Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân
|
|
Chương 23: Phản kích
Kha Bố suy nghĩ rất nhiều về lời nói của trưởng khoa, chuyện hiệu trưởng tìm Chi Lý cũng khiến Kha Bố quan tâm. Khi quay lại chòi nghỉ mát, trông thấy Công Chu và Chu Hân Hợp đang kiềm chế Ứng Tu Kiệt đang nổi điên.
“Các cậu đang làm gì vậy?”
“Ban nãy người của CLB Taekwondo tới nhắn bảo Chi Lý tối nay tới thư viện, tớ đi đập chết bọn họ.” Kha Bố ngoài ý muốn không ngăn cản: “Ừm, nếu không thể trong cậy vào thầy cô giáo, chỉ đành giết chết bọn họ vậy.” Sở Hạo Vũ cũng đồng ý, đứng lên khởi động: “Xem ra không thành vấn đề, Hân Hợp, thay quần áo của cổ động viên đi cổ vũ cho tớ.”
“Tính cả tớ nữa.” Công Chu gia nhập.
“Tớ, tớ cũng phải đi.” Chu Hân Hợp gia nhập. Tô Ấu Ngôn đứng lên.
“Ấu Ngôn, cậu đi đâu vậy?”
“Có việc, các cậu…” Tô Ấu Ngôn dừng một chút: “Chú ý giữ mạng.”
“Nói chuyện với cậu rất xui xẻo!!!”
Cả đám trở về chuẩn bị thật tốt sau đó tập hợp tại thư viện, Công Chu ăn mặc chỉ có thể hình dung bằng một từ-đẹp.
“Tớ nói a, cậu đi thi hoa hậu à.”
Công Chu chỉ cười cười không trả lời, kỳ thật Kha Bố trong lòng đang gảy bàn tính, cái đám này nhiều lắm cũng chỉ là tàn binh bại tướng, phần thắng không lớn. Mới vừa đặt chân vào thư viện, đã thấy có người chờ ở đó.
“Đợi đã lâu lắm rồi, tôi là Hà Tiểu Sơn của CLB Taekwondo.”
Cả đám xúm lại thảo luận: “Không phải nói chỉ có bốn người thôi sao, ở đâu chui ra cái tên Hà Tiểu Sơn này vậy, chắc là tên có sức chiến đấu thấp nhất, chúng ta cùng xông lên, úp sọt hắn.”
“Không được, truyền ra ngoài còn gì là thể diện, còn gì là đàn ông.”
“Để tớ.” Kha Bố xung phong liều chết, chọn người kém nhất thì phần thắng chắc sẽ cao hơn chút.
“Thôi hãy để tớ đi cho, tớ có thể nhận ra ánh mắt của hắn không bình thường.” Công Chu tự tin tràn đầy. Hà Tiểu Sơn cũng không vội, kiên nhẫn chờ bọn họ thương lượng xong, hắn là do một tay anh trai Hà Đại Sơn huấn luyện ra, cũng từng đại diện cho trường ra ngoài thi đấu. Công Chu bước tới, quay đầu lại hàm chứa nhu tình: “Chuyện này không được nói cho Chi Lý đại nhân, tớ chính vì hắn mới chịu nhục.” Công Chu đứng trước mặt Hà Tiểu Sơn, quần áo tươi sáng phối với khuôn mặt xinh đẹp, đột nhiên hoa dung thất sắc: “Ai nha nha nha~~~” ngã về phía Hà Tiểu Sơn, Hà Tiểu Sơn đỡ lấy Công Chu, ôm vào ngực, Công Chu sắc mặt hồng nhuận: “Cám, cám ơn.”
Hà Tiểu Sơn cũng hơi đỏ mặt; “Không sao, cậu có bị thương không?” Thì ra ánh mắt không bình thường là bởi vì hắn ta thích con trai!!
“Tôi không sao, còn cậu?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Công Chu phát ra hào quang, điềm đạm đáng yêu, tuyệt chiêu nhiếp hồn đại pháp của cực phẩm tiểu thụ: “Chẳng lẽ Tiểu Sơn cậu muốn đánh tôi sao?”
“Tôi, tôi chỉ là nghe lời anh trai mà thôi.”
“Cũng đúng, tôi là ai chứ, chỉ là một người xa lạ, anh trai đương nhiên quan trọng hơn tôi, phải không?” Mắt to chớp chớp.
“Tôi…”
Công Chu dùng ngón trỏ đè lên môi Hà Tiểu Sơn: “Đừng nói nữa, nhắm mắt lại, chỉ một lát thôi, hãy để chúng ta hưởng thụ giây phút ngắn ngủi này, chúng ta tựa như Romeo và Juliet, nhất định không thể ở bên nhau.” Kha Bố hai chân vô lực, nói thầm với Ứng Tu Kiệt và Sở Hạo Vũ: “Làm sao bây giờ, tớ sắp nôn rồi.”
“Tớ cũng thế.”
Hà Tiểu Sơn thâm tình nhắm mắt lại, Công Chu hơi lui ra sau, hít sâu một hơi, nhấc đầu gối lên đập như điên vào gốc rễ con cháu của Hà Tiểu Sơn, một đập, hai đập, ba đập, bốn đập, năm đập. Kha Bố cảm thấy tiểu đệ đệ của mình cũng nhói đau. Cho đến khi Hà Tiểu Sơn đau đớn ngã sấp xuống đất, thân thể cong như con tôm khô, Công Chu còn chưa thỏa mà đá thêm cho hắn hai nhất mới hả giận: “Nói cho người của CLB Taekwondo biết, tôi thích đàn ông đấy, thích bị đàn ông thượng đấy, nhưng không phải thằng nào cũng có thể thượng, các người còn ghê tởm hơn cả tôi.” Cực phầm tiểu thụ không thể coi thường. Cả đám tiếp tục đi sâu vào trong.
“Hello.” Xuất hiện một người ngoại quốc, làn da ngăm đen.
“Tôi tên là Did.”
“Lại còn D~~id, D cái đầu anh ấy.” Kha Bố mắng thô tục, chuyện ngày hôm nay vẫn khiến cho cậu bực không chỗ trút, dù sao cũng bị chơi xỏ quá đáng, mặc xác nhà nó. Sở Hạo Vũ ngăn Kha Bố: “Tiểu Hắc cứ để đó cho tớ.” Sở Hạo Vũ mới tiến lên một bước, liền trúng ngay một quyền của Tiểu Hắc vào mặt, Sở Hạo Vũ ăn đau che mặt, vốn dễ nhìn nay càng trở nên hốc hác.
“Này, phản ứng kiểu gì đấy, còn chả bằng lúc bình thường.” Kha Bố nói.
“Đúng vậy, cậu có còn là đàn ông không hả.”Ứng Tu Kiệt nói.
Đồng đội của mình toàn một lũ lòng lang dạ sói; “Tôi đã nói bắt đầu đâu, đúng là không tuân thủ quy tắc.”
“Sorry, are you ready?”
Sở Hạo Vũ ra dấu ok, còn chưa kịp tung chiêu, đã bị đá ngược lại.
“Cậu về nhà đi thôi.” Kha Bố an ủi Sở Hạo Vũ.
“Hết cách rồi, hắn rất lợi hại, nếu là người bình thường tớ đã sớm đánh ngã hắn.”
“Kia, cái kia, Hạo Vũ.” Chu Hân Hợp gọi Sở Hạo Vũ, mấy người quay đầu lại, chỉ thấy Chu Hân Hợp cời áo khoác ngoài, bên trong là bộ cổ động màu lam, rãnh ngực, rốn và bắp đùi đều lộ ra ngoài, cô nàng dùng hai tay che che đậy đậy, ngượng ngùng nhìn Sở Hạo Vũ: “Như vậy, có thể chứ?”
