Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
|
|
Chương 69: Ấm áp ở chung! Đạm đạm tình tố
"Còn bốn người các ngươi..." Cadien đối với bốn người nhếch miệng cười "Ta cho phép các ngươi có thể ăn cơm chiều." Hạ Thiên Tịch khóe miệng run rẩy, cách thời gian ăn cơm chiều còn có sáu tiếng nữa. Cadien vừa lòng nhìn mọi người lúc này tư thế đứng nghiêm nói "Thân là quân nhân, đứng nghiêm là tiêu chuẩn tối thiểu của một quân nhân, nếu các ngươi ngay cả một việc đứng nghiêm còn đứng không nổi, đi ra ngoài đều làm mất mặt một thân quân trang của các ngươi, lão tử nói cho các ngươi, trong ba tháng dưới tay ta này, các ngươi tốt nhất đều thành thật một chút cho lão tử, bằng không nếu chọc giận lão tử, có trái ngon cho các ngươi ăn. Đúng rồi, lão tử còn có một cái biệt hiệu có thể nói cho các ngươi biết, trước kia những người đó đặt tên cho lão tử là gì?" Cadien dừng một chút rồi làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ nói "Nga, đúng, gọi là biến thái cuồng." Mọi người "..." Cái này có gì để khoe ra sao? "Hắc hắc..." Cadien nhếch miệng cười cười, vẻ mặt ngượng ngùng nói "Ta thật sự không rõ những người đó vì sao lại đặt cho ta cái tên biến thái cuồng? Ta rốt cuộc có chỗ nào biến thái chứ? Các ngươi nhìn khuôn mặt suất khí này, thực sự suất đến nhân thần cộng phẫn, làm hại ta mỗi ngày cũng không dám soi gương, thật sự sợ ta sẽ tự yêu bản thân, ta thật là không rõ ta có chỗ nào biến thái..." Mọi người "Ọe!" Huấn luyện viên, ngươi thật sự là quá tự kỷ! "Ta còn không phải là chỉ cho một nữ sinh ăn ớt một ngày liền, cuối cùng nằm dưỡng thương một tháng thôi sao! Ta còn không phải chỉ là bắt một nam sinh ăn một bát sâu lông thôi sao! Ta còn không phải là chỉ bắt một nam sinh nói liền một ngày không cho dừng sao! Ta còn không phải chỉ là khiến một nữ sinh trước mặt một nam sinh kêu rên một ngày thôi sao..." Mọi người "..." Huấn luyện viên, ngươi thật đúng là dám nói, ngươi dám nói ngươi không phải là biến thái cuồng sao. "Hắc hắc, đương nhiên, chỉ cần các ngươi không chọc tới ta, ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không cho các ngươi ăn sâu lông cùng ớt, được rồi, kế tiếp nhóm tiểu khả ái, hảo hảo đứng nghiêm cho ta, lão tử đi trước ăn cơm, đói chết lão tử." Cadien cười mị mị cấp mọi người xua xua tay, đi mất. Mọi người "..." Huấn luyện viên, người CMN thật là biến thái cuồng!!! Ngày hè nắng chói chang, mặt trời trên cao chiếu xuống, một tia gió nhẹ cũng không có, đứng ở dưới ánh nắng mặt trời không đến một canh giờ liền một thân mồ hôi, trên trán mồ hôi tích lạc rơi xuống, mặt đất trước mặt không một ai là không ướt một mảnh nhỏ, quân trang màu lam trên người bọn họ cũng ướt một mảnh, dán dính trên người, một chút đều không có gió, đầu nóng đến phát đau. Hoàn hảo Hạ Thiên Tịch bọn họ ăn cơm, những người không ăn cơm bị đói bụng đứng dưới nắng mặt trời ngửi mùi đồ ăn trong nhà ăn bay ra, lại bị mặt trời hung hăng chiếu vào, hơn một giờ sau một nữ sinh liền té xỉu. Cadien nhíu nhíu mày nói "Những ai không đứng đủ hai giờ đã té xỉu toàn bộ CMN lập tức cút ngay cho lão tử, thể thuật không đủ tư cách còn dám tiến vào trường quân đội số 1, các ngươi coi trường quân đội số 1 là cái gì? Coi là rác rưởi muốn làm gì thì làm sao? Mọi người không dám lên tiếng, e sợ lại chọc giận kẻ biến thái này, không biết kẻ biến thái này sẽ trừng trị họ như thế nào đâu. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, qua thời gian ba giờ có một nam sinh nhỏ giọng nói "Báo cáo huấn luyện viên, chân ta bị chuột rút." Cadien hung hăng nhíu mày mắng to "Thể trạng như vậy còn dám tiến vào trường quân đội số 1, ngươi là nữ nhân sao?" Nam sinh sắc mặt trắng bệch cắn môi không dám nói nửa lời. Thời gian sắp tới bốn giờ đồng hồ lại liên tục có vài người té xỉu, đội ngũ 17 người cũng chỉ còn lại 11 người, may là hiện tại đã là buổi chiều, mặt trời đã bắt đầu chậm rãi xuống núi, không nóng như trước nữa, cho nên hiện tại đứng nghiêm chính là dựa vào nghị lực mà chống đỡ không bị ngã xuống. Hạ Thiên Tịch cắn môi, mấy tháng trước đều là rèn luyện siêu phụ trọng, nhưng mỗi ngày quản gia Libor đều mát xa cho y, hơn nữa còn cho hắn ngâm mình trong thảo dược, cho nên ngày hôm sau thân thể y cũng không có khó chịu gì, nhưng là Hạ Thiên Tịch chưa từng đứng nghiêm như vậy, lại còn đứng mấy giờ đồng hồ, đối với người lần đầu tiên đứng nghiêm như y,chân y đã bị chuột rút rất lâu, bụng từng đợt từng đợt đau nhưng y vẫn cắn răng chịu đựng kiên trì. Thời gian sắp đến sáu giờ chiều, Cadien mới đại phát từ bi đối với bốn người nói "Bốn người các ngươi có thể đi rồi, những người khác tiếp tục." Người té xỉu lúc trước sau khi tỉnh lại lại tiếp tục ở chỗ này đứng nghiêm, Cadien thật sự đem danh tiếng huấn luyện viên biến thái phát huy đến nhuần nhuyễn, cho dù là ngươi hôn mê, lập tức cho người tạt nước lạnh cho ngươi tỉnh lại, tiếp tục đứng nghiêm, đây là trừng phạt cho sự can đảm dám tới trễ. Hai chân Hạ Thiên Tịch đã muốn chết lặng, nhưng là hai cái đùi lại đau đến không thể bước nổi, y dùng lực nhấc chân, chân run run đau đớn khiến y kêu một tiếng lập tức cắn chặt môi, dùng sức khiến môi dưới bị cắn đến chảy máu. "Hạ Thiên Tịch, ngươi sao vậy?" Thẩm Hạo vừa lúc đứng ở sau lưng Hạ Thiên Tịch, vừa thấy thân thể Hạ Thiên Tịch đứng không vững, cuống quýt vươn tay, nhưng là có người nhanh hơn hắn, Lăng Thần đã đem Hạ Thiên Tịch ấn vào trong ngực, vẻ mặt khẩn trương nhìn sắc mặt trắng bệch của y, mồ hôi thấm ướt đầu tóc dính bết vào mặt, môi dưới bị cắn đến chảy máu, Lăng Thần một trận đau lòng khẩn trương, thật cẩn thận ôm y hỏi "Tịch Tịch, ngươi sao vậy? Nơi nào không thoải mái? Ta mang ngươi đi phòng y tế." "Không có việc gì, ta chỉ là chân bị chuột rút." Hạ Thiên Tịch cau mày nói, muốn nhấc chân hoạt động một chút, nhưng chân lại nặng như ngàn cân, làm thế nào cũng không nhấc lên nổi. "Ta cõng ngươi." Lăng Thần bá đạo nói, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạo liếc mắt một cái "Ngươi dìu y một chút." "Ân ân." Thẩm Hạo lập tức tiến lên đỡ lấy Hạ Thiên Tịch. "Ta không sao." Hạ Thiên Tịch lắc đầu, trước mặt nhiều người như vậy để Lăng Thần cõng, tuy rằng y không xấu hổ, nhưng là cũng không có mặt dày như vậy. Lăng Thần ngồi xổm xuống trước mặt y bỗng nhiên quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tịch một cái, con ngươi bạc sắc mang theo thần sắc trách cứ. Hạ Thiên Tịch nhìn ánh mắt nghiêm khắc của Lăng Thần tim đập nhanh một hồi, mím mím môi vẫn là lựa chọn ghé vào trên lưng Lăng Thần. Kỳ thật Lăng Thần cũng đã nhượng bộ, hắn vốn muốn ôm Hạ Thiên Tịch trở về, nhưng là hắn nghĩ trước mặt nhiều người như vậy phu nhân nhà mình khẳng định sẽ xấu hổ, hắn mới nghĩ dùng đến lưng. Cảm giác được trọng lượng trên lưng Lăng Thần nhíu nhíu mày, thể trọng Hạ Thiên Tịch xem như nhẹ, tuy rằng không đến mức quá gầy, nhưng là vẫn có chút nhẹ, như vậy là do kết quả lúc trước y rèn luyện không tốt, lúc này mới bắt đầu rèn luyện mấy tháng, hiệu quả cũng coi như là rõ ràng một ít, tối thiểu thịt trên người không đến nỗi mềm nhũn mà có chút co dãn, vừa dẻo dai vừa mềm mại đi! "U! tình cảm thật sâu a!" Cadien nhìn hai người nhịn không được cười trêu trọc. Lăng Thần liếc nhìn Cadien một cái không đáp lại, cõng Hạ Thiên Tịch hướng tới phòng y tế. Cadien nhìn hai người lưu manh cười nói "Thật sự một chút cũng không đáng yêu a!" Nhìn những người khác đứng trước mặt, Cadien cười mị mị nói "Vẫn là các người đáng yêu hơn một chút, cho nên ta đặc biệt khen thưởng các ngươi đứng thêm hai giờ nữa." Mọi người lệ rơi đầy mặt, bọn họ rất muốn nói: Báo cáo huấn luyện viên, chúng ta thật sự một chút cũng không đáng yêu! Oa! Trong phòng y tế nhân viên cam đoan mãi, Hạ Thiên Tịch thật sự không có việc gì, chỉ là đứng nghiêm lâu, chỉ cần nghỉ ngơi là được, Lăng Thần mới cam lòng cõng Hạ Thiên Tịch đi về ký túc xá. Hạ Thiên Tịch ghé trên lưng Lăng Thần, chóp mũi ngửi đến hương vị trên người Lăng Thần, đạm đạm mát lạnh mùi mồ hôi, vốn dĩ sẽ làm người khác ghét bỏ, nhưng là y lại cảm thấy phá lệ dễ ngửi, tuyệt không cảm thấy ghê tởm chút nào. Nhìn sợi tóc màu bạc trước mắt, Hạ Thiên Tịch vươn một tay sờ sờ, sợi tóc mềm mại đặc biệt hoạt thuận, nhỏ vụn rối tung trên vai, y đem mặt dán vào sau lưng Lăng Thần, có thể cảm nhận được sau lưng Lăng Thần khiến cho người ta một loại vững chắc rộng lớn, rõ ràng dáng người Lăng Thần nhìn qua là đĩnh bạt thon dài, nhưng là tựa ở sau lưng hắn lại cho người ta cảm thấy tấm lưng người này rộng lớn như vậy, cho người ta một loại cảm giác an tâm ấm áp. Y cùng Lăng Thần đều đứng lâu như vậy, rõ ràng hắn cũng thực mệt mỏi, bởi vì y có thể cảm giác được Lăng Thần mỗi bước đi đều đặc biệt chậm rãi, chính là lại vững vàng, ghé vào trên lưng hắn phi thường an tâm. Nhìn một đầu tóc bạc sắc, Hạ Thiên Tịch cong môi cười, trong tim từng đợt nước ấm áp chảy qua. Từng bước một Lăng Thần đều đi dị thường thong thả, bởi vì hắn đứng thời gian lâu như vậy máu còn không tuần hoàn, lập tức đi đường cũng sẽ cảm thấy phi thường đau, huống chi trên lưng hắn còn còn một người nữa! Có điều, cho dù lại mệt lại đau, thân thể hắn đều ổn định vững chắc, hắn bước một bước đều phi thường cẩn thận, hắn không muốn người trên lưng bị thương. Tới phòng khí túc xá, Thẩm Hạo vẫn đi sau người bọn họ nhanh chóng tiến lên mở cửa phòng, Lăng Thần thật cẩn thận đem Hạ Thiên Tịch trên lưng chậm rãi đặt trên giường, động tác mềm nhẹ giống như hắn đang đặt một con búp bê dễ vỡ, bảo bối như vậy, cẩn thận như vậy. "Ngươi đi nhà ăn giúp ta mua hai phần cơm về, để trả công chính ngươi có thể ăn no rồi trở lại." Lăng Thần lấy trong túi ra một cái thẻ ném cho Thẩm Hạo. "Thật vậy chăng?" mắt Thẩm Hạo sáng lên. Lăng Thần gật gật đầu.
|
Chương 70: Chính nhân quân tử! Tuyệt không muốn làm!
Thẩm Hạo vẻ mặt vui mừng nhìn Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt cũng có quan tâm, tuy rằng bọn họ ở chung không lâu, nhưng là hắn có thể cảm nhận được hai người kia đối với hắn rất tốt. "Ta không sao." Hạ Thiên Tịch lắc đầu nói. "Ta đây liền đi trước, các ngươi chờ, ta rất nhanh liền trở lại." "Ân." Hạ Thiên Tịch gật gật đầu "Đúng rồi, giúp Tinh Dạ cũng mang một phần về. Nhớ tới Tinh Dạ đáng thương, Hạ Thiên Tịch khóe miệng co rút, buổi chiều hôm nay hắn chính là hôn mê hai lần, cũng không biết khi nào mới có thể trở về. Chờ Thẩm Hạo đi rồi, cửa bị đóng lại, trong ký túc xá cũng chỉ có hai người bọn họ, Hạ Thiên Tịch nằm ở trên giường cả người đều không muốn nhúc nhích, nhưng là ở bên ngoài đứng lâu như vậy, cả người bết dính mồ hôi, chính y cũng có thể ngửi được cơ thể phát ra mùi mồ hôi, đặc biệt khó chịu, thân thể còn dính dính nhớp nháp cho dù y muốn ngủ cũng không thể ngủ được. Hạ Thiên Tịch từ trên giường ngồi dậy, y muốn trước đi tắm rửa thay quần áo một cái. Lăng Thần vừa mới từ trong phòng tắm đi ra, liền thấy Hạ Thiên Tịch từ trên giường ngồi dậy muốn xuống đất, lập tức bước nhanh đi tới nhíu mày nghiêm khắc nói "Ngươi làm gì?" Hạ Thiên Tịch bị Lăng Thần nghiêm khắc hô lên khiến cho ngẩn người, chớp chớp đôi mắt hoa đào nhìn Lăng Thần còn chưa phản ứng được vì sao Lăng Thần lại tức giận như vậy? Y thật sự không biết vì sao Lăng Thần tức giận như vậy? Y nghĩ lại một chút vừa rồi hai người vào ký túc xá cũng không có nói chuyện gì, y hẳn là không có đắc tội hắn chỗ nào chứ! Nhìn Hạ Thiên Tịch ngây người, Lăng Thần cũng biết mình vừa rồi nói quá lớn, mím môi một chút rồi giải thích "Chân của ngươi còn đau, đừng lộn xộn." Mày nhăn lại còn chưa giãn ra, lời nói lãnh ngạnh lại lộ ra quan tâm ấm áp, Lăng Thần trên tay bưng qua chậu nước, ngồi xổm trên mặt đất duỗi tay nắm lấy chân Hạ Thiên Tịch. Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt, nhìn Lăng Thần cởi giày cho y, giúp y cởi tất, sửng sốt một chút biệt nữu hỏi "Ngươi....làm cái gì vậy?" "Ngươi đứng nghiêm thời gian quá dài, trước dùng chút nước ấm ngâm chân một chút có thể giảm bớt đau đớn, loại trừ mệt nhọc, nghỉ một lát, chờ chân không đau như vậy nữa, lại đi tắm rửa sau." Lăng Thần nói xong, động tác trên tay không dừng lại, đã đem giày trên hai chân y cởi bỏ, sau đó lại cởi tất. Da trên chân Hạ Thiên Tịch đặc biệt trắng, hơn nữa chân y cũng không lớn, huống chi y năm nay mới 16 tuổi, hoàn toàn còn đang phát dục. Chân y đặc biệt đẹp, ngón chân mượt mà, móng chân phấn hồng màu sắc trong suốt, liếc nhìn một cái có thể nhìn đến da thịt phấn nộn, Lăng Thần vẫn là lần đầu tiên nhìn một nam sinh có thể có một bàn chân đẹp như vậy, không khỏi một trận vui mừng, người có chân đẹp như vậy chính là tức phụ nhà hắn, phu nhân của hắn, người này là của hắn, chỉ nghĩ thôi, liền đặc biệt tự hào. Đối với bàn chân trắng nộn, Lăng Thần một tay bắt lấy, cúi đầu liền hôn lên hai bàn chân một cái. "Ngươi làm cái gì vậy?" Hạ Thiên Tịch mặt đen một trận, cuống quýt thu lại chân mình, mặc quân phục kín mít đứng dưới trời nắng lâu như vậy, chân y sớm đã bị mồ hôi phủ kín, có thể nghĩ ngay đến cảnh vừa cởi giày mùi hôi chân liền bốc lên, vốn dĩ y đã rất ngại ngùng, Lăng Thần cư nhiên đối với đôi chân thối của y hôn xuống, Hạ Thiên Tịch thật sự là không nói nổi lời nào. "Đừng lộn xộn." Lăng Thần bắt lấy bàn chân ngâm vào trong nước ấm. Hạ Thiên Tịch sắc mặt đỏ bừng, vốn dĩ y cũng không phải là một người hay xấu hổ, nhưng khi Lăng Thần cởi quân phục, còn phi thường không biết liêm sỉ, đúng, là phi thường không biết liêm sỉ hôn lên bàn chân y, Hạ Thiên Tịch cảm giác được thân thể nóng bừng. "Đối với đôi chân thối của ta ngươi cũng có thể hôn được, da mặt ngươi còn có thể dày hơn được không?" Hạ Thiên Tịch biệt nữu nói, ý đồ muốn giảm bớt lửa nóng trên mặt. Lăng Tần ấn hai chân Hạ Thiên Tịch trong chậu nước ấm, ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tịch một cái khóe môi gợi lên tươi cười nói "Ngươi là phu nhân của ta, ta hôn ngươi là chuyện thiên kinh nghĩa địa, sao có thể nói là mặt dày chứ? Lại nói, ta không ngửi được chân ngươi thối tí gì, ngược lại rất thơm." Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng, nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Thần, y sao có thể cảm thấy Lăng Thần lúc này thật đáng khinh đi? Rõ ràng, khuôn mặt tuấn mỹ không có biểu tình gì thay đổi a! "Ai là phu nhân của ngươi, không được nói linh tinh." Hạ Thiên Tịch biện giải nói, có điều cũng không có nghiêm túc phản đối. "Phu nhân của ta, ngoại trừ người sẽ không là ai khác." Lăng Thần vẻ mặt nghiêm túc nói, từ trên đất đứng lên, híp mắt nhìn Hạ Thiên Tịch nằm trên giường, mị mị phương mâu gợi lên khóe môi nói "Tịch Tịch, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là của ta." Ngươi là của ta, chỉ có thể là của một mình ta. "Nói nhảm! Ta là ta, không phải của ai hết." Hạ Thiên Tịch xem thường nói. Lúc này Hạ Thiên Tịch không có nghiêm túc phản đối khiến nội tâm Lăng Thần kích động một trận, Tịch Tịch không phải nghiêm túc phản bác hắn, này nói lên điều gì? Nói lên Tịch Tịch đã muốn tiếp thu hắn. Lăng Thần trong lòng cao hứng rối tinh rối mù, cúi người hôn một cái lên mặt Hạ Thiên Tịch, hôn trộm lên môi y một cái. Hạ Thiên Tịch vô lực trắng mắt nhìn hắn, được rồi, hôn mặt y so với hôn chân thối của y tốt hơn nhiều. Hạ Thiên Tịch lệ rơi đầy mặt, ô ô...y khi nào thì đã thích ứng với việc bị Lăng Thần hôn môi rồi? (╥﹏╥) "Đem chân mở ra." Giọng nói trầm thấp của Lăng Thần vang lên bên tai. Hạ Thiên Tịch đang mơ mơ màng màng muốn ngủ đột nhiên thanh tỉnh, trợn mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của Lăng Thần phía đối diện đang cười như không cười nhìn mình, buồn ngủ trong đầu Hạ Thiên Tịch không còn một mảnh, khẽ nhếch môi trừng mắt nhìn Lăng Thần, tựa hồ không có phản ứng lại lời hắn nói là có ý gì? "Ngươi ngươi ngươi...Ngươi muốn làm gì?" Hạ Thiên Tịch khẩn trương hỏi, ngay cả nói chuyện cũng không thông thuận. Nhìn biểu tình khẩn trương của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần nhướng mày, cười đến dị thường yêu nghiệt, giọng nói trầm thấp mang theo mị hoặc vang lên bên tai "Tịch Tịch, người nói ta muốn làm gì?" "Ta...ta sao có thể biết ngươi muốn làm gì?" Giọng nói tiểu Hạ Hạ chợt vang lên quãng tám, khẩn trương đến thiếu chút nữa cắn phải lưỡi mình, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa ký túc xá, trong lòng bi thôi, này...y vẫn luôn biết Lăng Thần có ý với mình, nếu là Lăng Thần thừa dịp hiện tại trong phòng không có người cường ngạnh đối với y thì... Chỉ mới nghĩ thôi, Hạ Thiên Tịch liền đen mặt một trận, phải biết rằng hiện tại hai chân y đều đau đến không muốn đi, cả người nóng rát, càng là mệt mỏi, nếu hiện tại Lăng Thần thật sự cưỡng ép y, y muốn phản kháng phỏng chừng cũng không có khả năng. Hạ Thiên Tịch bổ não nghĩ, sắc mặt thay đổi đủ loại màu, càng nghĩ càng cảm thấy đối với da mặt dày Lăng Thần khẳng định có thể làm ra loại sự tình này, kết quả y ngẩng đầu, ánh mắt cẩn thận quan sát sắc mặt Lăng Thần, đắn đo dùng từ hỏi "Lăng Thần, ngươi...ân, ngươi là chính nhân quân tử đi!" Mau nói đúng đi đúng đi! Chính nhân quân tử chưa bao giờ dám vi phạm pháp lệnh linh tinh gì đó, đúng không đúng không! Hạ Thiên Tịch ra sức nháy nháy mắt với Lăng Thần. Vừa thấy sắc mặt thay đổi đủ kiểu của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần có thể rất dễ dàng biết trong đầu Hạ Thiên Tịch lúc này đang nghĩ gì, nhướng nhướng lông mày, nháy mắt nổi lên tâm tư trêu đùa. Lăng Thần nhếch lên cánh môi đầy tà khí, yêu nghiệt tươi cười, hướng người tới, một tay đặt bên hôn Hạ Thiên Tịch, một tay ngả ngớn nắm cằm Hạ Thiên Tịch, ái muội trên mặt hắn thổi thổi khí, thấp thấp hỏi "Tịch Tịch, ngươi muốn ta là chính nhân quân tử, hay là muốn ta không phải chính nhân quân tử?" Cảm thụ được tư thế cực kỳ nguy hiểm của hai người, Hạ Thiên Tịch lấy lòng chớp chớp mắt cười cười, cẩn thận lựa chọn từ ngữ lấy lòng nói "Ta biết ngươi chắc chắn là một chính nhân quân tử, hắc hắc..." "Ân." Lăng Thần gật gật đầu, thanh âm từ tính tràn ngập mê hoặc vang lên bên tai Hạ Thiên Tịch "Tuy rằng ta là chính nhân quân tử, nhưng hiện tại bị ngươi câu dẫn, ta một chút đều không muốn làm chính nhân quân tử thì phải làm sao bây giờ?" Hạ Thiên Tịch "..." Hạ Thiên Tịch lệ rơi đầy mặt thật sự là muốn khóc, y thực muốn nhìn trời hét lên một tiếng, lão tử rốt cục câu dẫn ngươi lúc nào? (╥﹏╥) Đem tình tự bất mãn nuốt vào trong bụng, tư thế hai người lúc này cực kỳ dễ dàng ma sát ra lửa, Hạ Thiên Tịch cảm thấy mình nói mỗi một câu đều phải hết sức cẩn thận, để tránh thật sự chọc giận Lăng Thần để hắn bá vương ngạnh thượng cung, xui xẻo liền chính mình, vậy chẳng phải là mất nhiều hơn được sao? Y tình nguyện ngoài miệng có hại cũng không muốn thân thể có hại. Con ngươi đen bóng của Hạ Thiên Tịch quay tròn một vòng, nghĩ nghĩ ngây ngô cười hắc hắc nói "Nói bậy, ta xem ngươi chính là chính nhân quân tử." Xin nhìn đôi mắt chân thành của y, quả thực so với kim cương còn thật hơn a! Lăng Thần gợi lên khóe môi tà tứ nhìn nhìn Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch hắc hắc ngây ngô cười giả bộ không nhìn thấy ánh mắt lửa nóng của Lăng Thần, phượng mâu bạc sắc của Lăng Thần híp lại lẳng lặng nhìn Hạ Thiên Tịch một lúc lâu, đến khi Hạ Thiên Tịch mặt cười ngây ngô rốt cục không cười nổi nữa, biểu tình càng ngày càng cứng đờ, da đầu bắt đầu tê dại, Lăng Thần mới dời ánh mắt đi, cánh tay không chống đỡ, cả người ghé vào trên người Hạ Thiên Tịch, mái tóc màu bạc chôn ở hõm vai Hạ Thiên Tịch hung hăng hít sâu một hơi rầu rĩ nói "Tịch Tịch, ta thật sự thật sự không muốn làm chính nhân quân tử." "..." Ngươi không muốn làm chính nhân quân tử liên quan mịa gì đến lão tử? Hạ Thiên Tịch rất muốn hét lớn một tiếng, nhưng đã qua được thời kỳ nguy hiểm, Hạ Thiên Tịch không muốn lại dẫn ra lực chú ý của Lăng Thần, lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ có thể để mặc cho người này ôm, nhưng trọng lượng nặng trĩu trên người vẫn làm y không thở nổi, đặc biệt là tại thời tiết nóng như vậy, cả người y vốn quần áo ướt dính trên người đã rất khó chịu, lại bị Lăng Thần ôm như vậy càng thêm không chịu được.
