. Cho nên Giang Mặc Thần lựa chọn cùng ngày lãnh chứng trực tiếp động phòng với Yến Thanh Trì, dùng phương thức đơn giản nhất trực tiếp cột hai người vào nhau. Buổi tối hôm đó, hắn ôm Yến Thanh Trì, trong lòng thầm nói với mình: Yến Thanh Trì là người đầu tiên phát sinh quan hệ với mình, cũng sẽ là người duy nhất, bởi vì chỉ có y là có thể, chỉ có y được cho phép. Nhưng hiện tại, Giang Mặc Thần hồi ức cảm giác nắm tay y khi nãy, mềm mại, an bình, lại có chút vui sướng, cái loại vui sướng này kỳ thật cũng không mãnh liệt, lại cố tình làm người ta không cách nào bỏ qua, phảng phất bồ công anh bị gió thổi bay ngày hè, lay động giữa trời xanh, hạ cánh ở cùng trời cuối đất. Cái vui sướng này, len lỏi vào trái tim hắn, rõ ràng rất nhỏ, lại làm tâm tình hắn sung sướng lên, mang theo chút thỏa mãn cùng quý trọng. Đây là cảm giác mà Giang Mặc Thần chưa bao giờ được trải nghiệm, hắn cẩn thận đem nó gấp lên, cất vào trong lòng mình. Hắn nhìn Yến Thanh Trì, mạc danh cảm thấy Yến Thanh Trì hiện tại, mang theo chút thơm ngọt của bắp rang. Kỳ Kỳ mơ mơ màng màng bị Yến Thanh Trì đánh thức, mới phản ứng lại mình phim còn chưa xem xong hoạt hình, bé nhìn đoạn đang chiếu cuối phim, có chút khổ sở cùng ủy khuất. Giang Mặc Thần thấy bé một bộ bộ dáng muốn khóc, vội vàng dỗ bé: "Chúng ta xem lại một lần nữa được không? Như vậy liền có thể xem được đoạn sau." Kỳ Kỳ không nghĩ tới còn có thể như vậy, kinh ngạc nhìn về phía Giang Mặc Thần, "Có thể chứ?" "Có thể, Kỳ Kỳ muốn xem bao lâu cũng được." Dù sao hắn cũng đã mua toàn bộ suất chiếu ngày hôm nay. Yến Thanh Trì nhìn hắn, vẻ mặt không dám tin tưởng, "Anh bao luôn suất tiếp theo à?" "Hết hạn trước 11 giờ tối, phòng này sẽ không có bất cứ ai tiến vào." Yến Thanh Trì bội phục, "Lợi hại lợi hại." Kỳ Kỳ thấy mình có thể xem tiếp, cũng không khổ sở, liền nở nụ cười, sau đó bé liền phát hiện, "Bắp rang đã hết nha?" Giang Mặc Thần cùng Yến Thanh Trì yên lặng nhìn đối phương liếc mắt một cái, đều khó được có chút ngượng ngùng. "Em đi mua vậy." Yến Thanh Trì nói. "Em đừng đi." Giang Mặc Thần kêu một tiếng "Tiểu Vương." Vương Hướng Hải lập tức bừng tỉnh từ trong mơ. Giang Mặc Thần nhìn hắn, "Cậu ngủ đến rất ngon a." Tiểu Vương:...... Còn không phải là vì không muốn quấy rầy một nhà ba người các anh a! "Đi mua chút bắp rang vào." Tiểu Vương lập tức đứng dậy trốn đi. Yến Thanh Trì tựa lưng vào ghế ngồi, tưởng tượng đến mình thế nhưng phải xem lại một lần, quả thực cảm thấy tâm như tro tàn, nhưng y có thể làm gì bây giờ? Tiểu bảo bối của mình muốn xem phim hoạt hình, quỳ cũng phải xem xong. Kỳ Kỳ ngủ một giấc, lúc này có tinh thần hơn nhiều, một bên xem một bên còn muốn giao lưu cái nhìn của mình với Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần, Yến Thanh Trì thấy bé đã phải vội vàng xem hoạt hình, còn phải vội vàng nói chuyện, liền một viên lại một viên cho đút bắp rang cho bé. Kỳ Kỳ đẩy tay y nói, "Ba ba ba cũng ăn." Yến Thanh Trì nói được, mình ăn một viên, sau đó nhớ tới cái gì lại lấy mấy viên, nhìn về