Kha Bố tựa hồ có thể thấy Sở Hạo Vũ ở đằng sau dấy lên ngọn lửa hừng hực, tựa như sống lại: “Ái chà, các anh em, thấy không, thế giới của tôi lại đến rồi.”Sở Hạo Vũ tốc độ đề cao xông lên phía trước, chân trái quét ngang, Tiểu Hắc tránh được, còn chưa kịp phản ứng, tay Sở Hạo Vũ liền vươn ra túm lấy áo Tiểu Hắc kéo đến trước mặt mình, Tiểu Hắc tung quyền nhưng đều trượt, Sở Hạo Vũ đập đầu thật mạnh vào đầu Tiểu Hắc, Tiểu Hắc ngửa ra sau lại bị túm lấy, Sở Hạo Vũ tiếp tục dùng đầu đập hắn, sau đó bóp cổ hắn, chân ngoắc ra sau, vật hắn xuống đất.
“Ngàn vạn lần đừng coi thường sức mạnh của bộ ngực, ta vì ngực mà ngã xuống, cũng vì ngực mà đứng lên khởi nghĩa, còn nữa, ở Trung Quóc thì hãy nói tiếng Trung Quốc.” Sở Hạo Vũ suất khí tức giận lên tiếng. Cả đám ùa lên, dùng dây thừng trói nghiến Tiểu Hắc, vẫn là nhiều người tốt hơn.
Còn chưa đi được bao xa, Ứng Tu Kiệt đột nhiên bị đá bắn ra xa, hắn quỳ gối che bụng của mình, Hà Đại Sơn xoa bóp nắm tay: “Chưa ăn đòn đủ phải không? Hiện tại mới đến để làm gì. Hỏi cậu một lần cuối, có muốn đi theo tôi không?’
“Anh cho rằng tại sao tôi mới chọn gia nhập tiểu tổ này.” Thanh âm của Ứng Tu Kiệt trầm thấp, chậm rãi đứng dậy, cởi áo, lấy ra băng vải màu trắng quấn lên tay: “Lúc ấy Chi Lý cùng tôi tiến hành một cuộc quyết đấu chân chính giữa hai người đàn ông, tôi bị đánh bại, khi hắn dùng thái độ thành khẩn mời tôi vào tổ, tôi chỉ biết, đó mới là đàn ông.”
Nhắc mới nhớ, những gì mà Ứng Tu Kiệt nói cùng những gì mà Kha Bố còn nhớ hoàn toàn khác nhau, rõ ràng là do Ứng Tu Kiệt xui xẻo đụng tới Chi Lý đang hắc hóa, sau đó bị hắn tha vào WC hành hạ, rồi sau đóbị hắn đạp cho một nhát mà gia nhập tổ.
“Chỉ biết mạnh miệng.” Hà Đại Sơn còn đang nói chuyện, Ứng Tu Kiệt đã ra quyền, hơi hơi uốn cong thân thể, hai chân linh hoạt nhảy trái nhảy phải, nhưng Hà Đại Sơn cũng linh hoạt mà né tránh, Ứng Tu Kiệt hai đấm cản trước mắt, chỉ lộ ra đôi mắt lợi hại. Hai người anh tới tôi đi, Kha Bố nhìn hoa cả mắt, nhưng dù sao Hà Đại Sơn thân thể cường tráng, đối chiến trong thời gian dài, có phần thở hổn hển, tốc độ rõ ràng trở nên chậm dần, nhưng Ứng Tu Kiệt từ đầu đến cuối không hề thay đồi, hắn rất nhanh tung quyền: “Quá chậm.”
Hà Đại Sơn tránh thoát được quyền thứ nhất của Ứng Tu Kiệt, nhưng quyền thứ hai nối gót mà tới, quyền thứ ba có phần cố sức, Ứng Tu Kiệt nhảy dựng lên, khuỷa tay đánh lên bả vai Hà Đại Sơn, Hà Đại Sơn kêu thảm thiết, múa may nắm đấm, Ứng Tu Kiệt thối lui: “Quá chậm, anh quá chậm.”
Hà Đại Sơn phát ra tiếng rống như gấu chó, nghe mà kinh, hắn phóng về phía Ứng Tu Kiệt, khí thế cùng sức mạnh của Hà Đại Sơn, Ứng Tu Kiệt thân thể còn đầy thương tích hẳn là không chịu nổi, Ứng Tu Kiệt đột nhiên chỉ vào sau Hà Đại Sơn: “Anh xem cái gì kia?”
Hà Đại Sơn mờ mịt quay đầu lại, một quyền của Ứng Tu Kiệt đánh trúng đầu của Hà Đại Sơn: “Đây là do Chi Lý dạy tôi.” Hà Đại Sơn ngã xuống đất: “Đó mới là đàn ông!! Nhìn cho rõ đi.”
“Cậu đúng là cái tốt thì không học, cái xấu học rõ nhanh.”
Vài người đè lại Hà Đại Sơn, có điều khí lực của hắn quá lớn, khiến bọn họ suýt không xuống tay trói chặt được, Kha Bố nghe thấy trên tầng hai có động tĩnh, đi lên lầu, xung quanh các giá sách là bàn học, có một cậu trai sắc mặt âm trầm đang ngồi trên ghế, Thu Thủy ngồi ở cái bàn trước mặt anh ta, vắt vẻo đôi chân thon dài.
“Anh chính là hội trưởng của CLB Taekwondo.”
“Tôi tên là Tiết Phóng, sợ không?’
“Đời này tôi chỉ sợ một người, thật đáng tiếc, không phải anh. Chính là các anh sai khiến mấy tên khốn kiếp đến gây phiền toái cho chúng tôi?”
“Cái đó tôi không phủ nhận, chó cắn bậy đương nhiên phải giáo huấn một chút, bằng không sao chúng nó có thể nghe lời chủ nhân?” Tiết Phóng tiến về phía trước, nhìn thẳng vào Kha Bố, trong thân thể anh ta toát ra loại khí tức khiến người ta không rét mà run, ánh mắt lạnh lẽo, Tiết Phóng vươn tay muốn chạm vào Kha Bố, bị chặn: “Anh xem thường tôi quá rồi đấy, quen biết Chi Lý nhiều năm như vậy, cho dù không muốn, thì để bảo vệ chính mình vô tình cũng luyện ra chút thân thủ.” Tiết Phóng không ngờ Kha Bố có phần gầy yếu trước mặt lại đỡ được tay mình: “Thiếu chút nữa quên mất, cậu đi theo thằng quái vật kia, tôi từ lúc lên trung học luôn liều mạng luyện tập, rất nhiều người biết tôi vì thế mà bị thương không ít, cho dù tôi cố gắng thế nào, người khác vẫn so sánh tôi và quái vật kia ở trường các cậu, hắn rõ ràng chả làm gì cả, ở trong mắt người khác lại luôn vượt trội hơn tôi, tôi thật không cam lòng bị so sánh với một người mình chưa thấy bao giờ.”
Kha Bố đỏ mắt, xiết chặt nắm đấm của mình tung về phía bụng Tiết Phóng: “Không được gọi cậu ấy là quái vật, cậu ấy nổi tiếng, các người luôn như vậy, luôn như vậy, Chi Lý chưa từng muốn so sánh với bất cứ kẻ nào, các người cứ tự tiện quyết định, tự biên tự diễn, sao không để cậu ấy được yên tĩnh? Cậu ấy không phải quái vật, anh đã từng gặp quái vật nào dễ nhìn như vậy chưa? Luôn có những người ngu xuẩn như các anh bản thân yếu đuối thì trách người khác quá mạnh mẽ.”
“Ha ha ha, khẩu khí không nhỏ nha.” Tiết Phóng cho dù trúng một quyền vẫn ung dung, nhẹ nhàng vươn tay ra, cánh tay Kha Bố chỉ cảm thấy tê rần, anh ta rất lợi hại, Kha Bố tự biết không phải đối thủ, vươn chân nghĩ muốn đá anh ta một nhát, chẳng ngờ lại bị Tiết Phóng bắt được, nhẹ nhàng hẩy, Kha Bố ngã ra sau, tiến vào trong lồng ngực ấm áp của một người, Kha Bố giật mình quay đầu lại, trông thấy khuôn mặt quen thuộc, đằng sau còn có Tô Ấu Ngôn, Chi Lý nhìn chằm chằm Kha Bố, bình thản nói: “Xin lỗi, vòng vo hơi lâu, đã tới muộn.”
