Tôi Cần Bờ Vai, Cậu Cần Một Cánh Tay
|
|
CHƯƠNG 10.1
- Thị Trâm, việc chuyển trường của Bạch Phát đều đã ổn thỏa chứ?
- Vâng, mọi chuyện ổn thỏa. Hôm nay sẽ là ngày đầu tiên em ấy đến lớp.
- Tốt, bác chỉ vừa thả Thiên Anh tự do hôm qua. Cho nên cháu dặn Bạch Phát đừng vội tiếp cận Tuyền Hinh. Cháu cũng khoan xếp cậu ta ngồi gần Tuyền Hinh ngay những ngày đầu. Hãy để qua hết học kỳ này, mượn cớ cậu ta học dốt để chuyển chỗ. Nếu gấp gáp quá, bác sợ Thiên Anh sẽ phát hiện ra mọi chuyện.
- Vâng, cháu biết rồi.
***
Thiên Anh hôm nay vào lớp sớm hơn mọi ngày. Là ngày cô được trở lại với ngôi trường vốn là đang dần thân quen trong mắt cô.
Tiết trời hãy còn sót lại ít hơi sương lạnh lẽo của màn đêm, mà Thiên Anh lại quên khoác thêm chiếc áo len để giữ ấm. Báo hại cô cứ chốc chốc lại rùng mình bởi làn gió bất chợt.
Ngồi vào chiếc bàn quen thuộc, nơi hộc tủ chưa chi đã bám lên ít bụi bẩn. Cô hướng ánh nhìn xa xăm về phía hành lang trải dài hãy còn vắng vẻ. Lòng không khỏi háo hức trông chờ bóng hình nhỏ bé của một người con gái.
Tuổi mười tám, cô không biết đã trải qua biết bao mối tình, khoác vai biết bao người con gái. Nhưng căn bản là vẫn chưa một ai có thể chạm đến ngăn cảm xúc đặc biệt nơi trái tim cô.
Cho đến khi, cô gái ấy xuất hiện.
Từ oán hận, Thiên Anh chuyển sang thương hại ngay từ lần đầu tiên chạm mặt. Rồi những ngày sau đó là một chuỗi những cảm xúc hỗn độn hiện hữu khiến tâm tư rối bời không lối thoát.
Chính là khi cô nàng bắt đầu nhận ra bản thân biết lo lắng, biết yêu thương, biết quan tâm lấy một người tự cho là quan trọng.
Là khi bắt đầu phát hiện bản thân biết nhớ nhung, biết mong chờ mỗi khi vắng đi bóng dáng của người ấy.
Là khi đôi mắt tự lúc nào đã luôn tìm kiếm sự hiện diện của đối phương.
Và càng không tránh khỏi những cái ghen tuông hờn giận mỗi khi người ấy khoác tay ai đó.
Là khi bắt đầu sợ cảm giác bị ruồng bỏ, sợ mất mát, sợ phải lìa xa.
Bao nhiêu cung bậc của cảm xúc còn mới lạ, vốn là chưa từng được trải qua, nay lại loé lên ngời ngời ngay trước mắt. Khiến cho Thiên Anh dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận rằng, Tuyền Hinh chính là hương vị ngọt ngào của tình yêu mà cô đã luôn hằng tìm kiếm.
- Thiên Anh, cậu... tớ tưởng, cậu đã chuyển lại về trường cũ?
Tiếng gót chân nhẹ nhàng đã ngắt đi dòng suy nghĩ đang chảy dài nơi tâm trí của Thiên Anh. Người thứ hai bước qua cánh cửa phòng học lại chính là lớp trưởng Hàn Hàn, với đôi ngươi đang mở to tỏ ý vô cùng ngạc nhiên.
Thiên Anh trông thấy Hàn Hàn cũng bèn nhớ lại lời Tinh Thần đã nói hôm trước đó. Vốn là vẫn không thể hiểu nổi vì sao Hàn Hàn lại phải mượn đến chiếc cầu trung gian là Tinh Thần để hỏi thăm về cô.
Đồng thời, cũng phát hiện ra Hàn Hàn hôm nay không mấy hồ hởi. Thiên Anh liền đùa:
- Ơ. Cậu không mừng sao? Nhìn cậu cứ như kiểu, chẳng hoan nghênh tớ trở lại í?
Hàn Hàn khẽ nhoẻn môi mỉm cười, nụ cười dường như thoáng đượm chút âu lo. Bước chân tiến gần hơn với Thiên Anh.
- Ngồi đây đi. - Thiên Anh vỗ vỗ lên mặt ghế bên cạnh.
Sau đó tiếp lời hỏi han:
- Cậu có chuyện gì không vui à?
Hàn Hàn lắc đầu nguầy nguậy, vẫn giữ lấy môi cười để trả lời:
- Tớ không sao. À mà, sao cậu lại được trở về trường vậy?
Thiên Anh không chút ngần ngại, rất nhanh đã đem mọi chuyện thuật lại cho Hàn Hàn. Đôi phút sau đó, Thiên Anh hằn hộc đập tay lên mặt bàn, kết một câu trong giận dữ:
- Nếu không phải vì Tuyền Hinh. Tớ nhất định sẽ không để thằng khốn đó lộng hành như vậy.
- Cậu vì Tuyền Hinh? Tại sao vậy? Cậu... thích Tuyền Hinh sao?
Nhận thấy mình hơi lỡ lời, Thiên Anh liền chuyển sang điệu cười hì hì. Tay xoa xoa đầu, hai gò má ửng đỏ một lúc. Cứ mỗi khi vu vơ nghĩ đến người con gái ấy, là cô lại trở nên thất thần ngô nghê.
- Thôi. Đừng nói chuyện của tớ nữa. Bàn chuyện của cậu đi.
Hàn Hàn mí mắt có chút nhướng lên, ngạc nhiên:
- Bàn về tớ? Tớ có chuyện gì để bàn?
- Cậu đó. Tại sao lại bí mật đi hỏi Tinh Thần về tớ?
Thiên Anh thẳng thừng như ruột ngựa. Từng câu từng từ buông ra mạch lạc đến mức, Hàn Hàn phải ngay lập tức né đi ánh mắt cô.
Đôi tay Hàn Hàn cứ khẽ khàng gõ vào nhau, rồi lại nhẹ nhàng đan lấy nhau lộ rõ vẻ lúng túng.
- Nè nè, đừng nói là cậu đã thích tớ? - Thiên Anh rộ lên nụ cười gian. Đôi ngươi híp lại tỏ ý hứng thú vô cùng.
Hàn Hàn đánh nhẹ vào vai Thiên Anh, khuôn miệng nhỏ nhanh nhẩu trả lời:
- Cậu vớ vẩn quá. Chỉ là tớ...
- Chà, hai người sáng sớm đã làm gì thế này?
Giọng của Tuyền Hinh vang từ phía cửa, khiến cho cuộc đối thoại mau chóng bị gián đoạn. Thiên Anh còn chưa kịp biết rõ nguyên do. Nhưng cô mặc kệ, Tuyền Hinh xuất hiện đã khiến tâm cô bộn bề niềm vui.
- Tuyền Hinh!!! - Thiên Anh lao như bay về phía nàng, giang rộng cánh tay như muốn ôm trọn nàng vào lòng.
Cảnh tượng tương phùng này thật sự khiến người xem phải lung lay.
- Trời ạ. Làm quá! - Hàn Hàn lắc đầu chào thua.
Thiên Anh còn chưa kịp làm gì, Tuyền Hinh đã nhanh nhẹn né đi. Tên dê xồm này lại muốn thừa cơ ôm nàng à? Đâu có dễ!
- Hôm nay Thiên Anh đi học lại, cậu không ngạc nhiên sao Tuyền Hinh? - Hàn Hàn hỏi khi đã di chuyển sang dãy bàn bên cạnh, nhường lại chỗ ngồi cho Tuyền Hinh.
- Hôm qua đã biết rồi. Nhưng vẫn chưa biết cậu ta làm cách nào để được vào lại trường.
Hàn Hàn hé môi định kể lại mọi chuyện, nhưng đã bị cái nháy mắt và lắc đầu lia lịa của Thiên Anh ngăn lại.
Cô thật không muốn Tuyền Hinh biết chuyện này. Sợ rằng nàng sẽ lại ôm cái áy náy của chuyện xa xôi trước đó để tự trách móc bản thân. Việc cô đánh nhau để rồi bị đuổi học, cô biết Tuyền Hinh đã luôn tự nhận về phía mình một nửa trách nhiệm. Cô thật không muốn nàng phải giày vò trong tâm mãi về chuyện đã qua.
- Quan trọng là tôi đã trở về. Hai người nhất định phải khao tôi một chầu đó nha.
Thiên Anh lái chủ đề bằng việc cười tươi bá lấy vai hai cô nàng.
- Vớ vẩn. Hai câu chẳng ăn nhập vào nhau. - Tuyền Hinh hừ lên một tiếng.
Rồi từ đâu đó, cô đẩy về phía Thiên Anh một gói xôi đầy ụ, còn nóng hôi hổi trong lòng bàn tay.
- Ơ. Gì thế này? - Thiên Anh trong lòng căn bản là đang nhảy múa tưng bừng. Nhưng vẫn vờ ngu ngơ hỏi.
- À không, lúc nãy tôi ăn không hết. Nên gói phần thừa còn lại cho cậu. Tôi nghĩ không nên lãng phí thức ăn.
Hàn Hàn bụm môi, muốn cố nén nhưng sau cùng cũng bật cười thành tiếng.
Thiên Anh nghệch mặt đôi giây. Nụ cười đắc ý mới ban nãy liền vội tắt ngủm.
- Tôi đùa thôi. Làm gì căng vậy? - Tuyền Hinh phì cười. Vẻ mặt hiện tại của Thiên Anh thật sự là đang vô cùng hụt hẫng.
- Nói cho cậu biết, con tim bé bỏng của tôi không doạ được đâu đó. - Thiên Anh yểu điệu xoa xoa lấy vầng ngực trái.
Hàn Hàn và Tuyền Hinh cùng đồng loạt cố nhịn cơn cười trong mình.
- Lần sau còn như vậy nữa, tôi tuyệt giao với cậu luôn. Hứ. Quỷ sứ!
Thiên Anh hất nghiêng mặt. Cái môi chu dài cả tấc biểu lộ nét hờn dỗi đầy nữ tính.
Nhìn bộ mặt lúc này của Thiên Anh thật sự khiến hai người còn lại suýt phụt ra cả bữa sáng còn chưa kịp tiêu hoá. Tuyền Hinh bất giác rùng mình, nổi cả gai óc.
- Thôi đi. Da gà da vịt gì nổi cả lên rồi này. Mà tôi đùa đó. Ăn đi. Gói xôi còn nguyên vẹn chưa bóc chun đâu.
Thiên Anh cười khì khì. Nụ cười so với tia nắng ngoài kia có lẽ còn tươi tắn hơn bội phần.
Khi thích một người, những điều nhỏ bé đều sẽ trở nên thật lớn lao.
Khi thích một người, bất cứ món gì nhận được từ đối phương đều sẽ trở nên quý báu và trân trọng.
Khi thích một người, cho dù là cay đắng hay chua mặn thì cũng đều trở thành vị ngọt ngào khó thành lời.
Ngay lúc này, Thiên Anh đột nhiên cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất trên thế gian.
- Ủa. Nếu Tuyền Hinh đã biết hôm nay Thiên Anh trở về trường. Vậy sao không nhờ cậu ấy đèo cậu đến trường luôn? Tớ nhớ, trước đó cậu ấy cũng đèo cậu đi học mà?
Câu hỏi vô tình của Hàn Hàn khiến cả hai cùng lặng đi. Tuyền Hinh trở nên ái ngại dè dặt. Thiên Anh trong phút khắc liền tụt hết mọi xúc cảm. Nắm xôi trên môi ngay lập tức không còn cảm nhận được cái gì là ngon miệng.