phía Giang Mặc Thần, "Anh ăn không?" Giang Mặc Thần nghe vậy, cúi đầu duỗi tay chuẩn bị lấy trong hộp, lại thấy Yến Thanh Trì duỗi tay, duỗi đến trước mặt hắn. Giang Mặc Thần ngước mắt, Yến Thanh Trì cười cười, "Cũng đút anh một chút đi." Giang Mặc Thần nhìn y, nhất thời không nói gì. Kỳ Kỳ nhìn hắn bất động, đẩy đẩy hắn, "Phụ thân cũng ăn a." "Mau ăn chút đi, Kỳ Kỳ đều kêu anh ăn." Yến Thanh Trì nói. Giang Mặc Thần lúc này mới cúi đầu, môi hắn cọ qua tay Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì thu hồi tay, hỏi hắn, "Ngọt sao?" Giang Mặc Thần cắn cắn bắp rang trong miệng, khẽ cười cười, "Ân." Vì thế Yến Thanh Trì liền cũng cười, hắn nói, "Em cũng đoán được." Chờ đến một nhà ba người và Vương Hướng Hải xem xong phim ra tới, đã 6 giờ, có thể ăn cơm chiều. Giang Mặc Thần móc di động ra nhìn nhìn, quả nhiên, lúc hắn đi lấy vé có người nhận ra hắn, chụp hắn và Yến Thanh Trì. Như vậy tốt nhất, bằng không, hắn liền phải để Vương Hướng Hải lấy thân phận người qua đường tung ra ảnh chụp chung của hai người, nói là ngẫu nhiên gặp được ở rạp chiếu phim. Hiện tại, đã có người qua đường chân chính, vậy không cần Vương Hướng Hải. Yến Thanh Trì liếc mắt vào di động hắn một cái, liền thấy được ảnh chụp chung của hai người bọn họ. Bức ảnh này tuy rằng là người qua đường chụp lén, nhưng chất lượng cũng không kém, hình ảnh cũng không bị bể, cho nên có thể tinh tường phân biệt được hai vị vai chính trong ảnh chụp. Trong ảnh chụp, Giang Mặc Thần mang mũ cùng khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp, đôi mắt hắn mang theo ý cười, ôn nhu nhìn về trước mặt mình. Đến nỗi mình, Yến Thanh Trì cảm thấy y có chút ngốc, bởi vì y đang có chút ngốc nhìn Giang Mặc Thần, còn mang theo chút kinh ngạc. Yến Thanh Trì lấy di động của mình ra, tìm tòi Giang Mặc Thần, liền thấy này Weibo này đang treo trên quảng trường Weibo của Giang Mặc Thần. Hôm nay ánh trăng lớn lại tròn: Đi xem phim với bạn, vừa lúc gặp Giang ảnh đế, tiểu ca ca bên cạnh kia là ai a? Thoạt nhìn quan hệ rất tốt, lớn lên cũng rất đẹp. [ hình ảnh ] Rất nhanh, Weibo của người đó đã bị Tiểu Phòng Ở thấy được, lục tục bắt đầu có bình luận. "Phấn không bằng người qua đường, toàn thế giới đều có thể ngẫu nhiên gặp được, vì cái gì mị còn chưa từng gặp qua ca ca [ khóc lớn ][ khóc lớn ][ khóc lớn ]." "Mẹ ui, đôi mắt ca ca sao có thể đẹp như vậy, thật là có ngôi sao a, cực kì ôn nhu a, anh anh anh, tui muốn chết trong ánh mắt ca ca." "A a a a a a a a a a a, thất học thức truy tinh tui chỉ biết tru lên, ca ca sao anh lại ôn nhu như vậy a, anh đừng nhìn anh ấy, nhìn em nè." "Ca ca thế nhưng lại đi xem phim, còn là đi cùng Tiểu Yến Tử, hai người thoạt nhìn quan hệ rất tốt nha [ vui vẻ ]." Bác chủ trả lời bình luận này, hỏi nàng: Tiểu Yến Tử là ai a? Là tiểu ca ca thoạt nhìn rất đẹp bên cạnh sao? Lập tức liền có người hồi phục bác chủ: Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Yến Tử tên đầy đủ là @Yến Thanh Trì đóooo, vẫn là tân nhân ấy, gần đây đang đóng phim với Giang ảnh