____________________
|
Chương 24: Chi Lý đại nhân giá lâm (1)
Thời gian lùi lại đôi chút, Tô Ấu Ngôn im lặng đứng đợi Chi Lý bên ngoài văn phòng hiệu trưởng, một lát sau, cửa mở ra, Chi Lý xuất hiện nhìn không thấu thần sắn cùng tâm tình. Tô Ấu Ngôn đưa cho Chi Lý một hộp sữa: “Sao vậy?”
“Chốc nữa cậu sẽ làm chút chuyện tiêu hao thể lực.” Tô Ấu Ngôn nói, sau đó kể lại mọi chuyện một cách ngắn gọn cho Chi Lý nghe, Chi Lý uống sữa gật gật đầu.
“Giờ muốn tới thư viện không?”
Chi Lý lắc đầu khóe miệng khẽ nhếch, ở trong mắt Tô Ấu Ngôn vẻ mặt kia thật tà ác: “Nếu chủ tướng đã ra khỏi ổ, có cơ hội không thể để lãng phí.” Tô Ấu Ngôn nhanh chóng hiểu được ý của Chi Lý: “Cậu không lo lắng cho Kha Bố à?”
“Đừng xem thường cậu ấy.”
Tô Ấu Ngôn nhìn chằm chằm sườn mặt của Chi Lý, bừng tỉnh đại ngộ, Chi Lý và Kha Bố cực kỳ tín nhiệm nhau, Kha Bố mặc kệ người khác chửi bới thế nào chưa từng dao động, mà Chi Lý hơn ai hết hiểu rõ sự kiên cường của Kha Bố, giữa hai người không phải bảo vệ và được bảo vệ, cũng không phải ràng buộc và bị ràng buộc, mà là nhu cầu và bị nhu cầu. Một Chi Lý như vậy khiến Tô Ấu Ngôn có cảm giác vui mừng, thân thể và nội tâm lạnh lẽo đen tối của cô, đem chút ấm áp ở nơi sâu nhất gửi gắm trên người Chi Lý.
“Ba tôi đã nói gì với cậu?”
“Cô không muốn biết đâu.” Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Ông ấy hẳn đã điều tra cậu, có phải bảo cậu không được phép tiếp cận tôi hay không, a ~ bởi vì mẹ mất sớm, ông ấy luôn bảo vệ tôi quá mức, hy vọng mọi người bạn của tôi tính cách phải tốt, thành tích tốt, phẩm chất tốt, cái gì cũng tốt, loại bỏ những người sẽ gây ảnh hưởng xấu tới tôi, cậu xem, ông ấy đã bảo vệ tôi thành cái dạng gì?” Tô Ấu Ngôn cười khổ, nói ra một câu bi thương, nhưng cô sẽ không nói với bất cứ ai bản thân đã phải chịu đựng bao khuất nhục và thống khổ, cho tới giờ vẫn luôn cô độc, bởi vì ghen tỵ mà bị xa lánh. Chi Lý không nói gì, chỉ đi phía trước Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn đứng lại: “Chi Lý, cậu cũng sẽ giống những người khác? Bỏ mặc tôi?”
Chi Lý xoay người vươn tay sờ sờ đầu Tô Ấu Ngôn: “Bình thường cô thông minh lắm cơ mà? Kha Bố cũng đã nhận ra rồi, nhìn thấy cô tựa như thấy bản thân trước đây, có ai lại bỏ mặc chính mình, ngoan ngoãn đi theo tôi.”
“Cho dù dịu dàng với tôi, ở trong mắt tôi cậu cũng chỉ là một học sinh tiểu học.”Tô Ấu Ngôn khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.
“Trong số tất cả ưu điểm của cô, cái tôi vừa ý nhất chính là sẽ không bao giờ thích tôi.” Chi Lý đáp lại Tô Ấu Ngôn. Trong lời nói của hai người đều mang theo ít nhiều châm chọc!!
Hai người đi tới CLB Taekwondo, Chi Lý đẩy cửa ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà tiến vào, đánh giá phòng học này, đem hộp sữa uống dở vứt vào thùng rác, kéo ghế ngồi xuống: “Tiếp theo, các người ai lên trước?”
“Cậu là ai?”
“Nếu các người thua, chỗ này thuộc về tôi.”
“Lá gan không nhỏ, cũng dám mang con gái tới CLB Taekwondo, chỉ dựa vào hai người các cậu?”
“Một người, cô ấy ngồi bên cạnh đọc sách.”
“Đừng coi thường chúng tao, cho mày biết thế nào là lợi hại.”
“Cái gì?”
“Nghe không thủng à?”
“Cái gì?”
“Cùng xông lên.”
Sau đó trong phòng CLB Taekwondo truyền ra những tiếng hét thê thảm kèm theo tiếng Tô Ấu Ngôn ở bên cạnh chỉ điểm: “Bên tay trái cậu là người tìm Công Chu gây phiền toái, đằng sau cậu là bạn trai của ả đổ thức ăn lên đầu Chu Hân Hợp, còn thằng đội mũ thì đổ tội ăn cắp tiền cho Kha Bố.” Thời gian trôi qua, đám con gái may mắn thoát chết, nhưng lũ bạn trai quản giáo không nghiêm và những người khác bị chỉnh thực thảm, thảm nhất là tên đội mũ. Tô Ấu Ngôn khép sách lại: “Thua thì cuốn xéo đi, còn có việc, tôi phải đóng cửa.” Đây chính là “vòng vo” theo lời Chi Lý.
Kha Bố đứng thẳng dậy chỉnh trang quần áo: “Tớ rõ ràng còn có thể chống cự thêm một lát.”
“Cậu bị đá bay rồi còn gì.” Chi Lý nói ra sự thâth, khiến Kha Bố cực kỳ quẫn bách, bĩu môi với Chi Lý: “Vậy giao cho cậu.”
“Đúng rồi, cậu ta có cường bạo cậu không?”
“Cậu nghĩ ai cũng giống cậu chắc!!” Lúc nào rồi mà còn bình thản nói giỡn, cũng không quan tâm đến không khí nghiêm túc hiện tại. “Cậu chính là Chi Lý? Tới thật đúng lúc.” Thu Thủy đến trước mặt Chi Lý: “Hội trưởng thật quá đáng, quên mất em, Chi Lý phải không, quả nhiên rất hợp với khẩu vị của tôi, nếu cậu bại dưới tay tôi, thì đến phiên bạn trai tôi, sao hả?”
“Không biết xấu hổ.” Kha Bố mang theo mùi dấm chua phỉ nhổ.
“Tôi không đánh con gái.”
“Lúc này cũng đừng tỏ vẻ phong độ đàn ông.”
“Đánh con gái không đã.”
Thì ra là thế!! Kỳ thật Kha Bố cũng không đánh con gái, tuy lý do khác với Chi Lý: “Cậu không đánh thì ai đánh?” Kha Bố lia mắt về phía Tô Ấu Ngôn, không thể nào, không thể nào! Chưa bao giờ thấy Tô Ấu Ngôn động thủ, hơn nữa dù sao Thu Thủy cũng là thành viên CLB Taekwondo, không thể để Tô Ấu Ngôn mạo hiểm. Chi Lý thối lui, Tô Ấu Ngôn tiến lên, Thu Thủy cười không ra hơi: “Không nhầm đấy chứ, cậu bảo tôi đánh với cô ta? Sợ cô ta còn chưa bị tôi đánh đủ à, cô ta từ nhỏ đã bị người ta bắt nạt.”
“Vậy cô cứ thử xem sẽ biết.” Chi Lý tựa vào cạnh bàn.
|
Chương 4: Trở về
Rất lâu sau đó La Giản mới tỉnh lại từ trong hỗn loạn, cả người cậu cứng ngắc nằm trên giường, hoảng hốt một lát mới ngồi bật dậy, trì độn nhìn thoáng qua xung quanh, phát giác đang ở trong phòng của mình.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ sáng lờ mờ, đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường hiển thị bây giờ là 6:45, vẫn còn sớm.