Thiên Anh thầm nghĩ, có lẽ nàng áy náy chuyện hôm qua vì đã từ chối lời ngỏ của cô, nên hôm nay mới có xôi thịt để ăn đây mà. Tự hào gì cái bữa sáng bất đắc dĩ này chứ? Thiên Anh buông thìa, trong cuống họng cố nuốt trôi đi hương xôi đang lạc dần.
Cùng lúc đó, một nam sinh bước ngang hành lang dãy A. Chính là Bá Dương, người mà Thiên Anh đã từng xô xát. Cũng là người mà tí nữa đây cô sẽ phải ngậm cái tủi nhục trong lòng để mà hạ mình xin lỗi hắn.
Bá Dương ngang tàng cười khinh một cái, tướng đi kềnh càng ra vẻ khiêu khích, không quên nói vọng vào một câu:
- Tí nữa cái tên Thiên Anh sẽ nổi bần bật trước sân cờ. Haha.
Nếu như giết người không phải là tội ác. Thiên Anh nhất định sẽ xẻ nát ruột gan của gã đàn bà ấy ra thành trăm mảnh, thiêu chúng trong đống lửa hồng và ngầm rủa cho kiếp sau hắn sẽ đầu thai làm súc sinh.
Vốn dĩ chuyện không muốn để Tuyền Hinh phát giác, bây giờ lại không tránh khỏi cái chau mày cau có của nàng:
- Chuyện gì vậy? Cậu lại giấu tôi chuyện gì à?
- "Lại" cái gì mà "lại". Tôi căn bản là chưa từng nói dối cậu nhớ. - Thiên Anh cười trừ một tiếng.
Hàn Hàn cùng Thiên Anh đồng loạt nhìn nhau, và trong một giây nào đó, cả hai cùng lặng đi...
|
Tiếp đi ban.truyện hay lắm ạ..ngồi đợi
|
CHƯƠNG 10.2
Ba hồi trống quen thuộc cất lên báo hiệu giờ chào cờ đầu tuần sắp sửa bắt đầu, vang dội và rung dài khuấy động cả khuôn viên trường lúc bấy giờ.
Trong khi mọi người đều đã lũ lượt đổ ùn về phía khu vực sân khấu. Thì nơi này, Thiên Anh và Hàn Hàn lại đang nghĩ cách để ngăn không cho Tuyền Hinh tham dự tiết chào cờ hôm nay.
Tuyền Hinh nhanh chóng bị Thiên Anh níu lại khi bước chân dự tính rời khỏi cửa.
- Tuyền Hinh, hôm nay cậu ở lại trên lớp nha.
- Tại sao? - Mí mắt Tuyền Hinh nhướng nhẹ, tỏ ý vô cùng khó hiểu.
Thiên Anh trong đầu sáo rỗng, vẫn chưa kịp nghĩ ra lý do thiết thực nhất để thuyết phục Tuyền Hinh ở lại. Thì Hàn Hàn bên cạnh đã loé lên một cái cớ.
- À, hôm nay tớ được chủ nhiệm giao cho việc ghi chép sổ đoàn. Tớ bận rộn quá, một mình không thể làm hết. Cậu giúp tớ nhé?
Vừa nói, Hàn Hàn vừa lấy ra từ ngăn dưới bàn học một xấp sổ đoàn đã được buộc chun ngay ngắn. Mang nó đến bàn của Tuyền Hinh.
Tuyền Hinh thực chất là chẳng hề mảy may nghi ngờ. Chậm rãi trở lại bàn học và ngồi xuống. Dù gì việc ở lại trên lớp cũng có thể tránh khỏi sự ồn ào ngoài kia, nàng căn bản là không muốn từ chối.
- Được. Tớ giúp cậu.
***
Rảo bước nhanh trên dãy hành lang dài, Thiên Anh trong lòng bộn bề nhiều tâm sự. Và thứ cảm xúc đang chi phối cô lúc này chính là sự căm phẫn đang trực trào nơi đáy lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Hàn Hàn nhận thấy Thiên Anh nắm chặt lòng bàn tay, xương gân cuồn cuộn chạy dọc liền biết ngay cô nàng đang rất giận.
- Chỉ vì Tuyền Hinh mà cậu chấp nhận đánh đổi cả lòng tự trọng? Xem ra cậu đối với Tuyền Hinh không chỉ là mối quan hệ bạn bè.
- Cậu đừng nói nữa. Tớ đang rất bực. Sau hôm nay cũng không phải xong chuyện với hắn. Còn phải đi theo hầu hạ hắn suốt một tháng trời. Nghĩ đến thôi là tớ muốn nổi sùng.
- Vậy thì cậu có thể không làm mà? Cứ chuyển hẳn về lại trường cũ, chẳng phải tốt hơn sao?
Thiên Anh đột nhiên khựng lại. Đôi lông mày không hài lòng liền nhăn nhúm khó coi. Hàn Hàn thật chất là không hề mong muốn cô trở lại trường? Nguyên nhân chính là vì sao thì chính cô cũng chẳng biết.
- Cậu... Thật ra cậu bị sao vậy? Tớ có cảm giác cậu không hoan nghênh tớ về trường đấy.
Hàn Hàn khẽ khàng thở hắt ra một tiếng. Ung dung di dời bước chân mà chẳng buồn chờ đợi điên Anh. Cô nói vọng lại theo chiều gió:
- Là do cậu nghĩ quá nhiều thôi. Mau xuống sân đi. Trễ rồi.
***
Đứng trên bục sân khấu rộng lớn của trường, nỗi nhục nhã bất giác trào dâng nơi lòng ngực. Cùng theo cái vẻ nghênh ngang tự đắc của Bá Dương, Thiên Anh lại càng thêm phần căm phẫn.
Thầy hiệu trưởng ôn tồn buông lời, chất giọng gần như lấn át cả tiếng ồn ào dưới khán đài. Ngay trong phút khắc, bầu không khí xung quanh chợt im lặng như tờ.
- Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại. Học sinh Thiên Anh tuy đã sai vì đánh bạn học, nhưng lại biết tự đề nghị cho bản thân được xin lỗi học sinh Bá Dương trước toàn trường, cũng là một hành động đáng được châm chước.