đế, bác chủ có hứng thú có thể tìm kiếm Weibo, hiểu biết một chút a ~ Rất nhanh, liền có rất nhiều người hồi phục tin tức của "Lạc Đường", uyển chuyển tỏ vẻ bác chủ có thể chờ mong một chút. Yến Thanh Trì cảm thấy cũng bình thường, chỉ là một cái Weibo thôi. Nhưng mà ở chỗ y không thấy, chuyện này không còn là một cái Weibo đơn giản như vậy. Hà Phi nhìn trên Siêu Thoại đột nhiên ra đời cp Thành Trì, tò mò đây là đôi nào, bấm vào một cái thiếu chút nữa sợ tới mức thiếu chút nữa quăng bỏ di động. Một tòa Thành Trì: "Quá ngọt!!!! Quá ngọt!!! Đường hôm nay, là thật sự ngọt a, anh anh anh, cảm tạ Giang tổng, cảm tạ Tiểu Yến Tử, cảm tạ bác chủ." Hà Phi run bần bật bấm vào khu bình luận, liền thấy đối lập với bác chủ, khu bình luận mới là tình cảm chân thật! Xuân đi xuân lại tới: "Nhìn xem ánh mắt Giang tổng đi, cầu xin các vị tỷ tỷ nhìn xem ánh mắt Giang tổng đi, là ôn nhu cùng sủng nịch a, Giang tổng đã bao giờ nhìn một người như vậy a! Quá ngọt!" Yến Tử tới đúng mốt xã: "Ngọa tào!!! TM khái bạo a! Ôn nhu sủng nịch công x ngoan ngoãn hiểu chuyện thụ, Tiểu Yến Tử hôm nay thoạt nhìn hảo đáng yêu, còn có điểm ngốc ngốc [ đáng yêu ]." "Chẳng lẽ các cô chưa phát hiện trọng điểm đường hôm nay là chỉ có hai người bọn họ! Chỉ có! Bọn họ! Hai! Giang tổng và Tiểu Yến Tử đơn độc hẹn hò sao? Ngẫm lại liền rất kích động." "Oa thảo, lầu trên chính là chân tướng." "Lầu trên chính là chân tướng, đơn độc hẹn hò gì đó, ngẫm lại liền rất ngọt." "1551, mị cảm thấy mị chạm tới sự thật rồi." "Mặc kệ có phải thật hay không, sáng nay có rượu sáng nay say, hôm nay có đường hôm nay, Thành Trì của chúng ta lạnh như vậy, có thể có loại đường này đã rất thỏa mãn!" "Không cần nản, này mới là bắt đầu, tui tin tưởng cp của chúng ta một ngày nào đó sẽ nổi lên! Thành Trì nữ hài vĩnh không nhận thua, Thành Trì xông lên đi!" "Khoan, chúng ta đã kêu Thành Trì sao? Không gọi Mặc Yến sao?" "Không được, đụng một chữ, nhà cách vách ngửi mùi lại tới đây a, chính chủ nhà mình buộc chặt cho không cũng không chê e lệ, còn mỗi ngày tự cho mình là chính cung, thật là ghê tởm." "Ha ha ha ha, lầu trên không đề cập tới, mị cũng sắp quên, còn chính cung? Tạo thế về nước nháo đến lớn như vậy, hot search account marketing đẩy khắp Weibo, tự mình còn @Giang tổng đếi, kết quả đâu, Giang tổng care cũng chưa care, còn chính cung, quả thực buồn cười." (khúc này mình đổi thành ngôn ngữ mạng Việt Nam cho nó ciuuuu) "Lại nói tiếp, các cô không cảm thấy chuyện lần trước rất vi diệu a, trước 4 giờ buổi chiều, còn thủ vị trên hot search, account marketing đẩy, nhưng sau 4 giờ, hot search cũng không có, account marketing cũng không có, trừ bỏ cái Weibo của vị kia còn xấu hổ treo ở đó, mặt cái liên quan toàn bộ mất tiêu, thêm cả từ đầu tới cuối Giang tổng đều không có hồi phục hay nhấn like, cảm giác có mùi dưa......" "Tỷ tỷ lầu trên vừa nói như vậy, tui đúng là có một cái ý tưởng." "Hư, không nên nói, vẫn là dừng lại đi, chuyên chú nhà mình, bằng không đến lúc đó thật đem cách vách gia đưa tới liền