Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân
|
|
Chương 15: Hồi ức 1: Thuở ban đầu
Mùa hè năm cấp 2, ve kêu không dứt bên tai, trời không có gió, chẳng thoải mái dễ chịu chút nào, ánh nắng chói chang gay gắt và bụi bặm tung bay gặm nhấm thế gian. Trong phòng cực yên tĩnh, bát đĩa bẩn chất đống trong bồn rửa, đồng hồ báo thức trên tường ngừng chuyển động, cả căn phòng chỉ còn lại một cái gối. Kha Bố ngồi trên ghế nhìn tờ giấy đặt trước mắt, mặt không cảm xúc, một lát sau, cậu ngẩng đầu chăm chú nhìn hai người: “Biết rồi.” Dứt lời đứng lên, cái ghế ngã ngửa ra sau, phát ra tiếng động nặng nề. Cậu thậm chí không muốn quay đầu lại mở cửa ra bỏ đi.
Người đi trên đường va chạm xô đẩy Kha Bố, rõ ràng đông đúc là vậy, lại khiến người ta cảm thấy cô đơn đến đáng sợ. Không có nơi muốn đến, cũng không có tâm trạng để đi đâu, những gì kìm nén trong lòng rất nặng nề nhưng không thể trút ra qua khóe mắt. Ai nói đau khổ quá sẽ khóc, thế còn cảm giác bất lực này là gì?
Trên thế giới này ngay cả sinh mạng cũng ngắn ngủi đến đáng sợ, bị thời gian cướp đoạt, bị bệnh tật đe dọa, bị đau đớn giày vò, bị chính mình hành hạ. Rốt cuộc có thứ gì là vĩnh hằng đâu, Kha Bố đấm thật mạnh lên tường, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người khác, các đốt ngón tay cọ lên mặt tường thô ráp bị trầy xước, thấp thoáng thấy được tơ máu, Kha Bố cười khổ, tình tiết đau khổ như trong phim này là sao đây a, hiện thực ấy mà, là hiện thực tàn nhẫn khiến người ta không dám tin.
Kha Bố trượt ngồi dưới đất, cuộn mình lại, hai tay đặt lên đầu gối. Tầm mắt của cậu không có mục tiêu xuyên qua đám đông tấp nập, chỉ là những con người lặng lẽ cất bước không ngừng xuất hiện rồi không ngừng biến mất. Cuối cùng, tầm mắt cậu bị hấp dẫn, rơi xuống trên người thiếu niên đang ngồi chờ ở bến xe bus, quần áo sáng sủa giống như con người hắn vậy, khuôn mặt động lòng người, như thực như ảo, cậu thiếu niên xinh đẹp ấy không hề lên xe bus, chỉ lạnh lùng ngồi đó, tựa hồ không liên quan gì tới thế gian này, mọi thứ về cậu ta, đẹp đến kỳ quặc. Kha Bố nhớ đã từng trông thấy khuôn mặt ấy, là Chi Lý học cùng trường, cái tên của hắn luôn được các bạn gái nhắc đến.
Cậu cảm thấy miệng mình nhạt nhẽo, trong lòng sôi trào xúc động muốn tâm sự cùng người nào đó, cậu đứng lên, mua hai cây kem ở cửa hàng bên cạnh đi về phía thiếu niên xinh đẹp. Tự nhiên như vậy đến chắn đường nhìn của hắn, đứng trước mặt Chi Lý, đưa một cây kem ra: “Không phải mời cậu đâu, kiểu AA.” Lời mở đầu chẳng ra sao cả, đây là câu nói đầu tiên của Kha Bố với Chi Lý. Chi Lý đề phòng nhìn cây kem, rồi lại nhìn Kha Bố nghiêng đầu có má lúm đồng tiền như hoa.
“Ánh mắt đó là sao, tôi còn chưa độc ác đến mức muốn độc chết cậu đâu.”
Chi Lý không nói gì, nhận lây cây kem. Kha Bố ăn kem ngồi bên cạnh Chi Lý: “Chỗ này thực mát mẻ, quả nhiên mùa hè nên ăn kem.”
“Không phải hương vị tôi thích ăn.”
“Cậu có hiểu cách xã giao không hả.”
“Trên người cậu có gì đáng giá để tôi phải sử dụng thủ đoạn giao thiệp.” Chi Lý không mặn không nhạt trần thuật sự thật.
Kha Bố bởi lời vặn lại lợi hại này của Chi Lý mà hoảng hồn, sau đó thoải mái cười rộ lên: “Cậu thực tế quá đấy, Chi Lý, cậu cảm thấy tớ thế nào?”
“Bình thường.”
Kha Bố cắn một miếng kem tựa như đã đoán được hắn sẽ trả lời như vậy tiếp tục nói: “Cậu thẳng thắn thật! Quả nhiên, cậu giống như không hiểu cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Tớ tốt bụng nhắc cậu một câu, tính tình như vậy cộng với vẻ ngoài của cậu, sẽ bị sự ghen tị của đám con trai dìm chết.”
“Cậu lo cho thân mình trước đi đã.” Đạm mạc như trước.
“Loại bình thường như tớ sẽ không có phiền não ấy, có điều a…” Kha Bố cắn kem, ngửa đầu nuốt vào sau đó nhìn Chi Lý, trong mắt có ánh sáng mặt trời: “Có điều a, tôi rất thích tính cách của cậu nha. Trên thế gian này, chỉ thấy rõ sự thật, mới không phải sống đau khổ.” Kem trong tay Chi Lý tan chảy, nhỏ giọt rơi xuống đất, hắn nhìn Kha Bố, nhìn đồng tử ngăm đen của cậu, nhìn tia nắng nhảy múa trong đôi mắt ấy.
Kha Bố đứng trước cửa kính của cửa hàng, Chi Lý ở cạnh cách cậu một mét, hai người đồng thời nhìn chiếc tivi đặt ở trong đang phát tin tức, nam ngôi sao XX, thừa nhận bản thân là người đồng tính. Kha Bố mân mê đôi môi nhỏ nhắn bị kem đông lạnh đến đỏ bừng, cô đơn, cô đơn cực kỳ dâng tràn trái tim của Kha Bố, cậu muốn bắt lấy thiếu niên bên cạnh này, không hiểu tại sao, chỉ là muốn gắt gao túm lấy hắn, chính là hắn, chỉ có hắn.
“Hóa ra hai người con trai cũng có thể kết giao a,” Kha Bố nghiêng đầu: “Chi Lý, có muốn thử với tớ không?” Câu nói đùa này không hiểu sao lại bật thốt ra, đối phương chẳng hề đáp lại, khi Kha Bố đang xấu hổ muốn rút lại, thanh âm của Chi Lý tựa như nốt nhạc tuyệt vời truyền đến: “Có thể.” Đây là đáp án Kha Bố không ngờ tới nhất.
“Cậu đừng hiểu lầm, chỉ muốn thử một lần xem sao, nếu đối phương có người mà mình thích sẽ lập tức chia tay, cho dù kết giao tớ cũng không đưa ra mấy yêu cầu kỳ quái, chỉ trên danh nghĩa mà thôi, tớ chỉ tò mò hai thằng con trai thật sự có thể kết giao được không ấy mà.” Kha Bố giải thích, kỳ thật chân tướng là dùng danh nghĩa kết giao để buộc Chi Lý ở bên cạnh mình, dù cho chỉ có một ngày, một lúc, cậu không muốn phải cô độc nữa.
Chi Lý vươn tay: “Thành giao.” Kha Bố cũng vươn tay ra, hai bàn tay non nớt nắm lấy nhau, đạt thành hiệp nghị dối gạt đặc thù.
Kha Bố nằm trên dụng cụ tập thể dục trong công viên, hai chân vắt qua trụ chống, cố hết sức nhỏm dậy sau đó nằm vật xuống, híp mắt nhìn mặt trời trên bầu không, lấy tay che khuất đôi mắt: “Bố mẹ tớ hôm nay ly hôn.” Ngữ khí không một tia bi thương.
“Vậy có phải tớ thắng rồi không? Hôm qua bố mẹ tớ ly hôn, so với cậu sớm hơn một ngày.”
“Không ai so cái này với cậu!” Kha Bố nhìn Chi Lý từ kẽ hỡ giữa các ngón tay, rốt cuộc cũng hiểu tại sao muốn tìm hắn tâm sự, rất muốn giữ hắn ở bên, thì ra, cậu cảm nhận được rằng hắn giống mình.
“À, Chi Lý, tớ tên là Kha Bố, phải nhớ kỹ cái tên này đó nha.”
“Ừm, Chi Lý, hãy ở bên tớ đi.”
“Bao lâu?”