Nói đoạn, thầy Nhân quay sang phía Thiên Anh, ra hiệu cho cô bước lên một bước.
Sau đó, ông truyền micro lại cho Thiên Anh rồi đứng dạt xuống sân khấu.
Bao nhiêu con ngươi đang dõi theo. Tiếng xì xào trò chuyện cũng tắt hẳn. Chỉ còn lại đây từng nhịp đập mạnh mẽ nơi ngực trái.
Thiên Anh khẽ hít vào một hơi sâu. Đôi mắt nhắm lại để tơ tưởng đến Tuyền Hinh. Chỉ cần nghĩ đến Tuyền Hinh, chỉ cần là vì Tuyền Hinh, chuyện khó khăn đến mấy rồi cũng sẽ trở nên dễ dàng.
Thiên Anh chậm rãi đưa micro đến gần khuôn miệng. Ngập ngừng nói:
- Chào mọi người. Tôi là Lục Thiên Anh. Học sinh lớp 12A3. Tôi đã sai vì đánh bạn học Bá Dương của lớp 12C5. Lẽ ra tôi sẽ bị thôi học. Nhưng cảm ơn thầy Nhân đã cho em một cơ hội để sửa sai.
Nói đến đây, Thiên Anh buông máy, bước chân tiến gần hơn với Bá Dương. Nhìn hắn, Thiên Anh thật sự chỉ muốn nuốt chửng con thú trước mặt để vơi đi cơn giận ngay lúc này.
- Cậu có gì muốn nói với tớ? - Bá Dương nhếch môi cười một tiếng. Ngực ưỡn thẳng tự cảm thấy mình thật oai vệ. Tai vảnh lên chờ đợi lời hối lỗi của Thiên Anh.
Thiên Anh cố gắng làm lơ và bỏ ngoài tai tất cả. Không chần chừ, liền đã cúi gập nửa thân người, vứt bỏ hết lòng tự tôn để chịu lấy sự nhục nhã ngay trước mắt. Mái đầu cách mặt đất một khoảng không còn xa.
Tiếng ồn ào phía dưới sân khấu ngay lập tức náo loạn cả khuôn viên.
- Tôi xin lỗi. Xin lỗi vì đã đánh cậu. Mong cậu tha lỗi cho. - Thiên Anh nói lớn. Chất giọng bề ngoài thì trăm phần dõng dạc. Nhưng tự đáy tâm can, mỗi một từ văng ra đều chứa đầy hận thù.
Ngay sau đó, một tràng pháo tay được khơi mào từ thầy hiệu trường rầm rộ vang lên.
- Được rồi. Được rồi. Hai em bắt tay nhau một cái, từ nay sẽ là bạn tốt của nhau nhé. - Thầy Nhân thúc ép Thiên Anh bắt lấy bàn tay dơ bẩn của hắn.
Và đâu đó nơi phía dưới dãy lớp 12A3, Hàn Hàn đôi mày khẽ nhíu lại. Gạt đi sự ồn ào đang bàn tán xung quanh, khuôn miệng cô lại không ngừng lầm bầm về một vấn đề khác:
- Chuyện mất mặt như vậy cũng chấp nhận làm để được trở về trường? Thiên Anh, đừng bảo với tớ cậu thật sự đã có cảm tình với Tuyền Hinh...?
***
Trên dãy hành lang để trở về phòng học. Lũ bạn cùng lớp đã không ngừng vây lấy Thiên Anh để hỏi chuyện. Tò mò có, quan tâm có, nhiều chuyện cũng có. Họ có vẻ như cả ngày hôm nay sẽ không để Thiên Anh yên tịnh mà qua hết một buổi học.
- Thiên Anh, tao nghe lớp bên kia đồn là mày còn phải hầu hạ thằng kia một tháng đó. Có phải vậy không?
- Ừ tao cũng nghe nó nói. Phải vậy không? Tại sao mày lại chấp nhận cái điều kiện nhục nhã này chứ?
- Ừ. Thằng đó cậy quyền ăn hiếp cậu mà cậu để yên à?
Thiên Anh căn bản là không hề chú tâm đến những gì họ hỏi. Vì bước chân đã và đang tiến gần hơn với cánh cửa phòng học quen thuộc, lòng cô bất giác càng thêm lo.
Mọi người bàn ra tán vào như thế này, đứa lãng tai cũng nghe được loáng thoáng, không lý nào Tuyền Hinh lại không biết. Và không khéo sẽ lại giận cô vì đã nói dối cũng nên.
Không ngoài dự liệu, Tuyền Hinh đã đứng trước cửa tự lúc nào. Giương cái nhìn sắc đến lạnh người về phía Thiên Anh. Và trong chớp nhoáng, nàng lãnh đạm kéo tay cô đi một cách vô cùng dứt khoát.
***
Tại phòng vệ sinh của trường...
- Cúi đầu nhận lỗi? Hầu hạ một tháng? Cậu đang bị hắn ta chơi đó có biết không? Sao lại ngốc như vậy?
Tuyền Hinh giận dữ xối gáo nước lạnh ngắt vào khuôn mặt khù khờ của Thiên Anh. Mong muốn sẽ thức tỉnh lấy Thiên Anh. Đã từng nghĩ rằng Thiên Anh là một con người có tự trọng, có tự tôn của riêng mình. Ai lại ngờ, hôm nay, những điều nàng vừa trông thấy đã khiến nàng vô cùng thất vọng.
Thiên Anh choáng váng vì bất ngờ. Tiết trời hãy còn rét buốt, mà lại phải hứng trọn gáo nước lạnh đến thấu da như thế này, quả thật, không rùng mình cũng khiến cô run lẩy bẩy.
- Ai chẳng biết bị nó chơi. Nhưng tôi đâu còn làm gì được nữa? Chỉ có cách này mới có thể quay về trường. - Thiên Anh vừa nói vừa dùng vạt áo lau đi những giọt nước lấm tấm trên gương mặt.