La Giản ngây ngốc, đột nhiên cúi đầu sờ sờ bụng mình, nơi đó căn bản không hề bị thương, không có máu, cũng không đau đớn. La Giản cảm thấy đầu óc hỗn loạn, cậu nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi giường, chạy đến bên cửa sổ mở ra, không khí trong lành thoáng cái ùa vào phòng, đập vào mặt cậu, ngã tư đường vài người già đang tản bộ, không có gì khác với bình thường.
Không phải trong mật thất chật chội khép kín, mà là trong nhà của cậu.
“Mình nằm mơ sao?” La Giản lẩm bẩm, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự là mơ vậy quá tốt, tuy giấc mơ khủng bố ấy khiến cậu toàn thân đổ mồ hôi lạnh, khiến cậu trải nghiệm cái chết chân chính, ở trong mộng, La Giản cơ hồ đã chạm đến đôi tay lạnh lẽo của thần chết.
Nhưng may mắn đó chỉ là mơ. La Giản tự mình an ủi, cậu kìm lòng không đậu ôm ngực. Trong một khoảnh khắc, khi cậu tỉnh lại từ trong mộng, cậu thật sự nghĩ mình đã chết, cảnh tượng ấy chân thực như thế, La Giản có thể nhớ lại rõ ràng từng chi tiết, chân thực đến mức như cậu vừa mới trải qua.
La Giản rời khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách. Là một người đàn ông độc thân, phòng ở của La Giản không thể xem là sạch sẽ, nhưng còn may trong cuộc sống hàng ngày cậu vẫn có chút khái niệm về sự “sạch sẽ”, cho nên sẽ không để căn phòng của mình thành bãi rác, mấy cái bánh mỳ đêm qua mua vội ở tiệm bánh ngọt chất đống trên bàn cơm, bình nước nóng và cốc chén, bát đĩa chưa rửa, tất cả mọi thứ đều ở nguyên vị trí ban đầu, không suy chuyển dù chỉ một phân.
La Giản theo thói quen tìm được sạc di động trên ghế sô pha, xem qua thời gian và ngày tháng, quả thật là hôm nay, không xuất hiện cái gọi là ngủ một giấc tỉnh dậy đã là hai ba ngày thậm chí một tuần một tháng sau.
Mình căng thẳng quá rồi, La Giản nhủ thầm, đã qua rồi, nó chỉ là một giấc mơ mà thôi, hãy quên nó đi La Giản!
Hít sâu một hơi, La Giản vào nhà bếp mở tủ lạnh, cậu nhớ rõ mình luôn dự trữ thức ăn, có thể làm cơm rang trứng hoặc mấy món đơn giản khác. Sáng sớm thức dậy cậu cảm thấy rất đói, cực kỳ đói, giống như hai ba ngày chưa cho cái gì vào bụng vậy.
Nhưng cánh tay vừa đụng đến cửa tủ lạnh liền khựng lại.
Trên cửa tủ lạnh xuất hiện một thứ không nên xuất hiện, không biết ai đã dán lên cửa tủ lạnh một tờ giấy, ở vị trí cực kỳ dễ thấy, ngang với tầm mắt của La Giản, ngẩng đầu lên là có thể thấy.
Một tờ giấy mà góc phải bên dưới có hoa văn màu tím.
Sắc mặt của La Giản trong nháy mắt trắng bệch, đầu ngón tay của cậu trở nên run rẩy, thân thể tựa như bị hạ ma chú, cứng đờ cơ hồ không thể động đậy, một lát sau cậu mới thoát khỏi trạng thái đáng sợ này, cắn răng bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại, vươn tay giật tờ giấy kia xuống, sau đó cúi đầu xem thử, vẫn là những dòng chữ xinh đẹp viết bằng bút máy.
[La Giản tiên sinh thân mến:]
[ Chúc mừng ngài thuận lợi vượt qua cửa thứ nhất.]
[ Căn cứ vào biểu hiện xuất sắc của ngài, chúng tôi có một phần thưởng dành cho ngài, phần thưởng này không phải duy nhất. Bởi mỗi lần ngài thuận lợi thoát khỏi mật thất trở về, chúng tôi đều có phần thưởng cho ngài. Đương nhiên, ngài có quyền lựa chọn không lấy phần thưởng, nhưng nếu không lấy, cửa tiếp theo không chắc ngài có thể thuận lợi mà sống sót hay không, đáng giá để ngài từ từ suy xét.]
[PS: phần thưởng ở trong ngăn kéo bàn làm việc của ngài.]
[ Đêm của mười ngày sau, xin hãy duy trì trạng thái tinh thần tốt nhất tiến vào giấc ngủ, chúc ngài may mắn!]
Yên lặng đọc hết nội dung trên tờ giấy, La Giản trầm mặc một lát, lật xem mặt bên kia của tờ giấy, không có gì cả, trắng trơn.
“Thì ra không phải mơ.”
Cười lạnh một tiếng, La Giản xé tờ vụn tờ giấy, sau đó ném vào thùng rác, cậu trở lại phòng ngủ của mình đến trước bàn làm việc, kéo ngăn bàn ra, trong ngăn kéo vẫn đặt mấy quyển sách cùng báo cáo, trừ mấy thứ đó ra quả thật như lời trên tờ giấy kia, có thêm một món quà nhỏ.
Một cây đao.
“Mình cứ nghĩ là một khẩu súng.” La Giản lấy cây đao trong ngăn kéo ra, nói đúng hơn là một thanh mã tấu, dài chừng 20cm, chuôi đao màu đen, lưỡi đao cũng màu đen, không biết làm bằng vật liệu gì, không thấy phản quang, không có phần bảo vệ tay, kèm một vỏ đao bằng da có thể buộc lên lưng, trên vỏ đao không có nút cài, nói cách khác La Giản chỉ cần khéo léo một chút là có thể nhanh chóng rút đao ra khỏi vỏ, lấy tốc độ kẻ địch không ngờ tới tạo ra công kích hoặc phòng ngự, tục xưng là đao đột kích chiến thuật.
Cây đao này cùng cây đao mà tên hung thủ kia cầm giống nhau như đúc.
La Giản bỗng cảm thấy bụng mình ẩn ẩn đau, nhưng vươn tay sờ thử, không hề thấy vết thương. Lòng bàn tay La Giản ướt đẫm mồ hôi lạnh, cậu thoáng ngây ngốc, cầm mã tấu xem thử, lưỡi đao tựa hồ sắc bén dị thường, mới nhìn thấy đã khiến La Giản có ảo giác chém rất ngọt. Dưới sự quan sát cẩn thận, La Giản phát hiện trên chuôi đao có hoa văn chi chít…..Giống hệt với hoa văn trên tờ giấy, chạm khắc hình hoa của địa ngục.
“Đúng là đìềm xấu.” La Giản chán ghét nhăn mày, cậu cho đao vào vỏ, đóng ngăn kéo lại, sau đó vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, cậu còn phải đi làm, cho dù đã xảy ra chuyện gì, cho dù La Giản mệt mỏi cỡ nào, cậu vẫn phải duy trì cuộc sống hàng ngày bình thường của mình, như vậy mới có thể giống một người bình thường.
Sống như thường. La Giản mặc niệm trong lòng, cầm khăn rửa mặt trước gương, nhưng ngay sau đó cậu lại nhận ra một việc, trên người cậu cũng xuất hiện một thứ không nên xuất hiện.
Bên cạnh cổ, ở chỗ sau tai bị tóc gáy che khuất, có một thứ rất giống hình xăm xanh tím, hình tròn tựa rắn cắn đuôi.
La Giản gần như đã không còn thấy sợ hãi, tuy rằng không hiểu tại sao hình xăm này từ lúc nào đã chạy đến cổ cậu, có điều may mà tóc gáy che phủ nên không rõ ràng lắm, hơn nữa không đau không ngứa, La Giản không mấy để tâm.
Nhưng cho dù để tâm thì sao? La Giản hiểu rõ, tờ giấy kia, gian mật thất kia, tên hung thủ kia, còn cây đao đột nhiên xuất hiện trong bàn học của cậu và hình xăm trên cổ, tất cả đều minh chứng một điều, La Giản đã gặp phải chuyện phi tự nhiên, sức người bình thường không thể ngăn cản được!