Kha Bố trầm tư trong giây lát, rồi mới ra giá: “Cho đến khi tớ già, già tới độ quên mất còn có một người như cậu.” Chi Lý không nói gì, lùi về sau hai bước, Kha Bố nghĩ hắn muốn bỏ đi, định vứt cậu lại, cọng rơm duy nhất vừa mới bắt được từ hư không tựa hồ cũng giống cái gia đình tan vỡ kia, bỏ cậu lại mà đi. Cậu hốt hoảng đứng dậy túm lấy áo của Chi Lý, thanh âm run rẩy yếu ớt: “Chi Lý, đừng đi. Chi Lý, đừng đi. Chi Lý, đừng đi.” Chỉ còn tiếng thì thào lặp đi lặp lại, Chi Lý vẫn đi mất, Kha Bố ngồi xổm trên đất có chút thất thố, thực ngu ngốc, đem tất cả sự yếu đuối gửi gắm vào một người xa lạ, hiện tại, hắn cũng đi rồi.
“Này.” Chi Lý đá đá giày Kha Bố.
Kha Bố kinh ngạc ngẩng đầu, Chi Lý cũng ngồi xổm xuống, cầm lấy tay Kha Bố dán băng cá nhân lên những chỗ bị thương, Kha Bố nhíu mày.
“Đau thì phải nói.” Chỉ là một câu nói, chẳng hiểu tại sao, thật sự chẳng hiểu tại sao, nước mắt của Kha Bố vậy mà trào ra, cậu chui đầu vào trong ngực Chi Lý, khiến hắn phải ngồi bệt xuống đất. Nhiệt độ cơ thể ấm áp, mùi quần áo mới giặt, Kha Bố nắm chặt lấy quần áo của Chi Lý khóc như mua, Chi Lý giống như an ủi trẻ con vỗ đầu Kha Bố: “Thực khiến người ta đau đầu a, tớ chỉ bảo cậu đau thì nói, không phải bảo cậu khóc.”
Bả vai Kha Bố run rẩy, nước mắt liều mạng chảy xuống, nhưng lại không nhịn được nở nụ cười.
“Cậu rốt cuộc muốn khóc hay muốn cười thế.”
“Nếu cậu không nói mấy lời kỳ quái, tớ hắn là muốn khóc.” Kha Bố ngẩng đầu lên: “Chi Lý, vì sao?” Vì sao phải quay lại, sao phải làm đến mức này, hiện tại cậu đang cầu xin sự thương hại từ người khác ư?
Khóe miệng Chi Lý nhếch lên thành một độ cong mê người, tựa như một đóa hoa màu trắng phiêu đãng nở rộ trong không trung, chẳng chút tỳ vết, nụ cười ấy khắc sâu vào trí nhớ của Kha Bố, Chi Lý vươn tay gập ngón trỏ và ngón cái gõ lên trán Kha Bố: “Bởi vì từ hôm nay trở đi tớ chính là người đàn ông của cậu.”
Những ngày sau đó thật ra cũng không có gì thay đổi, chỉ là có thêm một người ở bên trên danh nghĩa, chỉ là có thêm một người là Chi Lý, thỉnh thoảng gặp nhau, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, như có như không, như gần như xa. Vậy thôi đối với Kha Bố là đủ rồi, rất an tâm, thực tự nhiên. Cậu chọn trường cấp 3 giống Chi Lý, chọn trường đại học giống Chi Lý.
Tồn tại trên danh nghĩa, hẹn hò nhưng không có tình yêu.
Chỉ là trò đùa giữa hai gã thiếu niên chưa trải sự đời, ai mà ngờ được, lại tạo ra sự ràng buộc chặt chẽ lẫn nhau.
|
Chương 1: Tỉnh lại
La Giản lại nằm mơ, cậu thường xuyên mơ thấy giấc mộng ấy. Trong mơ luôn có một người không nhìn rõ mặt, nói chuyện với cậu. La Giản cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, và luôn cố gắng tập trung lực chú ý nghe xem đối phương đang nói cái gì. Nhưng tất cả đều phí công.
Cảnh trong mơ cứ lặp đi lặp lại, trước sau luôn tồn tại nghi hoặc trong lòng, bức thiết muốn biết được đáp án, bức thiết muốn vươn tay ra, nhưng hai tay trống trơn, chẳng thể bắt được cái gì.
Sau đó La Giản liền tỉnh giấc, tựa như sáng sớm mỗi ngày mở to mắt ở trên giường mình, có chút mờ mịt vô thố, vài giây ban đầu ý thức cơ hồ trống rỗng, rồi ngay sau đó, cậu liền nhận ra có điểm bất hợp lý.
Đây không phải giường của cậu, cũng không phải căn phòng của cậu.
Vì thế La Giản lưu loát mà nhanh nhẹn ngồi bật dậy từ trên giường, mang theo vẻ nghi hoặc khó hiểu, cảnh giác quan sát hoàn cảnh xung quanh. Cậu phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ cũ nát chưa đến hai mươi mét vuông, là kiểu phòng ở vào những năm tám mươi, có một cửa chính và một cửa sổ, trên đỉnh trần là ngọn đèn treo tỏa ra thứ ánh sáng mờ tối, trong căn phòng chỉ có một chiếc giường đơn và một bàn làm việc.
Bài trí giản dị đến mức đơn điệu, ngoại trừ giường cùng bàn, không còn đồ vật nào khác. Căn phòng này thoạt trông có vẻ không cân đối, La Giản quan sát kỹ một hồi lâu cũng không rõ rốt cuộc là không cân đối ở chỗ nào, vì thế La Giản đành phải ngồi trên giường, hơi sửng sốt thất thần, sau đó nhanh chóng nghĩ tới một vến đề mấu chốt – cậu đang ở đâu?
Ký ức cuối cùng của cậu là, cậu như thường ngày tan tầm về nhà, ăn cơm tắm rửa xong xuôi ngồi lập hồ sơ cho công tác ngày mai, sau đó đúng giờ lên giường đi ngủ, cậu giống như người máy, thời gian làm việc và nghỉ ngơi luôn chuẩn xác mười năm như một chưa từng thay đổi, nhưng tại sao sáng hôm sau khi tỉnh giấc, cậu lại có mặt một cách khó hiểu trong căn phòng này?
Những điều không thể ngờ được còn rất nhiều, cậu cảm thấy căn phòng này rất nhỏ, nhỏ đến mức khiến cậu cảm thấy hít thở khó khăn, cậu đứng dậy đi đến trước cánh cửa duy nhất trong phòng, cánh cửa được làm từ gỗ trầm sơn màu đỏ thẫm, thoạt nhìn rất cũ, phía trên có tay nắm bằng sắt, La Giản vươn tay cầm lấy tay nắm cửa, ra sức vặn một cái, nhưng cánh cửa không hề chuyển động.
Sao lại thế ? Mình bị nhốt trong này à?
La Giản ra sức kéo đẩy tay nắm cửa, cho dù kéo về trước hay đẩy ra sau, thậm chí xoay trái xoay phải, cánh cửa vẫn không chút sứt mẻ, tựa như dùng thép nóng chảy ghim chặt vào vách tường vậy. La Giản lại ngây người trong chốc lát, cậu vỗ thật mạnh lên cửa, cậu cảm thấy bên ngoài hẳn là có người, cho nên hét lớn:
“Này? Bên ngoài có người không?! Sao lại nhốt tôi ở đây?!”
Không một lời đáp lại. Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, La Giản áp tai lên cửa, định nghe thử chút tiếng động bên ngoài, nhưng mà ngay cả tiếng gió thổi qua khe cửa cũng không nghe thấy.
Vì thế La Giản bắt đầu thấy hoảng sợ, lưng cậu lạnh toát, mồ hôi chảy xuống từ trên trán, cậu tự hỏi đã xảy ra chuyện gì? Mình bị cóc à? Bị ai đó chuốc thuốc mê sau đó nhốt vào đây ? Nhưng cho dù là bắt cóc thật thì cũng phải đòi tiền chuộc chứ ? Phải đến hỏi số điện thoại thân thích của cậu, vậy mới có thể vơ vét tài sản được chứ?
Nhưng chẳng có gì cả. Không ai đến, cũng không có tiếng động.
La Giản hít sâu một hơi, cậu cảm thấy mình nên trấn định một chút, có lẽ người bên ngoài vẫn đang thương lượng phải lấy được bao nhiêu tiền chuộc từ mình, cho nên không thể đến tìm cậu ngay, cậu chỉ hoảng sợ quá mà thôi, cậu chỉ cần chờ đợi là được.
Thế là La Giản cố gắng bình ổn tâm trạng của mình, cậu đi đến trước cái cửa sổ duy nhất trong phòng, kéo tấm rèm màu xám thật dày ra, quả nhiên, cửa sổ đã bị khóa kín, cửa kính và những thứ khác đều còn tốt, nhưng phía ngoài thì bị hàn chặt bằng lá thép, hoàn toàn không nhìn thấy được phong cảnh bên ngoài, chỉ lóe lên ánh kim loại của lá thép.