Tuyền Hinh lắc nhẹ đầu. Chất giọng vẫn không hề dịu lại một chút nào:
- Cậu vì điều gì mà có thể bất chấp để trở lại trường? Cậu chuyển trường khác thì cũng vậy thôi. Cậu mới đến đây được một tháng hơn, bạn bè thân thích còn chẳng có. Cậu luyến tiếc cái gì mà phải bất chấp như vậy? - Tuyền Hinh càng nói càng lớn tiếng. Chất giọng đan xen sự khẩn trương và buồn lòng.
Lúc nãy, nếu như không phải vì đúng lúc Tuyền Hinh muốn vào nhà vệ sinh rửa tay, cũng là lúc trông thấy Thiên Anh trên bục sân khấu đang cúi gầm mặt để xin lỗi lấy một người, lòng nàng ắt hẳn sẽ không phải áy náy như vậy. Cảnh tượng đó, bất kỳ ai trông thấy cũng cảm thấy thật thảm hại và tồi tệ.
- Tôi vì cậu đó. Tôi luyến tiếc cậu đó có biết không? - Thiên Anh tức mình hét lên một câu.
Ngay lập tức Tuyền Hinh liền như chết lặng đi.
- Tôi sợ cậu lại bị người khác ăn hiếp. Tôi lo cậu không có ai để trò chuyện. Tôi không muốn cậu cô đơn. Tôi không muốn cậu sẽ lại khép mình như lúc trước.
- .....
- Ai nói tôi không có bạn bè thân thích? Ừ thì có thể người ta không công nhận tôi là bạn. Nhưng từ lâu tôi đã luôn xem người ta là bạn thân rồi.
- .....
- Tôi ngốc như vậy đó. Tôi ngốc vì tôi quan tâm người ta hơn cả lòng tự tôn của bản thân!
Tuyền Hinh không còn biết phải nói gì thêm. Bóng hình Thiên Anh ngay trước mắt, đang dần mờ nhạt qua đôi ngươi đã ngân ngấn lệ rơi. Nàng thật sự đã bị Thiên Anh khiến cho bùi ngùi, khiến cho có muốn tiếp tục mắng nhiết cũng chẳng đành.
Tại sao Thiên Anh làm mọi chuyện vẫn luôn nghĩ đến nàng đầu tiên? Tại sao cô ta lại trân trọng mối quan hệ này đến như vậy? Nàng bỗng nhiên thầm trách, thầm trách bản thân vì đã mắng nhiết một con người tử tế như Thiên Anh. Thầm trách vì tất cả những lời mà nàng đã nói, đã vô tình khiến đối phương phải bận lòng. Chợt nhận ra, bản thân sao đáng ghét quá đỗi.
Thiên Anh một lòng định bước ra khỏi cửa. Nhưng đã nhanh chóng bị bàn tay nhỏ bé của Tuyền Hinh níu lấy vạt áo.
Nàng chậm rãi giơ tay chạm vào gương mặt đối phương. Chậm rãi quệt đi những vệt nước lạnh lẽo hãy còn vương lại một ít trên vầng trán.
Hành động bất ngờ của Tuyền Hinh thật sự khiến Thiên Anh lặng người. Trống lòng ngực trỗi dậy tưng bừng theo từng hồi. Tại sao cứ mỗi khi bàn tay mềm mại ấy chạm vào, mọi tế bào cơ quan đều như ngừng hoạt động. Toàn thân liền như bị tia điện xẹt ngang, mê man và ngập tràn trong niềm hạnh phúc.
- Xin lỗi. Tôi không nên tạt nước vào cậu như thế này. - Tuyền Hinh vẫn tiếp tục lướt bàn tay ngọc ngà của mình xuống hai gò má đối phương.
Cốt là dặm đi ít nước còn đọng lại, nhưng vô tình lại trông thấy đôi má Thiên Anh ửng đỏ không lý do.
- Sao mặt cậu đỏ vậy? - Tuyền Hinh ngu ngơ hỏi mà Thiên Anh thật tình chỉ muốn độn thổ ngay mà thôi.
Thiên Anh trước đây không phải là tuýp người nhát gái, thậm chí lại còn rất bạo dạn. Nhưng có lẽ, khi đứng trước Tuyền Hinh, cảm xúc nơi cô mới chính là thứ cảm xúc chân thật nhất.
- Thôi. Vào học thôi. Gần vào tiết rồi đấy. Mà sao mặt cậu cứ ửng đỏ thế nhỉ? Lạnh lắm à? - Tuyền Hinh cứ mãi thắc mắc. Thiên Anh thì lại đang tìm cách né đi. Thầm trách, con nhỏ mọt sách này thật chẳng tinh ý chút nào.
- Ừ. Lạnh. Thôi vào học. - Thiên Anh nắm lấy cánh tay Tuyền Hinh kéo đi.
Nhưng vô tình lại nắm nhầm cánh tay phải không thể cử động của cô nàng.
- Xin lỗi. Tôi không cố ý.
- Không sao. Cho dù bây giờ không cảm nhận được gì. Nhưng tôi tin sau này, khi cậu nắm lấy nó, tôi chắc chắn sẽ có thể mạnh mẽ mà hất ra.
- Hả? Tôi cứ tưởng cậu sẽ nhắm mắt mà tận hưởng chứ?
Tuyền Hinh nguýt dài một cái, thản nhiên buông lời:
- Cậu thì làm gì có cửa?
Thiên Anh nghe đoạn liền nóng gáy, thô bạo nắm lấy cánh tay trái của cô nàng.
Lần thứ nhất, cũng như lần hai và lần ba, cô đều bị nàng nhẫn tâm hất ra khi bàn tay còn chưa kịp chạm vào quá ba giây.
Và cứ thế, có hai bóng người đùa nhau, trêu ghẹo nhau xuyên suốt con đường trở về lớp học. Bao nhiêu muộn phiền liền như cơn gió thoảng, trong một giây đã tan biến đi.
Thiên Anh nhận ra rằng, có những nụ cười chính là niềm vui thật sự. Có những sự hạnh phúc, không cần phải ngoảnh mặt kiếm tìm, mà chỉ cần chờ duyên phận đưa nó đến.