|
Chương 71: Không khí quỷ dị! Nam sinh tóc dài!
Hạ Thiên Tịch nhẫn nhịn không nổi nữa, nhíu mi lại nói "Mau đứng lên, trên người ta hôi muốn chết ngươi còn muốn ôm" Toàn người là mùi chua của mồ hôi, y thật sự không nghĩ nổi hiện tại y có cái gì quyến rũ mà Lăng Thần cứ sán lại gần? Chính bản thân còn ngửi ra được mùi mồ hôi phát ra, ngươi thế mà cư nhiên có thể rúc đầu vào, mũi ngươi là mũi heo sao? Sao có thể mất linh mẫn như vậy, Hạ Thiên Tịch trong lòng khoái chí nghĩ. "Không hôi." Lăng Thần dùng cái mũi cọ cọ cần cổ Hạ Thiên Tịch, hít sâu một hơi ngẩng đầu, dùng mặt mình cọ cọ hai má Hạ Thiên Tịch, liền giống như một con cún con làm nũng, khi Hạ Thiên Tịch sắp xù lông lên mới buông ra Hạ Thiên Tịch đứng dậy khỏi giường "Tịch Tịch luôn luôn thơm." Hạ Thiên Tịch khóe miệng co giật, vẫn là cố đem lời phản bác trong miệng nuốt vào bụng. Ngươi nha! lão tử không phải là nữ nhân! Buồn nôn! Lăng Thần nhướng mày nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Hạ Thiên Tịch hỏi "Ngươi có chuyện gì muốn nói? "Không có." Hạ Thiên Tịch kiên định lắc đầu. Lăng Thần nhướng mày, xoay người lấy tới khăn lông sạch sẽ lau khô đôi chân đã được rửa sạch của Hạ Thiên Tịch đặt lên trên giường, Hạ Thiên Tịch giật giật ngón chân nhìn Lăng Thần nói " Lăng Thần, ngươi rửa chân cho ta không cảm thấy mất mặt sao?" Một người nam nhân rửa chân cho một người nam nhân khác, nhìn thế nào cũng cảm thấy mất mặt đi! "Sao có thể vậy?" Lăng Thần nhướng mày nhìn Hạ Thiên Tịch, ánh mắt ôn nhu, thanh âm trầm thấp phảng phất mang theo từ tính làm trái tim Hạ Thiên Tịch đập nhanh một hồi nói "Ngươi là người của ta, ta chăm sóc ngươi chẳng lẽ không phải chuyện quá tất nhiên sao!" Đừng nói rửa chân cho phu nhân mình, ngay cả tắm rửa hộ cũng không mất mặt chút nào. Thân là nam nhi đại trượng phu, cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố phu nhân mình, điều này vốn là chuyện tất nhiên! "Tất nhiên chị gái ngươi." Hạ Thiên Tịch một cước đá vào mặt Lăng Thần, Lăng Thần đang mát xa chân cho y, động tác ôn nhu, ánh mắt chuyên chú, nhất thời không chú ý bị Hạ Thiên Tịch đạp trúng. Hạ Thiên Tịch ngẩn người, y cũng không dùng sức, y vốn dĩ chỉ muốn đùa một chút, nào biết thế mà lại đá trúng mặt Lăng Thần chứ? Lần này xem như là vũ nhục đối với hắn đi! Là một nam nhân, khẳng định sẽ không chịu đựng được một người khác đá vào mặt đi! Hạ Thiên Tịch trong lòng có điểm thấp thỏm, trộm nhìn Lăng Thần một cái. "Đừng nháo." Lãnh khí trong tưởng tượng cũng không có, Lăng Thần một tay cầm bàn chân Hạ Thiên Tịch nói "Ta lúc trước đứng nghiêm mấy giờ đồng hồ cũng không quen, bác sĩ nhà ta liền mát xa lòng bàn chân cho ta, tuy rằng thủ pháp của ta không tốt bằng bác sĩ nhà ta, có điều hẳn là cũng có thể giảm bớt mệt nhọc." Lăng Thần vừa nói vừa dùng tay nhẹ nhàng mát xa gan bàn chân cho Hạ Thiên Tịch, ánh mắt chuyên chú nhìn gan bàn chân của y. Hạ Thiên Tịch cắn cắn môi, bị người đối đãi ôn nhu như vậy, nội tâm y nói không cảm động là giả, trái tim từng đợt từng đợt nước ấm chảy qua. Hạ Thiên Tịch cũng không náo loạn, nằm trên giường thỉnh thoảng nhìn trộm Lăng Thần một cái, có đôi khi ánh mắt hai người đụng nhau, Hạ Thiên Tịch đều sẽ xấu hổ rời mắt đi, Lăng Thần nhướng mày gợi lên khóe môi đầy tà khí. Trong phòng nhất thời an tĩnh cùng ấm áp. Mát xa khoảng nửa giờ, Hạ Thiên Tịch cảm thấy lòng bàn chân thật nhẹ nhàng, hơn nữa máu huyết lưu thông, thực thoải mái, Lăng Thần mới thu tay lại đi vào phòng tắm rửa sạch tay. Hạ Thiên Tịch ngồi dậy nhìn nhìn chân mình, khóe môi không tự chủ cong lên. Lăng Thần rửa sạch tay đi ra nhìn thấy dung nhan tinh xảo của Hạ Thiên Tịch, nội tâm mềm mại muốn chết, thanh âm trầm thấp ôn nhu nói "Đem chân mở ra một chút, ta lại mát xa chân cho ngươi, để ngày mai bớt đau." "Ân." Hạ Thiên Tịch đỏ mặt thành thật nằm trên giường, Lăng Thần ngồi ở mép giường đem một chân Hạ Thiên Tịch đặt lên hai chân mình, bàn tay mềm nhẹ chậm rãi mát xa đùi Hạ Thiên Tịch. Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt, cảm giác hai má nóng lên từng đợt, thật là, trước kia quản gia Libor mát xa cho y cũng không có thẹn thùng như vậy, hôm nay là bị làm sao vậy? Hạ Thiên Tịch nghi hoặc chớp chớp mắt, ngay cả y cũng không biết, giờ phút này, không khí xung quanh hai người đã tràn đầy phấn hồng tung bay phấp phới. Mà Lăng Thần, con ngươi bạc sắc vẫn luôn nóng bỏng nhìn khuôn mặt Hạ Thiên Tịch. Hạ Thiên Tịch cho dù có nhắm mắt lại vẫn cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của Lăng Thần, tim y dường như đập càng thêm nhanh, độ nóng trên má ngày càng cao...Lăng Thần gợi lên khóe môi thượng kiều! Khi Thẩm Họa về đến, hai người đã mát xa xong rồi, Thẩm Hạo chớp chớp đôi mắt mờ mịt nhìn hai người hỏi "Các ngươi làm sao vậy?" "Không có gì?" Hạ Thiên Tịch nhanh chóng lắc đầu, giương mắt nhìn trộm Lăng Thần một cái. Lăng Thần nhướng mày, khóe môi càng gợi lên tươi cười tà khí. Hạ Thiên Tịch