ghê tởm. Các tỷ tỷ muốn hóng thêm nhóm Thành Trì, đây là nhóm Weibo, đây là nhóm QQ." "Cho nên thật sự kêu Thành Trì hả? Không gọi Mặc Yến kêu Tổ Yến cũng được a, tổ = phòng ở = thần a, các tỷ tỷ suy xét một chút." "Lầu trên, Tổ Yến là nghịch cp! Thành Trì không thể hủy cũng không thể nghịch!" "Ây, cô cho rằng Giang tổng vì sao kêu Giang tổng, chính là bởi vì hắn là tổng công giới giải trí a!" "Chẳng lẽ không phải bởi vì Giang tổng tự mang hơi thở bá tổng?" "...... Rốt cuộc là lí do nào?" "Tui tới giải thích một chút đi, hai cái đều có, ban đầu là ở một cái hoạt động, Giang tổng mặc một bộ tây trang Armani đặt may đàn áp toàn trường, thêm vào giơ tay nhấc chân tự mang thuộc tính bá tổng, cho nên fan bắt đầu kêu Giang tổng. Sau lại mỗ trạm video cắt ghép, Giang tổng trường kỳ xác định địa vị tổng công, cho nên cũng có người bởi vì cái này kêu Giang tổng." "Cảm tạ tỷ tỷ lầu trên, mọi người nhớ xin vào nhóm chat a ~" Hà Phi nhìn nhóm Weibo và nhóm QQ khu bình luận, cậu cảm giác, mình mở ra cánh cửa thế giới mới!
|
Chương 50
Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì mang Kỳ Kỳ đi ăn cơm chiều, Giang Tinh Thần vì đang bận, cho nên không tới, chỉ nói mình tự giải quyết ở khách sạn. Giang Mặc Thần nhắn WeChat hỏi Lưu Ngải chị hắn ăn cơm chưa? Lưu Ngải một bên giúp Giang Tinh Thần tìm văn kiện, một bên trả lời lão bản mình: Vừa mới đặt, hiện tại còn chưa đem tới, Boss thật sự bận, bây giờ còn đang gọi điện thoại a. Giang Mặc Thần thấy vậy, thở dài, nhắn Wechat cho Giang Tinh Thần, nói lát nữa mình về giúp cô. Giang Tinh Thần đại khái là vì đang nói điện thoại, cho nên cũng không trả lời hắn. Chờ cơm nước xong trở về khách sạn, Giang Mặc Thần đi tìm Giang Tinh Thần, Yến Thanh Trì trực tiếp mang Kỳ Kỳ về phòng mình. Y mới vừa ngồi xuống, mở di động ra, liền thấy Hà Phi phát mấy tin nhắn Wechat cho y lúc bọn họ ăn cơm: Yến ca, anh đã về chưa? "Yến ca, khi nào anh về nói cho em một tiếng a." "Yến ca, anh đang ở cạnh Thần ca sao?" Y mở Tiểu Vương cho Kỳ Kỳ, thuận tay trả lời Hà Phi: Đã về rồi. Không bao lâu, Yến Thanh Trì liền nghe được tiếng đập cửa. Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn y, Yến Thanh Trì sờ sờ đầu bé, "Không có việc gì, con xem hoạt hình tiếp đi." Y đi ra ngoài mở cửa, liền thấy Hà Phi đang đứng ngoài cửa. Yến Thanh Trì cho Hà Phi vào, nhưng không dẫn cậu đi vào trong, sợ quấy nhiễu đến Kỳ Kỳ, chỉ hỏi cậu, "Làm sao vậy?" Tiểu Hà thực ủy khuất, "Yến ca, em biết em không lợi hại bằng Vương ca, nhưng em mới là trợ lý của anh a, lần sau anh ra ngoài có thể mang em theo không, bằng không nếu Quản Mai tỷ biết mỗi ngày em đều không đi theo anh, sẽ cảm thấy em lười biếng." Yến Thanh Trì cười cười, "Không nghiêm trọng như vậy, anh nói với Quản Mai một tiếng, Tiểu Vương đi theo là ý của Giang Mặc Thần, em xem Lưu Ngải không phải cũng không đi theo sao, em đừng nghĩ nhiều." Tiểu Hà nghe nói Lưu Ngải cũng không đi, lúc này mới thoáng yên tâm, cảm thấy mình còn có thể cứu một chút, "Đúng rồi Yến ca, hôm nay cô