Có những thứ cảm xúc, tuy không thể thành lời nhưng bản thân ta chắc chắn sẽ hiểu ra đó chính là thứ cảm xúc gì, từ đâu đến và vì một ai?
Ngay lúc này, Thiên Anh hoàn toàn quên khuấy đi cái quá khứ đã qua. Quên khuấy đi mục đích cô đến cạnh Tuyền Hinh là gì. Cô chỉ biết, ở cạnh Tuyền Hinh chính là điều duy nhất khiến con tim cô không còn ưu buồn, không còn sầu muộn...
|
Truyện cho tôi một cảm xúc giông như chính mình vậy...tôi chua bao giờ nói thích một ai.nhưng lần này tôi thích cách diên đạt của bạn rồi..tôi thích điều đó.chờ truyện của bạn
|
CHƯƠNG 11
Một tuần trôi qua trong sóng yên biển lặng kể từ ngày Thiên Anh trở về với trường học.
Kỳ lạ thật. Tên Bá Dương ấy không một lần đến tìm cô. Và điều tất yếu là cô cũng chẳng dại mà chủ động tìm hắn. Nghĩ cũng thật không thông, con người kềnh càng như hắn ta, không lý nào lại quên béng đi cơ hội hiếm hoi để hành xác cô. Ấy vậy mà... mọi chuyện đều đang trở nên im chìm dần, và sự bàn ra tán vào cũng gần như đang đi vào trong quên lãng.
- Thật khó hiểu. Nó định âm mưu gì chăng? - Thiên Anh cắn nhẹ đầu bút. Mắt cứ hướng lên trần ra vẻ trầm ngâm suy tư.
Trong khi đó, Tuyền Hinh kề bên thì vẫn đang chăm chút dõi theo từng trang sách qua gọng kính tròn.
Thiên Anh không có tâm trí học hành, ngồi bên cạnh chỉ biết nhàm chán hết nằm rồi lại ngồi.
Cô nhìn quanh nhìn quất một lúc. Nhân lúc mọi người xung quanh đã rơi vào trạng thái ôn học kịch liệt. Thì Thiên Anh lại thầm nghĩ ra trò vui.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phải đang buông thòng của Tuyền Hinh. Thừa biết nó không cảm nhận được gì, nhưng chỉ là với Tuyền Hinh.
Còn với cô, vẫn là thứ cảm xúc ấm áp trỗi dậy mỗi khi được đan lấy tay người cô yêu thương. Thứ cảm giác mà, cho dù có cho cô đánh đổi bằng mọi thứ để chiếm lấy, cô cũng một lòng cam chịu.
Tuyền Hinh chẳng mảy may hay biết gì, vừa đọc sách, vừa nói:
- Sao cậu không lo ôn bài đi Thiên Anh? Hai ngày nữa là bước vào kỳ thi học kỳ rồi. Học hành như cậu, rớt tốt nghiệp như chơi chứ đừng nói chi là đại học.
Thiên Anh vẫn lặng lẽ nắm tay Tuyền Hinh, miệng uể oải trả lời:
- Cậu ngày nào cũng cằn nhằn câu đấy, không chán sao hả? Tôi nói rồi. Tôi không cần học đại học cũng thành đạt như thường. Vả lại, tôi cứ bị cha chuyển trường miết, không thích ứng kịp với cách dạy mới, dốt cũng phải.
Tuyền Hinh buông bút, mái đầu lắc nhẹ vài cái tỏ ý không hài lòng. Sau đó liền hất mắt về phía bàn nhất đối diện với chiếc bàn giáo viên, nói:
- Cậu cứ ngụy biện. Đấy. Bạch Phát cũng chỉ vừa chuyển vào lớp được một tuần. Cậu ta vẫn theo kịp bài. Lại còn dẫn đầu lớp về bài kiểm tra toán vừa rồi nữa. Chỉ cần chịu khó thì có chuyện gì mà không thể chứ.
Nhắc đến Bạch Phát, Thiên Anh mới chợt nhớ đến sự hiện diện của cậu ta trong lớp. Ngày đầu tiên cậu vào lớp cũng là ngày đầu tiên Thiên Anh trở lại trường.
Bạch Phát sở một gương mặt sáng sủa, tóc tai y phục luôn chỉnh tề không điểm nào có thể bắt bẻ. Lại còn thường xuyên đeo lấy gọng kính vuông, vầng trán thì cao lộ rõ vẻ uyên thâm.
Thường thì những con người có tài học cao đều là những con người trầm lặng, hay nói chính xác hơn là bị trầm cảm và tách biệt với thế giới bên ngoài. Thiên Anh cho rằng, loại người này căn bản là rất nhàm chán.
- Cậu ta cứ như bị tự kỷ ấy. Cả tuần qua không thèm nói chuyện với ai. Cứ thui thủi một mình.
Vừa dứt lời, Thiên Anh ngay lập tức lãnh ngay cái lườm bằng nửa con mắt của Tuyền Hinh.
- Tôi cũng vậy đấy. Có ý kiến gì không?
Nhận thấy mình lỡ lời, Thiên Anh liền vội sửa:
- Cậu khác. Cậu là do... mặc cảm nên mới vậy. Mà bây giờ cậu đâu còn một mình. Có tôi rồi mà.
Tuyền Hinh hừ nhẹ. Môi định mắng thêm vài câu nhưng vô tình ánh mắt lướt xuống cánh tay, nhìn thấy bàn tay của Thiên Anh đang nắm lấy bàn tay mình một cách tùy tiện, đã vô cùng giận dữ.
- Này. Đừng nghĩ tôi không cảm nhận được gì thì cậu có quyền tùy tiện như thế? - Tuyền Hinh vừa nói, vừa trừng mắt nhìn xuống khiến Thiên Anh một phen hoảng hồn. Chưa kịp tận hưởng cho thoả mãn đã bị phát hiện rồi. Thật đáng tiếc.
- À không tôi... Tôi không có. - Thiên Anh ái ngại buông ra. Lòng ngực lại bắt đầu phập phồng không yên. Cái miệng lanh lợi thường ngày cũng không thể phát huy tác dụng.