La Giản thở dài, kéo tấm rèm lại như cũ, cậu đã hiểu, hiện tại cậu đang ở trong một mật thất hoàn toàn khép kín. Ngăn cách mọi liên hệ với bên ngoài, tựa như con thú nhỏ bị nhốt trong lồng sắt, có lẽ ngay cả con thú nhỏ nhốt trong lồng sắt cũng không đến mức như thế này.
La Giản lùi từng bước về phía sau, rời khỏi cửa sổ, nhưng rồi nhanh chóng xoay người lại, cậu phát hiện trong căn phòng có một nơi dễ khiến người ta chú ý, chính là vách tường cạnh cửa sổ, ở vị trí ngang với tầm mắt của cậu, được ghim bằng đinh – là một tờ giấy.
Góc phải bên dưới tờ giấy có một con dấu hoa văn màu tím.
Mặt trên chi chít những con chữ rất đẹp được viết bằng bút máy, có thể thấy rõ ràng nó được lưu lại cho sinh vật sống duy nhất trong phòng, là lời nhắn dành cho La Giản.
La Giản lập tức tiến lại gần, đinh không thèm nhổ, trực tiếp giật tờ giấy từ trên vách tường xuống, dòng chữ lưu loát xinh đẹp viết bằng bút máy đập vào mắt cậu, chỉ thấy mở đầu nói:
[Kính gửi người bị lựa chọn, La Giản tiên sinh.]
Câu đầu tiên đã khiến La Giản nảy sinh cảm giác khó hiểu, cái gì gọi là người bị lựa chọn? Hơn nữa rõ ràng đối phương biết tên của cậu, biết thân phận của cậu, nhưng cậu đang vội không kịp suy nghĩ sâu, đành phải đọc tiếp.
[ Nhất định đối với hoàn cảnh hiện tại ngài cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, nhưng đáng tiếc tôi không thể nói cho ngài biết quá nhiều, hiện tại chỉ có một việc chính yếu mà ngài cần làm, đó là trong vòng một giờ ngài phải tìm cách rời khỏi gian mật thất này, nếu không sẽ bị xóa bỏ.]
“Có ý gì đây? Xóa bỏ là thế nào?”La Giản ù ùa cạc cạc, chẳng hiểu ra sao, nhưng hai từ xóa bỏ cùng nội dung đọc thấy mà ghê khiến cho cậu không thể không kiên trì xem tiếp.
[Để tránh tạo ra án mạng mới trong phòng kín, tôi sẽ cho ngài vài gợi ý:]
[Thứ nhất: trong vòng một giờ, được tính từ lúc ngài tỉnh lại, trên bàn làm việc có một cái đồng hồ báo thức, kim đồng hồ chạy từ 12 giờ đến 1 giờ chính là toàn bộ thời gian ngài có thể sử dụng.]
[Thứ hai: có thể rời khỏi gian mật thất này chỉ có cánh cửa kia, đừng hy vọng vào cửa sổ, trừ phi ngài muốn chết.]
[ Thứ ba: đây không phải trò đùa.]
[ Như trên. Gợi ý đã hết, chúc ngài may mắn!]
Nội dung trên tờ giấy chỉ có bấy nhiêu, là một tờ giấy mỏng tang, nhưng La Giản lại thấy nó quả thực nặng tựa ngàn cân, cậu cầm tờ giấy đi đến trước bàn làm việc duy nhất trong phòng, bên trên thật sự có một cái đồng hồ báo thức hình tròn, kim giờ chỉ vào số 12, còn kim phút chỉ vào số 8, tương đương với việc từ lúc cậu tỉnh lại đến giờ đã hơn 8 phút.
Trong vòng một giờ phải thoát khỏi gian mật thất này, nếu không sẽ bị xóa bỏ.
“Rõ ràng là trò đùa!” La Giản cảm thấy chuyện này là vô căn cứ, nhưng hai chữ xóa bỏ trên tờ giấy lại khiến cậu bất an, cậu để tờ giấy xuống và đi ra cửa, đẩy cửa thêm lần nữa, vẫn không chút sứt mẻ, La Giản hoảng hốt nghĩ thầm, thôi kệ, cho dù tờ giấy này nói thật hay giả, trong vòng một giờ phải nghĩ cách thoát khỏi căn phòng cũng không tồi, cậu quả thực không thích bị nhốt trong một không gian chật hẹp khép kín, khiến người ta hít thở khó khăn.
Vì vậy La Giản lại cúi đầu, quan sát cánh cửa, trên tay nắm có một lỗ khóa, chứng tỏ có thể dùng chìa khóa mở cửa phòng, đoán chừng là bị người khác khóa trái từ bên ngoài, nếu chỗ nào đó trong căn phòng này có giấu chìa khóa thì tốt rồi, nếu không có, thì La Giản đành nghĩ cách khác để mở cánh cửa này thôi.
La Giản quay trở lại trước bàn làm việc, trên bàn ngoại trừ đồng hồ báo thức hình tròn còn có vài quyển sách vứt bừa bãi, bìa sách rất dầy, nhưng kỳ lạ ở chỗ đều là sách tiếng nước ngoài, chữ viết chằng chịt như nòng nọc tựa thiên thư hoàn toàn đọc không hiểu, La Giản lật qua vài trang, phát giác chẳng chút giá trị, tiện tay đặt sang một bên.
Bàn làm việc có bốn ngăn kéo, ngăn kéo trên cùng có lỗ khóa , La Giản thử kéo liền nhận ra nó đã bị khóa, vì vậy bỏ qua, ngay sau đó cậu mở ngăn thứ hai ra, bên trong có một quyển nhật ký bọc da màu đen, La Giản giở lướt qua, phát giác chỉ vài trang đằng trước là có chữ, còn lại phần lớn là giấy trắng, cảm thấy sẽ không tốn nhiều thời gian, vì vậy đơn giản đọc qua một lần.
Trang thứ nhất viết: “Bên trái tôi là ảnh ngược gấp khúc của xác chết.” La Giản vừa đọc vừa không tự giác lẩm nhẩm thành tiếng, trang đầu tiên chỉ có một câu duy nhất như vậy, cậu theo bản năng nhìn sang mé trái mình, chỉ có một vách tường màu trắng, nhưng nước sơn đã bị bong tróc kha khá, để lộ dấu vết của gạch đỏ.
La Giản bỗng dưng cảm thấy lạnh cả người, vì thế mở sang trang tiếp theo, thì thầm: “Hung thủ mai táng hung khí cùng với mình.”
Chả hiểu gì cả! La Giản lắc đầu, lật trang thứ ba, tiếp tục đọc thành tiếng: “Trời ơi! Thần nhất định sẽ không tha thứ cho việc làm của tôi….Đây là ý gì?”
La Giản cảm thấy mờ mịt, có điều trang thứ ba có hai câu, câu thứ hai viết sát mép giấy bên dưới, tổng cộng có bốn chữ bằng mực đỏ: “Tôi giết chết hắn!”
La Giản nhíu mày, lật sang trang thứ tư : trống trơn, trang thứ năm : trống trơn, trang thứ sáu : trống trơn….Cậu lật một lượt cho đến tận trang cuối, cuối cùng cũng có chữ viết, là một câu hỏi viết ngoáy: “Ngươi muốn ra ngoài sao?”
Sau đó thì không còn gì cả.
“Đây là cái của nợ gì vậy?!” La Giản quả thực không tài nào hiểu nổi, vài câu chữ ngắn gọn lại khiến cậu càng thêm phiền não. Vì thế vứt cuốn sổ xuống đất, mở ngăn kéo thứ ba, bên trong là một cái kéo và một dây thép, còn có một chiếc bút bi, còn dùng được, nếu cậu là một tên trộm giỏi phá khóa phỏng chừng mấy thứ này có thể giúp ích tốt, cơ mà thật đáng tiếc La Giản không phải.
Cho nên La Giản mở ngăn kéo cuối cùng.
Bên trong là một mũi dùi và …một khẩu súng.
La Giản dại ra một lúc, mới vươn tay lấy khẩu súng kia ra, đặt trong lòng bàn tay nặng trình trịch, từ kết cấu chất lượng thì thấy nó rõ ràng không phải đồ giả hoặc mô hình vớ vẩn. Đây là lần đầu tiên La Giản chạm vào một khẩu súng đúng nghĩa, điều này khiến tay cầm súng của cậu thoáng run rẩy. La Giản nghiên cứu qua khẩu súng, loay hoay một hồi mới gỡ được ổ đạn xuống, cậu phát hiện bên trong chỉ có một viên đạn.