hung tợn trừng mắt nhìn hắn, chẳng lẽ y nói gì sai? Hai người bọn họ vốn dĩ liền không có gì? Thực bình thường mà mát xa thôi. Thấy hai người đều không nói nữa, Thẩm Hạo liền đem đồ ăn đưa cho hai người, mà hiện tại, Tinh Dạ còn chưa về, Hạ Thiên Tịch vừa ăn đồ ăn thơm ngào ngạt, vừa yên lặng vì Tinh Dạ bi ai! Đứa trẻ đáng thương! Cốc cốc cốc--- Ba tiếng sau, trong lúc bọn họ đang say giấc ngủ, cửa ký túc xá vang lên tiếng gõ. "Là Tinh Dạ trở lại sao?" Hạ Thiên Tịch ngáp một cái hỏi. "Ta đi nhìn xem, ngươi cứ ngủ tiếp đi." Lăng Thần nói xong xuống giường đi đến mở cửa ra, bên ngoài đứng một nam sinh, một đầu tóc màu băng lam rủ dài xuống quả thực chính là tiếu chí của hắn, lại phối với đôi con ngươi huyết sắc rất thu hút người, hơn nữa dung mạo nam sinh quả thực chính là tuấn mỹ thoát tục, cả người hắn đứng ở chỗ đó cũng hấp dẫn không ít người. Lăng Thần nhướng mày nhìn nam sinh một cái, nam sinh ôn hòa cười nói "Cậu ta là người của ký túc xá các ngươi phải không! Trong lúc ta đi đường vừa vặn đụng phải ta, ta liền đưa về giúp." Lăng Thần nhìn thoáng qua Tinh Dạ đang được cõng trên lưng đối phương gật gật đầu tránh ra để hắn tiến vào phòng. "Tinh Dạ làm sao vậy?" Hạ Thiên Tịch mơ mơ màng màng vừa thấy Tinh Dạ được người cõng trở về, lập tức đứng lên khỏi giường. "Cậu ấy chỉ bị té xỉu, trước cho cậu ấy uống nước." Nam sinh này đặt Tinh Dạ lên giường giọng nói ôn hòa cất lên. Thẩm Hạo lập tức cầm một cốc nước tới giúp Tinh Dạ uống. "Khụ khụ..." Đứng một ngày, mỏi một ngày, khát một ngày Tinh Dạ sau khi được đút nước mới ho khan từ từ tỉnh lại, ánh mắt mê mang nhìn bốn phía, nam sinh cõng cậu trở về thấy Tinh Dạ tỉnh liền cười nói "Nếu cậu ta đã không có việc gì, ta đây liền đi trước." "Cảm ơn" Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu nói với nam sinh. Y phát hiện, trong cái phòng ký túc xá này, Lăng Thần trừ khi là nói chuyện với mình liền không muốn nói nhiều lời, mà Thẩm Hạo, hắn trừ khi liên quan đến ăn thì mới có thể nói chuyện, còn bình thường đều là một bộ dạng ngốc manh, Tinh Dạ càng không có khả năng, là một tên mắc tính khiết phích hơn nữa lại còn bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, lại còn phi thường nhát gan, ngày thường càng là không nói lời nào, cho nên trong ký túc xá này, trừ bỏ y còn có thể am hiểu một chút giao tiếp, để cho người khác...chỉ biết càng thêm xấu hổ. "Không cần khách khí." Nam sinh đáp lại, ôn hòa tươi cười bước đi. Tinh Dạ dưới sự chiếu cố của mọi người rất nhanh tỉnh lại, vì có tính khiết phích nghiêm trọng nên cậu không kịp nghỉ ngơi liền ngay lập tức chạy vào phòng tắm tắm rửa, Hạ Thiên Tịch co giật khóe miệng, thật không biết chứng khiết phích này có bao nhiêu nghiêm trọng đây? Mệt mỏi một ngày bọn họ rốt cuộc có thể thư thư phục phục nằm trên giường ngủ một đêm, gió lạnh ban đêm yên lặng thổi, ánh trăng chiếu vào trong phòng, ánh trăng sáng tỏ soi rõ dung nhan của vài người, mấy người trong bóng đêm ngủ đến ngọt ngào. Tích tích tích... Thanh âm liên tiếp cũng không chói tai nhưng trong ban đêm yên tĩnh lại phi thường ầm ĩ vang lên. "Mau chóng rời giường." người tỉnh dậy đầu tiên trong phòng là Lăng Thần, hắn nghiêng người xuống giường, hắn ngủ không sâu, lại mang theo tính cảnh giác của quân nhân, quang não ở cổ tay bắt đầu vang lên tiếng kêu đầu tiên hắn đã lập tức tỉnh lại, mở ra quang não, cư nhiên là tin tức của Cadien-Các tiểu khả ái, trong vòng năm phút đồng hồ tập hợp tại sân thể dục, bằng không tự gánh lấy hậu quả. Còn kèm theo một khuôn mặt tươi cười! Kim đồng hồ mới chỉ đến nửa đêm mà thôi, người này với khuôn mặt tươi cười sẽ làm cho rất nhiều người thống khổ có biết không? Hạ Thiên Tịch một bên co rút khóe miệng, một bên nhanh chóng thay quân trang, một bộ quân phục, một loạt cúc áo mạ vàng cũng không kịp cài lại cẩn thận, khi y còn đang luống cuống một đôi tay liền duỗi tới, bàn tay lớn hơn tây y, ngón tay thon dài, nhìn lại rất hữu lực, Hạ Thiên Tịch giương mắt nhìn Lăng Thần một cái, Lăng Thần không để ý tới Hạ Thiên Tịch, chỉ là tiếp theo giúp y cài lại ngay ngắn một loạt cúc áo lộn xộn kia, đối với hành vi ân ái không coi ai ra gì của hai người này mọi người đều coi như không thấy, thứ nhất là Thẩm Hạo đã rõ thân phận của người, người khác ân ái liên quan méo gì đến hắn! thứ hai Tinh Dạ đối với bọn họ nửa tháng trước cũng đã tập thành thói quen. Lăng Thần xử lý xong cho mình liền nhanh chóng giúp Hạ Thiên Tịch cài một loạt cúc áo nút thắt, sau đó cầm lấy ở trên giường một cái đai lưng kim sắc thắt vào bên hông Hạ Thiên Tịch. Hạ Thiên Tịch ngoan ngoãn đứng yên cho Lăng Thần giúp y mặc quần áo, dù sao cũng không phải y yêu cầu Lăng Thần giúp y mặc, có tiện nghi không chiếm chính là đồ ngốc. Cuối cùng giúp Hạ Thiên Tịch sửa sang lại một chút quần áo đến khi nhìn thấy không còn vấn đề gì, sau đó giơ tay nhìn nhìn đồng hồ nói "Còn 58 giây, chạy mau."
|
Chương 72: Huấn luyện! Lancet đã đến!