Cũng may, không lâu sau đó, sự xuất hiện đường đột của Hàn Hàn đã cứu lấy cô một phen khó xử.
- Thiên Anh! Tối nay đến nhà tớ ôn bài, kỳ kiểm tra toán vừa rồi, điểm số của cậu thật sự quá tệ đi.
Hàn Hàn trong chớp nhoáng đã hạ lệnh khiến cho Thiên Anh phải ú ớ mất vài giây. Rất nhanh nhẩu, cô liền trả lời:
- Gì gì? Nhưng mà... tối nay tớ cũng đã hẹn với Tuyền Hinh ôn bài rồi. Thôi Tuyền Hinh kèm tớ được rồi. Không cần phiền cậu.
Thiên Anh nhướng mí mắt, đằng hắng một cái cùng huých khẽ tay Tuyền Hinh ám hiệu. Tuy nhiên, nàng lại cự tuyệt thẳng thừng, không chút hợp tác, ngay lập tức liền nói trái lại:
- Bao giờ? Tôi hẹn với cậu bao giờ?
Thiên Anh giận đến điên mất, tức tốc gục mặt xuống bàn như tránh đi ánh mắt của Hàn Hàn.
- Tối nay 6 giờ, không đến đừng có trách.
Thiên Anh lực bất tòng tâm, đành giở trò van nài thành khẩn. Cô đây chúa ghét là học. Tại sao Hàn Hàn cứ lại phải bận tâm đến thành tích của cô? Trong khi chính bản thân cô còn chẳng màng quan tâm đến.
- Thôi mà. - Thiên Anh chớp chớp đôi mắt, cái môi trề dài tỏ vẻ bản thân cô đây chính là người bị hại, vô cùng bi thương.
- Cho tớ ở nhà tự học đi. Nhà tớ gần nhà Tuyền Hinh, có gì không hiểu tớ tạt ngang nhà cậu ấy hỏi được rồi. Nhà cậu xa quá, tớ nhác lắm.
- Nhà tôi gần nhà cậu bao giờ? - Tuyền Hinh nói mà mắt vẫn dán chặt vào quyển sách trên mặt bàn.
Thiên Anh trong giây phút dường như không thể vặn vẹo thêm lời nào, chuyện cô đến nhà Hàn Hàn học ôn thì có liên can gì đến nàng mà nàng cứ thích thúc ép cô vào ngõ cụt thế kia?
- Vả lại, tối nay tôi cũng đã có hẹn với anh Tư Trần. Tôi không giúp cậu được đâu. Tốt nhất cứ để Hàn Hàn kèm cậu. Cậu ấy học giỏi hơn tôi.
Tuyền Hinh thẳng thừng từ chối, mà đâu ngờ rằng phía bên cạnh đã có người tối lại mặt mày chỉ trong một giây sau đó.
- Tư Trần Tư Trần. Suốt ngày chỉ biết mỗi Tư Trần. - Thiên Anh nhép nhép khuôn miệng lầm bầm.
Trong lòng lại bất giác dẫy lên cơn ghen tuông.
- Sắp thi rồi còn lo đi chơi? Biết khuyên tôi ở nhà ôn bài, còn cậu thì thong dong dạo phố cùng người ta thế à?
- Ai bảo tôi đi chơi? Anh Tư Trần khá giỏi môn ngoại ngữ. Tôi chỉ nhờ anh ấy giảng lại một số bài chưa hiểu thôi mà.
- Hàn Hàn cũng giỏi vậy. Không hiểu gì thì tối nay sang nhà học chung luôn đi. Cần gì phải đánh lẻ?
- Đánh lẻ đánh chẵn gì ở đây? Cậu này ngộ thật đấy. Tôi thích làm gì là việc của tôi chứ?
Hàn Hàn bị trận cãi vã của hai người họ khiến cho đầu óc nhức nhối vô cùng. Liền đưa tay ngăn cản trước khi cuộc đấu khẩu đi quá xa và dường như không có hồi kết:
- Thôi đi. Tóm lại là tối nay sáu giờ tớ chờ cậu đấy nhé Thiên Anh. Còn Tuyền Hinh muốn đi cùng ai là chuyện của cậu ấy. Cậu quản nhiều quá làm gì. Liệu hồn mà đến đúng giờ đấy. - Hàn Hàn trừng mắt nhìn Thiên Anh, vừa nói vừa viết lên mảnh giấy nhỏ địa chỉ nhà.
***
Giờ ra về hôm nay, cũng như mọi ngày, Thiên Anh đành ngậm ngùi diện kiến cảnh tượng người mình thích được một người con trai khác đèo trên yên sau. Nụ cười của Tuyền Hinh khi đối diện với Tư Trần, là rạng rỡ như đóa hoa, là tươi tắn như ánh nắng của mùa hạ. Thiên Anh dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận rằng, cô thật ganh tị với anh ta.
Vừa dắt xe ra bãi gửi, cô vô tình chạm mặt Bá Dương. Và cậu ta trông rất khác với tên cao kiều ngông nghênh thường ngày. Trên thân thể xuất hiện nhiều vết thương hãy còn loan máu. Trông cậu không được bình thường, hay nói chính xác là quá đỗi bất thường.
- Tớ xin lỗi. Xin lỗi. Đừng, đừng... hại tớ nhé. Xin lỗi. Xin lỗi. - Bá Dương ríu rít buông lời xin lỗi. Ánh mắt khi nhìn cô là trăm phần sợ hãi và tránh né.
Và rất nhanh sau đó, cậu đã co giò ngoảnh mặt chạy đi.
- Cậu ta... bị gì vậy? - Thiên Anh nghệch cả mặt, đôi chân ngay lập tức dừng bước, thật không thể thoát khỏi những khó hiểu đang quanh quẩn trong tâm trí ngay lúc này.
Đã có chuyện gì xảy ra với Bá Dương?
***
Sáu giờ tối, tại căn nhà khang trang nằm trải mình sau rặng cây dài...
Thiên Anh thật ngỡ ngàng khi trước mặt cô lúc này là một khu biệt thự đồ sộ, tráng lệ với thiết kế màu trắng tinh tươm.