Cho nên La Giản mới bình tĩnh như vậy, trước sau như một đi làm, mà không phải ở trong nhà gào khóc kêu la hoặc chạy đến sở cảnh sát báo án, sau đó bị tống vào viện tâm thần. La Giản biết sẽ chẳng ai tin những gì cậu đã trải qua, ngay cả cậu còn không dám tin nữa là.
Mười ngày sau à? La Giản thu xếp xong thì đi ra ngoài, nghĩ đến nội dung trên tờ giấy, để lộ hai tin tức: thứ nhất, trò chơi thoát khỏi mật thất này còn tiếp diễn; thứ hai, mười ngày sau cậu có thể lại bị kéo vào một không gian khép kín.
Dù nhận thức được điểm ấy nhưng La Giản vẫn chẳng khẩn trương, cậu không thể không thừa nhận, cậu không có sức để phản kháng.
Ở công ty bận rộn cho đến buổi trưa, La Giản nhận được một cú điện thoại, là bạn tốt trước đây hẹn cậu ăn cơm.
“Ăn cơm? Cậu mà có lòng tốt mời tớ ăn cơm?” La Giản không dám tin nghe giọng nói đầu bên kia của Phong Vũ Lam, cái thằng dở hơi kẹt xỉ đến mức vắt cổ chày ra nước này, ngay cả nửa cái lông cũng đừng mong nhổ xuống. Thế mà hôm nay lại mời La Giản ăn cơm, đúng là mặt trời mọc đằng tây a.
“Có ý kiến? Không tín nhiệm tớ vậy cơ à? Chả mấy khi tâm tình tớ tốt, không đến thì thôi.”
“Đương nhiên phải đến, không chém cậu nhiều một chút tớ cùng họ với cậu.” La Giản lập tức sửa miệng, thu dọn xong mọi thứ tiến về cửa chính công ty, Phong Vũ Lam ở đầu bên kia nói tiếp:
“Đúng 12 giờ, gặp nhau ở chỗ cũ.”
Chỗ cũ ấy thực ra là một nhà hàng ở ngay gần nhà La Giản, rất gần. La Giản xem giờ trên di động, nhận ra mình còn đủ thời gian về nhà thay quần áo. La Giản không biết có phải bản thân phát sốt hay không, bởi vì cậu thấy nóng khác thường, rõ ràng ngồi trong phòng có bật điều hòa mà toàn thân lại đổ mồ hôi, dấp dính khó chịu.
Vì thế La Giản nhanh chóng trở về nhà thay quần áo, khi lục tìm quần áo trong tủ chẳng hiểu tại sao cậu lại mở ngăn kéo bàn làm việc ra, nhìn thanh mã tấu trong ngăn kéo.
Đúng là ma xui quỷ khiến, cậu vô ý thức cầm cây đao lên, cột vào lưng mình. Vỏ đao hẳn là cột ngang sau lưng, La Giản chỉ cần với tay phải ra sau là có thể rút đao ra, hơn nữa áo khoác cũng đủ dài, che khuất được cây đao, căn bản không nhận ra có gì khác thường.
Chuẩn bị xong xuôi La Giản lưng đeo đao xuất môn, trong lòng cậu có phần phức tạp, kỳ thật cậu không hề muốn đeo đao đi ngoài đường, nhưng sau khi về nhà đầu óc lại mơ mơ hồ hồ ra sức kêu gào, hét lên bảo cậu cầm lấy vũ khí, trực giác mẫn cảm của La Giản không khỏi khiến cậu đề cao cảnh giác, nghĩ tới nghĩ lui vẫn mang theo mã tấu.
Lúc đi ra khỏi cửa đột nhiên cảm thấy váng đầu hoa mắt, La Giản ngẩng đầu nhìn không trung, mặt trời rạng rỡ chói lóa, làm cậu không thể không nheo mắt lại.
Mọi chuyện còn chưa chấm dứt. La Giản mơ hồ có loại cảm giác ấy, tựa như…Đúng rồi, tựa như cậu vẫn đang bị nhốt trong căn phòng chật chội, khép kín, không thấy ánh mặt trời, tựa như nạn nhân bị mưu sát trong mật thất, từ đầu đến cuối không thể chạy trốn.
Vẫn đau khổ giãy dụa trong thế giới tăm tối ấy như trước.
La Giản cúi đầu, tránh ánh nắng chói mắt, sau đó theo thói quen, sờ sờ tiểu hình xăm trên cổ. La Giản cảm thấy mình thựa sự đã phát sốt, nhiệt độ cơ thể cao vượt mức bình thường, nhưng chỉ có chỗ hình xăm kia, vẫn lạnh lẽo như cũ.
|
Chương 25: Chi Lý đại nhân giá lâm(2)
“Tôi cam chịu để người ta bắt nạt –đó là lý do mà tôi không cần phải đánh trả, cho dù các người thấy tôi thế nào, đối xử với tôi thế nào, đều không liên quan tới tôi. Nhưng Chi Lý thì không, không ai được động đến Chi Lý, từ lúc cậu ấy bảo tôi đi theo, cậu ấy là điều duy nhất tôi muốn bảo vệ.” Tô Ấu Ngôn bỏ kính mắt xuống, buộc tóc lại, để lộ vết sẹo trên mặt, Kha Bố kinh ngạc, nhưng đau lòng nhiều hơn, cậu rất hiểu tình cảm mà Ấu Ngôn dành cho Chi Lý, sự xuất hiện của Chi Lý chính là hình ảnh thu nhỏ của những gì tốt đẹp mà Tô Ấu Ngôn tin còn sót lại trên thế giới này, có đôi khi Kha Bố cảm thấy Ấu Ngôn thực đơn thuần, bức tường cố chấp đã có thêm sự ấm áp.
Chi Lý đánh giá khuôn mặt của Tô Ấu Ngôn: “Ấu Ngôn, hôm nay cô rất đẹp.” Kha Bố mắt trợn trắng, cái tên này đôi lúc miệng ngọt đến thần kỳ, sao mình không nghĩ ra câu thoại ấy nhỉ, thất sách, kỳ thi tháng sau còn trông cậy vào Ấu Ngôn có thể trộm tuồn đáp án cho mình! Bản tính thật sự của Kha Bố bại lộ.
Tô Ấu Ngôn cười, đây là lần đầu tiên Kha Bố thấy nụ cười của cô, xinh đẹp sáng lạn. Kha Bố đột nhiên nhận ra cặp kính trong tay mình không có thấu kính: “Ấu Ngôn, không phải cậu bị cận thị à?”
“Chi Lý bảo làm bí thư đeo kính trông hợp hơn.”
“Sao cậu lại hùa theo cái tên nhàm chán này!!”
Thu Thủy chờ đợi đến mệt, lấy tay che miệng ngáp một cái: “Gì mà lắm chuyện thế, thật là đáng ghét, tôi ghét nhất là loại con gái như cô.” Dứt lời tung ra môt cú đá, Tô Ấu Ngôn lùi ra sau, gót giày nhọt hoắt thiếu chút nữa sượt qua mặt cô: “Thực trùng hợp, tôi cũng vậy.” Tô Ấu Ngôn xoay người, đuôi ngựa đằng sau quất về phía Thu Thủy, sượt qua đôi mắt của cô ả, Thu Thủy che mắt, Tô Ấu Ngôn tát môt cái, tiếng vang thanh thúy: “Cái tát này để cô nhớ kỹ kết quả khi dám động đến tóc tôi.”
“Mẹ nó, con điếm.” Thu Thủy mắng chửi thô tục. Chân Thu Thủy lại đá về phía Tô Ấu Ngôn, cô tránh được, cô ả xoay người tiếp tục đá, xem ra Thu Thủy am hiểu dùng chân, Tô Ấu Ngôn bị đá sượt qua, cô cúi đầu nhìn quần áo bị cọ bẩn của mình, Thu Thủy tựa hồ cũng phấn chấn, tháo giầy cao gót, ngắm chuẩn đá thằng vào chân Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn mở hai chân, chân Thu Thủy tiến vào giữa hai chân Tô Ấu Ngôn, cô kẹp chặt lấy chân Thu Thủy, bắt lấy cổ tay cô ả, tay kia lại cho Thu Thủy một cái tát: “Cái tát này để cô nhớ kỹ đừng loạn mắng thô tục.”