Lăng Thần nói xong, bốn người lập tức ra khỏi phòng chạy đi, buổi sáng ngày hôm qua bị Cadien ra oai phủ đầu dọa, tin tưởng hôm nay khẳng định cũng không có người dám đến muộn. Bọn họ nhanh chóng chạy đến sân thể dục, sửa sang lại đội ngũ, lúc này người đều đã đến đông đủ. Cadien nhìn nhìn đồng hồ bấm giờ trong tay, vừa lòng gật gật đầu nói "Không tồi, hôm nay không có đến trễ." Khóe miệng mọi người nhất loạt run rẩy vạn phần, này rõ ràng là mới rạng sáng có được không. "Ngươi CMN đai lưng chạy đi đâu?" Cadien mắt to lưu chuyển một vòng toàn bộ đội ngũ, lập tức mắng to "Ngươi CMN giày đâu? Ngươi quần áo vì sao không cài?" Tuy rằng đội ngũ không có ai đến muộn, nhưng là đa số mọi người đều quần áo không chỉnh, sau khi phát hỏa Cadien lớn tiếng nói "Đây là lần cuối cùng, lần sau tập hợp các ngươi còn là dạng này, lập tức cút đi cho lão tử, lão tử mới không cần các ngươi ngay cả thời gian cũng không nắm được, nghe rõ không?" "Nghe rõ." "Lớn tiếng lên." "Nghe rõ." "Ân." Cadien lúc này mới vừa lòng gật gật đầu nói "Lăng Thần, bước ra khỏi hàng." Lăng Thần vượt lên phía trước một bước. "Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tiểu đội trưởng chi đội này." Cadien an bài, tuy rằng hắn mới tiếp xúc chi đội này, nhưng là với biểu hiện của mọi người hai ngày này, hắn đều nhìn ở trong mắt, Lăng Thần thân mình liền sinh ra tại quân nhân thế gia, trên người tự dưng mang theo một cỗ phong tư quân nhân, hơn nữa vừa thấy Lăng Thần chính là một người trầm ổn ổn trọng, cho hắn làm tiểu đội trưởng chính là thích hợp. "Vâng, huấn luyện viên." "Ân." Cadien vừa lòng gật đầu cười mị mị nói "Ta thật lâu chưa thấy cảnh mặt trời mọc, hôm nay ta liền mang theo các ngươi đi xem mặt trời mọc được không? Ta đối với mọi người thật đủ tốt đi? Vừa tới ngày đầu tiên liền mang theo bọn ngươi đi xem mặt trời mọc, nhìn xem các ban đội khác cũng không có đãi ngộ như này đâu." Mọi người nhất tề co giật khóe miệng, bọn họ muốn rống to, huấn luyện viên, chúng ta lại không phải đau trứng, hơn nửa đêm đứng lên xem mặt trời mọc cái nỗi gì a? Đáng tiếc từ lúc Cadien ra oai phủ đầu ngày hôm qua, liền không có ai lại tới chọc vào vị huấn luyện viên biến thái này. Phi thường vừa lòng với biểu hiện của đội ngũ, Cadien cười càng thêm sung sướng, duỗi duỗi người nói "Ai, vì đối tốt với các ngươi một chút, có thể để các ngươi khắc sâu tình yêu của ta với các ngươi, ta chỉ có thể hy sinh thời gian ngủ quý báu của mình." Huấn luyện viên, chẳng nhẽ chúng ta không hy sinh sao? Mọi người cuồng nộ trong lòng. "Đến đây đi, hôm nay để cho các ngươi biết ta là cỡ nào yêu các ngươi, các ngươi nếu không ai tiếp thu được tình yêu của ta có thể lập tức cút đi!" Cadien cười đến biến thái nói "Nhìn thấy đống gạch ở kia không? Mỗi người bỏ vào ba lô của mình 10 viên cho ta, nhanh lên." Mọi người nhanh chóng mở ra ba lô trên người bỏ gạch vào trong. Một viên gạch này ước chừng 0.5kg, mười viên tức là 5kg, đối với bọn họ mà nói thật không phải quá nặng, nhưng là không còn cách nào, ai bảo bọn họ lại chọn con đường quân nhân như này. Muốn trở thành một chiến sĩ cơ giáp đủ tư cách, đầu tiên cần phải đem thể thuật của bản thân đủ tư cách, thể thuật không đạt tiêu chuẩn căn bản là không thể khống chế cơ giáp, cho nên trong vòng ba tháng này, bọn họ đầu tiên là phải tăng lên thể thuật của bản thân. "Báo cáo huấn luyện viên, tập hợp xong." Lăng Thần giám sát mọi người trang bị thêm gạch vào xong đứng trước mặt Cadien nghiêm túc báo cáo. "Ân, chạy đi theo xe huyền phù của ta." Cadien nói xong bước lên xe huyền phù quân nhân, lái xe dẫn đầu chạy đi. "Bên trái, chạy." Lăng Thần ra lệnh một tiếng, đội ngũ chỉnh tề chạy theo phía sau xe dưới ánh sáng đèn đường. Là quân nhân, bọn họ đầu tiên phải không sợ khổ, không sợ bẩn, không sợ tinh thần mệt mỏi, nếu bọn họ không có ba điều này thì bọn họ liền không đủ tư cách là một người quân nhân. Rạng sáng, gió lạnh phơ phất, tiểu đội bọn họ chỉ có 17 người đầu đội ánh trăng chạy trên đường cái, nóng bức của mùa hè ban đêm còn có chút mát mẻ, nhưng là vác theo 5kg chạy đặc biệt không thoải mái, đặc biệt sau khi bọn họ chạy bộ được ba giờ, may mắn là bọn họ sau khi rời khỏi rừng rậm Tử Vong đã chạy một thời gian dài, lúc này coi như là có thể thích ứng. "Toàn bộ lên tinh thần chạy nhanh cho ta, bằng không bằng vào tốc độ như rùa này của các ngươi, chờ các ngươi chạy đến nơi, đừng nói mặt trời mọc, ngay cả mặt trời lặn cũng không thấy." Cadien cầm loa lớn tiếng kêu. Mọi người cắn răng chạy vội vàng. Có thể làm học sinh trường quân đội số 1, cho dù hiện tại chỉ là dự bị sinh, chỉ cần thông qua ba tháng rèn luyện này, bọn họ có thể lấy thân phận học viên chính thức nhập học. Trường quân đội số 1, nhắc tới cái tên này không thể nghi ngờ làm cho người ta có cảm giác kiêu ngạo, chính là để đổi lấy sự kiêu ngạo đó là bao nhiêu đại giới, bởi vì trường quân đội số 1 không phải dễ tiến vào, muốn đi vào, chỉ có nỗ lực cùng nỗ lực. Khi bọn họ vừa phụ trọng và chạy năm tiếng đồng hồ, mới tới được bờ biển, lúc này cũng chỉ khoảng 5 giờ sáng, mặt trời như lửa đỏ nhô lên từ mặt biển, màu xanh thẳm của nước biển phản chiếu màu đỏ của mặt trời, khiến cho bọn họ khi nhìn được cảnh này cảm thấy đẹp không sao tả xiết. "Thế nào? Đẹp chứ!" Cadien nhìn thần sắc say mê của mọi người đắc ý cười nói "Tại chỗ nghỉ ngơi 1 giờ, sau đó chạy về cho ta, trước 10h phải về được trường học cho ta, nếu không các ngươi sẽ không kịp ăn bữa sáng." Trước cảnh đẹp như vậy, giọng nói ác ma của Cadien vang lên, mọi người kêu rên một mảnh, bọn họ ngày hôm qua đã không ăn sáng rồi a! Huấn luyện viên, chúng ta đều đói đến ngực dán vào lưng rồi!" Một nam sinh ồn ào. "Đừng nói vô nghĩa với lão tử, lão tử liền cho các ngươi ở chỗ này một ngày ăn cát." Cadien cười nói với mọi người. "Mệt sao?" Lăng Thần giúp Hạ Thiên Tịch đem ba lô trên vai bỏ xuống, ba lô nặng trĩu đè ép bả vai Hạ Thiên Tịch, hiện giờ vừa bỏ ra, chợt cảm giác được một trận nóng rát đau đớn, hẳn là bị tê mỏi. "Không có việc gì." Hạ Thiên Tịch lắc đầu, híp mắt nghe thanh âm gió biển, tuy rằng cảnh mặt trời mọc trên bờ biển đẹp không sao tả xiết, nhưng đối với bọn họ mà nói, một giờ đồng hồ vẫn là nên nghỉ ngơi cho thỏa đáng, bọn