Thiên Anh chắt lưỡi, không ngờ lớp trưởng Hàn Hàn của cô trông giản dị như thế, mà lại là một tiểu thư nhà giàu có quyền có uy.
- Nhà cậu đi đâu cả rồi? - Thiên Anh lạ lẫm hỏi khi giữa khu sảnh rộng lớn, lại chẳng có lấy một bóng người ngoài Hàn Hàn.
- Bố mẹ tớ đi công tác cả rồi. Cậu ngồi đi.
Hàn Hàn rót tách trà ấm bụng, đẩy nhẹ sang phía Thiên Anh mời mọc.
- Cậu có biết vì sao tớ bảo cậu đến nhà hôm nay không?
Thiên Anh hớp lấy ít nước, ngơ ngác trả lời:
- Ơ? Chẳng phải đến để ôn bài sao? Cậu này... hỏi ngộ nhỉ?
- Ừ. Thì cũng một phần đúng. Nhưng nguyên nhân chính là vì Tuyền Hinh.
Thiên Anh nghe đoạn suýt sặc nước, vội đặt tách trà xuống mặt bàn. Cứ mỗi lần ai đó nhắc đến Tuyền Hinh là cô lại khẩn trương hơn bao giờ hết.
- Tuyền Hinh? Tuyền Hinh có chuyện gì sao?
Hàn Hàn tay dọn lại đống sách vở, điềm đạm trả lời:
- Tớ không muốn vòng vo. Tớ muốn nói là... cậu có thể đừng quá thân thiết với Tuyền Hinh được không? Tớ sợ, cậu có ảnh hưởng xấu đến cô ấy.
Thiên Anh đôi mày ngay lập tức nhíu lại. Lời Hàn Hàn nói, thật tình thì có chút gì đó động chạm đến cô, nên cũng không thể tránh khỏi sự khó chịu trong lòng.
- Tớ là người tồi tệ đến vậy sao Hàn Hàn? Trong mắt cậu, tớ là một người không đáng tin đến như vậy?
- Tớ không có ý đó. Tớ từng hỏi Tinh Thần về cậu. Gia cảnh nhà cậu thì Tinh Thần không rõ. Nhưng mà... tớ nghe bảo cậu rất hay đến bar. Thích hút thuốc, nghiện rượu bia, cũng khá chơi bời. Tớ... chỉ sợ cậu ở cạnh Tuyền Hinh sẽ khiến cuộc sống cậu ấy thay đổi.
Thiên Anh căn bản từ sớm đã không hài lòng về cách nghĩ của Hàn Hàn. Nên sau đó những lời buông ra đều xen lẫn chút nóng nảy:
- Cậu nói vậy chả khác gì đang chê bai nhân cách của tớ? Tớ biết chuyện lần trước là do tớ gián tiếp suýt hại đời Tuyền Hinh. Nhưng bản thân tớ cũng đâu muốn? Là do cậu ấy tự đến bar thôi mà?
- Tớ không nói ai đúng ai sai. Tóm lại là gần mực thì không bao giờ sáng cả. Tớ cũng không có quyền ra lệnh cho cậu làm gì. Nhưng nếu cậu thật sự thương Tuyền Hinh, thì phải biết nghĩ cho cậu ấy chứ? Bạn bè của cậu, có mấy ai là người hiền lành đâu? Lỡ như... lại đến gây chuyện với Tuyền Hinh thì...
- Thôi đi. - Thiên Anh đập bàn, nóng gáy định tuôn xối xả thêm vài câu thì tiếng chuông điện thoại đổ ngang đã cắt đứt trận cãi vã nhỏ.
Trên màn hình là dãy số quen thuộc của Tuyền Hinh. Thiên Anh vừa thoáng ngạc nhiên, vừa bất giác cảm thấy lo lắng không lý do.
Giờ này nàng chắc phải là đang ở cạnh Tư Trần. Không lẽ lại có chuyện gì xảy ra?
"Alo. Tôi nghe đây."
Trả lời Thiên Anh là chất giọng nghèn nghẹn bi ai của Tuyền Hinh. Tựa như có những tiếng nấc đan xen vào đấy.
"Thiên Anh... Cậu đến rước tôi được không?"
Thiên Anh vừa nghe đã nhận ra nàng đang khóc. Linh cảm của cô quả thật không trật tí nào.
Không cần biết chuyện gì đã xảy ra. Thiên Anh nhất định sẽ là người đầu tiên xuất hiện khi nàng cần đến.
"Tuyền Hinh, cậu đang khóc? Cậu đừng khóc. Cậu đang ở đâu? Tôi đến ngay."
Thiên Anh trong lòng khẩn trương tột cùng, bộn bề lo lắng không yên nhưng lại chẳng muốn tỏ ra quýnh quáng.
"Tôi... đang... đang ở quán cà phê K.O." - Tuyền Hinh sụt sịt, tiếng khóc kéo dài xuyên suốt cuộc đối thoại.
"Tuyền Hinh, nghe tôi nói. Hãy ở yên đấy. Đừng đi đâu. Đừng sợ. Tôi sẽ đến ngay. Đừng sợ!"
Thiên Anh lặp đi lặp lại nhiều lần hai từ "đừng sợ" tựa như một sự trấn an. Trong khi, chính cô lúc này mới là người lo sợ nhiều nhất khi đột nhiên Tuyền Hinh lại khóc nức nở như thế này.
Hàn Hàn nghe đoạn cũng hối hả không kém, cứ luôn miệng hỏi:
- Tuyền Hinh bị gì sao? Cậu ấy có chuyện gì?
Nhưng Thiên Anh tuyệt nhiên không màng trả lời. Chỉ tựa như một cơn gió, trong chớp nhoáng đã băng nhanh qua dòng người xô bồ ngoài kia.
- Tuyền Hinh, cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì.
Thiên Anh dù là trong vô thức thì vẫn dành hết sự quan tâm cho nàng.
Đâu đó chút lạnh của mùa đông vương vải trên bờ vai, khiến cô bất giác rùng mình.
----------------
Cám ơn Tô Anh đã luôn ủng hộ. Cám ơn nhìu. ^_^
|