Tại sao lại có súng? La Giản rất nhanh tự đặt câu hỏi, kiểm soát vũ khí trong nước rất nghiêm ngặt, trừ phi anh là cảnh sát hoặc bảo vệ có giấy phép dùng súng, thậm chí anh có giấy phép thì cũng chỉ nổ súng khi được cho phép, súng tại quốc gia này là vật khó kiếm ít gặp, mà giờ trước mặt La Giản lại có một khẩu súng , màu đen, không rõ chủng loại, là đồ thật 100%.
|
Chương 16: Các cậu rất kỳ quái
Hồi ức vốn mơ hồ lại trở lên rõ ràng, là chuyện cách đây rất lâu, lâu đến nỗi Kha Bố gần như đã quên mất. Có lẽ khi tập huấn quân sự cậu nói chuyện với Tô Ấu Ngôn, Chi Lý bật cười, khiến cậu nhớ tới lúc hai người lần đầu tiên gặp nhau. Kha Bố không kịp đắm chìm trong hồi ức, Chu Hân Hợp lo lắng nhìn Kha Bố: “Kha Bố, không sao chứ? Cho dù cậu có ý với Chi Lý, nhưng không thể sống trong thế giới tưởng tượng của mình, sẽ có hại với thân thể.”
“Những gì tớ nói là thật!! Không tin các cậu hỏi hắn.” Hóa ra không ai tin cả, rất đả kích đó, mọi người đều nhìn về phía Chi Lý, Kha Bố đáy lòng sợ hãi, nếu giờ Chi Lý phủ nhận, cảm thấy năm đó chỉ là chơi đùa không nhớ rõ, không đặt ở trong lòng, vậy Kha Bố thật sự không biết nói gì để lấp liếm cho qua.
“Nhanh, Chi Lý, hung hăng đả kích cậu ấy!”
Chi Lý từ chối cho ý kiến nhún nhún vai: “E rằng không có cách nào, lần này cậu ấy nói thật.” Người nào đó tâm tình thả lỏng, những người còn lại thì dậy sóng, vốn tưởng Kha Bố đang nói giỡn, ai mà ngờ Chi Lý lại nghiệm chứng đó là thật. Kha Bố thì lại có cảm giác thỏa mãn, hư vinh cùng cảm giác thành tựu nho nhỏ.
Bao câu hỏi dồn dập đổ lên đầu Kha Bố, Kha Bố chậm rãi đơn giản trần thuật lại mọi chuyện, cuối cùng Sở Hạo Vũ cười nói: “Cái gì a, chỉ là đùa thôi mà, các cậu thế đâu thể tính là kết giao, dọa tớ sợ nhảy dựng.”
“Tớ đã nói là không giống những gì các cậu nghĩ mà, chỉ trên danh nghĩa thôi.” Về phần tại sao bây giờ mới nói ra, Kha Bố chung quy cảm thấy đây là lúc nên khai thật, hai người dù sao cũng đã lớn, sớm muộn cũng có một ngày, Chi Lý bị người khác đoạt mất. Các bạn học khác bắt đầu lục tục tiến vào phòng, chuông vang lên, Ứng Tu Kiệt ném hộp sữa đi: “Tớ phải về dùng cả tháng để tiêu hóa chuyện này.” Mọi người cũng theo đó tản ra, Chi Lý đứng dậy, đi đến phía sau Kha Bố: “Có nên cảm ơn tớ không?”
“Cái gì?!”
Đầu ngón tay của Chi Lý khẽ chạm vào vị trí trái tim của Kha Bố: “Thỏa mãn chút thành tựu và hư vinh nho nhỏ của cậu.” Kha Bố giật mình che ngực mình, hắn không chỉ phát hiện cảm giác của mình, mà còn dùng một câu nói duy nhất để khái quát! Hai má cậu đỏ ửng: “Tớ, tớ không hiểu được ngôn ngữ của ma quỷ!” Dứt lời quay về hướng chỗ ngồi của mình.
Xong mấy tiết buổi chiều, Kha Bố trở lại phòng ngủ, Sở Hạo Vũ không có ở đó, chờ cậu lại là Công Chu sắc mặt khó coi, thấy biểu tình của Công Chu cậu cũng đoán được kha khá cậu ta muốn nói gì, Kha Bố ném sách lên giường: “Tớ đã nói rồi, không phải tớ thật sự kết giao với Chi Lý.”
“Nhưng mà, cậu không cảm thấy kỳ quái à?” Công Chu tựa hồ còn chưa khôi phục lại từ nỗi khiếp sợ ban nãy, cả buổi sáng cậu bị kích động, vốn cho rằng chỉ Kha Bố mới có suy nghĩ ấy với Chi Lý, mà không ngờ ngay cả Chi Lý cũng cam chịu quan hệ giữa hai người, điều này khiến cậu không chấp nhận được.
“Kỳ quái ở chỗ nào?”
“Rất nhiều, Kha Bố, cậu thích Chi Lý à?” Công Chu nhìn chăm chú mặt đất hỏi, Kha Bố khựng lại đôi chút, cổ họng khô khốc: “Sao có thể, tớ đã nói…”
“Nói dối!” Công Chu cắt ngang lời Kha Bố: “Lúc trước có lẽ là nhất thời xúc động chơi đùa, nhưng khi bình tĩnh lại có thể nói rõ ràng ra mà, vì sao bao nhiêu năm qua vẫn duy trì trò đùa không nên này, vì sao rành rành không thích nhưng vẫn chịu đựng cái danh nghĩa kết giao cùng Chi Lý, cậu đã sợ cô đơn sao không thẳng thắn dứt khoát lấy thân phận bạn bè ở cạnh nhau, tẩt cả rất kỳ quái không phải sao? Các cậu nói đó chỉ là đoạn tình cảm giả dối, tồn tại nhiều điểm kỳ lạ như vậy chẳng lẽ cậu không phát hiện ra? Tất cả đều là dối trá, được tạo nên bởi lời nói dối, xây dựng từ lời nói dối.” Công Chu càng nói càng kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Ngôn ngữ là vũ khí sắc bén, đâm vào lòng khiến Kha Bố đau đớn, cậu ngồi ở mép giường, không trả lời, thì ra, ngay cả Công Chu cũng đã nhìn thấu, hiệp nghị trăm ngàn sơ hở này.
“Cậu đã không thích Chi Lý, vài ngày nữa là sinh nhật tớ có thể bảo Chi Lý ở cạnh tớ không, chỉ cần một ngày thôi cũng được. Nói ra có lẽ cậu sẽ cười, sinh nhật hàng năm đều là một đám bạn bè giả dối vây quanh, hồi học cấp 3 tớ kết giao cùng một học trưởng, khi những người đó biết được liền đồn đại rất khó nghe, nói tớ rất ghê tởm. Nhưng mà, tớ nghĩ Chi Lý đại nhân biết tớ thích hắn, hắn không hề dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tớ, vẫn như thường qua lại với nhau, không xa lánh, cũng không đến gần. Nguyện vọng duy nhất của tớ vào sinh nhật năm nay là muốn ở bên cạnh hắn, cho dù hắn sẽ không thích tớ.”
“Được thôi, không sao cả, các cậu có thể ở bên nhau, các cậu có thể vui vẻ trong thế giới của hai người.” Kha Bố nhìn chằm chằm Công Chu, Công Chu thoáng sửng sốt. Kha Bố tiếp tục nói: “Cậu cho rằng tớ sẽ nói với cậu như vậy à? Từ ngày đâu tiên quen biết nhau tớ đã nói rồi, tớ không phải người tốt bụng gì cho cam, ai lại chẳng có quá khứ đau khổ, dùng sự thương xót để có được tình yêu cậu cảm thấy vĩ đại lắm à? Không được nha, Chi Lý không được nha.”
“Cậu nghĩ mình có tư cách nói tôi à?”
Kha Bố nhăn mặt nhíu mày, sai rồi, sai ở đâu rồi. Bản thân lúc trước không hề muốn tình yêu, chỉ muốn tìm một ai đó để tâm sự, chỉ muốn có người ở bên cạnh. Cũng không phải dùng sự đáng thương của mình đổi lấy gì cả, sau đó mình không biểu lộ cảm xúc ấy ra nữa, không yêu cầu Chi Lý điều gì nữa, Chi Lý rõ ràng có thể bỏ rơi mình.
“Đương nhiên, kỳ thực tôi không tất yếu phải hỏi cậu, tôi chỉ cần hỏi Chi Lý.” Công Chu đi về phía cửa, mở cửa ra quay đầu lại: “Cậu có sợ không, Kha Bố? Chi Lý không bỏ rơi cậu có thể là vì một lý do, là lý do cậu sợ nhất, hắn vì thương hại cậu mới tiếp tục hiệp nghị này. Còn một điều nữa, cậu đã nghĩ tới chưa? Có lẽ không phải hắn không muốn chia tay, chỉ đang đợi cậu nói ra trước mà thôi, tránh cho cậu bị tổn thương.” Cửa đóng lại, Kha Bố ngã vật xuống giường cười rộ lên, ôm bụng cười rộ lên. Khi nào thì bắt đầu thích Chi Lý? Nắm ngoái, năm kia, hay là sớm hơn thế? Tiếng cười của Kha Bố dần dần ngừng lại, luôn mồm nói người khác, ngay cả bản thân dưới tình huống vô ý thức cũng muốn trói buộc Chi Lý sao? Thật hy vọng tất cả đều là giả, thật hy vọng lúc trước không cầu xin hắn đừng đi, thì bây giờ ít nhất có thể đúng lý hợp tình nói Chi Lý tự nguyện, chứ không phải bởi vì ai đó mà đồng ý. Không thể phản bác những gì Công Chu nói, chẳng lẽ đúng như lời Chi Lý, người không hiểu gì cả chính là mình.