họ là bị nửa đêm gây sức ép đi! "Ngươi gối lên chân ta ngủ đi!" Lăng Thần đem một chân của mình duỗi ra, nói với Hạ Thiên Tịch. Hạ Thiên Tịch nhìn người ngổn ngang nằm trên cát, nghiêng đầu không để ý tới hình tượng nằm xuống, lấy đùi của Lăng Thần làm gối đầu. Có gối thịt miễn phí, không nên từ chối. Lăng Thần một tay chống cằm nheo nheo lại đôi mắt nhìn mặt biển nơi xa, khóe môi hơi nhếch lên. "Chậc chậc, thật sự là đến chỗ này còn không quên tú ân ái a!" Cadien vẻ mặt tề mi lộng nhãn nhìn Lăng Thần quái dị cười. Lăng Thần dùng ánh mắt lạnh như đao liếc nhìn hắn, tiếp tục híp mắt không nói gì. Cadien lắc đầu, thật sự là nhóc con một chút cũng không làm cho người ta thích, một chút cũng không đáng yêu a. Nhìn nhóm hài tử nằm ngổn ngang trên mặt đất, chậc chậc hai tiếng, cũng không biết sau ba tháng đội ngũ này còn lại mấy người? Thật sự là rất chờ mong a! Đúng rồi, hôm nay vị điện hạ kia hẳn là sẽ tới đi! Cadien ánh mắt nhìn Hạ Thiên Tịch tựa hồ như đang ngủ, khóe môi nhếch lên một mạt ý cười không rõ, đói với nghe đồn phế vật Hạ Thiên Tịch này có thể lập tức biến thành như vậy hắn vẫn thực giật mình, thoạt nhìn lời đồn gì đó đều không đáng tin a! Có điều, đối với quan hệ giữa Hạ Thiên Tịch cùng Lancet cũng là có nghe qua, chung quy bốn tháng trước hắn còn trong quân đội đế quốc, khi đó người đứng đầu liên bang Hạ nguyên soái là có ý khai chiến với đế quốc thực rõ ràng, sau đó chuyện này lại không có gì, không biết hai cái tình nhân này gặp mặt sẽ là cảnh tượng như thế nào? Dư quang liếc qua một thân ảnh màu bạc kia, tươi cười trên mặt Cadien càng thêm phần biến thái, phải nói là tình yêu tay ba đi! Ha ha, chỉ nghĩ đến một hồi quay về liền có trò hay để xem, nội tâm Cadien phi thường hưng phấn. Thật sự là rất mong đợi nha! Một giờ sau, bọn họ bắt đầu khởi hành quay về. Sau bốn giờ, bọn họ rốt cục mệt muốn chết về tới trường quân đội số 1. Thiếu chút nữa thành chó bị chết mệt bọn họ giờ phút này rốt cuộc cảm thấy hàm nghĩa bốn chữ trường quân đội số 1, đại giới đằng sau bốn chữ này chính là bọn họ thiếu chút nữa bị mệt chết. Bị gây sức ép từ nửa đêm, chạy tới tới lui lui gần mười tiếng, còn có thể để cho người ta sống không? Giờ phút này sắc mặt cả tiểu đội không ai là đẹp, đều trở nên thập phần tái nhợt, mệt nhọc cùng đói khát, bọn họ còn có thể lực chạy về mà không té xỉu coi như là tốt lắm rồi. "Báo cáo huấn luyện viên, đội ngũ tập hợp xong." "Ân." Nhìn mọi người uể oải không có tinh thần, Cadien cười cười với Lăng Thần cùng Hạ Thiên Tịch, khóe miệng tươi cười biến thái khiến mọi người một trận mao cốt tủng nhiên. Cadien cười nói "Hôm nay, ta giới thiệu với mọi người một thành viên mới" Thành viên muốn giới thiệu là ai? Là ai mặt mũi lớn như vậy cư nhiên muốn Cadien biến thái này giới thiệu? Mọi người rất hiếu kỳ.
|
Chương 73: Tình địch gặp mặt! Đằng đằng sát khí!
Khi mọi người đang tò mò, một lát sau bốn xe hơi huyền phù từ cửa trường tiến vào, xe hơi sang trọng, đường cong lưu sướng, màu đen vừa đại khí vừa quý giá, ai cũng biết trường quân đội số 1 không cho xe huyền phù tiến vào, nhưng người này lại có thể cho cả xe đi vào, có thể thấy được thành viên mới tới có thân phận cỡ nào trâu bò. Khi ánh mắt mọi người đang chăm chú dõi theo, bốn cỗ xem huyền phù sang trọng liền thống nhất dừng lại, trong ánh mắt sợ ngây người của mọi người, chỉ thấy cửa hai chiếc xe sang trọng mở ra, tây trang màu đen thống nhất, bảo tiêu mang theo kính râm dẫn đầu đội hình bước xuống, sau đó khí phách đứng trước xe, đối tay đặt ở sau lưng, lúc này chiếc xe còn lại cũng có động tĩnh, cửa phó lái bị mở ra, một người trung niên nam tử mặc một thân trang phục lưu loát từ trong xe bước ra. Ánh mắt mọi người ngây ra kinh ngạc, sẽ không phải để một vị trung niên đại thúc làm tiểu đồng bọn của bọn họ chứ! Trong khi mọi người đang hỗn độn trong gió, đại thúc trung niên đi đến cửa sau xe, vươn tay mở ra cửa xe, hơi hơi khom lưng thành chín mươi độ, thái độ thập phần cung kính nói "Điện hạ, chúng ta đã đến." Bên trong không có động tĩnh, nửa ngày giọng nói mang theo xa cách mới truyền đến "Ân." Sau đó trung niên nam nhân đứng thẳng người, cung kính chờ đợi bên cạnh xe, lúc này chỉ thấy một đôi giày đen quân trang từ trong xe bước ra, trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, một người từ bên trong xe khom lưng bước ra. Xuất hiện đầu tiên trong mắt mọi người là một mái tóc dài kim sắc, sợi tóc vàng mềm mại thả rối tung trên bờ vai, sau đó là một khuôn mặt tinh xảo đến thoát tục, dung nhan của hắn có thể nói như được điêu khắc ra theo tiêu chuẩn hoàng kim, dáng người thon dài phối hợp với một thân quân trang màu xanh, cúc áo kim sắc, đai lưng kim sắc, phụ trợ cho hắn càng trở nên siêu phàm thoát tục, sang trọng vô cùng. Rõ ràng hắn cũng mặc quân trang giống mọi người, nhưng bộ quân trang này mặc trên người hắn lại khiến hắn khác xa bọn họ tới một trời một vực. Dung nhan thiếu niên này thực quá tinh xảo, khí chất tự nhiên cao quý của hắn làm cho người ta không dám giương mắt đi nhìn, chỉ sợ làm khinh nhờn thiếu niên tôn quý. "Ha ha...Lancet, ngươi rốt cuộc đã đến, ngươi nếu là còn không tới, lão tử có thể sẽ không cần ngươi nữa." Cadien cười ha ha tiến đến trước mặt Lancet., khô "Cadien trung úy." Lancet khẽ gật đầu, thanh âm lạnh băng mang theo xa cách. "Oa! Là Lancet điện hạ! Quả thực quá suất khí!" Một nữ sinh nhịn không được hoa si. "Ta trước kia nghe nói Lancet điện hạ cũng sẽ học ở trường quân đội số 1, không nghĩ tới thế mà lại phân cùng một đội với chúng ta, quả thực khiến cho ta quá hạnh phúc, nói gì đi nữa cũng nhất định phải lưu lại." Một nữ sinh khác đôi mắt phiếm đào nhìn Lancet không dời. "Ta cảm thấy được ở tiểu đội này của chúng ta quả thực chính là khiến người hưng phấn, không chỉ có tôn quý Lancet điện hạ, còn có lãnh liệt Lăng thiếu soái, càng có ôn nhu làm cho người ta say Tử Dạ vương tử, xuẩn manh Thẩm Hạo, xinh đẹp Tinh Dạ, ngạo kiều Hạ nữ vương, oa oa oa! Tiểu đội chúng ta nếu đi so suất khí với đội khác, đảm bảo có thể lấy danh hiệu đệ nhất!" Một nữ sinh líu ríu nói. "Bị một đám suất đến nhân thần cộng phẫn suất ca vây quanh, ta quả thực hạnh phúc muốn chết." "Giống như trên!" "+1" "+10086" "..." Vốn dĩ số