gái và đứa bé tới tìm anh là ai a? Giang tổng và Quản Mai tỷ biết không?" "Bọn họ biết." "Anh cũng không biết, sau khi anh đi, cũng không biết bắt đầu từ ai, nói bọn họ là bạn gái và con anh, vẫn là Trương sản xuất nhìn không được, nói bọn họ đừng nói bừa, nói hai người bọn họ không có quan hệ gì với anh, khuyên bọn họ nói chuyện cẩn thận, chớ chọc người không nên dây vào, mấy người lén gieo tin đồn nhảm nhí mới ngừng." Yến Thanh Trì gật đầu, chuyện y kết hôn với Giang Mặc Thần không nhiều người biết lắm, Trương sản xuất tuy rằng nhận thức Giang Tinh Thần, nhưng là cũng hoàn toàn không biết y cùng Giang Tinh Thần có tầng quan hệ này, cho nên mới nói như vậy, cũng coi như là bình thường. "Đúng rồi, Yến ca," Tiểu Hà nhìn hắn, "Có phải anh đi ra ngoài xem phim với Thần ca hay không?" "Ân." "Vậy anh biết hai người các anh bị chụp tới rồi sao?" "Biết." Thậm chí nếu không có người chụp được, Giang Mặc Thần còn sẽ để Vương Hướng Hải tự xào luôn. "Vậy anh biết, anh và Thần ca có fan cp không?" "A?" Cái này Yến Thanh Trì thật sự không biết. Hà Phi lấy di động ra, gửi cho y mấy cái liên tiếp, "Anh chậm rãi xem, hiểu biết một chút, sau đó nói một chút với Thần ca bên kia, xem thái độ của hắn." Yến Thanh Trì gật đầu, "Vất vả em." "Không vất vả không vất vả, em còn cảm thấy em quá nhàn." Hà Phi thiệt tình nói. Yến Thanh Trì cười cười, "Yên tâm, chờ bộ phim này đóng máy, anh đi quay tổng nghệ, em sẽ không nhàn." Mắt Hà Phi lộ chờ mong, "Thật vậy chăng?" "Ân." Hà Phi nháy mắt vui vẻ lên, Yến Thanh Trì nhìn, cảm thấy cậu thật đúng là giấu không được tâm sự, "Còn có chuyện khác không?" "Đã hết rồi." "Vậy em về nghỉ ngơi trước đi." "Được, Yến ca anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút." "Ân." Hà Phi nói xong, liền rời đi. Yến Thanh Trì đóng cửa, đi vào phòng khách, ngồi bên cạnh Kỳ Kỳ. Y ôm lấy Kỳ Kỳ, chọc mặt bé chọt eo bé, Kỳ Kỳ bị hắn chọc cười khanh khách, Yến Thanh Trì hỏi bé, "Muốn chơi trò chơi với ba không?" Kỳ Kỳ vội vàng gật đầu, "Muốn." "Vậy không xem TV nữa, chúng ta chơi trò chơi." "Chơi cái gì nha?" Kỳ Kỳ hỏi y. "Chơi trò chúng ta cùng nhau vẽ tranh." "Vẽ như thế nào?" Kỳ Kỳ tò mò. Yến Thanh Trì cầm giấy bút trên bàn trà, "Con xem, bây giờ ba vẽ một nét." Hắn vẽ một vòng tròn, sau đó giao bút cho Kỳ Kỳ, "Con cũng tùy tiện vẽ một nét." Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, vẽ một cái lỗ tai trên vòng tròn, Yến Thanh Trì liền cho bên kia một cái lỗ tai, lại giao bút cho bé. Kỳ Kỳ rất nhanh vẽ một con mắt, Yến Thanh Trì cũng bắt chước bé vẽ một con mắt. Hai người bọn họ con một nét, ba một nét, bất tri bất giác, thời gian trôi. Sau khi Giang Mặc Thần giúp Giang Tinh Thần tạm thời làm xong công việc trên tay, để Lưu Ngải về trước, Giang Tinh Thần có chút mệt, muốn nghỉ ngơi, rồi lại nhớ gì đó, cho nên hỏi, "Các em hôm nay ra ngoài chơi thế nào?" "Khá tốt, Kỳ Kỳ rất thích bộ phim hoạt hình kia." "Hôm nay chị thấy, em và Yến Thanh Trì ở chung cũng không tệ lắm." "Ân." "Vậy là tốt rồi, em kết hôn vội vàng