Kha Bố mơ mơ màng màng thiếp đi, mơ thấy quá khứ. Ngày tốt nghiệp trung học, mây trắng trôi trên bầu trời xanh trong, đám học sinh vui đùa náo loạn tốp năm tốp ba tại sân trường, có vui vẻ, có ảo não. Kha Bố chán muốn chết đứng ở cổng trường đợi ba đến đón. Chi Lý giống như một nét bút di động rất đẹp trong toàn bộ khung cảnh, bộ quần áo của hắn nhăn nhăn nhúm nhúm.
“Quần áo của cậu làm sao vậy?” Kha Bố đùa nghịch di động đi về phía Chi Lý hỏi.
“Khi xuống lầu bị đám con gái vây lại giật cúc áo.”
“Được hoan nghênh thật đúng là khác biệt, cúc áo thứ hai của tớ vẫn kiên trì sừng sững ở đó, thật là khó hiểu, rõ ràng đều là con trai, đãi ngộ lại kém xa như vậy.”
Chi Lý cởi áo, ném lên đầu Kha Bố: “Cúc áo không cho cậu được nữa rồi, thôi thì cầm luôn cái áo đi.” Kha Bố túm lấy cái áo, hung tợn nói: “Đừng đùa, cái tính này của cậu cũng nên sửa đi.”
“Làm điều kiện trao đổi.” Chi Lý vươn tay ra giật lấy cúc áo thứ hai của Kha Bố, thấy Chi Lý đanh định bỏ đi, Kha Bố tức giận nghiến răng: “Chi Lý, áo này tớ mới mặc hai lần !! Đừng tưởng không bồi thường tiền tớ sẽ bỏ qua cho cậu.” Chi Lý dùng ngón tay thon dài đùa bỡn cúc áo, nghiêng đầu: “Đúng rồi, tớ định học ở Thánh Kiệt, cậu muốn tới đó không?”
“Cậu bảo tớ đi, thì tớ phải đi chắc.”
“Tớ bảo cậu đi, cậu sẽ đi.” Cái tên khốn này, luôn nói theo ý mình, nếu phản bác chút, hắn càng cãi hăng hơn! Thật sự là không cam tâm.
Nhìn bóng dáng Chi Lý cách mình càng ngày càng xa, Kha Bố từ trong mộng tỉnh lại. Lúc này rồi mà vẫn còn có thể mơ thấy trước kia, mình cũng thực nực cười. Cậu cúi đầu nhìn bàn tay mình, đường vân tay vặn vẹo. Rõ ràng lúc trước đã nói sẽ để Chi Lý đi, là cái tay này gắt gao không buông, đôi tay chết tiệt, đôi tay chết tiệt chỉ nghe theo trái tim.
|
Chương 2: Giết người
Đối với khẩu súng kia La Giản không suy nghĩ gì nhiều, bởi vì cậu không biết dùng, với vũ khí cậu thường ôm tâm lý sợ hãi, vì thế trịnh trọng mà cẩn thận đặt khẩu súng lên mặt bàn, sau đó cầm lên thứ còn sót lại trong ngăn kéo: mũi dùi.
Cái dùi thường dùng để sửa giầy, có thể tạo lỗ thủng, một đầu sắc nhọn, La Giản cầm trong tay nhìn một chút, cũng đặt lên bàn, cậu lôi hết mọi thứ trong các ngăn kéo ra đặt lên bàn, có điều mấy thứ này thoạt trông không mấy tác dụng, có lẽ cậu nên dùng súng trực tiếp bắn bay tay nắm cửa, nhưng việc này có phần mạo hiểm, hơn nữa cậu chưa bắn súng bao giờ, La Giản không chắc mình có thể bắn trúng mục tiêu không. Nhất là, khẩu súng này chỉ có duy nhất một viên đạn, trượt một lần, La Giản sẽ chẳng kiếm đâu ra được cơ hội thứ hai.
Cho nên cậu phải suy nghĩ tìm cách khác để mở được cánh cửa này.
Hay là xem thử xem trong ngăn kéo bị khóa có thứ gì? La Giản đem lực chú ý tập trung vào cái ngăn trên cùng, vừa nãy cậu đã thử, nó chắc chắn bị khóa, có điều khóa ở đây dễ xử lý hơn khóa ở cửa.
Nhưng sự thật chứng minh La Giản không hề có thiên phú trong việc phá khóa, cậu dùng cái dùi, dùng dây thép, dùng kéo, dùng tất cả những thứ có thể dùng được, gây sức ép một hồi mà vẫn không mở được cái khóa chết tiệt kia! La Giản cực kỳ tức giận, dứt khoát không mân mê cái khóa trên ngăn kéo nữa, trực tiếp đi cạy mở ổ khóa trên tay nắm cửa, nhưng như vậy càng không xong, ổ khóa tựa như đối nghịch với cậu không chút sứt mẻ, quả thực tốn công vô ích!
Có điều La Giản cũng phát hiện ra một việc, lỗ khóa trên tay nắm cửa này không hoàn toàn giống với lỗ khóa thông thường. Lỗ khóa ở đây rất to, thành một cái lỗ tròn nhỏ tối đen như mực, chìa khóa tương ứng để mở nó ra hẳn cũng rất lớn…
La Giản nửa quỳ trên đất, muốn xuyên qua lỗ khóa thăm dò tình hình bên kia, đương nhiên cậu chẳng trông thấy gì sất, cái lỗ be bé tối đen như mực khiến La Giản cảm thấy sởn tóc gáy, cậu đứng dậy lùi ra sau cẩn thận quan sát cánh cửa, màu sơn đỏ thẫm trong không gian chật chội của căn phòng có chút quỷ dị, tay nắm cửa làm bằng sắt, rỉ sét loang lổ, tựa như có người sử dụng nó trong một thời gian dài.
Cảm giác đầu tiên mà cánh cửa này mang lại cho La Giản là sự cũ kỹ, nhưng chất gỗ trên cửa vẫn còn rất tốt, trơn bóng sạch sẽ, vì thế cậu suy nghĩ, cầm lấy cái dùi bên cạnh, định tạo chút vết tích trên cửa để thử chất gỗ, nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, vô luận cậu làm thế nào, đều không thể để lại chút vết tích trên cửa gỗ, cho dù chỉ là một vết xước.
Cái cửa chết tiệt này bị ếm bùa à? Hay là có cho thêm chất liệu đặc biệt mà La Giản không biết?
La Giản cắn cắn môi lại vứt cái dùi qua một bên, thứ này đối với cậu chẳng chút tác dụng, vì thế La Giản từng bước lùi ra sau, trực tiếp nhấc chân lên hung hăng đạp lên mặt cửa! Cậu không dùng một chân để đạp, mà dùng hai chân luân phiên nhau không ngừng phát động công kích với cánh cửa, tiếng động do va chạm mãnh liệt phát ra liên tục.
Nhưng cánh cửa chẳng hề lay chuyển. La Giản cảm thấy đôi chân bắt đầu tê rần.
“Mẹ kiếp, ép người quá đáng.” La Giản rốt cuộc không nhịn được phải chửi bậy, con bà nó cái cửa này làm bằng gì mà lại rắn chắc thế chứ? Cậu lăn qua lăn lại hồi lâu mà ngay cả một cái khe cũng không thấy, chẳng lẽ không phải làm từ gỗ?!
La Giản đột nhiên trở nên kích động! Không! Có lẽ là cậu bắt đầu cảm thấy sợ hãi, căn phòng nhỏ bé chật chội tĩnh lặng đến mức cậu có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của mình, sự sợ hãi như loài rắn ngủ đông từ lâu dưới đáy lòng rốt cuộc đã tỉnh lại, cơ thể lạnh lẽo không xương chậm rãi lướt qua trái tim La Giản, khiến khớp hàm của cậu cũng run rẩy.
Sự hoảng hốt bất thình lình làm La Giản vừa sợ vừa thêm lớn mật, cậu trực tiếp cầm lấy khẩu súng trên bàn, đứng theo tư thế của cảnh sát trong ti vi, họng súng nhắm thẳng vào cánh cửa màu đỏ. Nhưng ngay sau đó, La Giản đành phải từ bỏ hành động mù quáng vô tri mà còn đầy rẫy nguy hiểm này.
Khiến cậu từ bỏ chỉ có một nguyên nhân duy nhất, nếu cánh cửa này chắc chắn đến mức đạn bắn cũng không qua, thì ở trong căn phòng nhỏ hẹp như ở đây, khả năng đạn bắn ngược trở lại là rất lớn, nó có thể tạo ra một cái lỗ nho nhỏ trên người La Giản, chết theo kiểu buồn cười như vậy, La Giản tuyệt đối không muốn chuyện đó xảy ra.