Thu Thủy chống tay xuống đất, chân không bị kẹp đá về phía trước, Tô Ấu Ngôn buông Thu Thủy lùi ra sau. Kha Bố ở bên cạnh nhếch miệng, lạnh sống lưng, đột nhiên nhớ lại mình ở nhà thể chất đặt tay sau lưng Ấu Ngôn , tuyên bố sẽ chọc cô nàng đến chết ngay tại chỗ, cậu nuốt nuốt miếng: “Cậu sớm đã biết Ấu Ngôn rất lợi hại?”
“Hạo Vũ và Tu Kiệt đều do cô ấy phụ trách dạy dỗ.” Chi Lý nhàm chán trả lời.
“Cái gì?! Việc này cậu phải sớm nói với tớ chứ!! Tớ, tớ thiếu chút nữa…” Kha Bố không dám nói tiếp, cậu vốn đang nghĩ nếu Ấu Ngôn không đáp đề cho mình, cậu sẽ giáo huấn cô nàng một phen! May quá, cậu đột nhiên có phần cảm tạ Thu Thủy, dùng vết thương của cô ả đến cứu vớt bản thân. Kha Bố này, tuyệt đối không phải người lương thiện, tâm địa thế mà lại đen tối như vậy.
Mồ hôi thấm ướt tóc Thu Thủy, không thể tin nhìn chằm chằm Tô Ấu Ngôn, là Tô Ấu Ngôn từng bị cô ta bắt nạt đến thảm, Tô Ấu Ngôn thần kỳ di chuyển ra sau Thu Thủy, một tay bóp cổ cô ả, tay kia che mặt Thu Thủy, cong ngón tay, móng tay cà nhẹ lên khuôn mặt cô ả: “Đây là đáp lễ.”
Thu Thủy kêu lên: “Đừng, đừng ~~ tôi sai rồi, xin cô đừng làm vậy.” Mất hết hình tượng van xin, Tô Ấu Ngôn buông Thu Thủy ra, Thu Thủy thoát khỏi gọng kìm vô lực ngã xuống đất. Tiết Phóng lộ ra thần sắc trách cứ với Thu Thủy, Thu Thủy cúi đầu. Tiết Phóng đi về phía Chi Lý, vươn tay ra, bị Chi Lý gạt phăng: “Tôi không bắt tay.” Kha Bố mắt trợn trừng, ban nãy mình ra sức ngăn cản cái tay ấy, nhưng Chi Lý lại nhẹ nhàng gạt được đi. Tiết Phóng cũng có chút kinh ngạc, tay hắn thay đổi hình dạng, giống vuốt hổ chộp lấy Chi Lý, Chi Lý lách người sang trái, tay Tiết Phóng chụp lên bàn, trên bàn lưu lại dấu vết, Chi Lý liếc nhìn cái bàn, trong mắt Tiết Phóng toát ra hàn ý. Vươn tay, bị Chi Lý tóm được cổ tay, Tiết Phóng giãy ra được, dùng chân đá Chi Lý, Chi Lý nhấc chân đẩy ngược chân Tiết Phóng về, bên dưới vừa bị chế ngự, bên trên lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vươn móng vuốt sang mặt Chi Lý, tay Chi Lý ngăn trở móng vuốt, lui từng bước, vẫy vẫy cánh tay của mình. Tiết Phóng căn bản không để cho Chi Lý có cơ hội phản kích đánh về phía trước, Chi Lý túm lấy áo Tiết Phóng kéo giật lại, mượn lực đẩy hắn ra sau, giá sách bị đánh đổ.
Hết thảy đều nhanh đến mức Kha Bố không kịp nhìn, vừa rồi Chi Lý rõ ràng bị Tiết Phóng bắt được cánh tay, vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, mấy chiêu ban nãy hẳn là sẽ không tiêu hao nhiều thể lực, trước khi tới đây hắn đã làm gì à? Chả trách trông hắn có vẻ mệt mỏi, bị hiệu trưởng cưỡng chế gọi lên văn phòng ngồi uống nước chè hàng giờ, rồi còn phải đến CLB Taekwondo.
Tiết Phóng đề chân đá bên mạn sườn, Chi Lý vừa khom người né tránh cái chân trên đầu vừa quét ngang gạt chân phía Tiết Phóng, Tiết Phóng mất trọng tâm, ngã xuống đất nhưng nhanh chóng đứng bật dậy, xoay xoay cổ, xoa xoa bả vai, dáng vẻ vận sức chờ phát động: “Quả nhiên thật sự có tài.”
Kha Bố hơi lo lắng cho Chi Lý, nhìn thời gian đang trôi đi, tuy nói Chi Lý chiếm thượng phong nhưng đấu pháp nhàn nhã như vậy cứ tiếp tục sẽ muộn mất, sắp đến giờ tắt đèn rồi!! Kha Bố đầu óc loạn chuyển, phải mau nghĩ cách, Chi Lý sao lại hắc hóa, là bời vì thời tiết quá nóng cho nên mới khó chịu, suy ra không phải vì thời tiết quá nóng mà hắc hóa, mà bởi khó chịu nên mới hắc hóa, vậy…
Kha Bố dồn khí hét lên: “Chi Lý, ban nãy, tớ lừa cậu, thật ra…” Thanh âm của Kha Bố nghẹn ngào, tựa hồ không cách nào nói tiếp: “Tớ bị tên Tiết Phóng cầm thú kia cường bạo, tớ tớ tớ… “ để cường điệu còn lắp bắp mấy từ “tớ.”
“Cậu đang nói bậy gì đó hả!” Tiết Phóng hét lên với Kha Bố.
“Giờ anh không muốn thừa nhận chứ gì?”
Chi Lý đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, Kha Bố tiếp tục nói: “Anh ta dùng tay mình thô bạo vuốt ve tớ, dùng cái miệng của anh ta thô bạo hôn tớ, dùng chân anh ta thô bạo cọ xát tớ, còn, còn bắt tớ xem nơi đó của anh ta.”
“Câm miệng.” Tiết Phóng không thể nhịn được nữa, hoàn toàn quên mất Chi Lý ở đằng sau, xung quanh hắn tựa hồ hóa đen, Tô Ấu Ngôn và Kha Bố lùi ra sau, Thu Thủy chỉ biết há mồm nhưng không phát ra tiếng, chỉ vào sau lưng Tiết Phóng. Tiết Phóng vừa định quay đầu, mặt bên trái bị ăn ngay một đấm. Chi Lý túm lấy Tiết Phóng: “Chính là cánh tay này đi.” Ngón tay bị Chi Lý bẻ ngoặt ra sau, Tiết Phóng ăn đau nhíu mày, Chi Lý đá vào khuỷa chân hắn, Tiết Phóng quỳ một chân xuống đất: “Là cái chân này đi.”
Chi Lý ném Tiết Phóng lên đất, hắn vừa định khởi động thân thể, bị Chi Lý giẫm mạnh lên gốc rễ con cháu, Chi Lý cúi người niết môi hắn: “Là cái mồm này hả, Ấu Ngôn.” Tiết Phóng mắt trợn trừng, bản thân thế mà bị áp chế không thể nhúc nhích, trước kia chưa bao giờ có chuyện này, cái tên không mấy tráng kiện này đào đâu ra khí lực lớn đến vậy. Tô Ấu Ngôn ném một quyển sách bìa cứng qua, Chi Lý nhét một góc quyển sách vào miệng Tiết Phóng, hung hăng ấn xuống. Mấy người còn lại trói xong Hà Đại Sơn đi lên thấy một màn như vậy, Ứng Tu Kiệt ngó dáo dác xung quanh: “Hội trưởng ở chỗ nào, úp sọt hắn.”