lượng nữ sinh không nhiều chỉ có năm người lập tức triển khai thảo luận kịch liệt. Nghe những nữ sinh này líu ríu thảo luận, khóe môi Hạ Thiên Tịch run rẩy vạn phần, khi ánh mắt y còn đang nhìn Lancet, một nữ nhân đi đến bên cạnh y vỗ vỗ vai. Hạ Thiên Tịch quay đầu lại nhìn, đây là một nữ sinh trong tiểu đội của bọn họ. Nữ sinh một đầu tóc dài đỏ rực, ăn mặc quân trang chỉnh tề rất có phong phạm đại tỷ, nhìn Hạ Thiên Tịch tùy tiện cười nói "Xin chào, ta tên là Flina." "Xin chào, ta tên Hạ Thiên Tịch." Không biết nữ nhân này muốn làm gì, nhưng Hạ Thiên Tịch vẫn lễ phép giới thiệu. "Ân ân, ta biết ngươi." Flina hào phóng cười nói "Ngày hôm qua ta đã muốn làm quen ngươi, nhưng vẫn không có cơ hội, hôm nay thừa dịp Lancet điện hạ tới ta có thể hỏi ngươi một số vấn đề không?" Flina nháy đôi mắt đáng yêu hỏi. "Có thể." Hạ Thiên Tịch gật gật đầu. "Ngươi cùng Lancet trước kia thật là có quan hệ tình nhân sao?" Hạ Thiên Tịch "A!" Nhìn thần sắc mê mang của Hạ Thiên Tịch, Flina xin lỗi cười "Xin lỗi, ta thật sự rất hiếu kì, trước kia nghe đồn người là một phế vật, hiện tại liền thấy lời đồn đại quả thực đều là gạt người, cho nên hiện tại ta rất hiếu kì trước kia lời đồn ngươi cùng Lancet điện hạ có quan hệ không biết có phải là thật hay không?" "Không phải!" Giọng nói lãnh liệt vang lên chen vào cuộc nói chuyện của hai người, Lăng Thần vượt lên một bước ngăn cách Hạ Thiên Tịch với Flina, ánh mắt như đao không chút nào keo kiệt phóng về phía Flina. Flina đôi mắt khôn khéo run rẩy một cái, đây là tình huống gì? Lăng Thần không để ý đến nghi hoặc của Flina, ánh mắt lãnh liệt nhìn Hạ Thiên Tịch, con ngươi bạc sắc nguy hiểm nheo lại, thanh âm lãnh liệt mang theo mệnh lệnh bá đạo "Không cho nhìn hắn." Lăng Thần trong lòng ấp ủ mưa rền gió dữ. Đáng chết, hắn còn không có đi tìm Lancet phiền toái, Lacet cư nhiên tự mình tìm đến, đặc biệt là nhìn Hạ Thiên Tịch vừa rồi ánh mắt nhìn Lacet không chớp, Lăng Thần trong lòng tức giận đến muốn đem trường quân đội số 1 đốt hết, nên khi nghe thấy nữ nhân kia hỏi tới, hắn rất muốn giết chết nữ nhân kia. Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lãnh liệt không có bất luận biểu tình gì, rồi lại dùng mệnh lệnh bá đạo không cho người phản kháng như vậy ra lệnh cho mình, Hạ Thiên Tịch gợi lên cánh môi đỏ tươi cười "Làm sao? Ghen tị?" "Hừ!" Lăng Thần hừ lạnh một tiếng, đồng tử màu bạc lóe lóe, nheo lại ánh mắt gắt gao nhìn Hạ Thiên Tịch bá đạo tuyên bố "Tịch Tịch, ngươi là của ta." Ngươi là của ta, chỉ có thể là của một mình ta, ai dám đoạt ngươi, ta liền diệt người đó. Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi tươi cười, nhìn Lăng Thần như vậy, kỳ thật cũng thực đáng yêu không phải sao? Tuy rằng hiện tại y còn không thích Lăng Thần, nhưng hiện tại y đối với Lancet đã không còn cảm tình từ lâu. Không yêu không hận, sau khi trọng sinh lần đầu tiên nhìn thấy Lancet, tâm tình của y rất bình tĩnh, bởi vì có đôi khi hận một người, ngươi hận hắn có bao nhiêu sâu liền đại biểu ngươi yêu hắn bấy nhiêu, cho nên Hạ Thiên Tịchmới có thể không hận Lancet. Hiện tại loại tâm tình bình tĩnh này thực khiến y thoải mái. Nhưng rõ ràng, có người căn bản không muốn y thoải mái. "Ha ha..." Tiếng cười biến thái của Cadien vang vọng ở trên quảng trường, ngay sau đó liền nghe hắn nói "Đúng rồi Lancet, tiểu tình nhân của ngươi cũng ở tiểu đội này của ta nga!" Cadien quay đầu hướng về phía Hạ Thiên Tịch làm mặt quỷ cười. Hạ Thiên Tịch khóe miệng giật giật, y hiện tại có thể khẳng định, Cadien làm một đại biến thái không hơn không kém, hay là một cái đại biến thái thực thích xem náo nhiệt. Quả thực nghe xong Cadien nói, Lancet ngẩng đầu hướng về phía Hạ Thiên Tịch nhìn lại, tầm mắt hai người giao nhau ở trong không trung. "Oa! Cảnh tượng thật khiến người kích động!" Flina ánh mắt thoáng hiện hủ nữ lang quang. "Nhưng mà ta lại cảm thấy Lăng thiếu soái rất xứng đôi với Hạ nữ vương cơ!" Đoạn Lâm Nhi vẻ mặt như uống máu gà nhìn hình ảnh này. "Là vương tử xứng với nữ vương hay là thiếu soái xứng nữ vương? Chậc chậc, quan hệ tay ba thực quá phức tạp!" Flina loạng choạng nói "Lâm Nhi, ngươi nói xem đầu năm nay nam nhân tốt vì sao đều giảo cơ (gay) a? Cái này là cho nữ nhân chúng ta biết sống sao đây?" "Không sao, bọn họ chính là tinh thần trụ cột của ta, ta nhất định lưu lại tiểu đội này nhìn xem đến cuối cùng nữ vương xứng với ai?" Đoạn Lâm Nhi hào ngôn chí khí thề. Nam sinh xung quanh nhìn hai cái hủ nữ như sói đói, một trận ác hàn! Nha! đầu năm nay nữ nhân cũng thật là đáng sợ! Hạ Thiên Tịch khóe miệng càng run rẩy không ngừng, trán hắc tuyến đầm đìa, xin các ngươi đừng thảo luận sau lưng lớn tiếng như vậy được không? Nếu không muốn ta nghe được, các ngươi không thể tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, nhỏ giọng thảo luận sao? Ánh mắt Hạ Thiên Tịch cùng Lancet chỉ chạm nhau trong nháy mắt, ngay sau đó bị Lăng Thần phá hủy. Lăng Thần vươn một chân chắn trước mặt Hạ Thiên Tịch, hắn đem cả người che chở ở phía sau bản thân, một khuôn mặt tuấn mỹ tà mị cuồng quyến lạnh lùng, môi mỏng mím lại, phượng mâu nheo lại, đồng tử bạc sắc bắn ra một mạt tia sáng nhiếp người, ánh sáng lạnh lùng, quả thực so laze còn lợi hại hơn, bắn tới người nào là khiến người ta cảm nhận được sâu thẳm trong tâm hồn một cỗ hàn ý thấu triệt. Người xung quanh nháy mắt bị nhìn đến nổi da gà, ở cái thời tiết nóng nực như này, bọn họ rõ ràng là phải nóng đến chảy mồ hôi mới đúng, vì răng hiện tại lại lạnh đến rùng cả mình như này? Này không khoa học!!! Tầm mắt Lăng Thần cùng Lancet đối diện nhau, giờ phút này mọi người thậm chí đều có thể nghe được trong không khí truyền đến thanh âm bùm bùm, thậm chí còn có ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt. Các nam sinh vô ngữ, thân là nam nhân không phải hẳn là nên thích em gái mềm mại sao? Có cần vì một người nam nhân khiến cho sát khí đằng đằng như vậy sao? Các nữ sinh quả thực so với uống máu gà còn hưng phấn hơn, những đôi mắt như sói phát sáng quang mang nhìn chằm chằm ba người, không chút nào làm tổn hại trách nhiệm hủ nữ của các nàng. Khí tràng cường đại của hai người phát hỏa toàn bộ.. Không gian trong nháy mắt tĩnh lặng như tờ. Không khí giống như bị đông lại.
|