như vậy, lúc ấy tuy rằng chị có chút dị nghị, nhưng suy xét đến cái này rốt cuộc cũng là chuyện chung thân đại sự của em, cho nên cũng nguyện ý theo ý em, nhưng vẫn có chút lo lắng các em ở chung sau khi kết hôn. Hiện tại xem ra, còn rất tốt." Giang Mặc Thần sao có thể không nghe ra nàng ý sau mặt chữ của những lời này, trước khi hắn đi gặp Yến Thanh Trì đã điều tra qua Yến Thanh Trì, như vậy chị hắn khẳng định cũng đã tra qua. "Chị, có đôi khi, đồ vật chúng ta tra được, có thể chỉ là bộ dáng y muốn biểu hiện ra ngoài, cũng không nhất định chính là thật. Tự mình nhìn thấy, mới là thật sự. Nếu sau này có thời gian, thời gian ở chung với em ấy dài một ít, chị liền phát hiện, chúng ta tra được, kỳ thật chỉ là một đống chữ vô dụng, y chân chính và tư liệu y biểu hiện, quả thực như là hai người." Giang Tinh Thần tới chút hứng thú, "Vậy vì sao y muốn như vậy?" "Em còn chưa hỏi em ấy, chờ tới thời điểm thích hợp, tự nhiên em sẽ biết, bất quá, em cảm thấy em như bây giờ, là được rồi." Giang Tinh Thần cười cười, "Xem ra em rất vừa lòng với y a." Giang Mặc Thần không nói gì, chỉ là cười nhìn cô. Giang Tinh Thần thấy liền biết hắn đây là đang khẳng định đáp án, cô nhìn em trai mình ôn nhu khi nói chuyện lại mang theo ý vị giữ gìn bạn lữ của mình. Biểu tình của hắn rất bình tĩnh, trong mắt lại mang theo ấm áp. Lúc hắn nói đến người nọ sẽ không tự giác mỉm cười, có một loại thực an bình hạnh phúc, đây là Giang Mặc Thần mà cô chưa bao giờ gặp qua. Bất đồng với thời kỳ thiếu niên lạnh nhạt còn không hiểu tình yêu, cũng bất đồng với tự cho là thích một người không nên thích. Giang Mặc Thần hiện tại, giống một thiếu niên mới biết tình yêu, sẽ bởi vì nói đến người mình thích, xấu hổ và thừa nhận, lại nhịn không được muốn nói tốt cho hắn, cũng sẽ bởi vì nhớ tới đối phương, mà không tự giác biểu tình ôn nhu. Cứ việc hắn đã qua thời kỳ thiếu niên, sớm đã không phải học sinh mặc đồng phục, đang lúc tuổi thanh xuân yêu công khai hay yêu thầm, nhưng hiện tại hắn bắt đầu yêu, lại tựa như rút đi duyên hoa, trở về đoạn thời gian niên thiếu kia. Giang Tinh Thần cảm thấy, Giang Mặc Thần như vậy, làm cô rất vui vẻ, cũng vì hắn mà cao hứng. "Hai người các em ở chung tốt liền được, hiện tại em cũng coi như là người có gia đình sự nghiệp đầy đủ hết." Giang Mặc Thần bất đắc dĩ, "Chị, chị đừng nói lời này, so sánh với chị, sự nghiệp chút xíu này của em tính là cái gì." "Lời này không thể nói như vậy, chị chỉ là bảo vệ cơ nghiệp trong nhà, nhưng Nam Tranh lại là một tay em phát triển lên, trước màn có nhân khí có danh tiếng có giải thưởng, sau màn em phát triển Nam Tranh không tồi, em đều làm rất tốt." Giang Mặc Thần từ nhỏ liền biết chị hắn đối hắn vẫn luôn ôn nhu duy trì thậm chí dung túng, chắc là bởi vì khi còn nhỏ cha mẹ quản hắn quá mức nghiêm khắc, làm hắn luôn không vui. Cho nên, Giang Tinh Thần vẫn luôn nỗ lực muốn để hắn có thể vui vẻ một chút. Cái vòng xã hội thượng lưu, có chút gia tộc sẽ vì gia sản mà tranh đến ngươi chết ta sống, có chút lại đoàn kết hữu