La Giản đành nắm chặt khẩu súng đặt mông ngồi dưới đất, cậu phát ngốc một lúc lâu, đột nhiên theo bản năng nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, kim đồng hồ rõ ràng chỉ vào con số: 12:22.
Trên tờ giấy có con dấu hoa văn màu tím đã ghi rõ giới hạn thời gian của cậu là một tiếng đồng hồ, mà La Giản đến tận lúc này vẫn đang nghĩ có phải ai đó đang đùa mình hay không, nhưng nếu thật là đùa giỡn thì hơi quá đáng rồi, La Giản cân nhắc khẩu súng trong tay, đây tuyệt đối là đồ thật.
Tuy La Giản chưa sử dụng súng bao giờ, nhưng cậu có quen một tên cuồng súng ống đạn dược đã từng tha thiết nhiệt liệt giới thiệu cho cậu vô vàn những thứ mà hắn cất giữ, mặc dù đều là hàng nhái và mô phỏng, hơn nữa lúc ấy La Giản căn bản không chú tâm lắng nghe cho lắm, nhưng cậu vẫn học được cách phân biệt hàng giả và hàng thật, lắp ráp ổ đạn, chất lượng và sức nặng, sẽ hoàn toàn khác biệt với hàng mô phỏng theo.
La Giản xoắn xuýt một lúc, một lần nữa trịnh trọng đặt khẩu súng lên bàn làm việc, cậu ngổi xổm xuống đất bắt đầu tìm tờ giấy nhắn kia, sau khi đọc xong cậu đã vứt nó xuống đất. Cậu nhanh chóng tìm được nó cạnh chân giường, La Giản nhặt nó lên đọc lại một lần nữa dòng chữ xinh đẹp viết bằng bút máy, không có gì khác biệt, cậu cẩn thận quan sát hoa văn màu tím ở góc phải bên dưới tờ giấy, hoa văn kia thoạt nhìn giống như là hoa bỉ ngạn, cũng chính là Mạn châu sa hoa, loại hoa của địa ngục trong truyền thuyết.
Màu đỏ tươi là dấu hiệu của Mạn châu sa hoa, dự báo điềm xấu chia lìa cùng cái chết, nhưng trên tờ giấy này, màu đỏ của đóa hoa địa ngục lại là màu tím.
Bỉ ngạn hoa.
Ngàn năm nở, ngàn năm tàn, hoa và lá vĩnh viễn không gặp nhau.
Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử
(Tình không như nhân quả, sinh tử do duyên định sẵn)
Ý nghĩa của loài hoa này khiến La Giản sởn gai ốc, cậu lật mặt trái của tờ giấy, ban nãy khi tìm thấy tờ giấy này đã định xem mặt sau có chữ viết hay không, nhưng bởi áp lực trong phòng kín, cậu lại quên mất phải cẩn thận quan sát.
Quả nhiên, mặt sau tờ giấy có ghi:
[Năm 1989 có một vụ án giết người trong phòng kín, hung thủ giết chết một người ngay trong căn phòng chật chội mà hắn thuê, lưu lại vết máu, cửa sổ và cửa chính đều khóa chặt, nhưng thi thể, hung khí và bản thân hung thủ đều không cánh mà bay.]
Chỉ có một câu ngắn ngủn như vậy, nhưng La Giản biết đây chính là manh mối, cậu ngẩng đầu tiếp tục cẩn thận quan sát căn phòng nhỏ này. Căn phòng rõ ràng đã có tuổi, vách tường sơn màu trắng không ít chỗ đã bong tróc, rạn nứt từng mảng lớn, lộ ra gạch đỏ, cửa sổ cũng là cửa sổ kiểu cũ sơn màu vàng, mặt kính đã rạn nứt kha khá, lá thép bên ngoài có vẻ là đồ mới, chặt chẽ che kín cửa sổ.
Rèm cửa màu xám không phải kiểu trượt rũ rượi, như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Khi La Giản lặp lại động tác kéo tấm rèm ra thì hắt xì một cái rõ to, bụi bám rất nhiều. Cậu ngồi xổm xuống nhìn gầm giường, cũng được phủ một lớp bụi rất dày, ban nãy cậu nằm trên giường thì lại thấy cực kỳ sạch sẽ, chăn và ga trải giường hình như vừa mới đổi, trắng tinh sạch sẽ, tựa giường bệnh đơn điệu trong các phòng ở bệnh viện.
La Giản kiểm tra một lượt chăn gối trên giường các loại, không thu hoạch được gì.
Không thu hoạch được gì chẳng dễ chịu chút nào, cậu tập trung toàn bộ lực chú ý lên mọi thứ trong căn phòng, cậu cẩn thận kiểm tra bàn làm việc, cái bàn này không giống với cánh cửa kia, rất dễ dàng tạo ra vết tích bằng vật dụng sắc bén, La Giản quan sát ngăn kéo bị khóa, nếu không thể dùng bạo lực với cánh cửa chết tiệt, vậy có thể dùng bạo lực với ngăn kéo này chứ hả?
Thế là La Giản cầm cây kéo cùng cái dùi, thậm chí cả bút bi, liều lĩnh phá hoại ổ khóa ngăn kéo, ổ khóa này không giống ổ khóa trên cửa, có vẻ yếu ớt hơn, La Giản cơ hồ muốn lôi cả cái ổ khóa kia ra ngoài, trong lúc cậu vừa dùng kéo và cái dùi đâm chọc vừa dùng chân ra sức đạp, khiến bàn làm việc hoàn toàn thay đổi, cuối cùng cũng mở được cái ngăn kéo này ra!
Nhưng mà thứ trong ngăn kéo, thật sự khiến La Giản bất ngờ.
“Búa?” La Giản cầm lấy cây búa cỡ lớn trong ngăn kéo, thoạt trông cực kỳ rắn chắc, cậu cân nhấc trọng lượng của nó, rất nặng, không biết có thể dùng để đập nát cánh cửa kia được không.
Vừa nghĩ như vậy, La Giản liền quyết định rất nhanh cầm cây búa đập lên cánh cửa màu đỏ, nhưng kết quả như cũ làm người ta phải kinh ngạc! Lực phản chấn mạnh đến nỗi La Giản suýt buông tay, nhưng cánh cửa vẫn chẳng chút sứt mẻ, im lặng đứng nguyên đó, ngăn cách La Giản với thế giới bên ngoài.
La Giản miệng méo xệch nhìn cánh cửa bình an vô sự, có lẽ cậu phải đập thêm vài nhát nữa.
Nhưng sau khi cậu đập liên tục mười nhát, La Giản thực sự muốn hét lên! Cho dù cửa này làm bằng thép thì cũng phải lưu lại một vài dấu vết chứ?!
Sau đó La Giản lại ngoái nhìn cửa sổ cũ nát, tuy trên tờ giấy viết cậu đừng mong có thể thoát ra ngoài bằng cửa sổ, nhưng hiện tại cậu không nhịn được mà suy nghĩ theo hướng ấy, thử xem thế nào? Có lẽ những gì viết trên tờ giấy đều là giả dối, cố ý không để người ta tiếp cận cửa sổ?
La Giản đi tới mở cửa sổ ra, sờ soạng lá thép bịt kín bên ngoài, không hề bám bụi.
Để đảm bảo an toàn, La Giản dùng cái dùi đâm thử vào lá thép, kết quả là điều cậu không mong muốn nhất, lá thép này giống hệt cánh cửa màu đỏ không thể lưu lại bất cứ vết tích gì, dùng sự thực để thông báo cho La Giản biết – bất cứ sức mạnh nào đều vô dụng với chúng nó.
La Giản cảm thấy rùng mình, ánh sáng u ám như biết trước tâm trạng của La Giản mà bỗng phụt tắt, khiến không gian chật chội trở nên tối đen, La Giản lạnh cả sống lưng.
“Bình tĩnh! Mình phải bình tĩnh, còn manh mối gì nữa nhỉ? Có lẽ ở đâu đó trong phòng cất giấu chiếc chìa khóa chăng? Nếu cánh cửa này được bố trí để không thể bị phá hư, vậy thì cách duy nhất mở nó ra chính là dùng chìa khóa, đúng! Cái này giống như game giải đố, chỉ có duy nhất một con đường đúng, mình cần tìm ra đầu mối chuẩn là được!”
La Giản tái nhợt cắn cắn môi, bắt đầu độc thoại:
“Mình đã tìm mọi nơi trong căn phòng, đều không thấy cái chìa khóa, vậy cái chìa khóa đang ở đâu? Bình thường người ta hay giấu chìa khóa chỗ nào nhỉ? Trong ví tiền của chủ nhân? Đúng vậy, quả là hướng đi đúng đắn. Nếu thế chủ nhân của căn phòng này là ai?”
La Giản cúi đầu liếc nhìn tờ giấy nọ, tầm mắt dừng lại ở dòng chữ cuối cùng: thi thể hung khí và hung thủ đều không cánh mà bay.