“Chính là cái tên đang bị nhét sách vào mồm.”
Mọi người hoảng sợ nhìn Chi Lý: “Ai khiến hắn như vậy?”
“Kha Bố.” Tố Ấu Ngôn bán đứng. Mọi người chỉ trích: “Chẳng lẽ cậu không biết sau khi hắn hắc hóa sẽ không phân địch ta!!!” Kha Bố bừng tỉnh đại ngộ hối hận: “Thôi xong!! Tớ quên mất, biết vậy cứ để hắn từ từ mà đánh.” Kỳ thật Kha Bố chỉ đơn thuần nghĩ muốn nhanh chóng giải quyết cho xong, để Chi Lý sớm quay về phòng nghĩ ngơi.
Chi Lý túm tóc Tiết Phóng kéo hắn đến trước mặt Sở Hạo Vũ: “Tên khốn kiếp này, còn bắt cậu ấy nhìn chỗ đó của anh hả? Vậy để tôi cho anh xem đủ.” Dứt lời vươn tay tụt quần Sở Hạo Vũ, ấn mặt Tiết Phóng lại gần, Tiết Phóng và Sở Hạo Vũ đều muốn chạy trốn: “Hai người các cậu cứ thử cử động xem.” Sở Hạo Vũ dùng vẻ mặt cực kỳ bi thương nhìn Kha Bố: “Thấy chưa? Đây chính là nguyên nhân tớ sẽ hận cậu.”
Sau khi gây sức ép xong, bọn họ đem thành viên CLB khênh ra ngoài thư viện ném vào đống rác, sử dụng di động chụp các kiểu ở mọi góc độ khác nhau, Chi Lý đi về phía Kha Bố, Kha Bố liên tục lùi ra sau: “Cậu hãy nghe tớ nói, vừa rồi chỉ gạt cậu thôi, ai ngờ dục vọng chiếm hữu của cậu mạnh như vậy, a ha ha, không ngờ, không ngờ .”
“Tớ biết.” Chi Lý lạnh lùng nói.
“Cậu biết mà còn…”
Chi Lý nắm cằm Kha Bố: “Dù biết vẫn sẽ để ý, nhớ kỹ cho tớ, nếu còn dám dùng phương pháp này, nói những lời như vậy, tớ sẽ dùng tay mình thô bạo vuốt ve cậu, dùng miệng thô bạo hôn cậu, dùng chân thô bạo cọ xát cậu, đến chết mới thôi, hiểu chưa?”
“Hiểu, hiểu rồi.”
“Tớ là người thưởng phạt phân minh.”
“Đột nhiên phun ra câu này muốn tớ hiểu thế nào đây? Chi Lý đại nhân.”
“Đây là, phần thưởng cho lúc trước của cậu.” Chi Lý vừa nói xong, vươn tay ra túm lấy áo Kha Bố kéo cậu lại gần mình, Kha Bố mắt mở lớn, phần thưởng lúc trước? Là vì những lời mình nói với Tiết Phómg sao? Cậu ấy nghe được?
Nụ hôn của Chi Lý mang theo hơi sữa ăn mòn Kha Bố, đó là hương vị đầy ngọt ngào.
|
Chương 26: Cứ điểm của chúng ta
Lạ là trên trang web của trường không hề có ảnh chụp Tô Ấu Ngôn và Công Chu, chỉ có ảnh chụp CLB Teakwondo và tiêu đề màu đỏ đậm. Hơn nữa kỳ quái nhất chính là, những người từng gây khó dễ cho Chu Hân Hợp, Công Chu, Sở Hạo Vũ mặt mũi ai nấy đều bầm dập đến giải thích, rõ ràng tối hôm qua thâm gia đánh nhau chỉ có bốn người. Người đổ tội ăn trộm cho Kha Bố cũng tìm đến thầy chủ nhiệm giải thích, tất cả dường như quá mức thuận lợi…
Kha Bố bị kéo đến một phòng học trống trong trường, tấm biển đề CLB Teakwondo lung lay muốn rớt, những người khác đã ở trong quét dọn vệ sinh, nơi này tràn ngập ánh sáng mặt trời, vị trí rất tốt, phòng cảnh bên ngoài cửa sổ cũng rất đẹp.
“Các cậu ở đây làm gì vậy?”
“Đây chính là phòng của hội chúng ta.”
“Hội gì? Chúng ta lập hội khi nào.” Đúng là một đám tùy hứng.
“Hội bắn nhanh.”
(Hội ,nhóm trong tiếng Trung là 社团– shètuán: xã đoàn, câu ở trên bản gốc là快射–kuàishè: khoái xạ, nói chung là một kiểu chơi chữ, cùng cách đọc nhưng nghĩa khác nhau: 社shè-射shè)
“Đừng tùy tiện đặt tên như vậy, đây chẳng phải là phòng cũ của CLB Teakwondo sao?”
“Nghe Ấu Ngôn nói, hôm qua cô ấy và Chi Lý đại nhân trước khi đến thư viện, có ghe qua nơi này xem thử điều kiện và thành viên của CLB Teakwondo, song phương tiến hành đối thoại hữu hảo với nhau, sau đó để xúc tiến sự hài hòa giữa lớp trên với lớp dưới, phòng học liền giao cho chúng ta, bọn họ chuyển sang nới khác.” Công Chu nói như thật.
“Vậy mà cậu cũng tin được!! Hai người bọn họ sẽ làm cái việc ngồi yên một chỗ mà đàm đạo với nhau à?” Trong đầu Kha Bố hiện lên chân tướng.
“Tại sao không?” Chi Lý hỏi ngược lại.
“Đừng dùng vẻ mặt này, chắc chắn là không có chuyện đó.”
“Tớ cảm thấy mình rất lương thiện.”
“Cậu với khái niệm lương thiện ấy cực kỳ mơ hồ!”
“Cái gì?”
“Đúng rồi, trên trang web trường là sao vậy?”
“Trương Lạc giải quyết.” Quên chưa nói, Trương Lạc là cao thủ về phương diện máy tính.
“Ai là Trương Lạc?”
“Một tên vớ vẩn ấy mà.”
“Đừng có tùy tiện nói người khác như vậy!”
Đúng lúc ấy, Trương Lạc cầm dây mạng đi vào, cực kỳ tự nhiên bắt đầu quan sát tìm nơi thích hợp sắp đặt dây mạng cho phòng học. Không rõ cho nên, Trương Lạc nhìn sang Kha Bố khẽ gật đầu, cộng thêm một nụ cười khiến Kha Bố cảm thấy có hàm ý sâu xa.
“Cậu là?”
“Tôi có rất nhiều cách gọi, bạn cũng phòng của Chi Lý, người thứ tám của tiểu tổ, hacker vô địch, cậu có thể gọi tôi là Trương Lạc, đây là người yêu của tôi Lý Kiều Kiều.” Trương Lạc đặt máy tính bảng đặt lên bàn, mở ra. Người có thể đặt tên cho máy tính bảng, tuyệt đối không phải bình thường!!
“Cậu có thể nói thẳng tên mình ra.” Còn hơn thế, Kha Bố rất quan tâm đến cách xưng hô thứ nhất. Sở Hạo Vũ vừa lúc cắt ngang suy nghĩ của Kha Bố: “Ai u, Trương Lạc.” Hắn nháy nháy mắt.
“Các cậu quen nhau à?”
“Đương nhiên rồi, tớ thường xuyên đến lấy phim con heo bản gốc ở chỗ cậu ta.”
Kha Bố không thèm quan tâm đến những gì Sở Hạo Vũ nói, tiếp tục tự hỏi, bạn cùng phòng của Chi Lý, nói cách khác…., Kha Bố tiến lên che lại máy tính bảng: “Cậu đã thấy rồi phải không, chuyện xảy ra vào tối hôm đó?”
Trương Lạc liếc nhanh một cái về phía Chi Lý, sau đó biểu tình mờ mịt nhìn Kha Bố: “Thấy cái gì? Mấy hôm trước máy quay bị hỏng, vẫn chưa kịp sửa.” Kha Bố nhẹ nhàng thở ra. “Không thấy là tốt rồi.”