ái hoà thuận vui vẻ. Lúc Giang Mặc Thần vào đại học, Giang Tinh Thần đã tiến vào Giang thị học tập, lúc ấy luôn có người không có mắt thích nói xấu bên tai hắn, kết quả đều bị Nhậm Tự và Liêu Tư Bác đánh về. Hắn không thích người khác châm ngòi quan hệ giữa hắn và Giang Tinh Thần, tựa như hắn không thích người khác nói, Giang Tinh Thần chỉ là một đứa con gái, sao có thể kế thừa Giang gia tập đoàn lớn như vậy, cuối cùng, vẫn là phải để hắn kế thừa. Con gái thì làm sao? Giang Mặc Thần cảm thấy buồn cười, con gái thì không thể có quyết đoán có quyết tâm có thủ đoạn sao? Trước nay hắn đều cảm thấy Giang Tinh Thần rất thông minh, cũng tin tưởng Giang Tinh Thần nhất định có thể quản tốt Giang thị, cho nên sau khi hắn tốt nghiệp, lúc Giang Tinh Thần hỏi hắn muốn vào phòng ban nào ở tổng công ty hoặc là muốn làm việc ở công ty con nào, hắn lựa chọn Nam Tranh giải trí dưới trướng Giang gia lúc ấy kỳ thật cũng không xuất sắc mấy. Lúc ấy, hắn nói cho Giang Tinh Thần, hắn sẽ làm Nam Tranh trở thành công ty giải trí lợi hại nhất trong nước, tựa như hắn tin tưởng,cô sẽ làm Giang thị kéo dài huy hoàng. Giang Mặc Thần cười cười, hiện tại, hai người bọn họ đều làm được. Giang Mặc Thần và Giang Tinh Thần lại hàn huyên một lát, mới rời khỏi phòng cô, hắn gõ cửa phòng Vương Hướng Hải, đi vào, lại không có đi vào trong nữa, chỉ là đóng cửa, đứng ở cửa nói chuyện. "Chuyện của Yến Thanh Trì, nếu cậu đã biết, vậy cũng không gạt cậu, tôi đã kết hôn với Yến Thanh Trì, em ấy là một ba ba khác của Kỳ Kỳ, cậu hẳn là đoán được." Vương Hướng Hải không nghĩ tới hắn tới tìm mình là nói cái này, tim đã treo tới cổ họng, trong lòng run sợ gật đầu. "Việc này, liền đến đây thôi, không cần nói cho những người khác, bao gồm Tiểu Lưu." "Em biết." Vương Hướng Hải bảo đảm nói. "Tôi tin tưởng cậu, cho tới nay, cậu đều rất cơ linh." Vương Hướng Hải xấu hổ cười cười, Giang Mặc Thần không dọa hắn nữa, vỗ vỗ vai hắn, "Nghỉ ngơi đi." Sau đó, hắn mở chốt cửa, đi ra ngoài. Vương Hướng Hải thẳng đến khi hắn đi, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, dựa vào trên tường. Sau khi hắn biết bí mật này hôm nay, vẫn luôn lo lắng đề phòng, lúc này nhưng xem như giải phóng. Từ trước đến nay hắn là người thông minh, cho nên cũng không muốn biết bí mật của người khác, bí mật tựa như bom, biết quá nhiều, một ngày nào đó sẽ bị bom nổ chết. Lúc Giang Mặc Thần trở lại phòng Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì còn đang vẽ tranh với Kỳ Kỳ, Giang Mặc Thần thò lại gần, liền thấy hai người bọn họ con một nét ba một nét mà vẽ. Kỳ Kỳ tuổi còn nhỏ, vẽ còn rất ấu trĩ, có đôi khi còn mang theo một ít suy nghĩ dồi dào, Yến Thanh Trì ỷ vào bản lĩnh vẽ tranh mình tốt, luôn đem những đường cong vặn vẹo của Kỳ Kỳ, vẽ thành một đóa hoa hoặc là một động vật nhỏ. Yến Thanh Trì thấy hắn trở về, liền đưa bút cho hắn, "Tới, anh vẽ nét cuối đi, bức tranh này của chúng ta sắp vẽ xong rồi." Kỳ Kỳ vẽ vui vẻ, khuôn mặt nhỏ đều là hưng phấn, "Ân ân" gật đầu, "Phụ thân người vẽ." ————————
|