“Căn phòng của hung thủ, vậy chiếc chìa khóa hẳn là nằm trong tay hung thủ.” La Giản điên điên khùng khùng mà cười, cậu biết trạng thái tinh thần của mình không được bình thường, nhưng trong hoàn cảnh bị nhốt ở một nơi chật chội khép kín, bình thường được mới là chuyện lạ!
“Chỉ cần giải mã bí ẩn của mật thất, là có thể tìm được chìa khóa để thoát khỏi đây.” La Giản lại liếc mắt nhìn tờ giấy, nhếch miệng cười lạnh: “Ý mà ngươi muốn truyền đạt cho ta là như vậy phải không?”
Chuyện kỳ quái nhất đã xảy ra!
Ngay khi La Giản vừa nói xong câu đó, lập tức trên tờ giấy chỗ còn trống đột nhiên từ từ hiện ra một dòng chữ:
[Quả thật là vậy, chúc ngài may mắn.]
La Giản giống như bị điện giật quăng tờ giấy ra xa, sắc mặt của cậu trắng bệch như nhìn thấy quỷ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Ban nãy cậu không hề nhìn lầm!
Dòng chữ kia tuyệt đối xuất hiện từ khoảng không! Cảm giác như kỳ tích tuyệt vời được tạo ra bởi ảo thuật gia! Biến chuyện không thể thành có thể, nhưng tất cả mọi người đều cười, bởi vì bọn họ biết ảo thuật chính là thủ thuật che mắt, là mánh khóe khi bạn mất tập trung dưới góc chết của thị giác để biến hóa thất thường!
Nhưng đây là trong căn phòng chật chội! Khép kín! Mờ tối! Trong căn phòng đáng sợ không thể chịu đựng nổi dù chỉ một ngày!
Ai sẽ làm ảo thuật cho La Giản xem chứ?
La Giản cảm thấy khớp hàm mình run bắn lên, cậu không dám nhìn tờ giấy kia nữa, theo bản năng liếc đồng hồ báo thức trên bàn, bây giờ là 12:40.
Không còn nhiều thời gian nữa!
Nếu không tìm được cách thoát ra ngoài, La Giản có thể thật sự vĩnh viễn phải ở trong này!
La Giản nóng nảy, một lần nữa cầm lấy cây búa, vừa ép bản thân phải bình tĩnh vừa suy nghĩ về căn phòng của hung thủ này. Manh mối đã nói hung thủ giết người ở đây. La Giản quan sát khắp nơi, không phát hiện vết máu, nếu căn phòng này thực sự là hiện trường hung án, vậy thì ít nhất khi hung thủ giết người, căn phòng sẽ không khóa kín, bởi vì để tẩy sạch dấu vết giết người và vết máu, hung thủ nhất định phải mở cửa ra ngoài, lấy nước và các dụng cụ khác tổng vệ sinh cả căn phòng.
Sau đó vứt bỏ dụng cụ lau dọn, căn phòng mới được khóa kín, hung thủ cùng nạn nhân vẫn như cũ ở bên trong, nhưng bọn họ lại biến mất.
“Không, bọn họ không biến mất, bọn họ vẫn ở đây.”
La Giản đột nhiên lẩm bẩm ra tiếng, cậu nhớ lại khi nãy có xem qua cuốn nhật ký của hung thủ, trên trang thứ nhất có viết:
[Bên trái tôi là ảnh ngược gấp khúc của xác chết.]
|
Chương 17: Chỉ đợi một câu nói của cậu
Kha Bố đem những lời nên nói và tình cảm nên làm rõ ràng kéo dài rất lâu, chẳng những không nhạt đi mà còn chuyển biến xấu, giờ lại sợ bị vạch trần, cậu cảm thấy đây là lúc đến tìm Chi Lý để nói hết ra, dùng sự thương hại để duy trì hiệp nghị không phải là điều cậu muốn, cậu đã không còn là thằng nhóc yếu đuối khi xưa nữa, sẽ không cầu xin hắn ở lại, sai lầm trước đây thì bây giờ sửa cho đúng, dù rằng từ nay về sau….Kha Bố tuy mạnh miệng nhưng không có can đảm suy nghĩ tiếp.
Kha Bố cuối cùng cũng tìm được Chi Lý ở lớp học, vừa định tiến lên, mới phát hiện phòng học trống rỗng không chỉ có mình Chi Lý, còn có Công Chu đang đứng trước mặt hắn, cậu không trông thấy mặt Chi Lý, chẳng biết có nên trốn đi một lát không.
“Chi Lý đại nhân, vài ngày nữa là sinh nhật tớ, cớ thể mời cậu ở bên tớ một ngày được không, chỉ cần một ngày thôi.”
“Lý do?”
“Tớ thích cậu, Chi Lý. Lý do này còn chưa đủ sao? Sinh nhật muốn trải qua cùng người mình thích có gì không đúng? Tớ biết bản thân quá đường đột, cũng không yêu cầu cậu phải thích tớ, kỳ thật tớ rất sợ sinh nhật, nó gợi nhớ đến sự phản bội của bạn bè lúc trước, kết quả là, mất hết bạn bè, vì sự gièm pha với đồng tính luyến ái mà bạn trai cũng bỏ đi, nhưng mà, tớ biết cậu không phải người như thế, sẽ không vì tớ thích con trai mà ghét bỏ tớ, yêu cầu của tớ rất nhỏ, chỉ cần cậu ở bên tớ một ngày thôi.”
“Lý do này không được.” Chi Lý dùng tay đỡ đầu.
Công Chu trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức Kha Bố không biết nên đứng ở đây đợi hay đi ra, Công Chu có phần kích động: “Vậy Kha Bố thì sao? Kha Bố dùng lý do gì để cậu ở bên cạnh cậu ấy? Vì sao cậu ấy có thể, tớ lại không được, là bởi bố mẹ tớ không ly hôn à, cho nên không đủ để cậu thương hại? Giữa các cậu rốt cuộc đã có chuyện gì tớ không rõ lắm, nhưng như vậy rất tốt à? Thời gian quá lâu cho nên các cậu không muốn làm rõ thứ tình cảm này mà chỉ ở bên nhau như một thói quen sao? Chẳng phải là muốn chia tay nhưng có điều cố kỵ ư? Tình cảm giống một khối u tuần hoàn ác tính là sao đây a?” Chi Lý trầm mặc, ở thời điểm không nên trầm mặc nhất lại trầm mặc, điều này khiến thân thể Kha Bố không chịu nổi áp lực, dạ dày như bị lửa thiêu cháy quay cuồng, đau đớn chậm rãi ăn mòn cơ thể, cậu chạy trốn, đây không phải những gì cậu muốn nghe. Trầm mặc như vậy là sao, đang suy xét nhừng gì Công Chu nói à? Cho nên hắn thừa nhận, tình cảm với mình chỉ là sự thương hại, ở bên cạnh mình là do thói quen, không muốn chia tay vì có điểm cố kỵ, tình cảm này là một khối u ác tính. Tên khốn kiếp Chi Lý, một lần thừa nhận nhiều như vậy, phải an ủi bản thân thế nào đây. Phủ định chút cũng được kia mà? Cho dù là nói dối thôi.
Kha Bố vì chạy quá nhanh ở sân trường, không cẩn thận va vào một người.
“Xin lỗi.” Kha Bố vội vàng nhận lỗi, ngay cả đầu cũng không buồn nâng đã muốn chạy đi, nhưng bị gọi lại: “Kha Bố?”
Kha Bố quay đầu liền trông thấy Vương Tinh, là học trưởng ở trường trung học trước đây, không ngờ hắn cũng học trường này. Nếu không nhìn thấy khuôn mặt này, Kha Bố thiếu chút nữa đã quên còn có một người như vậy tồn tại.
“Tôi cứ nghĩ nhận nhầm người, thật đúng là cậu. Lâu rồi không gặp, cậu cũng học ở trường này à? Ở nhà E phải không? Số phòng bao nhiêu? Lát nữa đến tìm cậu ra ngoài chơi, cậu mới đến mấy tháng chắc chưa quen nơi này, tôi dẫn cậu đi tham quan chút.” Đối với sự nhiệt tình của Vương Tinh, Kha Bố chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi, cậu nói cho Vương Tinh số phòng của mình rồi lấy bừa một cái cớ để rời đi, chạy được một lúc, Kha Bố thả chậm cước bộ, chạy như vậy, là muốn chạy đến chỗ nào? Có thể chạy đi đâu được? Ở bên ngoài bần thần hồi lâu Kha Bố mới quay trở lại phòng, ngoài ý muốn bắt gặp Vương Tinh ở cầu thang. Vương Tinh sở dĩ nhiệt tình như vậy, lẽ nào Kha Bố lại không biết nguyên nhân? Nhiều năm qua, có một, hai người thích Kha Bố là chuyện thường tình, Vương Tinh chính là một trong số đó, từng thổ lộ với cậu hồi trung học, đương nhiên bị Kha Bố cự tuyệt, lúc ấy Kha Bố không rõ tại sao mình lại cự tuyệt người khác, bây giờ thì cậu đã hiểu. Nếu đối phương có người mình thích sẽ lập tức chia tay, cậu chỉ muốn duy trì hiệp nghị vui đùa kia, bật đèn đỏ với những người có ý với mình, đơn giản là muốn ở lại bên cạnh Chi Lý, cho dù dưới hình thức nào đi chăng nữa.