“Chi Lý, cậu ta đánh đấm thế nào?” Kha Bố hỏi, trải qua sự kiện của Tô Ấu Ngôn, cậu bắt đầu một lần nữa đánh giá thứ hạng của từng người trong tổ.
“Phế vật.”
“Quả nhiên y như những gì tớ đoán.” Hai người trước mặt Trương Lạc tiến hành cuộc đối thoại cực kỳ thất lễ.
Ứng Tu Kiệt xen mồm: “Kha Bố, đừng tưởng rằng giải bộ nói chuyện với người yêu là có thể trốn việc, nhanh, đi dỡ tấm biển CLB Teakwondo ở ngoài cửa xuống.” Đột nhiên bị nói thành người yêu, Kha Bố mếu máo đi về phía cửa bắt đầu gỡ tấm biển, sau khi tấm biển được lấy xuống, phát hiện đằng sau nó còn có một tấm biển nữa, là CLB thanh nhạc, hóa ra căn phòng này cũng bị CLB Teakwondo chiếm dụng, tấm biển của CLB thanh nhạc gỡ xuống thì lại thêm tấm biển của CLB cầu lông! Đây là cái kiểu trường học tà ác gì thế này. Sở Hạo Vũ vỗ vỗ tay: “Bọn tớ đi mua chút đồ ăn vặt, Kha Bố trông cửa, Chi Lý trông Kha Bố.” Tuy Kha Bố là một tên lười biếng, nhưng Sở Hạo Vũ nói như vậy nghe sao cũng thấy không được tự nhiên.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Kha Bố đem đống biển chất phía sau cửa, Chi Lý ngồi trước cửa sổ vẽ tranh, khoanh chân, cổ tay không ngừng đong đưa, tờ giấy trắng tinh đã có phông, mình đã nhìn Chi Lý vẽ bao nhiêu năm rồi, từ lúc cậu ấy vẫn còn là thiếu niên anh tuấn chơ tới bây giờ đã trở thành người yêu của mình, chưa bao giờ ngừng, Chi Lý nghiêng đầu, ném bút về phía Kha Bố: “Đi ~~~”
“Cho dù bao nhiêu lần đi nữa, tớ cũng sẽ không ngậm về cho cậu, bởi vì, tớ không phải chó.” Kha Bố xoay người nhặt bút lên đưa cho Chi Lý, cậu đứng sau lưng Chi Lý nhìn bức tranh: “Có đôi lúc tớ rất hoài nghi cậu biết vẽ tranh thật không, trình độ này, là của học sinh mẫu giáo à.”
“Đừng có mà tùy tiện đả kích sở thích của người khác.”
“Nhưng trên mặt cậu hoàn toàn không có dáng vẻ bị đả kích.”
“Có thời gian đứng rỗi ở đây, chi bằng ra trông cửa.”
Kha Bố nhăn mặt nhíu mày với Chi Lý, muốn bê cái bàn giữ cửa đến bên cửa sổ, cái bàn làm từ gỗ thật, khá là nặng, Kha Bố chỉ có thể nâng một bên, ra sức kéo đi. Chi Lý đặt bức tranh xuống đến sau Kha Bố nâng bên kia lên.
“Để ở đâu?”
“Bên cửa sổ.”
Kê xong cía bàn, Kha Bố giống ông già xoa xoa thắt lưng, ngồi trên bàn cùng Chi Lý đang đứng mặt đối mặt, độ cao vừa vặn có thể nhìn thẳng vào Chi Lý.
“Để tớ tính xem nợ cậu bao nhiêu lần, một lần hồi tập quân sự, lần giúp treo băng rôn, tuy cậu bảo không cần, nhưng tớ là người thế nào chứ, không chịu thiếu của người khác dù chỉ một hào, lần này không tính, tổng cộng chỉ có hai lần.”
Chi Lý nghe xong lời phát biểu của Kha Bố, hay tay chống lên bàn, vây Kha Bố vào trong: “Giữa chúng ta nói như vậy có phần khách khí, là ba lần, ngày hôm qua đánh nhau cũng tính.”
“Cậu không thấy câu trước với câu sau cực kỳ mâu thuẫn với nhau à, cậu đã nói như vậy rất khách khí cơ mà! ! Ba lần thì ba lần.”
“Cậu cứ từ từ mà trả.” Trong mắt Chi Lý chợt lóe qua một tia giảo hoạt.
“Khoan đã, vẻ mặt mới nãy là sao?”
“Cậu nhìn lầm rồi.”
“Thế à?” Giờ Kha Bố mới nhận ra mình và Chi Lý cách nhau rất gần, Kha Bố làm như không có việc gì quay đầu sang một bên, ánh mắt lấp lánh, tẹn thùng mà đỏ mặt, cậu mím môi, có chút động tâm.
“Bày cái vẻ mặt này ra là muốn để tớ xâm phạm cậu à?”
Kha Bố vươn tay che mắt Chi Lý, nhẹ giọng thì thầm: “Đoán sai rồi, là muốn cậu hôn tớ.” Đôi môi của Kha Bố ghé sát vào Chi Lý, môi trên khẽ nhếch bị cắn, ngưa ngưa. Kha Bố chưa bao giờ dùng nhừng lời nói thực buồn nôn để biểu đạt tình cảm với Chi Lý, nhưng rốt cuộc Kha Bố thích hắn đến mức nào, cậu tin Chi Lý nhất định đã nhận ra, tâm tình khẩn thiết ấy không thể nào giấu được.
Sao hôn mãi mà chưa ngừng? Kha Bố kinh ngạc nhìn Chi Lý, sau đó đẩy hắn ra: “Nên làm việc.”Cái việc nói chuyện yêu đường tuyệt đối không am hiểu, người khác nói những gì, làm cái gì nhỉ? Việc ấy ngàn vạn lần đừng có mà hỏi Chi Lý, lần trước hỏi hắn, bản thần liền bị cường bạo. Xem ra phiền não chỉ có mình Kha Bố, Chi Lýquay trở lại chỗ ngồi, cầm lấy bút đang chuẩn bị vẽ tranh tiếp, phát hiện ngòi bút do ban nãy ném đi mà bị gãy, thanh âm của Chi Lý vang lên không lớn không nhỏ: “Ấu Ngôn, gọt bút.”
“Cậu coi Ấu Ngôn là gì vậy hả, nhắc mới nhớ cô ấy cũng quá dung túng cho cậu. Đợi đã, Ấu Ngôn ở đây?”
Tô Ấu Ngôn ở trong góc tối cầm sách đứng dậy, đến gần từ trong túi lấy ra dao gọt bút chì, Kha Bố quả thhực không cách nào hình dung quan hệ của hai người này, không giống người yêu, cũng không giống bạn bè. Nhưng giờ không phải lúc tự hỏi, Kha Bố quẫn bách: “Cậu, cậu, cậu nghe hết rồi?”
“Nghe cái gì?” Tô Ấu Ngôn hỏi.
“Không có gì, không có nghe thấy thì tốt, cậu ngồi đó sao không lên tiếng.” Kha Bố nhẹ nhàng thở phào, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, nhưng tình cảnh kế tiếp khiến cậu muốn tìm một sơn động sống một mình. Tô Ấu Ngôn nhìn chằm chằm Chi Lý: “Bày cái vẻ mặt này ra là muốn để tớ gọt thành đầu tròn à?” Câu hỏi này hình như giông giống câu hỏi nào đó [Chú giải câu gốc: “Bày cái vẻ mặt này ra là muốn để tớ xâm phạm cậu à?”]
Chi Lý phối hợp trả lời: “Đoán sai rồi, là muốn bảo cậu gọt thành đầu vuông.” Câu trả lời này hình như cũng giông giống câu trả lời nào đó [Chú giải câu gốc: “Đoán sai rồi, là muốn cậu hôn tớ.”].
“Các cậu muốn bức chết tớ phải không?” Kha Bố mất lý trí, đập đầu xuống bàn, nhưng không đụng tới mặt bàn cứng rắn, mà là đập vào mu bàn tay Chi Lý vừa vươn đến.
|