“Bạn cùng phòng nói cậu không có ở đó, tôi liền đứng đợi ở đây, xem thử có thể gặp được cậu hay không.”
“Không ngờ anh lại đến đây thật.”
“Tôi nói rồi tôi sẽ tới mà, muốn ra ngoài đi dạo chút không?” Kha Bố muốn từ chối, nhưng nhốt mình trong phòng thì ích gì, cậu cần tìm chút việc để đầu óc mình tỉnh táo lại.
“Được.” Khi Kha Bố sánh vai đi cùng Vương Tinh, vừa vặn bị Chi Lý mới về bắt gặp, Chi Lý không thèm chú ý đến Vương Tinh, chỉ cau mày lạnh lùng nhìn chằm chằm Kha Bố. Kha Bố né tránh ánh mắt của hắn, đi qua người Chi Lý, Chi Lý bèn túm lấy cổ tay cậu: “Không cho phép đi với hắn.”
“Điều kiện trao đổi?” Kha Bố đột nhiên hỏi, nếu bảo mình không được đi cùng người khác, Chi Lý dùng cái gì để đối lấy việc mình ở lại. Cậu còn muốn nghe điều gì nữa”
“Đừng đi, Chi Lý, đừng đi, Chi Lý, đừng đi, Chi Lý.” Kha Bố hồi tưởng bản thân dùng giọng nói yếu ớt để giữ Chi Lý lại, đó là sự khởi đầu của mọi sai lầm. Kha Bố giãy mạnh khỏi tay Chi Lý, không để cho Chi Lý có cơ hội lên tiếng: “Cậu còn muốn thương hại tôi đến khi nào?” Dứt lời, Kha Bố không quay đầu lại cùng Vương Tinh rời đi. Trên đường, chỉ có Vương Tinh nói chuyện, Kha Bố cũng không nghe lọt vào tai. Vương Tinh đột nhiên nói: “Đó là Chi Lý phải không, từng nghe mấy em gái lớp dưới nhắc đến, không ngờ hắn thực sự đến học ở đây, các cậu quen nhau à? Loại người như Chi Lý, từ lúc học trung học đã thấy kỳ quái, mùa hè có đôi khi tính tình nóng nảy, thực sự rất khủng bố, nghĩ mình đẹp thì muốn làm gì thì làm chắc, tôi nghe nói cấp 2 cậu ta vì được các bạn nữ rất hoan nghênh mà bị không ít nam sinh chán ghét, cái loại luôn ra vẻ không gì không làm được, chẳng khác chi quái vật.”
Kha Bố dừng lại nhìn Vương Tinh, người này, không giống với Chi Lý, có lẽ hắn sẽ rất dịu dàng, có lẽ hắn sẽ không thương hại mình, quan trong nhất là hắn thích cậu. Vương Tinh túm lấy bả vai Kha Bố, chậm rãi tới gần Kha Bố. Kha Bố dùng một tay tạo khoảng cách giữa hai người, nhẹ nhàng nói: “Không hiểu gì về Chi Lý, anh mẹ nó đừng có ăn nói lung tung, thật là đáng thương, bởi vì hắn xuất sắc hơn các anh mà phải bài xích hắn, đó là lỗi của hắn sao? Chẳng lẽ vì nhân nhượng đám người ngu xuẩn các anh mà thay đổi bản thân, Chi Lý chính là Chi Lý, là Chi Lý tốt hơn bất cứ ai khác.” Kha Bố phẫn nộ vung nắm đấm về phía cằm Vương Tinh, sau đó chạy về phía ký túc xá, tất cả vấn đề đều là ở mình, sao lại giận chó đánh mèo với Chi Lý, Chi Lý đã làm những gì, cứu vớt cậu khỏi sự cô độc, im lặng đứng bên cạnh cậu, dán băng rôn cho cậu, cản nước màu cho cậu, cầm tay cậu chạy về lớp học…Chuyện cũ vì có Chi Lý mà thêm phần hạnh phúc.
Không chỉ như vậy, hắn cũng cứu vớt Tô Ấu Ngôn, chung quy vẫn cảm thấy đã gặp Tô Ấu Ngôn ở đâu đó, dáng vẻ ấy quả thực chính là Chi Lý hồi học cấp 2, Chi Lý chắc hẳn cũng chú ý tới điểm này. “Một mình rất mệt mỏi, ưm, sau này theo tôi đi.” Khi ấy sở dĩ Chi Lý nói như vậy, giống như thấy được bản thân hắn trong Tô Ấu Ngôn. Con người tốt đẹp như Chi Lý, sao có thể so sánh với người khác. Ngoại trừ Chi Lý Kha Bố không thể ở bên ai khác, bắt đầu từ ngày đó, bắt đầu từ lúc cậu khóc nức nở trong ngực hắn. Trong mắt, trong cơ thể, trong đầu, trong trái tim cũng chỉ có mình Chi Lý.
Kha Bố chạy một mạch, cửa phòng Chi Lý không khóa, cậu đi vào. Chi Lý dường như biết Kha Bố sẽ trở về, lãnh đạm nói: “So sánh xong rồi?” Kha Bố chưa kịp trả lời, Chi Lý lại nói tiếp: “Chúng ta chia tay đi?” Kha Bố sững sờ tại chỗ, đây là đáp án đạt được khi mình quay về bên cạnh Chi Lý sao.
“Biết rồi, đúng lúc, vốn tớ sẽ…” Không thể thốt nên mấy lời máy móc, rõ ràng ngay cả khí lực nói chuyện cũng mất, nhưng vẫn cậy mạnh. Chi Lý đóng cửa lại tựa vào sau: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy tớ là người có lòng tốt như vậy?”
“Cậu quả thực không phải người tốt lành gì, luôn nói những lời khiến người ta hiểu lầm, rõ ràng biết đó là tính cách của cậu, thật không cam lòng, lại bị lời nói của cậu xoay mòng mòng, thật không cam lòng, lại đi thích cậu, thật không cam lòng, thế mà lại để cậu đề nghị chia tay trước.”
“Những lời ấy, tớ đã từng nói với người khác sao?”
“Cái đó, tớ…”
“Trả lời rõ ràng cho tớ.” Ánh mắt Chi Lý hăm dọa.
“Không có.”
“Cậu cũng biết là không có a.” Ngữ khí của Chi Lý mang ý châm chọc: “Cậu cảm thấy tớ sẽ tốt bụng thương hại cậu sao? Hiệp nghị kia chỉ dựa vào loại thương hại đơn giản như vậy mà duy trì được à? Tớ cần thương hại cậu à? Ngày ấy kẻ được cứu vớt không chỉ một người, muốn có ai đó ở bên cạnh không chỉ một người, lúc đó cậu cũng nhận ra rồi phải không, mẹ nó nhớ lại rõ ràng cho tớ, bao năm qua, cậu sợ cái gì? Sợ nghe được đáp án từ chỗ tớ à? Cậu đang trốn tránh cái gì? Cho dù chạy trốn vào lòng của thằng khác cũng chỉ khiến cậu hiểu ra một điều, Kha Bố, cậu không rời bỏ tớ được, tựa như…” Chi Lý tiến lên kéo Kha Bố vào trong ngực mình: “Tựa như tớ không thể rời khỏi cậu.”
Chi Lý gằn từng tiếng khiến Kha Bố mất năng lực tự hỏi, đây là sao? Bị cướp đi, tất cả mọi thứ dễ dàng bị cưới đi, Kha Bố liên tục gọi tên Chi Lý. Đột nhiên cậu đẩy Chi Lý ra, lắc đầu: “Không phải, cái tớ muốn nghe không phải những lời này, không phải.” Thấy Kha Bố mất khống chế, Chi Lý túm lấy cổ tay Kha Bố, giọng nói từ tính êm tai nở rộ trong không khí: “Tớ thích cậu, Kha Bố.”
Kha Bố bình tĩnh lại, cái muốn nghe chỉ có một câu này. Bởi vì cậu từng nói “Người tớ thích tớ sẽ nói thẳng”, thì ra tất cả mọi thứ, chỉ cần một câu nói đơn giản như vây là có thể giải quyết hết, mọi sự bất an, chỉ cần một câu nói đơn giản như vây là có thể áp chế. Tâm tình thích Chi Lý, dao động kịch liệt, chưa bao giờ ngừng, Kha Bố đã sớm không thể trốn thoát được.
___________________________
|